1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng tài đưa cục cưng cho tôi - Mạc Ngôn Biệt Trí (168 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 126

      ngồi ăn cơm chuyện phiếm cùng Uất Sâm Dạ , bỗng nhiên điện thoại reo lên , Trình Mộ Thanh nhìn đến dãy số , sắc mặt trầm xuống .

      Uất Sâm Dạ ngước mắt , đánh giá biểu tình rất của , sau đó Trình Mộ Thanh trực tiếp tắt điện thoại , tiếp tục ăn cơm .

      Uất Sâm Dạ tao nhã cắt miếng thịt bò , đôi tay sạch mà ngập tràn nghệ thuật , chút để ý ngước mắt bỏ miếng thịt vào miệng -" Vì sao em bắt máy?"

      "Dãy số lạ thôi!"

      Vừa dứt lời , điện thoại lại vang lên , Trình Mộ Thanh xấu hổ nhìn Uất Sâm Dạ , lần này cũng như vậy chút do dự liền từ chối sau đó tắt nguồn điện thoại.

      Bọn họ trong lúc đó có gì hay để .

      Sau khi dùng cơm , Trình Mộ Thanh cùng Uất Sâm Dạ tiếp tục tán gẫu , ta thoạt nhìn rất sạch chuyện cũng rất khôi hài , liên tục làm cho bật cười , nghe những lời ta khó có thể nhận ra ta rất khí phách và cao quý .

      Ăn xong , Uất Sâm dạ lái xe chở Trình Mộ Thanh về.

      "Cám ơn đưa em về !" Trình Mộ Thanh cười " muốn vào nhà gặp Tiểu Trạch ?"

      Uất Sâm Dạ lắc đầu " Quên , hôm nào em dẫn Tiểu Trạch cùng gặp !"

      Trình Mộ Thanh gật gật đầu nhìn ta " Ừh , ngủ ngon!"

      "Ngủ ngon!"

      Nhìn theo bóng dáng chiếc xe của Uất Sâm Dạ khuất , Trình Mộ Thanh xoay người trở về.

      "Trình Mộ Thanh".

      Phía sau , gầm lên giận dữ .

      cần nhìn cũng biết là giọng của ai rồi , nhưng quay lại tiếp tục .

      Trong giây lát , đại cường lực nắm trụ cánh tay của , Hách Liên Tuyệt mang theo vẻ lo lắng nhìn

      Trình Mộ Thanh quay đầu lại , ánh mắt chống lại -" Có chuyện gì?"

      "Đây là cái em gọi phải vội? Em phải đến buổi diễn trang sức sao? Như thế nào thấy em" Hách Liên Tuyệt " Hơn nữa , tại sao nhận điện thoại của ?"

      ra biết ăn cơm cùng Uất Sâm Dạ , chính là chết tiệt ta chọn cách gì , ngây thơ lặng lẽ phía sau , rồi quay về đây đợi .

      Trình Mộ Thanh dừng lại , ánh mắt có chút chột dạ " Tôi có nhưng còn việc gì nữa nên có nhắn lại với những người nhân viên ở đó , như vậy cũng được sao? Về phần tại sao tôi tiếp điện thoại của tôi nghĩ tôi cần thiết phải tiếp điện thoại " .

      " được!"

      " ——rốt cuộc muốn thế nào?"

      "Em có biết hay bởi vì lần này em sơ sẩy mà trang phục cho buổi biểu diễn bị người khác phá hư , em phải lam sao?" Hách Liên Tuyệt , cầm lấy ngón tay trắng bệch của

      Trình Mộ Thanh trừng to mắt , bị người khác phá hư?

      Chớp chớp mắt chút , thực hiển nhiên có chút ngoài ý muốn " Như thế nào lại xảy ra chuyện như vậy?"

      "Những lời này phải là hỏi em mới đúng!"

      "Tôi kiểm tra tốt tất cả rồi mới rời , thể xuất vấn đề như vậy....!"

      "Ý của em là oan cho em?"

      "...... "

      Trình Mộ Thanh nhìn Hách Liên Tuyệt , con ngươi tối đen khác thường , cuối cùng thoả hiệp "Chuyện này tôi chịu trách nhiệm "

      "Chịu trách nhiệm? Em chịu trách nhiệm như thế nào?Em hẳn biết đây là case ngàn vạn lần mới có , mặc kệ là hợp tác trang phục nhưng người mẫu chúng ta đầu tư cũng cân nhắc , tin tưởng em nên mới giao case này cho em , em xem cuối cùng em cho kết quả gì?"

      Trình Mộ Thanh bị đến á khẩu , chuyện này là trách nhiệm của .

      "Tôi nghĩ cách để chịu trách nhiệm tất cả!" Trình Mộ Thanh lạnh lùng .

      tức giận của Hách Liên Tuyệt từ từ biến mất , đây mới là mục đích của ta có phải ? Chịu trách nhiệm toàn bộ từ chức...

      "Nếu có gì tôi trước!" Trình Mộ Thanh , xoay người định bước

      Chính là Hách Liên Tuyệt trụ lại , buông tay , đôi mắt nhìn chằm chằm vào .

      Hôm nay , nhìn thấy Trình Mộ Thanh cùng Uất Sâm Dạ dùng cơm , trong lòng khó chịu thôi , nhìn thấy bọn họ cười cười , chướng mắt , còn từ chối cuộc gọi của , sau đó tắt nguồn điện thoại .

      Cho nên chỉ có thể trở về đây đợi mà thôi......Còn về phần trang phục của buổi biểu diễn trang sức là cho cố ý

      "Tổng Tài , có thể buông tay chứ?" Trình Mộ Thanh "Đây là ban đêm , ở đây mà bị người khác nhìn thấy bị hiểu lầm , cho dù muốn tôi cũng !" Trình Mộ Thanh châm chọc , tâm tình rất tốt của bị ta phá huỷ toàn bộ

      "Em cứ như vậy mà muốn thấy ?" Hách Liên Tuyệt mày trau lại , rối rắm hỏi

      Sắc mặt Trình Mộ Thanh chút thay đổi hất cánh tay của ra " Tổng Tài , cứ đùa , cho dù tôi muốn thấy mỗi ngày chúng ta đều phải gặp nhau , huống chi mỗi ngày gặp người của nhiều như vậy , ở trong nhà của ! Làm sao đến phiên tôi?"

      Ngụ ý , chính là muốn nhìn thấy .

      Hách Liên Tuyệt nhíu mày " Em có ý gì?"

      " có gì , tôi phải về để nghỉ ngơi" xong xoay người rời , mở cửa bước vào rồi đóng cửa lại , động tác lưu loát , ngay cả đầu cũng quay lại.

      Hách Liên Tuyệt nhìn bóng dáng của , mày chau lại , lời vừa rồi của có ý gì?

      ********************

      "Mẹ , mẹ đâu bây giờ mới về? Mẹ ăn gì chưa? trong phòng bếp còn chút đồ ăn đó" Tiểu Trạch ngồi sofa , ăn kem

      "Mẹ ăn rồi"- Trình Mộ Thanh xong định lên lầu chính là nhớ tới cái gì liền đến ngồi kế bên Tiểu Trạch " Con trai , mẹ muốn hỏi con việc"

      "Chuyện gì a?" Tiểu Trạch xem xét xem xét Trình Mộ Thanh

      "Chuyện Chu Lâm Na bị huỷ dung nhan , con biết ?" Trình Mộ Thanh hỏi , đứa con có đặc di công này thừa biết , nhưng gần đây tổng cảm thấy thằng bé này càng lúc càng thần bí , càng đơn giản , Kim Sa chính là ví dụ tốt nhất , con trai giỏi võ công , còn đằng này lại là tiểu nương giỏi võ , làm gì mà cam tâm tình nguyện theo Tiểu Trạch a .

      Có điều mờ ám , nhất định có điều mờ ám

      Kim Sa ngồi ở sofa ăn kem xem phim hoạt hình , đôi mắt nhàng đảo qua mẹ con Trình Mộ Thanh , sau đó tiếp tục xem TV

      Tiểu Trạch sửng sốt chút , ánh mắt bay nhanh liếc qua Kim Sa , đánh quoa loa , cười hắc hắc " ta bị huỷ dung nhan sao? Trách vì sao được , con có xem qua tin tức công ty huỷ bỏ hợp đồng với ấy , ra là thế , bất quá coi như báo ứng cho ta!!"

      Tiểu Trạch kiểu như mình biết việc gì cả

      Trình Mộ Thanh nhìn Tiểu Trạch cái , vả lại nó chỉ là đứa như thế nào có thể làm hại đến Chu Lâm Na .

      Chu Lâm Na chết tiệt , lại oan cho con trai của ! là cái người đàn bà xấu xa .

      Trình Mộ Thanh lầm bầm vài tiếng , sau đó vỗ vỗ vai của Tiểu Trạch " Được rồi , con đừng thức khuya quá , mẹ lên ngủ trước"

      "Được , mẹ "- Tiểu Trạch phất phất tay

      Sau khi Trình Mộ Thanh lên lầu , Tiểu Trạch bật người đến ngồi gần Kim Sa , Kim Sa quay lại nhìn nhóc, gật đầu -" hiểu".

      Còn về phần Trình Mộ Thanh sau khi lên lầu , định trực tiếp tắm rửa , nhưng vẫn nhịn được đến ban công nhìn xuống chiếc xe ly khai rồi .

      Hạp mâu , trong lòng cảm thấy có chút mất mát , nhớ tới bộ dạng của Chu Lâm Na ở trong nhà Hách Liên Tuyệt , lòng của lại chịu được , nhưng tất cả chứng minh người Hách Liên Tuyệt là Chu Lâm Na , cái loại này vượt qua cả bị thịt *( hàm ý ví với thân thể con người , mang ý mỉa mai) , dù cho Chu Lâm Na có biến thành bộ dạng gì nữa Hách Liên Tuyệt vẫn thương ta .

      Nghĩ đến đây , Trình Mộ Thanh trong lòng chạy loạn xạ , xoay người bước vào phòng tắm !

      Hách Liên Tuyệt chạy xe chậm chậm , nhưng cuối cùng cũng đến nơi , ngước mắt , đèn trong biệt thự còn mở , bỗng nhiên đôi mắt Hách Liên Tuyệt sáng ngời nhưng rất nhanh liền vụt tắt vì người trong đó còn là Trình Mộ Thanh nữa , vì thế cau mày dừng xe rồi vào.

      Vừa vào , liền nhìn thấy Chu Lâm Na mang dép lê , trong tay đủ các loại món ăn, vội vàng bước nhanh qua .

      Thấy Hách Liên Tuyệt trở về , Chu Lâm Na mang thức ăm đem để lên bàn , hướng đến Hách Liên Tuyệt " về rồi?" Chu Lâm Na cười hỏi , giống như kiểu người vợ chờ chồng mình trở về nhà.

      Hách Liên Tuyệt nhíu mày , ta phải rồi sao? Như thế nào vẫn còn ở đây?

      Hách Liên Tuyệt vừa định hỏi cái gì Chu Lâm Na lôi kéo tay ta vào bên trong .

      bàn ăn , có thịt bò và rượu nho , còn có những ngọn nến thấp sáng , ta nhíu mày , tối hôm nay cũng chưa ăn gì nên ngước mắt nhìn Chu Lâm Na -" Em làm sao?"

      Chu Lâm Na nở nụ cười , gật gật đầu " Em biết vừa tan ca , chắc vẫn còn chưa ăn gì nên em làm riêng dành cho , em chưa có từng làm qua chỉ dựa theo sách thôi nên biết có ngon hay nữa!" Chu Lâm Na ngượng ngùng , sau đó đẩy ghế cho ta ngồi xuống.

      Hách Liên Tuyệt có chút ngoài ý muốn , nhưng bụng cũng đói rồi vì thế ngồi xuống , miếng thịt tính là trình bày đẹp mắt nhưng có thể nhìn ra được tâm ý của Chu Lâm Na , còn rượu là loại Lafite năm 82 , cũng thực sang quý .

      Hách Liên Tuyệt nhớ , lúc trước bọn họ ở cùng nhau , rượu uống cũng là Lafite nhưng là trong nhà ăn , còn ở đây lại do Chu Lâm Na nấu.

    2. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 127

      Chu Lâm Na ngồi đối diện với Hách Liên Tuyệt , thi yên đại , sạch mà xinh đẹp , tuy rằng mặt có cái xẹo X , nhưng làm tăng thêm phần mãnh mai , phần bệnh trạng mĩ .

      Mặc quần áo đơn giản , thoạt nhìn có hàm xúc thú vị , giống như lúc mặc quần áo cao quý

      Ngồi đối diện với , ánh mắt nhìn , mặt nở nụ cười

      Hách Liên Tuyệt cắt miếng thịt bò bỏ vào trong miệng , tuy rằng ngon bằng nhà hàng nhưng cũng có thể ăn được.

      "Ăn ngon ?" Chu Lâm Na mở to mắt chờ đợi hỏi

      Hách Liên Tuyệt chậm rãi nhấm nháp , nhìn thấy ánh mắt mong chờ của nên gật gật đầu.

      Chu Lâm Na thả lỏng hơi cười , sau đó rót cho chút rượu " Em biết tan ca còn chưa ăn gì , chỉ hy vọng làm thất vọng!" xong liền rót ly cho , rồi rót cho chính mình -" Cheers".

      "Cheers".

      Hai người chạm cốc , uống ngụm rượu.

      Nhìn thấy Hách Liên Tuyệt uống xong , Chu Lâm Na hạp mâu , khoé miệng nở lên nụ cười , sau đó cũng uống chút .

      Hách Liên Tuyệt gì nhiều , trong lòng thực nặng trĩu .

      Chu Lâm Na ngược lại , mực chuyện luyên thuyên bên tai ta , bọn trước như thế nào , như thế kia , rồi nhau như thế nào này nọ nhưng Hách Liên Tuyệt ninh mi , mâu thần , thuỷ chung gì.

      Chu Lâm Na cũng quên rót rượu cho .

      Tâm tình của hôm nay tốt , chỉ cần tưởng tượng lúc Trình Mộ Thanh và Uất Sâm Dạ cùng nhau ăn cơm , trong lòng ta cực kì khó chịu , hơn nữa thấy cười cười bên cạnh người đàn ông khác trong lòng tựa như lửa thiêu đốt vậy.

      "Tuyệt , đừng uống nữa , say đó" Chu Lâm Na qua , cánh tay trắng nõn đoạt ly rượu trong tay ra.

      Chính nghe nghe đến mùi hương người Chu Lâm Na , Hách Liên Tuyệt chỉ cảm thấy cả người như có luồng điện xẹt qua , huyết dịch cũng đánh sâu vào đầu , thân thể nóng ran.

      "Tuyệt , đừng uống nữa..." Chu Lâm Na tiếp tục đoạt lấy ly rượu , nhưng thân thể cố ý cọ vào người .

      Hách Liên Tuyệt cả người căng thẳng , cố gắng ngăn ngọn lửa trong thân thể của mình.

      "Tuyệt , làm sao vậy? thoái mái chổ nào sao?" Chu Lâm Na vươn bàn tay mảnh khảnh sờ vào cái trán của .

      Nhất thời , cổ lửa trong người còn kịp ngăn chặn , Hách Liên Tuyệt như con dã báo xoay người đem Chu Lâm Na ôm vào trong lòng ngực , tay phóng túng sờ lên bộ ngực tròn đầy của -" Ưm.."- Chu Lâm Na cố ý kêu lên.

      Hách Liên Tuyệt thô lỗ kéo qua , làm cho hai chân của mở rộng ngồi người ta , sau đó trực tiếp hôn lên đôi môi của , Chu Lâm Na cũng phản kháng , ôm đầu , đáp trả lại nụ hôn đó.

      Cuồng nhiệt , thô lỗ , bá đạo , hung hăng hôn , đôi môi của như xâm lượt hoàn toàn vào môi của , cái cổ trắng nõn cộng thêm bộ ngực .

      Chu Lâm Na mở dạng hai chân ngồi lên người , cảm giác được ' tiểu đệ' của đụng vào người , nên trong cơ thể cũng khỏi dâng lên cổ nhiệt , thậm chí chờ mong tiến vào , xâm lượt , nhiệt tình .

      Chu Lâm Na ôm đầu , ánh mắt mê mang , đôi môi đỏ tươi khẻ bên tai -" Tuyệt , chúng ta vào phòng khách được ...?"

      Lúc này , lý trí của bị phá vỡ , bên tai chỉ có thể nghe được giọng kiều của , nhất thời ôm lấy ra phòng khách.

      thô lỗ , đem ném lên sofa , cả người đè lên.

      Chu Lâm Na cũng hưởng thụ , phối hợp , ánh mắt câu dẫn nhìn .

      Hách Liên Tuyệt cúi người , bàn tay to hung hăng bóp vào bộ ngực tròn đầy kia , căn bản là mặc nội y , nên lúc này Chu Lâm Na nhắm mắt phát ra những tiếng nỉ non , sau đó tự dùng chính bàn tay của mình đặt ở 'tiểu đệ vĩ đại' của .

      Đó là những gì người đàn ông đều chống lại được ! Ở trong nghề lăn lộn lâu , Chu Lâm Na biết cách lấy lòng người đàn ông như thế nào , và cũng biết cách làm cho bọn họ khôngthể khống chế ...

      "Tuyệt , nếu muốn em , , em trách ...."- thanh mị hoặc của Chu Lâm Na vang bên tai .

      Tiếp giây theo , cúi người xé áo của Chu Lâm Na ra , lộ ra làn da trắng nõn , Chu Lâm Na có kêu lên ngược lại còn chờ mong bước tiếp theo của .

      Bàn tay hung hăng xoa bóp bộ ngực tròn đầy , động tác thô lỗ , Chu Lâm Na nhất thời khống chế kêu lên tiếng , bàn tay kia cũng quên động tác , xé quần áo , trong nháy máy tất cả đều rơi xuống đất.

      Hách Liên Tuyệt để tay ở hai bên hông của Chu Lâm Na chuẩn bị bước tiếp theo chợt nhìn thấy cái chìa khoá .

      Chìa moá màu đen , nhất thời giật mình cũng đình chỉ tất cả động tác.

      Chu Lâm Na quay đầu lại , nhìn thấy cái chìa khoá mặt đất , khỏi ảo não trong lòng kêu tiếng , hai tay hoàn trụ thắt lưng , tiếp tục chuyện vừa rồi.

      Chính là , Hách Liên Tuyệt đẩy ra , lấy lại tất cả lý trí , cái chìa khoá này là của đưa cho Trình Mộ Thanh.

      Bởi vì mà nhà trống trải , còn cảm giác hạnh phúc tràn đầy nữa mà thay vào đó là cảm giác vui , trống rỗng.

      Nhặt chìa khoá kia lên .

      "Tuyệt ——" Chu Lâm Na khơi màu lại dục vọng của .

      Hách Liên Tuyệt chỉ ngoái đầu nhìn lại , thấy người phụ nữ nằm sofa , thân loả lồ , làn da trắng nõn lộ ra.

      Giờ khắc này , toàn bộ tỉnh giấc.

      "Cái chìa khoá này , tại sao em lại có?" Hách Liên Tuyệt nắm chìa khoá trong ttay , có chút tức giận hỏi

      "Tuyệt ——"

      " hỏi em vì sao em có chìa khoá này?" Hách Liên Tuyệt bỗng nhiên rống lên , vừa rồi còn cùng Chu Lâm Na vô cùng thân thiết , lúc này lại trở nên tàn khốc.

      "Nó là của em"- Chu Lâm Na

      "Cái chìa khoá này là đưa cho Trình Mộ Thanh , em gạt ?" Hách Liên Tuyệt thể khống chế bản thân , muốn phen bóp chết Chu Lâm Na.

      nghĩ tới thời khắc mấu chốt , mà vì cái chìa khoá huỷ hết tất cả !

      Chu Lâm Na ngồi dậy , nhìn Hách Liên Tuyệt , ánh mắt cũng trở nên vắng vẻ -" Đúng vậy , cái chìa khoá này chính là của ta....."

      "Kia như thế nào ở trong tay em? Em làm gì ấy?" Hách Liên Tuyệt hỏi , tay bóp cổ Chu Lâm Na , làm cho sắc mặt trở nên trắng bệch.

      (TT : vừa khám sức phẻ về , nên tỉnh táo lắm , mà muốn trì trệ , nên từ ngữ , giọng điệu văn nó lủn củn , monng mọi người thông cảm)

      "Khụ ...... buông......" Chu Lâm Na ho khan , sắc mặt đỏ bừng , ngờ vì Trình Mộ Thanh mà lại bóp cổ của .

      Giờ khắc này , lòng của tan vỡ từng mảnh .

      Hách Liên Tuyệt buông Chu Lâm Na ra -" Em tốt nhất cho lời giải thích"- xong , sắc mặt vẫn vậy , khó chịu nặng nề -" Mặc quần áo vào".

      Chu Lâm Na trong lòng cười lạnh , tại liếc cái cũng tiết sao?

      Cầm lấy quần áo che lấp người , Chu Lâm Na hai mắt vô cảm chậm rãi -" Là ngày đó em từ bệnh viện trở về , đem cafe đến cho , vừa ra cửa em thấy Trình Mộ Thanh dưới lầu.

      Hách Liên Tuyệt nheo con ngươi lại -" ấy có quay về đây?"

      " ta trở về lấy bản thiết kế".

      "Em với ấy cái gì?"

      " Em gì với ấy cả , về phần tại sao ấy hiểu lầm em cũng biết , ấy chỉ nhờ em đem chìa khoá này trả lại cho , về sau cũng cần tìm ấy nữa"- Chu Lâm Na từng chữ , trong quá trình khỏi thêm mắm thêm muối

      Bất quá những lời Chu Lâm Na cũng là , Hách Liên Tuyệt ngồi ở chỗ kia , nắm chìa khoá trong tay , hai tròng mắt nheo lại......

      ấy hiểu lầm sao? Hay trong lòng vốn vĩ ?

      Lúc này , Chu Lâm Na vịn vào -" Tuyệt , trong lòng em thuỷ chung chỉ có người , em , em nguyện ý làm tất cả vì , chúng ta trở lại được ?Giống như hôm nay , em nấu ăn đợi về ... Đơn giản mà lại tốt đẹp.."

      Lúc , tay của Chu Lâm Na vói vào trong quần của , Hách Liên Tuyệt phen cản lại , gắt gao -" Còn cần lần nữa với em ? em , càng thể ở cùng chỗ với em , chuyện này coi như xảy ra ... Cút ——"

      Cút?

      Hách Liên Tuyệt chưa bao giờ với như vậy , người đàn ông này thuộc về sao? vì cái gì trong lòng lại đau? Mà chỉ bi thương cùng thù hận.

      Từ sofa bước xuống , nhặt đất tuỳ tiện vài thứ , xoay người bước , bỗng nhiên dừng lại -" ấy vậy sao?"

      Hách Liên Tuyệt trầm mặc

      " Em biết đáp án rồi ! Nhưng Hách Liên Tuyệt , hành động hôm nay của đối với em , em đòi lại gấp trăm lần , cứ việc , em , đến mức có thể làm cho chết"- xong , Chu Lâm Na xoay người rời .

    3. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 128

      Hách Liên Tuyệt ngồi sofa , đôi mắt thuỷ chung nhìn chằm chằm cái chìa khoá trong tay , đôi con ngươi am hiểu sâu , u ám , làmcho người ta hiểu suy nghĩ cái gì.

      ----

      Sáng sớm ngày hôm sau , Trình Mộ Thanh phải đến công ty để liên hệ với tập đoàn Hoa Diệu xem giải quyết case này như thế nào , Hoa Diệu lại cho TCL toàn quyền phụ trách

      Tuy rằng Trình Mộ Thanh phụ trách case này nhưng trang phục là do Hoa Diệu lựa chọn , cái chính mà Trình Mộ Thanh làm là phụ trách hỗ trợ phân tích và giám sát chương trình biểu diễn trang sức.

      nghĩ vì bữa ăn của mình mà lại làm ra chuyện tình lớn như vậy , cũng rất tức giận vì cái tập đoàn Hoa Diệu thái độ như quan tâm vậy.

      Hách Liên Tuyệt sáng sớm vào công ty , sau đó tổ chức cuộc họp , Trình Mộ Thanh là thư ký của , tuy rằng phụ trách case lần này nhưng ta có cho tham gia hội nghị , từ đầu đến cuối , cả công ty rất căng thẳng , nhưng có vẻ như có chuyện gì .

      Cuối cùng , mới có cảm giác tự trách mình , có loại cảm giác áy náy trong long.

      Thậm chí thời điểm đến công ty cũng khôg có nhìn cái , cuộc họp chấm dứt , từ trong phòng họp ra , lúc ngang qua mặt cũng có tảo liếc cái .. điều này làm thêm rối rắm ......

      Chuyện này là sơ sẩy của , phải chịu trách nhiệm , chính là tại thái độ của là gì vậy? là khai trừ , hai là để cho phụ trách , cớ gì cứ im lặng gì cũng chẳng tỏ thái độ gì .. cái này làm cho người ta bối rối.

      Vì thế , lấy hết dũng khí chuẩn bị tìm chuyện này.

      "Cốc ...... cốc ......cốc"

      "Vào !"

      đứng ở cửa , hít sâu hơi rồi đẩy cửa vào.

      Hách Liên Tuyệt cũng có nhìn cái nào chỉ -" Có gì ?"

      Trình Mộ Thanh trong lòng xem thường chút , ngẩng đầu lên nhìn chết sao?

      qua , phát ra trong lòng có chút khẩn trương , trong lòng bàn tay đổ ít mồ hôi -" Tổng Tài......"

      tiếng nhàng của làm cho ký văn kiện liền ngẩng ra , lập tức ngước mắt nhìn .

      Chính là ánh mắt thôi nhưng đủ làm cho trái tim của thể khống chế , mặt cũng từ từ ửng hồng , trong lòng tự mắn mình là người mê trai , chỉ là cái liếc nhìn của rồi , có tất yếu vậy ?

      Lúc này , cố gắng trấn an chút , nhìn -" Tổng Tài , tôi cảm thấy chuyện này thể thiếu trách nhiệm của tôi......"

      " tại có chuyện gì sao?"

      "A?" Trình Mộ Thanh nhất thời phản ánh lại

      "Theo tôi ra ngoài chuyến".

      "Cái gì?" Trình Mộ Thanh vẫn là khó hiểu

      "Công việc"- Hách Liên Tuyệt ra từng chữ .

      Trình Mộ Thanh bĩu môi , cuối cùng vẫn thoả hiệp ngồi lên phía trước .

      _Tại cửa hiệu thời trang.

      Hách Liên Tuyệt đem đẩy Trình Mộ Thanh vào , lúc này người phụ nữ ăn mặt xinh đẹp tới -" Ai , là Tuyệt à , gần đây rất ít gặp nha~"- Nữ nhân , người phát ra cỗ thành thục hương vị.

      Hách Liên Tuyệt mặt chút thay đổi " Giúp ấy thay đổi"

      "Trường hợp gì?"

      "Hôn lễ của người bạn......"

      Trình Mộ Thanh là nhân vật chính nhưng biết làm gì . Hách Liên Tuyệt mang đến tham gia hôn lễ bạn sao?

      Người phụ nữ kia gật gật đầu mang theo Trình Mộ Thanh bước vào , muốn phản bác nhưng ánh mắt của Hách Liên Tuyệt bắn lại , làm nhịn phải nuốt xuống theo người kia vào.

      "xin chào , có thể gọi tôi là NaNa"

      "Ừ"- Trình Mộ Thanh gật gật đầu cũng thêm gì

      Cái người phụ nữ kia vào khu đồ chọn vài thứ rồi khoa tay múa chân người Trình Mộ Thanh , biểu tình rất chăm chú nhưng cũng rất bối rối .

      Trình Mộ Thanh nhìn người đó nở nụ cười , chính mình tự lựa kiểu trước mặt , ánh mắt bén nhọn nhảy đến nhất kiện là chiếc váy màu thuỷ lam -" Cái này ".

      NaNa sửng sốt , sau đó lấy ra đo người Trình Mộ Thanh chút , mày giãn ra , ánh mắt bắt đầu tinh tế đánh giá -" Thẩm mĩ của cũng tệ".

      Trình Mộ Thanh nở nụ cười.

      Sau đó , NaNa lại nhíu mày " rất quen mặt nha , có phải tôi gặp ở đâu rồi ?"

      " có" Trình Mộ Thanh cười cầm quần áo thay .

      dáng của Trình Mộ Thanh là quá chuẩn nhưng rất thích hợp với chiếc váy màu lam , càng thêm phụ trợ cho làn da như ngọc của , khí chất nội liễm , xinh đẹp giống như nhánh cây hoa chuông vậy .

      Đổi quần áo xong , Trình Mộ Thanh bước ra , NaNa nhìn thấy khỏi kinh ngạc , sau đó làm tóc trang điểm lại cho Trình Mộ Thanh , ở lúc làm tóc cũng đưa ra chút đề nghị , mà toàn đề nghị tốt , NaNa hoài nghi Trình Mộ Thanh có phải là người trong nghề nữa hay là ..

      Trình Mộ Thanh thích uốn tóc quá xoăn , chỉ thích tóc uốn lọn bự , tóc của rất dài nên khi uốn làm cho thanh thuần như tiểu nữ nhân vũ mị

      cũng thích trang sức phức tạp , sơn móng tay màu bạch , đeo thêm cái vòng tay , nó càng phụ trợ thêm cho cánh tay trắng nõn của .

      "Tuyệt , xem thế nào?" thanh của NaNa vang lên sau người

      Hách Liên Tuyệt vừa điện thoại xong , quay đầu lại , Trình Mộ Thanh từ sau bước ra.

      chiếc váy màu lam dài đến đầu gối , thiết kế càng tôn thêm cái làn da trắng nõn loáng bóng của , mang theo cái vòng cổ , đó là vòng mà Tiểu Trạch tặng khi lần đầu tiên tham gia show thiết kế , có tháo ra , đôi giày cao gót màu bạc càng làm cho thêm khí chất tao nhã

      Hách Liên Tuyệt nhìn chằm chằm , kinh ngạc có hồi phục tinh thần lại , biết Trình Mộ Thanh đẹp nhưng ngờ vẻ đẹp lại thanh thầun cũng như loại tiểu vũ mị.

      (TT : hiu hiu , vạn lần đừng để mình tả , bởi vì văn tả của mình rất tệ)

    4. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 129 :

      Trình Mộ Thanh tự tin vào nét đẹp của mình , bước qua , lúc này Hách Liên Tuyệt mới phản ứng lại , giả vờ ho khan tiếng rồi nhìn NaNa " Hoá đơn gửi đến TCL"

      NaNa làm bộ dạng ok , sau đó Hách Liên Tuyệt nắm cánh tay của Trình Mộ Thanh rồi bước ra ngoài , Trình Mộ Thanh rất muốn giãy ra , đây là ý gì vậy?

      Nhưng thấy NaNa đứng đó , cũng muốn làm nháo để phải xấu hổ nên mặc cho nắm tay.

      Lúc sau , người nhân viên tới cầm quyển tạp chí đưa cho NaNa " NaNa tỷ , chị xem ấy với người trong báo này có phải rất giống ?"

      tờ báo chính là ảnh chụp của Trình Mộ Thanh lúc nhận giải thưởng ở Milan , Trình Mộ Thanh......

      NaNa nhìn bóng dáng của Trình Mộ Thanh , kinh ngạc há hốc miệng thở dốc nhưng gì ......

      "Này , phải có công việc sao?" Trình Mộ Thanh nhìn Hách Liên Tuyệt hỏi

      "Thư kí cùng ông chủ tham gia hội nghị của bạn được xem là công việc sao?" Hách Liên Tuyệt hỏi lại

      ....................................

      Được rồi , cũng lười phải cải nhau với .

      Xe đậu bên ngoài bãi biển , người rất nhiều , thời tiết hôm nay cũng rất đẹp , bờ biển mà nơi chọn để cử hành hôn lễ còn gì để chê..

      Có thể nhìn ra được , chủ nhân của hôn lễ này là người rất giàu , khách rất nhiều , còn có tiệc buffet và rượu , mỗi người đều là mặc đều là mặc trang phục sang trọng mà xuất .

      Trình Mộ Thanh từng suy nghĩ về việc được cử hành hôn lễ tại bờ biển , tất cả mọi thứ này đều là vì Tiểu Trạch thích biển ..

      Ai~ thậm chí vì Tiểu Trạch mà muốn cả đời còn lại sống độc mình , nghiêng đầu , nhìn thấy ánh mắt của Trình Mộ Thanh thay đổi , Hách Liên Tuyệt khoé miệng nhếch lên cầm lấy tay của khoát lên chính cánh tay của mình để vào bên trong.

      ít người chủ động chào hỏi Hách Liên Tuyệt , nhưng cũng chỉ gật gật đầu , còn Trình Mộ Thanh đứng kế bên cũng được nhiều người chú ý đến ..

      chính là mỉm cười cho có lệ rồi theo sát , bên kia , dâu cùng chú rễ trao đổi nhẫn cho nhau Hách Liên Tuyệt kéo ngồi ở sau cùng.

      Trình Mộ Thanh nhìn dâu chú rễ , hai tay đặt chỗ , khoé miệng nở nụ cười nhợt nhạt , kết hôn là chuyện linh thiêng , là hai người chất tay cùng nhau hứa hẹn bên cạnh nhau cho đến khi chết .

      Xa xa nhìn qua , có thể thấy được chú rễ rất tuấn tú , lại khí phách , mỗi động tác tràn ngập tao nhã từ tính , dâu đưa lưng về phía Trình Mộ Thanh , nên nhìn lắm , nhưng nhìn thấy nụ cười của chú rể khắc nào rời khỏi dâu của mình cũng biết được bọn họ hạnh phúc !

      dâu cũng rất hạnh phúc ...

      Nhìn như vậy , Trình Mộ Thanh khõi bị loại cảm giác này cuốn hút , người đa cảm nên rất dễ dàng bị ảnh hưởng ..

      Hách Liên Tuyệt ánh mắt nhìn dâu chú rễ , chỉ quay sang nhìn Trình Mộ Thanh , lông mi của rất dài , khoé miệng vẫn nở nụ cười mỉm , ánh mắt còn ra ý chúc phúc và hâm mộ .

      chờ đợi điều này sao?

      Trong lòng hơi lưu lại dòng nước ấm ..

      "Nhìn bộ dạng của em , như rất hâm mộ ha" Hách Liên Tuyệt sâu kín .

      Trình Mộ Thanh sửng sốt , khoé miệng còn lưu lại nụ cười với dâu và chú rễ , bọn họ đứng cùng nhau đều là do duyên trời định, đây là lần đầu tiên cảm nhận được thành ngữ này.

      "Kết hôn đều là giấc mơ của mỗi người phụ nữa"- Trình Mộ Thanh sâu kín , vừa xong lại hối hận , nhiều với để làm chi?

      Hách Liên Tuyệt nhìn Trình Mộ Thanh , ánh mắt ấm áp .

      Dù cho phú quý hay bần cùng , dù co sinh tử bệnh lão , cũng bao giờ rời xa , mãi bên nhau cho đến chết !

      Dù cho phú quý hay bần cùng , dù co sinh tử bệnh lão , cũng bao giờ rời xa , mãi bên nhau cho đến chết !

      Thần phụ nhớ kỹ , trong lòng của cũng nhớ rất kỹ ...........

      Đúng vậy , hôn lễ như trong mơ này đều la khát vọng của mỗi người phụ nữ ..

      Sau khi tuyên thệ xong , Hách Liên Tuyệt kéo Trình Mộ Thanh đến , ngẩn ra , muốn rút tay về nhưng trong lòng lại có cảm giác ấm áp , làm cho do dự rồi theo.

      "Đằng" Hách Liên Tuyệt kêu lên

      Người chú rễ tên Đằng cùng nắm tay dâu của mình quay đầu lại , nhìn Hách Liên Tuyệt " Tiểu tử , tôi còn nghĩ cậu đến nên tôi định cho người làm nổ banh cái TCL đây"

      " phải đến rồi sao?" Hách Liên Tuyệt cười , tay nắm chặt tay Trình Mộ Thanh , có buông ra.

      dâu là người rất xinh đẹp , nụ cười của như là ánh nắng mặt trời , tinh xảo , duyên dáng làm động lòng người .

      dâu nheo con ngươi lại nhìn Trình Mộ Thanh , sau đó nhìn Hách Liên Tuyệt " Tuyệt , ai vậy? Chẳng lẽ định giới thiệu sao?"

      Dù cho là ai cũng tốt hơn so với Chu Lâm Na , Ân Ân thích gì cái ả Chu LÂm Na cả ( Ân Ân là tên dâu ) .

      "Xin chào mọi người , tôi là Trình Mộ Thanh , là thư kí của Tuyệt" .

      Hách Liên Tuyệt còn chưa Trình Mộ Thanh liền giới thiệu.

      Trình Mộ Thanh......

      Thư kí ......

      Đằng nhìn Hách Liên Tuyệt , ánh mắt tối lại -" Tuyệt , cậu khi nào đổi thư kí rồi?"

      Trình Mộ Thanh xấu hổ , thuỳ mâu , bởi vì muốn ra , quan hệ của bọn họ tốt lắm.

      Lúc này , Ân Ân tới , giữ chặt Trình Mộ Thanh " Hưmm , rất xinh đẹp nha , cũng thích hợp với khẩu vị của người nào đó" Ân Ân ngụ ý , đưa ánh mắt về Hách Liên Tuyệt .

      Trình Mộ Thanh có chút xấu hổ , nên mặt tự nhiên .

      " đừng hiểu lầm , tôi và ấy chỉ là quan hệ công việc , cấp cấp dưới mà thôi " Trình Mộ Thanh làm sáng tỏ

      Hách Liên Tuyệt quay đầu trừng liếc cái , có tất yếu phải giải thích ràng vậy ? Huống chi giữa bọn họ còn có đứa con !

      "Xem ra là Tuyệt đủ cố gắng nha..." Ân Ân cười

      "Tuyệt .. cậu mẹ của đứa con kia phải là.........." Đằng xong , ánh mắt lại nhìn Trình Mộ Thanh.

      Lúc này , có người nào đó hoá đá , chuyện này mà bọn họ cũng với nhau sao?

      Ngước mắt , Ân Ân nở nụ cười , nụ cười ấm áp như ánh mặt trời , làm cho người ta có sức sống , Trình Mộ Thanh rất thích , bất quá lúc này càng thêm xấu hổ .

      Hách Liên Tuyệt nha , chính là người nhiều chuyện , con cũng là con của ! làm gì mà với tùm lum người !
      Hoa Hong Xanh _16 thích bài này.

    5. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 130

      Hi Ân Ân rất đẹp , ấy nhất định hạnh phúc ..

      đường trở về , trong lòng của Trình Mộ Thanh toàn là cảnh tượng hôn lễ của Đằng và Hi Ân Ân ... bọn họ chắc chắn rất hạnh phúc ..

      Trong lúc hôn lễ , Ân Ân ngừng lôi kéo đủ mọi chuyện , nhìn bọn họ cứ như là chị em thân thiết vậy , làm cho khỏi liên tục bật cười .

      Lúc trở về , Ân Ân còn ám chỉ với Hách Liên Tuyệt là người đàn ông tồi .. nhưng chính là chuyện này có liên quan gì đến ?

      Người ta thích là Chu Lâm Na mà , nghĩ đến đây , sắc mặt của Trình Mộ Thanh u vài phần .. hoàn hồn ánh mắt đều nhìn ra ngoài cửa sổ ..

      Từ nãy đến giờ , Hách Liên Tuyệt vẫn chú ý đến cảm xúc của , vừa rồi là vẻ mặt khát khao , bây giờ lại mặt co mày cáu......

      "Két ——" tiếng , xe ngừng lại

      Cảm giác được xe dừng lại , Trình Mộ Thanh quay đầu , chống lại ánh mắt thâm trầm của ta , ninh mi " Sao lại ngừng?"

      Hách Liên Tuyệt nhìn , mím môi " Em từ nãy đến giờ suy nghĩ cái gì?"

      Trình Mộ Thanh sửn sốt , cho nên lắc đầu " có gì!"

      "Em muốn kết hôn sao?" Hách Liên Tuyệt chọn mi hỏi

      Trình Mộ Thanh nhíu mày , căn bản hiểu ta muốn cái gì , hay là hỏi gì " Này phải là vấn đề có muốn hay , kết hôn là chuyện cả đời của tôi , tôi......"

      "Nếu em muốn chúng ta liền kết hôn......" Hách Liên Tuyệt từng chữ

      Trong khắc , Trình Mộ Thanh sửng sốt , nhìn thấy ta cầm tay nửa ngày , khoé miệng từ từ nở ra nụ cười khinh miệt " Hách Liên Tuyệt , tôi có đến nỗi mà cần thương hại như vậy..."

      Hách Liên Tuyệt sửng sốt , ý của phải như vậy , muốn giải thích nhưng chính là Trình Mộ Thanh rút tay về -" Hách Liên Tuyệt , chúng ta nên chuyện với nhau , cần làm vậy , cho dù là vì Tiểu Trạch cũng cần miễn cưỡng chính mình bởi vì tôi có định đem Tiểu Trạch giao lại cho ".

      Hách Liên Tuyệt nhìn , nhìn thấy giọng khinh miệt cùng bộ dạng tàn nhẫn của , tay nổi hết cả gân xanh lên , những gì còn chưa đủ sao? muốn cùng kết hôn phải vì thương hại , cũng phải vì Tiểu Trạch mà vì muốn bên cạnh , ở chỗ với ..

      Người phụ nữ chết tiệt này , hiểu ý là gì sao? Cớ gì mà bắt bẻ lời của .

      "Ý của phải là vậy ... ý của là......"

      "Mặc kệ ý của là gì , Tiểu Trạch tôi giao lại cho , còn nữa về sau những trường hợp như vậy , xin đừng tìm tôi ..." xong , Trình Mộ Thanh định đẩy cửa , xuống xe

      "***" Hách Liên Tuyệt đập cái vào tay lái , nhìn bóng dáng xiêu xiêu vẹo vẹo của bên ngoài , cuối cùng vẫn là đẩy cửa xe đuổi theo.

      " Trình Mộ Thanh" -Hách Liên Tuyệt lôi từ phía sau

      Trình Mộ Thanh có chút kiên nhẫn , quay đầu lại " ............"

      "Lên xe , có chuyện muốn với em"

      Trình Mộ Thanh ghét nhất bị ra lệnh như thế này

      "" Trình Mộ Thanh tức khí, bỏ tay ra liền đến đằng trước.

      tại trời tối , chiếc xe tiếp theo bay nhanh qua sát người , mà hai ngừoi lại đứng ở đây cãi nhau..

      " lên xe....."

      "Tôi .."

      "Trình Mộ Thanh , cho em biết , nhẫn nại của là có giới hạn..."

      "Tôi cũng cho biết , tôi chịu đủ rồi , kiên nhẫn của tôi còn" Trình Mộ Thanh tức giận hô to , xoay người định chạy , chính là phía sau chiếc xe bay nhanh đến , mà suy nghĩ xem chiếc xe có đụng mình hay , chỉ tự rằng chạy mau chạy mau , chính là hai cái chân đứng ở đó nhúc nhích .

      "Cẩn thận ——" Hách Liên Tuyệt hô to tiếng đột nhiên chạy tới , đẩy Trình Mộ Thanh ra , trong giây lúc té ra chỗ khác thị nhìn thấy thân thể của bị chiếc xe đụng vào văng lên , rồi ngã lăn xuống mặt đất .

      Trình Mộ Thanh trợn tròn mắt ,đại não trống , chờ cho chiếc xe kia chạy ra , mới nhớ tới rồi nhanh chạy lại .

      " Hách Liên Tuyệt............" Trình Mộ Thanh la lớn nhưng phát ra giọng của mình run rẩy và sợ hãi đến mức nào.

      quỳ mặt đất , ôm lấy đầu của , nhìn xuống đất có mảng máu , sau đó nhìn vào cánh tay của chính mình cũng có máu .. nhưng biết làm gì ..

      Cả người ngập tràn sợ hãi , trong đầu chỉ nhớ tới thời khắc bị xe đụng lúc nãy .

      " Hách Liên Tuyệt..... Hách Liên Tuyệt" Trình Mộ Thanh như cái máy cứ kêu tên , lại gì , nhìn thấy vết máu người ngập tràn sợ hãi.

      nhắm chặt hai mắt , suất khí người cũng có vài phần tái ..

      " Hách Liên Tuyệt , đứng lên , làm sao vậy? mau đứng lên..." Trình Mộ Thanh bất tri bất giác , khóc oà lên như đứa trẻ , hoàn toàn biết nên làm gì , nhìn xe bốn phía chạy qua lại , nhưng biết kêu ai để tới cứu ..

      Ai tới cứu ..................

      **************

      Trong bệnh viện , đứng ở hành lang , cả người run rẩy , đại não trống

      Thời điểm Ngôn Dục và Tiểu Trạch chạy tới , chỉ thấy ngồi

      Tiểu Trạch cái mũi chua xót , chạy tới " Mẹ , mẹ sao rồi?"

      Trình Mộ Thanh chậm rãi nâng con ngươi lên , nhìn đến Tiểu Trạch bật khóc oà ra " Tiểu Trạch..." xong , ôm lấy Tiểu Trạch khóc rống lên .

      Đây là lần đầu tiên , Tiểu Trạch thấy khóc như vậy , tâm đều run rẩy

      "Mẹ......" Tiểu Trạch giọng kêu " Ba có việc gì đâu!"

      Trình Mộ Thanh ôm Tiểu Trạch , nước mắt ngừng lại được , vừa rồi bọn họ còn cãi nhau nhưng cũng là cứu thoát khỏi tai nạn xe cộ .

      Sớm biết trước được tương lai lên xe , nhất định cải nhau với , nhất định chạy ......

      Nếu như vậy , xảy ra chuyện rồi .. Nhưng cuộc đời này có nhiều chữ nếu đến thế , bây giờ khi nhắm mắt lại cũng chỉ thấy cảnh bị xe tông mà thôi ..

      Đề là do , tất cả do !

      Ngôn Dục đứng bên , nhìn đèn của phòng cấp cứu " Tuyệt , có chuyện gì.."

      Lời này phải là nghi vấn , cũng chẳng phải là an ủi bản thân mà là khẳng định !

      Trước kia khi đối diện giữa cửa sanh tử, gặp chuyện tàn khốc hơn gấp 100 lần so với chuyện này , mà còn tỉnh lại bây giờ cũng có thể !

      Kim Sa đứng bên , mày trau lại , nhưng gì..

      Vài người đứng ở hành lang đợi , im lặng chờ đợi , trải qua 1 tiếng chiến tranh tâm lý , rốt cuộc cánh cửa phòng cấp cứu cũng mở ra

      Bác sĩ bước ra , mọi người vọt lên , Trình Mộ Thanh là nhanh nhất , sau đó vô lực cầm cánh tay của bác sĩ " Bác sĩ , ấy sao rồi? Sao rồi?"

      Bác sĩ nhìn những người đứng trước cửa , tháo khẩu trang xuống " Phẩu thuật thành công nhưng bão bộ của bệnh nhân bị ảnh hưởng nghiêm trọng , có thể tỉnh lại hay còn phải dựa vào ý chí kiên cường của bệnh nhân , nếu 48 tiếng sau tỉnh lại có gì đáng ngại nhưng nếu tỉnh lại ......." đến đây bác sĩ tạm dừng chút

      Trình Mộ Thanh hết sức nắm cánh tay của người bác sĩ " sao?"

      Người bác sĩ thở dài hơi " Nếu 48 tiếng nữa tỉnh dậy có thể năm sau mới tỉnh lại hoặc cả đời cũng chẳng tỉnh dậy nữa"

      Trình Mộ Thanh hoàn toàn đơ người , người sống thực vật?

      " —— ấy trở thành người có đời sống thực vật , ánh ấy nhất định phải tỉnh lại , bác sĩ , cầu ngài hãy cứu ấy .. cứu cứu ấy" Trình Mộ Thanh dùng sức

      "Chúng tôi cố gắng hết sức......"

      " .. các người cứu ấy , ấy nhất định tỉnh lại , nhất định tỉnh lại......" Trong lòng Trình Mộ Thanh tự trách , ta bởi vì mới trở thành bộ dạng bây giờ , đáng trách

      " tại những gì chúng ta có thể làm là chờ đợi thôi.."

      Chờ? ghét nhất là từ này ..

      Sau khi bác sĩ rời , Hách Liên Tuyệt được đẩy ra , nhìn thấy nằm giường bệnh hai mắt nhắm nghiền , ngực của khỏi cứng lại như là khí phách lăng nhiên , ai bì nổi , nhất định rất khó chịu ..

      Mắt thấy bị đưa vào phòng bệnh , trong lòng thầm hạ cái quyết tâm là 48 tiếng này , rời nửa bước ..

      nhất định phải chờ cho đến khi tỉnh lại ! Nhất định phải......

      "Các người về , tôi ở đây cùng ấy" tại trời rạng sáng , hốc mắt đỏ ửng , Trình Mộ Thanh .

      "Chúng tôi ở đây chờ cùng "- Ngôn Dục

      Tiểu Trạch gật đầu đồng ý " Mẹ , con đợi cùng mẹ"

      Trình Mộ Thanh thêm gì , chậm rãi đến phòng bệnh , Tiểu Trạch và Ngôn Dục cũng khỏi khổ sở , Trình Mộ Thanh tự trách thân mình , Tiểu Trạch cho Kim Sa về trước , Tiểu Trạch ở đây cùng Ngôn Dục là được rồi , Kim Sa nghe vậy cũng gì liền bước .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :