1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng tài đưa cục cưng cho tôi - Mạc Ngôn Biệt Trí (168 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 101:

      Hách Liên Hùng chưa chết , mà bị Hách Liên Tuyệt nhốt trong Hách Liên Gia , cho ông ta cả đời khốn khổ trong đó.

      Xuất ở nơi nào , Hách Liên Hùng ngồi xe lăn , cả người tái nhợt , đương nhiên bên cạnh còn có A cường tàn phế ..

      Hách Liên Tuyệt xuất ở đâu là Hách Liên Hùng dùng ánh mắt thù hận nhìn ta.

      "Đến tìm tao là vì muốn thuốc giải sao?" Hách Liên Hùng lạnh giọng hỏi , sau ngày hôm đó , ông già rất nhiều.

      "Cho tôi."

      Hách Liên Hùng khoé miệng gợi lên -" Tao dùng thuốc với nó , mày nghĩ rằng tao vì mày lưu lại thuốc giải ?"

      khí trong phòng trở nên u ám , Hách Liên Tuyệt đứng ở đó , người cỗ rét lạnh , trời sinh ra khí phách , kinh sợ lòng người.

      "Ông thừa biết , ông chịu hậu quả như thế nào" -Hách Liên Tuyệt cảnh cáo từng chữ.

      "Haha... Cho dù tại có chết cũng có người để chôn cùng" -Hách Liên Hùng cười ha ha , mặt thể hận thù chán ghét.

      "Được , vậy ông hãy ở lại đây chờ chết , còn ấy , tuyệt đối bao giờ "- xong , Hách Liên Tuyệt kiên định chút nào lưu luyến bước ra ngoài , Hách Liên Hùng là người dã tâm , đem ông ta nhốt ở trong này , cho ông ta sống bằng chết !

      Nhìn bóng dáng của Hách Liên Tuyệt , Hách Liên Hùng hai tay nắm chặt ..

      ****************

      "Tiểu Trạch , có chuyện cần con giúp đỡ" -Hai cha con ngồi trong nhà hàng cao cấp , tao nhã dùng món Tây.

      Tiểu Trạch nhìn - " Ba phải về mẹ chứ"

      "Thông minh".

      " được" -Tiểu Trạch cự tuyệt -" Mẹ ... giết con".

      "Mẹ đâu , ấy thương con như vậy mà..." Hách Liên Tuyệt .

      "Vậy là ba có nhìn thấy bộ dạng phát uy của mẹ rồi -" Tiểu Trạch ngượng ngùng -" Ba nên hỏi Ngôn Dục chút , biết ngay".

      "Năm trăm vạn".

      "Ba , ba xem con là loại gì? Làm vậy chẳng khác nào con mang mẹ bán cho ba nha...".

      " nghìn vạn".

      "Ba... ....".

      "Hai nghìn vạn , cực hạn."

      "Ai nha , ba à , con có cần tiền , cũng có muốn tiền " - Tiểu Trạch có ý nghĩ sâu xa khác .

      "Vậy con muốn gì?"

      "Thiết kế nguyên tử của ba" -Tiểu Trạch sát vào Hách Liên Tuyệt , giọng .

      Hách Liên Tuyệt run rẩy chút , con ngươi u lục nhìn Tiểu Trạch -" Xem như con lợi hại , thống nhất như vậy".

      Thế là , nửa tiếng sau...

      "Hách Liên Tuyệt , mở cửa ra , mở cửa" -Trình Mộ Thanh đứng ở Hải Á Loan , dùng sức vỗ cửa nhà của Hách Liên Tuyệt , hận thể đạp cửa ra.

      Nghe được tiếng la hét bên ngoài , Hách Liên Tuyệt tao nhã uống ngụm rượu/...

      Tiểu Trạch ngồi sofa , có chút lo lắng -" Ba , nhớ đến lúc đó đừng bán đứng con a".

      Hách Liên Tuyệt nháy mắt cái cho thằng bé yên tâm -" Con lên lầu , mặc kệ nghe được thanh gì cũng đừng xuống , hiểu ?"

      Tiểu Trạch cười hắc hắc -" Ba nha , ôn nhu chút với mẹ a" - xong , nhanh như chớp lên lầu.

      Nghe được ngoài cửa sắp nổ mạnh , Hách Liên Tuyệt thân mặt áo choàng màu đen , lộ ra mảnh cổ , hạ thân mặc quần dài , đứng dậy , bàn tay vịnh cửa.

      "Hách Liên Tuyệt , mau đưa con cho em , mau mở cửa ra , nếu mở lão nương đây phá vỡ nhà ngươi..."-Trình Mộ Thanh dùng sức đập cửa , đập đến tay đau , dùng chân đá , đá cho đến khi đau rồi dùng giày ném ..

      Trong giây lát , cửa mở ra , Hách Liên Tuyệt xuất ở cửa , tay còn cầm lấy khoá cửa..

      Trình Mộ Thanh chân chống đỡ , tay dùng sức cầm giày ném , cửa bỗng nhiên mở ra , mất thăng bằng , cả người nhào đến phía trước .. nhất thời nhào vào trong cái lòng ngực ấm áp , rất khách khí , hai gò má dán vào lòng ngực rắn chắc trơn bóng ...

      " ra .. em thương , nhớ nhung a..." - đầu , vang lên giọng trêu tức.

      Trình Mộ Thanh khuôn mặt đỏ lên , trong giây lát đẩy ta ra , đem giầy ném xuống đất , chạy nhanh vào , nổi giận đùng đùng nhìn ta -" Hách Liên Tuyệt , đưa con lại cho em".

      Hách Liên Tuyệt xoay người , vào trong , đến trước quầy bar , bưng ly rượu uống ngụm -" Thằng bé chỉ là con em , mà nó cũng là con ".

      " cần ở đây chơi xấu , năm năm trước , thằng là do em sinh ra , do em nuôi dưỡng , do em giáo dục , nó là con em ! với có quan hệ gì cả".

      "Nếu như , em cũng có thể tự sinh ra thằng bé sao?" -Hách Liên Tuyệt tựa vào quầy bar , ngoái đầu nhìn lại , thấp giọng hỏi.

      "——“

      Huyên nháo , Hách Liên Tuyệt bỗng ngăn thắt lưng của lại , dùng chút lực , cả người Trình Mộ Thanh nhào vào trong lòng ngực của , nhất thời cỗ độc nam tính làm cho hơi thở hỗn loạn , liếc tuỳ ý làm bậy , tâm của Trình Mộ Thanh bắt đầu bùm bùm ...

      ".. làm gì?" -Trình Mộ Thanh giọng hỏi

      Hách Liên Tuyệt gì , chậm rãi để sát vào tai , đôi mắt trở nên mê hoặc , dần dần , hướng đến cổ rồi miệng của ...

      " .. cho em biết ... say a..."

      " nợ em lời giải thích" - ta lẩm bẩm -" ra ngày đó..."

      "Được rồi , cần giải thích , Ngôn Dục ra hết rồi" Trình Mộ Thanh đánh gảy lời , nghĩ đến giải thích chuyện ngày đó bị Hách Liên Hùng bắt , nên liền đánh gảy lời .

      "Phải ?" Hách Liên Tuyệt nhìn , ánh mắt trở nên loé sáng , ôn hoà..

      Trình Mộ Thanh gật gật đầu

      " biết , nợ mẹ con em rất nhiều , cho cơ hội bù đắp , được ?" Hách Liên Tuyệt giọng hỏi.

      Tiểu Trạch đứng lầu , nhìn thấy hai người chà chà xát xát cọ cọ , ba ra động thủ nha , lời nghe buồn nôn , toàn làm động tác ái muội , làm chuyện chính gì cả !

      Trình Mộ Thanh nhìn , thể rằng có loại ma lực làm cho người khác thể cự tuyệt , thể chống cự dù là câu , dám nhìn thẳng vào mắt - " Nhưng mà em......."

      "Các người , các người làm gì?" -Lúc này , cửa bỗng nhiên truyền đến trận hét to , Chu Lâm Na xuất khi nào , vẻ mặt tổn thương nhìn bọn họ.

    2. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 102:

      Trình Mộ Thanh cùng Hách Liên Tuyệt quay đầu liền thấy Chu Lâm Na đứng ở cửa , vẻ mặt bi thương nhìn bọn họ ..

      Tuy rằng biết Chu Lâm Na rất đáng trách nhưng giờ phút này , Trình Mộ Thanh lại có cảm giác tội lỗi , giống như vụng trộm vậy ..

      Chu Lâm Na tiến vào , chỉ vào Trình Mộ Thanh , nhìn Hách Liên Tuyệt -" Đây , người này chính là nguyên nhân để cho em ở lại mình trong lễ đính hôn sao?"

      Hách Liên Tuyệt lạnh lùng nhìn Chu Lâm Na -" Chúng ta ra ngoài " , xong liền kéo Chu Lâm Na ra ngoài.

      "... em cần ra ngoài ... vì cái gì phải ra ngoài ?" - Chu Lâm Na hất tay ra , ánh mắt hung hăng nhìn Trình Mộ Thanh -" nhất định phải cướp ấy từ tôi sao? Nhất định phải làm vậy sao? có biết ấy quan trọng đối với tôi như thế nào ? Tôi vì ấy có thể chết , còn có thể ? Trình Mộ Thanh , tôi biết tôi làm rất nhiều chuyện có lỗi với nhưng mong hãy buông tha ấy ra được chứ? Tôi thể sống mà ấy......" Chu Lâm Na nhìn Trình Mộ Thanh , tròng mắt mở to , cả người thể khống chế được , la lớn lên.

      Nếu tại Trình Mộ Thanh lý trí ràng , nhất định cải trận với Chu Lâm Na , nhưng chính là bây giờ lại có cảm giác tội lỗi ..

      Trình Mộ Thanh chớp mắt vài cái , cước bộ ngừng lui về phía sau.

      Hách Liên Tuyệt nhìn thấy cảnh này , lập tức qua , giữ chặt Chu Lâm Na -" Chúng ta ra ngoài chuyện".

      Quay đầu lại , ánh mắt u lục nhìn Trình Mộ Thanh -" Ở nhà chờ quay lại" - xong liền lôi Chu Lâm Na ra ngoài.

      ".......em ... .. em ở đây.. Tuyệt ... mau buông.. buông ra" -dần dần , thanh của Chu Lâm Na càng lúc càng , mang theo tiếng đóng cửa , Trình Mộ Thanh cũng suy nghĩ trở lại ... và Hách Liên Tuyệt trong đó có cái gì đúng? Như thế nào lại cướp Hách Liên Tuyệt ? Đừng quên , lúc trước cũng là người bị hại !!

      Nghĩ đến đây , Tiểu Trạch lầu xuống " Mẹ......"

      Nhìn thấy Tiểu Trạch , Trình Mộ Thanh vứt bỏ suy nghĩ , đối với bây giờ điều quan trọng nhất là Tiểu Trạch và Kiều Tây Tây , trừ bỏ hai người này ra , cũng còn gì quan trọng nữa ..

      "Tiểu Trạch .. , chúng ta về nhà".

      "Nhưng mà ba... , Hách Liên Tuyệt chú chúng ta ở đây đợi" -Tiểu Trạch , nhìn lúc hai người bên nhau ràng là có tình cảm nhưng vì cái gì mà ai bằng lòng trước tiên ra? Loại tình cảm này phức tạp. (Nít quỉ a)

      "Tiểu Trạch , ở đây phải nhà của chúng ta...".

      Tiểu Trạch hiểu ý gật gật đầu , sau đó bước ra cùng Trình Mộ Thanh ... Mẹ cần thời gian tiếp thu , xem ba có thể hay làm cho mẹ hiểu !!

      ************************

      "Tuyệt , muốn dẫn em đâu? buông ra , em phải về , em muốn tìm Trình Mộ Thanh hỏi ràng.." xong , Chu Lâm Na phen đẩy ra - "**em"

      Hách Liên Tuyệt vẻ mặt lạnh lùng - " Chu Lâm Na , cần náo loạn nữa".

      "Náo loạn?" Chu Lâm Na nhìn , ánh mắt lạnh lùng làm cho đáy lòng khỏi tan nát -" Tuyệt , có biết đối với em như vậy là tàn nhẫn như thế nào ? xem , bỏ em mình ở lễ đính hôn , có nghĩ đến em ? Em lúc đó ngừng sợ vì xảy ra chuyện gì nhưng sao? cùng người phụ nữ khác tình chàng ý thiếp..." - xong , nước mắt liền rơi xuống , thoạt nhìn như rất uỷ khuất.

      Nhìn thấy Chu Lâm Na , giống như nhìn người xa lạ , từ ngày nhìn ta nổ súng với Trình Mộ Thanh , bọn họ phân biệt hai người cùng đường ... Chu Lâm Na trước kia , phải là bây giờ nữa rồi ! Mà trong tình của bọn họ , bị chính làm mài mòn ..

      Hách Liên Tuyệt đứng nơi đó , trán che khuất cặp ngươi u lục " Chúng ta thể đính hôn."

      "Tại sao?" Chu Lâm Na hỏi , tiến lên trước , hai tay cầm lấy tay của Hách Liên Tuyệt -" Tại sao thể đính hôn? Là vì Trình Mộ Thanh sao? Là vì ta sao?"

      "Đúng "

      Nghe đến câu trả lời này , tâm Chu Lâm Na rơi xuống , con ngươi trống rỗng nhìn Hách Liên Tuyệt -" Em biết .. em biết chỉ có do ấy......"

      Hách Liên Tuyệt trầm mặc gì ..

      "Tại sao? Tại sao? Chẳng lẽ thích ấy sao?" -Chu Lâm Na nhìn Hách Liên Tuyệt hỏi.

      "".

      "?" Chu Lâm Na nhíu mày , Hách Liên Tuyệt câu làm điên cuồng trầm luân ..

      "Tôi ấy".

      "? Ha ha ha ... ha ha , ấy?" Chu Lâm Na bỗng nhiên cười to , thân mình run lên , tự giễu tự châm biếm , ấy .. Sau khi cười xong , chỉ còn lưu lại tàn nhẫn , khắc cốt hận ý.

      "Cho nên tôi hy vọng muốn làm ấy tổn thương nữa". Hách Liên Tuyệt tuyệt mĩ đứng ở nơi đó như thần tiên giáng trần, làm cho người ta quỳ bái , thậm chí ngay cả lời cảnh cáo của cũng ngập tràn mị lực ..

      Xoay người , Chu Lâm Na nhìn , ánh mắt ngập tràn lạnh lung- " Nếu , em nhất định tổn thương ấy sao?"

      " cần ép tôi , nếu như dám làm như vậy tôi nhất định làm chuyện tàn nhẫn điên cuồng hơn như thế này nữa" -Hách Liên Tuyệt khẳng định ..

      Nhìn , người mà tám năm nay .!! Người mà rời , bỏ lại mình nhưng tại vì người phụ nữ khác mà hết sức tàn nhẫn với ..

      nhất định , nhất định cho bọn họ sống yên ổn .. nhất là Trình Mộ Thanh , ngày đó thể nổ súng , là tiếc nuối ..

      Lúc này đây , muốn bọn họ phải trả giá cho phản bội , phải có cái giá thảm nhất thế giới này...

      Nhìn thấy ánh mắt Chu Lâm Na lạnh như băng , Hách Liên Tuyệt cũng muốn bởi vậy mà trở nên quyết liệt với Chu Lâm Na , nhưng có những việc tốt hơn , giống như chuyện trước đây , muốn truy cứu !

      "Hách Liên Tuyệt , nhất định hối hận vì lời ngày hôm nay" - xong , Chu Lâm Na xoay người rời .

    3. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 103 :

      Lúc Hách Liên Tuyệt trở về , trong nhà còn ai , thậm chí Tiểu Trạch cũng rời ..

      Giữa khung gian rộng lớn , người ta tản ra hơi thở làm cho người khác sợ hãi , con ngươi loé sáng " Người phụ nữ này , căn bản là biết nghe lời mà".

      Lấy di động ra ,bấm vào dãy số -" Alo.. Ngôn Dục .. là tôi........"

      Cúp điện thoại , Hách Liên Tuyệt nở nụ cười lạnh ..

      Trình Mộ Thanh vừa mang theo Tiểu Trạch trở lại , Ngôn Dục ở bên kia khoá cửa , ấn chuông thế nào cũng ai mở cửa ra .. Cuối cùng , Trình Mộ Thanh lấy di động gọi cho Ngôn Dục -" Alo.. Ngôn Dục , ở đâu? Tôi có mang theo chìa khoá...."

      "Trình Tiểu Thư , a ngại , tôi tại ở Italy , bên này có chút chuyện , đúng lúc quên với tiếng..."

      "Hành... hành... hành... tôi biết rồi , tôi cùng Tiểu Trạch quay về nhà trọ" - xong Trình Mộ Thanh liền cúp điện thoại.

      Trong phòng , Kim Sa nhìn Ngôn Dục -" sợ ấy biết sao?"

      "Sợ a , nhưng Tuyệt ra lệnh , tôi hẳn là phải hoàn thành thôi" -Ngôn Dục .

      " sợ người đàn ông kia?" Kim Sa mặt chút thay đổi hỏi.

      "No , phải là sợ , mà là kính nể , cái loại tình cảm này hiểu đâu...." xong , Ngôn Dục trở về phòng -" Vì Tiểu Trạch theo ba mẹ nó rồi , tốt nhất tại đừng tìm thằng ".

      Kim Sa ngồi trong phòng khác , mặt thay đổi , lơ đãng xẹt qua tia cười ..

      ************

      Chìa khoá cũng nằm trong tay Ngôn Dục , Trình Mộ Thanh vốn tính nhảy qua cửa sổ nhưng chủ cho thuê liền thấy , nên nhanh đến cản .

      "Này này .. làm gì?" Chủ cho thuê nhà nhìn thấy Trình Mộ Thanh , chạy nhanh đến ngăn lại.

      Nhìn thấy bà chủ nhà , Trình Mộ Thanh xấu hổ cười -" ngại , cháu quên mang chìa khoá cho nên cháu muốn......"

      "Ai nha , vài ngày rồi có về , tôi nghĩ còn thuê nữa cho nên tôi cho người khác thuê rồi" -Bà chủ nhà .

      "Cái gì? Cho người khác thuê?" -Trình Mộ Thanh hỏi " Nhưng cháu thanh toán năm tiền thuê nhà rồi..."

      "Ai nha , ai biết các người có còn quay về , vài ngày nay có thấy mặt mũi đâu , tôi đâu biết như thế nào..."

      Vì vậy , hôm nay , Trình Mộ Thanh và Tiểu Trạch lưu lạc đầu đường xó chợ ..Đừng là chìa khoá , gia sản tại có giá trị nhất của chính là di động , ngoại trừ cái đó cái gì cũng có mang ! Tiểu Trạch càng cần , ra khỏi cửa chẳng bao giờ mang theo tiền .. vì thế mà hai mẹ con lưu lạc đầu đường xó chợ ..

      " Ngôn Dục chết tiệt , ra cũng tiếng , còn bà chủ cho thuê nhà nữa , được đồng ý của mình liền mang nhà cho người khác thuê , đáng giận..." -Trình Mộ Thanh vừa vừa lẩm bẩm ..

      "Mẹ , tối hôm nay chúng ta nơi nào?" Tiểu Trạch hỏi , ra cảm thấy có chuyện gì phù hợp rồi , nhưng chính là linh cảm của mẹ phát ra trùng hợp này thôi ..

      "Con yên tâm , mẹ nghĩ biện pháp , có lẽ phải qua nhà của mẹ Kiều Tây Tây rồi" -Trình Mộ Thanh vừa dứt lời , chiếc RollsRoyce lập tức dừng trước mặt , cửa dần dần mở xuống

      "Lên xe"..

      Lúc nhìn thấy , Trình Mộ Thanh nén giận , trực tiếp thèm gì , lôi kéo Tiểu Trạch qua.

      Hách Liên Tuyệt quýnh lên , đẩy cửa xe xuống , phen giữ chặt tay -" kêu em ở nhà đợi , tại sao lại đợi?"

      Trình Mộ Thanh xoay người nhìn -" Đó là nhà , phải nhà em."

      Nhìn , biết còn tức giận -" Theo "

      " ."

      "Chẳng lẽ em định lưu lạc đầu đường xó chợ sao?"

      "Cái đó tốt hơn so với việc với ."

      "Em nhất định phải hiếu thắng vậy sao?" Hách Liên Tuyệt liếc nhìn , hỏi.

      " phải nhìn ra rồi sao?"

      ******************************

      Tiếp giây theo , Hách Liên Tuyệt hai lời , trực tiếp khiêng Trình Mộ Thanh lên , bỏ vào xe ..

      Tiểu Trạch nhìn thấy sợ ngây người , ba rất là tuấn , lại cũng rất là có khí thế nha !

      "Phanh" tiếng , đầu Trình Mộ Thanh đụng lên đỉnh xe -" Chết tiệt , là cố ý"

      "Đúng vậy , là cố ý" --Hách Liên Tuyệt thản nhiên , xoay người nhìn Tiểu Trạch " Tiểu Trạch , lên xe."

      "A A .." -Tiểu Trạch liên tục gật đầu , cũng theo lên xe.

      Lúc Trình Mộ Thanh muốn đẩy cửa ra xe phát động , tốc độ nhanh như gió chạy về phía trước ...

      Tiểu Trạch ngồi ở ghế phó , xoay người ..nhìn Trình Mộ Thanh -" Mẹ .. mẹ thế nào rồi?"

      Trình Mộ Thanh nhìn thẳng vào mặt thằng con , lần đầu tiên giận dữ với đứa con của mình- " Hách Liên Tuyệt , em có thể tố cáo bắt cóc".

      "Nếu em có thể khi nào đến tìm "- Hách Liên Tuyệt , căn bản là xem trọng uy hiếp của .

      "**!" Trình Mộ Thanh nổi giận ..

      "Mẹ .. mẹ được phép từ thô tục. "

      " được từ thô tục" -Hách Liên Tuyệt cùng Tiểu Trạch đồng thanh

      Mới vừa xong , Trình Mộ Thanh ngây người , lúc này , Hách Liên Tuyệt nhìn qua kính liếc mắt cái , Trình Mộ Thanh tức giận nhìn ra ngoài cửa sổ ..

      Hách Liên Tuyệt khoé miệng lơ đãng nở nụ cười ..

      ***********

      ——Hải Á Loan ——

      "Em cùng Tiểu Trạch ở đây có an toàn ? Tối thiểu phải cam đoan người phụ nữ của đến đây mà trả thù”- Trình Mộ Thanh cố ý nhấn mạnh .

      "Em yên tâm , " -Hách Liên Tuyệt thản nhiên .

      "Ừ , tốt nhất là vậy"- Xoay người , nhìn thấy cái phòng to , ngoái đầu nhìn lại -" Em ở đây?"

      "Tuỳ em lựa chọn , muốn ở phòng khác cũng đều có thể"- Hách Liên Tuyệt hào phóng .

      Lườm cái , Trình Mộ Thanh lắc lắc cái mông lên lầu .. Ở ở ở..... tốt nhất đem phòng của ta phá hư ... vừa ở vừa phá mới tốt ...!

      Nhìn thấy Trình Mộ Thanh tức giận lên lầu , Tiểu Trạch quay đầu lại " Ba ... cũng là biện pháp của ba.."

      Hách Liên Tuyệt chọn mi.

      "ai nha .. đừng giả vờ nữa , chẳng lẽ phải do ba gọi cho Ngôn Dục kêu chú ấy đừng mở cửa sao? cái gì mà Italy , lừa quỷ thôi ! Còn nữa , cái bà chủ thuê nhà , là do ba ?"

      Nghe được thằng bé vậy , hai tròng mắt Hách Liên Tuyệt nheo lại , chậm rãi cúi người , hỏi " Mẹ con biết chứ?"

      Tiểu Trạch xìmột tiếng , bật cười -" Đầu óc của mẹ rất đơn giản , cho tới bây giờ đều nghĩ việc đơn giản , nghĩ sâu xa đâu".

      "Đồng ý" Hách Liên Tuyệt gật gật đầu.

      "Nhưng nếu mẹ con mà biết..."- Hách Liên Tuyệt từ từ , đôi mắt bên liếc nhìn Tiểu Trạch.

      " được phép cho mẹ" -Tiểu Trạch quay đầu cảnh cáo.

      "Vậy con cũng được cho mẹ biết".

      "Ba , ba gian trá " -Tiểu Trạch muốn nắm nhược điểm của Hách Liên Tuyệt , nhưng tại lại khen , ba của mình sao có thể gian trá như cái hồ ly a !

      Hách Liên Tuyệt sờ sờ cái đầu của Tiểu Trạch -" Con trai quá thông minh , người làm ba đây phải đề phòng mới được" -Nhìn thằng bé - " Nhớ kỹ , ba vĩnh viễn là ba của con."

      Tiểu Trạch vuốt vuốt tay ..

      Trình Mộ Thanh tuỳ tiện chọn phòng , mới vừa ra , liền thấy thân ảnh lớn ngồi trước quầy bar , hai người cầm ly rượu...

      "Cheers".

      "Cheers".

      Tiểu Trạch và Hách Liên Tuyệt cụng ly , uống ngụm ..

      Trình Mộ Thanh đứng ở đó nhìn , hình ảnh hài hoà , Hách Liên Tuyệt cùng Tiểu Trạch rất giống nhau , càng nhìn càng giống , chính là Tiểu Trạch bề ngoài càng lớn càng giống ..

      ra , vẫn biết Tiểu Trạch cần người ba , nhưng nếu phải là ba ruột , Trình Mộ Thanh sợ hãi Tiểu Trạch bị tâm lý , cho nên vẫn chịu tìm bạn trai .. giờ , nhìn thấy hình ảnh này,hi vọng của Trình Mộ Thanh có thể dừng lại ... Cho dù là vì Tiểu Trạch cũng tốt !

      Hách Liên Tuyệt... nghĩ đến đây , liền cảm thấy rối rắm , biết Hách Liên Tuyệt thích Chu Lâm Na , thậm chí vì ấy làm mọi chuyện , hi vọng Tiểu Trạch bị thêm tổn thương gì nữa ..

      Lúc này , Hách Liên Tuyệt cùng Tiểu Trạch thấy đứng lầu , vẻ mặt như vào cõi thần tiên ..

      Tiểu Trạch quay đầu lại , nở nụ cười :" Mẹ ... mẹ có muốn xuống đây uống ly ?"

      Trình Mộ Thanh hoàn hồn , ánh mắt tảo qua Hách Liên Tuyệt , cầm ly rượu trong tay , ngồi ở đó , từng động tác rất tao nhã cao quý , tà ác cùng mĩ lưỡng , cực đoan người .. rồi lại có lúc hài hoà , lúc này , nâng con ngươi nhìn , nở nụ cười tà mị ..

      Nhìn , khuôn mặt hơi đỏ , Trình Mộ Thanh xoay người : " Muốn tắm " - xong liền vào phòng ..

      Nhìn bóng dáng của , Hách Liên Tuyệt cứ như vậy mà cười , nụ cười rất tự nhiên .

    4. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 104:


      Nhìn thấy người đàn ông trước mặt , mặc hắc bào , tóc trắng , thả hai bên , ánh mắt tụ quang , nhưng cũng vô thần ...

      Chu Lâm Na ánh mắt trở nên tàn nhẫn , sâu sắc: " Ông xác định có thể chứ?"

      Lúc này , người kia xuất ra tiểu lồng sắt , bên trong có con rắn màu vàng :" Này , con rắn này là mẹ , nó có năng lực rất lớn , chỉ cần khống chế được nó đồng nghĩa có thể khống chế nhiều con rắn khác , nhưng nó cần máu để sống."

      "Máu?" Chu Lâm Na nhíu mày , suy nghĩ :" Này vấn đề , tôi có thể vào kho máu lấy về."

      " , nó phải là dễ nuôi , nó hút máu nhưng phải là máu thuần khiết , nếu muốn nuôi nó cũng có thể để nó hút máu của " .Người đàn ông mặc hắc bào ..

      "Tôi..Của tôi?"- Chu Lâm Na có điểm sợ hãi , nhìn con rắn trong lồng sắt , màu vàng , rất , biết nó có năng lực gì?

      Nhìn ánh mắt hoài nghi của Chu Lâm Na , người mặc hắc bào" Ha hả" tiếng cười khủng bố -" cần hoài nghi , năng lực của nó thể tưởng tượng ra đâu ! Nhưng nếu như sợ hãi , chủ nhân của nó tuyệt đối được là người yếu đuối."

      xong , xoay người định rời

      "Chờ chút" -Chu Lâm Na hô to , đứng ở nơi đó , bàn tay trắng nõn gắt gao nắm chặt , chỉ cần có thể giết được Trình Mộ Thanh cái gì cũng có thể làm ...

      "Ông tại hãy dạy thần chú cho tôi"- Chu Lâm Na .

      Người mặc hắc bào , lãnh cười -" nhớ , mỗi lần cho nó hút máu phải có định lượng , nếu hút quá nhiều , kết quả cũng thể gánh được."

      Chu Lâm Na căn bản là có nghe lọt tai , trong lòng bây giờ chỉ nghĩ đến lúc Trình Mộ Thanh chết ..

      ************************

      Trình Mộ Thanh vừa tắm rửa xong , bên lau tóc từ trong phòng tắm ra , nhìn thấy người đàn ông ngồi trong phòng , nhíu mày- " vào đây bằng cách nào?"

      "Muốn vào đây phải dễ như trở bàn tay sao?"- Hách Liên Tuyệt ngồi giường , trong tay bưng ly rượu , cả người thoạt nhìn tao nhả thần bí lại trí mạng ..

      Theo bản năng , Trình Mộ Thanh chải tóc , cố gắng ngăn chặn loạn xạ trong long - " tìm có chuyện gì sao?"

      "có.."

      "Có gì thẳng , em muốn ngủ."

      Nghe được vậy , Hách Liên Tuyệt buông ly rượu , đứng dậy , thân ảnh 1m8 , từng bước tới bên .

      "....... muốn làm gì?" -Trình Mộ Thanh lui về sau , ngay cả chuyện cũng trở nên lắp bắp...

      Trình Mộ Thanh , cái người có tiền đồ , ta vừa đến vài bước , liền khẩn trương a ! ...

      Nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương của , gương mặt thanh thuần ửng đỏ , thoạt nhìn hết sức buồn cười.

      "Em có biết khi thấy em , ý niệm trong đầu là gì ?" -Hách Liên Tuyệt hạ thấp giọng hỏi

      "Cái.. cái ..gì?"

      "Chính là..."- Hách Liên Tuyệt chậm rãi bước qua , cánh tay rờ lên cổ của , ánh mắt chân thành tha thiết -" Là.. muốn hôn em."

      Xoạt !

      Khuôn mặt Trình Mộ Thanh ửng đỏ -" Hỗn đản , cút ngay" -Trình Mộ Thanh đột nhiên đẩy ra , đối với bộ dạng đùa giỡn của , dơ chân định đá lên người .

      Nhưng chính là Hách Liên Tuyệt phản ứng rất nhanh , xoay người ôm lên giường , đè lên thân thể ..

      Hách Liên Tuyệt vẻ mặt đùa giỡn nhìn - " Phụ nữ mà thô lỗ tốt , ai thích đâu".

      "Mặc kệ chuyện của , thả em xuống " - xong , Trình Mộ Thanh dùng sức giãy dụa , làm cho thân thể của Hách Liên Tuyệt lên xuống ..

      "Đáng chết , đừng nhúc nhích" -Trời mới biết , ngồi thân thể , vặn vẹo kiểu này đối với đàn ông đó chính là loại câu dẫn ..

      "Ngốc mới bất động" -Trình Mộ Thanh giãy dụa , dùng lực đẩy ra.

      "**" Hách Liên Tuyệt mắng tiếng ..

      Nhất thời , Trình Mộ Thanh như bị sét đánh , bởi vì hạ thân có cái gì đó cứng cứng cọ cọ vào , nhưng điều xấu hổ nhất là vừa tắm, ngay cả nội khố đều mặc !! Cái gì đó cứng cứng làm cho xấu hổ chết thôi...

      Tạm ngừng giãy dụa , ánh mắt chậm rãi nhìn xuống , nhìn đến cái chỗ gồ lên của .

      "Này là em tự tìm đến nha" - xong , Hách Liên Tuyệt cúi người , bá đạo kéo , lấy tốc độ sét kịp hôn lên môi của , tốc độ nhanh đến mức thể phản ứng ...

      "Ưm..." Trình Mộ Thanh phát ra thanh mê người , thực thế muốn cấp lời giải thích cho Hách Liên Tuyệt..

      Nhưng căn bản cho cơ hội giải thích , trực tiếp kéo ngồi dậy , bá đạo cường hôn ..

      Đầu lưỡi linh hoạt tiến vào trong miệng , rất nhanh đùa giỡn , quấn quýt lấy lưỡi , Trình Mộ Thanh tại muốn cắn cũng thể , nụ hôn này khiến choáng váng ...

      Hách Liên Tuyệt trực tiếp lấy tay dò xét vào bên trong , sờ lên quả bồng đảo trắng mịn đầy đặn của , nhàng ôn nhu nắm lấy ..

      "Ưm..." Trình Mộ Thanh muốn lên tiếng , nhưng đôi môi bị chinh phục ... nụ hôn này khiến cho bị kích thích , làm cho muốn tác thủ càng nhiều , khỏi nhắm chặt hai mắt ...

      Thanh du dương của , làm cho lý trí của Hách Liên Tuyệt bị mất hết , hành động thể vãn hồi , đem đặt giường , trực tiếp mở áo choàng tắm ra , bàn tay chậm rãi dời xuống hạ thân tìm kiếm ...

      Trình Mộ Thanh hai tay gắt gao nắm chặt ra giường , cái cảm giác thoải mái này làm cho lý trí bị mất chút ...

      Khi tham lam tiến vào nơi mật huyệt của , Trình Mộ Thanh như bị sung huyết , nhất thời mở to mắt , thanh tỉnh vài phần nhưng cái loại phát nhiệt này thể nào rút ra ..

      " cần.." -Trình Mộ Thanh lẩm bẩm ..

      "Tin , em nhất định muốn"- xong , Hách Liên Tuyệt đứng dậy , chậm rãi cởi bỏ quần áo của chính mình.

    5. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 105:

      Lời của như có ma lực , làm cho lý trí của mất , muốn cự tuyệt nhưng lửa người lại thể dập tắt , thậm chí càng ngày càng bùng phát , càng ngày càng mê hoặc hơn ..

      Lúc này , Hách Liên Tuyệt cởi bỏ quần , tách hai chân của ra , ngay lúc định đưa tiểu đệ vào cửa bị mở ra.

      "Mẹ.... con có chuyện muốn hỏi mẹ..." -Lúc này , Tiểu Trạch bên hô to , bên đẩy cửa vào ...

      Nhất thời , Tiểu Trạch đờ người , ánh mắt trừng to nhìn cảnh trước mắt .. Mẹ trống trơn .. ba lại nắm giữ hai cái chân? Ba người của mẹ?

      Tiểu Trạch dùng sức chớp chớp mắt ..

      Trình Mộ Thanh cùng Hách Liên Tuyệt bật người , phục hồi lại tinh thần , tiếp giây theo , Hách Liên Tuyệt nhanh kéo cái chăn lên người Trình Mộ Thanh , đôi mắt nhìn Tiểu Trạch.

      "Cái kia .. mẹ ... là con có gì để hỏi , các người có thể tiếp tục .. có thể tiếp tục.." - xong , Tiểu Trạch xoay người chạy mất , quay về chính phòng của mình , trong lòng vẫn hối hận , phá huỷ chuyện tốt của ba mẹ ... nếu trong tương lai gần chắc có thêm cái đứa em trai hay em rồi..

      Trình Mộ Thanh nhìn ta còn nửa người ngồi , vẻ mặt tức giận , bật người đẩy ra -" Đều tại , làm cho con thấy , thằng bé còn vậy , đừng dạy hư nó."

      Hách Liên Tuyệt ngẩn ra , mặt lên tia ảo não rối rắm , leo lên lưng cọp? Vận sức chờ phát động? Mà bây giờ làm cho phải dừng lại? phải là quá thống khổ sao?

      Đứng dậy , xoay người ra ngoài ...

      vừa ra ngoài , Trình Mộ Thanh gắt gao cầm lấy chăn che ngực , mặt đỏ ửng , Trình Mộ Thanh à , có biết bản thân làm gì ? Mất mặt .. sao đến nhà bà mgoại ... Trình Mộ Thanh dùng chăn che mặt , ão não ảo não ảo não !!

      Lúc này , bỗng nhiên bên vách chuyền tới cuộc chuyện , Trình Mộ Thanh chạy nhanh hé đầu , vễnh tai nghe.

      "Xú tiểu tử , con có biết hay thiếu chút nữa ba thành công...."

      "ai nha , tại lúc ba ba cũng , con cũng biết ... các người có thể tiếp tục a .. tiếp tục... con cái gì cũng thấy đâu" -Tiểu Trạch

      " được , con hại ba của con khó chịu , cái mông này đừng hòng yên ổn.."

      "Con dám... ba , dám... con sai rồi , a , con lớn vậy rồi đừng đánh đòn được ?"

      Nghe bên kia truyền đến thanh , Trình Mộ Thanh bỗng nhiên im lặng , nở nụ cười , ra đơn giản như vậy , thấy hạnh phúc ..

      *******************

      "Thế nào? Tìm được thuốc giải ?" Hách Liên Tuyệt ngồi trong văn phòng nhìn hai người hỏi ..

      " tại gấp làm gì? ấy phải êm đẹp sao?" Ám Dạ ngồi ghế , cầm bật lửa trong tay , bật rồi tắt , mồi lửa chiếu ra khuôn mặt hoàn mĩ của ta.

      "Tảng đá đó cơ bản thể giúp ấy mãi mãi , chỉ cần rời ấy thôi ấy liền bất tỉnh ! Nếu bí mật này người khác biết ấy xảy ra chuyện , cho nên nhất định tôi thể để xảy ra chuyện này" -Hách Liên Tuyệt

      Ám Dạ cùng Ám Xích nhìn nhau , câu thần cười ..

      "Cái loại dược tính này , phải đựng đại lượng mê hãn dược , cho nên khi ngửi ngủ , từ từ ngủ , ngủ cho đến khi chết mới thôi"- Ám Xích

      "Thuốc giải sao?" Hách Liên Tuyệt hỏi

      "Bởi vì thành phần chế ra giống nó , nên muốn tìm cần có thời gian "- Ám Xích tiếp tục

      "Cho nên tại biện pháp nhanh nhất là cho lão già kia mở miệng" -Ám Dạ cũng thăm ý .

      Nhắc đến ông ta , Hách Liên Tuyệt con ngươi trở nên hắc ám , đưa lưng về phía bọn họ , đôi mắt chậm rãi thay đổi -" Tôi biết làm thế nào rồi."

      Lúc này , Ám Dạ bước qua nhìn Hách Liên Tuyệt -" Đúng rồi , gần đây Lang Vâng rục rịch , tốt nhất nên chuẩn bị sẵn sàng ."

      "Lão già bên kia thế nào?" -Hách Liên Tuyệt quay đầu lại hỏi

      Ám Dạ chọn mi -"Lão già rồi , mắt thấy , cái gì ccũng nhìn được , nghe được."

      Hách Liên Tuyệt khoé miệng gợi lên tia bất đắc dĩ - " Đây chính là phong cách của ông ta."

      Ám Dạ cùng Ám Xích , hai người gật đầu , bọn họ tay sáng lập cơ quan ngầm , nên hành động luôn cẩn thận , mặc kệ xảy ra chuyện gì , lão già đều cam chịu tất cả hành động của bọn họ ..

      Lúc sau , cửa vang lên ..

      "Ba.. có ở trong ?" -Tiểu Trạch giọng hỏi

      "Có".

      Nghe được tiếng trả lời , Tiểu Trạch chậm rãi đẩy cửa .

      đôi mắt màu đen sáng lên- " Ba , các người bàn chuyện gì sao?"

      " xong rồi"- Hách Liên Tuyệt ánh mắt ngầm đồngý , loại sủng nịch ..

      Tiểu Trạch nở nụ cười , bước đến ...

      Ám Dạ nhìn thấy Tiểu Trạch hiểu sao có cảm giác tốt , khoé miệng nở nụ cười.

      "Ba .. con có chuyện muốn thương lượng a" -Tiểu Trạch lôi kéo tay Hách Liên Tuyệt .

      "Chuyện gì?" -Hách Liên Tuyệt cúi người nhìn Tiểu Trạch , đôi mắt ôn nhu ..,

      Ám Dạ cùng Ám Xích chưa từng nhìn thấy ánh mắt của Hách Liên Tuyệt như vậy ... là đáng sợ ...

      "Con muốn Kim Sa dọn lại đây , ấy ở bên Ngôn Dục , con có chút lo lắng " -Tiểu Trạch lo lắng .

      "Con sợ Ngôn Dục đối với Kim Sa làm chuyện gì sao?" Hách Liên Tuyệt tuỳ ý hỏi

      "... con sợ là Kim Sa động thủ với Ngôn Dục....."

      "..........."

      Hách Liên Tuyệt run chút , vốn chuyện mà nam nhân nữ nhân làm cái gì kinh thiên động địa , chính là nơi này cũng........

      Kim Sa ở Hoàng chỉ làm , Ngôn Dục lại là người thích nơi nơi để phát ra mị lực của mình , hai người mà đụng phải nhau Tiểu Trạch sợ Kim Da làm ra chuyện tình gì đối với ta nữa ...

      Hậu quả.. nghĩ lại đáng sợ ..

      Hách Liên Tuyệt suy nghĩ chút , vốn nghĩ tới ngày ba người nhà , nhưng Tiểu Trạch mở miệng , có cơ hội cử tuyệt ..

      Gật gật đầu , xem như là đáp ứng ..

      "Cám ơn ba.." Tiểu Trạch vui vẻ cười , giờ khắc này thoạt nhìn có nửa phần nguy hại ..

      Lúc này , Ám Dạ ngồi sofa , nhìn Tiểu Trạch , vẫy vẫy tay " Tiểu Trạch".

      "Dạ?"

      Tiểu Trạch quay đầu lại , nhìn thấy Ám Dạ , nở nụ cười ngọt ngào " Chú Ám Dạ ơi "

      "Lại Đây."

      Ngay lúc đó , Tiểu Trạch ngoan ngoãn qua " Sao vậy chú Ám Dạ ơi?"

      Suy nghĩ chút , Ám Dạ xuất ra trong áo cái vật , là khối ngọc , phỏng chừng lớn như lòng bàn tay , nhưng mặt tên là hoa văn :- Tiểu Trạch , này tặng cho cháu.

      "Cháu?" Tiểu Trạch kinh lạ , chính là vẫn nhận lấy .

      Ám Xích nhìn Ám Dạ -" ghê gớm a ? tặng chính là nửa giang sơn."

      Ngay cả Hách Liên Tuyệt cũng kinh ngạc -" Ám Dạ , cậu ghê gớm".

      Ám Dạ nở nụ cười -"Tôi tin vào ánh mắt của tôi"

      Tiểu Trạch hiểu rốt cuộc bọn họ cái gì , thậm chí biết khối ngọc này có thể điều động tất cả quân đội của Ám Dạ , nhưng mơ hồ , thằng bé có thể cảm nhận được cỗ cường đại lực lượng....

      "Cám ơn , chú Ám Dạ ơi !" Tiểu Trạch cười , tuỳ ý cầm tay ta , nhưng mà trong khắc , nhóc biết tất cả tiếng lòng ..

      "Chú Ám Dạ ơi , này có thể điều động quân đội của chú?" Tiểu Trạch hỏi , nghĩ tới Ám Dạ có thể thu được vật lớn như vậy ..

      Ám Dạ cùng Ám Xích nhíu mày , Hách Liên Tuyệt lại cười chút để ý xoay người...

      "Cháu như thế nào biết?" Đặt câu hỏi chính là Ám Xích.

      Tiểu Trạch vươn tay -" Lúc Tiểu Trạch bắt tay người khác Tiểu Trạch có thể biết người khác suy nghĩ cái gì nha."

      Ám Dạ cùng Ám Xích lăn lộn đường đời hơn 20 năm , sóng gió to lớn gì cũng từng trải nhưng cái đứa thông minh bắt tay người khác mà hiểu được ý nghĩ đây là lần đầu tiên , cũng làm cho người khác khó tin ..

      Hách Liên Tuyệt tới -" Ngôn Dục thằng bé có đặc dị công , chẳng những biết người ta nghĩ gì mà thậm chí tập trung tinh thần khẩu súng cũng có thể bị bẻ cong , điều này tôi tận mắt chứng kiến."

      Thậm chí là hai lần....

      Ám Dạ cùngÁm Xích cho tới bây giờ tin tưởng vào mắt của chính mình , nhưng Hách Liên Tuyệt cố tình cũng có chút chân , dối .. cũng cần thiết ... nhưng lời trong miệng ra làm cho người khác thể tin .. Đồng thời , Ám Dạ cùng Ám Xích suy nghĩ -" Cháu là con của thần thánh sao?"

      Ám Xích vẫn là cảm giác lạ với đứa có đặc dị công , nhìn thấy Tiểu Trạch vươn tay , ý tứ quá ràng ..

      Tiểu Trạch cũng có nhăn nhó , vươn tay bé của mình cầm tay của Ám Xích.

      "Chú suy nghĩ cái gì?" Ám Xích hỏi

      Tiểu Trạch nhíu mày , sau đó giãn ra -" Lang Vân".

      Ám Xích hoá đá ngay tại chỗ...

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :