1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng giám đốc, xin tha tôi! - Đoan Mộc Ngâm Ngâm (Full+ eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 26: Được người cứu
      Edit: TiêuKhang

      Thiên Tình cảm giác mình giống như con búp bê bằng vải rách bị người ta đùn đẩy xô tới xô lui.

      người bắt đầu xuất vô số vết cào rách. cố gắng muốn tránh thoát đám người như gông cùm xiềng xích kia, nhưng bọn họ cứ như thú dữ hung hãn tấn công về phía .

      Đám người ùn ùn đuổi theo chẳng những giảm mà ngược lại mỗi lúc càng nhiều hơn, thậm chí còn lôi kéo thêm những người đường muốn tham gia náo nhiệt khác.

      Còn có những người là anti-fan của Bạch Thiên Thiên, vừa nghe người bị vây quanh là Bạch Thiên Thiên lại càng như gà bị cắt tiết bổ nhào tới. Giống như dễ gì mới đợi được cơ hội này, bọn họ vừa mắng vừa đưa tay ngắt nhéo Thiên Tình thương tiếc. (ọc ọc vậy cũng đc nữa chèn >.<)

      "Các người nhận lầm người rồi! Tôi phải Bạch Thiên Thiên!" được đoạn khá xa, Thiên Tình quyết định gỡ mũ đầu và kính mát xuống.

      " là ai?" Đám người nhìn khuôn mặt xinh xắn xa lạ mà lói nhói xôn xao.

      Thiên Tình kiệt sức, còn hơi để giải thích. Chỉ ráng dùng hết sức đẩy đám người ra, “Tôi phải là Bạch Thiên Thiên mà các người muốn tìm, vì vậy, xin tránh đường dùm được ?"

      "Khốn kiếp! dám giả mạo ‘Thần Tượng’ của tôi á?"

      "Còn dám mặc quần áo của Thiên Thiên để bịp bợm người khác nữa!"

      "Báo hại tôi hủy luôn buổi party để chạy theo hơn nửa con phố, đúng là đáng ghét mà!"

      Vốn tưởng rằng khi mọi người biết được phải Bạch Thiên Thiên giải tán và thả cho . Nhưng ngờ tâm tình của mọi người ngược lại còn bức xúc hơn.

      Cảm thấy mình bị người ta chơi xỏ, vào lúc này mọi người chẳng những bỏ qua cho Thiên Tình ngược lại còn bủa vây bu lấy .

      Thiên Tình vươn tay ngăn cản bên này đám người bên kia với tay vừa ngắt vừa nhéo. Còn chưa kịp kêu đau tiếp tục bị người ta túm tóc liên tục giằng kéo.

      Đau quá....

      Đau đến nỗi thấy mình như mất luôn cảm giác, thở cũng nổi....

      Mắt kính rơi mặt đất bị người ta giẫm nát bấy....

      Chiếc váy đắt giá người từ từ cũng bị xé rách....Cái mũ đầu càng biết thuộc về tay ai....

      Thiên Tình lúc này người ra người nữa…..

      dần dần còn hơi sức, chỉ đành để mặc cho mọi người muốn trút giận hay làm gì làm.

      Lúc này.... ở đâu?

      Có phải rất vui vẻ ở bên cạnh Thiên Thiên? có con kỳ đà cản mũi là ở đó, chắc hẳn hai người họ rất vui vẻ và hạnh phúc....

      Nên phải chúc mừng cho hai người họ, nhưng sao Thiên Tình thấy lòng mình lại đau đớn và chua chát chịu nổi.

      Nước mắt chua xót kiềm từng giọt từng giọt rơi xuống phủ mờ cả tầm mắt .

      Trời bắt đầu tối. Lại còn lâm râm đổ mưa. Đám người chung quanh tấn công Thiên Tình ngờ thời tiết lại thay đổi đột ngột như vậy, mắng thêm vài tiếng rồi cả đám xúm nhau bỏ chạy để mặc Thiên Tình ngả ngửa mặt đất.

      Chỉ còn lại mình .... mình.... mình ngã quỵ trong màn mưa....

      Nước mưa lạnh lẽo quất vào mặt thấm vào vết thương, vừa lạnh vừa đau. Thiên Tình cố gắng muốn bò dậy, nhưng lại chẳng còn chút hơi sức nào. Ráng chống đỡ mặt đất để đứng dậy, nhưng lần nữa lại ngã nhào xuống nền đất....

      Cuối cùng thể chống đỡ được nữa ngã sấp té nằm trong mưa…..

      Mưa to vần vũ trút xuống đường phố, từng chiếc mô tô băng băng lao nhanh trong màn mưa, làm cho bọt nước trắng xóa bắn văng tung tóe.

      Trong đó có tầm mắt vừa đúng lúc dừng lại người .

      Sau đó là tiếng ‘Két’ phanh xe đột ngột, chiếc xe ngay lập tức dừng lại. Tầm mắt bị bóng dáng té ngã giữa màn mưa hấp dẫn. Vừa liếc mắt nhìn tới thể nào dời nữa.

      Bóng dáng mảnh mai, kiệt sức run rẩy trong mưa. Mỗi cái run của người đó như gõ nện vào trái tim ta, khiến người đàn ông đó cảm thấy như có cảm giác đau đớn vô hình.

      "Ây da! Cậu hai à! Trời mưa lớn như vậy, cậu đứng ngớ ra đó làm gì? Mau thôi!" Thấy ta cho xe dừng lại, người ở đằng trước cằn nhằn kêu to.

      "Các người trước !" Mộ Trầm trả lời xong đợi đối phương nữa, liền cho mô tô quay đầu lại, lái thẳng về hướng bóng dáng nhếch nhác trong mưa kia.

      Thiên Tình mơ mơ màng màng nghe được tiếng chuyện văng vẳng vang lên bên tai. cố gắng nhướn lên mí mắt, trông thấy có bóng người tiêu sái từ xe gắn máy nhảy xuống.

      Đối phương nhanh nhẹn lưu loát tháo nón bảo hộ xuống, vuốt vuốt nước mưa mặt, sau đó ngồi xổm xuống xốc lên và ôm vào lòng….

      Người này....Nhìn quen quen....

      Dường như gặp qua ở đâu rồi....

      Lòng ngực ấm áp của nhàng bao bọc lấy , cảm giác lạnh lẽo ban nãy còn nữa…..

      "Cảnh Thiên Tình, em thấy sao rồi?" Giọng rất trong, còn nghe được nóng nảy trong đó.

      Lúc này Thiên Tình mới nhớ ra người nọ là cậu hai nhà họ Mộ.... Lần trước cả hai gặp nhau ở quầy bar. ngờ, ta còn nhớ tên của mình....

      "Chết tiệt! Kẻ nào làm em ra nông nỗi này?" Vết thương chồng chéo người quả nỡ nhìn.

      Ngay cả người có văn hóa gia giáo như Mộ Trầm cũng nhịn được mà văng tục. do dự, khom người bế xốc Thiên Tình lên, "Còn chịu được ? Tôi đưa em bệnh viện."

      Thiên Tình dán khuôn mặt be bé của mình sát vào lồng ngực .

      Câu ‘cám ơn’ còn chưa kịp thốt ra ngất còn biết gì nữa.

      Trông yếu ớt, như chú thỏ con vừa được bắt ra từ trong bụi gai, lúc này tựa như chỉ cần chạm thôi cũng vỡ tan.

      Ôm trong vòng tay mà có cảm giác hẫng giống như cầm sợi lông vũ vậy, hoàn toàn có sức nặng.

      Hàng mi cong vút ngừng run rẩy, trông có vẻ điềm đạm đáng , khiến lòng Mộ Trầm ray rức khó chịu.

      ***

      Thời điểm Thiên Tình mơ màng mở mắt, nghe được giọng lo lắng bên ngoài tấm màn chắn.

      "Bác sĩ, vết thương của ấy thế nào?"

      "Yên tâm, chỉ là bị thương ngoài da. Thoa chút thuốc khỏi."

      "Xác định thoa chút thuốc khỏi sao? Nhưng tôi thấy ấy bị té xỉu. Có cần chụp phim hay xét nghiệm máu gì đó ?"

      Bác sĩ bất đắc dĩ , "Này, bạn trẻ, nếu còn biết xót cho bạn mình như vậy, vậy tại sao trông chừng tốt ấy? Để người ta làm ấy bị thương tới mức này? Nhìn biết vết thương người là do người khác gây ra rồi. Bây giờ mới biết chụp hình xét nghiệm sao? xin lỗi, bây giờ hết giờ làm việc!"
      Last edited by a moderator: 12/4/15

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 27: Tá túc
      Edit: TiêuKhang

      Tự dưng bị quở trách oan uổng, Mộ Trầm ấm ức nhưng thể làm gì được. tính hỏi thêm vài vấn đề về bệnh tình của người bệnh, nhưng vừa quay đầu lại thấy Thiên Tình ra.

      hỏi thêm gì nữa, nhanh tới dìu , "Cuối cùng em cũng tỉnh rồi. Để tôi xem còn nóng nào."

      vươn tay sờ lên trán , "May , may ...." xong thở hơi.

      "Cám ơn." Cảm nhận được nhiệt độ từ lòng bàn tay , vào lúc này, Thiên Tình bỗng có cảm giác ấm áp nên lời.

      "Chuyện , cần cám ơn." Mộ Trầm nhận khoát khoát tay. Thiên Tình phát mình còn mặc áo khoác da của , muốn cởi ra trả lại cho nhưng bị ngăn lại, "Đừng, cứ mặc . Người em ướt hết rồi, coi chừng cảm lạnh đó."

      Ánh mắt quan tâm lo lắng của khiến trái tim Thiên Tình ấm áp hơn nhiều, hốc mắt cũng ngân ngân nước.

      "Ồ, nhìn hai người như đôi tình nhân mới nhau vậy nhỉ?" Vị bác sĩ vừa nhìn cả hai trêu đùa vừa kê đơn thuốc cho Thiên Tình.

      Thiên Tình đỏ mặt im lặng lên tiếng. Mộ Trầm ngược lại cười hì hì, đá mắt với vị bác sĩ, " ra nhìn chúng tôi cũng xứng đôi lắm, đúng ?"

      "Nếu phải là bạn , cậu đâu cần khẩn trương như thế. Xem ra là muốn theo đuổi ấy rồi!"

      Lần này đổi lại là Mộ Trầm ngẩn người. Còn Thiên Tình lên tiếng: " ra, chúng tôi chỉ mới quen mà thôi."

      "Ồh." Bác sĩ ý vị sâu xa đáp lại tiếng, kê đơn thuốc xong bảo Thiên Tình qua nghe căn dặn cách thoa thuốc.

      Mộ Trầm ở bên cạnh cũng nghiêm túc lắng nghe, thầm ghi nhớ vào lòng.

      ***

      Khi hai người sánh vai nhau từ bệnh viện ra trời tạnh mưa tự bao giờ. Nhưng màn đêm bao phủ cả thành phố.

      ngờ hơn mười giờ đêm rồi....

      Trễ vậy rồi mà mình còn chưa về nhà, biết Thi Nam Sênh có nhớ tới mình hay ?

      Thở hắt ra nghĩ....Có Bạch Thiên Thiên ở đó, nào còn thời gian để nghĩ về mình kia chứ?

      Thiên Tình tự giễu cười tiếng, thầm trách mình quá tự đa tình.

      Liếc thấy vẻ ưu thương mặt , Mộ Trầm biết được có tâm , nhưng vẫn lịch có hỏi nhiều.

      Sải bước lớn lên trước mở khóa chiếc mô tô, rồi vỗ vỗ chỗ ngồi phía sau , "Lên ! Tôi đưa em về nhà."

      Về nhà?

      Nghe tới chữ ‘nhà’ tim Thiên Tình lập tức đập mạnh và loạn nhịp. Đứng mãi nhúc nhích.

      Sợ chạm đến vết thương lòng trong , Mộ Trầm dè dặt hỏi: "Em…. có nhà à?"

      Thiên Tình phục hồi tinh thần lại khẽ đáp: “Tôi có."

      Mộ Trầm thở hơi, "Vậy để tôi đưa em về."

      Thiên Tình lại lắc đầu.

      “Bộ dạng này của tôi, thể về nhà...." về nhà được, mặc dù cha thấy cũng chưa chắc gì quan tâm, nhưng chắc chắn hỏi lung tung. Trong bệnh viện chỗ chị lại càng thể , khiến chị lo lắng. Mà chỗ Thi Nam Sênh ....

      Thiên Tình cúi mặt rũ mắt.

      Nơi đó, cho tới bây giờ luôn có thuộc về , cho nên, càng thể .

      "Em thế này nên thể về nhà sao?" Hai mắt Mộ Trầm nhìn lên nhìn xuống đánh giá .

      Trầm ngâm hồi, sau đó ra đề nghị của mình, "Vậy hay là, em về nhà tôi ."

      "Về nhà ?" Thiên Tình trố mắt, rồi sau đó đầu lắc như trống lắc, " được!"

      "Hừm, sợ tôi ‘ăn’ em sao hả?" cười, hai tay lười biếng gác hờ lên xe.

      Thiên Tình hơi đỏ mặt giải thích: “Tôi phải ý đó, chỉ là muốn làm phiền gia đình ."

      "Có gì mà phiền chứ?" Mộ Trầm nhún nhún vai, "Ba mẹ tôi ở nước ngoài hết rồi, nhà bây giờ chỉ có tôi và trai thôi. tôi là người cởi mở rất dễ gần, em cần lo lắng."

      Thiên Tình vẫn muốn từ chối.

      Nhưng cậu hai Mộ vẫn kiên trì. Nhìn , "Em xem người em ướt be bét thế này, còn mau về thay quần áo chừng ngày mai bị cảm đấy. Còn nữa, tại em cũng có chỗ nào để , dù sao cũng thể ngủ ngoài đường suốt đêm nay chứ? Hơn nữa...."

      Cậu hai Mộ ngừng chút, tầm mắt quét ngang quét dọc ở người từ xuống, "Con như em, ban đêm ban hôm mà lang thang ngoài đường mình, dễ dẫn dụ người khác phạm tội lắm đó."

      Lời của nghe qua cũng có lý.

      Mình như vầy đêm mình quả rất nguy hiểm, hơn nữa, an ninh xã hội bây giờ cũng rất loạn.

      Hơi đắn đo lát, đối diện ánh mắt chân thành của , Thiên Tình mới gật đầu, "Được, tôi theo về."

      Mộ Trầm nghe vậy mới thấy lòng, nở nụ cười mê hồn muốn chết người.

      Đỡ Thiên Tình ngồi ở phía sau, xoay người lấy mũ bảo hộ cẩn thận đội lên đầu cho , cố gắng làm đụng tới vết thương của .

      ***

      Suốt đoạn đường về tới nhà. Lần đầu tiên, cậu hai Mộ chạy xe với tốc độ bán sống bán chết, mà rất chú ý đến an toàn. Bởi vì.... Sau lưng có thêm người, cho nên trách nhiệm cũng tăng thêm phần....

      Chiếc xe này, cũng là lần đầu tiên chở theo phụ nữ….

      Bàn tay bé túm chặt áo sơ mi của . Từng cơn gió thổi qua thổi tóc bay bay vướng vít lên mặt . Làn hương thoang thoảng ngọt ngào đó khiến nhiều lần bần thần....

      Nơi ngực như có thứ gì đó nhảy loạn ‘thùm thụp thùm thụp’, còn muốn nhảy luôn ra khỏi lồng ngực.

      Loại cảm giác này, kỳ diệu....Khiến cảm thấy lạ lẫm nhưng lại bồi hồi xao xuyến....

      ***

      Thi Nam Sênh lại tiếp tục gọi vào điện thoại Thiên Tình, nhưng từ ai nghe máy biến thành tắt luôn máy.

      lái xe thẳng đến trước cửa nhà , nhưng nhà cũng bóng người.

      Khốn kiếp! Đến bây giờ mà Cảnh Thiên Tình vẫn chưa về! Chẳng lẽ, thiệt với cái tên bạn học chết tiệt kia....

      muốn nghĩ nữa, giận dữ nện đấm lên vô lăng. lái xe mà chỉ ngồi ở bên trong đốt điếu thuốc đợi nào đó xuất , trong lòng cứ thấp thỏm bất an.

      biết đợi bao lâu, cũng nhớ hút bao nhiêu điếu thuốc, mà bóng dáng Thiên Tình vẫn bặt vô tín.

      Thi Nam Sênh lại gọi cho thêm lần nữa nhưng vẫn tắt máy. Dứt khoát điện thoại về nhà, chừng ngốc nghếch kia quay về biệt thự rồi cũng nên.

      Nghe điện thoại là dì Liễu, nhưng dì Liễu cho biết Thiên Tình có về đó. Nhìn đồng hồ, mắt mỗi lúc càng u hơn cả màn đêm ở bên ngoài. trễ thế này rồi sao vẫn chưa về nhà chứ?

      ấy có thể đâu đây?

      ***

      "Lại đây, vào !" Mộ Trầm dẫn theo Thiên Tình vào cửa, " tôi biết khi nào mới về, ấy thường hay về rất muộn."

      "Ai về?" giọng lanh lảnh vang lên, Mộ Thiệu Đàm cầm ly nước từ phòng làm việc bước ra, liếc mắt nhìn thấy đứng sau lưng em trai.

      Thiên Tình nghe được thanh đó cũng khỏi trố mắt, ngước mặt lên kinh ngạc nhìn người vừa lên tiếng, " trai của ấy chính là ?"

      Mộ Thiệu Đàm để ly nước xuống tới, "Thiên Tình? Sao em đến đây?"

      "Hử, hai người quen nhau à?" Mộ Trầm nhìn nhìn hai người họ, thái độ hai người dường như còn quen rất thân, còn thân hơn cả mình và Thiên Tình nữa.

      "Ừ. Là bạn." Mộ Thiệu Đàm tuy giải thích ít lời nhưng nhiều nghĩa, giúp Thiên Tình che giấu quan hệ với Thi Nam Sênh.

      Nhìn vết thương mặt và cả mắt Thiên Tình, người ngợm cũng nhếch nhác lôi thôi, khỏi cau mày, "Em bị làm sao vậy, sao lại bị thương? Ai đánh em à?"

      "Chuyện kể ra rất dài dòng. Cũng may, có vấn đề gì lớn." Thiên Tình hé môi khẽ mỉm cười, vô tình làm động đến vết thương nơi khóe miệng, đau đến há miệng xuýt xoa.

      Mộ Trầm vội vàng : ", đừng đứng đây nữa, vào trong rồi hãy . Người ấy ướt hết rồi, cần phải tắm rửa và thoa thuốc."

      "Ôh. quên mất." Mộ Thiệu Đàm vội vàng nghiêng người để cho hai người vào.

      Mộ Trầm đặt chìa khóa lên bàn, vừa chạy thẳng lên lầu vừa với cả hai: "Hai người chuyện , tôi lên mở sẵn nước nóng cho em. Lát nữa em lên sau."

      "Cám ơn." Thiên Tình lễ phép cám ơn.

      Phòng khách chỉ còn Mộ Thiệu Đàm và Thiên Tình. liếc nhìn , lại liếc nhìn sang bóng dáng ân cần lo lắng của em trai, lại nghĩ đến lời mà lần trước Thi Nam Sênh nhờ chuyển lời lại với Trầm , trong lòng trỗi lên nỗi lo lắng mơ hồ.

      Lòng bàn tay hay mu bàn tay cũng đều là thịt, nếu có ngày hai người họ giành nhau người phụ nữ, biết nên đứng về bên nào.

      " xin lỗi, trễ thế này mà còn làm phiền các . ngại cho phép tôi ở lại đây đêm chứ?" Thiên Tình mở lời với Mộ Thiệu Đàm.

      quay mặt lại nhìn Thiên Tình , "Em là bạn của em bọn , dĩ nhiên ngại. Nhưng mà, em và A Sênh cãi nhau à, hay thế nào? Tại sao về bên đó?"

      Nhắc tới Thi Nam Sênh, Thiên Tình mím môi cụp mắt lên tiếng.

      Lúc này Mộ Thiệu Đàm mới sực nhớ ra gì đó, "Là vì Bạch Thiên Thiên?"

      " phải." Thiên Tình lắc đầu, miễn cưỡng nặn ra nụ cười, “Tôi chỉ muốn về đó quấy rầy họ. Dù sao, hai người họ mới đôi. Tôi chen ngang vào giữa có vẻ hay lắm."

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 28: Tìm được
      Edit: TiêuKhang

      Thiên Tình cũng có lý. Mộ Thiệu Đàm cảm thấy Thi Nam Sênh tránh khỏi khó xử.

      Nếu Bạch Thiên Thiên mà cậu ta đến chết sống lại nay quay về, Thiên Tình đúng là nên phải tự rời . Nhưng cậu ta oách, trái ôm phải ấp, còn để cả hai ở chung nhà.

      Bắt cá hai tay tuyệt đối phải là tác phong của cậu ta! Chỉ có duy nhất khả năng, đó chính là cậu ta cũng chẳng biết người mình rốt cuộc là ai.

      "Nếu như em muốn ở lại chỗ cậu ta nữa, để tôi khuyên cậu ta thử xem."

      "Vâng, cám ơn ." Thay vì ở bên cạnh nhìn và Bạch Thiên Thiên vui vầy hạnh phúc, chi bằng cứ tâm chúc phúc cho bọn họ và rời . Như vậy, cần phải đè nén đau khổ nữa.

      "Đúng rồi, tôi muốn nhờ chuyện." Thiên Tình ngước nhìn Mộ Thiệu Đàm.

      "Là đừng với A Sênh chuyện tối nay em ở lại đây?" Mộ Thiệu Đàm như đoán được tâm tư của .

      "Vâng. Còn nữa, chuyện tôi bị thương cũng đừng cho ấy biết."

      Mộ Thiệu Đàm biết giữa hai người rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.

      "Nước được rồi, Thiên Tình, lên đây !" Tiếng gọi của Mộ Trầm cắt đứt cuộc chuyện của hai người. Mộ Thiệu Đàm liếc nhìn Thiên Tình, sau đó nhún vai nhắc nhở Thiên Tình, "Thằng nhóc đó nào giờ chưa từng đưa bạn về nhà, hãy cẩn thận chút, coi chừng có ý đồ!"

      Có người làm nào mà em mình như vậy ?

      Thiên Tình dở khóc dở cười lên lầu.

      "Đây là phòng dành cho khách, chăn mền ga giường mỗi ngày đều thay đổi, chúng rất sạch , em cứ yên tâm ngủ ở đây." Mộ Trầm vỗ giường , sau đó dẫn Thiên Tình vào phòng tắm, Thiên Tình thấy còn để sẵn bộ đồ ngủ nam rộng thùng thình bệ kính.

      Mộ Trầm hài hước đá mắt với , “Tôi rất thích bộ đồ ngủ này, trước khi mẹ tôi ra nước ngoài tặng cho tôi. Chưa mặc lần nào cả, nay tặng nó cho em đó."

      "Cám ơn." hào phóng của khiến Thiên Tình cảm thấy vô cùng ấm áp.

      cũng chẳng để tâm, chống tay lên cửa , “Tôi ra ngoài chờ, lát nữa bôi thuốc cho em. Lúc tắm em cẩn thận chút, đừng để nước dính vào vết thương, tránh bị nhiễm trùng."

      Thiên Tình rất cảm động bởi chu đáo tỉ mỉ của . cám ơn, cười nhìn khép cửa mới thu hồi tầm mắt.

      từng cho rằng, cậu hai nhà họ Mộ chỉ là cậu ấm con nhà giàu ăn chơi trác táng, nhưng bây giờ mới phát ra, dường như chuyện đó cũng hẳn là .

      ***

      Mộ Trầm cẩn thận bôi thuốc cho Thiên Tình xong mới lưu luyến quay về phòng của mình.

      Thiên Tình nằm giường nhìn trần nhà đăm đăm rất lâu mà vẫn sao chợp mắt được. Sờ soạng cầm lên điện thoại mới phát điện thoại tắt ngúm tự bao giờ.

      ....Có khi nào gọi điện thoại cho mình ?

      Thiên Tình thầm suy đoán. Nhưng chuyện ấy sao có khả năng? Mình chẳng qua chỉ là ‘người tình’ dùng tiền mua vui mà thôi, khi có nhu cầu, cần gì phải nghĩ tới mình chứ?

      Tự giễu cười tiếng, bỏ điện thoại di động vào túi xách.

      Ngày mai....Mình nhất định phải chuyện ràng với .

      ***

      Sáng hôm sau.

      "Thi tiên sinh! Thi tiên sinh!" Thi Nam Sênh bị giọng oang oác gọi dậy.

      Hé hé mắt thấy người đàn ông trung niên gõ liên hồi lên cửa sổ xe của mình, mặt mày ân cần tươi cười. Ông ta là ai? Tại sao lại biết mình?

      Quay cửa kính xe xuống, Thi Nam Sênh lúc này mới phát hóa ra trời sáng.

      cảm thấy chắc là mình bị điên nặng rồi, ngờ lại ngồi ở đây suốt đêm đợi kia? Còn sao, về nhà hay chưa?

      "Ông là?" Thi Nam Sênh hỏi đối phương.

      Đối phương cười khà khà, xoa xoa hai tay, “Tôi là cha của Thiên Tình, sao mới sáng sớm mà Thi tiên sinh ngồi ngủ trong xe vậy? Đến tìm Thiên Tình nhà tôi hả? Hay là vào nhà ngồi chút nhé."

      "Ông là cha của Cảnh Thiên Tình?" Thi Nam Sênh đánh giá ông ta hồi mới đẩy cửa xe bước xuống.

      Cảnh Kiến Quốc gật gù liên tục thưa vâng, Thi Nam Sênh quét mắt nhìn thoáng qua căn nhà cũ kỹ phía sau lưng ông, làm bộ như lơ đãng hỏi: "Cảnh Thiên Tình có ở nhà ?"

      “Tôi vẫn chưa vào nhà, hay để tôi vào xem rồi báo nhé." Thái độ khúm núm của Cảnh Kiến Quốc khiến Thi Nam Sênh hơi mất tự nhiên.

      gật đầu cái, Cảnh Kiến Quốc liền nhanh chân bước vào nhà.

      Bàn tay chống lưng xe của Thi Nam Sênh hơi gồng lên. Cảnh Thiên Tình, tốt nhất là em về nhà rồi! Nếu , em biết tay tôi!

      Nhưng ....

      Cảnh Kiến Quốc rất nhanh liền từ trong nhà chạy ra, "Thi tiên sinh, Thiên Tình có ở nhà."

      có ở nhà?

      Quả nhiên, cả đêm hề về nhà!

      Tay để lưng xe của Thi Nam Sênh hết siết chặt lại thả lỏng, thả lỏng xong lại siết chặt. ấy có thể đâu cả đêm chứ? Tại sao nghe điện thoại? Khỉ ! Chẳng lẽ ta biết mình lo lắng sao?

      Cảnh Thiên Tình, em khôn hồn đừng có để xảy ra chuyện gì!

      Cảnh Kiến Quốc thấy sắc mặt bỗng nhiên khó coi, lo sợ tức giận và cần Thiên Tình nữa, ông bèn cười ha ha, "Thi tiên sinh, đừng lo lắng, có lẽ Thiên Tình giao sữa rồi. yên tâm, con bé là đứa trẻ rất ngoan và biết nghe lời, tuyệt đối ra ngoài làm mấy chuyện bậy bạ đâu."

      sao?

      Thi Nam Sênh tính quay vào xe đổi phương hướng khác để tìm điện thoại di động đúng lúc này vang lên.

      Có khi nào là ấy?

      Trái tim như nhảy cẫng lên, nhanh chóng lấy điện thoại di động ra. Nhưng khi thấy dãy số hiển thị màn ảnh lại thất vọng cực độ.

      phải Thiên Tình mà là Bạch Thiên Thiên.

      "Gọi sớm vậy có chuyện gì sao?" Thi Nam Sênh vui nghe điện thoại.

      "A Sênh, tìm được Thiên Tình chưa?" Bạch Thiên Thiên hỏi.

      "Chưa."

      “Em biết bây giờ ấy ở đâu rồi!"

      "Ở đâu?" Giọng của Thi Nam Sênh có chút gấp gáp.

      "A Sênh, mua tờ báo Mango mới ra sáng nay đọc . báo có đăng tin về Thiên Tình đấy!"

      báo? Báo buổi sáng Mango phải đó giờ đều đăng những scandal giựt gân hay sao? Sao nay lại đăng tin về nhân dân?

      cảm thấy kỳ lạ, dứt khoát ngắt điện thoại. Mở cửa bước lên xe, chuẩn bị lái bị Cảnh Kiến Quốc gọi lại, "Thi tiên sinh."

      "Có chuyện gì?" Thi Nam Sênh ngồi vào xe, chỉ hạ cửa sổ xuống hỏi.

      Cảnh Kiến Quốc cười ha ha, làm mặt dày : "Là vầy, kinh tế của tôi gần đây có chút khó khăn, biết Thi tiên sinh có thể nể mặt Thiên Tình mà giúp đỡ chút ít được ? Tôi biết Thi Nam Sênh đây rất thích Thiên Tình nhà chúng tôi mà. Nếu thích con bé như vậy, lần sau nếu được tôi bán nó tiếp cho nhé."

      Thi Nam Sênh khỏi cau mày. Cuộc sống của Cảnh Thiên Tình là thế này hay sao?

      Tuy thực là ‘bán’ cho , nhưng cái chữ đó được thốt ra từ miệng người đàn ông, đặc biệt người đó lại còn là cha ruột của , khiến Thi Nam Sênh nghe cảm thấy chói tai.

      sầm mặt rút xấp tiền mặt đưa cho Cảnh Kiến Quốc, lời nào liền lái xe .

      ***

      Lái đến sạp báo, Thi Nam Sênh lấy tiền lẻ mua tờ tạp chí Mango. Ngay trang đầu đăng những tin về và Bạch Thiên Thiên. Song song với những tin tức đó là những tấm ảnh mà ngày hôm qua đứng ra bảo vệ .

      Mà cái tiêu đề với hàng chữ to tướng là: Tổng giám đốc tập đoàn Thi thị quay lại với Bạch Thiên Thiên, mà vị hôn thê của ông ấy quyến rũ công tử Mộ Trầm .

      Thiên Tình cùng Trầm ?

      nhíu mày nhìn xuống phía dưới, là mấy tấm ảnh chụp lớn.

      Tờ thứ nhất, Thiên Tình được Mộ Trầm ôm vào lòng. Tờ thứ hai, Thiên Tình mặc áo khoác da của Mộ Trầm , tình tứ e thẹn dựa dẫm ngồi phía sau xe cậu ta. Tờ thứ ba, hai người tươi cười với nhau vào nhà của công tử Mộ.

      đó còn chú thích ràng là cả đêm Thiên Tình chưa từng bước chân ra khỏi cánh cửa nhà họ Mộ.

      Giỏi lắm! Cảnh Thiên Tình!

      như thằng ngốc ngồi ngoài đường đợi suốt cả đêm, còn vui vẻ ở bên Trầm ? Hơn nữa còn bên nhau thâu đêm! Thảo nào nghe điện thoại mình, còn tắt luôn điện thoại nữa! ra là sợ mình quấy rầy! !

      Thi Nam Sênh phát điên vò nát tờ báo trong tay, giận dữ ném tờ báo qua bên, hung hăng nện đấm lên tay lái.

      tìm điện thoại bấm số gọi cho người.

      Khi Mộ Thiệu Đàm nhận được điện thoại Nam Sênh ta vẫn còn ngủ. Đột nhiên nghe giọng cực lạnh truyền đến, "Tối hôm qua, có phải Cảnh Thiên Tình qua đêm ở nhà cậu hay ?"

      "Sao cậu biết?" Mộ Thiệu Đàm mơ mơ màng màng , " phải con bé ấy bảo tôi đừng lại với cậu ư?"

      Giỏi ! ta còn dám căn dặn hai em giấu mình! Có tật giật mình sao?

      "Có phải hai người họ ở chung với nhau ?" Thi Nam Sênh nghe được khi mình chuyện dường như nghiến răng mà .

      “Sao tôi biết được à?" Mộ Thiệu Đàm trở người chép chép miệng, "Lúc tôi lên giường ngủ cả hai vẫn còn ở chung phòng. Về phần có làm cái gì hay tôi cũng cho lắm. Cậu nên hỏi người của cậu hơn."

      Chiếc điện thoại di động trong tay sắp bị Thi Nam Sênh bóp nát.

      Mộ Thiệu Đàm ở bên kia tiếp tục ca cẩm: “Tôi thấy hình như em trai tôi rất thích con bé Thiên Tình ấy, chẳng phải bây giờ cậu có Bạch Thiên Thiên rồi sao? Hay cậu hãy trả tự do cho Thiên Tình để tác hợp cho hai đứa ."

      Thi Nam Sênh trả lời trả vốn gì mà tức giận cúp luôn điện thoại.

      Tác hợp cho hai người đó? Được! Thứ đàn bà biết liêm sỉ như thế, Thi Nam Sênh này nào giờ có thiếu! Uổng công mình cứ như thằng hề lo lắng cho ta suốt cả đêm!

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 29: Rời
      Edit: TiêuKhang

      Thi Nam Sênh lại nhận được cú điện thoại, là của mẹ gọi. cũng đại khái đoán được là chuyện gì.

      "A Sênh, mẹ ở nhà con đợi con, con hãy lập tức trở về nhà!"

      "Mẹ, con...." Thi Nam Sênh tính mở miệng nhưng bà Thi cũng thản nhiên ngắt lời , "Có chuyện gì về rồi hẵng ."

      Dứt lời cúp luôn điện thoại.

      Thi Nam Sênh chỉ đành phải lái xe quay về.

      Sau khi vào cửa thấy bà Thi cao quý sang trọng ngồi ở phòng khách, còn Bạch Thiên Thiên ngoan ngoãn lễ phép ngồi ngay ngắn bên cạnh trò chuyện với bà, cả khách lẫn chủ đều cười rất vui vẻ.

      bàn trà trước mặt họ hiển nhiên còn đặt tờ báo lá cải buổi sáng. Cũng ràng nhìn thấy được hình ảnh của Thiên Tình và Mộ Trầm ....

      Thi Nam Sênh cau mày, bỗng cảm thấy lồng ngực ngột ngạt khó thở, phiền não nới lỏng cà vạt.

      "A Sênh, về rồi!" Bạch Thiên Thiên ân cần đứng dậy, bước lên phía trước thân mật bám lấy cánh tay Thi Nam Sênh.

      Thi Nam Sênh gì, chỉ chào hỏi bà Thi: "Mẹ, mới sáng sớm sao mẹ lại tới đây?"

      "Con còn biết mẹ đến vì chuyện gì sao?" Bà Thi nhìn con trai, ngón tay gõ gõ lên tờ báo, "Thiên Thiên bây giờ cũng về rồi, con dự tính thế nào đây?"

      Lại là giục cưới!

      "Mẹ...."

      "Con thừa biết sức khỏe mẹ tốt, bất cứ lúc nào cũng có thể ra . Nếu như con thể cho mẹ được đứa cháu trai, ít ra con cũng nên để mẹ được nhìn thấy ngày con trai của mẹ thành gia lập thất chứ?" Bà Thi điềm tĩnh nhã nhặn mở miệng.

      "Mẹ, mẹ bậy gì vậy, phải sức khỏe mẹ rất tốt sao?" Thi Nam Sênh chút tâm trạng cũng có, vô cùng mệt mỏi ngồi phịch xuống ghế sô pha. Liếc nhìn vẻ mặt thấp thỏm chờ mong của Bạch Thiên Thiên , “ con vẫn chưa muốn kết hôn. Mẹ, khi đến thời điểm thích hợp, con tự khắc kết hôn."

      Đôi mắt sắc sảo của Bạch Thiên Thiên cũng từng chút tối .

      "Vẫn chưa muốn kết hôn? A Sênh, vui chơi cũng nên có giới hạn. Trước kia Thiên Thiên chưa quay về, mẹ biết trong lòng con thủy chung chỉ nhớ có mỗi mình con bé, cố chấp chịu buông. Nhưng bây giờ Thiên Thiên trở lại, con còn chịu cưới Thiên Thiên? Sao hả, chẳng lẽ con lại muốn để Thiên Thiên rời bỏ con lần nữa? Hoặc là , con Thiên Tình rồi?"

      Lời bà Thi khiến Bạch Thiên Thiên siết chặt nắm tay, đồng thời cũng làm cho Thi Nam Sênh giật mình sững sờ.

      Đúng vậy! Mình rốt cuộc băn khoăn điều gì? phải mình Bạch Thiên Thiên đến chết sống lại sao? Vậy tại sao bây giờ lại còn cảm giác muốn ở bên cạnh nữa? Ngược lại, trong đầu đều đầy ắp bóng hình của tiểu tinh kia?

      Chẳng lẽ, mình bị ta làm mê muội rồi sao?

      Bầu khí trong phòng khách đột nhiên yên tĩnh hẳn.

      Sau đó bất ngờ nghe được tiếng bước chân nhàng dừng lại ở cửa ra vào. Thi Nam Sênh chỉ hơi nghiêng mắt phát bóng người đứng ở đó.

      Cảnh Thiên Tình?

      Hừ! Cuối cùng cũng chịu về rồi? Những lời mẹ vừa , hẳn là cũng nghe được?

      Thiên Tình thể ngờ tới, khi quay trở lại thấy bà Thi cũng ở đó.

      Hơn nữa....

      Những lời của bà đều lọt hết vài tai . Nhất là câu cuối cùng kia, tựa như cành liễu lướt qua trái tim , khiến cách nào điều khiển nổi trái tim mình, để mặc nó tự nhiên nhảy loạn thình thịch.

      Biết trước đáp án ra sao, nhưng vẫn khờ dại ôm ấp tia hy vọng.

      Cho đến khi....Từng lời lẽ lạnh lẽo truyền vào trong tai.

      "Mẹ, con trai mẹ đâu phải đồ ngốc, nếu bạn xinh đẹp còn ưu tú như Thiên Thiên đây, mẹ cho rằng con còn có khả năng phải lòng người vì tiền mà có thể bán rẻ thân xác, thậm chí còn bỉ ổi tới mức có ý định bán luôn con của ta sao?"

      Từng lời Thi Nam Sênh như có muôn vàn mũi kim, từng mũi từng mũi xỏ xuyên vào màng nhĩ Thiên Tình, làm đau nhói mỗi sợi dây thần kinh trong cơ thể .

      Hơi sức cả người, giống như trong lúc bị rút sạch hết, chân hoàn toàn đứng vững nữa, bàn tay chỉ có thể run run bám chặt vào kệ giầy, mới có thể gắng gượng cho mình đổ xuống.

      Đầu ngón tay tái nhợt bấu mạnh vào thanh gỗ.... ra bấy lâu nay, ở trong lòng ấy mình chính là người như thế....

      Nhưng nào có biết rằng, .... rất nhiều, rất nhiều năm qua....

      "A Sênh, con gì vậy chứ?" Đối với lời lẽ miệt thị vô tình của con trai, bà Thi cũng chịu được nhíu mày.

      Thi Nam Sênh lại : "Mẹ, con đồng ý với mẹ, cùng Thiên Thiên kết hôn!"

      Thân hình Thiên Tình run lên, khoảnh khắc nghe được câu đó, hô hấp như ngừng lại rất lâu, rất lâu....

      "A Sênh?" Bạch Thiên Thiên dám tin ngước nhìn .

      Bà Thi cũng nhìn con trai, "Con đồng ý kết hôn?"

      Thi Nam Sênh đứng lên, dùng hành động để biểu đạt ý nguyện của . vươn tay tóm lấy eo Bạch Thiên Thiên, cúi đầu đặt lên bờ môi mềm mại của nụ sâu….

      Dường như cảm thấy hôn như vậy vẫn còn chưa đủ, tiếp sau đó, bất chợt bưng lấy ót Bạch Thiên Thiên tăng thêm sức áp mạnh, áp môi mình lên môi Thiên Thiên cuồng nhiệt hấp thu hương vị của ....

      màn này, rất đẹp….nhưng cũng rất đau....

      Thiên Tình còn hơi sức để đứng xem tiếp nữa, cố bám kệ giầy từ từ trượt xuống ngồi mặt đất....

      Nước mắt cũng lặng lẽ tuôn rơi.

      Sợ mình khóc ra thành tiếng, chỉ có thể cắn chặt bờ môi đến tím tái rỉ máu….

      Phải…

      sao có thể sánh bằng Bạch Thiên Thiên chứ? Bạch Thiên Thiên là thiên nga, còn chẳng qua chỉ là vịt bầu xấu xí mà thôi....

      Cảnh Thiên Tình, mày cũng nên tỉnh lại rồi!

      ***

      Thiên Tình biết mình đứng lên bằng cách nào, hai chân vừa như đổ chì lúc này bỗng nhiên hoạt động cất bước, cố gắng xoay người chuẩn bị rời .

      Sau lưng bỗng vang lên tiếng quát lạnh lẽo….

      "Cảnh Thiên Tình! Tôi có cho phép sao?"

      Thiên Tình run lên nhưng quay đầu lại. Nếu quyết định cùng Bạch Thiên Thiên kết hôn, còn gọi lại để làm gì?

      " lên lầu thu dọn đồ đạc của ngay. Từ nay về sau, tôi muốn nhìn thấy bóng dáng của , cũng muốn thấy bất kỳ thứ gì thuộc về ở đây nữa!" Hai mắt Thi Nam Sênh kiềm nén lửa giận, trong đó là vô tình và tàn nhẫn.

      Thiên Tình xoay người lại, trợn trừng mắt đón lấy ánh nhìn hề che giấu chán ghét của .

      biết tại sao lại tức giận đến vậy, nhưng giờ phút này, muốn tìm hiểu nữa!

      "Thi tiên sinh, cám ơn rốt cuộc cũng chịu để tôi rời ." Hồi phục lại tinh thần, Thiên Tình rất cố gắng, rất nỗ lực che giấu nỗi đau nơi đáy mắt, nhìn nặn ra nụ cười nhưng khóe mắt ngân ngấn nước, “Hôm nay tôi đến vốn cũng muốn với chuyện này. tại, xem ra tôi cũng cần nhiều lời thêm nữa."

      ta, cứ như vậy muốn ? Nóng lòng muốn rời khỏi nơi này tới vậy sao?

      Thi Nam Sênh siết chặt quả đấm, chỉ cảm thấy nụ cười đó của chói mắt.

      Thiên Tình thêm gì nữa, chỉ thản nhiên nghiêng người, cố nuốt lệ bước ngang qua người lên lầu.

      biết, bắt đầu từ giây phút này, quan hệ giữa mình và Thi Nam Sênh kết thúc....

      Mặc kệ thời gian qua, thầm bao lâu chăng nữa....

      ***

      May mà Thiên Tình vốn cũng có đồ gì nhiều, bởi vì khi tới chuẩn bị trước có thể rời bất cứ lúc nào, cho nên chỉ mang đến vài bộ đồ đơn giản cùng sách vở. rất nhanh thu thập xong và xuống lầu.

      Mọi người ở dưới lầu ngước lên nhìn với mỗi tâm trạng riêng, chỉ trừ Thi Nam Sênh. ngồi mình trầm ngâm ghế sô pha, đầu cũng ngước lên lần nào. Hoàn toàn có ý muốn liếc nhìn đến .

      Người làm trong nhà ai cũng nhìn bằng ánh mắt đồng tình, như thể là người vợ đáng thương bị chồng ruồng bỏ đuổi ra khỏi nhà....

      "Thiên Tình, cháu đừng để bụng những lời A Sênh nhé." lòng Bà Thi rất quý mến Thiên Tình, cũng biết tình cảm của Thiên Tình dành cho con trai mình.

      Sở dĩ lần trước chọn đúng để tiếp cập Thi Nam Sênh, cũng là do bà nhận ra được phần tình cảm đó. Cho nên tại mới đành lòng lên tiếng an ủi .

      " sao ạ, những lời Thi tiên sinh đều là ." Thiên Tình khẽ mỉm cười, ánh mắt lấp lánh sáng.

      Bà Thi ngược lại nhất thời sững sờ, biết phải gì thêm.

      Bạch Thiên Thiên ở bên nãy giờ cũng ngờ mọi chuyện lại chuyển biến thành ra thế này. Trong bụng vui vẻ thôi nhưng vẫn giả bộ thương cảm bước lên nắm tay Thiên Tình.

      "Thiên Tình, nào giờ tôi vẫn xem như em mình vậy, ngày kết hôn của tôi và A Sênh, nhất định phải tới tham dự hôn lễ của chúng tôi đó nhé!"

      Trái tim Thiên Tình như bị ai khoan cho lỗ, khó chịu đến mức khiến tưởng chừng thể nào thở được.

      Nhưng muốn biểu yếu đuối để nhận lấy khinh thường của trước khi , ráng nặn ra nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, “Hôn lễ của hai người, tôi tham gia. Nhưng cũng xin chúc mừng cho hai người....”

      Nghĩ đằng nẻo ngờ lại khó mở miệng đến vậy.

      Thiên Tình ra khỏi biệt thự, đem hành lý cột lại ở yên sau xe đạp, sau đó mải miết mình đạp xe đạp chạy xuống núi.

      Gió lạnh vù vù thổi tới từng cơn quất vào mặt, đau đến Thiên Tình kiềm nén được lệ chảy đầy mặt.

      giơ tay lau nó mà để mặc cho từng cơn gió lạnh xua tan...

      Chào tạm biệt Thi Nam Sênh....

      Cũng hẹn ngày gặp lại.....Thi Nam Sênh....

      ***

      Cho đến bóng dáng của Thiên Tình hoàn toàn biến mất khỏi biệt thự, thế nhưng Thi Nam Sênh vẫn còn ngồi đó nhúc nhích.

      Đáy mắt chứa đầy bão giận khiến ai dám đến gần lúc này.

      chết tiệt kia! Quả nhiên thể đợi chờ được nữa, nóng lóng muốn rời khỏi mình như thế cơ đấy! kịp chờ đợi muốn đến bên cạnh Mộ Trầm !

      Còn chúc mừng sao? Chẳng lẽ, lòng mong muốn cưới người khác ư?

      Bạch Thiên Thiên cùng bà Thi liếc mắt nhìn nhau, thận trọng rót cho ly nước, "Đừng tức giận, uống chút nước trước."

      Tức giận?

      Thi Nam Sênh cười lạnh, “Tại sao con phải tức giận?"

      Vì Cảnh Thiên Tình? Có đáng ? ta chẳng qua là món hàng mình bỏ tiền ra mua, có phản bội có làm sao đâu chứ? cũng sớm biết cuộc sống riêng tư của thối nát cỡ nào rồi, cho nên có cần phải vì ta mà tức giận ?

      ràng nghĩ vậy, nhưng hiểu sao lồng ngực lại khó chịu tức tối, như bị ai đó nhét cho đống vải khiến cảm thấy hô hấp cũng bắt đầu khó khăn.

      Nuốt ực ngụm nước lớn xuống, nhưng vẫn thể nào xua tan được cái cảm giác đó, ngược lại còn cảm thấy buồn bực hơn.

      Khốn kiếp!

      ***

      Thiên Tình xách theo hành lý vào cửa, Cảnh Kiến Quốc vui vẻ hí hửng ngồi đếm tiền ở nhà trước. Đây là lần thứ mười ông đếm số tiền này rồi.

      ngờ số tiền này lại dễ có đến thế, chỉ mở miệng đại vài câu, Thi Nam Sênh cho ông gần mười ngàn tệ.

      Nếu lần nào cũng được như thế này, vậy sau này mình cần phải bôn ba kiếm tiền nữa, cứ bảo con đến chỗ đó lấy là được.

      Xấp tiền dầy cộm bàn khiến Thiên Tình sửng sốt. Tiếp theo đó, lập tức buông hành lý trong ta nhanh tới.

      "Cha, tiền này ở đâu cha có?"

      Cảnh Kiến Quốc thấy Thiên Tình bước tới, ông vội vàng quơ hết tiền tính nhét vào túi.

      Thiên Tình lo lắng kéo ông lại, "Cha, cha mau cho con biết, số tiền này rốt cuộc ở đâu cha có?" hoảng sợ dám tưởng tượng.

      Lần trước cha cũng đột nhiên mang về khoản tiền nguồn gốc, ông còn lừa là do mình cá độ thắng được, kết quả là giựt ví của người ta ở phố, cuối cùng phải ngồi hai năm tù. (chẹp…hết )

      số tiền lớn thế này, nếu ông vẫn chứng nào tật nấy, chỉ sợ lần này biết ngồi bao lâu.

      "Tiền này là của cha! Mày có tư cách xen vào." Cảnh Kiến Quốc hất tay Thiên Tình ra.

      "Cha, tiền tài bất nghĩa chúng ta thể sử dụng!" Thiên Tình gằn giọng lớn tiếng , sau đó vươn tay muốn đoạt lại xấp tiền.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 30: Tại sao lại đợi cả đêm
      Edit: TiêuKhang

      Cảnh Kiến Quốc tránh thoát được, "Ai đây là tiền bất nghĩa! Mày tưởng cha mày là đồ ngu chắc, làm lại cái chuyện vớ vẩn kia à! Tiền này là sáng nay Thi Nam Sênh cho cha mày đấy!"

      Thiên Tình ngạc nhiên hỏi, " ấy cho cha? Sao ấy lại cho tiền cha?"

      “Cha thấy thằng nhóc đó hình như thích con rồi. Hôm nay trời vừa sáng, thấy cậu ta lái xe tới trước cửa nhà. Con cũng biết đó, dạo gần đây đầu cha đau suốt, cho nên mới mở miệng hỏi cậu ta ít...."

      Thiên Tình vừa hoảng vừa giận, chỉ còn chưa rơi nước mắt nữa thôi, "Cha, chúng ta phải ăn xin, sao cha có thể tìm ấy hỏi tiền như vậy được chứ? Cha cần tiền sao chịu với con?"

      Ở trước mặt , thảm đến nỗi ngay cả chút tôn nghiêm cuối cùng cũng còn....

      , phải là, kể từ khi dùng cách thức đó xuất trong cuộc sống của tôn nghiêm sớm biến mất hầu như còn rồi....

      Chẳng trách lại chán ghét mình ra mặt như vậy....

      "Tìm mày hỏi, tìm mày hỏi! Mày có thể giống được như cậu ta, vung tay liền cho mười ngàn tệ sao? Cha thấy thằng nhóc đó thích con thích đến mê mẩn luôn rồi. Thiên Tình à, con phải cố gắng chút, tranh thủ để…."

      "Cha!" Thiên Tình cảm thấy nhục nhã lắm rồi, chỉ đành cắt ngang những lời kế tiếp của Cảnh Kiến Quốc.

      Vành mắt ửng đỏ nhìn cha mình, "Cha, đưa tiền cho con, con mang trả cho người ta!"

      Cảnh Kiến Quốc nắm chặt tiền trong tay, " được! Tiền này người ta cho cha rồi là của cha! Mày muốn trả tự lấy tiền mình mà trả ."

      Thiên Tình quá biết cha mình là hạng người gì, số tiền này chắc chắn ông chịu trả lại.

      thèm nữa, tức giận xoay người sắp xếp lại hành lý của mình.

      Cảnh Kiến Quốc vừa thấy túi hành lý của , liền nhíu mày hỏi, "Thiên Tình, chuyện này là sao? Chuyển hết đồ đạc về đây làm gì?"

      Thiên Tình ngồi xổm đất tiếp tục sắp xếp đồ đạc, chua xót mất lúc tâm trạng mới thực bình tĩnh lại.

      Bình tĩnh đến khác thường, cho nên chỉ mở miệng: "Cha, con đem số tiền kia trả lại cho người ta. Từ nay về sau, con và Thi Nam Sênh còn bất kỳ quan hệ nào nữa."

      Giọng nghe ra cảm xúc gì ở bên trong, chỉ có đôi môi hơi tái nhợt tiết lộ tâm trạng của giờ phút này.

      Cảnh Kiến Quốc chết đứng giây, giây kế tiếp, kích động tóm lấy Thiên Tình từ mặt đất đứng lên, "Mày vừa gì?"

      "Giao dịch của con và ta, kết thúc rồi...." Dường như phải dùng hết sức lực toàn thân mới có thể khó khăn thốt ra mấy chữ này.

      "Kết thúc? Chẳng lẽ mày bị nó đuổi ra khỏi cửa rồi à?"

      Đuổi ra khỏi cửa?

      Bốn chữ này quá vô cùng chính xác. đúng là bị đuổi ra khỏi cửa....

      "Mày....Mày đúng là cái thứ nuôi tốn cơm tốn gạo mà!" Cảnh Kiến Quốc giơ tay định tát cho Thiên Tình cái, nhưng khi thấy ánh mắt của ông lại rủ tay xuống, cảm thấy lồng ngực tức nghẹn mà có chỗ để phát tác.

      Ông đá văng đống hành lý của Thiên Tình, trong căn nhà cũ kỹ bỗng phát ra tiếng vang lớn, kinh động ai nghe cũng cũng hoảng hồn.

      "Bà con hàng xóm đều biết bạn trai mày là đại gia có tiền. Ba mày còn tính theo mày vào biệt thự kia hưởng phúc lúc tuổi già. Còn mày giỏi rồi, biệt thự ở được còn bị tống cổ !" Cảnh Kiến Quốc nổi trận lôi đình, gân xanh giăng đầy mặt.

      Thiên Tình chỉ cảm thấy cõi lòng thê lương lạnh lẽo.

      Sớm đoán được có ngày cha giận như thế này.

      cũng cảm thấy tâm mình như lạnh, ngay cả câu cũng muốn thanh minh.

      im lặng nhặt lên quần áo lẫn sách vở bị Cảnh Kiến Quốc đá văng đầy đất, xong xuôi hết mới mở miệng: "Cha, cha nên kiếm việc làm ."

      Cảnh Kiến Quốc hừ lạnh tiếng, quơ lấy xấp tiền rồi hùng hùng hổ hổ ra cửa.

      Căn nhà thoáng chốc chỉ còn lại mỗi mình Thiên Tình.

      Sững sờ nhìn bóng lưng cha biến mất, rốt cuộc chịu được nữa từ từ ngồi khụy xuống nền nhà, cuộn chặt người lại vùi mặt giữa hai đầu gối, nấc nấc vài cái rồi bật khóc tức tưởi.

      Sao mọi chuyện lại thành ra thế này?

      Rốt cuộc bản thân làm sai điều gì?

      Dọn dẹp mọi thứ xong đâu vào đó, lúc Thiên Tình ôm tập học, vừa ra tới đầu ngõ gặp thím Vương hàng xóm ở sát bên nhà.

      "Thím Vương, chào buổi sáng." Thiên Tình gượng gạo chào hỏi.

      Thím Vương gật đầu cười ha ha mới : "Thiên Tình nè, cái người hôm qua lái xe hơi tới đây có phải là cậu bạn trai tặng cháu sợi dây chuyền kim cương gì đó ?"

      "Dạ?" Thiên Tình sửng sốt hỏi theo bản năng: "Thím Vương, thím người đó lái xe hơi sao?"

      "Bảng số xe tôi nhận ra. Chỉ nhớ biển số là A2888!"

      "A2888?" Thiên Tình trong lòng giật mình. Số xe này còn lạ gì nữa.

      Mặc dù chỉ ngồi qua xe Thi Nam Sênh có vài lần, nhưng tối đêm nào cũng đều lặng lẽ ngồi cửa sổ thầm đợi chờ xe lái vào ga ra.

      Từng con số ràng đến mức như dùng dao khắc sâu vào lòng vậy….Nhưng sao lại tới nhà ?

      "Thím Vương, thím chắc nhìn lầm chứ ạ?"

      "Ề, sao có thể nhìn lầm được chứ! Tôi còn qua lại nhìn cậu ta mấy lần mà. Sáng nay phải cha cháu còn hỏi cậu ta hỏi tiền đó sao? Hôm qua cậu ta lái xe tới rồi đỗ xe ở trước nhà cháu cả đêm! Tôi ngủ nửa đêm có dậy mấy lần, mà lần nào cũng thấy cậu ta vẫn còn ở đó à."

      "Cả đêm?" Thiên Tình thể tin trố mắt, nhịp tim cũng tăng tốc bất thường.

      "Ừ. Sáng sớm bị cha cháu gọi dậy mới đó! Nhất định là đợi cháu rồi còn gì."

      Những lời thím Vương ngừng vang vọng mãi trong đầu Thiên Tình.

      ôm túi sách đứng đó lâu như người mất hồn.

      Thi Nam Sênh....

      Tối hôm qua.... ấy ở đây đợi mình cả đêm sao? Có là đợi mình ? Vậy....Có thể có chút nào....Là bởi vì lo lắng cho mình hay ....

      Nhưng, nếu quả đúng là vậy, tại sao sáng nay lại ra những lời nhục nhã mình như thế....

      Rốt cuộc nghĩ gì?

      Thiên Tình sờ sờ điện thoại trong túi. Đột nhiên rất muốn gọi điện cho để hỏi xem về chuyện ngày hôm qua....

      Nhưng mà....Còn chưa kịp kết nối, vội vàng cúp máy.

      Cảnh Thiên Tình! Còn gọi làm gì nữa chứ? Chẳng lẽ quên mới sáng nay mày bị đuổi như thế nào, quên bị làm nhục ra sao rồi à?

      Chẳng lẽ gọi đến để nghe thêm trận thóa mạ nữa sao?

      ! muốn!

      Thiên Tình cắn môi ép mình phải cất điện thoại vào, tay kiềm được run run.

      Nếu còn quan hệ gì với nhau, vậy hãy để cho tất cả mọi thứ cứ theo gió cuốn mà thôi....

      Đêm qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì, cũng còn quan trọng nữa.

      ***

      Vừa vào đến lớp học, thấy Tư Noãn mệt mỏi nằm nhoài ra bàn.

      Thấy thiên tình bước vào, lười biếng hé hé mắt hỏi: "Hôm qua hẹn hò với đàn sao rồi, vẫn thuận lợi chứ?"

      Tư Noãn nhắc tới thôi, nhắc tới liền làm cho Thiên Tình nhớ lại chuyện tối qua thiếu chút nữa bị Thi Nam Sênh bạo hành ở ngay rạp chiếu phim.

      Chóp mũi cay cay, mím môi lắc lắc đầu, "Xem được nửa chừng bỏ về."

      "Hả? Xảy ra chuyện gì? Phim dở lắm sao?" Tư Noãn lập tức ngồi thẳng dậy. Thiệt là lãng phí công lao khổ nhọc của mình mà!

      " có." Thiên Tình lấy tập sách ra, mới giọng : “Xem được đến giữa chừng …. ấy…bất ngờ xuất ."

      "Thi Nam Sênh?" Tư Noãn chép miệng , "Tối hôm qua tự nhiên ta bất ngờ đến quán bar tìm cậu, do mình cũng tức quá nên mới cậu hẹn hò với bạn rồi, ngờ ta lại chạy tìm cậu."

      Thiên Tình sững sờ, "Cậu , ấy đến quán bar tìm mình sao?"

      "Ừm! Nhưng thấy cậu có ở đó, nên cũng ngay luôn."

      Từng ngón tay thon để chồng sách của Thiên Tình hơi siết chặt lại.

      Suốt đêm qua luôn tìm mình? Nhưng tìm mình có việc gì?

      "Nè, Thiên Tình, sao đờ người ra vậy?" Tư Noãn quơ quơ tay ra trước mặt , thấy Thiên Tình sực tỉnh hoàn hồn mới : “Mình nhé, mình thấy rất nghi nghờ, có phải Thi Nam Sênh thích cậu rồi chăng? Hôm qua vừa nghe cậu hẹn hò với bạn xem phim, sắc mặt ta lập tức thay đổi liền, rất khó coi."

      ấy thích mình? Có thể sao?

      Trong mắt , sợ rằng ngoài Bạch Thiên Thiên ra, vĩnh viễn chẳng ai thay thế được!

      Thiên Tình khổ sở cười tiếng, " thể nào. Noãn Noãn, mình và ấy....Kết thúc rồi...."

      "Hả?" Tư Noãn kinh ngạc thôi.

      Thiên Tình lặp lại lần nữa, " kết thúc rồi."

      "Trời ạ, may mắn quá!" Tư Noãn vui mừng khôn xiết, bất chấp hình tượng trợn trắng mắt, "Cuối cùng cũng cần lo lắng cho tương lai sau này của cậu có dính dáng gì với ta nữa rồi. Mình thấy đàn Ngũ cũng được đấy chứ, hay là cậu thử tìm hiểu ấy xem....À phải rồi, hôm kia mình mới quen được bên hội nghiên cứu khoa học trông cũng lịch lãm phong độ lắm, còn có...."

      "Noãn Noãn, tới giờ học rồi!"

      rất, rất bất đắc dĩ mà nhắc nhở.

      Trong thời gian ngắn, muốn phải đón nhận thêm người khác nữa là hoàn toàn có khả năng. Thiên Tình rất hiểu bản thân mình.
      Last edited by a moderator: 17/4/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :