1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Tổng mạn - NP] Cúc Trắng Trong Mưa - Chạng Vạng

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      CHƯƠNG 47: Masaomi ghen
      “Meyami mối quan hệ giữ cậu và tộc trưởng Akito nhu thế nào thế?”

      “ Bạn bè từ

      “Thanh mai trúc mã sao?”

      phải”

      Tohru rất nhiều lần hỏi như thế về khi chung khuôn viên trường. Nhưng lần nào cũng thủy chung cầm thêm sách, hay quyển vở để học bàn. Nên những câu trả lời khá ngắn gọn, với lại lực chú tâm vào câu hỏi cũng chẳng nhiều. Akito là Bột Vẽ, điều này đủ sốc cho , mà biết nguyên nhân chính là do câu từ phát ra từ miệng Meyami.

      con người đều có số phận của đời mình, cần thoát ra, chỉ cần cậu làm tốt chức vị theo sở thích của mình là được. Như những màu sắc cửa cầu vồng, hay như bụi cổ bên kia chẳng hạn. Bạn thấy rất nhạt nhẽo, và cứng nhắc khi nó mãi được sắp xếp theo thứ tự hoàn chỉnh. Vậy làm nó xáo trộn lại , làm cho nó thoải mái hơn. Làm cho nó bắt mắt hơn. Như chiếc áo chỉ đơn độc màu trắng người cậu, cho thêm chút màu đỏ của quả gất, dù bẩn nhưng lại rất xinh đẹp”

      Đó là lúc dạy cậu chơi với đất đây. ngờ cậu bé nhớ mà thay đổi thành con người hoàn toàn khác trong truyện. Và lúc đó cũng biết rằng, chức vị của cậu ta là tộc trưởng kế nhiệm. Chỉ đúng về cuộc đời mình chạy ra sao và kết thúc ra sao vào hai kiếp trước. Tất nhiên đó là những câu truyện trẻ con, và người giả thành kể cho nghe là bà nội.

      Mấy ngày này cũng khá yên lặng rồi, công việc học tập cũng tốt hơn. Sau ngày lễ hội vụ mùa, cũng là lúc thi cuối cấp. Cấp phổ thong kết thúc ở đó, Meyami cũng thong thả mà đến nhị viện Sakura gặp những đứa trẻ đáng . Khi đó cũng kéo theo Tohru chạy , lại để cho hai nữ thánh mẫu làm quen, họ cũng khá hòa đồng. ĐÚng là những thiên thần cùng dòng có khác, cái gọi là ngượng ngùng hay khó xử cũng dẹp qua bên mà chạy nhảy cùng mấy đứa trẻ tạt nước tơi bời vườn hoa mới nở. Bị các sơ khuyễn trách họ mới chịu quay vào phòng thay đồ, rồi lại nhảy ra chơi đất với bọn trẻ.

      Meyami “ …”

      ngờ nữ chính thánh mẫu “lì” đến thế đấy. Nhưng hôm nay lại khác, Meyami chỉ mình, Tohr lại có hẹn với bạn trai nên kiếu. Bó tay! vậy. Hôm nay hình như Nanami cũng có đến, sao vậy nhỉ? Nếu Nanami đến chắc chắng ở góc sân nào đó dưới gốc cây trừng bày các đồ gốm sứ xin đẹp do tụi trẻ làm, khi chơi trò gia đình. Tụi trẻ hôm nay cũng chưa ngủ dậy sao? đường lát đá, vào trong nhà thờ chính, bắt gặp các sơ còn cầu nguyện, lát đát được vài người chiếc ghế gỗ dài trước mặt Chúa.

      Nhìn đồng hồ, lạ gì chuyện này, giờ cầu nguyện hết từ lâu nhưng còn số người muốn chuộc lỗi lại giữ nguyên vị trí mình lâu hơn. Khi qua khu nhà chính, gió thổi qua khiến run người, có chuyện gì đó bất an trong lòng. tiếp đoạn, vào phòng chơi của lũ trẻ, căn phòng hôm nay vang tiếng cười mà ngược lại là tiếng thở dài. Tiếng thở dài? sao? Còn như thế, bọn trẻ lo lắng chuyện gì?

      “ A chị Meyami”


      đứa bé reo lên khi nhân ra có mặt của , rồi chạy lại ôm ngang eo . Bọn trẻ khác trong phòng cũng đứng dậy nở nụ cười chạy lại bên . Meyami cười, cúi người bẹo má đứa trẻ ôm mình, gỡ nó ra đem bịt bánh kẹo đưa cho bé để chia cho bạn. Bọn trẻ lại vui cười chia nhau đồ ăn, chuyện râm ran, nhưng vẫn có chút gì đó khiến Meyami khó hiểu.

      “ Kito này, hôm nay chắc chị Nanami bận học đến với các em được, để ngày khác nhé~”

      Cúi người xoa đầu đứa bé đứng sát bên mình có vẻ mặt buồn nhất, tay cầm bánh nhưng ăn chỉ nhìn vào đám bạn. Kito nghe ngẩn đầu, cười tươi, rồi lại lắc đầu:

      “ Lúc nãy chị Nanami có tới đấy ạ. Nhưng chị ấy vào bệnh viện rồi!”

      “ Bệnh viên? Người nhà chị ấy cho chuyện hay Nanami có bị bệnh?”

      ạ! Bạn Lisa bị đau bụng nên được chị ấy gọi xe đến bệnh viện kiểm tra. lâu rồi, bọn em thấy chị ấy về. Chị hôm nay nghĩ đến nên dám với các sơ để các sơ lo lắng!”

      Giọng non nớt của đứa trẻ nhàng gỡ bỏ những tháo nút trong suy nghĩ. Nhưng bé Lisa kia đau bụng, lúc trước cũng bắt gặp bé ngồi ôm bụng mình. Nhiều ý kiến khuyên bé đến bác sĩ lại bị bé từ chối, và cơn đau sau đó kết thúc, cứ nghĩ để thư thả vài bữa Masaomi đến khám giúp, nhưng ngờ…

      Chơi với bọn trẻ đến trưa rồi, chạy thẳng vào bệnh viện. Hỏi y tá trực ở đó, căn phòng Lisa nằm khu bệnh nhi. Rất may hôm nay cũng là ca của Masaomi cũng chính ấy làm phẫu thuật cho bé. Cũng ổn khi đến, thở phào nhõm ngồi giường bé, đem tay vén sợi tóc mái rối loạn đỉnh đầu bé nhắm tịch mắt.

      “ Meyami, ra đây nhờ”

      Masaomi từ bên cửa phòng bệnh, gọi ra. nhìn từ đầu đến chân, con nhóc này chăng quan tâm ai là ai hết. Đến thăm an cũng thèm lại chạy đến bệnh viện thắm đứa bé. Tức chết rồi, hèn gì hôm nay đặt chân đến bệnh viện này. Thể lực đứa trẻ này có bao giờ suy yếu ngoài trừ lúc mới chuyển đến đâu. Thực muốn quay lại lúc đó quá mà!

      ( Chết! để chị nghe thấy … / Nghe rồi thôi biết làm sao, sau này hảo hảo bồi thường / Chà bồi thường … / Nhóc con cấm nghĩ bậy bạ / …)

    2. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      CHƯƠNG 48: EQ BẰNG
      Hai tuần trôi qua, ngày bé Lisa nhập viện. ngờ mới bé lại bị sỏi.

      tại được bệnh tình cũng bình thường, Meyami cùng Tohru sau giờ học thường đến thăm bé, sẵn tiện Ukyo nhờ đem cơm cho Masaomi khi có ca trực. Mấy bữa nay bệnh tình bé biến chuyển khá tốt, nên anhh cả cũng dành nhiều thời gian trong phòng bệnh như mỗi khi hai tới nữa. Meyami dẫn bé ra ngoài chơi, để Tohru nghe điện thoại.

      Dẫn qua công viên như hằng ngày, và mặt khác bé đòi ra đó. hát rất hay, bọn trẻ như bé thường ngày hay tụ tấp nơi đó để chơi đùa và hát theo . Lisa cười hồn nhiên nắm ta lon ton chạy . Meyami mỉm cười bước khẽ cúi người chạy bên cạnh bé.

      Chạy đường lát gạch hồi bé cũng mệt, ngồi bên bệ hoa nghỉ ngơi, Meyami ngồi bên cạnh Lisa, đem khăn lau tay rồi lau mặt cho :

      “ Em là, biết mình mới khỏi bệnh lại chạy nhanh như thế. Nhỡ ngã ra đất làm sao.”

      có đâu ạ! Mà bây giờ ấy dạy hát rồi, nếu nhanh lên trễ mất.”

      “ Bé Lisa rất thích nghe ấy hát nhỉ?”

      Meyami cười bẹo má em, người làm cho đám trẻ trong bệnh viện mến thế có lẽ là bác sĩ. Cũng khác gì với Masaomi lắm, trong trí tưởng tượng là thế. Nhưng với cách bé xưng hô là chứ phải bác sĩ khiến thấy hiếu kì về người kia. Có thể đặc biệt đến mức khiến cho bé Lisa luôn luôn kiêu ngạo này trở nên thích thú như thế.

      “ Lisa này, em khát ? Chị lấy nước giúp em!”

      “Vâng ạ! Chị nhanh rồi về nhé!”

      “Ừm, nhưng em ở đây mình nhỡ bị ai bắt sao đây?”

      đâu mà, em lớn rồi chứ bộ”

      “ Ừm … chị biết em lớn rồi, nhưng có những thứ sức mạnh hằng ngày thể lớn được. Em bệnh, ngay cả la cũng thể lớn đến mấy cũng tốt”

      “ Vậy mọi người lớn đều như thế sao?”

      Meyami cười ngồi giải thích cho bé, đồng thời kéo dài thời gian nhắn tin cho Tohru tìm đến. Khi gặp được bóng dáng của , Meyami vẫy tay sau đó để bé ngồi đó rời mua nước. Máy tự động bán nước cách chỗ hai người ngồi lúc nảy cả vòng sân, cũng khá mệt.

      “ Meyami!”

      Masaomi”

      Masaomi vừa xong ca phẫu thuật, định dạo cho khuây khỏa. ngờ gặp ở đây, tay còn cầm theo túi nước. Hôm nay xem như khôn mệt rồi.

      khát sao?”

      Nhìn thấy ánh mắt của như chằm chằm vào túi nước của , đem chai đưa cho . ngờ Masaomi như trẻ con được quà nhận lấy cười tươi. Meyami khó hiểu nghiên đầu, nhưng rồi cũng cho qua, tạm biệt rồi quay về phía Lisa, bé còn chờ mang nước đến.

      “ Meyami cùng , cũng đến đó”

      biết em đến đâu sao?”

      biết!”

      “ Vậy …”

      “ Em đến đâu đến đó … nào!”

      Masaomi đến gần vuốt tóc , thổi vào tai luồn hơi nắm. Meyami nghiên đầu đầu khó hiểu vận động đầu óc giải trừ ý nghĩ của câu bị nắm tay kéo . Ngơ ngác nhìn người mặt áo blue trước. Bàn tay nắm chặc, còn cảm nhận được độ ấm từ tay truyền ra. Ánh nắng bị che khuất ngược chiều, gió phất mặt cảm giác được che chở yên bình. Vội chạy theo song song với . Để kéo như thế té chết.!!

    3. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      CHƯƠNG 49: GẶP GỠ CẬU ĐỒNG HỌC

      Vừa bước đến gần bên cạnh vườn hoa sau lưng bệnh viện, giọng hát liu lo của những đứa trẻ vang lên, nghe vui nhộn cả góc . Đưa mắt nhìn sang Masaomi khó hiểu, chỉ cười, với vẻ mặt bình thản kéo tiếp tục bước .

      “ Cậu ấy là bệnh của khoa bên khoa ngoại, cậu ta bị trận tai nạn giao thông làm hư hai chân. Rất may sao, tuần trước cậu ta tập chung bọn trẻ lại chơi đùa, rồi dạy chúng hát. Vì bệnh nhi ở khoa luôn có chuyện vui đùa, vì các bậc phụ huynh ngại khi con mình bệnh, từ ngày có cậu ta khoa nhi này vui nhộn hơn rất nhiều. Những đứa trẻ còn trở nên nhanh khỏi bệnh hơn rất nhiều. Có thể bác sĩ như bọn phải cảm ơn cậu ta.”

      “ À ra thế ..”

      Masaomi cùng đừng bên góc tường, trước mặt người mặt áo bệnh nhân, ngồi chiếc xe lăn, được vây quanh bởi những đứa trẻ, ngay cả Lisa cũng có trong đám đó. Trông bé vui vẻ vỗ tay theo những nhịp nhạc, rồi hát theo. Bọn trẻ khác đứa ngồi, đứa đun đưa người hát theo. Nụ cười trẻ con mặt tất cả trở nên như những giọt nắng xinh đẹp đọng lại sau cuối ngày.

      Meyami đứng trần người, nghe những điệu nhạc như từng nghe cũng như quá xa lạ, bài hát của tiếng pháp, từng hát, và cũng từng nghe. Giọng hát của người hát chính_ người ngồi xe lăn, giọng hát rất trầm và ấm. Nó đưa về vùng biển ấm, nghe tiếng song vỗ về và những vị thần nữ xinh đẹp nhảy múa, những nàng tiêng cá cất lời hát như cầu nguyện điều ước. Meyami chìm trong cảm giác được song vỗ về vào giấc ngủ sâu…. Và còn bao giờ tĩnh nữa …

      “ Meyami … Meyami ..”

      Masaomi lay khi thấy trần người đứng nhìn về phía bên kia.Tâm lại nổi lên cảm giác muốn che tầm mắt của , nhưng cảm giác lo lắng lại lấp tính cách ích kỉ. Meyami luôn như vậy khi đứng chăm chú nhìn về việc gì, đến nỗi tác động xung quanh cũng thể làm cho dừng lại. Nếu chỉ có điều đó bên cạnh đánh thức , nhưng tại sao bên cạnh lại mang thêm luốn khí độc khiến cách xa mọi người. Ngày cả cũng thể chạm đến?

      “ À … hai …”

      “Về thôi, bé để Tohru chăm sóc. Đưa cho để giúp em đưa cho bé! Về nhà với

      Meyami nhìn rồi lại thẩn thờ. Vừa rồi! suy nghĩ gì? nhớ nữa, hình như nghe tiếng nhạc mà thần người. Có thế là lại bị mất thêm phần kí ức nữa. Ngeh lời đưa bịch nước cho rồi lên ngồi xe.

      Masaomi trở lại lái xe đưa về, ánh mắt ngừng dõi theo . Nhưng Meyam hay biết chỉ chống cằm nhìn ra ngoài qua khung cửa kính. Từng hạt mưa bắt đầu rơi xuống, đọng từng giọt mặt kính xe. Đường phố bắt đầu lên đèn, những khuôn bảng hiệu của các của hàng bắt đầu lên đèn, lấp la lấp lánh như thành phố trong mơ.

      “ Meyami này. Việc học hành của em thế nào rồi?”

      “ Dạ ổn ạ”

      “ Vậy em định chọn trường nào?”

      nhạc nghệ thuật”

      Masaomi cười, biết câu trả lời như thế, nhưng vẫn muốn phá vỡ bầu khí im lặng này. qua lần ngồi xe chuyện, đương nhiên muốn cảnh đó lại tiếp diễn. Rất khó khăn để cùng với , mãi im lặng như thế từ bệnh viện đến nhà rất tẻ nhạt, lại quá vô bổ.

      Vì thế Masaomi bắt đầu kể những chuyện cười, những lời , cùng những cách ứng xử trong việc chuyện với bệnh nhi đều được vận dụng. Meyami ngồi bên mà bật cười, vì những câu chuyện mà tính chất ngốc nghếch của trai, ngờ bác sĩ dịu dàng lại có mặt méo trệch như thế. cả đem câu truyện mà nghe kẻ lại, bằng chất giọng dụ dỗ trẻ con ăn kẹo. Và xem là trẻ con.

      Nhờ đó trong xe còn là khí im lặng đến xa cách như trước, mà là những tiếng cười râm rã con đường về nhà.

      --- ------ ------ --------phân cách---- ------ ------ ------ ------ ------ ------ --------

      năm trôi qua.

      năm qua sống trong gia Asahina khiến càng các mình hơn, vui cười, chuyện, ngay cả những động tác thân mật như ôm, bá cổ, hay choàng vai còn là cách cư xử thái quá, ngày ở nhà cùng các thành viên mới khiến vui vẻ, và thu lại người nhiều niềm vui. Nhưng Meyami biết điều, những hạt giống vô tình thả xuống, nó gieo lên những cây non xinh đẹp dưới nắng hè. Và bây giờ nó bắt đầu phát triển rất nhanh trong những người .

      NHững tháng hè vừa rồi, cũng đủ thời gian chạy đăng kí học viện nhạc. Mùa đông năm nay tuyết đến khá sớm.

      Sáng hôm nay thức dậy thấy mãng trắng bên cửa sổ, gió lạnh tràn vào khiến cơ thể nhàng. phải là người màu trắng, nhưng thích mùa đông, cái mùa mà có những kí ức đẹp, lẫn buồn, và cả vui trộn lẫn. Cái mùa mà papa Rintarou đem cuộc sống chuyển sang trang mới.

      “ Mimi xuống nhà , em còn thi nữa đấy”

      “ Dạ”

      cũng chưa quên hôm nay có kì thi vào học viện nhạc, và chắc chắng để rớt. muốn bị thất hứa với chị Megumi. Chạy xuống nhà với bộ đồng phục trường, chuẩn bị cặp và sách vở, có cả đồ ăn mà hai Ukyo cho vào, rời khỏi nhà bằng của tư.

      là em lại ngủ trễ rồi đúng ?”

      “ Dạ … hihihi ..”

      Gãi đầu le lưỡi với , Hikaru tay giữ lái, tay xoa đầu mình. Ở chung nhà với em này, lâu dần cảm giác thú vị muốn tìm hiểu cũng tiêu tan thay vào đó là niệm vui khi ở bên bé. Meyami là gió xoa dịu khi mệt mỏi, là mưa xóa những vướn bận trong . muốn ở bên bé để ôm ấp, phải chỉ để trêu đùa. Nhưng tiếc, ngày con đường lại quá xa với nơi đứng. có nên chạy theo hay đứng lại nhìn em, nhìn bóng lưng trong long từng chút rời xa.

      trai này!”

      Trong suy nghĩ, Meyami bỗng cất giọng nhìn . Hikaru giật mình: “ à hử” xem như là nghe thấy.

      hôm nay bảnh lắm”

      gì thế! em lúc nào thế!”

      “ Kẻ tự kỉ … hahahahaha …”

      Bất chợt nhìn nụ cười của mà sửng người. Nó đẹp lắm, nhưng cũng hiếm lắm, đến lúc nào đó mất nó sao? quyết định rồi ….

      Đùa chơi xong cũng đủ, đường đến trường nhạc khá xa so với ngôi trường bình thường, có thể ở kí túc xá trong trường. Ngôi trường mất đến hai tiếng mới tới được bằng ô tô. Từ đây dường như tời gian gặp mặt của và chị Ema cũng giảm đáng kể rồi. Còn thể gặp bé Wataru thường ngày. Mỗi tuần dường như chỉ có đủ ngày trở về nhà. Nghe đâu Yuki cùng Kyo cũng học vào ngành kinh tế, ngôi trường của hai cậu còn cách xa hơn cả trường của , còn Tohru mất biệt luôn, số điện thoại cũng chẳng tin nhắn. Tohru tổ chức đám cưới với Hatori rồi ra nước ngoài sống.

      Meyami oán thầm, con này ngay cả bạn cũng chẳng báo. thầm tổ chức đám cưới rồi chạy luôn. Bạn kiểu kì vậy?

      Nhưng lại mỉm cười khi nhìn ảnh cưới của hai người. Xem nụ cười Tohru vui hơn cả khi chạy nhảy với , và đám Arisa. tháng sau đó, Tohru gửi tin nhắn về có thai rồi.

      Meyami “ …”

      cũng biết, hai người kia ăn cơm trước kẻn. Tohru đứa bé trai xinh xắn. Meyami cười tươi khoe với đám Arisa lại bị hất luôn chậu nước lạnh vào mặt: “ Bọn mình cũng biết rồi! Mới cách đây phút”

      Từ đó chuồn luôn, con bé Tohru đó, làm tức chết . Ngay cả cách cư xử giấu giấu giếm giếm của hai con kia cũng hiểu. Bọn chúng có người trong tương lai rồi. Mấy ngày này bị tin nhắn của Saki nhào đến hỏi quà. Mà quà gì? Ờ họ nối gót Tohru đấy, chuẩn bị cưới nữa rồi.

      sắp già rồi!!!

      “ Ơ kia … có phải đồng phục của trường em đây?”

      Hikaru nhìn ra cửa xe chỉ qua bên đường. cậu con trai tóc đỏ, mang ô chạy như điên vỉa hè.

      “ À đúng rồi, chắc cậu ấy cũng thi đấy ạ!”

      “ Ờ vậy thôi!”

      “ Gì chứ? Vậy thôi là sao? Cậu ấy cũng muộn mà, cho cậu ấy xe nhờ tư!! tư”

      Dùng giọng làm nũng với . Hikaru liếc sang , khóe miệng mỉm cười nhưng rất nhanh vụt tắt. Trong hoàn cảnh giúp đỡ mới để ra những câu đó, đổi giọng nhanh lắm, nhưng chưa bao giờ thấy em này đổi giọng vì đâu. Hôm nay lại với người xa lạ, mà còn là đối thủ trong trường thi. Chuyển chất giọng nghiêm ngặt liếc

      được, em nên nhớ cậu ta cũng là đối thủ trong trường thi của em. Loại được người càng tốt cho em thôi.”

      “ Em biết như thế! Nhưng nếu bỏ đối thủ ngang tài ngang sức khi trong thi và học tập vậy rất chẳng hay ho gì. Chỉ làm công việc học tập của mình xuống dốc”

      hay ho lắm, tự tinh ghê luôn. AI mới sáng nay khóc lóc nhờ lái xe đưa hả?!”

      “ Hè hè …. Thôi mà tư!”

      “ Bỏ …”

      Hika ru nhìn , rồi tập xe vào lề, nhấn chuông xe ô tô. Khiến cậu kia dừng lại, từ từ hạ cửa kính xe xuống. Nhìn cậu, mỉm cười:

      “ Lên ! Cậu thi học viện nhạc đúng ?”

      “ Vâng ạ!”

      Hikaru cười liếc sang chút rồi, bật cửa sau cho cậu ta bước vào. Xem như làm đúng theo lời của cậu bé . Bên trong xe khá ấm, cậu bé bước vào rùn mình sau đó vội cảm ơn. tư nhìn qua gương chiếu hậu cười, cùng đường nên tiện thôi. Rồi liếc sang , với ánh mắt đầy hàm ý: “ Thù lao sau vụ làm tài xế taxi của , lo chuẩn bị !”

    4. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      CHƯƠNG 52: HẬN TỪ ĐẦU
      ( Mình đánh số chương nhầm, bắt đầu từ đây mình đánh lại như cũ, nhưng mà mấy chương trước mình chắc khi nào sửa lại. Mong mọi người tiếp tục ủng hộ)

      “ Ồ vậy cậu tên Jto Oyama hả?!”

      “Dạ vâng. Cảm ơn giúp đỡ”

      “Gì chứ bỏ , dù sao em tôi cũng cùng đường.”

      “Hey … vậy em nên cảm ơn em rồi!”

      “ Đúng là …”

      “…”

      Meyami đưa mắt nhìn ra ngoài cửa kính, khung cảnh xung quanh tuyết rời nữa rồi. Tay chống cằm tay kia vẽ hình tròn cửa kính, tròn tròn. Trò chơi ngớ ngẫn này làm thích thú, lát lại mỉm cười như trẻ . Mặt kệ câu chuyện bên trong ra sao. Biết sao được, khi cậu bạn đồng học bước vào, Hikaru them chuyện với nữa mà tất cả lực chú ý đặt hết lên người cậu bạn rồi. cũng được người tư hồi giờ trúng tiếng sét ái tình rồi. Bây giờ là người ngoài, đành tự kỉ chơi mình chờ đến nơi thôi.

      Bên ngoài trời tuyết ngày lại càng dày, đường lại khá vắng xe cộ qua lại. Mùa đông năm nay quy chế thi lại cải cách, số điểm của học viện nhạc cũng tăng vòn vọt. Chính lý do mười mấy hay hai mấy năm trước ấy (Meyami cũng chả nhớ) có những thiên tài ra từ ngôi trường đó. Sau này tuy lắng xuống nhưng vẫn để lại chút danh tiếng cho trường. Sau năm năm số điểm thi đầu vào có giảm xuống rất nhanh, và rất ít học viên còn muốn chạy vào trường học nhạc. Nhưng chả hiểu sao hai năm vừa qua lại tăng lên cách đột ngột đến thế, với lại trúng vào năm thi vào.

      Số xui thể thoát mà !!!

      Chiếc xe Hikaru dừng lại trước sân trường, vội tháo dây an toàn, sau mở cửa xe. Rồi quay sang mở dây giúp , Meyami chặn lại, có tay để mở được. Mở cửa bước xuống xe, nghĩ nền đất bị dính tuyết trơn trượt mới được vài bước, tuyết khiến bước chân khó nhằn. Loạng choạng được vài bước, bước chân bị hút ngã luôn ra mặt đất. Xong ôm đất mẹ nữa rồi.

      “ Cẩn thận!”

      bàn tay từ phía sau đẩy lên, giữ chặt vai giúp đứng vững.

      “Meyami …. Em sao chứ?!”

      “ … À dạ sao!”

      Cậu bạn tên Jto Omaya kia khi nào đứng sau lưng ? có cảm giác với có mặt của cậu ta?! Hoặc là cảm giác luồn khí phải sát khí mọi người ngày tệ hơn gấp bội lần. Nhưng mà …. Meyami tập luyện hằng ngày, mỗi buổi tối mọi người ngủ còn ra sân sau tập lại các cách đánh nữa mà. Chức năng sát thủ cần có tập qua và ôn lại, như thế vẫn cảm giác gì với con người tóc đỏ kia.

      “ A … tư đau”

      suy nghĩ miên man lại cảm giác được cổ tay bị lực đạo nắm chặt. Liếc sang, Meyami khóc ra nước mắt, hiểu rồi! Cái này là hình thức ghen của tư, đánh tất cả ai tiếp xúc với người trong long. Và Meyami đây là người vinh dự được thưởng thức đầu tiên, mặc dù chỉ là giúp đỡ cho em ta đứng vững.

      Cuộc đời quá xui!!

      Hikaru tức giận, thực tức giận. xe cố gắng hết cách để cậu nhóc kia chỉ chú ý chuyện với quay sang Meyami, ai ngờ bây giờ bé lại bất cẩn chạm vào viên đá trơn giữa sân. Trong khi vội chạy tới lại đỡ cho thằng nhóc kia nhanh tay hơn. hận, cái trường rộng lớn này tại sao lại để viên đá xíu ở đây chứ? Còn hận hơn nữa ánh mắt bé lại cứ mãi nhìn vào cậu ta. Tức chết rồi!! tốt, sau kì này đem bé về ngày, cứ như thế mãi rơi vào tay người khác mất. cho phép!!

      “ Thôi ngay đừng dây dưa mãi”

      “Á …”

      Tiếng ồn ào từ bên xa vọng vào, cố gắng rút tay ra khỏi tư. nhìn như muốn giết, chạy mau chờ lột da rồi chạy muộn. Nhưng Meyami cố đến mấy vẫn đem tay thả tự do, đúng lúc định kêu lại có giọng khác vang lên.

      Ủa ai thương mà kêu giúp vậy?!

      Nhìn sang bên phía cổng, bé tóc cam, áo long trắng, giày ủng màu vàng nằm ngồi bệch dưới đất.

      “ Nanami?!”

      “ ….”

      Nhìn thấy tiến về phía trước Hikaru cũng nới lỏng tay ra, sau lưng . Jto cũng chạy theo hai người. Từ đầu cậu cảm giác được cuộc chuyện với Asahina – senpai khó gần, các cuộc chuyện như muốn lập em . Cậu hiểu, ghét bạn đó? Nhưng cũng giống, cậu cảm giác khi trượt chân, trai ấy rất lo lắng. Tuy nhiên mặc dù thắc mắc nhưng cậu vẫn yên lặng, chuyện của gia đình người khác cậu nên xen vào.

      “ Nanami cậu sao chứ?!”

      “ Mimi?! Cậu cũng thi học viện Saotome sao?!!”

      Meyami cười đỡ dậy, phủi tuyết người : “ Sao tự dưng nằm ra đất thế? Muốn chơi tuyết về nhà chơi chứ?!”

      Nanami đỏ mặt cúi người, giọng lí nhí. Hai người bảo vệ, đến lướt qua người Nanami xem như sao rồi chuyển sang nghiêm nghị giải thích. Sau câu chuyện của họ cũng hiểu đôi phần, hình như là Nanami thi trễ, mặc dù thời gian quy định là 8h 30 phút đóng cổng, nhưng còn đến 15 phút nữa mới đến cuộc thi. bé cố gắng xin được qua cổng, nhưng vì trách nhiệm và cũng vì …. Cái máy quay đầu trụ kia, các bảo vệ vì tiền cơm ăn nên nghiêm khắc dám cho bé vào. Vô ý đẩy bé ngã là chuyện ngoài ý muốn, họ cũng xin lỗi, đây phải là lỗi của họ.

      “Nhưng vẫn còn tới 15 phút nữa, vậy xin hai bác hãy cho cậu ấy vào ạ”

      “ Xin lỗi được. Thứ lỗi cho chúng tôi đều làm nhiệm vụ”

      “ Nhưng chủ tịch có thấy hai bác giúp học sinh đâu. Mà nếu có chắc ông ấy rất vui vẻ vì hai bác làm việc tốt. AI biết được hai bác nếu cho ấy vào bỏ soát thiên tài cho ngôi trường. Và nếu chủ tịch biết nổi giân”

      “ Hahahaha … bé đừng như trẻ con như thế. Nếu này có đam mơ đợi năm sau vẫn muộn. Ngay cả những người nổi tiếng cũng chẳng có lần làm sai sao”

      Hai người bảo vệ sau khi nghe xong lời kì lạ của lại cười phá lên. Họ cho rằng chuyện cổ tích. Cũng cho rằng có lẽ là người quen mà có lời giải thích nên bịa ra lý do nào xem như là hợp lý thôi.

      Nanami đứng sau lưng Meyami mỉm môi, giọng lí nhí nhưng lại có phần kiên định:

      “ Làm ơn! Cháu … cháu muốn vào học viên nhạc này! Có thể sau này cháu thành tài nhưng đây là ước mơ của cháu, cháu theo đuổi ước mơ mình và chờ đợi vào năm sau. Xin các bác ạ!”

      ….”

      “ Xin lỗi… Nhưng hai người thấy cậu ấy nài nỉ như thế. Và có cả bạn bỏ thời gian giúp ấy. Vậy nên cho ấy vào chứ ạ!”

      được là được. ta trễ có nghĩa thuộc vào học viên Saotome”

      Meyami đứng hình, năn nỉ đến thế nhưng …. Được rồi chính vẫn xem đồng tiền lên đầu mà. Vậy nếu như thấy lão già chủ tịch kia chắc cũng chả biết và bằng chứng đâu nhỉ. Hay là lấy khăn len bịch máy quay của lão lại? được, nếu như thế chính bị loại ngay, lời hứa với Megumi cũng chả được thực . Con đường tương lai của lại càng them mù mịch khi có mục đích. Năm sau? Có khi dự định trở lại dòng tộc mình tìm hiểu, nếu như họ có gặp chuyện gì rồi sao?! Giấc mơ khi lúc còn thay vào đó là những giấc mơ đầy bóng người. Trong căn biệt thư đầy trang nhã và cũng yên tĩnh đến đáng sợ. Meyami đứng giữ sảnh đợi nhìn lên lầu, những con mắt đỏ rực như quỷ nhìn chằm chằm . Lâu đài này chưa bao giờ gặp qua, nhưng cảm giác được thân quen, nhưng bóng dáng kia dường như chỉ nhận ra đúng hai người đó là cha mẹ ruột của . Sau đó …. Có khi sắp chạm vào họ bị tỉnh giấc vào nửa đêm, cố ngủ lại cũng thể gặp nữa. Mỗi ngày cứ thế, cảm giác như hai người dần xa .

      “ Mimi!!”

      Hikaru khẽ đẩy tay , gọi về thực tại. Meyami nhìn rồi mỉm cười: “ Em ổn!”. Được rồi bây giờ phải là lúc suy nghĩ liên miên cho chuyện khác, giúp bạn này trước . Nhờ chị Lily thử xem, ủa mà khoan. Đoạn này ….

      Thôi mệt quá, xen vào chuyện người khác nữa rồi. Chuồn cho sớm ! Ủa mà nhắc mới nhớ, nam chính đâu ta, công chúa của gặp nguy hiểm này. Đưa mắt ngó nghiên, ngó nghiên. Này công chúa của là bạn tui đấy nhé?! ra tui cướp về làm vợ à! Đếm từ 1 đến 10 chui đầu ra đừng trách.

      Cằn nhăn như điên rồi tự nhẩm nhẩm trong miệng: “ 1…..2…..3….4……5….”

      Hikaru cùng Jto đưa ánh mắt nhìn nhau, và cũng đủ lên đồng cảm. Họ hiểu con người này lên thần kinh gì. Còn Nanami bám riết vào tay , bé chắc chắng Mimi có phép thần thong đưa bé qua khỏi tường vào giờ thi.

      “ 8…..9……10…..”

      “ Như thế tốt, cần nguyên do chứ!”

      giọng nhàng mang khá nhiều ôn nhu từ trong xe phát ra. Meyami đầu chảy hắc tuyến, tưởng lên cốt cướp nữ chính từ tay nam chủ, ai dè lên được đến đỉnh bị tên điên kia đạp phát nhào xuống phủ chơi. Ra khi nào ra, đến đếm tới mười mới chui đầu hỏi. Trời chọn đúng lúc ghê luôn.

      ĐÚng đến nổi mình muốn giết !!!

    5. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      CHƯƠNG 53: TÌNH CẢM CỦA 10

      Sau cuộc thi cũng là hai tuần sau, tuyết ào mùa đông lại rơi càng dày hơn. Gió lạnh từ bên ngoài như tát vào mặt người đường. Những cành cây trơ trội bị phủ đầy tuyết, cành lá những cây thông cũng chẳng tránh khỏi tuyết phủ trắng xóa, đường bị tắt nghẽn, ngày nào cũng lên truyền hình lại nghe về chúng, riết người xung quanh cũng quen thuộc. những nơi ổn định hơn cử người đến giúp hoặc quyên góp tiền hỗ trợ cho những người nơi khác gặp khó khăn hơn.

      Ngồi ghế sô pha, mắt rời khỏi chiếc laptop, tay lại bấm như điên. Biết làm sao được, cả nhóm Yuki cùng Kyo, ngày cả Akito cùng nhắn tin hỏi tình hình về . Có cả bé Tohru và nhóm Saki hỏi cuộc sống giờ này ra sao. Còn bé Nanami than phiền miết. Meyami là ngừoi chịu khổ ngồi chơi với họ. Lúc trước cũng đưa họ vào nhóm, chẳng hiểu tại sao họ rời ra dần hết sau đó nhắn tin riêng với . Meyami đưa vào hai lần họ cũng như thế, đành bó tay.

      Ở nhà Asahina thời gian, Meyam bắt đầu làm việc nhà giúp chị Chi, sau đó sắp xếp giúp các phòng riêng mình khi họ nhờ. Và đương nhiên chẳng dám bén mãn đến phòng người tình của chị. Mới sáng nay, Meyami bị Ema ôm trong phòng khóc sướt mướt, nào là căn dặn nào là giữ sức khỏe. Tự nhiên cảm thấy sắp phải chết vậy, chỉ ở trường được hai tuần sau đó về nhà vào cuối tuần. Tuy số lần về nhà ít nhưng cũng có thời gian ở nhà chứ có chạy xuyên nữa quả cầu đâu mà khóc lóc ghê dữ vậy? Còn nữa nha~ Tại sao Ema khóc xong dỗ được lại để Yusuke hay Subaru, còn có bộ hai Nastume với Louis nữa.

      là con em này ra lề rồi này!

      Chẳng ai còn thương nữa hết mà!! Thế là giữ tư thế ủ rũ ra khỏi phòng chị để họ muốn làm gì làm. Nhưng tâm muốn tung hoa.

      Thoát rồi!

      Bà chị Ema càng ngày lại càng mít ướt, dỗ cả hai ngày còn xong lấy đâu mà hiền dịu dỗ. Gọi cho đám đó còn may ra còn sống được mà về phòng chết. Tới Papa Rintarou cũng chẳng dỗ được chị nữa mà. Ừm mà papa có mama Miwa rồi mấy bữa nay cũng chẳng them gọi điện cho con luôn. là tủi thân hết sức.

      Ông nội bà nội chuẩn bị nhìn mặt con rể a~ !

      Ngồi chơi được chút lại nhận được email của Tompa. Vì hôm nay cũng làm xong việc nhà, ngồi xả hơi chút. Nhìn email lão, hình như có cảm giác muốn bấm vào đấy. Lão chẳng có chuyện gì gửi email cho , vì lý do duy nhất: “ Hết rồi! Làm mồi câu cho nữa !”.

      Cho xin , tiền lương lão còn chưa trả lại muốn thuê nữa. Miễn .

      Đùa thôi! Bây giờ chị Ema yên ổn rồi. Papa cũng có người chăm sóc, như thế càng dễ dàng khi chuẩn bị trở về nhận lại dòng họ. để ý từ đến lớn, papa chưa bao giờ nhận những bức thư từ địa chỉ lạ. Lúc đó ra ngoài lấy thư vào, nhìn địa chỉ thắc mắt, là từ nước Pháp, địa danh rất lạ. Chạy vào hỏi papa lại tìm ra được thông tin gì mà còn ngược lại bị papa đuổi khéo ra ngoài chơi. Bên ngoài vì lớ ngớ, Chi lại ngã, nên Meyami cũng chẳng để ý lắm vội chạy ra ngoài đỡ chị.

      Bây giờ mối liên lạc của dòng họ của cũng mất, từ trước nghĩ họ quan tâm mình nên đến tìm mộ cha mẹ. Nhưng sau đó ý kiến đó bị bác bỏ, vì hằng tháng dường như papa đều nhận được thư từ địa chỉ lạ kia. SAu này chuyển sang nhà em Asahina, papa cũng rời qua nước ngoài công tác với mama, cũng thể hỏi ông có còn giữ được liên lạc với những người kia nữa .

      Tin nhắn của Tompa chỉ vỏn vẹn hai câu: “ Đến rồi! Mau đến giúp

      Meyami nhìn tin nhắn rồi nghĩ nghĩ, đến rồi. đoán sai đúng ? Tên điên kia bắt đầu hết rồi. Mà tin nhắn mờ ám này …. Mấy mà thấy nhất là tên Fuutan kia chắc chắng xong. ta làm lên cho xem. Nào là tại sao lại để email cho người khác biết, rồi tại sao lại nhắn những cái tin mờ ám như thế. Và rồi vân vân và mây mây.

      May mắn bây giờ tên điên đó có ở nhà nếu chắc chắng. tiêu, khi mở lotop lên cậu ta cứ kè kè theo mãi, đến nỗi Kyo hay Yuki nhào vào , sau đó là giật luôn lotop của để chửi lộn. Akito hình như khác hai ngừoi kia, biết lời nhắn của thay đổi cậu im luôn. Tên này công nhận càng ngày càng lạnh rồi.

      “ Này mèo hoang, khi nào em học?! Nghe em thi vào học viện nhạc nhỉ?!”

      “ Ừm, hình như sang năm mới giống các học viện khác!”

      “Ừm nghe học viện Saotome bắt đầu học sớm hơn các học viện khác. biết năm nay có thay đổi gì . Nhưng nếu học sớm nhớ giữ sức khỏe, thời tuyết thất thường tốt cho em.”

      “ Vâng … là quan tâm thái quá.”

      dòng nhắn của lên xem, rồi nick cậu cũng tối đen. Có lẽ là gia tộc có việc. Meyami cũng quen những cuộc trò chuyện bì ngắt quãng hay bị Fuutan chiếm lotop. Akito khá im lặng, lâu rồi gặp , trong tin cũng đổi luôn cách xưng hô. cũng chẳng tính toán cho lắm những chuyện xưng hô sau đó tắt máy. Yuki cùng Kyo sau khi chửi với Fuutan mệt lại quay sang rầy : “ Lần sau nhắn tin với mình nhớ vào phòng, cấm cho tên khùng kia nhìn thấy tin hiểu chưa?!”

      Meyami hiểu chỉ cười trừ, rồi gửi lại rằng: “ hiểu”. Có xem hay cũng có sao đâu chứ, những câu truyện bình thường thôi, tuy nhiên có những lúc họ hỏi về mối quan hệ của và Fuutan, chưa kịp trả lời bị cậu ta cốc đầu rồi giật mất. Bảo rằng bao giờ chịu nghe lời, rồi ngồi cãi ầm lên.

      cũng dần quen với những trường hợp đột ngột như thế, và cung quen dần với những lời giải thích sau các cuộc tranh cãi. Riết rồi có cảm giác mình trở thành nhà đàm phán tài ba luôn.

      “ Mimi…!!”

      Iori từ lầu xuống, tay cầm điện thoại của . Meyami cũng vừa tầm đặt lotop xuống đến nhận lại.

      “ Điện thoại của em kêu suốt. Và cái tính quên đồ vẫn chừa”

      “ Hihihi … cảm ơn ạ, em cố gắng sửa đây.”

      Iori nhìn rồi xoa đầu, thời gian gặp em này vẫn nhiều. Nhiều nhất chỉ là vào những ngày cuối tuần trong những ngày học. Lễ nghỉ đông năm nay kéo dài khá lâu, cũng ở nhà được khoảng thời gian. Mọi chuyện trong nhà tiến triển quá nhanh, khi về cũng tránh khỏi bất ngờ. Ngôi nhà bị chia ra làm hai bên, phải là thành viên trong nhà bị thu hút bởi hai mấu chốt khác nhau. Louis, cùng Yusuke hay Subaru, Nastume hẹn hò với Ema, chuyện này ý kiến. em khác dòng máu cùng chẳng có huyết thống nào với các hay người cha dượng, tính cách cũng khác thân mật khiến ghét bỏ bé. Với lại dù sao tình cảm của các long, vậy để họ tiếp tục theo đuổi . cũng vô tư có rựou ngon uống. Nhưng xem ra bên Ema thành công rồi, công cuộc dường như hạnh phúc tốt đẹp. Còn ………. bé này khiến cười, nụ cười lâu nay chưa từng có khi cha mất. Cùng với các chỉ là tình cảm huyết thống. Hai tháng ở nhà, cùng sống với bé, ưu điểm chẳng thấy, mà nhất chỉ là cái tính hậu đậu sửa được của . Hỏi tại sao biết?

      ngày còn hơn 24 lần để quên điện thoại ở góc ngách nào đó. Cái chính là bé toàn lo suy nghĩ chuyện gì đâu à. Và cái lý do ngớ ngẩn khi tìm điện thoại là vứt nó ở trong só nào rồi. Đầu tiên có thể là nghe câu đùa, nhưng mà ra em này vứt đấy. Lúc nào tìm ra cũng là ở góc tường chật hẹp hay dưới nệm ghế sô pha. Và đến khi tiệt vọng ngồi thở mới tình cờ phát .

      Iori cũng bó tay.

      Còn nữa, khi cái gì ra trêu người bờ môi lại mỉm mỉm, ánh mắt sang rực. Rất dễ nhận ra. Lời dối vụng về nữa giả nữa khiến người khác tò mò. Còn có ngón tay thường đặt môi hay chống cằm khi nghe chăm chú tiếng lanh canh của chiếc chuông gió hay nhìn về phong cảnh với ánh mắt sâu thẳm buồn rười rượi vô định hình.

      Còn rất nhiều thứ nữa khiến Iori . bé có chỉ số thông minh cao ngất ngưỡng, là luật sư tài ba, lại còn là nghệ sĩ sân khấu khiến cá nước thích. Nhưng sau lưng lại là vẻ mặt vô tâm vô cảm của của người ngoài cuộc, ngay cả cái hậu đậu thường ngày và thói quen ai giống mình. Meyami trở thành phần trong đời sống đến nổi đâu cũng cần gọi cho bé lo rằng bỏ quên điện thoại ở đâu đó lại bò ra tìm.

      Iori …. Iori!..”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :