1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng giám đốc, xin tha tôi! - Đoan Mộc Ngâm Ngâm (Full+ eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Trà Xanh

      Trà Xanh Active Member

      Bài viết:
      254
      Được thích:
      136
      Chương 182: tôi khó khăn đến vậy sao…


      "Vãn Tình, nghe lễ tân có người ở dưới lầu tìm em."

      Lúc Vãn Tình từ phòng in ra, đồng nghiệp cười mờ ám với .

      "Có phải chính là đẹp trai Lục Yến Tùng lần trước tuyên bố em là bạn ti vi ? Chị đoán nhất định là ta rồi. Em mau xuống , những tài liệu này cứ giao cho chị là được rồi." Đồng nghiệp kia nhiệt tình đón lấy sấp tài liệu trong tay .

      Vãn Tình thoáng sửng sốt.

      Lúc Yến Tùng? ấy thực tới công ty tìm mình sao?

      Suốt nửa tháng nay nhận điện thoại của , hơn nữa vì để tránh , cho dù chú Lục có gọi điện bảo và Thiên Tình đến ăn cơm, cũng từ chối, hôm khác tới.

      Cho nên, nửa tháng này, chưa từng gặp Lục Yến Tùng.

      nghĩ, Lục Yến Tùng hẳn là từ bỏ mình rồi.

      Dù sao...

      người kiêu ngạo như sao có thể bám mình rời như thế?

      Nhưng...

      Hôm nay có đúng là ?

      Trong lòng bỗng xôn xao mong đợi, nhưng có ý định xuống gặp .

      "Vãn Tình, sao còn ngẩn người ra đó? Còn mau ?" Đồng nghiệp cười đẩy .

      Lúc này mới hoàn hồn, xuống lầu mà lấy lại tài liệu trong tay đồng nghiệp, "Tài liệu này cứ để em đưa cho tổng giám đốc."

      " xuống đó sao?"

      “Lục Yến Tùng phải bạn trai em!" Vãn Tình khẽ cười giải thích.

      " phải á? Giấu hoài! Người sáng mắt ai nhìn cũng đều thấy được đó . Tuyên bố trước giới truyền thông như vậy, còn phải sao?"

      Vãn Tình nhiều lời giải thích nữa, vì có số chuyện dù có thế nào người khác cũng tin.

      Gọi điện thoại xuống quầy lễ tân căn dặn mấy câu xong mới mang tài liệu vào phòng tổng giám đốc.

      ***

      Lục Yến Tùng bắt chéo chân ngồi ghế sofa trong phòng khách, yên lặng chờ đợi bóng dáng quen thuộc xuất .

      Nhưng...Vãn Tình có xuất mà người đến là nhân viên lễ tân.

      "Xin lỗi . Người kia Cảnh Vãn Tình tại có ở công ty." Người kia lại với Lục Yến Tùng những lời Vãn Tình dặn.

      Dường như sớm đoán được ta như thế, vẻ mặt Lục Yến Tùng cũng có gì là kinh ngạc, chỉ gật đầu nhướn mày nhìn , nhanh chậm : "Biết rồi. Gọi điện cho tổng giám đốc của , hỏi ta xem bây giờ có rảnh ."

      "Nhưng muốn gặp tổng giám đốc cần phải có hẹn trước ạ..." Dáng vẻ của nhân viên lễ tân có chút áy náy.

      "Tôi tên Lục Yến Tùng, muốn vài lời với tổng giám đốc của ." Lục Yến Tùng thản nhiên ngắt lời nhân viên kia.

      nhân viên thoáng sửng sốt.

      Lục Yến Tùng...

      Cái tên này, chỉ cần là người có chút quan tâm đến giới giải trí, hẳn là vô cùng quen thuộc.

      " Lục, phiền đợi lát, tôi lập tức gọi điện."

      "Được." Lục Yến Tùng gật đầu, ung dung tiếp tục chờ đợi.

      Cảnh Vãn Tình...

      Em giỏi lắm, dám tránh mặt tôi!

      Lần này tôi muốn xem thử em còn trốn đường nào nữa!

      **

      Vãn Tình mang báo cáo quý vào phòng tổng giám đốc.

      Tổng giám đốc vừa lật trang, còn chưa kịp xem có điện thoại, sau khi nghe xong liền vội vã đứng dậy.

      "Sao thế ạ? Tổng giám đốc có việc gấp hay sao?" Vãn Tình nhìn tổng giám đốc của mình.

      "Có khách quý tới chơi, bây giờ tôi phải đích thân xuống dưới lầu tiếp đón. Báo cáo cứ đặt ở đây ."

      Nhìn dáng vẻ vội vàng kia, xem ra là ông chủ lớn nào đó.

      "Vâng, tôi pha trà mang trà đến ạ." Vãn Tình chu đáo nghĩ.

      "Ừ, !" Người kia đáp tiếng, rồi vội vã ra khỏi phòng làm việc.

      Vãn Tình suy nghĩ nhiều, chỉ đặt tài liệu tay xuống bàn làm việc rồi xoay người pha nước.

      đun nước sôi, pha hai cốc trà mang ra ngoài.

      Mấy đồng nghiệp nữ túm tụm lại với nhau to bàn tán.

      "Mọi người chuyện gì thế?" Vãn Tình vừa tới phòng làm việc của tổng giám đốc, vừa tò mò hỏi các .

      " về người khách của tổng giám đốc!" Tất cả mọi người đều ăn ý nháy mắt.

      "Vị khách nào thế? Lại khiến mọi người nhọc lòng bàn tán?"

      Các đồng nghiệp nhìn nhau cười, "Còn ai vào đây nữa? Đương nhiên là chàng vô cùng đẹp trai. Được rồi, được rồi, mau mang trà vào ."

      Vãn Tình cảm thấy mọi người có gì đó rất lạ, nhưng cũng suy nghĩ nhiều, tới gõ cửa phòng, nghe được tiếng của tổng giám đốc liền đẩy cửa vào.

      Vừa vào nhìn thấy dáng người quen thuộc ngồi ghế sofa kia lập tức ngẩn người, tay cầm khay trà khỏi siết chặt.

      ngồi quay lưng về phía cửa, nhưng chỉ cần liếc nhìn cái Vãn Tình liền nhận ra. biết vô tình hay cố ý, dù nghe thấy tiếng động ở phía cửa nhưng vẫn quay đầu lại, chỉ mải mê chuyện gì đó với tổng giám đốc của .

      "Vãn Tình, còn ngây người ở cửa là gì? Mau bưng trà đến đây!" Tổng giám đốc cười ngoắc tay gọi đến.

      Tổng giám đốc gọi mới giật mình tỉnh. Lục Yến Tùng vẫn quay đầu lại, hiểu được rốt cuộc trong lòng tính toán cái gì nữa, chỉ miễn cưỡng nở nụ cười, bưng trà tới.

      cúi đầu, đặt từng cốc trà trước mặt tổng giám đốc và . Theo phản ứng tự nhiên liếc mắt nhìn , từ lúc bước vào vẫn hề nhìn tới nhưng khi vừa ngước mắt lên lập tức chạm phải tầm mắt .

      Ánh mắt sâu thẳm của mang theo lạnh lẽo khiến lòng Vãn Tình khẽ run lên. Như làm chuyện xấu bị bắt quả tang, chột dạ vội chuyển tầm mắt. Sau đó lấy lại bình tĩnh, đẩy ly trà tới trước mặt , "Mời dùng trà."

      "Cảm ơn." Lục Yến Tùng thản nhiên , trong giọng nghe ra được bất cứ cảm xúc nào.

      "Vương tổng, tôi và Cảnh đây là người quen cũ, cho nên muốn tìm mượn ấy vài lời, biết có phiền gì ?"

      Lục Yến Tùng đột nhiên vậy, khiến Vãn Tình kinh ngạc ngẩng đầu lên. lại muốn gì đây?

      "Dĩ nhiên phiền rồi!" Vương tổng lúc này đứng dậy, "Vãn Tình, hãy ở lại chuyện với Lục tổng, tôi còn có việc ra ngoài trước. hãy thay tôi tiếp đón Lục tổng cho tốt."

      "Nhưng tôi..." Vãn Tình còn muốn gì đó, Vương tổng lườm cái sắc lẹm khiến Vãn Tình im bặt, chỉ có thể trơ mắt nhìn tổng giám đốc của mình ra khỏi phòng làm việc.

      *

      Vương tổng rồi trong phòng làm việc chỉ còn lại Lục Yến Tùng và Vãn Tình.

      Vãn Tình đứng đó rũ mắt liếc nhìn .

      Lục Yến Tùng cũng ngoảnh mặt lại, ánh mắt u như bóng đêm nhìn đăm đăm: "Ngồi xuống!"

      Vãn Tình vẫn nhúc nhích, chỉ hỏi: "Có chuyện gì sao?"

      "Sao nhận điện thoại của tôi?" Lục Yến Tùng hỏi thẳng. Vẫn nhìn chớp mắt.

      "Gần đây bận nhiều việc quá." Vãn Tình viện cớ.

      cau mày, vươn tay tóm lấy cổ tay mảnh khảnh của Vãn Tình.

      Vãn Tình sợ hãi muốn giãy ra nhưng Lục Yến Tùng lại dùng sức hơn kéo cả người ngã ngồi lên đùi mình. Sức rất mạnh, ghì chặt đến mức sao nhúc nhích được.

      "Bận đến cả cuộc điện thoại cũng nghe được sao?" Sóng ngầm bắt đầu cuộn lên trong đáy mắt , giọng đầy chất vấn. Tiếp tục hạch hỏi đợt hai, "Ba tôi mời ăn cơm, tại sao đến?" Nhìn chằm chằm cho phép né tránh, cũng cho phép bịa chuyện những lời .

      Cơ thể Vãn Tình bị ôm chặt cứng trong ngực, khoảng cách gần như vậy khiến có thể cảm nhận ràng cảm xúc của . Thậm chí, từ lồng ngực phập phồng có thể dễ dàng nhận ra tức giận của .

      Vãn Tình mím môi nhìn , "Tôi chỉ làm theo lời của ..."

      Lục Yến Tùng hừ lạnh tiếng, hơi cúi đầu, làn môi lạnh như băng gần như sắp dán dán lên , "Em còn dám đó là ý của tôi?"

      tiến lại càng lúc càng gần khiến hô hấp của Vãn Tình cũng trở nên dồn dập hơn. Chớp chớp mắt, Vãn Tình : " cho tôi lựa chọn, hoặc là ... hoặc là làm cho quên tôi..."

      Lời khiến cánh tay ôm của Lục Yến Tùng cứng đờ. Ngay sau đó…

      Sức lực từ cánh tay bỗng nhiên nặng hơn, tưởng chừng như muốn bóp nát ra. nghiến răng nghiến lợi : " vậy, em chọn lựa cách làm cho tôi quên em?" Dáng vẻ như thú dữ bị tổn thương, giống như chỉ cần gật đầu cái, ngay tức khắc nuốt sống vào bụng vậy.

      Vãn Tình cũng bị làm cho hoảng sợ thôi, môi giật giật muốn rồi lại thôi, nhưng rốt cuộc ra lời. Cổ họng như bị gì đó chặn lại, khó chịu đến cả ngực cũng nặng trĩu.

      Nhưng... im lặng đó cũng chính thức lên đáp án của .

      "Cảnh Vãn Tình, bảo em tôi, chẳng lẽ ... khó khăn đến vậy sao?"

      Mắt Lục Yến Tùng dâng lên nỗi chua chát, mỗi chữ ra đều khiến hô hấp trở nên nặng nề. Tựa như, có cam lòng, vừa bị tổn thương lẫn khó chịu khổ sở...

      Có lẽ...Chỉ vì chưa từng bị người phụ nữ nào từ chối!

      Vãn Tình cười nhạt, nụ cười hừng hờ cay đắng, " cầu tôi , còn sao? hỏi trái tim mình rốt cuộc cảm giác của đối với tôi là gì chưa? tôi, nên thế này, ra chỉ vì bị tôi từ chối lời cầu của mình, cho nên mới nghĩ ra cách này để chinh phục tôi?” Kiểu đàn ông kiêu ngạo như , ham muốn chinh phục mãnh liệt như , sao Vãn Tình có thể tin lòng được đây?

      Nếu như biết , phải là giả vờ nữa, liệu có phản ứng như thế nào đây? Có vội vã đến tìm như thế này ?

      Hay là hài lòng vui sướng vì trò chơi săn mồi của mình cuối cùng kết thúc, cười thầm lại có con mồi ngu ngốc mắc mưu?

      thể để kết cục như thế xảy ra! Càng muốn trở thành con mồi của !

      Câu hỏi của khiến Lục Yến Tùng im lặng hồi lâu.

      từng cho rằng mình chỉ là tùy hứng, hay như , là kiểu người kiêu ngạo lúc nào cũng muốn có được thứ mình muốn, nhưng qua thời gian mới nhận ra...Phần tình cảm đó sớm vượt ra khỏi quỹ đạo mà có thể kiểm soát.

      im lặng của khiến lòng Vãn Tình lạnh . cho rằng như vậy chính là thừa nhận những lời vừa hỏi.

      Ánh mắt tối , Vãn Tình vùng ra khỏi người , cảnh giác lùi về sau, mím môi lạnh nhạt , "Tôi còn phải làm việc...Từ nay về sau... đừng đến tìm tôi nữa."

      "Cảnh Vãn Tình! Có phải chỉ cần tôi xác định được tình cảm của mình, đáp án của em khác đúng ?"

      Khoảnh khắc xoay người , Lục Yến Tùng đột nhiên lên tiếng hỏi.

      Giọng trầm trầm, như vô số tảng đá nện vào trái tim .

    2. Trà Xanh

      Trà Xanh Active Member

      Bài viết:
      254
      Được thích:
      136
      Chương 183: Chuẩn bị cho lễ cưới


      Giọng nặng nề như có vô số tảng đá nện vào trái tim . Lòng bồn chồn lo sợ, hai tay bất giác xoắn chặt vào nhau. Cuối cùng vẫn quay đầu lại, cũng thêm gì nữa, dứt khoát bước .

      Đóng cửa lại tựa người vào cánh cửa phòng tổng giám đốc, rồi lại kiềm lòng được quay đầu nhìn cánh cửa khép kín.

      Nghĩ tới người phía bên trong cánh cửa kia tự thầm hỏi…

      Lục Yến Tùng...Có phải trong lòng cũng có em như trong tim em vẫn luôn có hay ?

      Chẳng qua chỉ là… vẫn chưa nhận ra tiếng lòng của mình mà thôi? Vãn Tình cười chua chát, rồi tự giễu lắc đầu.

      Đó là người đàn ông biết , muốn người là chuyện khó khăn đến nhường nào chứ?

      Còn mình, nào có khả năng để làm được chuyện đó?

      ***

      "Vãn Tình, sao lại ra đây? ở lại tâm với bạn trai sao?" Vừa mới ra tới phía ngoài, nhóm đồng nghiệp thi nhau nháy máy hỏi .

      "Phải đấy, người đẹp trai đó. Mấy bộ phim điện ảnh gần đây đều do công ty ta sản xuất, khi nào có dịp bảo bạn trai mời bọn này đến xem với được ?"

      "Đúng rồi. Nghe có bộ 3D Anime gì đó phát sóng rồi, chúng ta hẹn bữa nào cùng xem ."

      " hai à, bao tuổi rồi mà còn xem Anime nữa đấy!"

      "Kệ người ta, cái này gọi là lớn xác nhưng có tâm hồn trẻ con."

      Vãn Tình nghe các sôi nổi trêu qua trêu lại, khỏi lắc đầu giải thích: "Đừng đoán lung tung như vậy. ấy phải bạn trai tôi. Nhưng nếu mọi người muốn xem phim..."

      "Chiều nay tôi cho người mang vé đến. Lúc đó mọi người muốn xem phim gì đều thành vấn đề."

      Vãn Tình còn chưa xong chợt nghe thấy giọng khác chen vào. sửng sốt quay đầu lại thấy Lục Yến Tùng đứng ở phía sau.

      chuyện với đồng nghiệp nhưng tầm mắt hề nhìn tới . Vẻ mặt lúc này bớt lạnh lùng vốn có, khiến người ta có cảm giác rất dễ gần.

      Các đồng nghiệp vô cùng vui sướng đá mắt với Vãn Tình, cười , "Cảm ơn Lục tổng hào phóng thế nhé. Sau này có phim mới chúng tối nhất định bỏ tiền túi để ủng hộ."

      Lục Yến Tùng gì nữa, chỉ cong môi cười coi như đáp lại.

      Sau đó..Đôi mắt sâu thẳm chuyển sang nhìn Vãn Tình, mím môi thêm gì, xoay người bước .

      ...

      Nhưng tầm mắt Vãn Tình vẫn dừng lại ở nơi vừa biến mất rất lâu. Ánh mắt mênh mang cùng lòng dạ rối bời.

      "Nè, mau tỉnh lại !" Chợt có người vỗ cái lên vai , thấy dáng vẻ mất hồn mất vía của , bèn trêu ghẹo, " phải bạn trai hả, phải bạn trai sao? phải bạn trai mà người ta vừa khuất bóng mà ba hồn bảy vía của cũng bay bổng theo rồi."

      Vãn Tình giật mình hoàn hồn, đỏ bừng mặt vội vàng chuyển tầm mắt, "Đừng trêu tôi nữa mà, tôi làm việc đây."

      ***

      Nhiều ngày sau đó, mọi người đều vô cùng bận rộn.

      Hôn lễ của Thiên Tình được xúc tiến chuẩn bị.

      Sắp xếp và trang trí hội trường, mời khách, chuẩn bị tiệc, cùng với những chuyện vụn vặt khác, Vãn Tình cũng bận rộn giúp đỡ.

      Thiên Tình lo sức khỏe của kham nổi nhiều việc, muốn nghỉ ngơi, nên đến công ty xin nghỉ để ở nhà phụ giúp.

      Càng đến gần ngày cưới, mỗi sáng thức dậy bận rộn làm đủ việc nên Vãn Tình có thời gian để suy nghĩ linh tinh.

      Nhưng...Vào mỗi đêm khuya thanh vắng, trong đầu luôn xuất bóng dáng của người…

      Lục Yến Tùng...Thậm chí cũng nhớ bao lâu rồi có gặp . Kể từ hôm đó, sau khi rời khỏi công ty cũng xuất nữa.

      Mặc dù thỉnh thoảng cùng Thiên Tình tới thăm mẹ, chú Lục có gọi cho Lục Yến Tùng bảo về nhà, viện cớ bận việc về được.

      Dần dần, Vãn Tình cũng hiểu ra...Người đàn ông này hẳn là quên mình rồi.

      Như vậy cũng tốt...Dù sao giữa họ, kết quả cuối cùng cũng chỉ là như vậy mà thôi. Nhưng sao lòng cứ cảm thấy càng ngày càng đơn, càng trống trải thế này?

      ***

      Cách hôn lễ chỉ còn năm ngày.

      Hôm đó...Lúc Vãn Tình bắt xe chuẩn bị đến nhà họ Thi, điện thoại di động bỗng nhiên có cuộc gọi đến.

      Nghĩ chắc Thiên Tình gọi hỏi mình tới đâu rồi, vội vàng móc điện thoại ra, vừa nhìn thấy số điện thoại màn hình liền ngẩn người.

      Dãy số này thể quen thuộc hơn được...

      Lục Yến Tùng...

      Cho dù có xóa số nữa, nhưng từ lâu nó khắc sâu vào lòng rồi. ràng rất lâu liên lạc vậy mà vẫn chưa quên...

      Cố gắng ổn định lại nhịp tim mới bắt điện thoại, "A lô." khẽ khàng lên tiếng, thế nhưng đầu bên kia vẫn im lặng . Vãn Tình chỉ nghe thấy tiếng thở rất nặng nề.

      khí lúc này như ngưng đọng. Dường như có ý định muốn lên tiếng.

      Vãn Tình mấp máy môi, giọng hỏi: "Tìm tôi có việc gì sao?"

      "Em ở đâu?" Cuối cùng Lục Yến Tùng cũng mở miệng.

      Mười ngày gặp, vừa nghe thấy giọng này, lòng Vãn Tình khó tránh khỏi bồi hồi xúc động, " đón xe đến chỗ Thiên Tình..." vùa vừa siết chặt điện thoại trong tay.

      "Ba giờ chiều nay tôi chờ em ở quán trà Trung Hoàn."

      Ba giờ? hẹn với tiệm hoa đến bàn bạc về hoa bố trí trong hội trường cưới rồi.

      "Được, tôi đến đúng giờ." ràng nên cầu đổi giờ hẹn mới đúng, nhưng lời ra ngay cả cũng kiểm soát được.

      Lục Yến Tùng thêm gì nữa liền cúp điện thoại.

      Vãn Tình trầm ngâm, môi khẽ cong lên, nụ cười xẹt qua khóe môi. định cất điện thoại vào trong túi, chuông lại lần nữa vang lên.

      nhìn màn hình rồi mới nghe máy, "Mẹ?"

      "Tối nay con có rảnh ? Nếu rảnh cùng Thiên Tình và A Sênh tới đây ăn cơm."

      "Hôm nay ạ? Có chuyện gì quan trọng mẹ?" Vãn Tình hỏi.

      "Hôm nay là sinh nhật Yến Tùng, mẹ muốn tổ chức cho nó ngày sinh nhật ý nghĩa cùng với gia đình. Nhiều năm rồi mọi người có cơ hội được sum vầy bên nhau. Khó khăn lắm gia đình mình mới được đoàn tụ như bây giờ, vì vậy, việc mẹ làm cũng chỉ có thế này thôi. Có điều..." Giọng của mẹ hơi buồn buồn.

      "Mẹ lo ấy chấp nhận ý tốt của mẹ, chịu về nhà?"

      “Ừ. Thời gian trước còn chịu về, nhưng gần đây nó về nhà luôn. Vãn Tình, các con còn liên lạc với nhau ? Có thể giúp mẹ khuyên nhủ nó được ?"

      Vãn Tình sao có thể từ chối tấm lòng này của mẹ được, "Vâng. Lát nữa con khuyên ấy, hy vọng ấy hiểu được tấm lòng của mẹ."

      "Vậy A Tùng giao cho con đó."

      Hai người thêm lát mới cúp điện thoại.

      ra...Hôm nay là sinh nhật ....

      Cho nên ấy mới đột ngột gọi điện cho mình? ra trong ngày đặc biệt của mình, vẫn còn nhớ đến ...

      ***

      dâu Thiên Tình ngồi ghế sofa ăn cháo gà bà Thi nấu. Còn chú rể Thi Nam Sênh ngồi phía đối diện bàn bạc chuyện đèn trang trí với nhân viên.

      Thiên Tình ngồi bên kia nhìn , mắt mang ý cười cong cong sáng tựa như trăng rằm, như đắm chìm trong niềm thương và hạnh phúc của người nên có.

      Gần đây bận đến râu cũng kịp cạo, chỉ dồn hết tâm trí vào hôn lễ. Tuy có vẻ mệt mỏi, nhưng dáng vẻ nghiêm túc chuyên chú ấy vẫn còn rất say lòng người.

      Thiên Tình quả thể tin được, người đàn ông này, năm ngày sau trở thành chú rể của mình....Còn... là cha của con mình.

      Như cảm nhận được ánh mắt nhìn mình, Thi Nam Sênh khẽ quay đầu sang nhìn . Bốn mắt nhìn nhau, Thiên Tình cười ngô nghê, cúi đầu tiếp tục ăn cháo.

      ... cũng cười. Quay đầu căn dặn người bên cạnh những việc cần làm, sau đó ra dấu cho đối phương rời , mới đứng dậy đến cạnh Thiên Tình.

      "Nhìn gì vậy?" Vừa ngồi xuống cạnh , tay cũng theo thói quen kéo vào trong ngực. Oa…cuối cùng nơi eo cũng có chút thịt rồi. Gần đây thấy khẩu phần ăn của tăng mỗi lúc càn nghiều, cũng coi như có thể thở phào hơi.

      "Xem kìa! Râu ria cạo, đầu tóc rối bù lên..." Thiên Tình đặt thìa xuống, chọc chọc ngón tay lên hàm râu dưới cằm , dáng vẻ như mấy hài lòng với bộ dạng này của .

      Nhưng, ra trong lòng lại thấy mình như trúng độc nặng lắm rồi... Vì cho dù dáng vẻ của có lôi thôi lếch thếch như thế nào, vẫn cảm thấy rất đẹp trai, rất quyến rũ.

      "Còn chưa kết hôn mà ghét bỏ chồng em rồi sao?" Thi Nam Sênh nheo mắt hỏi, sau đó cắn lên môi cái coi như trừng phạt, "Ừm, thơm quá...."

      Thiên Tình cười vui vẻ, né người ra chút, giả vờ tức giận, trừng mắt nhìn , " là cún sao? Thích cắn người thế."

      "Chỉ cắn mỗi em thôi." lại ôm vào trong ngực.

      Thiên Tình nhìn , "Ăn chút cháo gà nhé? Từ sáng tới giờ bận rộn mãi chưa ăn gì đó."

      "Được. Em đút ." Thi Nam Sênh làm nũng như trẻ con mà to xác, đòi đút cho mình ăn.

      Thiên Tình chiều theo ý , múc muỗn cháo gà lên thổi cho nguội rồi đưa tới trước miệng .

      Cháo gà rất ngon, rất thơm, ăn cảm thấy rất ngọt...Ngọt tựa như mật vậy, ngọt từ môi lưỡi lan dần đến tận tim.

      "Mới sáng sớm kích thích người đơn như tôi rồi, hai người làm thế có quá tàn nhẫn vậy?" Vãn Tình vừa vào cửa nhìn thấy cảnh tượng này. Dáng vẻ hạnh phúc của đôi vợ chồng son khiến vui mừng thay, cũng vô cùng hâm mộ.

      "Chị." Thiên Tình đặt chén cháo vào tay Thi Nam Sênh, đứng dậy tươi cười ra đón.

      "Nếu chị ngưỡng mộ như vậy mau tìm người . Nghe dì , ở bữa tiệc lần trước phải chị gặp người rất ok sao? Người kia hình như cũng rất có hứng thú với chị." Thi Nam Sênh vừa ra cửa đón Vãn Tình, vừa .

      "Có hứng thú?" Vãn Tình cười, "Ở trong mắt mẹ, phàm là đàn ông tốt đều có hứng thú với tôi." Ngày hôm đó, Lục Yến Tùng lôi ngay giữa buổi tiệc như thế, dù người khác có hứng thú với nữa e là cũng sợ mất mật bỏ chạy kịp rồi.

      "Vãn Tình tới đấy à?" Bà Thi dặn dò nhà bếp, "Mang thêm chén cháo gà lên cho Cảnh ."

      " cần đâu dì. Con ăn sáng rồi."

      "Ăn chung với Thiên Tình cho vui con. Cháo này là dì xuống bếp làm đó. Cũng lâu rồi xuống bếp, con nếm thử tài nấu nướng của dì ."

      "Dạ, vậy con cảm ơn dì." Vãn Tình ngoan ngoãn nghe lời.

      Cháo gà còn chưa kịp bưng lên, nhà thiết kế lễ phục tới. Thiên Tình và Thi Nam Sênh đành lên lầu, thử mấy bộ lễ phục mặc trong hôm cưới.

      Nhất thời trong phòng khách chỉ còn Vãn Tình và bà Thi.

      Người trong bếp bưng cháo gà ra, bà Thi đón lấy đích thân đưa cho Vãn Tình, "Nhân lúc còn nóng con mau ăn , gia vị đều là đồ còn tươi đấy."

      "Cảm ơn dì." Vãn Tình cười nhận lấy.

      Ngồi xuống định cầm muỗng múc cháo lên ăn, nhưng vừa ngửi thấy mùi dầu mỡ liền cảm thấy dạ dày cuồn cuộn lên, "Ọe..." Vội vàng đặt chén cháo xuống, khó chịu bụm miệng. Ngay cả câu xin lỗi cũng kịp vội vàng xoay người chạy vào phòng vệ sinh.

      Sau đó...khó chịu ôm bệ rửa mặt nôn thốc nôn tháo. Dạ dày rất khó chịu nhưng nôn ra được gì.

      Lúc mệt mỏi ngẩng đầu lên, bà Thi rút khăn giấy đưa cho , lo lắng hỏi: "Con sao chứ? Thấy khó chịu ở đâu ?"

      Vãn Tình kiệt sức xua xua tay, nhận lấy khăn giấy lau xong mới yếu ớt : "Con sao... Cám ơn dì."

      Tình trạng này...Mấy ngày nay đều bị. vốn tưởng rằng dạ dày mình có vấn đề, hai ngày nữa đỡ, nhưng...Bây giờ nghĩ lại, hình như càng ngày càng nhiều hơn. Mà càng như vậy, trong lòng Vãn Tình lại càng lo lắng.

      "Vãn Tình, dì thấy hay là con đến bệnh viện kiểm tra xem. Phản ứng này của con..." Bà Thi hơi khựng lại lúc rồi mới tiếp, "Có thể phải do dạ dày có vấn đề. Nếu cũng giống như Thiên Tình, thể khinh thường được đâu."

      Vãn Tình kinh ngạc ngẩng đầu nhìn bà Thi, mím môi gì. Chẳng lẽ mình thực giống Thiên Tình, mang thai rồi?

      "Con đừng lo lắng. Dì thấy để A Sênh đưa con đến bệnh viện kiểm tra cẩn thận xem thế nào." Bà Thi đề nghị.

      Vãn Tình im lặng hồi rồi lắc đầu, "Dì, xin dì giúp con giấu chuyện này. Khi còn chưa xác định chính xác, con muốn làm Thiên Tình lo lắng."

      "Được, dì coi như biết chuyện gì."

      "Cảm ơn dì." Vãn Tình gật đầu, miễn cưỡng nặn ra nụ cười, "Bây giờ con đến bệnh viện xem thế nào ạ." Kiểm tra sớm biết kết quả sớm... sớm để bản thân yên tâm hơn.

    3. Trà Xanh

      Trà Xanh Active Member

      Bài viết:
      254
      Được thích:
      136
      Chương 184: Quyết định về đứa bé


      Từ chối ý tốt để tài xế đưa mình đến bệnh viện của bà Thi, Vãn Tình tự mình đón xe đến bệnh viện.

      Nhìn dòng chữ "Khoa phụ sản" to lớn kia, theo bản năng nắm chặt tờ phiếu khám. Nghe y tá gọi tên mình, thấy trong lòng chưa bao giờ căng thẳng như lúc này. Nếu mang thai, phải làm gì bây giờ?

      Sau khi làm loạt các xét nghiệm kiểm tra, Vãn Tình yên lặng ngồi ghế trong hành lang đợi kết quả.

      "Cảnh Vãn Tình!"

      "Cảnh Vãn Tình là ai?"

      Y tá gọi hai tiếng, Vãn Tình mới hoàn hồn lại, "Vâng, là tôi."

      "Mời theo tôi."

      Y tá dẫn Vãn Tình vào, Vãn Tình căng thẳng đến lòng bàn tay toát đầy mồ hôi lạnh.

      *

      Vị nữ bác sĩ nhìn rất có kinh nghiệm, đẩy gọng kính sống mũi lên, lật giở kết quả xét nghiệm của .

      " mang thai ba mươi lăm ngày rồi." Bác sĩ thản nhiên , giọng có tý cảm xúc nào.

      Sắc mặt Vãn Tình trắng bệch, bàn tay đặt đùi cuộn lại theo bản năng.

      Lúc này bác sĩ mới ngẩng đầu lên nhìn , "Tôi vừa xem tiền sử bệnh án của , hẳn rất tình trạng sức khỏe của mình."

      "Bác sĩ, tôi thực thể sinh đứa này được sao?" Ánh mắt Vãn Tình tối đen như đêm khuya có ánh trăng, mang theo đau thương tột cùng.

      "Bệnh thận của vừa mới khỏi. Với tình trạng này của , ít nhất phải đợi ba năm sau mới được mang thai." Vẻ mặt bác sĩ chút thay đổi.

      "Nhưng tôi sợ đau, cũng sợ... chết." muốn giữa đứa bé này... rất muốn...Vì nó là con của ...

      "Đây chỉ là vấn đề của !" Bác sĩ mở bệnh án ra, nghiêm túc nhìn , " đến sức khỏe giờ của trong thời gian ngắn thể nuôi dưỡng bào thai, cho dù đứa bé được sinh ra tỷ lệ mắc dị tật bẩm sinh cũng phải 80%! Với tình hình này, nếu cứ tiếp tục muốn sinh đứa trẻ ra…vì để thỏa mãn ham muốn ích kỷ của người mẹ, mà khiến đứa trẻ mang hình hài như thế đến thế giới này để hứng chịu ánh mắt kỳ thị của người đời. Chính vì thế, tôi cầu nên giữ lại đứa bé này."

      Vãn Tình cúi đầu, tay khẽ run run đặt lên vùng bụng bằng phẳng. Đứa con còn chưa kịp tượng hình phải chào tạm biệt mẹ nó rồi sao?

      nỡ, đành lòng bỏ nó...Nhưng còn lựa chọn nào khác sao? chìm trong suy nghĩ điện thoại trong túi xách chợt vang lên.

      lục lọi lấy điện thoại ra xem thấy là số của Lục Yến Tùng gọi. Mới làm mấy bước xét nghiệm mà đến hai rưỡi chiều rồi...Nhìn dãy số lóe sáng màn hình điện thoại, hốc mắt Vãn Tình chợt ướt.

      Yến Tùng, chúc sinh nhật vui vẻ...

      Nhưng, hôm nay em thể mừng sinh nhật với được rồi.

      dám nhận điện thoại, dám nghe giọng của , sợ...

      Bản thân đưa ra quyết định ích kỷ...Ngón tay run rẩy đưa tới vị trí nút màu đỏ, dứt khoát bấm tắt. Sau đó tắt luôn nguồn điện thoại. Trong lúc làm những chuyện này, trái tim rung đập dữ dội. Nước mắt cũng ướt đẫm khóe mắt.

      Xin lỗi, con ...

      Xin lỗi , Yến Tùng....

      "Thế nào rồi? có quyết định được chưa?" Bác sĩ ngẩng đầu lên nhìn .

      Mấp máy môi, Vãn Tình gật đầu, "Khi nào có thể làm phẫu thuật?"

      "Tôi vừa sắp xếp với phòng phẫu thuật, ba giờ chiều nay có thể làm."

      "Ba giờ..." Vãn Tình lẩm bẩm.

      Bác sĩ nhìn , " sớm quyết định . Tôi còn rất nhiều bệnh nhân."

      Hít sâu hơi, giống như chỉ có như vậy Vãn Tình mới có thể đưa ra được quyết định khó khăn này, "Ba giờ chiều nay sao...?" Giọng run run hỏi lại.

      thể do dự thêm được nữa, càng để lâu tình cảm của mình với đứa càng nỡ rời...Đến lúc đó, muốn đưa ra quyết định cũng thể nào dễ dàng như bây giờ được.

      "Đúng vậy. điều chỉnh lại tâm trạng chút, đừng quá căng thẳng, có việc gì đâu." Bác sĩ khuyên Vãn Tình.

      Vãn Tình gật đầu, gì nữa, mở cửa ra, mình ngồi hành lang. Hành lang bệnh viện người tới người lui, cCó những cặp vợ chồng ân ái hạnh phúc, nhìu đôi ngọt ngào bên nhau cũng có...Còn , thân mình đau khổ thương tâm.

      Gió lùa lao xao nơi hành lang dài rộng. Thời tiết qua mùa Xuân, ràng còn rét lạnh nữa, nhưng Vãn Tình khỏi rùng mình cái, theo bản năng ôm lấy mình.

      ***

      Lục Yến Tùng muốn đón Vãn Tình, nhưng ngờ bị tắt điện thoại nghe. Gọi lần nữa, điện thoại bị tắt nguồn.

      Rốt cuộc làm gì vậy chứ? Vẫn chưa từ bỏ ý định, gọi lại lần nữa nhưng bên kia chỉ vang lên nhưng tiếng máy móc cảm xúc.

      Cảnh Vãn Tình...Em rốt cuộc có ý gì? im lặng bao nhiêu ngày qua, chỉ vì muốn hiểu lòng mình. Cuối cùng muối mặt lắm mới đưa ra được quyết định, phá bỏ hết những rào ngăn kia, buông xuống mọi thù hận, cho dù là phản bội lại mẹ mình...

      Nhưng...Bây giờ làm vậy là có ý gì chứ?

      Thời gian từng chút từng chút trôi qua. Lục Yến Tùng ngồi trong quán trà mà tầm mắt chăm chú ngóng nhìn ra phía cửa, nhìn từng người ra ra vào vào.

      Ánh mắt vô cùng chăm chú, chỉ sợ bỏ lỡ mất bóng người nào đó.

      ***

      "Cảnh Vãn Tình!"

      Đợi bao lâu, đến khi kim đồng hồ chỉ đúng ba giờ, Vãn Tình liền nghe thấy tiếng y tá gọi mình.

      "Vâng." Vãn Tình đứng dậy.

      "Mời theo tôi!" Y tá xoay người dẫn vào phòng phẫu thuật.

      "Vâng." Vãn Tình đáp. Trước khi vào trong, gọi điện thoại cho mẹ.

      "Mẹ, con xin lỗi, tối nay con ăn cơm cùng mọi người được ạ."

      “Sao thế? Nghe giọng con được vui, có phải xảy ra chuyện gì rồi ?”

      Bà Lục rất nhạy cảm, Vãn Tình sợ mẹ nhận ra được chuyện gì, cố gắng cười , " có gì đâu ạ. Chỉ là tối nay con có hẹn ăn cơm với bạn nên đến chỗ mẹ được."

      Bà Lục cười, "Hẹn ai mà còn quan trọng hơn cả bữa cơm với gia đình thế con?"

      Vãn Tình cũng cười theo, cố giữ tự nhiên : "Đây là bí mật! Hôm nào về con với mẹ."

      "Bạn trai hả?" Bà Lục tiếp tục truy vấn.

      Vãn Tình chỉ cười chứ trả lời, bà Lục cho rằng thừa nhận.

      thêm gì nữa, Vãn Tình vội vã cúp điện thoại, sợ mẹ nghe thấy tiếng của bác sĩ.

      "Cảnh Vãn Tình, xin mời nhanh chút." Vừa mới cúp điện thoại, y tá liền giục.

      "Vâng, tới ngay đây." Vãn Tình hít sâu hơi để lấy dũng khí theo y tá vào bên trong.

      Mặt mũi trắng bệch. Đứa bé này tới ngoài ý muốn.

      Còn chưa kịp chia sẻ niềm vui với ai về xuất của nó phải rời xa mẹ rồi...Là mẹ của nó, thế nhưng còn cách nào khác.

      Khóe mắt ngân ngấn nước, ngực cũng đau nhói từng cơn...

      ***

      Ba giờ...

      Bốn giờ...

      hiểu sao Lục Yến Tùng cứ cảm thấy lòng dạ bồn chồn yên. Với tính cách của Vãn Tình, dù ấy đến cũng với cho mình biết lý do.

      Có phải xảy ra chuyện gì rồi ? Nghĩ đến chuyện này, trong lòng Lục Yến Tùng nhất thời căng thẳng, sao ngồi yên được nữa, lấy điện thoại di động ra gọi .

      "A Tùng? Dì con làm cơm trong bếp, lát nữa con về nhà nhé." Lục Thánh Duy chờ con trai mở miệng, lên tiếng trước: "Dì có lòng tổ chức sinh nhật cho con, con được..."

      "Ba, Cảnh Vãn Tình đến chưa?" Lục Yến Tùng cắt lời ba, sốt ruột trong giọng rất ràng.

      "Vãn Tình? Vãn Tình với con à? Tối nay nó có hẹn rồi."

      "Có hẹn?"

      "Nhìn dì con vui vẻ thế kia, có lẽ nó hẹn với bạn trai cũng chừng." Lục Thánh Duy bồi thêm câu, "A Tùng, nếu con biết nắm bắt..."

      "Ba, con cúp máy đây." Lần nữa ngắt lời Lục Thánh Duy lần nữa, Lục Yến Tùng cúp ngang điện thoại.

      Nắm chặt chiếc điện thoại lạnh lẽo, cảm thấy các lạnh đó từ lòng bàn tay chuyền đến tận tim.

      ấy từ chối gặp mình để hẹn hò với người khác…

      Hơn nữa, người đó có thể là bạn trai ...

      Điều này chứng tỏ cái gì chứ? ấy muốn từ chối mình sao? Hèn chi ấy lại tắt cuộc gọi của mình!

      Cảnh Vãn Tình, nếu có ý từ chối đón nhận tình cảnh của , tại sao ban đầu em còn gieo rắt hy vọng cho chứ?

      Còn ...Ngồi đây như thằng ngốc đợi em suốt cả tiếng đồng hồ...

      Còn ngốc nghếch lo lắng sợ xảy ra chuyện gì...

      Quả thực nực cười mà!

      ***

      Vãn Tình từ phòng phẫu thuật ra, trông bơ phờ hốc hác như người mất hồn. Sắc mặt trắng bệch như cắt còn giọt máu.

      ràng hề có cảm giác đau, nhưng tại sao bụng dưới, còn có cả trái tim cũng đau đến mức thể chịu nổi? Toàn thân như có chút sức lực nào, bất cứ lúc nào cũng có thể đỗ xuống.

      Y tá dìu vào phòng bệnh, " Cảnh, nghỉ ngơi chút , lát nữa cảm thấy khá hơn là có thể ra về được rồi."

      "Vâng, cảm ơn." Vãn Tình yếu ớt . Từ từ nhắm mắt lại, trong bóng tối khỏi tưởng tượng ra bóng dáng đứa con ...

      Như thấy đứa bé khóc...Trái tim đau xót thể tả, nước mắt cũng lăn dài ra từ hốc mắt.

      Yến Tùng...

      ấy chắc chắn tha thứ cho mình...

      Nhưng còn lựa chọn nào khác.

      ***

      biết nằm đó thẫn thờ bao lâu, y tá vào đánh thức dậy: " Cảnh, có thể xuất viện rồi."

      Vãn Tình chậm rãi mở mắt ra, vén chăn lên ngồi dậy.

      "Trong thời gian này nhớ để ý chăm sóc cho cơ thể nhé."

      "Được, cảm ơn." Vãn Tình suy yếu .

      Chầm chậm lê bước rời khỏi bệnh viện, nỗi đau đớn trong tim vẫn cứ ấm ỉ thôi.

      Bóng đêm lặng lẽ buông xuống. còn sức để bộ tiếp được nữa, chỉ có thể đón taxi về nhà.

      **

      Cả đêm trằn trọc hề chợp mắt. Vãn Tình mở điện thoại lên, có cuộc gọi nào, cũng có tin nhắn nào. Trong lòng có chút mất mát.

      Cầm điện thoại di động lên, Vãn Tình chần chừ lúc, cuối cùng cũng bấm cho dãy số quen thuộc.

      Trong điện thoại vang lên tiếng nhạc chuông, cho rằng rất nhanh thôi nghe thấy tiếng của Lục Yến Tùng, nhưng...điện thoại đột nhiên bị cắt ngang.

      Lục Yến Tùng từ chối nhận điện thoại của ...

    4. Trà Xanh

      Trà Xanh Active Member

      Bài viết:
      254
      Được thích:
      136
      Chương 185: Hôn lễ


      Lục Yến Tùng từ chối nhận điện thoại của ...

      Tim Vãn Tình như rơi dần xuống đáy cốc. tay nắm chặt điện thoại lạnh lẽo trong tay, tay nhàng đặt lên bụng.

      cảm thấy đêm đen càng lúc càng lạnh...Ngay cả ánh trăng kia cũng lạnh tận tâm can.

      ****

      Thời gian trôi qua nhanh. Hôm nay là ngày cưới của Thiên Tình và Thi Nam Sênh rồi.

      Bà Lục, Cảnh Kiến Quốc đều đến nhà họ Thi, hai bên gia đình chờ đến giờ để đến giáo đường.

      Vãn Tình giúp Thiên Tình sửa sang lại váy cưới, bà Lục bưng bánh trôi nước vào.

      "Mẹ." Thiên Tình, Vãn Tình đồng thời ngẩng đầu lên.

      Nhìn con trong bộ váy cưới, hốc mắt bà Lục đỏ ửng lên. Bao nhiêu năm qua, bà chưa từng nghĩ tới có ngày như hôm nay, được nhìn thấy đứa con bé bỏng của mình xuất giá...

      "Nào, Thiên Tình, ăn cái này con." Bà Lục khẽ mỉm cười, múc viên bánh trôi đưa đến tận miệng Thiên Tình, "Bánh trôi này tượng trưng cho tròn đầy viên mãn. Sau này, con và A Sênh ở bên nhau ngày càng hạnh phúc, hai vợ chồng mãi thương nhau."

      "Da, nhất định như thế mẹ." Thiên Tình ngoan ngoãn ăn viên bánh trôi. Viên bánh trôi ngon ngọt, thấm vào tận đáy lòng .

      Bà Lục đặt chén bánh trôi xuống, xúc động ôm lấy hai đứa con thương của mình, "Nhiều năm qua cực khổ cho hai chị em con... Hôm nay có thể nhìn các con hạnh phúc, mẹ cảm thấy chân cứ như nằm mơ vậy..."

      "Mẹ, hôm nay là ngày vui, mẹ đừng khóc." Hốc mắt Vãn Tình cũng đỏ, đưa tay lau nước mắt cho mẹ, cười , "Mẹ khóc, Thiên Tình cũng muốn khóc theo rồi kìa."

      "Mẹ rất vui." Bà Lục cầm tay Vãn Tình, "Bây giờ em con yên ổn tấm thâm, giờ đến lượt con rồi đó."

      Vãn Tình mím môi . Khóe môi có cảm giác đắng chát, "Con chưa vội, chờ thêm thời gian nữa cũng sao mà."

      ****

      "Thiên Tình, A Sênh gọi con. Nó chịu tự mình đeo nơ, đòi con sang đeo cho nó." Bà Thi đẩy cửa vào với Thiên Tình.

      Thiên Tình cười, "Da, để con qua xem chút."

      Bà Thi lắc lắc đầu, "Giờ chỉ mới kết hôn mà con nuông chiều nó thế rồi à. Chỉ đeo cái nơ thôi mà, chẵng lẽ nó biết đeo sao?"

      Thiên Tình cười vui vẻ, nhấc cao tà váy lên , " sao ạ. Con xem ấy thế nào. Chị, ở đây giao lại cho chị nhé."

      "Ừ. Em chậm thôi!" Vãn Tình gật đầu, tiễn Thiên Tình ra ngoài.

      ***

      Trong phòng chú rể lúc này nhốn nháo cả lên. Lễ phục nằm ngổn ngang, trợ lý bên cạnh thu dọn dường như cũng đau đầu chịu nổi.

      Thiên Tình ló đầu tìm kiếm thấy Thi Nam Sênh mặc lễ phục ngồi ghế sofa lim dim nhắm mắt ngủ.

      Hôm nay rất đẹp trai. Áo sơ mi trắng đơn giản phối với áo vest màu đen. Áo sơ mi xốc xếch mở bung ra để lộ cơ ngực rắn chắc. còm cầm chiếc nơ trong tay chưa đeo lên cổ. Có lẽ do mấy hôm lo chuẩn bị lễ cưới nên mới mệt mỏi như thế. Dáng vẻ tựa người ghế sofa nhắm hai mắt ngủ trông rất ngon.

      Nhìn dáng vẻ mệt mỏi của , trong lòng Thiên Tình thoáng qua chút thương xót và nỡ. Rón rén bước vào.

      Trợ lý trong phòng thấy cũng biết điều nhàng lui ra ngoài.

      thương nhìn dáng vẻ mệt mỏi của , kiềm được lòng Thiên Tình cúi xuống hôn lên trán .

      Thi Nam Sênh từ từ mở mắt nhìn cười. Tay đan chặt tay . Ánh mắt từ đầu đến cuối chỉ nhìn , giây cũng rời .

      "Mệt lắm phải ?"

      Thi Nam Sênh lắc đầu. chỉ muốn lập tức rinh ngay về nhà, sao có thể mệt được chứ?

      "Hôm nay em rất đẹp..."

      Thiên Tình cười, " cũng đẹp trai lắm. phải muốn em sang đeo nơ cho sao? Nào, để em đeo." Thiên Tình cầm lấy chiếc nơ từ trong tay .

      Thi Nam Sênh đứng dậy, ôm lấy hông , nhìn sâu dâu sắp thành vợ của mình, hưởng thụ cảm giác đeo nơ cho mình.

      "Tối qua có nhớ ?" khẽ hỏi.

      Thực ra...Vừa rồi cố tình cáu kỉnh muốn sang đeo nơ cho mình là vì đêm qua được gặp , rất nhớ. biết cái quy định quái quỷ xưa nay cái gì mà đêm trước hôm cưới, chú rể và dâu được gặp nhau. Cho dù ngủ cũng nhà cũng được gặp.

      "Tối hôm qua hả?" Thiên Tình vừa cài cúc áo cho , vừa cười, "Em cùng chị Vãn Tình chuyện rất muộn, có thời gian..."

      Vẻ mặt bắt đầu xị xuống: " có thời gian nhớ sao? Tối hôm qua nằm hoài mà chẳng ngủ được gì cả, bên cạnh cứ trống trống quen."

      Thiên Tình cười, ngẩng đầu , "Trêu thôi. Thực ra tối qua em và chị đều chuyện về ."

      "Hả? chuyện gì về ?" Sắc mặt trong nháy mắt chuyển sang xấu xa.

      "Bí mật." Thiên Tình cười thần bí.

      "Ồ? Vậy nhất định là moi móc xấu rồi?" véo mũi .

      Thiên Tình nhướn mày, " có nhiều chuyện xấu cho chúng em đến vậy sao?"

      Thi Nam Sênh thoáng trầm mặc, rồi ôm chặt , nghiêm túc nhìn , " biết trước đây rất quá đáng. Cảm ơn em vì vậy mà buông tay , vẫn nguyện ý ở bên ."

      Thiên Tình cười, "Ngốc quá , những chuyện đó em quên rồi." chỉ muốn nghĩ đến tương lai hạnh phúc của về sau mà thôi...Những chuyện trong quá khứ kia theo thời gian mà tan thành mây khói rồi.

      Thi Nam Sênh nhàng vén những sợi tóc rơi lòa xòa bên má , ôm lấy khuôn mặt xinh đẹp của , " để em phải hối hận vì gả cho đâu... Sau này nhất định là người chồng tốt, người cha tốt." thâm tình nhìn chớp mắt, kiên định thể rất ràng qua giọng .

      Thiên Tình áp mặt vào ngực , cánh tay vòng qua ôm hông , "Em tin . Hơn nữa, bây giờ em cảm thấy rất hạnh phúc, rất rất hạnh phúc... Em biết, sau này em nhất định hối hận vì gả cho !"

      Thi Nam Sênh xúc động hôn lên đỉnh đầu , ôm chặt lấy .

      "Hey hey hey!" Cửa đột nhiên bị người đẩy ra. Phù rể Mộ Thiệu Đàm đứng bên ngoài ngoác miệng kêu lên, "Sắp đến giáo đường rồi, hai người còn thời gian rảnh rỗi ôm ôm ấp ấp ở đây sao!"

      rất lớn tiếng, bên ngoài đều là khách mời mà cũng hề tránh né hạ giọng. Cố tình muốn người khác nghe đây mà.

      Thiên Tình da mặt mỏng, sắc mặt thoáng chốc đỏ lên. Ngẩng đầu trừng mắt nhìn Mộ Thiệu Đàm, nhưng sau khi nhìn thấy người lập tức sững ra.

      Đứng phía sau Mộ Thiệu Đàm...Chính là Trầm .

      Hôm nay ấy còn ăn mặc tùy ý như ngày trước nữa, mà cũng giống mọi người mặc sơ mi, khoác áo vest, vô cùng đứng đắn. Mới thời gian ngắn gặp, trông dường như chững chạc hơn rất nhiều.

      Đứng ở phía ngoài nhìn Thiên Tình nhàn nhạt cười. Nụ cười vẻ ấy mang đầy lời chúc phúc.

      Thi Nam Sênh cũng thấy Trầm , liếc mắt nhìn sang Mộ Thiệu Đàm cái rồi mới bước lên trước, vỗ vai Mộ Trầm , " nghĩ em tới đấy."

      "Ngày cưới của và Thiên Tình, dĩ nhiên em phải đến rồi." Mộ Trầm cười , nụ cười vui vẻ đến nỗi khiến người ta nhìn ra chút buồn bã nào.

      "Hai người cũng lâu gặp, hay là chuyện với nhau chút . có việc cần bàn với trai em rồi." Thi Nam Sên nhìn Thiên Tình, rồi mới cùng Mộ Thiệu Đàm trước sau bước ra khỏi phòng.

      Thi Nam Sênh và Mộ Thiệu Đàm ra ngoài.

      Mộ Thiệu Đàm liếc mắt nhìn , "Sao đột nhiên trở nên hào phóng thế?"

      Thi Nam Sênh liếc lại, "Bởi vì ấy là người của tôi rồi, ai cũng thể cướp được. Kể cả em trai cậu."

      Mộ Thiệu Đàm cười, "Đúng vậy, chuyện này Trầm cũng hiểu rất ."

      Hai người thêm gì nữa, chỉ ăn ý cùng cười.

      ***

      Sau khi hai người ra ngoài, trong phòng chỉ còn Thiên Tình và Mộ Trầm .

      Thiên Tình nhìn Trầm , Trầm cũng nhìn , lúc sau, hai người nhìn nhau mỉm cười.

      " lâu gặp." Người lên tiếng trước là Thiên Tình. Chỉ khẽ cười nhưng trong mắt đong đầy niềm xúc động.

      Mộ Trầm đến gần , tầm mắt rơi vào chiếc váy cưới trắng noãn người , " ra lúc em mặc áo cưới là như thế này."

      "Em nghĩ đến."

      Mộ Trầm cười, "Chúng ta là bạn bè, cả đời em chỉ có lần cưới, dĩ nhiên thể vắng mặt rồi."

      Nghe thấy hai chữ 'bạn bè', Thiên Tình nhoẻn miệng cười, "Có người bạn nào như chứ? Từ lúc sang Mỹ đến nay cũng thèm trả lời MSN của em. Em còn tưởng rằng sớm quên mất em rồi."

      Mộ Trầm cười lớn, nụ cười ấy vẫn còn mang đậm chất phong lưu sảng khoái như ngày nào, "Ở Mỹ bận rộn bên cạnh bạn suốt, nên còn dùng MSN nữa. Có điều tin tức về em bỏ sót cái nào. Scandal, chuyện xấu, từng cái đều nhớ rất chi tiết.

      “Còn là bạn bè! Xảy ra nhiều chuyện như vậy cũng gọi điện hỏi thăm em tiếng nào hết.” Đối với việc bị người bạn lạnh nhạt vô tình này, Thiên Tình tỏ ra rất hài lòng.

      Mộ Trầm nhìn , giải thích: " cần gọi điện thoại. biết ấy nhất định giúp em giải quyết ổn thỏa, ấy bảo vệ em sức mẻ miếng nào."

      ...Sao có thể điện thoại hỏi thăm chứ? Khi nhìn thấy hàng loạt tin tức kia, đứng ngồi yên, còn định lập tức mua vé máy bay bay về. Nhưng sau khi gọi điện cho trai, biết được chuyện của có người khác giải quyết xong đâu vào đó rồi.

      Bây giờ... còn cần bảo vệ của nữa. tìm thấy cánh chim cần nhất.

      Thiên Tình cười nhìn Mộ Trầm , "Trầm , bây giờ em cảm thấy rất hạnh phúc. xuất của càng làm cho nút thắt trong lòng em được cởi ra. Bây giờ chỉ cần con được sinh ra khỏe mạnh là em còn thấy hối tiếc gì nữa." Dừng lại chút, nghiêm nghị cười nhìn , "Trầm , cảm ơn có thể đến tham dự ngày cưới của em..."

      Mộ Trầm tiến lên bước, giang rộng cánh tay ôm vào trong ngực. Nhắm mắt để che giấu chua chát vào đáy lòng, toàn tâm toàn ý chân thành chúc phúc, "Em nhất định hạnh phúc!"

      ****

      Hôn lễ được tiến hành trong bầu khí sôi nổi rình rang. Trong giáo đường được kết đầy hoa hồng và hoa bách hợp.

      Chú rể tuấn đứng cuối sân khấu chờ dâu ra.

      Dưới mong chờ của tất cả mọi người, dâu chậm rãi được cha mình dìu ra.

      Váy cưới trắng tinh khiết lả lướt nền đất, dâu y hệt như tiên nữ cưỡi mây, hình ảnh làm bao nhiêu trái tim phải lay động thổn thức.

      Thi Nam Sênh từ xa nhìn lại, trong lòng kìm nén được xúc động.

      Đây chính là dâu của ...

      Sau này chỉ là của riêng mình

      Nhìn được cha Cảnh Kiến Quốc dắt tay tới, cảm nhận được ràng cũng khẩn trương giống như mình.

      Cách lớp màn, hai người nhìn nhau mỉm cười. Trang nghiêm tuyên thệ, có bất kỳ do dự nào.

      Trong tiếng chúc phúc của mọi người, hai câu 'Con đồng ý' khiến mọi người đều cảm động lệ nóng quang tròng.

      "Tiếp theo, chú rể có thể hôn dâu rồi!" Chủ lễ tuyên bố.

      Thi Nam Sênh chậm rãi bước tới trước mặt , xúc động vén tấm màn trước mặt lên. Nhìn mắt ngấn lệ ươn ướt, ôm khuôn mặt nhắn của và đáp môi mình lên môi .

      Dưới sân khấu...Tiếng vỗ tay vang như sấm.

      Giũa những tiếng chúc phúc ồn ào huyên náo, ghé vào tai thương thầm : " em..."

      Nước mắt hạnh phúc như đê vỡ lăn dài xuống hai má, Thiên Tình kiễng chân ôm cổ , "Em cũng vậy... Rất ... Rất ..."

      ôm chặt vợ bé bỏng của mình, "Bắt đầu từ giây phút này, em mãi là của nhé!"

      "Còn có con của chúng ta nữa, nó cũng mãi là của ..." vùi mặt đầy nước mắt hạnh phúc lên bờ vai .

      ***

      Nhìn hai vợ chồng hạnh phúc, Vãn Tình cũng nhịn được mà đỏ vành mắt. Lơ đãng nhìn quanh chợt nhìn thấy bóng dáng quen thuộc trong đám người đối diện.

      Lục Yến Tùng...

      Tính Từ hôm đó đến nay là năm ngày. Năm ngày qua, vì mới làm phẫu thuật xong nên sức khỏe rất yếu. Nhưng chưa từng thể ra trước mặt bất cứ ai. Năm ngày này cũng gặp được , dù chỉ lần. Lúc đó gọi điện thoại cho , nhưng sau đó... gọi được nữa.

      Cho nên dần dần Vãn Tình cũng bỏ qua chuyện này... ra dù có gọi được sao chứ? tha thứ cho ...

      Tầm mắt của từ đầu đến cuối đều rơi người Lục Yến Tùng. Dường như cũng cảm nhận được, phía bên kia hơi nghiêng đầu nhìn sang, vừa vặn chạm phải ánh mắt của .

      Thầm giật mình, Vãn Tình theo bản năng cuộc chặt tay. Trong thâm tâm rất muốn chuyển lời xin lỗi đến , thế nhưng... còn chưa kịp bày tỏ áy náy của mình lạnh lùng quay mặt , như chưa từng nhìn thấy .

      Ánh mắt kia, ngay cả chút dậy sóng cũng có...Tim Vãn Tình như se thắt lại...

      "Chị Vãn Tình, đừng thẫn thờ nữa." Tư Noãn đứng bên cạnh kéo tay , "Thiên Tình chuẩn bị ném hoa rồi kìa, chúng ta cũng mau đến tham gia ."

      Vãn Tình lúc này mới hoàn hồn lại, mỉm cười với Tư Noãn, cũng nén lại lo lắng nơi đáy lòng, để mặc con bé kéo bước nhanh ra trước giáo đường.

      dâu đứng bãi cỏ, bị mọi người vây kín. Chú rể ngừng nhắc nhở phải cẩn thận.

      "Thiên Tình, ném sang đây !" Tư Noãn hươ hươ tay với Thiên Tình.

      Thiên Tình cười, gật đầu. Quay ngược người lại, rồi sau đó tung bó hoa về phía sau.

      "Oa..." Mọi người hô vang, bó hoa rơi vào tay Tư Noãn, mà khéo vững vàng nằm gọn trong ngực Vãn Tình.

      "Chị, chị bắt được hoa rồi! Người tiếp theo kết hôn có thể là chị đấy!" Thiên Tình quay đầu lại cười đùa.

      Vãn Tình lúc này mới tỉnh tỉnh mê mê hồi phục lại tinh thần, cúi đầu mới phát bó hoa nằm trong ngực mình. Nhếch môi mỉm cười...

      Bắt được bó hoa cưới, có phải hạnh phúc của mình thực đến? Ngẩng đầu lên định gì đó, đột nhiên trước mắt như có ngàn sao…mọi thứ trước mắt cũng trở nên mơ hồ…Ngay cả Tư Noãn đứng gần như vậy, cũng cảm thấy xa xôi.

      "Chị Vãn Tình, chị có bạn trai chưa? Thiên Tình kết hôn rồi, người tiếp theo có phải nên là chị ?"

      Bên tai là tiếng của Tư Noãn. rất muốn trả lời con bé, nhưng ngay cả sức để mấp máy môi cũng có…

      Tiếp theo đó...

      Chỉ nghe tiếng của Thiên Tình và Tư Noãn đồng loạt hét ầm lên, "Chị! Chị sao thế?"

      biết có phải là ảo giác của mình hay , giây cuối cùng trước khi ngã xuống, dường như thấy được vẻ mặt lo lắng của Lục Yến Tùng...

    5. Trà Xanh

      Trà Xanh Active Member

      Bài viết:
      254
      Được thích:
      136
      Chương 186: Biết về đứa bé


      "Chị! Chị!" Thiên Tình hoảng hốt gọi Vãn Tình.

      Thi Nam Sênh tiến lại xem xét tình trạng của Vãn Tình, Lục Yến Tùng cũng vội vã từ đằng xa xông tới, "Tôi đưa ấy đến bệnh viện! Cậu ở lại lo tiếp khách ." Sắc mặt căng thẳng rệt, quả quyết bế Vãn Tình ra từ tay Tư Noãn.

      Mặt mũi Vãn Tình trắng bệch, trán ướt đẫm mồ hôi lạnh. Dường như bị sốt, mặt đỏ bừng rất bình thường.

      "Bây giờ cũng chỉ có thể làm như vậy." Thi Nam Sênh trấn an Thiên Tình.

      "Dì cùng con." Bà Lục bước nhanh tới, với Lục Yến Tùng.

      "Dạ." Lục Yến Tùng gật đầu, bế Vãn Tình chạy mạch tới xe đỗ ven đường.

      ***

      Nhìn theo bóng dáng mọi người vội vàng biến mất, trong lòng Thiên Tình vô cùng lo lắng, "Có phải bệnh của chị lại chuyển biến xấu nữa ?" níu lấy tay Thi Nam Sênh, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

      "Em đừng tự dọa mình. Lúc trước phải bác sĩ rất bệnh của chị ấy khôi phục hoàn toàn rồi à, chỉ cần nghỉ ngơi tốt có vấn đề gì nữa." Thi Nam Sênh đành lòng thấy vợ mình lo lắng như vậy nên an ủi .

      "Nhưng... lỡ như...?" Thiên Tình ngước mặt nhìn .

      Thi Nam Sênh xoa khuôn mặt xinh xắn của , giọng trấn an: "Ngoan, đừng suy nghĩ lung tung. Đợi mọi người đến bệnh viện rồi, Lục Yến Tùng chắc chắn gọi điện về tình hình cho chúng ta biết."

      Giọng của như có sức mạnh trấn an được nỗi lo lắng và sợ hãi trong lòng .

      ***

      Bệnh viện.

      "Bác sĩ, ấy sao rồi?" Lục Yến Tùng ngồi bên giường bệnh, vừa nắm chặt tay Vãn Tình vừa hỏi bác sĩ. Bàn tay rất lạnh, tình trạng hình như rất tệ, hai hàng lông mày luôn nhíu lại, dáng vẻ vô cùng khổ sở.

      "Chỉ bị sốt thôi." Bác sĩ bình thản nhìn , "Bệnh nhân vừa mới phá thai, vết thương bị nhiễm trùng, cho nên mới bị sốt."

      Lục Yến Tùng giật mình chết điếng.

      Bà Lục cũng sửng sốt.

      "Bác sĩ... Ông vừa gì?" Giống như tin được những lời mình vừa nghe, Lục Yến Tùng hỏi lại.

      Bác sĩ vừa kiểm tra, vừa nhìn hai người bọn họ, "Hai người phải người nhà bệnh nhân sao? Chẳng lẽ biết ấy mới làm phẫu thuật phá thai?"

      Phá thai? Đúng là phá thai! nghe nhầm. Tay Lục Yến Tùng siết đến nổi gân xanh, theo bản năng siết chặt tay Vãn Tình, thậm chí còn nghe thấy tiếng đau đớn rên lên, cũng có phản ứng.

      Trong lòng bà Lục vô cùng kinh hãi. Sao có thể như vậy? Sao Vãn Tình có thể thầm phá thai mình?

      Đứa bé... là của A Tùng sao?

      "Bác sĩ, ông có nhầm lẫm gì ?"

      "Tôi khám qua ít bệnh nhân rồi, thể nào nhầm được."

      Lời của bác sĩ vừa dứt, Lục Yến Tùng chợt đứng bật dậy, bước chân nặng nề ra ngoài, sắc mặt như bao phủ từng lớp sương lạnh khiến người ta rét mà run. Bàn tay cuộn lại, móng tay gần như khảm vào trong da thịt. cánh tay gân xanh cũng hằn lên rệt, cho thấy giờ phút này cố kìm nén tâm trạng như thế nào.

      Cửa phòng bệnh bị mở ra rồi đóng sầm lại. Bóng của biến mất trong phòng bệnh....Nhưng hơi thở còn sót lại nặng nề đến làm người ta sao thở nổi.

      *

      Vừa ra khỏi phòng bệnh, Lục Yến Tùng liền nện mạnh đấm lên tường. Máu tươi mu bàn tay rỉ ra nhưng hề thấy đau, chỉ có bàn tay cuoojcn lại run lên từng chập. phải dùng hết sức mới có thể đè nén xúc động muốn xông vào bóp chết người phụ nữ tàn nhẫn kia!

      Được lắm! Cảnh Vãn Tình... ngờ dám thầm phá bỏ con tôi như thế! Tôi muốn biết rốt cuộc trái tim được làm bằng gì! Sao có thể tàn độc và nhẫn tâm đến vậy!

      ***

      Bà Lục ngồi phía đầu giường chờ con tỉnh lại. Ánh mắt vô cùng lo lắng nhìn ra phía cửa. Dựa theo dáng vẻ vừa rồi của A Tùng, bà có thể xác nhận đứa bé chính là con của nó. Thở dài hơi, bà Lục cầm tay con , yên lặng chờ tỉnh dậy…

      Khi Vãn Tình từ từ mở mắt ra nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của bà Lục, "Mẹ."

      định ngồi dậy, bà Lục vội đẩy vai nằm xuống, "Đừng vội. Con mới tỉnh lại nằm thêm chút nữa con."

      "Con sao. Giờ thấy đỡ nhiều rồi ạ." Vãn Tình bất giác nhìn quanh vòng nhưng thấy Lục Yến Tùng đâu cả. Trong mắt xẹt qua tia thất vọng. Nhưng ngay sau đó lập tức giấu cảm xúc nơi đáy lòng.

      nghĩ quá nhiều rồi. Vốn dĩ Yến Tùng lạnh lùng với mình như thế, sao có thể đến bệnh viện được cơ chứ?

      Cho nên, hình ảnh cuối cùng mình nhìn thấy trước lúc ngã xuống chỉ là ảo giác mà thôi.

      "Tìm A Tùng à?" Bà Lục nhìn thấu được suy nghĩ của con .

      Vãn Tình sửng sốt, mấp máy môi, nhưng gì.

      "Là nó đưa con tới bệnh viện đó. Giờ chắc ở ngoài cửa."

      Vãn Tình kinh ngạc, trong mắt chợt lóe sáng.

      "Vãn Tình, bác sĩ con đột nhiên té xỉu như thế là bởi vì... còn vừa mới làm phẫu thuật phá thai, vết thương bị nhiễm trùng."

      Lời bà Lục khiến Vãn Tình sửng sốt, sắc mặt lập tức trắng bệch, bàn tay dưới lớp chăn cũng run rẩy.

      " ấy... có biết ạ?"

      Bà Lục thở dài, "Nghe bác sĩ xong nó liền bỏ ra ngoài, nãy giờ thấy quay vào."

      Vãn Tình rũ mắt, hàng mi hơi run run.

      cần nghĩ cũng có thể tưởng tượng được lúc này Lục Yến Tùng giận đến mức nào.

      Nhìn vẻ mặt đau thương của con , bà Lục định gì đó để an ủi, nhưng lời còn chưa kịp ra khỏi miệng cửa đột nhiên bị đẩy ra.

      Lục Yến Tùng đứng phía ngoài cửa.

      Bầu trời bên ngoài ràng rất sáng, ánh mặt trời từ sau lưng chiếu vào căn phòng, nhưng khí chung quanh lại chẳng có chút độ ấm nào.

      Ánh mắt của như tảng băng quét tới Vãn Tình. Nhìn chằm chằm bằng đôi mắt bình tĩnh nhưng mang theo đầy nỗi hận chất ngất.

      Vãn Tình đột nhiên rùng mình, trong lòng căng thẳng như dây cung bị kéo căng, bất cứ lúc nào cũng có thể phụt đứt.

      thể hận ý với mình ràng như thế... đến nỗi cần phải che giấu. khí xung quanh như được bao phủ bởi lớp băng, nặng nề đến mức khiến người ta thở được.

      Bà Lục đứng dậy, nhìn con rồi nhìn sang Lục Yến Tùng, "Hai đứa từ từ chuyện, mẹ ra ngoài chờ." Buông câu, sau đó liền đứng dậy ra ngoài.

      Rồi nhàng đóng cửa lại...

      *

      Trong nháy mắt trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người. Thể trạng của Vãn Tình còn rất yếu, nhưng vẫn cố ngồi dậy.

      Mấy lần suýt ngã xuống nhưng Lục Yến Tùng chỉ lạnh lùng đứng nhìn, hề có ý bước sang đỡ .

      Đợi đến khi vất vả ngồi dậy xong Lục Yến Tùng mới nện bước tới gần. Ánh mắt lạnh lùng như muốn chọc thủng ngàn lỗ người . Từ đầu đến cuối chỉ im lặng mím môi gì.

      Vãn Tình bị khí này bức bách thở nổi, liếm liếm bờ môi tái nhợt, mở miệng : "Xin lỗi, tôi..."

      Nhưng lời còn chưa hết, cằm bị Lục Yến Tùng bóp vặn. Xuống tay chút lưu tình, như thể muốn bóp vỡ vụn cằm ra mới thỏa được cơn giận, ánh mắt hung tợn của khiến sợ hãi thôi, những lời kế tiếp đều bị nghẽn lại trong cổ họng thốt nên lời.

      "Cảnh Vãn Tình, có biết mình rất đáng chết ?" Lời ra như từng tảng đá rít ra từ kẽ răng. Chỉ có lạnh lẽo tình cảm.

      Lạnh lẽo...

      "Tôi..."

      "Hạng đàn bà tàn nhẫn như dựa vào cái gì mà đòi được ? Cảnh Vãn Tình, tôi hiểu tình , hiểu trái tim mình, nhưng tôi biết đứa con chính là cốt nhục của mình! Biết được dù giá nào cũng thể làm tổn thương nó! Còn , tàn nhẫn đến mức làm ra chuyện mất hết nhân tính như thế này?" vô cùng căm phẫn chất vấn, ánh mắt như phóng ra ngàn tia lửa, từng ngọn lửa hừng hực như muốn thiêu đốt Vãn Tình thành tro bụi. Hốc mắt đỏ ửng, đau đớn thương tâm hiển nơi đáy mắt.

      Giống như trước mắt Vãn Tình lúc này chính là đầu dã thú có nhân tính.

      Lòng Vãn Tình có nỗi khổ mà biết làm sao tỏ bày, như uống phải thuốc đắng tắc nghẹn, nước mắt rung rung đầy trong hốc mắt nhưng khóc ra được.

      "Tôi hề muốn như thế... Nhưng mà..."

      " muốn vậy sao?" Lục Yến Tùng cười lạnh, ngắt lời , bàn tay lạnh lùng bóp cằm , ánh mắt oán hận trừng lớn nhìn , "Bộ có người ép lên bàn mổ hay sao?" Hạng đàn bà tàn nhẫn này, từ lúc mang thai rồi đến khi làm xong phẫu thuật vậy mà vẫn chẳng may may biết gì.

      Nếu như...Trước đó bàn bạc với tiếng, kết quả nhất định như thế này.

      Nếu như....Lúc đó chịu nghĩ tới , tình hình bây giờ cũng trở nên tồi tệ và cách nào cứu vãn như bây giờ!

      "Cảnh Vãn Tình, nghe cho kỹ..." Lục Yến Tùng cúi đầu nhìn , ánh mắt lạnh lẽo. Dùng sức hít sâu hơi, giống như chỉ có như thế mới có thể được ra lời kế tiếp, "Kể từ bây giờ, chúng ta hoàn toàn chấm dứt!" Bốn chữ cuối cùng như nghiến răng nghiến lợi như sợ Vãn Tình nghe hiểu vậy.

      Tim thắt lại đau đớn, hô hấp của Vãn Tình trong thoáng chốc như đóng băng. Nhìn đôi con ngươi tối đen lạnh lẽo kia, tái nhợt môi hỏi: "Vậy trước đó... có từng em ?"

      "Sao tôi phải ?" Lục Yến Tùng cười giễu nhìn , " cảm thấy đáng để tôi sao? Cảnh Vãn Tình, bây giờ trong mắt tôi chỉ đáng để hận mà thôi."

      Vãn Tình nhợt nhạt cười, ánh mắt như mất tiêu cự. Nếu như chưa bao giờ lúc này có giải thích gì chăng nữa cũng chẳng còn ý nghĩa. Thậm chí còn dám khẳng định, nếu như bị mắc căn bệnh kia, và cũng có tình cảm gì với , liệu có giữ lại đứa bé kia ?

      cần thiết nữa rồi!

      "Tôi biết rồi!" Vãn Tình cười, trong mắt lại dâng đầy nước mắt đau khổ. Nước mắt từng giọt rơi rớt như sao băng vốn sáng ngời nhưng nay mất độ sáng chỉ còn ảm đạm tối tăm….

      Sau đó...

      Lục Yến Tùng đóng sầm cửa lại rồi bỏ . Bóng lưng cứng đờ như đá cuội, xen lẫn nỗi đau thương cố kiềm nén.

      Vãn Tình nằm gục xuống giường, mặc cho nước mắt rơi xuống ướt đẫm gối…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :