1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng giám đốc, xin tha tôi! - Đoan Mộc Ngâm Ngâm (Full+ eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Trà Xanh

      Trà Xanh Active Member

      Bài viết:
      254
      Được thích:
      136
      Chương 162: Bầu trời của em

      Bạch Thiên Thiên nhướn mày. Cách làm này dường như giống phong cách của Lục Yến Tùng. Xì căng đan vây quanh ta quanh năm suốt tháng nhiều kể xiết.

      Hình ảnh ôm ấp đàn bà bị đăng tải internet biết bao nhiêu lần rồi? Lần đó còn mở họp báo công bố với ký giả.

      Vậy còn lần này, ta họp báo là vì cái gì?

      "Có cụ thể là họp báo về chuyện gì ?"

      "Có." Trợ lý gật đầu, nặng nề nhìn Bạch Thiên Thiên, "Là vì giúp Cảnh Thiên Tình giải thích chuyện khi sáng. cho mọi người biết là Cảnh Thiên Tình bị hãm hại."

      Bạch Thiên Thiên cảm thấy như có đạo sấm sét bổ xuống đầu. và Lục Yến Tùng thầm hợp tác, ta có lý nào vì người mới toanh mà trở mặt với mình như thế được!

      Chẳng lẽ.... ta Cảnh Thiên Tình rồi sao, cho nên mới đành lòng nhìn ta bị hãm hại? chỉ có thể nghĩ đến lý do này mà thôi. Thủ đoạn của Cảnh Thiên Tình đúng là thể xem thường.

      "Bây giờ phải làm sao? Thiên Thiên, nếu ta ra mặt, chừng khai hết chuyện của chị ra đó."

      Bạch Thiên Thiên đương nhiên biết chuyện này, trong lòng cũng rối loạn sắp chết rồi. Bị trợ lý giục hỏi, càng thêm phiền não lo âu, " đừng làm ồn nữa! Đưa di động cho tôi!"

      Trợ lý dám chậm trễ, vội vàng lấy điện thoại di động tới.

      Bạch Thiên Thiên bực bội hất tay thợ trang điểm ra, vừa điện thoại cho Lăng Phong vừa đứng dậy, đồng thời căn dặn trợ lý, "Bảo tài xế lái xe đợi tôi ở bên ngoài. Tiện thể cho ký giả biết, sau khi hoạt động cắt băng kết thúc, tôi tiếp bất kỳ cuộc phỏng vấn nào."

      "Dạ, dạ." Trợ lý dám chần chừ, vội vã chạy làm việc.

      .... .... ....

      Bàn bạc xong về chuyện buổi họp báo, Thiên Tình tính dùng điện thoại của Thi Nam Sênh gọi cho Lăng Phong thông báo tiếng. Nhưng điện thoại Thi Nam Sênh đúng lúc này đột nhiên vang lên.

      Thiên Tình thấy tên màn hình, liền quay đầu lại với Thi Nam Sênh : " nghe điện thoại trước . Là của Lục phu nhân gọi."

      Lục phu nhân?

      Sắc mặt Vãn Tình và Lục Yến Tùng ngay lập tức biến đổi, mỗi người mỗi vẻ, nhưng cùng có chung phức tạp khó hiểu.

      Chỉ có Thiên Tình là hoàn toàn biết gì. Càng nhận ra bầu khí thay đổi.

      Thi Nam Sênh cầm lấy điện thoại rồi , “Tôi nghe điện thoại, mọi người tiếp tục bàn ."

      Mọi người đều gật đầu, Thi Nam Sênh lặng lẽ bước ra ngoài.

      ....

      Sau đó, Vãn Tình và Lục Yến Tùng cũng lên tiếng gì.

      Giống như....Có thứ gì đó chạm đến vướng mắc nơi đáy lòng của họ.

      Hơi đau đau....

      "Hai người sao vậy?" Thiên Tình lúc này mới phát ra có gì đó đúng.

      Vãn Tình nhìn Thiên Tình. Từ ánh mắt mờ mịt của em , cho thấy Thi Nam Sênh vẫn chưa cho em ấy biết về chuyện của mẹ.

      " có gì, em dùng điện thoại của chị gọi cho người đại diện của em ." Vãn Tình lảng sang chuyện khác.

      Nhưng...Sau đó....

      Lục Yến Tùng cũng thêm câu nào. Chỉ mím môi ngồi bên với dáng vẻ như tức giận.

      ***

      Suốt buổi cắt băng khánh thành, tâm trạng Bạch Thiên Thiên luôn thấp thỏm yên. Cực khổ chờ đến lúc hoạt động cắt băng kết thúc, liền mặc kệ giới truyền thông nhao nhao lên đòi phỏng vấn mà vội vã rời .

      Vừa ra đến xe riêng liền bảo tài xế, "Về công ty."

      "Thiên Thiên, Lăng Phong thế nào rồi?" Trợ lý hỏi.

      "Chưa biết, cũng đừng hỏi nhiều như vậy." Bạch Thiên Thiên nhắm mắt, hất hất đầu , "Đầu tôi đau quá, xoa bóp cho tôi lát."

      "Dạ." Trợ lý lập tức làm theo.

      “Chuyện tôi bảo đăng tin, làm tới đâu rồi?" Bạch Thiên Thiên hỏi.

      "Dạ, làm xong rồi."

      "Tối nay về nhớ đăng thêm mấy tin nữa. Nhớ đổi nick đừng dùng cùng cái."

      "Dạ."

      "À, còn nữa...." Bạch Thiên Thiên nhắc nhở, " chỉ đổi nick mà còn phải đổi luôn cả số nữa. Tin học bây giờ họ rất tinh vi, khéo coi chừng bị bọn họ nắm thóp đấy.

      “Da, chị yên tâm . Em biết phải làm sao rồi.”

      Bạch Thiên Thiên thêm gì nữa, mệt mỏi tựa lưng vào thành ghế.

      .... .... ....

      Lăng Phong nhận được điện thoại của Thiên Tình, biết Lục Yến Tùng chịu ngày mai đứng ra mở họp báo giúp , trong lòng thở phào như trút được gánh nặng.

      Ít nhất.... tình vẫn còn có thể xoay chuyển. Mong rằng Lục Yến Tùng ra mặt như vậy có thể giúp được .

      vội tan ca, sau khi cúp điện thoại Thiên Tình, ngồi ở lại phòng làm việc chờ điện thoại của Bạch Thiên Thiên. Tiện thể sắp xếp lại những lịch trình của mấy nghệ sĩ gần đây.

      .... .... ....

      "Lăng Phong!" Bạch Thiên Thiên gõ cửa, mà trực tiếp đẩy cửa phăng phăng vào. Vẻ mặt nôn nóng, còn có chút khó coi.

      Lăng Phong nhíu mày, "Có phải xảy ra chuyện gì rồi ?" Lại nhờ dọn dẹp rắc rối nữa hay sao?

      "Lần này, nhất định phải cứu em! Phải dùng danh nghĩa công ty bảo Cảnh Thiên Tình giấu nhẹm chuyện này mới được!" Bạch Thiên Thiên chuyện mà môi run run, khẩn trương bắt lấy tay Lăng Phong, "Nếu , lần này em hết đường cứu rồi!"

      "Sao lại có liên quan đến Thiên Tình?" Lăng Phong mơ hồ đoán được chuyện gì.

      "Lục Yến Tùng muốn mở họp báo với ký giả, giải thích giúp Thiên Tình về chuyện tối hôm qua. ta khai ra người đứng phía sau hãm hại Thiên Tình, đến lúc đó, em cũng kết thúc luôn rồi!" Chưa bao giờ Bạch Thiên Thiên cảm thấy sợ hãi như lúc này.

      Bởi vì....Chuyện lần này rất nghiêm trọng. Dù cho quá khứ có xì căng đan cỡ nào nữa, so với chuyện này cũng tính là gì. Lần này bị mọi người chỉ trích về nhân phẩm của mình…

      Nghe những lời Bạch Thiên Thiên , hai đầu chân mày của Lăng Phong nhíu xoắn lại. Mặt cũng lập tức đanh lạnh, “Ý là.... Chuyện tối qua của Thiên Tình là làm?"

      Bạch Thiên Thiên mím môi lên tiếng. Cúi đầu, sau đó lại ngẩng đầu lên nhìn Lăng Phong. Câu trả lời viết trong đôi mắt chột dạ kia.

      "....Bao nhiêu năm qua, gây ra biết bao rắc rối còn chưa đủ hay sao? Tôi cảnh cáo từ đầu rồi, Thiên Tình là nghệ sĩ trong tay tôi, được đụng tới ấy!" Lăng Phong giận quá gầm lên.

      Bạch Thiên Thiên vội vàng lại đóng cửa phòng làm việc, " tiếng chút có được , em muốn cả thế giới đều biết chuyện này đâu." Bạch Thiên Thiên ra dấu ‘xuỵt’ bảo tiếng lại.

      Lăng Phong hừ lạnh tiếng, " cần tôi , ngày mai Lục Yến Tùng cho toàn thế giới biết việc làm thôi!"

      " thể bỏ mặc em như thế." Bạch Thiên Thiên lôi kéo tay Lăng Phong, uất ức nhìn , "Lần trước Cảnh Thiên Tình sảy thai, cũng đâu có mắng em đâu chứ, sao bây giờ lại nóng nảy như vậy? Em chỉ muốn dạy dỗ Thiên Tình chút, ai bảo ta...."

      " hai à! Trước kia tôi mắng , là bởi vì Thiên Tình chưa phải là người của công ty. Còn tại, thừa biết Thiên Tình là đối tượng chủ chốt mà công ty bồi dưỡng trong năm nay, vậy mà còn chèn ép người ta đến cùng, làm vậy chẳng khác nào công khai đối đầu với công ty!"

      "Được, cứ cho là tôi đối đầu với công ty ." Bạch Thiên Thiên bỗng lạnh lùng nhìn Lăng Phong , "Bây giờ tính bỏ mặc tôi tự sinh tự diệt đúng ? Có điều, đánh đổi siêu sao Bạch Thiên Thiên để chọn người mới như Cảnh Thiên Tình, thấy có đáng giá ?"

      Lăng Phong lên tiếng.

      Quả .... sai.

      Nếu vì Cảnh Thiên Tình mà để mất Bạch Thiên Thiên, tuyệt đối là tổn thất lớn nhất của công ty. Dù sao, Bạch Thiên Thiên mới là chiêu bài của công ty.

      Nhức đầu vỗ trán, hồi lâu sau Lăng Phong mới : "Phía sau Cảnh Thiên Tình có Thi Nam Sênh, bậy giờ cộng thêm Lục Yến Tùng, muốn ém nhẹm chuyện này e là dễ dàng."

      "Cũng còn hơn là bị động ngồi chờ vô ích mà làm gì!"

      Lăng Phong vừa tức vừa bất đắc dĩ trừng mắt nhìn Bạch Thiên Thiên, “Tôi gọi điện thoại cho Thiên Tình. Đồng thời bảo bộ phận tuyên truyền chuyện với ta. Dù gì công ty chúng ta cũng hợp tác với công ty phía họ rất nhiều hạng mục, nếu làm căng đối với bọn họ cũng chẳng có lợi ích gì. Chỉ mong có thể thuyết phục được ta." Mặc dù ngoài miệng như thế, chất trong lòng Lăng Phong cũng nắm chắc.

      Lục Yến Tùng là ai?

      Chuyện mà ta quyết định rồi, nào có dễ dàng thay đổi?

      Sợ rằng, dù có được lợi ích nhiều hơn nữa, cũng chưa chắc lay chuyển được quyết định của ta.

      ***

      Sau bữa cơm chiều, Thiên Tình chưa vội về nhà ngay, mà ở lại nhà Thi Nam Sênh.

      "Buổi họp báo ngày mai cần khẩn trương." Thi Nam Sênh ôm vào lòng trấn an.

      Thiên Tình vùi mặt vào ngực . Ánh trăng sáng bên ngoài cửa sổ soi bóng của hai người.

      "Có bên cạnh, em sợ gì cả." Giang rộng hai cánh tay vòng qua ôm chặt bờ eo rắn chắc của , Thiên Tình thầm , "Cảm ơn ."

      Thi Nam Sênh nhíu mày, "Cảm ơn chuyện gì?"

      "Cảm ơn vì tin tưởng em, trước những tấm hình đó, như bao người liền đem tất cả tội danh quy chụp lên cho em...." chân thành lời cảm ơn từ đáy lòng.

      Ban đầu khi xem bản tin đó, rất sợ hiểu lầm và nghi ngờ mình. Nhưng....Sau đó mới nhận ra, vốn dĩ hề bận tâm đến chuyện đó. Trong lòng khi đó vỡ òa vui sướng, khó có thể dùng ngôn từ nào để diễn tả được.

      "Ngốc quá ...." Thi Nam Sênh khẽ trách, thương véo lên chóp mũi xinh xinh của .

      Nhìn ánh mát chứa chan ân tình của , Thiên Tình cảm thấy vô cùng cảm động. dằn lòng được bám lên cổ , nhón chân chủ động áp môi mình lên môi .

      Chạm phải làn môi mềm mại ngọt ngào, Thi Nam Sênh khẽ bật ra tiếng rên rỉ, ánh mắt chợt thẫm lại.

      Thiên Tình hiểu rất phản ứng của , nhịn được bật cười. Vòng eo bỗng nhiên bị siết chặt.

      ôm cùng lui từ từ về phía sau. Hai người cùng ngã xuống chiếc ghế sofa ở phía sau, ngã sấp nằm đè lên người . Cơ thể mềm mại dán sát lên cơ thể . Còn nghe được nhịp tim đập rộn ràng của . Gò má tuấn lãng cũng gần trong gang tấc, có thể nhìn được từng đường nét…Mặt Thiên Tình phụt đỏ lên, thở gấp ghé sát vào mặt .

      Ánh mắt Thi Nam Sênh nhìn càng thêm thâm thúy và phát sáng, duỗi tay dịu dàng vén những sợi tóc lòa xòa ra sau hai bên má cho , môi run run gọi, "Thiên Tình." Giọng của trở nên khàn khàn.

      ràng chỉ khẽ gọi tên thôi, nhưng nghe vào tai cứ như lời tâm tình rót mật vào lòng, khiến người nghe khó có thể tự giữ mình. Thiên Tình ngước đôi mắt đen láy nhìn .

      dịu dàng ôm lấy gương mặt trong hai bàn tay mình, "Có nghĩ tới muốn nhân cơ hội này quyết định rút lui ?"

      Thiên Tình nghiêng đầu, biểu gì khác mà chỉ nhìn .

      "Em mới vào nghề lâu mà bị thương tới mức này, càng về sau e rằng còn nhiều hơn nữa."

      Đúng vậy… hề sai. Mức độ phức tạp của ngành giải trí vượt xa tưởng tượng của . Vẩn đục đến khiến thấy khủng hoảng....

      Mục đích ban đầu vốn dĩ chỉ muốn thay đổi cuộc sống mới, đúng hơn là để trốn tránh phần tình cảm bị tổn thương.

      Nhưng....Giờ

      Mọi chuyện còn giống như trước nữa…

      Nhưng mà, còn số tiền vi phạm hợp đồng kếch xù đó, sao có thể rút lui giữa chừng được chứ?

      "Nếu như em muốn thay đổi cuộc sống mới, em còn rất nhiều lựa chọn. Nếu muốn đến làm ở công ty em có thể đến công ty của Thiệu Đàm. Còn nếu em muốn đến công ty quen biết làm em có thể ra ngoài tìm công việc nào đó thoải mái làm cho vui cũng được. phải em học nghành luật sao? Làm luật sư sở vụ cho toàn án, hay làm luật đại diện cho công ty cũng được kia mà."

      Thiên Tình suy nghĩ hồi rồi nhìn , "Còn số tiền kếch xù vi phạm hợp đồng nữa, em có khả năng gánh nổi."

      "Có ở đây, em lo gì chứ?"

      Thiên Tình lắc đầu, " giúp em quá nhiều rồi."

      Thi Nam Sênh nheo mắt, "Em là người phụ nữ của , em cần phải lo lắng gì cả, chỉ cần em ngoan ngoãn đứng phía sau lưng , để bảo vệ em. Như vậy mới có thể thỏa mãn được cảm giác ưu việt của đàn ông trong chứ."

      Thiên Tình cười đến tít mắt. Có ở bên cạnh, cảm thấy rất hạnh phúc, rất, rất hạnh phúc....

      " , em rất hâm mộ những mạnh mẽ cứng cỏi, xảy ra chuyện gì cũng có thể đương đầu giải quyết. Nhưng mà...." buồn bã cắn cắn môi, "Hình như cái nào em cũng có. Lúc nào ở trước mặt em cũng để lộ yếu đuối của mình hết, luôn ỷ lại vào , luôn cần chở che bảo vệ của ...."

      Nếu ở bên, có lẽ mạnh mẽ và kiên cường hơn nhiều.

      Nhưng... cũng chính nhờ có mặt của , mà mới hiểu ra rằng, dù cho trong lòng có buồn, có uất ức hay đau khổ bao nhiêu nữa, cũng kề bên san sẻ với mình. Nên cũng cần kiên cường hay cứng rắng để làm gì.

      Lời khiến Thi Nam Sênh phải bật cười. thương vuốt ve gương mặt mịn màng xinh xắn của , "Em ngốc quá. Em có biết niềm hạnh phúc lớn nhất của người đàn ông là gì ?"

      "Dạ?" Ánh mắt của Thiên Tình sáng ngời trong vắt.

      bỗng thấy tim mình mềm nhũn ra, "Niềm hạnh phúc lớn nhất của người đàn ông chính là phải làm sao để người con mình thương luôn tin tưởng mình, lệ thuộc vào mình. Cho nên...." hơi dừng lại, dùng ngón tay nhàng miết miết lên làn môi mềm mại của Thiên Tình. Nhìn bằng ánh mắt mênh mông sâu thẳm, phần tình cảm tràn đầy như biển triều lai láng, "Thiên Tình, hãy để trở thành bầu trời của em, để được chở che cho em, bảo vệ em vượt qua sóng gió hay mọi đau khổ trong cuộc đời nhé...."

    2. Trà Xanh

      Trà Xanh Active Member

      Bài viết:
      254
      Được thích:
      136
      Chương 163: Từ chối


      Thiên Tình xúc động nhìn . Trong ánh mắt , hề có vui đùa nào. Rất nghiêm túc và rất trịnh trọng, là lời thổ lộ chân thành tha thiết nhất...

      Những lời này, khiến thấy cảm động hơn nhiều so với hai lần cầu hôn lúc trước. Viền mắt đỏ ửng, Thiên Tình xúc động đến muốn khóc.

      Thi Nam Sênh ngước mặt hôn lên khóe mắt ươn ướt của , sau đó, nụ hôn cứ thế dần dần di chuyển xuống dừng chóp mũi, môi ....

      Thiên Tình từ từ nhắm mắt lại, chủ động hé mở môi đón nhận nụ hôn của .

      Đúng vào lúc này, điện thoại của Thi Nam Sênh đột nhiên vang lên. rời khỏi môi , “ nghe điện thoại ...."

      "Dạ." Thiên Tình ngoan ngoãn trượt xuống người , thuận tay cầm điện thoại di động đưa cho . Vô tình nhìn thấy dãy số hiển thị màn hình, kinh ngạc : "Là điện thoại của Lăng Phong."

      "Lăng Phong?" Thi Nam Sênh cầm điện thoại sang nhìn, sau khi xác nhận xong đưa điện thoại lại cho Thiên Tình, "Chắc là tìm em, em nghe ."

      Thiên Tình gật đầu cầm điện thoại. Vừa ấn nút liền nghe được giọng của Lăng phong vọng sang từ đầu bên kia, "Thi tổng, Thiên Tình...."

      " tìm tôi sao?" Thiên Tình khẽ hỏi.

      "Thiên Tình, bây giờ ở đâu? Tôi có chuyện muốn với ." Giọng của Lăng Phong có vẻ sốt ruột.

      "Là chuyện họp báo ký giả ngày mai phải ?" Thiên Tình hỏi.

      "Ừm, đúng vậy. Bây giờ tôi ở quán cafe Lam Triệu đợi , mau tới đây gặp tôi." Lăng Phong địa chỉ.

      đợi Thiên Tình gì, Lăng Phong cúp máy.

      Thi Nam Sênh ra ngoài rót nước, thấy xong, uống ngụm nước hỏi: "Có chuyện gì?"

      "Lăng Phong đợi em ở quán cafe Lam Triệu, hình như có chuyện gì đó rất quan trọng cần với em. Giờ em phải qua đó."

      Thi Nam Sênh trầm ngâm lúc. Lúc này tìm Thiên Tình về chuyện ngày mai, chẳng lẽ là vì Bạch Thiên Thiên?

      Chẳng lẽ…Chuyện của Bạch Thiên Thiên Tình, ta biết rồi?

      đưa em đến đó." Thi Nam Sênh đặt ly nước xuống, sau đó lấy chìa khóa xe, nhìn Thiên Tình , “Đúng lúc cũng muốn ra ngoài gửi tài liệu cho khách hàng, lúc xong việc có lẽ em cũng chuyện xong rồi, tới đón em rồi đưa em về nhà."

      Thiên Tình khẽ mỉm cười. từ từ đến, đặt tay mình vào lòng bàn tay , "Dạ, vậy chúng ta mau thôi, kẻo để Lăng Phong đợi."

      ***

      mình Thiên Tình vào quán cafe, xa xa nhìn thấy Lăng Phong ngồi ở đàng kia.

      "Lăng Phong." ngồi xuống ở trước mặt .

      Dường như Lăng Phong suy nghĩ gì đó, nghe tiếng Thiên Tình mới giật mình hoàn hồn, " đến rồi à, có muốn uống gì ?" Lăng Phong hỏi.

      " cần đâu ạ." Thiên Tình lắc đầu, " tìm tôi muốn đến chuyện gì của ngày mai vậy? Tôi liên lạc với Lục Yến Tùng rồi, ta cũng đồng ý ra mặt giúp, tôi nghĩ mọi chuyện ổn thôi."

      "Thiên Tình, chuyện tôi muốn với là thế này..." Lăng Phong nhấp ngụm cafe, nhìn , “Tôi biết người tối hôm đó hãm hại là Bạch Thiên Thiên."

      " biết rồi?" Thiên Tình hơi mím môi, “Tôi ngờ lại xảy ra chuyện như vậy. ra, tôi và ấy cũng có qua lại nhiều."

      Lăng Phong nhìn , "Ý của tôi và công ty là...." dừng chút, mới mở miệng tiếp: "Thiên Tình, hủy bỏ cuộc họp báo ngày mai ! Công ty bạc đãi , chẳng qua chỉ là thay đổi đường phát triển thôi, tương lai vẫn có thể trở thành siêu sao."

      Thiên Tình nhíu mày, “Tôi hiểu ý của ."

      Lăng Phong đẩy tờ chi phiếu cùng xấp kịch bản đến trước mặt Thiên Tình. Thiên Tình càng khó hiểu hơn.

      Lăng Phong giải thích: "Đây là hai mươi vạn công ty thưởng cho . Nếu có thể khiến Lục Yến Tùng hủy bỏ cuộc họp báo ngày mai, số tiền này là của ."

      "Lăng Phong, tôi...."

      Lăng Phong ra dấu khoan hãy gì bằng tay ngắt lời Thiên Tình.

      "Đừng vội từ chối. Còn mấy xấp kịch bản này...Đây đều là những bộ phim công ty cẩn thận lựa chọn, là những bộ phim kinh điển rất có giá trị, nếu bằng lòng, công ty để làm nữ chính."

      Thiên Tình hiểu ra ý của Lăng Phong. rũ mắt xuống, rồi lại ngẩng đầu lên nhìn vào ánh mắt lạnh lẽo của Lăng Phong.

      là...Là muốn dùng danh dự và tôn nghiêm của tôi để đổi lấy tiền đồ rộng mở cho Bạch Thiên Thiên, có đúng ?"

      "Thiên Tình, là người thông minh."

      Thiên Tình run run rũ hàng mi , "Lăng Phong, cảm thấy làm vậy với tôi có hơi tàn nhẫn sao?"

      “Tôi biết, là tôi dẫn dắt vào con đường này, tôi có trách nhiệm và nghĩa vụ bảo vệ . Nhưng con đường này chính là tàn nhẫn như vậy đấy."

      Lăng Phong nhìn , giọng bình thản , "Thiên Tình, công ty thể vì người mới mà bỏ rơi siêu sao chúng tôi tốn bao nhiêu tâm huyết mới bồi dưỡng để thành người nổi tiếng được. Lợi ích ấy mang lại cho chúng tôi, hai mươi vạn này đáng là gì đâu."

      Nghe Lăng Phong xong, Thiên Tình im lặng rất lâu vẫn gì.

      Sau lúc lâu, mới nhàng thốt ra lời khước từ, “Tôi đồng ý với lời đề nghị của ."

      Lăng Phong nhíu mày, "Thiên Tình!"

      "Lăng Phong, cần nữa." Từ đầu tới cuối, ánh mắt của Thiên Tình chưa từng dừng tấm chi phiếu và kịch bản dù chỉ phút. vẫn tiếp tục giữ theo ý mình: “Vì muốn giúp tôi rửa sạch danh dự mà chị tôi và Thi tổng tốn bao công sức để giúp tôi. Nếu tôi vì những thứ này mà từ bỏ tôn nghiêm và danh dự của mình, tôi nghĩ, những tôi tự khinh bỉ chính mình, hơn nữa những người thân bên cạnh cũng rất thất vọng về tôi.”

      là, bao nhiêu đây vẫn chưa đủ?"

      Thiên Tình cười khổ, ngẩng đầu nhìn Lăng Phong, "Lăng Phong, dầu gì chúng ta cũng quen biết lâu, hiểu chút nào về tôi sao?"

      Lăng Phong lên tiếng, chỉ nhìn Thiên Tình. Sao có thể hiểu chứ? Nhưng, nếu chịu từ bỏ, chờ đợi , có lẽ phải là món mồi nhử bé trước mắt này!

      "Đúng, cũng như , cái vòng này rất tàn nhẫn. Nhưng mà, Lăng Phong...." dừng chút, “Tôi và Bạch Thiên Thiên đều phải có bình đẳng, ấy hãm hại tôi…tôi có lý do gì phải dung túng cho ấy."

      "Thiên Tình...."

      "Nếu như chỉ muốn với tôi chuyện này, vậy tôi xin phép trước. Tôi nghĩ, về chuyện này, chúng ta còn gì để bàn nữa." Thiên Tình xong liền đứng lên.

      "Thiên Tình, làm vậy cũng tức là công khai đối đầu với công ty, từ nay trở , còn cơ hội nào để vùng dậy nữa! cách khác, sau khi chuyện này qua , cũng đừng mong còn có thể tiếp tục theo con đường này nữa!" Lăng Phong nhắc nhở Thiên Tình.

      Dù sao Thiên Tình cũng là do dốc lòng nâng đỡ, đương nhiên rất hy vọng có thể tiếp tục phát huy tiến về phía trước. Huống chi, nghệ sĩ rất có tiềm năng. Nếu chỉ vì vậy mà bị đóng băng, là quá đáng tiếc.

      Thiên Tình dừng bước, quay đầu lại nhìn Lăng Phong, "Số tiên năm vạn mà công ty ứng trước, tôi cũng trả xong hết rồi. Nếu có bị đóng băng cũng sao cả." Thiên Tình cười yếu ớt, “Tôi chưa từng được bước lên sân khấu rực rỡ kia, cho nên, nếu có bị đóng băng, cùng lắm tôi sống cuộc sống giống như tại thôi. Đối với tôi mà , như thế là quá đủ rồi."

    3. Trà Xanh

      Trà Xanh Active Member

      Bài viết:
      254
      Được thích:
      136
      Chương 164: Bắc cóc


      Sau đó, Thiên Tình bước ra khỏi quán cafe. Bầu trời bên ngoài bao phủ mảnh tối đen dày đặc. Gió đêm dìu dịu thổi tới, lồng ngực vốn bức bí ngột ngạt rất khó chịu, thế nhưng lúc này lại cảm thấy bóng mây mờ u ám ấy được cơn gió thổi tan ít.

      rất may mắn....khi có ấy ở bên mình, may mắn vì có người chị luôn chèo chống cho mình. nhếch môi, ngước nhìn bầu trời đêm.

      Ngôi sao lốm đa lốm đốm tô điểm bầu trời đen, tuy chỉ là vầng sáng mờ nhạt, nhưng cũng rực rỡ biết bao. Khiến người ta cảm thấy có thể nhìn thấy tia hy vọng....

      biết ngày mai tất cả ra sao, nhưng Thiên Tình vẫn cảm thấy rất an tâm.... Bởi vì bên cạnh có người nhất, cũng có người nhất....

      Trong lúc suy nghĩ, đột nhiên có chiếc xe dừng lại trước mặt Thiên Tình. đợi Thiên Tình nhìn , trong xe RV kia có hai người áo đen vội vã nhảy xuống.

      Lúc hoàn hồn lại bị hai người đó giữ chặt hai cánh tay, "Này, các muốn làm gì?" Thiên Tình hoảng sợ hỏi.

      Thế nhưng, ai trả lời , ngay sau đó bị đối phương chặn miệng lại.

      "Ưm.... Ưm...." Thiên Tình liều mạng giãy giụa. Nhưng hai người kia quá to lớn mạnh mẽ, căn bản chống lại nổi. Sau đó cảm thấy mùi gay gay xộc vào mũi, vùng vẫy thêm lúc nữa, cuối cùng Thiên Tình cũng mềm oặt nhũn người.

      thể giãy giụa được nữa, ý thức cũng mơ mơ màng màng... bị làm sao thế này?

      ***

      lâu sau đó, khi Thi Nam Sênh xong việc liền quay trở lại quán cafe Lam Triệu. cho rằng hẳn là Thiên Tình vẫn còn chuyện với Lăng Phong. đẩy cửa ra vào.

      Nhìn quanh vòng phát quả Lăng Phong vẫn ngồi đó. ta trả tiền, chuẩn bị rời .

      "Lăng Phong!" Thi Nam Sinh tới.

      Lăng Phong đặt tiền nước và tiền boa lên bàn, nhìn thấy Thi Nam Sinh, ta cũng có biểu cảm gì.

      "Thiên Tình đâu?" Thi Nam Sênh chủ động hỏi.

      " ấy à? tới chậm rồi, hai phút trước ấy rồi."

      Sao ấy có thể trước được? Theo lý mà , nên đứng ngoài cửa đợi mới đúng. Thi Nam Sênh khẽ cau mày liếc nhìn Lăng Phong, nghĩ đến điều gì đó, nên hỏi: "Thiên Tình từ chối đề nghị của ?" Giọng điệu giống khẳng định hơn là hỏi.

      " rất hiểu ấy." Lăng Phong .

      Thi Nam Sênh nhìn ta cái, " ấy là người của tôi, nếu tôi hiểu ấy, còn ai có thể hiểu đây? Tôi biết, Thiên Tình và Bạch Thiên Thiên đều là người trong tay , xảy ra chuyện như thế đúng rất khiến khó xử. Các muốn bảo vệ Bạch Thiên Thiên cũng có gì phải dị nghị. Chỉ là...." Thi Nam Sênh dừng chút, rồi kiên quyết , "Chúng tôi muốn bảo vệ Thiên Tình cũng ai có khả năng cản được. Tốt nhất phía bên nên chuẩn bị luật sư , sẵn sàng giúp Bạch Thiên Thiên hầu tòa chuyện này. Còn về phần Thiên Tình.... tôi khuyên ấy mau chóng hủy hợp đồng với công ty các . ấy vốn cần người đại diện bảo vệ cho ấy như thế này!" Thi Nam Sênh xong, hề chần chừ dứt khoát xoay người rời khỏi quán cafe.

      Đứng ngoài quán cafe nhìn xung quanh vòng nhưng vẫn nhìn thấy bóng dáng Thiên Tình đâu cả. Thi Nam Sênh vội vã mở cửa lên xe, chạy dọc theo con đường có thể bộ cũng thấy .

      Thiên Tình đâu chứ? Lẽ nào ấy tự đón xe về nhà rồi? Điện thoại di dộng của liên lạc được.

      Tìm vòng, hiểu sao Thi Nam Sênh cứ cảm thấy bồn chồn trong lòng. Giống như có chuyện gì hay sắp xảy ra vậy.

      Lúc đến chốt đèn đỏ, bực bội đánh vào tay lái. Cúi đầu nhìn thời gian, hơn mười phút kể từ lúc ra khỏi quán. Nếu tự đón xe về lúc này hẳn về tới nhà rồi. Lấy điện thoại ra, trực tiếp gọi cho số khác.

      lâu sau, bên kia bắt máy.

      "Vãn Tình, Thiên Tình về nhà chưa?"

      "Thiên Tình?" Vãn Tình cảm thấy kỳ lạ, " phải em ấy ăn tối với sao? Em ấy đưa em ấy về mà."

      Thi Nam Sênh bỗng cảm thấy trái tim nặng nề, "Ừm, chúng tôi vốn cùng nhau, nhưng lúc nãy ấy có hẹn uống cafe với Lăng Phong, tôi có chuyện tạm thời ra ngoài lát, lúc trở về thấy ấy đâu nữa. Chẳng lẽ ấy cũng liên lạc với chị sao?"

      " có." Vãn Tình nghe như thế trong lòng cũng lo lắng theo.

      "Theo lý mà , Thiên Tình biết thế nào cũng quay lại tìm em ấy, giả sử điện thoại liên lạc được em ấy cũng lung tung như vậy dâu…Chẳng lẽ...." Vãn Tình bỗng khựng lại, trong lòng dấy lên khả năng khiến khỏi giật mình, "Em ấy... Phải chăng xảy ra chuyện gì rồi hay ? Tôi nghe ....Giới giải trí rất phức tạp. Cũng giống như hắc bang có quan hệ ngoài sáng trong tối. Vậy chuyện này.... Bạch Thiên Thiên mất tính người đến mức ấy chứ?" Nghĩ đến những khả năng đó, Vãn Tình lập tức lo lắng suýt phát khóc. cầm điện thoại tới lui mãi chỗ, quả thấy lòng nóng như lửa đốt.

      thực tế, ý nghĩ của cũng chính là chuyện mà Thi Nam Sênh lo lắng nhất.

      Có nhiều loại người, khi đụng đến lợi ích, có thể làm ra những chuyện ai lường trước được.

      "Chị đừng tự dọa mình. Nếu quả ấy bị Bạch Thiên Thiên bắt , nhất định chúng ta nhận được điện thoại, cầu chúng ta hủy bỏ cuộc họp báo ký giả ngày mai. Bây giờ vẫn chưa nhận được điện thoại, vậy chứng minh Thiên Tình..." Hai chữ ‘an toàn’ còn lại thể ra khỏi miệng.

      Điện thoại của Thi Nam Sênh bỗng dưng vang lên mấy tiếng ‘tít tít’, thông báo có điện thoại gọi tới.

      Lướt nhìn dãy số lạ màn hình, lòng Thi Nam Sênh thoáng chùng xuống. Tay vô thức cũng siết chặt tay lái hằn từng cọng gân xanh. Kể cả đèn đỏ chuyển sang đèn xanh lúc nào cũng hề hay biết.

      Bạch Thiên Thiên, tốt nhất là đừng làm chuyện gì quá đáng...

      " Thi?" Vãn Tình nghe gì, vội lên tiếng gọi.

      Vì xe chắn đường, nên những xe chờ ở phía sau nhấn còi inh ỏi. Lúc này Thi Nam Sênh mới hoàn hồn. Sau khi khởi động xe mới : "Vãn Tình, điện thoại của tôi có người gọi đến."

      Vãn Tình nghe vậy, tim cũng thót lại, "Là số lạ?"

      "Ừm. Chị đừng lo lắng, có lẽ là Thiên Tình. Tôi nghe máy , có tin tức gì tôi lập tức thông báo với chị."

      "Được. nhất định phải lập tức điện thoại cho tôi đấy." Vãn Tình dặn dò, cúp máy xong trong lòng vẫn có cách nào yên tâm cho được. Trong lòng , chưa bao giờ lo sợ như thế này...

      .... .... .... ....

      Hít sâu hơi, Thi Nam Sênh mới nhận cuộc điện thoại này. Hy vọng có thể nghe thấy giọng mềm mại của Thiên Tình…

      Nhưng…Câu đầu tiên lọt vào tai lại là: " Thi phải ?"

      "Có phải Thiên Tiền ở trong tay mấy người ?" Giọng của Thi Nam Sênh nặng nề giống như quỷ Satan đến từ địa ngục. Như muốn thông qua sóng điện từ này nhai đầu hết đám người nọ.

      "Dĩ nhiên là ta ở trong tay chúng tôi." Đối phương bỡn cợt miễn cưỡng , như thể quá quen thuộc với những chuyện này.

      " Thi là người thông minh, nên biết chuyện ngày mai phải làm như thế nào để người phụ nữ của gặp nguy hiểm rồi chứ?"

      "Sao tôi có thể tin được ấy ở trong tay mấy người?"

      "Nếu vậy, vậy tôi cho được nghe giọng ngọt ngào của ta." Dứt lời, đối phương liền dời điện thoại ra xa.

      Sau đó, Thi Nam Sênh nghe thấy giọng trêu chọc của gã đàn ông nọ qua điện thoại, " chuyện ! Nào, người đẹp, cho người đàn ông của biết ở đây rất tốt, có ăn có uống."

    4. Trà Xanh

      Trà Xanh Active Member

      Bài viết:
      254
      Được thích:
      136
      Chương 165: Ghen


      "Thằng khốn! Mày gì?" Nghe thấy giọng điệu ngả ngớn của đối phương, Thi Nam Sênh tưởng chừng bốc hỏa.

      "Nam..." Đầu bên kia vang lên tiếng của Thiên Tình.

      Nghe được giọng , giọng điệu của Thi Nam Sênh cũng lập tức hòa hoãn lại.

      "Thiên Tình, em sao rồi? Bọn họ có làm em bị thương ?" Thi Nam Sênh khẩn trương dồn dập hỏi.

      " đừng lo, bọn họ làm gì em cả...." Thiên Tình cố gắng ổn định lại cảm xúc, cố nhẫn nhịn để Thi Nam Sênh biết mình sợ hãi đến mức nào. Thế nhưng, giọng run rẩy tiết lộ sợ hãi trong . Hít thở sâu rồi tiếp, "Nam, các báo cảnh sát . Cuộc họp báo ngày mai phải tiến hành suôn sẻ, bọn họ làm gì em đâu....."

      "Con đàn bà thối, mày thử thêm câu nữa xem!" Bên cạnh có người thô lỗ quát lên.

      "Thiên Tình, đừng những lời ngốc nghếch nữa!" Thi Nam Sênh còn sốt ruột hơn cả . Trong lòng sớm lo đến như lửa đốt, nhanh chóng ngăn cản Thiên Tình ra những lời khiến bọn bắt cóc tức giận.

      thể để bị thương được!

      " nghĩ cách cứu em, nhất định nhanh thôi, em phải ngoan ngoãn chờ đấy." Những lời này là cho , cũng tự với chính bản thân mình.

      Chỉ cần vừa nghĩ đến việc bây giờ mình chịu đựng những nỗi sợ hãi kia, trong lòng khó chịu giống như bị dao cắt.

      " yên tâm, em sợ đâu....." Thiên Tình cố lấy dũng khí trả lời , "Em ngoan." Thiên Tình vừa xong, bên kia cướp lấy điện thoại.

      " Thi, tâm xong rồi chứ? Bây giờ có phải nên đến lúc chúng ta đàm phán điều kiện rồi ?"

      Tay Thi Nam Sênh siết chặt tay lái, "Tao cảnh cáo bọn mày, nếu bọn mày dám đụng đến sợi tóc của ấy, tao khiến bọn mày phải hối hận cả đời." Mỗi chữ ra đều giống như những mũi dao sắc nhọn ghim thẳng vào cổ đối phương.

      Khí thế khinh người này khiến đối phương khỏi sửng sốt. Nhưng nếu dám làm những chuyện này, lẽ tất nhiên đối phương cũng là người sớm trải qua ít kinh nghiệm. Chỉ sửng sốt trong chớp mắt sau đó cười lạnh tiếng: "Thi tổng, giờ người của trong tay tôi, tôi nghĩ, vẫn chưa đủ tư cách ra điều kiện với tôi đâu."

      đến đây, giọng điệu của đối phương bỗng lạnh toát đến tận xương tủy, "Nếu cuộc hộp báo ký giả ngày mai vẫn diễn ra như kế hoạch đừng trách tôi ra tay khách sáo với người phụ nữ của !"

      "Mày dám!" Hai chữ này gần như rút hết hơi sức người Thi Nam Sênh. Phẫn nộ lẫn lạnh lẽo....

      "Dám hay đợi ngày mai !" Đối phương dứt khoát cúp điện thoại.

      "Shit!" Thi Nam Sênh nóng nảy chửi tục, tức tối vứt điện thoại sang bên.

      ******

      Sau khi thông báo với Vãn Tình xong, Thi Nam Sênh lập tức gọi điện thoại cho Asy. Điện thoại reo lâu bên kia bắt máy.

      "Asy, là tôi!"

      "Sao trễ rồi còn gọi điện cho tôi vậy?" Giọng điệu của Asy uể oải lười biếng như mang theo chút gì đó đặc biệt quyến rũ, nếu chỉ nghe giọng của ta ai ngờ rằng giọng dễ nghe ấy là của người đàn ông, đương nhiên càng khiến người nghe khiếp sợ hơn khi biết được đó còn là của thủ lĩnh giới hắc đạo.

      "Người của tôi bị bắt cóc, tôi cần trợ giúp của cậu." Thi Nam Sênh thẳng vào vấn đề.

      Mặc dù giữa và Asy có liên hệ gì nhiều, nhưng chỉ dựa vào những chuyện trước kia thôi, muốn có được giúp đỡ của ta cũng chỉ cần câu .

      "Cái người mới nổi trong giới giải trí đó hả?" Asy hỏi.

      Xem ra Asy cũng biết vài chuyện về . Thi Nam Sênh gật đầu, "Chính là ấy."

      "Tôi biết rồi, chuyện này tôi đích thân làm. khi có tin tức lập tức thông báo lại với ."

      "Vậy được, tôi chờ tin của cậu!"

      Lúc này Thi Nam Sênh mới cúp điện thoại. tin tưởng với mạng lưới của Asy, muốn tìm được nhất định khó.

      ******

      Vãn Tình điên cuồng gọi điện thoại cho Lục Yến Tùng, muốn thông báo cho ta biết tạm thời hãy hoãn lại cuộc họp báo ngày mai. Thế mà gọi mãi vẫn kết nối được.

      Vãn Tình suy tính lúc, cuối cùng quyết định cầm chìa khóa ra ngoài.

      "Sao giờ này mà còn ra ngoài nữa? Em con có ở nhà à?" Cảnh Kiến Quốc cầm lon bia vào, ông ngà ngà say, hỏi con .

      Vãn Tình vội vàng dìu ông vào nhà. muốn để ông lo lắng cho Thiên Tình, đành phải : "Thiên Tình có buổi hoạt động, có thể về rất muộn. Công ty gọi điện bảo con tạm thời tăng ca, thể qua đó."

      " , ! Hai đứa chúng mày...đều vớ được người giàu rồi. Hừ! Nhưng vậy cũng tốt, người làm cha như tao đây ngoại trừ lấy được ít tiền phí từ công việc của em mày ra, ngay cả muốn ăn bữa cho ra hồn ở bên ngoài cũng chưa được ăn bao giờ.... Cũng khó trách mẹ mày xem trọng tiền tài nhớ đến hai đứa mày....." Cảnh Kiến Quốc lại lãi nhãi, ngã nằm lên ghế sofa.

      Nhìn bóng dáng chán nản kia, nghe ông ra câu cuối cùng, trong lòng Vãn Tình thấy khó chịu mà biết phải làm sao.

      Mẹ... Dường như sống rất tốt.... Như vậy cũng tốt... Hai chị em có thể yên tâmrồi.

      Vãn Tình cầm chăn lông đắp lên người cha, rồi mới vội vàng đón xe chạy đến nhà Lục Yến Tùng.

      *****

      Biệt thự to lớn thắp sáng ánh đèn rực rỡ.

      ở nhà! Vãn Tình thở phào hơi, bước nhanh đến ấn chuông cửa.

      Cửa hàng rào rất nhanh được mở ra, vào bên trong. Vãn Tình ngẩng đầu, khi nhìn thấy người bên trong cánh cửa chết đứng giây.

      Là phụ nữ... Hơn nữa, còn là người phụ nữ rất xinh đẹp. Nóng bỏng, quyến rũ, yểu điệu thướt tha, nhìn rất có khí chất, đây mới chính là mẫu người Lục Yến Tùng thích.

      Đối phương cũng đánh giá từ xuống, sau đó mở miệng : " tìm A Tùng nhà tôi sao?"

      Giọng điệu vô cùng thân mật, cùng với cách gọi này, tiết lộ mối quan hệ cực kỳ thân mật giữa hai người. Trái tim Vãn Tình hiểu sao lại thấy nhoi nhói.

      "Tôi....Có chuyện muốn với ấy, nếu tiện, vậy tôi qua điện thoại cũng được." Vãn Tình muốn vào, muốn trở thành bóng đèn làm phiền người ta, "Có thể nhờ chuyển lời đến ấy, bảo ấy mở máy được ? Tôi có chuyện rất quan trọng."

      Đối phương vòng hai tay trước ngực, nhíu mày, " xác định cần vào?"

      Vãn Tình miễn cưỡng cười cái, " cần."

      "Có khách hả? Ai vậy?" Giọng quen thuộc kia từ trong nhà truyền ra.

      Trái tim Vãn Tình thắt lại. Ngẩng đầu lên thấy Lục Yến Tùng vừa mới tắm xong bước ra, người mặc áo choàng tắm phong phanh đơn giản. Lồng ngực rắn chắc phơi ra ngoài, nước đọng đó từng giọt chảy xuống, càng làm nổi bật dáng người quyến rũ mê hồn người.

      "Tắm xong rồi hả?" Người phụ nữ xinh đẹp xoay người lại hỏi, nhìn thấy thản nhiên nở nụ cười. ta thân mật khoát tay cùng tới cửa, "Phải, chính là ấy. ấy muốn em chuyển lời đến , bảo mở máy." Giọng của đối phương nũng nịu õng ẹo vô cùng mềm mại.

      Tầm mắt của Lục Yến Tùng nhìn về phía Vãn Tình, Vãn Tình cảm thấy xấu hổ thôi. rũ mắt xuống, vừa vặn nhìn thấy cánh tay hai người quấn chặt nhau ở phía đối diện. Ánh sáng trong mắt hiểu vì sao cũng ảm đạm .

      mím mím môi, sau đó ngẩng đầu lên với , "Thiên Tình bị bắt cóc rồi, ý của đối phương là muốn chúng ta được tổ chức cuộc họp báo kỳ giả vào ngày mai. Tôi vốn muốn gọi điện thông báo cho , nhưng mà..." Lúc Vãn Tình chuyện, từ đầu đến cuối tầm mắt vẫn nhìn thẳng .

      Lục Yến Tùng khẽ nhíu mày, "Chuyện lớn như vậy, sao có thể qua điện thoại được chứ?"

      lo lắng qua ánh mắt, cùng vẻ sốt ruột mặt đều ra rất ràng, "Tôi....." Vãn Tình nhìn sang bên cạnh, " trễ thế này, tôi muốn quấy rầy hai người."

      Hai người? Lục Yến Tùng lúc này mới hiểu được ý của , cho nên cúi đầu vài câu với người bên cạnh, kia híp mắt, hờn dỗi đẩy bả vai cái.

      Nhíu mày, trong mắt giấu trò đùa tinh quái, còn thân mật vuốt ve lên khuôn mặt nguy hiểm khôn kia, cười , "Vậy em đây quấy rầy hai người bàn chuyện chính nữa. , được làm bậy bạ gì đó nha, nếu em giận đấy!"

      Lục Yến Tùng hung hăng lườm cái, trong lời giấu được quan tâm dành cho , "Lái xe cẩn thận chút, đừng vượt đèn đỏ nữa."

      "Biết rồi, lắm lời !" Đối phương có vẻ thấy phiền khoát khoát tay, "Ngày mai quay lại tìm . Nhớ phải ngoan ngoãn ăn sáng cho em đó!"

      "Được." Tầm mắt Lục Yến Tùng nhìn theo bóng người lái xe rời , cho đến khi bóng xe hoàn toàn biến mắt mới quay lại.

      chưa từng nhìn thấy bộ dạng này của Lục Yến Tùng bao giờ. Dịu dàng, ôn hòa, ngay cả phần lạnh lùng đối với người ngoài cũng hoàn toàn biến mất hầu như còn. Xem ra người phụ nữ kia mới là người mà chân thành nhất.

      Nếu tìm được tình của mình rồi, vậy có phải chứng minh.... Quan hệ giữa bọn họ kể từ nay còn bất kỳ dây dưa nào nữa ? Nhếch môi muốn cười, thế nhưng đáy lòng lại kiềm được trào dâng chua chát, khiến muốn cười mà cười nổi.

      "Vào nhà trước !" Lục Yến Tùng nhìn Vãn Tình. Thấy thất thần, hơi nhíu mày, "Chuyện này cần phải bàn bạc kỹ lại, báo cảnh sát chưa?"

      Vãn Tình vẫn vào, mà chỉ : "Chúng ta chuyện ở đây , tôi còn phải trở về."

      Lục Yến Tùng nhìn . Bây giờ làm mình làm mẩy với sao? Bình thường đâu thấy khó chịu từ chối vào nhà của thế này?

      "Sao vậy? Em sợ tôi ‘làm thịt’ em sao?" Lục Yến Tùng vòng tay trước ngực, nhướn mày hỏi.

      " đừng lung tung." Vãn Tình lườm . Hít sâu hơi, cố nén lại cảm xúc nên có kia, mới tiếp: " Thi nghĩ cách tìm Thiên Tình rồi. Nếu sáng mai vẫn chưa tìm được nhất định phải hủy bỏ cuộc họp báo." đến đây, toàn bộ lo lắng của Vãn Tình đều thể hết ra ngoài. trong trạng thái lo lắng tột độ, chuyện mà mắt ngân ngấn nước.

      "Nếu em ấy bị người khác làm hại, tôi để em ấy tiếp tục lăn lộn trong giới giải trí này nữa... biết mấy tên bắt cóc đáng chết kia gây ra chuyện tồi tệ gì đây nữa..." dám nghĩ tiếp, trái tim bị ai siết chặt treo lên lơ lửng.

      Lục Yên Tùng rũ mắt nhìn lo lắng đứng ngồi yên, nhíu mày, sau đó vươn tay kéo vào trong biệt thự.

      "Lục Yến Tùng?" Vãn Tình khó hiểu nhìn .

      " vào trước rồi sau!" Lục Yến Tùng kéo vào, đóng sầm cửa lại.

      *****

      Nhà máy bỏ hoang.

      Hai tay Thiên Tình bị bắt chéo sau lưng cột vào cái ghế dựa. Xung quanh có vài gã đàn ông cao to vạm vỡ, ngồi cùng bàn đánh bạc. Bọn họ chơi rất vui vẻ, ai chú ý đến bị trói ở trong góc.

      rũ mắt xuống, nhìn hai chân mình cũng bị trói lại, nghĩ đến Thi Nam Sênh nên tự nhủ với bản thân phải mạnh mẽ lên...

      Bạch Thiên Thiên... Chẳng lẽ vì những bả lợi danh kia mà ta chuyện gì cũng dám làm sao? Quả thể so sánh giữa ta ở ngoài đời với hình tượng nữ thần màn ảnh là được.

      Thiên Tình thử cởi dây thừng người. Thế nhưng dây thừng được buộc rất chặt, thể cởi được. Chẳng lẽ phải ngồi đây chờ chết sao?

      được! phải trốn ra ngoài!

    5. Trà Xanh

      Trà Xanh Active Member

      Bài viết:
      254
      Được thích:
      136
      Chương 166: Giữ lại…


      được! phải trốn ra ngoài!

      "Mấy à....." Thiên Tình thử gọi mấy gã ngồi đánh bạc đằng kia, nhưng có ai để ý đến . Mấy gã đó vẫn đánh bài hăng say, ai có thể nghe thấy tiếng kêu yếu ớt của ?

      Thiên Tình đành phải cao giọng hơn chút, "Này! Mấy người có nghe tôi gọi vậy! Này!!"

      Rốt cục cũng có người nghe thấy, quay mặt lại, "Kêu cái gì mà kêu? thấy bọn tao chơi à!"

      "Tôi... tôi muốn toilet...." Thiên Tình hơi ngượng khi ra cầu này.

      " toilet?" Người nọ hừ tiếng, "Nín cho tao! Sáng sớm mai được !"

      " được, tôi nhịn được." Thiên Tình đâu còn lo lắng tới hình tượng nữa, tại chỉ muốn thoát khỏi nơi này mà thôi.

      " nhịn được giải quyết tại chỗ !"

      Giải quyết tại chỗ ư? Thiên Tình rất muốn khóc. cho rằng cũng là đàn ông sao? Làm sao có thể tùy tiện như vậy được chứ.

      nhăn mặt tỏ vẻ đau khổ, "Mấy à, nơi này lớn như vậy, nếu tôi giải quyết ngay tại chỗ, ảnh hưởng đến khí tươi tốt nơi đây làm sao, phải các muốn chuyển đến chỗ khác đấy chứ?"

      Quả nhiên, lời của có tác dụng. Người nọ có vẻ như dao động.

      Có người đẩy , "Này, A Cường, mau dẫn ta , đừng để cả bọn mất hứng."

      "Nhưng lão đại dặn, được thả ta ra."

      "Chúng ta có nhiều người ở đây như vậy, chẳng lẽ còn sợ canh chừng nổi đứa con sao? Nhanh chân lên !"

      "Biết rồi." Gã tên là A Cường kia thể tới cởi trói cho Thiên Tình.

      Toàn thân đều được nới lỏng, Thiên Tình lập tức hoạt động gân cốt.

      "Nhanh lên!" Đối phương lại cầm dây thừng trói chặt cổ tay phải của Thiên Tình. Sau khi kiểm tra cửa sổ xong mới đẩy Thiên Tình vào.

      Cửa toilet khép hờ tạo ra khe hở . A Cường cầm lấy dây thừng đến chỗ khác, canh giữ ngoài cửa.

      Thiên Tình vào liền ngắm nhìn bốn phía, tìm chỗ để trốn ra ngoài. Chắc chắn bây giờ chỉ có thể trốn ra ngoài bằng đường cửa sổ. Thế nhưng cửa sổ này lại rất cao, muốn leo lên e rằng hơi khó. May sao trong góc có mấy viên gạch. Giờ cũng chỉ có thể như vậy mà thôi.

      Lúc tới góc trong, thấy dây thừng cổ tay bị kéo căng ghịt mạnh tay lại. ràng là A Cường ở đầu kia thử dò xét tình hình.

      Gã kia cầm dây thừng, vậy nếu mình vác mấy viên gạch kia tới lui nhất định bị gã phát . Mà thể cởi ra được.....

      Thiên Tình trầm ngâm hồi lâu, tầm mắt dừng lại đường ống nước nhựa. chút do dự lập tức cẩn thận cởi dây thừng ra, rón ra rón rén buộc lên vòi nước kia.

      Đúng như dự đoán, cứ lúc dây thừng khẽ giật lần.

      Thiên Tình nín thở nhìn chằm chằm cánh cửa, đợi trong chốc lát, thấy A Cường vẫn phát ra được có điều khả nghi.

      "Này! xong chưa?" Gã ở bên ngoài kiên nhẫn hỏi.

      Thiên Tình giật mình lập tức vọng ra, "Chưa! đừng có vào! Tôi....Tôi đại tiện."

      "Vậy nhanh lên!" Sau khi đối phương xong cũng thêm gì nữa.

      Thiên Tình thở dài, tranh thủ thời gian nhanh chóng chuyển mấy viên gạch. Trong lúc đó dây thừng khẽ động vài lần, A Cường cũng lên tiếng giục vài lần, Thiên Tình vẫn bình tĩnh trả lời.

      Chất gạch lên xong, Thiên Tình cố gắng trèo lên phía cửa sổ. Bệ cửa sổ rất cao, bị ngã lăn xuống mấy lần rồi. Thiên Tình cẩn thận dám tạo ra chút tiếng động nào.

      Đầu gối bị đập vào mặt tường sần sùi, ngay cả rên cũng dám rên lên tiếng, chống lên bệ cửa sổ, cắn răng tiếp tục leo ra ngoài. biết đến lần thứ mấy, cuối cùng Thiên Tình cũng đạp lên được bệ cửa sổ.

      Thấy dây thừng khẽ động lần nữa, A Cường vẫn nghi ngờ gì, lúc này mới cẩn thận mở khóa cửa sổ ra. Động tác nhàng đến khó tin, chỉ sợ cẩn thận tạo ra tiếng động.

      Cửa sổ dần được đẩy ra, Thiên Tình bất chấp bên kia cao bao nhiêu, cũng cần nhìn liền nhảy xuống dưới, mặt đất đều là đá vụn. Thiên Tình để chân trần nhảy xuống, những viên đá sắc nhọn ghim vào lòng bàn chân, máu lập tức chảy ra. Cơn đau đớn như kim châm muối xát khiến phải lập tức quỳ rạp mặt đất. Nhưng kịp chờ cơn đau dịu lại, nhanh chóng đứng dậy.

      Lần mò trong đêm tối, có phương hướng chạy thẳng về phía trước, trái tim như vọt lên cổ họng, giây cũng dám chậm trễ. muốn chạy trốn khỏi nơi này, vì chẳng mấy chốc nữa gã tên A Cường kia phát mình chạy trốn từ WC.

      ******

      "Này! còn chưa xong sao? Nếu nhanh lên ông đây vào đấy!" A Cường bị gián đoạn thời gian đánh bạc, trong lòng vô cùng bực bội tức tối. Kéo kéo dây thừng quát lên. Thế nhưng, trong WC có ai đáp lại lời gã cả.

      Thoáng chốc gã nâng cao cảnh giác, thò đầu lại gần chút, "Này! còn đó ? Nếu gì tôi xông vào đấy!" Nào ngờ vẫn có ai lên tiếng.

      "Mẹ nó! Con đàn bà khốn kia chạy mất rồi! Mau đuổi theo!" Gã quát lớn rồi đạp cửa ra. Đúng như dự đoán, bên trong trống còn bóng người.

      Mấy gã còn đánh bài hăng say ở bên kia vừa nghe thấy tiếng kêu sợ hãi đó cũng quăn bài đứng bật dậy.

      Chuyện lỡ mà thất bại, mỗi người bọn họ sao gánh nổi cái cục diện này?

      Bọn họ sợ tới mức mặt mày trắng bệch, ném hết bài xuống, tất cả chạy như điên ra ngoài.

      *******

      Sắc mặt Vãn Tình như còn giọt máu cúi đầu ngồi ghế sofa, phần lo lắng tột cùng kia vẫn mặt.

      Lục Yến Tùng đặt cốc nước trước mặt , "Uống !" Vẫn là giọng điệu ra lệnh, cứng ngắc đó.

      Ngước mắt nhìn về phía cốc nước vẫn còn bốc hơi nóng, Vãn Tình mấp máy môi, " cần. Nếu xong rồi tôi xin phép trước." giờ chỉ muốn rời , cả người lẫn thần trí đều vô cùng hoảng loạn.

      Nhìn bóng lưng mảnh dẻ đơn bạc kia, trái tim Lục Yến Tùng bỗng dưng thắt lại cách khó hiểu, túm lấy từ phía sau.

      Vãn Tình quay đầu, nhíu mày nhìn .

      "Em có nghĩ tới, nếu như hủy bỏ cuộc hộp báo với ký giả ngày mai có hậu quả gì ?"

      "Tôi chỉ e hậu quả của việc hủy bỏ càng nghiêm trọng hơn thôi. giờ tôi... thể làm được gì để giúp cho Thiên Tình cả...."

      "Nếu Thi Nam Sênh tìm cách cứu em em chắc chắn cậu ta có cách. Có lẽ, đêm nay tên đó cứu ấy ra." biết quan hệ của Thi Nam Sênh với Asy. Nếu có Asy ra tay, tuyệt đối có vấn đề gì.

      " vậy sao?" Vãn Tình thể tin được.

      Lục Yến Tùng gật đầu, "Em hãy tin cậu ta . So với em lo lắng của cậu ta có hơn chứ kém đâu."

      Vãn Tình gật đầu, cũng lắc đầu. Giờ phút này, cũng chỉ có thể tự an ủi bản thân mình như thế mà thôi.

      Lục Yến Tùng híp mắt nhìn sắc mặt vẫn tốt hơn của . Nếu để ra về trong tình trạng này, e rằng lo lắng mà thức suốt đêm. Nhất định nghĩ lung tung rồi tự dọa mình.

      "Em khoan về ." Lục Yến Tùng cương quyết giữ ở lại, sắc mặt vẫn biểu cảm gì , "Tôi đói rồi, em nấu mì cho tôi ăn ."

      "Giờ này trễ rồi mà."

      "Phải, cho nên cứ coi như là ăn cử khuya ." Lục Yến Tùng hạ quyết tâm phải quấn lấy .

      Vãn Tình chần cừ chút, vẫn : "Hay là ra ngoài ăn , còn gọi đồ ăn mang đến được."

      "Cảnh Vãn Tình, đây là biểu của cái gọi là tôi của em đó ư? Hay là vì cuộc họp báo ngày mai phải hủy bỏ nên em cần giả vờ nữa?" Giọng điệu của Lục Yến Tùng ràng là bắt bớ .

      Vãn Tình nhìn vào đôi mắt đầy vẻ bất mãn vui của .

      "Tôi muốn tiếp tục giả vờ nữa, chỉ vì....." sợ bản thân càng lún càng sâu....Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng lại nẻo: " muốn để bạn hiểu lầm thôi."

      Bạn ? Lục Yến Tùng nghe hai chữ này đực mặt chưng hửng.

      Vãn Tình lại thản nhiên quay mặt , "Tôi trước. Tạm biệt!" Dứt lời, xoay người rời .

      Giọng điệu đầy hứng thú của Lục Yến Tùng từ tốn vang lên ở đằng sau , "Ai với em người đó là bạn tôi?"

      Vãn Tình vẫn dừng lại. ra có phải hay đối với còn quan trọng nữa.

      "Đó là chị họ của tôi!"

      sửng sốt.

      Lục Yến Tùng lại tiếp: "Sau khi mẹ tôi mất, có thời gian là do chị họ chăm sóc cho tôi."

      vừa rồi, là chị họ của sao? Cho nên mới ... Khó trách lại thân thiết đến vậy, quan tâm như thế....

      Vậy mà lại hiểu lầm. Vãn Tình mất mặt đến muốn tìm cái lỗ chui xuống cho rồi.

      Lục Yến Tùng vòng tay trước ngực, lười biếng hỏi: "Bây giờ còn ai để hiểu lầm nữa, em có thể làm bữa ăn khuya cho tôi được rồi chứ?"

      ******

      Thời gian từng giây từng phút trôi qua.

      Thi Nam Sênh cảm thấy mỗi giây trôi qua đều giống như ai cầm dao kề cổ vậy. Giờ đây, rốt cuộc cổ có bao nhiêu con dao, cảm thấy thể đếm được nữa rồi.

      Nếu Asy thông báo tin tức cho , cảm thấy nhất định mình chống đỡ được bao lâu nữa, bị bức đến điên lên mất.

      Nằm ở xe, siết chặt chiếc điện thoại, đờ đẫn nhìn bầu trời đêm mui xe.

      dám nghĩ tới lúc này Thiên Tình hoảng sợ bất an tới cỡ nào. Thực ra vẫn chỉ là ngây thơ, chưa từng bị xã hội tiêm nhiễm....

      Vừa sáng mới bị đám người kia đánh bị thương đành, buổi tối còn bị người ta bắt cóc, hơn nữa chuyện đó còn xảy ra ngay trước mắt !

      Nghĩ đến đây, Thi Nam Sênh cảm thấy hận bản thân mình thôi. Luôn nghĩ và muốn bảo vệ hết quãng đời này, thế nhưng lúc này, ngay cả an toàn cơ bản nhất, cũng làm được.

      có bề gì, quả thể tha thứ cho mình!

      chìm trong đau khổ tự trách, di động của Thi Nam Sênh bỗng đổ chuông. màn hình nhấp nháy tên Asy. Đôi mắt ảm đạm có hồn của đột nhiên sáng lên.

      Quả nhiên, hiệu suất làm việc của Asy vẫn giống như trước đây.

      ******

      Sớm biết bọn họ rất nhanh đuổi theo, nhưng Thiên Tình ngờ bị phát nhanh đến vậy.

      nghe thấy tiếng bước chân dồn dập phía sau, cách mình càng ngày càng gần....

      Trái tim như bị dây thép trói chặt. điên cuồng chạy về phía trước.

      "Mẹ nó! Ở bên kia!" Có người kêu to, ánh sáng đèn pin chiếu thẳng vào người Thiên Tình.

      Cả đám người sau lưng giống như dã thú cuồn cuộn lao về phía mình. Thiên Tình chưa từng tuyệt vọng và hoảng sợ như lúc này.....

      vừa hoảng vừa sợ, trong lúc sơ ý vấp phải cục đá dưới chân ngã nhào xuống đất. Sau đó, cảm thấy bụng mình đau đớn co rút từng cơn.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :