1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng giám đốc, xin tha tôi! - Đoan Mộc Ngâm Ngâm (Full+ eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Trà Xanh

      Trà Xanh Active Member

      Bài viết:
      254
      Được thích:
      136
      Chương 137: Triền miên suốt đêm


      vội cởi nút áo ngực ra, mà chỉ kéo dây áo phía bên phải xuống, để nó rơi hờ hững cánh tay mảnh khảnh của Thiên Tình.

      Bầu ngực trắng muốt bên phải bật ra ngoài. Hình ảnh vô cùng mờ ám và hấp dẫn. Bàn tay lập tức bao phủ lên mà vướng trở ngại nào.

      "Ưmh...." Nhiệt độ nóng bỏng đột nhiên phủ lên khiến há miệng thở dốc. Tay vội vàng quấn chặt hông .

      Thi Nam Sênh rên rỉ ra tiếng, bất ngờ lật người lại để úp mặt vào cánh cửa.

      ".... Muốn làm gì...Ưm...." được hết câu.

      cúi đầu cắn mở nút áo ngực của . Hai quả đồi tròn trịa bị chèn ép lên cửa tạo ra đủ hình dạng mờ ám.

      Thiên Tình chống tay lên cửa, bàn tay cuộn chặt lại. Bởi vì thấy được ở sau lưng làm gì, chỉ có thể nhắm hai mắt để cảm nhận.

      Nhưng càng như vậy cơ thể càng trở nên nhạy cảm...Cảm nhận được từ từ ngồi xổm xuống.

      Nụ hôn của nóng như lửa đốt....Lướt dần từ chiếc cổ trắng nõn mịn màng mơn man hôn xuống dọc theo bờ lưng mềm mại nhắn....Cho đến khi dừng lại ở vòng eo thon thả của ....

      "Ưm...." Ngón tay mơn trớn lướt qua từng nơi nhạy cảm của , vạch ra hai cánh hoa trượt vào giữa bông hoa sớm ẩm ướt.

      "Thiên Tình...." đột nhiên gọi tên .

      "Dạ?" Thiên Tình còn suy nghĩ được gì. Chỉ biết khe khẽ đáp lại .

      "Em .... Nếu như chuyện chúng ta làm này để Mộ Trầm nhìn thấy cậu ta có phản ứng gì?"

      Thiên Tình sững sờ lập tức lắc đầu, "Đừng..." Chuyện thế này sao có thể để cho người khác nhìn thấy?

      Thi Nam Sênh bỗng chen ngón tay vào, lập tức nghe thấy tiếng rên rỉ hỗn loạn của .

      hỏi khẽ: "Mười tháng qua, rốt cuộc em có nhớ hả?"

      "Em...." cắn môi dám . Dĩ nhiên là rất nhớ! Đầu óc lúc nào cũng luôn nhớ về ! muốn mình nhớ nhiều đến vậy, thậm chí còn rất muốn mình hãy quên ....

      Nhưng cuối cùng thể nào làm khác được! Người đàn ông này như mọc rễ trong tim rồi....

      "Hử? Sao tiếp?" ép hỏi. Như muốn trừng phạt bởi im lặng của , lại thêm ngón tay vào.

      Ác liệt hơn còn cho vào từ phía sau, động tác khuấy đảo nơi tay cũng tăng nhanh hơn, khiến nơi đó của lập tức ướt đẫm.

      Thiên Tình thấp thở gấp , "Nhớ….Rất nhớ...." ngoan ngoãn lòng.

      Nghe được đáp án này, Thi Nam Sênh mới hơi hài lòng chút. Nhếch môi tiếp tục hỏi: " sao?"

      "Ừm.... ...." gật đầu lần nữa. Ánh mắt thấp thoáng tia sáng, trong suốt óng ánh.

      "Tiểu tinh...." Cuối cùng cũng thỏa mãn thở tiếng, rút tay từ trong cơ thể ra.

      "Ưmh..." Phía dưới bỗng nhiên trống rỗng, cảm thấy đùi mình mềm ra, có chút hụt hẫng.

      kéo xuống vật che đậy duy nhất của , nâng bờ mông trắng bế thốc lên.

      mềm nhũn ôm lấy cổ .

      Đá văng cửa phòng ngủ, ôm theo ngã lăn lên giường. nhanh chóng cởi xuống áo khoác, sau đó tới áo sơ mi rồi đến quần dài. Vất chúng lung lung đầy đất.

      Vươn cánh tay dài ra nhấc bổng ngồi lên người mình, "Tiểu tinh, mười tháng qua cũng nhớ em biết bao...." Loại cảm giác đó giống như bị trúng độc vậy, rất là khó chịu.

      Lời của khiến Thiên Tình run lên. thể tin nhìn .

      Có thể sao?

      "Nhớ dáng vẻ tại này của em, nhớ đến sắp điên rồi...." cười xấu xa, gian ác nhướn người lên để ngay chỗ đó của .

      Mặt Thiên Tình ửng đỏ. ra nhớ là cái này. Giơ lên nắm tay tức giận đấm vào vai . Uổng công còn tưởng là....

      "A...." đợi nghĩ thêm nữa bị đẩy ngã.

      Kế tiếp....Trận chiếm đoạt tựa như gió lốc chính thức bắt đầu.

      Thời gian xa cách mười tháng, khiến họ lần nữa triền miên quấn chặt lấy nhau, loại cảm giác tuyệt diệu ấy càng làm cho cả hai như bay bổng.

      Giây phút kết hợp đó, cả hai đều sửng sốt trong giây lát.

      Sau đó....

      Đột nhiên điên cuồng chạy nước rút, tham lam đòi hỏi, chiếm đoạt. Giống như muốn đem toàn bộ chịu đựng suốt mười tháng qua trút hết vào cơ thể .

      .... ....

      Lần đầu tiên của họ biết kéo dài bao lâu, nhiệt dịch nóng bỏng của phun toàn bộ vào cơ thể .

      Thiên Tình bị chơi đùa còn sức nhúc nhích.

      vào toilet, lấy khăn lông nóng cẩn thận giúp lau sạch chất lỏng màu trắng đục người. Nhưng chỉ mới nghỉ ngơi được mười phút, bắt đầu sung mãn trở lại, ‘làm thịt’ lần nữa.

      Ưm...em muốn nữa...." Bị dằn vặt suốt đêm biết bao nhiêu lần. Thiên Tình chịu nổi nữa cầu xin tha thứ.

      Nhưng vốn định chỉ mới nhiêu đó bỏ qua cho . như dã thú bị nhốt mười tháng trời, khó khăn lắm mới được thả ra, cho nên, làm sao có thể buông tha đơn giản như vậy?

      "Tiểu tinh, ngoan.... mở ra...cho vào ...." dụ dỗ .

      Mặc dù mệt chết được, nhưng....phản ứng của cơ thể xui khiến lần nữa mở rộng hai chân ra, nghênh đón vật nóng bỏng của tiến vào.

      "Em siết chặt quá...." thầm . Mười tháng làm, nơi đó của càng trở nên vừa vừa chặt. sắp ép phát điên.

      Nâng lên bờ mông trắng, dụ dỗ , "Tiểu tinh, thả lỏng chút... chết bởi dáng vẻ này của em mất...."

      " thôi... A....em chịu nổi nữa...."

      "Mới thế này chịu nổi? Đêm nay vẫn còn dài lắm...."

      "Híc híc, em muốn nữa...."

      " muốn cũng được. Tiểu tinh, đây là trừng phạt cho hai lần em bỏ từ biệt...."

      "Em xin lỗi, em sai rồi.... Ưm...đừng dùng cái đó...."

      Trời ơi! ....lại còn dùng miệng của chai rượu đỏ nhét vào chỗ đó của ....

      Cảm giác trơn tuột và lành lạnh chen vào làm cho hưng phấn đến cả người run lên, dòng tinh dịch màu trắng tuôn trào ra.

      hoàn toàn mất ý thức, chỉ cảm thấy mình như được đưa lên thiên đường của cơn khoái cảm.

      Nghe thấy ghé bên tai thầm : "Bé con, em ra rồi này....Rất là đẹp...."

      "Híc híc....đừng làm nữaa mà..." cầu xin tha.

      Nhưng… có vẻ rất hứng thú với trò chơi này. Bỏ qua lời cầu xin của , nâng mông cao lên, cẩn thận rút chai rượu ra, tránh để làm bị thương.

      Nhìn vào màng thịt mềm mại hồng hồng còn mang theo độ óng ánh như đóa hoa tươi sáng nở rộ. Thi Nam Sênh cảm thấy lòng mình có thỏa mãn khó nên lời.

      Cuối cùng....

      Ở lần sau cùng lên đỉnh lần nữa, rút chai rượu ra cúi đầu dùng môi ngậm lấy nơi đó…Cuốn mút hết vào trong miệng chất ngọt ngào thuộc về . Đầu lưỡi thăm dò vào bên trong, ngang tàng xâm chiếm cái miệng nhạy cảm của . Hết mút chặt lại nhả ra, làm làm lại nhiều lần như thế, cuối cùng mút chặt cánh hoa mềm mại non mềm ra ở trước mặt….

      "A...." Trời ơi! chịu được nữa....Thiên Tình hoảng loạn thốt lên, đầu ngón tay túm chặt ga giường tái nhợt. Cảm thấy tối nay bị ném lên tận mây xanh hết lần này đến lần khác....

      ***

      Lúc Thiên Tình tỉnh lại, toàn thân đau nhức muốn nứt ra. Cả đêm qua thể nào ngủ được.

      Luôn bị trở qua trở lại làm cho tỉnh, sau đó bị hành hạ thêm phen ra trò. Cho đến lúc trời gần sáng, phải lóc khóc van xin, rốt cuộc mới chịu tha cho .

      Khi tỉnh lại, tay Thi Nam Sênh còn đặt ngang eo Thiên Tình. Ôm chặt lấy tuyên bố tính chiếm hữu của . Cánh tay kia đặt dưới gáy Thiên Tình, làm gối đầu cho .

      Thiên Tình sợ mỏi tay, nên lúc vừa tỉnh lại vội vàng rời khỏi tay . biết hôm nay mấy giờ bay về nước, Thiên Tình nhớ đến mình còn chưa thu xếp hành lý, liền nhàng ngồi dậy. Muốn nhặt quần áo đất lên mặc vào.

      Chưa kịp bước xuống giường, eo bị hai cánh tay vòng qua giữ lại. giây kế tiếp bị kéo ngã lại về giường. Cơ thể bỗng quằn nặng, Thi Nam Sênh áp cả người mình đè lên người .

      Hơn nữa....Hai người đều mặc gì, cái đó của chống đỡ lên người đặc biệt ràng.

      Thiên Tình nín thở, tay đẩy đẩy vai .

      nheo mắt nhìn với điệu bộ lười biếng, "Lại muốn chạy trốn?"

      " có...." lắc đầu giải thích, “Em bỏ tiếng nào nữa đâu."

      "Ừ hử?"

      “Em chỉ muốn về thu dọn hành lý. Hôm nay mấy giờ bay?" Thiên Tình ra mục đích của mình.

      " giờ trưa." miễn cưỡng trả lời . Cúi đầu, vùi gò má tuấn vào tóc , quyến rũ : "Chúng ta vội...." lại muốn rồi....

      Thiên Tình dĩ nhiên là cảm nhận được, nhưng mà....

      “Em muốn nữa...." từ chối. Bây giờ toàn thân vẫn còn đau nhức, làm sao có thể chịu nổi nữa? Tối hôm qua, đúng là ác liệt ! Nghĩ đủ mọi cách ăn hiếp , cũng cách nào chống đỡ được.

      "Khó chịu hả?" ngờ Thi Nam Sênh dừng lại ngay động tác, cúi đầu nhìn khuôn mặt nhắn nhăn nhó của . Thậm chí trong câu hỏi còn dịu dàng hiếm có.

      Hình như ngờ dịu dàng như vậy, trái tim Thiên Tình hơi đập mạnh. Mím môi, nhìn ánh mắt sâu hút chứa đầy ân cần lẫn quan tâm của , khẽ gật đầu, "Dạ...."

      "Khó chịu ở đâu?" xoay người trượt xuống khỏi người . Giơ tay đem ôm chặt vào ngực. Ngón tay suông dài lần tìm xuống phía dưới, xoa nơi cánh hoa mềm mại kia.

      hề mang theo chút ham muốn nào, chỉ có thương tiếc và dịu dàng, "Có phải tối qua làm em bị thương ?"

      Ôi! Trời ạ!

      Mặc dù đó chỉ là quan tâm của , hề mang theo ham muốn. Nhưng cơ thể thể chịu nổi trêu chọc vô ý đó!

      Mặt Thiên Tình đỏ lừ, để tránh mình mất thể diện rên rỉ ra tiếng, vội vàng bắt tay lại, "....Em có bị thương chỗ nào hết..." cắn môi, hàng mi run run e lệ lắc đầu, “Chỉ là…em thấy cả người như có sức thôi."

      Thi Nam Sênh nhìn gương mặt mắc cỡ đỏ lựng của , trái tim rung động thôi.

      Gương mặt nhắn như quả táo vừa chín, mềm mại đến nỗi có thể vắt được ra nước. Khiến người ta dằn được muốn cắn miếng. Nghĩ vậy liền cúi đầu cắn lên vành tai . Thấy há miệng hít thở, thỏ thẻ : "Vậy xem ra đúng là em lao lực quá độ rồi.... Tiểu tinh, khi nào về nhà mẹ tẩm bổ cơ thể cho em nhé...."

      xấu hổ vùi mặt vào trong chăn.

      Thi Nam Sênh sợ bị ngộp, lôi kéo bảo mau ra ngoài.

      Nhưng làm sao chịu?

      "Nếu ra, biết tiếp theo mình làm gì em đó." Thi Nam Sênh xấu xa uy hiếp .

      Quả nhiên....

      lập tức từ trong chăn chui ra, đôi mắt to cảnh giác nhìn chằm chằm.

      cười lên, vỗ vỗ lưng , kéo vào trong ngực, "Được rồi, ngủ thêm lúc nữa . Đợi cơ thể khỏe hơn chút, cùng em về thu dọn đồ đạc." Ôm vào lòng, chung quanh đều là hơi thở thuộc về , trong hơi thở cũng là hương vị ngọt ngào từ ....Đáy lòng Thi Nam Sênh được cảm giác vô cùng thỏa mãn lấp đầy.

      Cảm giác đó rất tuyệt....Nếu như có thể, muốn vĩnh viễn ôm mãi như thế này, bao giờ buông tay.

      Đây là tình sao?

      biết.

      Nhưng có điều, dường như cảm giác đó nó còn kỳ diệu hơn nhiều so với tình cảm mà trước kia mình dành cho Bạch Thiên Thiên. Rất nồng nhiệt và có chút gì đó rất đặc biệt....

      Loại cảm giác này, giống như rất muốn đem hòa nhập vào trong sinh mệnh của mình vậy. Điên cuồng chiếm đoạt, tùy ý sở hữu, để tất cả những gì của đều thuộc về chỉ riêng mình .

      Thiên Tình vùi sâu vào lòng , cảm nhận vòng ôm của rồi lần nữa chìm vào giấc mộng đẹp.

      Trong giấc ngủ mơ hồ, dường như được bế vào phòng tắm. Đôi tay ấm áp của giúp tắm rửa khắp cơ thể. Động tác dịu dàng, hơn nữa còn rất tỉ mỉ cẩn thận. Giống như sợ đánh thức ....

      Đây là sao?

      Đây là Thi Nam Sênh? Người mà trước kia đối với mình chỉ biết hung dữ, luôn chán ghét mình sao?

      Hình như, có gì đó giống?

      Theo bản năng bắt lấy bàn tay to lớn kia, lưu luyến thào theo quán tính, "Nam...."

      Người nọ nghe xong cũng chấn động thôi. Thi Nam Sênh trầm lặng nhìn ngâm trong bồn tắm. Tiếng nỉ non đó của , giống như gọi , mà giống như lời tâm tình giữa những đôi tình nhân, cũng là liều thuốc kích tình trí mạng nhất.

    2. Trà Xanh

      Trà Xanh Active Member

      Bài viết:
      254
      Được thích:
      136
      Chương 138: Có con cứ sinh ra


      Lòng rung cảm, Thi Nam Sênh hơi cúi đầu mút mạnh lên môi Thiên Tình, "Tiểu tinh....Có biết em thế này rất nguy hiểm ?" than thở , vươn tay chậm rãi vuốt ve gò má , cẩn thận mơn man theo từng đừng nét gương mặt.

      Nước nóng mờ mịt, khuôn mặt nhắn sáng long lanh hệt như thủy tinh trong suốt.

      Thiên Tình mơ mơ màng màng dụi mặt vào lòng bàn tay vuốt ve của . Nhờ có hơi nước nóng ấm, cảm thấy vô cùng thoải mái....

      ***

      Khi tỉnh lại lần nữa, được vớt ra khỏi bồn tắm thả trở lại giường. Nhìn thấy cả người mình chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm, Thiên Tình lập tức tỉnh hẳn.

      Trong phòng tắm, truyền đến tiếng nước chảy ào ào.

      Xuyên qua tấm kính thủy tinh trắng đục, thấp thoáng có thể nhìn thấy hình dáng thon dài cùng những đường nét hoàn mỹ. Bấy nhiêu thôi cũng đủ khiến cho bất kỳ nào nhìn thấy cũng huyết mạch sôi sục....

      Mới vừa rồi có phải mình nằm mơ ?

      Hay là.... giúp mình tắm rửa? Mặt Thiên Tình đỏ bừng, vội vàng tóm lấy quần áo tùy tiện mặc lên.

      ... ... ... ...

      Lúc Thi Nam Sênh từ phòng tắm ra, thấy ăn mặc chỉnh tề ngồi ngay ngắn mà kiềm được rất muốn bật cười, " cần nghỉ thêm chút nữa sao?"

      " cần." Thiên Tình nhanh chóng lắc đầu, "Bây giờ mấy giờ rồi?"

      "Hơn mười giờ." Thi Nam Sênh rút khăn tắm quấn người mình ra.

      Thiên Tình đỏ mặt, vội chuyển mắt sang hướng khác.

      Nhìn bộ dạng e lệ đó, Thi Nam Sênh bật cười. Tâm trạng bỗng tốt lên cách khó hiểu. Mặc xong quần áo, cũng khôi phục lại Thi Nam Sênh với tinh thần sảng khoái, " thôi, đưa em về thu dọn hành lý."

      Thu dọn xong tất cả, khom người rất tự nhiên nắm lấy tay .

      Thiên Tình vội vàng theo sau, hai chân vẫn còn mỏi nhừ. Tối hôm qua, đúng là lao lực quá độ.... muốn mình mấy lần? Bốn lần? Năm lần? Hay là sáu lần? Trời ơi... nhớ !

      " nổi hả?" quay đầu thấy dáng vẻ khó chịu của nên hỏi.

      Thiên Tình xấu hổ dám ra, vừa lắc đầu vừa khoát tay. Cố gắng muốn chứng minh mình sao, nhưng cơ thể nghe theo sai khiến.

      " được đừng cậy mạnh." Thi Nam Sênh thở dài tiếng, sau đó tự mình bế lên.

      Thiên Tình vùi đầu vào ngực , hơi trách giận thầm: "Còn phải tại .... ăn hiếp người quá đó...."

      Nghe lời của , Thi Nam Sênh rất 'thành khẩn' xin lỗi, "Là lỗi của , lần sau chú ý." Còn cố tình nhấn mạnh hai chữ 'lần sau'.

      Thiên Tình vừa thẹn vừa cáu đấm .

      cười vô cùng sảng khoái, bế vào thang máy trước ánh mắt của bao người.

      Thiên Tình cảm thấy mặt mũi gì cũng đều mất sạch!

      ràng bởi vì chuyện đó nên đứng khó khăn, còn được bế suốt ra tận đây, việc này mà để cho người ta biết, còn cười chết mới là lạ.

      Trái với bộ dạng như rùa rụt cổ này của , Thi Nam Sênh ngược lại cực kỳ phấn chấn và vui vẻ.

      Đúng là công bằng chút nào cả!

      ... ... ... ...

      Thi Nam Sênh đặt vào ngồi vào ghế lái phụ. Còn cẩn thận giúp cài dây an toàn.

      "Chỉ đường , đưa em về thu dọn đồ đạc." ra lệnh.

      "Cứ thẳng về phía trước, đến ngã tư thứ hai rồi rẽ trái...."

      Xe chạy được lúc, Thiên Tình đột nhiên : " cho xe dừng lại ở phía trước ."

      "Để làm gì?" Thi Nam Sênh nhìn hỏi, nhưng vẫn cho dừng xe lại.

      Nét mặt Thiên Tình có chút phức tạp, "Em xuống mua chút đồ, đợi em lát." Thiên Tình xong, đợi Thi Nam Sênh hỏi thêm nữa, quấn khăn quàng lên cổ đẩy cửa xe ra bước xuống.

      Thi Nam Sênh nheo mắt nhìn theo bóng lưng vội vã của . này rốt cuộc muốn mua cái gì mà thần thần bí bí như vậy?

      Tầm mắt của chăm chú dõi theo bóng dáng .

      vào tiệm thuốc....

      ấy bị thương?

      thể nào! Tối hôm qua tự mình kiểm tra khắp người , có bị thương.

      Bị bệnh? giống lắm. Chẳng lẽ là....

      Như nghĩ ra điều gì đó, mắt sáng lên rồi lập tức đẩy cửa bước xuống đuổi theo .

      ... ... ... ...

      Thiên Tình nhón chân, với lấy thuốc tránh thai giá hàng.

      Cổ tay bỗng bị bàn tay to lớn bắt lại.

      Sau đó....

      Còn chưa kịp lấy thuốc xuống, bị lôi mạnh ra ngoài.

      "A.... Thi...." Nhìn bóng lưng của , hoảng sợ kêu lên.

      "Gọi là gì?" nhíu mày, quay đầu lại nhìn .

      Điệu bộ hung hãn như rất muốn sinh . Thiên Tình nhanh chóng đổi giọng, gọi, "Nam...."

      lúc này mới hài lòng gật đầu, " theo ." Sau đó lôi kéo ra khỏi tiệm thuốc.

      "Em vẫn chưa mua đồ xong, lên xe trước ." Thiên Tình dừng lại với .

      "Em mua cái gì?"

      "Em...." Khi nãy, thấy mình muốn mua thuốc rồi sao? tin nhất định cũng giống Mộ Trầm đều biết tiếng Hàn.

      "Mua thuốc tránh thai?" Thi Nam Sênh sầm mặt nhìn chằm chằm. Giọng u ám như muốn ăn tươi nuốt sống vậy.

      "Em….Em….Tối hôm qua, phải chu kỳ an toàn...." Thiên Tình ấp a ấp úng .

      " quan tâm." rồi mở cửa xe, "Lên xe. được uống loại thuốc đó nữa." xong, nhét luôn Thiên Tình vào xe.

      "Nhưng mà, em..." Thiên Tình nhô đầu ra, đứng ngán chống tay lên cửa xe, tay vịn trần xe, cúi đầu yên lặng chờ tiếp.

      "Em....Lỡ như mang thai...." Giọng Thiên Tình ảm đạm hẳn, đáy mắt chứa vẻ đau khổ cùng kiên quyết, "Em muốn làm phẫu thuật, càng muốn làm hại tới đứa bé..." Mất đứa con, là nỗi đau cả đời này của .... cách nào tưởng tượng được, nếu đứa tiếp theo....

      Nhìn bộ dạng này của Thiên Tình, trái tim Thi Nam Sênh như thắt lại. Như bị vật sắc nhọn đâm mạnh vào.

      Ánh mắt sâu thẳm nhìn bằng vẻ nặng nề phức tạp, "Nếu mang thai, vậy để sinh!" Giọng điệu vô cùng cương quyết. Hoàn toàn hề có chút gì do dự.

      Thiên Tình còn tưởng mình nghe lầm. Giương mắt nhìn , cảm thấy thể nào tin nổi, "Sinh....Sinh ra ư?" lặp lại mấy chữ đó.

      "Đúng, sinh ra!" cũng lần nữa khẳng định trả lời. ra, từ rất lâu, cảm thấy....Nếu có thể sinh cho mình đứa con, đó cũng là chuyện tốt đáng mong đợi. Đứa được kết hợp giữa và Thiên Tình, nhất định rất dễ thương....

      "Nhưng mà...." Nếu có đứa , giữa họ ra sao? Vẫn giống như trước đây, sau khi sinh con xong đứa thuộc về , sau đó họ còn bất cứ liên quan nào?

      "! Em muốn!" Nghĩ vậy nên khó chịu lắc đầu đồng ý.

      "Tại sao muốn? Ban đầu lúc dụ dỗ lên giường, phải em muốn có con với sao?" Trong giọng Thi Nam Sênh hề có ý đùa cợt, mà ngược lại mang theo chút hứng thú.

      Mặt Thiên Tình đỏ lên, vừa thẹn thùng vừa lúng túng. vẫn còn nhớ rất , đêm hôm đó, hỏi tại sao sau khi gài bẫy còn dùng lời lẽ chính đáng để muốn sinh đứa bé cho .

    3. Trà Xanh

      Trà Xanh Active Member

      Bài viết:
      254
      Được thích:
      136
      Chương 139: chuyện đương


      "Đâu có giống nhau chứ...." lí nhí .

      "Sao giống?" Thi Nam Sênh nhíu mày hỏi .

      Thiên Tình bĩu bĩu môi. Trước kia là bất đắc dĩ, mới thể làm như vậy. Nhưng mà bây giờ..." tóm lại giống chính là giống."

      Thi Nam Sênh bá đạo nhìn , chuyên chế đưa ra kết luận, " mặc kệ. Tóm lại thuốc được mua! Cũng được uống! Có con cứ để sinh ra." xong xoay người vòng qua ngồi vào ghế lái.

      Thiên Tình níu lại góc áo của , giọng như mũi kêu : "Nhưng em muốn con mình sinh ra mà có cha."

      có cha? Bộ coi vô hình sao? Khóe môi Thi Nam Sênh giật giật, “ phải là cha sao?”

      "..." Thiên Tình mờ mịt nhìn , lòng bỗng thấy chua xót. Quan hệ của họ bây giờ là gì, Thiên Tình cũng dám nghĩ tới. Trong mối quan hệ của hai người, vĩnh viễn luôn là người bị động. có thể lên cầu mong muốn được ở bên sao? Hay có con rồi, có quyền đòi hỏi kết hôn với mình? nghĩ... Nếu cầu dưới điều kiện có tình như vậy cũng chẳng có ý nghĩa gì.

      Suy nghĩ lung tung hồi. Cuối cùng dùng giọng rất nhàng để với : "Nếu có con, ngày nào đó nó trưởng thành, biết nhìn nhận việc rồi hỏi chúng ta tại sao bạn bè cùng trang lứa đều có cha lẫn mẹ còn nó được như vậy, đến chừng đó chúng ta nên trả lời vấn đề này với con thế nào?"

      Vấn đề vừa hỏi, cuối cùng Thi Nam Sênh hiểu suy nghĩ đến chuyện gì. Quay người lại, cúi đầu nhìn Thiên Tình, “ để con mình có cơ hội hỏi đến vấn đề đó.”

      "Hả?" Thiên Tình hiểu nhìn .

      để bụng ngược lại còn cách ràng hơn, "Bởi vì cha và mẹ của con chung sống hạnh phúc bên nhau! Nghe mà hiểu sao? Ý của là, nếu như em mang thai, chúng ta kết hôn!"

      Kết hôn? Thiên Tình chấn động. Đây phải lần đầu tiên ra hai chữ 'kết hôn' này. Mười tháng trước, trước khi đến Hàn Quốc cũng từng với như vậy... Hai lần rồi...Có phải trong lòng cũng chứa chút tình với ? Vấn đề này, hỏi ra miệng mà chỉ mím môi im lặng ngồi về chỗ cũ.

      cúi đầu cho cửa xe nâng lên, Thiên Tình nhịn được mỉm cười. Có lẽ nếu có con, điều đó cũng phải là tốt...

      ***

      Chuyến bay về nước, Thiên Tình ngồi cùng ghế với Thi Nam Sênh. Bên cạnh là Lăng Phong. Lúc cất hành lý, Thiên Tình vô thức liếc nhìn người ngồi bên cạnh mình. Thi Nam Sênh cũng nhìn .

      "Muốn ngồi cạnh nhau sao?" Lăng Phong liếc mắt nhìn Thiên Tình hỏi.

      Thiên Tình đỏ mặt, vôi vàng xua tay, ", có!"

      "Vậy vào , ngồi ở bên trong." Lăng Phong dịch qua bên để Thiên Tình vào bên trong. quay đầu lại, nhưng vẫn cảm nhận rất tầm mắt hài lòng của Thi Nam Sênh.

      Tất nhiên Lăng Phong cũng nhận ra, nhưng ta trực tiếp coi như thấy. Khẩu vị của đàn ông, đôi lúc cũng nên biết kiềm chế chút, như vậy mới giữ được phong độ lâu dài.

      "Hai người hẹn hò à?" Lăng Phong ung dung lật xem tạp chí trong tay, bất ngờ mở miệng hỏi Thiên Tình.

      Thiên Tình dùng bịt mắt, nghe Lăng Phong hỏi liền xốc bịt mắt lên chừa ra khe hở , " hỏi tôi sao?"

      "Ừ. Hỏi và Thi Nam Sênh." Lăng Phong nghiêng mắt nhìn Thiên Tình, "Hai người bắt đầu chính thức đương rồi sao?"

      " có... Đương nhiên có..." Thiên Tình lắc đầu, vô thức nhìn sang hướng người nào đó nằm nhắm mắt ngủ. Trong đầu thể nghĩ tới tình cảm mãnh liệt tối hôm qua, bỗng thấy mặt nóng ran. Có lẽ hai người bọn họ cũng hẳn là hẹn hò đương...Bởi vì, vốn dĩ chưa từng chữ ‘’ với bao giờ. Nhưng mà...Nếu vậy mối quan hệ giữa bọn phải giải thích như thế nào đây?

      "Tôi mặc kệ hai người có hẹn hò hay , có điều, đừng bao giờ để mang thai!" Lăng Phong nhấn mạnh mấy chữ cuối.

      Thiên Tình sửng sốt.

      Nghe Lăng Phong tiếp tục ung dung : " hợp đồng viết rất ràng, khi mang thai chính là vi phạm hợp đồng. Nhất là , chọn muốn trở thành minh tinh, khi mang thai ảnh hưởng tốt cho hình tượng của . Tuy nhiên, nếu như muốn có con cũng phải là được."

      Thiên Tình mong đợi nhìn ta.

      tính toán theo công thứa hóa với , "Tiền vi phạm hợp đồng là 200 vạn, cộng thêm chi phí công ty chúng tôi huấn luyện trong mười tháng qua là 50 vạn, tổng cộng 250 vạn. Cùng với số tiền 5 vạn ứng vào mười tháng trước, cùng với lợi nhuận tương đương số tiền mà công ty bỏ ra…Vì vậy, nếu muốn thuận lợi thanh lý hợp đồng hãy trả lại 256 vạn!"

      Trời đất! 256 vạn? Con số này đối với Thiên Tình mà vượt quá mức tưởng tượng của .

      "Tôi biết rồi, tôi chưa từng nghĩ đến việc mang thai." lòng. Trước đó lâu vừa bị mất đứa , muốn có con trong khoảng thời gian này. Chỉ là, chuyện xảy ra ngoài ý tối hôm qua...Hơn nữa, tối hôm qua còn là chu kỳ nguy hiểm của . Xem ra phải gạt chuyên đứa sang bên rồi. Với cũng đến nỗi may mắn trúng số được đứa như vậy chứ?

      Nghĩ vậy nên cũng nhanh chóng tính toán, đợi sau khi xuống máy bay lén mua thuốc. Mong là bị phát . Nếu chết rất thảm. Cuối cùng trộm liếc Thi Nam Sênh cái, Thiên Tình bịt kín mắt lại nghỉ ngơi. Tối hôm qua hơi quá sức, bây giờ phải ngủ bù...

      ... ... ... ...

      Còn chưa kịp ngủ nghe thấy bên cạnh có người gọi mình, " Cảnh."

      Thiên tình vội lấy bịt mắt xuống, Lăng Phong bên cạnh ngủ. gọi là trợ lý mà Thi Nam Sênh đưa theo sang Hàn Quốc. Đối phương chỉ chỉ về chỗ Thi Nam Sênh, sau đó với Thiên Tình: " Thi muốn bàn công việc với . Vậy nên…Chúng ta có thể đổi chỗ ?"

      Tiếng của đối phương rất khẽ, ràng muốn đánh thức Lăng Phong ở bên cạnh. Thiên Tình vô thức nhìn về phía Thi Nam Sênh. Thi Nam Sênh hẳn là thức, vì tầm mắt hướng ra ngoài cửa sổ, Thiên Tình thấy được nét mặt của lúc này, chỉ thấy phía sau gáy .

      Sau khi cùng trợ lý của đổi chỗ, Thiên Tình cẩn thận qua. ngồi ở cạnh lối , Thiên Tình muốn vào trong. Nhưng nhúc nhích, Thiên Tình đành phải hơi khom người xuống, giọng gọi , "Thi tổng."

      quay mặt lại, thái độ rất vui, "Em gọi bằng gì?"

      "Nam." lập tức mỉm cười đổi giọng, " dịch ra cho em vào trong ngồi ."

      Thi Nam Sênh rụt chân lại để cho Thiên Tình thuận lợi vào trong. lại ấn chuông gọi tiếp viên hàng cầu mang tới cái chăn.

      " tìm em muốn chuyện gì?" Thiên Tình hỏi .

      có trả lời mà từ từ mở cái chăn mỏng ra phủ lên hai người, " có chuyện gì." nghiêng mặt nhìn Thiên Tình. Dưới lớp chăn bông đưa tay nắm chặt tay . Sau đó ra lệnh, "Ngồi lại gần chút."

    4. Trà Xanh

      Trà Xanh Active Member

      Bài viết:
      254
      Được thích:
      136
      Chương 140: Tình cảm khắc sâu


      Thiên Tình nghe lời dựa sát lại gần.

      Thi Nam Sênh khẽ tựa đầu vào vai Thiên Tình.

      Thiên Tình hơi sửng sốt, sau đó khẽ mỉm cười. Có thể cảm nhận được tay nắm tay mình mỗi lúc càng chặt hơn.

      Thi Nam Sênh biết rốt cuộc mình bị làm sao nữa. Vốn muốn yên tĩnh ngủ ngon giấc, nhưng bên cạnh có Thiên Tình, trong lòng cứ cảm thấy trống vắng làm sao đó, ngủ được.

      Bây giờ...Có ngồi ngay bên cạnh, nghe được hơi thở thuộc về , trong lòng cảm thấy có được bình yên trước nay chưa từng có. nghĩ… Điều này có bất kỳ người phụ nữ nào có thể mang đến cho .

      ***

      Lúc máy bay hạ cánh, sắc trời sẫm tối. Thời tiết bên này so với Seoul phải là ấm áp hơn nhiều.

      Thiên Tình tháo khăn quàng cổ, định xách hành lý của mình, nhưng bị Thi Nam Sênh nhanh hơn bước xách lên trước.

      "Tôi đưa ấy về. Nếu hợp đồng ký rồi, những chuyện còn lại tôi trực tiếp bàn với ấy." Thi Nam Sênh với Lăng Phong.

      "Được. Nhưng hy vọng các người thực chỉ bàn chuyện công việc." Lăng Phong câu hai nghĩa.

      Thi Nam Sênh trả lời ta, ngoắc Thiên Tình, "Lên xe."

      Thiên Tình lên tiếng hỏi Lăng Phong, "Ngày mai tôi có cần đến công ty ?"

      "Việc quan trọng cần làm sắp tới chính là hãy làm tốt dự án 'Daisy Story' của Thi thị, phía công ty có chuyện gì tôi liên lạc với ."

      "Được." Thiên Tình gật đầu. Sau khi tạm biệt với Lăng Phong xong mới lên xe của Thi Nam Sênh.

      sực nhớ ra chuyện gì đó, vừa thắt dây an toàn, vừa với : "Có thể cho em mượn điện thoại dùng chút ?"

      "Gọi cho chị em?" Thi Nam Sênh vừa hỏi, vừa lấy điện thoại di động ra.

      " phải.” Thiên Tình lắc lắc đầu, cầm lấy di động mới : "Gọi cho Trầm ."

      Thi Nam Sênh mím môi gì, khởi động cho xe chạy.

      Thiên Tình bấm dãy số quen thuộc. Trong lòng cảm thấy bối rối. Mình cứ như vậy bỏ về, về nước xong mới gọi điện cho , biết Trầm nghĩ sao về mình. nhất định rất buồn. Nhưng mà... đành phải xin lỗi vì cho được điều muốn...

      "?" Giọng Mộ Trầm vang lên ở đầu bên kia điện thoại.

      Thiên Tình im lặng lúc lâu mà lên tiếng, chỉ có tiếng thở hơi nặng nề.

      Mặc dù Mộ Trầm lúc nào cũng tỏ ra vui vẻ tươi cười nhưng chất là người rất nhạy bén. Ngay sau đó, phát ra có điểm bất thường, "Thiên Tình, là em sao?" Giọng cũng ảm đạm hẳn .

      "Vâng, em đây..." Thiên Tình đáp lại.

      "Xem ra, hai người về nước." Giọng Trầm còn sảng lảng như ngày trước mà có chút gì đó rất thê lương.

      " biết em về nước sao?" Thiên Tình ngạc nhiên hỏi.

      "Vừa mới từ ký túc xá của em về. Bạn cùng phòng em hôm nay em về nước rồi."

      "..." Thiên Tình áy náy mở miệng: "Em xin lỗi, Trầm ..." Xin lỗi vì bỏ từ biệt, cũng xin lỗi vì... thể nào đáp lại tình cảm của ...

      "Có gì đâu mà phải xin lỗi, biết có lẽ do em quá gấp thôi." Mộ Trầm ra vẻ thoải mái cao giọng , "Đúng rồi, mấy hôm nay làm thủ tục chuyển trường. quyết định Mỹ rồi, thời gian tới đây có lẽ gặp được em nữa."

      "Nhưng có thể thấy em ở ti vi mà. Hy vọng sau khi em về nước nhận diễn thêm nhiều phim mới, cũng sớm được phát sóng để có thể nhìn thấy em nhiều hơn." Thiên Tình cảm thấy vành mắt cay xè. Nghĩ đến suốt mấy tháng qua luôn ở bên cạnh làm bạn với mình. Lúc trơ trọi, lúc buồn, những khi buồn hay vui...Đều có người đàn ông này luôn ở bên bầu bạn..."Trầm , em luôn nhớ đến !" là người bạn tốt nhất, tốt nhất của ...Dù rằng, tương lai hai người chia ra ở hai bờ đại dương xa xôi, nhưng bao giờ quên mình từng có người bạn tốt, đối đãi với bằng trái tim chân như ...

      "Đồ ngốc." Mộ Trầm khẽ trách. Sau đó... thêm gì nữa, vội vàng cúp điện thoại.

      Thiên Tình ở đất nước xa xôi bên kia hoàn toàn hề hay biết, lúc này Trầm đơn mình trong căn nhà trọ theo dõi bộ phim Hàn mà nào giờ mình chưa từng rớ tới, xem xem lại những đoạn diễn, ghi nhớ từng đường nét cùng mỗi vẻ mặt thể của ...Thậm chí, còn đem nụ cười và nước mắt của khắc sâu tất cả vào trong ký ức...

      ***

      Cúp điện thoại, trả điện thoại lại cho Thi Nam Sênh, chuyển mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt chứa đầy vẻ u sầu. Thi Nam Sênh nghe rất câu "Trầm , em luôn nhớ đến " mà vừa mới . rất nghiêm túc và trịnh trọng.

      "Cảm thấy buồn khi phải chia tay với cậu ta sao?" vờ như chỉ hỏi bâng quơ để ý. Ngón tay gõ gõ lên vô lăng.

      "Ừm..." thành thực trả lời. Chỉ chữ đơn giản, nhưng giấu được vẻ u sầu.

      Thi Nam Sênh nổi đóa. Người phụ nữ này, còn dám cậu ta chỉ là bạn?

      "Lẽ nào thấy buồn khi phải chia tay với bạn mình sao?" Thiên Tình đột nhiên quay mặt sang hỏi Thi Nam Sênh. Giọng điệu buồn bã, nhưng lời lẽ rất dịu dàng khiến Thi Nam Sênh thoáng sửng sốt. Trong lòng vốn bừng bừng tức giận, bỗng chốc bị dập tắt còn mống.

      mím môi, nghiêm túc suy nghĩ lúc rồi : "Hơi hơi. Nếu là Thiệu Đàm cũng mất ngày thoải mái."

      "Tình cảm của đàn ông các giống bọn con tụi em." bĩu bĩu cái miệng xinh. Tình cảm của con thường nhạy cảm hơn nhiều, “Hơn nữa, Trầm sắp phải Mỹ rồi, sau này...có lẽ tụi em còn gặp nhau nữa." Nghĩ đến điều đó, tự nhiên Thiên Tình thấy có chút đành lòng. Nhưng đó chỉ là nỗi buồn chia xa của bạn bè với nhau...

      nhìn Thi Nam Sênh, rất thành khẩn thổ lộ nỗi lòng với , "Mười tháng trước, nếu ấy luôn ở bên cạnh ủng hộ và động viên em, có lẽ đến bây giờ em vẫn chưa ổn định được phương hướng cho cuộc sống của mình. Trong mấy tháng đó, nếu ấy ở Hàn Quốc cùng em, có lẽ em còn đáng thương đến ngay cả niềm vui nhoi nơi xứ lạ quê người cũng có ai để mà chia sẻ..."

      Nhìn Thiên Tình đau lòng buồn bã như vậy, lòng Thi Nam Sênh như thắt lại, cảm thấy có chút đau lòng. Mấy tháng ở nước ngoài nếu như chỉ có mình ...có lẽ cuộc sống rất khó mà trôi qua. Dù trải qua bao nhiêu gian khổ, vất vả, dù có mạnh mẽ kiên cường đến đâu, chẳng qua vẫn chỉ là còn chưa tốt nghiệp đại học mà thôi...

      "Từ nay trở , gặp phải bất cứ chuyện gì, em cứ với ."

      Lời khiến lòng Thiên Tình rung động. Giọng trầm lắng, giữa màn đêm càng có vẻ đặc biệt trịnh trọng.

      Nhưng mà... có thể tin tưởng sao?

      " tin ?" nhíu mày hỏi. Như có thể nhìn thấu suy nghĩ của Thiên tình.

      Thiên Tình lập tức mỉm cười, "Ừm. biết có tin được đây?" Nhờ nụ cười của Thiên Tình mà lớp mây mù trong xe tản rất nhiều.

      Trong đôi mắt thâm thúy sắc sảo của Thi Nam Sênh vì nụ cười như tia nắng này của Thiên Tình mà sáng hẳn lên, lòng cũng khẽ rục rịch.

      "Chuyện sau này, sau này hãy ." cũng gấp muốn tin tưởng mình ngay như vậy, vì dù sao người từng làm tổn thương chính là ... đề phòng cũng là chuyện đương nhiên.

    5. Trà Xanh

      Trà Xanh Active Member

      Bài viết:
      254
      Được thích:
      136
      Chương 141: ta lòng thích em


      Khi Thiên Tình về đến nhà, Vãn Tình mừng mừng tủi tủi ôm chặt lấy . đường về Thiên Tình vốn còn thấp thỏm yên, sợ lần này về gặp phải tình huống khó xử như lần trước. Nhưng cũng may, Lục Yến Tùng có ở đó.

      "Chị, cha có nhà ? Gần đây cha còn đánh bạc nữa ạ?" Thiên tình vừa để hành lý xuống vừa hỏi Vãn Tình.

      " ở nhà. ngủ rồi." Vãn Tình tươi cười, tinh thần xem ra rất tốt. Có lẽ vì gần đây cha làm cho chị buồn phiền gì nữa.

      "Hai ngày nay rất đàng hoàng, làm rất đúng giờ. Chị cũng tìm được công việc tương đối nhàng."

      Nghe Vãn Tình vậy, Thiên Tình thở ra nhõm. Nghiêng đầu nhìn vào phòng cha ngủ, mặt nở nụ cười thỏa mãn.

      "Như thế này mới có chút cảm giác của gia đình." Thiên Tình nhịn được than , rồi xoay đầu lại, "Chị, chị làm việc gì vậy? Có vất vả quá ? Giờ em về rồi, ra chị cần phải làm đâu mà."

      "Em phải lo cho chị, bác sĩ bây giờ chị sao rồi. Hơn nữa chỉ là công việc văn phòng thôi, có vất vả gì đâu."

      Vãn Tình vừa giúp em thu dọn đồ đạc, vừa cười , "Nếu chị cứ ở nhà suốt ngày như vậy mới buồn bực mà sinh bệnh đó."

      Hiếm khi thấy Vãn Tình vui vẻ như vậy, Thiên Tình vốn muốn hỏi chuyện giữa và Lục Yến Tùng tại thế nào, nhưng cuối cùng hỏi ra miệng. Bây giờ cha còn đánh bạc nữa, tất nhiên Vãn Tình cũng còn bị Lục Yến Tùng khống chế nữa...Hơn nữa, xem tâm tình chị tốt thế này, hẳn là cắt đứt quan hệ với Lục Yến Tùng rồi cũng nên.

      "Khuya rồi còn ngẩn người ra đó làm gì hả? Mệt quá à?" Vãn Tình đẩy đẩy Thiên Tình.

      Thiên Tình lúc này mới hoàn hồn. Cười hì hì, " có, cảm thấy trở về đột ngột thế này, có vẻ chân thực. Bắt đầu từ ngày mai, công việc của em chính thức vào hoạt động, nên cũng hơi thấy hồi hộp."

      "Đừng lo, sáng mai chị dậy làm bữa sáng cho em." Vãn Tình khuyên em xong nghĩ đến gì đó: "Đúng rồi, lần trước chị giúp em trả lại váy cho Thi rồi."

      "Vâng. Em có nghe ấy rồi."

      "Hai người gặp nhau rồi sao?" Vãn Tình nhìn .

      Thiên Tình giương môi, che giấu được vui vẻ, thành gật đầu, còn khai báo thêm: "Mới vừa rồi là ấy đưa em về đó."

      gương mặt xinh xắn của Thiên Tình hoàn toàn giấu được tình cảm ngọt ngào. Điều này khiến Vãn Tình có phần hâm mộ. Tình đối với từ ngữ rất xa vời. Mặc dù...Từ sau hôm ấy hoàn toàn cắt đứt quan hệ với Lục Yến Tùng, ta cũng có tới tìm mình, nhưng tên ác ma đó ít nhiều gì cũng để lại bóng ma trong lòng . Khiến dám dễ dàng tiếp nhận người nào khác nữa.

      "Lần trước lúc chị đưa quần áo, ta nghĩ chị là em. Nên vội vàng chạy xuống lầu, sau khi nhìn thấy chị rất thất vọng." Vãn Tình với Thiên Tình.

      Thiên Tình sửng sốt nhìn Vãn Tình, "Chị có chắc là thất vọng chứ?"

      Vãn Tình cười, "Đúng vậy, rất chắc chắn. Chị còn có thể khẳng định... ta rất thích em."

      Hai chữ ' Thích' ấy khiến trái tim Thiên Tình run lên. dám tin... Hai chữ này ngày trước là dùng để hình dung tình cảm của dành cho ? Từ bao giờ lại được dùng để về tình cảm của ấy đối với mình rồi?

      "Sau đó, lại nghe chị em Hàn quốc, lúc đó nét mặt ta rất kinh khủng, nhìn mà thấy sợ. Chị càng thêm tin chắc rằng ta rất quan tâm đến em."

      " ấy quan tâm em? Sao có thể chứ?" Chính Thiên Tình cũng thể nào tin được. sợ...Cuối cùng lại lần nữa tự mình đa tình...

      ... ... ...

      Cả đêm Thiên Tình trằn trọc mãi giường với tâm trạng rối bời. Hai câu cuối của Vãn Tình cứ quanh quẩn mãi trong lòng . dám tin đó là , nhưng mà... thể nghĩ tới câu "Từ nay trở , gặp phải bất cứ chuyện gì, em cứ với " mà Thi Nam Sênh với ...Có lẽ đúng như Vãn Tình , ấy đối với mình phải là có chút tình cảm nào? Nếu ...Sao có thể chạy đến Hàn Quốc xa xôi, chỉ để ký hợp đồng với ? Ban đầu còn tưởng là tiện đường, nhưng sau đó mới phát phải vậy. Trằn trọc cả đêm, đến khi trời dần sáng, Thiên Tình rốt cục cũng chìm vào giấc ngủ.

      ... ... ...

      Ngày hôm sau. Thiên Tình bị mùi thơm của thức ăn đánh thức. Nằm nướng giường lúc lâu vẫn muốn nhúc nhích. Say mê tận hưởng hương thơm của thức ăn, hưởng thụ cảm giác được ở nhà, Thiên Tình cảm thấy giống như mình nằm mơ vậy.

      Trước kia lúc ở nhà, luôn cảm thấy cái nhà này thiếu cảm giác gia đình, nhưng sau khi xa thời gian trở về, lại phát tất cả mọi thứ còn giống ngày xưa nữa...

      "Thiên Tình, dậy thôi. Vừa rồi công ty Thi thị gọi điện đến lát nữa em có buổi chụp hình ngoại cảnh ấy."

      "Chụp ngoại cảnh?" Thiên Tình vội vàng ngồi dậy.

      "Ừm. chụp số bức ảnh cần dùng. Chị ghi lại địa chỉ dùm em rồi, trước chín giờ phải tới đó."

      "Trước chín giờ?" Thiên Tình nhìn thời gian, nhanh chóng chạy u vào nhà tắm, bắt đầu lật đật rửa mặt sửa soạn.

      Sau khi vội vã ăn sáng, sửa sang qua loa chút rồi ra cửa. Địa chỉ là tại bờ biển nằm ở khu vực ven thành phố.

      ***

      Thấy Thiên Tình rồi Vãn Tình mới thu dọn bàn ăn, thay bộ đồ công sở rồi cũng ra cửa. Từ đêm đó sau khi cha về, cũng đổi luôn số điện thoại, muốn hoàn toàn cắt đứt quan hệ với Lục Yến Tùng.

      tưởng rằng loại người như Lục Yến Tùng bám riết tha cho mình, bởi vì nếu như ta muốn tìm chuyện đó dễ như trở bàn tay. Nhưng...điều khiến ngạc nhiên chính là liên tiếp mấy ngày liền Lục Yến Tùng hề xuất lần nào. Giữa họ cứ thế mà chấm dứt!

      Vãn Tình nghĩ vậy nên lòng cũng thấy nhõm hơn rất nhiều. Ngẩng đầu nhìn bầu trời, chưa bao giờ cảm thấy bầu trời tươi sáng và bao la rộng lớn thế này.

      Lúc đến trạm xe bus, lồng ngực Vãn Tình chợt căng lên khi nhìn thấy chiếc xe quen thuộc. Người đàn ông thô bạo đêm đó, tàn ác chơi đùa...từng màn ồ ạt ùa về khiến cho sắc mặt lập tức trắng bệch. Tại sao ta lại xuất ở đây? Đến tìm sao? Nhưng mà...

      Lục Yến Tùng vẫn ngồi yên trong xe động đậy, lười biếng dựa vào thành ghế, mắt nheo nheo biết ta nhìn gì. Dường như… nhìn mà nhìn kỹ cũng giống.

      Vãn Tình chưa bao giờ khẩn trương như lúc này. ràng ta hề làm gì cả, nhưng ta lại giống như con thú săn mồi, bất cứ lúc nào có thể xông lên bắt .

      Vờ như nhìn thấy ta, mặt như phủ lớp sương lạnh, cố chấp ngẩng cao đầu lướt qua cạnh xe ta. lúc căng thẳng ngang qua chỗ ghế lái người đàn ông trong xe bỗng nhiên nhỏm dậy. cả kinh, cánh cửa cạnh ghế lái được đẩy ra. Vãn Tình bị dọa cho mặt mũi tái nhợt, lập tức rụt người lại, cảnh giác la toáng lên: "Lục Yến Tùng, đừng làm bậy đó!" Thế nhưng qua lúc thấy mình vẫn sao, lúc này bỗng nghe được giọng nữ vô cùng mềm mại quyến rũ, "Honey, ngờ lại đến tận đây đón em làm."

      "Em là bạn của , nếu đến đón em còn có thể đón ai?" Giọng của Lục Yến Tùng cả đời này e là Vãn Tình chẳng bao giờ quên được.

      Chuyện gì xảy ra? hơi hé mắt. Lục Yến Tùng nào có muốn tới bắt mình? Mà chỉ có người đàn ông đẹp trai cười rất vui vẻ ôm người phụ nữa của ta. Hơn nữa...Trong mắt ta vốn hề có tồn tại của .

      " à, phiền nhường đường." Giọng lạnh lùng vang lên ngay đỉnh đầu .

      Vãn Tình sửng sốt. Ngẩng đầu chạm phải đôi đồng tử lạnh như băng của Lục Yến Tùng. Trong ánh mắt đó, ngoại trừ lạnh lùng ra, còn có, ... xa cách...

      Bất động vài giây, Vãn Tình lập tức tránh sang bên. Hoàn hồn ngồi vào trong xe, cùng người phụ nữ kia nhanh chóng rời .

      Chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt. Vãn Tình quả dám tin vào điều mà mình nhìn thấy.

      Lục Yến Tùng... Làm vậy có phải ta muốn cắt đứt quan hệ với mình ? tốt quá! Rốt cuộc cũng còn bị tên ác ma đó bắt nạt nữa rồi! Vãn Tình rất muốn cười trận sảng khoái, nhưng mà... hiểu sao trong lòng lại thấy hơi mất mát. Sao lại thế này?

      Vãn Tình vỗ vỗ vào má, xốc lại tinh thần, “Cảnh Vãn Tình, mày nghĩ gì đấy? Từ nay về sau còn bị Lục Yến Tùng ức hiếp nữa, cũng cần phải lén lút, có thể đàng hoàng quen biết bạn trai mới, điều đó đúng như ước nguyện mà mày hằng mong muốn còn gì!” Càng Vãn Tình càng cảm thấy vui sướng. Mới vừa rồi trong lòng còn cảm thấy nặng nề khó chịu, trong nháy mắt bị quét sạch. Từ hôm nay trở , bắt đầu cuộc sống mới. Có lẽ... cũng nên nghiêm túc chuyện đương lần.

      Mãi đắm chìm trong suy nghĩ của mình, Vãn Tình hoàn toàn để ý đến, lúc này chiếc xe nọ dừng ở ven đường... Tầm mắt người nào đó khóa chặt ngày càng ảm đạm. Người phụ nữ này, mới rời khỏi mấy ngày vui vẻ đến vậy sao?

      ***

      Tại nơi chụp hình quảng cáo bên bờ biển. Trợ lý công ty cũng đến.

      "Thiên Tình, nhanh hoá trang và thay quần áo ." Trợ lý đưa cho bộ trang phục mùa hè mát mẻ, "Đây là trang phục hè năm nay của Thi thị, mau thay . Đạo diễn đến ngay."

      "Vâng." Thiên Tình vào phòng thay quần áo dựng tạm ở bờ biển. Trang phục hè của Thi thị đúng là khiến cho người ta thích thôi.

      Lần này 'Daisy Story' dùng những đóa hoa cúc làm điểm nhấn. Những đóa hoa cúc màu sắc rực rỡ được điểm xuyến vai và làn váy, thoạt nhìn toát lên trẻ trung và tràn đầy hương vị của ánh mặt trời. Chỉ là...

      Mùa này mà ăn mặc phong phanh như vậy rất lạnh. Vừa bước ra ngoài Thiên Tình liền dùng áo bông lớn bọc kín mình lại như quả bóng. Ngồi ngoan ngoãn chờ thợ trang điểm make-up.

      Trang điểm xong đám người đạo diễn cũng mang theo dụng cụ đến.

      Vì Thiên Tình là người mới nên đạo diễn bảo xoay vòng trước ống kính, sau đó cúi đầu trao đổi với phó đạo diễn về ý tưởng cần được chụp.

      Thiên Tình đứng đó, gió biển thổi tung mái tóc dài mềm mại như tảo biển của . Làn váy tung bay theo gió, như tạo nên bảy sắc cầu vồng rực rỡ. Thời điểm ở tạibờ cát, hình ảnh này khiến ai nhìn thấy cũng như bị hớp hồn.

      "Thi thị đúng là biết chọn người. này quả tệ." Đạo diễn cũng bị cảnh này thu hút, cầm lấy máy ảnh chụp vài tấm hình. Sau khi xem hiệu quả mới chính thức bắt đầu công việc.

      "Đến đây cởi giày ra, đứng ở tảng đá. Ừ... Biểu cảm phải diễn tả giống như tận hưởng chút..." Đạo diễn hướng dẫn Thiên Tình.

      Tuy đây là lần đầu tiên Thiên Tình chính thức quay chụp ảnh ngoại cảnh, nhưng mười tháng qua được đào tạo chuyên nghiệp về cả cách trình diễn cũng như biểu lộ cảm xúc. Cho nên...

      Khi mỉm cười, đôi mắt to tròn trong suốt như ước mơ mong mỏi ngắm nhìn cảnh biển xa xa phía trước. Tưởng tượng trong tương lai xa, có thể dựa vào năng lực của mình có thể đưa chị, cha, còn có mẹ, cả nhà bốn người cùng lên chiếc du thuyền ở đối diện ăn hải sản tươi sống và du ngoạn khắp nơi.

      "Được, rất tốt! Biểu rất khá!" Đạo diễn khen ngợi dứt, sau đó nhắc nhở: "Đổi lại tư thế. Vào trong nước đứng , tốt nhất là hất cho nước bắn tung lên."

      Trợ lý ôm áo bông dày đứng ở bên, nhìn cảnh này, lắc đầu liên tục. Trong màn hình Thiên Tình vẫn nở nụ cười ngọt ngào, hạnh phúc. Nhưng, ra...

      Mặc dù là mùa Xuân, nhưng gió biển vẫn lạnh cắt da cắt thịt. Đặc biệt là nước càng lạnh hơn như có thể khiến xương cốt tan rã ra vậy. Bây giờ còn phải đứng ngâm trong nước, nở nụ cười tươi rói, ra vẻ say đắm. Có trời mới biết, hai chân đông lạnh đến tím tái rồi.

      "Hình ảnh lấy được quá tuyệt vời !" Đạo diễn luôn miệng khen ngợi.

      "Khoan hãy lên, cứ đứng vậy chụp thêm bộ cận cảnh nữa. Thợ trang điểm phun ít nước lên mặt Thiên Tình !"

      Thiên Tình lạnh đến môi giật giật liên tục. Nhưng... dám than vãn câu nào. Đây là công việc, phải chấp nhận.

      Thợ trang điểm nhìn mặt mày tím lại, hơi đau lòng dám phun nước lên. ngược lại cười cổ vũ, " sao, phiền rồi. Tôi chịu được."

      Thợ trang điểm đành phải phun nước lên. Nhiệt độ lạnh buốt khiến Thiên Tình run lập cập nhưng vẫn cố mỉm cười ngọt ngào.

      Lúc chụp được nửa chiếc xe thương vụ màu đen chậm rãi xuất ở bờ biển. Thi Nam Sênh đẩy cửa xe ra, từ xe bước xuống.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :