1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng giám đốc, xin tha tôi! - Đoan Mộc Ngâm Ngâm (Full+ eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 36: Quyến rũ đêm khuya
      Edit: TiêuKhang

      Cửa vừa mở, cơ thể mềm mại lao vào lòng, tiếng cười duyên thanh thúy vang lên, "Surprise!"

      Trái ngược với niềm vui sướng hạnh phúc của , Thi Nam Sênh chẳng được mặn mà cho lắm. Thậm chí có chút dáng vẻ ngạc nhiên mừng rỡ nào, ngược lại trong mắt còn có thiếu kiên nhẫn.

      Cánh tay của từ từ nâng cao đặt lên cánh tay nhắn mềm mại của . Sau đó, nhàng đẩy ra hỏi: "Sao em lại tới đây?"

      "Nghe Trần Lâm ở đây, vì em muốn cho niềm vui bất ngờ, cho nên vừa hoàn thành xong buổi chụp ảnh, em lập tức bay sang đây."

      "Trễ vậy rồi còn ngồi máy bay thời gian dài như vậy, em mệt sao?" Thi Nam Sênh buông ra. biết tại sao, nếu đổi lại là trước kia, đặt hết tâm tư với mình như thế, nhất định cảm động vô cùng.

      Nhưng tại.... hoàn toàn thể gợi lên chút vui mừng nào.

      "Dĩ nhiên mệt. Chỉ cần có thể được gặp , bao nhiêu mệt nhọc cũng đều tan biến hết." Như nhận ra lạnh nhạt thờ ơ của , hai tay Bạch Thiên Thiên tiếp tục vòng lên cổ , "A Sênh, em đến thăm vui sao?"

      Thi Nam Sênh gỡ cánh ta ra nữa, chỉ nặng nề hỏi, " đặt phòng chưa? Nếu chưa dẫn em xuống lễ tân đặt phòng."

      "Đặt phòng khác?" Bạch Thiên Thiên ra vẻ rất kinh ngạc, sau đó lại lủi vào lòng Thi Nam Sênh. Nở nụ cười duyên dáng, bàn tay mềm mại như xương mang tính chất mời gọi vẽ vòng tròn quanh quẩn lồng ngực rắn chắc, "Chiếc giường lớn như vậy, thêm người nữa cũng đến nỗi chật lắm, phải ?"

      "Thiên Thiên, đừng làm rộn." gỡ bàn ta làm loạn của , “ đưa em xuống, thời gian còn sớm nữa."

      "Đừng mà, A Sênh." Bạch Thiên Thiên ôm eo , muốn cho bước chân ra khỏi cánh cửa này. Đôi môi đỏ mọng hấp dẫn mời gọi, mập mờ dán sát vào mang tai , "Chúng ta sắp sửa kết hôn rồi, dù cho có ngủ cùng với nhau cũng đâu có làm sao. ngốc, chẵng lẽ qua bao nhiêu năm rồi mà vẫn còn ngây thơ như vậy đó hả?"

      Hơi thở của cứ lượn lờ bên tai. Mang theo hương nước hoa thoang thoảng nữ tĩnh vô cùng quyến rũ.

      ít đàn ông đều cưỡng lại bởi mê hoặc đó. Nhưng xui khiến cho Thi Nam Sênh phải là trong số những người đàn ông đó.

      Đối mặt với người con mình từng hoang phí cả tuổi thanh xuân để chung tình nhớ mãi quên, thế nhưng bây giờ lại chẳng mảy may có chút cảm xúc nào, cho dù làm qua loa cho có cũng muốn làm.

      Chẳng lẽ....Mình bị tinh kia làm cho mê muội rồi?

      Nghĩ tới khả năng này, toàn thân liền chấn động. Sao có thể chứ? ta phản bội mình, qua đêm với đàn ông khác, mình cần gì nhớ nhung lưu luyến ta làm gì?

      chẳng qua chỉ là món đồ mình mua về chơi, bây giờ chơi chán, nên cứ vứt bỏ thẳng tay, phải sao?

      Còn về việc có chút hoài niệm gì đó với , đơn giản đó chỉ có thể coi như niềm vui mà thôi!

      Nghĩ vậy, chợt bần thần trong giây lát, buông mắt khóa chặt Bạch Thiên Thiên vào lòng, trong mắt xẹt qua tia sáng tối tăm, khiến cho đôi mắt đen càng thêm sâu lắng.

      Lòng hạ quyết tâm, cánh tay dài lập tức vươn ra thắt chặt vòng eo thon thả của Bạch Thiên Thiên. vui sướng khẽ hô tiếng, còn chưa kịp phản ứng, cằm dưới bị đột nhiên nâng lên, ngay sau đó....

      Nụ hôn của đáp lên môi , hung hăng giày xéo.

      Sau khi ngỡ ngàng vì bất ngờ là niềm vui vỡ òa…..

      tấn công điên cuồng cùng nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của , gần như ngay tức khắc thắp lên ngọn lửa nhiệt tình trong .

      Thân thể run rẩy vì rung động, bấu víu cánh tay , cái miệng xinh nôn nóng hé mở, nghênh đón xâm nhập của .

      Thi Nam Sênh buộc mình phải tập trung tinh thần cho nụ hôn này, thế nhưng....

      Môi mang theo mùi hương cỏ thơm từ son nước, chứ ngọt ngào thanh mát như kia…Ngọt thanh đạm mạc như dòng suối, nhưng vị ngọt ấy có thể thấm tận cõi lòng....

      Hơi thở của phảng phất ra chỉ đều là mùi nước hoa, chứ thơm mát hương vị sữa tắm như kia, khiến cho ai từng thưởng thức qua nhớ mãi khó mà quên được. Thậm chí, thưởng thức lần muốn thêm lần nữa và lần nữa...

      Cơ thể tựa hẳn vào lòng , càng lúc càng mềm mại, như vũng nước tan chảy ra mặt đất, nhưng cũng bằng phản ứng lúng túng ngây ngô của cơ thể ai kia, khiến gần như thể nào kiếm chế nổi bản thân....

      .... ....

      Bạch Thiên Thiên chìm đắm trong nụ hôn ngọt ngào ngây ngất, bỗng nhiên bị Thi Nam Sênh bất ngờ đẩy ra.

      bị đẩy mạnh phải lui về phía sau bước, ngỡ ngàng chỉ biết trố mắt nhìn .

      Vẻ mặt thất bại cùng đôi mắt trầm kia của khiến người ta kinh hãi.

      Chết tiệt! Vốn định chứng minh dù cho kia, đối với cũng chẳng hề gì. Nhưng ngờ, mặc dù bản thân ôm, hôn chính là Bạch Thiên Thiên, vậy mà cái bóng dáng kia cứ quanh quẩn mãi trong đầu. Thậm chí, càng cố xua càng mồn !

      Điều này khiến như muốn phát điên.

      Rốt cuộc mình trúng tà gì đây?

      "A Sênh, sao vậy?" Bạch Thiên Thiên thử thăm dò muốn đến gần .

      Lúc này mới hoàn hồn, nhận ra thất thường của mình, điều chỉnh lại cảm xúc mới thản nhiên mở miệng: " có gì, hôm nay bận bịu cả ngày nên thấy hơi mệt."

      Tuy Bạch Thiên Thiên câu nào, nhưng trong lòng quá ràng.

      Vào giờ phút này, trong lòng tưởng nhớ đến người phụ nữ khác!

      Kể từ ngày đứng trước mặt Thiên Tình và đồng ý với bà Thi chịu kết hôn với , tuy nhiên, từ đó tới nay hoàn toàn có biểu ân cần vui sướng của người chồng sắp cưới nên có.

      Dù cho bận đến đêm khuya, chụp ảnh đến mấy ngày về nhà, cũng chưa bao giờ chủ động gọi cho cú điện thoại nào. Đừng là hỏi han ân cần, dù là hỏi cho có cũng chưa bao giờ có!

      Trong lòng , có người khác.

      quan tâm và lo lắng của , thậm chí có khả năng chi phối tâm trạng của , hầu như chỉ có kia, chứ phải là nữa....

      Thử hỏi như vậy bảo làm sao cam tâm?

      Vì vậy cho nên mới có buổi gặp gỡ bất ngờ tối nay. những tưởng mình chủ động đến tận đây rồi, ít nhiều gì cũng siêu lòng, vậy mà....

      ngờ, so với Liễu Hạ Huệ còn Liễu Hạ Huệ hơn! (câu này méc cười gê =D)

      Chuyện này ôi châm chọc biết bao, phải biết là, đến bốn ngày nữa cả hai cử hành lễ cưới!

      "Tối nay, em hãy ngủ lại ở đây !" đột nhiên mở miệng như thế.
      Last edited by a moderator: 22/4/15

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 37: thể
      Edit: TiêuKhang

      "Tối nay, em hãy ngủ lại ở đây !" đột nhiên mở miệng như thế.

      Bạch Thiên Thiên thoáng chốc sững sờ.

      Chẳng lẽ, nghĩ thông suốt?

      Nhưng ngay sao đó, lại lần nữa bởi vì lời mà trái tim trong nháy mắt như rơi vào hầm băng.

      đặt phòng khác."

      "A Sênh!" Bạch Thiên Thiên muốn níu kéo nhưng do dự nữa, kéo cửa tính ra ngoài. Điện thoại di động lúc này bỗng vang lên khiến cau mày.

      Giờ này rồi, phải điện thoại của Bạch Thiên Thiên còn ai gọi?

      Bạch Thiên Thiên cũng cảm thấy kỳ quái, "Muộn thế này còn ai gọi cho vậy?"

      đáp, vừa liếc nhìn lên màn hình liền lập tức nhận nghe. Mẹ biết rất lúc này bên là rạng sáng, đáng lẽ bà nên gọi mới đúng? Gọi vào giờ này hẳn là phải có việc gì đó rất gấp.

      "A lô, mẹ, có phải xảy ra chuyện gì ?"

      "Phải, hơn nữa còn xảy ra chuyện lớn nữa con à!" Giọng bà Thi vang dội từ đầu bên kia. Thi Nam Sênh vốn còn lo lắng sức khỏe bà có vấn đề gì, nhưng khi nghe hơi thở ổn định qua giọng , dường như còn có vui mừng kiềm nén được trong đó của bà, cũng yên lòng thở phào hơi.

      "Xảy ra chuyện lớn gì ạ?"

      "A Sênh, con hãy tạm gác lại tất cả công việc ở bên kia, lập tức mua vé máy bay bay trở về." Bà Thi thể chờ đợi được nữa, muốn xử lý chuyện này càng nhanh càng tốt.

      Thi Nam Sênh hiểu xảy ra chuyện gì, liền hỏi, "Mẹ à, rốt cuộc mẹ muốn làm gì? Mẹ cũng biết, công việc bên này của con phải bỏ là bỏ."

      " thể bỏ cũng phải bỏ. Đứa còn quan trọng hơn công việc của con gấp trăm ngàn lần kia kìa!"

      "Đứa nào ạ?" Thi Nam Sênh càng thêm mờ mịt.

      Ngược lại Bạch Thiên Thiên ở bên cạnh vừa nghe hai chữ ‘đứa toàn thân bỗng dưng cứng đờ, mở to mắt cảnh giác nhìn Thi Nam Sênh.

      Khoảnh khắc đó, ngay cả thở cũng quên mất luôn, chỉ lo tập trung để nghe lời ở đầu bên kia điện thoại.

      "Còn đứa nào nữa chứ, cái thằng hư hỏng này, biết làm sao để nhìn mặt Thiên Tình đây. Con bé có thai rồi, mà con còn u mê hay biết gì là sao hả? Nếu phải hôm nay mẹ đến bệnh viện kịp lúc, đứa ...."

      "Mẹ, mẹ vừa gì....Ai có thai?" Thi Nam Sênh quả thực là nghiến răng để hỏi.

      Tay nắm điện thoại của nổi lên từng cọng gân xanh dọa người.

      Bạch Thiên Thiên rốt cuộc cũng nghe được ràng, nhất thời cảm thấy như sấm sét từ trời giáng xuống, bổ cho nhát chết điếng thể hoàn hồn.

      Sắc mặt tái nhợt đứng chết trân tại chỗ, bỗng nhiên cảm thấy cả người như mất hết sức lực, đờ đẫn ngồi phịch xuống giường.

      "Thiên Tình! Thiên Tình có cốt nhục của con rồi! A Sênh, con mau quay về đây , chuyện kết hôn có thể cần bàn bạc kỹ lại. Tuy làm vậy là đúng với Thiên Thiên, nhưng đứa chính là máu mủ của nhà họ Thi chúng ta, thể ...."

      "Mẹ, mẹ đừng đùa nữa!" Bà Thi còn chưa dứt lời bị Thi Nam Sênh chen vào cắt ngang.

      Giọng rất nặng nề, như đè nén lửa giận. Gân xanh tay mỗi lúc càng , lúc mở miệng gằn từng chữ như rít ra từ kẽ răng, "Mẹ, mẹ hãy nghe cho kỹ! Đứa con của ta, tuyệt đối, tuyệt đối, thể nào là cháu của mẹ!"

      "A Sênh, con nhăng cuội gì đó? Thiên Tình tuyệt đối phải là loại người như con đâu!"

      " ta có khẳ năng mang thai được!" Các biện pháp tránh thai bao giờ bỏ sót. Cho dù thỉnh thoảng kịp dùng ‘áo mưa’, cũng tận mắt nhìn thấy uống thuốc mới yên tâm.

      Mà thuốc đó cũng chính đích thân mua, căn bản thể nào là thuốc giả được!

      Cho nên , đứa bé Cảnh Thiên Tình có ở đâu ra? Nếu như phải là , vậy chỉ còn khả năng....

      Nghĩ đến khả năng đó, Thi Nam Sênh bắt đầu cảm thấy khó thở, lồng ngực như bị tảng đá lớn đè lên, rất nặng, nặng tới mức khiến thể nào chống đỡ nổi.

      "A Sênh, đừng bậy. Mặc kệ chuyện có như thế nào, con cứ về trước rồi hẳng ." Bà Thi bao giờ tin Thiên Tình là loại người lang chạ ấy, mặc dù lần trước tin tức đăng rầm rộ cũng thế.

      Nhưng lời lẽ khẳng định của con trai cũng khiến bà hoang mang thể xác định.

      Bởi vì, A Sênh xưa nay phải là hạng người dám làm mà dám chịu. Nếu đứa bé này là con của nó, nó tuyệt đối phủi bỏ trách nhiệm như vậy.

      "Được, con về. Nhưng con về đây tuyệt đối phải để chịu trách nhiệm, mà con về để vạch trần lời dối trá của ta!"

      thêm chữ dư thừa, cũng kiên nhẫn đợi đầu bên kia đáp lại, quả quyết ngắt điện thoại.

      siết chặt chiếc điện thoại, ngọn lửa ỉ tận sâu nơi đáy lòng thể nào tiêu tan được. Sau khi cúp điện thoại, dường như ngay lập tức nó còn bén ngót dữ dội, len lỏi quanh quẩn trong trái tim , sau đó phừng cháy thành ngọn lửa, càn quét thiêu trụi tim gan trong đau đớn.

      Khốn kiếp! !

      ta lại còn mang thai! ! Mang thai con của thằng khác! ! ! Càng nghĩ càng như phát điên.

      Chỉ nghe "cốp...." tiếng, chiếc điện thoại di động bị nện mạnh xuống đất, rơi lăn lốc trong nháy mắt chỉ còn lại là những mảnh vụn.

      Lúc này Bạch Thiên Thiên mới hoàn hồn, khuôn mặt xinh đẹp bấy giờ chỉ toàn là nước mắt.

      kinh hoàng chạy tới, ôm chặt thắt lưng cường tráng của từ phía sau. Đau đớn tha thiết cầu xin, "A Sênh, xin đừng bỏ rơi em, có được ? Xin đó....Nếu như muốn có con, em cũng có thể sinh cho mà.... muốn bao nhiêu, em sinh cho bấy nhiêu, có được ? Em rất , rất , em thể ...."

      Thi Nam Sênh lúc này chỉ thấy sầu lo rối loạn, nào còn tâm trạng để nghe Bạch Thiên Thiên khóc lóc cầu xin.

      Chỉ trầm mặt, kéo từ phía sau mình ra, sau đó xoay người lại, với vẻ mặt có cảm xúc gìi: “ quyết định bay về nước, em có muốn cùng ?"

      "Muốn! Đương nhiên em cũng muốn về rồi!" Bạch Thiên Thiên cần suy nghĩ gật đầu lia lịa, nước mắt cũng tuôn lộp độp.

      "Em cần chụp ảnh sao?" Khỉ , mệt cho mình giờ phút này còn có tâm tình lo lắng cho hành trình của .

      " chụp! chụp nữa! Em hủy bỏ hết chụp nữa!" lắc đầu liên tục.

      Thi Nam Sênh liền xoay người ra ngoài để book vé máy bay. Mỗi bước chân nặng nề như đeo chì, sống lưng cũng lạnh lẽo tới thấu xương.

      Rất dễ nhận thấy....Tin tức mới vừa rồi mang đến cho cú sốc rất lớn!

      Cảnh Thiên Tình, tôi từng cho rằng em là ngây thơ, đơn thuần trong sáng, nhưng ngàn vạn lần ngờ….Em lại chọn hành động hữu hiệu nhất để phản bội tôi, cũng làm tổn thương tôi cách vô cùng trực tiếp!

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 38: Phải bỏ đứa bé…
      Edit: TiêuKhang

      Tại nhà chính sang trọng của Thi gia.

      Sắc mặt Thiên Tình trắng bệch ngồi ghế sô pha.

      Những lời trong điện thoại mới vừa rồi của Thi Nam Sênh, đều nghe rất ràng. muốn nhận đứa bé này!

      Phải, đứa bé này đến cũng khéo. Đừng tin, mà ngay cả bản thân cũng thể nào tin được.

      Bà Thi quay mặt sang, thấy sắc mặt nhà ba người họ Cảnh đều mấy tốt, liền trấn an bọn họ, "Đừng lo lắng, A Sênh mua vé máy bay rồi, về đến đây cũng là chuyện hai ngày nữa thôi."

      "Bà Thi, cháu thấy, hay là nhà cháu về bên nhà trước, đợi ấy về rồi chuyện sau." Thiên Tình xong liền đứng dậy.

      Bà Thi định lên tiếng, nhưng Cảnh Kiến Quốc mở miệng trước, " được! Mặc kệ như thế nào cũng phải đợi cậu ta về cho ràng chuyện đứa mới được."

      "Cha, trong thời gian ngắn thế này ấy đâu có về ngay được, mà cha sáng ngày mai còn phải làm.” Thiên Tình nhắc nhở.

      Cảnh Kiến Quốc ngẫm nghĩ thấy cũng phải. Thi Nam Sênh bay về tới đây cũng phải hơn mười tiếng, chờ đợi như vậy cũng phải là cách.

      "Vậy cũng được, bây giờ cha cùng Vãn Tình về, còn con ở lại đây chờ cậu ta về."

      Bà Thi lập tức ủng hộ quyết định này, "Đúng đó Thiên Tình, ba cháu rất đúng. Cháu là phụ nữ có thai, hạn chế đừng lung tung. Ở đây có nhiều người chăm sóc cháu, bác cũng yên tâm hơn."

      "Nhưng mà, cháu...." Thiên Tình muốn , nhưng Vãn Tình cũng đứng về phía họ, "Thiên Tình, ở lại đây đợi cha của đứa bé về ."

      "Chị." Thiên Tình khẩn cầu nhìn Vãn Tình. Sao có thể ở lại đây được? Bảo làm sao có thể đón nhận nhục nhã của thêm lần nữa? ! cảm thấy bấy nhiêu đủ rồi!

      "Em hãy nghe chị , chị tin em nhất định bình tĩnh để xử lý mọi chuyện. Đứa này em của ta, nhất định chính là của ta. Mặc kệ em quyết định sinh nó ra, hay quyết định cuối cùng bỏ nó, ta đều phải phân xử thỏa đáng cho em." Giọng Vãn Tình khi chuyện có hơi to tiếng hơn chút.

      Thiên Tình nghĩ lại thấy Vãn Tình cũng hợp lý. Nếu ấy tin mình, vậy mình chứng minh cho ấy thấy!

      Nghĩ như vậy, Thiên Tình đồng ý ở lại.

      …..

      Hơn bốn giờ hừng sáng.

      Thiên Tình vốn lạ chỗ, ở trong căn phòng xa lạ nên ngủ cũng được sâu giấc. Trước khi ngủ bà Thi có bảo người pha cho tách trà an thần, nhưng vẫn có hiệu quả.

      Vì vậy khi dưới lầu vang lên tiếng động, lập tức choàng tỉnh.

      "Cậu chủ, cậu về!" Là giọng của quản gia.

      " ta đâu? Ở đâu?"

      thanh này, ràng mang theo tức giận.

      ấy về?

      Trái tim Thiên Tình như bị treo lên, cơn buồn ngủ vốn ít ỏi nhất thời tan biến biết.

      "A Sênh, tiếng chút, đừng làm ồn đến bác nghỉ ngơi." Bạch Thiên Thiên luôn tỏ ra là người mềm mỏng hiểu chuyện.

      Cả hai cùng công tác rồi cùng trở về sao?

      Trong lòng hơi chua chát. Khó trách Thi Nam Sênh tức giận đến vậy! Sắp sửa được kết hôn với người con mình , nhưng hết lần này tới lần khác lại phát sinh đủ thứ chuyện! Có lẽ, nếu là ai cũng tức giận.

      Trong lòng Thiên Tình có quyết định, vươn tay lấy áo khoác mặc vào.

      Nghe được quản gia trả lời: "Cậu hỏi Cảnh ạ? ấy nghỉ ngơi ở lầu!"

      Theo sau là tiếng bước chân dồn dập lên lầu. Thiên Tình vén chăn lên bước xuống giường. Cửa phòng ngay sau đó đột ngột bị đẩy ra.

      bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi lao vào như trận gió xoáy. Thiên Tình còn chưa hoàn hồn, cổ bị người ta bóp chặt, bất chợt xuất trước mắt là gương mặt tuấn tú hầm hầm tức giận, "Cảnh Thiên Tình, dám có thai với người khác?"

      Thiên Tình run lên. Giọng điệu hạch hỏi này tựa như mũi dùi cắm thẳng vào ngực , đau đến khiến thở nổi.

      "Thi tiên sinh, xin buông tay!" cảm thấy hơi thở mình như sắp trụ được nữa, cố gỡ bàn tay ra.

      Nhưng trong cơn tức giận, hơi sức của sao địch nổi ?

      "Cái thai này là của ai?" tiếp tục gắt gỏng hỏi.

      Thiên Tình liều mạng giãy giụa, " buông tay.... Buông tay...."

      Bạch Thiên Thiên theo lên lầu cũng bị cảnh tượng này dọa khiếp vía. Mặt mũi Thiên Tình bị nghẹn đến đỏ bừng, suy yếu như chú thỏ con chờ chết.

      Bạch Thiên Thiên bước nhanh tới, "A Sênh, mau buông tay! Thiên Tình sắp bị bóp chết rồi kìa!"

      Được cảnh tỉnh kịp thời, lúc này Thi Nam Sênh mới hoàn hồn lại, lập tức buông Thiên Tình ra. Thiên Tình thở gấp thụt lui về phía sau, tựa vào cạnh bàn ôm cổ hãi hùng thở dốc.

      Nhìn bộ dạng đau đớn đáng thương của thế nhưng sắc mặt cũng chẳng dịu chút nào.

      Ngược lại mỗi lúc càng u như gió bão vần vũ. có chút thương hại, trái lại còn bước lên trước vặn cánh tay , "Cảnh Thiên Tình, là tôi xem thường , ngờ còn biết dùng chiêu này! Sao hả? từ thủ đoạn để được bước chân vào Thi gia, là chê tôi cho năm mươi vạn quá ít?"

      nghiếng răng ken két hỏi .

      Thiên Tình khó khăn điều chỉnh hô hấp, giương mắt nhìn , cảm thấy bây giờ lạnh lùng hung tợn như ác quỷ Ma Vương.

      cắn cắn môi, cố gắng đứng thẳng lưng, "Đứa này, tôi cũng hiểu tại sao mà có, nhưng Thi tiên sinh yên tâm, chỉ cần cần, tôi đến bệnh viện tiến hành phẫu thuật. Cho dù là ngay bây giờ, tôi cũng đồng ý!"

      Lời của khiến Thi Nam Sênh chấn động trong giây lát.

      Đôi con ngươi trong suốt rưng rưng đó hoàn toàn giống láo. Nhưng mà....

      muốn mình giống như thằng ngốc bị lừa dối nữa. Cười lạnh gật đầu, "Được, đồng ý chịu bỏ đứa bé đúng , vậy tôi đưa ngay bây giờ. Cảnh Thiên Tình, tôi cho biết, nếu ngây thơ cho rằng dùng đứa bé của thằng đàn ông nào đó để giữ chân Thi Nam Sênh này, lầm rồi!"

      Thiên Tình cười ra tiếng, cười đến chảy cả nước mắt, "Có lẽ hiểu lầm rồi, tôi chưa từng nghĩ rằng mình gả cho , cũng hề nghĩ tới việc dùng đứa bé để níu giữ chân ."

      vùng vẫy rút tay ra khỏi bàn tay Thi Nam Sênh. Trong đôi mắt trong suốt ấy, có chút hèn nhát nào mà nhìn thẳng lại , "Mời Thi tiên sinh ra ngoài trước, trước khi bệnh viện, ít nhất tôi cũng nên thay bộ đồ ngủ người ra ."

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 39: Cưới ta? Tuyệt đối thể!
      Edit: TiêuKhang

      vùng vẫy rút tay ra khỏi bàn tay Thi Nam Sênh. Trong đôi mắt trong suốt ấy, có chút hèn nhát nào mà nhìn thẳng lại , "Mời Thi tiên sinh ra ngoài trước, trước khi bệnh viện, ít nhất tôi cũng nên thay bộ đồ ngủ người ra ."

      Có lẽ ngờ làm , Thi Nam Sênh ngạc nhiên khựng lại.

      Nhưng sau đó ánh mắt lập tức lạnh , cảnh giác nhìn chằm chằm vào Thiên Tình, "Cảnh Thiên Tình, khôn hồn đừng nên giở bất kỳ thủ đoạn gì với tôi!"

      Trái tim Thiên Tình bỗng chốc lạnh giá như bị băng tuyết bao phủ, thêm gì chỉ xoay người lấy quần áo của mình từ trong tủ ra.

      Bạch Thiên Thiên kéo kéo Thi Nam Sênh đứng im bất động, "A Sênh, chúng ta ra ngoài trước, để Thiên Tình thay đồ ."

      Thi Nam Sênh sực tỉnh, mắt thoáng tối trong giây lát, nặng nề nhìn Thiên Tình lúc mới cất bước ra ngoài.

      Bà Thi bị tiếng ồn ào đánh thức. Khoác áo ngủ tơ tằm ra, vừa ra thấy trong phòng Thiên Tình đứng đầy người, bà vội bước qua xem. Thiên Tình muốn đóng cửa thay quần áo bị bà Thi ngăn lại.

      "Mẹ."

      "Bác ." Thi Nam Sênh cùng Bạch Thiên Thiên trước sau chào hỏi.

      "Muộn vậy rồi tụi con ở đây ồn ào cái gì?" Rất ít khi sắc mặt bà Thi nghiêm túc như vậy, giựt lại quần áo tay Thiên Tình, lúc chuyện với sắc mặt mới hòa nhã đôi chút, "Thiên Tình, ngoan ngoãn lên giường nằm ngủ. Bây giờ con là phụ nữ có thai, nên nghỉ ngơ nhiều hơn, đừng để bị động thai."

      "Bà Thi...." Thiên Tình vô thức liếc nhìn Thi Nam Sênh. Nhưng sắc mặt vẫn chẳng có gì thay đổi.

      "Ngoan, đừng nghe A Sênh bậy. Đứa này, nó nhận, bác nhận!"

      "Mẹ, mẹ nhận? Mẹ nhận nổi sao?" Thi Nam Sênh cười lạnh nhìn Thiên Tình, cười nhạo : “Con thấy, đứa bé này cụ thể là của ai, e là ngay cả chính ta cũng biết nữa đấy."

      Lời Thi Nam Sênh làm tổn thương nặng nề tới Thiên Tình.

      Vành mắt thoáng ửng hồng nhìn thẳng vào đôi con ngươi lạnh lẽo như muốn đem đóng thành băng của Thi Nam Sênh, dịu dàng mỉm cười, mắt lóng lánh ánh nước nhưng thiếu kiên quyết quật cường.

      "Thi tiên sinh, bây giờ tôi quyết định làm phẫu thuật như muốn nữa. Đợi đến ngày đứa bé chào đời, tôi chứng minh cho thấy, tôi hề lừa gạt ."

      Thực , đến nước này, có giữ lại đứa bé hay cũng chẳng còn ý nghĩa gì.

      Nhưng.... muốn bị bôi nhọ hết lần này tới lần khác.

      Nghe vậy, phản ứng mạnh nhất chính là Bạch Thiên Thiên, ta nhìn Thiên Tình, đôi môi run run hỏi, "Thiên Tình, tôi và A Sênh sắp kết hôn rồi. tội gì phải làm vậy chứ?"

      Dáng vẻ bi thương của Bạch Thiên Thiên khiến trái tim Thiên Tình bỗng mềm , nước mắt cũng rơi xuống.

      Phải…Dù cho có tức giận, có muốn làm trái lại ý , cũng thể ích kỷ phá hoại hạnh phúc của người khác! !

      "Theo tình hình này, hôn lễ của tụi con, xem ra đành phải hủy bỏ rồi." Bà Thi ở bên cạnh bình tĩnh lên tiếng. Giọng hòa hoãn từ tốn nhưng ràng vô cùng kiên quyết.

      Bạch Thiên Thiên thể tưởng tượng nổi mà trố mắt.

      Thi Nam Sênh cũng cau mày cười lạnh, "Mẹ, hôn lễ này được tổ chức theo ý của mẹ, bây giờ hủy bỏ cũng là mẹ. Sạo ạ? Chẳng lẽ mẹ tính vì cái loại người này mà bảo con trai mẹ được kết hôn sao?"

      Bạch Thiên Thiên cắn cắn môi, có lẽ thể nhịn được nữa nên mở miệng: "Làm vậy có phải quá bất công với con hay hả bác? Tin tức con cùng A Sênh sắp kết hôn lan truyền khắp nơi, thiệp mời cũng gửi gần hết...."

      Bà Thi thở dài, "Thiên Thiên, bác biết bác có phần phải với cháu. Nhưng A Sênh nó là đàn ông, ít nhất nên chịu trách nhiệm với việc mình làm. Nếu Thiên Tình có con với nó, nó nhất định phải gánh lấy trách nhiệm làm cha này. Nếu chưa từng nghĩ tới việc phụ trách với Thiên Tình, ngay từ khi bắt đầu đừng nên để cho con bé có cơ hội mang thai!"

      Thi Nam Sênh hiểu. Chuyện này, mẹ mực chắc chắn đứa bé này là của mình rồi.

      biết Cảnh Thiên Tình cho bà ăn bùa mê gì nữa!

      "Được! Bảo con tạm thời kết hôn nữa cũng được! Nhưng muốn con cưới Cảnh Thiên Tình, chuyện đó thể nào!"

      Chỉ câu ....Đồng thời làm tan nát trái tim của hai người con .

      Bạch Thiên Thiên đứng ngây người như phỗng. .... Lại vì đứa bé còn chưa chắc chắn là của mà hủy bỏ lễ cưới của hai người? Hay là .... vốn cũng chẳng có ý định muốn kết hôn với mình?

      Bị dằn vặt cả buổi, Thiên Tình cảm thấy mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần. lặng lẽ bò lên giường dùng chăn cuộn kín lấy người, ép cho mình nghe những lời lẽ vô tình của Thi Nam Sênh nữa.

      Nhưng nước mắt....Vẫn kiềm được lăn dài xuống má…..

      ra trong mắt , vẫn chỉ là loại người tùy tiện hèn hạ như thế....

      ***

      Cuối cùng, Thiên Tình đến bệnh viện nữa. Thi Nam Sênh dĩ nhiên cũng lay chuyển được bà Thi, đành phải dọn đến nhà chính ở cùng hai người.

      Cho nên, tình huống tại càng trở nên lúng túng.

      Thiên Tình biết, rất chán ghét mình nhưng hằng ngày cứ buộc phải nhìn thấy mình.

      Vì thế, Thiên Tình cố gắng né tránh để ít chạm mặt hơn. Cố ý dậy trễ ngủ sớm, thời gian sinh hoạt đảo ngược hoàn toàn với .

      ngày nọ....

      Cuối cùng Thiên Tình chịu nổi nữa. Lúc dùng bữa tối, cùng bà Thi thương lượng, "Bác , thời gian này ở trường có kỳ thực tập, nếu cháu ở nhà suốt thế này, e là sau này thể nào tốt nghiệp được."

      Bà Thi gắp miếng thịt bỏ vào chén Thiên Tình, nghe được lời của bà trầm ngâm lúc rồi hỏi, "Cháu muốn làm?"

      "Dạ."

      "Nhưng cháu thể làm những công việc nặng nhọc như trước kia được."

      “Dạ, cháu biết ạ."

      Đừng bà Thi lo lắng, bản thân cũng biết tình trạng cơ thể nay của mình. Dù sao tại mang thai, làm được bao lâu bụng lớn. Hơn nữa, công việc lao động chân tay cũng thể làm.

      "Vậy, hay là thế này...." Bà Thi nương theo ý kiến Thiên Tình đưa ra nhận xét, "Thực ra, cái cháu cần chỉ là kinh nghiệm, có thể được bước chân vào công ty lớn đối với tương lai cháu cũng là điều tốt. Tối nay bác thương lượng với A Sênh xem, để cháu vào làm việc chung với nó. cần làm việc nặng, chỉ phụ giúp mấy việc vặt linh tinh thôi, cháu thấy thế nào?"


      Chương 40: Cưỡng hôn
      Edit: TiêuKhang

      "Vậy, hay là thế này...." Bà Thi nương theo ý kiến Thiên Tình đưa ra nhận xét, "Thực ra, cái cháu cần chỉ là kinh nghiệm, có thể được bước chân vào công ty lớn đối với tương lai cháu cũng là điều tốt. Tối nay bác thương lượng với A Sênh xem, để cháu vào làm việc chung với nó. cần làm việc nặng, chỉ phụ giúp mấy việc vặt linh tinh thôi, cháu thấy thế nào?"

      Thiên Tình ngẫm nghĩ lại, ra vào chạm mặt Thi Nam Sênh, tuy rằng ngại, chỉ sợ thấy thoải mái khi gặp nhau.

      Nhưng ngoại trừ như vậy, còn lựa chọn nào khác sao? E là có. Nếu làm công việc khác, bà Thi lo lắng, chị Vãn Tình cũng lo lắng, cả cha Cảnh Kiến Quốc chắc chắn cũng cho phép.

      Thiên Tình bất đắc dĩ gật đầu, "Nếu Thi tiên sinh đồng ý...." Thi Nam Sênh nhất định đồng ý.

      "Chuyện này cứ giao cho bác. Nó dám nghe bác đâu." Bà Thi ngay lập tức nhận ôm luôn chuyện này.

      Thiên Tình gật đầu cái, thêm gì nữa, lặng lẽ bưng chén cơm lên ăn. Bà Thi ngừng gắp thức ăn cho , khuyên ăn nhiều chút vì gầy quá!

      .... .... ....

      Đêm khuya, Thiên Tình bị cơn khát làm tỉnh giấc. cầm ly xuống lầu, muốn rót nước bị tàn thuốc lập lòe chớp tắt ở phòng khách dọa cho giật mình.

      kinh hoàng vươn tay lần mò bật công tắc đèn tường lên, mới thấy được ngồi ở ghế sô pha phải là ai khác mà là Thi Nam Sênh.

      Trễ như thế mà còn hút thuốc? Xem ra.... Mình là nguyên nhân khiến cho phiền lòng....

      Thi Nam Sênh nhíu nhíu mắt lúc mới thích ứng được ánh sáng, giương mắt nhìn lên thấy là Thiên Tình, ánh mắt lập tức lạnh , nhưng lại vô thức dụi tắt điếu thuốc trong tay.

      Cho là xuống tìm mình, bởi vì từ bữa đó tới nay luôn cố tình tránh né . chán ghét nhất là loại đàn bà suốt ngày tính toán giăng bẫy mình! (A Sênh này có nhìu si nghĩ tếu thiệt =D)

      Nhưng khiến ngờ chính là....

      chẳng những thèm đoái hoài gì tới câu, thậm chí còn xoay người lách qua thẳng xuống nhà bếp.

      Nhìn bóng lưng lạnh lùng hờ hững với mình, híp mắt lại, trong lòng bởi vì vậy mà cảm thấy vô cùng khó chịu. này! Đáng ghét , dám coi mình như khí?

      "Cảnh Thiên Tình, đứng lại!" hằn học lên tiếng gọi.

      Thiên Tình cầm ly nghe được gọi mình mà cảm thấy bất ngờ. Ngập ngừng lúc mới từ từ xoay người lại hờ hững nhìn .

      "Có chuyện gì sao?" Rất xa cách, giọng điệu xa cách. Còn xen lẫn chút kiên nhẫn.

      muốn bộc lộ ra chút tình cảm nào của mình ở trước mặt , làm vậy chỉ khiến càng thêm xem thường hơn thôi! muốn như vậy!

      "Nghe , muốn đến chỗ tôi làm?" Thi Nam Sênh nheo mắt nhìn .

      "Vâng." Thiên Tình sợ hãi, cũng tránh né tầm mắt của .

      Điều này làm cho Thi Nam Sênh sững sờ lúc.

      này, tính tình ương bướng trong tận xương tủy hay sao? Những dịu dàng ngây thơ trước đó đều chỉ là giả vờ?

      hừ lạnh tiếng, "Đừng tưởng rằng tôi biết tính toán cái gì! Cảnh Thiên Tình, nếu tưởng làm vậy là có thể tiếp cận được tôi, tôi có hứng thú với lần nữa, vậy ...."

      "Thi tiên sinh, nếu còn chuyện nữa, tôi xin phép trước." bình tĩnh cắt ngang những lời nhục nhã kế tiếp sắp tuôn ra. cần nghe, cũng có thể đoán được muốn gì.

      Thái độ của khiến ánh mắt rét lạnh.

      này, thái độ này là sao đây? Cho là có đứa bé, có bùa hộ thân chắc, cho nên mới dám cãi tay đôi với mình, còn ra vẻ bất cần chẳng thèm để ý tới?

      Thi Nam Sênh tức giận đứng lên, cất bước qua chỗ đứng. Thiên Tình theo bản năng lui về phía sau bước, lui đến khi lưng dán lên vách tường.

      từ xa tới nhìn từ cao xuống, đóm lửa ngưng tụ trong đôi mắt kia như muốn bao trùm lấy .

      Cự ly khoảng cách của hai người rất gần, Thiên Tình có thể nghe được mùi thuốc lá người , còn có hơi thở thoang thoảng mùi bạc hà mát lạnh bao phủ cả người , cảm giác bị áp bức rất nặng, khẩn trương đến cả thở cũng quên luôn.

      Khuôn mặt xinh đỏ ửng quay mặt , muốn đối điện với ánh mắt của .

      Còn ....

      Vốn định tới tóm lấy , rồi nhục nhã phen cho hả giận, nhưng khi vừa tới gần, điên tiết khi phát , trong nháy mắt đó bị hương chanh nhàn nhạt người mê hoặc.

      Hương thơm từ người vẫn thanh mát như ngày nào. chỉ mặc bộ đồ ngủ bình thường, nhưng càng nhìn càng thấy ngây thơ dễ thương đầy sức quyến rũ.

      Chất tơ lụa thượng hạng làm tôn từng đường nét duyên dáng cơ thể , làn da trắng nõn mịn màng như có thể vắt ra nước, chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ khiến cho đám đàn ông chết mê chết mệt.

      Khốn ! Thi Nam Sênh thầm mắng câu.

      Thân thể bất giác kiểm soát được như có ngọn sóng khao khát bùng nổ, trực tiếp dồn thẳng xuống phía dưới để mong được giải thoát.

      Chết tiệt! Mình mê muội cơ thể ta tới mức này sao?

      cũng biết là trách giận bản thân mình, hay vì tức , hai lời đột nhiên hơi cúi đầu xuống, hung hăng dán môi mình lên cánh môi mềm mại của .

      Thiên Tình ngờ xảy ra tình huống như vậy, đôi con ngươi trong suốt trợn lớn, hoảng sợ há miệng thở gấp.

      Đầu lưỡi ướt át của cũng nhân cơ hội này mà tấn công vào miệng , cho có cơ hội nào để thở, đầu lưỡi cuốn sâu vào mút chặt lấy đầu lưỡi .

      Cùng dây dưa triền miên như quên mất luôn thời gian và gian, như thể lâu lắm rồi có được thưởng thức hương thơm mật ngọt, tựa như rất đói khát những hương thơm ngọt ngào thuộc về .

      Càn rỡ khuấy đảo đầu lưỡi tinh tế của .

      Toàn thân như bị ngọn lửa vô hình khống chế, hơi nóng từ trong cơ thể hừng hực bốc cháy, lan tỏa khắp toàn thân như muốn đốt cháy , chỉ muốn cùng được hóa thành tro tàn.

      Ngọn lửa nơi đáy mắt như có thể phóng ra bất cứ lúc nào.

      Chuông cảnh báo vang lên mãnh liệt trong đầu Thiên Tình, biết như vậy là được, làm vậy chỉ càng khiến coi thường mình hơn, càng kiêng kỵ mà buông lời nhục nhã mình, thế nhưng...

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 41: cưỡng lại được đón nhận
      Edit: TiêuKhanng

      Chuông cảnh báo vang lên mãnh liệt trong đầu Thiên Tình, biết như vậy là được, làm vậy chỉ càng khiến coi thường mình hơn, càng kiêng kỵ mà buông lời nhục nhã mình, thế nhưng....

      Nhưng cơ thể phản ứng ngược lại với suy nghĩ….

      Khắp người như có ngọn lửa bùng cháy lên, ngọn lửa điên cuồng nóng rực ấy ngay lập tức thiệu rụi tất cả ý chí của thành tro bụi.

      Sức lực cơ thể bởi vì nụ hôn của mà dần dần xụi lơ, suýt chút nữa ngã quỵ.

      Đến nỗi kiềm được phải rên tiếng , cơ thể trong nháy mắt như sắp tan chảy thành nước…Chỉ có thể bất lực đưa hai cánh tay bám lên cổ .

      Hành động đó của , thể nghi ngờ chỉ càng thêm châm lửa.

      lớn tiếng rên mạnh, phản ứng cũng càng thêm mạnh bạo, xốc áo ngủ người lên cao, bàn tay ngay sau đó luồn vào vạt áo thăm dò tìm kiếm.

      Bên trong mặc áo lót, bàn tay vừa chạm đến, lửa nóng lập tức lan tỏa toàn thân, khiến cả hai đều hoàn toàn sụp đổ.

      Cũng ngay lúc này....

      Thiên Tình đột nhiên tỉnh táo lại, mở mắt ra ngước nhìn , ý thức ngay lập tức quay trở lại.

      vươn tay đẩy người mất kiểm soát kia ra....

      Thi Nam Sênh say sưa đắm chìm trong hương vị ngọt ngào, ngờ lại bị đẩy ra. Do cảnh giác, bị đẩy bất ngờ phải lui về phía sau bước, vừa giận vừa ngượng hung hăng trợn mắt nhìn Thiên Tình.

      "Cảnh Thiên Tình, còn muốn dùng chiêu lạt mềm buộc chặt này nữa sao?" Mở miệng ra là những lời lẽ châm chọc chói tai.

      Thiên Tình cảm thấy chua xót. Nghĩ lại hành vi mất kiểm soát mà đón nhận mới vừa rồi, nhất thời cảm thấy vừa xấu hổ, vừa khó xử.

      quyết định chuyện với nữa, ngồi xổm xuống nhặt mảnh ly vỡ do khi nãy sao lãng đánh rơi.

      Mình đúng là điên rồi!

      ràng biết là bị nhục nhã, vậy mà đẩy ra, cự tuyệt !

      Thi Nam Sênh thấy mình bị xa lánh mà cứ thế ngó lơ ngồi xuống, liền cúi đầu kéo mạnh cánh tay tính bắt đứng lên.

      "Ôi...." nhờ lại nghe rên tiếng, sau đó há miệng định ngậm ngón tay.

      Bị miễn cắt đứt tay?

      Thi Nam Sênh thấy tim mình như bị ai nhéo cho cái, thấy dáng vẻ nhíu nhíu mày cố chịu đựng của , lửa giận mới đó còn cháy phừng phừng, hiểu sao bỗng chốc tiêu tan hết.

      "Để tôi xem nào!" ràng rất lo lắng muốn xem vết thương của xem thế nào, nhưng lời ra cộc lốc như ra lệnh.

      " cần, chuyện thôi." Thiên Tình rút ngón tay lại. tại, nên thân mật quá mức với . quá dễ dàng làm lay động trái tim , như vậy chỉ khiến thể tự kềm chế mà càng ngày lún sâu hơn….

      Lúc nào cũng phải luôn nhắc nhở cảnh tình chính mình.

      Nhưng....Dù cho có từ chối cỡ nào, đối với , vẫn chẳng có bất kỳ tác dụng gì. ngang ngược bắt lấy tay kéo đứng dậy.

      Thiên Tình còn ngơ ngác, cầm tay , sau khi nhìn thấy vết thương đáng kể, biết có phải là ảo giác của Thiên Tình, mà lại thấy như thở phào nhõm.

      " dán band-aid !" Vẫn là giọng điệu ra lệnh và lạnh lùng ấy.

      Nhưng…Dường như còn lạnh lùng và thờ ơ quan tâm như trước đây từng đối xử với nữa.

      Trái tim Thiên Tình nhảy lộp bộp, chỉ ‘ồ’ tiếng, trong bụng lại thể hiểu nổi rốt cuộc có ý gì.

      Chẳng lẽ áy náy vì vết thương đó tại mình mà ra, làm phải bị đau, cho nên mới như vậy?

      Thiên Tình tính ngồi xuống nhặt tiếp những mảnh vỡ, Thi Nam Sênh lại kéo lên lần nữa.

      cảnh cáo , " tốt nhất nên ngoan ngoãn ngồi yên cho tôi!"

      “Tôi muốn dọn dẹp những…."

      "Mấy thứ đó ngày mai tự nhiên có người giúp việc đến dọn."

      "Nhưng...."

      " có nhưng nhị gì hết." Thi Nam Sênh ngắt lời , sau đó ngồi xuống đối diện , mắt lạnh nhìn , "Cảnh Thiên Tình, chúng ta nên bàn chuyện quan trọng chút."

      Chuyện quan trọng?

      Giữa bọn họ, có chuyện quan trọng cần bàn sao? Có lẽ ngoài chuyện đứa bé và kết hôn.

      Hôn nhân, cần, đúng hơn là nhận nổi. Còn đứa bé.... Ngoài Thi Nam Sênh ra, hầu như người của trong nhà ai cũng đều muốn giữ lại...

      Ban đầu, vốn cũng muốn đứa bé này, thế nhưng mấy ngày trôi qua, ngược lại cảm thấy việc mang thai này cũng kỳ diệu.

      Nếu như bảo bỏ đứa bé, lòng nỡ.... nỡ bỏ núm ruột của mình....

      "Nếu như muốn bắt tôi bỏ đứa bé, tôi làm đâu." ra suy nghĩ của mình.

      Sắc mặt đột nhiên trở nên u, nóng nảy , " tốt nhất đừng nhắc đứa bé trước mặt tôi."

      phải chuyện đứa ?

      Chuyện này khiến cảm thấy ngoài ý muốn, hơn nữa cũng thấy nhõm, chỉ là, ngay sau đó lại cảm thấy thất vọng.... vẫn tin tưởng đứa bé này là con của ....

      "Ngày mai, phải đến phòng thư ký trình diện." mở miệng ra cái chuyện mà là ‘chuyện quan trọng’.

      Thiên Tình kinh ngạc trợn mắt. cứ nghĩ từ chối, ngờ lại đồng ý cách sảng khoái như vậy.

      "Có điều...." Vẻ mặt chợt nghiêm túc, cẩn thận nghe, "Thứ nhất, ở trong công ty, được phép với bất kỳ ai về quan hệ của hai chúng ta!"

      "Về điểm này, Thi tiên sinh có thể yên tâm." Bởi vì....Quan hệ giữa họ, vốn cũng chẳng ra làm sao, biết phải gì? Cả hai bây giờ, đơn giản chỉ là bị ràng buộc bởi đứa bé mà thôi.

      "Tốt nhất là như vậy." hừ mũi tiếp: "Thứ hai, đừng tưởng rằng là phụ nữ có thai có thể lười biếng! Tôi làm theo lệ sắp xếp việc nặng cho làm, nếu cảm thấy thể chịu nổi, mau sớm cút trước khi bị đuổi việc!"

      “Tôi làm được." cố chấp trả lời.

      "Được, có thể chấp nhận được hai điều này, vậy ngày mai cứ đến trình diện. Cảnh Thiên Tình, tôi hy vọng hối hận khi muốn vào công ty của tôi!"

      Thiên Tình thoáng nở nụ cười chua xót, "Cho dù có hối hận, tôi cũng hoàn thành tốt những việc mình nhận làm."

      Thi Nam Sênh sững sờ trước câu trả lời của .

      Trong cơ thể chứa kiên quyết cứng cỏi, luôn khiến cho cứ phải nhìn bằng cặp mắt khác.

      Chương 42: Đụng độ
      Edit: TiêuKhang

      Hôm nay là ngày đầu tiên Thiên Tình làm.

      "Xin chào, tôi là nhân viên mới đến ạ." Thiên Tình đến phòng thư ký trình diện.

      Thư ký trưởng là người đàn ông trung niên, ta ta bận rộn với công việc trong tay, chỉ lạnh nhạt đáp "Ừm" tiếng. Qua lúc lâu, mới buông tài liệu trong tay mở miệng hỏi, "Thư giới thiệu đâu?"

      "Thư giới thiệu?" Thiên Tình ngơ ngác hỏi lại.

      có nhận được tờ thư giới thiệu nào đâu? Vì là từ cửa sau vào mà!

      " có?" Đối phương cau mày, sắc mặt càng lạnh nhạt hơn, "Chúng tôi có nhận được thông báo có người mới nào đến trình diện của bộ phận nhân cả. Bạn học, có phải nhầm chỗ rồi ?"

      Thiên Tình há to miệng biết nên gì.

      Mình đến làm việc, Thi Nam Sênh có nhắn nhủ gì lại với họ sao?

      "Linda, chuyện gì vậy?" Có người nghe tiếng nhìn sang.

      "Trợ lý Trần, có là nhân viên mới đến nhận việc, nhưng chúng ta có nhận được thông báo nào bên bộ phận nhân ."

      Trần Lâm nhìn về phía Thiên Tình, Thiên Tình nhe răng cười lại với ta, hai mắt cong lên ý cười xán lạn như trăng rằm.

      Thi tổng vì này mà từ bỏ Bạch Thiên Thiên?

      này trông có vẻ rất đơn thuần, ít nhất nhìn bề ngoài giống loại người mưu mô xảo trá như Thi tổng .

      "Bên bộ phận nhân gửi tài liệu trực tiếp cho tôi rồi." Trần Lâm thản nhiên trả lời vị thư ký trưởng, sau đó chuyển mắt nhìn Thiên Tình , "Cảnh Thiên Tình đúng ?"

      "Vâng, chào !" Thiên Tình lễ phép chào hỏi.

      Người đàn ông trung niên nọ thấy Trần Lâm hỏi chính xác luôn cả họ tên người ta, đương nhiên còn dị nghị gì, cũng có làm khó dễ Thiên Tình nữa.

      " theo tôi! Để tôi cho người đưa làm quen hoàn cảnh công việc chút." Thái độ của Trần Lâm rất ôn hòa, xoay người gọi tuổi cũng chạc cỡ Thiên Tình, "Yumi, đưa Cảnh Thiên Tình làm quen với công việc chút ."

      "Dạ, trợ lý Trần." cột tóc đuôi ngựa với đôi mắt tươi sáng lấp lánh thoăn thoắt tới.

      Nhìn thấy Thiên Tình nàng liền vui vẻ chào hỏi làm quen, nhưng tầm mắt lại dừng rất lâu gương mặt đơn thần mộc mạc của Thiên Tình.

      Thiên Tình bị ta nhìn đến hơi mất tự nhiên, sờ sờ mặt mình hỏi, " mặt tôi có dính gì sao ạ?"

      ", sorry, chỉ là cảm thấy nhìn rất quen mắt. Sao tôi cứ có cảm giác hình như từng nhìn thấy báo phải." Yumi ngượng ngùng vuốt vuốt tóc.

      Thiên Tình run sợ trong giây lát. báo? Có lẽ lần đó cùng với Thi Nam Sênh bị chụp đăng lên báo chăng?

      Đêm hôm đó, quá quang vinh chói lọi.

      Hơn nữa, khi đó còn trang điểm rất cầu kỳ, hoàn toàn khác xa với mặt mộc trang điểm như bây giờ. Nếu nhìn kỹ, e là rất khó có thể nhận ra.

      Thiên Tình cười cười , "Chắc chị nhận nhầm với ai rồi."

      Trần Lâm xua xua tay, "Đừng ở đây lo tán gẫu nữa. Khi quen với hoàn cảnh môi trường bắt đầu làm quen với công việc ."

      "Dạ, trợ lý Trần." Yumi le lưỡi nháy mắt với Thiên Tình, Thiên Tình cũng theo phía sau ta.

      "Người vừa nãy chính là trợ lý Trần, trông ta nghiêm túc khó khăn vậy đó, nhưng nếu so với tổng giám đốc ta dễ gần hơn nhiều. Dạo gần đây tổng giám đốc rất khó chịu, ngàn vạn lần đừng xui xẻo đụng chạm đến ta nha." Yumi cằn nhằn than oán.

      Thiên Tình cũng chỉ ngượng ngùng cười. nghĩ, nơi này hẳn là ai có thể hiểu hơn Thi Nam Sênh là người khó chung đụng tới cỡ nào?

      Nếu phải do bất đắc dĩ, muốn đến gần lần nào nữa. Vì kết quả cuối cùng vẫn bị đâm cho thương tích khắp người mà thôi.

      "Bên này là phòng họp, bên này là phòng nghỉ ngơi, bên kia là phòng hội nghị dự bị. Còn bên kia là phòng trà nước...." Yumi vừa vừa giới thiệu. Sau đó, dừng lại trước căn phòng khép kín.

      lên tiếng, chỉ cẩn thận diễn tả mấy chữ được treo cánh cửa.

      "Phòng làm việc tổng giám đốc!"

      Thiên Tình thấy được, nhưng chỉ cười cười, định cùng Yumi sang hướng khác. Nhưng lúc này....Cửa đột nhiên được người từ bên trong mở ra.

      Thiên Tình vô ý thức cứng đờ người.

      Mà Yumi gần như theo phản xạ có điều kiện đứng nghiêm, cúi người, chào hỏi, lưu loát đến khiến người khác phải kinh ngạc, "Xin chào tổng giám đốc!"

      "Ừ." So với nhiệt tình của , Thi Nam Sênh chỉ hờ hững đáp lại tiếng.

      Tầm mắt dừng lại người Thiên Tình, có hơi bất ngờ, nhìn trong giây lát.

      Thiên Tình vẫn chưa hoàn hồn, chỉ cảm thấy có đôi mắt sâu thăm thẳm chiếu tướng mình.

      hiểu sao tròng lòng rối loạn yên. Sau đó được Yumi ở bên cạnh kéo kéo ống tay áo, cúi đầu ngừng ra dấu bằng miệng bảo , "Mau, chào, hỏi, !"

      Lúc này Thiên Tình mới sực tỉnh, liếc nhìn Thi Nam Sênh, bị ánh mắt kiêng dè của nhìn cho hoảng hồn, vội vàng chuyển mắt sang hướng khác, cúi đầu chào hỏi, "Chào tổng giám đốc!"

      "Thi tổng, đây là nhân viên mới đến hôm nay." Thấy sắc mặt Thi Nam Sênh vẫn có hòa hoãn, Yumi lại cẩn thận dè dặt giải thích.

      Thi Nam Sênh vẫn có phản ứng, Thiên Tình cảm thấy như bị cái nhìn đăm đăm của làm cho thở nổi. mím mím môi , "Xin chào, tôi là Cảnh Thiên Tình."

      Giọng điệu xa cách như quen biết của khiến Thi Nam Sênh sửng sốt.

      "Nếu tổng giám đốc có gì muốn , vậy chúng tôi xin phép làm việc trước." Thiên Tình nhìn Thi Nam Sênh nữa, lôi kéo Yumi bỏ mạch.

      Yumi kinh ngạc nhìn chằm chằm. nhân viên mới vào, mà dám to gan như vậy? Tổng giám đốc chưa lên tiếng, mà ta dám xoay người bỏ ?

      Nhìn bóng lưng bỏ như muốn chạy trốn mình, Thi Nam Sênh bỗng dưng cảm thấy lồng ngực ngột ngạt buồn bực khó hiểu.

      ràng là mình căn dặn cho phép hé môi tiết lộ quan hệ của cả hai, nhưng bây giờ thấy dáng vẻ lạnh lùng đó của , tự nhiên khiến cảm thấy vô cùng căm tức!

      Khốn ! Rốt cuộc mình bị làm sao vậy?

      "Cảnh Thiên Tình, đứng lại đó!" mở miệng quát lên theo quán tính.

      Thiên Tình sửng sốt. Yumi thầm vuốt mồ hôi lạnh thay cho người mới.

      "Yumi, cám ơn chị nhiều nhé, chị cứ trước , tôi quay lại xem tổng giám đốc tìm tôi có việc gì."

      "Ừ." Yumi cũng muốn cùng để hứng bão, có ai mà biết gần đây tổng giám đốc bởi vì ‘đứa bé’ của người tình mới xuất , mà phải chia tay với bạn mối tình đầu Bạch Thiên Thiên chứ? Gặp phải chuyện bi thảm như thế, có người đàn ông nào cảm thấy dễ chịu hết.

      nàng căn dặn Thiên Tình lần nữa, "Tự phải cận thận đó nhé, đừng chọc giận ta!"

      Trúc Doanh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :