1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng tài đưa cục cưng cho tôi - Mạc Ngôn Biệt Trí (168 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 85:



      Ngôn Dục mang theo Tiểu Trạch xuất trong biệt thự của Hách Liên Tuyệt.

      Hách Liên Tuyệt cầm ly rượu , người mặc quần áo thoải mái, tuy rằng quần áo rất đơn giản nhưng làm cho thể nào thoát khỏi cao quý câu dẫn cả.

      cánh tay có vết trầy , chính là để ý , thậm chí băng bó cũng có , vết thương chảy máu nhưng thoạt nhìn có chút nhiễm trùng ..

      "Sao lại tới đây?" - Hách Liên Tuyệt nhìn Ngôn Dục , sau đó ánh mắt dừng lại người Tiểu Trạch , sắc mặt của thằng bé tốt hơn nhiều , dò xét sau đó ánh mắt lại dịch chuyển nơi khác.

      Ngôn Dục bước qua nhìn tay , ngưng mi - " Tuyệt , người mang mặt nạ đen hôm đó có phải là ?"

      Hách Liên Tuyệt bước đến sofa , hai chân vắt chéo , tao nhã uống ngụm rượu -" Cái gì mà người đeo mặt nạ ? Hai ngày thấy chú em rồi , ở đây bậy bạ gì?".

      Ngôn Dục nhìn chằm chằm vào , tựa hồ như nhìn ra sơ hở từ - " Tuyệt , cần giả bộ với tôi , chúng ta quen biết nhiều năm rồi , chẳng lẽ ngay cả mà tôi cũng hiểu sao?"

      Hách Liên Tuyệt khinh miệt nhếch môi , cầm ly rượu uống cạn sạch.

      Tiểu Trạch bên nhìn bọn họ chuyện , nhất là Hách Liên Tuyệt , cái khuôn mặt thể nhìn ra nghĩ gì.

      Ngôn Dục thờ phì phì , cầm lấy tay - " Vậy cho tôi biết cái vết thương này là sao?"

      "Trầy da mà thôi ! Có gì lớn lao mà thắc mắc?" - Hách Liên Tuyệt , sau đó rút tay về.

      Trầy da? Hách Liên Tuyệt mà đánh 10 người cũng khó mà làm bị thương , tại như thế nào lại bị trầy da? Lời dối thấp kém vậy mà cũng có thể ra.

      "Được , cho dù phải là người đeo mặt nạ , mấy hôm nay ở đâu sao tôi thể liên lạc được?"

      "Xuất ngoại làm chút chuyện" - Hách Liên Tuyêt lưu loát trả lời , hoàn toàn nhìn ra có gì khác lạ , ngoại trừ vết thương của , khó có thể khẳng định chính là người đeo mặt nạ.

      Ngôn Dục nhìn Hách Liên Tuyệt , mày chau lại , vì cái gì mà tại Hách Liên Tuyệt trở nên lạnh lùng , ảm đạm như vậy?

      Còn suy nghĩ , Tiểu Trạch chậm rãi tới , buông balo , sau đó lấy bên trong ra số thuốc , bông băng , nước rửa vết thương và vài thứ linh tinh khác , loạt để bàn , sau đó lấy tay Hách Liên Tuyệt đặt đùi mình , cầm nước rửa rửa vết thương cho ...

      Nhìn thấy bộ dạng bé , cẩn thận của Tiểu Trạch , khỏi xúc động , theo bản năng , Hách LiênTuyệt rút tay về , mà tuỳ ý để cho Tiểu Trạch băng bó vết thương.

      Động tác của Tiểu Trạch rất nhưng có chút thuần thục , Hách Liên Tuyệt cũng mở miệng gì chỉ chằm chằm nhìn Tiểu Trạch.

      Hai người , ai ai cái gì , nhưng có thể hiểu nhau , giống như có thần giao cách cảm vậy , hô hấp cũng trở nên khó hơn , loại cảm giác này kì quái.

      Ngôn Dục kinh ngạc nhìn Tiểu Trạch , mấy thứ này khi nào thằng bé chuẩn bị vậy? ta như thế nào cũng biết? Mặc kệ là khi nào , mà cảnh tượng trước mặt này nhìn rất chua xót ...

      Băng bó xong , Tiểu Trạch thu dọn đồ đạc chút -" Ngôn Dục , chúng ta thôi".

      Cả quá trình , thằng bé thậm chí câu với Hách Liên Tuyệt , băng bó xong liền muốn rời .

      "Tiểu Trạch..."

      Tiểu Trạch dừng lại , ngẩn ra , quay đầu.

      "Mấy ngày nay chú có việc , hãy bảo vệ tốt chính mình".

      Tiểu Trạch nâng con ngươi nhìn Ngôn Dục , sau đó khoé miệng chậm rãi nở nụ cười.

      ****************

      "Cháu rốt cuộc nghe được cái gì?" - .Ngôn Dục bên lái xe hỏi

      " có gì" Tiểu Trạch trả lời cho có lệ.

      " có khả năng , nếu như có gì , cháu làm sao biến thành cái dạng cao hứng này?" - Ngôn Dục nhịn được hiếu kỳ hỏi , thế giới này , có thể thông qua con người bắt tay lời từ biệt , này thái thái rất-- có** ! ( hiểu câu này lắm)

      "Ai nha , có gì" -Tiểu Trạch kiên nhẫn

      " được , cháu có ? Nếu chú liền méc mẹ cháu hôm nay cháu tìm Hách Liên Tuyệt , nếu như ấy biết cháu biết là Hách Liên Tuyệt là ba cháu cháu đoán xem mọi việc như thế nào?" - Ngôn Dục uy hiếp.

      "Được được , chú cứ , , dù gì cũng là chú trở cháu đến tìm Hách Liên Tuyệt a " Tiểu Trạch ràng đùa giỡn lại

      "Cháu

      ——“

      Ngôn Dục nhìn nhìn , sau đó cường ngạnh gật đầu - " Được , cháu là đồ sói lang , về sau có chuyện gì đừng cầu chú".

      Tiểu Trạch sửng sốt , nhìn Ngôn Dục , gườm gườm -" là , chú biết cách làm cho người khác ** a".

      "Tâm tư của Tuyệt rất khó đoán , có thể hiểu tâm tư của ta , xem như là viên mãn "- Ngôn Dục quay đầu nhìn Tiểu Trạch-“Cháu nghĩ cháu đoán được sao?”

      Tiểu Trạch suy nghĩ , cân nhắc cuối cùng nhìn Ngôn Dục- " Được , cháu cho chú biết nhưng chú tuyệt đối đừng cho người khác biết".

      Vừa nghe câu này , Ngôn Dục đôi mắt hoa đào toả sáng -" Được , chú cam đoan".

      Vì thế Tiểu Trạch khó xử mở miệng - " Lúc cháu giúp Hách Liên Tuyệt bôi thuốc , chú ấy suy nghĩ..........."

      "Nghĩ gì?"- Ngôn Dục nhìn nhìn , bộ dạng tò mò nóng vội -" Mau a..."

      "Nghĩ đến năm năm trước cùng mẹ cháu xxoo , sau đó có cháu..."

      Ngôn Dục sửng sốt , quay người nhìn Tiểu Trạch , trách được vì sao thằng bé ra ra là chuyện này ...

      Bất quá nhìn Tiểu Trạch , gương mặt ửng đỏ , Ngôn Dục cười hắc hắc -" Con nít nên nha".

      "Xí , cái gì mà con nít nên? Bác , bác ẻo lả biết cái gì?" -Tiểu Trạch bất mãn phản bác.

      "Bác ? Ẻo lả?" Ngôn Dục mặt đỏ lên -" Ngươi cái rắm tiểu hài tử , chú là đàn ông đích nha ! Cái gì mà ẻo lả , ai dạy cháu hả?"

      "Mẹ cháu dạy đó , mẹ còn nên chấp nhặt với chú" - Tiểu Trạch chút lưu tình , bán đứng Trình Mộ Thanh.

      Ngôn Dục nhất thời tức giận , đột nhiên tăng tốc độ xe - " Trình Mộ Thanh , chết chắc".

      Tiểu Trạch ngồi xe , đối với tốc độ này có tác động gì , nhăn mặt lại nghĩ nghĩ đến tình cảnh bôi thuốc cho Hách Liên Tuyệt.

      "Ngôn Dục......"

      "Gọi chú để làm gì nữa" - ta còn trong cơn giận giữ.

      "Lúc cháu bôi thuốc cho ba cháu , cuối cùng ba còn suy nghĩ .......... giết người".

    2. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 86:



      Cầm giấy xét nghiệm DNA trong tay , Hách Liên Hùng ánh mắt nảy sinh ác độc , tờ giấy kết quả cũng bị ông ta gắt gao vò nát ...

      nghĩ tới đứa kia là con của Hách Liên Tuyệt , ta dám bên ngoài có con , hơn nữa con lớn như thế ..

      Nhiều năm qua như vậy , ta che dấu rất giỏi , hay ta căn bản là biết?

      Chính là tại mặc kệ thế nào , ông ta cũng cho phép đứa đó sống ... !

      Nghĩ đến đây , Hách Liên hùng cầm điện thoại - " Chu Tiểu Thư , chúng ta gặp nhau chuyện ".

      Nhận được điện thoại Hách Liên Hùng , Chu Lâm Na sợ hãi ngoài ý muốn , nhưng vì là ở cùng chỗ với Hách Liên Tuyệt , nên rất hiểu ông ta , ngay cả sợ hãi cũng phải đối mặt.

      ---Quán cafe----

      Hách Liên Hùng ngồi đối diện Chu Lâm Na , lúc này Chu Lâm Na còn bộ dáng siêu sa , ở trước mặt Hách Liên Hùng , chỉ cố gắng duy trì vẻ bình tỉnh và thản nhiên .

      "Chu Tiểu Thư , nếu làm theo lời của tôi , tôi đồng ý để và Hách Liên Tuyệt cùng chỗ" - Hách Liên Hùng lười vòng vo , trực tiếp vào thẳng vấn đề.

      Chu Lâm Na ngờ ông ta lại ra những lời này , hai tay nắm chặt , ngước nhìn Hách Liên Hùng -" Bác trai ,ngài sao?".

      " cần hoài nghi lời của tôi , nhưng tôi có điều kiện" -Hách Liên Hùng lên giọng.

      Chu Lâm Na nở nụ cười , gật đầu -" Chỉ cần bác trai đồng ý cho cháu và Tuyệt ở cùng nhau , điều kiện gì của bác cháu cũng đáp ứng" - Chu Lâm Na thành khẩn .

      "Phải ?" -Hách Liên Hùng xác định hỏi -" cho dù là giết người , cũng làm sao?".

      câu , làm cho sắc mặt Chu Lâm Na tái nhợt.

      "Xem ra tôi đánh giá quá cao rồi" -Hách Liên Hùng ngữ khí thất vọng , định đứng dậy.

      "Làm...:"

      Chu Lâm Na nắm chặt tay , cắn răng , chỉ cần vì Hách Liên Tuyệt cái gì cũng nguyện ý.

      Chỉ cần Hách Liên Tuyệt trở lại bên cạnh của mà thôi.

      .Nhìn Chu Lâm Na , Hách Liên Hùng khoé miệng giơ lên nụ cười đắc ý

      Lúc sau , Hách Liên Hùng đưa ra tờ giấy , là xét kết quả xét nghiệm DNA của Hách Liên Tuyệt và Tiểu Trạc.

      Nhìn đến cái kết quả đó , Chu Lâm Na giống như sét đánh .

      *********

      Ngày hôm sau , Ngôn Dục cùng Tiểu Trạch trực tiếp về ngủ , sớm quên tình ở bệnh viện , kết quả sáng sớm Trình Mộ Thanh chạy đến bệnh viện , hai người đều thấy , chỉ nhìn thấy thân ảnh ngoài ý muốn camera là Hách Liên Tuyệt !

      Hơn nữa đêm , ta vì cái gì xuất ở đây? Chẳng lẽ ta đem Tiểu Trạch rồi?

      Trình Mộ Thanh căn bản nghĩ nhiều , trực tiếp phẫn nộ chạy ra đến TCL.

      "Tiểu thư , tiểu thư ... thể vào" -Thư kí ngăn Trình Mộ Thanh , chính là thế nào cũng ngăn được.

      "Ba"- tiếng , Trình Mộ Thanh dùng tay đập lên bàn công tác , vẻ mặt vênh váo hung hăng , ra từng chữ - " Mang Tiểu Trạch trả lại cho tôi".

      Hách Liên Tuyệt ngước mắt , thư ký bên luống cuống , đới với Trình Mộ Thanh có biện pháp gì , Liên Tuyệt phất tay , thư kí lui ra ngoài.

      Cả người dựa vào phía sau , hai tay khoanh trước ngực -" Vừa rồi em cái gì?".

      "Đừng làm bộ làm tịch nữa ! mang Tiểu Trạch đâu rồi? Mau đem thằng bé trả lại cho tôi" -Trình Mộ Thanh tức giận hô lên.

      Hách Liên Tuyệt nhíu mày , nhớ đến chuyện ngày hôm qua Tiểu Trạch đến tìm , chẳng lẽ bây giờ lại mất tích? có khả năng trong thời gian ngắn như vậy mà mất tích , hơn nữa về phía Hách Liên Hùng , cho người theo dõi rồi , có hành động gì nhất định biết , vả lại Ngôn Dục bên cạnh Tiểu Trạch , nhất định có gì xảy ra ...

      Nghĩ đến đây , Hách Liên Tuyệt liếc mắt lướt về phía , giọng lạnh lùng.

      "Em phải uống rượu chứ? Mấy hôm trước cầu xin cứu thằng bé , tại lại tới đây đòi thằng bé? em nghĩ em là ai?"

      "Tôi ở camera thấy hình dáng của , xem , nửa đêm hôm qua làm gì?" Trình Mộ Thanh ào ào đặt vấn đề- " Nếu dám đả thương Tiểu Trạch , tôi liền liều mạng với ".

      Đêm qua , đến bệnh viện , chính là nghĩ tới Tiểu Trạch tìm mình.

      "Em gì? Nhìn thấy bóng dáng của ? ở bên ngoài làm việc như thế nào lại đến bệnh viện , em nhìn nhầm người rồi" -Hách Liên Tuyệt thản nhiên .

      " cần giả vờ nữa , cho dù có hoá thành tro tôi cũng nhận ra được là " -Trình Mộ Thanh kích động quát.

      Nhìn thấy bộ dạng phục của , Hách Liên Tuyệt lấy điện thoại , nhấn dãy số , rất nhanh liền thông.

      "Alo.." - sáng sớm , thanh khàn khàn của Ngôn Dục , ta và Tiểu Trạch ngủ rất say giường..

      Điện thoại được chuyển , Hách Liên Tuyệt cầm di động ra dấu , ý bảo Trình Mộ Thanh tiếp điện thoại.

      " chuyện , tôi cúp đó..." -Ngôn Dục làu bàu.

      Vừa nghe đến giọng của Ngôn Dục , Trình Mộ Thanh bạo phát- " Ngôn Dục , chết rồi có phải ? mang Tiểu Trạch đâu ?"

      " ngủ a....".

      "Ngủ ...Làm sao?"

      "Nhà ..."

      Trình Mộ Thanh lấy lại bình tĩnh.

      "Ngôn Dục chết toi , chờ tôi , tôi nhất định giết chết " -Cúp điện thoại , Trình Mộ Thanh ngây cả người , đúng là quá đáng? Chạy đến đây bạo phát lầm người? Cuối cùng là diễn trò khôi hài.

      Xoay người , Trình Mộ Thanh chột dạ , ném điện thoại cho Hách Liên Tuyệt , ánh mắt cũng dám nhìn thẳng -" Cho dù phải là mang Tiểu Trạch , nhưng vô duyên vô cớ xuất trong bệnh viện , tôi có quyền nghi ngờ ".

      Con ngươi sẫm màu của lướt qua thân thể lần nữa , khoé miệng nhếch lên , chậm rãi tiến gần -" Nếu em muốn tiếp cận cần làm trò vui nhiều như vậy".

      Trình Mộ Thanh theo bản năng lui về phía sau , chột dạ nhướn mắt -" Ai muốn tiếp cận ..."

      Nhếch môi cười như cười , tay dơ lên nắm lấy cổ tay của , nhích lại gần –“ Chẳng lẽ oan?”.

      " phải" - Trình Mộ Thanh bị chế ngự , khoảng cách giữa hai người lúc này làm cho hoảng sợ , cố gắng giãy dụa.

      Hách Liên Tuyệt buông ra -" phải là tốt nhất , bởi vì đối với người phụ nữ có con rồi hứng thú đâu".

      Nhìn ta , ta rất máu lạnh tuyệt tình? Hay bản chất bộ dáng ta như vậy?

      "Tôi chưa từng gặp qua ai máu lạnh giống đến vậy , hỗn đản ! , còn có người nữa , chính là Hách Liên Hùng , hai người hổ là cha con " - xong , liếc ta cái liền xoay người .

      Nhìn theo , Hách Liên Tuyệt nhíu mày , trong mắt xẹt qua xin lỗi ...

    3. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 87:



      Trình Mộ Thanh về đến nhà , cước đá văng cửa phòng Ngôn Dục , quả thực , Ngôn Dục và Tiểu Trạch hai người nằm giường ngủ say như chết.

      Trình Mộ Thanh thiếu chút nữa nhấc tay lên , từ tốn xoay người ra ngoài ...

      Lại tiến vào , trong tay cầm chậu nước , tạt lên người Ngôn Dục

      "oa .. trời mưa .. a mưa a .. trời mưa rồi a.." -Ngôn Dục đột nhiên mở mắt , ngồi dậy , gãi gãi tóc.

      Trình Mộ Thanh đặt chậu nước xuống , phen kéo Ngôn Dục ra ngoài.

      Ngôn Dục mở to mắt , nhìn Trình Mộ Thanh , bỗng nhiên ý thức được cái gì -" Này .. này này... thân là phụ nữ , cần thô lỗ như vậy".

      Trình Mộ Thanh nhịn được , lười phải trả lời ta.

      Lúc sau , Tiểu Trạch cũng tỉnh lại , dụi dụi con mắt -" Sao mà ầm ĩ quá thế."

      "Tiểu Trạch , nhanh lên , mẹ cháu lại phát điên a. " Ngôn Dục hô

      Tiểu Trạch nghe được , lập tức tỉnh vài phần xuống giường ra ngoài.

      Lôi Ngôn Dục tới cửa , chuẩn bị tống cổ ta ra ngoài , Ngôn Dục quay lại giữ lấy tay –“ là phụ nữ , nên làm thế này à?”

      Câu hỏi hoàn hảo , Trình Mộ Thanh càng thêm tức giận -" Dám hỏi tôi như vậy nữa sao? Các người hôm qua về cũng cho tôi biết tiếng? Hại tôi chạy đến bệnh viện thấy ai , điện thoại gọi cũng được , kết quả hại tôi lại tìm........... thế nào cuộc điện thoại cũng gọi cho tôi?" -Trình Mộ Thanh tức giận.

      Lúc sau , Ngôn Dục ngẩn người , còn sợ chết hỏi -" tìm ai?"

      Cái này , Trình Mộ Thanh giận quá , dùng sức đem Ngôn Dục đá ra ngoài.

      "Nghe tôi giải thích , Trình Mộ Thanh , Trình TIểu Thư , Trình nãi nãi....."

      " rảnh nghe khiếu nại".

      "Này đừng trách tôi , là Tiểu Trạch muốn về nhà nên tôi dẫn thằng bé về nha" -Ngôn Dục biết Trình Mộ Thanh rất thương Tiểu Trạch , ràng đem mọi việc đổ lên đầu Tiểu Trạch.

      Tiểu Trạch sau khi nghe được , trừng to mắt , vừa muốn gì , Trình Mộ Thanh quay đầu lại , Tiểu Trạch lập tức đứng thẳng , lắc đầu -" phải là chuyện của con ... phải.."

      "Ngôn Dục , là người lớn , như thế nào đem chuyện đổ tội cho đứa bé?"

      "Tiểu Trạch , cháu biết nghĩa khí ".

      "Phanh" tiếng cửa đóng lại.

      Tiểu Trạch chỉ có thể thầm cầu nguyện Ngôn Dục đứng ở hành lang bị người ta cường gian mà thôi ..

      Trình Mộ Thanh vừa muốn chất vấn Tiểu Trạch di động vang lên , là công ty gọi đến , có chuyện rất quan trọng , nên cũng có thời gian hỏi Tiểu Trạch vội vàng mở cửa .

      Nhìn thấy mẹ rồi , Tiểu Trạch rốt cục đoán lỗ hổng tiếp theo .. Quay người lại , nhìn thấy cửa sổ bị mở , Ngôn Dục chui vào cửa sổ vào.

      Tiểu Trạch vừa định cái gì , Ngôn Dục xuống dưới , trực tiếp nhéo lổ tai Tiểu Trạch hướng bên trong tới -" Ngươi , cái tiểu con sói , muốn làm tổn thương ta có phải hay ....."

      ***********

      Trình Mộ Thanh ngồi trong văn phòng , hai tay khoanh lại , ánh mắt dừng lại ở người trước mặt - " Tôi tìm , mà còn dám tới tìm tôi sao?"

      Chu Lâm Na mặc váy , trang điểm đậm , mang giày cao gót 1 gang tay , cao ngạo -" Tôi vì cái gì lại dám?"

      "Tôi cho biết , cái cuộc trò chuyện đó tại nằm trong tay tôi , lúc nào tôi đều có thể tố cáo "- Trình Mộ Thanh , chỉ cần nghĩ đến người đàn bà này muốn hại Tiểu Trạch , rất muốn bóp chết Chu Lâm Na , cho dù là ngồi tù !

      Chu Lâm Na hơi khựng lại , lập tức cười - " Phải ? Nào có thế? Nếu cảm thấy có thể tố cáo tôi , cứ việc".

      Nghe khẩu khí của Chu Lâm Na , có 10 phần nắm chắc là Trình Mộ Thanh tố cáo được ta...

      Hay là ta có chỗ dựa vững chắc? Cái chỗ dựa đó lớn đến mức coi rẻ pháp luật?

      Nhìn nhìn Chu Lâm Na , Trình Mộ Thanh cười -" Yên tâm , tôi bỏ qua cái gì có thể tố cáo ".

      Chu Lâm Na nhướn nhướn mi , chút cũng thèm để ý , tỏ vẻ gì là sợ hãi.

      " tìm đến tôi , chỉ là đơn giản như vậy ?" -Trình Mộ Thanh nhíu mày hỏi.

      " có, chỉ là ngang qua , thuận tiện lên nhìn xem .. A , đúng rồi , tôi nghĩ về sau chúng ta còn rất nhiều cơ hội hợp tác" -Lời của Chu Lâm Na vừa , bên ngoài vang lên trận thổn thức , còn có chút va chạm ..

      Lúc sau , Hách Liên Tuyệt đến , liếc mắt thấy hai người chuyện , mày nhướn lên..

      Trình Mộ Thanh ngẩn ra , Chu Lâm Na nhìn thấy liền cầm lấy áo khoát bước tới , tỏ ra vô cùng thân thiết trụ cánh tay của , lộ ra nụ cười ngọt ngào -" Tuyệt , cám ơn đến đón em" - xong , nhón chân hôn lên mặt của - " chúng ta thôi".

      Hách Liên Tuyệt nhìn chằm chằm Trình Mộ Thanh.

      Trình Mộ Thanh cũng đưa ra bộ mặt bình tĩnh -" tiễn".

      Ngay lúc đó , Chu Lâm Na quét qua người Trình Mộ Thanh cái , đôi môi cao ngạo nở nụ cười , cùng Hách Liên Tuyệt ra ...

      Bên ngoài , đám người đổ nhào , Tổng Tài Đại Nhân Tập Đoàn TCL a !

      là may mắn nhìn thấy ta , giống như kì tích vậy , quan trọng hơn chính là ta cùng Chu Lâm Na xuất lại càng thêm chọc người ...

      Nhìn thấy bóng dáng bọn họ , Trình Mộ Thanh dừng bút hung hăng chọt chọt , là phiền đến chết ! Kì , cũng hiểu mình tức giận cái gì ..

      Lúc sau , trợ lý Tiểu Kì tiến vào , nhìn bóng dáng bọn họ , vẻ mặt bái quái tiến đến trước mặt Trình Mộ Thanh -" Chị Mộ Thanh , em nghe trước kia chị thường xuyên thiết kế trang phục cho Chu Lâm Na , như vậy chắc chị rất thân thiết với ấy?"

      Trình Mộ Thanh khoé miệng châm chọc -" Là rất thân nữa ".

      Lời này Tiểu Kì có chút hiểu , vì thế càng thêm bát quái ghé sát vào Trình Mộ Thanh -" Vậy nhất định chị biết rất nhiều chuyện của ấy?"

      Trình Mộ Thanh đứng dậy , ánh mắt nhìn chằm chằm vào bóng dáng bọn họ , hung hăng -" Biết đến cũng tính là nhiều .. nhưng những chuyện tôi biết hoàn toàn chính là mọi người bao giờ có thể biết đến được..."

      Tiểu Kì sửng sốt , biết những chuyện mà người khác biết? Về Chu Lâm Na? Vì thế làm nũng với Trình Mộ Thanh -" Vậy là chuyện gì? Mộ Thanh , cho em biết ".

      Trình Mộ Thanh xoay người - " Hỏi làm gì? Nếu như muốn đem bày lên với tạp chí , tôi rất thích mà kính dâng , còn nếu là chính mình bát quái thưởng thức quên ".

      Ngay lúc này , Tiểu Kì xác định,Trình Mộ Thanh và Chu Lâm Na chính là nước và lửa thể hoà hợp ..

    4. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 88:



      Mới vừa ra ngoài , Hách Liên Tuyệt liền buông Chu Lâm Na ra , quay đầu lại , đôi mắt màu lục nhìn thẳng , thanh trầm thấp- " Vì cái gì phải làm vậy?"

      Chu Lâm Na nhíu mày , làm bộ khó hiểu- " Em hiểu gì?"

      "Vì cái gì gạt tôi tới đây?" -Hách Liên Tuyệt nhẫn nại hỏi , cả người tản ra lạnh lung.

      Gương mặt Chu Lâm Na thoáng thay đổi chút -" Em quả là đau đầu , thoải mái nên mới gọi đến đón em , có gì sai sao?" - xong , Chu Lâm Na bước qua , ôm trụ ta , ánh mắt gợi cảm nhìn -" làm sao vậy? Hay là để ý cái gì?"

      " muốn gì?"- Hách Liên Tuyệt lạnh lùng hỏi

      " ... có phải thích ta?" Chu Lâm Na cả gan hỏi

      " ta? Là ai?"- Hách Liên Tuyệt từ tốn hỏi lại.

      "Trình Mộ Thanh"

      ""

      " sao?"

      Hách Liên Tuyệt lạnh lùng câu thần nở nụ cười -" Đúng vậy , tôi muốn lại lần thứ hai".

      Tuy rằng đối với lời của có chút hoài nghi , nhưng so với chuyện thừa nhận có tình cảm với Trình Mộ Thanh tốt hơn nhiều.

      "Vậy , người vẫn là em đúng ?" Chu Lâm Na chớp chớp mắt hỏi.

      Thế nhưng , chỉ có trầm mặc để trả lời.

      "Tuyệt , cho em biết có phải hay ? còn em đúng ?" Chu Lâm Na lập lại.

      Lúc sau , chiếc xe gào thét chạy đến " Két——“ tiếng dừng trước mặt bọn họ

      Xe thể thao mở cửa , Uất Sâm Dạ đeo cái mắt kiếng to , thân mặt quần áo màu trắng , khí chất cao quý , bước xuống nhìn Hách Liên Tuyệt và Chu Lâm Na , tháo mắt kính - " Hách Liên Tuyệt , lâu gặp"

      Hách Liên Tuyệt nhìn chằm chằm vào người trước mặt - " Uất Sâm Dạ , trốn đến thành phố A , chẳng lẽ sợ bị người khác phát sao?"

      "Sợ nha , như thế nào lại sợ , nhưng vì người phụ nữ của tôi , cho dù sợ tôi cũng phải xuất " - Uất Sâm Dạ tuy rằng vậy , nhưng mặt có chút biểu tình gì là sợ hãi.

      "Người phụ nữ của ?"- Chu Lâm Na thốt nên lời.

      Uất Sâm Dạ chỉ chỉ vào bên trong công ty -" ấy làm việc ở đây".

      Hách Liên Tuyệt con ngươi khỏi tối sầm lại.

      "A , đúng rồi , hai người cãi nhau sao?" -Uất Sâm Dạ nheo mắt , trêu tức hỏi.

      " có !" xong , Chu Lâm Na ôm chặt Hách Liên Tuyệt , ngẩng đầu nhìn - " đúng ?"

      Hách Liên Tuyệt nhìn nhìn , nhíu mày- " Đương nhiên"

      Nhìn cái dạng này của bọn họ , làm cho Uất Sâm Dạ mắc cười -" Tốt , tôi quấy rầy hai người nữa".

      xong liền vào trong công ty , vừa vài bước , Uất Sâm Dạ bỗng nhiên quay đầu lại -" Đúng rồi Hách Liên Tuyệt , tôi nghĩ , cái mặt nạ màu đen hợp với " - xong , nở nụ cười.

      Hách Liên Tuyệt đứng nơi đó , con ngươi của làm cho người khác nhìn vào biết suy nghĩ cái gì , Chu Lâm Na lăm lăm nhìn - " Cái gì mà mặt nạ màu đen?"

      *************

      Trình Mộ Thanh trong văn phòng bực bội khó chịu , Uất Sâm Dạ bước vào , nhìn thấy , Tiểu Kì thiếu chút nữa ngất xỉu , quần áo màu trắng , tựa như hoàng tử trong truyện tranh vậy , cái loại khí chất sạch này làm cho người khác cảm thấy có chút quá phận !

      Hơn nữa khuôn mặt lại rất tuấn tú , làm cho người ta thể dời tầm mắt , Tiểu Kì muốn treo người lên , sau đó tiếng gõ cửa vang lên , Tiểu Kì ló đầu vào - " Chị Mộ Thanh , có người đẹp trai tìm chị !"

      Trình Mộ Thanh nhíu mày- " Tìm tôi?"

      "Là .." - xong , Uất Sâm Dạ tiến vào , phong độ trọn vẹn trời cho , làm cho người ta thể bỏ qua.

      "Sao lại tới đây?" -Trình Mộ Thanh đứng dậy.

      Uất Sâm Dạ ngược lại khách khí , qua trực tiếp ngồi đối diện với -" Ừ , tới tìm em cùng nhau ăn cơm ."

      Trình Mộ Thanh trù trừ , nhìn mấy thứ trong tay , gật gật đầu - " Chờ em chút , em thu dọn đồ đạc tí."

      Uất Sâm Dạ ra dấu - xin cứ tự nhiên.

      Nhìn thấy bản thiết kế bàn của Trình Mộ Thanh , Uất Sâm Dạ vươn cánh tay cầm lấy , sau đó chút để ý nhìn -" Em ở bên kia phát triển rất tốt , vì cái gì lại muốn trở về?"

      Trình Mộ Thanh bên vừa thu thập đồ vừa " Chính là em cảm thấy nên về đây , dù sao nơi này cũng là nơi em sinh ra".

      "Chính là như vậy sao?" -Uất Sâm Dạ hỏi

      Lúc này , Trinh Mộ Thanh thu thập xong , tiếp nhận bản thiết kế trong tay ta , sau đó nhìn ta -" Vì sao lại hỏi vậy? Có đôi khi em cảm giác , đối với em còn hiểu em hơn so với em tưởng".

      "Chẳng lẽ được?"

      "Nếu bị người khác nhìn thấu, cảm thấy thế nào?" Trình Mộ Thanh hỏi ngược lại.

      "Chính là có xem em như vậy"

      "Đối với em , cũng khác là mấy."

      Hai người trò truyện , lại có cảm giác thẹn thùng.

      "Vậy em cũng có thể xem như vậy mà , chút cũng để ý" -Uất Sâm Dạ

      Trình Mộ Thanh nghĩ nghĩ " Được , lần sau chúng ta gặp nhau , thông báo cho tiếng".

      " cần , càng thích trực tiếp". (TT: có bối rối :)) hiểu hai người này gì nên từ ngữ lộn xộn , bỏ qua )

      Trình Mộ Thanh vừa định ra ngoài Tiểu Kì bước đến , Trình Mộ Thanh nhìn Tiểu Kì -" Tiểu Kì , tôi phải ra ngoài chút , nếu ông tổng tìm tôi nhớ giúp tôi giữ chân ông ta lại chút".

      "A , được!"

      "Cám ơn".

      "Mộ Thanh" - Tiểu Kì kêu tiếng , Trình Mộ Thanh nhíu mày , Tiểu Kì kéo sang bên , sau đó ngượng ngùng -" Có thể hay giúp em xin cái chàng đẹp trai kia chữ kí?"

      Trình Mộ Thanh quay đầu nhìn Uất SÂm Dạ- " ta phải minh tinh , xin chữ kí làm gì?"

      "Chính là ấy so với minh tinh còn đẹp hơn a" -Tiểu Kì kích động .

      "Ok.....ok... Tôi tận lực giúp " -Trình Mộ Thanh chịu đựng cười cười.

      "Vậy làm ơn nha , nhất định phải có nha".

      Trình Mộ Thanh nhịn cười , Tiểu Kì lưu luyến rời nhìn theo ..

    5. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 89:



      Ngày hôm sau , Trình Mộ Thanh xuất tại TCL , hôm nay mặc bộ trang phục theo mốt , vừa xuất liền hấp dẫn nhiều ánh mắt của những người đàn ông khác ,bao gồm Hách Liên Tuyệt ở trong văn phòng.

      Tại , TCL mở rộng hàng loạt trang phục theo mốt , có rất nhiều người mẫu tham gia , đương nhiên cũng bao gồm Chu Lâm Na , mà lần này Trình Mộ Thanh là nhà thiết kế chịu trách nhiệm cho trang phục.

      Kiều Tây Tây nhìn thấy Trình Mộ Thanh , liền cao hứng tin , hai người ngồi bên thầm to .

      Lúc sau , Hàn Dã bước tới , nhìn thấy Trình Mộ Thanh , liền chen ngang cuộc chuyện của họ -" Trình Tiểu Thư , Tổng Tài mời vào văn phòng chuyến".

      Trình Mộ Thanh nhìn nhìn Kiều Tây Tây , nở nụ cười -" Mình quay lại ngay".

      "Ừ" -Kiều Tây Tây gật đầu.

      Trình Mộ Thanh mang đôi giày cao gót ba phân , ngẩng đầu ưỡn ngực thản nhiên tiến đến văn phòng Hách Liên Tuyệt , đẩy cửa vào , mới vừa vào , giây tiếp theo cổ tay của bị chế trụ , cái xoay người liền đụng vào tường , thân ảnh cao lớn tuỳ ý đè lên.

      Trình Mộ Thanh trong tâm nhảy lên chút , nhìn khuôn mặt người trước mặt , sau đó trấn định - " Như thế nào? Tổng Tài TCL dùng cách này để đối đãi với khách sao?"

      Hách Liên Tuyệt để ý , đôi con ngươi nhìn thẳng vào ánh mắt của , thanh trầm thấp -" Vì cái gì phải nhận case này?"

      "Có tiền tại sao tôi kiếm? Hơn nữa chẳng lẽ đây giống sắp đặt của sao?" -Trình Mộ Thanh chọn mi hỏi lại , chỉ muốn đẩy ra nhưng đẩy như thế nào cũng được.

      "Nếu phải sao?"

      Trình Mộ Thanh nở nụ cười châm chọc - " Bộ dạng của như thế nào chẳng lẽ chính sao? Ngay cả mạng sống của con ruột cũng thèm để ý , máu lạnh của đúng là rất hợp với phụ thân của ".

      Hách Liên Tuyệt khiếp sợ - " Thằng bé là con ?"

      Trình Mộ Thanh vô hại cười -" Lừa thôi".

      Lúc này , nếu giết người chỉ bằng ánh mắt , có thể giết chết .

      "Tuyệt.."

      ở phía sau , cửa bị mở , Chu Lâm Na vọt vào , nhưng nhìn đến hai người bên trong ôm nhau , khuôn mặt thay đổi -" Các người..."

      Hách Liên Tuyệt muốn đứng dậy nhưng Trình Mộ Thanh lại ôm lấy , thuận thế tựa vào bờ vai nhướng mày -" đau đầu".

      Hách Liên Tuyệt biết giả bộ , nhưng chính là có cách nào mà buông tay , nâng tay của khỏi nắm chặt.

      Chu Lâm Na nắm chặt tay , nhưng mặt lại duy trì nụ cười -" Trình Tiểu Thư bị đau đầu sao? Tôi dẫn bác sĩ" - xong , định giúp đỡ Trình Mộ Thanh.

      Lúc này , Trình Mộ Thanh bỗng nhiên đứng dậy , thèm nhìn Chu Lâm Na , ngước mắt nhìn Hách Liên Tuyệt - " Tựa vào vai của nên đỡ rồi , tại còn việc gì nữa em ra , hai người từ từ chuyện".

      Vừa lúc muốn rời , quay đầu lại nở nụ cười , vươn bàn tay vẽ vòng tròn trước ngực - " Em nhớ kỹ những lời " . xong , ánh mắt cao ngạo , đắc ý quét qua người Chu Lâm Na , lắc mông cái , ra ngoài.

      Về phần lúc sau xảy ra chuyện gì , cũng quan tâm ...

      Hợp đồng tiến hành thuận lợi , tuy rằng Trình Mộ Thanh đáp ứng làm thiết kế cho trang phục lần này , nhưng về Chu Lâm Na tìm nhà thiết kế khác , quần áo của Chu Lâm Na do người đó thiết kế.

      Mặc dù làm quần áo cho Chu Lâm Na có nhiều hoa hồng nhưng khủng hoảng khi nhìn thấy ta.

      Hợp đồng kí xong , yến tiệc có rất nhiều nhà tài trợ nổi danh thanh dự , nhưng để cho người khác kinh ngạc nhất đó là , Hách Liên Tuyệt người luôn luôn thích những bữa tiệc thế nhưng lần này tham dự.

      Đương nhiên đối với , Trình Mộ Thanh cũng để ý , trong bữa tiệc , mặc bộ váy dạ hội , tóc bới cao , lộ ra cái cổ trắng nõn , tay cầm bóp tay cầm ly rượu tuỳ ý nhìn , xuất của , bản thân chính là phông cảnh , ít người tài trợ đến gần , chính là chỉ cười đáp lại cho có lệ , dù sao xã giao vẫn là thể thiếu được.

      Lúc sau , Kiều Tây Tây mặc chiếc váy trắng , tóc mềm mại uốn xoả xuống , cả người xinh xắn đáng , trong tay cũng cầm ly rượu tiến đến trước mặt Trình Mộ Thanh.

      "Mộ Thanh".

      "Ai , cậu như thế nào bây giờ mới tới?"

      "Vừa thay đổi quần áo và trang điểm thôi " -Kiều Tây Tây - " Đúng rồi , vừa rồi mình nghe được tin tức là Hách Liên Hùng cũng trở về".

      Kiều Tây Tây sau khi biết Hách Liên Hùng bắt cóc Tiểu Trạch , vẫn rất căm thù lão già này.

      Nghe được đến tên Hách Liên Hùng , Trình Mộ Thanh khỏi thay đổi sắc mặt , cái lão già đó , rất máu lạnh ! Cho dù biết Tiểu Trạch chính là cháu nội của mình , vậy mà vẫn tha cho Tiểu Trạch , điều này cũng hiểu được ông ta máu lạnh tới cỡ nào rồi??

      Vừa nhắc đến Hách Liên Hùng bước vào , tay chống gậy , bên người là A Cường , mặc kệ trường hợp gì khuôn mặt của A Cường chút thay đổi , vĩnh viễn lạnh như bang.

      Mới vừa vào , cũng ít người đến chào hỏi ông ta, ông ta cũng mĩm cười đáp lại , lúc này Hách Liên Hùng cùng bộ mặt của ông ta giống như hai người hoàn toàn khác nhau làm cho Trình Mộ Thanh khỏi cảm khái.

      Hách Liên Hùng ánh mắt cũng nhìn đến Trình Mộ Thanh " hừ " tiếng , sau đó dời ánh mắt đến nơi khác.

      Trình Mộ Thanh trong lòng cũng cười lạnh , mặc kệ ông ta , và Tây Tây cũng kiếm chút đồ ăn ...

      Lúc sau , Hách Liên Tuyệt và Chu Lâm Na đến.

      Hách Liên Tuyệt mặc bộ tây trang màu đen , thoạt nhìn tao nhã thần bí , khuôn mặt tuấn tú hoàn mĩ , thể , người trời sinh ra có vóc người như vậy , mặc cái gì cũng đều rất được.

      Mà Chu Lâm Na khoát tay , mặc chiếc váy màu đen , lộ ra nửa ngực trắng nõn , , làm cho người ta thể nào nhìn đến , mặt nở nụ cười tựa hồ như Hách Liên Tuyệt chính là của .

      "Mộ Thanh , cậu xem trước kia mắt tớ mù như thế nào mà lại thích Chu Lâm Na? Tớ còn sùng bái ấy rất nhiều , ngờ tới mụ này có cái tâm địa độc ác như rắn" -Kiều Tây Tây vừa ăn vừa oán hận .

      Trình Mộ Thanh cười , bỏ quả dâu tây vào miệng -" Cậu cũng ta giống con rắn , vậy cẩn thận ta phun độc vào người cậu".

      "Xì , tớ sợ ! Cẩn thận bà đây cho nó bộ dạng người khác còn nhận ra nha , ta chính là quái , tớ mới là người đích , ai sợ ai?"

      Chương 90:



      Hách Liên Tuyệt , xoay người ... ánh mắt liếc nhìn liền thấy cái thân ảnh nho trong đám người , và Kiều Tây Tây ngồm ngoàm thức ăn .. Vừa vặn , Kiều Tây Tây nhìn thấy ánh mắt của - " Này , ta nhìn cậu kìa" -Kiều Tây Tây nghiến răng , dùng thanh nhất mà chỉ hai người có thể nghe được.

      Trình Mộ Thanh cũng quay đầu lại -" Nhìn nhìn , tớ có nợ tiền ta".

      Kiều Tây Tây cũng gì , ánh mắt lướt qua Hách Liên Tuyệt ...

      Lúc sau , ngừoi đàn ông bưng ly rượu tới -" Trình Tiểu Thư , biết có thể cùng nhau chuyện?"

      Trình Mộ Thanh nhìn ta , biết ta là trong những nhà tài trợ nên đồng ý , sau đó quay sang với Kiều Tây Tây -" Mình quay lại ngay".

      Kiều Tây Tây ăn hoa quả gật đầu -" ".

      Nhìn thấy Trình Mộ Thanh bị người khác mang , Hách Liên Tuyệt mày bất an nheo lại , sau đó hướng theo bóng dáng của .

      Chu Lâm Na còn kính rượu với các nhà tài trợ , nhìn thấy Hách Liên Tuyệt bỏ , xấu hổ nở nụ cười rồi cũng nhanh mà đuổi theo.

      Kiều Tây Tây còn ăn , nhìn thấy cảnh tượng này cũng vội vàng buông tay dùng chính thân mình ngăn Chu Lâm Na lại ...

      "ChuTiểu Thư , đâu a?" -Kiều Tây Tây cười cười hỏi.

      Chu Lâm Na sốt ruột nhìn bóng dáng của Hách Liên Tuyệt , mặc kệ Kiều Tây Tây định rời nhưng lại bị Kiều Tây Tây ngăn lại " Chu Tiểu Thư , biết lễ nghĩa nha".

      Chu Lâm Na lúc này kiên nhẫn -" Tránh ra".

      " cho".

      " muốn gì?"

      "Chặn con đường của ."

      "——“ -Chu Lâm Na nhìn Tây Tây , nhíu mày hỏi- " là ai?"

      "Tôi là chị em tốt nhất của Trình Mộ Thanh , cũng là mẹ nuôi của Tiểu Trạch" -Kiều Tây Tây ngẩng đầu ưỡn ngực .

      Nghe đến tên Trình Mộ Thanh , sau đó Chu Lâm Na dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Kiều Tây Tây -" Tôi tại lười nhiều với ." xong định đẩy Kiều Tây Tây để rời .

      "Ôi .. này" - Kiều Tây Tây ra vẻ kinh ngạc kêu tiếng , sau đó tạt ly rượu vào người Chu Lâm Na.

      "——“ - Chu Lâm Na nhanh lấy tay lau lau rượu người , tức giận trừng mắt -" là cố ý."

      " ngại nha Chu Tiểu Thư , là đẩy tôi mới cẩn thận mà để rượu đổ lên người , bốn phía rất nhiều người ai cũng có thể nhìn thấy , thế nào? Lễ phục xem ra là thể mặc nữa? Nếu cởi ra tôi cầm giặt cho ?"- Kiều Tây Tây dùng vẻ mặt vô tội hỏi.

      Chu Lâm Na nhìn xung quanh , ít người nhìn bọn họ , lễ phục ướt khoảng lớn , đợt lát nữa còn phải chụp ảnh , căn bản là thể tiếp tục đuổi theo , cuối cùng tức giận trừng mắt nhìn Tây Tây -" Được , giỏi lắm". xong , hướng đến phòng nghỉ để thay quần áo.

      Kiều Tây Tây đứng ở đó , hai tay khoanh trức ngực , trong lòng lại đắc ý thôi -" Hừ , dám ức hiếp Tiểu Trạch , còn cả Thanh Thanh nữa , tôi khiến cho mất mặt trước mọi người."

      Nhìn thấy bộ dạng Chu Lâm Na chật vật chạy trốn , tâm tình Kiều Tây Tây tốt hơn , xoay người tiếp tục ăn uống..

      *********

      Ngọn đèn chiếu xuống hàng ghế có chút mờ ảo , bốn phía rất nhiều vệ sĩ , Trình Mộ Thanh đứng ở trung gian , ánh mắt chăm chú nhìn người , sau đó ánh mắt hướng về Lý Tiên Sinh người mời vừa rồi , nhưng người đó tránh ánh mắt của và cung kính với Hách Liên Hùng -" Ông Tổng , nếu còn việc gì tôi ra ngoài trước."

      "Hôm nay làm phiền cậu rồi."

      " phiền, phiền , nếu như về sau còn việc gì cần đến cứ gọi cho tôi" - xong , Lý Tiên Sinh lui ra ngoài.

      Trình Mộ Thanh nhìn Hách Liên Hùng , nét mặt biểu lộ loạt châm chọc -" Xem ra , Hách Liên Tiên Sinh rất thích dùng thủ đoạn nha."

      Nhìn thấy Trình Mộ Thanh , Hách Liên Hùng thấy chán ghét -" Đối với cần dùng thủ đoạn ! Chỉ cần cái case liền làm cho mắc câu , hôm nay tôi cho biết cái giá phải trả cho việc dám đắc tội với tôi là gì."

      Trình Mộ Thanh trong tâm trầm xuống , nhanh nhạy để ý đến lời ông ta - " Có ý gì? Case này là ông sắp đặt sao?"

      "Nếu làm sao có cái bữa tiệc này?" -Hách Liên Hùng lạnh lùng cười cho ngu xuẩn của .

      Trình Mộ Thanh hai tròng mắt ửng đỏ , chẳng lẽ hiểu lầm Hách Liên Tuyệt? suy nghĩ , Hách Liên Hùng hô tiếng.

      "Xuất ."

      Trình Mộ Thanh nhíu mày , khó hiểu nhìn ông ta.

      Vừa dứt lời , từ chỗ tối xuất ra thân ảnh , mặt tây phục màu đen , khuôn mặt tuyệt mỹ tinh xảo mang theo hận thù , nhìn đến cái thân ảnh kia , nhíu mày -" Là ?" có lẽ lúc sau bỗng hiểu được cái gì.

      Chu Lâm Na nhìn , ánh mắt tràn ngập hận thù , đôi mắt tàn nhẫn đảo qua Trình Mộ Thanh , sau đó nhìn Hách Liên Hùng -" Bác Trai."

      " hận ta như vậy , bây giờ tôi cho cơ hội , giết nó "- Hách Liên Hùng khuôn mặt chút thay đổi , giống như chuyện giết người đối với ông ta chỉ là chuyện rất bình thường ..

      "Cái gì?" -Chu Lâm Na kinh ngạc , tuy rằng bản thân hận thể giết chết Trình Mộ Thanh , nhưng bây giờ kêu Chu Lâm Na giết người có chút sợ hãi , từ trước đến nay bao giờ giết người.

      "Như thế nào? dám?" -Hách Liên Hùng , ánh mắt lạnh lùng của ông ta làm cho người khác khỏi sợ hãi.

      ".." -Tuy rằng ngoài miệng phủ nhận , nhưng chính là thân thể của Chu Lâm Na run rẩy..

      " quên đáp ứng chuyện của tôi sao? Chỉ cần làm được , tôi đáp ứng chuyện tôi hứa với " -Hách Liên Hùng nhắc nhở .

      Nhất thời , Chu Lâm Na nâng con ngươi nhìn Hách Liên Hùng , ánh mắt sợ hãi dần dần trở thành tàn nhẫn , đúng vậy chỉ cần giết Trình Mộ Thanh , đứa kia cũng tồn tại , Hách Liên Tuyệt thuộc về , chỉ mình ! Nghĩ đến đây , Chu Lâm Na đột nhiên quay đầu lại , ánh mắt hung hăng tàn ác nhìn Trình Mộ Thanh , cái loại sát ý này , Trình Mộ Thanh cảm nhận được.

      Tuy rằng biết giữa bọn họ có cái gì bí hiểm , nhưng Trình Mộ Thanh ý thức được nên liền xoay người định chạy ra ngoài , chính là còn chưa đụng đến cửa liền bị hai người chế trụ , quay đầu lại thấy Chu Lâm Na cầm khẩu súng trong tay.

      Trình Mộ Thanh nhìn Chu Lâm Na , đồng tử chậm rãi phóng đại.

      "Trình Mộ Thanh , muốn trách tự trách chính mình , hôm nay phải chết" - xong , hai tay run rẩy cầm súng , nhắm ngay Trình Mộ Thanh.

      “Đùng” , hạ còi sung , đạn trúng vào vách cửa.

      * * *

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :