1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng tài đưa cục cưng cho tôi - Mạc Ngôn Biệt Trí (168 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 151 :

      Vi Vi hô to trong nước mắt " Sâm Dạ ca , hung dữ với em sao?"

      Uất Sâm Dạ nhìn , cuối cùng hít sâu hơi " có , chỉ muốn cho em biết , tình của có thể làm chủ được , cần kẻ khác xen vào"

      "Ngay cả em sao?" Vivi hỏi

      "Đúng" Uất Sâm Dạ ra , trong giọng mang theo uy nghiêm

      Vivi đứng trước mặt , nghe được câu trả lời này , nước mắt nhịn được liền chảy xuống , quay qua lau nhanh những giọt nước mắt đó để cho nhìn ra rồi lại dị nghị .

      "Được , nếu vậy , em biết mình nên làm thế nào rồi" xong , Vivi chút do dự bước ra ngoài

      Bên ngoài trời mưa to rất to , Uất Sâm Dạ nghe được tiếng mưa rơi ào ào còn có tiếng đóng cửa nữa ..

      Uất Sâm Dạ nhíu mày , mặt nhất thời xẹt qua tia tự trách , mắng tiếng "**" rồi xoay người đuổi theo

      Bên ngoài trời mưa ngớt , bởi vì là tối nên trời và đất gắn với nhau thành màn , căn bản nhìn lắm.

      " Vivi" Uất Sâm Dạ hô to tiếng nhưng đáp lại tiếng gọi của chỉ là những thanh ào ào cửa cơn mưa , vì thế chui vào trận mưa to để tìm kiếm ...

      Vivi chạy rất nhanh , thích Sâm Dạ ca , nhưng lại thích người khác , còn vì người đó mà giận dữ với ..

      Tâm , rất đau ! Đau đến mức cũng chẳng biết nên làm gì ..

      Chỉ có thể nhờ vào cơn mưa lạnh lẽo bên ngoài mà giảm bớt đau đớn trong lòng ..

      Làm sao bây giờ? Nên làm cái gì bây giờ?

      Sâm Dạ ca thích , thích ........... thích người phụ nữ khác !

      nghĩ chính mình chỉ có thể chấp nhận này nhưng làm chút cũng được , nên làm gì đây? Rốt cuộc nên làm cái gì đây?

      Cuối cùng Vivi dùng sức chạy , căn bản để ý dưới chân có gì , nên lập tức bị ngã mặt đất , nhưng ngã rồi cũng đứng dậy , vì có đau thể xác cũng chẳng so sánh được phần đau trong lòng của bây giờ ..

      tưởng tượng sau này còn Sâm Dạ ca bên cạnh nữa phải làm sao? thích suốt 10 năm rồi , ngồi dưới đất , nghĩ lại những gì xảy ra trước đây.

      ở công viên trò chơi , bỗng nhiên bị lạc , tìm thấy ông nội của mình , cũng tìm được quản gia , người đứng ở công viên , mãi cho đến khi tốt , ai đến tìm , cảm thấy sợ hãi , rất sợ , sợ tới mức khóc thét lên , nghĩ rằng ông nội cần nữa nên mới bỏ lại đây

      Cuối cùng , núp trong cái chổ ngồi khóc , trời cũng càng lúc càng tối , sợ , rất sợ nên trốn bên mà khóc

      Nhưng lúc sau , nâng con ngươi thân ảnh xuất trước mặt , thân mặc quần áo trắng , kia khắc nghĩ có hoàng tử đến cứu

      Hai mắt mơ màng nhìn người trước mặt , nhất thời khóc rống lên " Sâm Dạ ca ca " khóc , rồi trực tiếp chạy lại ôm .

      Mà Sâm Dạ ca cũng gắt gao ôm lấy ..

      "Em còn tưởng các người cần Vivi nữa , em rất sợ , rất sợ..........."

      Sâm Dạ ca lại ôm " Em yên tâm , ai là cần Vivi cả , em đừng sợ ở đây , cho dù toàn bộ thế giới này lạc mất em cũng tìm ra em".

      Những lời này như ma chú , quanh quẩn bên cả đời !

      Giờ khắc này , Vivi hoảng hốt , bỗng nhiên nhớ đến lời của Sâm Dạ ca , nếu như lạc mất sốt ruột , điên lên mà tìm ...........

      Nghĩ đến đây , Vivi xoay người bỏ chạy , người ướt đẫm , mưa càng lúc càng to nên chạy có chút khó khăn ..

      thể để cho Sâm Dạ ca lo lắng , thể !

      Cho nên hơi chạy về nhưng khi về đến khì đèn trong biệt thự tối , có mở .. đứng bên ngoài trời mưa nhìn nhìn , Sâm Dạ ca ra ngoài sao? Mà lúc cũng có mang theo chìa khoá ...........

      ******************

      Uất Sâm Dạ tìm lâu , nhưng thấy Vivi đâu cả , cái nha đầu kia từ như cánh hoa mà lớn lên , tuy rằng có mấy cái võ công mèo qào những cũng chỉ đủ để bảo vệ đơn giản cho bản thân mà thôi

      Đây là lần đầu tiên đến thành phố A này , căn bản quen biết ai , có thể đâu? Uất Sâm Dạ lo lắng Vivi xảy ra chuyện gì ..

      Tìm lâu , khi trở về phát thân ảnh lạnh run trước cửa , tâm của lập tức sáng lên , phải còn có ai nữa?

      Uất Sâm Dạ phát ánh mắt mình có kinh hỉ , ta vọt qua , nhìn thân ảnh trước cửa "Vivi, Vivi" vỗ vào mặt , ánh mắt mang theo lo lắng

      Nhưng Vivi ngồi trước cửa , cơ thể lạnh rung , môi cũng chuyển màu tái lại , nghe được giọng của Uất Sâm Dạ , Vivi cố gắng tỉnh lại , nhìn thấy , ánh mắt lại mang theo thoả mãn mà có lỗi " Sâm Dạ ...Ca........ xin lỗi ........... làm lo"- xong , nhắm mắt lại , hôn mê bất tĩnh.

      " Vivi" Uất Sâm Dạ hô to tiếng , ôm vào bên trong phòng , bởi vì lo lắng nên căn bản có khoá cửa , nhưng ngờ nha đầu này lại an vị ở đây mà chờ ..

      Bỗng nhiên cảm thấy có lỗi khi lớn tiếng với , từ đến lớn , tấm lòng của đối với phải là biết , chỉ là muốn làm tổn thương ...........

      Đem đặt giường , Uất Sâm Dạ nhanh lấy điện thoại gọi cho dãy số " Bác sĩ Trần , tại đến nhà tôi ngay , ngay lập tức" xong , cúp điện thoại rồi ném ra đằng sau , chạy vào phòng tắm lấy khăn giúp lau người.

      Thân ảnh gầy nằm giường , cả người bật run cầm cập .. môi biến màu tái lại ..

      "Lạnh ... lạnh quá" Vivi tự ôm mình , đôi môi run rẫy

      Uất Sâm Dạ đem chăn quấn vào người nhưng chính là vẫn rất lạnh , Uất Sâm Dạ cả người cũng ướt đẫm , lòng đều ôm ViVi , đại khái 10phút sau , cửa đẩy ra là bác sĩ Trần tới

      "Sâm Dạ , có chuyện gì?" Bác Sĩ trần khẩn trương nỏi " Cậu thế nào lại ướt hết người vậy?"

      " cần để ý đến tôi hãy khám cho ấy , ấy dầm mưa , và rất lạnh" Uất Sâm Dạ chỉ chỉ lên cái người giường bị gói y như cái bánh chưng ..

      Bác Sĩ trần đại khái hiểu hiểu , nhanh lấy dụng cụ làm kiểm tra , xốc chăn lên thấy cả người Vivi ướt đẫm nằm giường , bên ông làm kiểm tra bên dặn" ấy dầm mưa , cậu còn đặt lên giường chỉ càng làm ấy thêm lạnh thôi "

      Uất Sâm Dạ cau mày , đứng bên , trong lòng nôn nóng bất an

      Sau vài phút , Bác Sĩ trần thu dọn đồ " Sốt , nhưng phát kịp thời , uống thuốc nghỉ ngơi ổn ! Mặc khác ấy cần tắm bằng nước nóng , uống chút gừng nóng để ra mồ hôi , ngày mai sao rồi"

      "Đơn giản vậy sao?" Uất Sâm Dạ hỏi

      " sao nữa?" Bác sĩ Trần hỏi lại

      "Được , tôi biết rồi" Uất Sâm Dạ đáp tiếng , chính là đột nhiên nhớ tới cái gì " Tắm bằng nước ấm?"

      Bác Sĩ Trần gật gật đầu " Tất nhiên , nếu hàn khí xâm lấn ấy chỉ thêm sốt cao thôi".

      "Sâm Dạ , nếu còn gì tôi đây , nhớ lời dặn của tôi , phải theo dõi ấy , có gì mai tôi lại đến " Bs Trần vỗ vỗ bờ vai của Uất Sâm Dạ

      Uất Sâm Dạ nhăn mặt nhìn Bs Trần " Cám ơn"

      Sau khi Bs Trần rời , Uất Sâm Dạ nhìn người giường , tắm rửa , tắm rửa...........

      Trong đầu chỉ vang hai chữ này , trong nhà căn bản có quản gia , mà lại hôn mê bất tỉnh tắm làm sao.Mà thế nào lại có thể tắm cho ? , tuy rằng xem như em cũng thể làm vậy !

      thế nào bây giờ Vivi cũng trưởng thành rồi ..

      "Lạnh , lạnh quá .. Sâm Dạ ca , em lạnh quá" Vivi nằm giường ngừng hô , hô tên của Uất Sâm Dạ

      "**" Uất Sâm Dạ mắng tiếng , ôm lấy thân thể giường hướng đến phòng tắm ..

    2. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 152 :

      Trong phòng tắm , những giọt nước ấm chạm vào thân mình , Vivi khỏi run cái , cơ thể cũng dần dần ấm lại

      Uất Sâm Dạ ngồi xổm mặt đất dùng tay chậm rãi tắm cho , tuy rằng trước đây thường xuyên giúp tắm nhưng chính là bây giờ trưởng thành cũng trổ mã rồi , tay lại đụng lên người , biết gọi là cảm giác gì ..

      Vì thế , lấy mảnh vải che mắt của mình .. mà lúc sau , Vivi tỉnh lại , cả người vô lực , mở to mắt thấy bàn tay đặt trước ngực mình , ngẩng đầu thấy Uất Sâm Dạ che mắt và giúp tắm rửa ..

      Nhất thời , mặt đỏ lên , bịt mắt lại , tay sờ sờ lên người , vốn định phát ra tiếng nhưng chính là đây có thể là cơ hội tốt ...........

      nắm tay cầm , cuối cùng túm rớt cái miếng vải mặt Uất Sâm Dạ ra ..

      khỏi sửng sốt , Uất Sâm Dạ theo bản năng nhìn Vivi , thấy nở nụ cười ánh mắt lại đảo qua bộ ngực bỏ bé của

      Tiếp giây theo , quay mặt chổ khác " em làm gì vậy?" thanh của mang theo vài phần áp lực

      "Sâm Dạ ca , em có chuyện muốn " Giọng của Vivi có chút yếu ớt .

      "Có gì tắm xong hãy , sức khoẻ em bây giờ còn yếu , cần tắm để giảm bớt lạnh" Uất Sâm Dạ quay mặt dám nhìn

      Tuy rằng ta xem là em nhưng ta cũng chỉ là người đàn ông bình thường thôi

      " được , em phải bây giờ" Vivi kiên trì

      Uất Sâm Dạ mân thần thêm gì , chính là sau đó ta nghe tiếng ầm của nước , quay đầu lại thấy Vivi từ trong nước ngồi dậy , tuy rằng người vô lực nhưng rất kiên trì

      đôi tay ướt sũng hoàn trụ thắt lưng của - " Sâm Dạ ca , em thích "

      Trong nháy mắt , đột nhiên quay đầu lại , mà người Vivi cũng mềm nhũng sắp ngã xuống , may mắn đỡ .

      Vivi ngã vào trong lòng ngực , Uất Sâm Dạ bất đắc dĩ nhìn cuối cùng ôm ra ngoài phòng ngủ ..đem đặt lên giường , và đắp chăn lại .

      Vivi nằm xuống , tuy rằng thân thể rất khó chịu nhưng trong lòng lại cảm thấy hạnh phúc , vừa rồi Sâm Dạ ca giúp tắm rửa , còn ôm nữa , cái ánh mắt quan tâm lo lắng đó tin rằng trong lòng của , nếu có ánh mắt đó rồi .

      Uất Sâm Dạ rót ly nước ấm , sau đó cầm thuốc ngồi xổm bên giường -" vivi , ngồi dậy uống thuốc ".

      Vivi nhìn , gật đầu nở nụ cười

      Uất Sâm Dạ đỡ đầu của lên , bỏ thuốc vào miệng sau đó để cho uống nước , động tác rất ôn nhu cứ như sợ làm bị sặc

      ra động tác ôn nhu như vậy ta phát ra

      "Uống thuốc xong , ngủ giấc , mai khoẻ lại rất nhiều" Uất Sâm Dạ

      xong , đứng dậy muốn nhưng chính là cảm giác góc áo bị giữ chặt , cúi người.

      "Sâm Dạ Ca , em thích "- Vivi lại

      Con ngươi thâm thuý lên ánh sáng khác thường , cúi người tay sờ sờ khuôn mặt của Vivi " Ngoan , nghe lời ngủ , đừng làm thêm lo lắng nữa được ?"

      Lời ôn nhu của giống như nắng tháng ba , rất ấm áp rọi vào lòng , nghĩ cam chịu , nên vui vẻ gật đầu -" Dạ".

      Nhìn thấy Vivi nhắm mắt ngủ , mới ra ngoài.

      Bên trong phòng ngủ , ngồi giường , lấy chiếc hộp dưới gối ra , mở ra cái nhẫn có kiểu dáng đặc biệt bên trong đó , nhìn như là kim cương , nhưng kĩ hơn là thuỷ tin trong suốt h.

      Viên thuỷ tinh này theo nhiều năm , mãi cho đến khi xuất mới làm thành nhẫn ! Có lẽ phải vậy , phải đoạn tuyệt ý nghĩ trong đầu của Vivi !

      *************

      Ngày hôm sau , Trình Mộ Thanh nhận được điện thoại .

      Bờ biển ——

      Uất Sâm Dạ thân áo trắng , giống như hoàng tử , ta hướng mặt ra biển rộng , lúc Trình Mộ Thanh tới liền thấy bóng dáng cao lớn suất khí của ta nhưng có chút buồn tẻ , hỗn loạn .

      "Này"- Trình Mộ Thanh gọi ra tiếng , hai tay Uất Sâm Dạ đút vào túi , ngoái đầu nhìn lại , Trình Mộ Thanh cười cười tới -" Gọi em ra đây làm gì?"

      Nếu nhớ lầm , đây là bãi biển lần trước ở cùng nhau , khi và Hách Liên Tuyệt x ra chuyện , Uất Sâm Dạ liền mang đến đây ảy.

      Nhìn thấy Trình Mộ Thanh thở gấp , cái trán mang theo mồ hôi , ánh mắt của Uất Sâm Dạ trở nên ôn nhu , vươn tay nhàng lau mồ hôi giúp .

      Hành động thân thiết như vậy trước là làm cho Trình Mộ Thanh sửng sốt , sau đó nở nụ cười -"Cám ơn".

      Uất Sâm Dạ gì , chỉ nhìn , rồi nghiêng người nhìn ra biển -" Em còn nhớ nơi này ?"

      "đương nhiên là nhớ " Trình Mộ Thanh

      "Vậy em còn nhớ tối đó gì với em ?"

      Trình Mộ Thanh gật gật đầu , ngày đó rất nhiều .

      " Trình Mộ Thanh , thích em"- Uất Sâm Dạ

      Trong nháy mắt , Trình Mộ Thanh ngẩn người , tiếp đó , Uất Sâm Dạ ôm lấy , rồi hôn lên đôi môi của ..

      Hơi thở nam tính của tràn ngập cả lồng ngực , mà Trình Mộ Thanh nheo mắt lại , này màn làm khiếp sợ thể phục hồi lại tinh thần ..

      Nhưng sau đó , Uất Sâm Dạ buông ra , Trình Mộ Thanh định gì , quay đầu thấy thân ảnh đứng đó xa .

      Vivi đứng ở đó , thân ảnh nho có chút đơn ,đôi mắt ửng đỏ , thoạt nhìn có chút bi thương .

      "các người làm gì?" Vivi giọng hỏi , ràng thấy nhưng tin , muốn hỏi cho ra lẽ , kết quả cuối cùng chính là tự làm mình thêm đau.

      " nương , chúng tôi..........." Nhìn thấy bộ dáng tổn thương của Vivi , Trình Mộ Thanh tổng cảm giác chính là kẻ thứ ba , muốn giải thích , nhưng bây giờ phải giải thích gì?

      Tiếp sau đó , Vivi xoay người chạy

      " nương..........." Trình Mộ Thanh định chạy theo nhưng tay lại bị Uất Sâm Dạ nắm lại , sau đó lắc lắc đầu -" cần đuổi theo".

      Trình Mộ Thanh có chút lo lắng " Tại sao đuổi theo? ấy hiểu lầm đó"- Trình Mộ Thanh gấp rút , vừa rồi ánh mắt bi thương của Vivi vẫn lưu lại trong .

      " ấy hiểu lầm"

      "A?"

      " thích em"

      Trình Mộ Thanh ngây ngẩn cả người , tuy rằng vừa hôn nhưng lúc nghe ra , vẫn cảm thấy khiếp sợ , biết nên làm gì ..

      " Uất Sâm Dạ , em..........."

      "Em sao? Em thích ?" Uất Sâm Dạ hỏi , ánh mắt thâm thuý mong chờ Trình Mộ Thanh .

      " Uất Sâm Dạ biết em có con rồi..........."

      " biết , ngại điều đó , xem Tiểu Trạch như chính con ruột của mình".

      " ngại nhưng em có ! tại ... em cùng chổ với Hách Liên Tuyệt " Trình Mộ Thanh , muốn thấy biểu tình bi thương mặt Uất Sâm Dạ .

      ra , biết đáp án rồi nhưng vẫn là Uất Sâm Dạ cam lòng nên muốn hỏi lần nữa …

      nắm hộp nhẫn trong tay , tựa như muốn bóp nát nó .

      "Em ta sao?" Uất Sâm Dạ hỏi.

      "". Trình Mộ Thanh trả lời , Hách Liên Tuyệt !

      Uất Sâm Dạ lạnh lùng cười , chậm rãi cầm lấy hộp nhẫn trong tay -" Này , cho em"

      .Trình Mộ Thanh nhíu mày , nhưng lúc này trong lòng ngực cái hộp

      "Đây là gì?" Trình Mộ Thanh hỏi , xem cái hộp nhẫn nhưng phải là cầu hôn ?

      Uất Sâm Dạ còn kịp trả lời , di động của vang lên , nhìn đến dãy số , vốn định nhận nhưng sau đó vẫn do dự rồi hạ mà nghe .

      "Sâm Dạ ca , cần lo cho em , cần lo cho em , mau rời ..........."- Điện thoại bên kia truyền đến tiếng la của Vivi .

      Uất Sâm Dạ nhíu mày " vivi , em làm sao vậy?"

      "Sâm Dạ , vẫn khoẻ từ khi chúng ta chia tay chứ?" Bên kia truyền đến giọng thô thô của người đàn ông , mang theo trêu tức , nghe rất lạnh.

      " là ai? Thế nào lại giữ Vivi?"

      "Ngay cả giọng của tôi cũng nhận ra sao? Cậu tiểu nha đầu này à? tạm thời xảy ra gì đâu , bất quá sau này có xảy ra dám hứa..........."

      "Sâm Dạ ca , cần lo cho em , cần lo cho em..........." Vivi hô to trong điện thoại.

      "Bốp" tiếng , người đàn ông lưu tình tát cho Vivi cái " Xú nha đầu , câm miệng cho tao".

      "Ông rốt cuộc muốn làm gì? Tôi cảnh cáo ông , cho phép đụng đến ấy"-. Uất Sâm Dạ gằn từng chữ

    3. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 153 :

      "Muốn tôi đụng ấy cũng dễ thôi , tại đến đường Phong Diệp , nhưng nhớ chỉ đến mình , nếu như dám tìm người giúp đỡ , hôm nay tôi nhất định hiếp trước rồi giết". xong , điện thoại trực tiếp cúp.

      "Alo..alo" Uất Sâm Dạ sốt ruột hô , nhưng bên kia lại truyền đến thanh tút tút ..

      "**" Uất Sâm Dạ mắng tiếng

      "Sao vậy? Xảy ra chuyện gì?" Trình Mộ Thanh khẩn trương hỏi

      " có gì , em về trước , có việc phải ". xong , Uất Sâm Dạ định rời .

      " Uất Sâm Dạ" Trình Mộ Thanh hô tiếng rồi đuổi theo " Em với ".

      " được , rất nguy hiểm"- Uất Sâm Dạ

      " Uất Sâm Dạ" Trình Mộ Thanh lại gọi , mang theo tia tức giận " vừa rồi có phải xảy ra chuyện gì ?"

      "Này liên quan đến em , em về trước " Giọng của Uất Sâm Dạ có chút lãnh đạm

      Trình Mộ Thanh liếc ta cái , xoay người bước , xe đậu ở bên bờ , mở cửa an vị ngồi vào.

      Uất Sâm Dạ nhíu mày , qua -" Trình Mộ Thanh em đừng náo loạn , có việc rất quan trọng phải làm".

      " cho rằng em náo loạn sao? Uất Sâm Dạ , giúp em rất nhiều bây giờ có chuyện em thể mặc kệ được , nếu đoán lầm , nhất định lúc nãy xảy ra chuyện , đó cũng là phần trách nhiệm của em" Trình Mộ Thanh , ngồi trong xe định bước xuống

      Cuối cùng còn biện pháp nào , Uất Sâm Dạ đành vội vàng đến đường Phong Diệp .. xe bay nhanh đường ..

      Lúc này , điện thoại của Trình Mộ Thanh vang lên , nhìn thấy là số của Tiểu Trạch nên tiếp nhận .

      "Mẹ .. mẹ ở đâu vậy? Con và ba , còn có Ngôn Dục chuẩn bị lẩu , chờ mẹ về ăn" Tiểu Trạch bên kia .

      Trình Mộ Thanh cau mày , Uất Sâm Dạ nhìn , thanh trong điện thoại cũng nghe được , những chữ hạnh phúc này làm lòng đau thắt lại , chính là gì vì bây giờ có việc quan trọng hơn cần phải làm.

      " Tiểu Trạch , bây giờ mẹ thể về , Uất Sâm Dạ xảy ra chuyện , mẹ và chú ấy phải cứu người , con và ba ăn trước ".

      "cứu người? người nào?" Tiểu Trạch ở bên kia cũng trở nên khẩn trương , hiểu mẹ có võ công cứu ai a?

      "Là , mà mẹ gặp ở tiệc rượu lần trước" Trình Mộ Thanh xong , ngữ khí có chút khẩn trương -" Được , mẹ nữa cúp máy đây" .

      "Alo.. mẹ mẹ.." Tiểu Trạch kêu lên , chính là bên kia truyền đến thanh tút tút

      Tiểu Trạch lo lắng , đứng dậy muốn , vừa lúc Hách Liên Tuyệt từ bếp ra thấy bộ dạng cấp bách của Tiểu Trạch hỏi "Con sao vậy?"

      "Mẹ gặp nguy hiểm , con phải cứu mẹ"- Tiểu Trạch vừa ra Hách Liên Tuyệt cũng nhăn mặt lại.

      **************

      Cúp điện thoại , Trình Mộ Thanh gắt gao nắm nó trong tay , Uất Sâm Dạ nhìn cái " Là Tiểu Trạch?"

      "Ừ" Trình Mộ Thanh gật đầu " Bây giờ chúng ta đâu?"

      "Đường Phong Diệp" xong , Uất Sâm Dạ tăng thêm tốc độ xe chạy .

      15p sau xe dừng lại , ở nơi này tất cả là vật liệu dùng để xây nhà , chọn địa phương như vậy , dễ bị người ta phát ra

      "em ở đây chờ , vào trước , nếp 10p sau ra em liền gọi cho số này" xong , Uất Sâm Dạ để điện thoại vào tay Trình Mộ Thanh , vừa muốn vào Trình Mộ Thanh cầm tay - " Cẩn thận"

      Con ngươi thâm thuý dừng lại thân thể ta , cuối cùng ta gật đầu rồi vào

      Trình Mộ Thanh cầm di động , tìm nơi dễ phát núp , 10p sau , 10p sau ~ Từ trước đến giờ 10p chưa bao giờ gian nan với họ như vậy giờ cả

      Uất Sâm Dạ mình vào , liền thấy bãi trống để thiết bị , nơi rất lớn , Uất Sâm Dạ vừa vào thấy thân ảnh đứng đó , bên người còn có mười mấy người mặc tây phục màu đen , mà nhân vật chính lại ngã người tựa vào ghế , Vivi bị trói , tay và chân đều bị trói lại , miệng cũng bị dán lại !

      Thấy Uất Sâm Dạ đến , Vivi an phận ngồi ghế , nên ngừng giãy dụa , giãy dụa , ấm úng hô la , nước mắt cũng tràn ra , muốn cho Uất Sâm Dạ hãy chạy , chạy nhanh , đừng lo cho , đừng lo...........

      Uất Sâm Dạ lại dùng ánh mắt cho an tâm , thấy Uất Sâm Dạ đến mình , người đàn ông xẹt qua tia cười lạnh "Uất Sâm Dạ , có khí phách , chỉ đến mình"

      Uất Sâm Dạ mặc thân áo trắng , đối lập với bọn họ , mặt trở nên hung ác nham hiểm " Hùng Dực Thiên?" Uất Sâm Dạ hừ lạnh tiếng " Khi nào ông trở nên suy bại mà áp chế tiểu nương vậy? Xem ra lúc trước giáo huấn ông đủ , nếu sớm biết tôi bắn chết ông".

      Nghe được lời ta , tâm lý của Hùng Dực Thiên càng thêm hoảng " Uất Sâm Dạ , ở đây ít múa mép khua môi , bố mày để mình bị đẩy vòng vòng đâu , hôm nay tao báo thù cho lão Đại của tao" Hùng Dực Thiên hô

      "Được , muốn trả thù tôi cho ông cơ hội nhưng trước hãy thả ấy ra" Uất Sâm Dạ từng chữ

      "Chờ mày chết , tao thả nó" xong , ta vung tay , mười mấy người liền vọt lên

      Uất Sâm Dạ đáp trả lại , mỗi quyền , cước đều dùng hết lực , nhiều người như vậy , ta có thể ngang tay nhưng chính là nếu thời gian quá dài được ..

      Lúc sau , Hùng Dực Thiên chậm rãi bước đến bên cạnh Vivi , sau đó cầm súng chỉa thẳng vào Vivi

      Ngay tại khắc , Uất Sâm Dạ biết ý của Hùng Dực Thiên , nên dừng đánh nhau lại , tiếp giây theo cước đá vào sau lưng Uất Sâm Dạ, thân hình ngã về trước , ta cố gắng gồng lại nhưng chân sân khuỵ xuống , bàn tay chống lên mặt đất ..

      Mắt thấy thành công , tất cả mọi người vọt lên , người tung quyền , người đá cước , ai cũng dùng lực , hận như thể giết chết Uất Sâm Dạ vậy

      Bọn họ vây quanh đánh Uất Sâm Dạ , mà ta té mặt đất , chút hoàn thủ .. Bởi vì nếu chỉ cần ta thu Hùng Dực Thiên nổ súng !!!

      "Phốc" tiếng , Uất Sâm Dạ bị đánh hộc máu , nhưng chính là ta vẫn chịu nhục , như khí chất của Đế Vương vậy

      Hùng Dực Thiên nhìn thấy , hai tay nắm chặt , rồi đá cước phát tiết vào người Uất Sâm Dạ

      Vivi ngồi ghế , nước mắt chảy ngừng , muốn giãy dụa nhưng thế nào cũng vô pháp thể động

      Nhìn thấy Uất Sâm Dạ bị đánh , cũng chịu được , cảm giác này giống như khứa vào từng lớp da thịt của vậy ..

      cần , cần !! Dưới đáy lòng Vivi hò hét , nhưng miệng chỉ có thể phát ra thanh ô ô ..

      Trình Mộ Thanh trốn trong gốc , nhìn đồng hồ từng phút từng giây trôi qua chính là có chút động tĩnh ..

      "Phanh"

      "A ——"

      Đoán là tiếng súng , sau đó trận tê rống , Trình Mộ Thanh rùng mình , hai tay nắm chặt , rốt cuộc nhịn được nữa trực tiếp gọi cho dãy số kia

      Lập tức ném di động vào trong xe , định muốn nhưng chính là có đồ vậy gì đó , ở trong xe bốc lên , cuối cùng thấy cái hộp ở ngay chỗ yên xe , đólà quả bom

      Bom!

      Trình Mộ Thanh trong lòng phát lạnh , có ăn thịt heo cũng gặp qua heo chạy , tại bất chấp liền cầm bom vọt vào

      Mặc kệ bị đánh thế nào , Uất Sâm Dạ cũng hét ra tiéng , cho dù rất đau cũng quỳ trước mặt người khác

      Nhưng Hùng Dực Thiên nhất thời , rút súng ra liền nả phát vào chân của Uất Sâm Dạ , Vivi nhìn thấy , hận vì thể giết chết Hùng Dực Thiên !

      Lúc Trình Mộ Thanh vọt vào , bọn họ đều ngoài ý muốn , nghĩ tới người phụ nữ đột nhiên lao ra ..

      "Dừng tay lại cho tôi" Trình Mộ Thanh hô to , sau đó giơ lựu đạn trong tay ra

      Hùng Dực Thiên nhìn Trình Mộ Thanh , cái mũi phát ra hừ hừ " nghĩ tới phụ nữ bây giờ mạnh mẽ như thế ! Bất quá bộ dáng của rất đẹp , các huynh đệ , tối nay có đồ ngon cho mọi người rồi" Hùng Dực Thiên ra những câu khó nghe

      Trình Mộ Thanh cười lạnh " Thả người ra , nếu đừng trách tôi khách khí" xong , giơ quả bom lên cho bọn họ xem

      Lúc nhìn thấy quả bom trong tay Trình Mộ Thanh , mọi người đều hít sâu hơi...

    4. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 154 :

      Hùng Dực Thiên nhìn quả bom trong tay Trình Mộ Thanh , trong lòng phát hoản , nhưng mặt vẫn duy trì bộ dạng bình tĩnh , ta lạnh giọng cười " cho rằng lấy quả bom giả là có thể hù doạ tôi?"

      Trình Mộ Thanh cũng đáp lại nụ cười lạnh " Có phải bom giả hay ông có thể thử , cùng lắm đồng quy vu tận" (*Cùng đến chỗ chết)

      ra Trình Mộ Thanh cũng biết quả bom này là hay giả nưng tại chỉ có thể liều mạng mà thử lần

      Sắc mặt của Hùng Dực Thiên trở nên lo lắng , Trình Mộ Thanh biết ta sợ hãi nhưng có nắm chắc phần tanh tag nên chỉ có thể kéo dài thời gian

      Ánh mắt lo lắng nhìn người mặt đất , Uất Sâm Dạ nằm mặt đất , ở đùi có vết thương , thoạt nhìn thấy ghê người "Uất Sâm Dạ , sao rồi?"

      "Em có phải lấy bom từ dưới yên xe ?" Uất Sâm Dạ chịu đựng đau đớn hỏi , Trình Mộ Thanh gật đầu

      "Em điên rồi , nhanh mau đem bom ném ra ngoài" Uất Sâm Dạ dùng sức hô , gân xanh nổi đầy cổ

      " , em bỏ lại các người" Trình Mộ Thanh cũng hô

      "Em làm vậy em cũng chết đó" Uất Sâm Dạ cực lực

      "tóm lại , em để lại hai người" Chết ai cũng sợ nhưng chính là Uất Sâm Dạ giúp nhiều như vậy , nếu cứ rời chẳng phải rất vô tình sao

      tuyệt đối rời !

      " Trình Mộ Thanh , đây phải lúc để em giỡn , em tốt nhhất nên rời " Uất Sâm Dạ , mặt vừa dính máu vừa dính mồ hôi , thoạt nhìn quỷ dị

      "Em có giỡn , những gì " Trình Mộ Thanh cũng

      Hùng Dực Thiên nhìn bọn họ , mặt nhấc lên cỗ tức giận " Đủ rồi , các người nghĩ ở đây là nơi để chuyện đương sao? cho các người biết hôm nay đừng ai mong rời khỏi đây"

      "Được , nếu chết hôm nay tất cả đều chết ở đây" Trình Mộ Thanh cũng yếu thế , ra từng chữ , tại là cái dạng này còn có vài phần phạm của Tiểu Trạch và Hách Liên Tuyệt , quả nhiên có phải người nhà hay , tiến vào cửa

      Hùng Dực Thiên bán tín bán nghi , lời của Trình Mộ Thanh đủ để làm cho người khác thể nào tin

      " phải là muốn đem bọn họ sao? Tốt , nếu có thể liền mang ..........." Hùng Dực Thiên

      "Hùng Ca!"

      "Hùng Ca..........."

      Mấy huynh đệ trăm miệng lời kêu lên " Chúng ta phải báo thù cho Lão Đại"

      Hùng Dực Thiên giiơ bàn tay , ý bọn họ đừng nữa " Có bản lĩnh liền mang ."



      “Kêu em của ông thả nương kia ra" Trình Mộ Thanh trong tay gắt gao nắm trái bom , khẩn trương



      "Có gan tự mình thả" Hùng Dực Thiên

      Trình Mộ Thanh đứng ở đó , nhìn biểu tình thô cuồng của Hùng Dực Thiên , tại bọn họ bị vây như vậy , cách duy nhất còn lại chỉ là quả lựu đạn trong tay , nhưng sợ hãi .. rất sợ

      Nếu bom nổ người đầu tiên là , có thể sợ sao? Ánh mắt chậm rãi dịch chuyển đến người Uất Sâm Dạ , ta lại hướng đến lắc lắc đầu

      Cho dù ta rất muốn cứ Vivi nhưng đồng tình với cách làm của Trình Mộ Thanh , nhưng Trình Mộ Thanh như dễ tin tưởng người chậm rãi hướng đến vị trí của Vivi

      Vivi ngồi ghế , miệng bị dán chặt lại , mặt còn có chút dấu trầy , nhìn thấy Trình Mộ Thanh hướng đến , trong lòng có loại cảm xúc thể thành lời

      Cước bộ của Trình Mộ Thanh như ngàn cân coi trọng , chậm rãi bước đến Vivi , Hùng Dực Thiên đứng đó , nhìn Trình Mộ Thanh , giờ phút này nơi đây rất yên tĩnh , ngay cả cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe được .

      Chỉ cách Vivi còn chút khoảng cách , Trình Mộ Thanh lập tức chặt qua , tay cầm chắc bom , mà tay kia kéo kéo sợi dây thần trói người Vivi , là nan giải chết tiệt , bên Trình Mộ Thanh cởi giây bên nhìn Hùng Dực Thiên để ngừa bọn họ động tay động chân với

      Hùng Dực Thiên đứng đó , hạ ngạch hướng đến mấy em , nhất thời hai người chạy đến vị trí của Trình Mộ Thanh , dây thừng cở bỏ nhưng chính là Trình Mộ Thanh kịp cầm quả bom trong tay góc người bị đá bay

      " nương , chạy mau"

      "Bắt lấy bọn họ cho ta" Hùng Dực Thiên hô to

      Trình Mộ Thanh bị người bắt giữ

      "Hừ" Hùng Dực Thiên hừ lạnh tiếng , chậm rãi bước qua nhìn Trình Mộ Thanh , mặt lộ vẻ hèn mọn , thô cuồng , ta vươn tay , phen trụ cái cằm của , nghiến răng nghiến lợi " Muốn uy hiếp tao sao? Mày còn rất non nớt"

      "Bộ dạng tồi , các em , đem nó lột ra , hôm nay hảo hảo nhâm nhi chút" Hùng Dực Thiên dâm đãng cười

      Trình Mộ Thanh chỉ thấy lòng chợt lạnh , nhìn Hùng Dực Thiên " Vương bát đản , ông thể chết tử tế"

      "Ông dám" Lúc này , Uất Sâm Dạ cũng hô to

      "Tao có gì mà dám? Bây giờ tụi bây đều trong tay tao , hôm nay dù cho tụi bây chết cũng chẳng ai biết" Hùng Dực Thiên ra từng chữ

      Uất Sâm Dạ chậm rãi đứng dậy , cho dù chân có bị thương nhưng ánh mắt của ta vẫn lạnh lùng làm cho người ta sợ hãi " Được , nếu ông sợ đắc tội với Hách Liên Tuyệt , ông cứ đụng vào ấy , nhưng hậu quả thế nào ông hơn tôi"

      Hách Liên Tuyệt?

      Ba chữ này giống như ma chú , Hùng Dực Thiên lên tia kinh ngạc " Có ý gì?"

      Uất Sâm Dạ cười lạnh , Hùng Dực Thiên quay đầu nhìn Trình Mộ Thanh " Mày và Hách Liên Tuyệt có quan hệ gì?"

      "Mặc kệ quan hệ gì , tôi chĩ muốn cho ông biết nếu chúng tôi chết ông cũng thể sống được" Trình Mộ Thanh , nghĩ tới Hùng Dực Thiên lại kiêng kị Hách Liên Tuyệt , Uất Sâm Dạ cố tình vậy là vì muốn Hùng Dực Thiên tha cho con đường

      Chính là ... bỏ lại bọn họ !

      "Mày rốt cuộc có quan hệ gì với Hách Liên Tuyệt?" Hùng Dực Thiên tức giận hỏi

      "Đừng trách tôi nhắc ngài , ấy chính là người phụ nữ của Hách Liên Tuyệt , nếu như ông sợ đụng phải Hách Liên Tuyệt cứ việc" lòng Uất Sâm Dạ muốn thừa nhận Trình Mộ Thanh là người phụ nữ của Hách Liên Tuyệt nhưng tại chỉ còn cách này để cứu

      Chỉ cần còn sống ..

      Phụ nữ của Hách Liên Tuyệt?

      Hùng Dực Thiên nhíu mày , nhìn Trình Mộ Thanh

      cuối cùng ta lãnh đạm cười " Nếu vậy , đem bọn họ giết cho ta , cho dù tại thả mày ra , Hách Liên Tuyệt cũng buông tha tao , chi bằng để cho tụi bây đều chết ở đây , ai có thể đều tra được tao" Hùng Dực Thiên

      Tuy rằng trong lòng lo lắng , nhưng tại ông còn con đường lui nữa , chỉ còn cách này !

      Uất Sâm Dạ cả kinh , nghĩ tới ý nghĩ của Hùng Dực Thiên cực đoan như thế , có lẽ ông ta căn bản muốn tất cả phải chết

      "Hùng Dực Thiên , muốn giết hãy giết tôi , đừng quan tâm đến ấy , còn này ông hãy thả ra" Vivi hô , nhìn ánh mắt Trình Mộ Thanh nên lời , cho dù trước đây giây còn hận Trình Mộ Thanh , còn ghen tị là Sâm Dạ ca ca thích ấy nhưng nếu ấy chết , Sâm Dạ ca ca cũng vui , cho nên cứ để cho Vivi chết !

      "Vivi , im miệng" Uất Sâm Dạ hô , hai người phụ nữ này ai được chết ! ai được ..

      "Sâm Dạ ca , em biết thích ấy , yên tâm chỉ cần là người thích , em thích , thay bảo vệ" xong , Vivi hướng đến Uất Sâm Dạ nở nụ cười , nụ cười này như hai người sắp xa nhau

      Nhưng lúc này , đột nhiên xoay người đẩy người bên cạnh ra rồi hướng đến Trình Mộ Thanh chạy tới

      " Vivi" Uất Sâm Dạ hô to

      Vivi chạy tới , phen đẩy Trình Mộ Thanh ra , cước đá người đàn ông , súng quăng lên trung , Vivi cầm được liền nhắm đến Hùng Dực Thiên bắn

      nhưng thời điểm Vivi chưa nổ súng có người nhanh hơn so với

      "Đùng ——" tiếng

      Tất cả đều yên lặng , Trình Mộ Thanh thấy máu bắn ra , cũng trừng to mắt , nhìn thấy vết đạn bắn vào người Vivi , máu liền chảy ra , tay còn cằm khẩu súng chưa kịp bắn , thân mình dần dần té ngã xuống đất

      Uất Sâm Dạ cũng trừng to mắt , phát ra trận tê rống "Vivi ——"

      " Vivi" Trình Mộ Thanh cũng hô , lập tức bổ nhào đến ôm Vivi " Vivi , thế nào rồi?"

    5. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 155 :

      Bả vai của Vivi trúng đạn , chính là như biết đau , ngã vào lòng ngực của Trình Mộ Thanh , ngước mắt , suy yếu " Sâm Dạ ca thích , tuy rằng tôi cam tâm nhưng tôi lòng chúc phúc cho 2 người , chỉ cần là Sâm Dạ ca thích tôi chấp nhận ! nhất định phải Sâm Dạ ca ca " Vivi cố gắng lấy sức nõi từng chữ

      " , Vivi , phải cố lên , tôi và Uất Sâm Dạ phải như tưởng đâu , nhất định phải cố gắng" Trình Mộ Thanh hô , cả người đều toát ra mồ hôi lạnh , gắt gao cầm lấy tay Vivi , sợ Vivi nhắm mắt lại

      Vivi nở nụ cười , ra trong lòng Vivi cũng muốn ghét Trình Mộ Thanh nhưng hiểu sao thể làm vậy , tại đây lòng chúc phúc cho họ

      Chỉ cần Sâm Dạ hạnh phúc là tốt rồi...........

      Hùng Dực Thiên đứng đó , ta ghét nhất là ma ma chít chít , sắp chết rồi là còn làm chuyện ruồi bu như vậy

      "Đem toàn bộ giết hết , chừa ai" Hùng Dực Thiên lạnh lùng hạ lệnh

      Chỉ cần bọn họ chết , ai phát ra là ông ta làm

      "Hùng Dực Thiên , ông cho là chúng tôi chết ai biết ông làm sao? Tôi đây , cho dù chúng tôi có chết cũng có ông chôn cùng" Trình Mộ Thanh hô to , sau đó xoay người nhìn Uất Sâm Dạ , thản nhiên " Lúc vào , em gọi điện thoại rồi "

      Hùng Dực Thiên nhíu mày , hung thần ác sát " Dám tìm người trợ giúp sao?"

      Trình Mộ Thanh lạnh giọng , xoay mặt

      Hùng Dực Thiên tức giận ,nguyên bản cảm thấy thần biết quỷ hay , tại khi biết có người phát ra cảm giác như sau lưng bị đâm nhát , rất khó chịu

      "Chết tiệt" Hùng Dực Thiên rống tiếng , cầm khẩu súng trong tay chạy tới , trực tiếp với Trình Mộ Thanh " , mày gọi cho ai?"

      Trình Mộ Thanh chữ cũng , đôi con ngươi lạnh lùng , tại chỉ có thể làm vậy để kéo dài thời gian , phải sợ nhưng giờ phút này thể sợ nữa

      "đáng chết , mau" Hùng Dực Thiên hô

      Trình Mộ Thanh ngước mắt " Dù sao cũng phải chết , có ông chôn cùng , chết cũng nhắm mắt"

      "Mày ——" Hùng Dực Thiên chưa gặp qua người phụ nữ nào như vậy , ngay cả chết cũng sợ , cái loại ngông cuồng này là ăn sâu trong máu ra

      " , nếu mày , tao liền giết mày" Hùng Dực Thiên hô

      "Được , có gan ông cứ nổ súng" Trình Mộ Thanh từng chữ , Uất Sâm Dạ nhìn thấy sợ Trình Mộ Thanh chọc giận Hùng Dực Thiên

      "Mày đáng chết ——"

      "Buông súng" Hùng Dực Thiên vừa định nổ súng liền nghe đến giọng trẻ con , nghe biết là của tiểu hài tử

      Hùng Dực Thiên quay đầu lại , Hách Liên Tuyệt thân mặc đồ đen đứng đó , cái loại khí thế , khí phách hồn nhiên trời định sẵn , mà Tiểu Trạch cũng đứng bên cạnh ta , cầm trong tay khẩu súng , cũng như cũ mặc chiếc áo khoát , hai cha con thoạt nhìn có loại đặc công giống nhau

      Kim Sa và Ngôn Dục đứng bên , trong tay đều cầm súng , trận thế này thể xem thường được

      Trình Mộ Thanh vui sướng " Tuyệt ........... Tiểu Trạch!"

      Con ngươi u lục của Hách Liên Tuyệt đảo qua , cuối cùng dừng lại người Uất Sâm Dạ , ánh mắt này thể nghi ngờ là ta làm phiền Trình Mộ Thanh !

      Mà Trình Mộ Thanh cũng biết , Hách Liên Tuyệt tức giận ...........

      Tiểu Trạch cũng quăng cho cái liếc , thằng bé cũng tức giận?

      Lúc này , Ngôn Dục mở miệng " Nấu cái lẩu chờ về ăn , cuối cùng bị mang tới nơi này"

      Trình Mộ Thanh nhìn Tiểu Trạch và Hách Liên Tuyệt , ra chuyện là như vậy

      " nhiều làm gì , trực tiếp giết họ thôi" Kim Sa lên tiếng

      "Tôi kim nương , đừng có máu lạnh vậy được ? Đây là chuyện đàn ông , còn chỉ là tiểu nương , cớ gì mà động chút liền giết liền sát a" Ngôn Dục

      Kim Sa lườm ta cái , nhìn thấy Ngôn Dục lải nhải , Hùng Dực Thiên đem ánh mắt dừng lại người Hách Liên Tuyệt " , là —— Hách Liên Tuyệt?"

      "Thả ấy ra" Hách Liên Tuyệt ảm đạm , thanh lớn nhưng mang theo uy nghiêm thể phản bác

      Tựa như đắc tội với , kết cục chỉ có chết thảm mà thôi , mà đây cũng phải là ' hình như' nữa mà !

      Tuy rằng Hách Liên Tuyệt là người trong giới kinh doanh nhưng 'đen trắng' về thế lực của cũng được ngoại giới đồn đãi rất nhiều , nhưng cuối cùng có bao nhiêu lợi hại cũng chẳng ai biết !

      "còn mau thả người?" Tiểu Trạch bên hô

      Hùng Dực Thiên cầm súng trong tay , tại mặc kệ lựa chọn thế nào , bọn họ đều sống được

      " Hách Liên Tuyệt , chúng ta trao đổi điều kiện , thế nào?" Hùng Dực Thiên hỏi

      "Ông cho rằng , ông có tư cách ra điều kiện với chúng tôi sao?" Tiểu Trạch lạnh giọng hỏi , hé ra khuôn mặt nhắn cũng có chút tàn ác.

      "Nếu chúng ta cùng đến chỗ chết" xong , Hùng Dực Thiên bật người đến túm Trình Mộ Thanh dậy , chỉa súng vào huyệt thái dương của

      Tay của Hách Liên Tuyệt gắt gao nắm lại , gân xanh nổi lên nhưng mặt vẫn duy trì bộ dạng bình tĩnh

      "Nếu ông dám làm hại mẹ tôi , tin hay tôi cho ông nổ banh xác" Tiểu Trạch hung hăng , chỉ cần làm hại đến Trình Mộ Thanh , chắc chắn kết quả tốt

      "Cứ liền làm , nếu cho dù chết tao cũng lôi nó theo" Hùng Dực Thiên hô

      "Được" Hùng Dực Thiên vừa xong , Hách Liên Tuyệt nuốt ngụm xuống.

      Uất Sâm Dạ cùng Trình Mộ Thanh rất kì quái , chẳng lẽ Hách Liên Tuyệt dễ dàng đáp ứng vậy sao? Ngay cả Hùng Dực Thiên cũng có chút ngoài ý muốn , Hách Liên Tuyệt dễ dàng đáp ứng như vậy ,làm cho ông ta có chút lo lắng " Mày đùa giỡn cái gì chứ?"

      Hách Liên Tuyệt đứng đó , hai tay tuỳ ý để vào túi , trán che khuất cặp ngươi u ám , làm cho người ta rốt cuộc biết suy nghĩ gì " Rốt cuộc là thả hay thả?"

      vừa xong , sắc mặt của Hùng Dực Thiên trở nên khó coi , ông lôi kéo Trình Mộ Thanh , nhìn Hách Liên Tuyệt " Được , tao tin mày , những tao muốn dẫn nó theo , khi nào an toàn tao liền thả"

      "Ông những lời vô nghĩa nhiều lắm" Hách Liên Tuyệt bình tĩnh

      "Tao chỉ là muốn tự đảm bảo cho bình an của tao thôi" Hùng Dực Thiên , những người em của ta cũng trầm mặc gì , nhìn ra được người đàn ông trước mặt Hùng Dực Thiên là nhân vật thể chọc giận

      "được"- Hách Liên Tuyệt đáp ứng

      Trình Mộ Thanh bất khả tư nghị nhìn , trước là bộ dạng sợ hãi trong lời ta vừa ra , Tiểu Trạch cũng phản bác , bởi vì thằng bé biết ba cứu mẹ , còn sau đó khẳng định Hách Liên Tuyệt có biện pháp ổn thoả

      Quả nhiên , ra chỉ có bọn họ tạm ở nơi này , cho nên Hùng Dực Thiên có muốn ra ngoài cũng phải ngang bọn họ , Hùng Dực Thiên lôi kéo Trình Mộ Thanh , cầm súng chỉa vào đầu , những em đều sau t , vây quanh ta chậm rãi mà bước đến cửaa.

      Hách Liên Tuyệt cùng Tiểu Trạch , Ngôn Dục và cả Kim S đều tránh ra , nhường đường cho họa.

      Trong tay Hùng Dực Thiên đổ mồ hôi , lòng cũng căng thẳng , dám nới lỏng , khi ta ngang người của Hách Liên Tuyệt , có cảm giác vô cùng áp lực , giống như cả người đều mềm nhủn ra , bất quá cũng tự nhắc nhở chính mình ..

      Chính là lúc này , Hách Liên Tuyệt nháy máy cho Ngôn Dục cái , Ngôn Dục gật đầu , hai người như trận gió bay đến , Kim Sa cũng tham dự vào , Tiểu Trạch ngoan ngoãn lùi về phía sau.

      Ba người lưu loát giải quyết mấy huynh đệ của Hùng Dực Thiên , khi ông ta nghe được tiếng kêu thảm của mấy huynh đệ liền biết tình huống sai , định nổ súng đầu của Hùng Dực Thiên cũng có cây súng gần kề.

      "Nổ súng xem ai tốc độ nhanh hơn" Hách Liên Tuyệt tay cầm súng , để lên đầu Hùng Dực Thiên , tư thế đó , 10 phần suất khí

      Tâm lý của Hùng Dực Thiên nhảy loạn , cây súng tay cũng từ từ lỏng ra " Tha, tha tôi..........."

      "Tha cho ông để sau đó ông trả thù tôi?" Hách Liên Tuyệt từ trước đến giờ chưa bao giờ làm cho chính mình phải hối hận , vì cho phép sau này lưu lại những phiền phức cần thiết , vừa định nổ súng

      "Chờ chút" Trình Mộ Thanh , nhìn Hách Liên Tuyệt" Tuyệt , giao cho cảnh sát xử lý , người như vậy giết chết chỉ tự làm ô uế tay của mình thôi"

      "Đúng đó , giao cho cảnh sát , giao cho cảnh sát" Hùng Dực Thiên cũng theo , tổng tốt hơn so với bị bắn chết

      thể nghi ngờ đối với lời của Trình Mộ Thanh , Hách Liên Tuyệt cũng làm ngược lại ..

      "Nhưng ông ta bắt cốc em , phải trả giá lớn" xong , Hách Liên Tuyệt cầm súng dời chuyển xuống chân của Hùng Dực Thiên "Đùng" tiếng

      "A ——" Hùng Dực Thiên kêu ra tiếng thảm

      "Nhưng đùi trúng đạn , ông khôg cần kêu thảm như vậy , đổi là tôi tôi bắn chết ông" Tiểu Trạch hung hăng

      Lúc này , Tiểu Trạch chạy đến bên cạnh Trình Mộ Thanh , lo lắng hỏi " Mẹ sao rồi? Có bị thương ?"

      "..........."

      " Vivi , em mau tỉnh , tỉnh tỉnh lại ........... em được chết có nghe hay ..........." Lúc này , Uất Sâm Dạ ôm lấy Vivi hô to

      * * *

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :