1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng giám đốc, xin tha tôi! - Đoan Mộc Ngâm Ngâm (Full+ eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Trà Xanh

      Trà Xanh Active Member

      Bài viết:
      254
      Được thích:
      136
      Chương 172: Càng lún càng sâu – Kìm nén tình cảm


      "Lục tổng, có chuyện gì thế ạ?" Ava nhìn vẻ mặt khác thường của liền hỏi.

      " có chuyện gì." Lục Yến Tùng lúc này mới quay người lại, nhìn Ava phất phất tay, " ra ngoài ."

      "Dạ." Ava gật đầu khép cửa phòng làm việc lại rồi ra ngoài.

      *

      Lục Yến Tùng ngồi mình trong phòng làm việc, rất muốn ổn định lại con tim nổi loạn nhìn mớ tài liệu trong tay.

      Lần này cự tuyệt muốn gặp Vãn Tình đơn giản chỉ bởi vì bữa cơm tối này.

      muốn gặp là bởi vì... từ hôm nay, chuyện giữa và Cảnh Vãn Tình, muốn có bất kỳ vướng mắc nào nữa.

      Trước kia, bởi vì trả thù nên mới tiếp cận hai chị em , nhưng mà, lần này còn đặc biệt vì Cảnh Thiên Tình mà mở họp báo với ký giả, bấy nhiêu cũng chứng minh hận thù trong lòng là chuyện vu vơ rồi.

      Nếu muốn trả thù, hoàn toàn có thể mượn cơ hội này mà hủy hoại Cảnh Thiên Tình.

      Tại sao bản thân lại thay đổi đến vậy, điều này chỉ có là hiểu rất ...

      Đơn giản chỉ là vì Cảnh Vãn Tình...

      Thay đổi như thế này khiến khó có thể chấp nhận, hoang mang bất an, thậm chí có dũng khí để đối mặt.

      Cho nên...

      Chỉ có thể lựa chọn tránh xa người đàn bà nguy hiểm này chút, càng xa càng tốt...

      thể để mình tiếp tục lún sâu thêm nữa…

      miên man suy nghĩ, đột nhiên tiếng 'Ầm' cực lớn vang lên từ phía chân trời.

      Ánh sét sáng lóa rạch ngang giữa bầu trời nơi thành phố.

      Lục Yến Tùng bỗng chốc thoát khỏi cơn suy nghĩ, đầu óc nhất thời trống rỗng. Đợi đến khi thần trí khôi phục, vội vã lao ra khỏi phòng làm việc.

      "Giám đốc, ra ngoài bây giờ sao?" Thư ký vội đuổi theo hỏi, "Có cần chuẩn bị xe ạ?"

      Lục Yến Tùng chẳng thèm lên tiếng trả lời, thẳng tới thang máy, bấm nút mở ra. Sét đánh lớn như vậy nghe thôi cũng rợn người, nổ đến khiến lòng người rối loạn.

      ấy chỉ là con , đứng bên ngoài giữa trời mua gió thế này, sợ đến mức nào đây.

      Càng nghĩ, Lục Yến Tùng càng thấy bồn chồn, bước chân nặng nề vào thang máy để xuống lầu.

      *

      Lúc Lục Yến Tùng hấp tấp lao xuống lầu, chạy ra ngoài cửa công ty, quả nhiên...Bắt gặp cảnh tượng Cảnh Vãn Tình vòng tay ôm mình, cuộn người co ro đứng dưới màn mưa.

      người vẫn mặc bộ lễ phục màu tím chọn, từng hạt mưa lạnh giá rơi xuống người, khiến lạnh đến đánh bò cạp.

      Ánh chớp sáng lóa lại lóe lên, nheo nheo mắt, khiếp sợ áp sát người vào tường.

      Đứng nơi gần cũng chẳng xa, Lục Yến Tùng nhìn thấy cảnh này mà tim rung đập cuồng loạn. kịp cho nhìn thấy mình, tiến lại bắt lấy cổ tay lạnh như băng của , kéo quay trở vào công ty.

      Vãn Tình kinh ngạc ngước nhìn bóng lưng của . Cuối cùng cũng chịu xuống rồi.

      " chậm chút." Vãn Tình nhắc nhở. quá nhanh, khiến theo kịp.

      Nhưng Lục Yến Tùng màng đến lời than phiền của , bước dài mấy bước đến chỗ thang máy, lôi xềnh xệch vào bên trong.

      Sau khi bấm nút mới quay đầu lại hung dữ trợn mắt nhìn Vãn Tình. Sắc mặt lạnh lẽo như được phủ lớp băng ngàn năm, còn lạnh hơn cả mùa đông tới.

      Vãn Tình biết giận nên cũng hó hé gì, chỉ im lặng đứng nép bên.

      Cửa thang máy 'ting' tiếng rồi mở ra, Lục Yến Tùng thô lỗ kéo ra ngoài.

      Đây là lần đầu tiên tới công ty , lại còn mất hình tượng bị lôi lôi kéo kéo, cho nên thu hút vô số ánh mắt của nhân viên ở đây.

      "Chính là ấy! Bạn duy nhất mà tổng giám đốc của chúng ta công khai thừa nhận."

      " ra tổng giám đốc của chúng ta gặp được khắc tinh rồi. Tôi còn tưởng rằng người của ấy vương vãi ở khắp nơi, chỉ muốn lưu luyến trong bụi hoa cả đời."

      " phải đâu, hôm qua Mạc gì đó tới tìm còn bị tổng giám đốc của chúng ta từ chối tiếp mà."

      ... ......

      Nhân viên trong công ty to bàn luận.

      Vãn Tình loáng thoáng có thể nghe được mấy chữ.

      Mạc? Là trong vô số bạn của sao?

      suy nghĩ, cửa phòng làm việc của tổng giám đốc bị đá bật mở toang, Lục Yến Tùng đẩy Vãn Tình vào bên trong.

      Cảm giác ấm áp truyền tới khiến Vãn Tình thấy dễ chịu đôi chút. Còn nữa kịp ngắm nhìn căn phòng làm việc của , cảm thấy áp lực vô hình đánh tới.

      Lục Yến Tùng vung tay đóng sầm cửa lại, ngay sau đó hai lời kéo đè lên cánh cửa, "Tôi bảo cút, nghe hiểu sao hả?" Lục Yến Tùng chống hai tay hai bên người , khóa lại trong vòng tay, ánh mắt lạnh lẽo vô cùng tức giận nhìn chằm chằm, như muốn ăn tươi nuốt sống mới hả được cơn giận.

      "Tôi..." Vãn Tình muốn giải thích.

      Lại bị ngắt lời, "Cảnh Vãn Tình, có phải đột nhiên nhận ra tôi rồi, cho nên cứ quấn lấy tôi buông có đúng ?"

      Vãn Tình sửng sốt, trái tim khẽ đập, vốn nên gì đó để phản bác lại lời , thế nhưng...Khóe môi cứ giật giật mãi mà chẳng được câu nào.

      Lục Yến Tùng nhìn , từ đôi con ngươi sáng trong của , nhìn thấy được vẻ mặt lạnh như băng của mình.

      "Tôi ghét nhất là loại đàn bà mặt dày dây dưa. Cảnh Vãn Tình, trước kia tôi đối với còn có chút hứng thú, nhưng bây giờ..." hơi ngừng lại, sau đó nheo mày buộc mình ra những lời kế tiếp, "Bây giờ hứng thú tôi dành cho chỉ còn lại con số 0 mà thôi! Cho nên, sau này hãy biết mất khỏi tầm mắt của tôi! Đừng làm tôi thấy chướng mắt nữa!"

      Vãn Tình ngờ lại ra những lời này, trái tim như bị ai đó bóp nghẹt, rất đau và khó chịu.

      rất muốn loại bỏ cảm giác đau đớn đó, nhưng nó vượt quá sức có thể chịu đựng của

      " còn gì muốn nữa đúng ? Nếu muốn gì nữa ... hãy mau cút cho tôi!" lùi lại bước, nhường đường cho .

      Nhíu mày, Vãn Tình hít sâu hơi, cố giấu áng mây mờ ảm đạm giăng đầy nơi đáy mắt, thay vào đó là nụ cười thản nhiên cùng dáng vẻ kiên cường , "Lục Yến Tùng, hình như hiểu nhầm mục đích lần này tôi tới đây rồi...Tôi đến đây chỉ để mời về nhà dùng bữa cơm chung với gia đình. Nếu phải chịu nghe điện thoại của tôi tôi cũng chẳng cần thiết đến quấy rầy làm gì."

      Ánh mắt Lục Yến Tùng lập tức lạnh , đút hai tay vào túi quần, nhìn chằm chằm. Trong đôi mắt như ấp ủ thứ gì đó...

      ràng muốn đẩy xa, muốn cái gọi là giả vờ chó má gì nữa, càng muốn dây dưa với .

      Nhưng lúc này, khi nghe giải thích như vậy trong lòng lại cuồn cuộn trào dâng tức giận.

      Vãn Tình liếm bờ môi khô hốc rồi nó tiếp: "Đều như nhau thôi, tôi vốn cũng chẳng có hứng thú gì với đâu. Vậy nên, cần lo lắng, cũng đừng để tâm làm gì. Từ nay về sau..." hơi ngập ngừng, nhưng cuối cùng vẫn kiên quyết , "Tôi bao giờ tới đây, và bao giờ xuất trước mắt nữa."

      kiên định . Cũng chính là đáp án mà Lục Yến Tùng muốn nghe. Nhưng sao nghe rồi trái tim lại thấy đau nhức nhường này.

      nhíu mày, đôi môi mỏng khẽ giật giật, muốn gì đó, nhưng cuối cùng chỉ phun ra đúng chữ: "Cút!"

      chữ đơn giản vô tình, nhưng nếu nghe kỹ phát giọng có chút run run.

      *

      Vãn Tình thấy hốc mắt nóng lên, dám ngẩng đầu nhìn vẻ mặt vô tình kia nữa. Mở cửa phòng làm việc ra, xoay người vội vã nhanh ra ngoài.

      Cánh cửa vừa đóng cửa lại, viền mắt cũng ươn ướt. Nhưng nhất quyết để cho nước mắt rơi xuống.

      và Lục Yến Tùng, chưa từng có bắt đầu, cho nên, bây giờ cũng coi là kết thúc.

      sao cả, đừng khóc!

      *

      Lục Yến Tùng đấm đấm lên cánh cửa, sắc mặt trầm đến làm người ta khiếp sợ.

      Tốt lắm!

      Vốn dĩ giữa và Cảnh Vãn Tình phải nên như vậy!

      nên có cái gọi là bỏ xuống được...

      ***

      Bữa cơm tối được diễn ra trong phòng ăn hạng nhất.

      Lúc này mọi người đều đến đông đủ. Chỉ thiếu mỗi Lục Yến Tùng.

      Thiên Tình vốn nghĩ rơi vào hoàn cảnh này, với tính tình nóng nảy của cha, khi nhìn thấy mẹ nhất định nổi trận lôi đình gây rối.

      Nhưng biểu của cha khiến hoàn toàn ngờ tới được.

      Đến cả Thi Nam Sênh cũng cảm thấy rất bất ngờ.

      Chẳng những gặng hỏi gì mẹ , ngược lại còn trở nên trầm tĩnh hơn thường ngày, dáng vẻ dè dặt, cả buổi đều liếc mắt nhìn mẹ lấy cái.

      Cho dù tầm mắt thỉnh thoảng có quét qua cũng vội vàng chuyển sang nơi khác. Vẻ tự ti trong mắt rất ràng...

      Hiển nhiên ông cảm thấy người từng là vợ của mình bây giờ là bà Lục cao sang quyền quý mà ông với tới...

      Thiên Tình dường như cũng có thể hiểu được khó chịu trong lòng ông, nhưng biết nên gì để an ủi ông.

      Nghiêng mặt sang nhìn thấy Vãn Tình như có chuyện gì đó, cứ bần thần ngồi đó như người mất hồn, người ở đây nhưng lòng trôi tận đâu đâu.

      "Vãn Tình, con sao vậy?" Làm mẹ đương nhiên bà Lục cũng nhận ra con mình có gì đó khác thường, lo lắng nhìn , "Có phải món ăn hợp khẩu vị ? Hay là mẹ đầu bếp làm mấy món con thích nhé."

      Bà vẫn còn nhớ khẩu vị của hai đứa con , cho nên tất cả món ăn đều làm theo sở thích của bọn chúng.

      Nhưng bao năm trôi qua, dù là ai cũng thể khẳng định khẩu vị có thay đổi theo thời gian hay .

      "Dạ thôi, cần phiền thế đâu ạ. Những món này con đều thích." Vãn Tình giật mình vội vàng trả lời. muốn làm mọi người mất vui, miễn cưỡng cười cầm đũa lên gắp thức ăn.

      Vẻ mặt bà Lục vẫn có phần lo lắng.

      Lục Thánh Duy nhìn vợ mình buồn hiu, liền quay sang hỏi Vãn Tình: "Có phải thằng nhóc A Tùng lại ăn hiếp con nữa ?"

      Vãn Tình sửng sốt, sau đó lắc đầu: "Dạ có, ấy có ăn hiếp gì con cả."

      Lục Thánh Duy thở dài, gắp thức ăn đặt vào bát Vãn Tình, rồi tiếp: "Thằng nhóc A Tùng đó, chú là người hiểu nó nhất. Từ đến lớn, nó bị chú chiều riết sinh hư rồi. Có nhiều lúc, cách chuyện của nó có hơi khó nghe chút, nếu có làm gì con buồn, chú thay mặt nó xin lỗi con nhé."

      "Chú khách sáo quá rồi ạ." Vãn Tình ngượng ngùng .

      Đúng lúc này, cửa phòng ăn đột nhiên bị đẩy ra.

      Tầm mắt mọi người đều nhìn ra, người đứng ngoài cửa kia ai khác chính là Lục Yến Tùng.

      Nhưng bên cạnh còn có thêm người nũa, hơn nữa là trẻ rất đẹp! Hai người ôm ấp vô cùng thân mật.

      Bàn tay của ôm ngang eo kia, như muốn tuyên bố quyền sở hữu với mọi người.

    2. Trà Xanh

      Trà Xanh Active Member

      Bài viết:
      254
      Được thích:
      136
      Chương 173: Dẫn bạn về nhà


      Vãn Tình sửng sốt, suýt nữa đánh rơi đôi đũa cầm trong tay.

      Thiên Tình vỗ vỗ tay chị khích lệ.

      "Chị sao." Vãn Tình giọng , cười lắc đầu, đặt đôi đũa trong tay xuống, giống mọi người ngẩng đầu lên nhìn Lục Yến Tùng.

      Nụ cười của tươi đến thể tươi hơn. Ánh mắt của cũng mấy dao dộng.

      "A Tùng, chuyện này là sao?" Lục Thánh Duy đứng dậy, cau mày nhìn con trai. Giọng giận mà uy, như có uy hiếp ngầm.

      "Giới thiệu với mọi người, đây là bạn con, Amy." Lục Yến Tùng thản nhiên giới thiệu bên cạnh mình, rồi sau đó cúi đầu với , "Em chào mọi người ."

      "Chào chú, chào dì, chào mọi người." Giọng của đối phương như oanh vàng lảnh lót lên tiếng chào hỏi mọi người.

      Sắc mặt Lục Thánh Duy lập tức vô cùng khó coi, "Con có biết con làm gì ? Sáng nay phóng viên..."

      "Ba!" Lục Yến Tùng bình thản ngắt lời cha mình, ánh mắt chưa từng lần nhìn Vãn Tình, "Trong buổi họp báo sáng nay con thế là vì muốn giải vây cho Thiên Tình, mới thể dối như vậy, mong mọi người hiểu chuyện này. Con tin Cảnh Vãn Tình cũng biết chuyện này."

      Cho đến lúc này, mới nhìn Vãn Tình. Nhưng, trong ánh mắt kia chỉ có lạnh lẽo, có chút cảm xúc nào.

      Vãn Tình đứng dậy, khẽ mỉm cười, "Dạ đúng đó ạ. Chú, chú đừng trách ấy, những chuyện này đều là con và ấy bàn bạc từ trước."

      Nghe Vãn Tình giải thích thế nhưng sắc mặt Lục Thánh Duy vẫn hòa hoãn chút nào, trừng mắt nhìn con trai mình: "Đúng là hồ đồ!"

      Bà Lục lúc này cũng đứng dậy, liếc nhìn con rồi mới trấn an chồng, "Được rồi, Thánh Duy, đây là chuyện của bọn trẻ, cũng đừng quản nhiều. A Tùng, mau tới đây, dẫn bạn vào cùng ngồi xuống , chúng ta ăn cơm trước. Có chuyện gì sau."

      Lục Yến Tùng ôm eo kia ngồi xuống, toàn bộ hành động đều vô cùng thân mật tình tứ.

      Cười chuyện trò vui vẻ, ân cần gắp thức ăn...

      Tuy Vãn Tình ngẩng đầu lên nhìn, nhưng vẫn có thể cảm nhận được ràng từng hành động của .

      Trái tim....Đau đớn thôi.

      Nhưng từ đầu đến cuối chưa từng nhìn sang... Cũng như , tầm mắt của chưa từng dừng lại người lấy lần.

      ***

      Thi Nam Sênh đưa cả nhà họ Cảnh về.

      Vãn Tình và Cảnh Kiến Quốc ngồi phía sau, cả hai người đều lên tiếng gì, tâm nặng nề.

      Thiên Tình lo lắng thu mắt lại, tâm trạng bởi vì cha và chị nên cũng bị áp lực có chút vui.

      Lúc dừng đèn đỏ, Thi Nam Sênh nắm tay , giọng an ủi: "Em đừng lo, mọi người đều trưởng thành, đương nhiên có khả năng tự xử lý chuyện riêng của mình."

      Thiên Tình gật đầu, ghé sát bên tai thầm : "Em chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ này của cha luôn đó, giống như gặp chuyện gì sốc lắm vậy."

      "Cha em đến lúc phải thay đổi rồi." Thi Nam Sênh cũng quay đầu sang vào tai .

      đồng tình gật đầu. Mong được như thế.

      Có điều, chuyện của Vãn Tình với Lục Yến Tùng....Dường như có chút phức tạp.

      "Mấy ngày nữa bận rất nhiều việc, em phải ngoan ngoãn, được đâu cả, để tránh gặp mặt Bạch Thiên Thiên hay fan hâm mộ của ta kiếm chuyện với em."

      Thi Nam Sênh vỗ vỗ lên má Thiên Tình, căn dặn như dặn dò trẻ con.

      gật đầu cười, "Được, chỉ có đến đón, em mới ra khỏi cửa, được chưa."

      ***

      Bạch Thiên Thiên mang kính râm, kéo chiếc mũ rộng vành xuống thấp che già nửa gương mặt mới cẩn thận ra khỏi nhà.

      Dọc đường tới siêu thị, ai phát ra chính là Bạch Thiên Thiên. Như trút được gánh nặng thở phào hơi, dạo quanh khắp siêu thị.

      Mang kính trong mát xem đồ nên tầm nhìn thấy . Lúc lựa trái cây, cũng quên mất tháo kính ra để vào trong xe mua đồ.

      "Ủa, người kia nhìn quen quá!"

      "Ồ, phải ha! Hình như là ngôi sao nào đó."

      "Có phải Bạch Thiên Thiên ? Chính là ngôi sao có đạo đức ấy."

      "Đúng là ta rồi! Đàn bà con làm ba cái chuyện xấu hổ đó, đúng là đầu độc thanh thiếu niên mà. Uổng con con tôi lúc trước luôn thần tượng ta."

      ... .....

      Đột nhiên Bạch Thiên Thiên thấy mọi người chung quanh đều quay sang chỉ chỉ trỏ trỏ về phía mình.

      Chỉ trích, miệt thị, đều là những lời lẽ tốt...

      Thấy càng lúc càng có nhiều người vây quanh, mình cứ như chú hề bị bao vây chính giữa. Mặt biến sắc, vội vàng mang kính râm lên, cúi đầu định lao ra khỏi đám người.

      Nhưng biết có người nào đó túm được cánh tay .

      "Còn muốn chạy! Loại ngôi sao giống như mà dám đòi làm tấm gương đại diện cho thanh thiếu niên! Đúng là trò cười."

      Còn chưa kịp nhìn là ai, Bạch Thiên Thiên chợt cảm thấy người đau rát, bị quả trứng gà từ đâu ném tới.

      giận dữ trợn mắt, "Người nào? Người nào ném? Tôi kiện các người đó!"

      "Bộp...!" Lại cây bắp cải được ném lên đầu .

      "Kiện á? Giờ còn chỗ đứng trong giới giải trí nữa mà vẫn còn kiêu ngạo thế cơ à!"

      "Tôi cảnh cáo các người, các người... Á! Tôi muốn báo cảnh sát!"

      Rất nhiều đồ bị ném tới tấp lên người .

      Mọi người bị kích động, nào còn tâm trí để nghe những lời kia.

      Bạch Thiên Thiên giận đến phát run, toàn nhân nhếch nhách dơ bẩn, vừa lau sạch chỗ này lại có món khác ném lên tiếp.

      bây giờ thể nào liên tưởng với ngôi sao xinh đẹp luôn quang vinh chói lọi mỗi khi xuất như trước đây.

      Cuối cùng...

      Quần áo Bạch Thiên Thiên chỗ lành chỗ rách, đầu tóc bù xù rối tung, kính râm cũng rơi xuống đất bị người ta dẫm nát.

      bị đám người vây quanh, bất lực thể làm gì ngoài khóc...

      Nhân viên bảo vệ tới kéo những người dân xúc động kia ra, mọi người lại rối rít giơ điện thoại lên, chụp lại dáng vẻ chật vật này của .

      Thế là….

      Ngày hôm sau, trang nhất báo đều đăng tải tin về .

      Tiêu đề ấy chính là: Siêu sao Bạch Thiên Thiên cũng có ngày như chuột chạy ngoài đường, bị người người vây đánh.

      ***

      Chuyện hủy hợp đồng vô cùng phiền phức.

      Điện thoại nhà Thiên Tình bị công ty gọi đến muốn nổ tung.

      Cuối cùng Cảnh Kiến Quốc giận quá rút phắt luôn dây điện thoại ra.

      Thiên Tình vốn định đến công ty thương lượng chuyện này, nhưng vì Thi Nam Sênh căn dặn được ra ngoài, nên Thiên Tình chỉ đành phải chờ đợi đứng ra giải quyết giúp mình.

      Sau đó...

      Công ty còn làm phiền nữa, kể cả Lăng Phong cũng thấy xuất .

      Về chuyện hủy hợp đồng này, cụ thể tổn thất bao nhiêu tiền, bao nhiêu công sức, Thiên Tình biết, nhưng biết nhất định đơn giản như vậy.

      Nghĩ đến lao tâm vất vả vì mình nhiều như thế, Thiên Tình thấy đau lòng.

      Loay hoay bận rộn trong bếp rất lâu.

      Lúc Vãn Tình tan làm về đến nhà, thấy loanh quanh trong bếp, vội vào đoạt lấy cái muỗng trong tay .

      "Em mau đặt xuống. Bây giờ em là phụ nữ mang thai, sao có thể nấu nướng được chứ? Nếu mấy người nhà bên đó biết được oán chị chăm sóc tốt cho em đó."

      "Chị, đừng khoa trương thế chứ? Đồ ăn em làm xong hết rồi, phần này là em định mang ." Thiên Tình cười cúi đầu đóng cà mèn cơm.

      "Mang ?" Vãn Tình cười, "Cho ta sao?"

      "Dạ. Em muốn thăm ấy. Dạo này nhiều việc nên chắc ấy rất mệt." Nhắc tới , mặt Thiên Tình giấu nổi niềm hạnh phúc.

      "Ừ. Bắt taxi mà . Bây giờ em mang thai, được chen chúc xe bus nữa." Vãn Tình yên lòng dặn dò.

      "Chị yên tâm, em biết mà." Thiên Tình gật đầu. liếc nhìn Vãn Tình, mấp máy môi nhưng cuối cùng gì.

      "Ấp a ấp úng, rốt cuộc muốn gì hả?" Vãn Tình nghiêng mắt nhìn em .

      "Hôm nay em chuyện điện thoại với mẹ."

      " phải ngày nào mẹ cũng gọi điện thoại sao?" Vãn Tình lấy làm lạ.

      "Đúng vậy, nhưng mà...hôm nay mẹ với em, Lục Yến Tùng đưa hôm trước về nhà ở rồi. ta...Lần đầu tiên dẫn bạn về nhà."

      Vãn Tình xới cơm chợt khựng lại.

      Đương nhiên biết nhà Thiên Tình phải là căn biệt thự kia của Lục Yến Tùng.

      Đưa kia về ra mắt cha mẹ cũng tức là chính thức tuyên bố rồi.

      "Chị...." Thiên Tình thấy Vãn Tình im lặng gì, lo lắng khẽ gọi.

      "Chị sao." Vãn Tình hồi phục tinh thần, cười với Thiên Tình, " ra chị với Lục Yến Tùng đến nỗi phức tạp như mọi người nghĩ đâu, chuyện của ta liên quan gì tới chị hết. Bây giờ ta quyết định yên bề gia thấy, nhất định chú Lục rất vui.

      Thiên Tình sao có thể nhìn thấu tâm tư của Vãn Tình?

      với chị ấy những lời này chỉ đơn giản hy vọng chị ấy đừng mãi dấn sâu vào trong vũng bùn, có ngày thoát ra được thôi.

      Có điều...Chuyện tình cảm nào có thể đơn giản như vậy...

      ***

      Dạo gần đây, ai cũng biết Thi tổng có tin vui. Cho nên mặc dù công việc bề bộn nhưng tinh thần luôn rất tốt.

      Lúc thư ký đưa tài liệu vào, cười trêu ghẹo : "Thi tổng, khi nào kết hôn nhớ báo cho tụi em biết trước nha, để tụi em còn có thời gian chuẩn bị trang trí hôn lễ giúp chị."

      "Sớm thôi." Thi Nam Sênh cười vui vẻ nhìn thư ký: "Đúng rồi, hỏi chuyện."

      "Vâng, hỏi ."

      "Con các có phải đều thích lãng mạn ?"

      "Đương nhiên rồi ạ. Ai mà thích lãng mạn chứ! Thi tổng, tính đến chuyện cầu hôn chị Thiên Tình sao?"

      Thi Nam Sênh gấp tài liệu lại, " tính thế. Nhưng mấy chuyện lãng mạn gì đó thực phải là sở trường của tôi. Sợ làm khéo lại bị từ chối lần nữa."

      "Bị từ chối lần nữa?" Thư ký cười, "Trong lời của hàm chứa lượng thông tin rất hot nha."

      phải sao?

      Nhưng thấm thía kinh nghiệm đau đớn của hai lần bị từ chối rồi.

      "Trọng điểm tôi muốn phải cái này." Thi Nam Sênh nghiêm nghị nhắc nhở , chân thành muốn hỏi ý kiến, "Điểm chính cửa lãng mạn....Thường con các thích kiểu lãng mạn như thế nào?"

      Thư ký ngẫm nghĩ lúc: "Lãng mạn có....đương nhiên điều đầu tiên là thể thiếu hoa tươi nè, nhẫn nè, rồi rượu vang nữa."

      "Chỉ vậy thôi?" Thi Nam Sênh có chút thất vọng.

      "Đây là những điều lãng mạn cơ bản nhất. Còn mấy thức khác đương nhiên phải do tổng giám đốc tự tìm hiểu rồi. Cầu hôn là việc hệ trọng, người ngoài chỉ có thể góp ý phần nào thôi ạ."

      Thi Nam Sênh trầm ngâm lúc rồi gật đầu: "Phải, rất có lý. Được rồi, nếu xong việc rồi về ."

      "Cảm ơn Thi tổng. cũng về sớm nhé." Thư ký cười khẽ rồi ra ngoài.

      ***

      Tình đúng là loại cảm giác rất tuyệt vời…

      "Trọng điểo khiến cho con người ta cảm giác rất thần kỳ.

      Dạo gần đây, bởi vì công ty bận rộn ra mắt sản phẩm mới, cộng thêm việc phải giải quyết vụ Thiên Tình chấm dứt hợp đồng, bao nhiêu là việc đổ dồn về cùng lúc, lượng công việc quả rất lớn. Nếu là ngày trước, nhất định bị vắt cho kiệt sức rồi.

      Nhưng...Bây giờ, chỉ cần nghĩ tới Thiên Tình, nghĩ đến đứa con trong bụng , như có thêm động lực, làm việc biết mệt mỏi.

      Dường như, ngay cả trong mệt mỏi cũng xen lẫn cảm giác hạnh phúc khó diễn tả bằng lời.

      Lái xe về nhà, định tắm rửa rồi tới chỗ Thiên Tình thăm , thăm con...

      Nhưng khi vừa bước xuống xe, thấy ánh đèn sáng choang trong biệt thự mà đứng ngẩn người.

      Đèn này là do mẹ tới mở lên...Hay là...

      Nghĩ đến có thể là Thiên Tình, Thi Nam Sênh liền mỉm cười, nhanh chân vào trong. Bước chân bỗng dung vội vã hơn thường ngày...

      nhấn chuông mà cầm chìa khóa mở cửa luôn. Vừa vào nhà liền ngửi thấy mùi thức ăn bay vào trong mũi.

      bóng người ngồi ghế sofa màu xám trong phòng khách. cầm điều khiển, dáng vẻ buồn chán bấm chuyển kênh liên tục.

      Nhìn cảnh tượng này, Thi Nam Sênh cảm thấy trong lòng ấm áp...

      Giống như... vợ đợi chồng về... chỉ muốn lập tức ‘rinh ngay’ về, giây phút cũng muốn tách ra nữa...

      Nghe thấy tiếng động nơi cửa, Thiên Tình quay đầu lại, thấy liền nhoẻn miệng cười. Đặt điều khiển trong tay xuống, đứng dậy bước nhanh tới chỗ .

      ôm trọn cả người vào lòng, lo lắng : " chậm thôi, để ý chút."

      "Tuy rằng em mang thai , nhưng cũng tới mức yếu ớt như nghĩ đâu." cuống cuồng như vậy khiến Thiên Tình dở khóc dở cười.

      "Sao em lại tới đây? Cũng gọi điện trước cho . Nếu lỡ lái xe về thẳng nhà em sao?" Tâm tình Thi Nam Sênh rất tốt, từ lúc vào nhà nụ cười luôn nở môi.

      Tan làm về nhà, người đầu tiên được nhìn thấy là hóa ra lại hạnh phúc đến vậy.

      "Muốn tạo bất ngờ cho mà. ăn cơm chưa? Em có mang đồ ăn thích đến nè." Thiên Tình cười nhìn , " thay quần áo, rửa mặt , sau đó xuống ăn cơm."

      "Em phải ăn cùng ." Thi Nam Sênh nắm bàn tay .

      "Dạ."

      Nhìn theo bóng lưng lên lầu, vẻ mặt Thiên Tình vô cùng thỏa mãn.

      Cuộc sống như thế này tốt...

      Hai người cùng nhau ăn cơm. Bữa tối đơn giản, nhưng hai người lại ăn rất vui vẻ.

      Cảm giác cũng có chút khác lạ.

      Đợi đến khi ăn no, hai người liền nằm dài ghế sofa xem ti vi.

      Là loại phim tình cảm ướt át sến súa, xem say sưa ngon lành, nhưng chỉ mới lúc người đàn ông bên cạnh bày ra dáng vẻ mệt mỏi. khép hờ hai mắt, ánh sáng từ cao chiếu xuống đáp lên hàng mi .

      Khoảng thời gian này, chắc là thực rất mệt. Thiên Tình cảm thấy vô cùng đau lòng.

      "Mệt lắm hả ? Hay lên lầu ngủ ." giọng đề nghị.

      mở mắt, nhìn bằng ánh mắt mơ màng, sau đó dịch người gối đầu lên chân ngủ, cười như con nít, hộn lên bụng qua lớp áo, "Ngủ cùng cục cưng."

      Thiên Tình cười tươi rói, ân cần xoa bóp huyệt thái dương cho , "Gần đây chắc đau đầu vì chuyện của em lắm phải ?"

      "Cũng mệt mấy, mọi chuyện có luật sư lo rồi." đáp qua loa.

      Nhưng thực tế... tất cả mọi chuyện của đều rất để ý, tất nhiên cũng dốc hết sức làm.

      Thiên Tình cong môi cười, động tác nhàng, hài lòng nhìn vẻ mặt thoải mái của .

      cười hỏi: " xem, em phải làm gì để cảm ơn bây giờ. Nếu , xảy ra nhiều chuyện như vậy, sợ rằng mình em thể nào lo liệu được."

      Thi Nam Sênh mở mắt cười, bắt lấy bàn tay xoa bóp thái dương cho mình để lên môi hôn cái, " cầu của cũng cao, em dùng thân báo đáp cũng được."

      Thiên Tình cười: "Chỉ đơn giản vậy thôi hả?"

      "Ừ... Giúp sinh ra đứa bé bụ bẫm khỏe mạnh, còn em phải chăm sóc tốt cho bản thân."

      "Chắc chắn rồi."

      "Còn nữa..."

      "Vẫn còn sao?"

      "Chuyển qua ở cùng với mẹ , được ? Ngày nào mẹ cũng lo lắng cho em. Tới chỗ mẹ, mỗi ngày dì Liễu nấu những món bồi bổ cho em, ở đó có nhiều người chăm sóc em, cũng yên tâm hơn."

      Thiên Tình ngập ngừng suy nghĩ, "Để em về hỏi ý kiến cha với chị nhé."

      Thực ra…. giờ mang thai, lúc nào cũng đều khiến nhiều người lo lắng cho mình.

      Ở nhà thể giúp đỡ chị, ngược lại còn khiến chị ấy lo lắng, chuyện gì cũng tranh làm hết, sợ cẩn thận ảnh hưởng tới người mang thai như .

      Thi Nam Sênh hài lòng nhắm mắt lại, vòng tay lên cổ , kéo khuôn mặt nhắn của xuống rồi đặt lên đó nụ hôn nồng nàn….

    3. Trà Xanh

      Trà Xanh Active Member

      Bài viết:
      254
      Được thích:
      136
      Chương 174: Ý nghĩa của tình


      ngày đẹp trời.

      Thi Nam Sênh hẹn gặp người tại cửa hàng vàng bạc đá quý.

      Thời gian hẹn gặp là buổi trưa, nhưng đến từ sớm.

      Ngồi trong phòng dành cho khách VIP nghe người bán hàng vô cùng nhiệt tình lần lượt giới thiệu đủ loại nhẫn, ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn ra phía ngoài cửa.

      Nhìn thấy dáng người quen thuộc, hướng về phía giơ tay vẫy, "Vãn Tình, ở đây."

      Vãn Tình nhìn khẽ mỉm cười.

      người bán hàng tới dẫn vào phòng.

      "Chờ lâu chưa? Đúng lúc cấp có văn kiện giao cho tôi, cho nên mới đến muộn." Vãn Tình giải thích.

      "Là tôi làm mất thời gian nghỉ trưa quý giá của chị mới đúng."

      Vãn Tình cười, "Tư vấn cho chọn nhẫn cho Thiên Tình là chuyện tốt, sao lại coi là mất thời gian được."

      nhận lấy các mẫu nhẫn mà nhân viên đưa tới, vừa nhìn vừa hỏi: "À phải, chuyện cầu hôn chuẩn bị đến đâu rồi?"

      "Chuyện cầu hôn..." Thi Nam Sênh bí mật , "Tối nay chị phải chịu trách nhiệm giúp tôi đưa Thiên Tình tới chỗ hẹn mới được."

      "Coi dáng vẻ chuẩn bị sẵn sàng của xem ra là nắm chắc rồi."

      Nhắc tới là Thi Nam Sênh cảm thấy đau đầu: " dám chắc. Bị từ chối hai lần rồi, nếu còn bị từ chối lần nữa, tôi trực tiếp trói người đem về."

      Mặc dù trong giọng có chút buồn bực, nhưng hạnh phúc trong lòng vẫn tự chủ được mà bộc lộ hết ra.

      Vãn Tình cũng bị làm hạnh phúc lây, cười tươi , " yên tâm, tôi hiểu Thiên Tình rất . Tối nay cầu hôn, tỷ lệ thành công chắc chắn là hai trăm phần trăm."

      "Có chắc ?"

      "Chắc chắn tuyệt đối luôn!" Vãn Tình quả quyết gật đầu, chỉ vào chiếc nhẫn kim cương với nhân viên gần đó: "Phiền cho tôi xem chiếc nhẫn này chút." “

      Chị tinh mắt ạ. Chiếc nhẫn kim cương ‘Vũ Trụ Ngân Hà’ này công ty chúng tôi vừa mới tung thị trường ba tháng trước. Chị xem, bề mặt viên kim cương sáng lấp lánh rực rỡ tựa như ngân hà vậy, nó được chính tay nhà thiết kế tự mình mài dũa. Đồng thời, nó còn mang ý nghĩa tượng trưng cho tình đôi lứa mênh mông như vũ trụ, vĩnh viễn bao giờ bị hủy diệt; lòng khoan dung trong tình đôi bên dành cho nhau bao la như ngân hà và vũ trụ, dung nạp cùng tiếp nhận lẫn nhau."

      Thi Nam Sênh lắng nghe rất chuyên tâm. Đưa mắt nhìn sang Vãn Tình rồi nhận lấy chiếc nhẫn nhân viên đưa tới, cười : " như vậy, nhà thiết kế của các dạy những đôi vợ chồng son cách làm sao để chung sống bền lâu sao?"

      Nhân viên kia khiêm nhường cười, " dám. Nhưng cũng có thể miễn cưỡng xem đó như lời khuyên ạ."

      "Tôi thấy hay là lấy chiếc này . Ý nghĩ hay, cũng mang điềm tốt may mắn. Cộng thêm thiết kế nhẫn đơn giản nhưng thanh lịch, nhất định Thiên Tình rất thích kiểu dáng này." Vãn Tình nêu ý kiến.

      Thi Nam Sênh xem xét lúc, cũng cảm thấy tệ, vui vẻ gật đầu: "Được rồi, gói lại giúp cho tôi."

      ***

      Lục Yến Tùng và Mạc Kỳ Kỳ tay trong tay ngang qua tiệm trang sức.

      Tầm mắt của Mạc Kỳ Kỳ bị những sợi dây chuyền kim cương lộng lẫy trưng bày trong tủ hấp dẫn nên lập tức dừng bước.

      Lục Yến Tùng quen với cảnh nhìn thấy kiểu con tầm thương như thế này, bỗng dưng cảm thấy vô cùng chán nản. Vốn định đưa thẻ để ta tự mình mua, nhưng...

      Vừa chuyển mắt liền nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ngồi phía phòng khách quý.

      Người nọ đưa lưng về phía ngoài cửa, ngồi đối diện với Thi Nam Sênh, cười gì đó rất vui vẻ.

      Nhưng cho dù chỉ cần nhìn bóng lưng của người nọ, Lục Yến Tùng vẫn có thể nhận ra được là Cảnh Vãn Tình....

      định quay đầu trở ra, nhưng...

      Hai chân lại chịu nghe lời, hơn nữa lời buột ra khỏi miệng cũng kịp thu lại: "Nếu em thích chúng ta vào trong xem ."

      Mạc Kỳ Kỳ mừng rỡ nhìn , kịp hỏi lại bị kéo vào bên trong.

      *

      "A Tùng, chỉ hào phóng, lại còn biết quan tâm chịu dạo cùng em nữa, khó trách ai cũng bảo có người ở khắp nơi hết."

      Vãn Tình cùng Thi Nam Sênh chuyện vui vẻ chợt nghe được câu này.

      Giọng đó... khiến chợt sượng cứng người lại. Sau đó thấy có hai bóng người cùng nhau vào, ngồi xuống ghế sofa đối diện.

      Thi Nam Sênh cũng phát ra bọn họ, lên tiếng chào hỏi Lục Yến Tùng mà liếc nhìn sang Vãn Tình.

      "Người ở khắp nơi?" Quả nhiên là Lục Yến Tùng. Giọng điệu có vẻ như tự giễu.

      "Người ở khắp nơi này bây giờ trở thành vật sở hữu riêng của em rồi. quan tâm này phải ai cũng có đâu." xong còn ra vẻ tán tỉnh nghiêng đầu khẽ gặm vành tai người kia.

      " xấu quá ..." Mạc Kỳ Kỳ xấu hổ đẩy ra, nhưng trong giọng lại làm nũng dỗi hờn, khiến cho đàn ông nghe xong cũng phải rã rời.

      Vãn Tình hề ngẩng đầu lên nhìn dáng vẻ thân mật của hai người, nhưng...trái tim ê ẩm nhói đau.

      Từng hình ảnh của và Lục Yến Tùng trước kia, từng cảnh, từng cảnh mồn trong đầu . Bây giờ, cũng làm chuyện như thế, có điều là với người phụ nữ khác.

      "Sao thế?" Thi Nam Sênh hỏi Vãn Tình.

      "Tôi sao." Vãn Tình cúi đầu nhìn đồng hồ, "Cũng sắp đến giờ làm buổi chiều rồi, ở lại đợi lấy nhẫn nhé, tôi làm trước đây."

      ấy chuẩn bị ?

      Thi Nam Sênh do dự đứng dậy nhìn Vãn Tình, cố ý cao giọng : "Được rồi, nếu chị nóng lòng hẹn hò như vậy tôi cũng giữ nữa. Chị bận mau , kẻo để bạn trai chị đợi lâu sốt ruột. Đúng rồi, Thiên Tình có khi nào chị về nhớ đưa bạn trai tới nhà ra mắt luôn, để mọi người cùng đánh giá xem thê nào, chứ lỡ quen phải ai lúc nào cũng người ở khắp nơi hay cho lắm đâu."

      Vãn Tình thoáng kinh ngạc, nhưng liền sau đó hiểu được, cảm kích nhìn Thi Nam gật đầu: "Nhất định rồi. Tôi trước đây."

      "Ừm, đường nhớ cẩn thận." Thi Nam Sênh dặn dò.

      Vãn Tình cười gật đầu, cầm túi xách lên ra ngoài.

      Toàn bộ quá trình... hề nhìn tới Lục Yến Tùng ngồi phía đối diện lần nào.

      Giống như màng biết đến tồn tại của . Hay đúng hơn là vốn coi như khí.

      ***

      Nhìn bóng lưng rời của , nghĩ đến những lời vừa nghe được, bàn tay vắt thành ghế khỏi siết chặt, gân xanh nổi đầy mu bàn tay bán đứng cảm xúc của lúc này.

      Cảnh Vãn Tình... ngờ chưa chi có bạn trai nhanh như vậy.

      Quả nhiên...Đúng như ta , đối với mình, ta chưa từng có chút cảm giác nào.

      "A Tùng, thấy sợi này thế nào?" Lúc Mạc Kỳ Kỳ đưa sợi dây chuyền cẩn kim cương mình thích tới trước mặt Lục Yến Tùng, gọi mấy tiếng mà vẫn nghe thấy Lục Yến Tùng năng gì.

      nhìn chằm chằm ra phía cửa. Ánh mắt đó cứ như mắt sư tử dõi theo con mồi phía ngoài cửa.

      Mạc Kỳ Kỳ nhìn ra ngoài nhưng ngoài đó làm gì có ai?

      "A Tùng, sao vậy? xảy ra chuyện gì sao?" Mạc Kỳ Kỳ nghi hoặc hỏi.

      giây sau đó...Lục Yến Tùng đột nhiên đứng bật dậy.

      "A Tùng?" Mạc Kỳ Kỳ nghi hoặc nhìn .

      Nhưng chỉ vừa bước được hai bước rồi bất ngờ phóng chạy nhanh ra ngoài.

      Có chuyện gì thế?

      "A Tùng, làm gì thế?" Mạc Kỳ Kỳ cũng mặc kệ sợi dây chuyền, cất bước đuổi theo.

      *

      Thi Nam Sênh nhìn theo bóng dáng biến mất của hai người mà chỉ biết lắc lắc đầu.

      Tình ra vẫn luôn vì người bốc đồng mà bỏ lỡ.

      Giống như, và Thiên Tình từng như thế. Nhưng may... cuối cùng quay đầu đuổi theo tình của mình.

      ***

      Đừng nên hỏi tại sao lại đuổi theo . Có đôi khi ngay cả bản thân cũng khống chế được đôi chân mình.

      Lúc đuổi ra đến ngoài, Vãn Tình chuẩn bị lên xe bus.

      "Cảnh Vãn Tình, đứng lại cho tôi!" Lục Yến Tùng bá đạo gầm lên. Tiếng hét lớn vậy dĩ nhiên cũng dọa cho mọi người giật bắn người.

      Người ở trạm xe, người trong xe bus, tất cả đều hướng mắt nhìn về phía .

      Chỉ có Vãn Tình... chỉ hơi khựng người lại, nhưng hề quay đầu nhìn.

      Sau đó vẫn dứt khoát cất bước lên xe rồi bỏ tiền lẻ vào trong hộp thu phí. Kế tiếp tìm chỗ ngồi xuống. Vẻ mặt vẫn thản nhiên chẳng có tý dao dộng nào. Giống như, hoàn toàn hề ảnh hưởng gì với .

      Có điều... chỉ mới hiểu được trong lòng mình chấn động cỡ nào.

      Xe bus từ từ lăn bánh rời .

      Ánh mắt lơ đãng quét qua, thấy Lục Yến Tùng thở hổn hển phía ngoài, cùng với... bạn chạy đuổi theo phía sau ...

      Nếu có người kề bên, sao còn đuổi theo mình làm gì?

      Vãn Tình cười khổ, dời tầm mắt . Trước mắt bỗng trở nên mơ hồ...

      Thiên Tình tìm được hạnh phúc thuộc về mình, còn sao?

      Có phải nơi nào đó rất xa chờ đợi mình ?

      "Ôi trời... Chiếc xe kia làm gì thế?"

      "Đúng vậy, chạy bạt mạng như thế, bộ tìm đường chết sao?"

      "Chiếc xe thể thao đó đẹp , phong cách!"

      ***

      Chung quanh xôn xao tiếng bàn tán, chỉ trỏ.

      Vãn Tình theo tầm mắt mọi người nhìn ra phía ngoài cửa sổ.

      nhìn thôi, vừa nhìn liền bị dọa cho hết hồn.

      Lại là Lục Yến Tùng...

      cũng chạy đuổi theo xe bus.

      Trong lúc mọi người xôn xao bàn tán bỗng nhiên tăng ga cho xe vọt lên phía trước cúp đầu xe bus, đánh tay lái chắn ngang cách xe bus tầm khoảng năm mét.

      "Két...!!!" Tiếng phanh xe như xé màng nhỉ, xe bus cũng kịp thời phanh lại.

      "Mẹ kiếp! Muốn chết tìm chỗ khác mà chết!" Tài xế xe bus bị dọa cho mặt mày tái xanh, tay đấm lên tay lái, chửi ầm lên.

      Người bên trong xe bụm ngực hết hồn cảm ơn trời đất.

      Vãn Tình cũng bị dọa cho chết khiếp.

      xuống xe mà chỉ ngồi đó, thậm chí cũng chẳng quay đầu lại nhìn về phía bên này, tựa như hề hay biết hành động vừa rồi của mình dọa cho mọi người sợ đến mức nào.

      Rốt cuộc muốn làm gì?

      Vãn Tình nào còn ngồi yên ở đó được nữa, vội ra, "Bác tài, phiền bác mở cửa cho cháu xuống ở đây."

      Tài xế định xuống sạt cho Lục Yến Tùng trận, nghe Vãn Tình vậy liền quay lại mở cửa cho .

      Phía trước...

      đợi tài xế xuống, Lục Yến Tùng lái xe đỗ vào ven đường.

      Vãn Tình bước tới, tức giận nhìn : "Lục Yến Tùng, làm gì vậy? có biết vừa rồi rất nguy hiểm hay , xe nhiều người như vậy, muốn sống nữa à?"

    4. Trà Xanh

      Trà Xanh Active Member

      Bài viết:
      254
      Được thích:
      136
      Chương 175: Ngang ngược hôn – Màn cầu hôn lãng mạn


      "Lên xe!" Trước tức giận của , Lục Yến Tùng đơn giản phun ra hai chữ, nhưng mỗi chữ đều thể mạnh mẽ qua từ kẽ răng.

      "Tôi vội!" Vãn Tình nhúc nhích. Trong mắt vẫn còn mang lửa giận. Vừa rồi chỉ cần xe bus thắng kịp, hậu quả thực thể tưởng tượng được.

      vội? Vội hẹn hò sao?" Giọng của Lục Yến Tùng giống như tàn, vô cùng lạnh lẽo.

      Vãn Tình rũ mắt nhìn , bác bỏ cũng chẳng giải thích.

      " phải cũng hẹn hò sao? Bỏ mặc người ta chạy theo tới đây, có vẻ hơi quá đáng rồi đó."

      Người đàn bà này...Chẵng những ghen mà ngược lại còn lo lắng đến cảm giác của người khác nữa. Lửa giận trong lòng Lục Yến Tùng bốc lên ngùn ngụt. Bàn tay hết siết rồi lại thả.

      Thấy Vãn Tình toan bước , vội đẩy cửa xe bước mấy bước đuổi theo bắt lấy cổ tay .

      " muốn làm gì?" Bỗng cảm thấy cổ tay đau nhíu, còn chưa kịp phản ứng, Vãn Tình bị Lục Yến Tùng ngang ngược nhét vào trong xe. Đẩy cửa muốn xuống nhưng cửa bị khóa lại.

      Lục Yến Tùng mở cánh cửa bên ghế lái ra ngồi vào. Bộ mặt lầm lì đáng sợ, tầm mắt luôn nhìn về con đường phía trước, hề ngó ngàng nhìn tới , lạnh lùng : "Thắt dây an toàn vào."

      "Rốt cuộc muốn làm gì? Tôi thực rất vội." Vãn Tình bất đắc dĩ , nhưng vẫn thắt dây an toàn vào.

      "Nôn nóng muốn hẹn hò tới vậy sao?" cười lạnh, "Địa chỉ ở đâu? Tôi đưa tới đó." Nhân tiện cũng muốn nhìn xem rốt cuộc gã đàn ông nào dám hẹn hò với .

      " Lục này..." Vãn Tình quay người, nghiên túc nhìn khuôn mặt nghiêng của , "Đừng làm vậy nữa được ? Để tôi xuống xe ."

      Lục Yến Tùng hơi quay đầu liếc cái chứ ngừng xe.

      biết phương hướng, có mục đích, chỉ tùy ý chạy về phía trước. Vãn Tình nhận ra bản thân hiểu gì về người đàn ông này.

      " muốn tôi xuất trước mặt nữa mà..." Ánh mắt Vãn Tình bỗng ảm đạm, cay cay, lời ra cũng dần , "Tôi làm rồi, giờ tới đổi ý sao?"

      Tại sao còn phải quấy nhiễu cuộc sống của , khiến cho trái tim vừa lắng xuống giờ lại như sóng biển dâng trào?

      Lời Vãn Tình vừa khiến Lục Yến Tùng thoáng giật mình. Sắc mặt càng thêm u. Mím chặt bờ môi mỏng, câu nào cho xe tăng nhanh hơn.

      Nhìn dáng vẻ này xem ra có ý định dừng lại.

      Vãn Tình nhìn đồng hồ, sắp đến giờ vào làm ca chiều rồi, đành lấy điện thoại di động ra định gọi cho đồng nghiệp nhờ xin phép dùm.

      "A Cường, chiều nay em thể tới..." Vãn Tình còn chưa kịp xong, điện thoại di động cánh mà chay.

      Lục Yến Tùng giật phắt điện thoại của , hai lời liền ném ra ngoài cửa sổ.

      "Lục Yến Tùng! làm gì thế? Sao liện điện thoại của tôi." Vãn Tình tức giận kêu lên.

      Cái tên này thiệt là!

      Sao có thể quá đáng như vậy chứ! Còn ngang ngược, bá đạo nữa!

      "Két...!!!" Xe đột nhiên thắng lại, Lục Yến Tùng cho xe tấp vào ven đường.

      Vãn Tĩnh lập tức đẩy của x era định bước xuống, nhưng tay bị ghịt lại kéo ngã về ghế ngồi.

      còn chưa hoàn hồn giây kế tiếp....

      Lục Yến Tùng cúi đầu ngặm lấy đôi môi Vãn Tình.

      Bờ môi lạnh như băng chạm vào môi mình khiến Vãn Tình sửng sốt. Đầu lưỡi ẩm ướt của đưa sang kiếm tìm.

      Ngang nhiên công thành đoạt đất, hôn lên môi co tới tấp, thậm chí còn mang theo chiếm đoạt lẫn trừng phạt, khiến Vãn Tình cảm thấy vô cùng ấm ức.

      ta dựa vào đâu mà đòi trừng phạt mình chứ? Muốn kết thúc chính là , rồi dây dưa dứt cũng là ! Nhưng làm theo những muốn rồi, lấy tư cách gì quay lại đòi trừng phạt ? Nghĩa vậy, Vãn Tình thấy lòng đau xót, cắn chặt răng, bắt đầu chống cự.

      Nhưng càng giãy dụa, Lục Yến Tùng càng dùng sức hôn, dường như muốn qua nụ hôn này để biểu đạt hết thảy tình cảm nồng nàn mà phức tạp đè nén trong lòng .

      Vãn Tình ấm ức muốn khóc, giơ tay lên giáng thẳng vào má bạt tai, "Bốp!!!" tiếng giòn tan vang lên trong gian xe.

      mặt Lục Yến Tùng liền xuất năm dấu bàn tay đỏ lòm. cứng đờ cả người.

      Vãn Tình cũng ngây người, lòng bàn tay còn rần rần đau rát, nhưng trái tim còn đau đớn hơn...

      Nín thở nhìn người đàn ông vẫn còn bướng bỉnh chịu buông môi mình ra. Hai người gần nhau trong gang tấc, chỉ cần chớp mắt, lông mi cọ vào mặt .

      những tưởng cái tát này khiến buông tha cho mình, hoặc ít nhất hôn điên cuồng như thế nữa...

      Nhưng.... ngờ, cả hai giằng co nhìn nhau trong giây lát, hai mắt tối sầm lại, lao vào như loài sư tử nổi điên.

      Thô lỗ đè ra ghế, nhưng bờ môi cả hai chưa từng rời nhau dù giây, bị kích thích nên nụ hôn càng lúc càng sâu và điên cuồng hơn, như muốn băm dằm xé nát môi , muốn hòa tan vào trong nhịp thở của mình...

      Vãn Tình cảm thấy sức lực toàn thân từng chút từng chút rệu rã.

      Nụ hôn như bị dằn vặt giữa thống khổ và đè nén của như cấu xé trái tim , khiến nó cũng ỉ đau đớn.

      Cuối cùng.... đành lòng xô ra nữa, mà từ từ nhắm mắt để mặc cho tàn sát môi . Khóe mắt cũng bắt đầu ươn ướt.

      Nụ hôn của ban đầu còn thô lỗ mạnh bạo, nhưng dần dần trở nên dịu dàng âu yếu hơn mọi khi….

      biết qua bao lâu, rốt cuộc Lục Yến Tùng chịu rời khỏi môi Vãn Tình, nhưng mặt vẫn kề sát mặt . Hơi thở vẫn hỗn loạn, nhìn bằng ánh mắt mênh mông sâu thẳm. Đáy mắt mang tính chiếm giữ hết sức ràng.

      Chạm trán mình vào trán , tay ôm lấy khuôn mặt nhắn của , cúi đầu bình tĩnh nhìn đăm đăm vào mắt .

      Rất lâu….Thế nhưng hai người bên trong xe ai với ai câu nào....Chỉ có hô hấp của đôi bên dần trở nên nặng nề căng thẳng. Bầu khí có chút mờ ám, mà cũng có phần ngượng ngịu.

      "Đủ chưa?" Lên tiếng đầu tiên là Vãn Tình, giọng của hơi run run. Hiển nhiên là vẫn chưa thăng bằng lại sau nụ hôn kịch liệt với vừa rồi.

      Lục Yến Tùng nheo mắt, mím môi nhưng mở miệng gì.

      Vãn Tình dùng tay đẩy ra, sau đó ngồi thẳng người dậy , "Lục Yến Tùng, đeo đuổi mãi trò chơi này như vậy có thấy mệt ?" Vãn Tình dường như hơi mất kiểm soát, mắt ửng đỏ nhìn , “Tôi phải là món đồ chơi của , cũng phải con rối mà bảo cút cút, bảo đến đến! Tôi giống , đủ khả năng để đùa giỡn với tình cảm! Nếu như...."

      Ngừng lại chút, đè nén cảm xúc khó hiểu trong lòng, "Nếu có bạn , xin hãy quay về vui vẻ với cuộc sống của mình! Chúng ta mãi mãi phải là người cùng thế giới, vì vậy, đừng xuất quấy nhiễu cuộc sống của tôi nữa, cũng đừng gây khó xử cho nhau!"

      Lục Yến Tùng vẫn chỉ nhìn chăm chăm, bàn tay gác tay lái siết chặt lại, vẻ mặt tối tăm như ác quỷ Satan.

      Vãn Tình hết những gì cần , cuối cùng chỉ nhíu mày thở hơi, rồi đẩy cửa xe ra, "Cứ như vậy , hẹn gặp lại...."

      Hẹn gặp lại....

      Cũng có thể gặp lại....

      Vốn là cuộc tình ngang trái, kết thúc như vậy mới là kết quả tốt nhất...

      Đẩy cửa xe bước xuống, khoảnh khắc xoay người , nước mắt rốt cuộc thể kiềm được nữa cứ như dây trân châu đứt hạt ngừng rơi xuống.

      Sợ bị Lục Yến Tùng trông thấy nên dám giơ tay lên lau , hít sâu cái, ngẩng đầu thẳng người về phía trước, chưa từng quay đầu lại.

      Lục Yến Tùng ngồi xe nhìn chằm chằm vào bóng lưng dần xa, chịu được nữa nện đấm lên tay lái.

      Mở cửa x era bước xuống nhặt điện thoại di dộng của lên siết chặt trong lòng bàn tay.

      ***

      Bạch Thiên Thiên sao tin được bản thân từng kẻ đón người đưa, ngồi cao như sao sáng lấp lánh, thế mà giờ đây lại rơi rụng như lá mùa Thu.

      Vất vả phấn đấu suốt bao nhiêu năm qua, gian nan khổ cực thế nào mới leo lên được vị trí tại, sao có thể cam tâm đứng nhìn nó như thác lũ trôi như thế?

      Mặc dù công ty bỏ mặc mình, nhưng thể buông tha chính mình được!

      Móc ra xấp danh thiếp đến, cầm điện thoại di động gọi cho từng người .

      "Lý Đạo, lần trước tìm tôi tính bàn về bộ phim sắp ra mắt, tôi mới vừa xem lại kịch bản thấy nó cũng khá hay, cho nên...."

      " ngại quá, Bạch. Chúng tôi chọn được diễn viên thích hợp cho vai diễn này rồi."

      “Vậy à….Nhưng tôi có thể giảm phân nửa cát xê của…”

      với nữa nhé, tôi bên này bận, cúp máy đây.” Sau tiếng lạnh lùng kết thúc câu chuyện, điện thoại cũng ngắt luôn.

      Bạch Thiên Thiên nản lòng tiếp tục gọi cho số khác, "Giác chế Trương, bộ phim lần trước , tôi xem qua thấy nội dung rất thu hút. xem khi nào có thời gian chúng...."

      " Bạch, là siêu sao hàng đầu thế giới, hãng phim bé này của tôi sao có khả năng mời nổi ?"

      Lần lượt gọi hết số này tới số kia, Bạch Thiên Thiên hạ mình xuống giọng, đến cả cát xê cũng đồng ý giảm nữa, cuối cùng giảm chỉ còn phần ba nhưng vẫn có công ty nào chịu hợp tác mời .

      Đây chính là cây đổ bầy khỉ tan….

      Nhớ năm đó, những vở diễn như thế này đều bị từ chối thèm ngó tới.

      Bạch Thiên Thiên lạnh lùng nhìn tấm danh thiếp cuối cùng cầm trong tay, đây cũng chính là tia hy vọng cuối cùng.

      Đứng dậy hít sâu để bình ổn lại tâm trạng kích động, mới miễn cưỡng gượng cười gọi cho số điện thoại mình cần.

      "Trương Đạo, vai diễn lần đó mời, tôi xem qua kịch bản rồi...."

      "Ồh, là Bạch Thiên Thiên đúng ?"

      "Vâng, là tôi." Bạch Thiên Thiên cười cung kính, chỉ còn chưa gập người nữa thôi.

      Từ sau khi lên đứng vị trí top đầu bảng siêu sao, bao giờ phải cung kính và nhún nhường chuyện với người khác như thế này chứ?

      "Muốn bàn về chuyện nhận vai diễn à? Nhưng giờ tôi có ekip quay bên này, sợ là…."

      sao, vậy khi nào xong việc gọi cho tôi nhé."

      "Hay là thế này ...." Đạo diễn nêu ý kiến, "Tối nay chúng ta gặp nhau ở câu lạc bộ Anse nhé. Đúng lúc tối nay tôi có hẹn với mấy nhà sản xuất, chừng đó đến rồi chúng ta trao đổi luôn với họ."

      "Vâng! Cảm ơn đạo diễn rất nhiều! Tôi nhất định đến đúng giờ!"

      Cúp điện thoại, Bạch Thiên Thiên có vẻ vui mừng vốn nên có, mà vô thức siết nắm chặt điện thoại di động hơn.

      Kết quả cuộc hẹn tối nay ra sao, chính cũng thể nào đoán được. Những quy tắc ngầm trong giới giải trí này, từ lâu là quy định bất thành văn.

      Rũ mắt nhìn từng tấm danh thiếp nằm la liệt đầy đất, đáy lòng chán nản thê lương.

      Lẽ nào....Con đường này, thể tiếp được nữa sao?

      Lẽ nào....Từ khi vừa bắt đầu, làm sai rồi chăng?

      nên từ bỏ Hollywood mà quay về bên cạnh Thi Nam Sênh, hay ngày xưa nên từ bỏ Thi Nam Sênh để sang Mỹ?

      Nhưng nếu như lúc ban đầu rời xa tha, chẳng lẽ người bên cạnh hôm nay vẫn là mình sao?

      Nghĩ đến Thi Nam Sênh....Nghĩ đến cuộc họp ký giả ngày đó, và Thiên Tình ngọt ngào hạnh phúc, mà thẳng tay vô tình với mình, đáy lòng càng thêm đớn đau lối thoát....

      Nỗi đau ấy, mỗi lúc càng lan rộng hơn…

      ***

      Đêm về khuya.

      Thiên Tình nằm giường lần nữa bấm điện thoại gọi cho Thi Nam Sênh, nhưng gọi năm lần mười lượt đều thể kết nổi.

      Sau đó chuyển sang gọi vào điện thoại nhà, vẫn ai nghe máy. Lòng dạ nhất thời bồn chồn yên.

      xảy ra chuyện gì chứ? Có bao giờ điện thoại mà nhận đâu.

      Thiên Tình vừa lo vừa hoảng, còn tâm trí nào nằm nổi nữa, vén chăn lên bước xuống giường, vội vã ra khỏi phòng.

      Vãn Tình ăn mặc chỉnh tề bước ra từ phòng mình, thấy dáng vẻ vội vội vàng vàng của Thiên Tình, chị hỏi: "Em sao vậy? Chị định sang phòng gọi em này."

      "Chị tìm em có gì ? Em điện thoại hoài cho Nam Sênh mà được, em lo quá...." Thiên Tình với vẻ mặt hoang mang lo lắng.

      Vãn Tình cười trộm, ngoài mặt vẫn thản nhiên : "Em đừng lo lắng, ta lớn rồi làm việc chắc có chừng mực. Ngược lại chị có việc quan trọng cần nhờ em giúp đây."

      "Chuyện gì ạ?" Thiên Tình hỏi.

      "Thôi đừng hỏi nhiều nữa. Giờ chúng ta ra ngoài trước, đến chừng đó em biết thôi." Vãn Tình có vẻ rất sốt ruột, đây là chuyện lớn, Thiên Tình đương nhiên phải cùng đến đó rồi.

      Có điều.... biết phía bên ta thế nào rồi?

      ***

      Trễ thế này rồi, lẽ nào chưa tan làm sao? Hay điện thoại di động hết pin rồi? Thiên Tình ngồi taxi ngừng gọi cho Thi Nam Sênh.

      Thấy dáng vẻ lo lắng của em , Vãn Tình dứt khoát đoạt lấy điện thoại, "Được rồi! Đừng gọi nữa, thế nào lát nữa ta cũng gọi lại cho em thôi."

      "Chị cũng đúng." chỉ thấy lo lắng thôi.

      .... .... ....

      Taxi đường lái thẳng tới câu lạc bộ Anse ngay trung tâm thành phố.

      "Được rồi, Thiên Tình, mau xuống ở đây thôi." Vãn Tình tính tiền xong rồi bảo Thiên Tình xuống xe.

      Thiên Tình hoài nghi ngước mắt nhìn quảng trường trước mắt. Quảng trường lúc này yên tĩnh đến lạ thường. Chỉ có ánh đèn đường mờ nhạt như sao sáng tô điểm cho gian rộng lớn này.

      "Chị, chị gấp rút chạy tới đây để làm gì vậy?" Thiên Tình nghi ngờ hỏi. Nhưng có ai đáp lại lời cả. quay người sang tìm chị thấy Vãn Tình biến đâu mất rồi?

      "Chị ơi?" kinh ngạc nhìn chung quanh.

      Đột nhiên....Nghe thanh ‘Phụt’ vang lên, ánh đèn sáng choang từ đâu phóng thẳng lên người . Phút chốc bị bao vây giữa đêm tối, lúc này như đứng giữa vùng mây trắng, tinh khiết trong suốt.

      Thiên Tình trố mắt. Chuyện gì thế này?

      khó hiểu mặt đất ở phía trước đột nhiên loé lên hai hàng đèn sáng trưng rực rỡ. Vầng sáng ấy như làm nền cho người con đứng giữa chúng. Giữa hai dãy đèn được trải đầy hoa hồng đủ màu sắc. Mà ở cuối dãy đèn đầu bên kia đươc trang trí thành trái tim lớn bởi những cánh hoa hồng.

      Thiên Tình bây giờ mới hiểu ra xảy ra chuyện gì....Trong cơn ngỡ ngàng, viền mắt kiềm được ầng ậc nước, rồi dần trở biến thành màn sương mỏng.

      Bóng dáng quen thuộc kia rốt cuộc xuất ngay trong tầm mắt . ôm bó hoa đứng ngay chính giữa trái tim được xếp thành từ cánh hoa hồng. Xa xa nhìn tới nở nụ cười thương hạnh phúc. Sau đó....Quỳ chân đất.

      Trong cuộc đời của Thiên Tình chưa bao giờ cảm thấy xúc động như lúc này, kinh ngạc lẫn niềm vui sướng trong thể dùng từ ngữ nào để hình dung cho được.

      Lần theo tia sáng, bước lên những cánh hoa hồng mềm mại thẳng về phía trước, vừa cười vừa khóc.

      đến trước mặt cúi đầu nhìn người đàn ông mà thương nhất như chàng hoàng tử quỳ gối trước mặt ....

      "Thiên Tình, lấy nhé, được ?" trịnh trọng nghiêm túc ngỏ lời cầu hôn.

      Nước mắt Thiên Tình kiềm đươc nữa, từng giọt tíc tách rơi xuống. nhận lấy bó hoa, xúc động đến thể thốt ra lời, chỉ có thể liên tục gật đầu.

      Thi Nam Sênh vui sướng đứng bật dậy, kéo ôm chằm vào lòng, "Bà xã, để em được hạnh phúc hết cuộc đời này!"

      “Em biết!"

      Tiếng ‘Ầm’ chấn động vang lên, tia sáng pháo hoa nở rộ giữa bầu trời đêm, phút chốc thắp sáng cả gian, chiếu rọi xuống muôn vàn tia sán rực rỡ.

      Đài phun nước phía sau cũng bỗng chốc bắn phụt lên, bọt nước trong suốt trắng xóa xông thẳng lên trung.

      Tất cả những gì diễn ra trước mắt đẹp sao tả xiết....Tuyệt vời đến mức cứ ngỡ như chỉ trong mơ mới có....

      Thi Nam Sênh cúi đầu đặt lên môi Thiên Tình nụ hôn, cầm chiếc nhẫn trong tay từ dịu dàng lồng vào ngón áp út của , "Thiên Tình, kể từ giây phút này, em chính là của riêng !" bá đạo tuyên bố.

      cười, " ra , ngay từ buổi đầu em là của rồi. Chỉ là, phát ra quá muộn thôi."

      "Từ nay về sau, nhốt kỹ em lại!"

      .... .... ....

      Vãn Tình cười hạnh phúc nhìn cảnh tượng trước mắt, cảm động đến rơi nước mắt. Em của , tìm được bến đỗ hạnh phúc cho riêng mình rồi.

      Có lẽ, sớm muộn cũng có ngày, tìm được bến đỗ của mình!

      Chỉ là....Bạch mã hoàng tử thuộc về , giờ phút này ở đâu?

      Vãn Tình nghĩ hồi, trong đầu bỗng lên bóng dáng của người, chỉ là sao nắm bắt được người đó...

      Lục Yến Tùng....Lẽ nào chính là ?

    5. Trà Xanh

      Trà Xanh Active Member

      Bài viết:
      254
      Được thích:
      136
      Chương 176: Suýt bị cưỡng bức


      Lúc pháo hoa chiếu sáng cả bầu trời đêm, ngồi trong xe giương mắt nhìn bầu trời sáng rực. Sau đó, lại nhìn tới giữa quảng trường rộng lớn, dưới ánh đèn duy nhất soi rọi hai bóng người.

      Vừa liếc mắt nhìn sang ta sửng sốt trợn mắt, tay đặt đùi cuộn chặt, móng tay sắc bén vùi sâu vào trong da thịt, đau đớn khiến ta thể thở nổi...

      Đôi tình nhân ôm nhau hạnh phúc kia phải là Thi Nam Sênh và Cảnh Thiên Tình còn có thể là ai đây?

      ấy, cầu hôn ta sao?

      Pháo hoa lãng mạn, hoa hồng rực rỡ, tất cả những thứ này đều chứng minh cho tình hạnh phúc lúc này của hai người họ. Còn bản thân lại đơn độc ngồi đây chứng kiến hạnh phúc đó với tâm trạng khổ sở thể chịu nổi.

      Bạch, xem , người đàn ông giờ thành nửa kia của người khác rồi. ta mà ra nông nổi này, liệu có đáng giá ?” Đạo diễn Trương ngồi ở ghế lái bên cạnh mở miệng . Hơi thở phả ra nồng nặc mùi rượu khiến Bạch Thiên Thiên cảm thấy ghê tởm thôi. Còn chưa kịp gì, tay của đối phương tiến tới mò mẫm đôi chân thon thả của ta. Nhiệt độ xa lạ bỗng bao phủ lên làm Bạch Thiên Thiêiật mình run sợ.

      "Đạo diễn Trương, ông làm gì vậy?" Bạch Thiên Thiên biến sắc, lạnh giọng hỏi.

      " Bạch, cũng đừng giả bộ thanh cao nữa, lăn lộn ở trong giới này bao nhiêu lâu rồi chứ. Hôm nay ăn mặc thế này phải thầm mời gọi tôi tiến tới sao?" Đạo diễn Trương nổi lên sắc tâm, hai tay ngừng vuốt xe đùi Bạch Thiên Thiên. Dục vọng thấp hèn lộ trong đôi mắt khiến người ta chán ghét, "Da dẻ mềm mại , từ lâu tôi muốn nếm thử mùi vị này của rồi... Ừm, nhất định là rất thơm...."

      Trong lòng Bạch Thiên Thiên dấy lên trận buồn nôn, "Ông tránh ra!" ta bắt lấy tay đối phương hất sang bên.

      Có lẽ đối phương ngờ lại phản kháng ra mặt như thế, ngơ ngác trong giây lát rồi nhanh chóng định thần lại, trông thấy Bạch Thiên Thiên tính mở cửa xe bước xuống. Món mồi ngon dâng tới miệng, sao có thể để vụt mất được chứ?

      Đạo diễn Trương cũng vội vã bước xuống theo, từ phía sau nhào tới ôm chằm lấy Bạch Thiên Thiên.

      "Này! Ông làm gì vậy? Cút ngay!" Bạch Thiên Thiên hét lên. Nghĩ đến bản thân lúc này thảm hại chẳng ra làm sao, còn đôi tình nhân bên kia mỹ mãn hạnh phúc, thấy đau buồn thay cho chính mình. Hốc mắt bỗng nóng lên, nhưng ta cắn chặt môi, cố gắng nhịn xuống nỗi tủi thân lúc này.

      "Làm gì à? Bạch, ra thích làm chuyện đó trong xe sao? Vậy chúng ta làm luôn ở đây cũng được." Đạo diễn Trương nhấc bổng đặt lên thân xe. Cái chân to mập chen vào giữa hai chân váy ngắn củn của ta.

      Cây gậy nóng rực cách lớp vải thô sáp cọ cọ vào nơi đó của Bạch Thiên Thiên, "Ưm.... Thoải mái qusa....." Tiếng thở dâm ô khiến Bạch Thiên Thiên rùng mình cái, điên cuồng đẩy người đàn ông mập lùn người mình ra.

      ta dám kêu lên, sợ Thi Nam Sênh và Cảnh Thiên Tình nghe được rồi bước qua đây nhìn thấy bộ dạng chật vật lúc này của mình

      "Đàn bà cần phải thông minh chút. Để cho tôi được thoái mái, chừng vai diễn chính là của ...." Đạo diễn Trương khàn giọng cảnh cáo ta.

      Bàn tay dò tìm dưới váy, lập tức chạm tới đáy quần lót của ta, phát kéo xuống đến đầu gối, " Bạch, cũng dâm ….Còn mặc cả quần chữ T nữa...." Đạo diễn Trương thầm, tay vỗ vỗ lên cái mông vểnh cao của ta, "Hóa ra sớm chuẩn bị rồi....."

      Bạch Thiên Thiên cảm thấy xấu hổ tới cực điểm. Đúng là lúc đồng ý ra ngoài vốn chỉ đến chuyện đó. Cũng muốn thông qua chuyện này để….Nhưng giờ thấy hối hận!

      "Ông tránh ra! Đừng đụng vào tôi!" chống cự, đẩy người đàn ông người mình ra. tay cố gắng giữ chặt quần muốn bảo vệ phòng tuyến cuối cùng cho mình.

      "Chiêu vờ tha để bắt này tôi có kiên nhẫn để chơi với đâu." Đạo diễn Trương quyết tâm ra tay sao có thể bỏ qua dễ dàng như vậy được chứ?

      "Khốn kiếp! Tôi muốn vai diễn đó của ông nữa! Tôi thích!" Bạch Thiên Thiên đẩy được, nước mắt ào ào rơi xuống.

      ***

      Thi Nam Sênh và Cảnh Thiên Tình đắm chìm trong hạnh phúc. Mộ Thiệu Đàm và Vãn Tình phụ trách đốt pháo hoa tới, trở thành nhân chứng hạnh phúc cho hai người họ.

      "Thiệu Đàm, Trầm ấy có khỏe ?" Thiên Tình hỏi. Từ sau khi Trầm Mỹ, cũng còn liên lạc với qua MSN nữa mặc dù ràng online. Xảy ra nhiều chuyện như vậy, con người cũng có lúc thay đổi. Càng về sau, Thiên Tình mới biết, ra tình bạn của họ kết thúc rồi.

      "Thằng nhóc đáng chết kia vẫn sống tốt chán." Mộ Thiệu Đàm nhún vai, giọng như gió thoảng, "Quen toàn mấy ngoại quốc, có lẽ sau này còn cưới vợ xây dựng cơ nghiệp ở Mỹ cũng chừng."

      thực tế, rốt cuộc Trầm có khỏe hay , chỉ có người làm trai như mới hiểu.

      Mỗi ngày sau khi uống rượu say đều gọi điện thoại vượt đại dương cho trai, cũng hỏi gì, chỉ im lặng chờ đợi ở đầu bên kia. Thử hỏi như vậy cuộc sống có tốt ?

      Cậu ta tắt máy, chỉ chờ sau khi Mộ Thiệu Đàm xong tình hình gần đây của Thiên Tình mới lặng lẽ cúp điện thoại.

      nghĩ, từ đêm nay về sau, Trầm bao giờ gọi hỏi tình hình gần đây của Thiên Tình nữa. Bởi vì cậu ta biết, rất tốt, rất hạnh phúc... Như vậy là được rồi.

      "Ủa, dường như bên kia có tiếng động rất lạ phải?” Vãn Tình đột nhiên chú ý tới chiếc xe đỗ bên cạnh quảng trường, có hai bóng người lập ló bên đó.

      Lắng tai nghe kỹ nghe thấy tiếng khóc cùng tiếng chống cự của . Thi Nam Sênh và Mộ Thiệu Đàm liếc mắt nhìn nhau, nghĩ gì nhiều lập tức chạy về phía đó. Quả nhiên, có bị người đàn ông cưỡng hiếp!

      Thi Nam Sênh túm lấy sau cổ của người đàn ông kia, Mộ Thiệu Đàm ăn ý đấm mạnh lên mặt gã ta. Sau đó vật ngã người đàn ông kia xuống đất.

      "Khụ, là ai? Ai dám đánh tao!" Đạo diễn Trương oang oang rống to.

      Thi Nam Sênh lại đá cước, trực tiếp đá bay gã ta văng ra mấy mét, “Là tao dám đánh cái thứ háo sắc dâm đãng như mày đấy.”

      "Á... Đau quá... Đau chết tôi..." Đạo diễn Trương bất chấp hình tượng mà ôm bụng quằn quại kêu đau.

      Lúc này, Thiên Tình và Vãn Tình cũng chạy đến.

      " ơi, sao chứ?" Thiên Tình dịu dàng hỏi quần áo xốc xếch gục đầu bên kia.

      kia quay lưng lại, bối rối sửa sang lại quần áo. Dưới ánh đèn mờ tối, tất cả mọi người nhìn thấy mặt ta.

      Thiên Tình thấy bộ dạng chật vật của , vội vàng cởi áo khoác người đưa cho ta. " mặc vào ...."

      Bạch Thiên Thiên liếc mắt, nhìn cái áo được đưa tới. Lòng thoáng xao động, nhưng giây tiếp theo lại lạnh lùng hất tay ra. Xoay người lạnh lùng từ chối, " cần giả vờ quan tâm!"

      ai ngờ người này là Bạch Thiên Thiên?!

      Thiên Tình kinh ngạc trố mắt nhìn, Thi Nam Sênh cũng nhìn lại, trong đáy mắt lên vẻ kinh ngạc.

      Trong lòng Bạch Thiên Thiên vô cùng đau xót, đẩy Thiên Tình ra muốn rời .

      Vãn Tình nhanh chóng đỡ lấy Thiên Tình, giật lấy cái áo khoác trong tay Thiên Tình rồi khoác lại lên người , tức giận : "Em bị ngốc à! Vì người suýt chút nữa hại chết em mà để mình chịu lạnh hả! Nếu biết là ta, chúng ta nên chạy tới giúp đỡ, câu cảm ơn cũng có, ngược lại còn bị ta xem thường!"

      "Chị, chị đừng nữa." Thiên Tình kéo Vãn Tình.

      Vãn Tình bất đắc dĩ lắc đầu, "Người hiền hay bị bắt nạt!"

      Bạch Thiên Thiên bị Vãn Tình những lời này càng cảm thấy xấu hổ hơn.

      Đạo diễn Trương ngã mặt đất còn khóc rống, thấy Bạch Thiên Thiên định rời , gã lại càng phát điên, "Bạch Thiên Thiên, đừng mơ tưởng đến vai diễn kia nữa! Tôi phải kiện ! Hùa theo đám người này đến đánh tôi!"

      Bước chân Bạch Thiên Thiên hơi khựng lại, siết chặt nấm tay.

      Chần chừ lúc, sau đó ta xoay người lại, trước bao ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cúi người đỡ đạo diễn Trương lên, "Xin lỗi, tôi có lỗi với , tôi cũng ngờ lại xảy ra chuyện như vậy...Bọn họ..." Bạch Thiên Thiên liếc nhìn những người kia, " phải là bạn của tôi, chỉ là những người rảnh rỗi thích chõ mũi vào chuyện người khác mà thôi. Hay là chúng ta đổi sang nơi khác nhé?"

      Thi Nam Sênh nhíu mày lại.

      Mộ Thiệu Đàm cười nhạo, "Bạch Thiên Thiên, đúng là vì vai diễn mà từ bỏ thủ đoạn nào! Kiểu lão già này mà cũng có thể chung chạ được?"

      Đáy mắt Bạch Thiên Thiên vẻ bất đắc dĩ cùng thương tâm. Giấy phút này ở trước mặt Thi Nam Sênh, như hạt các giữa vũng bùn rồi. Cần gì phải giả bộ thanh cao nữa?

      ta vịn đạo diễn Trương định rời .

      Thi Nam Sênh lạnh lùng nhìn ta, "Bạch Thiên Thiên, nếu ngay cả lòng tự trọng mà cũng biết gìn giữ, chẳng ai thấy tiếc thương cho . đến bước đường này, sai lầm đều là do chính mình tạo ra! Tôi khuyên nên tỉnh táo lại hơn!"

      Bạch Thiên Thiên run lên, hít sâu nhưng lời nào. Cố nén nước mắt dìu đạo diễn Trương vào trong xe, mình cũng ngồi vào theo.

      Mộ Thiệu Đàm liếc nhìn Thi Nam Sênh, thõng tay lắc đầu, "Hình như chúng ta làm được chuyện gì tốt cả."

      Chiếc xe dần dần chìm vào trong bóng tối. Tât cả mọi người đều có suy nghĩ riêng cùng rời khỏi quảng trường.

      ******

      "Được rồi được rồi, hôm nay mới cầu hôn thành công, em thể bỏ rơi ta mình được. Cùng về với người ta !" Vãn Tình trêu ghẹo Thiên Tình.

      Thi Nam Sênh nắm chặt bàn tay Thiên Tình. Ngày hôm nay, đương nhiên thể để về được.

      "Chúng tôi đưa về nhà trước. trễ thế này rồi, mình an toàn."

      " cần đâu, tôi gọi xe là được. Mọi người mau về , tôi đâu còn nữa, sao đâu mà." Văn Tinh vẫy vẫy tay, tạm biệt với mọi người.

      ******

      Vãn Tình gọi xe về nhà, mà đơn lầm lũi bước tản bộ đường mình. Đèn đường chung quanh mờ tối chiếu xuống vai , kéo bóng ra càng lúc càng dài.

      Trong đêm tối thế này, bóng dáng đơn của càng lộ ra vẻ thê lương lạnh lẽo. Thế nhưng, lạnh lẽo trong lòng càng sâu hơn.

      biết mình bao lâu, nhưng lúc ngẩng đầu lên mới phát bản thân lại đến con hẻm trước cửa nhà.

      Bật cười, cất bước ra khỏi con hẻm , nhưng bởi vì chiếc xe đậu ở phía trước mà sững người tại chỗ.

      biết chiếc xe này. từng thấy Lục Yến Tùng lái lần. tưởng rằng đây chỉ là ảo giác của mình, nhưng ảo giác này chân đến mức khó tin.

      Trong lúc nhất thời, cứ ngỡ ngàng đứng đó, tiến thoái lưỡng nan biết nên làm thế nào.

      Trong lúc do dự cửa xe được mở ra. Nhưng người bước xuống phải là Lục Yến Tùng. hoang mang nhìn người trước mặt.

      " Cảnh." Đối phương chậm rãi bước xuống xe. Người này chính là trợ lý của Lục Yến Tùng.

      "Tôi ở đây đợi cũng khá lâu rồi."

      "Tìm tôi có việc gì sao?" ngờ trong lòng lại dâng lên chút mất mát. phải trong lòng luôn muốn đừng xuất nữa sao?

      "Đây là đồ của Lục tổng bảo tôi đưa cho ." Trợ lý đưa cho chiếc điện thoại di động, "Lục tổng là của ."

      "Cảm ơn." Vãn Tình nhận điện thoại, cúi đầu nhìn rồi mở miệng hỏi: "Tại sao Lục Yến Tùng tự mang đến?"

      "Lúc này chắc Lục tổng máy bay rồi. Buổi chiều ấy đặt vé ra nước ngoài nghỉ phép cùng Mạt rồi!"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :