1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Tổng mạn - NP] Cúc Trắng Trong Mưa - Chạng Vạng

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      CHƯƠNG 36:

      “Giỏi lắm Meyami”

      Vừa xuống khỏi sân khấu, Meyami ngay lập tức tối sầm khi định mới biết mình trong long Ukyo. Bất ngờ. ĐÚng là bất ngờ. Cá ôm của là siết chặc, siết rất chặc. hiểu, nhưng như là lời trách cứ vậy.

      “ Ukyo-chan, bỏ Mimi ra.”

      Ngay sau đó Fuutan kéo ngay ra khỏi lòng , đẩy vào lớp: “ VÀo giải thích với mọi người . Chắc họ chờ!” xong rời quan tâm, Ukyo nhíu mày. Các sau lưng cũng chẳng khác gì, trừ tư –Hikaru chỉ muốn xem kịch.

      “Meyami cậu làm bọn này lo quá!”

      “Lo sao? Sợ mình chạy à?”

      Vừa bước vào lớp, bị mọi người bao quanh, chỉ cười rồi vài câu đùa. Yuki chỉ đứng nhìn cười rồi lại quay sang tranh cãi với Kyo. Buổi đó trôi qua rất nhanh, cuối cùng cũng trốn được tới lớp chị Chi ăn. À mà tiết chút là phải trả tiền

      (Ngươi ăn muốn trả tiền à? Đồ ki bo *hét to*/ *tỉnh bơ* Nhanh giàu/ *hắc tuyến* Đem xuống phủ ăn luôn !!)

      Còn xuất của hai người mà biết. Chỉ nghe Tohru kể lại họ phải trở về sớm vì có việc bận. Tohru tỏ vẻ tiếc nuối khi để gặp được họ. Meyami chỉ cười, tuy biết hai người kia là ai nhưng nếu như thuộc dòng tộc Sohma, nghỉ càng nên tiếp xúc.

      “ Mimi này”

      Meyami định ra ngoài giữ xe chạy về nhà. Hôm nay về nhà với chị Chi, các cũng . SAu mùa đông này phải quay về với nhà Asahina.

      “ Này ngày mai nếu có rảnh bạn cùng mình đến nhà tộc Sohma được ?”

      “ Đến nhà họ SOhma? Ủa sao thế?”

      “ À có gì, vì mới tối này Momiji cùng Hatori mời chúng ta tới”

      “ … ờ chắc được … Ngủ ngon Tohru …”

      “ Ngủ ngon Mimi”

      Xoay người vào xe Hikaru, ngồi xuống. Hai cái tên này … ừm vậy thôi nhưng chắc đến xóa kí ức đấy chứ? Mà xóa có sao nhỉ? Mình còn nhận ra được Yuki cùng Kyo hay là Shiguri? Quên rồi có sao nhỉ? Dù gì mình cũng rất vui khi gặp họ, khó khăn khi mình mới nhận họ là bạn mà. cảm thấy khó chịu. Ngực rất khó chịu.

      “ Em sao thế Meyami?”

      Ngồi ghế lái, nhìn sang, Hikaru nhìn lấy tay che ngực như người bị đau tim. Cảm giác có chuyện hay, sau xe mọi người chuyện rôn rả, nhưng lại ngồi im. Trong nhà chưa thích hớp với sao? nhớ khi mới chuyển tới được vài ngày lại chuyển , đúng hơn gặp mặt ít hơn cả hai lần. KHi thấy là vào lúc đám cưới của Miwa-chan sau đó lập tức rời . Đợi lâu nghe trả lời, bèn tay giữa lái tay đẩy vai .

      “ Dạ”

      “Em nghĩ cái gì mà hỏi lại trả lời?”

      “ À dạ có gì.”

      Cười trả lời lại, như người thức trong mộng, thực nghĩ gì? còn lại nhớ được. Đưa mắt ra đằng xa ở trước kính xe, bầu trời đêm tối quá, u quá sao chứ?

      Xe chạy đến nhà dừng lại tại bãi đậu xe, cùng các vào nhà. Chị Ema ngay lập tức bắt lấy tay chạy về phòng mình. chạy theo, dù gì cũng tối cần tắm rửa để ngủ. Mượn đồ chị vậy.

      Nhà các như nhà ở nhờ vậy!

      cươi thầm trong long trong khi tắm xong xuống luôn phòng bếp. Ukyo chuẩn bị chút đồ ăn vào buổi tối để mọi người ăn sau bữa tiệc ở trường. NHìn đồ ăn bàn, tự nhiên lại nhớ khi mới chuyển đến nhà, lúc ấy còn có rất nhiều người ngênh tiếp nhỉ. À mà nghĩ lại cũng chẳng là cái gì để nghênh đón nồng nhiệt. chỉ cần chút ánh mắt được rồi. Mà nó lại có ý gì lại tự hiểu.

      “ Meya-chan lại nghĩ gì rồi”

      suy nghĩ lại bị bàn tay đặt lên đầu rồi cố sức vò. Meyami từ mộng tỉnh ra, quay đầu chỗ khác tránh cái vò ác ăm kia. Tự mình thầm lắc đầu. Lâu quá suy nghĩ, các suy nghĩ càng như người thất thần. LẠi còn nhớ lại quá khứ. Từ này về sau nên như thế nữa.

      ba xin đừng chọc Mimi ạ”

      Ema như có vẻ sợ , nhưng vẫn đứng ra kéo lại chỗ ngồi. Meyami nhìn biểu đạt của chị rồi ại mỉm môi, ở nhà này bắt đầu “tấn công” rồi sao? Ông bà ơi chuẩn bị nhìn mặt cháu rể ạ. Kaname chỉ cười rồi ngồi xuống bên cạnh lâu gặp chỉ cảm thấy muốn ôm thôi mà. Nên biết than hình bé Meyami này rất nhắn, ít lại luôn cho người ta cảm giác khó gần, lúc thi vui vẻ cười đùa. Rất bí , như số bắt tỉm ra. Thú vị với chỉ có thế.

      Meyami ngồi bên đùa với mọi người chợt quay sang nhìn người bên cạnh. Kaname nháy mắt với , Meyami cười rồi quay sang nơi khác. hiếu sao nháy mắt vừa rồi cảm nhận được mùi nguy hiểm.

      còn nhận ra còn nụ cười khác trong góc tường. Nụ cười theo dỗi hết cử chỉ của mọi người từ lúc mới về đến bây giờ : “ Ngôi nhà này sắp vui vẻ rồi!”
      Mắt chợt dừng lại bên người bé tóc hồng mắt ngọc kia. Miệng cười, lời đùa như có suy nghĩ cố ý ra nhưng thực chất đôi mắt sâu như biển kia bao giờ đón được. em này nghĩ gì đây.

      “Giỏi lắm Meyami”

      Vừa xuống khỏi sân khấu, Meyami ngay lập tức tối sầm khi định mới biết mình trong long Ukyo. Bất ngờ. ĐÚng là bất ngờ. Cá ôm của là siết chặc, siết rất chặc. hiểu, nhưng như là lời trách cứ vậy.

      “ Ukyo-chan, bỏ Mimi ra.”

      Ngay sau đó Fuutan kéo ngay ra khỏi lòng , đẩy vào lớp: “ VÀo giải thích với mọi người . Chắc họ chờ!” xong rời quan tâm, Ukyo nhíu mày. Các sau lưng cũng chẳng khác gì, trừ tư –Hikaru chỉ muốn xem kịch.

      “Meyami cậu làm bọn này lo quá!”

      “Lo sao? Sợ mình chạy à?”

      Vừa bước vào lớp, bị mọi người bao quanh, chỉ cười rồi vài câu đùa. Yuki chỉ đứng nhìn cười rồi lại quay sang tranh cãi với Kyo. Buổi đó trôi qua rất nhanh, cuối cùng cũng trốn được tới lớp chị Chi ăn. À mà tiết chút là phải trả tiền

      (Ngươi ăn muốn trả tiền à? Đồ ki bo *hét to*/ *tỉnh bơ* Nhanh giàu/ *hắc tuyến* Đem xuống phủ ăn luôn !!)

      Còn xuất của hai người mà biết. Chỉ nghe Tohru kể lại họ phải trở về sớm vì có việc bận. Tohru tỏ vẻ tiếc nuối khi để gặp được họ. Meyami chỉ cười, tuy biết hai người kia là ai nhưng nếu như thuộc dòng tộc Sohma, nghỉ càng nên tiếp xúc.

      “ Mimi này”

      Meyami định ra ngoài giữ xe chạy về nhà. Hôm nay về nhà với chị Chi, các cũng . SAu mùa đông này phải quay về với nhà Asahina.

      “ Này ngày mai nếu có rảnh bạn cùng mình đến nhà tộc Sohma được ?”

      “ Đến nhà họ SOhma? Ủa sao thế?”

      “ À có gì, vì mới tối này Momiji cùng Hatori mời chúng ta tới”

      “ … ờ chắc được … Ngủ ngon Tohru …”

      “ Ngủ ngon Mimi”

      Xoay người vào xe Hikaru, ngồi xuống. Hai cái tên này … ừm vậy thôi nhưng chắc đến xóa kí ức đấy chứ? Mà xóa có sao nhỉ? Mình còn nhận ra được Yuki cùng Kyo hay là Shiguri? Quên rồi có sao nhỉ? Dù gì mình cũng rất vui khi gặp họ, khó khăn khi mình mới nhận họ là bạn mà. cảm thấy khó chịu. Ngực rất khó chịu.

      “ Em sao thế Meyami?”

      Ngồi ghế lái, nhìn sang, Hikaru nhìn lấy tay che ngực như người bị đau tim. Cảm giác có chuyện hay, sau xe mọi người chuyện rôn rả, nhưng lại ngồi im. Trong nhà chưa thích hớp với sao? nhớ khi mới chuyển tới được vài ngày lại chuyển , đúng hơn gặp mặt ít hơn cả hai lần. KHi thấy là vào lúc đám cưới của Miwa-chan sau đó lập tức rời . Đợi lâu nghe trả lời, bèn tay giữa lái tay đẩy vai .

      “ Dạ”

      “Em nghĩ cái gì mà hỏi lại trả lời?”

      “ À dạ có gì.”

      Cười trả lời lại, như người thức trong mộng, thực nghĩ gì? còn lại nhớ được. Đưa mắt ra đằng xa ở trước kính xe, bầu trời đêm tối quá, u quá sao chứ?

      Xe chạy đến nhà dừng lại tại bãi đậu xe, cùng các vào nhà. Chị Ema ngay lập tức bắt lấy tay chạy về phòng mình. chạy theo, dù gì cũng tối cần tắm rửa để ngủ. Mượn đồ chị vậy.

      Nhà các như nhà ở nhờ vậy!

      cươi thầm trong long trong khi tắm xong xuống luôn phòng bếp. Ukyo chuẩn bị chút đồ ăn vào buổi tối để mọi người ăn sau bữa tiệc ở trường. NHìn đồ ăn bàn, tự nhiên lại nhớ khi mới chuyển đến nhà, lúc ấy còn có rất nhiều người ngênh tiếp nhỉ. À mà nghĩ lại cũng chẳng là cái gì để nghênh đón nồng nhiệt. chỉ cần chút ánh mắt được rồi. Mà nó lại có ý gì lại tự hiểu.

      “ Meya-chan lại nghĩ gì rồi”

      suy nghĩ lại bị bàn tay đặt lên đầu rồi cố sức vò. Meyami từ mộng tỉnh ra, quay đầu chỗ khác tránh cái vò ác ăm kia. Tự mình thầm lắc đầu. Lâu quá suy nghĩ, các suy nghĩ càng như người thất thần. LẠi còn nhớ lại quá khứ. Từ này về sau nên như thế nữa.

      ba xin đừng chọc Mimi ạ”

      Ema như có vẻ sợ , nhưng vẫn đứng ra kéo lại chỗ ngồi. Meyami nhìn biểu đạt của chị rồi ại mỉm môi, ở nhà này bắt đầu “tấn công” rồi sao? Ông bà ơi chuẩn bị nhìn mặt cháu rể ạ. Kaname chỉ cười rồi ngồi xuống bên cạnh lâu gặp chỉ cảm thấy muốn ôm thôi mà. Nên biết than hình bé Meyami này rất nhắn, ít lại luôn cho người ta cảm giác khó gần, lúc thi vui vẻ cười đùa. Rất bí , như số bắt tỉm ra. Thú vị với chỉ có thế.

      Meyami ngồi bên đùa với mọi người chợt quay sang nhìn người bên cạnh. Kaname nháy mắt với , Meyami cười rồi quay sang nơi khác. hiếu sao nháy mắt vừa rồi cảm nhận được mùi nguy hiểm.

      còn nhận ra còn nụ cười khác trong góc tường. Nụ cười theo dỗi hết cử chỉ của mọi người từ lúc mới về đến bây giờ : “ Ngôi nhà này sắp vui vẻ rồi!”
      Mắt chợt dừng lại bên người bé tóc hồng mắt ngọc kia. Miệng cười, lời đùa như có suy nghĩ cố ý ra nhưng thực chất đôi mắt sâu như biển kia bao giờ đón được. em này nghĩ gì đây.

    2. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      CHƯƠNG 37:

      Buuổi sang, gió hơi nhưng từng đợt thôi qua như muốn cắt vào da thịt người.

      Meyami đứng bên cửa sổ nhìn cây hoa đào sân trơ trội lá, còn ướt đậm chút tuyết đầu mùa. thầm thở dài, thế là qua rồi. Tuyết đầu mùa rơi trong đêm, bỏ lỡ nó. (Người Nhật thường quan niệm khi người gặp tuyết đầu mùa may mắn trong năm sau. Mỗi thất bại trong năm đều bị tuyết xóa )

      “ Mimi em nghĩ gì đấy?”

      Từ phía sau vang lên lời , là Louis. đứng cạnh khi nào nhỉ? cảm giác được. Louis là người thứ tám trong gia đình. làm nghề tạo mẫu tóc, khá nổi tiếng trong ngành, các mẫu tóc bắt mắt nhất trong giới đều nhờ làm. Ngay cả Fuutan cũng làm qua, cũng là người luôn tạo mẫu tóc cho , nhưng thời gian gặp mặt rất hiếm. Vì khi lên sân khấu, Meyami rất ít khi đổi kiểu tóc màu mè, hay uốn xoăn. ý kiến với chị Lily giữ nguyên mẫu hình kiểu tóc của . Vì chính thích nó, mà cũng phải nó theo đến gần ba kiếp người rồi còn gì.

      ! xuống ăn sang với mọi người ạ?”

      “Ừm. còn em? Bỏ bữa sang sao?”

      Meyami chỉ cười. định bỏ bữa sang huống hồ chuẩn bị đến nhà tộc Sohma. Louis nhìn gì, lại nhìn ra cửa sổ, thở dài
      “ Em bỏ lỡ mất mùa hoa đào đúng ?”

      “Dạ?!”

      Quay người nhìn , hiểu ý ám chị gì nhưng rồi vẫn gật đầu: “Vâng em bỏ lỡ rồi!”

      Louis xoa đầu rồi cười, cái cười của rất dịu dàng. Có thể là người xã hội nên rất ít khi thấy lời tức giận về ai. Trong giới nghệ sĩ, những bậc tiền bối rất thích , lâu lâu còn nghe các nhà phê bình thời trang khen ngợi báo chí.

      Gia đình Asahina ai giỏi!

      Hai an hem chuyện chút rồi rời xuống nhà. Louis bắt xuống, Meyami cũng phải nghe lời. lớn hơn , những lập luật theo tính luật sư với như với cả_ Masaomi. đành theo xuống nhà ăn.

      Nhà ăn gia đình Asahina vẫn thế, nhưng hôm nay lại gặp người mới, tóc vàng, mắt đeo kính chỉ lướt qua chào hỏi rồi bị chị Chi kéo về chỗ mình. nhìn thấy được mắt , cũng chẳng đón được có nghĩ gì về . Nếu đúng theo trí nhớ của đó là thứ bảy_ Nastume, ấy rất lạnh và trầm tính. Meyami bắt đầu kêu trời, mới thoát khỏi ánh mắt khó chịu đến ánh mắt nhìn như người phiền phức sao? Trời ạ, mệt chết rồi.

      Phải chuẩn bị tâm lý thế nào đây? Chuồn là tốt nhất

      (Vậy người trong từ điển có chạy/ Ờ ta chạy nhưng có phải chuồn đâu!?/ Nhưng nó cùng nghĩa a~/ Ờ dzậy hả? Sao ta biết nhỉ?)

      Trong bữa sang, mọi người gì cứ việc cặm cụi ăn, ăn và ăn. quan tâm, chọc vào chuyện người ta chết toàn thây. DƯới mái hiên nhà người ta phải cúi đầu. Nhanh còn gặp Tohru đáng , chờ chồng. Ý quên chờ bạn thân là mình đây.

      ĐỨng trước cửa nhà bằng gỗ của họ SOhma, Meyami nhìn trái nhìn phải, rồi nhìn nhìn dưới. Xem thử có “lỗ chó” nào có thể chui được vào . E hèm đùa thôi. Vì đứng trước nhà người ta như người được chào đón ấy, vắng tanh, còn ngọn gió chạy qua sống lưng. Hơi ớn lạnh rồi a~

      Tiiiiiiiiiiing ……….. Tiiiiiiiiiiing ……..

      Tiếng điện thoại vang lên cắt đứt gian yên tĩnh. Là Tompa, lâu rồi gặp có chuyện gì đây? Nhất máy, vừa dứt tự nhiên Tohru và Meyami nhìn nhau, lập tức lại trở về yên tĩnh đến rợn người.

      “ Này người tình bé”

      “ … Tompa … Có chuyện gì vậy ạ?”

      Xem ra lâu nghe chuyện tự nhiên thấy ớn lạnh khi cách xưng hô. Vấn đề gì với ? Càng ngày càng thấy ớn lạnh. Nội dung chỉ vẻn vẹn hai cái: “ có nhớ người chủ nhân vụ án trước (vụ án đối đầu với Ukyo ấy), thăm mộ người ta a~ Nghe người chết 49 ngày rất đơn. muốn đến thăm. Thực chất sợ khu “nơi nào” đó lạnh lẽo nên kéo theo nhìn thử chút”

      Chỉ nhiêu đó thôi làm mất cả hai phút đồng hồ của . Tohru đứng bên nước mắt lưng tròng, biết Meyami ít , nhưng giờ lại càng ít hơn. Nghe điện thoại chỉ vài tiếng ờ, ừ, cái gì, rồi sao, dạ. Cuộc chuyện rất nhàm chán, chỉ thấy biểu mặt đôi mày khẽ nhăn, hay thoát chốc đè giọng. Nhìn Meyami như con búp bê, mà mang khí chất lạnh bên người. Tohru bắt đầu hình dung đầu kế hoạch kéo Mimi bạn thân ít lại làm người.

      “ Ơ chị Tohru … A chị có phải là Meyami mà chị Tohru ?”

      Vừa gập máy, trước mặt Meyami ngay lập tức xuất bóng người, tóc vàng mắt vàng, mang trang phục cổ điển của thiếu gia Pháp, chưa kịp Tohru chạy tới kéo Momiji ra khỏi người .

      “XIn lỗi, Momiji rất hiếu động, bạn đừng trách cậu bé”

      “ Chị Tohru được xấu em với người khác. Em rất ngon đấy”

      Cậu bé bướng bỉnh cãi lại rồi lại chạy đến ôm cánh tay : “ CHị là người chạm vào Kyo và Yuki biến hình ạ?”

      “ CHị biết đâu nhóc, nhưng em kiểm chứng rồi đấy thôi!”

      xong nhìn sang cánh tay phải mình bị cậu bé ôm rất chặt. đố cậu ôm chặt tay Tohru như thế đấy. Momiji chỉ cười cười, ra vẻ hiểu ý rồi mời cả hai vào nhà. Momiji ngày thường ngôi nhà này rất đông người, nhưng họ trở về nhà chuẩn bị cho bữa tiệc năm mới sắp tới. Meyami chỉ nghe rồi gật đầu, nhìn khung cảnh xung quanh,bên cạnh vẫn bị Momiji xiết chặt như đỏ lên. Cố nhịn, vì biết khi đứa trẻ ôm hay xiết chặt ai đó có nghĩ đứa bé đó rất thiếu tình thường. Và chắc là người ngoài tộc đầu tiên cậu chạm vào biến đổi nên khiến cậu có cảm giác muốn bỏ. Đến bên phòng của Hatori, Momiji mở cửa đẩy cả hai người vào.

      bàn gỗ, kiến trúc đơn giản, theo thời Nhật ngày xưa. ĐỨng sau cửa là người mặt áo vest đen, bên trong là áo sơ mi trắng, nhìn thấy hai ngừoi khẽ gật đầu rồi mời cả hai ngồi. Meyami và Tohru đưa mắt nhìn nhau rồi ngồi tấm nệm (nệm để quỳ- phong tục của Nhật thời phong kiến). đến bưng cho hai ngừoi hai tách trà rồi ngồi đối diện hai người. Momiji lúc này cũng rời ra ngoài chơi. gian lại bắt đầu chìm vào yên tĩnh, có giọng thánh thoát của cậu bé Momiji như thiên thần kia chẵ ngôi nhà này rất buồn tẻ.

      ĐƯa mắt nhìn ra ngoài trời,, đối diện với phòng là hòn non bộ, nước bị mặt hồ dường như đóng tần lớp băng mỏng, tuyết phủ trắng xóa. Mưa tuyết bắt đầu rơi, càng rơi càng nhiều. Bão tuyết? Mới đầu mùa sao?

      “ Hai người chắc biết về vấn đề hai người đến đây?”

      Giọng Htori rất trầm, trầm đến lạnh. Tohru bên cạnh run người, Meyami im lặng cúi đầu. Nhưng trong lòng lại cảm ơn . Nếu chắc chắng tiếp tục nghĩ về những chuyện gì chính mình cũng nhớ nổi sau đó.

      “ A … Có phải là về bí mật của gia tộc Sohma?”

      Tohru hơi run run . Bên cạnh Meyami đưa mắt nhìn , nhìn tướng nhúc nhát nhưng xem ra khẩu khí cũng lớn ghê. phục rồi, ra ta đánh giá khiếm nhã nữa khổ. Nhưng nếu Tohru chẳng lẽ là bạn bên ấy được?

      P/s: trời ạ các đọc giả giao lưu với mình ạ. tầm phào cũng được. Buồn sắp ngất rồi. http://***************.com/images/smilies/icon_cry.gif http://***************.com/images/smilies/icon_cry.gif

    3. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      CHƯƠNG 38:

      “U-Ừm … EM nghe nếu người ngoài biết về chuyện gia tộc Sohma xóa kí ức. Vậy có lẽ?!”

      lấy hết can đảm ngẩn đầu nhìn . Trong lòng có run sợ, vì trong truyện xem qua thực Hatori là người rất lạnh lùng, nhất là sau đoạn tình cảm của . Ủa mà nhắc mới nhớ, nhớ trong truyện có đặt ảnh người kệ sách mà nhỉ? Mà nhìn quanh phòng lại thấy?!

      “ Ừm em đúng đấy”

      Hatori thở ra rồi đứng dậy nhìn ra ngoài cửa. Rồi lại nhìn lại trong phòng, dung giọng trầm trầm như ma ám. Mà sao đứng xa mà cảm giác như lạnh xương sống thế nhỉ?!

      “ Tùy mỗi con người khi biết bí mật của nhà Sohma thôi. phải bất kì ai cũng phải xóa.”

      “ …”

      ta gì đây? Chẳng lẽ chuyện là bịa đặt sao? Chẳng phải nhà Sohma bắt buộc sao? ta thất tình cũng lây sang thần kinh à?

      “ Mà các em có thích sống nhà Yuki cùng Kyo ?”

      “ Dạ cũng thích lắm ạ”

      Tohru nhanh nhẹn trả lời, chỉ gật đầu. Hatori nghe xong chỉ cười nhìn , Meyami bên này cúi gầm mặt. Bên cạnh cố gắng nhéo tay mình để cảm giác lưng mình chảy ướt đẫm mô hôi. Ông à~ Cháu biết chú rất đẹp trai, mà cháu cũng biết cháu có khả năng đấu lại chú, vì thế đừng đem ánh mắt lóe sáng sau loạn tóc mái nhìn cháu được . Ma dọa người chết mà là Người dọa người đứng tim đấy.

      “ Ừm thích tốt rồi. Nhưng có vấn đề khác, lý do các em khỏi nơi đó cũng chính là nó. Liên quan tới nhà Sohma chẳng bao giờ là hay ho cả”

      “ …”

      “Hãy trở về nhà trước khi quá muộn. Shigure có thể với các em biết tất cả, nhưng hoàn toàn là tất cả. Vì số thành viên trong nhà cũng chẳng được quyền biết tới về những điều bí mật. Cuộc sống này đơn giản đâu … Những bóng ma những tội ác luôn lỡn dỡn đâu đó quanh đây …. Vì thế trước hối tiếc … Tốt nhất nên rời còn quan hề gì đến với tất cả gia tộc này nữa kể cả nhà Shigure và Yuki và Kyo”

      Hatori đến lại ghế ngồi, Meyami chăm chú nhìn . Có chuyện gì đó rất khác về ta. phải là lời đuổi khách mà như cầu xin cả hai ở lại dù trong kí ức cũng được. Lời rất đặc biệt, muốn dính đến phiền toái, nhưng khi ở trong nhà, ngoại trừ việc và Tohru gặp ba người và số thành viên khác trong nhà biến đổi thành thú vật của mười hai con giáp. Ngoài ra chẳng có gì, xong đưa Tohru dạo quanh nhà, còn Momiji dẫn đến nhìn tuyết trời.

      “ Chị …. Chị tên Meyami đúng ạ?”

      “ Ừm, em có thể gọi chị là Mimi như Tohru cũng được”

      “ Mimi … Mimi … Mimi giống con mèo”

      “ … Tùy em thôi! ..”

      Meyami cười, đúng đấy chưa nghĩ mình có tên giống mèo như thế. Nhưng lai biết lý do tại sao papa Rintarou lại đặt biệt danh như thế. Sau này cũng chẳng tra cứu làm gì , vì đó là cái tên của người cha luôn thương đặt ra. Là vị ân nhân cứu mạng khi sắp chết

      “ CHị Mimi , chị Mimi”

      Thấy gì cậu bé chợt lo lắng khi sợ thích cậu nữa. Liên tục xin lỗi rồi xin lỗi. Meyami lắc đầu, xoa đầu cậu, hành động này rất giống Wataru. Tiếp theo hai chị em dạo quanh hòn non bộ cùng phòng khác. căn phòng gỗ , thoáng qua mùi hương khi họ qua. Meyami tò mò khi nhìn sang cánh cửakéo găn giấy gỗ. Nó rất quen thuộc, là gì nhỉ? nhớ, nhưng nó quen lắm.

      “ Chị, căn phòng này của ngài Akito. Ngài ấy khá trầm cảm, nhưng lại rất hay cười. Đối xử rất tốt với mọi thành viên trong nhà. Nhưng căn phòng này ngài kiên quyết cho ai chạm vào, cũng cho ai vào trừ ngài”

      “ …. Ngài Akito của gia tộc? Chắc ngài ấy rất nghiêm khắc nhỉ?”

      “ Ngài Akito giống các trưởng gia tộc đời khác, ngài là người vui vẻ, luôn đối xử dịu dàng, tốt bụng với mọi người. Như cả vợ chồng Hatori”

      “ VỢ chồng sao?”

      “ Ừm là vợ chồng, à mà thôi đến bên kia ạ, em kể chị nghe”

      Momiji kéo tay chạy đến bên ngồi bên cửa sổ nhìn ra, trong khu phòng khác. Tuyết ngừng rơi, trời cũng bắt đầu tối, nếu nó rơi tiếp hôm nay thể trở lại nhà Sohma. Nhìn sang Momiji trầm mặt, tự nhiên thấy cậu bé này lớn trước tuổi. Với khuôn mặt này cậu bé trải qua những chuyện gì?

      “ Chị hỏi về vợ chồng của Hatori đúng ?”

      “ Em muốn nhắc đến?”

      Vì nhìn thấy phẫn nộ trong đôi mắt vàng tròn xoe kia, còn ươn ướt nước. tự nhiên muốn hóng them chuyện nữa. Rồi đứng dậy kéo tay Momiji chơi tiếp lại bị cậu bé kéo lại ngồi xuống.

      “ EM mệt rồi ngồi nghĩ ạ”

      Meyami khẽ gật đầu rồi , nhìn khung cảnh ngoài trời. Tuyết năm nay rơi cũng rất nhiều như mấy năm trước khi gặp chị Megumi. Cũng là bầu trời tuyết tan thế này, nhưng hôm đó lạnh lắm. Ema ôm đau riết khiến đến lo lắng, tiền giành giụm lại nhiều. Sau đêm đó, sáng hôm sau mới bắt đầu gặp mặt chị Lily và bắt đầu bước tới bây giờ. Có lẽ đêm đó là định mệnh, Megumi như bản sao kiếp trước của , người mang tuyệt vọng nhưng vẫn năm giữ chút hy vọng nhoi. AI đó nhìn lại và quan tâm . Cảm giác với nhạc giữ và Megumi giống nhau. Có lẽ đến lúc, đến lúc rồi!

      Đến lúc bắt đầu lại mọi việc!

      “ Mimi này? Chị có thể nghe em kể chuyện về cổ tích?!”

      “ … ĐƯợc thôi … CHị rất mong chờ”

      “ Ngày xưa, chàng trai vì lời nguyền nên thể gặp người ngoài hoặc thế ai. Nhưng đến ngày đến bên giúp biết thương, xóa tan trái tim băng giá. Họ sống với nhau rất hạnh phúc nhưng rồi ngày kia, chàng phát hiên ra lòng đến mình, mà vì muốn khai thác thong tin trong gia tộc. Tộc trưởng gì, chỉ nhìn mỉm cười rời vào phòng. quỳ xuống bên cửa ngài rất lâu nhưng trong phòng có phản ứng.Mục đích của chỉ muốn xin lỗi ngài chọn sai người. Nhưng Ngài Akito lại tự giằng mình rằng lại mình mà chàng trai trong gia tộc mình hạnh phúc.SAu hai ngày, thành viên trong tộc, phát ngài tộc trưởng ngất sàn.”

      “ Sao lại ngất?”

      “ Vì ngài ấy bị bệnh xuyễn, cơ thể rất yếu đuối. Ngài rất ít khi tức giận, nhưng người lại biết cách chế lời mình làm thành viên trong gia tộc ghét bỏ. Chàng trai đẫ chữa trị cho bệnh ngài, và quyết định xóa kí ức của kia. Từ đó cả hai người gặp nhau nữa. Riêng ngài tộc trưởng lại nghĩ vì căn bệnh của ngài mà khiến hai người kia tách ra. Ngài rất ít khi gặp thành viên bên ngoài, luôn giữ kính căn phòng của mình. Từ đó chẳng ai thấy nụ cười môi ngài tộc trưởng nữa ….”

      tới đây Momiji dừng lại ôm mặt khóc, biết làm sao đành ôm cậu vào lòng vỗ lưng cậu

      “ Mimi chị biết ? Từ Akito rất thích cười, cười rất nhiều. kể do người bạn bí mật chỉ cách cười đùa. người trong gia tộc có thể bình đẳng với nhau, có thể thương người khác tộc nhưng phải chắc chắng là hạnh phúc. Nhưng chỉ vì kia, người khiến Hatori áy náy cả cuộc đời, khiến ngài Akito còn cười được nữa. Em rất muốn giúp họ …. EM muốn cùng ngài chơi đánh sò nữa chị ơi!”

      “ … Được rồi … chuyện gì cũng qua nhanh đúng ?”

      Momiji ngẩn đầu nhìn , ánh mắt đọng nước mắt đầy ngạc nhiên. Meyami chỉ mỉm cười đưa tay gạt nước mắt cho cậu.

      “ ĐỪng khóc, con trai phải mạnh mẽ. Còn về chuyện giữa hai người kia, chắc chắng ngày họ hiểu đúng !?”

      Làn gió vờn qua mái tóc, tóc mái hồng trán tán loạn, Meyami cười nhìn tươi như đóa hoa. Momiji tự dùi mắt mình, chớp vài cái. Có phải cậu hoa mắt, nhìn thấy mọc them đôi cánh ?

    4. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      CHƯƠNG 39:
      Tối đến, vì Shigure lo bão nên đến đón cùng Tohru trở về sớm. Momiji bám co miết đến khi hứa quay lại mới chịu bỏ tay ra. Nhưng trước kh ra khỏi cổng bị Hatoru gọi giật lại. tay cầm theo vỏ xò , màu trắng, có chút đốt thân. Chạm võ, là nó còn ấm nóng, dường như có ai đó nắm rất chặc nó vào tay. Là người nào? Meyami cơ bản đón được, về Hatoru chri lo chào Tohru rồi kéo Momiji vào nhà. đón được có phải ta hay , nhưng nếu là ta tại sao lại đưa cho qua tặng khác lạ này. Chỉ duy nhất có người từn tặng món quà đó.

      Chẳng lẽ là ….

      Quay đầu về hướng sau lưng, đối mặt với là khung cửa gỗ bị đóng chặt. Nhưng gió thoáng qua, truyền qua khe cửa có thể thấy được góc áo màu trắng vụt qua. Là ai? Người nhìn từ khi bước vào nhà sao? nhận ra được đến khi ánh mắt kia như muốn thiếu người .

      “ Meyami nhanh về thôi, bão đến đấy!”

      “Vâng ạ!”

      Thôi suy nghĩ miên man, đem vỏ sò bỏ vào trong túi áo, cúi người chạy theo hai người Shigure. biết sau cửa sổ kia còn ánh mắt đen sâu thẳm nhìn rời cho đến khuất bóng. Lúc này sau lưng , Hatoru bước vào, quỳ mặt đất, Akito quay người mỉm cười nhìn Hatoru: “ Cảm ơn Hatoru”

      “ …”

      Hatoru mở miệng muốn gì đó nhưng lại thôi, muốn hỏi tại sao lại tặng cho bé kia vỏ sò phải thứ khác. Từ bao năm rồi còn nhìn thấy cậu cười, hôm nay vì chuyện đến thế tộc trưởng lại cười và cảm ơn . Có phải quan hệ của họ được khá hơn rồi ?

      Về đến nhà cũng là lúc cơn bão tuyết bắt đầu. Meyami tắm rồi lên phòng cuộn tròn người vào chăn, đem vỏ sò ra ngắm nghía. lâu lắm rồi, vỏ sò này tự nhiên xuất , có thể phải đúng như nghĩ nhưng còn biện pháp nào khác sao? Cậu bé lúc trước luôn e sợ khi lại gần, có thể sợ mình biến thành con vật. Mặc khác nếu đây chỉ là món quà cũng có thể trùng hợp.

      Nếu cậu bé kia có gặp lại, chắc bây giờ cũng trưởng thành. Số tuổi của cậu bé bây giờ chắc cũng hơn Hatoru mấy tuổi. Rồi khi gặp, còn nhận ra cậu ?

      Mang suy nghĩ rồi chiềm vào giấc ngủ, tay vẫn nắm chặc vỏ sò còn hơi ấm. Bên ngoài cửa sổ, bão tuyết vẫn nổi, nhưng bên trong căn nhà yên ấm đến là thường. ai hay biết con mèo đen từ cửa sổ nhảy xẹc vào, đến bên tóc hồng cúi người vùi đầu vào lòng rồi nhanh chóng nhảy ra ngoài biến mất.

      Sáng hôm sau vì nhà trường cho nghỉ qua cơn bão tuyết, mà cũng đúng vào ngày nghĩ đông của các học sinh. Vì thế gia đình Shigure hôm nay quyết định tắm suối nước nóng. Meyami hiểu tại sao ngày đông này ngủ mà tới suối nước nóng làm cái gì. Với lại trong truyện chẳng phải các người đến suối nước nóng sau mùa xuân hay ngày lễ tình nhân gì đó sao?

      Chọn đúng cái lúc muốn ngủ đông nha~.

      Ở nhà được có mấy ngày, nằm ngủ cho có mỡ rồi sang năm tiếp tục cắt nó ra để bán lấy tiền ( ý là làm việc thế giới nghệ sĩ ấy mà). Và đương nhiên từ chối lời mời, ai ngờ được họ nếu họ cũng , mà Tohru có muốn đến mấy cũng vẫn ngồi lỳ ở nhà mặc cho Shigure chèo kéo đến mức nào. Bắt buộc là phải rời “ổ” để ngồi xe buýt cá nhân chạy ra khỏi nhà, đến vùng núi lạnh ngắt tìm nước nóng để tóc. Mặc dù ở nhà nếu rảnh rỗi chút có thể tự đung tự cấp. Và việc quan trong là càng lên cao khí càng loản ra, các người sợ chết nhưng sợ chết. Cái nhiệt độ trong cơ thể như thế này (lạnh) còn gặp khí núi vào ngày đông.

      Giết còn hơn.

      xe Tohru hết chuyện này đến chuyện khác, Meyami liếc sang bên cửa xe. đường sá toàn là tuyết, kiểu gì cũng bị chạm chuyến trở vể….. Ngồi xe, Tohru bắt đầu tưởng tượng mình là công chúa xinh đẹp với là xinh đẹp. Meyami chống cằm nhìn trời, được rồi bạn này rất ư là ngây thơ, và trong sáng. Và đến lúc người ta “ ăn” hết khi nào cũng chả biết. Xem như vô can vào vụ này , Tohru có nam thần bên cạnh bị kiểu đó (ăn) là ngày sớm chiều. Momiji chạy theo cùng xe cũng hùa theo. Này nhóc chị hỏi thiệt em nha, em là nam hay nữ mà cứ suốt ngày hoàng tử với công chúa thế hả? Nhìn từ đầu đến chân, tốt nên kết luận câu: “Tiểu thụ trong tương lai”

      “ Meyami cậu cũng thành công chúa nha~”

      Chơi vui, Tohru thuận tiện kéo luôn vào. Meyami đổ mồ hôi hột. mà làm công chúa chắc chắc các cậu làm lọ lem hết rồi đấy. Công chúa? Xin lỗi đảm nổi.

      nha~ Mình ghét phải làm công chúa a~”

      “ Vậy công chúa, chị là ai?”

      “ Hehehe Meyami của em là phù thủy bắt công chúa a~”

      Momiji bất ngờ chen vào, chỉ cười rồi xoa đầu cậu bé. Đúng mà, trong lớp người bạn xem là phù thủy vậy làm phù thủy . SAu này miễn ai ăn hiếp được. Mà làm phù thủy cũng sống lâu nhất trong truyện đó thôi, cho dù kết thúc thảm hại thế nào. Nhất là còn lưu danh sử sách đấy.

      (Khoan ! Ngươi Tohru ngây thơ, bây giờ sao nhìn lại mình?/ Ta? *chỉ tay vào mặt* ta làm sao?/ *hắc tuyến*)

      “ Này cậu muốn làm phù thủy sao?”

      “ Ngươi làm phù thủy hại được ai?”

      Yuki cùng Kyo từ đầu đến gì im lặng , lập tức chen vào. cười trừ cho qua , hỏi như thế trả lời chỉ có câu: “ ĐÚng đấy!”. Kyo nhìn rồi lại nhìn sang cửa sổ, ai biết khóe miệng nhếp lên đường cong hoàn mỹ.

      “Đến rồi nó ở ngay phía trước đây!”

      Cả nhóm đứng trước ngôi nhà nhìn vào trong. Ngôi nhà theo kiểu phong kiến thời xưa khá cũ kỉ, bên sân nhà còn đọng cả vườn tuyết như mới được vén lên. Nhìn khung cảnh hữu tình ( lời của Tohru) ghê gớm, chính xác gió lạnh thỏi qua, tiếng côn trùn từ nơi nào kêu ran, khí se lạnh mang theo mùi vị của nơi u, rồi lại tới những cành cây cồi cọc bị gió đưa qua lại. giống loại cây bị ma ám. Tuy nhiên hai con người nào kia vẫn chơi trò công chúa với hiệp sĩ ngon lành nơi này. Meyami chợt thấy rùn mình, có thể Tohru phải là thục nữ giống nghĩ.

      Chơi rồi, bây giờ vào phòng. bên trong nhà nhảy ra người phụ nữ mà Momiji gọi là bà chủ của suối. Bà kia nhào lại nắm chặc tay Tohru, mắt trợn trắng, gương mặt trắng bợt : “ Tôi chỉ phòng cho mọi người nha”. Nhiêu đó cũng đủ làm trò công chúa kia của Tohru dừng lại.

      Còn tại sao bà nhào đến Meyami, xin lỗi nữ chính nhanh chân chạy qua sau lưng Kyo nấp rồi, cảm giác của . Bà chủ nhà trò có vấn đề.

    5. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      CHƯƠNG 40: SUỐI NƯỚC NÓNG!
      Mới trở về phòng, bị Momiji cùng Tohru chạy vào kéo tắm nước nóng. Họ biết nếu thay đổi nhiệt độ đột ngột cơ thể tạm dừng hoạt động (ngất)sao? Nên bảo họ trước chuẩn bị đồ theo. Suối nước nóng nằm sau lưng khu vườn của ngôi nhà, và cũng thuộc quyền sở hữu của Sohma. Meyami tự hỏi, nếu họ xa lánh tiếp xúc với người lạ, cơ nghiệp này dựng lên như thế này có nghĩa họ rất tài giỏi rồi.

      Tiiiiing ….Tiiiiiiiing…

      “ Meyami, em chạy tắm suối nước nóng lại bảo cùng!?”

      Tin nhắn của Tompa là tin nhắn thoại, cho ông này theo mọi chuyện tưởng được như cách Tohru tưởng tượng mình về công chúa như khung cảnh như bãi tha ma kia.
      “Meyami em lại lơ à?”

      “ Tompa thân mến, xin lỗi em nhắn cùng. Nhưng về nhà em tích cực làm mồi nhữ cho

      Viết như bức thư, nên chắp tay bái ông này làm sư phụ sao? Nên biết ông anỳ chỉ có chuyện đó mới nhắn tin cho thôi a~ Còn thường?

      Cả tin nhắn : “ Ờ” cũng gọi là tốn tiền đấy!

      Bước ra ngoài nước nóng, khu tắm của nữ và nam lúc nào cũng được chia vực hoặc ngăn cách bởi hang rào kính. Vì thế vừa bước ra ngoài, biết bên kia có ai nhưng Meyami biết chắc chắng là có Momiji. Cậu bé bao giờ chịu ngồi yên đâu.

      “ Chị Tohru chị làm gì đó, em qua tắm với chị ha!”

      “ Mày có im lặng hả?!”

      Tiếp đến là cả đống lời mắng của Kyo cùng Yuki, Meyami nhìn Tohru khi phát ra , từ từ ngâm mình xuống nước ấm. Cơ thể từng tứ chi như nở ra. Yên ả . ĐƯa mắt nhìn lên trời, phải đẹp nhưng nó báo hiệu sắp đến những ngày mùa xuân xinh đẹp. Hoa đạo nở, muôn vật lại hồi sinh. Nhưng trước mắt ngày giỗ cha mẹ sắp tới cần chuẩn bị rồi.

      Liếc nhìn sang tấm hình Tohru cầm tay. Là mẹ bé, bà mẹ lúc trước gặp lần bẹo má đến sưng cả mặt. Bây giờ nếu muốn cơ hội chắc cũng chả được. Đời người trôi qua nhanh quá, bình thản đến đáng sợ. Như kiếp trước, đêm sốt đau, chẳng bị thương. Khi làm xong nhiệm vụ ám sát về, khí lạnh trong người bắt đầu lan tỏa khắp cơ thể đến khi đông cưng tim lại. Nhiệt độ máu cũng hết. lại được xuyên qua trong bụng mẹ ruột mình kiếp này. Và cũng chả biết khi nào nó kết thúc nữa.

      “ Chị Tohru, chị Meyami ra chưa ạ?”

      “ ừm chị ấy đây này”

      “ CHuyện gì Momiji?”

      Nghe giọng , Meyami hỏi vọng lại từ bên này. Cậu bé nhanh chóng kéo về thực tại rồi đấy. Nếu .

      “ Meyami chị hát ạ”

      “ …”

      để em hát nha~ Chị hát theo ạ. Cả chị nữa Tohru”

      “ Ừm chắc chắng rồi”

      Tohru vui vẻ gật đầu dù Momiji có thấy . Cậu bé bên kia bắt đầu hát bắt cả hai người hát theo. Meyami kéo Tohru lên bờ rồi hẳng hát, nên cậu bé bên kia chờ lâu la ỏm tỏi. Meyami ngồi bên phòng uống trà nhìn Momiji hỏi tại sao nghe lời cậu. RỒi hết ôm cổ Tohru rồi lại chạy đến lay tay . Meyami chỉ cười rồi rút tay ra.

      “ Thằng này ngươi ngồi im !”

      chịu đâu, Meyami trả lời a”

      “ Im Momiji”

      “ Cả Yuki cũng thế chịu đâu. Meyami họ bắt nạt em kìa”

      chỉ cười đem tay xoa đầu cậu: “ Momiji này em có biết ngâm quá lâu trong nước nóng bị say ? Lúc em cùng Tohru xuống hồ là khi nào? Khoảng 15 phút cơ thể bắt đầu có triệu chứng say hoa mắt. Nếu lên bờ ngay uống nước khi nào hay đây!”

      Momiji chỉ ngật đầu rồi nhìn lại , cậu cúi đầu suy nghĩ rồi xin lỗi , chạy sang bắt tay Tohru xin lỗi. Meyami cười nhìn bóng dáng cậu bé ngủ: “ Trẻ dễ dạy”. Trở lại phòng mình ấp trong chăn ấm. Nhắn tin với chị EMa cùng Nanami. bé này sớm muộn gì cũng thành công chúa nhanh thôi. Nhưng sao thấy Nanami này bám riết lấy thế nhỉ. SAu này đứng lấy chồng cũng nhờ chọn à. Khổ thân.

      Bên này tin nhăn của chị Ema, lúc trước ngủ với chị. Ema nhận được bức thư của Subaru, hỏi lời khuyên của . Meyami biết sao đây? họ phải an hem ruột mà cũng phải con đẻ của papa nên cứ tiến tới sao? Hay là Subaru cố gắng tấn công? CHỉ sợ lúc đó Ema chạy mất dép rồi.

      Là em khổ quá mà!

      “ Mimi cậu chơi với mọi người sao?”

      Bên ngoài vọng lên tiếng Tohru. Ừ nhỉ ngủ sớm quá phải. Ngồi dậy từ trong chăn xuống phòng. Họ đánh bóng bàn sao.

      “ A”

      “…. Vụt …”

      Vửa bước vào phòng với tâm trạng muốn xem trần đấu cuối cùng bị quả banh bay thẳng vào mặt. Rất may để ý trước nếu ăn đạn lạc như chơi. Từ dưới đất mò mẫn ngồi dậy, nhìn cái banh sau lưng mình rơi thẳng trong tường dính vòa đó luôn. Hắc tuyết chảy ròng ròng. nghĩ có nên trở lại phòng an phần nhỉ.

      “ Mimi xin lỗi mình mới chơi, cậu sao đấy chứ?”

      Tohru tất tả chạy lại xem xem dưới. Xin lỗi rối rít. biết gì chỉ cười. Đời là thế chẳng trách được ai.

      “ Tohru cậu ghét mình đúng ? Lần sau ám sát nhớ tiếng mình biết đường lãnh đạn”

      “ Ơ phải mà xin lỗi xin lỗi”

      lỗi phải gì hết, tối này mình quyết định dạy cậu chơi bóng bàn. nên đừng trách mình”

      rồi kéo Tohru vào trong phòng để mặt sáu con mắt mở to nhìn , rồi lại nhìn quả bóng. Meyami muốn dạy Tohru chơi bóng cũng cần phá sản đến thế nha~

      Tối nay vui lắm đây. Tohru khổ lắm đấy!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :