1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Tổng mạn - NP] Cúc Trắng Trong Mưa - Chạng Vạng

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      CHƯƠNG 59: TRỞ LẠI VỚI NHẠC

      Nằm sấp giường, ôm tay ôm chân rên rỉ.

      là lâu rồi hoạt động ai biết được lại mệt nhọc như thế. Thế này cứ sáng học ở trường này, chiều lại nhảy sang trường bên cạnh, thời gian chỉ dư sau bữa ăn trưa là 15 phút.

      Chết rồi!

      Meyami nhìn trời thầm than, rồi lại đưa mắt nhìn xung quanh. Căn phòng ở riêng. đặc cách của thầy Shinning! Và hôm nay hải dọn cho xong cái phòng này!. Nhìn đống hộp giấy ngổn ngang trong phòng. muốn khóc ròng, nhớ lại cái cảnh dọn dẹp căn phòng ở nhà Asahina .....

      Thôi vậy đứng dậy tự động dọn dẹp thôi.

      Mở các hộp giấy bên trong nhiều nhất là thuộc. Có lẽ là do Masaomi bỏ vào, bên hộp khác chậu hoa cúc trắng. Nằm gọn gàng nhưng đủ lung linh góc hộp. bị bùn đất hay va chạm mà gãy rụng. Đây là ... ...... của người khác sao? Nhưng chưa bao giờ biết về loài hoa này ơ trong vườn, nó như được nâng niu rất kỉ. Nhưng người trong nhà chỉ có người là cuồng về hoa_ Iouri. Vậy có lẽ chậu hoa này tặng cho . Lúc trước quên rằng trong nhà còn thiếu khá nhiều người, trong số đó kịp chào tạm biệt là . Nhìn các hộp giấy khác, mỗi hộp đều là đồ của nhưng trộn lẫn trong đó còn có số đồ của các , số do danh thiếp và chỉ dẫn, còn số khác tự đoán. Số đồ của chị Ema cũng nhiều bằng các nữa là.

      DỌn dẹp căn phòng xong cũng là qua gần đến 10 giờ, nằm giường. Ăn cũng ăn rồi, nhưng lại thể ngủ được, bên tai lại luôn nghe văng vẳng tiếng mèo kêu. Meyami liên tưởng đến Hắc miu, cả năm còn thấy nó nữa, biết nó đâu, và nó có còn sống hay . Tối đêm thế này nghe tiếng mèo kêu là chuyện xui xẻo, tuy nhiên phải rời ra khỏi phòng. Hắc miu là phần trong cuộc sống khi học ở trường hay chuyển nhà, tuy nó có tính cách đem đồ của giấu. Nhưng rồi cũng tìm lại được. Đa số lần nó đem giấu rồi lại tha về cho , cái này thể giận nó được. Có những lúc nó còn làm bộ đáng cọ vào tay làm nũng.

      Hắc miu sao rồi? Có phải nó đến tìm ?

      Rời khỏi phòng, mang dép rồi chạy ra sân kí túc xá. bóng đen lướt qua trước mắt rồi lại dừng lại, bóng đen quay đầu ánh mắt vàng sáng lên dưới trăng. Meyami sững người, chuyện gì vậy? Chưa kịp suy nghĩ nó lại chạy tiếp, rồi dần mất bóng.

      " Khoan !"

      Vội chạy theo mèo con, qua lùm cây. Bóng lưng mèo cũng dần ra, tới gần nó, nhưng bước chân dừng lại. Bên cạnh Hắc miu còn có con mèo khác, nó cũng màu đen, nhưng ánh mắt lại là màu đen. Kì lạ Meyami trốn vào bụi cây xem xét, thấy chú mèo mắt đen kia nằm dưới đất, vang lên tiếng kêu . Nó bị thương rồi, chính xác là ở chân nó rỉ máu. Nhìn hắc miu chăm sóc nó, Meyami nghĩ con mèo này có thể là bạn của nó, nên nó mới nhờ mình đến đây. Vậy ra bao lâu nay nó theo vợ nó chứ phải là biến mất.

      "Để ta giúp ngươi!"

      Bước ra ngoài, đến gần mèo mắt đen ngồi xuống, vuốt bộ lông mềm mượt của nó. Có thể con mèo mắt đen này có linh tính, nó thấy hoảng khi đến gần vào chạm vào nó. Meyami mỉm cười, xem ra Hắc miu chọn đúng bạn đời rồi này. Nhìn kĩ vết thương của nó, rồi đứng dậy chạy về phòng mình: " Đợi đó!"

      Phòng còn hộp thuốc của cả để cho . Nêú ấy đêm cứu con mèo chắc chắng buồn đâu nhỉ?

      ( Đó là do ngươi nghĩ thôi/ Hả? Là sao? / À chẳng sao cả )

      Trở lại bụi cây cũ, thấy chúng nữa. Meyami bèn đem hộp thuốc dọc bên bờ hồ, có thể bọn chúng tim nước để uống. được vài bước, đúng như dự đoán, bọn chúng ngồi dưới gốc cây quen bờ nghỉ ngơi. bước lại gần, hai con mèo vẫn như trước, chẳng chút sợ hãi hay phòng thủ. Mà ngược lại bọn chúng còn cọ mình vào tay , dường như thân thiết rất lâu rồi. Meyami nhanh chóng đem băng gạt, thuốc sát trùng, rồi đến vải mềm băng lại vết thương ở chân mèo mắt đen. Xong việc, dọn đồ lại bỏ trong hộp còn rác đem bỏ riêng vào bịp khác. Đưa tay vỗ đầu mèo con, thở ra, ngồi tựa lưng vào gốc cây, đưa mắt nhìn trời.

      " Hắc miu này ta nên đặt tên cho ngươi được ? Ngươi biến mất rồi ta cứ nghĩ gặp ngươi nữa "

      Đưa tay xoa đầy hắc miu, nó như có linh tính dụi sâu vào lòng bàn tay : " Chủ nhân người có thể"

      " Meoooooooo .......Meoooooooô.."

      " Được rồi đặt tên cho bạn ngươi luôn!"

      " Meoooo....meooooô...."

      Meyami cười tươi xoa đầu mèo mắt đen, nó cũng chăng chịu thua cũng muốn đặt tên sao? Nhưng khi nhắc đến hai từ phản " bạn " dường như chúng có vẻ phản bát nhỉ! Mỉm cười trong lòng, bây giờ mới thấy mèo ngại ngùng đấy

      ( *hét lên* ngại cái đầu ngươi ấy / Tác giả ngươi luôn chửi nhân vật chính của mình là sao? *nhăn mày*/ ngươi ngốc ta chửi, được à?/ được *hét lên*)

      Sau hồi suy nghĩ, cuối cùng quyết định đặt tên cho hắc miu là Courant ( suy từ lạnh lùng và kiêu ngạo ra) và mèo mắt đen cái tên Socove ( suy từ hòa đồng và đáng ).

      phải kẻ giỏi đặt tên cho lắm. Hai con mèo có thích hay cũng chẳng biết, chỉ biết nó giống như hai cá tính đối lập như cặp oan gia nhưng gõ hẹp vậy. Dù chúng có khác biệt mấy cũng thể tách nhau ra. Nhìn hai con mèo lại nhìn về khung cảnh xa xa, dòng nước được ánh trăng chíu xuống lấp lánh, những ngọn gió khẽ thổi dịu . Gió đưa những tiếng lá sát vào nhau nghe xào xạc, tiếng côn trùng đau đó quanh đây kêu râm ran. Khẽ đưa tay muốn nắm bắt được vầng trăng tròn trước mặt kia, lại như hụt hẩn. Đem tiếng thở dài đưa ra, làn hơi trắng mong manh rồi tan biến. Hai chú mèo bây giờ ngồi sát bên cạnh im lặng lim dim ngủ, Courant nhảy vào lòng cọ rồi im lặng nhắm mắt, nhưng ngủ. có thể nhận ra khi hai chiếc tay nó vẫn thẳng đứng và hướng về các phía. Meyami đưa tay ôm chú mèo vào lòng, loài mèo lá thế luôn cảnh giác với mọi thứ xung quanh nhất là loại mèo hoang. Thân hình rất và thon, thịt lại khá rắng chắc, nơi ngủ lại phải chỗ sáng gì. Chúng luôn cảnh giác với mọi loài vật có thể ăn thịt ,như chó, rắng, chuột (loài mèo con) ,... Chính đó giấc ngủ của chúng chưa bao giờ gọi là an tĩnh.

      Im lặng đến yên bình.

      Nhắm mắt lại cảm nhận những điệu nhạc của thiên nhiên. Có trầm ổn có nhanh, cũng có lo lắng và giận dữ như muốn vùng ra thoát khỏi cuộc sống đáng thương này. Nó là nỗi lòng của sao? là nỗi lòng mà thiên nhiên nhận ra?

      " la ..lá la ...lá la... lalalala ...."

      Miệng ngâm nga khúc hát , rồi càng ngày lại càng dào dạt. Đó là nỗi lòng bây giờ của ? Sau khi hết đoạn, trong động tự giác lên lời bài hát, chúng cố gắng trào ra, rồi muốn bật tung ra khỏi lòng ngực. Mở miệng mấp máy

      " Trong ...mớ ...hỗn độn ... ...... ...... ....rối bời này....

      Mảnh ghép cuối cùng .....vẫn .... lưu lạc ... đâu ....đó ..."

      Socove cùng Courant mở măt, ngẩn đầu nhìn . Rất nhanh Courant nhắm mắt lại trở về tư thế cũ, nhưng tai vẫn hạ xuống. Chỉ còn mình chú mèo Socove đem ánh mắt to tròn nhìn về phía , như muốn thúc giúc : " hãy hát tiếp, làm ơn hãy hát tiếp"

      Meyami nhìn mở mắt nhìn về hướng nó, rồi lại nhắm mắt. Trong đầu bắt đầu sắp sếp lời nhạc, môi khẽ đệm bản dạo lại lần rồi đưa lời hát vào. Gió khẽ lay đưa tiếng nhạc du dương vang khắp cả vùng Meyami đan ngồi, nhưng người vang tiếng hát vẫn chẳng hay biết mà tiếp tục cảm xúc của mình.

      " Trong mớ hỗn độn rối bời này

      Mảnh ghép cuối cùng vẫn lưu lạc đâu đó

      Mãi tìm nó, tôi lần theo tinh tú phương xa...

      đến tận cùng bầu trời mang sắc cầu vồng."

      Gió bỗng mạnh lên, kéo theo lá cây vỗ mạnh tiếng nước lại như kéo căn dây mà run lên. Hòa làm bản nhạc nhanh , mạnh mẽ, từng tiếng gió đập vào cành cây như đẩy mạnh như tiếng trống nhấp nhịp. Meyami cũng theo đó mà hát nhanh lên

      " Lọt qua khe nứt,

      mắc kẹt trong gian hẹp.

      và những giấc mơ ban ngày tôi bước , và bước .

      Thực lực liên kết ngày càng mạnh trong tôi

      Cùng động lực giúp tôi xay dựng lại từ đầu.

      để những con tim tôi nắm giữ phải ra

      ... ......

      Hãy giúp tôi giữ nó lại như thế này

      Tôi tạo cầu nối từng mảnh, từng hạt lại

      Và khi nhìn thấy vòng tròn mà chúng tôi tạo nên

      Tôi có thể thay đổi hình dạng của chúng

      Rồi lại bắt đầu xoay tròn chúng

      Để tôi có thể gặp lại chính con người trong tôi

      ( anime Mất trí - ca khúc mở đầu)


      Meyami mở mắt, thở ra. Dùng nhạc giải tỏa được tâm trạng bao năm nay, nó là động lực của . Cũng như những gì chính hướng tới. và bây giờ, Meyami nhận ra rằng, quay lại chính con đường kia phải là cố gắng chạy, mà là phải cố gắng thay đổi nó cách hoàn hao hơn. Để sau này khi quay lại vẫn hối tiếc bất cứ gì xảy ra, và quyết định của mình. Ngày này có bạn, có những người thầy dạy bảo. Có thể thế giới này là ảo trong mặt người đời, nhưng sống ở đây, bằng con người của chính mình, và cần hoàn thiện cuộc sông của mình như thành phần trong thế giới. Đây có lẽ là nhiệm vụ khi sinh ra nơi này.

      Ôm mèo thả xuống đất, đứng dậy phủi bụi quần áo. Mắt liếc sang nhìn Socove, nó tỏ vẻ nó ổn, Meyami cười rồi đem hộp thuốc về. Nên ngủ thôi, ngày mai là ngày dài tới rất nhanh.

      Bóng Meyami rời , chỗ đứng của hai con mèo cúng biến mất. Mọi chuyện như trở lại bình thường hơn bao giờ hết. Dường như xuất giữa người và hai mèo. Chỉ còn lại người mà ba cá thể kia từ đầu đến cuối vẫn thể phát ra, đứng tựa thân vào thân cây khi ngồi. Nhắm mắt hướng vị còn sót lại, gọng kính sáng lên sau ánh trắng, đánh dấu mưu thành.

      P/s: Lần sau mình dám chuyện bể kính hay hư kính nữa đâu. Vừa ghi truyện xong kính của mình bị bể này, mà còn bị bể bên như trong truyện nữa chứ. TT.TT cái trùng hợp quá tai hại rồi TT.TT

    2. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      CHƯƠNG 60:

      Sáng hôm sau như ngày thường, Meyami vẫn chạy chạy lại giữa hai trường cho đến tối. Mới mò đầu vào căn tin ăn cơm. Bưng mâm cơm, tìm bàn vắng ngồi xuống. Cặm cụi ăn cho đến hết cơm, rồi nhanh về làm bài tập, rồi leo lên giường mà ngủ nhanh chút. Hôm nay mệt lắm rồi.

      " Meyami Rin!!!!"

      " Dạ!!!!!"

      Mâm cơm đặt mạnh xuống bàn, tiếng của nam nhân có chút yểu điệu hét lên. Giật mình, miếng cơm chuẩn bị vào cổ lại trôi ngược lại khiến ho sắc sụa. Ngước mắt nhìn, gương mặt Tsukimiya Ringo phóng to đến cực đại, khiến cần ngã ra sau chút, để giữ khoảng cách với thầy. Vâng là thầy đấy. Tuy trang phục, tóc tai, trang sức đều là nữ nhưng thực là thầy đấy. idol nổi tiếng nhất nay. Về bản chất nữ tính và đáng yếu của thầy. Và là chủ nhiệm lớp của Nanami và biết phạm tội gì tày trời.

      "Giống !"

      " Dạ?!"

      Ngẩn tò tè, trở lại vị trí cũ khi thầy đứng thẳng và giữ khoảng cách với . Ringo- sensei cười trừ, huê tay: " có gì!"

      Meyami nữa, tuy hắc tuyến lăn rất dư dả mặt mình, cặm cụi ăn cơm. Ngôi trường này lúc đầu chị Lily cần cảnh giác. Bây giờ cảnh giác được rồi đây. yên lành, buổi tối đừng dọa ma người được ?!

      " Meyami Rin!!!"

      " Dạ!!!!"

      Lại nữa, nhưng lần này là thầy chủ nhiệm lớp Huyga-sensei đứng trước mặt , còn ôm đống sách đặt ngay bàn ăn. làm gì sai sao? Khi nhớ mới tới trường có hai ngày và cũng chưa có khả năng gặp được hai vị đại Boss này để gây chuyện.

      Ăn cơm cũng được sao?!

      " Dạ thầy có chuyện gì giúp em ạ!"

      Nếu cứ im lặng em vỡ tim chết ấy ạ. Câu đưa ra cửa miệng nhưng lại ngậm ngùi nuốt lại, truyện trọng đại đến nổi hai ông thầy này đến gặp "ôn chuyện" sao?!

      " Meyami Rin em nên nhớ em chưa có cặp để làm bài tập nay. Nếu vượt qua kì thi em bị đuổi khỏi trường học ngay lập tức nghe chưa!"

      Hyuga đem giọng đe dọa đặt lên đầu . ra mới đầu năm, biết chủ tịch nghĩ gì muốn kiểm ra thực lực của các học sinh nên ghép nhóm cho tất cả. Ngài cho quyền đặc biệt cho nữ sinh này tự tìm bạn, ưu ái trong vòng bí mất. Nhưng hai ngày trôi qua nhìn thấy bé chạy chạy về như có thời gian nghỉ, là thầy nhất định phải nhắc nhở bé. Dù gì cũng do Lily đưa cho đê dạy bảo.

      Trái ngược với lo lắng của Hyuga, Ringo nhìn lại mỉm cười. Trong lớp nhắc đến nữ sinh giống hình dạng của bây giờ, muốn tìm kiếm bé để xem mắt. Có thể là fan cuồng của ai đó, nhưng khi cố gắng tìm lại gặp. việc khác, cần tìm cho học sinh của lớp tìm người. bé này tìm thấy đến tìm chán ngồi chơi lại xuất . Đời quá trêu người rồi, và tực hơn bé là da thịt , tóc mềm mượt đến lạ kì. Nhìn sang Hyuga, có thể thấy ta quan tấm đến nữ sinh này như thế nào. Dù sao cũng được, Ringo chọn làm đồng đội cho học sinh rồi.


      " Em có nhớ đấy Meyami?!"

      " Dạ ... À nhớ ạ!! Em rất cực khổ tìm kiếm đây ạ!"

      Có nên quên ? Chắc chắng là . Nếu như chưa chê cuộc sống mình quá lâu . Nhưng thực chất lời dối rât dễ bị lộ, và thầy hyuga hỏi bật ngược lại rằng : " Chắc ?"

      Meyami đành ngậm miệng, gật đâù như gà mổ thóc. Thực chất nếu mở miệng ra chắc giữ tốt mạng này. Ringo cười trừ nhìn hành động của bé, ngồi xuống bàn ăn đồ ăn của mình. nhìn thầy ngồi xuống, ngay lập tức nắm bắt được cơ hội

      " Ăn ban đêm tốt cho thần hình đâu ạ!"

      " Yên tâm lượng kalo thầy tiêu thu rất ít!"

      Ringo cười huê tay, cười nhắc nhở, rồi chỉ sang sắc mặt của Hyuga-chan lúc đen lại. Meyami chợt rùng mình, biết rồi, cho thầy ăn bơ là điều cấm kị. Vội cuối đầu, xin lỗi : " Vâng ạ em cố gắng tìm bạn để hoàn thành bài thi này"

      " Tôi cho em tuần, tuần sau nhớ báo kết quả tôi mong đợi!"

      Nhìn bóng lưng Hyuga khuất bóng, Meyami ôm ngực thở ra, đây phải là cách ném đá trước khi giất người ? Nhìn sang người thầy ăn Ringo nhìn với ánh mắt trêu tức. Vội ngồi xuống nài nỉ. tại có hai tuần và 4 ngày để tìm bạn và sáng tác nhạc. Tiêu rồi.

      " Được rồi! Lớp thầy cũng có học sinh chưa tìm được bạn cùng làm bài tập, thầy giới thiệu với em. Đây là địa điểm cần gặp."

      " Cái này ..."

      " Lần gặp đầu tiên phải lãng mạn!"

      xong Ringo rời , bỏ lại cho cái nháy mắt. Meyami nhìn rồi lại nhìn, hết thầy đến tờ giấy. Có nên bị người khác tính kế đấy?!

      Mặc , cái gì mặc, sống khỏe ăn tốt là được rồi. Đem cơm lấp đầy bụng rồi chạy về phòng tắm rửa rồi leo lên giường chăn êm nệm ấm mà ngủ. Sáng mai còn sức mà chạy đua với thời gian.

      --- ------ ------ ------ ------ -----phân cách---- ------ ------ ------ ------ ----

      Theo đúng giấy nhắn, hôm nay Meyami cần phải đến điểm hẹn để gặp bạn hợp tác. Nhưng trước tiên cần đối mặt với thần chết Hyuga.

      " Các em mở sách trang ba ra. Meyami Rin đọc "

      " Meyami Rin lên làm bài tập !"

      " Meyami Rin ... Meyami Rin ... Meyami Rin ..."

      cố gắng gượng dậy cho hết buổi sáng đó rồi đem cơm trốn trong góc vườn ngồi ăn ngấu nghiên. Thực chất làm sao biết được ông thầy kia "me" khi nào chứ. cũng chưa hay làm hành đồng gì chạm đến ổng hay đem lớp tuột xuống dốc mà. Bài tập luôn làm đúng và hoàn thành toàn mỹ. Còn cái quái gì lão ta hài lòng?! Tức chết rồi!

      " Cuối cùng cũng tìm được cậu!"

      " Kurusu Shou?! Cậu làm gì ở đây?!"

      " Đem cái này cho cậu!"

      Cậu bạn học đặt bánh ngọt tay rồi ngồi xuống. Meyami nhận lấy mắt sáng rực, cúi đầu cảm ơn. Kurusu ngẩn người rồi bật cười, huê ta bảo có gì. Rồi đưa mắt nhìn phong cảnh, gian lại tiếp tục yên lặng, chỉ nghe được tiếng tanh tanh khi vô tình chạm thìa vào khay. Lát sau cậu nghiên đầu nhìn cười phá lên

      " Trông cậu như con mèo ấy Meyami!"

      " Hả?!"

      Kurusu đưa tay lau vết bẩn mặt , rồi chợt khự lại. Quay nơi khác: " Xin lỗi chỉ là thói quen thôi. Có hạt cơm dính má cậu"

      Meyami à tiếng rồi cảm ơn. chả hiểu cậu bạn nghĩ gì, vì trong lớp dường như chỉ có cậu thường xuyên tới bắt chuyện với , cậu bạn vui tính năng động, lại rất giống Kyo nổi nóng khi người khác xấu mình và thứ quan trong của cậu. khuôn mặt luôn tỏ ra đam mê thể phụ nhận được từ cậu. đem khay cơm đặt xuống bên cạnh, nhìn đồng hồ. Có thể còn chút thời gian, ngồi cho cơm tiêu hóa .

      " Meyami này, làm sao thầy Hyuga "me" cậu ghê vậy?"

      " Mình cũng chả biết! Có thể kiếp trước đắt tội"

      Kurusu nhìn rồi cười phá lên, gật đầu tán thành ý kiến của . Meyami cũng cười theo, đưa mắt nhìn phía xa, gió lướt qua gương mặt rất êm.

      " Tại sao cậu chọn trường này?!"

      " Vì đam mê, và vì mình là fan của Hyuga-chan"

      Meyami nghiên đầu nhìn cậu rồi quay lại nơi cũ. Có thể phải tự chọn ngôi trường này, nhưng xác định được đam mê của mình về nhạc. trốn tránh nữa rồi!

      Sau đó là cuộc trò chuyện dài nhất với người bạn mới quen khác giới từ trước đến nay trong hai ba ngày. Nụ cười có thể làm sáng cả góc tối này, vang cả kí ức vui vẻ khi còn kia. Kurusu là người bạn tốt.

      Cuộc đối thoại dừng lại khi tiếng chuông điện thoại vang lên. Đến giờ chạy rồi! Đứng dậy chào tạm biệt cậu rồi chạy nhanh đến trường Seisu. Hôm nay có tiết kiểm tra luật phải, nên chuẩn bị tốt trước .

      Nơi hai người từng đứng, Kurusu chưa rời , nhìn khay cơm của . Lắc đầu: " ấy lại bỏ quên bánh ngọt!". Cậu đem khay cơm và bánh ngọt trả lại căn tin. Xong mọi chuyện cảm giác mình quá ngốc khi tự nguyện làm người phục vụ thế này.

      "Meyami sao đấy chứ?!"

      "Mình sao Fuyumi cảm ơn"

      bạn Fuyumi cố tình giữ cửa cho co chạy vào lớp. Đúng Meyami mơ trai quá mà, quên luôn giờ chạy lên lớp này. là....

      --- ------ ------ ------ -------Phân cách---- ------ -----


      Sau giờ học, đến tối Meyami theo tờ giấy mà thầy Ringo cho ra đến mái đình gần hồ. Ngồi đợi lát thấy bóng người, Meyami tươi cười nhìn hai con mèo lấp ló sau bụi cây, vẫy tay gọi đến. Chúng chạy đến gần rồi cọ mình vòa người Meyami. Thân thiết!

      Chơi được lát, bóng người xuất đứng nhìn gần đình.

      " Xin lỗi....."

      " Chào mình nhờ thầy Ringo đưa đến gặp cậu. Mình thiếu bạn làm bài tập. Có lẽ bạn là người đó?!"

      Meyami quay người vòng vo, thực chất biết cậu đến dù bước chân đến mực nào vẫn giấu được kiểu gấp gáp. Hơi bất ngờ trước mặt cậu con trai tóc lam mắt xanh cắt theo phong cách thiếu gia quyền quý để khá dài gần bên vai.

      " .....Mình là Hijikawa Masato"

      Cậu bạn thần người lúc rồi cười , đưa tay tỏ ý hợp tác vui vẻ. Ngược lại với cậu, Meyami có thể hợp tác nhưng muốn dính đến cậu, lại là nam chính nữa đấy, chẳng tượng gì. Nhưng nghe quen tai là nam chính à. Quen rồi, tìm làm gì. Sai lầm chết người đấy

    3. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      CHƯƠNG 61: MASATO GỢN SÓNG

      Ngồi trong đình nhìn dòng nước chảy róc rách qua khe đá. Rồi nhìn lên từng tia nắng lọt qua khe lá rãi đầy mặt đất, những đóa hoa trước sau xuân nở muộn lại bên tai tiếng chim hót ríu rít. Ôm Courant trong lòng rồi ngồi chống cằm suy tư.

      Hôm nay là cuối tuần, đáng ra cần phải ra khỏi trường chảy nhảy ngoài kia. Đúng hơn là vượt rào chơi, ở trong trường cả tuần, Meyami tự nhiên tạo luôn khu đường tắt để chạy qua hai ngôi trường gần hơn, từ đó thời gian nghỉ ngơi của kéo dài đến đáng kể. và bây giờ sau giờ ăn trưa có thể ngồi chơi được cả tiếng đồng hồ. Cặp sách sau khi học xong đem đến giấu nơi gần đó, tới giờ ngồi đó chơi sang đó quay sang lấy là được. Cuối tuần nay cứ nghĩ có thời gian chạy nhảy hết các hàng đồ ăn gần trường hau cửa hàng cà phê, ai ngờ.

      Mắt liếc sang nam tử bên cạnh, trong thời gian qua quên mất rằng còn có bài tập để làm, và hình như quên luôn rằng người bạn đồng học của cũng phải lo lắng về đam mơ của mình sụp đổ.

      Ôm trán thở dài, bài tập chưa làm xong, nằm mơ cũng chẳng được chơi. Chuyện lạ này chưa nghĩ đến, nhưng nghĩ đến lại nhức đầu. Tại sao cậu bạn Masato này hình như có cặp, nhưng tại sao bây giờ lại có? Lúc sáng khi vội chạy qua chỗ sau lưng trường thấy cậu ta đứng giải lý do với người khác về việc ghép cặp, và chọn người khác cho cậu bạn. cứ nghĩ cậu ta cần vào trường nữa chứ, hoặc là muốn làm nổi bật khả năng mình. Sau thời gian đó Meyami cũng để tâm khi còn vội chạy cho kịp giờ học buổi chiều, và chuyện của người khác rảnh xen vào.

      " Meyami Rin!!! Nảy giờ cậu có nghe lời mình ?!"

      " ......"

      Đem khuôn mặt ngơ ngác nhìn cậu bạn, rồi lại lắc đầu. Cậu ta dây nào là điệu, rồi lời bài hát, rồi đến tiết tấu, rồi lại đến nốt nhạc, rồi lại đến .... Thôi khỏi , có thần mới nghe cậu ta đọc đọc lại biết bao nhiêu lần thứ mà mình học hơn cả đời người (hai kiếp). Ngồi nảy giờ nghe đủ rồi, cậu ta đến để cậu ta đưa lời nhạc để làm bản nhạc vậy cuối cùng? có, cậu ta chẳng đưa ra cái gì hết mà là đống ggiáo thuyết học lớp. Càng ngày gần cậu bạn này dường như Meyami nghĩ đến người thầy Hyuga rất giống nhau.

      Masato nhìn rồi lại thở dài, lắc đầu ngồi bên cạnh đem mèo đen vứt sang bên. Cậu hiểu con người này, tại sao khi làm việc chẳng có mấy nghiêm túc thế nhỉ? Cậu từng nghe hát, cũng từng nhìn khuôn mặt tươi cười kia. Tuy nhiên khi gặp mặt lại nhận ra cậu, cũng có thể lúc đó cậu đứng bên vệ đường mà nhìn lén .

      " Meyami này, cậu thích nhạc gì?!"

      " Hả?! À tất cả các thể loại!"

      " Vậy với mình!"

      Masato vội đứng dậy kéo theo, Meyami ngẩn người theo. Dù gì cậu bạn này là công tử chẳng có gì phải đáng lo ngại về chuyện xấu gì xảy ra. Với lại cậu ta dám sao? Trường này đủ máy quay, những thế nhất cử nhất động của học sinh đều được lưu lại cách chi tiết. Lão Shinning kia nhìn thấy từ đầu đến cuối, chỉ trừ khu vực trốn đêm đầu tiên. Meyami hỏi kĩ lắm về những nơi có máy quay từ chị Lily và quan sát từng ngõ ngách, xem như là ổn định ! Nên lúc đó mới dám ngồi nơi đó hát vẩn hát vơ mà sợ người ta bị ngộ độc nhạc chừng.

      theo đồng học được lúc nhìn xung quanh, hành lang khá vắng người, đa số là về phòng mình để chạy chơi đâu đó hoặc là làm cái gì đó gọi thần để biết. Meyami thở dài, bước chân theo cậu, bên tai nghe văng vẳng tiếng la đến giật mình. phải chứ, đến giữa sân cũng bị ám à?! Khẽ nheo mắt nhìn về phía phát ra tiếng hét, những nàng nữ sinh tụ tập lại chỗ la hét chuyện gì đó. Meyami thở phào, phải là vẫn tốt hơn rất nhiều rồi. Cúi thấp đầu, rút tay khỏi tay bạn theo như cái bóng của Masato đến phòng đặt piano. Hửm?! Piano? Đùa sao? chơi piano cho cậu đâu nha, tìm Nanami mà nghe a~

      phải chơi piano tồi mà do tính cách. Cứ ngồi vào bàn phím, nhìn nốt đen rồi trắng, từng bậc từng bậc đan xen nhau như trêu nghẹo muốn chơi đùa. Meyami cũng kiềm nổi cảm xúc của mình mà bấm loạn xạ. Dù thanh phát ra rất chói tai, nhưng khi đó mới chính cách chơi piano của hoàn thành. Theo mãi quy luật của những nốt nhạc khiến Meyami khó chịu, tâm được thoải mái, cứ như có cái gì đó chèn ép tâm trạng mình chơi được vậy. Chính thế các bản nhạc piano của thường là buồn và thê thảm.

      " Mình biết chơi piano đâu đấy!"

      " Mình nhờ bạn chơi piano mà!"

      Meyami ngẩn người nhìn cậu. bảo chơi piano vậy đến đây ngắm chúng chắng?

      " Mình có bài hát muốn cậu nghe qua!"

      xong Masato ngồi vào ghế, điều chỉnh tư thế ngồi chút rồi nhấn tay vào phím đàn. thanh cất lên đánh tan gian tỉnh lẳng, Meyami như bị giật mình nghe thanh đó. từng nghĩ nghe những bản nhạc quy cách lỗi thời từ cậu bạn bộ dáng côn tử quý tộc này, nhưng ngược lại, phím đàn của cậu khiến cả thần kinh tê rân. Đó phải quy luật nghiêm khắc của các bản nhạc nữa mà là nhạc của cảm xúc con người. Masato nhìn mỉm cười, Meyami gật đầu, vội lấy ghế ngồi bên cạnh, chăm chú nhìn cậu, ánh mắt sáng rực: " Mình muốn nghe tiếp!"

      nhạc của Masato là nhạc của mặt hồ, yên ả gợn sóng, nhàng nhưng sâu thẳm. Những nốt nhạc của cậu rất dịu và êm, nhìn bàn tay ấn phím đàn rồi đôi mắt chăm chú đến say mê. Phút chốc lúc ấy, cảm nhận được, Hijikawa Masato nhập mình vào từng nốt nhạc. hưởng (giọng hát) của cậu bé rất trầm, nhàng đến ôn nhu. Như bàn tay ấm giang rộng ôm người từ đằng sau chìm trong giấc mơ đêm. Ánh trắng chiếu lơ lửng mặt hồ, tiếng rì rào của gió, và cả tiếng côn trùng như hòa làm khi cậu đứng giữa gian đó. Những đóm sao lung linh chiếu rọi cậu như những ánh đèn sân khấu rọi sáng cho ca sĩ.

      " Thế nào?!"

      Masato kết thúc bài hát, im lặng chút rồi quay sang mỉm cười. Meyami đưa mắt nhìn cậu như người ngoài hành tinh, hỏi được ? Sao cậu hỏi nữ chính của cậu , đem nhạc hát với làm gì giờ hỏi được ?!

      " Chả hiểu gì cả"

      Meyami nhún vai nhìn ra cửa, nhạc ôn nhu pha vào hiền hòa và ấm áp. Cậu ta những là thiên tài mà còn là đối thủ đáng gờm lắm đấy! Nhìn trời ngao ngán, sau này con người này làm đối thủ sàn diễn của nha~ chắc làm đồng đội đâu, cậu ta tài năng thế cơ mà. tiêu rồi Phận đời, nhìn xem nếu nữ chính là Na nami chắc chắng theo chồng mà đối đầu với .

      " Hahaha ... chết chắc!"

      " Hả?!"

      " Chẳng có gì"

      Masato nghiên đầu nhìn khó hiểu, và có ý định hỏi, vì hình như này muốn với bất cứ chuyện gì ngay khi bàn về bản nhạc, Masato có để ý còn đem lời bản thảo vào tai. Đành nhìn bạn thở dài. Cũng tại biết mắc cái gì lại có kiểu ngực nhảy chết người này.

      gian lại trở nên yên lặng đến đáng sợ, Masato muốn nữa, nhìn từ đầu tới cuối, bé này khiến quan tâm từng cử chỉ. Lại thề ê khi bên , bực chết người rồi. phải bé này rất giởi về ca hát sao? Tại nhi viện Sakura chẳng phải hát rất vui sao? Tạo sao khi đứng trước mặt lại thể? Meyami nhìn trời, vẫn ngồi chỗ, chẳng quan tâm người bên cạnh nghĩ bất cứ cái gì. Cái chính bây giờ của chỉ là nhìn trời nhìn đất nhìn mây .... và nhìn thấy khuôn mặt hắc ám của người ta.

      Có thể , Meyami chẳng làm gì cậu bạn này cả cậu ta đem bản mặt đó với làm cái gì?

      " Ừm Nanami sao mấy ngày nay thấy? Cậu học cùng lớp ấy mà?!"

      " ấy ở thư viện"

      " Cậu đến động viên ấy sao?"

      " Tại sao phải là cậu?!"

      " ...."

      Tại vì nếu là tôi tôi phá luôn màng kịch tình của các người được chưa. Lại câu muốn ra khỏi miệng lại nuốt vào. Cứ thế này Meyami sợ biết chừng bị ngộ độc ngôn từ mà chết mất. Bây giờ vui rồi này, tuần mà biết bị nuốt bao nhiêu từ rồi. là.

      " đến thư viện . Sẵn tiện nếu có thể tìm được tài liệu gì giúp ích cho ta"

      Masato nhìn khuôn miệng ấp úng rồi im lặng, khẽ cười. Dù sao mèo này cũng có những lúc mà người khác đoán được. Đứng dậy kéo tay về thư viện, Meyami cố sức rút ra nhưng thể, bèn giậm chân tại chỗ muốn lại bị cậu bàn kéo lê .

      " Bỏ tôi ra tôi tự !"

      " Có đấy?"

      Meyami dừng lại mỉm cười gật đầu, lực kéo rất mạnh cùng với lức bước phải chạy theo cậu, vậy thà tự cho khỏi hôn đất mẹ. dọc qua hành lang, nhìn ánh trăng rọi bên ngoài, tiếng bước đặt lên nền gỗ của hành lang đanh đanh nghe đến lạnh người. Meyami nhìn cậu bạn trước, khẽ rùn mình, đem tay xoa cánh tay bên cạnh của mình, đưa mắt nhìn quanh. Ánh mắt bất chợt dừng lại bên khung tên.

      " Chuyện gì vậy?!"

      Masato dừng bước nhìn , thả rất chậm bước chân rồi, này cứ bước đứng bước đến khi còn nghe tiếng giày sàn giật mình quay lại. Meyami chăm chú nhìn vào phòng nhạc cụ, khó hiểu lại gần, chỉ là cây đàn tì bà thôi mà.

      Meyam nhìn chỉ cười, thực chất cảm giác ớn lạnh kia từ cây đàn đó mà ra, có thể đó phải do cây đàn mà là do người ngồi bên cạnh nó. Mà có phải người hay ? Meyami dám chắc, người đó là nam tử ánh mắt buồn rười rượi khi ôm cây đàn vào bên mình. lại quay sang nhìn Masato, rồi nhìn cây đàn (cái kia). Rất giống, hai người giống như đúc từ khuôn ra, khác chuyện trong đôi mắt của Masato là ánh mắt điềm tĩnh, còn đôi mắt của nam nhân bên trong phòng là ánh mắt của người chứa đầy nỗi u buồn uất ức.

      " thôi Meyami, sắp tới giờ thư viên đóng cửa rồi!"

      " Ừm"

      Cậu bạn giục , khi cố gắng nhìn trong phòng thấy ai. Meyami nhìn vào căn phòng lần nữa rồi vội theo Masato, có thể cần tìm hiểu để giải thoát lòng hiếu kì và cũn có thể vì cây đàn kia lại lên khúc của giai điệu thoát chốc lướt qua trong đầu .

    4. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      CHƯƠNG 62:

      ngày nghỉ trôi qua.

      Meyami nằm dài giường nhìn trần nhà. Có thể hôm nay là ngày mệt nhất rồi. Trong khi đầu chẳng ra được bất cứ điệu nhạc nào. Nhưng vẫn cố nhồi nhét vào cả đống sách giai điệu. tưởng mình như bị chèn ép trong đó. Cầm quyển sách tay lại vứt ngay sau đó hai ba phút, đến quyền sách khác cũng vậy. Masato nhìn rồi đứng dậy, cho đọc nữa, đẩy về kí túc xá.

      Meyami nhìn rồi xin lỗi. Thực chất trong tâm mở cờ reo mừng, bởi vì được thoát khỏi tản băng di động rồi. Còn thoải mái về ngủ nghỉ mà sợ bị ôm chồng sách đọc đọc lại mà nó như nước chảy đầu vịt nữa.

      Úp mặt vào gối, đắp chăn lại ngủ......Im lặng, im lặng ,....

      " thể ngủ!"

      Ngồi bật dậy hất chăn ra ngoài, rời khỏi giường, muốn ngủ nhưng thể ngủ. Cái cảm giác này có trời mới thấu. Ra khỏi phòng, bước chân định hướng thắng rồi lại đổi hướng ngoẹo sang trái, được đoạn lại ngoẹo hướng khác. Ánh mắt lại vô hồn thẳng lên phòng nhạc cụ của trường rồi dừng lại giữa cửa chính. Nhìn cánh cửa kính cũ sờn ít, cảm giác lạnh sống lưng lại dậy lên. Meyami liều mạng chà sát cánh tay mình vào nhau, cảm giác được chút nhiệt độ mình trở lại, bắt đầu đưa tay kéo cánh cửa ra. Cánh cửa kính vang lên tiếng rỉ sét như tiếng thét như của linh hồn trong đêm. Nhìn lại đồng hồ tường, đến nửa giờ đêm, vậy có cần vào ? Meyami chần chừ muốn lại thôi, đành quay ra, luồn khí lạnh kéo qua gáy khiến bước chân dừng lại.

      Đưa mắt nhìn vào phòng, căn phòng tối đen như mực, những cái bóng đen từ bức tượng hay tủ đồ cũng đủ làm người khác giật mình, nhìn chúng như những cái gì chân cứ bay lơ lửng lạnh người. Ánh sáng của trăng nhợt nhạc lang sang nền đất sang qua cửa sổ, bên ngoài những cành cây run lên theo gió tạo nên thanh hỗn tạp, bóng cây lăng nền đất như những cánh tay siêng vẹo của loài quái vật bám vào cửa. Gió từ cửa sổ luồn qua rất lạnh, lạnh đến thấu sương. Đến gần cửa sổ đưa tay kéo cửa đóng lại, tiếng cửa kẻo kẹt khiến như quá cũ. Xong lượt, quay ngừoi dựa vào cửa nhìn căn phòng, có thể khí lạnh kia vẫn còn nhưng bây giờ nó lên rất nhiều. Nhìn sàn nhà khá bụi bặm, dường như rất ít ngừoi đến đây và nghe chủ tịch cấm học sinh trong viện, trừ những học sinh được đặc cách đặc biệt. Vậy có nghĩa bây giờ phải phạm vi của trường đúng ?

      Lướt mắt bên kệ sách gần đó, nhìn xung quanh phòng, lại dừng mắt lại nơi cây đàn tỳ bà. Ngươi đó vẫn ngồi bên chiếc ghế quan sát từ khi bước vào đến giờ. có thể cảm nhận được ánh mắt của ta nhìn chằm chằm như có chuyện gì muốn . Thở ra, đến bên cây tỳ bà, cầm lên, ngồi xuống.
      Tay mịm khẽ lướt qua dây đàn, vang lên thanh .

      " ..."

      thanh này nghe qua, chúng rất quen. Nhìn người bên cạnh, sửng người với nụ cười của ông, khẽ gật đầu: " Xin lỗi có lẽ cháu quá tùy tiện"

      " Con người chỉ có thể đánh chúng chỉ có . Chỉ tiếc nó qua xa trong quá khứ"

      Meyami hiểu, nhìn cây đàn. Vậy có nghĩa cây đàn này từng có chủ nhân nó sao? phải người này là ai được? Người kia nhìn khó hiểu, vội cười

      " Nó phải cây đàn của ta, chỉ là vì linh hồn quá khao khát được nghe lại lần nữa những giai điệu kia. Nên ta vẫn vương vấn ở đây. bao năm rồi chưa ai chạm được vào nó...."

      " Vậy là .."

      " Nó giờ là của cháu"

      " ..... Vâng cảm ơn ạ.."

      Meyami nghiên đầu, có thể tình huống này quá bất ngờ. vô phép chạm vào cây đàn chào hỏi người bên nó trước, lại bây giờ là chủ nhân của nó. Có thể vậy, và tình huống này phải là chuyện muốn. Chỉ là lúc khi nhìn vào cây đàn, nó như ma lực kêu gọi đến bên mình, giọng ca của ai đó phát ra bên tai , rồi lại tiếng du dương trầm ấm của cây đàn khiến Meyami có cảm xúc muốn đánh nó. Nhưng giai điệu ấy vừa lướt qua trong đầu rồi biến mất. Cứ như lần trước gặp được cây đàn khi đến phòng thư viện. Ma thuật gì? biết chỉ muốn nghe những chiếc giây run lên theo gió của cây đàn. Như thuở xa xưa với những ngày tươi đẹp rồi vụt tắt vì ngọn lửa tại.

      Ngón tay khẽ lướt qua dây đàn, kéo lên những thanh réo rắc, lại đem cảm giác buồn miên mang về quá khứ quá xa tầm tay. Ánh mắt khép hề, mang trong tâm tình hỗn độn trong lồng ngực đẩy ra, tất cả, tất cả mang theo giấc mơ thần tiên của tuổi thơ chìm sâu vào quên lãng. Mang cả những bóng hình dáng của ai đó, ai đó còn nhìn thấy gương mặt biến mất. Tan biến.

      Tiếng đàn kết thúc, mở mắt, sửng người đưa bàn tay mình lên nhìn. có thể đem cả tâm trạng truyền đạt hết, tất cả đều có thể diễn tả trong thanh kia. thanh của cây đàn. Quay ngược người nhìn người bên kia .....nhưng ông biến mất, căn phòng còn mang trong mình vẻ lạnh tanh, những đồ vật để lại nơi cũ cũng yên bình hơn rất nhiều. Đưa mắt nhìn sang đồng hồ. quá 1 giờ sáng, Meyami phải về và chuẩn bị cho bữa sáng cho ngày. Đặt cây đàn xuống về phòng mình, đóng cửa phòng nhạc cụ lại cẩn thận rồi rời .

      --- ------ ------ ------ ------ -------phân cách---- ------ ------ ------ ------ -------

      Hai ngày trôi qua, Meyami cố gắng tạo nên giai điệu mới. Nhưng đối với có hồn. Nhưng nốt nhạc này phải của , mà trong tìm thức nhảy ra thôi. Những cuộn giấy văng đầy đất, cả trong sọt rác. Đó là kết quả khi viết xong bài lại vừa ý. Đem mặt úp lên bàn, hôm nay có tâm trạng để nghe thêm bất cứ lời giảng nào từ những quyển sách đơn điệu. phải vì kiêu ngạo về kiến thức mình, nhưng Meyami học hết nó gần hai kiếp người, bao nhiêu nốt, bao nhiêu chữ, và trang mấy, số trang sách đều thuộc lòng trong đầu. Và tâm trạng rất dễ nỗi cáu trong lúc này khi ai chọc hoặc làm vừa ý. Tốt nhất nên khiến người khác phiền lòng giúp mình. Vậy nên chọn cách trốn mình ở trong phòng để viết nhạc. Nhưng mà ..... Ngẩn đầu nhìn đống giấy vừa vứt . Căn phòng đầy ắp những mẫu giấy vo viên mà lăng tròn, nốt nhạc nghệch ngoạch đó. còn tâm trạng nữa rồi. Dọn phòng trước .

      Đứng dậy rời khỏi bàn, ôm đống giấy bỏ vào trong bịp to, đem ra ngoài sọt rác vứt . Rời khỏi nơi đó, cần gian rộng hơn để thư giãn, như là ....Biển.

      Nhưng nơi này . Bữa nay là buổi chiều, dường như các học sinh đều về hết. Sau lưng trường Sensu cũng khá vắng, gian ở đó cũng thoải mái, nên ngồi nơi đó để ngủ. Giấc ngủ bình yên nhất rồi. Đừng hỏi tại sao muốn về phòng, gian trong phòng khá yên lặng, lặng đến buồn chán. cần tâm mình thỏi mái, là nghề ca sĩ dạy cho biết cách giải quyết nội tâm của mình. Nhưng lúc đó thường ra biển, nhưng nơi này có biển để giải tỏ. Vậy tìm nơi nào yên lặng để hét . cần cung cấp thêm về khí lực cạn kiệt của mình.

      Con đường đến trường Sensu như hằng ngày chẳng có chút gì thay đổi. Nhưng hôm nay Meyami cố gắng ngắm nhìn mọi thứ kĩ, lâu, dừng lại tìm nơi im lặng. Rồi lại ngồi bệch xuống gốc cây gần đó. Tiếng sáo của ai đó vang lên bên tai, nhàng du dương và buồn. Nhắm mắt thưởng thức, ngôi trường Sensu chỉ có người thổi sao có hồn đến thế, nhập cả tâm mình vào nhạc, đưa tiếng sáo mình len cao chỉ có . Là ... ....... quên tên rồi. Mà cũng chẳng để ý, tham gia cuộc thi sắp tới co có thể trốn là yên lắm rồi.

      Ngồi dưới gốc cây được hai tiếng đồng hồ, rồi đứng dậy quay về phòng nhạc cụ kia. muốn đàn nó nữa, cây đàn dễ thương. Có phải bị ám ? Có phải bị lừa rồi đúng ? Nhưng tất cả đều ? Kể từ đêm đó, còn gặp ông ta nữa. Đến bên cây đàn nhìn nó từ đầu đến cuối, lại ngồi bên nó hồi lâu. Rồi ôm nó vào lòng đàn, đàn. Cảm nhận thanh vang lên cây đàn mà cười khúc khích, nó có thể kẻ cho nghe tâm trạng của bây giờ.

      " ra em trốn ở đây để chơi đàn!"

      Giọng này là .... Chủ tịch. Chết rồi, vội đặt cây đàn xuống đứng dậy nhìn xung quanh để tìm ông. Nhưng thực chất chẳng thấy ông ở đâu, chỉ có Masato bước ra ngoài.

      " nhạc của cậu thể chơi được trước mặt tớ sao Meyami?"

      " ... có đâu. tại vì..."

      " Tại vì em chưa bao giờ đem nhạc mình hòa vào ngừoi khác"

      Meyami chỉ biết cúi đầu. Chủ tịch đúng, bởi vì vậy mà sợ gặp ông trong lúc này, điểm yếu với lão già quá rành đời được che giấu bất cứ thứ gì

      Masato nhìn im lặng. quan sát rât lâu rồi, những khi buồn chưa bao giờ thể gương mặt. Ngày nào trống tiết gặp có nghĩa hôm đó Meyami lại trốn ở nơi nào đó. Cả tuần qua nhìn chạy vội vàng vào bữa ăn trưa, đến gần đêm mới vào căn tin ăn uống với điệu bộ mệt mỏi. Masato biết đó làm gì với cả tuần* nhưng khi thấy dáng vẻ mệt mỏi ở lại nỡ nhắc đến công việc nữa. ấy quá mệt rồi.

      * Việc Meyami học hai ngôi trường có bất cứ học sinh nào được phép biết, ngoại trừ các học sinh có thân phận đặc biệt như , ngoài ra chỉ có thầy giáo trọng trường có biết vẫn giữ bí mật.

      " Xin phép thầy cho tụi em mượn nhạc cây đàn tỳ bà này"

      Masato bước tến đứng chắn tầm nhìn của Shinning về phía , cúi đầu đưa tay chỉ về hướng cây đàn. Ông nhìn cậu nhẽo mày,Meyami nhìn cậu ngạc nhiên. Cậu bạn này có ý gì?! đoán được.

      Masato nhìn mỉm cười, Shinning ngẩm nghĩ chút rồi cười khè khè đầy thâm ý.

      " Em muốn cây đàn này?"

      " Vâng..."

      " Thưa thầy cần đâu ạ"

      Vội giật tay cậu bạn lại. biết cậu muốn tốt cho , vì là đồng đội nếu bị phạt cậu cũng lây sang, Meyami muốn điều đó và cũng muốn mắc nợ ai nữa. Có cha mẹ giữ được mạng sống. Có papa sống trong bình yên. Có chị để hiểu gia đình ( cho dù mấy ông lâu lâu uống nhầm thuốc). Có bạn bè để cười đùa, sống như cuộc sống nữ sinh bình thường là đủ rồi.

      Mặc khác, Masato bây giờ là bạn, sau này chắc có thể trở mặt hay . chiến đấu mà mang theo lòng biết ơn sen vào còn gì gọi là đâu nữa. Và biết chắc dù thắng hay thua, Meyami vẫn là người mang tiếng.

      Và vì Meyami là người ích kỉ chẳng muốn ai cạnh phải gặp xui xẻo.

      " Sao nào?"

      " Vâng thưa thầy, em cần cây đàn."

      Masato nhìn mỉm cười, nắm lấy tay giữ tay áo mình, siết . muốn sao, có được thứ tốt nhất đời này rồi. Nhưng đáng tiếc tâm dao động nhưng người phát , Masato tại chỉ muốn có bên cạnh này yên tâm. Shinning nhìn hai người, cười phá lên chống nạnh cười đến các nếp nhăn khuôn mặt ra, tiếng cười vang cả tầng khiến học sinh có ý định qua cũng chùm bước mà đường khác hoặc về ngủ. Và hai người bên cạnh đây hiểu nổi sợ này như thế nào.

      Trong khí sặc mùi mưu......

    5. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      CHƯƠNG 63: NHẠC TRUYỀN THỐNG

      " Viết bản nhạc về truyền thống!"

      " Nghe dễ dàng nhỉ?!"

      " Ừm!"

      Meyami ngồi chống cằm nhìn mặt nước hồ gợn sóng trước mặt. Gió ùa vào trong đình khá thổi mải, nghe tiếng xào xạc của tán cây khá vui tai. Nhưng bên cạnh Masato nhìn tờ giấy tay mình, lại nhìn ôm mèo ngồi yên bình bên kia. Đầu đầy hắc tuyến, có phải người này quá bình thản ?

      Tờ giấy tay cậu là đề bài do chính ngài chủ tịch Shinning đưa ra, sau cái chuyện cậu hỏi mượn cây đàn tỳ bà trong phòng nhạc cụ kia. Thầy đồng ý, nhưng điều kiện của thầy là tờ giấy này đây. Bây giờ sáng tác nhạc đại chưa xong lại nhảy vào nhạc truyền thống, đối với cậu viết lời là chuyện đơn giản, tuy nhiên trước mặt cậu kia .... Nhạc truyền thống có khá nhiều nốt nhạc khó và cầu kì, nhạc truyền thống Nhật khá khó so với các nhạc của nước khác đa số do điệu và đàn Bachi hay do Biwa tạo ra trầm thấp. Đường này thầy Shinning sử dụng đàn tỳ bà đê viết nhạc, mặc khác người trong cuộc kia lại bình thản đến vậy. Meyami có biết chỉ còn ba ngày nữa là bài kiểm tra đến hạn ?

      " Nè Meyami..."

      " Hôm nay trời đẹp quá há"

      " Nè ..."

      " Bên kia có mây trắng kia, như cừu con ấy. Xem kìa, bên kia là cún con, còn bên kia là Masato"

      Meyami vừa vừa đưa tay chỉ lên trời, cười đùa thích thú, còn về lời của cậu bạn có lọt vào tai hay nó cũng nhảy qua tai kia hết à. Ngồi nảy giờ, ôm cả đống nhạc nghiền ngẫm, vẫn có tâm trạng. Tự nhiên muốn biết lai lịch của người đàn ông (bóng ma) tự nhiên biến mất kia. Nhìn cậu bạn lo lắng nhìn , rồi bị chọc đầu đầy hắc tuyến, Meyami chỉ biết mở cờ trong bụng. CUối cùng con người này cũng có chút thay đổi biểu cảm về khuôn mặt.

      Lúc đầu gặp cậu ta chỉ có bản mặt đơ như tản băng, còn cái kiểu cao ngạo của công tử. Nhưng khi nghe được nhạc của cậu, quyết định thay đổi khuôn mặt đóng băng này. Và cuối cùng thu được kết quả tốt đẹp, đó là khuôn mặt kia ngày nào cũng lăn dài hắc tuyến khi gặp . Như thế cũng gọi là tiến triển .

      ( Mình có lời nào để , chỉ mong độc giả thông cảm về cái tính quái gỡ của con người nào đó *hắc tuyến*/ *cười tươi* ngay cả ngươi cũng như thế kìa / ....)

      Cả sáng đó, Masato cũng nghe, cậu nhún vai trở về phòng. Cậu còn cả đống bài tập cần làm, rảnh lo cho con người nào đó trong đầu luôn mang định nghĩa nước tới chân mới nhảy kia. Meyami nhìn cậu bạn cười tươi vẫy tay tạm biệt khi cậu xa, Masato quay đầu lại đem ánh mắt viên đạn cảnh cáo: " Làm cho xong nhạc cho tôi!". Nhưng khuất bóng, khóe miệng ai đó tự giác cong lên vui vẻ.

      Nhìn bóng lưng Masato khuất sau đám cây, nụ cười môi tắt dần. Bây giờ còn tâm trạng để đùa nữa, thời hạn sắp hết rồi, cần có bản nhạc để Masato viết lời, và điều cao nhất ở đây là được trượt khỏi kì thi này. Đây còn là con đường tương lai , nó quyết định có xứng với ngôi trường hay . nhạc của Masato có thể cảm nhận được, tuy nhiên vẫn nên bắt buộc mình khi trong đầu toàn nghỉ chuyện khác. Thầy Shinning cho phép nghỉ ở trường Sensu vào buổi chiều trong thời gian gấp rút này. Và cũng nghe đầu cả trường đều nộp hết về các bản nhạc của mình. ĐÚng hơn dường như họ còn chờ hai người nộp bài,ấp lực duy nhất của hai người bây giờ là nhạc của chưa thể hòa với nhạc của cậu bạn. Nanami sau ngày nghỉ chạy đến khoe với về bản nhạc nhóm cậu hoàn thành, Meyami chỉ cười với bé và mấy lời động viên. Thực ghen tỵ, Nanami có ước mơ của mình để nổ lực, có tài năng thiên bẩm để bước chân con đường vững chắc trong tương lai. Còn Meyami..... Bước chân của chạy đến đâu đây?

      từng chạy để bắt kịp với thế giới này, bỏ tất cả mọi thứ trong quá khứ, chôn giấu chúng trong tâm. Tới khi nhìn lại hình ảnh của cha mẹ cái đêm hôm ấy, nhận ra chính mình thể tự chôn nó được và phải học cách sống cùng nó. Đêm hôm đó khi bắt lại lời bài hát kia, đến gặp được cây đàn tỳ bà này. Meyami định hướng về con đường tương lai, nhưng chính biết còn thiếu gì đây? đánh rơi gì trong quãng đường qua?

      Mấu chốt của nhạc!

      Bước vào thư viện, đến khu vực sách lịch sử nhạc, tìm quyển những tác giả sống ở trường nổi tiếng từ xưa. Đặt bàn cả đống sách dày cộn chất thành núi, ôm nó mà đọc. Nhìn qua các bức ảnh nhằm tìm kiếm chủ đích của mình. Đẩy gọng kính đọc kĩ từng chữ, từng chữ .

      Thư viện của học viện Saotome là nơi tập trung tất cả sách nhạc, những quyển sách được bảo quản từ rất lâu của thời trước, chủ yếu là nốt nhạc, tác giả nổi tiếng, lịch sử về ngôi trường cùng các học viên nổi tiến trong trường trong thời gian qua. Và sách hướng dẫn nhạc. gian trong thư viện khá yên lặng, cái nơi công cộng mỗi học sinh cũng thích đến cho lắm. Những quyển sách chất chồng lên từng bậc, dùng thang mới có thể tìm và lấy sách. Mỗi quyển sách dày đến nổi có thể đè chết người, vì vậy dù trong thư viện đủ bàn rộng và sách vở để học viên tham khảo nhưng học viên trong trường đa số lại muốn vào đây. Mặc khác họ cũng có thầy giáo gia sư hay người nào đó nổi tiếng để dạy, nên trong tìm thức mỗi học viên luôn mang theo ý nghĩ vào thư viện là cần thiết và mất thời gian.

      " Nè con bé đó ngồi suốt cả buổi sáng rồi đấy. Mấy quyển sách đó nó đọc rồi chất chồng lên nó. tìm gì vậy?"

      "..."

      Lời thảo luận bên thầy giáo viên quản lí thư viên nhìn về phía , Meyami lại hay biết lật tiếp trang sách dày ngang ngực đọc miệt mài. Mặt lên rồi lại xuống, kết quả lại có. Meyami ngồi luôn ở đó cả ngày.

      " có!"

      Đóng sách lại, thở hắc ra. thể tìm thấy, dù có đọc từng chữ kĩ cũng thể tìm ra manh mối nào. Đứng dậy quay lại kệ sách lục thêm mấy quyển sách cũ nữa. Nhưng trước mặt xuất ly ca cao nóng. Đưa mắt nhìn theo cánh tay, nam sinh áo sơ mi trắng, quần tay trắng. Tóc vàng xoắn, mắt lục hẹp dài giấu sau khuôn kính cận.

      " Này uống dành cho cậu"

      " Xin lỗi ..."

      Nhìn cốc ca cao lại nhìn sang cậu bạn, nhớ quen người này, và chưa bao giờ chuyện luôn phải. Nhưng hành động của người này tỏ ra như quen biết từ lâu, và còn thân mật đưa cho ly ca cao cho . Cuộc sống này phải truyện ngôn tình, và cũng chẳng phải tính đồ của nó nên có chuyện mơ mộng về chàng hoàng tử hay lần gặp tình kề với tình sét đánh. Nghiên đầu nhìn cậu từ chối rồi vòng qua cậu để đến kệ sách.

      " Này cậu cũng nên bơ mình như thế chứ? Cậu ngồi đây cả ngày rồi, chẳng lẽ muốn ngồi tiếp sao?"

      Cậu bạn đưa tay chắng đường , kéo giật lại. Hành động quá bất ngờ, bước chân mất thăng bằng, ngã nhào ra đất. Trong lòng bậc ra tiếng chửi thề, mệt còn gặp quái quỷ gì thế này.

      1.....2....3.... có bất cứ cơn đau nào truyền tới, còn thay vào đó là hơi ấm. phải nền đất nặng, cũng chẳng phải thân thể mập mạp của nằm đất. Mở mắt nhìn lên, là cậu bạn đỡ cho . Vòng tay cậu rất lớn, ôm trọn vào lòng. Và chỉ cao tới cằm cậu, chỉ ngước mắt lên như đứa bé ngơ ngác hỏi tội. Ánh mắt trong suốt in hình bóng, còn long lanh ngập nước, bàn tay to tự nhiên riết chặc vật trong lòng.

      Meyami giật mình khi bàn tay vai bất giác tăng lực đạo, đem tay đẩy cậu bạn ra ngoài. Cuí đầu cảm ơn, rồi vội lên kệ sách.

      " Mình là Shinomiya Natsuki, rất vui được gặp cậu"

      Bước chân vừa , bị chặng bởi cậu bạn kia. Còn đường đường giơ tay kiểu bắt xã giao và đầu cúi thấp. Bộ dáng như cậu gặp con người kiêu ngạo muốn kết bạn. Meyami thể được, dù nơi này nhiều ngươi nhưng đa số là thầy giáo nghiêm khắc, cũng muốn lọt vào mắt xanh của họ. Đành đưa tay ra bắt vậy, dù sao bắt tay cũng mất miếng thịt nào.

      Meyami đưa tay ra chạm vào tay cậu bạn, ánh mắt để ý, sau tóc mái che , cặp kính của Natsuki sáng lên bất ngờ.

      " Meyami cuối cùng cũng tìm thấy!"

      Tiếng vọng từ bên cửa thư viện vang lên, sau đó là bước chân gấp rút. chưa kịp hết giật mình lại bị lôi ra lắc vai, cơn chóng mặt ập tới. Meyami tự nhiên có cảm giác giết người.

      " Masato cẩn thận từ từ !"

      Otaya với Nanami chạy phía sau , cảm nhận gian bắt đầu hạ nhiệt. Nanami vội vàng đẩy Masato ra, kéo Meyami về phía sau mình. Nhìn ánh mắt chợt rùng mình, ánh mắt ấy ....nó có màu đỏ......

      " Masato-kun tâm tình ổn định, Meyami đừng nghĩ nhiều. Ủa Natsuki cậu làm gì ở đây. À hay là cậu đưa Meyami về ha!"

      Otaya vội chen vào, bây giờ mà gây chuyện ở đây cả đám đều bị kỉ luật. Cả ba đều vội vàng tìm Meyami khi nhìn thấy vào giờ ăn trưa, chạy đến đây lại thấy cả đống sách như cái núi bên cạnh , cậu hiểu này đọc sách đến quên ăn. Masato đem gương mặt lo lắng khắp mọi nơi tìm , cậu có thể đón được đồng học lo lắng thế nào. Nhưng tâm cậu lại dấy lên cảm giác yên, đó mất tích tại sao cậu lại yên?

      Nhìn bóng hai người Meyami và Natsuki rời , Otaya bất giác đưa tay đặt lên ngực mình, có chút gì đó khó chịu. Đến lúc nhận thức được hành động của mình ngẩn người, rồi quay sang nhìn hai người kia. Nanami cố gắng giải thích cho Masato hiểu và về nghĩ ngơi, cậu nên giúp cho ấy.

      --- ------ ------ ---------phân cách---- ------ ------ ------ ------ ------ ---------

      Nằm giường, nhìn lên trần nhà.

      Meyami khiến cả ba ngươi kia lo lắng sao? nhớ gửi tin nhắn cho Nanami trước khi đến thư viên thông báo rằng cần chờ ăn mà? Đem điện thoại kiểm tra. Tin nhắn được gửi rồi mà, bi kẹt lại hay hết tiền, vậy Nanami nhận được sao? Kiểm tra số cũng phải nhầm mà. Ngồi dậy đem quyển sách hồi chiều mà Natsuki đưa cho, đây là quyển sách những đièu kì lạ của ngôi trường bí mật trong phạm vi. Lật khá nhiều trang sách, nhưng trang sách đọc qua, hồi sáng. Chẳng có gì để xem, đem quyển sách bỏ sang bên. bị sao thế này, con người ích kỉ trong lại lên sao? ĐỨng dậy ra lang cang nhìn khung cảnh đêm. Bây giờ có lời khuyên từ các .... ...

      Quay vào phòng, ánh mắt quét qua quyển sách lại dừng lại. bức ảnh từ quyển sách trồi ra. Đến bên lật trang đó, bức ảnh đó giống người đàn ông khi gặp bên đàn tỳ bà. Đọc dòng đầu, học viên luật xáo trộn. Khó hiểu nhưng cố biết con người này phải là học viên bình thường. Lất thêm mấy trang nữa, thông tin của người đó hiên ra. Ông là soạn nhạc đồng thời cũng là ca sĩ thời xưa, nhưng người tài mất sớm, đến năm ông 35 tuổi vì bệnh ung thư máu mà chết . Nhưng cây đàn tỳ bà của ông còn giữ lại, hằng ngày thường nghe những tiếng đàn réo rắc từ cây đàn kệ sách khiến nhiều người trong ngôi trường sợ hãi. Đến hai năm sau, nhà trường thay chủ tịch, ngài cho xây góc phòng nhạc cụ rồi đặt chiếc đàn vào trong vật trang sức. Từng năm trôi qua chẳng có ai dám đến, tuy buổi sang được tu sửa và quét dọn nhưng dần theo thời gian căn phòng đó cũng chẳng ai đến. Mấy trang sau là những câu chuyện tình cảm của ông, và có thể lý giải tại sao ông gặp khi đó lại : " là quá khứ quá xa".

      Người con ông đàn, bà chết sau vụ tai nạn giao thông.

      Đóng quyển sách, đọc nó xong tâm tình lại dấy lên nổi buồn. rời khỏi phòng đến bên đình, tự nực cười với suy nghĩ sống như cú đêm của mình. Đường đến đình đa số là lát đá hoa, nhưng số đường là đường đất, và nhà trường muốn khiến thiên nhiên bị hư hại nên để lát đá. Hôm nay con đường khá nhiều đom đóm, đâu cũng gặp những ánh sáng lấp lánh nền trung có chút sợ cũng có chút thơ. Meyami cười, chỉ tay vào ánh sáng trước mặt ngay lập tức nó dập tắt, vài giây sau lại có thêm hai ba con đậu lên tay . tay cầm đàn tỳ bà yên lặng đứng ngắm, rồi cất bước bên bờ hồ. được giải tỏa mội thắc mắc, tâm cũng còn lo lắng chuyện gì. nhạc lại quẫn quanh trong đầu muốn được giải thoát. Meyami muốn nó vụt tắt mà ghi lại.

      Ngồi trong đình, tiếng đàn gãy lên, Meyami đem bút giấy ghi chú luôn mang theo bên trong túi áo lôi ra. Tiếng bút soạt soạt giấy, rồi tiếng lật của giấy va vào nhau. gian hòa cùng cảm xúc dào dạt điểm tô lên khung cảnh của ngồi mái đình.

      Tối hôm nay cũng quá đẹp rồi!!

      --- ------ ------ ------ -----phân cách---- ------ ------ ------ ------ ------ ----

      " Masato chuẩn bị tới nhóm các em đấy!"

      " Vâng."

      Thầy Hyuga gọi hai người lại dặn dò, đưa bản thảo cho Masato rồi lại quay sang . Hôm nay ngày cuối cùng, bé này có thể sử dụng đàn tỳ bà thay nhạc truyền thống còn đem cậu nhóc này thay đổi hoàn toàn cách nhìn từ tâm trạng nhạc trước giờ. nên khen học sinh mình hay nên khen mắt nhìn đời của hai tiền bối Lily và Megumi đây?

      " CHuẩn bị .... 1 ...2....3... ok"

      Tiếng người điều chỉnh thanh vang lên, tiếp đó là tiếng đếm nhạc. loa trường tiếng nhạc phát ra kéo căn cả bầu gian. Là nhạc buồn nhưng lại dội cho lòng người nghe tình cảm nhiệt huyết xen lẫn tiếng thở dài. Quay ngược quá khứ của thời cách mạng, giọng trầm ấp của nam tử truyền ra

      " nhàn rọi sáng con đường hoa

      Làm tấu lên .... thanh của món đồ gỗ

      Chính vầng trăng thượng huyền

      Thanh cao đầy thu hút,

      lạc bóng giữa nhưng áng mây,

      có chiếc dù nào cả.

      Nếu ngày nào đó

      Ánh bình minh kia có thể làm tan chảy mối tình lạnh buốt này

      Tựa như mùa xuân ....xùa tan sương giá

      xin người hãy ôm lấy tôi với cơn mưa vô tận

      Nếu như người

      Chẳng có thể ... .....Cho tôi câu trả lời

      Vậy xin hãy thầm với tôi giọng khi xưa

      Để ít nhất có thể che giấu được trái tim tan vỡ này.

      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ -------

      Những xúc cảm lệch ấy chẳng mấy chốc

      tạo nên những điều bí mật hơn nữa

      Và lời "xin đừng thay lòng" ấy

      Chỉ thêm tàn phai sắc hồng gò má kia thôi

      Cơn mưa ngớt nhanh cuốn trôi

      Sắc màu rực rỡ như đóa hoa đào giữ tuyết

      Nếu như ngày nào đó phải thức tỉnh khỏi giấc mộng nhạt nhòa này

      tôi nên tìm người, ở đâu đây?

      Có lẽ cả những ước nguyện nhoi ấy

      Và những cảnh sắc xung quanh.

      Người quên hết rồi ... ...... .......
      ... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...
      ____Jougen no Tsuki - KAITO________

      Bản nhạc kết thúc, Masato ra khỏi phòng mỉm cười nhìn . Hai ngươi xin phép về trước, hai thầy đồng ý. Ra khỏi cửa gặp Nanami đến chúc mừng, bé đỏ mặt khi nghe được bài hát đó.

      Ngồi bên đình nhìn hồ nước, Masato đến gần xin lỗi . chỉ biết cúi đầu xin lỗi lại. Lúc tối đó, sau khi viết xong bản nhạc, Meyami biết cậu bạn cũng đứng gần đình mà nghe hết. Ngay lập tức ngày hôm sau nộp bài, và kết quả cả hai đều bị thâm cả mắt. Masato thể rằng, nhạc của khiến cậu hòa mình vào cả gian đó, muốn níu kéo cái gì đó quá xa đối với chính mình. Và bài hát kia chính là cậu khi nhập vai trung tá thượng sĩ ngày xưa.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :