1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng giám đốc, xin tha tôi! - Đoan Mộc Ngâm Ngâm (Full+ eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Trà Xanh

      Trà Xanh Active Member

      Bài viết:
      254
      Được thích:
      136
      Chương 157: Bảo vệ Thiên Tình đến cùng


      Thiên Tình mờ mịt hiểu gì. Nhưng được ôm trong vòng tay, cảm giác tuyệt vời ấy cứ ngỡ như nằm mơ vậy. Nghe lời chui lại vào chăn, nhắm mắt muốn ngủ thêm lát nữa. Nhưng điện thoại lại tiếp tục đổ chuông inh ỏi.

      "Có chuyện gì gấp tìm sao? muốn nghe máy à?" Thiên Tình lười biếng trườn ra khỏi chăn hỏi.

      Bị tiếng chuông điện thoại ồn ào làm phiền, Thi Nam Sênh có chút vui nhíu mày. Chỉ mới hơn bảy giờ mà thôi, rốt cuộc ai điện phá đám vậy chứ.

      "Đừng để ý đến nó, lát nữa hết kêu thôi." vẫn nhúc nhích. Điện thoại vang lên lần nữa, đến khi tiếng chuông ngừng hẳn mới thôi.

      Thi Nam Sênh ôm lấy Thiên Tình nhắm mắt lại, muốn đẫy thêm giấc nữa. Nhưng chưa tới phút, điện thoại trong phòng lại vang lên dồn dập.

      Thi Nam Sênh bực tức tính rút dây điện thoại ra, nhưng bị Thiên Tình kéo lại.

      "Chắc là ai đó có chuyện gấp cần tìm ." Thiên Tình .

      Thi Nam Sênh sững sờ lúc. Đột nhiên nhớ ra chuyện gì. Lập tức nhổm dậy với tay cầm điện thoại động lên xem.

      Quả ....Tất cả đều là cuộc gọi nhỡ đều là của Lăng Phong và Trần Lâm.

      Trong lòng bỗng thấy hồi hộp, sắc mặt cũng tái .

      Thiên Tình nhận ra bất thường qua nét mặt của , ôm chăn nghiêng người qua hỏi: "Có phải xảy ra chuyện gì ?"

      Thi Nam Sênh nhìn vào đôi mắt ngây thơ mờ mịt của Thiên Tình. Hiển nhiên hoàn toàn biết, những chuyện xảy ra tối hôm qua ảnh hưởng lớn với mình đến mức nào.

      ra.... cho cùng vẫn chỉ là đứa trẻ, quá đơn thuần. khó mà đối mặt với những chuyện này.

      "Là điện thoại của Trần Lâm, có lẽ muốn bàn với về chuyện show diễn tối hôm qua. Em ngủ thêm chút nữa , nghe điện thoại." muốn biết rồi lo lắng.

      " có chuyện gì ạ? Sao nhìn có vẻ vui?" Thiên Tình vẫn yên lòng.

      chỉ ngủ ngon mà thôi. Em nằm xuống nghỉ ." Thi Nam Sênh giải thích, sau đó cầm điện thoại di động thẳng ra ban công.

      Đóng cửa ban công lại, xác nhận bên trong nghe được mới nhận điện thoại.

      "Tổng giám đốc! Cuối cùng cũng chịu nghe điện thoại." Là giọng của Trần Lâm.

      "Ừ. Tình hình sao rồi?"

      "Tin tức của sáng hôm nay, tất cả đều về Cảnh."

      cần suy nghĩ, Thi Nam Sênh cũng đoán được rốt cuộc là tin gì. Chẳng qua cũng chỉ vài hot về xì căng đan của và Lục Yến Tùng. Nhưng còn có những tấm ảnh đó, giới truyền thông viết phô trương hơn chút.

      "Cứ ngỡ đăng tải rầm rộ về buổi trình diễn tối qua, nào ngờ lại bị đăng tin tức trái chiều như thế. Hơn nữa, vụ xì căng đan lần này lấn áp cả show diễn của chúng ta. Cổ phiếu cũng vừa rớt xuống ba điểm."

      Thi Nam Sênh nắm chặt điện thoại, "Gởi nội dung bản tin qua điện thoại cho tôi."

      "Vâng, tổng giám đốc!" Trần Lâm dám chậm trễ.

      Mới vừa tắt điện thoại, điện thoại lập tức có tín hiệu. Trần Lâm chụp ảnh gửi qua. Thi Nam Sênh sau khi xem xong sắc mặt liền chùng xuống.

      báo chí, chẳng những đăng mấy tấm hình nhận được trong điện thoại tối qua, còn có vẻ mặt mê loạn quyến rũ của Thiên Tình nữa, chụp vô cùng đặc sắc.

      Hơn nữa còn kết hợp với tấm hình trước kia của và Thiên Tình, chính là tấm mà lần đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn bế lên ngay sàn diễn.

      Với tiêu đề là: ‘Ngọc Nữ’ ra chỉ là ‘Dục Nữ’, bắt cá hai tay sớm muộn cũng bị lật tay!

      Nội dung chính càng ngứa mắt hơn: “Là loại đàn bà dâm đãng; cuộc sống cá nhân bê bối; chừa thủ đoạn nào, lợi dụng người đàn ông để làm bàn đạp....

      Chỉ bài báo ngắn gọn, đánh thẳng Thiên Tình rơi vào vực sâu đáy. Thi Nam Sênh siết chặt điện thoại đến mu bàn tay nổi đầy gân xanh.

      Chuyện của show diễn, có thể thoải mái khắc phục hậu quả. Nhưng chuyện của Thiên Tình.... chắc chắn chịu nổi bị sỉ nhục và vu oan như thế.

      Vừa xem xong tin điện thoại bỗng đổ chuông. Là Lăng Phong gọi điện thoại tới.

      nghe máy, Lăng Phong ở đầu bên kia thẳng vào vấn đề: "Thiên Tình vẫn ở chung với đấy chứ?"

      "Ừ." Thi Nam Sênh đáp.

      "Bảo ấy nghe điện thoại, tôi có đối sách."

      Đương nhiênThi Nam Sênh đưa điện thoại cho Thiên Tình, chỉ hỏi: "Đối sách gì?"

      "Đây là chuyện nội bộ công ty chúng tôi." Lăng Phong từ chối trả lời.

      "Lăng Phong, đừng quên bây giờ Thiên Tình là đối tượng hợp tác của chúng tôi. Là nhà đầu tư, tôi có quyền được biết bước tiếp theo phía bên định làm gì."

      Lời của Thi Nam Sênh khiến Lăng Phong á khẩu. Chần chừ lúc, thể ra .

      " cũng biết, ở trong làng giải trí này, xì căng đan là con dao hai lưỡi. Thiên Tình là người mới, chuyện bại lộ lần này đối với ấy mà cũng hẳn là xấu. Chỉ thay đổi điều đó là... ấy thể theo con đường ngọc nữ được nữa."

      " thay đổi như vậy, là thay ấy ngầm thừa nhận chuyện tối hôm qua đúng như lời đám truyền thông ?" Sắc mặt Thi Nam Sênh khó coi vô cùng, " hoang đường!"

      "Chúng ta làm vậy là để hóa nguy thành an. Muốn nổi tiếng cần phải có xì căng đan để tăng rasting, thanh danh có lợi ích gì đâu."

      "Tôi phản đối! Phương pháp xử lý của quá tiêu cực! Các người cũng phải đứng lập trường của Thiên Tình để suy nghĩ nữa chứ."

      "Rất nhiều ngôi sao cũng dùng những việc này để đánh bóng tên tuổi của mình đó thôi." Lăng Phong tiếp: "Nếu chọn con đường này, phải chấp nhận theo nguyên tắc của nó. Chuyện này cũng hẳn xấu."

      "Các người sắp xếp như thế, bảo Thiên Tình sau này ra ngoài còn có thể dám gặp ai?" Giọng Thi Nam Sênh càng càng lớn.

      "Chuyện này ấy cũng đành phải chấp nhận thôi. Tôi tin tưởng Thiên Tình là người kiên cường."

      Bàn tay đặt bệ cửa sổ của Thi Nam Sênh hết siết rồi nới, nới xong lại siết. Cuối cùng , "Tôi đồng ý các người làm vậy. Là công ty đại diện, hy vọng các người hãy cân nhắc chút đến vấn đề hình tượng người đại diện của công ty phía chúng tôi."

      "Thi tổng, tôi biết muốn bảo vệ Thiên Tình, nhưng đây là cách tốt nhất."

      Thi Nam Sênh muốn nhiều với Lăng Phong nữa, "Thiên Tình ngủ, nhận điện thoại của . Chuyện này trước hết khoan hãy quyết định, tôi điều tra ràng, đến lúc đó cùng nhau nghĩ cách giải quyết." đợi Lăng Phong phía đầu dây bên kia kịp gì nữa, Thi Nam Sênh quả quyết cúp điện thoại.

      xoay người vào mà chỉ quay đầu nhìn vào trong phòng. Thiên Tình vẫn ôm chăn ngủ say sưa giường với vẻ mặt yên bình và hạnh phúc. Hoàn toàn hề hay biết bên ngoài mà hỗn loạn thế nào.

      Thi Nam Sênh ngắm nhìn như người mất hồn...

      chỉ muốn lưu giữ khoảnh khắc bình yên này của mãi mãi, che chở dưới đôi cánh của mình…

      Lặng nhìn lúc mới bấm số gọi cho Vãn Tình. Cũng may trước đó còn lưu lại chứ xóa .

      "Tôi cũng định gọi điện cho ." Bên kia vọng đến giọng lo lắng của Vãn Tình.

      Thi Nam Sênh đoán được nhìn thấy những tin tức kia, "Lục Yến Tùng có với chị chuyện hôm qua là như thế nào ?"

      "Tôi cũng muốn với chuyện này." Vãn Tình , "Lục Yến Tùng cho tôi biết người hôm qua cho Thiên Tình uống thuốc chính là Bạch Thiên Thiên."

      "Cái gì?" Thi Nam Sênh cảm thấy bàng hoàng khó mà tin nổi.

      "Tôi tin Lục Yến Tùng dối. Giữa ta và Bạch Thiên Thiên hề có mâu thuẫn gì, ta cần dối đế hãm hại ta." Vãn Tình dừng lại chút, mới tiếp: "Tôi biết tại sao Thiên Tình lại ở chỗ ta, cũng biết ra ta và Thiên Tình có quen biết nhau."

      Thi Nam Sênh mím môi, mãi lúc lâu vẫn gì. Sắc mặt thâm trầm đến đáng sợ.

      Bạch Thiên Thiên...Hóa ra đầu đuôi ngọn nguồn đều do ta gây ra!

      Đúng vậy, quả rất giống với phong cách của ta.

      Ngày trước, chuyện Thiên Tình bị sảy thai phải cũng là do ta làm đó sao?

      "Thiên Tình biết chuyện này chưa? Trời ơi, tôi biết nên làm gì bây giờ." Vãn Tình có chút hoang mang.

      Sáng sớm hôm nay, lúc cha cầm tờ báo hùng hùng hổ hổ đưa cho xem, quả thực sao tin được.

      Càng dám tưởng tượng, nếu Thiên Tình nhìn thấy tin tức này sốc đến mức nào.

      "Nếu Thiên Tình biết được, con bé buồn biết chừng nào."

      "Chị đừng vội kích động, ấy tạm thời chưa biết. Tôi cố gắng nghĩ cách để ấy biết càng muộn càng tốt. Có điều, biện pháp duy nhất giải quyết lúc này có lẽ..." Thi Nam Sênh hơi khựng lại tiếp.

      Vãn Tình sốt ruột hỏi: "Cách gì?"

      "Tìm Lục Yến Tùng! Nếu như Lục Yến Tùng chịu ra chuyện của Bạch Thiên Thiên, Thiên Tình trở thành người bị hại, tin tức lập tức nghiêng sang hướng khác. Đặc biệt đối phương còn là Bạch Thiên Thiên. Chuyển hướng sang ta, truyền thông càng ít chú ý tới Thiên Tình hơn."

      "Nhưng cũng chính vì ta là Bạch Thiên Thiên, sức ảnh hưởng của ta lan rộng sang đến quốc tế. Người hâm mộ và giới truyền thông liệu có thể tin chuyện này ?" Vãn Tình thực rất lo lắng.

      "Chuyện này cần lo lắng, chỉ cần Lục Yến Tùng chịu ra mặt, chuyện áp lực của dư luận tôi nghĩ cách."

      Nếu ta như vậy, trong lòng Vãn Tình cũng thấy đôi chút, ậm ờ lúc mới tiếp: "Về phía Lục Yến Tùng...Cứ để tôi lo."

      "Tôi nghĩ cũng chỉ có mới có thể thuyết phục được ta ra mặt." Thi Nam Sênh ngăn cản mà chỉ : “Có điều Vãn Tình, tôi phải nhắc nhở chị câu: Chị nên Lục Yến Tùng.”

      "Hả?" Vãn Tình giật mình. Sao ta biết được mình và Lục Yến Tùng...?

      "Thiên Tình cũng biết tôi và Lục Yến Tùng...?" bỏ lửng câu hỏi.

      "Chuyện này quan trọng. Quan trọng là... Mục đích Lục Yến Tùng tiếp cận chị là gì. Hay cách khác, mục đích cậu ta tiếp cận hai chị em chị là gì."

      Vãn Tình bị lời làm cho mơ hồ.

      "Tôi đoán là... ta chỉ muốn...Báo thù!"

      "Báo thù? có ý gì? Tôi và Thiên Tình trước đây chưa từng gặp ta, càng gây thù kết oán gì cả."

      Thi Nam Sênh liền giúp giải thích nỗi nghi hoặc, ra thực khiến Vãn Tình khiếp sợ thôi, "Mẹ kế của Lục Yến Tùng chính là mẹ ruột của chị."

      "Cái gì?" Vãn Tình há miệng kinh ngạc.

      "Khi Lục Yến Tùng còn , mẹ ruột ta nhảy lầu tự vẫn, mà nguyên nhân chính là vì mẹ chị..."

      Những lời giải thích của Thi Nam Sênh, khiến Vãn Tình có cảm giác như vừa chợt tỉnh giấc mộng.

      Cú sốc này đối với cần phải cũng biết….Nhưng cũng sáng tỏ mọi chuyện.

      Khó trách... luôn cảm thấy Lục Yến Tùng như mang oán hận với mình...

      ta đột nhiên tiếp cận mình, rồi còn tiếp cận Thiên Tình...

      ra, đây mới chính là mục đích thực .

      Vãn Tình chợt rùng mình. Điện thoại nắm trong tay ràng rất nóng, nhưng... lại cảm thấy nó vô cùng lạnh lẽo...

      "Vãn Tình?" Thi Nam Sênh lo lắng gọi .

      "Hả? Vâng." Vãn Tình hoàn hồn lại, cảm thấy mặt man mát. Đưa tay lên sờ mới hay, hóa ra bản thân khóc...

      kỳ lạ...

      Khi phát ra được mục đích thực Lục Yến Tùng tiếp cận mình, lại cảm thấy trong lòng vô cùng chua xót...

      "Chị sao chứ?" Thi Nam Sênh hỏi.

      " sao... Dĩ nhiên là sao."

      "Tôi chuyện với mẹ của chị, nếu như hai người muốn gặp bà ấy, bà ấy có thể sắp xếp tới gặp hai người."

      Nhắc tới mẹ mình, rất lâu mà vẫn thấy Vãn Tình gì cả.

      Mong nhớ bao nhiêu năm, chờ đợi mòn mỏi bao nhiêu lâu, cũng trách giận sao kể xiết....Đương nhiên là muốn gặp lại bà ấy lần.

      Nhưng hôm nay... có thể gặp được, trong lòng lại ngổn ngang tram mối, đủ loại cảm xúc.

      Chỉ sợ... trôi qua nhiều năm như vậy rồi, gặp lại e rằng cũng chỉ cảm thấy xa lạ và lúng túng...Tới chừng đó, chỉ khiến cho tình cảm chờ đợi về người mẹ của và Thiên Tình trong suốt bao năm qua đều tan tành như bọt biển.

      "Tôi tìm Lục Yến Tùng trước, giải quyết xong chuyện của Thiên Tình rồi hãy tính tiếp. Tôi muốn con bé phải chịu tổn thương." Vãn Tình vội chuyển chủ đề.

      Thi Nam Sênh cũng nữa, chỉ nhàng : "Vậy làm phiền chị nhé."

      Vãn Tình cười: "Con bé là em tôi, đây là việc tôi nên làm mà. Những lời này nên để tôi với mới đúng."

      "Tôi cũng muốn ấy hứng chịu bất kỳ tổn thương nào." Lời của Thi Nam Sênh vô cùng kiên định và tấm chân tình. lòng chỉ muốn che chở cho người con mình thương dưới đôi cánh của mình.

      Vãn Tình cảm thấy rất vui, "Vốn tôi còn lo lắng nghiêm túc với Thiên Tình. Bây giờ cuối cùng tôi có thể yên tâm rồi."

      Cúp điện thoại, Thi Nam Sênh mím chặt môi nhìn ra phía ngoài cửa sổ.

      Bạch Thiên Thiên....

      Lần này tôi bỏ qua cho nữa. Muốn tiếp tục hãm hại Thiên Tình, tôi tuyệt đối cho phép!

    2. Trà Xanh

      Trà Xanh Active Member

      Bài viết:
      254
      Được thích:
      136
      Chương 158: thương nên lời


      Thi Nam Sênh kéo mở cửa vào. Trong phòng vô cùng ấm áp, rất dễ chịu.

      Ngồi dựa vào thành giường, vươn tay kéo Thiên Tình ôm chặt vào lòng.

      Thiên Tình vốn chỉ ngủ chập chờn, vừa mới chạm vào giật mình tỉnh giấc.

      Áp sát vào ngực , lười biếng hỏi: "Tối qua em sao thế? Sao lại ở đây với ?"

      " nhớ gì hết sao?" Thi Nam Sênh vén tóc lên, để lộ ra khuôn mặt xinh có chút mệt mỏi. Hình như tối qua cả hai phóng túng quá độ rồi.

      "Ừm. Chỉ nhớ mang máng." Thiên Tình khẽ nhíu mày, cố gắng nhớ lại chuyện tối qua, nhưng mạch suy nghĩ rối hỗn loạn, nhớ được chuyện gì cả. Càng nhớ đến xuất giữa chừng của Lục Yến Tùng.

      " nhớ được đừng cố nữa." Thi Nam Sênh vỗ lưng .

      vốn mệt sắp đứt hơi, nghe thế nên cũng muốn nghĩ đến nữa.

      Cứ mặc kệ mọi thứ...Chỉ cần có bên cạnh là được rồi.

      "Đúng rồi..." Thi Nam Sênh cúi đầu nhìn , "Tối qua, trong lễ chúc mừng, em có gặp Thiên Thiên ?"

      Thiên Tình biết tại sao đột nhiên lại nhắc tới Bạch Thiên Thiên. Nhưng cũng gật đầu thành : "Có. ấy đến mời rượu em, là muốn chúc mừng em."

      Ánh mắt Thi Nam Sênh tối lại. Xem ra Lục Yến Tùng dối....

      "Sao thế? Có chuyện gì vậy ?" Thiên Tình nhận ra sắc mặt khác thường của liền hỏi.

      Thi Nam Sênh hoàn hồn sực tỉnh, miễn cưỡng cười lắc đầu: "Đừng nghĩ linh tinh, khi nãy nghe Trần Lâm kể lại nên thuận miệng hỏi thôi."

      "Ồ." Thiên Tình chút hoài nghi.

      Thi Nam Sênh kéo chăn lên, ôm Thiên Tình vào lòng hỏi, "Hôm nay, công ty có sắp xếp việc cho em ?" hỏi nhưng trong đầu nghĩ xem mình dùng cách gì để thuyết phục hôm nay đừng ra ngoài.

      Thiên Tình lắc đầu, " có. Lăng Phong cho em nghỉ ngày, ngày mai là bắt đầu bận bù đầu luôn ấy."

      ngờ chuyện thuận lợi như vậy. Thi Nam Sênh thở ra nhõm: "Nếu hôm nay có gì làm, vậy em cứ ở nhà ngủ bù . Tối qua chắc mệt lắm hả?"

      đến chuyện tối hôm qua, mặt Thiên Tình lập tức đỏ lên, "Tối hôm qua... em..." Nghĩ đến chủ động, nhiệt tình của mình, sượng sung ngập ngừng nên lời, "Em cũng biết xảy ra chuyện gì nữa..."

      Nhìn dáng vẻ xấu hổ đến dám ngẩng đầu lên của , Thi Nam Sênh cảm thấy thương vô bờ. Nâng cằm lên, híp mắt nhìn : " rất thích dáng vẻ đó của em... Nếu nhờ đêm qua, biết, ra em cũng nhiệt tình dữ dội đến vậy đâu đấy..."

      " đừng ở đó chọc em nữa." Thiên Tình kéo cao chăn lên che mặt mình . Mặt lúc này ửng hồng như hoa đào nở rộ, trông rất dễ thương.

      Cố đè nén rung động trong lòng, Thi Nam Sênh kéo ra khỏi chăn, "Tiểu tinh, hôm nay ngoan ngoãn ở nhà chờ về, được đâu đấy."

      " đến công ty sao?" Hai mắt Thiên Tình ngập nước nhìn . biết ánh mắt mình lúc này quyến rũ biết là bao.

      Thi Nam Sênh mềm lòng, chỉ muốn ở nhà cùng . Nhưng mà...Chuyện lần này rất phức tạp cộng với chuyện công ty cũng chờ giải quyết, "Ừ, công ty có chút chuyện quan trọng cần giải quyết."

      Thiên Tình yếu ớt mỉm cười gật đầu: "Vậy mau , em ở đây ngủ giấc."

      " mình em sao chứ?" Thi Nam Sênh có chút yên lòng.

      " sao mà. . Đừng để trễ nãi công việc."

      Thi Nam Sênh gật đầu: "Trưa về đưa em ăn cơm. Trước khi chưa về đừng có lung tung. có thể về bất cứ lúc nào đấy."

      Thiên Tình cảm thấy hôm nay rất kỳ lạ. Coi con nít vậy, ngừng dặn đừng bậy.

      Có điều...Cảm giác này rất ngọt ngào...

      "Em đảm bảo đâu lung tung hết." Sợ yên lòng, còn nghịch ngợm giơ tay lên thề.

      Nhìn dáng vẻ đáng này của , Thi Nam Sênh liền bật cười. Cúi đầu hôn lên môi , như thấy còn chứ đủ, vì vậy ngay sau đó...nụ hôn được kéo dài miên man...

      Hôn đến khi hô hấp cả hai trở nên nặng nề, Thi Nam Sênh mới chịu buông Thiên Tình ra.

      ***

      Biệt thự của Lục Yến Tùng, đây là lần đầu tiên Vãn Tình tới đây.

      Xuyên qua tán cây ngô đồng um tùm mới đến được nhà .

      Vãn Tình bấm chuông xong lặng lẽ đứng sang bên.

      Sau khi nghe Thi Nam Sênh cho nghe toàn bộ chân tướng, trong lòng chẳng còn cảm xúc gì ngoài lạnh lẽo.

      Đợi bao lâu...

      Cánh cửa lớn chợt 'loảng xoảng' giòn vang, rồi được mở ra.

      Vãn Tình đẩy cửa, chậm rãi vào.

      Còn chưa vào, Vãn Tình cảm thấy ánh mắt sáng quắc từ phía lầu hai xa phóng tới chỗ mình. Trong lòng chợt căng thẳng.

      ngẩng đầu lên Vãn Tình cũng đoán được nhìn mình.

      ***

      Cửa bên trong khóa. cứ thế đẩy cửa vào.

      Lúc này Lục Yến Tùng cũng từ lầu xuống.

      Hôm nay ...Khác hẳn với Lục Yến Tùng từng gặp.

      mặc chiếc áo phông cổ chữ V sậm màu, lồng ngực rắn chắc lộ ra, nhìn vào rất có nét quyến rũ.

      Tầm mắt Vãn Tình chỉ thoáng dừng người , rồi lập tức dời . Ánh mắt tăng thêm phần sắc lạnh.

      "Hiếm khi nào em chủ động tới tìm tôi. Có việc gì sao?" Dáng vẻ của như vừa mới ngủ dậy, mệt mỏi vuốt vuốt tóc, ngồi xuống ghế sofa. Đôi chân thon dài lười biếng bắt chéo. Lúc hỏi cũng thèm nhìn chỉ cầm điểu khiển bật ti vi lên.

      "Tin tức sáng nay xem chưa?" Vãn Tình vốn muốn hỏi mục đích tiếp cận mình, nhưng lời ra khỏi miệng lại là những lời này. Chuyện của Thiên Tình quan trọng hơn.

      "Tin tức gì?" Lục Yến Tùng biết mà còn vờ hỏi. Bấm chuyển kênh liên tục sau đó đột nhiên chuyển sang kênh tin tức.

      Sau khi thấy những hình ảnh ti vi, hơi nheo mắt lại. Rồi đưa mắt nhìn sang Vãn Tình, "Là mấy tin tức giải trí này à?"

      Vãn Tình cũng nhìn lên ti vi...Quả nhiên, màn hình chính là hình ảnh của , Thiên Tình và Thi Nam Sênh.

      "Hình chụp đẹp đấy." Lục Yến Tùng thản nhiên nhận xét.

      Dáng vẻ như thèm để ý, giống như người màn ảnh kia phải ta vậy.

      "Sáng sớm em tới tìm tôi, lẽ nào em ghen với em mình à?" hỏi ngược lại, trong giọng chợt mang theo vẻ hứng thú.

      Vãn Tình thoáng sửng sốt, sau đó rũ mắt nhìn : "Tôi đến đây...Là muốn nhờ giúp Thiên Tình."

      Lục Yến Tùng cũng cảm thấy gì kinh ngạc. Sở dĩ tối qua cho biết đáp án là lường trước hôm nay tới tìm .

      lên tiếng, chỉ hơi nghiêng người nhìn như chiếu tướng vào Vãn Tình. biết có phải mình bị ảo giác hay , nhưng sao cảm thấy...Vãn Tình hôm nay có gì đó khang khác với thường ngày.

      Bình thường, luôn cho sắc mặt tức giận và lạnh lùng. Nhưng hôm nay chỉ có dửng dưng lạnh lẽo...

      " thấy đấy, tất cả tin tức nay đều gây bất lợi cho Thiên Tình. Nhưng cũng biết, Thiên Tình vốn phải người như vậy. Nếu như có thể ra mặt, giải thích ràng chuyện tối hôm qua, ra Bạch Thiên Thiên mới là chủ mưu, nhất định có thể cứu được Thiên Tình." Vãn Tình càng càng tỏ ra sốt ruột, ánh mắt hy vọng nhìn Lục Yến Tùng.

      Mà khuôn mặt điển trai của Lục Yến Tùng vẫn chút thay đổi.

      Vãn Tình thêm nữa, chỉ đứng nhìn . Dường như hồi hộp mong chờ đáp án của .

      lúc lâu sau...

      Cuối cùng Lục Yến Tùng cũng thong thả mở miệng: "Sao tôi phải đứng ra giúp ta? Xì căng đan của tôi đếm xuể rồi, thêm hay bớt cái đối với tôi cũng chẳng có ảnh hưởng gì. Tại sao tôi phải vì người từng từ chối lời mời của tôi để đắc tội với nhân vật nổi tiếng như Bạch Thiên Thiên?" hừ tiếng, nhìn Vãn Tình tiếp: "Đề nghị của em, quả thực rất nực cười đấy!"

      Vãn Tình mím môi, cũng cảm thấy bất ngờ khi bị thẳng thừng từ chối như vậy. Cụp mắt nhìn thẳng vào ánh mắt lạnh lẽo gì bằng của , chậm rãi : "Tôi biết vốn muốn tôi và Thiên Tình có được cuộc sống vui vẻ, nhưng hủy hoại Thiên Tình như vậy, liệu thù hận trong lòng được cởi bỏ xuống ?"

      Những lời Vãn Tình khiến Lục Yến Tùng giật mình trong chốc lát. khuôn mặt đẹp trai thoáng lên vẻ khiếp sợ bang hoàng.

      Chỉ bấy nhiêu đủ Vãn Tình để hiểu được...Thi Nam Sênh dối . Lục Yến Tùng quả thù hận kia nên mới tiếp cận ...

      Bước bước tới gần , Vãn Tình tiếp: "Chỉ cần giúp Thiên Tình vượt qua cửa ải khó khăn này, cho dù nỗi hận của có lớn lao đến mấy, tôi cũng cam tâm tình nguyện gánh lấy. Mong đừng ai làm tổn hại đến Thiên Tình."

      Lúc này khoảng cách giữa hai người khá gần...Cho nên Lục Yến Tùng có thể nhìn thấy rất vẻ mặt lúc này.

      Đó là ...Kiên quyết, chùn bước...

      Hóa ra ấy biết hết mọi chuyện rồi. Chẳng trách sao mình lại cứ cảm thấy Cảnh Vãn Tình hôm nay rất khác với mọi ngày.

      "Ai cho em biết?" lạnh giọng hỏi. Bàn tay đặt gối siết chặt.

      "Chuyện này nào có quan trọng gì chứ, phải sao?"

      Nếu muốn , cũng ép, chỉ hừ lạnh rồi : "Có phải chỉ cần tôi chịu ra mặt, chuyện gì em cũng đồng ý với tôi?"

      Vãn Tình nhìn . Nghĩ đến mỗi lần chiếm đoạt đều chỉ vì lòng thù hận, trái tim bỗng thắt lại đau đớn. mím môi : "Chỉ cần tôi làm được, tôi nhất định đồng ý..."

      "Bán mình, được ?" hỏi, đáy mắt mang ý cười.

      Sớm đoán được đưa ra cầu này, nhưng khi nghe tận tai Vãn Tình vẫn tránh khỏi giật mình. Nhưng ngay sau đó, lắc đầu cương quyết cự tuyệt, "Tôi làm được!"

      Lục Yến Tùng hề tức giận, chỉ thu lại ý cười trong đáy mắt. Đột nhiên đứng dậy, thoáng cái bước tới gần .

      Cảm giác được nguy hiểm, Vãn Tình cảnh giác lùi về phía sau bước, lại bị Lục Yến Tùng bỗng chốc ôm chằm lấy eo .

      "Được thôi. Nếu chịu bán thân, vậy bán trái tim em nhé! nặng giọng ra câu này, cúi đầu kề môi mình sát môi . Nhìn bằng ánh mắt mênh mông sâu thẳm, nhìn rất lâu mà hề chớp mắt.

      Vãn Tình mở to mắt, dường như hiểu dụng ý của .

      giây sau, liền giải thích nghi hoặc trong , " tôi, em có làm được ?"

      Lời vừa thốt ra khiến Vãn Tình vô cùng khiếp sợ. Giây phút đó, chỉ có thể ngỡ ngàng nhìn mặt của Lục Yến Tùng mỗi lúc càng kề sát mặt mình, vẻ mặt thể lòng tham lam chiếm hữu cực mạnh.

      nghĩ đến vô số cầu mà Lục Yến Tùng có thể đưa ra, nhưng... trăm triệu lần ngờ được Lục Yến Tùng lại có cầu này.

      "Thế nào? làm được sao à?" Phản ứng của khiến vẻ mặt Lục Yến Tùng lạnh lùng hơn. Bàn tay dùng sức bóp chặt cằm , nâng mặt cao lên để đối diện với mình. Vẻ mặt của như có phần cam lòng. Còn có chua xót... khó diễn tả bằng lời.

      Khi mở miệng tiếp, giọng khản đặc : "Nếu làm được, đừng ở trước mặt tôi..."

      "Tôi muốn biết lý do." Vãn Tình ngắt lời . Ánh mắt của từ đầu đến cuối luôn nhìn thẳng vào mắt , dường như muốn xuyên qua đó để nhìn thấu tận sâu nơi đáy lòng .

      Lời của khiến Lục Yến Tùng sửng sốt. Bởi vì trước khi hỏi câu đó, căn bản nghĩ tới nguyên nhân mình thế là gì. Chỉ hỏi theo bản năng tự nhiên mà thôi.

      Bây giờ, lại dám suy sét tường tận xem tại sao mình hỏi như vậy nữa. Chẳng lẽ bởi vì...Bản thân khao khát có được tình của Cảnh Vãn Tình?

      "Bởi vì, chỉ khi tôi lòng , mới dễ dàng khiến tôi bị tổn thương?" Vãn Tình nào biết giờ tâm tư xáo trộn có lối thoát, nên chỉ suy đoán theo cách nghĩ của mình.

      Nhưng đáp án này lại khiến cho Lục Yến Tùng như trút được gánh nặng. Hai hàng lông mày giãn ra, gật đầu, khôi phục lại vẻ lạnh lùng: "Đúng vậy, phải khiến em tôi, rồi tôi vứt bỏ em."

      Đúng vậy! Chính là lý do này! Mặc niệm dối lòng chuyện muốn có được tình của .

      Có loại đàn bà nào mà mình chưa từng gặp qua, sau cứ phải khao khát chỉ muốn có được chứ? Chuyện này đúng là hoang đường mà.

      "Sao? Làm được ?" Lục Yến Tùng nhướn mày hỏi lại.

      Vãn Tình khẽ mỉm cười, nụ cười ấy như cười nhạo sao quá ấu trĩ.

    3. Trà Xanh

      Trà Xanh Active Member

      Bài viết:
      254
      Được thích:
      136
      Chương 159: Nỗi uất ức phải hứng chịu


      Lục Yến Tùng nhíu lại, rồi chợt nghe người trong ngực lên tiếng: "Lục Yến Tùng, tôi phải kẻ ngốc, biết chỉ vì muốn làm tổn thương tôi, sao tôi còn lao đầu vào mà chứ?"

      Vòng tay ôm eo siết lại chặt hơn. Nhiệt độ chung quanh như hạ xuống cực thấp, rét lạnh khiến người phát run.

      Nhưng Vãn Tình vẫn tiếp tục : " vốn cũng chẳng hiểu là gì cả. Tình là điều thiêng liêng kỳ diệu biết bao, sao có thể chỉ dựa vào lời là có thể ngay được chứ? Nếu con người có thể dễ dàng kiểm soát nó như vậy, đời này có những cuộc tình bi thảm như của Romeo và Juliet nữa rồi."

      "Câm miệng!" Lục Yến Tùng khẽ gầm lên, muốn nghe nữa.

      Nhưng Vãn Tình vì vậy mà ngừng lại, "Đề nghị này của , tôi làm được. Bởi vì, chính bản thân tôi cũng thể điều khiển được trái tim mình. Tuy nhiên, nếu nhất quyết muốn làm vậy mới chịu giúp Thiên Tình, tôi có thể giả vờ như rất ."

      Lời của tàn nhẫn làm sao? Vẻ mặt của Lục Yến Tùng lúc này nhìn qua như rất bình tĩnh, nhưng kỳ thực căm hận chỉ muốn bóp chết ngay tại chỗ.

      Chỉ có người đàn bà này...Mới dám chối từ cách tàn nhẫn như thế! Cũng chỉ có người đàn bà này luôn tỏ ra cần .

      chỉ muốn đẩy ra xa, bỏ mặc Cảnh Thiên Tình sống chết làm gì làm, nhưng...

      Lời ra khiến chính bản thân cũng kinh hãi, "Được! Cảnh Vãn Tình, tôi chấp nhận đề nghị của em!" dường như nghiến rang để , ánh mắt lạnh như băng.

      Vãn Tình kinh ngạc nhìn . Đề nghị gì?

      "Tôi ra mặt giúp Cảnh Thiên Tình. Còn em, bắt đầu từ giây phút này, phải giả bộ tôi! Tốt nhất nên giả bộ cho giống chút! Nếu , bất cứ lúc nào tôi cũng có thể lật lọng."

      "... điên rồi!" Giả bộ thuận miệng bừa thôi. Đề nghị hoang đường như vậy, sao có thể chấp nhận được?

      "Nếu muốn cứu em em, lập tức câm miệng lại cho tôi!" Lục Yến Tùng bá đạo cắt lời .

      Nhìn vô cùng nghiêm túc, dáng vẻ hiển nhiên hề giống đùa. Nhưng...Rốt cuộc tại sao đồng ý đề nghị ấy?

      Vãn Tình còn chưa nghĩa thông bỗng nhiên... cảm thấy hơi thở nam tính lạnh lẽo phả thẳng vào mặt. Bờ môi hơi lạnh của bất chợt bị Lục Yến Tùng ngậm lấy.

      Môi rất mỏng cũng rất lạnh. Nhưng khi chạm vào môi Vãn Tình, thoáng cái liền trở nên nóng bỏng.

      Hàng mi của Vãn Tình khẽ run run, còn chưa kịp giãy giụa bị Lục Yến Tùng giữ chặt gáy. Đưa môi vào sâu trong miệng .

      chỉ nghe thấy giọng như nghiến nghiền của : "Cảnh Vãn Tình, giả bộ cho giống chút ." Lưỡi ngang ngược xộc vào khoang miệng , hấp thu mút liếm đôi môi ngọt lịm của .

      Nghe lời cảnh cáo của , Vãn Tình từ từ nhắm mắt lại, tập trung tinh thần vào nụ hôn. Rồi bất chợt nhận ra...

      ra bản thân cũng hề bài xích nụ hôn của . Có lẽ vì kỹ thuật của quá cao siêu.

      Dần dần, Vãn Tình bị đưa vào mê trận bởi nụ hôn lúc mạnh lúc , khi tàn sát khi dịu dàng của ...

      Như bị đắm chìm trong cơn mê loạn, Vãn Tình hé mở đôi môi khéo léo đưa lưỡi ra thăm dò, cùng lưỡi triền miên quyện lấy nhau.

      như bị kích thích, càng mút mạnh hơn, hôn sâu hơn....

      Trong phòng khách yên tĩnh ngừng vang lên những tiếng mút liếm mập mờ khiến người ta đỏ mặt....Hôn đến khi cả hai người đều thở gấp, Lục Yến Tùng mới chịu buông ra.

      Rũ mắt xuống, chăm chú nhìn với vẻ hài hước cùng dục vọng dâng trào trong hai mắt, "Giả vờ rất giống, cứ tiếp tục phát huy!"

      Giả vờ?

      Tim Vãn Tình nhảy thình thịch. Vừa rồi... hề giả vờ chút nào…

      ***

      Thi Nam sênh rời .

      Thiên Tình vốn định ngủ thêm chút. Nhưng trong phòng thiếu vắng bóng dáng của khiến đột nhiên cảm thấy trống trải và đơn. Cơn buồn ngủ cũng ngay lập tức biến mất. Nằm ôm chăn hồi tưởng lại chuyện tối hôm qua. Nhưng đầu óc cứ mơ hồ .

      Chỉ nhớ được mỗi chuyện lúc với giường...

      Cùng với hình ảnh trước khi vào tiệc...

      Sau khi uống rượu thấy chóng mặt, còn cảm thấy rất nóng nên ra ngoài hóng mát chút.

      Nhưng....Sau khi hóng mát sao? xảy ra chuyện gì?

      Hình như...Lúc đó Bạch Thiên Thiên tới hỏi có phải bị mệt , ngỏ lời muốn đưa về nhà.

      Aizzzz....Nhức đầu quá!

      ràng là về nhà cơ mà, sao đột nhiên lại ở giường với Nam Sênh được? Vỗ vỗ đầu mình mấy cái mà vẫn nghĩ ra, cuối cùng đành thôi nghĩ nữa.

      Sau đó cảm thấy buồn chán cầm điều khiển lên bật ti vi. Xem ti vi rồi chờ về vậy.

      Chuyển kênh liên tục, mà Thiên Tình vẫn tìm được kênh nào mình thích.

      Cho đến khi...Chuyển đến kênh giải trí. Vốn bởi vì chuyển đến đúng kênh trong ngành của mình, nên muốn xem chút tin tức xem thế nào.

      Nhưng... ngờ lại nhìn thấy tin tức về mình.

      Hai người dẫn chương trình đứng trong trường quay, dẫn dắt câu chuyện rất trôi chảy.

      "Tiếp sau đây, chúng tôi muốn đến tin tức về người mới nổi trong làng giải trí."

      "Woa, là người mới á? Cũng hẳn vậy đâu. Tuy ấy chỉ mới xuất được vài tháng, nhưng bây giờ giữ vị trí đứng đầu trang nhất của hàng loạt tạp chí lớn đó."

      "Nghe tối hôm qua các kênh truyền thông đều rầm rộ đưa tin tức về ấy... Liệu đây có được coi là chiêu 'tung ảnh nóng để được nổi tiếng' ?"

      " có đúng vậy ? Chúng ta hãy theo dõi đoạn phóng sau đây liền !"

      "Vâng, sau đây xin mời các bạn khán giả xem đài hãy cùng chúng tôi đón xem chuyên mục tin tức về ' đằng sau người nổi tiếng' - Cảnh Thiên Tình dựa vào hai người đàn ông để nhanh chóng nổi tiếng như thế nào nhé!"

      Lời của hai người dẫn chương trình vừa dứt, hình ảnh màn hình liền chuyển sang mấy bài báo đăng tin.

      Thiên Tình xem mà khỏi bàng hoàng, sắc mặt càng lúc càng trở nên tái nhợt.

      màn ảnh lúc đầu là hình và Thi Nam Sênh, sau đó chuyển sang hình và Lục Yến Tùng...

      Tại sao Lục Yến Tùng lại bế ? Hơn nữa, vẻ mặt lúc đó...Sao có thể mê loạn phóng đãng như vậy? Bản tin còn dùng những lời lẽ khinh miệt, dè bỉu, cay nghiệt vô cùng khó nghe. Lời khó nghe dạng nào cũng đều có.

      Thiên Tình thực thể tin được, nghe những lời bình luận kia, chỉ cảm thấy như có mũi dao cắm phặp vào trái tim mình, khiến khó chịu vô cùng.

      Nhờ hình ảnh màn hình, mới miễn cưỡng nhớ ra được, hình như tối qua có gặp Lục Yến Tùng.

      Nhưng...Mình bị ta bế như vậy lúc nào chứ?

      Thi Nam Sênh có biết ? nghĩ mình như thế nào? Có khi nào cũng giống mấy người đó, nghĩ mình có qua lại tình cảm với Lục Yến Tùng ?

      Còn nữa....

      Lăng Phong có vì công sức mà ta xây dựng cho thoáng chốc trở thành bọt nước, mà tức giận mình hay ?

      Nghĩ đến những chuyện này, Thiên Tình nào còn tâm trạng ở lại trong phòng đợi được nữa. Vội vàng tìm quần áo của mình. Bộ lễ phục tối hôm qua thể mặc được nữa.

      Cũng may, Nam Sênh dặn nhân viên lễ tân đưa bộ quần áo khác lên cho .

      Rửa mặt, sửa soạn lại đầu tóc, rồi vội vã lao ra khỏi phòng.

      ***

      Thiên Tình biết có phải do ảo giác của mình , nhưng dọc đường xuống, cứ cảm thấy như tầm mắt của mọi người đều dồn hết về phía mình.

      vô thức cúi đầu né , cố gắng nghĩ nhiều, nhưng... vẫn cảm nhận được ràng những ánh mắt chút thiện cảm kia. Khiến càng cúi thấp đầu hơn.

      "Ê, ê, ê, cậu nhìn kìa, ta có phải là hôm nay được lên trang nhất ?"

      đường, có rất nhiều người chỉ trỏ . Còn có mấy chụm lại to với nhau. Trong lòng căng thẳng như bản thân làm sai chuyện gì vậy, Thiên Tình chột dạ lách người sang hướng khác.

      Nhưng những người kia nào chịu bỏ qua cho ? khác chạy tới trước mặt , ngắm nhìn rất kỹ.

      "Đúng là ta rồi! Tên gì ý nhỉ? Đúng rồi, Cảnh Thiên Tình!"

      "Chẳng biết ở cái xó nào chui ra, còn bày đặt bắt chước người ta làm siêu sao. Vừa nhìn thấy cái đuôi hồ ly tinh rồi. Bây giờ hay rồi, lật thuyền trong mương." (Lật thuyền trong mương: thành ngữ TQ, thuyền trong mương chắc chắn thể bị lật nhưng thế mà lại lật, hàm nghĩa chuyện ngờ xảy ra cuối cùng lại xảy ra.)

      "Chỉ giỏi quyến rũ đàn ông, đồ biết xấu hổ là gì!"

      "Thi tổng vốn là bạn trai của Thiên Thiên của chúng tôi, lại bị loại đàn bà này cướp . Đúng là có mắt như mù mà! Chỉ tội nghiệp cho Thiên Thiên của chúng ta..." Là fan hâm mộ Bạch Thiên Thiên, đương nhiên bảo vệ cho thần tượng của mình.

      "Được làm người mẫu cho Thi thị chẳng qua cũng dựa vào Thi tổng mới lên được thôi."

      "Hừ! Chỉ cần nghĩ tới trước đây Thiên Thiên từng vì ả đàn bà này mà bị từ hôn, là mình cảm thấy điên lên rồi! Chỉ muốn đánh cho ta trận!"

      kia dường như rất căm phẫn, nghiến răng trừng trừng nhìn Thiên Tình, tay cuộn lại tửng chừng sắp sửa lao vào đánh Thiên Tình vậy.

      Thiên Tình bị ánh mắt hung dữ kia làm cho sởn gai ốc. từng được chứng kiến cảnh fan hâm mộ của Bạch Thiên Thiên hung dữ thế nào rồi. Con người khi mất lý trí, chuyện gì cũng có thể làm được.

      khỏi rùng mình, tính bắt xe rời .

      Nhưng kia ngờ lại rat ay , ta bắt lấy cánh tay Thiên Tình, "Bắt được mày ở đây, đánh mày, sao tao được coi là fan trung thành của Thiên Thiên được?"

      " muốn làm gì?" Thiên Tình giãy dụa. Cánh tay trắng nõn mới đó hằn lên mấy vết đỏ.

      "Làm gì á? Chỉ là muốn dạy dỗ đồ hồ ly tinh biết xấu hổ như mày đó!" kia kích động vung tay lên định tát Thiên Tình.

      Thiên Tình phản ứng mau lẹ, bắt lấy tay ta: " đừng cố tình gây . Nếu còn kiếm chuyện vô lý, tôi báo cảnh sát đấy!"

      "Ái chà chà! Mày tưởng làm nghệ sĩ giỏi lắm sao, chuyện lớn lối thế cơ á? Hôm nay tao nhất định phải xé bộ mặt hồ ly tinh của mày ra! Ê, tụi bây cùng xông lên hết . Thứ đồ biết nhục là gì này chúng ta cào nát mặt nó ra!"

      Thanh niên tuổi trẻ, rất dễ bị người khác kích động, đặc biệt là thù hận...Đối phương vừa hô hoán lên, cả đám con hung hổ cùng xông lên.

      Nếu chỉ có người, Thiên Tình còn có thể cố gắng ngăn được, nhưng nhiều người như thế cùng nhau nhào tới chỗ , khiến cách nào chống đỡ.

      Chỉ lát sau, Thiên Tình bị vây vào giữa đám người.

      "Các người đừng làm bậy! A....!!!" Mặt Thiên Tình bị những móng tay bén nhọn cào tới tấp lên mặt.

      "Báo cảnh sát ! phải mày rất giỏi sao? Gọi điện thoại bảo mấy tên đàn ông kia tới đây giúp mày !"

      "Các người làm vậy là vi phạm pháp luật đấy!" Thiên Tình cố gắng lý lẽ với họ.

      Nhưng mấy kia nào có chịu nghe. Ngược lại những lời này của càng khiến bọn họ thêm kích động. Hành động càng kiềm chế được, thô bạo hết giật tóc rồi lại cào mặt .

      Dù Thiên Tình có chống đỡ thế nào cũng thể tránh khỏi bị thương...

      mặt đau rát...Trong lòng cũng như bị dao cắt rỉ máu, đau đến khiến nhe răng há miệng.

      Nỗi tủi thân uất ức tuôn trào như thác lũ.

      biết tại sao mọi chuyện lại đến nước này...

      Tại sao ràng làm gì cả, cũng gây tổn thương đến ai, nhưng vì sao cứ hết lần này tới lần khác cứ phải hứng chịu nhuc nhã nhiều như vậy chứ?

    4. Trà Xanh

      Trà Xanh Active Member

      Bài viết:
      254
      Được thích:
      136
      Chương 160: hùng cứu mỹ nhân


      Thanh thiếu niên trong giai đoạn nổi loạn thể lý được.

      Lúc Thiên Tình bị người ta giật tóc, cho dù rất đau, nhưng...

      "A... Đau quá!" Tiếng kêu đau là của người túm tóc mình.

      "Đứa nào làm tao đau, muốn chết hả?" kia hét lớn.

      Vừa quay đầu thấy khuôn mặt trầm đến đáng sợ xuất ngay trước mắt.

      Trời ơi! Gương mặt này...Tuy đẹp trai , nhưng...Lạnh đến có thể xé rách thịt da người ra.

      "Luật sư, nhớ kỹ những người này cho tôi! người cũng tha!" Người lên tiếng chính là Thi Nam Sênh. Mặt lúc này đen sì, với người mặc đồ tây ở phía sau.

      "Vâng! Thi tổng!" Luật sư liền lấy điện thoại ra gọi, những kia quay mặt nhìn nhau.

      Bọn họ đều xem tin tức hôm nay, dĩ nhiên biết được người này là ai, càng biết được là người thể chọc vào. Nếu bị nhốt vào tù, các bị hành hạ tới chết mới lạ.

      Thiên Tình bị đánh muốn còn nửa cái mạng vô lực tựa người vào biển báo trạm xe bus. Mặt mày bị cào xướt tơi tả. Đầu tóc vốn gọn gàng lúc này bù xù xốc xếch lộn xộn. Dáng vẻ vô cùng chật vật.

      lúc này so với hoàn cảnh ngày trước gặp Trầm cũng chẳng khác là bao...

      "Thiên Tình!" Thi Nam Sênh đau lòng thôi, bước nhanh đến ôm vào lòng, " đến muộn..." khàn giọng , lời tỏ ra áy náy và thương xót. Vốn bàn với luật về chuyện của Bạch Thiên Thiên, định quay lại tìm Thiên Tình bàn cách giải quyết, nhưng...Lúc về đến khách sạn phát có ở trong phòng. hoảng hốt trong lòng lúc đó có từ nào có thể diễn tả được. Nếu biết xảy ra chuyện này, dù trời có sập xuống cũng bỏ ở lại mình như vậy.

      Cảm nhận được hơi thở quen thuộc...Nghe được giọng thân quen của ...Thiên Tình liền cảm thấy sợ hãi bất an trong lòng thoáng chốc tan biến , như người chết đuối giữa dòng bỗng vớ được thanh gỗ. Vì biết, chỉ cần có ở bên, có bảo vệ, bị ai làm hại nữa...Vùi mặt sâu vào ngực , nước mắt xúc động kiềm được lã chã lăn dài xuống.

      "Là tại em nghe lời , ra ngoài mình..."

      "Ngốc quá..." Thi Nam Sênh thở dài bế lên.

      Mặt rất đau...

      Tim cũng rất đau...

      Nhưng giờ phút này, được tựa vào lòng , Thiên Tình cảm thấy dường như có bao khó khăn cũng còn đáng sợ nữa.

      "Luật sư, dẫn bọn họ tới đồn cảnh sát, tôi muốn khởi tố bọn họ!" Thi Nam Sênh vừa bế Thiên Tình lên vừa quay đầu . Sắc mặt lạnh trong chốc lát, nào còn vẻ dịu dàng như lúc chuyện với Thiên Tình?

      Sắc mặt biến đổi quá nhanh, khiến tất cả mọi người đều kịp thích ứng.

      "Đừng, đừng khởi tố bọn họ." Thiên Tình kéo ống tay áo của Thi Nam Sênh.

      Thi Nam Sênh cau mày: "Thiên Tình, bọn họ đánh em thành ra như vậy, em còn xin tha cho bọn họ ư?"

      " phải..." Thiên Tình lắc đầu.

      Đám thiếu nữ bên kia chợt lên tiếng mỉa mai: “Kiện kiện, cùng lắm bọn này chối nhận. Bày đặt ra vẻ ‘thánh mẫu’ xin tha cho bọn này á, bọn này có cảm ơn đâu.”

      "Đúng thế! Đồ dối trá!"

      "Đồ độc ác!"

      Mấy câu này càng khiến vẻ mặt Thi Nam Sênh thêm đáng sợ. Nếu phải bởi vì họ chẳng qua cũng chỉ là mấy chưa hiểu chuyện, quả thực rất muốn dạy dỗ thay bố mẹ chúng.

      Thiên Tình chuẩn bị tinh thần từ trước. Vừa rồi, lúc Thi Nam Sênh chưa đến, những lời các này còn ác miệng hơn nhiều. Cho nên, so với Thi Nam Sênh có vẻ bình tĩnh hơn.

      ngẩng mặt lên nhìn : "Bảo tha cho họ, phải là xin cho bọn họ, chỉ là chuyện này nếu làm lớn hơn nữa đối với chúng ta cũng có lợi."

      Lời của đánh thức tức giận trong lòng Thi Nam Sênh. Quả ...Thiên Tình là tấm bia bị mọi người chỉ trích.

      Nếu để đám chó săn biết được chuyện hôm nay, sợ rằng càng khó đính chính hơn, "Là suy nghĩ chu đáo." Nghe lời Thiên Tình, nhìn luật sư : "Để họ ."

      Đám người kia lườm lườm nhìn Thiên Tình rồi mới hung hổ kéo nhau .

      ***

      Trò vui để người đường chỉ trỏ bàn tán cuối cùng cũng hạ màn. Thi Nam Sênh dù có giận hơn nữa cũng thể phát tác.

      Sau khi bế lên xe, mới dặn dò luật sư: "Tôi đưa ấy đến bệnh viện trước, những chuyện khác sau."

      "Vâng, Thi tổng. Có chuyện gì có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào."

      "Được!" Thi Nam Sênh gật đầu, ngồi vào trong xe.

      Sau khi dặn dò tài xế, rồi kéo Thiên Tình sang ôm vào lòng, "Để xem nào." Bàn tay nhàng vén phần tóc rối hai bên má lên. Nhìn thấy những vết cào mặt , hai bằn tay kiềm được siết chặt. Tin tức mới được truyền ra mà xảy ra chuyện như thế này rồi! Nếu làm như lời Lăng Phong , bỏ hình tượng ngọc nữ kia, biết chuyện còn thế nào nữa đây?

      "Chỉ mấy vết thôi, em sao." Thiên Tình đành lòng để lo lắng, cười an ủi . Nhưng...Khóe môi vừa động liền chạm đến miệng vết thương, khiến đau quá há miệng hít hà.

      "Vết thương ? chỉ muốn đem đám nhóc con có giáo dục kia nhốt hết vào tù. Để xem xem còn chỗ nào bị thương ?"

      Thiên Tình ngoan ngoãn vén tay áo lên cho xem.

      cánh tay có mấy vết bầm xanh xanh tím tím. Thi Nam Sênh giận đến hai tròng mắt có thể phun ra lửa.

      Nhưng Thiên Tình quan tâm đến những thứ này, chỉ ngước đôi mắt trong suốt lên nhìn , "Em xem tin tức sáng nay."

      Thi Nam Sênh giật mình. cũng lường trước được việc này, " có cách giải quyết!"

      Hốc mắt Thiên Tình liền đỏ lên: "Tối hôm qua... Em với Lục Yến Tùng.... Xin lỗi , em biết tại sao em lại ở cạnh ta nữa..." Lục Yến Tùng ôm , hơn nữa, vẻ mặt lúc đó... xác định được rốt cuộc mình với Lục Yến Tùng có xảy ra chuyện gì nữa.

      "Ngốc à, em nghĩ lung tung gì đấy?" Thi Nam Sênh thấy vừa lo sợ, ánh mắt tràn đầy áy náy cũng biết suy nghĩ gì.

      Vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ lắc đầu: "Em và ta xảy ra chuyện gì hết. Hơn nữa tối qua là em bị người khác hãm hại."

      "Sao cơ?" Thiên Tình càng hiểu.

      "Lục Yến Tùng bế em vào phòng là , nhưng ta hề chạm đến ngón tay của em. với Vãn Tình kịp thời chạy tới, cho nên là đưa em ."

      "Nhưng tại sao em nhớ gì hết vậy? Sao em lại bị Lục Yến Tùng đưa vào khách sạn? Tại sao ta làm thế chứ?" Thiên Tình hiểu.

      Thi Nam Sênh đành phải ngắn gọn chuyện của Bạch Thiên Thiên cho nghe.

      quả thực sao tin được, hai mắt mở lớn trừng trừng nhìn Thi Nam Sênh.

      lúc sau...

      mới lúng túng mở miệng: "Chẳng lẽ.... Là bởi vì em ở cùng với sao?"

      Thi Nam Sênh mím môi: "Cũng có thể là nguyên nhân này. Cộng thêm dạo gần đây em đà nổi tiếng, mà ta với em lại cùng chung người quản lý, cho nên ta làm chuyện vậy cũng có gì lạ."

      Thiên Tình cảm thấy việc làm đó khiến người ta sao hiểu đượcc.

      "Em đừng nghĩ nhiều nữa, đến bệnh viện trước ."

      Thiên Tình mím môi hỏi: "Bác Thi nhất định thấy tin tức này rồi, có khi nào bác ấy cũng giống mọi người nghĩ em là..." Nghĩ là người bê bối đàng hoàng?

      160.2

      "Mẹ quả có gọi điện hỏi thăm tình huống của em, nhưng mẹ chỉ quan tâm em thôi. Mẹ hiểu em mà, nghe lời đám truyền thông mà nghĩ lung tung đâu." ra , những mẹ điện thoại hỏi thăm, mà....Mẹ cũng có gọi đến hỏi nữa.

      Nghe Thi Nam Sênh vậy, Thiên Tình mới thầm thở phào nhõm.

      lòng mà , người ngoài có cách nhìn về thế nào cũng được, quan tâm lời người ta , chỉ cần người nhà mình , người mình, vì vậy mà hiểu lầm mình, như vậy đủ rồi.

      ***

      "Bác sĩ, tay chút." Lúc thấy Thiên Tình vì quá đau mà gồng người nhíu mày, Thi Nam Sênh hầm hầm nhắc nhở bác sĩ.

      Bác sĩ cũng nhịn được nữa, "Vết thương này cũng sâu, hơn nữa thoa thuốc rồi, đau chỗ nào mà đau? Từ nãy giờ, nếu cậu nhắc nhắc lại cứ lòng vòng ở đây, cậu như vậy làm ảnh hưởng tôi làm việc đấy. là im lặng, hai là ra ngoài đợi."

      Tự nhiên bị sạt cho trận, Thi Nam Sênh nhất thời cứng đơ. Thôi kệ, dù sao Thiên Tình vẫn còn phải nhờ người ta. Cho nên, dù có giận cỡ nào cũng ráng dằn xuống.

      Nhìn dáng vẻ cam chịu của , Thiên Tình nhịn được bật cười.

      Mặc dù....Vết thương rất đau, rất khó chịu. Nhưng...Bởi vì được lo lắng và quan tâm nên bao nhiêu đau đớn cũng đều tiêu tan hết....

      Giống như....Thỉnh thoảng bị thương chút, để cảm nhận cảm giác được quan tâm chăm sóc thế này cũng rất xứng đáng.

      "Bác sĩ, ấy làm việc trong ngành giải trí, có chắc mặt để lại sẹo ?" Sao khi thoa thuốc xong, Thi Nam Sênh lại lên tiếng hỏi.

      Bác sĩ nhìn Thiên Tình, "Nghệ sĩ? Là người gây xôn xao giới truyền thông sáng nay đó à?"

      Sợ phải đón nhận thêm ánh mắt khinh bỉ, Thiên Tình vội cúi đầu né tránh theo phản xạ.

      "Thấy quan hệ hai người tốt như thế, đâu có giống như những gì báo chí đồn thổi." Bác sĩ vừa kê đơn thuốc, vừa , "Yên tâm , để lại sẹo đâu."

      "Cảm ơn." Thi Nam Sênh cầm lấy toa thuốc, kéo Thiên Tình ôm vào lòng mới giải thích: "Báo chí họ hiểu lầm đăng bậy bạ thôi."

      Vị bác sĩ im lặng thêm gì nữa, xoay mặt nhìn ra cửa: "Mời người kế tiếp!"

      ***

      Thi Nam Sênh dìu Thiên Tình từ bệnh viện ra.

      "Em sao rồi? Còn đau ?" Vừa mở cửa xe cho , vừa ân cần hỏi.

      Nhìn dáng vẻ khẩn trương của , Thiên Tình cảm thấy vô cùng hạnh phúc. cười lắc đầu, " đau, đừng lo lắng."

      Có thể lo được sao? mỏng manh như búp bê bằng sứ vậy, chạm thôi cũng sợ bị vỡ, cũng sợ bị thương.

      Hai người vừa ngồi vào xe, định đến thẳng văn phòng luật sư điện thoại của Thi Nam Sênh lúc này bỗng đổ chuông.

      "Là điện thoại của Vãn Tình." Thi Nam Sênh nhìn màn hình rồi quay sang với Thiên Tình.

      "Chị? Sao chị ấy gọi cho em?" Thiên Tình vừa ngạc nhiên hỏi, vừa lục tìm điện thoại di động trong túi xách của mình.

      coi rồi, điện thoại di động của em tắt máy từ tối hôm qua rồi. Có lẽ Bạch Thiên Thiên vì muốn cho mọi người tìm ra em nên tắt đó."

      “Để nghe điện thoại trước, có thể bên Lục Yến Tùng có tin tức." Thi Nam Sênh xong, bấm nút nghe.

      " ở chỗ Thiên Tình ? Hai người bây giờ ở đâu?"

      "Ừm, ở bên ấy. Vừa từ khách sạn ra ngoài." Thi Nam Sênh muốn cho Vãn Tĩnh biết chuyện vừa xảy ra, "Có phải phía Lục Yến Tùng có tin tức gì ?"

      "Ừm. ta đồng ý chịu mở cuộc họp báo với ký giả, vậy nên, hai người có thể cùng đến đây chuyến ? Thương lượng nội dung buổi họp báo với ký giả vào ngày mai."

      "Dĩ nhiên có thể. Chị gửi địa chỉ sang di động cho tôi, chúng tôi lập tức đến ngay." Thi Nam Sênh cười .

      "Được, tôi biết rồi."

      Sau khi cúp điện thoại, đáy lòng căng như dây đàn của Thi Nam Sênh cuối cùng cũng được thả lỏng.

      nghiêng mắt nhìn Thiên Tình cười , "Ok rồi, ngày mai có thể rửa nỗi oan ức cho em rồi."

      ***

      Tại biệt thự của Lục Yến Tùng.

      Vãn Tình cúp điện thoại quay người lại, thấy Lục Yến Tùng cũng thương lượng với ai đó về buổi họp báo ngày mai. Vãn Tình thấy vậy cũng lòng. Cám ơn trời đất, vì cuối cùng ta nuốt lời.

      Sau khi trao đổi xong, Lục Yến Tùng ngoảnh lại nhìn Vãn Tình , "Buổi họp báo ngày mai, em cũng cùng tham dự."

      "Tôi?" Vãn Tình kinh ngạc hỏi lại, "Lý do?"

      " rất cần đến có mặt của em. Nếu muốn tôi giúp em em em đừng nên hỏi nhiều làm gì."

      Nếu ta thế, Vãn Tình chỉ đành im lặng hỏi nữa. biết được bụng dạ ta nghĩ gì nữa…. khó hiểu…

      .... .... ....

      Hai người đều gọi điện thoại xong, Lục Yến Tùng duỗi người dựa vào lưng ghế sofa. Hờ hững lập cuốn tạp chí trong tay.

      Vãn Tình cũng thuận tay cầm lên cuốn để xem, nhưng....khiến phiền não chính là, mấy quyển tạp chí này đều là những bài báo thống kê về những con số cứng ngắc khô khan của chuyên mục tài chính và kinh tế. Xem mãi nhưng chẳng hiểu được gì.

      hiểu được, Thi Nam Sênh và Lục Yến Tùng hai người họ sao có thể làm bạn với những con số khô cằn này được nhỉ?

      "Lục Yến Tùng...." đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn và gọi tên .

      cúi đầu, sắc mặt hình như được tốt. Nghe gọi mình, chỉ khẽ ‘Ừ’ tiếng chứ ngẩng đầu lên.

      Vãn Tình phát ra bất thường của , nên tiếp: "Em tôi và Thi Nam Sênh sắp đến rồi. Mặc kệ thế nào, chuyện này vẫn phải tiếng cảm ơn ."

      chỉ hừ tiếng chứ . Bàn tay lật tạp chí hơi tái nhợt.

      Vãn Tình vẫn tiếp ý của mình, "Cũng cảm ơn gây hại đến Thiên Tình, mặc dù rất hận chúng tôi."

      Lần này....Lục Yến Tùng lên tiếng. Ngay cả ‘Ừ’ cho qua chuyện cũng có. Đột nhiên vứt quyển tạp chí trong tay sang bên bụm chặt bụng, trán tuôn đầy mồ hôi.

      Vãn Tình sững người, cũng chưa phát ra có điểm bất ổn.

      " bị gì vậy?" Buông cuốn tạp chí xuống, vội chạy đến bên . Lúc này mới thấy dáng vẻ đau đớn cố nén của , "Lục Yến Tùng, có phải bị đau bao tử ?" Trong giọng của giấu được vẻ hoảng hốt.

      Lục Yến Tùng giương mắt lên, chạm phải gương mặt lo lắng của . Lẽ nào là ảo giác của mình ư, vẻ mặt đó, dường như rất lo lắng?

      “Tôi đưa đến bệnh viện nhé." Vãn Tình loay hoay tìm chìa khóa xe, "Chìa khóa xe đâu?"

      " cần...." chỉ chỉ vào cái tủ bên cạnh, "Ở đó có thuốc bao tử."

      Quả nhiên là đau bao tử. Vãn Tình dám chậm trễ, nhanh chóng lấy thuốc. Bốc thuốc cho xong lập tức rót ly nước tới đưa đến tận tay , "Mau uống ."

      Dáng vẻ sốt ruột lo lắng này của khiến Lục Yến Tùng thẫn thờ như người mất hồn. Cứ ngồi đó trơ mắt nhìn nhúc nhích.

      Vãn Tình giục , "Còn ngây người ra đó làm gì hả? Mau uống !"

      Lục Yến Tùng sực tỉnh, đáy mắt xẹt qua cảm xúc phức tạp. Chuyển tầm mắt sang hướng khác, ngửa đầu uống viên thuốc vào.

      lúc sau, cảm giác nhào lộn trong dạ dày cũng từ từ biến mất.

      "Sao rồi? Thấy đỡ hơn chút nào ?" Vãn Tình kề mặt tới hỏi. Đưa thêm ly nước ấm cho , "Uống chút nước nữa cho ấm dạ dày."

      Lục Yến Tùng chỉ nhìn ly nước nhưng đưa tay nhận.

      hồi lâu.... mới ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào vẻ mặt lo lắng của Vãn Tình, nhếch môi cười tự giễu, "Cảnh Vãn Tình, xem ra, em cũng là cao thủ diễn xuất đó."

      Vãn Tình mê mang nhìn .

      "Biểu mới vừa rồi của em, tôi suýt nữa còn cho rằng, em tôi rồi cơ đấy, chứ phải đóng kịch."

    5. Trà Xanh

      Trà Xanh Active Member

      Bài viết:
      254
      Được thích:
      136
      Chương 161: Cưỡng hôn


      Lời Lục Yến Tùng khiến mạch suy nghĩ của Vãn Tình như bị đóng băng. Trái tim cũng bồn chồn rối loạn.

      "Có phải chưa ăn sáng đúng ?" Vãn Tình hỏi sang chuyện khác để đổi chủ đề. Nếu ta nghĩ rằng mình đóng kịch, cứ cho là vậy !

      " có thói quen này." mím môi với vẻ bất cần.

      "Chẳng trách lại bị bệnh bao tử." Vãn Tình liếc cái, vừa xuống nhà bếp vừa hỏi: "Trong bếp có gì ăn được ?"

      Lục Yến Tùng đáp, chỉ nhìn theo tấm lưng dần khuất bóng trong nhà bếp.

      ấy muốn làm gì? Nấu bữa sáng cho mình sao? Kể từ ngày mẹ qua đời, bao nhiêu năm qua, cũng chẳng còn ai nấu bữa sáng cho nữa.

      !

      đúng hơn, là hề dùng bữa sáng.

      Chỉ vì....

      muốn như vậy mới có thể nhớ mãi về mẹ mình.

      .... .... ....

      "Trong tủ lạnh nhà chẳng có thứ gì cả, chỉ có chút gạo thôi hả?" Rất nhanh, Vãn Tình ló đầu ra từ nhà bếp hỏi.

      Lục Yến Tùng dựa lưng vào ghế sofa để dạ dày thoải mái chút. Tầm mắt dừng ở ly nước nóng mà rót cho mình, sững sờ nhìn từng làn khói trắng lượn lờ bốc lên.

      Nghe Vãn Tình hỏi mới từ từ chuyển tầm mắt đến nhìn , "Em làm điểm tâm cho tôi à?"

      "Nấu chút cháo thành vấn đề." xong liền xoay người vào trong.

      Bóng lưng ấy khiến trái tim Lục Yến Tùng như chệch nhịp. Loại cảm giác xuyến xao động lòng đó khiến cảm thấy kinh hoảng.

      Ngay lập tức gân cổ quát lên: "Cảnh Vãn Tình!"

      Vãn Tình quay mặt lại nghe ngang ngược : “Tôi cho phép em làm! Cho dù em có nấu, tôi cũng ăn!"

      Vãn Tình biết lại dở chứng gì. Chỉ thở dài, nghĩ đằng nẻo, " muốn ăn cũng sao. Nếu nhận lời giả bộ , tôi nhất định làm cho giống." Dứt lời, chờ Lục Yến Tùng nữa, càng phát sắc mặt Lục Yến Tùng lúc này chuyển sang xám xịt, quay người trở vào nhà bếp.

      Lục Yến Tùng đứng dậy phang phang vào bếp.

      Vãn Tình cúi đầu lấy gạo.

      Lục Yến Tùng đột nhiên hất đổ cái nồi trong tay , động tác rất thô bạo.

      Cái nồi kim loại rơi xuống nền đá cẩm thạch phát ra tiếng long coong, dọa Vãn Tình giật nảy mình, trố mắt nhìn , " làm gì vậy?"

      Vãn Tình vừa hỏi dứt lời, Lục Yến Tùng nhào tới ấn lên bệ rửa chén.

      "Cảnh Vãn Tình, nếu giả bộ đừng ở trước mặt tôi!" nghiến giọng ra từng chữ. Giống như đá mài phát ra từ giữa kẽ răng.

      “Tôi chỉ là…Ưm..." Vãn Tình còn chưa hết câu, Lục Yến Tùng giáng xuống cho trận mưa hôn.

      hôn rất thô lỗ, thay vì là hôn, chi bằng là gặm cắn có lẽ đúng hơn…Như thể khiến phải hứng chịu đau đớn để trừng phạt lời mới vừa rồi của .

      Nhưng....Sao ta phải làm vậy? Vốn dĩ ta muốn mình làm thế kia mà....

      Vãn Tình chua xót muốn vươn tay xô ra. Nhưng cổ tay bị tóm lấy. dùng sức hơi mạnh, Vãn Tình cách nào thoát được.

      hôn đến khi môi sưng mọng đỏ lên mới dừng lại lùi ra sau bước, nặng nề thở dốc , "Cảnh Vãn Tình, cứ tiếp tục giả bộ ! khi giả vờ tôi được từ chối nụ hôn của tôi!"

      "....Ngang ngược vừa thôi!" Vãn Tình lên án.

      nhân cơ hội này chen lưỡi mình vào sâu trong miệng . Trái tim cũng theo đó đập loạn liên hồi.

      Lục Yến Tùng thầm môi , giọng khào khào : "Em nên chấp nhận chuyện này...."

      .... .... ....

      Trận mưa hôn vẫn tiếp tục diễn ra trong nhà bếp, mỗi lúc càng cuồng dại.

      như loài sư tử điên cuồng nơi hoang dã, toàn thân sung mãn của xâm phạm và chiếm đoạt.

      Mọi thế tấn công, đều giống như ngọn lừa hừng hực phừng cháy, khiến Vãn Tình ngay cả chút sức lực chống trả cũng có. Sức lực toàn thân như bị ngọn lửa từ thiêu trụi.

      Quần áo người dưới bàn tay của trở nên nhàu nát, lộn xộn, còn ra hình dạng nữa. Tóc tai cũng buông xõa phủ xuống vai.

      Ánh mắt dần trở nên mê loạn....Dáng vẻ vô cùng quyến rũ như con hồ ly , khiến trái tim Lục Yến Tùng thể nào cưỡng lại được mà mềm .

      "Reng…Reng..." Tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên.

      Lục Yến Tùng vùi mặt trước ngực Vãn Tình, thỏa thích tham lam trêu chọc hai nụ hoa xinh xinh như đứa bé biết thoả mãn. Nghe được tiếng chuông cửa, chỉ nhíu mày coi như nghe thấy.

      Nhưng lý trí của Vãn Tình nhờ tiếng chuông này mà thức tỉnh, "Lục Yến Tùng... buông tôi ra trước ...." Giọng yếu ớt, gay gắt hay lên giọng như trước đây, ngược lại....có vẻ như cầu xin…

      Khiến từ tim đến xương cốt của Lục Yến Tùng cũng mềm nhũn tan chảy.

      "Đừng để ý...." Đầu lưỡi vô cùng thành thạo vờn quanh vòng tròn bao bọc nụ hồng săn cứng.

      Vãn Tình há miệng thở dốc, cũng chịu nổi nhưng thể nhắc nhở, "Đừng làm nữa.... Là Thiên Tình đến đó. chuyện quan trọng trước được ...."

      Nghe Vãn Tình vậy, động tác của Lục Yến Tùng mới dừng lại.

      Sau đó....

      Ngẩng đầu lên, dùng tay thế môi nắn bóp bên, vừa xoa vừa miết dụ dỗ , " vậy, ý của em là... Sau khi bàn xong chuyện, chúng ta làm tiếp việc dang dở đúng ?"

      Vấn đề này, bảo Vãn Tình phải trả lời thế nào?

      được, biết đâu chừng Lục Yến Tùng ngay lập tức quấn lấy mình chịu buông. Còn nếu được...Vậy phải tự chui đầu vào rọ ư?

      biết nên trả lời thế nào chuông cửa lại vang lên dồn dập. Có vẻ như rất sốt ruột. ãn Tình nhanh chóng đẩy ra, vừa ngượng ngùng sửa sang lại quần áo đàng hoàng vừa bước nhanh ra cửa.

      Lục Yến Tùng thế nhưng để cản, chỉ nhìn theo tấm lưng với tâm tình vô cùng phức tạp.

      Trong lòng...Dường như có thứ gì đó, từng chút từng chút chệch khỏi đường ray vốn có.

      ... ... ...

      Quả nhiên, người gõ cửa chính là Thi Nam Sênh và Cảnh Thiên Tình.

      Môi Vãn Tình vẫn còn hơi sưng. Thi Nam Sênh thoáng thấy cũng hiểu mới vừa rồi xảy ra chuyện gì.

      "Thiên Tình, em sao vậy? Sao lại bị thương thế này?" chú ý của Vãn Tình dừng lại ở Thiên Tình.

      "Em sao. Khi nãy bất cẩn bị vấp ngã, nên mới vậy ạ." Thiên Tình muốn chị lo nên tìm đại cái cớ để .

      Thi Nam Sênh gật đầu, ôm vào lòng , "Yên tâm , tôi giúp ấy bôi thuốc, để lại sẹo."

      "Vậy là tốt rồi." Vãn Tình trách giận nhìn Thiên Tình, "Em cũng thiệt là! Lớn chừng này rồi, đứng sao cẩn thận mà để bị ngã như vậy."

      Thiên Tình cười làm nũng, "Em xin hứa từ nay về sau để xảy ra chuyện này nữa."

      "Lục Yến Tùng đâu rồi? ta có nhà ?" Thi Nam Sênh nhìn vào trong.

      Lúc này Vãn Tình mới sực nhớ, hơi nghiêng người sang bên mở cửa cho cả hai vào nhà.

      Lục Yến Tùng ra từ nhà bếp. Nhìn thấy hai người chỉ khẽ gật đầu, coi như chào hỏi.

      Thi Nam Sênh liếc nhìn ta, bình tĩnh : "Chuyện họp báo với ký giả, tôi thay Thiên Tình cảm ơn ."

      " cần, tôi chỉ làm chuyện mình muốn làm. Thương lượng chuyện ngày mai họp báo với ký giả nhanh chút, lát nữa tôi còn phải đưa ấy mua lễ phục nữa." Lục Yến Tùng hất hất mặt về phía Vãn Tình.

      Vãn Tình kinh ngạc nhìn lại.

      Thiên Tình cũng nhìn Vãn Tình.

      Chị ấy quay lại với Lục Yến Tùng sao? Phải chăng vì chuyện của mình, nên chị lại bị Lục Yến Tùng uy hiếp?

      Nghĩ tới khả năng này, Thiên Tình cảm thấy đành lòng đứng nhìn chị như vậy. Nếu là thế, chi bằng để từ chối giúp đỡ của Lục Yến Tùng.

      Nhưng ngay sau đó thấy Lục Yến Tùng ôm chặt Vãn Tình vào ngực, cúi đầu với chị, "Ngày mai họp ký giả, em tham dự với thân phận là bạn , lẽ nào em cần mặc lễ phục sao?"

      Bạn ? Bởi vì hai chữ này mà tim Vãn Tình đập thình thịch. Môi run run nhưng lên tiếng phản bác.

      Qua ánh mắt, Thiên Tình nhận ra rung động của Vãn Tình rất ràng. Hai chị em từ cùng nhau lớn lên, vì vậy đôi bên đều rất hiểu nhau...

      ngờ...Giữa chị ấy và Lục Yến Tùng còn đơn giản như ngày trước nữa...

      ... ... …

      Bạch Thiên Thiên vừa bận bịu hoá trang, vừa cầm máy tính bảng ngừng lướt xem.

      Trợ lý ghé mặt qua, khá ngạc nhiên khi nhìn thấy nội dung màn hình, "Chị thích theo dõi web forum và microblogging của mình từ khi nào vậy?"

      "Tấm lòng của fan hâm mộ mà, đôi khi cũng nên xem chút." Bạch Thiên Thiên bĩu môi, xem chi tiết nội dung đăng web mà tâm trạng vô cùng tốt. trang web forum hầu hết đều bàn tán về chuyện của Cảnh Thiên Tình vào buổi sáng hôm nay, có chút vui sướng khi người khác gặp họa. Nếu là fan hâm mộ từ lâu chắc hẳn ai cũng biết gúc mắt giữa và Cảnh Thiên Tình. Giờ đây Cảnh Thiên Tình rơi vào kết cục như vậy, mọi người tự nhiên đều cảm thấy như được trút giận.

      "Giúp tôi tung thêm số tin nữa, đem chuyện năm đó Cảnh Thiên Tình đoạt bạn trai tôi và tôi bị vứt bỏ như thế nào, miêu tả càng thảm hại càng tốt." Bạch Thiên Thiên bĩu bĩu môi, phất phất tấm thiệp của fan hâm mộ.

      "Cái tấm thiệp này vẫn chưa đủ, tuy có thể xoa dịu tâm trạng nhưng vẫn chưa thể xả hết giận."

      Trợ lý đương nhiên hiểu chuyện gì, cầm máy vi tính qua rồi ra dấu ‘Ok’ bằng tay, "Yên tâm, chuyện này giao cho em."

      Mặc dù Bạch Thiên Thiên là người kiêu ngạo, loại chuyện như bị người ta cướp bạn trai, nếu phanh phui ra quả cũng chẳng tốt đẹp gì. Nhưng nếu loại chuyện này xảy ra ở giới giải trí lại khác...

      Tự dìm mình xuống thành kẻ yếu thế, bị người ta ức hiếp, nhất là bị người mới bắt nạt, bấy nhiêu đó cũng đủ để tranh thủ ít đồng tình và thương cảm của bạn xem đài. Cũng có thể đổi lấy thương tiếc của fan hâm mộ, đồng thời trút hết oán hận sang cho Cảnh Thiên Tình.

      Làm vậy, cần ra mặt nhưng vẫn có thể hại Cảnh Thiên Tình thân bại danh liệt. Nghĩ vậy nên tâm trạng Bạch Thiên Thiên rất tốt, dùng trạng thái tốt nhất để nghênh đón hoạt động cắt băng tiếp theo.

      Điện thoại của trợ lý vang lên, ta nhận nghe, sau đó chạy vào hớt hải , "Thiên Thiên, hay rồi! hay rồi!" ta lo lắng gọi, sắc mặt trắng bệch.

      "Chuyện gì khiến hoảng hốt như vậy? Có phải trời sập xuống đâu, bình tĩnh chút." Bạch Thiên Thiên dửng dưng .

      "Mới vừa rồi em nhận được điện thoại, ... ..."

      " gì?" Bạch Thiên Thiên cũng bị làm cho hứng thú, "Có gì mau, đừng ấp a ấp ứng nữa."

      "Ngày mai Lục Yến Tùng đứng ra mở cuộc họp báo với ký giả!"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :