1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng giám đốc, xin tha tôi! - Đoan Mộc Ngâm Ngâm (Full+ eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 31: Hận nhất chính là bị phản bội
      Edit: TiêuKhang

      Suốt tiết học, Thiên Tình cứ ngơ ngẩn như người mất hồn.

      Tuy rằng lòng quyết tâm còn bất kỳ quan hệ nào với Thi Nam Sênh nữa, nhưng vẫn sao dằn lòng được lại nghĩ đến chuyện tối hôm qua, rốt cuộc tại sao nôn nóng kiếm tìm mình như vậy?

      Có chuyện gì gấp sao?

      Chuông tan học vừa vang lên, Thiên Tình liền đứng lên, "Noãn Noãn, mình ra ngoài gọi điện thoại chút."

      "Gọi cho ai vậy?" Tư Noãn theo bản năng hỏi.

      Thiên Tình trả lời mà chỉ nắm chặt điện thoại, đứng bên ngoài cửa phòng học.

      Chần chờ hồi lâu, mới quyết định bấm số gọi . Trước khi điện thoại được kết nối, vẫn luôn nín thở chờ đợi, biết kế tiếp là chuyện gì chờ đón mình.

      Điện thoại....Đổ ba hồi chuông có người nhận nghe….

      Thiên Tình thấy mình như ngưng cả thở, tay chống lên ban công cũng vô ý thước cuộn lại.

      tưởng rằng nghe được giọng của ngay sau đó, nhưng qua lúc lâu mà đầu điện thoại bên kia chỉ có thấp thoáng tiếng thở nặng nề.

      nhất thời cũng biết nên gì, ngay khi điện thoại vừa được kết nối trong đầu hoàn toàn trống rỗng. Vì vậy, cả hai đều ai lên tiếng, nhẫn nại im lặng với nhau như đối diện nhau bàn vờ.

      Rốt cuộc....

      Đối phương hiển nhiên hoàn toàn mất hết kiên nhẫn.

      "Cảnh Thiên Tình, nếu còn im lặng nữa, tôi cúp máy đấy!

      “Tôi có chuyện muốn hỏi ." Thiên Tình khẽ khàng lên tiếng. Tầm mắt khẽ nâng lên nhìn xuống lầu, nơi có các bạn học nhộn nhịp qua lại, trông rất vui vẻ rộn ràng.

      " ." Thi Nam Sênh cảm thấy mình khó hiểu.

      Nếu đổi lại là trước đây, bất kể người phụ nữ nào bị đuổi , cho dù chỉ là cuộc điện thoại, nghe cũng chẳng muốn nghe.

      Vậy mà hôm nay, chắc bị quỷ nhập rồi!

      Vừa thấy được số điện thoại của tiểu tinh, gần như bốc máy ngay theo bản năng, khi bình tĩnh lại, phải cần mười giây để điều chỉnh bản thân.

      Thiên Tình liếm liếm đôi môi khô hốc, “Tôi muốn hỏi, tối qua tìm tôi có việc ?"

      còn dám nhắc đến chuyện tối qua?

      "Ai tôi tìm ?" Giọng lạnh lẽo đến khiến người khác phải rùng mình.

      "Tư Noãn , có đến quán bar...."

      Phải, là đến quán bar muốn tìm ăn tối. Nhưng kết quả thế nào? lại cùng người đàn ông khác xem phim rất là vui vẻ!

      "Đến quán bar sao?" Câu hỏi ngược lại của khiến những lời muốn hỏi đều bị nghẹn lại.

      Đúng vậy, đến quán bar thế nào chứ? Nó cũng đâu đại biểu cho cái gì? Có lẽ, đến đó chẳng qua muốn uống ly rượu mà thôi....

      Hà tất phải tự mình đa tình?

      Thiên Tình hỏi chuyện tìm nữa. Chỉ mấp máy môi : "Khoản tiền của cha tôi, qua ít thời gian nữa tôi trả lại cho ."

      Thi Nam Sênh cười lạnh tiếng, "Cảnh Thiên Tình, dẹp ngay cái vẻ thánh thiện ngụy tạo của , quá nhàm rồi!"

      Có lần còn từng ngu ngốc nghĩ này ngây thơ, non nớt chưa hiểu việc đời. Tuy còn trong trắng, nhưng chuyện đó đối với cũng đáng là gì.

      Nhưng đêm qua quay lưng đến với Mộ Trầm , quả khiến tỉnh ngộ.

      Trong cuộc đời, hận nhất chính là bị người ta phản bội!

      Cha, Bạch Thiên Thiên, hai người để nếm đủ mùi vị bị phản bội rồi! ngờ, Cảnh Thiên Tình cũng như thế.

      Thiếu chút nữa….Thiếu chút nữa động lòng vì ....

      Lời gay gắt của khiến chóp mũi Thiên Tình hơi ê ẩm. hít hơi sâu, mới tìm lại được giọng của mình, nghiêm túc : "Thi tiên sinh, muốn nghĩ sao cũng được, tôi bằng mọi cách nhanh chóng trả lại số tiền đó cho ."

      Ngập ngừng lúc, mới nhàng ra hai chữ cuối cùng, "Tạm biệt...."

      ***

      Suốt tuần đó, Thiên Tình trở lại cuộc sống bình thường.

      Những tưởng vẫn tiếp tục giao sữa cho biệt thự nhà Thi Nam Sênh, nhưng ngày hôm sau lại phát hủy bỏ đơn đặt giao sữa.

      Xem ra, muốn gặp lại mình dù chỉ khắc....

      Như vậy cũng tốt.

      Người kia, giống như vốn chỉ là khách qua đường dừng chân trong đời , mặc dù qua, nhưng hề tìm thấy được bất kỳ dấu tích nào.

      Thi xong cuối kỳ, Thiên Tình vội vã chạy tới bệnh viện. Trưa nay chị phẫu thuật, Thiên Tình nhất định phải ở bên cạnh Vãn Tình.

      "Thiên Tình, dạo gần đây em làm việc vất vả lắm sao? Sao sắc mặt em nhìn tệ vậy. Trước ca phẫu thuật, Vãn Tình được gặp em mình, nhìn thấy khuôn mặt nay còn gầy hơn của em đau lòng hỏi.

      "Chị, chị đừng lo cho em, tại em lúc nào cũng nhớ đến chị đó, nhớ đến mập lên nổi luôn. Nếu chị có thể nhanh nhanh khỏe lại em cũng tự nhiên tốt lên theo." Thiên Tình nhàng kéo bàn tay Vãn Tình qua nắm chặt trong tay.

      Vãn Tình vui vẻ cười, "Lo lắng vớ vẩn, chẳng phải sắp phẫu thuật rồi sao? Em yên tâm, chị cố gắng vượt qua."

      ôm lấy Thiên Tình vào lòng, "Chờ chị khỏi bệnh xuất viện rồi, em còn phải mang gánh nặng nữa. Sau này, chị ra ngoài làm kiếm tiền, để em có thể yên tâm mà lo học hành."

      " được. Chị, phẩu thuật xong ít nhất hai năm chị được phép lao động." Thiên Tình lắc đầu lo lắng , “Em cho phép chị lao tâm lao lực nữa."

      Phẫu thuật xong, đương nhiên là cơ thể rất yếu, sao chị có thể chịu nổi công việc quá vất vả?

      "Con ngốc này!" Vãn Tình chỉ cười, muốn ra những lời khiến Thiên Tình lo lắng.

      Lúc hai người chuyện, có bệnh nhân trong phòng mở ti vi lên.

      Đó là trẻ tuổi, bé cầm điều khiển ti vi chuyển kênh để xem, chuyển tới chuyển lui cuối cùng dừng lại ở kênh giải trí.

      "Oa? Là Thiên Thiên thần tượng của mình kìa!" kêu tiếng, Thiên Tình sững sờ, lực chú ý cũng tự chủ buộc phải nhìn qua.

      ti vi trình chiếu buổi họp báo. Mà Bạch Thiên Thiên là nhân vật chính đương nhiên thể vắng mặt.

      bị giới truyền thông chen chúc bao vây, dưới ánh đèn flash nhìn vô cùng nổi bật và quyến rũ.

      tuyệt đối là thập toàn thập mỹ....

      Cũng khó trách, Thi Nam Sênh chung tình với nhiều năm như thế, lòng da chỉ chờ trở lại....

      ....

      "Thiên Thiên, xin hỏi, ở Hollywood phát triển, tương lai vô cùng có triển vọng, tại sao đột nhiên muốn về nước phát triển vậy?" Ký giả đặt câu hỏi.

      "Nước ngoài đương nhiên là so được thổ địa của mình. Ở đây mới là nhà của tôi, dù cho tôi ở nước ngoài có nổi tiếng như thế nào, cũng có ngày tôi quay trở về quê hương của mình." dừng chút, rồi sau đó mặt rạng ngời nụ cười hạnh phúc , "Cũng có rất nhiều lý do khiến tôi thể trở lại nơi này."

      "Thi Nam Sênh tiên sinh là trong những lý do khiến thể trở lại nơi này sao?"

      Ba chữ nhạy cảm kia tiến vào màng nhĩ Thiên Tình cách dễ dàng.

      lặng người, muốn quay mặt để ý tới nữa, nhưng bên tại nghe được rất ràng.

      "Dĩ nhiên tôi về là vì ấy rồi!" Bạch Thiên Thiên tự nhiên thừa nhận.

      Giới truyền thông nhất thời xôn xao hẳn lên. Rồi sau đó, Bạch Thiên Thiên khoan thai đứng lên chậm rãi di chuyển tới phương hướng, giới truyền thông cũng theo qua, sau đó....

      Thiên Tình trông thấy được ....

      Toàn thân như bị khuôn mặt điển trai kia hớp hồn, ngỡ ngàng nhìn vào màn hình ti vi.

      Trong ti vi, mặc áo sơ mi trắng, âu phục màu đen, bề ngoài đơn giản nhưng phong cách như mê hoặc người, nhìn cao xa dìu vợi khiến người ta có cảm giác sao với tới được.

      Giới truyền thông vừa thấy đều giống như gió bão lao về phía hai người bọn họ, chen nhau muốn phỏng vấn.

      "Thi tiên sinh, xin hỏi, ông đặc biệt đến đây là vì Bạch Thiên Thiên sao?"

      Sắc mặt Thi Nam Sênh khó coi cùng cực, nhưng chỉ lạnh nhạt đẩy ra microphone đưa đến trước mặt , mím môi lời nào.

      Giới truyền thông ngượng ngùng xấu hổ, ngược lại Bạch Thiên Thiên lại cười rất tự nhiên, còn thân mật nhích đến gần chút, "Hai chúng tôi quyết định tổ chức lễ cưới vào hai tháng sau. Đến lúc đó, hy vọng tất cả mọi người có thể tới tham dự góp vui."

      Kết hôn?

      Mọi người lại xôn xao bàn tán....

      "Clap, clap, clap, clap...." Là tiếng đèn flash điên cuồng lóe lên.

      "Xin hỏi, tại sao hai người lại đột nhiên đưa ra quyết định này?"

      "Hai người qua lại bao lâu rồi?"

      "Có phải Bạch có 'cục cưng' rồi cho nên mới vội vã kết hôn phải ạ?"

      "Thi tiên sinh, xin hỏi vị hôn thê mà lần trước ông tặng ‘Thiên Sứ Chi Dực’ đâu rồi? Có phải tại ấy theo cậu hai họ Mộ kia, cho nên ông mới có niềm vui mới trong khoảng thời gian ngắn như vậy?"

      " ở tòa soạn báo nào?" Từ đầu đến cuối Thi Nam Sênh hề lên tiếng, khi nghe đến vấn đề này, rốt cuộc cũng mở miệng.

      Nhưng khi há miệng lại có ý gây khó dễ cho đối phương, sắc mặt trầm rất đáng sợ.

      Ký giả lúng túng lựng khựng biết nên gì, tự biết đá nhầm cây thiết bản dễ chọc, lập tức nghẹn họng đặt câu hỏi nữa.

      Bạch Thiên Thiên dám đắc tội với giới truyền thông, lập tức đứng ra hòa giải, mới có thể xem như khống chế được cục diện.

      Thiên Tình ngỡ ngàng nhìn màn ảnh cho đến khi buổi phỏng vấn kết thúc rồi chuyển sang kênh quảng cáo, khi đó mới ổn định lại tinh thần.

      Tầm mắt cũng mơ hồ ....
      Trúc Doanh thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 32: Có thai…
      Edit: TiêuKhang

      Nghe kế bên ríu rít vui mừng kể với mẹ bé, "Mẹ, chị Thiên Thiên chúng ta cuối cùng cũng lấy chồng rồi! Họ đúng là xứng đôi, phải mẹ? Chồng chị ấy vừa giàu có lại đẹp trai nữa! Đợi đến ngày họ kết hôn, con nhất định rủ thêm bạn bè để đến chúc mừng chị ấy.

      "Được, nếu đến lúc đó con hết bệnh, mẹ cùng với con."

      ***

      Phải, họ quả rất xứng đôi....

      Thiên Tình khẽ cười, cố ép nước mắt chảy ngược vào lòng.

      "Thiên Tình, em sao chứ?" Lúc này Vãn Tình mới phát Thiên Tình có gì đó là lạ, khỏi lo lắng hỏi.

      muốn để chị lo lắng, Thiên Tình ổn định lại tâm trạng, mới lắc đầu , "Chị, em sao, chỉ là gần đây phải thi cuối kỳ, học bài nhiều nên em thấy hơi mệt."

      "Giờ thi xong rồi, còn nhiều áp lực nữa, em nên nghỉ ngơi dưỡng sức cho mau khỏe." Vãn Tình cũng nghi ngờ gì.

      “Em biết rồi." Thiên Tình mỉm cười gật đầu.

      Bác sĩ đúng lúc này đẩy cửa vào, "Cảnh Vãn Tình, các bước kiểm tra đều làm xong, bây giờ chuẩn bị vào phẩu thuật, chuẩn bị nhé."

      "Vâng, cám ơn bác sĩ."

      Vừa nghe chị sắp vào phòng mổ, Thiên Tình nào còn tâm tình để nghĩ tới chuyện tình cảm? Vội vàng cầm tay Vãn Tình, "Chị, đừng sợ, em luôn ở ngoài cửa đợi chị...."

      Cảm nhận được bàn tay hơi hơi run của Thiên Tình, Vãn Tình buồn cười vỗ vỗ em an ủi , "Em cũng đừng khẩn trương. Yên tâm, chị em kiên cường hơn em tưởng nhiều lắm đấy."

      "Dạ. Nhất định chị làm được." Thiên Tình khích lệ nhìn Vãn Tình, "Chị muốn ăn gì , lát nữa em mua cho chị."

      " cần đâu, mổ xong chẳng muốn ăn gì cả."

      Cũng phải. Thiên Tình cũng miễn cưỡng nữa, hai người chuyện thêm lúc bác sĩ đến đẩy Vãn Tình vào phòng mổ.

      Cuộc phẩu thuật kéo dài suốt năm tiếng.

      Thiên Tình cũng sốt ruột tới lui bên ngoài cửa suốt năm tiếng đồng hồ, giọt nước cũng đụng tới.

      Mãi mới chờ đến lúc đèn phòng mổ phụt tắt. Vãn Tình được đẩy ra ngoài, bác sĩ cho biết ca phẫu thuật rất thành công, cuối cùng Thiên Tình cũng được thở phào nhõm.

      Tất cả mọi chuyện, cuối cùng rồi cũng như cát bụi phủi bay .

      Suốt mấy ngày liền, Thiên Tình chạy qua chạy lại ở ba nơi, từ nhà tới bệnh viện rồi quay trở lại làm. Bận tối mắt tối mũi khiến tạm thời quên người đó, cũng tạm quên vết thương lòng....

      Nhưng thỉnh thoảng vào mỗi đêm khuya, khi chỉ còn mình, ở vị trí nào đó nơi ngực vẫn khiến khe khẽ nhói đau....

      ***

      Chớp mắt, thời gian hai tháng trôi qua rất nhanh. Vãn Tình được xuất viện.

      Mà tin tức Bạch Thiên Thiên và Thi Nam Sênh sắp kết hôn, dường như lan rộng khắp nơi, Thiên Tình muốn để ý cũng khó.

      Còn có năm ngày....

      Còn có năm ngày, người đàn ông đó, ngay cả tư cách thương nhớ vụng trộm cũng có....

      "Hừ! đứa con nhà lành, lại chẳng sánh bằng chiếc xe buýt công cộng!" Lúc ăn cơm tối, hiếm hoi lắm nhà ba người mới cùng ngồi dùng bữa cơm chung, thế nhưng Cảnh Kiến Quốc nhịn được lại bắt đầu hờn trách bóng gió.

      Thiên Tình sửng sốt. Ngay sau đó liền đoán ra, có lẽ cha đọc được bài báo sáng nay.

      Càng gần tới hôn lễ của họ, giới báo chí càng đăng sôi nổi hơn.

      Thiên Tình lo sợ Vãn Tình biết được thực, vội vàng chuyển mắt cho Cảnh Kiến Quốc, "Cha, ăn cơm trước , thức ăn nguội rồi. Đây đều là mấy món ruột của chị đó."

      gắp miếng thịt kho tàu bỏ vào chén của cha, nhưng lòng dạ Cảnh Kiến Quốc giờ phút này nghẹn bụng hỏa, làm gì chịu nể mặt con ?

      "Ăn, ăn, ăn, ăn cái gì nữa mà ăn? Làm sao còn tâm tình để nuốt trôi nữa!" Cảnh Kiến Quốc dằn mạnh đôi đũa xuống bàn, hai chị em hiển nhiên sớm quen với tính khí nỏng nảy này của ông, nên cũng tỏ ra sợ hãi gì.

      Nhưng Thiên Tình lại cảm thấy vô cùng bất an, nếu lỡ như chị biết được chuyện giữa mình và Thi Nam Sênh....

      đợi lo lắng lâu, Cảnh Kiến Quốc lên tiếng đay nghiến , "Thiên Tình, sao mày còn có thể bình tĩnh như vậy được hả? Mày nghĩ tới việc giành cậu ta về sao?"

      "Cha!"

      Giành?

      lấy quyền gì mà giành với người ta?

      Người đàn ông đó cho tới bây giờ cũng thuộc về ! có tư cách gì để giành đây?

      "Con vịt bỏ vào nồi đun sôi còn để cho nó bay, uổng công mày còn bỏ tâm tư bận rộn chăm bẵm nó. Ôi trời ơi, tao chỉ nghĩ mãi hiểu, lúc bị thằng đó đuổi ra khỏi cửa, sao mày mang ‘Thiên Sứ Chi Dực’ theo luôn chứ? Nếu mang theo bây giờ giờ chúng ta cần phải lo nữa rồi!"

      "Cha, nó phải đồ thuộc về con...." thể nhận, cũng muốn nhận....

      Thiên Tình, bất đắc dĩ lặp lại lần nữa.

      "Cha, Thiên Tình, rốt cuộc hai người gì vậy? Cái gì đuổi ra khỏi cửa, cái gì ‘Thiên Sứ Chi Dực’?" Vãn Tình phát ra điểm bất thường, buông chén xuống ngạc nhiên hỏi.

      Trái tim Thiên Tình như bị ai siết lại, chiếc đũa cầm trong tay cũng hơi hơi run lên.

      Nếu như Vãn Tình biết tất cả mọi chuyện, nhất định chị ấy rất rất thất vọng về mình....

      Há miệng tính lên tiếng giải thích, nhưng bỗng cảm thấy ngực xông lên trận ợ chua, khiến thể nào kiềm nén được.

      Chưa kịp gì lập khắc buông chén đũa xuống chạy vào toilet, nằm sấp bồn rửa mặt nôn thốc nôn tháo.

      Tình trạng này thường xuyên xuất biết là lần thứ mấy trong tháng này rồi....

      Dạ dày có vấn đề sao?

      "Thiên Tình, em sao chứ?" Vãn Tình cũng vội vàng vào xem, bưng ly nước đưa cho với vẻ mặt lo lắng.

      Thiên Tình cố ép mùi vị khó chịu kia xuống, đón lấy ly nước súc miệng xong mới có chút sức lực khoát tay, "Chị, em sao. Có lẽ do ăn trúng đồ gì thôi, ngày mai em làm kiểm tra dạ dày xem sao."

      "Ăn trúng đồ bậy?" Cảnh Kiến Quốc cũng theo tới, "Cha và chị mày vẫn ăn chung đấy, nhưng có hề gì đâu!"

      đến đây, Cảnh Kiến Quốc bỗng dưng khựng lại, biết ông nghĩ đến cái gì mà hai mắt đột nhiên sáng lên.

      "Thiên Tình, chẵng lẽ con mang thai rồi sao?"

      "Cái gì?" Người lớn tiếng thốt lên là Vãn Tình.

      Mà Thiên Tình....Lại bởi vì câu suy đoán này của cha mà cả người như bị mộng du đứng ở đó.
      Trúc Doanh thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 33: có em bé, phải chịu trách nhiệm
      Edit: TiêuKhang

      Mà Thiên Tình....Lại bởi vì câu suy đoán này của cha mà cả người như bị mộng du đứng ở đó.

      Dạo gần đây quá bận, thậm chí còn có ý định dùng công việc để làm tê dại bản thân, vì bận quá nên cũng quên mất, hai tháng rồi thấy kinh nguyệt tới!

      Trời ơi! !

      Sắc mặt lập tức trắng bệch, môi cũng run lên bần bật.

      ! Chuyện này sao có thể!

      ràng luôn sử dụng các biện pháp an toàn, cũng có nhiều lúc quá vội nhưng những lần đó đều có uống tránh thai đàng hoàng.

      Chẳng lẽ giữa chừng bao bị rách hay sao? Nhưng chuyện đó hoàn toàn có khả năng!

      Bởi vì sau lần đầu tiên giăng bẫy , từ đó về sau mỗi lần làm xong, đều rất cẩn thận tra xét, căn bản cho bất kỳ cơ hội nào để lưu lại mầm móng.

      Vậy rốt cuộc bị làm sao?

      Lỡ như có em bé, vậy phải làm sao bây giờ?

      Mấy ngày nữa kết hôn, con của , vĩnh viễn có cha....

      "Cha, cha đừng nghĩ lung tung....Con....Chắc chắn có thai đâu. Ngày mai con đến bệnh viện kiểm tra." Chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi như vậy, tay chống bệ rửa mặt kiềm được phát run.

      So với hốt hoảng của , ngược lại trong lòng Cảnh Kiến Quốc lại vui sướng thôi, ông im lặng để tính toán những bước tiếp theo.

      Nếu Thiên Tình mang thai, vậy nhà họ Cảnh này từ rày trở bước lên mây rồi!

      "Thiên Tình, cha, rốt cuộc hai người gì vậy? Con nghe mà chẳng hiểu gì cả? Thiên Tình, mới trước đó em còn với chị là em chưa có bạn trai, tại sao bây giờ lại dẫn đến mang thai?" Vãn Tình quả thực mờ mịt chẳng hiểu gì.

      "Chị...." Thiên Tình biết nên giải thích như thế nào mới phải.

      Cảnh Kiến Quốc đẩy Vãn Tình cái, "Con đừng hỏi nhiều nữa. Ngược lại chuyện này là chuyện tốt, mang thai được mới tốt, chỉ lo phải mới sợ."

      "Cái gì mà mang thai mới tốt chứ? Cha! Thiên Tình còn chưa có kết hôn, nếu mang thai, cha bảo sau này em con sao lập gia đình được nữa?" Sắc mặt Vãn Tình lập tức trở nên nặng nề, dừng chân nhìn Thiên Tình."Thiên Tình, em hãy cho chị biết, cha của đứa bé này là ai?"

      Lòng dạ Thiên Tình vừa rối bời vừa lo sợ vì chuyện quan trọng vậy mà mình hề hay biết gì. trả lời được, chỉ lắc đầu thào : "Chị.... Đợi ngày mai kiểm tra xem kết quả thế nào rồi hãy ....có được ?"

      Nhìn dáng vẻ khó chịu lẫn khổ sở của Thiên Tình, lòng Vãn Tình bỗng mềm , cũng nhận ra giọng điệu chuyện vừa rồi của mình có phần hơi gay gắt.

      Còn rất nhiều chuyện muốn , nhưng cảm thấy lúc này Thiên Tình thích hợp nghe.

      Chỉ đành đưa tay ôm chặt em , vỗ lưng em như dỗ dành đứa bé, "Em đừng sợ, đừng sợ nha....Ngày mai chị với em tới bệnh viện. Mặc kệ kết quả có ra sao, em vẫn còn có chị ở đây...."

      Lời an ủi dịu dàng khiến chóp mũi Thiên Tình cay xè, úp mặt lên vai Vãn Tình suýt kiềm được mà bật khóc.

      Cuộc đời này, cũng chỉ có chị là nơi để nương tựa....

      ***

      Sáng sớm, Cảnh Kiến Quốc bất chấp bỏ mặc công việc, mình thầm đến tòa nhà tập đoàn Thi thị.

      "Thưa ông, xin hỏi ông tìm ai?" Nhân viên quầy lễ tân ngăn ông lại ngay tại đại sảnh.

      Cảnh Kiến Quốc vênh váo tự đắc liếc cái, “Tôi tìm cấp của các người!"

      "Xin lỗi, quản lý chúng tôi có ở đây."

      "Quản lý? Người tôi tìm là Thi Nam Sênh, tổng giám đốc của các người. Bảo cậu ta xuống gặp tôi ngay!"

      Sắc mặt nhân viên quầy lễ tân càng thêm khó coi, mỗi ngày có tới mấy chục người đến tìm tổng giám đốc bọn họ, nhưng chưa từng thấy ai ăn mặc bình thường như vậy tới tìm cả.

      Đối phương đoán rằng ông muốn đến gây chuyện, vì vậy : " rất xin lỗi, muốn gặp tổng giám đốc của chúng tối, xin ông vui lòng hẹn trước."

      "Còn hẹn trước?" Cảnh Kiến Quốc nóng nảy quát lớn, "Tương lai cậu ta trở thành con rể của tôi, tôi là ông ngoại của con cậu ta! Cha vợ muốn gặp con rể còn phải hẹn trước á, chuyện này lần đầu tôi mới nghe đấy!"

      Giọng Cảnh Kiến Quốc chuyện oang oang, mọi người chung quanh ai nấy nghe xong cũng đều che miệng cười trộm.

      "Có ai mà biết chủ tịch Bạch thị mới là cha vợ của Thi tổng chúng tôi?" Nhân viên quầy lễ tân lạnh lùng hừ câu: "Bảo an, đưa người gây rối này ra ngoài!"

      "Oái oái, tôi cảnh cáo các người, tốt nhất các người đừng nên làm ẩu nhé....Con rể tôi bỏ qua cho các người đâu.... Các người chờ đó, xem tôi mà bảo con rể tôi đuổi việc các người....Oái oái...." Sau vài tiếng kêu đau chói lói, Cảnh Kiến Quốc bị vài tên bảo vệ lực lưỡng trực tiếp xách lên ném ra ngoài.

      Ông bò dậy hùng hùng hổ hổ mắng mỏ vài câu, tính xông vào nữa nhưng bị nhân viên bảo an chận lại.

      Thấy bị ngăn cản, ông đành phải hậm hực sờ sờ mũi rồi bỏ . Cũng may....Ông còn có cách khác.

      Nép sang góc, bấm số gọi điện thoại cho bà Thi.

      "Thi phu nhân, ôi chao, chào bà chào bà....Tôi là cha của Cảnh Thiên Tình....Dạ, bà cũng biết khoảng thời gian trước con trai bà có qua lại với con tôi đấy.... Dạ, tôi cũng biết cậu ta sắp kết hôn rồi, tôi chỉ muốn với bà chuyện này, Thi gia bà có hậu rồi....Đúng vậy, đúng vậy! Là phúc phần của Thiên Tình chúng tôi, nó mang thai con của con trai bà rồi! Dạ.... Được, được, được, vậy chúng tôi chờ các người...."

      ***

      Thiên Tình từ bệnh viện về đến nhà, ngồi ở phòng chỉ có thể bất lực nắm chặt tay Vãn Tình mà biết làm sao.

      Lời bác sĩ , ngừng vang dội ở bên tai.

      " Cảnh, chúc mừng . Em bé được tám tuần rồi."

      "Nếu nhất định muốn sinh đứa bé này, hãy nên quyết định nhanh, để qua thời gian nữa tốt."

      ....

      "Thiên Tình, em đừng sợ." Đây cũng là lần đầu tiên Cảnh Vãn Tình gặp phải tình huống thế này. ra cũng khá hơn Thiên Tình là bao, nhưng ở trước mặt em thể ra vẻ bình tĩnh sáng suốt, "Đứa bé phải còn cha sao? Chúng ta tìm cha nó! Em hãy cho chị biết, cha nó là ai?"

      Thiên Tình sững sờ ôm lấy phần bụng vẫn còn bằng phẳng, nghe được lời Vãn Tình kinh ngạc trong giây lát.

      Sau đó gần như lập tức lắc đầu, "Chị, em thể tìm ấy...."

      "Tại sao thể? Đứa bé là do ta tạo ra, ta nhất định phải gánh lấy cái trách nhiệm này chứ!"

      Thiên Tình thấy mũi hơi cay cay, "Chị.... tới bốn ngày nữa, ấy kết hôn rồi...."
      Trúc Doanh thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 34: muốn giữ đứa bé này
      Edit: TiêuKhang

      Thiên Tình thấy mũi hơi cay cay, "Chị.... tới bốn ngày nữa, ấy kết hôn rồi...."

      Vãn Tình lặng người ngay tại chỗ. lâu mới hoàn hồn, nhìn em , "Thiên Tình, em đừng khờ quá. Chẳng qua chỉ là sắp kết hôn, chứ đâu phải là kết hôn rồi đâu. Bây giờ em còn có em bé, em lại càng có tư cách để kết hôn với ta hơn bất kỳ ai khác!"

      "Chị, em thể phá hoại hạnh phúc của ấy...." Thiên Tình nắm chặt tay Vãn Tình, giống như chênh vênh giữa biển bắt được bè gỗ, lòng bàn tay lạnh lẽo như mất độ ấm. (Đọc tới đây có thể các bạn cho rằng nữ 9 thánh mẫu, riêng mình mình nghĩ khác. Với ng có lòng tự trọng thà họ chấp nhận ôm đau khổ kg có được, chứ kg mún dùng trách nhiệm để ràng buộc ng khác)

      "Em bây giờ phải phá hoại hạnh phúc của ta, mà là em tranh thủ hạnh phúc cho mình! Thiên Tình, chị biết em tốt bụng, nhưng tốt cũng có giới hạn thôi em à! Ít nhất, em phải tốt với bản thân mình, tốt với đứa bé trong bụng em trước!" Vãn Tình còn kích động hơn cả Thiên Tình.

      Nhưng Thiên Tình vẫn lắc đầu.

      vui chút, nếu đồng ý hủy bỏ lễ cưới với Bạch Thiên Thiên, mà lựa chọn chịu trách nhiện với đứa bé của , vậy cũng thể có hạnh phúc.

      Cái hạnh phúc mà muốn, sợ rằng cho nổi. Kết quả cuối cùng, chắc chắn là hối hận cả đời....

      "Chị, đứa bé này vĩnh viễn em cho ấy biết."

      Vãn Tình tức giận nhíu mày, trách Thiên Tình sao ngốc quá, "Tế bào não em bị úng rồi sao?"

      " ấy và vợ sắp cưới của mình là mối tình đầu của nhau, ấy cũng đợi người đó nhiều năm rồi. Cuối cùng bây giờ đối phương đồng ý gả cho ấy. Hạnh phúc mà ấy hằng mong ước nay nắm trong tầm tay. Nếu em chen chân vào có phải quá độc ác hay ? Chị, em muốn mình trở thành người ích kỷ như thế...."

      "Em....Em đúng là đứa ngốc mà! Em cảm thấy em làm vậy là ích kỷ, vậy trong lòng ta ràng người khác, nhưng lại để em mang thai đứa con của ta, gây ra chuyện như thế, vậy ta có ích kỷ ?" Vãn Tình cảm thấy vừa giận mà cũng vừa đau lòng.

      Thiên Tình rũ xuống hàng mi dài, "Chị, chuyện này thể trách ấy...."

      Ban đầu, khi cả hai đến với nhau đều rất ràng. Hơn nữa, có đứa bé này cũng là chuyện ngoài ý muốn, hoàn toàn có dùng đầy đủ các biện pháp tránh thai.

      Nếu quả muốn trách, có lẽ chỉ có thể trách mua nhầm viên thuốc tránh thai hết hạn sử dụng.

      "Chuyện đến nước này rồi mà em còn tốt cho ta!" Vãn Tình hết cách bởi em ương bướng này, chỉ đành bất lực thở dài, bình tĩnh nhìn Thiên Tình , "Vậy em cho chị biết, bây giờ em tính làm sao? Muốn sinh đứa bé này ra và tự mình nuôi con?"

      Thiên Tình chỉ biết im lặng trước mấy vấn đề Vãn Tình hỏi.

      Đứa bé này, có thể làm sao? rất muốn rất muốn có nó, nhưng đủ khả năng đó sao?

      đến tại còn chưa kết hôn, những lời đồn đãi thêu dệt kia đáng sợ cỡ nào, có thể chịu đựng nổi hay , chỉ với nhà cửa túng thiếu lúc này thôi, đủ khả năng rồi.

      Chị vừa phẩu thuật xong, thuốc men và điều dưỡng sau hậu phẩu vẫn còn cần số tiền lớn, mà lại là trụ cột trong gia đình. khi mang thai rồi sinh ra đứa bé, mất khoảng thời gian rất dài thể làm, chứ đừng đến phải ôm đồm quá nhiều việc làm cùng lúc.

      khi tình huống trở nên khó khăn như vậy, đơn giản chỉ là chị thể điều dưỡng tốt được, mà e là ngay cả đứa bé cũng khó mà sống nổi.

      Chóp mũi Thiên Tình cay cay, bàn tay đặt bụng run rẩy tái nhợt.

      Đối mặt với câu hỏi mới vừa rồi của chị, hít hơi sâu, khó khăn thốt ra mấy chữ, "Chị.... Đứa bé này....Em muốn!"

      Lời vừa dứt, hốc mắt lập tức ửng đỏ. nhắm mắt lại, cố nuốt ngược đau khổ vào lòng.

      Con ơi.... phải mẹ thương con, mà là mẹ muốn để con chào đời rồi cùng chịu cảnh khổ với mẹ....

      Vãn Tình ngờ Thiên Tình đưa ra quyết định này, sững sờ lúc, mấp máy môi, muốn mở miệng khuyên ngăn vài lời, nhưng nghĩ đến hoàn cảnh trong nhà nay, nếu cứ miễn cưỡng sinh ra đứa bé chỉ càng làm khổ Thiên Tình thêm thôi.

      "Nếu em muốn tìm cha của đứa bé, vậy chị ủng hộ quyết định này của em. Dù sao.... có con, sau này em còn có thể tìm được hạnh phúc khác cho mình."

      Tìm kiếm hạnh phúc khác?

      Thiên Tình cười khổ. Hạnh phúc của , chỉ sợ ai có thể cho được....

      "Chị, nếu nghĩ thông suốt rồi, vậy giờ chúng ta hãy đến bệnh viện ...." sợ nếu trì hoãn thêm chút nữa, mình hối hận, đổi ý.

      "Em phải suy nghĩ kỹ."

      "Dạ." Thiên Tình lần nữa gật đầu.

      Lúc này, hai chị em mới mới quay trở lại bệnh viện lần nữa.

      ***

      Bệnh viện có rất nhiều người qua qua lại lại.

      Vãn Tình hỏi , có cần gọi cho cha của đứa cú điện thoại , khiến Thiên Tình khỏi nhớ lại buổi chuyện vào cái đêm đầu tiên khi ở cùng Thi Nam Sênh.

      là: còn chưa đủ tư cách để có con của tôi!

      Nghĩ vậy trái tim liền quặn đau dữ dội, Thiên Tình lập tức từ chối.

      Vãn Tình cũng khuyên nữa, phụ giúp Thiên Tình chạy lên chạy xuống làm số giấy tờ cần thiết, sau đó an ủi , " lát em đừng sợ, chị luôn ở ngoài cửa đợi em, chị dặn cha hầm gà cách thủy cho em rồi."

      Thiên Tình tựa vào vai Vãn Tình, càng gần tới giờ vào làm phẫu thuật, khủng hoảng và tiếc nuối càng lắp đầy đáy lòng .

      Nước mắt kiềm được thấm ướt cả hốc mắt.

      "Cảnh Thiên Tình là ai?"

      Có y tá bước ra đọc tên.

      Thiên Tình vội vàng đứng lên, sắc mặt tái nhợt , "Là tôi...."

      "Vâng, mời theo tôi." Y tá kia xong, Thiên Tình quay đầu lại liếc nhìn Vãn Tình mới cúi đầu theo sau.

      Bước qua cánh cửa này, chút liên hệ cuối cùng còn với Thi Nam Sênh cũng bị chặt đứt....

      Cũng tốt....

      Bọn họ vốn nên như vậy. còn bất kỳ liên quan, cũng bị cản trở....

      "Đến đây, nằm xuống, cởi quần ra." Vị bác sĩ nữ hiển nhiên quen với những chuyện như thế này, giọng lạnh lẽo mang theo chút tình cảm nào, khiến Thiên Tình khỏi rùng mình cái.

      Kiên trì nhắm mắt nằm bàn giải phẩu, chỉ cảm thấy luồng lạnh buốt từ sống lưng nhanh chóng lan tỏa khắp toàn thân.

      Đèn đột ngột phụt sáng chiếu thẳng vào đỉnh đầu .

      Bác sĩ mang lên khẩu trang chuẩn bị xong tất cả dụng cụ cần thiết.
      Trúc Doanh thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 35: Cho niềm vui bất ngờ
      Edit: TiêuKhang

      Bác sĩ mang lên khẩu trang chuẩn bị xong tất cả dụng cụ cần thiết.

      Trán Thiên Tình rỉ ra từng lớp mồ hôi lạnh, ánh mắt lên chút hoảng sợ. Bàn tay cởi quần run lên bần bật, còn chưa chuẩn bị xong nghe thanh kinh hoảng của y tá bên ngoài cửa truyền đến, " xin lỗi, thưa bà, nơi này là phòng giải phẩu, bà thể vào!"

      "Tránh ra! Cháu của tôi ở trong đó."

      Giọng này....

      Thiên Tình giật bắn người. Đây phải là bà Thi sao?

      Vẫn chưa hoàn hồn bóng người tiến vào.

      "Thiên Tình, cháu được làm bậy!" Bà Thi chạy tới bắt lấy bàn tay Thiên Tình. Quay đầu lại với bác sĩ: "Bác sĩ, ca phẩu thuật này chúng tôi làm nữa."

      "Được, nhưng phải đóng phí đầy đủ." Bác sĩ rất dứt khoát .

      "Chuyện đó là đương nhiên rồi." Lúc này Bà Thi mới quay đầu lại với Thiên Tình, "Mau, mau ngồi dậy cởi đồ bệnh ở người ra trước, chúng ta ra ngoài rồi hẵng ."

      "Nhưng, bà Thi, tôi...."

      "Thiên Tình, cháu yên tâm. Có bác ở đây, ai dám bạc đãi cháu đâu. Đứa này là của nhà họ Thi, về sau cháu cũng chính là người của nhà họ Thi chúng tôi."

      Thiên Tình tính mở miệng Cảnh Kiến Quốc vọt vào, hai lời túm lấy Thiên Tình ra ngoài.

      Ra đến ngoài hành lang dài, mới bắt đầu mắng , "Sao mày lại có đầu óc như thế chứ hả? Đây là sinh mạng của người nhà họ Thi, mà mày cũng dám bỏ sao? Cha cho mày biết, dù thế nào mày cũng phải sinh đứa này ra cho cha."

      Cảnh Kiến Quốc quở mắng vài ba câu, rồi quay đầu lại nịnh nọt ân cần tươi cười với bà Thi, "Bà yên tâm, con của tôi rất ngoan, chuyện gì cũng chịu nghe tôi cả."

      "Cha, bà Thi, đứa này con thể giữ." Rốt cuộc Thiên Tình mở miệng , nhưng vẫn khăng khăng giữ quyết định ban đầu.

      Vãn Tình liếc nhìn , cũng là người duy nhất có thể hiệu tại sao em mình làm như vậy, chỉ có Cảnh Kiến Quốc là mặt mày như đưa đám.

      Ngược lại trong lòng bà Thi cảm thấy nóng nảy, hỏi Thiên Tình: "Thiên Tình, có phải cháu bị uất ức gì hay ? Nếu có cứ với bác, bác làm chủ cho cháu!"

      Vãn Tình nghe bà Thi lên tiếng như vậy, liền giành trước em : "Bà Thi, em tôi tâm tính nó hiền lành, biết lâu nữa con trai ba kết hôn với người tình trong mộng của ta, cho nên, nó mới muốn sinh ra đứa bé này để chen vào phá hoại tình cảm của người khác. Dĩ nhiên, nếu như con trai bà vừa muốn kết hôn, vừa muốn em tôi làm bà mẹ để mướn, đừng là Thiên Tình, mà tôi và cha tôi, đều đồng ý để nó sinh đứa bé này ra đâu."

      "Hả, đừng lung tung! Ai cha đồng ý?" Cảnh Kiến Quốc trợn mắt nhìn đứa con lớn.

      "Cha." Cảnh Vãn Tình quát lại cha câu. Sau đó chuyển mặt nhìn về phía bà Thi.

      Bà Thi chỉ dịu dàng mỉm cười, an ủi vỗ vỗ lên tay Thiên Tình, "Cháu yên tâm, con trai bác, bác hiểu nó nhất. Nếu như cháu có con với nó rồi, chắc chắn nó cưới Thiên Thiên nữa. Tuy chuyện này cũng khó mà ăn , nhưng đứa bé dù sao cũng là vô tội, chúng ta ai có thể làm hại nó. Về phần cháu, nếu sinh con cho gia đình chúng tôi, danh phận tất nhiên cũng là chuyện nên có."

      Nghe lời bảo đảm của bà Thi, nhìn cha ở bên cạnh bắt đầu vui sướng rôm rả điều kiện với bà, Thiên Tình chỉ cảm thấy trong lòng còn nhận biết được cảm xúc gì.

      Nếu đứa bé có thể giữ lại, đương nhiên rất vui, nhưng nếu như Thi Nam Sênh biết chuyện này, có biểu như thế nào?

      Thể vui sướng của người sắp được làm cha? Hay là giận tím mặt?

      Nếu và Bạch Thiên Thiên thể kết hôn, vậy ấy có thể chịu nổi dư luận và giới truyền thông kia ?

      ***

      Tại quốc gia khác. là hai giờ sáng.

      Bận rộn suốt cả ngày, Thi Nam Sênh ràng mệt mỏi vô cùng, thế nhưng chút buồn ngủ cũng hề có.

      mặc bộ áo ngủ màu đen, rót cho mình ly rượu đỏ, đứng trước cửa sổ sát đất, cúi đầu bần thần nhìn ngựa xe như nước bên ngoài cửa sổ.

      Nơi này là đất nước hoàn toàn xa lạ, bóng đèn nào thuộc về mình.

      Qua bốn ngày nữa cùng Bạch Thiên Thiên kết hôn, nên cảm thấy vui mừng mới đúng. Nhưng ngày đó càng đến gần trong lòng càng cảm thấy trống trải, khó chịu như thể bị ai chọc thủng lỗ trong đó vậy.

      Thậm chí....

      rất ít khi nhớ tới Bạch Thiên Thiên, đổi lại là bóng dáng gầy lại thường xuyên xuất ở trong đầu , xua mãi .

      Điều này khiến cảm thấy phiền não, thậm chí còn căm tức. Dù nghĩ đến đủ cách để xua đuổi cái bóng ấy , nhưng càng xua lại càng .

      lâu gặp, biết bây giờ tiểu tinh làm gì? Có phải vui vẻ bên Mộ Trầm hay ?

      Đúng ra, chỉ cần gọi cú đánh điện thoại cho Mộ Thiệu Đàm biết ràng ngay thôi. Nhưng rồi lần nào cũng cố tình tránh né, muốn đá động đến cái tên đó.

      suy nghĩ điện thoại di động bỗng dưng vang lên. Bầu khí yên tĩnh như vậy, tiếng chuông đột ngột chói tai đến mức khiến cau mày.

      Nhấp hớp rượu, mới xoay người cầm điện thoại giường lên. Liếc mắt nhìn dãy số hiển thị màn hình, thần sắc chợt trầm ngâm, ánh mắt cũng thoáng tối .

      Chần chờ lúc mới nhận điện thoại.

      "A Sênh." Gióng mềm mại như ru, từ đầu điện thoại bên kia truyền tới.

      "Sao lại gọi điện giờ này?" Trong giọng Thi Nam Sênh có cảm xúc gì là vui mừng, thậm chí chỉ chuyện như máy móc.

      " đoán xem." Bạch Thiên Thiên cười khẽ, giọng điệu càng thỏ thẻ như mèo kêu.

      Đối với mấy trò chơi suy đoán thế này, Thi Nam Sênh hoàn toàn có hứng thú.

      Chỉ trầm giọng , " còn sớm nữa, ngủ sớm ."

      Dứt lời liền muốn cúp điện thoại.

      "A Sênh!" Bạch Thiên Thiên vội vàng gọi lại.

      Thi Nam Sênh hơi khựng lại, "Ừ" tiếng bằng giọng mũi chờ tiếp.

      "Giúp em mở cửa, được ? Em ở trước cửa phòng của ." Vừa xong, chuông cửa cũng đồng thời vang lên.

      Thi Nam Sênh lập tức sầm mặt. Tròng mắt đen láy liếc nhìn lên cánh cửa. phải ta ở đảo Bali chụp ảnh sao? Sao lại chạy đến tận đây?

      Cúp điện thoại, lời bước tới mở cửa.

      Cửa vừa mở, cơ thể mềm mại lao vào lòng , tiếng cười duyên thanh thúy vang lên, "Surprise!"
      Last edited by a moderator: 21/4/15
      Trúc Doanh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :