1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng tài đưa cục cưng cho tôi - Mạc Ngôn Biệt Trí (168 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 80 là cảm nghĩ của Tác Giả liên quan đến truyện nên mình bỏ qua nha , vẫn post đúng 81 cho tròn chương

    2. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 81:

      "Tuyệt , nghĩ nhẫn tâm vậy , thôi , tôi " - Ngôn Dục tức giận , căm tức liếc ta cái rồi cũng xoay người rời .

      Nhìn bóng dáng bọn họ , Hách Liên Tuyệt chỉ nheo mi , trong lòng suy gì nghĩ gì cũng sao biết được.

      Trình Mộ Thanh vừa chạy ra cửa , Ngôn Dục liền đuổi theo -" Tôi cùng ".

      Trình Mộ Thanh nhìn ta , cũng lười thêm gì , gật gật đầu lên xe , quay đầu lại nhìn biệt thự , ánh mắt lạnh lẽo thống hận , Ngôn Dục nghiêng đầu , nhíu mày -" ra ... Tuyệt ... cũng có chút khó xử.."

      "Quên , giờ , tôi và Tiểu Trạch với ta có quan hệ gì cả" - Trình Mộ Thanh đánh gảy lời của Ngôn Dục.

      Ngôn Dục mặt mày càng nhăn nhó -" Ý là , Tiểu Trạch là con của Tuyệt sao?"

      " , tại chỉ còn là con của tôi thôi , mình tôi"- Trình Mộ Thanh kiên quyết .

      Ngôn Dục liếc cái , hiểu được lời của , đồng thời thầm nghĩ đến đặt lễ đính hôn , nếu phải Tuyệt vì lo lắng , phái ta tới nơi này để sau này có hối hận , huống chi….

      Nghĩ đến đây , Ngôn Dục cứ thế lái xe về phía trước ..

      "Chúng ta đâu bây giờ?" -Trình Mộ Thanh hỏi

      "Cứu Tiểu Trạch".

      "Nhưng tại chúng ta cũng biết Tiểu Trạch bị nhốt ở đâu" -Trình Mộ Thanh lo lắng .

      Đôi mắt của Ngôn Dục lúc này trở nên tàn nhẫn , nở nụ cười tà ác " Ai biết?"

      Trình Mộ Thanh nhìn nhìn ta " ——“

      Ngôn Dục khôg có trả lời lại , mà tốc độ xe càng nhanh hơn , hướng đến cái nơi kia mà chạy , trong lúc bọn họ chuyện , ta tìm được nơi Tiểu Trạch ở , xe chạy giường vèo vèo như trận bão táp , hai mươi phút liền đến cái nhà máy bỏ hoang ..

      Bên ngoài có chiếc xe đậu , còn có thêm hai người đàn ông ..

      Ngôn Dục quay đầu lại , sắc mặt nghiệt mang theo vài phần tàn nhẫn , trưng ra vài phần mị hoặc lòng người -" Thế nào? Có sợ ?"

      "Sợ" -Trình Mộ Thanh - " Nhưng cũng phải "- Lúc câu này , ánh mắt trở nên sắc đá.

      Ngôn Dục rất quen với cách chuyện của , tà mị cười , lên thoải mái giải quyết hai người giữ cửa , Trình Mộ Thanh ngờ ta lại thân thủ tốt như vậy , khỏi nhìn ta với cặp mắt khác xưa , lúc này có chút tin tưởng.

      Ngôn Dục trấn định lại vẻ mặt nhiệt , bước chân nhàng vào , Trình Mộ Thanh theo sát..

      Mặt sau của Ngôn Dục, ta vẫn là người đàn ông rất có mị lực ..

      Cửa sắt mở ra

      Bên trong , 20 người mặc trang phục màu đen , mặt lạnh băng chút thay đổi , còn có Tiểu Trạch bị trói mặt đất , cái miệng của thằng bé bị bịt lại , ánh mắt cũng bị che .

      "Tiểu Trạch..." - Nhìn thấy Tiểu Trạch , Trình Mộ Thanh định xông lên.

      Lúc này , Ngôn Dục bắt được cánh tay của , sau đó lắc lắc đầu , vì vậy nhịn xuống , chính là trong lòng muốn mắng Hách Liên Hùng ngàn vạn lần.

      Ngôn Dục cùng Trình Mộ Thanh hướng đến phía trước , mà Hách Liên Hùng cũng an vị trong cái ghế , tay cầm quải trượng , mặt nở nụ cười tàn nhẫn , tựa hồ như ông ta là chúa tể của thế giới này.

      Trình Mộ Thanh dùng ánh mắt hung hăng nhìn ông ta/

      "Các người rốt cuộc cũng đến rồi? Bất quá ngoài dự kiến chỉ có hai người " - Hách Liên Hùng chậm rãi , mặt nở nụ cười cực kì tàn nhẫn.

      "Hai người sao? Chẳng lẽ Hách Liên Lão sợ?" -Ngôn Dục mị hoặc , giọng mang theo vài phần uy nghiêm , nhìn Hách Liên Hùng , cả người phát ra trận lạnh lẽo , lúc này Ngôn Dục khác với bình thường ..

      "Sợ? Ha ha ha , tiểu tử , khẩu khí của cậu có phải rất điên cuồng ngang ngược?" Hách Liên Hùng mạnh mẽ cười tiếng.

      "Tôi luôn luôn điên cuồng ngang ngược như vậy..." - thanh Ngôn Dục mị hoặc .

      "Hôm nay , cho dù các người biến khỏi thế giới cũng là vấn đề".

      " sợ ông có đủ sức làm nổi đó thôi." Ngôn Dục –“nhưng mà vầy, tôi tới đây phải múa mép khua môi với ông , muốn thế nào mới thả Tiểu Trạch?"

      "Thả? Tôi bắt nó , có tính thả"- Hách Liên Hùng .

      Vừa nghe đến đây , Trình Mộ Thanh càng thêm nóng nẩy -" Hách Liên Hùng , có chuyện gì hãy hướng đến mình tôi thôi , bắt cóc đứa hùng sao?" Trình Mộ Thanh quát lớn , nguyên bản nghĩ đến ông ta chỉ là ** , nghĩ ra ông ta tàn nhẫn như vậy.

      (JJ : thoả , [​IMG] thằng cha già này quá ác , nhưn bản W có ghi từ để diễn tả , cứ ** làm cho mình thể nào thay đổi được , cũng có cách nào dùng từ để diễn tả ông già này)

      " đứa con hoang giả mạo là của Hách Liên Gia , tất nhiên ta phải diệt trừ ! Ta tuyệt đối cho phép ai huỷ hoại thanh danh của Hách Liên Gia" -Hách Liên Hùng , nhìn Trình Mộ Thanh , tràn ngập hận thù , thậm chí hận đến mức thể mau giết cho xong.

      "Ai giả mạo đứa của Hách Gia? Tiểu Trạch với Hách Gia nữa điểm cũng có liên quan , ông nhanh chóng thả thằng bé ra"- Trình Mộ Thanh nóng nảy quát, trong lòng ngập tràn sợ hãi , lão Hách Liên Hùng phải điên rồi chứ!

      Ngôn Dục theo dõi ông ta , khoé miệng cũng chậm chậm gợi lên -" Hách Liên Lão , Tiểu Trạch có phải con trai của Hách Liên Tuyệt hay có lẽ ông biết rồi , nếu vậy có cần giả mạo ?"

      “Cậu…..”

      ——

      Hách Liên Hùng sắc mặt có chút thay đổi.

      "Lúc trước , vô luận ông giết đứa của Tuyệt , ấy cũng phản kháng , bởi vì Tuyệt biết đó phải là con của ta , nhưng lúc này , nếu Tuyệt biết , dễ dàng buông tha sao?" Ngôn Dục trong lời như là có ma lực đánh vào trong tâm lý của Hách Liên Hùng.

      Trình Mộ Thanh hoảng sợ nhìn Ngôn Dục , ý của ta phải là........

      “Cậu hưu vượn cái gì? Rốt cuộc cậu là ai? Là ai?”

      "Tôi là ai quan trọng , quan trọng là nếu ông làm vậy , Tuyệt nhất định thoát ra khỏi sắp xếp của ông , thoát ra khỏi khống chế của ông"-. Ngôn Dục giống như cũ , đánh vào tâm lý của ông ta

      "Cậu…

      ——

      " Hách Liên Hùng thay đổi sắc mặt , càng thêm khó coi , căm tức.

      Trình Mộ Thanh đứng bên , trong lòng lo lắng bất an.

      "Ha ha “-Hách Liên Hùng cười vang hết sức lý thú - " Nếu như vậy , tôi chỉ có thể tặng các người vé rời khỏi thế giới mà chút động tịnh gì , vĩnh viễn ai biết đến..."

    3. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 82 :



      Nguyên bản chỉ cho rằng ông ta đối với đứa giả mạo của Hách Liên Gia tàn nhẫn, nhưng ngờ ông bản chất phải là tàn bạo mà là giống như động vật máu lạnh, giết người chớp mắt . Nụ cười lạnh lùng tàn nhẫn như thế làm cho người khác khỏi run lên.

      Hách Liên Hùng vung tay , những tên mặc bộ trang phục màu đen chậm rãi vây quanh bọn họ , Ngôn Dục và Trình Mộ Thanh ở bên trong , lúc này Ngôn Dục kéo vào sát người , dùng thanh nhất chỉ có hai người có thể nghe được - " Chờ chút , tôi câu chân bọn họ khi thời điểm đến bỏ chạy cứu Tiểu Trạch , sau đó dẫn thằng bé chạy , dùng sức mà chạy đừng quay đầu lại , chìa khoá xe tôi để vào trong người của rồi..."

      Trình Mộ Thanh hoảng sợ , ngước mắt lo lắng nhìn ta - " Vậy còn sao?"

      Cái miệng của ta tà mị gợi lên , đôi mắt hoa đào tựa như có ma lực làm cho người ta nhịn được mà bị hút vào , chính là tại Trình Mộ Thanh có tâm trí nhàn hạ để thưởng thức điều đó.

      " yên tâm , tôi có việc gì..." -Vừa mới dứt lời , Ngôn Dục như trận gió liền xông ra ngoài , ra đòn với những tên vệ sĩ .

      Trình Mộ Thanh quên lời ta dặn dò , tại phải trân trọng từng giây , theo đám người chạy ra hướng tới Tiểu Trạch , Hách Liên Hùng ngồi yên , tựa như chút cũng lo lắng gì , thấy hướng đến Tiểu Trạch , ông ta gọi A Cường , A Cường gật gật đầu , khuôn mặt máu lạnh hướng đến Trình Mộ Thanh.

      Ngôn Dục thân thủ nhanh nhẹn , thậm chí mỗi động tác đều tản ra độc đáo , đẹp đẽ cần làm ra vẻ mà chính là tự nhiên , quan trọng hơn là , ta thoạt nhìn rất bình thản xuống tay cực kỳ mạnh , hề sơ xuất gì.

      lúc đánh nhau , ánh mắt liếc liền thấy A Cường về hướng Trình Mộ Thanh , A cường chính là người xuất ngũ trong bộ đội đặc chủng , từng trải qua quá trình tôi luyện , ta là dạng người bao giờ đến tình cảm , cũng chẳng có tính người , như con rôbốt , chỉ biết có vâng theo lời người khác !

      "****" ! Ngôn Dục đá cước đến người trước mặt sau đó chạy sang phía Trình Mộ Thanh..

      "Cẩn Thận"

      Lúc A Cường hạ cây gậy xuống , Ngôn Dục kéo kịp , chỉ có thể bay nhanh đến mà nhận đỡ đòn của cái gậy dùm .

      "

      A——“

      Ngôn Dục đưa đầu ra , phát ra thanh nặng nề

      Trình Mộ Thanh cởi dây giúp Tiểu Trạch , nghe được thanh đau đớn bên tai , quay đầu lại Ngôn Dục ngã thân thể của .

      "Ngôn Dục" -Trình Mộ Thanh trừng to mắt , hét ra tiếng.

      Tiếp giây theo , A Cường lại tiếp tục hạ gậy xuống , Trình Mộ Thanh xoay người , ôm Ngôn Dục vào trong lòng , vì thế cái cú đánh hạ của A Cường hoàn toàn đổ lên người của .

      "

      A——”

      Trình Mộ Thanh hét lên , xương cốt phía nhau tựa như vỡ nát ra.

      Ngôn Dục nhìn thấy ôm mình , đôi mắt hoa đào mở to , tràn đầy hoảng sợ - " ——“

      Trình Mộ Thanh kiên cường nhịn xuống , lấy cánh tay chống đỡ đứng dậy , từng chữ -" có thể bảo vệ tôi , vậy vì cái gì mà tôi thể bảo vệ lại ?".

      Bảo vệ , chưa từng có ai qua bảo vệ ta cả , ngay cả người phụu nữ kia cũng chưa từng ...Nhìn Trình Mộ Thanh , ánh mắt tràn ngập khẳng định ...

      "A Cường , trực tiếp nổ súng giết bọn họ" -Hách Liên Hùng phân phó hô.

      Trình Mộ Thanh tin vào lổ tai của mình , quay đầu căm tức nhìn Hách Liên Hùng- "Đúng là người máu lạnh , vậy mà còn vọng tưởng khống chế vận mệnh người khác , cuộc đời này ông nhất định thua , ông đúng là kẻ đáng thương gặp báo ứng , đời này , ông độc mình đến chết".

      "A Cường , giết ta , giết bọn họ"- Hách Liên Hùng tức giận hô.

      Trình Mộ Thanh căm tức , chút cũng sợ hãi.

      A Cường nhìn Trình Mộ Thanh cùng Ngôn Dục , mặt biểu thương hại gì , lấy súng ra nhắm ngay bọn họ.

      Ngôn Dục cắn răng liều mạng.

      "Đùng" - tiếng , Ngôn Dục vừa định ra tay liền thấy A Cường té mặt đất , ôm cánh tay đầy máu của mình , máu chảy ra ngoài ngừng , ngoái đầu nhìn lại thân ảnh mặt bộ đồ trắng đứng đằng sau , quần áo đối lập cùng thân thể , bất đồng chính là nhìn rất đơn giản , nhưng cỗ khí phách làm cho người ta thể khinh thường.

      Nhíu mày, đảo qua Trình Mộ Thanh mặt đất , đôi mắt lộ vẻ đau tiếc , chỉ là cái liếc phớt qua , nhưng cho dù như vậy , cũng bị Ngôn Dục bắt được.

      Hách Liên Hùng đứng dậy nhìn ta -" Ngươi là ai? muốn làm gì?"

      Người mặc đồ trắng , khoé miệng nhàng gợi lên -" Tôi là ông nội của ông , đến để chống lại ông".

      Hách Liên Hùng thay đổi sắc mặt , lập tức trở nên khó coi.

      Ngôn Dục quay đầu lại , ánh mắt nghi hoặc nhìn Trình Mộ Thanh- " Bạn của sao?"

      Trình Mộ Thanh lắc đầu -" biết".

      Ngôn Dục thực ràng tin , ánh mắt vừa rồi giống nhau.

      "Các người sao rồi?" - Người mặc quần áo trắng hỏi.

      Ngôn Dục đứng dậy , nhìn ta , đôi mắt hoa đào mang theo tia địch ý -" sao".

      "Các người hôm nay ai cũng được rời khỏi đây" -Hách Liên Hùng gầm lên , sau đó vung tay -" Đem bọn họ toàn bộ giết chết cho ta".

      Nhận được mệnh lệnh của Hách Liên Hùng , tất cả đều vọt lên , A Cường vừa rồi bị thương cũng chạy đến.

      Trong khoảng thời gian ngắn , lại phải đánh nhau , người mặc đồ trắng cùng đánh nhau với A Cường , còn Ngôn Dục giải quyết những tên mặc đồ đen , Trình Mộ Thanh phía sau giải cứu cho Tiểu Trạch.

      "Mẹ" -Tiểu Trạch hô.

      "Tiểu Trạch phải sợ , mẹ tới cứu con đây"- Trình Mộ Thanh , bên cởi bỏ dây thừng ra.

      "Mẹ

      ——

      Cẩn Thận" -Tiểu Trạch hô to.

      Phía sau , Hách Liên Hùng đến gần Trình Mộ Thanh , cầm khẩu súng chỉa thẳng vào đầu của .

      "Các người toàn bộ dừng tay lại" - Hách Liên Hùng quát.

      Người bị xử lý cũng hết 7,8 phần , chỉ còn lại người mặc áo trắng đánh nhau cùng A Cường , nghe được giọng của Hách Liên Hùng cũng dừng tay lại.

      Ngôn Dục nhìn Hách Liên Hùng , còn có cây súng chỉa vào đầu Trình Mộ Thanh , nhất thời gương mặt tuyệt mỹ lên tia sát ý -" Lão già kia , ông dám đả thương ấy , tôi giết ông".

      Hách Liên Hùng khoé miệng nhướn lên -" Được , lúc giết ta trước tiên nên nhìn xem là súng của ai nhanh hơn".

      Trình Mộ Thanh chậm rãi đứng dậy , nhìn Ngôn Dục - " Ngôn Dục cần lo cho tôi , nhất định phải cứu Tiểu Trạch ra khỏi đây".

    4. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 83 :



      " , tôi tuyệt đối bỏ lại đây" -Ngôn Dục gằn từng chữ , đôi con ngươi căm gận nhìn Hách Liên Hùng.

      Người mặc bộ đồ trắng - Uất Sâm Dạ dương súng , nhắm ngay Hách Liên Hùng , con ngươi nheo lại , thanh tràn ngập khí phách -" Nếu ông dám bắn ấy , ông cũng còn cơ hội để sống".

      "Được , vậy thử xem" - xong , Hách Liên Hùng ấn vào nòng súng , hơi dùng sức kéo về phía sau.

      " cần" -Ngôn Dục rít lên , chết tiệt , Hách Liên Hùng lấy làm bia ngắm.

      Trình Mộ Thanh trong tay đổ mồ hôi , sợ chỉ là giả thôi.

      "Hách Liên Hùng , có bản lĩnh liền nổ súng , đừng tưởng tôi sợ ông , chỉ cần tôi ngã xuống rồi , người kế tiếp chính là ông" -Trình Mộ Thanh lớn tiếng mắng.

      "Câm miệng , câm miệng lại cho ta" - Chỉ cần Trình Mộ Thanh mở miệng , Hách Liên Hùng có cảm giác căng thẳng.

      "Tôi chính là câm miệng , tôi đếm tới ba, ông nổ súng"- Trình Mộ Thanh bức bách .

      Hách Liên Hùng nhìn , súng để cổ , tay khỏi bắt đầu run rẩy , mỗi người đều đối diện với thần chết , nên trở nên cực kỳ kích động , nhất là Hách Liên Hùng lấy tay che trời có dã tâm.

      "Trình Mộ Thanh , điên rồi" -Ngôn Dục quát lên , trừng to đôi mắt.

      Trình Mộ Thanh giống như để ý , lần này tới cứu Tiểu Trạch chuẩn bị sẵn tâm lý rồi , đôi mắt hướng về người mặt áo trắng , ánh mắt của như với người đó rằng -" Tôi tin tưởng ".

      Lúc Hách Liên Hùng muốn nổ súng , giọng từ tính khàn khàn truyền đến , giọng lớn lắm nhưng uy lực mười phần -" Nếu ông dám nổ súng , trong nháy mắt nơi này nổ tan nát".

      Nghe giọng đó , Ngôn Dục mặt nhăn lại , quay đầu nhìn lại thấy người đeo mặt nạ đen tới.

      Quần áo màu đen , tóc đen , mặt nạ đeo cũng là đen , cả người như là ma vương trong đêm tối đến.

      Hách Liên Hùng nhìn ta , cảm thấy có điểm quen thuộc nhưng cũng xa lạ - " là ai?"

      "Tôi là ai quan trọng , quan trọng là ... nơi này được cài sẵn boom , chỉ cần tiếng súng của ông vang lên , bom cũng tuỳ theo mà nổ đến lúc đó đừng hòng có người nào mong muốn rời khỏi đây" -Người đeo mặc nạ đen từng chữ.

      " cho là ta tin sao?"- Hách Liên Hùng lạnh lùng hỏi , nghĩ tới vì người phụ nữ này mà lại biết bao nhiêu người đàn ông xuất tại đây , điều này càng làm cho ông ta thêm phẫn nộ.

      "Ông có thể đánh cuộc , nổ súng thử xem" -Người đeo mặc nạ đen .

      Ngôn Dục cùng Uất Sâm Dạ đứng đó nhìn ông ta , thực ràng , Hách Liên Hùng lo lắng , nhìn thấy ánh mắt của Trình Mộ Thanh giống nhau , xem ra bên cạnh nhiều người giúp đỡ !

      Suy nghĩ - " A Cường , chúng ta "- xong , A Cường bước lên , dẫn Trình Mộ Thanh lùi từ từ ra cửa.

      Ngôn Dục chạy nhanh tới đem cởi dây thần cho Tiểu Trạch , đem thằng bé ôm vào lòng ngực -" Tiểu Trạch , cháu thế nào?".

      Tiểu Trạch gì , mặt tái nhợt , môi cũng trắng bệch , chính là ánh mắt nhìn chằm chằm vào Trình Mộ Thanh , nhìn chằm chằm vào người muốn đả thương .

      Người đeo mặt nạ đen cùng Uất Sâm Dạ nhìn Hách Liên Hùng cũng di chuyển rời .

      đến cửa , Hách Liên Hùng miệng nhếch lên , đột nhiên cầm súng hướng đến Trình Mộ Thanh -" Các người hãy chết !”

      Ngay trong nháy mắt , người đeo mặt nạ đen cùng Uất Sâm Dạ xông tới.

      Uất Sâm Dạ ôm lấy Trình Mộ Thanh , còn người đeo mặt nạ đen thay đỡ đạn !

      Tiểu Trạch nắm chặt tay , viên đạn bắn ra , vừa vặn sượt bờ vai của ta.

      Hách Liên Hùng thể tin nhìn cây súng trong tay , trở nên gấp khúc , nhưng lúc này suy nghĩ được nhiều , bất chấp tất cả bỏ lại súng xoay người bỏ chạy.

      Tất cả mọi việc đều lọt vào tầm mắt của Ngôn Dục , sau đó cúi đầu nhìn Tiểu Trạch , thằng bé muốn ngất .

      "Còn có ba phút bom nổ ! Dẫn bọn họ rời " -Người đeo mặt nạ ôm cánh tay hướng đến Uất Sâm Dạ hô to.

      Ngôn Dục cùng Uất Sâm Dạ cả kinh , mới đâu chỉ nghĩ ta muốn hù doạ Hách Liên Hùng , chứ nghĩ tới đó là , trong nháy mắt Ngôn Dục mang Tiểu Trạch chạy ra ngoài.

      Uất Sâm Dạ cũng đỡ Trình Mộ Thanh chạy ra , ngang qua người đeo mặt nạ màu đen , Trình Mộ Thanh còn bắt lấy tay ta - " Cùng nhau ".

      Mọi người đều mong đợi người đeo mặt nạ màu đen , Trình Mộ Thanh nhìn vào mắt của ta , trong lòng cả kinh , còn kịp phản ứng liền lôi kéo chạy ra ngoài.

      "Ình" - tiếng , bom vang lên , ngọn lửa bùng phát dữ dội.

      Ngôn Dục ôm Tiểu Trạch trong ngực , hướng đến nơi để núp.

      Uất Sâm Dạ cũng ôm Trình Mộ Thanh vào nơi , gắt gao ôm vào trong lòng ngực sợ bị thương ... Thanh yên lặng trở lại , Trình Mộ Thanh ngồi dậy , trong tay nắm chặt Uất Sâm Dạ , quay đầu tìm kiếm người đeo mặt nạ màu đen nhưng lại thấy tung tích của ta đâu.

      ********

      ——Bệnh viện——

      Tiểu Trạch bị gì chỉ là thân thể có chút suy yếu , còn Ngôn Dục và Trình Mộ Thanh ngoại trừ vết thương sau lưng cánh tay cũng có chút trầy trụa , bác sĩ băng bó chút cũng có gì đáng ngại.

      Đứng ở hành lang , Trình Mộ Thanh có chút hoảng hốt , người kia là ai? Vì cái gì lại đeo mặt nạ? ràng nhớ lúc lôi kéo tay chạy ra , vì sao ra ngoài thấy tung tích đâu nữa.

      Lúc sau , Ngôn Dục tới , nhìn cảnh bên ngoài " Yên tâm , tạm thời Hách Liên Hùng hành động thiếu suy nghĩ nữa".

      Trình Mộ Thanh có quay đầu lại , nhíu mày -" Tôi có suy nghĩ về chuyện đó"

      "Vậy nghĩ về người đeo mặt nạ màu đen sao?" - Ngôn Dục nghiêng đầu nhìn , hỏi trúng tim đen ..

      Trình Mộ Thanh quay đầu , kinh ngạc nhìn ta cái , cũng

      " ta sao đâu.”

      "Làm sao biết?" Trình Mộ Thanh hỏi

      "Trực giác".

      "Vậy biết ta là ai ?".

      " ta là người cứu , còn biết tôi làm sao biết?".

    5. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 84 :



      Bên trong phòng bệnh , Tiểu Trạch tán gẫu cùng Uất Sâm Dạ , cứ cảm thấy ta có chút quen thuộc , lại có chút xa lạ , cảm giác kì quái thành lời.

      Ngược lại , Ngôn Dục dùng đôi mắt hoa đào lăm lăm nhìn ta , phải là hâm mộ cũng chẳng phải là ghen tị mà là chán ghét !

      Uất Sâm Dạ bỗng nhiên đến thành phố A , kiểu như thần hay quỷ biết , nhưng làm người khác kinh ngạc nhất chính là ta cứu Trình Mộ Thanh , bọn họ có quan hệ gì? Trực giác cho Ngôn Dục biết người đàn ông này nhất định đơn giản trùng hợp xuất như vậy ! Cho nên Ngôn Dục cứ nhìn chằm chằm vào Uất Sâm Dạ.

      "Cái kia , cám ơn cứu tôi cùng Tiểu Trạch , cám ơn" -Trình Mộ Thanh chân thành lời cảm tạ.

      Nhìn thấy Trình Mộ Thanh lời cảm tạ , Uất Sâm Dạ câu thần nở nụ cười -" Xem ra , biết tôi là ai rồi"

      Những lời này nghe như thế nào lại tự nhiên? Chẳng lẽ trong công việc từng gặp qua Uất Sâm Dạ sao? Bằng như vậy ...

      Xấu hổ cười -" ngại , trí nhớ của tôi được tốt lắm...".

      "Mẹ ... mẹ biết chú ấy là ai sao?" -Tiểu Trạch ngồi giường bệnh hỏi.

      "Ai?"- Trình Mộ Thanh nhíu mày , hẳn là biết sao?

      "Chú ấy chính là “chú Thượng ơi” á" -Tiểu Trạch khuôn mặt nhắn tái nhợt cuối cùng cũng có chút máu trở lại.

      "Chú Thượng ơi?" - Trình Mộ Thanh nhíu mày lâu , cố gắng nhớ ra.

      "Chính là bên Milan mỗi lần mẹ con mình gặp khó khăn , người tên là “người thần bí” trợ giúp chúng ta a , nhưng người đó chưa bao giờ lộ mặt , nghĩ tới hôm nay được gặp" -Tiểu Trạch nhắc nhở Trình Mộ Thanh.

      Trình Mộ Thanh vỗ vỗ đầu , sau đó trừng to đôi mắt nhìn Uất Sâm Dạ -" Là ... là ?"

      Uất Sâm Dạ cười , ánh mắt sủng nịch nhìn -" Là tôi...".

      Trình Mộ Thanh có điểm thể tin được , ở Milan được 5 năm , ta cũng chịu lộ diện , thế mà tại ta lại xuất còn cứu nữa , có chút thể ngăn chặn kích động trong lòng , dù sao ở Milan ta cũng giúp đỡ ít ...

      kích động -" ... thế nào lại đến thành phố A? phải ở Milan sao?"

      Uất Sâm Dạ nhìn nhìn -" Biết nguy hiểm , tôi tới nhưng vẫn là chậm bước , có lỗi".

      Nghe ta vậy , Trình Mộ Thanh trong lòng tràn đầy kích động đối với người này .Tuy có gặp mặt nhưng quan hệ cứ như ruột thịt vậy , thế nhưng khi nhìn thấy ta , bất giác xa lạ ..

      Thấy bộ dạng kích động của Trình Mộ Thanh , Ngôn Dục thở hắt tiếng , cái gì mà “người thần bí chú ơi” , ra Uất Sâm Dạ này muốn diễn trò , xem lời của bọn họ ái muội như vậy , lại đối với Trình Mộ Thanh có tư niệm , Ngôn Dục bĩu môi , quay lưng muốn nhìn bọn họ nhưng sau đó lại nhịn được vẫn trộm trộm dòm dòm ...

      Mà Tiểu Trạch ngồi giường , nhìn thấy Trình Mộ Thanh cười , sau đó con ngươi mang theo chút lo lắng , trực giác nhất định sai , người kia , nhất định là ba !

      Nhất định là vậy ...! Ba tới cứu mình ! Ba phải cần mình ... ! Chỉ cần nghĩ đến đây , người Tiểu Trạch ngập tràn năng lượng..

      *****

      Đến tối , sau khi hết dụ dỗ đến uy hiếp cuối cùng Tiểu Trạch cũng thuyết phục được Mộ Thanh đồng ý quay về nghỉ ngơi , Ngôn Dục ở trong bệnh viện cùng thằng bé , nghĩ đến thân thủ Ngôn Dục , Trình Mộ Thanh cũng yên tâm ngủ chút ..

      Nằm giường , nhắm mắt lại rồi chậm rãi mở to mắt , muốn ngồi dậy bỗng nhiên khuôn mặt nghiệt ra trước mặt , doạ thằng bé nhảy dựng , theo phản xạ tính quơ tay ra tát cho ta cái.

      "Này , cậu nhóc lại đánh người?"- Ngôn Dục sờ sờ cái má có chút vui , sao lại tàn nhẫn đối với khuôn mặt ta quý nhất mà đánh vậy !!!

      Nhìn thấy Ngôn Dục , Tiểu Trạch nộ khí -" Ngôn Dục , người doạ người , giết chết người đó , hơn nữa , ai biết là chú , cháu còn nghĩ là người bắt cóc cháu kìa..."

      Ngôn Dục nhìn thằng bé , cái kiểu chuyện phúc hắc này chẳng khác gì Trình Mộ Thanh , ta nhịn tức giận , lườm cái " , kêu chú ở lại là có mục đích gì".

      "Dạ..." -Tiểu Trạch nghĩ nghĩ , tặng cho Ngôn Dục cái nhìn dò hỏi - " Chú có biết người đeo mặt nạ đen là ai ?"

      Ngôn Dục cũng nghĩ nghĩ , liếc cái - " Cháu hỏi chuyện này để làm gì?"

      "Cháu muốn tìm người đó".

      "Cháu biết đó là ai làm sao tìm?"

      "Chúng ta phải tìm Hách Liên Tuyệt , lẽ chú còn hiểu?" -Tiểu Trạch hỏi lại

      Lúc này , Ngôn Dục ngẩn ra xoay người , ánh mắt hoài nghi nhìn thằng bé , Tiểu Trạch cũng nở nụ cười nhìn Ngôn Dục , nụ cười hồn nhiên làm cho ta hoài nghi hai con mắt của mình.

      "Chú biết ta" -Ngôn Dục phủ nhận.

      "Phải ? Chẳng lẽ phải chú ấy kêu chú từ Mĩ trở về để bảo vệ mẹ cháu sao?" -Tiểu Trạch vạch trần.

      Ngôn Dục cả kinh - " Cháu như thế nào biết?"

      Tiểu Trạch cười hắc hắc thần bí , lúc sau Ngôn Dục nhớ tới lúc Tiểu Trạch bị trói , ánh mắt của thằng bé nhìn khẩu súng sau đó nắm chặt hay tai lại khẩu súng kia liền bị bẽ cong ... Nghĩ đến đây , Ngôn Dục cảm giác cả người như đóng băng ..

      "Muốn chú đưa cũng được nhưng có chút vấn đề"

      Tiểu Trạch nhìn nhìn Ngôn Dục , hào phóng gật đầu -" Được , chú cứ hỏi".

      Vì thế Ngôn Dục tiến đến bên cạnh Tiểu Trạch -" Ừm , chú hỏi cháu , ngày đó cháu...."

      "Chỉ cần cháu hỗ trợ cho mẹ cháu cùng cái người gọi là Uất Sâm Dạ ở cùng chỗ , chú liền dẫn cháu còn nữa đừng quên đáp ứng chuyện kia của chú".

      "Được!"

      Trải qua phen bàn luận , hai người vỗ tay cái , thống nhất mọi chuyện.

      ——Ban Đêm ——

      Trước cổng bệnh viện , đứng ở cửa , ánh trăng vằng vặc soi sáng, gió thổi nhè , lành lạnh , thực rất khoan khoái.

      Ngôn Dục nhíu mày , cúi nhìn -" Tiểu Trạch , cháu có thể " Vèo" cái liền biến mất thấy , sau đó " vèo " cái lại xuất ?" - Đây là câu hỏi ngu ngốc nhất của Ngôn Dục trong 25 năm qua ..

      Tiểu Trạch lườm lườm -" Cháu là người phải thần thánh".

      Ngôn Dục nghĩ nghĩ , nhưng vẫn cảm thấy tên nhóc này có cái đặc dị công rất kì dị , cuối cùng vẫn tìm thấy chiếc xe thể thao của mình , mang Tiểu Trạch chạy . (TT: đặc dị công của em TRạch Trạch là trùm làm nổ lốp xe của người ta :))))))))]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :