1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Tổng mạn - NP] Cúc Trắng Trong Mưa - Chạng Vạng

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      CHƯƠNG 27:
      Giữa trưa, Meyami nhận điện thoại từ Tompa.

      cần có việc lên công ty gấp, liền xin phép rời . Đến nơi, khung cảnh nơi tòa soạn rất tập nấp. số người ra lại vượt qua mặt để ra cổng hoặc vào phòng làm việc. số người nhận ra nên chỉ cúi chào cho có lệ rồi gấp rút rời làm công việc của họ.

      “Tiiiiiiiiing ……Tiiiiiiiiing …….”

      Tiếng tin nhắn điện thoại, là Nanami, nhìn màn hình điện thoại Meyami cười trừ. Sao lại quên bạn này, lúc trước ở công viên trò chơi cũng có trao đổi số điện thoại cho , tới giờ nếu bạn nhắn tới chắc cũng lãng rất nhanh.

      “ Mimi lúc nào rảnh chơi được ? Lâu rồi gặp cậu, gọi cả Ema nữa nhé! Bọn mình lâu quá rồi gặp. Mà bạn hư lắm đấy, nhắn tin cho mình tiếng nha. À mà Mimi này, bạn học trường nào?”

      Đọc đoạn tin, Meyami nhắn lại trả lời, sau nhanh chóng lên phòng làm việc. Bước vào cửa, bàn làm việc bao nhiều là tập hồ sơ bìa cứng màu vàng, xanh dương, lục các loại. Có nhiều kích cỡ khác nhau, cùng các sấp giấy bị xếp xộc xêch. Tompa ngồi ghế xoay bút, đưa lưng về phía , mắt đăm chiu về phía cửa kính. bước lại gần , từ khoảng cách của cũng đón được nhìn cái gì, hôm nay trời gió rất mạnh, những đường nếu mặt váy quá ngắn hoặc quá rộng có thể bị gió phất lên. Và bên trong họ có “dự bị”, cứ lặng im nhìn và nhìn, rồi liếc sang Tompa được hai phút đồng hồ. Meyami đem cuộn sách bàn, mà thuận tay vớ lấy, đập lên đầu ta.

      “Meyami, em giết à? Ủa mà khi nào đến đây?”

      “Em đến đây khi còn ngắm cái gì bậy bạ dưới kia!”

      “ À ra thế, nhưng em xem vì em lao đầu vào công việc, giải tỏa chút chắc thành ông cụ già!”

      liếc , rồi ngồi lại vào ghế: “ Giải trí của cũng lành mạnh !”. Đem xấp hồ sơ bàn nhìn qua, những số liệu, cùng quyển sách Tompa ghi. Tất cả các tài liệu, những chi tiết để ý đến đều được liệt kê trong này. Meyami thở dài, xem ra nợ lời cảm ơn.

      Lúc này Tompa cũng ngồi xuống đối diện , lật them những tập khác đưa ra. chỉ đón nhận, rồi kiểm tra

      tìm chúng đấy. KHi đến nơi cảnh sát về bằng chứng, xem lại chiếc xe mô tô kia rồi, em biết thấy gì ?”

      thấy được?”

      “ĐƯợc chứ! Này nhé ………”

      Lúc đó cơn gió thổi mạnh vào phòng, chỉ nhìn cánh môi đắc ý của Tompa mấp máy, rồi hai người thêm chuyện gì đó. SAu bữa đó, Meyami muốn mời di ăn nhưng có hẹn với người tình, đành bó tay. Đúng lúc, định trở về nhà Sohma điện thoại vang lên. Màn hình là tên chị Chi, đêm nay cũng sắp tới giáng sinh, ngoài đường cũng tấp nập ngừoi qua lại, nhưng xem như bây giờ cũng khuya. Chị Ema nghỉ ngơi còn gọi cho ban đêm, nếu thường ngày hai chị em cũng nhắn tin cho nhau mà. Chắc là chuyện gì?

      Nghĩ thế, Meyami bắt máy, đầu dây bên kia là tiếng hối hả : “ Mimi Tsubaki có ở chỗ em?”

      Hơi bất ngờ nhưng, vẫn trả lời rằng , rồi Ema cúp máy, gì them. Nhìn màn hình điện thoại, chuyện gì xảy ra rồi? Hai cặp song sinh đó lại giận nhau bắt chị Chi tìm sao? Thở ra, dù gì cũng là trai , lúc ở nhà giúp được gì khi quyết tác hợp cho hai người, bây giờ lại để việc ra thế này. lại cũng do lỗi của , biết trước lại nhún chàm. Đạp gas, lái xe tìm khắp mọi ngỏ ngách, đến khi tiệt vọng. Mẻyami đến bên công viên bên hồ, nơi này cũng khá gần nhà các nên cũng có thể đến đây.

      Công viên về tối dù khuya nhưng có những cặp núp trong bóng tối để tâm . dọc bờ hồ khi muốn làm kì đà cản mũi của họ, bờ hồ khá vắng, trời về đông cũng chẳng còn sao hay trăng, bầu trời đen kịch, chỉ có những bóng đèn đường xa xa chiếu rọi mặt nước, gợn sóng lấp lánh.

      được quãng, chợt thấy bóng người. Thở dài, quay , sao lại ngốc nghếch tìm những nơi này chứ? Nơi này chẳng phải do các cặp đôi sao? người buồn tới đây càng buồn them thôi. Nhưng quay được nửa vời chợt nghe tiếng gọi tên mình về phía đằng sau. Là tiếng của nam, giọng rất quen, nhưng cũng lạ. Xoay người nhìn : “ Tsubaki!?”

      “ Meya-chan sao em … Em tìm sao?”

      “ Vâng. Ở nhà có chuyện gì ạ? CHị Chi gọi em hỏi cùng em .”

      Sau hồi chuyện, Tsubaki kể cho nghe về nghiệp của mình và tin báo xấu vào sáng nay, chỉ muốn ra đây ngồi suy nghĩ cách an ủi Azusa để cậu em tiếp tục đảm đương vai nhân vật kia. Meyami nhìn , rồi hơi trầm chút, cuối cùng cũng phải hỏi : “ Game lồng tiếng tên gì?”

      “ Địa ngục tận thế, có chuyện gì sao?”

      “ Này chắc cũng biết em là ca sĩ đúng ?”

      Hỏi thế cũng biết chị Ema cũng cho cả nhà biết về công việc của . dối nữa cũng vô ít. Tsubaki chỉ nhìn rồi xoa đầu: “ biết!”

      “ Vậy cũng biết ca sĩ cũng có thể trở thành diễn viên lồng tiếng khi công ty đó mời đúng ?”

      Tsubaki nhìn , mở tròn mắt sau đó như nhận ra gì : “ Em cũng…”

      Câu của nuốt vào trong khi thấy gật đầu. Meyami mỉm cười: “ chắc biết em lồng cho vai nào đâu!”

      “Chắc là vai nữ chính?”

      Meyami lắc đầu, là ngược lại cơ. THực chất lồng cho cả hai vai nữ chính và vai nữ phản diện. Nhưng vẫn thể vì có cảm giác lời thoại nữ phản diện dài rất nhiều lần. Ánh mắt nhìn lên bầu trời đêm rồi, hạ giọng. về nghiệp tự đựng dậy mình, tuy là ai theo cùng hay cũng ai về động lực cho đứng lên. Gặp khó khăn chỉ biết tiếp tục tìm cách vượt qua nó. Meyami ghen tỵ với Tsubaki, ghen tỵ với vì có người em trai luôn xác cánh bên mình. Hai người có thể chia sẻ cho nhau nhiều thứ. Như về công việc giúp đỡ nhau. Sau khi nghe nhận vai chính của trai mình Azusa cũng rất bàng hoàng tìm khắp nơi. Khuyên trở về cùng bàn lại với em mình.

      Tsubaki nhìn lại . có thể chuyện gì lại nuốt vào trong. vươn tay ôm chặc vào long. Meyami đẩy , mà vươn tay vỗ lưng . biết người nghệ sĩ cần yên lặng khi thất bại, và người chia sẻ với mình khi mệt mỏi. Nhưng con người bị tinh cảm chi phối trong công việc cần yên lặng gấp bội và tách hai người ra chút. Tsubaki lựa chọn đúng, hai người cần suy nghĩ tốt khi đưa ra lựa chọn cho mình.

      Ngồi được chút tiếng chuông điện thoại, Tsubaki vang lên. bắt máy chút. Sau khi tắt máy, nhìn với mắt tỏa sáng. biết nghe được những gì nhưng vẫn tiếng chúc mừng. Đêm đến, chuyện với Tsubaki được lúc cần trở về nhà Sohma.

      “ Meya-chan … Em chuyển ra ngoài ở sao?”

      “ Dạ … à vâng”

      “ Tại sao? Papa Rintarou có về công việc, nhưng em là học sinh công việc nghệ thuật cũng đến nổi phải xa nhà …”

      “ ….”

      “ Em định khi nào dọn về?”

      “ …. À khuya rồi, em về ạ”

      “ Meyami nếu em trở về mọi người luôn chào đón. Nhớ về sớm đấy!”

      “ …. Dạ …”

      Meyami nhanh chóng rời . Quay về? Ngày mai phiên tòa mở, nếu các biết chính là người đối đầu chưa chắc cho quay về. Còn chào đón? Chỉ sợ mãi có được.

    2. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      CHƯƠNG 28: ĐỐI THỦ

      Đêm đến, Meyami ngủ được. Mai là ngày ra tòa.

      Sau khi trở về nhà Sohma, tự dính mình chiếc bàn học, lật tiếp những tài liệu khác, và ôn lại kỉ những chứng cứ tìm thấy.

      “ Mimi bạn ngủ sao? … Gì thế?”

      Tohru dụi mắt thức dậy nhìn vẫn ngồi bàn từ đầu tối tới giờ, đến gần, Tohru như muốn choáng, bàn đều là giấy khổ A4 hay A3, mặt đầy những chữ in bằng mực máy đen kịch. Meyami giật mình gập cuốn sổ lại, quay sang nhìn cười trừ.

      “ Mình đánh thức bạn sao? Xin lỗi”

      “ À có, bạn nên ngủ sớm vào ngày mai chúng ta còn học đấy!”

      Tohru vẫy tay rồi nằm lại nệm, Meyami chỉ cười rồi đến nệm mình nằm xuống. nghĩ nên cho Tohru biết về ngày mai phải lên tòa, mắc công Tohru xem như người ngoài hành tinh rồi lại xa lánh nữa nguy.

      Sáng hôm sau, Meyami nhận được tin nhắn từ Tompa, phiên tòa thứ nhất để xử còn thứ hai, đến lượt . Bây giờ bảo nên gấp đến cảnh sát lấy chứng cứ. Khi nhìn thấy quên đem về rồi.

      Rời khỏi nhà, chạy xe thẳng đến đồn, đưa giấy chứng nhận cho họ. được cảnh sát trưởng đưa đến căn phòng cũ kỉ, giữa bậc cao là xe mô tô đời cũ nhưng nhìn cũng biết chủ nhân nó trang hoàng như thế nào trong xe. Đời mới của thời, và cũng là đời huy hoàng nhất của hảng xe này. Chi Cục trưởng đưa cho tấm bìa giấy dày cộn. Meyami chỉ kịp cảm ơn rồi nhanh chóng gấp. Phiền tòa mở ra, cần xem Tompa tranh kiện.

      7h- toàn án Trung Tâm thành phố Tokyo.

      Giữa bàn gỗ là những vị thẩm cao nhất trong nước, cùng với những vị khác. Ngồi hai bên là bang luật sư đối đầu, bên phải là công ty của Meyami, Giữa những hình bán cầu cong để người đàn ông mặc áo vest trông lịch lãm và tế nhị. Nhưng những lời ông ta ra và gương mặt ông ta có chút là khiếm nhã.

      “ Này, thằng chó này dối!”

      Lão phát ra, chỉ tay vào Tompa khi đề cập đến tội mình. Phiên tòa luôn nhắc nhở lão giữ yên lặng.

      “ Này tên tóc vàng, ta dùng tiền thuê đấy, có biết . CŨng nên giữ chút gì mùi tiền chứ”

      Còn rất nhiều lời khác lão với hai luật sư tòa. Meyami nhìn lão rồi đến bên ngồi vào vị trí công ty mình. Phiên mới tới , tại nên từ từ mà xem xét cách giải án của Ukyo.

      cố nhìn xuống tức giận khi bị lão già kia hết la đến hét. Lão thực biết hành động đó khiến luật tranh cãi them vô dụng. cũng đành bó ay, dù gì cũng chẳng muốn phá cái vụ án nhảm nhí này. Nhận tiền rồi cho qua có lệ, dù gì cũng chẳng ưa gì ta. Mà chuyện ra tòa này Ukyo cũng phải đối đầu với Tompa, tân sinh viên mình từng dạy dỗ. muốn thử thách tính chịu đựng của cậu nhóc. Nhưng khi nhìn thấy bóng người quen thuộc bước vào tòa, tâm như nhảy cẩn lên, em ấy giữ lời hứa. Nhưng chẳng được bao lâu, rơi nhanh vào đáy vực. là đối thủ của trong phiên tòa này. Vì tính tâm lý, Ukyo gọi người bạn cùng phòng thay phiên, cần nghỉ ngơi, khi liếc sang nhìn Meyami, nhìn mỉm cười xem như chào hỏi. Ukyo im lặng nhìn sang nơi khác. Tâm hồn tại cũng còn tại nơi này.

      ( Ukyo lớn hơn Tompa chỉ 2 tuổi, từng là tiền bối của Tompa).

      ghế người xem, thành viên trong gia đình Asahina cũng ở đó, tuy chỉ vài người số khác do bận việc và do hôm nay là đầu tuần nên bắt buộc phải lên lớp. Kaname cùng Masaomi nhìn nhau rồi lại nhìn xuống dưới tòa, cặp song sinh mỗi người vẽ, Azasu nhìn trai mình, Tsubaki chống cằm, dáng vẻ xem cuộc vui nhưng ai biết khuôn mày bắt đầu nhếch lên đường mờ nhạt.

      Sau được tiếng đồng hồ, phiên tòa được nghỉ ngơi. Meyami đứng dậy chờ Tompa về phía phòng nghỉ ngơi luật sư, mà phiên tòa chuẩn bị. hành lang nhiều người qua lại, tiếng dày lột cột nền sàn đá hoa, tiếng guốc như đinh gọi theo. Tompa nhìn , rồi lại im lặng. Làn gió thỏi qua khe cửa mang đến khung cảnh nhàng. Meyami liếc mắt nhìn bầu trời quang đãng, họ biết rồi. cũng thấy dáng vẻ khó chịu của họ, xem ra cần quan hệ giữa và các càng ngày lại tệ them gấp bội. Chỉ mới vui mừng, chuyện được chút vậy mà …. Dù chuẩn bị tâm ly nhưng sao thế này?!

      “ Meyami!”

      Tiếng vọng gọi từ phía sau, khiến giật mình quay lại. Ukyo, đến chỗ ngày nhanh sau đó nắm tay kéo . gật đầu với Tompa cái xem như chào hỏi. nhìn cổ tay bị hai- Ukyo nắm đỏ ửng còn có cảm giác rất đau, nhưng lại vùn vẩy. biết giờ có phản ứng cũng như thế thoát được, đường nào cũng trở ra thế này. hết kẻo đêm dài lắm mộng. Dắt (kéo) Meyami đến khuôn viên sau tòa, Ukyo bỏ tay ra xoay người đối mặt . Trong mắt , Meyami có nhìn thấy những giọt lửa giận.

      Ukyo chuyện này ….”

      “ Meyami thi trần ra trò !”

      “Dạ?!”

      Ngước mắt nhìn. Thi đấu? Ukyo muốn thi. Lát sau hiểu ra, muốn đấu với , gật đầu mỉm cười quay lại phòng ăn, biết nên làm gì. Và nợ cả nhà lời giải thích thực . Hôm nay chơi, sau này thể tiếp tục. Phải cho họ biết vì dù gì cũng là người nhà.

      “ Meyami, em là đối thủ của hãy cho thấy đối thủ của tốt đến thế nào!”

      “ …”

      Chợt Ukyo nhìn , rồi đưa tay vút mái tóc , hạ giọng thầm: “ giận em, chỉ có bất ngờ. Nhưng giận chút nào là hơi dối, giận phải em là đối thủ của , giận vì em giấu chuyện này. Ngốc, em phải giải thích.”

      Trong khi Meyami xửng người nhìn , Ukyo rời . Đợi được lát, hồn trở lại xác, chỉ biết thở dài đến phòng nghỉ ăn lót bụng cái gì đó.

      Và hai người biết sau gốc cây còn có những cặp mắt khác nhìn họ.

    3. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      CHƯƠNG 29:

      Sau giờ ăn, tòa án bắt đầu làm việc.

      Nhìn Ukyo bước vào vị trí của mình, Meyami mỉm cười với . Bây giờ tâm trạng còn nặng như trước nữa. Mà có đôi chứt thoải mái hơn rất nhiều. Tiếp theo chỉ chờ ở , vụ án này hãy trở thành đối thủ thực của trai mình.

      Trận đấu vui lắm nhỉ?!

      Sau tiếng đồng hồ tranh luận, hai bên đều ngang sức ngang tài. Nhưng vì thế mà cuộc đấu giảm phần gây cấn, ai cũng biết các luật sư ở đây ra sức bảo vệ nhân chủ của mình, nhất là bên phía công ty Tompa, chủ nhân bên này bị giết trước ngày hành tòa. Mọi chứng cứ dường như có người đối xứng, cũng như có câu khẳng định của đối phương. Chính thế nhân chứng, hay luận cứ đều trở nên vô dụng. Tuy thế, nhưng luật sư bên người kiện làm rất tốt công việc của mình, có đôi lúc nắm gọn quyền chủ động trong tay, mặc khác lại ngang tài ngang sức với chức vị nhị luật của quốc. Mà luật sư đứng đầu quốc chỉ là nữ sinh mới lên 16 hay 17. Cái này có coi là năm nay có quá nhiều thiên tài hay đây?

      Meyami đưa tay lau bàn tay chảy đậm mồ hôi, đưa mắt nhìn sang Ukyo, cũng kém gì là mấy. Từng giọt mồ hôi như hạt đậu rịn trán , tóc mái màu vàng như bị ướt dính lại đoàn. thực ngờ, Ukyo có nhiều bằng chứng như thế, nếu có các chứng cứ tìm them, chắc chắng thua ngay từ vòng ra trận. Nhìn nở nụ cười. Đối thủ đáng ngờm, người tốt, lại có mặt khác như thế, như thế đối với các phải là điều tốt đẹp hay sao?. Đưa mắt nhìn đồng hồ treo lên tường, thời gian vụ án cũng kết thúc, nên cho ra rồi.

      “Meyami …”

      Tompa ngồi bên cạnh khẻ đủ cho hai người nghe, tòa án cấm việc trao đổi với đồng nghiệp cùng công ty. Tompa khẽ gật đầu, hiểu ý, đến lúc mấu chốt.

      “ Thưa quý tòa, theo luật * bộ Luật Hình Sư số ** của nước chủ nghĩa Nhật ta, nếu về trường hợp của nhân chủ tôi là bị dụ dỗ cưỡng hiếp. Nên biết vị nhân chủ của Meyami bên kia có những hành động như thế nào đối với nhân chủ tôi. Tôi xin về mặt tâm lý chút, nếu là đàn ông “ mỡ dâng đến miệng mèo” con nào ăn!”

      “Thưa quý tòa tôi phản đối ý kiến của ông Asahina bên kia”

      Meyami bật dậy chắn ngang lời , đàn ông … Hay nhỡ, đúng cùng duột.

      “ Nếu như theo luật * số * của bộ Luật Thẩm Phán, chúng ta thể bàn về mặc tâm lý bên này, nhưng nếu ông Ukyo bàn về mặc tâm lý tôi nên nhắc cho ông nhớ rằng đối với ngừoi chủ trương tốt cho tâm mình lay động, đối với ngươi giữ tâm mình yên lặng như mặt nước mới sa vào những lôi kéo. Mặc này nhân chủ của ông Asahina từng là người được mệnh danh là vị thần lương thiện (theo giới nghệ thuật) và là người đàn ông giữ tâm mình chính chắn nhất (theo giới gia đình). Vậy cho hỏi nếu như ông có những hành động kia, phải chăng là báo giới đều về tin vịt?”

      “ …Thưa quý tòa tôi xin hết ..”

      Ukyo nhìn rồi cúi đầu im lặng, Tompa nhìn , hiểu nghĩ gì, nhưng tin luôn có chủ ý của mình.

      “ Vậy bên luật sư Meyami cần them?”

      “ Thưa quý tòa còn thứ tôi chưa đưa ra, về vụ án 16 năm trước có liên quan đến nhân chủ của ông Asahina đây.”

      “ Mời đưa lên!”

      Meyami nhìn Tompa cười vui vẻ, chỉ biết lắc đầu. Gây náo đống sau lại đưa ra cách giải quyết kiều này sao? Ra mắt cũng hơi choáng rồi! Bằng chứng được đưa lên. Chiếc hộp đen, hộp thứ hai trong ô tô cảnh sát bao giờ chạm tới, đúng hơn nó bị cố tình giấu trong xe khi chủ nhân nó có thời gian. Thời gian trôi, vì nước bảo bọc hộp đen là chất hiệu tốt, vẫn giữ nguyên chất lượng bên trong.

      Nhìn thấy chiếc hộp, mặt lão già kia tái , miệng run lập cập, môi đánh môi lại mở miệng. Lão đưa ánh mắt cá chết nhìn về phía , Meyami ngơ dù có thấy nó.

      thể nào! thể nào! Tại sao nó có thể? Đám người kia chết, chuyện ấy cũng bị chon vùi trong quá khứ cũng 16 năm nhưng con bé kia có thể tìm ra! thể nào.”

      Lão ta ngục mặt mà suy nghĩ, ánh mắt trợn lớn nhìn về phía hộp đen cho chạy vào băng hình. bức tường trắng, ảnh phim màu ra, đúng như Tompa cùng Meyami dự đoán, chất lượng vẫn còn nguyên mẫu. Trong hình từng hình ảnh chạy qua khiến ngừoi ta kinh hoàng, chiếc ô tô đời mới chạy như điên về phía trước, qua gõ ngoặc chiếc xe đâm sầm bởi chiếc xe màu trắng ngược chiều, khiến chiếc xe màu trắng lật ngược, lộn đất mấy vòng, xăng đổ, người ngồi xe cố gắng đem người rời ra ngoài. Đem bọc tả lót vẳng ra ngoài, hai người mới bò ra khỏi xe. Chiếc xe màu đen tại mới dừng lại, đứng nhìn, người ngồi xe xuống chỉ nhìn tình hình. Người phụ nữ xe đối phương, kéo bọc tả lên vệ đường, bất chợt nằm sấp xuống, người chồng của bà ta cố gắng kéo xác vợ ra khỏi chiếc xe ô tô cách càng xa càng tốt. Sauk hi đoạt được như ý, ông cũng ngã xuống mặt đường lạnh tanh, cố gắng tiếp tục kéo bọc tả kia ra xa hơn cả hai người. Đợi được rất lâu người xe màu đen kia mới bước xuống, lão ta đến bên xác hai người, kiểm tra hơi thở. Giật mình nhìn đưa trẻ, nằm nhìn lão. Lão từng bước tiến lại gần, gần hơn, gần hơn nữa. Khi tay lão bắt được cổ đứa bé bắt đầu mà dùng sức đè xuống, khi bé như muốn tắt thở, chiếc xe khác rọi đèn chạy về hướng này. Lão ta nhanh chóng rời khỏi người đưa trẻ, leo nhanh lên xe chạy mất …

      Tiếp theo đó là những khung cảnh nối tiếp đường và cách lão ta còn đâm them vài ngừoi khác rồi giấu xác

      Phiên tòa kết thúc, lão nghệ sĩ kia bị kết án tử.

      Meyami theo Tompa về công ty. Chuẩn bị cho việc sắp xếp lại thứ tự án của công ty tranh đấu, rồi về thẳng nhà Sohma. Người rọi đèn xe cứu mạng và cũng là ngừoi báo cảnh sát là papa Rintarou. lâu rồi, rất lâu rồi còn chứng kiến lại cảnh đó nữa. Thực chất chuẩn bị tinh thần để đối mặt nhưng như thế, nhìn lại tất cả hình ảnh, dù mình nghĩ trong đầu, liên tưởng lại, mơ về nó. Nhưng khi nhìn thấy những hình ảnh kia, nó giống như mới xảy ra ngày hôm qua. Lúc này mới bước ra khỏi ác mộng.

      Ukyo cùng các về nhà. Vụ kiện lần này thua, thấy nặng nề, vì cuộc thua này, mà là những hình ảnh kia … Tưởng quan hệ hang gắn nhưng hề biết nó càng ngày lại càng nứt toạt ra.

      Ukyo nên làm sao đây?!

    4. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      CHƯƠNG 30:

      Tuần nữa trôi qua.

      Hôm nay còn bận việc, Meyami lại đến trường, thực chất nên cảm ơn Tohru cùng gia đình Sohma luôn ở bên những chuyện vui để nhanh chóng quên quá khứ kia. Họ biết buồn chuyện gì, đại khái chỉ chối . Nhưng họ lại là những người bạn tốt đối với .

      Hôm nay tiết học Văn có tiết kiểm tra, cùng Yuki ngồi cuối phòng, bàn cuối. ngồi gần cửa sổ, còn cậu ta ngồi bên tai phải . Từ đây nhìn bản rất dễ coi tài liệu. Thực chất, thầy môn này rất khó tính, kiểm tra cũng như giờ học. Lớ ngớ nhảy vào sổ đầu bài trực trường như chơi. Trong trường ai cũng than về môn này quá khó điểm quá khó viết.

      Giờ học bắt đầu, giấy kiểm tra được phát ra cho mỗi học sinh, khi đến trường, Meyami cũng có xem qua ít sách vở. Nhưng giờ nhìn tờ đề …

      Ai thiên tài là biết hết chứ?

      Dù nó có quen đến đâu, bây giờ nhớ gì khen tài. là tay làm biếng nhớt thây cũng phải vừa, học bài? Xin lỗi quyển sách này “lỡ tay” vẳng nó luôn vào góc nào đó rồi. Giờ thi bắt đầu, kiểm tra tiếng. Meyami nhìn quanh lớp, hết nhỏm cổ, đến quay ngang quay ngửa, bị lão thầy la miết, mà chừa. Cuối cùng lão phải đứng sau lưng , làm phải ngồi cúi đầu như con đà điểu trốm kẻ thù. Nhìn sang Yuki cầu cứu, cậu ta biết có ý định bị tiếng tằng của lão thầy …

      Thế là xong … Meyami tự lực gánh sinh!?

      Nhìn lại tờ đề, được rồi. làm, làm rồi. Nhớ lại xem rất quen, hình như mấy lần rồi. Bằng chức mấy câu trắc nghiệm đều biết kết quả. Thực ra nó ở đâu? Tích cực tìm lại trí nhớ, bên này gần hết giờ, đám người Tohru cùng Kyo nhìn sang Yuki, Yuki nhìn sang , Saki cùng Arisa nhìn lo lắng. Lão thầy rất khó tính, họ thể làm.

      Nhìn tường đồng hồ, nửa tiếng. Làm đúng bài luận, ác quá nhỉ?

      Đặc bút mà viết, gấp gấp, thay giấy rồi lại thay. XIn lỗi dù nhớ luật sư cũng biết cách giải thích cách chuyển trắng thành đen, hay vẽ rắn có chân chứ. Lạ hơn là khi đặt bút ghi được vài từ, chữ đâu trong đầu nó chui ra, chảy như nước lũ. Nên như thế mới có thể viết trơn tru.

      “ Hết giờ. Nộp bài.”

      “Bộp…”

      Meyami thở hắc ra, ném luôn cây bút. Nửa tiếng, gần bằng hai mặc từo giấy A4 (cái nàyg tự tín a~). Xem như siêu nhân . Nhìn sang đám người Tohru, đưa hai ngón tay ra vẽ chiến thắng, cười tươi. Trước con mắt như người hành tinh của đám kia.

      Giờ ra chơi, Meyami cắm cúi ăn món ăn mình tự làm. Xem ra món mình làm vẫn cảm nhận được thành tựu kết quả hơn. Ăn quà ăn, biết ánh mắt như sao chổi nhìn về phía mình.

      Hôm nay xem như là đời nữ sinh bình thường của !

      ( Bình thường?! Ngươi bình thường chỗ nào? / Câm! Ta hỏi ngươi à?)

      Giờ vào học, giáo chủ nhiệm dẫn vào nam sinh làm muốn đột quỵ. Chả là lúc đó bên trong miệng còn nhai đồ ăn hang, nên sặc thay cho hành động hôn đất mẹ kia. Fuutan đứng nhìn bằng con mắt trêu tức, còn thấy trong mắt lên câu : “ lâu gặp Mèo đen”

      Đúng học sinh chuyển đến, đúng hơn là nam sinh kia là Fuutan, con thứ 12 của gia đình Asahina. Lúc cậu ta bước vào toàn là tiếng la hét của nữ sinh trong lớp, bên ngoài lớp cũng nhói người vào reo hò theo, (nguyên nhân thứ 2 để tính đột quỵ), mà học sinh năm trong lớp càng náo loạn hơn biết nguyên nhân gì nhìn ánh mắt họ như tia lửa. Chính thế điện nổ tí tách lúc nào cũng nhảy xung quanh phòng. Lâu lâu còn đánh trúng bọn rùi mũi như Meyami đây.

      “E hèm … Sakurakun em có thể tự chọn chỗ ngồi!”

      Thấy tìn hình lớp căn thẳng. giáo lên tiếng dập tắt, nhưng chỉ là vẻ ngoài, song dữ vẫn còn là ngầm.

      Fuutan thong thả bước xuống dưới lớp, các sinh nữ nhanh chóng nhích người vào, nam còn trống nhanh chóng đem than nằm lên luôn. Meyami?

      cầu ôn thần nhanh !

      Cuối cùng cậu ta chọn ngay chỗ Yuki ngồi xuống, cậu bạn nhìn Fuutan chỉ mỉm cười nhít qua bên. Meyami nghoẹo đầu, các học sinh trong lớp nghoẹo đầu nhìn hai người kia. nam thần Idol hoàng tử của trường, ngồi gần nhau chừng ánh hào quang càng sang rực rỡ. Sakurakun chọn đúng chỗ rồi, họ ngốc nghĩ đến thế.

      Riêng Meyami, nghĩ gì à? E hèm, liên tưởng đến tiểu thụ và tiểu công trong truyện ngôn tình. Thực chất rất đẹp đôi nha~ Chỉ tiếc có đem lên vài câu:

      “ Trai Đẹp Hiếm, Mà Tụi Nó Còn Nhau”

      Mà mặc kệ, Fuutan có người giành hết cho Yuki phải được tránh đạn lạc sao? Tốt lắm biết , vì thế ai , ta tung hoa. Và chúc phúc cho cả hai người nữa nha~ Còn về phần Tohru có Kyo rồi nha~ Vẹn cả đôi đường, bắt đầu kế hoạch tác chiến hợp uyên ương nha~ ^^

      (Ngươi điên rồi!/ Mặc ta!)

      Giờ cuối tiết, Fuutan tạm thời cho ăn đạn lạc nhưng chắc sau này, nghĩ miên man, giáo thông báo: “Còn bảy ngày nữa, trường ta tổ chức lễ hội kỷ niệm 19 năm thành lập trường. Các em bàn về chúng ta nê tổ chức gì”

      Yuki là lớp trưởng đến bên bục giản phát động ý kiến của mọi người, cậu cái gì mọi người đồng ý, im lặng, gì cũng được, có trò chơi vui à. Lâu rồi thả mình mệt chết được. ÁNh mắt chợt nhìn quanh lớp, họ vui đấy, lại dừng lại bên Kyo, cậu bạn như muốn cái gì đó. Tò te mẻm lại gần, dùng khuỷa tay đụng cậu cười gian

      “Muốn tỏ tình với ai sao ?”

      “ Cái đầu mi,bọn họ nghe lời ta ..”

      “ Này ngươi thích nhà ma ?”

      “ ĐÚng ý kiến ta rồi …”

      “Gì thế cho tham gia với!”

      Fuutan từ đâu lồi đầu lên, nhìn hai người thầm. Meyami nhìn mà hắc tuyến chảy ròng ròng, ám nữa rồi à?! Còn Kyo thầm với , hai ngừoi gật đầu, bàn với . Bắt đầu đạp bàn, gõ mỏ (đem giày gõ luôn bàn )

      Meyami “ …”

      Nhanh chóng rút quân, Cuối cùng lớp công nhận ý kiến của Kyo tổ chức nhà ma, nhưng về phần nhân vật?

      “ Nha Kyo đảm chức người sói

      nữ sinh khác lên chỉ tay về cậu. Saki cùng Arisa đồng thanh, trong lớp ai cũng biết ai dám cãi lời Arisa lạng vạng……… ăn điện. Kyo đành ngậm ngùi

      “ Vậy tôi làm ma cà rồng nha~”

      Sakurakun lên tiếng ai dám phản đối, sau cả lớp gật đầu, liếc sang Meyami. nhai kẹo nhìn ra cửa sổ, là thường dân, tính toán chuẩn bị “ngân lượng” đển quét vào ngày đó. Tự nhiên nghe trong này yên lặng hẳn, liếc mắt vào …

      “Ánh sáng đèn pin” nhìn như vật lạ. Chỉ lơ đỡn thôi mà cần ác thế ?

      “ Meyami cậu làm phù thủy

      “Ặc … À được ..”

      Meyami nhớ mình đâu có ác đến thế mà họ biến làm phù thủy rồi! Giờ học kết thúc.

      “À còn nữa, ừm … xin lỗi mình bóc thăm, lỡ tay bóc trúng lá thăm này!”

      Tohru lên, đưa lá thăm bàn. Cả lớp tuy biết chuyện chẳng lành nhưng cũng nhìn bộ dáng đáng của bé nên bỏ qua, họ đồng ý cho

      “ Thực ra lá thăm cầu chúng ta sáng tác bài hát”

      “ Sáng tác? Ý cậu là tự viết lời và nhạc luôn a~?”

      Tohru trả lời cúi đầu, rồi xin lỗi. Cả lớp bắt đầu bàn tán về bài hát, ai lên tiếng trách bé. Vì họ cùng đồng ý cho bé bốc xăm còn gì!

      sao, lớp chúng ta có Idol còn gì?”

      SAki lên tiếng chỉ luôn vào Fuutan. Cả lớp mới nhớ ra ồ lên tiếng, nhìn hết về phía cậu. Fuutan chỉ cười liếc mắt sang ….

      Có chuyện lành!

    5. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      CHƯƠNG 31:
      Ánh mắt của Fuutan khiến Meyami lạnh người.

      nhớ rồi, cái này rất dễ tính kế này. Mà người bị tính kế phải là còn ai?!

      Vây giờ Meyami mới cảm giác được tai họa, biết rằng trước sóng dữ luôn là bầu trời quan đãng, nhưng là ….

      Cúi đầu càng ngày càng thấp, khi Fuutan “giảng bài thuyết trình của mình”. Cậu ta thành công thu hút tất cả các chú ý của lớp nhưng sao Meyami cảm thấy từng lời của cậu ta luôn có chút gì đó đụng chạm đến . Bằng chứ?!

      Có lẽ nhìn ánh mắt của cậu ta là nhất, mỗi đoạn nghỉ luôn đưa ánh mắt lóe sang bên này.

      Đầu cúi lại càng thấp hơn. Như muốn chon mình vào bong tối muốn cho người khác thấy. Nhưng cuối cùng chuyện gì đến đến, Fuutan đột nhiên chỉ tay về phía , Meyami mồ hôi hột đổ như mưa. Trong long cầu nguyện bao giờ đụng đến nữa.

      Nhưng xem ra có trốn cũng được.

      Ở nhà Sohma,, đúng hơn là ở phòng cùng Tohru.

      Meyami trùm chăn lên đầu lăn và lộn lại. Bây giờ làm sao đây làm sao đây. cũng chỉ muốn yên ổn sống qua ngôi trường với cái lễ kỉ niệm thôi mà. Có cần nhất thiết kéo vào .

      “ Mimi cậu sao chứ?”

      Tohru từ bên ngoài bước vào, nhìn cái “kén” to đùng bên góc phòng, còn chịu đứng yên lộn qua lộn lại. rất giống trẻ em bị bắt cóc a~ Tohru bức vào, đẩy vào đống chăn, cố nhịn cười hỏi thăm. Xem ra người bạn mới tới lớp rất than quen với Meyami, cậu ấy rất nhiều về khi Meyami thất thần nhìn ngoài cửa sổ. Nhưng có hơi bất ngờ, Mimi có thể quen với idol nổi tiếng như thế.

      “ Tohru a~ làm sao đây, làm sao đây!”

      Từ trong ổ chăn chui đầu ra, đôi mắt tròn xoe ngập nước, đầu tóc bù xù, giọng làm nũng, tay lại níu áo Tohru. khác đứa bé làm nũng với mẹ là mấy. Tohru ho khẽ, đúng là Mimi rất đáng trong hình dạng đó. Nhưng mà tính cách hằng ngày của cậu ấy chạy đâu mất rồi lại để cái này chồi lên?! Nha~ Meyami cuối cùng có người trị.

      Meyami mà nghe được suy nghĩ của Tohru chắc chắn, ngay lập tức nhảy khỏi nhà, xách dao chém tên nào đó rồi. Nên nhớ điều, bao giờ thích bị người ta kiểm soát, mà tốt hơn lại là giết người. Bản tính sát thủ phải ngày ngày hai tự tiện biến mất.
      Nhưng đáng tiếc, Fuutan thoát được mạng khi Meyami có năng lực đọc suy nghĩ của con người. Trước mắt bạn tóc đà cố nhịn cười vì điều gì đó. Mà đúng hơn là trạng thái bây giờ.

      Giờ cơm tối, gia đình Sohma có đầu bếp như người nhà Asahina, nên Tohru cùng Meyami xuống bếp làm việc. Sau ngày làm nũng với Tohru, hết kéo đến nắm, làm bạn khóc ra nước mắt khi cố giữ phép lịch nính cười. Cả buổi hết vò tới nhéo góc áo của bạn, Tohru chuẩn bị khổ phải ủi đồ.

      Và sau khi làm nũng xong, tâm trạng hồi phục. Meyami sốc ngừoi dậy, lôi kéo Tohru làm bữa tối khi bị Shigure gọi vọng , sau đó dưới nhà hình như nghe tiếng vật gì nện vào da thịt người, và tiếng cãi nhau í é của Kyo cùng Yuki.

      “ Ừm … Meyami này!”

      “ Hả?!”

      Yuki cùng Kyo đứng sau , ấp úng định hỏi gì đó nhưng lại thôi. dọn bát đĩa, khi quay người lại nhìn thấy hai người đứng khá gần . Điều này khiến có phần khó chịu, nhưng cũng cự tiệc họ. hiểu, nhưng ánh mắt của hai người khiến khôg cảm thấy được sát khí. Nhìn nơi khác Tohru từ khi nào chạy đâu mất. Nhớ giờ ăn tốiTohru còn ở đây lau bát với .

      “ Có chuyện gì sao?”

      “ Ngươi ổn chứ?!”

      “ Ổn có gì mà ổn?”

      Tránh sang nơi khác giữ khoảng cách cả hai người. ĐÚng lúc công việc cũng làm xong, ra phòng khách ngồi xuống nhăm nhi tách trà của Shigure. chỉ nhìn cười them, ánh mắt lại quay ra ngoài gian im lặng bên ngoài. Có chút kinh ngạc nhưng rồi lại thôi, nếu họ . Biết nhiều quá sống cũng chẳng yên.

      “ Này bất lịch , ta với ngươi a~. Mà này chuyện …”

      Kyo nổi điên ngồi đối diện , câu nữa chừng lại thôi. Meyami nghiên đầu nghĩ rồi lại nghĩ. Hôm nay hai người kia lạ lắm, cái gì mà như thiếu nữ tỏ tình thế kia.

      “ Cái này, nếu họ nghe được sao nhỉ! *cười gian* / Chẳng sao trăng. Ta chết *nhún vai*)

      “ Các cậu định hỏi về sáng tác bài hát hả?”

      nghe tiếng trả lời nhưng hai người kia nhìn nhau rồi im lặng, cũng đủ cho Meyami hiểu được.

      sao cả, Fuutan bắt mình làm (thực chất là ép buộc, đưa ra lợi nhuận rất lớn a~). Được làm được cậu ấy tự làm (tự giết người). Thế thôi!”

      ( Ta nên ngươi là mẫu người hám lợi/ Ừm đúng đấy, nhanh giàu)
      Kyo nhìn nheo mày, nhưng lại . Yuki đứng dậy ra ngoài. Cậu Tohru chạy làm thêm, cậu cũng ra thăm vườn chút. Nhìn cậu rời Kyo cũng theo, chỉ trong chốc dáng Kyo mất bong trong bong đêm.

      Ngồi bàn uống thêm ngụm trà rồi đặt xuống. Tối uống trà tốt cho giấc ngủ. Mà Meyami là con sâu ngủ, vì thế càng muốn tham lam mơ về soái ca. Shigure nhìn rồi lại cúi đầu viết truyện của mình. Ngồi nhìn ra ngoài trời, Hắc miu lại chạy đâu rồi, con mèo này có thể là rất biết tìm chủ lấy đồ ăn hay đây?

      “Meyami, …”

      Nghiêng đầu nhìn , Shigure chỉ nữa câu rồi bỏ chững: “ À có gì”

      Meyami cũng chẳng hỏi thêm, gia đình Sohma có chuyện gì sao?

      *Ở nơi nào đó*

      Trong căn nhà gỗ theo kiến trúc xưa, hòn núi giả sau vươn, nước chảy róc rạc, cùng những viên sỏi bị đôi guốc gỗ giẫm lên lạo xạo. Chiếc guốc đó đến bền sàn nhà gỗ trong phòng, đặt xuống. Đôi chân trần của nam nhân lập tức lấp sau chiếc áo kimono quá khổ, cậu ta chỉ tầm 20 21 tuổi, nhưng phong thái lại rất lạnh lung. Đôi đồng tử đen láy, nhìn về phương ra, trong tay còn nắm chặc vật gì đó màu hồng cát, pha trắng. Giống quả sò xinh đẹp. Nó được cậu nắm nó từ lâu lắm rồi, từ khi ngày cậu còn , đến bây giờ cũng có ý định buông tay. Nam tử khác ngồi phía sau bằng kiểu cách quỳ gối của người bờ ,c ó thể mỹ, nhưng ánh mắt sắc bén lại để ở sau lớp kính mờ khóe léo che được phần nào ma mị của . Thanh rất ôn nhu, trầm ổn, nhưng cũng kém phần cung kính đối với người kia. Sau khi dứt tiếng, người kimono đứng dậy xoay người nhìn , ánh mắt có phần sang lên, nhưng lại chút rồi liền tắt.

      “ Đến lúc nên xem người khách của gia tộc Sohma rồi”

      “ Ngài định làm gì?”

      “ ….”

      “ Akitou ...ngài ...”

      “ Nếu muốn nghĩ thế”

      Nở nụ cười vừa tắt nhìn về phía bóng đen rời . Tay nắm chặt thứ trong long, có thể gặp lại sao? Lâu đến thế rồi còn nhận ra cậu . người rất kì lạ nhưng lại rất đáng .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :