1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Tổng mạn - NP] Cúc Trắng Trong Mưa - Chạng Vạng

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      CHƯƠNG 41:

      “Mimi cậu tìm con mèo này sao?”

      “Đâu ờ… nó ấy”

      Từ trong phòng chạy ra, Meyami biết loài mèo nuôi có tính cách tha đồ lung tung, bữa trước xém tí nữa nó vứt vòng cổ của só tối rồi. Mà hôm nay cũng là ngày giỗ của cha mẹ, xin phép Shigure ra ngoài vào buổi sang. Mặc cho Tohru muốn theo, khóc ỏm tỏi (có vài lúc thấy Tohru bị lây Momiji ấy).

      Đường sá chỉ toàn tuyết và tuyết, hôm nay lại lười lái xe cũng vì vậy đến sân gas để tới phần mộ. Ngôi mộ của cha mẹ ruột nằm ở gần khu trung tâm thành phố. Lúc Meyami loáng thoáng nghe papa Rintaroi an bài ở đó khi chịu trách nhiệm về việc mai tán. Nhìn trần nhà, nghe tiếng tích tách của những hạt tuyết rơi mái tênh, còn những bước chân người xung quanh. Ngày bão tuyết, nhưng sân gas lại thiếu người, còn có phần đông hơn những ngày trước. Mọi người đều vội vả đổi chuyến tàu của mình để kịp về quê nhà, chuẩn bị cho năm mới cùng gia đình. Chuyến tàu Meyami bị trì hoản do đường tuyết quá nhiều, cũng vì khí lạnh trong các đường hầm loan. Còn 10 phút nữa mới lên tàu, Meyami quanh các cửa hàng bán đồ ăn vặt, mua cho mình vài bịp bánh ngọt cùng cốc soda nóng ngồi chờ hàng ghế băng.

      Từ khi tắm suối nước nóng trở về cũng là khoảng ba tuần sau đó. Nhà Sohma cũng bắt đầu công việc dọn dẹp nhà cửa, lúc đó nhớ xem làm gì nào…. ừm hình như là làm hư cái cánh cửa rồi đập luôn cái bình ^^!! Lúc đó Shigure khôg bảo đền tiền là may rồi, khi đập còn thông minh lựa cái bình rẻ tiền nhất mà đập nữa.

      ( ra vì cuối năm mà quyển sách mới của Shigure chưa được xuất bản, nên nhà tài trợ hối hả báo với nhà xuất bản, nhà xuất bản lại chạy đến nhà tìm . Với điều kiện hãy giúp làm công việc nhà để viếc chương mới. Thế là mọi chuyện Meyami chạm vào mau mắn là chỉ có hai lần làm hư đồ, còn đến hai người Yuki cùn Kyo …. Mất luôn cái phòng vì cháy nhà bếp)

      Khu vực nghĩa trang vào ngày mùa đông khá lạnh cũng như khá văng. Nhưng ở đây lại lên vẻ yên tĩnh sau giấc ngủ vĩnh hằng của mỗi con người. Meyami tự hỏi nơi này có phần cho trong kiếp trước. lập dị khi thích cảm giác này. cơn gió lạnh thổi qua người khiến run lên, nhưng nó đúng là liều thuốc để trấn tĩnh con người: “ gặp cha mẹ thôi”. Đường mòn lát đá gồ ghề, cũng lối xíu dường như chỉ dành cho hai người qua cùng lúc. Rẽ trái rồi lại phải, phải rồi lại trái, sâu vào bên trong những khung hình , được dóng tường đá cẩm thạch sáng lên như có người chào mừng đến đây.

      Meyami biết mình có ảo giác hay nhưng bên tai lại nghe những câu như:

      “Chào mừng cháu đến.”

      Hoặc như:

      “ Ơ bé này lạ quá, đến thăm ai nhỉ”

      “ Là đứa con của ngôi mộ mới sao?”

      Từng lời như thu hết vào bên tai khi qua các khung hình. lạ đúng , nếu như với con người yếu tim vứt bó hoa tay chạy rồi. Nhưng đối với lại là chuyện thường tình, bây giờ chắc rằng đó là ảo giác hay , nhưng từ dường như nghe những câu chuyện mà loài thầm bên tai lại thấy hình, rồi những câu chuyện xa lắc xa lơ khi ngày xưa. Mà điều này chỉ có biết được, Meyami đón có lẽ vì linh hồn xuyên qua nhiều kiếp nhưng vẫn giữ được kí ức, vì thế có bệnh đồng cảm với những cảm xúc con người kia.

      Đứng trước phần mộ của cha mẹ, hai ngôi mộ được đặt bên cạnh nhau như khi còn sống. Cha chưa bao giờ rời mẹ nửa bước nhất là khi mẹ có mang , khi chết, có nhìn thấy bàn tay của cha năm chặt lấy tay của mẹ. Có thế hiểu về mặt tình cảm nhưng cũng hiểu được cái tình ảm gọi là kia lớn lao như thế nào khi hai người đến chết vẫn rời. Đặt bó hoa ly trắng ( bó hoa chuẩn bị từ trước khi đến đây) mặc mộ của hai người, tro cốt của hai người được papa RIntarou trộn lẫn với nhau, điều đó có nghĩa họ cũng chẳng bao giời rời xa nhau. SAu này mới biết papa RIntarou cũng là bạn của hai người, ông vì chuyến công tác trở về đêm đó nên tình kề bắt gặp.

      Đời có những lúc gọi tình cờ mà chính con người cũng chẳng đoán được!

      Điều làm Meyami ngạc nhiên là tuyết rơi rất lâu, nhưng phần mộ của hai người ruột thịt trước mặt , lúc mới đến chỉ có lát đát vài hạt tuyết tan mặt. Tháo găng, đem tay trần lau qua bờ mặt. Đóa hoa bên cạnh, chứng tỏ còn có người khác đến đây. Đóa hoa rất nhiều màu, và cũng được bó cẩn thận. CHứng tỏ người này rất than quen với cha mẹ. Là ai? đón được. Papa Rintarou ở nước ngoài cùng mẹ Miwa.

      Chắc chắng phải họ!

      Có thể là người trong dòng họ . Nhắc mới nhớ, từ đến lớn Meyami chưa bao giờ nghe papa về dòng họ của mình. ĐƯa mắt nhìn vào bức ảnh tường. có ánh mắt giống papa, rất giống. Ánh mắt xanh biếc, nhưng sâu thẳm. Nó như viên ngọc dưới đáy đại dương thể nào chạm tới, nó như xoáy người khác vào cái nhìn của mình : “ Cảm ơn vì con tới”

      “ …”

      Meyami đứng hình, giọng của cha sao? Ấm lắm , ó như cái ôm của papa Rintarou khi cơ thể lạnh cóng này té xuống con sông gần nhà ông bà nội. Trong mắt từng thấy môi mẹ nhết lên vui cười. Hai người họ biết mình tới sao? Họ còn rất vui nữa. Đưa tay đặt lên mặt dây chuyền lạnh ngắt, mội manh mối về dòng họ chỉ nằm trong này, nhưng tài nào mở được khi chìa khóa nằm trong tay papa. Cha mẹ! Hai người có muốn con nhận lại nhà mình?

      ra em biết!”

      Câu hỏi vừa lên đầu , lại bị giọng khác phú kính. Từ khi nào đứng sau lưng ? giọng nữ, là Ema.

      “ Đây là lý do khiến em muốn về nhà sao Meyami?”

      chỉ có chị Ema mà còn có Masaomi, Ukyo, Tsubaki – Azasu, Subaru, ,Louis, Fuutan, còn có cả Wataru. Họ đều đến đây cả. mà người hỏi câu vừa rồi là Masaomi. cau mày nhìn . Meyami chỉ cười trả lời. biết họ cần lời giải thích, nhưng cũng chẳng muốn trả lời. Thà để họ tự suy luận còn hơn. ĐỨng dậy, cúi chào trước mộ rồi rời .

      “ Meyami dừng lại!”

      ngờ bàn tay nắm chặt lấy cổ tay của mà kéo lại.

      “ Trở về! Vì em chính là thành viên trong gia đình.”

      “ Đúng đấy Mimi, trở về cùng bọn mình

      “ Mimi em còn có chị đúng ?”

      Meyami nhìn cổ tay bị Ukyo nắm chặc, rồi tới mọi người theo chỉ mỉm cười: “ Em trở lại, vì các và chị là gia đình của em mà! Và phải lý do của là con riêng mà mặt khác!”

      “ Mặc khác?!”

      “ Các theo đuổi chị Chi em tạo khôn gian riêng cho mỗi người mà”

      “ …”

      “ Tầm phào”

      Fuutan mặt đỏ tai tía, mắng . Ukyo giật tay kéo vào long quay người rời . Masaomi chẳng gì quay sang nhìn mọi người ngật đầu: “ Về nhà thôi!”

    2. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      CHƯƠNG 42:

      tại trước giáng sinh Meyami chuyển về lại nhà Asahina. Ở lại ngôi nhà với chị Chi và dường như mọi người đều hiểu ý nhắc đến chuyện ở nghĩa trang nữa. Những ngày tiếp theo ở với các trai rất yên bình, họ còn đưa mắt xa lạ với . Mà đôi khi có những hành động bất ngờ, Meyami tự hỏi họ có bị chị EMa chuyển giới hay ?

      Ví như ở nhà bếp, Ukyo đột nhiên cười lả lướt khi nhìn rửa bát. Ví như với cặp sinh đôi, họ bắt tập lời thoại trong game với họ. Cuối cùng người vuốt tóc ngừoi lại bẹo má.

      KHi chịu hết nổi, Meyami chạy luôn ra ngoài với Wataru với kế mua bánh pizza. thoát họ. Nhưng ngày sau đó, được sốn yên bình trong gia đình cùng các thành viên mới. Papa Rintarou lâu lâu lại nhắn tin đến cho hai chị em cùng các bức ảnh cho cả nhà. Ngay cả những bức ảnh khiến người ta ganh tỵ nhất đưa cho cả nhà phát điên.

      Mùa đông năm nay trôi qua trong đầm ấm của gia đình cùng các chị và em trai. Meyami vui lắm rồi.

      năm trôi qua, mọi người đến đền thờ cầu chúc cho năm mới được nhiều điều tốt đẹp và an lành. CHị Ema thi đỗ đại học vào trường với Subaru trong khi đó Yusuke bỏ cuộc cũng chạy theo ngôi trường của chị. Điều bất ngờ lại được xếp chung lớp với EMa. Với Meyami năm nay cũng là năm cuối của phổ thông, mọi người lao đầu vào học. CÒn ? biết nữa, chắc chắng phải ôn lại tập sách vở “bỏ quên” trong góc tối mấy năm qua. Dù sao nghe ngôi trường chọn vào lấy điểm rất cao, mà mùa thi lại tổ chức vào tháng 10 năm nay. Lại có đổi mới.

      Meyami lao đầu vào học.

      Hai tuần sau khi đến trường hội Fan của Kyo tổ chức party chia tay các thành viên trong hội rời trường trong đó có cả Kahono, Naori, Mio. Cũng bắ đầu rời trường, nghe họ lọt vào trường nhạc truyền thống gì đó. Lúc đó chính cũng chẳng nghe , vì sau lời của họ là tiếng kêu gọi ầm ỉ của các thành viên khác trong nhóm khi Kyo mang vẻ mặt đen hơn thang vào phòng.

      Nhận ra , Kyo hơi đứng người sau đó quay sang cười, gật đầu. Meyami cũng chỉ cười theo cúi đầu xem như chào hỏi. Sau giờ, mọi người đều rả người trở về lớp mình, cùng Kyo lên cầu thang vào lớp. SẮp tới cũng có bài kiểm tra cho môn ngoại ngữ.

      “ Meyami này, lúc trước tộc trưởng có mời cậu đến tham gia cùng bữa tiệc với gia tọc SOhma”

      “ Tộc trưởng sao?”

      “ Ừm”

      nghiên đầu nhìn cậu, khi Kyo về tộc trưởng lộ gì về vẻ chán ghét hay sợ sệch. còn nhớ lúc trước hình như cách biểu đạt của Momiji đối với ngài Akito phải như cấp mà là người . ĐỐi với câu chuyện của Hatoru cũng có nhiều thắc mắc nhưng rồi lại bỏ sau đầu. Bây giờ nghĩ lại, chẳng lẽ những câu truyện đúng . Nhất là về tính cách của người tên Akito? Meyami hơi thắc mắc về việc này, đầu tiên là luôn cười, sau đó lại là buồn vì nghĩ do mình làm sai, qua lời Momiji tộc trưởng gia tộc xem bình đẳng cấp còn tự tiện xóa kí ức bất kì ai trong truyện. Nhưng những chuyện này có thay đổi khác gì trong truyện? lạ nhưng vẫn là người ngoài

      “ Này Kyo cậu nghĩ gì về tộc trưởng?”

      Tự nhiên quay sang cậu hỏi câu ngớ ngẩn, hỏi xong mới biết mình ngu ngốc. Muốn tự tay vả vào miệng mình, Kyo sao? CHắc chắng , còn bảo là kẻ nhiều truyện.

      “ Ngài rất khác với các tộc trưởng đời trước. Ngài rất quý mọi người, tuy trong người luôn có bệnh ít ra ngoài nhưng ngài vẫn giữ chắc nụ cười môi. Còn khi mọi người …. Tóm lại ngài khiến mình tôn quý nhất”

      “ Ừm, đáng ngưỡng mộ”

      “ Mà mình đến ngài có giận vậy?”

      “ Ngài biết lý do khi cậu trở lại nhà, vì thế gì, chỉ cười rồi tiếp đãi Tohru như khách quý chơi trong lễ hội cũng rất vui. Rất lâu rồi mình mới thấy được nụ cười của ngài ấy”

      “ …”

      CÓ cả Tohru, phải xóa kí ức đấy chứ? Nhưng Kyo vội khi chưa hỏi: “ phải là xóa kí ức đâu đấy”. Meyami chỉ nghiêng người nhìn cậu. càng mề mịch về người này hơn rất nhiều.

      “ Kyo ngươi đây rồi. Ngài Akito đến đấy”

      Chưa bước vào cửa, Kyo bị Yuki đẩy vào góc tường tức giận. Meyami cũng chẳng muốn can dự, nhưng cậu chung với có phần lien lụy. trắng ra ích kĩ rất nhiều: “ Kyo là chia tay fan của cậu ấy!”

      “ Mà Meyami, ngài cũng muốn gặp cậu nhưng gặp được đấy. Tohru cậu với Kyo. ra thế”

      Meyami ngẩn người, đối với Akito người bí mật kia, luôn có cảm giác ta muốn tìm mọi cách gặp được vậy. Nghe Yuki , ta mặc trang phục học sinh vào trường. Ngoái đầu vào lớp, Momiji trong đồng phục nữ cùng với người tóc hai lize đen trắng đứng chuyện với Tohru. nhớ cậu tên gì nhưng hình như bé hơn rất nhiều.

      “ Meyami, cậu có thể gặp tộc trưởng mình lần được ? Xem ra ngài rất muốn gặp cậu.”

      “ Ừm có lẽ bản chất đặc biệt của mình”

      Yuki nhìn gì, lại nhìn sang Kyo. Hai người khẽ lắc đầu: “ Nếu là thế tốt rồi!”. Giọng trong họng. Meyami nghe được khi trở vào lớp nhập với đám người Tohru

    3. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      CHƯƠNG 43: Gặp Nanami

      Hôm nay à cuối tuần, rảnh rỗi. Ema rủ cùng chơi với Nanami. Nhắc về bé này mới nhớ, hình như mời rất nhièu lần nhưng vì lu bu công việc trong thời gian qua, cả cái gặp mặt lần thứ hai cả hai người cũng chưa biết. Nanami chỉ cùng nhắn tin qua điện thoại rồi thôi. Các lời mời bị từ chối khéo biết bé có buồn. Ema biết cả hai đứa em mình bận việc học nhưng vì muốn gặp mặt bạn cũ, chèo kéo theo cả Mimi , con bé trong mỗi ngày bắt đầu ngoan ngoãn học tập. còn chạy ra ngoài rồi biến mất dạng, lâu nay trong nhà cũng trở nên hòa thuận hơn rất nhiều. Ema hiểu nhưng có thể biết chính em mình tự lập nên bức tường cách li quanh mình, dù có cười, có nhưng người chị lớn lên từ chính Meyami cũng chẳng thể giấu giếm gì được với Ema. Sống chung nhà hơn 12 năm, bây giờ cùng với các , Ema luôn là người chị dẫn đầu nhưng đối với Mimi chỉ là cái mác bên ngoài.

      Ema sống nội tâm như Mimi, song trong cuộc sống của papa cùng các vui vẻ, còn Mimi em chỉ thuộc típ người nhìn mọi người trong góc tối. Rất nhiều lần muốn kéo em ra khỏi cuộc sống quá đọc kia, nhưng thực chất lại ngược, nó chỉ càng làm them cho em đau lòng. Dần già,Ema bỏ cuộc, chỉ mong thời gian sống với thành viên mới trong nhà bé có thể mở lòng mình hơn. Hơn ai hết vui khi nhìn thấy em mình có thể hòa đồng như thế. Nhưng mặc khác, Ema cũng biết cảm xúc kia có phải là lòng khi có người thầm mếm, người đứng trước mặt luôn nhắc đến em mình.

      nghĩ về người trong mộng sao?”

      Tiếng Meyami bên cạnh vang lên, Ema giật mình nhìn phía trước, khi nào hai người đứng trước cửa tiệm café mèo. Mimi đẩy tay tránh khỏi thất thần mà kéo vào trong.
      --- ------ ------ ---------phân cách---- ------ ------ ------ ------ ------ ---

      Nanami hẹn cả hai chị em ở trong quán café quen phố gần ngôi trường nhi. Thời tiết tại tuy hết tuyết nhưng phải là nắng ấm.Những giọt tuyết còn lắng đọng lá cây vệ đường, dù chưa đủ nhiều nhưng cũng có thể tạo ra khung cảnh trắng xóa góc . Gió còn se lạnh mang theo hơi hạ của mùa xuân. Nó cũng báo hiệu cuộc chia tay giữa giao mùa. Nanami kéo cả hai mua quà tặng cho nhi, thực mình mang hết nên mới nhờ hai người bạn từ này làm cu ly khiên vác giúp. Lời xong là cúi đầu xin lỗi.

      Hai chị em nhìn nhau, có ai tính kế mà lại toẹt cho người khác nghe hết chứ.

      “ Mà kể cũng lạ … tại sao Nanami nhờ bạn trai vát giúp nhỉ?”

      “ Ừm đúng đấy, người khiên vác phải là con trai chứ tại sao lại nhờ bọn này”

      “ A …. Vì …. Vì …”

      “ Vì Nanami ngại chuyện với con trai!”

      Nhìn bé đỏ mặt Ema cười tủm tỉm nhảy vào, câu vừa thốt khiên cả ba người cười rộ lên, nhưng ai cũng biết Nanami ngài cười đồn thời cũng đỏ mặt thay cho câu trả lời.

      nhi viện Sakura là nơi tập trung đông nhất các trẻ em bị bỏ rơi, hoặc gặp tình cảnh ngoặt nghèo. Theo lời các sơ ở đây các em được chăm sóc dạy dỗ tốt, ra đời còn có thể địa vị trong giới. Meyami nhìn ra ngoài cửa sổ, những quả cầu tuyết bay vun vút trung. trận đấu bóng tuyết diễn ra ngay ở sân viện, cùng với hai người nữ sinh đáng _Nanami, Ema. Meyami ở đây vì bị cử làm các thủ tục tặng quà cho viện, mọi người đến đây đưa thực phẩm đều phải ghi danh, tuy nhiên ba người chỉ nhờ viện ghi giúp về ba trường rồi chay ra chơi. biết lời của các sơ trong nhi phải là dối, nhìn cách chúng chào ba người khi mới bước và biết. Nhưng ngoài mặt là thế bên trong ai biết được có phải thế . Khi nhi rất nhiều miệng ăn, tình thương con người cũng ít đến thê thảm. Tuy các sơ giống mẹ chúng nhưng cũng thể quản được các cuộc chiến xảy ra sau lưng các mẹ. Nhiều đứa trẻ nhu thế hạnh phúc .

      “ Chị ơi!”

      Rời khỏi phòng, lối ra sân viên, Meyami bắt gặp bé đứng sau mình. Tò mò đến gần cuối người bẹo má đứa bé cười hiền hòa.

      “ Có chuyện gì nào nàng công chúa?!”

      “ Chị có thể tìm ba mẹ em ?”

      “…”

      Lời bé vừa ra khiến giật mình, nhìn đôi mắt tròn xoe kia phải trả lời như thế nào đây? dối bé? Nếu như bé phát chỉ có chữ tội nghiệp thôi, mà nếu tìm biết tìm nơi đâu bây giờ?

      “Tại sao em vào đây?”

      “ Em bị lạc mẹ khi mua búp bê, mẹ bảo em ở chờ mẹ. Nhưng em chờ rất lâu mà thấy.”

      “ …. Vậy có lẽ mẹ em bận thôi, đến ngày nào đó mẹ đón em ..”

      dối thể nhưng đem cho hi vọng để sống tiếp cuộc sống tươi đẹp của mình có thể chứ. dối bé, có lẽ suốt đời là tội lỗi. Mà hiểu chuyện lại cười mắt tròn xoe nhìn đinh ninh là lời . CÙng dắt tay ra vườn chơi với các bạn. SAu này qua trò chuyện với các sơ, mới biết bé được người lạ đem đến đây chỉ mới vài tuần, cười cũng chẳng . Chỉ muốn đến nơi mua búp bê đứng trước cửa hàng chờ mẹ mình. Mà mẹ bé lại biết tại sao lại bỏ , có lẽ vì căn bệnh trong người.

      “ Hatsune( tên bé) này! Em ra chơi với các bạn à?”

      Nhìn bé ngồi góc khi mới bước ra sân, Meyami hơi thất thần đến gần. đơn đến thế sao? Nghe rằng các bạn trêu vì tội khóc nhè, Meyami biết làm gì bèn gọi mọi đứa trẻ chơi tới gần phát kẹo rồi đưa cho bé them vài viên kẹo đưa cho các bạn khác. Dần khi quen thuộc chạy nhảy ra chơi them với các bạn, nụ cười nở rộ. Tiếng cười vang xa.

      Những đứa trẻ với tâm trí ngây thơ, thế nào trong thời gian sắp tới khi đối mặt với cuộc đời này?

      Sau thời gian chơi đùa, cả ba cũng trở lại nhà. Nanami vui mừng vẫy tay xoay người khi xe ba mình đến đón. Hai chị em cũng đến lúc về nhà.

      Đêm đó khi ngủ được Meyami lại tự mình ra ngoài sân ngồi bệch thảm cỏ dưới gốc đào hóng gió. Trời có lạnh, gió cũng rét rung nhưng nó làm thỏi mái. Với cái vẻ yên tĩnh này. CHợt trong đầu lên lời của bé khi sáng : “ Chị có thể tìm cha mẹ em ?”, đời này có người mẹ nào bỏ con mình trừ khi hoàn cảnh cho phép. Như cha mẹ ruột của đến hơi cuối vẫn cố gắng cứu vớt mạng sống thôi thóp của chính . Mẹ ruột bé bỏ bé sao? Hay là …. Nhưng nếu như bố mẹ muốn tìm là đăng báo trước đó rất lâu. AI lại để cho cả hai tuần mà thấy tin tức. Vậy làm sao đây? mặt chỉ muốn an ủi bé , mặt khác lại có ý muốn tìm. có quá lo chuyện bao đồng đây? Hay quá rảnh rỗi nên xem phần cuộc đời người khác làm trò chơi rồi.

      Ngước mắt lên nhìn trời, trăng cũng sao, tối đen như mực. Rất giống mục tiêu tương lại của tại. Tompa … NHớ rồi, tự nhiên nhớ đến người điên khùng kia lại ra cách giải quyết. Nhấc máy gọi cho , biết bây giờ chắc ôm mỹ nhân ngủ ngáy, nhưng thích phá thế đấy. Công sức biến thành mồi câu bây giờ nên trả lương

      “ Oa … Mimi em giết nửa đêm rồi đấy”

      “ Oa … Tompa-chan “

      “ Cái gì , dừng chất giọng ấy giúp

      Tompa bật dậy khỏi giường, bật đèn ngủ, thể tin được hôm nay em lại dùng giọng làm nũng với , đúng rất mong đợi rất lâu rồi nhưng cho dù qua điện thoại vẫn có thể đón được tính kế. Nên nhớ, số lần Meyami gọi điện có có thể tính đầu ngón tay. Mà gọi qua chỉ có thể dùng đúng chất giọng : làm nũng, nhưng làm nũng có kế hoạch.

      trai à, giúp em …”

      Vẫn giữ nguyên chất giọng, lâu lắm rồi chơi với lão này, tưởng miễn dịch rồi chứ. AI dè còn như dị úng tăng gấp bội nha~ xong kế hoạch, đầu bên kia đồng ý. Meyami liền tạm biệt tắt máy. Về nhà ngủ.

      Bên này Tompa nhìn màn hình điện thoại, này ai biết tại sao đứa bé này chỉ chuyện với bằng kiểu như công việc, còn chuyện khác như kim mò đáy biển ? Dùng làm công cụ làm việc thôi, chết rồi!

      P/s: tác giả tụ nhiên rút ra kết luận. Mỹ nhân kế là hiệu quả nhất chiến trường

    4. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      CHƯƠNG 44: TTRUYỆN LIÊN QUAN – NGƯỜI NGOÀI LO CHUYỆN BAO ĐỒNG!!

      Sau bữa đến nhi, Meyami dường như còn thời gian cho các chuyến chơi khác. Bài vớ xếp chồng thành núi khi cần kiến thức ôn lại. Chơi bao lâu bây giờ cũng phải chịu khổ. Người ta khổ trước sướng sau, bây giờ tại là người lập dị.

      Sướng trước khổ sau!!

      Trong thời gian qua những được thả rong còn rất thỏi mái trốn bờ trốn bụi để tìm miếng ăn nữa nha! Nhỡ người ta thiên tài mà kiểu này chắc tức hộc máu nhỉ? Đùa thôi, “ dạo “ cũng đủ rồi bây giờ sống cuộc sống bình thường của con người thôi. Mấy ngày trước có tin nhắn của Tompa, công việc của làm luôn có kết quả mong đợi. bé kia cũng tìm được gia đình, vì mẹ bé bỏ quên đồ trong chợ sợ mất thời gian, và cũng lo cho bệnh con mới khỏi nên để bé ở trước cửa hang búp bê, nhờ tiếp hang trông côi. ngờ vì quá đông khách, bão tuyết làm kẹt đường. Khi bà mẹ của bé đến nơi có người dẫn rồi. Sau này cũng đăng báo, nhưng vì ngôi nhà thuộc vùng quê hẻo lánh, điều kiện còn khó khăn nên thể đăng báo hay lan tin tìm người. Cả gia đình cũng tìm mọi nơi nhưng vô vọng. ngờ khi Tompa ngang qua khu vực do duyên kế biết làm sao gặp được người cha cầm bức ảnh bé chụp lúc trước hỏi xung quanh người đường.

      Ngày mà bé nhận lại cha mẹ, Meyami phải có tiết kiểm tra ở trường vì thế chỉ nhờ Tompa gửi lại chút quà, xem như quà chia tay để tạm biệt. Nghe Tompa khóc ầm lên khi đến, lừa bé. Sau nghe câu chuyện này, Meyami chỉ biết cười trừ, có thế đấy! Vì chính cũng là kẻ dối, chưa chắc sau này có gặp lại. Vậy để bé lưu kí ức sấu về , sau này nên cẩn thận hơn với những kiểu người như lại càng tốt. Xem như đó lại là bài học về lời dối đầu tiên .

      Đêm đó , lại là đêm mưa. Mưa như trút nước từ chiếc bát lớn từ trời. Đứng bên cửa sổ là nhìn xuyên qua cửa kính màng mưa bao phủ. Rất đẹp, nhưng cũng rất lạnh buốt. Lâu nay biết tâm trạng thế nào, lại có những lúc buồn lại nguyên nhân. Có lẽ bị bệnh rồi!

      Sắp tự kỉ rồi!

      Câu truyện về Subaru cùng Ema cũng sát đến hồi kết, còn đến giữ Chi và Louis, nhớ lại thấy buồn cười, ngờ chị ngốc của lại ghen với vì chỉ chuyện về trước mặt chị suốt. SÁng hôm sau, ôm con mắt sưng như gấu trúc xuống nhà, khiến lo đến sốt vó, chạy đôn chạy đáo tìm cách giải quyết. CUối cùng chỉ có kết quả khi chị chịu ra, lúc ấy mới kêu người “thắc nút” đến “tháo” ra mới được.

      Thở ra, làm em khổ quá mà! Ai cho biết, sau này đừng chị có chạy tới tìm khởi kiện vì đám người tình ngốc của chị nha~

      Chuồn? Muộn quá rồi, về về, xem nhà người ta là cái chợ sao? Tuy Masaomi nhưng cặp ông sinh đôi kia nổi khùng. Mà lâu nay rảnh rổi lại bị hai ông bày ra trò đến nghiến răng nhưng lại dám . Chẳng hạn như khi xuống cầu thang vì học trễ quên luôn cách bước thế nào, lớ ngớ đạp trúng vỏ chuối mà người nào đó gài bẫy. Sau này mới biến Tsubaki đem đồng hồ của tắt , và bữa đó khiến quên luôn là ngày cuối tuần a~. Cuối cùng là màn hôn đất mẹ. Chẳng hạn như khi nấu canh chạy nghe điện thoại, khi xuống nhà gặp Ukyo đứng nấu nồi khác, nhìn người ngồi dưới mặt đất mà ôm đầu. Nghe Ukyo kể lại, bắt quả tang hai tên nhóc kia đem muối bỏ vào canh của khi Meyami có mặt.

      Tuy nhiên mọi chuyện vẫn diễn ra yên bình, trừ những lúc bị chọc phá, những là trò chơi của cặp song sinh, sau đó hình như tăng lên cả Iori, rồi đến cả, hai, cả ba và tư cũng tham gia. Hỏi có kêu trời chứ? Hôm nay được yên bình rồi, cả nhà đều vắng, Chi hẹn hò với tình nhân, còn mỗi người lại có việc khác để chạy làm. Trong nhà đúng hơn chỉ còn , Ukyo, Iori. Trời buồn thế này, Meyami nghĩ chẳng có ai có tâm trạng chọc phá nữa đâu.

      Riiiiiiiiiiiiiing ………..Riiiiiiiiiiiiing…….

      Nhạc chuông trong điện thoại, lại bị Wataru trong lúc chơi game đổi nữa rồi. Số điẹn thoại của Tohru khá quen thuộc đối với , mà mỗi khi gọi lại là cả mấy tiếng đồng hồ để nấu cháo. Riết làm người hóng chuyện rồi. Nhưng hôm nay cuộc gọi có khác, thường phải giờ này Tohru làm them sao? Gọi làm gì?

      “ Meyami cậu ở đâu đấy?”

      “ Ở nhà. CHuyện gì sao?”

      “ À có gì. Tạm biệt”

      Nhìn cuộc gọi vừa mới nghe, chỉ trải qua có mấy phút, phải như tính tình của Tohru. Nếu gọi thôi, nhưng gọi rồi Meyami càng thấy lo cho bạn hơn. Có chuyện gì sao? Nghe giọng như nất nghẹn trong họng. phải tới đó nhanh, phải gia trưởng tộc Sohma làm gì với ? Xóa kí ức? Hay đuổi giết.

      Sao tự nhiên cảm giác tốt vậy nè!

      Chạy cốc tốc ra khỏi nhà, nhờ đồng nghiệp cùng công ty đem xe đến gần nhà gas, may cậu ấy còn mượn xe chạy vòng quanh chơi phố, nếu cậu ở nhà hay ở nơi nào đó xa nhà , chắc chắc Meyami chạy bộ đến nơi đó. Bóng đen của chiếc xe chỉ kịp in dấu đường rồi biến mất, trong óc như vang lên câu trấn an, Tohru sao. bé là con người hoạt bát và dịu dàng, với lại có cả Yuki cùng Kyo và các nam chủ ở đó. Chắc chắng sao ……. Nhưng tại sao thấy sợ …

      Để xe dưới đồi, chạy đường đất lầy lội, theo đường tắ qua cái hồ đồi, rừng cây rập rạp, các rễ cây nhiều lần làm té ngã, nhưng cái lo lắng lại nổi trội hơn là vết thương đau ở chân. Mưa rơi bên tai, mặt lá, nghe tiếng nước chảy róc rách khi chạy đến gần hồ nước, mưa rả riết rơi xuống, mù dày đặc. Như muốn cản bước chân người, nền đất lại bắt đầy thấm đẫm những chiếc ổ to đọng thành những vũng nước bùn, khi Meyami quanh tâm chỉ chạy hướng đường, giẫm lên nước càng chạy nhanh. Bẩn là gì khi sợ nhất sắp mất them người mình quý mếm.

      “A …..”

      rễ cây to chắn ngang đường khiến chân vô vướn phải rồi ngã sập xuống đất, bùn đất lầy lội, nhơ nhuốt bám đầy người lên cả tóc mặt mũi. Cố gắng đứng dậy khi biết cổ chân mình bị trật khớp, tay vươn ra bám chặt vào thân cây, cố gắng đem từng bước chân như lếch tiếp.

      Mưa ngày lại to, to đến nổi xung quanh chỉ nghe được tiếng mưa chạm vào đất rồi tạo thành hồ nước. Qua được nửa rừng, đột nhiên Meyami khự người khi nhìn thấy Tohru cùng Yuki đứng bên hồ, còn trước mặt họ là con … sao đây? Cho phải chó, mà chuột chẳng phải chuột, thân hình cao lớn gấp đôi con người, ánh mắt đỏ hung ác, lại đem tiếng gầm gừ của mình như trước mặt họ.

      Đứng bên quan sát, khoan đoạn này … cái đoạn này …. Này tại sao lại lôi vào? Tự nhiên yên lành Tohru gọi cho cái cuộc gọi kì lạ ki, rồi để lo lắng chạy đến đây. CUối cùng sao đây? Đây là phần của cốt truyện khi linh hồn của loài mèo bắt đầu phát triển mà. Cái quái gì vậy?

      Quá đáng vừa thôi chứ!

      là người ngoài mà! Nhớ sao ra hay dzữ thần luôn. phải trước tiên Tohru phải nhớ được tới hai bạn kia sao? Buồn ghê gớm, tự nhiên lo chuyện bao đồng. Về thôi ạ. Câu truyện này phải cho người ngoài như .

      Thế là cố cắn răng quay lại trở về, ngờ lại …

      “Rắc ….”

      Cành cây khô từ đây ra, mưa tứ tán khắp phía biết tại sao cành cây này ướt giúp . À mà có ướt đấy, chỉ là ướt nữa. Và xui xẻo kiểu gì giẫm trúng chỗ khô của nó. Và ba người bên dưới kia đều là nghe , à phải là tất cả chỉ có tai của Kyo bén nhọn ai biết biết đâu quay ngoắc sang ……

      Tiêu a~

    5. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      CHƯƠNG 46: Bột Vẽ !!
      Sau chuyện đó trở . Dường như Kyo bám dính nhiều hơn, ngoại trừ thời gian ở trong nhà hoặc tìm manh mối giúp vụ kiện tới với Tompa.

      hình như gặp mặt , Kyo lại nhào đến ôm vai, cười . CÓ nhiều khi cảm giác, cậu ta xem như …. thằng bạn !!!

      Nhưng chuyện đó chẳng làm phiền gì đến , khi biết lời nguyền của Kyo được hóa giải. Tuy đó phải chuyện mọi người ra nhưng, có để ý tay cậu còn đeo theo chiếc vòng ngọc. Cậu cũng vui tính, ít nổi cáu, cũng như cười nhiều hơn. Như vậy đủ rồi. Kyo nên như thế đối với mọi người xung quanh, chứ phải thu mình vào cái vỏ bọc kiên cường tránh xa mọi người. tương lai mới cho cậu bé mèo nóng tính.

      Văn chương quá nhỉ?!

      Tự cười với ý vị của mình, đưa mắt nhìn ra sân. Bóng dáng quen thuộc tóc cam, mắt vàng chuyền tay đồng đội bóng rổ. Nhà trước sắp tổ chức sân thi cho các khối, Yuki và Kyo là thành viên tiến cử, có cả Fuutan nhưng sau vì lịch trình quá dày nên câuk từ chối.

      Ngày dài sắp qua rồi, hôm nay có hẹn với tộc trưởng Sohma. Đến lúc quên cái gì cần quên phải quên thôi. có muốn cũng được… vậy tạo những kí ức đẹp trước đó .

      “ Mimi”

      Kyo từ trong sân chạy ra, nhận lấy khắn từ tay . Lúc này cả đội nghỉ ngơi, Yuki cũng chạy lại đem nước đổ lên người mình. Từ lúc nào hai cậu bạn đổi cách xưng hô chính cũng chẳng nhận ra, khi chú ý đến cũng là thói quen của họ rồi.

      “ Các cậu vất vả rồi! Mà hôm nào Tohru cũng chạy về sớm, mình gọi được. Cậu ấy bị sao thế?”

      “ À Tohru có hẹn với Hatoru rồi!”

      “ …”

      “ Cậu biết gì sao, Mimi? Hai người đó hẹn hò mà!”

      “ Hẹn hò?”

      Khoan! Khoan , tại sao lại có chuyện này xảy ra hẹn hò sao? phải trong truyện hai người Kyo với Yuki mới đúng là … Chẳng lẽ truyện sai? phải thế, nếu thế giới này trong truyện tại sao? Tại xuyên qua làm xáo trộn?!

      nên làm sao đây? Đưa mọi chuyện về chỗ cũ? được, nếu cố gắng đưa nó về chỉ sợ càng rối thêm thôi. Làm sao bây giờ….

      “ Mimi … Mimi …”

      “ Hả … à ờ chuyện gì?”

      “ĐIện thoai cậu reo kìa”

      Yuki nhìn như kẻ thất thần khi nhắc đến Tohru đứng hơn nhắc đến Hatoru. Meyami có vấn đề gì với ấy, khuôn mặc suy tư lo lắng, lại chuyển sang áy náy. Chuyện gì đây? Mimi có tình cảm với ấy? nực cười khi cậu suy nghĩ như thế. Nhưng nếu là ….

      Tâm Yuki có cái gì đó cào cấu, Kyo quá đủ để cậu chịu đựng rồi. Tối hôm đó muốn kéo Mimi ra khỏi lòng cậu ta vì ngại chân bị thương, nhưng có nghĩ cậu bỏ cuộc trong chuyện này. Đến lúc phải làm gì cậu nên làm rồi.!

      Sáng cuối tuần.

      Theo đúng lịch hẹn, Akito chờ tại nhà chính của tộc Sohma. Meyami chỉ cần đến đó mà gặp mặt. Shigune chỉ cần chuyện. Nhưng chính ánh mắt tố cáo dối. rất hoang man khi đến thế. hiểu cái ý nghĩ hoang man trong mặt là gì nhưng biết dù gì cũng phải đến đó.

      Vượt qua sân lát gạch, dường như ngày hè có ngừoi gia tộc đều ở đây, dòng nước bên hòn non giả, còn cả các cành cây xanh um, khác hẳn với ngày cùng Tohru tới nơi này đầu tiên. Cũng chẳng gặp lại cậu bé tên Momiji nhảy chân sáo kia. Có chút buồn đấy ….

      Mọi chuyện qua mà nhỉ?!

      Ngồi trong phòng gỗ, căn phòng được lộng gió tốt nhất trong ngày hè, sàn gỗ mát rượi, bên ngoài còn có thể nghe được tiếng nước và gió rich qua khe lá. Yên tĩnh quá! Nhưng nó còn là cái tẻ nhạt mà là yên bình đến nhàng, như lời hát của người mẹ ru đứa trẻ ngủ, như tiếng ếch kêu quanh ngoài đồng ruộng khi về đêm, như những câu truyện của bà kể về đê khuya bên …

      Nhớ quá . Sau chuyếnnày phải về thăm ông bà !

      “Roẹt ….”

      Tiếng cửa kéo ra, Meyami chẳng quay lại, cũng biết là ai bước vào. Tiếng bước chân nhàng, trọng lực. Có thể là ngài Akito, vì chỉ có người hẹn mới tới căn phòng này. Quy định của quý tộc luôn rất phiền!

      “ Mình tìm cậu khó … Nhưng ngờ cậu lại nơi này… Rất gần …”

      Giọng có chút ồn ồn, cũng có chút ấm như những người vỡ giọng thôi. Nhưng khi qua tai … Nó rất quen, như nghe nó thời gian rất dài….

      “ Meyami đúng ? Cái tên này rất giống với cậu. Mèo hoang!”

      “ …. Bột vẽ …?!”

      “Rất vui khi gặp lại cậu, mèo hoang”

      Akito đưa tay xoa đầu khi ngồi xuống trước mặt. Cậu cười với cái cười trẻ con, hồn nhiên như khi còn bé. Trong khu rừng nọ, bé mặt váy loli, với cậu bé kimono rộng thùng thình với màu trắng nhảy trong nước xanh mát ngày hè nắng ôi ả. Buổi trưa nắng lên đến đỉnh đầu, nhưng khu rừng biết mệt lại vang lên tiếng hót líu lo trong ngày nắng mới. Tiếng cười của hai đứa bé làm xao động cả góc rừng xanh thẳm.

      “ Cái tên ngộ nghĩnh đó theo tớ rất lâu rồi Meyami, ngay cả cái lúc câu đặt tên cho tớ khi bị cả đám cả màu dính đầy mặt. Nhờ tên đó mình thay đổi cuộc sống từ là cậu bé chỉ bị áp chế trong chức vị, trở thành tộc trưởng Sohma hòa đồng. Nhưng Meyami này …. Tại sao cậu lại chạy loạn? Tại sao lại để mình tìm mãi đến tuyệt vọng? … Cậu có còn nhớ mình ?”

      “ Akito …”

      “ Bột vẽ nhỉ?!”

      “ Mình nhớ cậu … Có tìm cậu, nhưng bặt vô tính … Bột Vẽ … Dường như mình quên mặt cậu rồi. Vì thế, cho mình chơi chút nào!”

      Biết Akito sắp khóc, cố nhào đến bẹo má cậu như ngày , xúc cảm rất mềm mại, lại còn rất đáng nữa. Kí ức mùa hè năm đó lại ùa về, cậu bé bị trượt ngã, khi theo dõi ngừoi lạ. Nức cười thay người lạ bị theo dõi lại quay sang làm bạn với chính cậu.

      “ Đau lắm đấy!”

      Ôm mặt mình xoa . Akito phụ phịu như đứa trẻ con bị trêu nghẹo

      “ Tại cậu đáng quá mà!”

      “ Nè mình phải nữ đâu nhé!”

      “Vậy là tiểu oa nhi!”

      “ Nè …”

      “ hahahahahaaaa…”

      Hai người bạn nhìn nhau rồi bật cười. Vui vẻ như còn khi . Sau cánh cửa còn ai đó đứng nắm chặt bàn tay mình. Rồi vội biến mất.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :