1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng giám đốc, xin tha tôi! - Đoan Mộc Ngâm Ngâm (Full+ eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Trà Xanh

      Trà Xanh Active Member

      Bài viết:
      254
      Được thích:
      136
      Chương 187: Gặp lại sau kết thúc


      Bà Lục đẩy cửa vào thấy dáng vẻ này của con mà đau lòng dứt. Chậm rãi tới ngồi xuống ôm con vào lòng.

      Vãn Tình tủi thân vùi vào vai mẹ bật khóc tức tửi. Hình ảnh căm hận của Lục Yến Tùng như như ở trước mắt như muốn xuyên thủng lồng ngực .

      “Vãn Tình, có phải có chuyện gì hiểu lầm mà con thể được đúng ?” Bà Lục ôm chặt con .

      Vãn Tình lên tiếng, chỉ im lặng rơi lệ.

      Bà Lục cũng thêm gì nữa. Vốn muốn để mặc tình cảm của hai đứa phát triển tự nhiên, nhưng ngờ việc hôm nay lại biến thành ra nông nỗi này.

      *

      Những ngày tháng về sau cứ thế trôi qua. Sức khỏe Vãn Tình cũng dần hồi phục tốt lên. Có điều, thỉnh thoảng vào nửa đêm thường hay mơ thấy đứa bé có duyên với mình mà khóc giật mình tỉnh lại.

      Nhưng dù có thế nào duyên phận với đứa con bé thực chấm dứt. Cũng xóa sạch mối quan hệ giữa và Lục Yến Từng. Cả hai chẳng vòn vướng mắc nào nữa.

      Hôm nay lúc thu dọn đồ chuẩn bị tan tầm, bất ngờ nhận được điện thoại của mẹ.

      "Vãn Tình, tối nay con sang nhà dùng cơm với mẹ nhé?"

      Vãn Tình hơi ngạc nhiên, hỏi lại: "Mẹ, có chuyện gì sao ạ?"

      "Ừm, có chút chuyện." Bà Lục im lặng lát, mới tiếp: "Công ty bên Mỹ vừa mở thêm chi nhánh cần người, A Tùng chủ động muốn sang đó."

      Nghe thấy lời này, lồng ngực Vãn Tình chợt căng lên. muốn sang Mỹ sao?

      "Ra là tiệc chia tay..." cố để giọng mình bình tĩnh.

      "Ừm. Lần này có lẽ nó cũng mất vài năm, nên gia đình họp lại ăn bữa cơm vui vẻ để chia tay nó."

      mấy năm? Bàn tay cầm điện thoại của Vãn Tình bất giác siết chặt. trầm mặc hồi lâu mới giọng : "Mẹ, con đến đâu. Hay là để lần khác con về thăm mẹ nhé?"

      Bà Lục thở dài, "Để vuột mất lần này, có lẽ các con còn duyên phận nữa..."

      Vãn Tình cười khổ. ra, duyên phận giữa hai người đó giờ vốn chưa từng có, " ấy muốn nhìn thấy con đâu. Nếu ấy muốn sang Mỹ vậy hãy để ấy vui vẻ mà ra , thấy con chỉ khiến ấy mất hứng thêm thôi..."

      "Nếu con quyết định thế mẹ cũng cố khuyên nữa. Sáng mai A Tùng bay rồi, nếu con có gì muốn với nó hãy gọi điện."

      Vãn Tình cười khổ, đáp : "Con biết rồi mẹ."

      thêm vài ba câu nữa, hai mẹ con mới tắt máy.

      Trái tim đập mạnh, tay siết chặt điện thoại, Vãn Tình chút sức lực gục xuống bàn, đến cả thở cũng thấy khó khăn...

      ***

      Lục Yến Tùng về nhà họ Lục rất sớm.

      cũng biết tại sao mình lại muốn về sớm như vậy, chỉ do hai chân nghe lời, ngay cả công việc chưa làm xong vội vã về.

      Về nhà rất sớm, cho nên những người khác đều có ở nhà. ngồi ghế sofa, lật giở quyển tạp chí Tài chính & Kinh tế, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ.

      "Kính coong..." Tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên, tròng mắt hơi lóe sáng, chỉ còn thiếu chút chạy bay ra mở cửa.

      Nhưng giây sau...chợt khựng lại ngồi trở về ghế với dáng vẻ lạnh lùng vốn có. Mình vừa định làm gì vậy?

      "Mẹ, chú Lục..." giọng trong trẻo, vui vẻ truyền vào tai khiến Lục Yến Tùng giật mình.

      Vẻ lạnh lùng mặt lập tức biến mất, thay vào đó là hụt hẫng mất mát. Người đến phải Cảnh Vãn Tình mà là Cảnh Thiên Tình.

      "Các con tới rồi sao? Mau vào nhà ." Lục Thánh Duy dẫn đầu bước vào nhà.

      "Chú Lục." Thi Nam Sênh chào hỏi.

      Lục Yến Tùng đặt quyển tạp chí trong tay xuống, trò chuyện cùng mọi người.

      Thời gian từng chút trôi qua. Khi kim đồng hồ điểm đến sáu giờ, cũng là tới giờ ăn cơm tối.

      Lục Yến Tùng ngồi đó thỉnh thoảng lại ngây người, trong lòng thấp thỏm yên.

      Thiên Tình luôn quan tâm chị nên chỉ cần thấy Lục Yến Tùng như thế, cũng nhìn ra được, trao đổi ánh mắt với Thi Nam Sênh sau đó vờ như thuận miệng hỏi: "Chú Lục, sao chị con chưa tới? Con đói lắm rồi."

      "Chị con à?" Lục Thánh Duy liếc mắt nhìn sang con trai, mới : "Con bé tối nay bận việc, tới được."

      "Thế ạ..." Thiên Tình gật đầu, liếc nhìn Lục Yến Tùng.

      Ánh mắt của vẫn bình tĩnh như cũ. Chỉ có điều...Sắc mặt xa sầm lại, tiết lộ cảm xúc vui của .

      Cảnh Vãn Tình...Lại tránh mặt mình!

      Được lắm...Xem ra ta còn dứt khoát hơn cả mình. Ngay cả chút đắn đo do dự cũng có.

      ***

      Đêm khuya yên tĩnh. Ánh trăng lạnh lẽo buông xuống.

      Cha ngủ. Vãn Tình ngồi mình trước cửa nhà ngẩng đầu nhìn về phía chân trời xa thẳm.

      Thiên Tình gọi điện tới, chuyện với mấy câu, thỉnh thoảng có nhắc tới Lục Yến Tùng, cũng chỉ làm như để ý chuyển sang chủ đề khác.

      Dù bản thân cố gắng coi mọi chuyện có gì, nhưng khó chịu trong lòng chỉ mình nhất.

      Bóng đêm thanh vắng như ngừng cào xé tim . Nhưng...dù có ra sao tất cả cũng kết thúc rồi.

      "Tạm biệt... Yến Tùng..." nhìn lên bầu trời đêm yên tĩnh mà tự mình lẩm bẩm. Từ từ nhắm mắt, mặc cho dòng lệ từ khóe mắt lăn dài xuống đôi gò má….

      ***

      Phát thanh viên lần nữa giục hành khách mau lên máy bay.

      "Lục tổng, đợi ai sao?" Trong phòng chờ VIP, trợ lý hỏi Lục Yến Tùng.

      Chỉ còn mấy phút nữa là máy bay cất cánh rồi, nhưng Lục tổng cứ nấn ná lại chưa chịu , hoàn toàn giống với tác phong trước giờ.

      Ánh mắt Lục Yến Tùng tối lại, trả lời mà đứng dậy, "Chúng ta lên máy bay thôi."

      Trợ lý lúc này mới thở phảo nhõm. Cuối cùng cũng kịp giờ chuyến bay rồi. Hai người trước sau lên máy bay.

      Lục Yến Tùng bao giờ biết được, ở phía ngoài cửa kiểm an, có bóng dáng mảnh khảnh đứng nhìn theo bóng chiếc máy bay cất cánh bay đến nước Mỹ xa xôi kia, sau đó mới rời khỏi phi trường.

      mang theo nỡ cùng nhớ thương nơi con tim gửi gắm đến qua bầu trời mênh mông….

      *

      Thời gian thấm thoát trôi nhanh. Mới đó qua gần nửa năm.

      Thiên Tình giờ sinh, mẹ tròn con vuông, tâm trạng luôn căng thẳng của Vãn Tình cuối cùng cũng được buông xuống.

      Ngày hôm đó...

      Vãn Tình tranh thủ lúc rảnh nên mình dạo trong siêu thị, muốn mua cho cục cưng của Thiên Tình vài thứ đồ dùng cho trẻ sơ sinh.

      Xách theo túi đầy đồ, ngang qua cửa hàng thời trang nam, xoay người vào. Sắp tới sinh nhật chú Lục, nhân tiện mua luôn quà cho chú ấy luôn. Sau khi gọi điện cho mẹ hỏi số đo của chú rồ vào trong, cũng mua đồ cho cha nữa.

      Vừa vào…Tầm mắt chạm phải chiếc áo sơ mi màu đen. Chiếc áo sơ mi này hợp với chú Lục, cũng hợp với cha... Nhưng lại hấp dẫn ánh mắt hơn hết thảy những chiếc áo khác.

      Yến Tùng… luôn rất thích mặc sơ mi đen. Chiếc áo này, nếu mặc lên chắc chắn rất đẹp. Bỗng ý thức được mình nghĩ lung tung cười khổ lắc đầu.

      yên lành sao tự nhiên lại nghĩ đến chứ?

      " à, xem chiếc áo sơ mi này sao?" Bên cạnh chợt vang lên giọng xa lạ.

      Lúc này mới hoàn hồn nhìn sang thấy vô cùng quyến rũ cười tươi nhìn mình.

      " ngại quá, có lẽ hơi đường đột, nhưng là vừa nhìn thấy chiếc áo sơ mi này tôi cảm thấy nó rất hợp với bạn trai của tôi. Nhưng nhân viên cửa hàng cửa hàng hện chỉ còn chiếc này thôi. Nhưng nếu thích nó, tôi chỉ đành..." Vẻ mặt người nọ đầy tiếc nuối làm người ta nỡ khước từ.

      ", ra tôi cũng thích nó lắm." Vãn Tình vội vàng giải thích, treo chiếc áo trong tay về chỗ cũ.

      "Tôi chỉ lấy xuống xem chút thôi, ra nó cũng thích hợp với người tôi định mua tặng."

      "Có ? Tôi muốn giành đồ mà người khác thích." Người kia có chút áy náy nên xác nhận lại.

      Vãn Tình cười, " mà. mua !"

      "Vậy, cảm ơn nhiều nhé." Người kia cười tươi.

      Vãn Tình gật đầu, xoay người sang xem những chiếc áo khác.

      "A Tùng, đây là chiếc cuối cùng rồi này. May nhờ có đây nhường lại cho em, nếu phải đợi hàng chuyển về mới mua được."

      kia gọi...A Tùng?

      Vãn Tình có chút buồn cười. ra những người tên này đều thích mặc sơ mi đen? Tò mò xoay người lại, chỉ trong khoảnh khắc chết sững nhúc nhích. Túi đồ và chiếc áo sơ mi cầm trong tay 'bịch' tiếng rơi xuống đất.

      A Tùng...Lục Yến Tùng...Chính là ấy!

      Tuy chỉ thấy mỗi bóng lưng, nhưng vừa nhìn Vãn Tình ngay lập tức nhận ra .

      Tiếng động lớn như vậy khiến tất cả mọi người đều quay lại nhìn . Bao gồm cả Lục Yến Tùng định tính tiền cũng xoay người lại, tầm mắt rơi người .

      Khi thấy khuôn mặt quen thuộc, ánh mắt bỗng dưng lạnh , sắc bén trong mắt tưởng chừng như muốn bắn thủng người .

      "Chính ấy nhường áo lại cho em đó." bên cạnh kéo kéo , "A Tùng, chúng ta lại đó giúp ấy ."

      "Được." ngờ Lục Yến Tùng ngần ngại liền dứt khoát đồng ý. Mặt lạnh bỏ áo sơ mi trong tay sang bên cạnh, chậm rãi tới chỗ Vãn Tình.

      Vãn Tình lúc này hồi phục lại tinh thần, cúi đầu nhặt những thứ rơi đất. Đột nhiên cánh tay vươn tới khiến tim đánh thót cái, tay cũng run run.

      "Cảm ơn... Tôi tự làm được." nhận ra giọng của mình như lạc . Có vẻ bối rối khi gặp lại . phải mấy năm mới trở về sao? Sao lại về bát thình lình như vậy?

      " sao, là bạn tôi bảo đến giúp ." Giọng của Lục Yến Tùng bình tĩnh như hai người trước giờ chưa từng quen biết.

      Gặp lại sau bao ngày xa cách…Chỉ có là kích động kiểm soát được. ra...Chỉ có mà thôi...

      Đồ nhặt xong, Vãn Tình dám nhìn Lục Yến Tùng nữa, vội vàng cảm ơn rồi tránh né ra khỏi cửa hàng. Trái tim đập nhanh đến sao đè nén được.

      *

      Nhìn dáng vẻ vội vã bỏ kia, ánh mắt Lục Yến Tùng càng thêm tối tăm.

      Đây rốt cuộc là nghiệt duyên gì chứ?

      Ngày đầu tiên về nước gặp !

    2. Trà Xanh

      Trà Xanh Active Member

      Bài viết:
      254
      Được thích:
      136
      Chương 188: Gặp nhau chỉ xem như người xa lạ…


      Vãn Tình bước cứ như người mất hồn. Nếu tất cả những chuyện vừa rồi chân như thế, còn cho rằng đó chỉ là ảo tưởng của mình mà thôi.

      ấy là bạn sao? Lúc trước có nghe mẹ và chú Lục buột miệng nhắc đến. đó là con của chủ tịch tập đoàn nào đó, du học bên Mỹ. Hai ngươi đến với nhau môn đăng hộ đối. Lúc ấy chỉ cười trừ, cố ép xuống khó chịu trong lòng.

      Nhưng, bây giờ... ngờ lại chính mắt nhìn thấy. Sau khi thấy rồi, trong lòng đơn giản chỉ có khó chịu. Chỉ cần nghĩ tới tương lai họ kết hôn, trái tim như bị ai căng xé ra ngàn mảnh.

      Thẫn thờ bước đường, hồi ra giữa đường lúc nào cũng hay biết.

      "Két...!!!" Tiếng thắng xe đinh tai nhức óc làm giật mình. Chiếc taxi phanh lại cách chỉ vài xăng-ti-mét.

      "Muốn chết hả? Muốn chết tự tìm chỗ nào chết là được rồi, đừng có xông ra đường mà hại người khác, mẹ kiếp!" Tài xế bị làm cho hồn vía lên mây, nhô đầu ra chửi ầm lên.

      Vãn Tình vội vàng lùi vào vỉa hè, liên tục xin lỗi. Đúng lúc này...

      chiếc xe sang trọng từ từ đỗ lại bên cạnh .

      kinh ngạc nhìn sang thấy khuôn mặt tuấn tú quen thuộc. Nửa năm gặp, vẫn chẳng có gì thay đổi. Vẫn dáng vẻ lạnh lùng và phong độ như xưa, thế nên phụ nữ vây quanh hề thiếu.

      " đâu? Tôi bạn trai đưa ."

      chuyện với phải là Lục Yến Tùng. Nghe người nọ , tầm mắt Vãn Tình mới chuyển sang bên cạnh . này rất xinh đẹp cũng rất nhiệt tình.

      như vậy mới xứng đáng là người phụ nữ của . Cho nên, hẳn là phải chúc phúc cho , phải sao?

      " cần đâu. Tôi bắt xe tự được rồi, chỗ tôi ở cách đây xa lắm." Vãn Tình cười từ chối.

      Nụ cười mặt kia vẫn chút thay đổi, tầm mắt chuyển sang nhìn Lục Yến Tùng, " đừng sợ ấy, dáng vẻ ấy lúc nào cũng vậy hết. A Tùng, cười cái xem nào, dọa người ta sợ rồi kìa." quay người, làm nũng với Lục Yến Tùng.

      Nhưng...Khiến Vãn Tình kinh ngạc chính là, ngờ Lục Yến Tùng nghe lời bạn mình, thần sắc có chút tốt hơn mà còn khẽ cười.

      Nụ cười ấy...Chỉ dành cho... bạn của ...

      Xem ra rất này. Nếu , người phụ nữ nào có thể khiến nghe lời được như vậy chứ?

      Trong lòng chua xót sao chịu đựng được. Tay nắm chặt túi đồ. cười, nhưng thiếu chút nữa cười ra nước mắt: "Cảm ơn ý tốt của , nhưng tôi thực muốn làm phiền hai người. Xe đến rồi, tôi trước đây. Lần sau có cơ hội gặp lại." Vãn Tình vội vã vẫy tay, rồi sau đó nhân lúc đối phương chưa kịp phản ứng lại, cuống quýt xoay người, trốn lên chiếc taxi.

      "A Tùng, có phải ấy quen nhau ?" kia như cảm nhận được có gì đó đúng. Phụ nữ luôn rất nhạy cảm.

      Vẻ mặt Lục Yến Tùng chút thay đổi, khởi động xe, nghe hỏi chỉ nhàn nhạt câu: "Chưa từng gặp."

      kia cười: "Nhất định là bạn cũ của rồi. quên người ta nhưng chưa chắc người ta quên đâu nhé. A Tùng, có sức quyến rũ như vậy, em lo lắng ngày nào đó bị khác đoạt mất." thuận miệng đùa.

      Lục Yến Tùng đáp nữa, giả bộ như lơ đãng quét mắt qua kính chiếu hậu, nhìn theo bóng chiếc taxi biến mất trong dòng xe kia, cũng lái xe hòa cùng dòng xe đường.

      ***

      Ngày hôm đó, bầu trời như bị bao phủ bởi nhiều lớp mây xám xịt, nặng nề u ám lướt qua từng người khiến người ta cảm thất ngột ngạt bức bách, rất khó thở.

      Dưới thúc giục của bạn bè, Vãn Tình thể đến nơi hẹn xem mắt. Người nọ chính là người từng gặp lần. đối với ta cũng chẳng có cảm giác gì cả.

      Nửa năm qua liên tục bị mẹ, chú Lục, đồng nghiệp làm mai, xem mắt biết bao nhiêu lần rồi, tuy muốn làm mọi người thất vọng, nhưng...Chưa lần nào thành công hết.

      biết từ bao giờ còn cảm giác muốn nữa rồi?

      ***

      Lúc Lục Yến Tùng cùng bạn đẩy cửa bước vào quán cafe bắt gặp Cảnh Vãn Tình ngồi đó. Mà đối diện gã đàn ông.

      Mắt tối lại. Tiện tay chỉ chiếc bàn, "Ngồi bên kia !"

      "Chúng ta vào phòng riêng sao? Em đặt trước với quản lý ở đây rồi." kia cảm thấy rất kỳ lạ.

      Nhưng Lục Yến Tùng tới ngồi xuống, "Trong phòng rất bí bức, thích!" Chỗ này cách chậu hoa, có thể nhìn sang phía đối diện rất ràng. Thậm chí có thể nghe được những lời bọn họ .

      "Bí bức sao? Phòng rất lớn mà!" Bạn lầm bầm, rồi cũng ngoan ngoãn theo ngồi xuống.

      "Vãn Tình, xin lỗi." Vãn Tình vừa ngồi xuống, chợt nghe thấy người đàn ông đối diện lên tiếng trước.

      "Người nên xin lỗi là tôi mới đúng. đường bị kẹt xe cho nên mới đến trễ vài phút." Hồn vía Vãn Tình dường như có ở đây.

      ", điều tôi muốn phải là ý này." Đối phương xua tay.

      "Vậy ý là....?" Vãn Tình vừa ngồi xuống vừa hoài nghi hỏi.

      "Tôi nghe bạn bè cảm giác của đối với tôi rất tốt, muốn hẹn hò với tôi."

      Vãn Tình kinh ngạc chớp chớp mắt nhìn đối phương. Rốt cuộc là người bạn nào vậy?

      Mọi người vì muốn tác hợp cho bọn họ, khó tránh khỏi những mấy câu lung tung, điều này có thể hiểu được.

      "Nhưng lần này tôi hẹn ra đây là muốn với , chúng ta căn bản là thể."

      "Tôi....." Cũng có ý này....Nhưng bốn chữ đó Vãn Tình còn chưa kịp ra đối phương tiếp.

      " xin lỗi, tôi cũng muốn làm tổn thương đâu. Thực ra tôi biết rất ưu tú, diện mạo cũng rất xinh đẹp, nhất định có nhiều người đàn ông khác thích ."

      Vãn Tình trả lời, quyết định im lặng nghe tiếp.

      "Nhưng ngày hôm đó.... khi tôi đến công ty , trong lúc vô tình tôi nhìn thấy sổ bệnh án của ." Người đàn ông cẩn thận len lén nhìn .

      Sổ khám bệnh? Vãn Tình cũng ngạc nhiên chớp chớp mắt. luôn tiện tay để nó bàn làm việc ở công ty, nhưng ngờ lại bị người ngoài nhìn thấy.

      " xin lỗi, tôi cố ý đụng vào đồ riêng tư của đâu, là do hôm đó đồng nghiệp của cẩn thận làm rơi vài thứ. Cho nên tôi cũng chỉ thuận tay nhặt lên mới nhìn thấy nó thôi." Đối phương giải thích.

      Vãn Tình cười , " sao đâu. Tôi cũng chưa từng nghĩ phải giấu diếm ."

      "Sức khỏe của rất kém, còn từng mắc bệnh nghiêm trọng như vậy, mẹ tôi biết nhất định đồng ý để tôi cưới !" Đối phương tiếp tục.

      Vãn Tình mỉm cười, "Tôi có thể hiểu được." Mẹ chồng nào cũng đều hy vọng con dâu của mình là người phụ nữ có thể sinh đẻ tốt.

      “Hơn nữa, sức khỏe yếu cũng sao, nhưng còn... từng mang thai với người khác. Tôi nghĩ chỉ riêng điểm này, e rằng có người đàn ông nào chấp nhận được. Ít nhất, tôi thể chấp nhận được người con có nề nếp như vậy được! Tôi cầu vợ tương của mình phải còn trong trắng, nhưng ít ra lần đầu ấy mang thai phải là con của tôi."

      Lòng Vãn Tình chợt giá lạnh như băng. Tuy có ý định kết hôn với người đàn ông này, bản thân cũng chẳng có cảm giác gì với ta, nhưng... Bị người khác nhắc tới chuyện cũ, còn đả kích đến bệnh tình khiến cảm thấy bất lực, nên trong lòng thấy khó chịu là điều khó tránh khỏi.

      Nếu có thể lựa chọn, cũng muốn bản thân có cơ thể khỏe mạnh, mang bệnh tật ốm đau gì.....

      Nếu có thể lựa chọn, sao có thể biến thành người mẹ tàn nhẫn vô tình, tự tay bỏ núm ruột máu mủ của mình?

      Đáng tiếc, đời này, xưa nay vốn hề có hai chữ "nếu như".

      "Xin lỗi Vãn Tình. Tôi nghĩ, chúng ta thực thích hợp. Tôi thấy vẫn nên tìm người đàn ông phóng khoáng hơn mới có thể chấp nhận tất cả quá khứ của ! quá phức tạp, tôi thể tiếp nhận được."

      " xong chưa?" Vãn Tình vẫn bình thản mỉm cười, " xong rồi tôi xin phép trước."

      đừng đau lòng nữa nhé, tôi biết thích tôi, chỉ là..... Ôi….” Người đàn ông vẫn rất cố gắng an ủi Vãn Tình, bỗng nhiên bị người ta nện cho đấm vào mũi. ta đau quá bụm mũi kêu la chí chóe, sau đó lập tức ngẩng mặt lên thấy người đàn ông giận dữ chuẩn bị vung tay tiếp tục muốn đấm gã.

      Tại sao Lục Yến Tùng lại ở đây? Vãn Tình như người mộng du hiểu gì. Sau đó mới giật mình hiểu ra, chắc chắn nghe thấy những lời vừa nãy rồi. Trong lòng hơi hồi hộp và cảm thấy vô cùng khó xử. Lúc bị người đàn ông coi khinh đến đáng đồng người rất muốn thấy nhất bỗng nhiên xuất !

      Thế nhưng, vì sao lại tức giận như vậy? Đánh đối phương chỉ là vì ra mặt giúp mình sao?

      "A Tùng, làm gì vậy? Mau dừng tay!" Bạn của Lục Yến Tùng kinh hoàng nhảy ra ngăn cản .

      Nhìn thấy tình cảnh lộn xộn trước mắt, mũi Vãn Tình có cay cay, nước mắt như chực sắp rơi ra. gì cầm túi xách lên xoay người bỏ .

      Lục Yến Tùng còn muốn dạy dỗ gã đàn ông kiêu ngạo vô liêm sỉ kia thêm vài phát nũa, nhưng thấy Vãn Tình vội vã bỏ . Sầm mặt gần như hề suy nghĩ mà đuổi theo .

      "A Tùng, đâu vậy?" Bạn thốt lên rồi cũng chạy theo.

      Nhưng lại bị người đàn ông kia bắt lấy, "Tôi muốn kiện các người! Vô duyên vô cớ đánh người, các người phải bồi thường cho tôi!"

      " buông tay ra."

      "Tôi muốn báo cảnh sát!" Đối phương bị đánh đến máu mũi chảy lênh láng, tay giữ chặt , tay bấm điện thoại báo cảnh sát.

      Trơ mắt đứng nhìn Lục Yến Tùng bỏ , tức giận thở hổn hển nhưng lúc này thể thoát thân được.

      ***

      Vừa ra khỏi quán cafe, nước mắt của Vãn Tình thoáng chốc thể kiềm được tuôn chảy xối xả.

      thực tế, bị người đàn ông khác cự tuyệt, thực có cảm giác muốn khóc. Chẳng qua chỉ cảm thấy khó chịu chút thôi. Nhưng vì sao Lục Yến Tùng lại đột nhiên xuất ? Chỉ cần thấy diện của bao nhiêu uất ức tủi hờn nơi đáy lòng đều dâng trào bùng nổ. Còn nước mắt sao ngừng lại được!

      "Cảnh Vãn Tình!" Theo sau tiếng quát, cổ tay liền bị bàn tay lạnh như băng kéo giữ lại.

    3. Trà Xanh

      Trà Xanh Active Member

      Bài viết:
      254
      Được thích:
      136
      Chương 189: Muốn biết


      Toàn thân Vãn Tình cứng đờ. quay đầu lại, đập vào mắt chính là đôi con ngươi sâu thẳm thấy đáy kia. Chóp mũi ê ê, nước mắt càng chảy ra nhiều hơn. Vãn Tình vùng vẫy, nhưng càng bị xiết chặt. xoay người kéo theo mình.

      " muốn làm gì?" vừa giãy dụa vừa hỏi.

      Nhưng Lục Yến Tùng hoàn toàn quay lại nhìn , mím chặt môi kéo về phía trước.

      "Lục Yến Tùng, buông tay ra!" Vãn Tình liều mạng gỡ ngón tay cứng ngắc của . mím môi, phun ra câu: "Bạn của cũng ở đây, tôi tin muốn để ấy hiểu lầm."

      Lục Yến Tùng dừng bước, xoay người lại. Đôi mắt đen láy kia nhìn trừng trừng Vãn Tình. Hít sâu hơi, như cố gắng kiềm nén lửa giận hừng hực nơi đáy lòng, "Mắt chọn người của giờ hỏng đến mức này rồi ư? Lại coi trọng loại người ngu xuẩn kia!" Dù cố gắng kiềm chế, nhưng lời ra vẫn cứng rắn như tảng đá.

      Vãn Tình nở nụ cười yếu ớt. Nhìn thẳng vào mắc , nghiêm túc , " phải người đàn ông nào từ lúc sinh ra cũng được định sẵn là người ưu tú xuất sắc giống như . Huống hồ tôi cũng chẳng phải là thiên kim tiểu thư gì, có phương diện nào xuất chúng cả, thậm chí những lời khi nãy của ta về tôi hoàn toàn sai. Vậy tôi có tư cách gì cầu đối phương phải xuất sắc ưu việt đây?"

      "Nửa năm gặp, miệng lưỡi càng ngày càng trơn tru như bôi mỡ rồi đấy!" lạnh lùng mở miệng, tay nắm chặt cổ tay vẫn chịu buông ra.

      Cổ tay bị xiết chặt đỏ bừng. Vãn Tình giãy dụa nữa, chỉ yếu ớt mở miệng: "Nửa năm gặp, ánh mắt của so với trước kia khá hơn nhiều đó."

      Ánh mắt? Ý là mắt chọn phụ nữ? Nhưng sao cảm thấy mắt chọn người của mình vẫn chưa từng thay đổi! Vẫn tệ hại và lệch lạch như xưa! Bởi vì....

      Khỉ ! Bởi vì nửa năm sau về nước, sau khi nhìn thấy , trong lòng lại bắt đầu lăn tăn yên! Loại cảm giác này tài nào kiểm soát được, càng có cách nào kiềm nén được! rất kinh khủng!

      "Cho dù thế nào vừa rồi cũng cảm ơn ." Vãn Tình dần dần điều chỉnh lại cảm xúc, giấu kín phần chua xót vào đáy lòng, "Giờ , xin buông tay ra ..." Đôi mắt lấp lánh ngấn lệ nhìn thẳng . Lời tiếp theo giống như dùng hết toàn bộ sức lực của bản thân mới ra được, "Chúc ... Hạnh phúc với người con ..."

      chấn động. Bàn tay cầm tay khẽ run lên, ", hy vọng chúng tôi hạnh phúc sao?" Chết tiệt! Vì sao lại cảm thấy những lời này chói tai đến thế?

      ra những lời lòng, quả là rất mệt mỏi. Vãn Tình cảm thấy mình còn sức để lặp lại lần nữa, trầm ngâm hồi, dưới ánh mắt bức bách của chỉ đành yếu ớt gật đầu.

      Tay Lục Yến Tùng từ từ buông ra. Nhiệt độ kia cũng từ từ tách khỏi da thịt, Vãn Tình chỉ cảm thấy lạnh lẽo thôi.

      Nhưng, lạnh lẽo này là chính cầu. Vậy nên, đừng khóc cũng đừng đau lòng...

      nhiều lần nhắc nhở mình, cảnh cáo mình, trong khoảng khắc xoay người, giọt lệ nơi khóe mắt vẫn tự chủ được mà rơi xuống. Cúi gằm mặt để những sợi tóc tung bay tán loạn kia che giấu cảm xúc sụp đổ của mình.

      *****

      Lúc nhận được cú điện thoại này, Vãn Tình hơi ngẩn người. ngờ mới chỉ gặp lại Lục Yến Tùng có hai lần mà bạn tìm tới cửa. cho cùng, phụ nữ luôn rất mẫn cảm với những chuyện như thế này. Có lẽ từ chuyện lần trước ấy nhìn ra được điều gì đó rồi. Sắp xếp xong công việc, Vãn Tình thẳng tới quán cafe hẹn.

      "Hi, ở đây."

      Khi vào quán cafe thấy đối phương đến rồi. đó vô cùng quyến rũ động lòng người, mỗi động tác đều rất duyên dáng kiều. Khó trách Lục Yến Tùng sẵn lòng gạt bỏ hết những bóng hồng để chọn ấy…

      "Xin chào, tìm tôi có việc gì ?" Sau khi ngồi xuống Vãn Tình liền vào thẳng chủ đề. Tầm mắt lơ đãng dừng ngón tay mảnh khảnh tinh tế của người con đối diện. Nụ cười bỗng chốc cứng lại khóe môi. ngón áp út là chiếc nhẫn kim cương sáng lóa. Chiếc nhẫn quá mức lóng lánh làm đau mắt Vãn Tình, đau đến suýt nữa rơi lệ...

      "Tôi biết hẹn ra đây quả có hơi đường đột, nhưng tôi có vài chuyện muốn ràng với ." Đối phương nhấp ngụm cafe, nhanh chậm mở miệng.

      " sao, ."

      "Mặc dù A Tùng với tôi là hai người quen nhau, nhưng ít nhiều tôi cũng có thể đoán được trước kia và A Tùng từng có quan hệ."

      Vãn Tình nắm chặt ly cafe trong tay.

      "Lời tôi sắp , có lẽ là rất có lỗi với , nhưng đứng lập trường là vợ sắp cưới của A Tùng mà , tôi cảm thấy bản thân cũng có gì là quá đáng cả." Đối phương nhắc nhở Vãn Tình trước.

      Nhưng, ba chữ 'vợ sắp cưới' ấy vẫn khiến thấy đau đớn. mím môi, cố giả kiên cường , " cứ ."

      "Chuyện ngày đó tôi cũng nhìn thấy. Có lẽ A Tùng cảm thấy có lỗi với tôi nên mới mua chiếc nhẫn này tặng cho tôi, hơn nữa cũng cầu hôn tôi, ấy muốn chúng tôi cử hành hôn lễ vào tháng sau." đến đây, đối phương ngừng lại nhìn Vãn Tình. Dường như đợi phản ứng của .

      Vãn Tình chỉ cảm thấy lòng mình quặn đau đến chết lặng. Nếu phải ấy lấy tính cách của Lục Yến Tùng, hẳn là cầu hôn vội vã như vậy đâu?

      Thế nhưng, nếu người khác, vậy lần trước hà cớ gì phải ra mặt giúp mình? Bọn họ hoàn toàn có thể xem nhau như người xa lạ!

      Hít sâu hơi, cụp xuống hàng mi run run, Vãn Tình gian nan mở miệng: "Vậy , chúc hai người hạnh phúc...."

      "Cảm ơn, tôi biết, tương lai về sau chúng tôi rất hạnh phúc. Nhưng còn điều này, tuy rằng thấy đúng nhưng tôi vẫn mong từ nay trở đừng bao giờ xuất trước mặt A Tùng nữa. Mặc dù tôi rất chắc chắn A Tùng chỉ lòng mỗi mình tôi, nhưng tôi cũng rất ích kỷ, vẫn để ý đến chuyện trong quá khứ của hai người." Đối phương chuyện vô cùng thẳng thắn. Còn mang theo ý cười thản nhiên, gần như khiến người ta thể nào cự tuyệt.

      "Tôi hiểu ý rồi, yên tâm...." Vãn Tình cười khổ. có người phụ nữ nào có thể chịu được bạn trai của mình, , phải là người chồng tương lai của mình còn gặp mặt bạn cũ.

      "Tôi biết mình nên làm gì. Nếu còn việc gì nữa vậy tôi xin phép trước, trong công ty còn rất nhiều việc cần làm."

      "Được, quấy rầy rồi, bận mau ." Đối phương phất tay chào tạm biệt . Chiếc nhẫn đeo tay lại lần nữa lóa sáng trước mắt .

      ra khỏi quán cafe, Vãn Tình mỉm cười, cười tới ra nước mắt. Lần này… phải chào tạm biệt với trước kia rồi!

      Cũng cho phép chút lưu luyến nào nữa....

      *****

      Bóng đêm thâm trầm.

      Lục Yến Tùng đứng ngoài ban công ngước mặt nhìn bầu trời đầy sao vô biên. Nắm chặt điện thoại trong tay. Dãy số nào đó sớm biết mất khỏi ký ức của , thế nhưng lại khắc sâu vào đáy lòng.

      từng cho rằng, bao giờ điện cho số này nữa. Thế nhưng...Chết tiệt, giờ nó lại lởn vởn trong đống ký ức kia.

      Ngửa đầu dốc hơi cạn sạch rượu trong ly. Cuối cùng, giữa bóng đêm thăm thẳm, cuối cùng vẫn quyết định ấn nút gọi cho dãy số quen thuộc.

      Trong điện thoại truyền đến những tiếng tút tút khô khốc. Trong lúc đợi đường dây kết nối, lại hồi hộp ngay cả hô hấp cũng ngưng lại.

      Tiếng tút tút vang lên rất lâu mà có ai nghe máy. đoán ngủ, lúc cảm thấy chán nản chuẩn bị ngắt điện thoại ...

      "A lô..." Giọng lười biếng ờ của vọng đến từ đầu bên kia.

      Hiển nhiên là bị đánh thức dậy. có vẻ lạnh lùng và xa cách đối với , ngược lại giống như bé con làm nũng.

      Lục Yến Tùng vô thức nắm chặt điện thoại trong tay. lưu luyến cái cảm giác này nên đành lòng lên tiếng quấy rầy.

      lúc sau thấy tiếng trả lời, Vãn Tình lại mơ mơ màng màng 'a lô' thêm tiếng, "Ai mà giỡn kỳ cục vậy? tôi cúp máy đây....." muốn cúp điện thoại đầu bên kia truyền đến giọng khiến cơn buồn ngủ của bay sạch.

      "Là tôi."

      Hai chữ cách sóng điện thoại truyền sang như muốn chọc thủng màng nhĩ , chấn động thẳng đến trái tim . Nếu phải cảm giác đau lòng quá mức chân kia, Vãn Tình cho rằng mình vẫn nằm mơ. ôm chăn ngồi thẳng người dậy.

      " muộn vậy… Có việc gì sao?" vô thức nắm chặt điện thoại, giọng điềm tĩnh lạnh lùng. Trong đầu vẫn còn quẩn quanh những lời mà vợ sắp cưới của với lúc sáng. Cùng với chiếc nhẫn chói mắt đó…

      " mắc bệnh gì, đến nỗi khiến đàn ông phải sợ dám cưới ?" Giọng Lục Yến Tùng mang chút độ ấm nào.

      Quả nhiên… Dừ cho cả hai có cố bình tĩnh lạnh nhạt ra sao, vẫn thể vượt qua chướng ngại ngăn cách họ.

      " chỉ muốn hỏi cái này thôi sao?" Vãn Tình yếu ớt cười tiếng, trong đêm tối nghe ra còn có cảm giác thê lương nên lời. ôm chặt lấy cơ thể mình, cuộn tròn người lại mới nhàng mở miệng: " là quá khứ rồi, những chuyện này còn quan trọng nữa..." nghĩ rồi cũng có ngày nào đó trong tương lai, tìm được người đàn ông để ý đến quá khứ của mình và chấp nhận mình. Ai ai cũng tìm được tình đích thực của đời mình, và cũng ngoại lệ…

      "Rốt cuộc là bệnh gì?" Lục Yến Tùng truy hỏi. phát , bản thân rất chán ghét giọng điệu này của .

      "Tháng sau và vợ sắp cưới kết thôn?" Vãn Tình trả lời Lục Yến Tùng, mà là hỏi ngược lại.

      Dường như Lục Yến Tùng ngờ hỏi ngược lại, giật mình trong giây lát. Hồi lâu sau mới hỏi: "Ai cho biết?"

      "Điều này quan trọng."

      Lục Yến Tùng hừ lạnh tiếng, "Nếu là , có phải định chúc phúc cho tôi ?"

      Hô hấp của Vãn Tình bỗng nặng nề hơn. Liếc mắt nhìn màn đêm tối tăm ngoài cửa sổ, yếu ớt cười , "Kết hôn...Vốn là chuyện đáng để chúc phúc..."

      Hô hấp của Lục Yến Tùng đột nhiên bẫng như bông tuyết. Giọng lập tức lạnh đến thấu xương, "Dĩ nhiên rồi. Đến lúc đó quên thiệp mời của đâu."

      "Được..." Vãn Tình mím môi, cười ra nước mắt, "Nếu còn gì nữa tôi cúp máy trước đây."

      đợi Lục Yến Tùng mở miệng thêm lời nào, dứt khoát cúp điện thoại. Vết thương lòng như bị rách toạt ra, máu chảy đầm đìa. Rủ mắt nhìn chiếc điện thoại im lìm trong bóng đêm, hít sâu hơi cố ép nước mắt chảy ngược trở về, gở nắp điện thoại lấy thẻ sim ra.

      Chần chừ lúc rồi ném vào thùng rác, sau đó quay trở lại giường ngủ…

      Cuối cùng thức trắng cả đêm ngủ...

      ******

      Tiệc sinh nhật của Lục Thánh Duy, Vãn Tình phải xuất .

      Sau đêm hôm đó Vãn Tĩnh thay đổi số điện thoại, cũng còn bất cứ liên lạc gì với Lục Yến Tùng. Tối nay lại tránh khỏi phải gặp mặt nhau.

      ngoài dự đoán, xuất cùng với vợ sắp cưới. Tất nhiên cũng trở thành tiêu điểm của tất cả mọi người.

      "Chú Lục, sinh nhật vui vẻ." Vãn Tình cầm quà tặng đưa đến tận tay Lục Thánh Duy, cố gắng giữ cho mình dáng vẻ bình tĩnh nhất.

      Lục Yến Tùng và vợ sắp cưới của đứng cách đó xa.

      ấy luôn pha trò khiến Lục Yến Tùng cười, nhưng tâm trạng dường như rất tệ, suốt buổi cứ trưng ra bộ mặt dửng dung chút cảm xúc, như ai thiếu tiền trả vậy.

      "Đúng là con biết quan tâm hơn. Thiên Tình vừa mới tặng quà xong, giờ lại tới Vãn Tình." Lục Thánh Duy vui vẻ cười đến mức ngậm được miệng

      Bà Lục mỉm cười nhìn Vãn Tình : "Thiên Tình vừa mới về, cháu ngoại cưng của mẹ, mẹ nó vừa mới có chút nó ở nhà khóc toáng lên rồi. Hôm nào chúng ta cùng thăm cục cưng nhé."

      "Dạ. Mấy ngày trước con cũng có mua số thứ, đanh định hôm này sang tặng cho em bé. Đúng rồi, mẹ, chú Lục, giờ con có việ phải rồi ạ."

      "Nếu đến rồi sao ở lại thêm lát nữa?" Lục Thánh Duy giữ Vãn Tình lại.

      Lục Yến Tùng đứng bên cạnh nghe xong người bỗng cứng lại trong giây lát.

      "Dạ vì thời gian cũng còn sớm, giờ sáng con phải đến sân bay nữa ạ." Vãn Tình cúi đầu nhìn thời gian. Thực ra lúc này chỉ mới hơn tám giờ mà thôi. sợ trễ giờ, mà là muốn ở lại nơi này thôi...

      "Giờ đó trễ vậy con ra sân bay làm gì?" Bà Lục hỏi con , "Sao trước đó nghe con nhắc tới?"

      "Mẹ, mẹ còn nhớ Tiêu Minh trước kia sống cạnh nhà chúng ta, sau đó sang Pháp định cư cùng với mẹ ta ?"

      "Đương nhiên là nhớ rồi, thằng bé ấy khi rất dễ thương. Mẹ còn nhớ nó cũng rất mến con. Mẹ nó còn hay trêu bảo lúc Tiêu Minh cứ hay lớn lên cưới con nữa kìa. Chỉ là, mất liên lạc nhiều năm rồi, sao đột nhiên con lại nhắc tới nó?"

      "Bọn con thỉnh thoảng cũng giữ liên lạc. Đêm nay ấy từ Paris trở về nước, con đồng ý đến sân bay đón ấy rồi."

      "Hóa ra là vậy. Hôm nào tiện mời nó đến nhà chúng ta dùng bữa cơm. Nếu vậy con cũng nên tranh thủ về nghỉ ngơi sớm ." Bà Lục vỗ vỗ tay con .

      Vãn Tình gật đầu, chào tạm biệt với người lớn, "Chú Lục, mẹ, con trước đây. Đêm nay mọi người chơi vui vẻ nhé."

      "Con cũng vậy, chú ý an toàn đấy!" Lục Thánh Duy dặn dò Vãn Tình.

      Vãn Tình cười vẫy tay rồi ra khỏi sảnh tiệc. Từ đầu đến cuối, hề liếc mắt nhìn Lục Yến Tùng lần nào, coi như khí. Cho nên, đương nhiên phát sau khi mình rời , sắc mặt Lục Yến Tùng hầm hầm lạnh lẽo như băng lạnh băng vậy.

      ……

      Tầm mắt Lục Yến Tùng từ cánh cửa co rút quay trở lại. Rồi sau đó tới bên người bà Lục.

      "Dì, con có vài chuyện muốn hỏi dì." Lục Yến Tùng thẳng thắn hỏi.

      Lục Thánh Duy nhìn con trai bằng ánh mắt ngạc nhiên. Vợ sắp cưới của Lục Yến Tùng cũng cảm thấy hoài nghi.

      "Cần đổi chỗ khác chuyện ?" Bà Lục lạnh nhạt hỏi.

      Lục Yến Tùng lập tức gật đầu.

      "A Tùng, em cùng nhé." Vợ sắp cưới cũng muốn cùng.

      Lục Yến Tùng quay đầu lại nhìn ta, “ và dì có chuyện quan trọng muốn , hy vọng em đừng tới quấy rầy.”

      Sắc mặt đối phương thoáng chốc thay đổi. Ngay sau đó giống như có việc gì, nhún nhún vai, "Được. Vậy và dì chuyện , em vừa uống rượu vừa chờ ."

      …..

      Bà Lục và Lục Yến Tùng cùng sóng vai đến vườn hoa đằng sau đại sảnh. khí xung quanh vô cùng yên ắng, có những thứ loè loẹt và sáng chói như trong sảnh tiệc.

      " này cũng tệ, là đáng để con quý trọng." Bà Lục mở miệng trước, giọng nhàng chạm chạp.

      Lục Yến Tùng nào có hứng thú với đề tài này, nhìn bà Lục nặng nề mở miệng: "Dì, con muốn hỏi dì, Vãn Tình mắc bệnh gì vậy?"

      "Sao khi lại hỏi vậy?"

      "Ngày đó trong lúc vô tình con nghe được người khác nhắc tới quá khứ của ấy, nên muốn hỏi chút." Lục Yến Tùng hờ hững đến chuyện ngày hôm qua.

      "Là thận có vấn đề." Bà Lục thở dài, đáy lòng càng thêm áy này và tự trách, "Nghe A Sênh là vì năm đó dì bỏ chúng nó ở lại, Vãn Tình vì muốn kiếm tiền cho Vãn Tình đến trường, lại còn phải cáng đáng nuôi gia đình, cho nên ra ngoài làm việc, lao tâm lao lực quá độ nên mới mang bệnh. Việc này đều là lỗi của dì cả....."

    4. Trà Xanh

      Trà Xanh Active Member

      Bài viết:
      254
      Được thích:
      136
      Chương 190: Nụ hôn sau nửa năm xa cách...


      "Thận?" Lục Yến Tùng nheo mắt hỏi lại, "Bệnh rất nghiêm trọng sao?"

      "Phải nằm bệnh viện điều trị trong thời gian rất dài. Sau đó làm lọc máu nên tình trạng mới khá hơn chút. Nhưng tại cơ thể vẫn còn rất yếu, cũng may mà xuất tình huống nào khác."

      Chết tiệt! Chỉ vì bị bệnh này mà ấy bị tên đàn ông ngu xuẩn kia từ chối sao? Nhưng theo thấy tên khốn đó hoàn toàn xứng với !

      "Còn chuyện nữa, có lẽ con vẫn chưa biết. Vốn cũng định muốn cho con biết từ sớm, nhưng con nửa kia của mình rồi, giờ có ra cũng còn ý nghĩa gì nữa." Giọng bà Lục vang lên giữa đêm tối.

      "Chuyện gì?" Lục Yến Tùng kỳ lạ nhìn bà.

      Bà Lục khẽ thở dài, "Sau khi con Mỹ, dì theo hỏi Vãn Tình mãi mới biết được, ra....đứa bé còn chưa kịp ra đời kia, Vãn Tình nó vốn hề muốn bỏ đứa ."

      Nghe thế, lông mày Lục Yến Tùng lập tức nhíu lại. Hô hấp trong phút chốc như ngừng đập theo lời bà Lục . mực im lặng chờ bà Lục tiếp.

      "Bác sĩ với nó, do bệnh nó như vậy nên ít nhất trong ba năm thể mang thai. Nếu cứ khăng khăng muốn sinh đứa bé ra, chẳng những khiến thận suy kiệt, mà đứa sinh ra cũng mang bị tật bẩm sinh."

      Lục Yến Tùng khiếp sợ thôi. Trái tim như bị ai thắt lại, ngột ngạt đến vô cùng đau đớn....

      "Dì, phiền dì lại với ba tiếng, con trước." thêm lời nào, xoay người sải bước nhanh ra ngoài.

      "Ơ này, A Tùng!" Bà Lục gọi lại, "Con muốn tìm Vãn Tình sao?"

      Lục Yến Tùng gì, chỉ mím chặt môi. Im lặng như vậy thể nghi ngờ chính là ngầm thừa nhận.

      Bà Lục thở dài, " phải dì mong con và Vãn Tình có thể kết thành đôi, nhưng còn bạn của con làm sao đây. A Tùng, Vãn Tình phải là tùy tiện, nó chấp nhận quan hệ của các con đâu."

      Lục Yến Tùng liếc nhìn sảnh tiệc ồn ào huyên náo. Bạn giờ của đứng dưới ngọn đèn nhìn .

      ràng khoảng cách rất gần, nhưng sao cứ cảm thấy xa xôi diệu vợi…

      ******

      Vãn Tình ngồi mình ở phòng nghỉ sân bay. Cách lúc trời sáng còn khoảng thời gian nữa. Ngồi cũng buồn, đeo tai nghe lên nghe nhạc. muốn mượn việc này để giảm ngột ngạt trong lòng. Nhưng mới vừa ngồi xuống bao lâu, lúc cảm thấy hơi hơi buồn ngủ tai nghe trong tai bị người khác rút ra.

      Tưởng là Tiêu Minh, vui mừng mở mắt ra. Nhưng đến khi nhìn thấy đối phương sắc mặt cũng lập tức thay đổi.

      Tại sao lại xuất ở đây? phải lúc này cùng với vợ chưa cưới cùng vui vẻ chúc mừng sinh nhật của chú Lục sao?

      " có lời muốn với em!" cúi đầu, từ cao nhìn xuống .

      Lúc này Vãn Tình mới giật mình phục hồi lại tinh thần. Cố bình tĩnh mỉm cười, thản nhiên mở miệng: "Tôi nghĩ giữa chúng ta còn gì để hết."

      "Vấn đề về đứa con, chúng ta có nên hay ?" Lục Yến Tùng nheo mắt lại nhìn Vãn Tình.

      Nhắc tới đứa bé, lòng Vãn Tình như có cọng dằm nhổ mãi ra. quay mặt khẽ : "Chuyện qua lâu rồi, tôi muốn đến nữa."

      "Nhưng có chuyện muốn với em!" Tay Lục Yến Tùng nhanh chóng kéo đứng dậy, khuôn mặt ngưng trọng, "Hơn nữa, phải ràng tất cả luôn lần!"

      "Tôi thể với được! Tôi phải đợi bạn!"

      " gọi cho trợ lý bảo cậu ta đến đón thanh mai trúc mã của em giúp em rồi!" còn cắn răng nhấn mạnh bốn chữ 'thanh mai trúc mã' nữa.

      "Vậy cũng được. Tôi đồng ý với Tiêu Minh là đích thân đến đón ấy rồi!" Vãn Tình chịu phối hợp cùng .

      "Cảnh Vãn Tình, em còn lằng nhằn vác em đấy!" trừng mắt nhìn .

      ...” Vãn Tình tức giận, “Quá đáng vừa thôi! Tôi rồi, tôi chẳng còn gì để với … Ối…” còn chưa xong bị Lục Yến Tùng nhấc bổng lên.

      Cũng may là ban đêm, trong sân bay có nhiều người. Nhưng xa cách lâu, giờ gần gũi với ở khoảng cách gần thế này, trái tim Vãn Tình tránh khỏi đập loạn lùm bùm.

      "... mau buông tôi ra!" Vãn Tình cố gắng tách tay ra.

      Nhưng sao có thể đồng ý chứ? Chỉ mím môi nhìn , mặt cảm xúc thẳng ra ngoài sân bay.

      "Lục Yến Tùng, rốt cuộc muốn làm gì? Tại sao lúc nào cũng xuất trong cuộc sống của tôi cách khó hiểu như vậy, đảo loạn toàn bộ cuộc sống của tôi!" Vãn Tình giận quá mà biết phải làm sao, trong lòng chỉ cảm thấy rất uất ức, cũng rất khó chịu. Cuộn tay đấm mạnh vào ngực , hốc mắt rưng rưng nước.

      "Nếu có bạn rồi, hơn nữa còn sắp sửa kết hôn, lấy tư cách gì mà ôm ôm ấp ấp tôi như vậy! cậy mình khỏe mạnh hơn tôi, bắt nạt tôi còn tôi thể làm gì được , có phải ?" Tiếng khóc cùng lời lẽ quát tháo ầm ĩ phải muốn cố tình gây , càng phải kiểu tức giận trách móc... Mà ngược lại giống như đôi tình nhân hờn dỗi, tiếng khóc nấc nghẹn như mang theo nũng nịu.

      Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ khiến trái tim Lục Yến Tùng mềm mại tan chảy. phát , cho dù nửa năm gặp mặt, nhưng bản thân vẫn hề có chút miễn dịch nào với người con này.

      Còn vẫn ngốc nghếch như xưa! Chỉ cần bớt chút bướng bỉnh, biết làm nũng lấy lòng nhiều hơn chút, có lẽ quan hệ giữa hai người căng thẳng đến mức này.

      ….

      Vác đặt vào trong xe, Lục Yến Tùng cho có cơ hội nào phản kháng, trực tiếp kéo dây an toàn qua khóa lại.

      "Rốt cuộc muốn đưa tôi đâu?" Vãn Tình nghiêng mặt qua hỏi .

      Sau khi ngồi vào ghế lái, khởi động xe, chạy về phía trước được vài mét mới quay mặt sang trả lời: " đến nơi chỉ có hai chúng ta."

      Vãn Tình nhìn chằm chằm vào mặt , nhìn lúc lâu mới thở dài tiếng, "Tôi hiểu nổi ." xong cũng đợi Lục Yến Tùng gì, lập tức quay mặt , trái tim đập dồn dập nhìn ra ngoài cửa sổ.

      ……

      Chiếc xe chạy thẳng đến biệt thự trước kia của Lục Yến Tùng. Nhìn ngôi biệt thực quen thuộc, Vãn Tình vẫn ngồi trong xe hề động đậy.

      Lục Yến Tùng xuống xe, vòng qua mở cửa bên ghế phụ, "Xuống ."

      "Có chuyện gì chúng ta ở đây luôn . Dù sao nơi này cũng chẳng có ai." Vãn Tình ngồi yên hề nhúc nhích.

      Lục Yến Tùng khom người trực tiếp kéo xuống xe, " đói rồi, muốn ăn chút gì đó." Đóng sầm cửa xe, dắt theo vừa vừa vào trong.

      "Có thể ra ngoài quán mỳ ăn. Giờ này vẫn chưa đóng cửa đâu." Vãn Tình đề nghị. Chỉ cần ở chung chỗ với là được. sợ người đàn ông này, sợ trái tim mình đủ năng lực cự tuyệt được .

      Nhưng dường như Lục Yến Tùng hoàn toàn nghe thấy lời đề nghị của . Chỉ tự mình mở cửa ra kéo theo vào trong. Sau đó xoay người lại, hai tay chống lên cánh cửa vây kín trong vòng tay mình. Ánh mắt sâu lắng, ảm đạm nhìn chằm chằm rời.

      Cảm giác bức bách rất nặng khiến Vãn Tình gần như thể thở nỗi. đẩy lồng ngực ra, "Lục Yến Tùng, tránh ra ! Lúc nào cũng xấu xa như vậy, đến là đến, !" hít sâu hơi, yếu ớt nhìn vào mắt , "Tôi rồi, tôi phải là đồ chơi của , tôi cũng phải là trong những người phụ nữ của ! Nửa năm trước, chúng ta rất ràng rồi, ...."

      "Chuyện đứa bé, vì sao thương lượng với ?" Lục Yến Tùng bất chợt cắt ngang lời của Vãn Tình. So với kích động của Vãn Tình, giọng điệu của có vẻ nặng nề nhưng cố kiềm nén, mi tâm nhíu xoắn xuyết vào nhau. Nhắc tới đứa con vô duyên với mình kia, vẫn cảm thấy trái tim đau đớn thôi. Nỗi đau mất con, phải chỉ mình mới có....

      ngờ đột nhiên nhắc tới chuyện này, Vãn Tình thoáng chốc sững sờ. Động tác đẩy cũng khựng lại. Hai tay cuộn chặt cứng đờ bả vai , "Chuyện đứa bé… qua rồi. Tôi muốn nhắc lại..." Vãn Tình rũ mắt, hàng mi hơi run run. Mỗi khi nhắc tới đứa bé, mềm yếu mỏng manh sâu thẳm nơi đáy lòng vẫn thể che giấu được.

      Lục Yến Tùng nâng cằm lên, để đôi mắt ánh lệ của nhìn thẳng vào mắt mình, "Vì sao phải bỏ nó? cho biết lý do vì sao em làm vậy ."

      Vãn Tình cắn môi, chần chờ lúc, mới nặng nề mở miệng: "Tôi… Bị bênh, trong ba năm thể có con." nhoẻn miệng cười, ánh lệ lấp lánh, " phải lần trước ở nhà hàng cũng nghe thấy người đàn ông kia từ chối tôi ra sao rồi sao? Đúng vậy, thận của tôi từng có vấn đề, hơn nữa còn rất nghiêm trọng..." hít sâu hơi, "Cho nên người khác chê bai tôi cũng là điều bình thường thôi....."

      ghét giọng điệu cam chịu này của ! Lục Yến Tùng nhíu chặt chân mày, nhích đến gần , "Vậy sao những chuyện này cho biết?"

      "Tôi..." giọt nước mắt đọng hàng mi, "Tôi phải dốc hết bao dung khí mới đưa ra quyết định ấy... Tôi sợ sau khi với rồi nỡ hạ quyết tâm được nữa." Cố giữ bình tĩnh, mới khẽ khàng tiếp: "Thực ra bác sĩ đúng, đứa bé vô tội... Tôi thể chỉ vì ích kỷ của bản thân mà sinh ra nó, để nó chịu kỳ thị của thế giới này."

      "Sau khi phẫu thuật xong, tôi có gọi điện thoại cho ... Nhưng chịu nghe máy. Sau đó... Dù có muốn cũng còn ý nghĩa nữa." Vãn Tình nhìn bằng đôi mắt ngấn lệ mông lung.

      Nếu như chưa từng , vậy những lời giải thích này đều là dư thừa mà thôi... giờ cũng sắp kết hôn rồi, mấy câu này càng thêm dư thừa cần thiết... nghĩ đến đây, Vãn Tình chợt thấy môi mình lành lạnh. trợn trong mắt... Khuôn mặt của Lục Yến Tùng phóng đại vô hạn ngay trước mặt .

      Xa cách nửa năm, ngờ lúc này cứ thế mà hôn như vậy…

      Giây phút đó... Vãn Tình ngơ ngẩn, trong đầu hoàn toàn trống rỗng. Sauk hi phục hồi lại tinh thần, muốn chống cự nhưng phát bản thân còn chút sức lực nào... Người đàn ông này cứ như cây thuốc phiện. Chỉ cần động tác nho thôi dễ dàng nắm giữ tất cả suy nghĩ của trong tay.

    5. Trà Xanh

      Trà Xanh Active Member

      Bài viết:
      254
      Được thích:
      136
      Chương 191: Ngoan ngoãn ở lại


      Vãn Tình thấy mình như từng chút đắm chìm trong nụ hôn của . hỏi lý do hôn mình, càng quan tâm ngày mai bọn họ ra sao, Vãn Tình nhắm mắt nghe theo tiếng con tim hé mở đôi môi đỏ mọng, để cho môi của còn chướng ngại tiến vào khoang miệng .

      Cảm nhận được phản ứng của , Lục Yến Tùng như dã thú được cổ vũ. Khó chịu rên rỉ ra tiếng, sau đó hôn câu hơn, cuồng nhiệt hơn... Như muốn mang tất cả oán hận, nhớ nhung lẫn giận dữ đối với trong nửa năm qua gửi hết vào nụ hôn này.

      Vãn Tình bị hôn đến tim cũng bồi hồi run rẩy, như thể cảm nhận được tình cảm phức tạp trong lòng ... gần như muốn được hòa tan bởi nóng bỏng này. chỉ có thể chật vật bám víu cổ , để cho mình trượt xuống...

      Lục Yến Tùng mút đôi môi , hôn lên mặt , liếm láp vành tai , cắn vào cần cổ trắng như tuyết của ... Nụ hôn nóng bỏng cứ thế trượt dần xuống phía dưới…

      "Ưm... Đừng..." hé mở đôi mắt ngất ngây, cố gắng giãy dụa. Dù có tiếp tục say đắm bên nhau, lưu luyến nụ hôn và hơi thở của bao nhiêu nữa, cũng dám buông thả cùng dây dưa, vì có vợ sắp cưới rồi... Nếu còn níu kéo dây dưa như vậy, nào có khác gì kẻ thứ ba đáng chết kia.

      "Đừng từ chối ! được từ chối !" Giọng hơi khan khàn.

      Có trời mới biết, nửa năm qua, nỗi nhớ khiến như phát điên lên. Có rất nhiều đêm nằm mơ thấy . Nhớ tới mềm mại muốn ngừng mà được của khi ở dưới thân , nhớ đến cơ thể khít khao khiến người khác ngạt thở kia…

      "Xin đấy..." Khi bàn tay từ từ di chuyển xuống phía dưới, Vãn Tình hít hơi sâu mới run run bắt giữ bàn tay lại. hàng mi bắt đầu rưng rưng ngấn nước. thở dồn dập, ánh mắt cầu xin nhìn , "Đừng tiến thêm bước nữa... Nếu , tôi thể tha thứ cho chính mình......"

      Lục Yến Tùng thở gấp, nhìn bằng đôi mắt nặng nề, hơi thở dồn dập nóng rực phả lên mặt của Vãn Tình. nheo lại đôi mắt giấu được nỗi đau cố kiềm nén. Cuối cùng tiến thêm bước nữa mà chầm chậm buông ra.

      Vãn Tình lập tức quay lưng vội vàng sửa lại chiếc váy lộn xộn của mình. Đợi đến lúc xoay người qua, tầm mắt Lục Yến Tùng vẫn chưa dời khỏi . Ánh mắt sáng rực như mang theo từng đốm lửa…

      Tim Vãn Tình đập rộn lên, nghiêng mặt , tìm đề tài để , " phải đói bụng sao? Ở nhà bếp có gì ăn ?"

      Lục Yến Tùng gật đầu, "Có."

      Vãn Tình tránh ánh mắt của bước nhanh vào phòng bếp.

      Lúc mở tủ lạnh, kinh ngạc mất vài giây. Trong tủ lạnh đầy ắp đủ loại thức ăn, ngoại trừ thức ăn bình thường ra, thậm chí còn có đồ ăn vặt nữa.

      Nào giờ hề thích ăn vặt. Huống chi cũng rất ít khi ở biệt thự này, có lẽ chỉ có con mới tỉ mi giúp mua thêm những thứ này.

      Chắc là vợ sắp cưới của nhỉ… chua chát nơi đáy lòng bỗng chốc dâng trào kiểm soát được.

      Vãn Tình im lặng lấy mì sợi trong tủ lạnh ra, đun nước sôi rồi bỏ mì vào. nghĩ nhiều về chuyện ban nãy nữa. hiểu rất , căn biệt thự này sớm muộn gì cũng có nữ chủ nhân của nó, còn vốn dĩ nên xuất ở đây.

      ….

      Lục Yến Tùng nheo mắt nhìn bóng lưng quanh quẩn trong phòng bếp. Ánh đèn phủ lên dáng người mảnh khảnh của , như được bao phủ bởi vầng sáng chập chờn mông lung.

      Lục Yến Tùng dựa vào khung cửa đờ đẫn nhìn hình ảnh này, cứ đứng nhìn như thế lâu là lâu...

      Sau khi biết hết toàn bộ , tất cả oán hận, trách móc đối với đều biến mất thành hư ảo. Chỉ còn lại thương tiếc và đau lòng thể nào giấu được kia.

      Trái tim xao động khiến nhàng vào phòng bếp. Giang rộng vòng tay từ phía sau ôm trọn vào lòng.

      Tiếp xúc với vòng ôm ấm ấp quen thuộc, cả người Vãn Tình căng cứng lên.

      dùng môi gạt những sợi tóc lòa xòa vai , mơn man tỉ tê đặt lên gáy những nụ hôn ướt át....

      "Đừng vậy......" Nghĩ đến vợ sắp cưới của , Vãn Tình vô thức giãy giụa muốn tránh né cái ôm của .

      Tuy chỉ là động tác rất , nhưng Lục Yến Tùng vẫn phát ra được bất thường của . Lần nữa kéo ôm vào lòng, khẽ nhíu mày, nghiêng đầu qua nhìn bên mặt của .

      "Làm sao vậy?"

      Vãn Tình dám nhìn vào mắt , dời lực chú ý vào nồi nước sôi, "Nước mì sắp sôi rồi, ra ngoài trước , lát nữa tôi mang ra cho ." Cố gắng giữ cho giọng điệu bình tĩnh.

      "Vãn Tình!" Lục Yến Tùng xoay người lại.

      cắn chặt môi, "Mì sắp khét rồi."

      "Rốt cuộc em làm sao vậy?" nhìn thẳng vào mắt , cho phép trốn tránh nữa.

      Vãn Tình hít sâu hơi rồi nhìn trả lại , lấp lánh trong mắt là chua chát và đau xót, "Chuyện đứa bé, chúng ta với nhau rồi… Sau này cũng còn gì để nữa..."

      Lục Yến Tùng nhìn , mở miệng: "Có ý gì?"

      Vãn Tình trả lời ngay, chỉ cầm đôi đũa lên gắp mì ra khỏi nồi.

      Lục Yến Tùng cũng nôn nóng hỏi cho ra lẽ, chỉ rũ mắt nhìn chòng chọc vào mỗi tất cả các động tác của .

      Vãn Tình bưng bát mì bình tĩnh ra khỏi phòng bếp.

      Ánh mắt của Lục Yến Tùng nặng nề dõi theo .

      Vãn Tình đặt đôi đũa xuống, cố giữ bình tĩnh mới quay đầu lại nhìn .

      Hai người cứ thế nhìn nhau.

      "Đến ăn mì . Để nở mất ngon." Vãn Tình . Ánh mắt của dưới ánh đèn thấp thoáng càng thêm dịu dàng óng ánh.

      Thấy như vậy, Lục Yến Tùng cảm thấy cõi lòng mình vô cùng yên tĩnh. xao động trong suốt nửa năm qua như được xoa dịu vuốt ve bởi khoảnh khắc này...

      Có lẽ cho tới bây giờ, điều muốn cũng chỉ đơn giản như vậy mà thôi. Nhưng vòng quanh quẩn lại, kiểu gì cũng thể có được trong tầm tay. Lục Yến Tùng nặng nề qua ngồi xuống trước bàn.

      "Tôi trước." Vãn Tình liếc mắt nhìn cái rồi xoay người chuẩn bị cầm túi xách rời .

      Cổ tay bỗng bị Lục Yến Tùng giữ lại. dùng sức rất mạnh, cũng rất kiên định, "Ở lại đây!" Rất dễ nhận thấy, đêm nay có ý định để rời

      Trái tim Vãn Tình nhảy thình thịch, cúi đầu xuống nhìn tay mình bị nắm chặt, ánh mắt cũng theo đó bắt đầu tuôn trào lên sóng tính khó nén. Môi khẽ giật giật muốn gì đó, nhưng ngay lúc này lại bị tiếng chuông cửa vang lên đột ngột cắt ngang.

      Vãn Tình liếc nhìn , buông đôi đũa trong tay ra, cũng liếc sang nhìn .

      "Chắc là chị họ của , em từng gặp rồi." Lục Yến Tùng vẫn buông tay, cố chấp nắm lấy tay Vãn Tình, đứng dậy ra mở cửa.

      ….

      Cánh cửa được mở ra từ bên trong.

      Khi thấy người đứng bên ngoài cổng, Lục Yến Tùng cảm nhận được rất bàn tay trong lòng bàn tay bỗng cứng lại. gần như muốn rút tay về ngay lập tức. Lần này Lục Yến Tùng cố chấp nắm tay nữa, để mặc cho rút tay về.

      Vãn Tình ngượng ngùng nhìn vợ sắp cưới của Lục Yến Tùng đứng ngoài cửa, nỗi xót xa nơi đáy lòng vào giờ khắc này còn cách nào để giấu được nữa.

      Lúc rút tay ra khỏi bàn tay , cảm thấy quanh thân như lạnh hẳn , lạnh đến mức thấm vào tận xương, còn sắc mặt Lục Yến Tùng vẫn có thay đổi bao nhiêu. Ngay cả khi đối mặt với vợ sắp cưới, chút chột dạ cũng có.

      Tay Vãn Tình buông thõng bên người hơi run run. lên tiếng trước phá vỡ cục diện bế tắc trước mắt này: "Hai người chuyện , tôi quấy rầy nữa, xin trước."

      "Từ từ." Lục Yến Tùng gọi lại.

      kinh ngạc chuyển mắt nhìn .

      Ánh mắt sâu lắng của cố chấp nhìn , "Đừng . Ngoan ngoãn ở lại đây, chờ vài phút thôi."

      Vãn Tình quả thực thể tin được lời . Vợ sắp cưới ở ngay trước mặt mà ngang nhiên giữ ở lại…

      "A Tùng, vậy là có ý gì?" Vợ sắp cưới khó chịu hỏi. Tại sao khi bị bắt ngay tại trận rồi, vậy mà hoàn toàn có chút áy náy, có lỗi nào. Thậm chí ngay cả lời giải thích cũng cho .

      Lục Yến Tùng trả lời vợ sắp cưới ngay, chỉ nhìn vào Vãn Tình. Ánh mắt ấy còn mang theo trấn an, "Ngoan, lên lầu trước ."

      Năm chữ đơn giản, nhưng đánh mạnh vào lòng Vãn Tình, khiến cả trái tim nhất thời mềm mại vô cùng.

      Cuối cùng vẫn nghe theo cầu của xoay người lên lầu.

      ….

      "Vào ngồi lát ." Sau khi Vãn Tình lên lầu, Lục Yến Tùng nghiêng người, hào phóng mời đối phương vào cửa.

      "Em hiểu ý ." ta bước vào, chỉ buồn buồn nhìn , "Tại sao lại đối xử với em như vậy? từng với em, ấy vốn quen biết nhau. Nhưng thực ra em biết, trong khoảng thời gian hai chúng ta quen nhau, người trong lòng luôn nghĩ đến chính là ấy."

      Bị trúng tim đen, Lục Yến Tùng vẫn phản bác, mà ngược lại thẳng thắn thừa nhận, "Trước kia, giữa ấy có chút hiểu hiểu lầm."

      "Nếu ấy, vậy tại sao lại chọn em? Lúc đó, có thể cự tuyệt em mà."

      Lục Yến Tùng nhìn ta, "Khi ấy xem em như cọng cỏ cứu mạng, nghĩ rằng làm thế quên được ấy. Nhưng mà...." dừng lại chút, nhìn vào đôi mắt khổ sở chực chờ rơi lệ kia, vẫn tàn nhẫn ra mọi chuyện, "Sau khi gặp lại ấy, mới phát quá đánh giá cao bản thân mình." ngờ rằng mình hề có chút miễn dịch nào với người phụ nữ đó.

      "Cho nên.... Bây giờ hai người hiểu lầm với nhau rồi sao?"

      " từ từ hòa hợp." Lục Yến Tùng thành trả lời.

      "Vậy bây giờ.... Em bị đá rồi sao?"

      Lục Yến Tùng nhìn ta, "Xin lỗi." Ngay từ khi bắt đầu, bản thân cũng ngờ kết quả thành ra thế này. Thậm chí còn ngờ, nửa năm trôi qua, người con tên Cảnh Vãn Tình kia vẫn dễ dàng thao túng tất cả suy nghĩ và con tim của .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :