1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng tài đưa cục cưng cho tôi - Mạc Ngôn Biệt Trí (168 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 96 :



      nồng nhiệt hôn , hận thể tiến vào trong người ... Có như vậy khắc giật mình , Trình Mộ Thanh nhìn khuôn mặt của , ánh mắt mở to , dùng sức đẩy ra , đánh , nhưng tay bị gắt gao kềm chặt lại , tay kia cố định cái ót của , vô luận giãy dụa thế nào , cũng thoát khỏi trói buộc của .

      Cho đến khi , trong miệng tràn ngập mùi máu , Hách Liên Tuyệt mới buông ra.

      "Ba" tiếng , Trình Mộ Thanh cho cái bạt tai , hung hăng nhìn - " Hách Liên Tuyệt , tốt nhất hãy cho tôi lời giải thích."

      Môi bị cắn , màu đỏ tươi trào ra , đôi lục mâu tôn thêm vẻ nghiệt của ... làm cho giống như ma cà rồng hút máu người vậy..

      nhàng tiến đến , ôm lấy vào trong lòng ngực -" Đồng ý với , hãy ở đây. "

      Trình Mộ Thanh là người kiên cường , nhưng có thể sánh cùng Hách Liên Tuyệt ? có quyền phản đối sao?

      Đáng chết , chút tính tình cũng có -" Chuyện của tôi cần quản."

      "Cho dù em nghĩ đến chính mình hãy nghĩ cho Tiểu Trạch" -Hách Liên Tuyệt thản nhiên .

      Trình Mộ Thanh ngây ngẩn , trầm mặc , nghĩ đến lời của , cho dù vì bản thân cũng nên vì Tiểu Trạch.

      Đứng ở nơi đó , Trình Mộ Thanh tức giận - " yên tâm , chờ chuyện này chấm dứt tôi dẫn Tiểu Trạch về Milan."

      Tâm trầm xuống , Hách Liên Tuyệt cười khổ , sau đó ôm lấy -" Mặc kệ em muốn đâu , trong vòng ba ngày này hãy bảo vệ tốt chính mình , ba ngày sau cho em lời giải thích."

      Ba ngày? Trình Mộ Thanh nghĩ nghĩ , ba ngày sau phải lễ đính hôn của ta sao?

      "——“

      Trình Mộ Thanh vừa định hỏi , cửa bị phá ra , Ám Dạ đứng ở cửa , nhìn bọn họ , khoé miệng cười -" Tuyệt , cần phải ."

      Hách Liên Tuyệt nhìn ta gật gật đầu , lúc này xoay người nhìn Trình Mộ Thanh , ánh mắt chuyên chú mà nhu tình -" biết em nhất định ngoan ngoãn ở đây , nhưng đáp ứng với , dù em đâu hãy mang theo Ngôn Dục cùng , ta bảo vệ em."

      Trình Mộ Thanh bần thần , ánh mắt né tránh ra tất cả ... Thâm Tình nhìn , muốn cả đời ôm , chính là tại có chuyện cần làm hơn , chỉ nhàng lướt qua khuôn mặt ,

      Nhìn bóng dáng của , trong lòng có cảm giác thể diễn tả thành lời... ra đều để cho Ngôn Dục bên cạnh để bảo vệ ...Vì sao biết cái này lòng của trở nên phức tạp gì đâu .. phải hận rất máu lạnh sao? Nhưng tại ... thế nào lại có cảm giác đau lòng vì ?.

      Trong phòng khách , Ngôn Dục sớm dặn dò quản gia , giờ khắc này ngồi sofa xem TV , nhìn thấy Trình Mộ Thanh ra , chạy nhanh lấy kem cùng Tiểu Trạch trò chuyện.

      Trình Mộ Thanh qua , bỗng nhiên nhớ tới cái gì , nếu Ngôn Dục là Hách Liên Tuyệt phái tới , ta nhất định biết cái gì đó ...

      qua , trực tiếp cầm lấy ly kem của Ngôn Dục -" Tôi có chuyện cần hỏi ."

      Ngôn Dục chột dạ , liếc nhìn Tiểu Trạch cái , sau đó nở nụ cười với -" Tôi có thể cho chút chuyện , tôi là do Hách Liên Tuyệt phái tới để bảo vệ cho , nhưng ngoài việc này ra , những việc khác tôi thể cho biết."

      "Tại sao?"

      "Tóm lại thể" -Ngôn Dục kiên định .

      Trình Mộ Thanh nhìn ta , hai tay nắm chặt -" , nếu cho tôi biết , tôi tự mình điều tra". xong, thở phì phì xoay người vào phòng.

      Nhìn bóng dáng của , Ngôn Dục ánh mắt từ từ trở nên ôn nhu , ăn muỗng kem to tự thào " Người phụ nữ ngốc , đây là tôi bảo vệ , có hiểu hay a."

      Tiểu Trạch bên nhìn ta , chậm rãi ghé sát vào Ngôn Dục , vừa muốn vòng tay qua , Ngôn Dục rụt người trở về -" Cháu làm gì?"

      " có gì , nắm cái tay a." Tiểu Trạch cười hì hì

      "Cháu cho rằng chú ngốc sao? Nắm chặt tay , phải cháu cái gì cũng đoán hết ra sao." xong , Ngôn Dục liền đứng dậy , buông kem , xoay người vào phòng.

      Tiểu Trạch nhìn ta , khỏi xấu hổ , sớm biết cho ta bí mật này , khiến cho tại muốn tiếp xúc với ta cũng được.

      ********

      xe , Ám Dạ nhìn Hách Liên Tuyệt -" Khi nào thành quỷ hút máu rồi?"

      Hách Liên Tuyệt nhàng lau lau chút , khoé miệng khỏi nhịn cười -" Chẳng lẽ *** sao?"

      Ám Dạ cười -" Thích người phụ nữ kia sao?"

      Hách Liên Tuyệt mỉm cười nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

      "Hy vọng , ấy trở thành uy hiếp của cậu". Ám Dạ nhắc nhở.

      "Tôi biết làm như thế nào."

      "Tuyệt" -Ám Xích xích lại gần , con ngươi loé sáng -" Cậu quyết định động thủ sao?"

      "Vì Tiểu Trạch , tôi phải làm vậy".Đôi mắt như loài sói lang..

      Nếu phải nhận được tin tức , muốn nhanh như vậy mà động thủ.

      Còn có ba ngày là lễ đính hôn của và Chu Lâm Na , nghĩ đến đây , mặt Hách Liên Tuyệt xuất nụ cười tàn nhẫn ..Lúc này , di động của vang lên , nhìn đến dãy số , cả người tản ra hơi thở rét lạnh.

      Ám Dạ cùng Ám Xích đồng thời nhìn về nơi khác , người có thể làm cho Hách Liên Tuyệt biến thành rét lạnh như vậy cần ra cũng có thể biết được.

      ********

      "Ba nghe mấy ngày nay con có ở công ty , có chuyện gì sao?" Hách Liên Hùng hỏi.

      " có gì , sao khi ba lại chú ý tới con như thế nhỉ?" Hách Liên Tuyệt .

      " tại lập tức con đính hôn , nếu như lực bất tòng tâm , như vậy có thể giao ra , sau đó Chu Lâm Na và con tuần trăng mật nghĩ ngơi chút". Hách Liên Hùng

      Lúc sau , Chu Lâm Na tới , vừa định gõ cửa chợt nghe cuộc chuyện của bọn họ , nhất thời giật mình , lặng lẽ đứng ngay cửa để nghe.

      Hách Liên Tuyệt ngồi sofa , hai chân vắt chéo , tao nhã quý khí -" nhiều làm gì , ông chính là muốn quay về làm Tổng Tài tập đoàn TCL."

      Bị nhìn thấu tâm tư , Hách Liên Hùng trở nên khó coi chút " Có cần vậy ? Ba dưỡng con mười mấy năm , TCL có thể như bây giờ cũng vì lúc trước do ba , tại cho con làm Tổng Tài , như thế nào? muốn?"

      Hách Liên Tuyệt , khoé miệng cười khẽ -" có chuyện gì nguyện ý muốn , nếu ông muốn cứ việc làm."

      Hách Liên Hùng có chút ngoài ý muốn , nhíu mày nhìn - " Dễ dàng đáp ứng như vậy?"

      Hách Liên Tuyệt ôn hoà cười , chút để ý nâng mâu - " chỉ là 1 công ty thôi mà , nếu ba muốn đảm nhiệm lại chức vụ đó con nào dám ý kiến gì ."

      " tình gì?"

      "Nếu con là con của ba , vì cái gì ba nhất định muốn khống chế , thu hồi TCL?" Hách Liên Tuyệt thản nhiên hỏi , mặt nở nụ cười ôn hoà , làm cho người khác căn bản biết nghĩ gì.

      Sắc mặt Hách Liên Hùng đại biến , nhìn Hách Liên Tuyệt , trong lòng lại nôn nóng bất an, hay là biết được chuyện gì?

      .. có khả năng !

      Chuyện này , chỉ có người biết , thời điểm kia ta căn bản có trí nhớ nên nhất định biết ...Nghĩ đến đây , Hách Liên hùng cười lạnh -"Con có phải lo lắng quá nhiều?"

      " nhiều lắm , chính là lời dễ nghe , có ngày ba bỗng nhiên mất , TCL sớm muộn gì cũng là của con , vì cái gì mà gấp rút thu hồi quyền làm chủ ". Hách Liên Tuyệt giọng hỏi.

      "Làm càn ! Con có biết ?"- Hách Liên Hùng quát -" tại mong đợi ba chết sao? cho con biết đừng nghĩ đến điều đó , dù ba có chết , TCL hết thảy thuộc về con.” Hách Liên Hùng thở hổn hển thốt ra.

      "A?Vì cái gì?" -Hách Liên Tuyệt từ tốn hỏi.

      Sắc mặt Hách Liên Hùng đại biến , bỗng nhiên ý thức được mình gì , tức giận trừng to mắt -" Ngươi , đúng là bất hiếu , chẳng lẽ muốn chọc ta chết sao?"

      " dám."

      " dám? Con có cái gì mà dám? cho con biết , nếu muốn TCL , liền tốt nhất chời đợi ba sống lâu chút , nếu đừng nghĩ lấy được gì". Rống xong trận , Hách Liên hùng vội vàng đến phòng mình.

      Nhìn bóng dáng của ông ta , Hách Liên Tuyệt lạnh lùng cười . TCL , nghĩ ông ta còn xem quan trọng hơn bản thân ? Chỉ thiếu chút nữa , ông ta cơ hồ tức giận ra tất cả chuyện ... Hách Liên Hùng , có phải hay tự đánh giá cao chính mình?

      Lúc này , Chu Lâm Na đứng ngoài cửa kinh hãi , cuộc chuyện của bọn họ .. thực quỷ dị ... Tuy rằng từ lúc đầu biết Hách Liên Hùng và Hách Liên Tuyệt hợp nhau nhưng nghĩ tới có ngày nghiêm trọng như vậy , cho dù chết cũng cho Hách Liên Tuyệt , Hách Liên Hùng cũng rất kỳ quái , từ tàn nhẫn đối với Hách Liên Tuyệt rồi , chẳng lẽ Hách Liên Tuyệt phải con ruột ông ta?

      ... Chu Lâm Na bị ý nghĩ này làm cho hoảng sợ...

    2. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 97 :

      Chỉ còn 2 ngày nữa là đến lễ đính hôn , Trình Mộ Thanh hiểu vì sao lại lo lắng , cáu gắt , đáy lòng sợ hãi nên lời ...Nhưng lại bị nhốt trong biệt thự này , làm ngộp thở gần chết ..

      Nghĩ đến đây , chịu được nữa , thay đổi quần áo , đến cửa thay đổi giày , vừa vặn Ngôn Dục ma xui quỷ khiến xuất sau lưng - " đâu?"

      Trình Mộ Thanh quay đầu lại , ánh mắt bất mãn -" Tôi ... làm.."

      " được."

      "Vì sao?"

      " Ngốc , phải ở lại đây."

      "Tôi cho biết , muốn giám sát giám sát Tiểu Trạch , tôi là người trưởng thành rồi , tôi tự bảo vệ chính mình , ok?"

      " được ! Tiểu Trạch so với còn nghe lời hơn , thằng bé ngoan ngoãn ở đây nên xảy ra việc gì , còn ngược lại , gặp nguy hiểm nhiều hơn" .Ngôn Dục nghiêm túc

      Trình Mộ Thanh liếc ta cái- " Tôi phải tù nhân."

      "tốt , vậy cho tôi biết đâu?"

      " làm."

      "Vậy tôi với "

      Bộ dạng Trình Mộ Thanh sắp nổi điên rồi -." được , nếu như muốn chúng ta phải dạo phố hoặc là quán bar"

      Ngôn Dục nhìn , thờ phì phì lấy điện thoại ra gọi cho dãy số.

      "Tự mình với ảnh "- Ngôn Dục lấy điện thoại đưa cho Trình Mộ Thanh.

      Trình Mộ Thanh cầm di động , suy nghĩ chút cuối cùng ném lại cho Ngôn Dục -" ."

      Ngôn Dục trừng mắt liếc cái , cầm di động -" Tuyệt , người phụ nữ của muốn ra ngoài"

      Sau khi Trình Mộ Thanh nghe được liền muốn cho Ngôn Dục quyền , ai là phụ nữ của ta chứ !

      Hách Liên Tuyệt bên đầu giây kia , nghe Ngôn Dục vậy , liền buông công việc làm , bàn tay nhàng xoa xoa mi tâm , khoé miệng xẹt qua tia sủng nịch cười -" Tôi biết ấy bao giờ chịu ở yên đó..."

      Cúp điện thoại xong , Trình Mộ Thanh đứng đối diện Ngôn Dục , ngẩng đầu ưỡn ngực.

      Lúc này , Ngôn Dục rút trong người ra vật gì đó đưa cho -" Đem theo ."

      "Để làm chi? Tặng lễ vật cho tôi sao?" Trình Mộ Thanh nhìn cái vòng trong tay hỏi.

      Ngôn Dục hít sâu hơi , qua sát bên -" mặt cái nút thuỷ tinh , tôi có thể nắm giữ hành động của , cần phải theo 24 giờ , hơn nữa nếu có chuyện gì chỉ cần ấn nút đó , tôi lập tức biết được ."

      "Thần kì như vậy?" Trình Mộ Thanh nhíu mày

      "Cứ mang theo là được" -Ngôn Dục .

      Trình Mộ Thanh cầm đeo vào cổ , xoay người rời , Ngôn Dục trở lại phòng của mình để bố trí hết thảy , mà trong phòng Tiểu Trạch ngồi trước màn hình vi tính , ánh mắt rất chuyên chú .

      Bản thân có thể cảm giác được tình trạng tại khẩn trương như thế nào , nên Tiểu Trạch cũng phải hành động , mặc kệ ba có cần hay , thằng bé vẫn muốn bố trí cho tốt , ít nhất để tránh khỏi những chuyện xảy ra ngoài ý muốn ... đôi con ngươi của Tiểu Trạch trở nên u lục ..

      Lúc này , tổng bộ thệ thống Italy bắt đầu khởi xướng ánh sáng..

      "Jack , tôi cần trợ giúp."

      ****************************

      Trong văn phòng , Trình Mộ Thanh nhìn bản vẽ thiết kế trang phục trước mặt , mỗi lần chú tâm vào việc thiết kế quên hết những thứ xung quanh ...Lúc này , Trình Mộ Thanh xoay người tìm đồ đạc này nọ , lại thấy cái hộp ngoài ý muốn , nhưng có ghi tín danh ..

      suy nghĩ , cầm lấy để bàn , chiếc hộp được gói tinh xảo , nhưng là ai đem tới? Ôm lấy nghi hoặc , Trình Mộ Thanh chậm rãi mở ra , bên trong là cái hộp , cầm lên " Đây là cái gì a?" , tiến đến ngửi nghe rất thơm , rất thơm .. nhưng sau đó , cảm thấy con người lâng lâng , đầu óc choáng váng rồi ngã lên sofa.

      Cũng biết mê man bao lâu , Tiểu Kì đến , nhìn thấy Trình Mộ Thanh ngủ , vì thế rón rén tới -" Chị Mộ Thanh , Chị Mộ Thanh" Tiểu Kì phất phất tay trước mặt , nhưng cũng có phản ứng gì..

      Tiểu Kì nhíu mày , cẩn thận nhìn khuôn mặt Trình Mộ Thanh , vì cái gì mà mặt lại tái nhợt như vậy .

      “Chị Mộ Thanh .... Chị Mộ Thanh...." Tiểu Kì dùng sức lắc , lúc này , Trình Mộ Thanh tỉnh lại , đầu có chút đau , nhìn thấy Tiểu Kì trước mặt , lấy tay xoa xoa đầu –“ Tiểu Kì , em như thế nào lại ở đây?"

      "Chị Mộ Thanh , chị làm sao vậy? Sao nằm đây ngủ? Chị mệt lắm hay sao?" -Tiểu Kì lo lắng hỏi.

      "Ngủ? Chị ngủ sao?" -Trình Mộ Thanh ngồi xuống , sau đó nhìn thời gian , ánh mắt mở lớn - " Chị ngủ hai tiếng rồi?"

      nhớ vừa rồi còn xem bản vẽ thiết kế trang phục , sao bây giờ lại là bộ dạng ngủ?

      Nghĩ nghĩ , phát cái hộp trong tay , sau đó xoay người nhìn Tiểu Kì -" Em có biết cái này là ai mang tới ?"

      Tiểu Kì lúc này mới thấy cái hộp trong tay của Trình Mộ Thanh , sau đó nhìn cái bao bì đóng gói bàn -" A , cái này là hôm nay em xuống lầu giúp chị mang lên , hình như là tập đoàn TCL đem tới , là đưa cho chị , nên em mang lên".

      xong , Tiểu Kì nhìn cái hộp trong tay Trình Mộ Thanh , nhất thời ánh mắt toả sáng -" Oa , là thơm nhaa.."

      Vừa định lấy , Trình Mộ Thanh liền trực tiếp nhét vào trong hộp to.

      "Chị Mộ Thanh , chị làm gì vậy?"

      " có gì , cái mùi này quá ngạt."

      Nhìn bộ dạng của Trình Mộ Thanh , tiểu Kì chậm rãi cúi người , tiến đến trước mặt -" Chị Mộ Thanh , chị và Tổng Tài kia có quan hệ gì vậy?"

      " quan hệ".

      "Nhưng tại sao ấy lại tặng quà cho chị..?"

      "Chẳng lẽ em có xem tin tức đính hôn của ta sao?" Trình Mộ Thanh hỏi lại.

      Nghe đến đây , Tiểu Kì nhíu mày - " À nha , ấy đính hôn , đối tượng là người mẫu Chu Lâm Na".

      Trình Mộ Thanh đem đồ vật thu dọn , thêm gì , bắt đầu lại cảm giác đau đầu , trong đầu lên tia vụn vặt.

    3. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 98 :

      Cầm máy tính trong tay , Tiểu Trạch ngồi giường -" Jack , mọi việc sao rồi?"

      " câu của chú em , Hoàng sốt ruột gần chết , ta phái Kim Sa rồi , mặt khác nếu chú em cần , có thể tuỳ lúc điều động người ở thành phố A" -Jack thân áo trắng , ngồi ghế xoay tròn , cả người thoạt nhìn rất thoải mái ..

      Tiểu Trạch nở nụ cười -" Kim Sa đến đây?"

      "Kim Sa tại chính là người mà Hoàng coi trọng nhất , ấy có thể giúp chú em , chú em cũng nên biết Hoàng coi trọng mình như thế nào chứ?" Jack ở bên kia , thong thả từ từ .

      "Được , thay em cám ơn Hoàng."

      " ta , cần phải cám ơn , ta chờ chú em trở về tiếp ta"- Jack

      " cho Hoàng , về sau em chiếu cố ta , còn chuyện kế thừa Ngục Môn bàn sau" -Tiểu Trạch cười hắc hắc

      Lúc này , chuông cửa vang lên , Tiểu Trạch nhíu mày , Jack nhìn đồng hồ -" Nếu như đoán sai Kim Sa đến rồi."

      Tiểu Trạch hoài nghi , gật đầu- " Hôm nào tán gẫu tiếp , em ra ngoài xem " - xong , liền đóng máy tính lại.

      Nghe được chuông cửa vang lên , Ngôn Dục ra mở cửa , nhìn thấy người phụ nữ mặc quần áo đen đứng trước cửa , thoạt nhìn tuổi lớn nhưng cả người tản ra cỗ sát khí.

      " à........."

      "Tôi tìm Tiểu Trạch" -Kim Sa lạnh lùng .

      Ngôn Dục định cái gì , Kim Sa tự bước vào , nhìn thấy bộ dạng lãnh đạm của , Ngôn Dục tiếp tục định Tiểu Trạch trong phòng ra , nhìn thấy Kim Sa , mặt Tiểu Trạch lộ ra nụ cười ấm áp - " Kim Sa , chị đến rồ.i"

      Nhìn thấy Tiểu Trạch , mặt Kim Sa chút thay đổi -" Chúng ta vào phòng chuyện."

      Sau đó cũng để ý đến Ngôn Dục liền trực tiếp vào trong phòng .. Ngôn Dục khỏi nổi giận . Đây là cái tình huống gì? Như thế nào mà người phụ nữ tự tiện vào đây? Nơi này là nhà ta mà?

      Tuy rằng có tức giận , nhưng thắc mắc Kim Sa rốt cuộc là ai? ta như thế nào tìm được đến đây? Nghĩ đến đây , Ngôn Dục nhanh chóng chạy lên lầu , đứng ở cửa nghe lén.

      "Đây là Hoàng nhờ chị mang cho em"- Kim Sa đem cái vòng cổ đặt lên bàn , cái hình tảng đá ..

      Nhìn thấy , Tiểu Trạch cầm xem xem -" đây là cái gì?"

      " biết ......nhưng Hoàng ......."- Kim Sa vừa định muốn , bỗng nhiên cái lổ tai giật giật , mắt quét về phía cửa.

      Tiểu Trạch cũng linh động , nhìn theo ánh mắt Kim Sa về phía cửa .. Vừa mở cửa ra , nguyên thân thể Ngôn Dục thiếu chút nữa té nhào mặt đất , may mắn ta luyện qua nên bật người thu hồi , bàn tay sáp sáp , làm bộ như có việc gì.

      "Ngôn Dục , có chuyện gì sao?"- Tiểu Trạch cười cười hỏi , bên Kim Sa đứng , sắc mặt lạnh lẽo.

      Ngôn Dục nhức đầu -" Hả? có việc gì , chỉ là ngang qua , ngang qua thôi............"

      "À ….à… chỉ là ngang qua" -Tiểu Trạch gật gật đầu.

      "Đúng rồi , giới thiệu với chú , đây là Kim Sa , bạn tốt của cháu" -Tiểu Trạch .

      Ngôn Dục nở nụ cười mê người với Kim Sa -" Người cũng như tên."

      Nhưng điều đáng là Kim Sa hề để ý tới ...

      "Chú ấy là Ngôn Dục , là bạn của ba em" -Tiểu Trạch giới thiệu.

      Kim Sa chỉ hướng đến gật gật đầu , xoay người vào.

      Ngôn Dục sửng sốt , lần đầu tiên mị lực của ta bị người khác xem , là đả kích ...

      " còn trẻ thế giả bộ lạnh lùng cái gì a" - bên xuống lầu , Ngôn Dục lẩm bẩm .

      Lúc này , cửa mở ra , Trình Mộ Thanh trở về.

      " về rồi?" -Ngôn Dục theo bản năng chào hỏi

      Nhưng Trình Mộ Thanh gì , thậm chí giày cũng thay , cả người như cái xác hồn vào trong phòng ngủ.

      Cho đến khi -" Này , làm sao vậy?" - Ngôn Dục qươ quơ tay trước mặt Trình Mộ Thanh ... Lúc này , mới phản ứng xoay người lại nhìn ta , sắc mặt có chút tái nhợt - " Có chuyện gì ?"

      " bị sao vậy? Sao mặt tái mét vậy? Bệnh sao?" xong , vừa định vươn tay sờ sờ cái trán của Trình Mộ Thanh bị phũ phàng hấc ra.

      "Tôi sao , chỉ là quá mệt , tôi trở về phòng ngủ đây" - xong , liền đến phòng ngủ của mình.

      Lúc này , cửa mở ra , Tiểu Trạch cùng Kim Sa bước ra , nhìn thấy Trình Mộ Thanh -" Mẹ , con giới thiệu với mẹ chút...... đây là......"

      Nhưng chính là Trình Mộ Thanh cũng quay đầu lại , trực tiếp về phòng.

      Tiểu Trạch nhìn về phía Ngôn Dục -" Mẹ cháu bị sao vậy?"

      " biết , lúc về quái như vậy" -Ngôn Dục biết phải sao

      Kim Sa cũng để ý , đến ngồi lên sofa.

      "Ba” tiếng phát ra từ phòng Trình Mộ Thanh , nghe có vẻ như là tiếng đồ đạc bị vỡ.

      Cùng lúc , Tiểu Trạch , Ngôn Dục và Kim Sa vọt vào trong .. nhưng ngoại trừ cái cốc bị vỡ mặt đất cũng có gì , mà Trình Mộ Thanh lại nằm giường ngủ say ..

      Kim Sa nhìn xung quanh , qua kiểm tra , cửa sổ đều khoá rất chặt , có dấu vết của ai vào ..

      Ngôn Dục lo lắng , qua nhìn Trình Mộ Thanh -" ấy còn có thể ngủ?"

      loại cảm giác tốt trong lòng , do dự chút , Tiểu Trạch vẫn là kêu Trình Mộ Thanh -" Mẹ mẹ....mau tỉnh lại...tỉnh......"

      Ngay từ đầu , Trình Mộ Thanh còn mê mang trong gian u ám , chính là lúc Tiểu Trạch đến sát bên người , lại chạy nhanh về phía chút ánh sang.

      Chậm rãi mở mắt -" Mẹ ... mẹ mệt lắm sao? Ngủ say" -Tiểu Trạch lo lắng .

      "Tiểu Trạch?" Nhìn thấy người trước mặt , nhăn mặt , nhíu mày " Con sao lại ở trong này?"

      "Vừa rồi phải là mẹ làm vỡ cái cốc sao? Con nghe được nên vào đây , mẹ .. mẹ thế nào? Mẹ sao chứ?"

      " sao , chỉ là đêm qua mất ngủ , tại có chút mệt , muốn làm gì , muốn tiếp tục ngủ" -Trình Mộ Thanh thoạt nhìn cả người vô lực.

      " có gì là tốt rồi , mẹ tiếp tục ngủ , chờ đến giờ cơm con gọi" -Tiểu Trạch săn sóc .

      "Ừ" .Trình Mộ Thanh gật gật đầu

      Tiểu Trạch vừa đứng dậy , Trình Mộ Thanh nhắm chặt mắt , mê mang rơi vào giấc ngủ.



      "Ha ha ha ha ha , mày cho rằng giết tao có thể cứu Trình Mộ Thanh sao? cho mày biết , , ta vĩnh viễn tỉnh lại."

      "Lời này của ông có ý gì?" -Ngôn Dục hỏi , cái gì mà vĩnh viễn nằm mơ tỉnh lại?

      Hách Liên Hùng lạnh lùng cười " Tao cho tụi bây biết".

      "Đáng chết , lão già kia rốt cuộc ông làm gì ấy?" -Ngôn Dục kích động quát , ngược lại Hách Liên Tuyệt đứng ở nơi đó , bình tĩnh đến mức làm cho người ta phát sợ.

      "Muốn biết ?" Hách Liên Hùng nhìn chớp và toét miệng cười , lúc này ông ta đột nhiên xốc áo lên lấy ra khẩu súng nhắm vào Hách Liên Tuyệt.

      "Đùng" phát , trúng vào bờ vai của .

      ra phát đạn này , Hách Liên Tuyệt có thể nhanh hơn so với ông ta nhưng vẫn ra tay.

      "Ba.." Tiểu Trạch hô

      Lúc Hách Liên Hùng còn muốn nổ súng , Tiểu Trạch nhìn chằm chằm vào khẩu súng đó , đôi mắt trở nên u tối , càng ngày càng hội tụ sắc thái.

      "A——“- Tiểu Trạch hô tiếng , khẩu súng kia liền gấp khúc , Tiểu Trạch tập trung quá mạnh nên lập tức té xuống mặt đất , Kim Sa thuận tay đỡ được -" Tiểu Trạch".

      màn này, rất kinh người.

      "Đùng " tiếng , Hách Liên Tuyệt chút do dự nổ súng , Hách Liên Hùng đứng ở đó , thân thể chậm rãi ngã xuống.

      "Lão Gia" -A Cường hô , nhanh chạy đến đỡ ông ta.

      Hách Liên Hùng nhìn Hách Liên Tuyệt , đôi mắt ngập tràn thù hận , giống như cho dù chết cũng có hết , cái loại hận thù này từ trong tim ra.

      Hách Liên Hùng thào bên tai A Cường , A Cường ôm lấy ông ta gật gật đầu , xoay người mở dây cho con hổ kia ..

      " " -Ngôn Dục hô.

      Cùng thời gian , Hách Liên Tuyệt chạy đến ôm Trình Mộ Thanh , Tiểu Trạch cũng bật người đứng dậy , giãy dụa cái ôm của Kim Sa , đến chắn trước mặt Trình Mộ Thanh , con hổ đói khát đột nhiên bổ nhào về phía trước ——

    4. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 99:

      Ban đêm lúc tất cả mọi người ngủ Trình Mộ Thanh đột nhiên mở to mắt , ánh mắt tia tiêu cự , đứng dậy giống như hồn ma chậm rãi ra ngoài ..

      **

      Ngày hôm sau , là lễ đính hôn của Hách Liên Tuyệt và Chu Lâm Na , Hách Liên Tuyệt thay quần áo , bỗng nhận được điện thoại của Ngôn Dục , thấy Trình Mộ Thanh đâu.

      Nghe xong , xoay người rồi ra ngoài .. Vừa vặn , Chu Lâm Na tới , mới vừa đổi lễ phục , muốn tìm Hách Liên Tuyệt nhìn thấy từ trong phòng vọt ra.

      "Tuyệt , đâu vậy?" Chu Lâm Na hô.

      Hách Liên Tuyệt cũng quay đầu lại , lái xe trực tiếp .

      Xe Ferrari màu hồng của Ngôn Dục đậu đối diện với xe của Hách Liên Tuyệt , Ngôn Dục từ xe xuống sau đó trực tiếp lên xe của Hách Liên Tuyệt.

      " xem..." -Ngôn Dục trực tiếp mở máy tính cho Hách Liên Tuyệt xem - " Đây là camera quay lại được vào nửa đêm hôm qua , bộ dạng của ấy rất quỷ dị , kì lạ , như là cái xác hồn , tôi tìm tất cả mọi nơi nhưng cũng có thấy ấy".

      Hách Liên Tuyệt nhìn lên máy tính , Trình Mộ Thanh như cái xác hồn , gương mặt có chút gì thay đổi. Nhíu mày , lấy di động bấm dãy số -" Hàn Dã , kêu người giúp tôi điều tra vị trí tại của Trình Mộ Thanh."

      Hàn Dã ở trong công ty họp , nghe được điện thoại của ông chủ , lập tức bỏ hết mọi chuyện tìm kím vị trí của Trình Mộ Thanh.

      Bởi vì lúc trước Ngôn Dục có tặng cái vòng , ở bên trong có con chip , mà Hàn Dã là cao thủ về máy tính nên nhanh chóng tìm được vị trí tại của Trình Mộ Thanh.

      Ngôn Dục cùng Hách Liên Tuyệt ngồi trong xe đợi tin tức của Hàn Dã , ánh mắt nhìn chằm chằm vào màn hình vi tính , coi coi lại đoạn ghi hình của camera.

      Lúc này , di động của Hách Liên Tuyệt vang lên - " Ông chủ , tìm ra rồi.."

      Hách Liên Tuyệt đột nhiên lái xe theo địa chỉ mà Hàn Dã đưa cho.

      "Tìm được rồi sao?"

      "May mà có cái vòng cổ của cậu."

      Ngôn Dục cũng thêm gì , Hách Liên Tuyệt tăng tốc độ chạy .

      Lúc này , cùng thời gian , Tiểu Trạch và Kim Sa cùng hướng mà đến , xe dừng lại , Ngôn Dục và Hách Liên Tuyệt bước xuống , Ngôn Dục nhìn quanh bốn phía , khoé miệng nhếch lên - " Xem ra , ông ta thích dùng chiêu bắt cóc để giải quyết tình , lần này lại chọn cái địa phương này , chính là nhà của ."

      Hách Liên Tuyệt thêm gì , đóng cửa xe định hướng vào bên trong tới.

      "Ba" -.Tiểu Trạch hô to tiếng

      Đây là lần đầu tiên Tiểu Trạch kêu Hách Liên Tuyệt tiếng “ba” , cái giai điệu này làm cho trong lòng chấn động , quay đầu lại thấy Tiểu Trạch cùng Kim Sa tới.

      "Sao con lại tới đây?" Hách Liên Tuyệt lo lắng hỏi.

      "Cứu mẹ , như thế nào lại có phần của con chứ?" Tiểu Trạch nhìn Hách Liên Tuyệt hỏi lại.

      "Nhưng nơi này rất nguy hiểm".

      "Cho dù là nguy hiểm con cũng muốn cùng ba mẹ ở chỗ" -Tiểu Trạch từng chữ.

      Nhìn thấy bộ dạng kiên trì của thằng bé , Hách Liên Tuyệt cũng thêm gì , đây mới đúng là con , đứa con của Hách Liên Tuyệt.

      gật gật đầu , vào , Kim Sa và Ngôn Dục cũng sát đằng sau.

      Mới vừa tới cửa , quản gia liền mở cửa ra- " Thiếu gia , cậu trở về" -Quản gia lễ phép .

      "Lão Gia đâu?"

      "ở... ở phía sau vườn..."

      Nghe thấy vậy , Hách Liên Tuyệt nhíu mày , chạy nhanh ra sau vườn.

      Mới vừa đến liền nhìn thấy Trình Mộ Thanh nằm mặt đất , cả hai mắt nhắm nghiền , mà đối diện với chính là con hổ đói khát , nó cứ nhìn như rình mồi.

      Thấy đến cảnh tượng này , tâm mọi người đều lo lắng , rối rắm , chỉ cần con hổ kia dùng sức chút , cái vòng bị chặt đứt mạng sống của Trình Mộ Thanh khó mà giữ được.

      "Mẹ" -Tiểu Trạch hô to tiếng , nhưng vẫn nằm đó có phản ứng gì.

      Hách Liên Hùng quay đầu lại , nhìn thấy bọn họ đến cùng nhau , điều này giống như trong dự đoán của ông.

      "Các người rốt cuộc cũng đến đây?" - Hách Liên Hùng chậm rãi xoay người , lạnh lùng hỏi , mà A Cường đứng cách đó xa , bộ dạng vĩnh viễn như lúc nào cũng chuẩn bị xông lên giết người

      "Thả ấy ra"- Hách Liên Tuyệt nhìn ông ta , đôi con ngươi u lục , cả người tản ra lạnh lùng như vừa từ cõi chết trở về.

      " tại mày dám dùng khẩu khí này chuyện với tao?Tột cùng có xem tao là ba ?" Hách Liên Hùng hỏi , sớm biết Hách Liên Tuyệt có dã tâm nhưng nghĩ tới vì phụ nữ mà bùng nổ.

      Hách Liên Tuyêt tiến lên từng bước -" Những lời này tôi nên hỏi ông đúng hơn , ông có bao giờ xem tôi là con của ông ? Mà , tôi nên hỏi rằng tôi có phải là con ruột của ông ?" Hách Liên Tuyệt hỏi từng chữ , đôi mắt trở nên tàn nhẫn.

      Lúc này , Tiểu Trạch bất khả tư nghị nhìn Hách Liên Tuyệt , ba cái gì vậy?

      "Mày..." Hách Liên Hùng sửng sốt , nhìn Hách Liên Tuyệt , con ngươi ngập tràn tin-" Mày hưu vượn cái gì vậy?"

      Hách Liên Tuyệt lạnh lùng cười -" Có ai mà nhẫn tâm hạ độc đứa con ruột của mình ? Có ai đem con mình tới con đường phạm pháp ? Có ai trăm phương nghìn kế đem con ruột của mình huấn luyện thành dã thú ?" - Hách Liên Tuyệt từng chữ

      Lần này chỉ là Tiểu Trạch mà ngay cả Ngôn Dục cũng dám tin , trừng mắt nhìn Hách Liên Tuyệt , tuy rằng biết Hách Liên Tuyệt phải là con ruột của Hách Liên Hùng .. nhưng nghĩ tới ông ta lại....

      Hai tay nắm cả băng đạn , Hách Liên Hùng tồn tại thế giới này chính là loại lãng phí !

      Kim Sa đứng đó , con ngươi lãnh khốc xẹt qua tia ngoài ý muốn ...

      "Mày... mày đều biết?" - Hách Liên Hùng khỏi thốt ra , nhiều năm qua như vậy , ông ta vẫn phân phó cho cho quản gia , bày độc dược mạn tính , chính là vì muốn khống chế Hách Liên Tuyệt , nhưng bỗng nhiên hai năm gần đây , Hách Liên Tuyệt mất khống chế , mà ta vẫn dấu chuyện này , ta như thế nào biết ?

      "Đúng ... là tôi , nguyên bản tôi còn nghĩ đến cho ông có lúc an hưởng tuổi già nhưng chính là dã tâm của ông quá lớn , chịu an hưởng tuổi già , thương tổn con tôi cho nên hôm nay , chúng ta nhất định phải có cái kết thúc" - Hách Liên Tuyệt gằn từng chữ.

      "Tuyệt .. đừng nhiều nữa , trực tiếp giết ông ta " -Ngôn Dục tức giận hô.

      "Nơi này tới lượt mày lên tiếng" - Hách Liên Hùng hướng đến Ngôn Dục la lên.

      Nhất thời , Hách Liên Hùng bật cười ha hả -" Được , mày biết , còn gì để dấu nữa , tao cho mày biết , tao căn bản phải ba ruột của mày , tao nuôi dưỡng mày chỉ vì muốn trả thù , tra tấn mày thôi , lúc trước người mẹ đê tiện của mày dám phản bội tao , lăng nhăng với thằng khác , nhưng đến khi tao thấy mày trong khắc tao liền nhận ra tao thể giết mày , nhiều năm qua tao vẫn lưu mày lại , tra tấn mày , chính là muốn cho người ba chết tiệt của mày xem tao như thế nào mà hành hạ con ông ta , chỉ cần tia hy vọng mày là đứa con , tao chút do dự giết , tao tuyệt đối để cho mấy người có đời sau lưu truyền , tuyệt đối " - Hach Liên Hùng giống như phát điên hét to , nhưng sau đó ánh mắt hung hăng nhìn Tiểu Trạch -" Nhưng tao lại ngờ rằng , những năm qua mày lại có đứa con lớn như vậy , tao đương nhiên cho thằng này được phép tồn tại , tao giết nó , giết nó ".

      "Câm miệng" -Hách Liên Tuyệt lấy súng nhắm ngay Hách Liên Hùng -" Tôi cho phép ông nhiều lời nữa."

      "Ha ha ha ha ha , mày cho rằng giết tao có thể cứu Trình Mộ Thanh sao? cho mày biết , , ta vĩnh viễn tỉnh lại."

      "Lời này của ông có ý gì?" -Ngôn Dục hỏi , cái gì mà vĩnh viễn nằm mơ tỉnh lại?

      Hách Liên Hùng lạnh lùng cười " Tao cho tụi bây biết".

      "Đáng chết , lão già kia rốt cuộc ông làm gì ấy?" -Ngôn Dục kích động quát , ngược lại Hách Liên Tuyệt đứng ở nơi đó , bình tĩnh đến mức làm cho người ta phát sợ.

      "Muốn biết ?" Hách Liên Hùng nhìn chớp và toét miệng cười , lúc này ông ta đột nhiên xốc áo lên lấy ra khẩu súng nhắm vào Hách Liên Tuyệt.

      "Đùng" phát , trúng vào bờ vai của .

      ra phát đạn này , Hách Liên Tuyệt có thể nhanh hơn so với ông ta nhưng vẫn ra tay.

      "Ba.." Tiểu Trạch hô

      Lúc Hách Liên Hùng còn muốn nổ súng , Tiểu Trạch nhìn chằm chằm vào khẩu súng đó , đôi mắt trở nên u tối , càng ngày càng hội tụ sắc thái.

      "A——“- Tiểu Trạch hô tiếng , khẩu súng kia liền gấp khúc , Tiểu Trạch tập trung quá mạnh nên lập tức té xuống mặt đất , Kim Sa thuận tay đỡ được -" Tiểu Trạch".

      màn này, rất kinh người.

      "Đùng " tiếng , Hách Liên Tuyệt chút do dự nổ súng , Hách Liên Hùng đứng ở đó , thân thể chậm rãi ngã xuống.

      "Lão Gia" -A Cường hô , nhanh chạy đến đỡ ông ta.

      Hách Liên Hùng nhìn Hách Liên Tuyệt , đôi mắt ngập tràn thù hận , giống như cho dù chết cũng có hết , cái loại hận thù này từ trong tim ra.

      Hách Liên Hùng thào bên tai A Cường , A Cường ôm lấy ông ta gật gật đầu , xoay người mở dây cho con hổ kia ..

      " " -Ngôn Dục hô.

      Cùng thời gian , Hách Liên Tuyệt chạy đến ôm Trình Mộ Thanh , Tiểu Trạch cũng bật người đứng dậy , giãy dụa cái ôm của Kim Sa , đến chắn trước mặt Trình Mộ Thanh , con hổ đói khát đột nhiên bổ nhào về phía trước ——

    5. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 100 :



      Nhưng chuyện làm cho người khác kinh dị nhất xảy ra , lúc con hổ miệng máu bổ nhào về phía trước nhưng lại đình chỉ , ngửi ngửi lên người Tiểu Trạch rồi đột nhiên bò mặt đất.

      Ngôn Dục hoá thạch đá , ngay cả Hách Liên Tuyệt lãnh khốc cũng lên ngạc nhiên , kế đó ôm lấy Trình Mộ Thanh xoay người rời .

      Kim Sa lúc này cũng lên , nâng Tiểu Trạch chạy nhanh ra khỏi đó ..

      ****

      Tại bệnh viện , Trình Mộ Thanh nằm giường , mặc kệ kiểm tra như thế nào cũng hiểu vì sao lại mê man bất tỉnh như vậy ....

      Hách Liên Tuyệt quả thực sắp điên rồi ..

      tại ai cũng căng thẳng , từng người ra vào phòng bệnh ai mà lo lắng bất an ..

      Lúc này , Tiểu Trạch xuất nhìn Trình Mộ Thanh nằm giường bệnh , trong lòng khổ sở ... vẫn là do mình bảo vệ tốt cho mẹ... Nhưng dù sao lão già kia vẫn là người nuôi dưỡng ba mình mười mấy năm , nên Tiểu Trạch thể nào xuống tay , chuyện này phải do ba tự mình giải quyết ..

      Tiểu Trạch chậm rãi vươn tay , cầm tay Trình Mộ Thanh " Mẹ ... rốt cuộc mẹ làm sao vậy..."

      Mới vừa xong , thằng bé nhắm liền hai mắt lại , như là vào trong cái gian u ..

      Hách Liên Tuyệt nhìn thấy cảnh này , định vào liền bị Ngôn Dục kéo lại , lắc đầu ..Kim Sa đứng bên , trầm mặc gì ..

      Sau đó , Tiểu Trạch mở to mắt , đôi mâu đen tối trở nên đục ngầu ..

      "Thế nào?" Ngôn Dục qua hỏi

      "Mẹ..."-Tiểu Trạch còn chưa xong , tay nắm chặt làm động tác căng ra , quay đầu lại Trình Mộ Thanh tỉnh ...

      "Mẹ... mẹ tỉnh rồi" -Tiểu Trạch lo lắng hỏi

      Trình Mộ Thanh nhíu mày , chậm rãi mở mắt -" Tiểu Trạch..."

      Tiểu Trạch có chút lạ lùng hỏi- " Mẹ .. mẹ tỉnh rồi...mẹ cảm thấy thế nào?"

      Trình Mộ Thanh cảm giác đầu có chút đau , cả người mệt mỏi thôi , chậm rãi nằm xuống.

      Hách Liên Tuyệt nhìn thấy liền chạy nhanh đến " Em thế nào rồi?"

      Trình Mộ Thanh thấy , vẻ mặt kinh ngạc - " .... như thế nào lại ở đây?"

      "Ngôn Dục , chú phải có chuyện muốn hỏi cháu sao? thôi , chúng ta ra ngoài ..." -Tiểu Trạch mở miệng.

      Ngôn Dục nhíu mày , nhìn Hách Liên Tuyệt và Trình Mộ Thanh , nhất thời hiểu ý , gật gật đầu -" Đúng , chúng ta ra ngoài chuyện".

      Ngay lúc đó , Tiểu Trạch và Ngôn Dục ăn ý với nhau , hai người liền ra ngoài , Tiểu Trạch vừa nửa bước , Trình Mộ Thanh liền nhắm mắt lại , thẳng ngủ ..

      "Trình Mộ Thanh , em thế nào?" Hách Liên Tuyệt lo lắng hỏi , bàn tay nhàng vuốt khuôn mặt của .

      Tiểu Trạch nghe được , bật người quay lại , nhìn Hách Liên Tuyệt " Mẹ làm sao vậy?"

      Hách Liên Tuyệt lắc đầu -" Mau kêu bác sĩ tới..."

      Vừa dứt lời , Trình Mộ Thanh lại mở mắt -" Em lại tỉnh..." -Hách Liên Tuyệt hỏi

      "Em có muốn ngủ nhưng chính là thể khống chế được bản thân..." -Trình Mộ Thanh tựa như mệt chết .

      Lúc này , Kim Sa dường như nghĩ ra cái gì , có chuyện gì bình thường xảy ra , chỉ cần Tiểu Trạch vài bước Trình Mộ Thanh ngất xỉu , chỉ cần Tiểu Trạch ở lại , Trình Mộ Thanh lại tỉnh táo.

      "Tiểu Trạch , cháu tột cùng có phải loài người ?" -Ngôn Dục có điểm ngạc nhiên hỏi , biết đến đặc dị công của thằng bé khỏi kinh ngạc , tại ngay cả từ trường năng lực còn mạnh đến vậy?

      "Vô nghĩa , cháu đương nhiên là người ." Tiểu Trạch thờ phì phì -" Nhưng chính là cháu cũng biết vì sao mẹ lại như vậy .. vừa rồi cháu cảm giác được cảnh trong mơ của mẹ , mẹ trong gian rất tối , mờ mịt , muốn thoát ra cũng rất khó khăn..."

      Lúc này , Kim Sa liền tới -" Tiểu Trạch , vòng cổ Hoàng đưa cho em đâu?"

      "A ! Ở trong này" -Tiểu Trạch lấy trong túi áo ra cái vòng cổ , mặt có tảng đá hình dạng kì quái , Tiểu Trạch tháo ra đưa cho Kim Sa.

      "Nếu như chị đoán sai , vòng cổ này chính là nguyên do".

      "Vòng cổ?"

      Tiểu Trạch cùng Ngôn Dục bộ dạng hiểu nhìn Kim Sa , ngay cả Hách Liên Tuyệt cũng khỏi nhìn vào .

      " Hoàng nhờ chị khi đưa cho em , có dặn dò là đừng để mất nó , vì chiếc vòng này có thể mang lại bình an cho em". xong , đem vòng cổ đến đeo vào cổ cho Trình Mộ Thanh.

      Dần dần , sắc mặt Trình Mộ Thanh hồng lên rất nhiều , cả người thoạt nhìn cũng có sức lực lại , so với bình thường có gì khác nhau ..

      tại cho dù Tiểu Trạch có rời , Trình Mộ Thanh cũng xỉu nữa , thể tin rằng khối đá như vậy mà lại có siêu năng lực cao đến thế.

      "Tảng đá này chỉ có thể tạm thời giúp ấy , các ngừoi tốt nhất vẫn tìm biện pháp ". Kim Sa thản nhiên

      Hách Liên Tuyệt gật gật đầu , sau đó Ngôn Dục , Tiểu Trạch và Kim Sa ba người lặng lẽ lui ra ngoài.

      " thôi , chúng ta ăn cái gì " -Ngôn Dục , để lại cho bọn họ thế giới riêng của mình.

      "Đồng ý" -Tiểu Trạch , sau đó hai người nhìn Kim Sa , được tự nhiên -" Tôi thành vấn đề" -Rồi ba người cùng nhau kiếm chút gì ăn.

      Trong phòng bệnh , chỉ còn lại Hách Liên Tuyệt và Trình Mộ Thanh , cánh tay của Hách Liên Tuyệt bị thương nhưng băng bó xong , lúc trước Trình Mộ Thanh hôn mê bất tỉnh nên căn bản biết xảy ra chuyện gì , hai người cùng nhau ở chỗ khí trở nên có chút quái dị ...

      Con ngươi thâm thuý hẹp dài , thoạt nhìn sợ hãi , nhưng lại thầm cất dấu cỗ ám triều mãnh liệt , kia tuyệt đối là loại xâm chiếm ..

      Cảm giác bị nhìn chầm chầm , như bị lửa đốt.

      " thế nào ra ngoài ?" Trình Mộ Thanh ngữ khí là lạ

      "Ở lại , chăm sóc em" -Hách Liên Tuyệt đơn giản , ràng .

      "Em cũng phải đứa , cần chăm sóc". Trình Mộ Thanh bất mãn , lúc này bổng nhiên nhớ tới cái gì , con ngươi trong suốt nhìn , nhìn thấy bộ dạng chỉnh tề của ta , cũng hiểu được tất cả - " Hôm nay , đính hôn?"

      "Em còn nhớ ?"- Hách Liên Tuyệt hỏi lại

      "Ngày hôm nay đính hôn rồi , còn ở trong này để làm gì? mau " -Trình Mộ Thanh vừa xong câu đó , liền hối hận , trong lòng cổ cảm giác kì lạ xoẹt qua , ra che giấu lương tâm nên có cảm giác này.

      Lúc này , Hách Liên Tuyệt nhìn thấy , hai tay để giường , ánh mắt loé sáng -" Nếu như em tạo phiền toái cho , lễ đính hôn của sao lại bị trì trệ?"

      " có thể mặc kệ em , em có cầu ?" Trình Mộ Thanh ngẩng đầu hỏi lại , khoảng cách giữa hai người chỉ còn lại mấy cm , nhưng là Trình Mộ Thanh cho tới bây giờ đều chịu thua , lạnh lùng nhìn .

      "Bây giờ em có gì cũng muộn ... em có muốn cũng được nữa" .Hách Liên Tuyệt gằn từng chữ

      "Em đây chỉ có thể với , xin lỗi thôi."

      " cần lời xin lỗi."

      "Chứ có cái khác sao? có". Trình Mộ Thanh nhìn thẳng , trong lòng tuy rằng muốn mãnh liệt tuôn trào , nhưng thế nào cũng giả vờ rằng mình muốn.

      "Có.."

      "Cái gì?! "

      "Hôn..." - xong , Hách Liên Tuyệt liền áp trụ lên đôi môi của .

      Trình Mộ Thanh trừng to mắt , bất khả tư nghị nhìn chằm chằm khuôn mặt trước mắt , tên hỗn đản này tưởng dễ bị ức hiếp sao?

      Vươn tay định tá nhưng bỗng nhiên người còn có vết thương , tay của thiết theo ai , cuối cùng chỉ có thể dùng sức đẩy ra.

      "Hách Liên Tuyệt —— có phải bị bệnh ? muốn hôn hôn Đại Minh Tinh của mình đó , đừng tới đây trêu chọc em .”-Trình Mộ Thanh hô lên

      " Nhưng rất thích trêu chọc em" -Hách Liên Tuyệt chọn mi , nở nụ cười , hương vị cũng tệ lắm.

      "——“ Trình Mộ Thanh vươn tay chỉ vào , tức giận thôi.

      bị Hách Liên Tuyệt giơ tay nắm chặt - " rồi , ba ngày sau cho em lời giải thích , tại em và Tiểu Trạch nguy hiểm..."

      Trình Mộ Thanh nhìn - " ý của là....."

      Hách Liên Tuyệt nở nụ cười thần bí -" Em hiểu là tốt rồi ."

      " ...?"

      " tại chúng ta hẳn là tính toán khoản nợ khác"- Hách Liên Tuyệt đánh gảy lời của .

      Trình Mộ Thanh theo bản năng hỏi " Cái gì khoản nợ khác?"

      "Chính là........." - xong , Hách Liên Tuyệt kề sát vào bên tai vài câu , nhất thời khuôn mặt của Trình Mộ Thanh đỏ lên , đột nhiên đẩy ra - " nghĩ muốn cũng được ."

      "Em chỉ có thể lựa chọn , thứ nhất , hoặc thứ hai."

      "Chọn điều thứ ba"

      " có lỗi , có cái thứ ba."

      "Tại sao?" Trình Mộ Thanh vù vù hỏi ta , dựa vào cái gì a? Dựa vài cái gì mà cầu cùng ta.......

      Trình Mộ Thanh giận nên lời , khuôn mặt đỏ ửng , thoạt nhìn rất đáng ..

      Lúc này , Hách Liên Tuyệt vươn tay , nhìn cái vòng cổ của " Nếu như em nghe lời , như vậy chỉ có thể đem cái vòng cổ này quăng , đến lúc đó Tiểu Trạch những là của mà ngay cả xác của em cũng là của ... đến lúc đó có thể...."

      "Đáng chết , ngay cả cái xác chết mà cũng buông tha?" Trình Mộ Thanh mắng.

      "Nếu đó là của em buông tha."

      ********

      Súc sinh , đúng là súc sinh, ngay cả thi thể của cũng buông tha , Trình Mộ Thanh nghi ngờ có phải là người hay ..

      Quay đầu , kiên định nhìn - " Em tuyệt đối theo cái điều kia của ".

      "Em xác định ?"

      "100% xác định".

      "Được , đến lúc đó đừng xuất trước mặt , sau đó cầu xin nha..."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :