1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng giám đốc, xin tha tôi! - Đoan Mộc Ngâm Ngâm (Full+ eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Trà Xanh

      Trà Xanh Active Member

      Bài viết:
      254
      Được thích:
      136
      Chương 147: Muốn mãi ôm em thế này - Cầu hôn lần nữa


      Thiên Tình khẽ cười ghé mặt tựa vào lòng , " ngang ngược."

      lười biếng miết miết vành tai xinh của , " chỉ muốn lúc nào cũng được nhìn thấy em thôi."

      Tim Thiên Tình nhảy lộp bộp. lời dư thừa nào nữa, vô thức giang hai cánh tay ra ôm lấy chặt.

      Cảm giác tim kề tim như thế này tuyệt...

      Dù cho làm gì, gì, chỉ yên lặng tựa vào nhau như thế này thôi, cũng cảm thấy thỏa mãn...

      ... ... ...

      Thiên Tình vốn nghĩ rằng đưa đến rạp chiếu phim xem phim.

      Nhưng nào ngờ...Lúc theo ra ngoài mới biết mình bị lừa rồi.

      Xe cứ thế chạy theo tuyến đường quen thuộc. Nghiêng mặt nhìn sang, Thiên Tình nhìn cây cối bên ngoài nhuộm ánh chiều tà.

      Lần cuối tới nơi này, thời gian qua bao lâu, Thiên Tình tưởng chừng như quên mất rồi.

      Vốn nghĩ mình hoàn toàn quên bẵng nơi này, nhưng...

      Vừa đến nơi, mới chợt nhận ra... chưa hề quên bao giờ…

      Thậm chí...Ngay cả những chuyện từng xảy ra giữa hai người, đều nhớ rất ràng.

      "Sao lại đứng thừ người ra thế?" Thi Nam Sênh từ xe bước xuống, thấy đứng thẫn thờ nhúc nhích, liền vòng qua đầu xe kéo tay .

      Thiên Tình chợt hoàn hồn. Tay bị nắm chặt dắt . Cảm giác ấm áp khiến cảm thấy trái tim cũng ấm lên, "Rất lâu tới đây, em cứ nghĩ mình quên rồi."

      "Quên rồi?" hỏi.

      cười lắc đầu, " quên. Hơn nữa, còn nhớ rất ràng." Nơi này, là nhà của . từng chung sống cùng ở chính ngôi nhà này...

      Sau đó...Cũng chính tại nơi này, bị nổi giận đuổi ra khỏi nhà. Trái tim lúc đó nguội lạnh như tro tàn, chưa bao giờ nghĩ tới ngày quay lại nơi đây.

      ... ... ... ...

      Thi Nam Sênh kéo vào trong nhà, bật lò sưởi lên.

      Hơi ấm lan tỏa bao quanh người . chợt có cảm giác ấm áp trước nay chưa từng có.

      " phải đưa em xem phim sao?" cười hỏi.

      "Muốn xem phim, cũng phải ăn cơm trước chứ." Thi Nam Sênh kéo sát lại người mình, môi dán lên viền tai thủ thỉ, “Lâu rồi được ăn cơm em nấu, tối nay nấu cho ăn, được ?"

      Được! Đương nhiên được! cầu của từ trước đến nay có năng lực chối từ.

      Hơn nữa...

      Lúc này, dùng giọng điệu như vậy, cảm giác này... càng thể câu ‘’ được.

      "Có nguyên liệu gì chưa?"

      "Đều chuẩn bị sẵn sàng rồi, ở trong bếp." ra... chuẩn bị từ trước rồi. Từ trước đến nay, chưa từng vào bếp chuẩn bị bất cứ thứ gì.

      "Vậy giờ em vào nấu ngay đây." Thiên Tình cởi áo khoác ra. Vừa vào trong bếp, vừa với : " ngồi nghỉ ngơi chút , em nấu nhanh thôi."

      "Ừ."

      Nhìn bóng lưng của , ánh mắt Thi Nam Sênh như mê đắm. ra...Tối nay cũng chẳng có gì đặc biệt cả. Chỉ là, đột nhiên muốn nhìn bóng dáng vì mình mà bận rộn...

      Lần trước được ăn đồ ăn nấu lâu như vậy rồi, nhưng mùi vị đó vẫn chưa hề tan biến...

      ... ... ... ...

      Thi Nam Sênh vào bếp giúp , mà ngồi xuống ghế sofa, giang rộng hai tay nheo mắt nhìn tới gian bếp mở ở phía trước. (bếp mở là kiểu nhà bếp nối liền với phòng khách, kg có ngăn chia ra, hình đăng cuối truyện)

      Bóng dáng của ngừng chuyển động trước mắt . Dáng vẻ cúi đầu rửa rau dịu dàng khó nó thành lời...điệu bộ thái thức ăn cũng vô cùng chuyên chú... như chìm ngập giữa gian của góc bếp ấm áp, khiến cảm thấy lòng mình mềm mại như tan chảy ra….

      Thi Nam Sênh nhìn đến ngây dại. Nhìn người phụ nữ mình thương vì mình mà bận rộn, đương nhiên đó là chuyện hạnh phúc nhất đời này rồi...

      Mặc dù làm gì cả, mặc dù chỉ nhìn như vậy thôi, cũng cảm thấy vô cùng yên lòng, vô cùng thỏa mãn...

      Ngay sau đó...

      cất bước vào phòng bếp, Thiên Tình chuyên tâm nấu canh nên chú ý đến .

      Thi Nam Sênh tiến lại gần, nhàng ôm từ phía sau.

      " làm em giật cả mình!" Thiên Tình giật mình hô tiếng, xoay mặt lại.

      "Sao tự nhiên vào đây làm gì? Trong đây toàn mùi dầu mỡ, ra ngoài ." Giọng êm dịu như bông khiến lòng người mềm ra.

      ôm chặt vòng eo nhắn của , cằm dựa vai , thào : "Chỉ muốn ôm em chút thôi."

      Trái tim Thiên Tình cũng tan chảy theo câu này của .

      Khung cảnh này, tuyệt diệu làm sao...

      Nếu như có thể, hy vọng được cùng như thế này cả đời...

      Nhưng mà...Cả đời dài như vậy, bọn liệu có thể sao?

      "Tiểu tinh." khẽ gọi . Giọng điệu này giống như thở dài vậy.

      "Dạ?" Lông mi khẽ run run, cả trái tim cũng run lên theo.

      Môi của như có như lướt qua mặt , " chỉ muốn mãi ôm em như thế này..." Ôm đến suốt cuộc đời này...

      Bàn tay cầm thìa của Thiên Tình khẽ run lên. Lời như lời thủ thỉ tâm tình, khiến chống đỡ được, " ...Có ?"

      "..." Thi Nam Sênh gật đầu. Hé môi, ngậm lấy vành tai như ngà như ngọc của .

      Trong lòng Thiên Tình ngập tràn hạnh phúc. Mặc kệ nồi canh nấu bếp, quay người lại nhàng vòng tay ôm lấy cổ .

      Ánh mắt sâu thẳm của như khóa chặt lại. Thiên Tình xúc động kiễng chân lên chủ động hôn .

      Thi Nam Sênh rên lên tiếng, sau đó ôm siết lấy , mạnh mẽ hôn sâu hơn.

      Hai người hôn đến mê muội, hôn đến điên cuồng. Cho đến khi nồi canh bếp sôi lên, phát ra những tiếng ùng ục, Thiên Tình mới miễn cưỡng hồi phục thần trí.

      "Chết rồi, em còn nấu canh..." Quần áo của trở nên lộn xộn mất rồi. Thậm chí, bàn tay của còn xấu xa luồn vào trong lớp áo của , xoa nắn bên mềm mại.

      Nghe thấy vậy, ánh mắt càng trở nên sâu thẳm. Bên trong chứa đầy ham muốn cùng niềm vui sướng, "Tạm bỏ qua cho em... Dù sao, tối nay chúng ta còn cả đêm dài."

      Lời mang ám hiệu khiến lòng người kinh động này khiến mặt Thiên Tình đỏ tới tận mang tai. Cúi đầu, vừa thẹn thùng vừa lúng túng sửa sang lại quần áo, đẩy cái, " mau ra ngoài , đừng làm phiền em nấu cơm..."

      Thi Nam Sênh lúc này mới nỡ mà buông ra, lưu luyến ra ngoài.

      Đến khi ra đến ngoài, ngồi xuống ghế sofa, bắt chéo chân đọc báo, Thiên Tình mới khẽ mỉm cười, rồi lại chuyên chú nấu ăn.

      ... ... ...

      chưa bao giờ ăn no và ngon miệng như tối nay. Thức ăn làm hầu như món nào cũng rất vừa miệng, như có chất kích thích vậy, làm Thi Nam Sênh ăn hết chén này sang chén kia.

      Thiên Tình chưa bao giờ có cảm giác hạnh phúc như lúc này, cười tươi tắn gắp miếng thịt gà vào bát của , "Ăn nhiều chút, sau này có cơ hội làm cho ăn tiếp."

      Thi Nam Sênh nghiêng mặt nhìn , " ngại việc mỗi ngày em đến nấu cho ăn đâu."

      Mỗi ngày? Thiên Tình chớp chớp mắt. có ý gì vậy?

      Còn chưa kịp lên tiếng hỏi lại, nghe Thi Nam Sênh tiếp: "Dọn qua ở chung với nha."

      " được." Thiên Tình lập tức từ chối theo phản ứng tự nhiên.

      Hai hàng lông mày của bỗng chốc chau lại.

      Chẳng lẽ...

      Chỉ có mình là muốn ở cùng , chỉ hận thể lúc nào cũng có thể nhìn thấy thôi sao?

      Nhất là mấy ngày công tác, thực đẩy nỗi nhớ mong của lên đến cực điểm.

      Thời gian còn ở Hàn Quốc, Thi Nam Sênh cũng từng điên cuồng nhớ nhưng như vậy...

      Nhưng bởi vì khi đó dầu gì cũng thường xuyên gặp , cho nên vẫn chịu đựng được. Sau đó trải qua thời gian ngắn ở bên nhau, mới phát , cảm giác nhớ mong ấy ngày càng mãnh liệt...

      "Thân phận giờ của em thể ở cùng như vậy được." Thiên Tình lập tức lên lập trường của mình, nghiêm túc giải thích cho hiểu.

      chút suy nghĩ liền đáp lời , "Vậy em rút lui khỏi ngành giải trí , cưới em!"

      Thiên Tình sững người. Mắt mở to chớp chớp. Dường như dám tin lời vừa , ngồi im rất lâu động đậy.

      Thi Nam Sênh nheo mắt, đặt đũa xuống, xoay người lại đối mặt với , "Em còn thừ người ra nữa, khách sáo đâu đấy!" Trong mắt bộc lộ nguy hiểm.

      "Em... Em có thừ người!" Thiên Tình lập tức lên tiếng.

      "Vậy lời vừa mới em nghĩ thế nào?" Thi Nam Sênh vừa hỏi vừa nhìn chằm chằm. cho có bất kỳ cơ hội trốn tránh nào.

      Thiên Tình trầm ngâm hồi. Cuối cùng...Lắc đầu…

      Thi Nam Sênh nheo mắt, " phải nhắc nhở em, em hai lần từ chối lời cầu hôn của rồi đấy."

      Thiên Tình đương nhiên muốn vậy. Nếu như có thể, cũng muốn lập tức gật đầu ngay!

      Nhưng mà...Lời cầu hôn của luôn rất khó hiểu. vẫn chưa hiểu hết tình cảm của , nếu cứ như thế mà đồng ý với , sợ... ngày nào đó chợt nhận ra bản thân chỉ là xúc động nhất thời...

      Rồi hối hận phải làm thế nào?

      Thiên Tình muốn cho thêm chút thời gian, cũng muốn giành thêm chút thời gian cho công việc của mình.

      Sợ nổi giận, đặt đũa xuống, làm nũng ôm lấy cổ , "Cầu hôn là chuyện hệ trọng, em muốn chỉ vì nhất thời xúc động mà quyết định như vậy." nghiêm túc nhìn , "Chờ đến ngày muốn cưới em về nha, rồi chúng ta bàn lại vấn đề này, có được ?" hỏi ý kiến của .

      Thi Nam Sênh hơi rũ mắt xuống dịu dàng nhìn khuôn mặt nhắn kia. ra, biết mình phải là nhất thời xúc động...Càng phải muốn lừa gạt tình cảm của ..

      Hai lần cầu hôn, có lẽ đúng là chưa suy tính kỹ càng. Nhưng ít nhất...Mỗi lần mở lời đều là lời xuất phát từ tận đáy lòng .

      Nhưng ra Thiên Tình cũng rất đúng. Cầu hôn là chuyện trọng đại, nghiêm túc, thế mà lại nôn nóng tùy tiện ra, hình như có chút thiệt thòi cho rồi...

      Ít nhất, cũng nên chuẩn bị nhẫn cho mới đúng. Cúi đầu mơn man lên cánh môi hồng của , gật đầu. "Được, lần này nghe em! Nhưng lần sau..." dừng lại chút, rồi bá đạo tiếp, " cho phép từ chối lần nữa!"

      ~~~~~~

      Bếp mở:

    2. Trà Xanh

      Trà Xanh Active Member

      Bài viết:
      254
      Được thích:
      136
      Chương 148: Rạp chiếu phim chỉ có hai người…


      Ăn cơm xong trời sẫm tối.

      Biệt thự xa hoa lộng lẫy trong bóng đêm toát lên yên tĩnh khiến lòng người an tâm đến lạ thường.

      Thiên Tình thu dọn xong xuôi rồi ra khỏi phòng bếp.

      Thi Nam Sênh thay chiếc áo phông hở cổ, từ hầm rượu dưới đất lên. Trong tay còn cầm chai rượu vang.

      "Chúng ta xem phim sao?" Thấy thay quần áo mặc nhà, Thiên Tình hỏi.

      " chứ. Em dọn dẹp xong chưa?"

      "Dạ rồi." Thiên Tình gật đầu.

      Thi Nam Sênh tới quầy bar, lấy hai ly rượu xuống, rồi ngoắc ngoắc Thiên Tình, "Đến đây."

      Thiên Tình qua, "Vậy chúng ta mau thôi, nếu muộn mất."

      gì, chỉ đưa ly rượu trong tay cho , sau đó hơi nghiêng người nắm tay dắt lên lầu.

      qua đoạn hành lang dài, rồi men dọc theo bể bơi ngoài trời, đưa đến căn phòng ở phía đối diện.

      Trước kia Thiên Tình từng ở đây thời gian, nhưng chưa từng lên đó bao giờ. Khi đó có thời gian lung tung, cũng dám tùy tiện tham quan phòng ốc nhà . Thế nên, lúc nhìn thấy rạp chiếu phim gia đình trước mắt, rất đỗi kinh ngạc.

      ... ... ... ...

      Trong gian rộng lớn, chỉ đếm được có khoảng sáu chiếc ghế dài nằm rải rác. Giữa mỗi đôi ghế dài có kê chiếc bàn chạm trổ tinh xảo. Màn hình rất lớn, hề thua kém màn hình ở rạp chiếu phim.

      Thiên Tình mở to mắt nhìn khắp căn phòng, "Trước đây em biết trong nhà còn có rạp chiếu phim như thế này."

      "Ừ. Trước đây có ai dùng cả. Về cơ bản chỉ là để trang trí thôi."

      “Vậy tức là...” Thiên Tình ngẩng mặt lên, ánh sáng mờ ảo của rạp chiếu phim chiếu vào đáy mắt , khiến nó càng thêm lấp lánh sáng rỡ, " với em là người đầu tiên xem phim ở đây?"

      Nhìn dáng vẻ hí hửng này của , Thi Nam Sênh đành lòng làm mất hứng.

      Nhưng cuối cùng… vẫn thành thực lắc đầu, "Em phải là người đầu tiên."

      "Ồ..." Thiên Tình khỏi có chút mất mát. Mình lại tự mình đa tình nữa rồi.

      Nhìn gương mặt xinh hơi xìu xuống, Thi Nam Sênh mím môi, cầm lấy ly rượu trong tay đặt lên chiếc bàn trà gần đó, rồi mới trả lời: "Lúc trước, từng có người đến đây xem phim với , nhưng chỉ để thử máy móc."

      Thiên Tình nhìn , "Là Bạch sao?" ấy là người duy nhất nghĩ đến. Trong lòng thoáng qua cảm xúc gì đó .

      Thi Nam Sênh khịt mũi cười, "Đương nhiên phải, là Thiệu Đàm."

      "Hóa ra là ấy." Thiên Tình nhịn được cười. Là suy nghĩ quá hẹp hòi rồi...

      Thừa biết vừa rồi hiểu lầm mình, hơi nhíu mày, biết nhưng vẫn cố hỏi: "Nếu , em tưởng là ai?"

      Thiên Tình đáp lời , tự tìm chiếc ghế dài ngồi xuống.

      Thi Nam Sênh hỏi thêm nữa, đến chỗ điều khiển máy, dựa theo sở thích của mà chọn bộ phim kinh điển.

      màn hình, hình ảnh của bộ phim Titanic nổi tiếng dần lên, Thiên Tình liền ngồi thẳng người dậy, chuyên chú xem.

      Thi Nam Sênh đến chiếc ghế bên cạnh, mà ngồi ngay xuống chiếc ghế ngồi. Hơi thở của phả lên mặt , khiến Thiên Tình cảm thấy trái tim đập rộn lên. Cánh tay rắn chắc choàng qua vòng eo thon thả của . Thiên Tình còn chưa kịp bị nhấc bổng đặt lên đùi mình.

      Thiên Tình hoàng hồn vội ôm chằm lấy cổ , " phải muốn xem phim sao?" Thiên Tình thực rất thích bộ phim Titanic này.

      "Cứ ngồi xem như thế này ." Thi Nam Sênh xoay người Thiên Tình lại, nhưng vẫn để ngồi lên đùi mình. lười biếng dựa người ra phía sau, cũng kéo theo cả Thiên Tình nằm lên ngực mình.

      Thiên Tình đổ mồ hôi lạnh. Như thế này mà cũng xem phim được sao?

      Hai người ngồi dựa gần nhau đến vậy, mờ ám như thế, tay còn ôm eo nữa, kiểu này sao có thể chuyên tâm để xem phim được nữa?

      "Xem được ?" Tiếng của Thi Nam Sênh vang lên bên tai . Ngón tay tùy ý vuốt ve phần tóc rơi xuống vai.

      Thiên Tình cố kìm nén tiếng lòng xao độg, miễn cưỡng gật đầu.

      màn hình to lớn, từng tình tiết của bộ phim dần ra.

      Cố gắng lờ người đàn ông có sức ảnh hưởng đến mình ở bên cạnh, Thiên Tình tập trung nhìn lên màn hình. vốn tưởng rằng nhất định Thi Nam Sênh ngoan ngoãn để yên cho , nhưng lần này... chỉ yên lặng ngồi đó, ngoại trừ nghịch tóc ra có hành vi quá phận nào khác.

      lúc sau...Hai người như chìm đắm vào tình tiết trong bộ phim. ai quấy rầy ai.

      Cho đến khi...

      Hốc mắt Thiên Tình đỏ lên, hít hít mũi, Thi Nam Sênh mới bật cười, siết chặt vào lòng. Cúi đầu nhìn thấy hai mắt ửng đỏ, dáng vẻ thương cảm như thỏ con mè nheo vậy.

      "Ngốc quá..." Thi Nam Sênh giơ tay lau giọt lệ nơi khóe mắt .

      Thiên Tình lúc này vẫn bị tình cảm hai nhân vật chính dành cho nhau trước khi chết làm cho cảm động, hơi giật mình khi nghe thấy giọng đầy vẻ cưng chiều vang lên bên tai.

      Rút sâu người vào lòng , áp mặt lên ngực , lắng nghe nhịp tim vững chãi, bình ổn của , "Em thích bi kịch..." Thiên Tình buồn bã mở miệng. Bộ phim này xem biết bao nhiêu lần, nhưng mà...Mỗi lần xem lại, cảm xúc thương xót cùng tiếc nuối vẫn cứ dâng trào trong lòng , vương vấn mãi tan.

      Hành động này của khiến Thi Nam Sênh cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Siết chặt vòng tay ôm trọn vào lòng.

      "Đây chỉ là phim thôi." nhè vỗ lưng như dỗ dành đứa trẻ. Giọng của rất dịu dàng.

      "Phim cũng vậy, nội dung rất cảm động..." Thiên Tình tựa hẳn vào lòng .

      "Vậy lần sau nếu có xem, chúng ta đổi lại xem hài kịch nhé." Thi Nam Sênh đề nghị.

      "Dạ." Thiên Tình mỉm cười. lòng mà , dù cho có bi thương hơn nữa, nhưng có ở bên cạnh, Thiên Tình cảm thấy hạnh phúc và mãn nguyện.

      "Kết cuộc của phim cũng xem nhiều lần rồi, hôm nay đừng xem nữa." Thi Nam Sênh vừa , vừa hơi nhỏm người dậy, thành thạo mở ra nắp chai rượu vang, "Chúng ta uống chút rượu nha."

      Dưới ánh đèn mờ ảo, bóng dáng của mồn chiếu vào trong mắt . Mỗi động tác đều toát lên sức hút vô cùng quyến rũ.

      Nhìn thứ chất lỏng tỏa ra hương thơm đậm đà rót đầy vào ly, Thiên Tình kiềm được nhớ tới lần trước bảo mình dùng môi mớm rượu cho .

      Trái tim bỗng chốc đập rộn ràng, vội vàng tính chuyển tầm mắt sang hướng khác lúc này bất ngờ xoay người lại, vừa vặn chạm phải đôi mắt sáng ngời lấp lánh của . Đáy mắt sâu thẳm lóe lên tia sáng rạo rực, tự mình nhấc ly rượt lên đưa tới tận tay .

      Bên tai là khúc nhạc đệm “RMS Titanic” êm ả du dương. Giọng của khe khẽ xen lẫn tiếng nhạc càng thêm rung động lòng người, " nghĩ lung tung gì vậy?"

      "... có." Thiên Tình ngồi thẳng người dậy, vội nhận lấy y rượu, chột dạ nhấp hớp. Cúi thấp đầu, muốn dùng hành động này để giấu chột dạ của mình.

      Nhưng tầm mắt của cứ như thể nhìn thấu mọi suy nghĩ của , cuối cùng thâm tình nhìn chớp mắt, " nghĩ gì?"

      "Em...Em chỉ nghĩ tới nội dung của bộ phim xem thôi."

      " sao?" Đương nhiên tin. Bàn tay từ từ di chuyển lên mặt Thiên Tình. Đầu ngón tay như mang theo độ nóng tưởng chừng muốn thiêu đốt người, dịu dàng vuốt ve gò má mịn màng của .

      "Vậy tại sao em lại đỏ mặt hả?"

      Thiên Tình cảm thấy nơi nào có ngón tay lướt qua, làn da như có lửa đỏ càn quét, nóng đến khiến run sợ, " bậy, em đỏ mặt hồi nào chứ?" Nhất định là ấy gạt mình. Đèn đuốc thế này, dù cho có đỏ mặt nữa, làm sao có thể nhìn ra được. Thiên Tình đưa tay gỡ bàn tay sờ soạng của xuống, giữ chặt trong tay mình.

      vẫn để yên tay mình trong tay , xấu xa nhìn hỏi, "Nghĩ đến chuyện uống rượu lần đó?"

      "Em có..." Giọng của lí nhí như muỗi kêu.

      Thi Nam Sênh nhích tới gần, dùng tay trống còn lại lấy ly rượu trong tay ra. Ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm gương mặt nhuốm hồng bởi chất cồn, "Vậy là nghĩ đến chuyện hôn môi kia rồi?"

      " phải!" lập tức phủ nhận, chột dạ mở to mắt nhìn . Ông tướng này, sao có thể dễ dàng đoán đúng tâm tư của như thế chứ?

      chỉ cười cười hỏi nữa, hé môi nhấp ngụm rượu.

      Thiên Tình có loại dự cảm chẳng lành. Quả nhiên...

      bỗng nhiên cúi đầu, cả gương mặt lập tức phóng lớn kề sát mặt . còn chưa định thần môi áp lên môi .

      Có chút lành lạnh, còn có hương thơm thoang thoảng của rượu, khiến Thiên Tình choáng váng xây sẩm. Cảm nhận được hương thơm quanh quẩn nơi khóe môi. khó kìm lòng nổi hé mở đôi môi theo bản năng.

      Khoảnh khắc đôi mắt khép lại, nhìn thấy vẻ mặt hài lòng của , như khen ngợi rất ngoan vì phối hợp...

      Chất lỏng của rượu từ môi lưỡi dần dần tan chảy hòa vào khoang miệng . Hương vị lành lạnh xen lẫn hơi thở thơm mùi bạc hà thuộc về .

      Khi lưỡi di chuyển đưa rượu trong miệng mình sang miệng , Thiên Tình hít sâu hơi, theo phả xạ tự nhiên mà nhấm nháp thưởng thức đầu lưỡi mang theo hương thơm tươi mát say đắm lòng người.

      Chỉ hành động nho này thôi cũng đủ khiến cho Thi Nam Sênh nghẹt thở. lập tức mút chặt đầu lưỡi , sau đó điên cuồng trao cho nụ hôn nồng cháy.

      Hương thơm của rượu hòa quyện giữa hơi thở của hai người. Thiên Tình như người say, đến cả suy nghĩ cũng mơ màng hỗn loạn.

      màn hình trình chiếu đến đoạn cuối của bộ phim, nhưng Thiên Tình còn tâm trí để xem tiếp nữa, chỉ mải miết đắm chìm trong hơi thở vương vất hương rượu nồng nàn của ...

      Cũng chẳng biết nụ hôn kéo dài trong bao lâu, mới đặt ly rượu trong tay xuống, tay còn lại luồn vào mái tóc dày óng ả của . Cơ thể bé của Thiên Tình bị Thi Nam Sênh áp sát vào ghế dựa. Áo người cũng ngay tức khắc bị đẩy lên cao.

      Da thịt trắng ngần nõn nà, cùng đôi gò bồng căng tròn lập tức phơi bày ra trước mặt. biết là do men rượu, hay bởi vì nụ hôn kéo dài quá lâu, nên khắp cơ thể Thiên Tình đều nhốm vẻ hồng hồng trong vô cùng xinh đẹp. Thêm vào cùng dáng vẻ thẹn thùng, phảng phất như muốn lấy mạng người ta.

      Mắt Thi Nam Sênh càng mênh mông thăm thẳm, hơi cúi đầu hé môi ngậm lấy nụ hồng be bé xinh xinh.

      "Ưm..." hít sâu hơi, gấp gáp thở hổn hển, tay bấu chặt lên vai .

      Miệng Thi Nam Sênh ngậm mút nụ hoa run run, sau đó nhay cắn nhè , liếm láp mơn trớn vòng quanh bầu ngực.

      Thiên Tình khó chịu ưỡn người để tránh né dày vò của , nhưng hành động đó của càng đẩy cơ thể mình sâu vào miệng .

      cũng vậy, sao có thể bỏ qua phúc lợi này? Môi lưỡi vờn qua vờn lại giữa hai bầu ngực vun cao. Thậm chí còn xấu xa tạo ta thanh mút chùn chụt, mờ ám tới nỗi khiến Thiên Tình mắc cỡ quá phải ngoảnh mặt sang hướng khác. Hai nụ hồng mềm mại bị trêu chọc trở nên căng cứng vểnh cao, trông vô cùng hấp dẫn.

    3. Trà Xanh

      Trà Xanh Active Member

      Bài viết:
      254
      Được thích:
      136
      Chương 149: Hạnh phúc khi được ...


      Rạp chiếu phim rộng lớn nhất thời bị khỏa lấp bởi hơi thở mờ ám của đôi trai . Nhiệt độ cũng dần nhanh chóng tăng cao...

      Ánh đèn mờ ảo càng làm nổi bật đáy mắt sâu hút nhuốm màu dục vọng của người đàn ông, đôi gò má thẹn thùng ửng hồng...

      Giữa màn đêm diễm lệ như vậy, giữa bầu khí lãng mạn như thế, hai người quấn chặt nhau như còn biết chung quanh….

      Mồ hôi tuôn đầm đìa như tắm thấm ướt cơ thể cả hai. Hơi thở dồn dập gấp gáp hòa quyện cùng nhau. Cả hai dán sát chừa khe hở, lưu luyến triền miên chiếc ghế dài rộng.

      mặt đất...vương vãi đầy quần áo cả nam lẫn nữ...

      Bàn tay người đàn ông như ngọn đuốc dao động từng tấc da thịt mịn màng nõn nà.

      Đôi chân thon thả của Thiên Tình quấn lên vòng eo rắn chắn, mặc cho mạnh mẽ dùng sức chen chúc vào bên trong cơ thể .

      Người đàn ông bắt đầu buông thả dục vọng của mình, đánh chiếm địa phương thần bí hết lần này sang lần khác.

      Nương theo mỗi động tác của là tiếng rên rỉ đê mê của người con

      Màn đên trôi qua giữa bầu khí vô cùng lãng mạn tuyệt diệu...

      ***

      Sáng ngày hôm sau.

      Lúc Thi Nam Sênh mơ màng tỉnh lại, cảm thấy giữa khuỷu tay trống trải kỳ lạ. Tuy chưa tỉnh hẳn, nhưng tay vẫn vô thức sờ soạng sang bên cạnh.

      Bên đó... tồn tại của mà chỉ còn hơi thở thoang thoảng mà Thiên Tình để lại. Trong lòng bỗng cảm thấy hụt hẫng trống vắng, cơn buồn ngủ cũng lập tức tan biến.

      Vội vàng bò xuống giường, sốt ruột bước nhanh ra mở cửa phòng. Nghe thấy dưới lầu có tiếng động, nỗi trống trải mất mát mới tức bị quét sạch còn dấu vết...

      Trong phòng bếp văng vẳng tiếng xả nước. Tuy chưa xuống lầu, nhưng vẫn có thể mường tượng ra được dáng vẻ bận rộn của khi ở phòng bếp. vội vã xuống mà chỉ lười biếng tựa vào thành lan can bằng gỗ để thưởng thức lắng nghe tiếng động ở dưới lầu.

      Trong lòng bỗng cảm thấy, cái được gọi là hạnh phúc chỉ đơn giản là thế này đây…

      Trước đây luôn theo đuổi mải miết tím kiềm nhưng cuối cùng có được, có lẽ, chính là vì...người con có thể mang đến hạnh phúc cho , mãi đến hôm nay mới xuất

      ... ... ...

      Thả hồn hoang cho tới khi điện thoại reo, Thi Nam Sênh mới giật mình trở về phòng của mình. Sau khi nhìn thấy dãy số hiển thị màn hình mới nhận nghe.

      Đầu bên kia vọng đến tiếng của bà Thi, “Con dậy chưa?”

      "Dạ. Vừa dậy ạ." Giọng của tràn đầy sức sống hơn bao giờ hết. Với tay lấy từ trong tủ ra món đồ, vừa chuyện với mẹ vừa vừa xuống lầu.

      "Hôm nọ mẹ có xem tin tức, nghe người ký hợp đồng làm người đại diện cho công ty là Thiên Tình? Chuyện đó có ?" Trong giọng của bà Thi dường như có chút vui mừng khi biết được chuyện này.

      Thi Nam Sênh biết xưa nay mẹ rất mến Thiên Tình. Vì thế nên khi thấy công ty hợp tác với , bà khỏi có phần vui vẻ.

      ". Sao vậy mẹ? Đây là lần đầu tiên mẹ điện thoại cho con hỏi thăm về chuyện của công ty."

      "Đương nhiên nguyên nhân chính là vì con bé Thiên Tình kia rồi. Tụi con gặp nhau chưa? Nó có chịu tha thứ cho con ?"

      "Gặp rồi. Về phần tha thứ ấy ..." Thi Nam Sênh xuống lầu, đứng ngoài phòng khách nhìn tới bóng dáng trong bếp.

      Lúc này cũng nghe được tiếng động, từ trong bếp nhìn về phía , nở nụ cười vô cùng ngọt ngào rạng rỡ.

      cũng khẽ cười theo, "Dạ. Có lẽ chịu tha thứ cho con rồi."

      sao? Vậy tốt quá rồi! Vậy con hỏi thử nó xem tại nó có bạn trai chưa? Nếu chưa có con vẫn còn cơ hội. Còn nếu có rồi, dù đáng tiếc nhưng cũng đành chịu vậy..."

      Bạn trai? Thi Nam Sênh nhếch môi, "Mẹ, ấy có bạn trai rồi."

      Nghe được con trai mình thế, bà Thi thở dài rồi cằn nhằn: "Mẹ rồi mà con chịu nghe, tốt như thế mà con chẳng biết quý trọng. Bây giờ con bé có bạn trai rồi biết phải làm sao đây? Đừng tưởng rằng mẹ biết bụng dạ con nghĩ gì. Mấy tháng qua, tình cảm của con dành cho nó ra sao, đều viết hết cả lên mặt con rồi.”

      Thi Nam Sênh giải thích ngay, vừa ngoắc tay bảo Thiên Tình sang đây vừa nghe mẹ già lãi nhãi cằn nhằn.

      Thiên Tình tắt lò nướng, thấy Thi Nam Sênh ngoắc mình, nghi ngờ qua.

      Thi Nam Sênh lập tức ôm vào lòng, nghe mẹ bên kia vẫn ngừng lằn nhằn, cười , "Mẹ, ấy có bạn trai rồi. Có điều, con hề cảm thấy tiếc nuối gì cả."

      "Con..." Bà Thi tính quở mắng con trai phen, ngay sau đó, vì lời kế tiếp của con trai mà những lời muốn ra đều ngậm lại ở bên môi.

      "Bởi vì..." Thi Nam Sênh ngập ngừng chút, cắn viền tai mềm mại của Thiên Tình cái, "Bạn trai của ấy chính là con trai của mẹ đấy!"

      Thiên Tình ghé mặt áp lên vòm ngực , thế mới biết điện thoại với bà Thi. Cũng tò mò vểnh tai lên nghe ngóng, nghe giọng của bà Thi ở bên kia có phần hơi xúc động.

      " sao? Con gạt mẹ chứ?"

      "Nếu mẹ tin, vậy trực tiếp hỏi ấy ." Thi Nam Sênh dứt khoát đem điện thoại áp vào tai Thiên Tình, cười với : " cho mẹ biết, em là bạn của ."

      Mặt Thiên Tình bỗng chốc đỏ lựng. Mấy chuyện này phải thường phái nam sao, sao lại bắt chứ?

      "Thiên Tình, là con sao?"

      "Bác Thi." Thiên Tình nhanh chóng đáp lại. Từ lâu muốn đến thăm bà, nhưng cứ trì hoàn mãi tới nay vẫn chưa có cơ hội.

      “Nghe A Sênh , con là bạn của nó, nó dọa bác chứ?” Bà Thi vui sướng đến còn lời nào để diễn tả, trực tiếp thẳng vào chủ đề.

      Thiên Tình liếc nhìn Thi Nam Sênh, Thi Nam Sênh vòng tay ôm từ phía sau, chạm môi lên cổ , "Ngoan, cho mẹ biết . Nếu , mẹ còn cho rằng gạt mẹ ấy."

      Thiên Tình vô cùng khó xử, hơi thở của cứ quanh quẩn bao trùm toàn bộ các cơ quan cảm giác của . Nắm chặt điện thoại, cố gắng nhịn xuống nhịp tim rối loạn, Thiên Tình hơi nghiêng mặt để né tránh quấy rầy của .

      Nhưng môi lưỡi vẫn chịu tha cho , còn thầm bên tai những lời tinh quái: "Sao chuyện? Mẹ đợi sốt ruột lên rồi kìa..."

      Thiên Tình biết cố tình quấy nhiễu mình, cộng thêm nghe được bà Thi ở đầu bên kia giục liên tục, tránh được nên đành miễn cưỡng lên tiếng: "Dạ... con ở cùng ấy ạ."

      " ở cùng nhau hả?" Bà Thi nghe tin cười rất vui vẻ.

      Thiên Tình cũng cười theo, "Dạ. Từ lúc về đến nay con cũng định tìm cơ hội sang thăm bác."

      “Muốn thăm bác có gì đâu khó chứ. Mấy hôm nữa bảo A Sênh đưa con về đây. Cũng lâu rồi có gặp con, bác xem ti vi thấy con dạo này ốm nhiều. Có phải ăn uống điều độ hay ?”

      “Dạ có. Chỉ là sắp tới có buổi trình diễn, công ty cầu giảm cân để giữ dáng ạ.”

      “Con gầy vậy chưa đủ hay sao? Nếu còn để ốm nữa, e là gió thổi cũng bay luôn đó.” Bà Thi đau lòng .

      Sau đó điện thoại bị Thi Nam Sênh vươn tay giành lại, "Mẹ, mẹ yên tâm , con nuôi ấy béo lên lại."

      Bà Thi cười trêu con trai, "Nghe giọng điệu này của con, quả khác xa với ngày trước. Có bạn rồi nên cũng biết cách quan tâm người khác."

      "Đây phải là điều mà mẹ luôn mong muốn sao?" Thi Nam Sênh hờ hững , cằm tựa lên vai Thiên Tình.

      "Ừ. Nếu tụi con quyết định sống cùng nhau, sau này mặc kệ có như thế nào, con cũng phải đối với Thiên Tình cho tốt đấy. được ức hiếp con bé thêm nữa. Nếu , mẹ tha thứ cho con đâu!" Bà Thi cảnh cáo.

      Thi Nam Sênh liếc nhìn sang Thiên Tình, nhíu mày cười cười, "Mẹ, con mới là con trai của mẹ kia mà."

      "Còn Thiên Tình tương lai trở thành con dâu của mẹ!"

      "Con dâu?" Thi Nam Sênh cố ý nhấn mạnh lại hai chữ này, đáy mắt sáng rực cúi nhìn người trong lòng. Tay vân vê mái tóc dài mượt mà của .

      Thiên Tình nghe hai người họ bàn sang vấn đề này, khỏi giật mình. Còn bắt gặp ánh mắt đó của , nhịp tim càng tăng tốc lợi hại hơn. Chưa bao giờ nghĩ tới, giữa họ có ngày hôm nay...

      "Con trai của mẹ vẫn chưa đủ tiêu chuẩn để cưới ấy về nhà." Trong giọng của Thi Nam Sênh có phần trách giận.

      Thiên Tình mở to mắt nhìn . Sao có thể như vậy với bà Thi? phải như lời .

      "Chẳng lẽ Thiên Tình vẫn còn giận con?"

      "Cũng gần như vậy. Con vừa cầu hôn với ấy tối hôm qua, kết quả lại bị từ chối lần nữa." Thi Nam Sênh như trẻ con bị bắt chẹt chạy tìm phụ huynh cáo trạng.

      Thiên Tình giận dỗi véo bàn tay nghịch tóc cái, hất tay và rời khỏi ngực , xoay người vào phòng bếp. Quyết định thèm đếm xỉa tới nữa.

      Thi Nam Sênh nheo mắt cười nhìn theo bóng lưng mảnh khảnh. này, đúng là càng ngày càng có tính cách.

      "Đó là vì con chưa đủ chân thành." Bà Thi hiến kế cho con trai, "Là con ai cũng thích lãng mạn mơ mộng, lần sau nếu con cầu hôn, nhất định phải chân thành và lãng mạn hơn chút. Vậy mới khiến cho đối phương thể từ chối được."

      Lãng mạn, chân thành? Thi Nam Sênh ngẫm nghĩ về bốn chữ này. Chân thành có. Nhưng còn lãng mạn ... cầu hôn những hai lần, hoàn toàn hề có chút xíu nào liên quan đến hai chữ này. Chẳng trách ấy cự tuyệt mình cũng phải...

      ... ... ...

      Sau khi cúp điện thoại, Thi Nam Sênh vào phòng bếp.

      Thiên Tình lấy bánh mì nướng ra, phủ lên lớp sốt cà chua.

      Thi Nam Sênh nhìn do dự lúc, sau đó lên phía trước rồi dừng chân ngay sau lưng .

      Thiên Tình bận rộn lo múc súp ra nên quay đầu lại mà chỉ với , " mau ra phòng ăn ngồi đợi em chút, em làm cũng gần xong rồi. Em dọn ra ngay thôi, nếu trễ giờ làm đó."

      Chốc nữa còn phải đến công ty để gặp nhà biên kịch trao đổi về kịch bản mới.

      Thi Nam Sênh như nghe lời , ngược lại lấy từ trong túi ra món đồ mà trước khi xuống mang theo. Vươn tay vòng qua cần cổ trắng ngần của cổ.

      Thấy ngực chợt lạnh, Thiên Tình cúi đầu nhìn thấy món đồ quen thuộc nằm cổ mình, "Đôi Cánh Thiên Sứ?" kinh ngạc thôi. Đưa tay sờ lên viên kim cương mát lạnh, nghiêng mắt qua nhìn .

      Hóa ra vẫn còn giữ nó... còn tưởng, vứt nó từ lâu rồi...Hoặc có lẽ, tặng cho người khác rồi cũng nên...

      " vẫn luôn giữ nó." Thi Nam Sênh nhìn . Viên kim cương lấp lánh càng khiến cho da thịt mịn màng trắng trẻo của bừng sáng như bạch ngọc.

      "Em cho rằng... Nó mãi mãi thuộc về em." Thiên Tình bồi hồi xúc động.

      Thi Nam Sênh nhếch môi, " , cũng từng cho rằng, nó thuộc về em."

      Thiên Tình ngẩng đầu lên nhìn .
      h
      Thi Nam Sênh vươn tay véo chóp mũi thon thon của cái mạnh coi như trừng phạt, "Lúc em lời nào mà bỏ , trong lúc tức giận vứt nó ."

      Thiên Tình bụm chóp mũi bị véo đau đỏ lừ, trợn to mắt , "Lãng phí quá!"

      Thi Nam Sênh nhìn dáng vẻ tiếc của của mà phì cười, "Thế nên, phải kiếm trở về rồi sao? Có điều..." ngập ngừng chút, "Lần sau nếu em còn hành động như thế nữa, vứt đấy."

      Thiên Tình cười tủm tỉm. Mi mắt cong cong sáng ngời như trăng rằm, "Em bỏ vậy nữa đâu mà." Vuốt ve ‘Đôi Cánh Thiên Sứ’ ngực, nghiêm túc cam đoan.

      Đây là lần đầu tiên ấy tặng quà cho mình, cũng là món quà có ý nghĩ đặc biệt nhất.

      Mặc dù...Khi đó đưa dự tiệc, tặng quà cho , nhưng hoàn toàn phải xuất phất từ tình cảm lòng.

      Nhưng tất cả những điều đó, đều ảnh hưởng đến quý trọng của đối với món quà này.

      ... ... …

      Buổi sáng cả hai cùng ăn điểm tâm sáng do chính tay làm. Niềm hạnh phúc ấy, đương nhiên cần cũng biết.

      " đưa em đến công ty trước." Thi Nam Sênh mở cửa xe, Thiên Tình ngoan ngoãn ngồi vào.

      "Chúng ta tiện đường, có làm trễ việc của ?" Thiên Tình lo ngại hỏi.

      Thi Nam Sênh cài dây an toàn cho xong mới , “ là ông chủ, thỉnh thoảng đến muộn cũng ai dám gì. Huống chi, hôm nay có cuộc họp nào, nên cũng thoải mái được chút.”

      Thiên Tình nghe vậy mới lòng.

      ... ... ...

      Hai người mải lo đắm chìm trong niềm vui ngọt ngào hạnh phúc, vì thế nên ai phát ánh đèn lóe sáng chớp lên ở phía sau.

      Cameras chụp lại được cận cảnh từ lúc hai người tay trong tay bước ra từ căn biệt thự, sau đó lên xe...Còn có nụ hôn tạm biệt nồng nàn kìa...

      ... ... ...

      Buổi họp báo của 'Daisy Story' chính thức bắt đầu.

      Thiên Tình chậm rãi xuất giữa muôn ánh đèn rực rỡ. Lần đầu tiên đứng trước vô số ống kính quay thế này, tuy trong lòng cũng thấy hơi lo lắng, nhưng Thiên Tình biểu nó ra ngoài. Chỉ mỉm cười dịu dàng giao lưu với giới truyền thông.

      "Cảnh Thiên Tình, chỉ là người mới vào nghề, vì sao được chọn những hai lần làm người mẫu đại diện cho buổi trình diễn long trọng sắp tới của Thi thị? Là do có bí quyết gì sao?"

      "Hay đúng như bên ngoài đồn đãi, ra chỉ dựa vào mối quan hệ với Thi tổng nên mới được chọn?"

      "Theo điều tra, trước kia có con riêng với Thi tổng, cũng nghe còn từng bán thân làm tình nhân cho Thi tổng nữa, biết những chuyện đó có ?"

    4. Trà Xanh

      Trà Xanh Active Member

      Bài viết:
      254
      Được thích:
      136
      Chương 150: Hẹn đến nhà…


      "Công ty đầu tư cho nghiệp diễn viên của , mà giờ chuyện quá khứ của bị đào bới lên khó xử thế này, cảm thấy thế nào?"

      "Với hình tượng đó của , hơn nữa còn làm người đại diện cho 'Daisy Story', sợ ảnh hưởng đến danh tiếng của Thi thị sao?"

      Sắc mặt Thiên Tình khẽ biến đổi. ngờ, mới chỉ ra mắt gặp phải màn truy vấn khốc liệt thế này.

      Giới truyền thông lợi hại , chuyện xa xưa cũ rích cỡ nào sớm muộn gì cũng bị đào bới lên. Nhưng ngờ nó lại đến nhanh như vậy...

      So với lo lắng cho tương lai tiền đồ của mình, thấy lo sợ ảnh hưởng đến 'Daisy Story' của Thi thị nhiều hơn.

      Ngay sau đó, bao nhiêu câu hỏi cay nghiệt hơn nữa đều tuôn trào như thác lũ.

      Lăng Phong vội vàng chạy tới, hiển nhiên ta rất có kinh nghiệm xử lý những vụ việc như thế này. chút lo lắng hay ái ngại mà còn chuẩn bị bước lên để giải quyết, nhưng lúc này bỗng nghe được giọng nam trầm ổn vang lên.

      Trong nháy mắt...toàn bộ tiếng động như đông cứng lại.

      "Quý vị, về chuyện Thiên Tình bán cho tôi làm 'tình nhân' như quý vị vừa , dường như có phần thỏa đáng lắm."

      Là Thi Nam Sênh...

      từ tốn bước ra giữa đoàn người, chậm rãi tới. Từ xa nhìn thẳng tới Thiên Tình.

      Sao có thể là ? Buổi họp hôm nay do Mike phụ trách, phải chuẩn bị cho buổi hội nghị sao? Thiên Tình ngỡ ngàng nhìn bóng dáng cao lớn được phong tỏa bởi luồng sáng của ánh đèn.

      người mặc bộ Âu phục cắt may tinh tế sang trọng, làm nổi bật dáng người cao ráo đĩnh đạc. Hai tay đút hờ hững trong túi, ung dung đến chỗ Thiên Tình.

      Khi tầm mắt hai người giao nhau. thầm trao cho ánh mắt như lời nhắn nhủ ‘đừng lo lắng’.

      Cảm nhận được ánh mắt đó, hiểu sao trái tim Thiên Tình bỗng nhiên thấy yên ổn lại. Giống như, có loại ma lực rất thần kỳ.

      Cuối cùng dừng lại đứng ngay cạnh . Đèn flash nhấp nháy, hàng loạt ống microphone chen chúc nhau đưa đến trước mặt Thi Nam Sênh.

      "Hẳn quý vị cũng biết, lâu trước đây, khi Thiên Tình ra mắt bộ sưu tập ở sân khấu T của Thi thị chúng tôi. Nhưng ngày hôm đó..." Thi Nam Sênh ngừng lúc, sau đó mới tiếp, giọng bất chợt chùng xuống, có vẻ như xót thương, " đáng tiếc, bởi vì việc ngoài ý muốn nên đứa bé của tôi và Thiên Tình cũng vì vậy mà còn."

      Đây là lần đầu tiên chủ động nhắc lại chuyện này ở trước mặt công chúng và giới truyền thông. Hiển nhiên...Giới truyền thông ngay lập tức hừng hực sôi trào như bị dội bom.

      "Thời điểm đó, Thiên Tình chính là vị hôn thê của tôi, sao qua lời quý vị lại chuyển thành ‘nhân tình’ vậy chứ?" Thi Nam Sênh giúp Thiên Tình giải vây.

      "Vậy, nếu là như vậy, xin hỏi tại sao sau đó hai người đến với nhau?"

      "Là vì Cảnh Thiên Tình còn đứa bé nữa, nên mới bị bỏ rơi hay sao?"

      "Hôm nay Thi thị lại phá lệ tuyển chọn ấy, hẳn là vì niệm tình xưa nghĩa cũ sao?"

      ... ... …

      Hàng loạt các vấn đề, Thi Nam Sênh đều đối đáp trôi chảy, " ra , lý do mà khi đó chúng tôi đến với nhau, phải vì Thiên Tình còn đứa bé nữa, mà là..." hơi ngập ngừng rồi nhìn sang Thiên Tình.

      Ánh mắt đó, khiến tất cả các phóng viên đều nín thở chờ đợi.

      " , người bị bỏ rơi chính là tôi!"

      Lời vừa cất lên khiến cho bầu khí dấy lên từng trận xôn xao.

      Ngay cả Thiên Tình cũng giật mình ngỡ ngàng.

      "Nỗi đau mất con, tôi nghĩ, loại chuyện này, chắc hẳn mọi người ai cũng đều hiểu được. có người làm mẹ nào có thể chịu nổi đả kích như vậy."

      Nhắc tới chuyện này, thần sắc Thiên Tình lập tức ảm đạm buồn bã. Nếu đứa bé vẫn còn bây giờ có lẽ tròn ba tháng mười ngày rồi...

      "Khi đó, bởi vì bảo vệ tốt con của mình, ấy cảm thấy tự trách, cuối cùng mới lựa chọn rời khỏi cái thành phố đau lòng này mà bỏ sang Hàn Quốc."

      " ngờ trong hoàn cảnh rất ngẫu nhiên, ấy đầu quân sang công ty Wesley. Theo như lời ấy , đó chính là nơi khởi đầu cho cuộc sống mới."

      Thiên Tình lắng nghe câu chuyện cổ tích mà vì mình biên soạn, sau đó dò xét nhìn tới nhóm phóng viên ở phía trước.

      Quả nhiên...Mọi người ai còn đặt ra những câu hỏi cay nghiệt soi mói nữa. Ngược lại còn bắt đầu có phần cảm thông cho cảnh ngộ mất con của .

      "Về phần quý vị việc ấn định làm người đại diện cho Thi thị lần thứ hai, đó hoàn toàn phải là ý kiến của tôi. Sở dĩ tại sao phải lựa chọn làm người mẫu cho bộ sưu tập mới lần nữa này, hãy để cho nhà thiết kế Mike tự lên suy nghĩ của mình, tiện thể cũng để Cảnh đây lên tiếng xem ấy có bí quyết gì." Dứt lời, Thi Nam Sênh khẽ gật đầu, rồi lách ra khỏi đám đông xuống.

      Thiên Tình nhìn bóng lưng biến mất trong tầm mắt mà trong lòng có loại an tâm khó diễn tả bằng lời.

      Nam...Cảm ơn xuất .

      "Cảnh Thiên Tình, lời của ông Thi đều là sao?"

      Thiên Tình giỏi về khả năng dối. Lăng Phong ở phía dưới nháy mắt với liên tục.

      Thiên Tình chỉ cười cười, ánh mắt chân thành nhìn mọi người, "Chuyện quá khứ đối với tôi mà , nó cũng như vết sẹo vậy. Và nay vết sẹo ấy lành miệng rồi. Mặc kệ như thế nào, dù trong quá khứ hay tại, dù ở cuộc sống sinh hoạt hay trong công việc cũng thế, tôi cũng rất cảm ơn Thi. Đối tượng lần này cho bộ sưu tập 'Daisy Story', tôi tin chắc rằng thể chỉ dựa mấy chữ ‘tình xưa nghĩa cũ’ mà quyết định. Xưa nay Thi tổng luôn là người công tư phân minh ràng."

      "Vì để cho mọi người tin tưởng tôi hơn, cũng tin tưởng quyết định của Thi thị, tôi gắng hết sức làm tốt công việc của mình sau này." Trong mắt chấp chứa tự tin cùng kiên định.

      Đến cả Lăng Phong mà cũng nhìn thẫn thờ. ta thể thừa nhận, đây chính là dũng khí và niềm tin mà Thi Nam Sênh mang đến cho . Sức mạnh của tình quả nhiên thể xem thường...

      "Lời , đâu đâu cũng có ý muốn bảo vệ Thi tổng. Ngược lại Thi tổng cũng vậy. Phải chăng đến bây giờ hai người vẫn còn qua lại với nhau?" Có người đặt câu hỏi.

      Thiên Tình do dự lúc, biết mình có nên ra hay nữa. ấy...Nhất định ấy thích công khai mối quan hệ của họ trước giới truyền thông? Dù công hay tư cũng đều thể được.

      "Xin lỗi quý vị. Hôm nay là buổi họp báo của Thi thị, hy vọng các bạn hãy hỏi đến những vấn đề có liên quan đến buổi trình diễn hoặc thiết kế được ?" Lăng Phong đứng ra ngăn ở trước mặt . Tránh cho Thiên Tình bị rơi vào những chủ đề khó xử.

      ... ... ...

      Bạch Thiên Thiên ngồi ghế sofa ở nhà mình xem truyền hình trực tiếp phát sóng, im lặng rất lâu lên tiếng.

      "Cảnh Thiên Tình này đúng là đồ biết xấu hổ mà! ngờ ta cướp Nam Sênh tay chị như vậy. Bây giờ chị tính làm sao?" Bạch Miểu Miểu hậm hực nhìn bạn cùng lớp mình qua màn ảnh ti vi. Người mà ngày xưa lúc nào cũng bị bắt chẹt, bây giờ xem ra tình thế đảo ngược rồi...

      Vừa về nước trở thành diễn viên hàng đầu. Còn thường xuyên được xuất ti vi nữa.

      Hôm nay càng quá đáng hơn…

      Được phát sóng trực tiếp ở kênh giải trí chính thức. Còn được quay suốt như thế! Khỏi cần cũng có thể tưởng tượng ra được, ngày mai lớp học chắc chắn bàn tán xôn xao trận cho mà xem...Lần trước khi nhìn thấy ta xuất trong bộ phim Hàn nào đó, khi ấy cả lớp còn vô cùng hâm mộ nữa chứ!

      "Ai ta cướp được? Chuyện còn chưa đến hồi kết chưag trước được chuyện gì đâu." Bạch Thiên Thiên lạnh nhạt . Trái ngược với mất bình tĩnh của Bạch Miểu Miểu, Bạch Thiên Thiên xem ra có vẻ khá là tự đắc.

      Cầm ly rượu đỏ lên, tựa người vào ghế sofa nhìn chằm chằm màn hình, nhấp ngụm rượu.

      Hiếm khi có được ngày có họp báo, cũng có lịch diễn, có thể dành trọn thời gian ở nhà để thưởng thức chiêm ngưỡng buổi phỏng vấn này của Cảnh Thiên Tình.

      ... ... ...

      Sau khi vào xe riêng, Lăng Phong liền lên tiếng khen Thiên Tình, "Hôm nay biểu rất tốt. lát nữa tôi đích thân thương lượng với giới truyền thông chút, ngày mai trang đầu nhất định rất đặc sắc."

      Thiên Tình gì, chỉ khẽ cười. Hôm nay biểu tốt như vậy, toàn bộ công lao đều thuộc về Thi Nam Sênh...

      Lấy điện thoại di động ra, tìm trong danh bạ dãy số quen thuộc, sau đó gửi tin nhắn , "Tối nay rảnh ? Em muốn mời ăn cơm."

      lâu sau, tin nhắn từ số máy gửi lại: "Chỉ bữa cơm đủ để trả công. Trừ phi, cộng cả xem phim luôn được."

      Đương nhiên nghe hiểu được ám hiệu trong lời , nghĩ đến cảnh cùng triền miên dây dưa rồi ngủ ở rạp chiếu phim cho tới hừng sáng, mặt Thiên Tình bỗng chốc đỏ lựng.

      "Nếu có thời gian, tối nay gặp lại ở nhà em nhé." Còn lâu mới bị mắc mưu , hừm!

      ~~~~

    5. Trà Xanh

      Trà Xanh Active Member

      Bài viết:
      254
      Được thích:
      136
      Chương 151: Ở chung phòng


      Thiên Tình và Vãn Tĩnh cùng nhau bận rộn trong nhà bếp. Cảnh Kiến Quốc ngồi ngoài ghế sofa ở phòng khách xem ti vi, ung dung nhàn hạ ăn trái cây.

      "Tối nay có khách đến nhà dùng cơm hả em?" Vãn Tình nhìn dáng vẻ ngọt ngào hạnh phúc của Thiên Tình hỏi. Tuy hỏi nhưng trong lòng cũng có thể đoán được mười mươi.

      Thiên Tình vừa xắt ớt vừa cười , “Em mời ấy đến ăn cơm."

      " ấy?" Vãn Tình cười lên, "Thi tổng hả?"

      Thiên Tình gật đầu, sau đó chuyển sang bóc tỏi. Sau khi bóc tỏi xong canh lúc ném vào nồi rau muống Vãn Tình xào.

      "Ban ngày chị cũng có xem chương trình phỏng vấn của hai đứa, xem ra, lần này ta lòng với em." Vãn Tình thở dài .

      Thiên Tình mỉm cười, mi mắt cong cong sáng ngời niềm hạnh phúc, “Em nghĩ nhiều như vậy, tóm lại, bây giờ có thể ở cùng ấy em cảm thấy vui sướng lắm rồi."

      "Sao có thể vui được chứ? người vốn tưởng rằng bao giờ có được, nhưng bây giờ lúc nào cũng kề cạnh bên em. Chuyện vui sướng nhất đời này, có lẽ cũng chỉ có như thế mà thôi." Vãn Tình vui vẻ tiếp lời. Thấy em hạnh phúc như thế, cũng thấy vui lây. Dù cho đường tình cảm của mình có vấp phải chông gai bôn ba như thế nào, ít nhất, người nhà chính là niềm hạnh phúc của .

      "Chị, đừng chuyện của em nữa. Lần trước phải chị đồng nghiệp dẫn chị xem mắt sao? Tình hình thế nào rồi?" Thiên Tình quay đầu hỏi chị. Nếu có thể xem mắt, vậy có nghĩa là chị và Lục Yến Tùng hoàn toàn cắt đứt quan hệ rồi. Nếu đúng vậy quá tốt.

      "Xem mắt à...." Nhắc tới chuyện này, Vãn Tình có chút thẫn thờ. Hồi lâu, chị múc thức ăn trong nồi ra rồi mới chậm rãi : " thành công." Chẳng những thành công, hơn nữa, đối phương còn bị làm liên lụy vô cùng thê thảm. viên chức nhà nước yên lành lại đột nhiên từ chức. Mặc dù tất cả mọi người biết là vì mình, nhưng trong lòng Vãn Tình biết rất ràng. Lục Yến Tùng đáng ghét này, đúng là chuyện gì cũng dám làm.

      " thành công? Cũng tiếc !" Thiên Tình tiếc nuối chép chép miệng, “Em còn hy vọng chị quen được người đàn ông tốt, có thể ở bên cạnh chăm sóc cho chị."

      " vội. Những chuyện này tốt nhất nên để tùy duyên thôi." Vãn Tình an ủi Thiên Tình. Vốn nghĩ thử hẹn hò đương lần, nhưng sau khi trải qua chuyện ngày hôm đó, Vãn Tình còn lòng dạ nào để nghĩ đến phương diện này nữa. Các đồng nghiệp sau đó vẫn rất nhiệt tình mai mối, nhưng sau khi bị cự tuyệt nhiều lần, nên cũng miễn cưỡng nữa.

      .... .... ....

      Thi Nam Sênh đúng giờ xuất ở nhà họ Cảnh. Mấy tháng đến, nhà họ Cảnh cũng có gì thay đổi. Ngôi nhà vốn , sau khi thân hình cao ráo của xuất càng khiến nó trở nên chật hẹp hơn.

      Cảnh Kiến Quốc vừa thấy Thi Nam Sênh xuất vội vàng đứng dậy. Đối với xuất của , ông vừa hoảng vừa sợ. Dù gì ông cũng còn thiếu đôi tay. Nhưng Thi Nam Sênh lại tỏ ra như quên bẵng chuyện lần trước rồi, tự nhiên gật đầu chào hỏi Cảnh Kiến Quốc.

      "Thiên Tình! Ra tiếp khách này!" Cảnh Kiến Quốc gọi với vào trong nhà bếp.

      Nghe tiếng cha gọi, Thiên Tình lập tức tươi cười.

      Vãn Tình đẩy đẩy em , "Mau , đừng để ta chờ lâu."

      "Vậy chỗ này giao lại cho chị nhé." Thiên Tình cởi tạp dề ra, nóng lòng bước nhanh ra ngoài.

      Quả nhiên.... Thi Nam Sênh đứng trong phòng khách quan sát chung quanh. Thiên Tình sợ cha được tự nhiên nên trực tiếp đưa về phòng mình.

      Thi Nam Sênh quan sát căn phòng tuy nhưng rất ngăn nắp sạch trước mặt, "Thường ngày em đều ngủ ở đây à?"

      "Dạ. Em sống ở đây từ đến lớn, chưa từng chuyển nhà bao giờ." Thiên Tình nhìn hỏi, " uống ước ? Em rót nước cho ."

      " cần. khát." Thi Nam Sênh vừa gọi lại, vừa với tay cầm lấy cuốn album đặt ở bàn. Sau đó xoay người để nguyên áo khoác nằm luôn xuống giường . Giường của đúng là chật .

      Giường đơn , Thi Nam Sênh nằm lên chiếc giường thoáng chốc càng bé hẳn.

      "Tới đây ngồi ." vỗ vỗ mép giường, ý bảo Thiên Tình ngồi xuống đây. Tay lật xem cuốn album.

      "Những tấm hình này chụp cũng lâu rồi, đừng xem." Thiên Tình muốn lấy lại cuốn album tay . Trong cuốn album đó hình ảnh kiểu nào cũng có, còn có ảnh khỏa thân lúc bé của , để nhìn thấy biết phải giấu mặt đâu nữa.

      Nhưng càng như vậy, Thi Nam Sênh càng thêm hứng thú muốn xem cho bằng được. Giơ tay lên cao để né bàn tay của . nhíu mày nhìn , "Chẳng lẽ trong cuốn album này có cất giấu hình ảnh của mấy chàng nào đó mà em thầm mến à?"

      "Nào có, em hề thầm mến ai khác cả."

      "Khác?" Thi Nam Sênh hứng thú lặp lại chữ này, đột nhiên cảm thấy tâm trạng phấn khởi hẳn lên.

      đương nhiên hiểu, ý trong chữ ‘khác’ của là muốn ám chỉ ngoài ta có thầm mến ai khác cả... Thiên Tình bị nhìn như vậy hơi mất tự nhiên bèn quay mặt sang chỗ khác. Thi Nam Sênh làm khó nữa, dời lực chú ý sang cuốn album.

      "Em là ai trong tấm này?" chỉ vào tấm hình hai chị em chụp chung, hỏi Thiên Tình.

      Hai người trong hình, từ ngũ quan đến thân hình đều giống nhau như đúc. Quả thực là khiến cho người ta khó mà phân biệt được.

      Thiên Tình nhích lại gần để xem, Thi Nam Sênh liền thuận tay kéo lại để nằm lên khủy tay mình.

      "Đây là em." Thiên Tình chỉ vào bé buộc tóc đuôi ngựa trong hình.

      Thi Nam Sênh gật đầu cái, say mê nhìn vào mỗi tấm ảnh. Qua những bức ảnh, có thể tưởng tượng ra được cuộc sống khi còn bé của trôi qua như thế nào...Tưởng tượng ra khi đó Thiên Tình ngây thơ hồn nhiên ra sao...

      Lật từng tấm , tầm mắt Thi Nam Sênh đột nhiên dừng lại ở tấm hình. bức ảnh là người phụ nữ tay bồng đứa bé. Nụ cười nhàng, dịu dàng động lòng người. Cho dù tấm hình cũ kỹ đến ố vàng, nhưng vẫn hề giấu được phần khí chất kia.

      "Sao vậy?" Thiên Tình chú ý tới tầm mắt của dừng lại ở tấm ảnh khá lâu.

      Thi Nam Sênh nghiêng mắt nhìn Thiên Tình. Ngón tay chỉ lên tấm ảnh, "Người này là...."

      Mắt Thiên Tình thoáng tối lại, lúc lâu mới : "Là mẹ em."

      Thi Nam Sênh kinh ngạc mấy, trầm ngâm lúc lâu, lại nghe thấy Thiên Tình tiếp: “Lúc em còn rất , mẹ bỏ hai chị em mà . biết bây giờ bà sống có tốt , và ở đâu." Nỗi nhớ mong về người mẹ vẫn luôn đeo đẳng trong lòng , Thiên Tình có chút đau thương tựa vào vòm ngực .

      Thi Nam Sênh gập khủy tay ôm siết vào lòng. Như muống mang đến che chở cho .

      "Mẹ em nhẫn tâm vứt bỏ hai chị em em, hai người trách bà ấy sao?" hỏi.

      "Khi còn bé cũng từng oán trách mẹ, nhưng sau này em và chị cũng nghĩ thông suốt rồi." Thiên Tình thở dài, "Cha thường xuyên chửi mắng đánh đập mẹ, chắc mẹ nhẫn nhịn vượt quá sức chịu đựng rồi, cho nên mới quyết định bỏ !"

      "Có lẽ mẹ em cũng có cuộc sống rất tốt rồi cũng nên. Chuyện qua nhiều năm rồi, em đừng để trong lòng nữa. có bà, phải hai chị em em vẫn sống rất tốt đấy sao." Thi Nam Sênh khuyên lơn . Tầm mắt vẫn rời khỏi tấm ảnh kia. Người phụ nữ trong hình có chút quen mắt.

      Đúng rồi, chính là người đó....

      Mặc dù năm tháng trôi qua, còn nét thanh xuân lẫn tinh thần phấn chấn của tuổi trẻ, nhưng vẻ dịu dàng cũng như khí chất kia hề thay đổi. Nếu quả là bà ta.... Vậy bà ta đúng là người mẹ tàn nhẫn! Bà ta sao có thể chịu đựng nổi nhớ nhung dằn vặt về hai con của mình mà bỏ mặc quan tâm được chứ? Khó trách Lục Yến Tùng muốn tiếp cận hai chị em .

      "Thiên Tình, ra ăn cơm!" Vãn Tình ở ngoài cửa gọi .

      Thiên Tình lập tức hoàn hồn thoát khỏi nhớ thương về mẹ vừa mới nhắc đến lúc nãy.

      "Em ra ngay đây ạ."

      Rời khỏi ngực , sau khi soi gương chỉnh sửa lại đầu tóc và quần áo có chút xốc xếch của mình, mới : "Chúng ta mau ra ngoài thôi."

      Thi Nam Sênh khép cuốn album lại, nhìn dáng vẻ chột dạ mắc cỡ của mà cảm thấy rất buồn cười.

      "Em chột dạ cái gì chứ, chúng ta hoàn toàn có làm gì, phải sao?"

      Thiên Tình trề trề môi, "Em với ở chung phòng nãy giờ, chắc chắn chị hiểu lầm cho mà xem. ngồi dậy trước để em trải chăn ngay ngắn lại cái ."

      "Thời gian ngắn như vậy, làm gì đến mức xảy ra chuyện đó chứ. thôi, em cứ bình thường ." kéo cùng ra ngoài.

      ***

      Sau lần họp báo đó, quả nhiên.... tin tức về Thiên Tình bỗng chốc vụt lên đứng đầu diễn đàn. Bởi vì hẹn hò với Thi Nam Sênh, bao nhiêu tin tức lũ lượt bùng nổ, chủ đề nào cũng có đủ…

      Nhưng đáng được ăn mừng chính là....Những tin tức đó đều nghiêng về chiều hướng tốt. Những vấn đề ban đầu vốn mang tính chất công kích, cuối cùng lại biến thành đồng cảm thương xót, hình tượng Thiên Tình cũng tổn hại bao nhiêu. Đương nhiên, chuyện này tránh khỏi việc Lăng Phong móc nối với giới truyền thông trước đó rồi. Qua những tin tức đăng tải ấy, Thiên Tình cũng dần dần ổn định được vị trí. Công ty bắt đầu cực lực thành lập forum, facebook, weibo để PR cho .

      Phía chính phủ cũng chính thức tuyên bố cố gắng và khổ cực trong những năm qua của , cùng với quá trình bé lọ lem thoát kén trở mình. Chẳng những lột xác bước lên con đường ngọc nữ, mà tập thể công ty còn dốc lòng dùng đủ khái niệm để PR, nhằm tạo hiệu quả tốt hơn cho bộ phận marketing.

      Hôm nay, cuối cùng cũng đến ngày buổi trình diễn của Thi thị được diễn ra.

      Thiên Tình ngồi hóa trang ở phía sau sân khấu. Lăng Phong dùng Ipad lướt xem lượng fan mới weibo, rất hài lòng với những con số truy cập.

      "Gần đây số lượng fan tăng lên rất nhiều. Tôi cũng kiểm tra, hơn phân nửa là độ tuổi thanh thiếu niên. Cho dù có mười vạn lượng fan cũng tính là nhiều, nhưng liên tục tăng lên thế này, chính là chiều hướng tốt."

      Lăng Phong với Thiên Tình, nhưng tất cả lực chú ý của Thiên Tình đều ở show catwalk nên cũng để tâm lắng nghe. chỉ hy vọng mình có thể làm tốt show đêm nay, để cho Thi Nam Sênh thất vọng, cũng khiến cho cả tập thể công ty thất vọng.

      "Bây giờ chỉ thiếu tác phẩm tốt để bức phá thành công nổi tiếng. Cho nên, kế tiếp bắt đầu thu EP(*). Kịch bản tôi cẩn thận chọn giúp rồi." Lăng Phong quyết định chuyện kế tiếp.

      (* Nghĩa là Extended Play (hay còn gọi là Đĩa mở rộng) là tên của loại đĩa nhựa hay CD có chứa nhiều bài nhạc hơn đĩa đơn, nhưng lại quá ngắn để xem nên thể gọi là album. Thường đĩa EP dài khoảng 10-20 phút, trong khi đĩa đơn có dưới 10 phút và album có khoảng 30 - 80 phút.)

      "Vâng. Tôi hết lòng phối hợp." Thiên Tình đáp .

      Lăng Phong nhìn sang , "Đừng khẩn trương. Lát nữa biểu cho tốt vào, lần trước chỉ diễn tay ngang nhưng thể rất tốt. Lần này được trải qua đào tạo bài bản, tin rằng biểu còn tốt hơn nữa."

      "Hy vọng là vậy...."

      "Ngồi dưới sân khấu đều là những nhân vật lớn, nhất định phải biểu cho tốt, đừng để mất bình tĩnh." Lăng Phong nhắc nhở.

      "Vâng. Tôi hiểu rồi."

      ***

      Lục Yến Tùng trong buổi họp để chọn ra hạng mục đầu tư kế tiếp. Thư ký ở bên ngoài ra dấu tỏ ý có điện thoại. Lục Yến Tùng nhận, mà chờ đến khi cuộc họp kết thúc mới nặng nề rời khỏi phòng họp.

      Thư ký tiến lên bước. "Tổng giám đốc, vừa rồi là Bạch Thiên Thiên gọi điện thoại tới. có muốn gọi lại ạ?"

      Bạch Thiên Thiên? Tìm bàn chuyện hợp tác sao?

      "Ừ, gọi lại ." Lục Yến Tùng gật đầu, thẳng đến phòng làm việc.

      Thư ký vội vàng gọi lại, vốn tưởng rằng ta muốn bàn chuyện hợp tác, ngờ ta lại : " Lục, nghe rất có hứng thú với Cảnh Thiên Tình phải ?"

      Lục Yến Tùng uể oải dựa vào ghế sofa trong phòng làm việc, phất tay ý bảo thư ký ra ngoài trước. ung dung từ tốn lên tiếng: "Nghe ? Nghe ai ?"

      "Chúng ta đều là người trong cuộc, cần chơi trò đoán già đoán non làm gì. Lục, nếu như có hứng thú với Cảnh Thiên Tình, hay là chúng ta có thể trao đổi qua lại mà cần phải hợp tác, biết có hứng thú hay ?"

      " cần hợp tác?" Lục Yến Tùng bắt chéo hai chân. Cánh tay còn lại vắt lên ghế sofa với dáng vẻ hờ hững quan tâm, " ngại chút xem. Có thể suy nghĩ."

      Bạch Thiên Thiên lập tức ra ý của mình qua điện thoại, sau đó chờ đợi Lục Yến Tùng lên tiếng.

      Thế nhưng qua rất lâu mà Lục Yến Tùng vẫn gì, Bạch Thiên Thiên cho rằng lần hợp tác này xem ra thất bại nghe được giọng lạnh lùng của ta vọng đến từ đầu bên kia.

      "Tối nay, gặp ở khách sạn Trung Hoàn."

      " thành vấn đề." Bạch Thiên Thiên cười như hoa nở. ta vậy tức là lần hợp tác này xem ra thành công. thêm gì nữa, vội vàng cúp điện thoại.

      Bạch Thiên Thiên căn dặn trợ lý, "Chiều nay tôi muốn đến xem buổi trình diễn của Thi thị, chọn cho tôi bộ đồ nào thích hợp chút."

      "Vâng."

      .... .... ...

      Buổi trình diễn chính thức bắt đầu.

      Khán giả và ký giả hấp tấp ngồi vào chỗ. Bộ sưu tập ‘Daisy Story’ lần này, công ty cố ý dùng khái niệm ‘Thần Hoa’ để thiết kế trang phục. Thiên Tình được hóa trang thành vị ‘Hoa Tiên Tử’, xuất giữa màn sương trắng lượn lờ, huyền ảo. Cảnh tượng đó, chắc chắn rằng nó là cõi mộng của mỗi đều mong ước...Vì lẽ đó, khi vừa xuất , lập tức thu hút được ít trái tim mơ mộng của biết bao trẻ.

      Bộ trang phục lộng lẫy xinh đẹp như mang theo phép mầu nhiệm và lãng mạn huyền ảo của những câu chuyện cổ tích, dưới ánh đèn lung linh tỏa sáng, tạo nên vẻ đẹp vừa thanh xuân lẫn thuần kiết. Khoảnh khắc ấy, khiến cho những người có mặt đều thổn thức vì kinh ngạc. Trang phục người được lột tả nét xinh đẹp ngây thơ của vị tiên nữ, khiến người ta say mê nhìn mãi thôi.

      Trang phục và người cộng lại chính là cặp đôi hoàn hảo, phối hợp cách sắc sảo chê vào đâu được.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :