1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng giám đốc, xin tha tôi! - Đoan Mộc Ngâm Ngâm (Full+ eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Trà Xanh

      Trà Xanh Active Member

      Bài viết:
      254
      Được thích:
      136
      Chương 117: Trêu ghẹo

      Thiên Tình dám chắc nếu mình còn ngồi mãi trong này ra, biết có xông vào . Vì vậy, vội vàng tắm rửa sạch , rồi tìm đồ tẩy trang có sẵn trong phòng tắm rửa sạch hết lớp trang điểm mặt.

      Ôi! Bộ dạng lúc mình được vớt lên khỏi hồ bơi chắc kinh khủng lắm! Mà tất cả đều bị nhìn thấy hết rồi.

      Xấu hổ quá!

      Rầu rĩ bụm mặt ôi ôi, đến khi lau sạch người mới phát mình có quần áo để thay. Tình cảnh này.... Mình ra ngoài kiểu gì đây?

      Trong khách sạn có áo ngủ, nhưng áo ngủ được treo trong tủ bên ngoài. Trong phòng tắm chỉ có khăn tắm thôi. Mình ra ngoài thế nào bây giờ?

      Đắn đo hồi lâu, đành mặt dày lên tiếng gọi người bên ngoài giúp đỡ.

      " Thi ơi!" Thiên Tình tựa vào cửa, hướng ra bên ngoài gọi.

      "...." Nhưng đáp lại yên lặng.

      " Thi?" Thiên Tình nghĩ rằng người bên ngoài kia nghe thấy gọi, nên cao giọng gọi lớn hơn. Nhưng....

      "...." Vẫn có động tĩnh gì.

      Sao thế nhỉ? Chẳng lẽ ấy ngủ rồi ư? Hay là ấy có trong phòng?

      " có ngoài đấy ? Nếu có, tôi ra đó nhé...." Thiên Tình yên lòng hỏi lại.

      Vẫn im lìm như cũ, bên ngoài chẳng mảy may có tiếng động nào. còn cách nào khác, đành lấy khăn tắm quấn lên người, để lộ bờ vai mảnh khảnh cùng đôi chân trắng muốt.

      dám manh động cứ thế mà bước vội ra ngoài, thò đầu ra trước cẩn thận quan sát chung quanh.

      ấy có trong phòng ư? Thấy vậy mới thở ra hơi, nhưng.... hiểu sao cũng có hơi hơi thất vọng.

      tiếng nào mà bỏ vậy sao?

      Chép miệng, kéo cửa ôm khăn tắm bước ra ngoài. Đến trước tủ lấy áo ngủ trong tủ ra. gỡ khăn tắm người xuống định khoác áo ngủ vào, nhưng sớm muộn, cửa phòng đóng đột nhiên bị người từ bên ngoài đẩy ra...

      Thi Nam Sênh mặc áo ngủ nam, tay xách theo túi đồ đẩy cửa vào, khoảnh khắc vừa nhìn thấy , liền đứng như trời trồng.

      nhìn thấy cái gì thế kia?

      vừa bước ra khỏi phòng tắm, vài giọt nước còn đọng tóc xuống vai. Dáng người nhắn xinh xắn vốn được khăn tắm quấn lại nhưng lúc này bị kéo ra để lộ cả cơ thể.

      nhóc này gầy , nhưng nơi nào cần đầy đặn vẫn rất đầy đặn, quyến rũ vô cùng.

      Thiên Tình sững sờ, hoảng hốt nhìn .

      Dáng vẻ vô tội kia lại càng thêm mê hoặc.

      Ánh mắt thâm trầm tối lại, Thi Nam Sênh cảm nhận được rất cơ thể bên dưới của mình phản ứng dữ dội.

      Đáng chết! Mười tháng qua đụng đến phụ nữ, cho nên vừa nhìn thấy liền trỗi lên phản ứng mãnh liệt như thế này sao?

      "Ối...." Thiên Tình chết điếng mãi lúc lâu mới hoàn hồn, ré lên tiếng, lật đật buông khăn tắm tay xuống, quơ đại áo ngủ choàng lên người.

      ".... .... Tôi...." hoảng hốt đến được tròn câu, bàn chân trần dẫm thảm liên tục lùi về phía sau.

      Thi Nam Sênh nheo mắt lại. Tiểu tinh này, dáng vẻ này của rất có sức quyến rũ quyến rũ đàn ông. Mặt mộc trang điểm, lại trở thành đơn thuần trong sáng....Khó trách tên khốn Hà Niệm Khuynh kia chịu được mà ra tay với !

      Với dáng vẻ này của , chút năng lực tự vệ cũng có, sau này làm trong ngành giải trí còn bị bắt nạt bao nhiêu lần nữa đây?

      "Cảnh Thiên Tình, ngờ mười tháng gặp, em to gan hơn trước nhiều ấy nhỉ?" cố ý vặn vẹo ý của .

      “Tôi phải...." Mặt Thiên Tình đỏ như tôm luộc. rất muốn giải thích, nhưng tình hình bây giờ đâu cho có thời gian để giải thích, đành phải năn nỉ , "Xin đấy, nhắm mắt lại trước , được ?"

      " được!" Thi Nam Sênh thẳng thừng từ chối. Trái lại còn vứt luôn túi đồ lên giường, sau đó khoanh tay trước ngực ung dung nhìn .

      đâu phải đồ ngốc! Cảnh xuân bày ra phơi phới trước mắt thế này mà bảo đừng nhìn, nhắm mắt lại ấy à? Xin lỗi, xưa nay vốn chẳng phải kiểu người chính nhân quân tử gì đó!

      ".... Vậy quay người sang chỗ khác ." Thiên Tình đành nhượng bộ cầu xin lần nữa.

      " muốn!" tiếp tục từ chối lần hai.

      Thiên Tình trừng mắt nhìn .

      Thế nhưng lại ‘phì’ cười, trêu , "Cảnh Thiên Tình, có chỗ nào người em mà tôi chưa nhìn thấy?"

      Thiên Tình bị hỏi như thế vừa thẹn thùng vừa lúng túng, nhưng vẫn thẳng lưng đáp lời , "Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ."

      "Trước kia với bây giờ có gì khác nhau nào?" Thi Nam Sênh nhận ra bản thân rất ghét lời giải thích này của . cau mày, dằn lòng được muốn hỏi cho ra lẽ.

      "Trước kia....vì chúng ta còn ràng buộc." Thiên Tình vừa giải thích, vừa thầm lùi dần về phía sau, định lẻn vào phòng tắm mặc áo lại. Nhưng ngờ Thi Nam Sênh cũng từng bước về phía mình.

      nheo mắt lại, "Phải ? Vậy trước kia chúng ta có quan hệ gì?"

      Trước kia có quan hệ gì? Rốt cuộc Thiên Tình vẫn bị Thi Nam Sênh hỏi đến vấn đề này.

      Tình nhân? Đương nhiên phải!

      Ông chủ và cấp dưới? Nghe gượng ép.

      Chớp chớp mắt, Thiên Tình suy nghĩ hồi, rốt cuộc cũng tìm được từ giải thích hợp lý, “Quan hệ giao dịch.”

      Lúc nghe bốn chữ này, Thi Nam Sênh nhếch môi cười nhạt với vẻ giễu cợt. Xem ra, vẫn nhận thức rất vị trí của mình.

      "Vậy bây giờ sao?" tiếp tục ép hỏi. Tầm mắt vẫn rời khỏi .

      "Bây giờ...." Tim đập loạn xạ, mạch suy nghĩ cũng trở nên rối ren. ràng có áo ngủ che trước người, nhưng bị nhìn chằm chằm như vậy, có cảm giác như mình che đậy gì trước mặt vậy.

      "Bây giờ chúng ta chẳng có quan hệ gì cả...."

      Lời này vừa ra, ánh mắt Thi Nam Sênh lập tức tối . Thấy muốn trốn vào phòng tắm, liền vươn tay bắt lại.

      "A...." Cổ tay bị bắt được. Áo ngủ cũng theo đó mà rơi xuống, giờ còn gì để che được nữa?

      Thiên Tình giãy dụa, còn Thi Nam Sênh muốn bị vật kia cản trở, thô lỗ giằng lấy áo ngủ vứt sang bên.

      giây tiếp theo....

      hơi dùng sức ấn mạnh lên vách tường. Hai tay chống hai bên Thiên Tình, hơi thở nam tính phả dồn dập lên mặt khiến Thiên Tình đứng im dám thở.

      Muốn đẩy ra, nhưng hai tay chỉ có thể hoảng loạn che ở trước ngực. Thậm chí lúc này chỉ muốn quay người lập tức, để phải đối mặt với nữa.

      "Em biết cách chối bỏ quan hệ! Nếu biết trước bây giờ chúng ta có quan hệ gì, tôi cứu em rồi." Thi Nam Sênh duỗi nhón tay nâng cằm lên.

      Thiên Tình ‘Uhm’ xoay mặt , muốn tránh ngón tay .

      Nhưng lại đột nhiên dùng sức giữ chặt cằm . Ý tứ rất ràng, tuyệt đối cho né tránh. Ánh mắt nhìn bỗng trở nên thâm trầm, phức tạp, khiến run sợ thôi.

      "Mười tháng trước, tại sao tiếng nào mà thầm bỏ ?" Trầm giọng , lời lẽ giống như hạch sách hỏi tội .

      Thiên Tình ngờ hỏi như vậy, sửng sốt mở to mắt nhìn .

      thấy trả lời, bàn tay bóp cằm tiếp tục tăng sức, "Tại sao lâu vậy cũng liên lạc gì với tôi?" lại tiếp tục gặng hỏi.

      Hai câu hỏi đều khiến Thiên Tình sao ngờ tới. để ý những chuyện này sao?

      Trong lòng rung động, nhìn khẽ mở miệng: “Tôi tưởng rằng cũng muốn liên lạc với tôi."

      "Cũng?" Thi Nam Sênh bắt chẹt được ngay từ này, cười lạnh tiếng, "Xem ra em rất muốn có bất cứ liên quan gì đến tôi rồi."

      Ánh mắt thâm sâu như trời đêm kia như xẹt qua điều gì đó khiến Thiên Tình sao hiểu được.

      Tại sao dáng vẻ này của , nhìn vào giống như rất thất vọng vậy?

      Mấp máy môi, giải thích: "Ngày ấy rời , tôi cũng muốn gọi điện cho , nhưng điện thoại bất ngờ hết pin, cho nên...."

      "Cho nên em chỉ có thể báo cho Trầm , mà thể báo với tôi?" Thi Nam Sênh ngắt lời . cũng nhận ra được mình kỳ quặc! ràng chuyện xảy ra từ mười tháng trước rồi mà vẫn còn so đo từng chút! Mình trở nên hẹp hòi từ bao giờ vậy?

      Nhưng.... tại, khốn kiếp chính là vẫn còn nhớ rất , thậm chí phải là luôn canh cánh trong lòng.

      “Tôi và Trầm ...." Thiên Tình tính gì đó, Thi Nam Sênh lại ngắt lời : “Câm miệng!"

      mở to mắt nhìn . Ánh mắt sâu thẳm của như có sóng lớn lưu chuyển.

      "Nửa năm trước, có lần tôi đến Seoul, đến phòng tập của em."

      Thiên Tình kinh ngạc nhìn . Sao biết được nơi tập luyện? đến rồi sao tìm ?

      " trùng hợp là em ở cùng Trầm ." Giống như đọc được suy nghĩ của , trả lời.

      Vẻ buồn bã trong giọng vô cùng ràng. Nhưng Thiên Tình dám suy nghĩ nhiều.

      cười lạnh tiếng, "Xem ra Trầm rất thích em. Em vừa sang Hàn Quốc học, cậu ấy liền chuyển trường theo."

      "Chuyển trường?" Thiên Tình thấy khó hiểu, " phải ấy có dự định đến Hàn Quốc du học sao?"

      "Đúng vậy, Havard, Cambridge, Oxford cậu ấy đều học, lại nhất định đòi Hàn Quốc?"

      Thiên Tình sửng sốt. Chẳng lẽ ấy vì mình? Nhưng tại sao ấy phải hao tâm tổn sức chạy theo như vậy? ( nàng này thánh thiện quá chăng? Ng ta theo vậy mà còn kg hiểu ng ta muốn gì???)

      Thi Nam Sênh vốn muốn hỏi tội , nhưng ngờ rằng, tội còn chưa hỏi được, người phụ nữ này lại cúi gằm đầu nghĩ tới đàn ông khác? Đáy lòng chợt dâng lên nỗi tức giận tên.

      nhíu mày lại, hơi nâng cằm lên, đợi Thiên Tình kịp hồi phục thần trí, cúi đầu cắn mạnh lên môi .

      "Ưm...." ngờ bất ngờ hôn như vậy, Thiên Tình cả kinh trố mắt. Hơi thở của phả dồn dập lên mặt. Mười tháng gặp, theo lẽ thường mà , đáng lý ra phải cảm thấy xa lạ mới đúng.

      Nhưng.... phải vậy! Hơi thở vẫn còn quen thuộc như thế, vương vấn khiến lòng rung động....

      Bởi vì.... tất cả những gì thuộc về đều khắc sâu trong tâm trí rồi. Tiếng lòng thổn thức khiến gần như lập tức đắm chìm trong đó mà chút e ngại. Nhưng....tia lý trí cuối cùng mách bảo rằng thể như vậy! phải đẩy ra mới đúng.

      theo bản năng giãy giụa, lại bị giữ chặt hai tay, dễ dàng bắt chéo hai tay giữ chặt ra phía sau. Tư thế này khiến cho Thiên Tình phải ưỡn người lên, mà càng như vậy càng áp sát vào ngực hơn.

      "Đừng.... Ưmh...." lên tiếng cự tuyệt, nhưng lưỡi chỉ chờ có thể liền xông vào khoang miệng . hề báo trước, cuốn chặt lưỡi rời.

      Ôi trời! Hơi thở này.... vốn tưởng rằng mình lưu luyến, bị mê hoặc. Nụ hôn này chẳng qua chỉ muốn trừng phạt tội bỏ lời từ biệt, trừng phạt liên lạc với , vốn định sau khi dạy dỗ xong buông ra, thả .

      Nhưng mà....

      Khi môi vừa chạm môi, liền như kẻ say quên mất đường về, nụ hôn say mê, tham lam mút lấy, như thể muốn hút luôn cơ thể vào trong cơ thể lẫn linh hồn vậy....

      Mười tháng dài đằng đẵng.

      Nhưng chưa hề quên .... Cho dù là mùi hương của , hơi thở của , đều chưa từng quên....Đúng là bị trúng tà rồi!

      "Tiểu tinh...." kiềm được nỉ non gọi .

      Tiếng gọi này của như gọi tất cả ký ức quay lại trong đầu Thiên Tình. Toàn thân khẽ run lên, yếu đuối vô lực gục vào lòng .

      Nụ hôn của , từ lúc đầu vô cùng mạnh bạo, hung hăng sau đó dần trở nên dịu dàng nâng niu.

      Dịu dàng đến khiến Thiên Tình sinh ra ảo giác, thế này giống....nụ hôn của những đôi tình nhân nhau say đắm.

      Thi Nam Sênh cũng biết rốt cuộc mình bị làm sao, chỉ biết rằng, khi cảm nhận được người trong lòng khẽ run lên rồi dần mềm trong vòng tay mình, cơ thể lẫn trái tim của cũng trở nên mềm mại tan chảy theo....

      Bàn tay nắm hai tay phía sau lưng dần buông lỏng, cũng đẩy ra nữa, ngược lại còn tự chủ được choàng tay lên ôm lấy cổ .

      Toàn thân chợt cứng đờ. Hành động này đối với , thể nghi ngờ chính là khích lệ rất lớn. Bật lên tiếng rên rồi đẩy áp sát vào tường. Bàn tay cũng nhanh chóng luồn vào đồi núi no tròn mềm mại của .

      rên rỉ từng tiếng đứt quãng, cuồng nhiệt đáp lại nụ hôn của .

      Cảm giác mềm mại này, mùi hương này, hơi thở ấy, tất cả hòa hợp lại khiến cho Thi Nam Sênh như bị trúng tà.

      Càng muốn nhiều hơn....nhiều hơn...nhiều hơn nữa…

      Suốt mười tháng xa nhau, đêm nào ngủ cũng nằm mơ thấy , cũng từng mơ thấy cảnh tượng này....

      Mỗi lần như thế đều cảm thấy buồn bực, khó chịu, nóng nảy. nghĩ rằng có lẽ do lâu rồi mình đụng tới phụ nữ, mới nhớ đến tiểu tinh này nhiều như thế, cho nên trong cơn tức giận tìm những người phụ nữ khác.

      Nhưng kết quả đều thất bại thảm hại. hề có chút xíu nào hứng thú với bất kỳ ai.

      Cho dù gian có lãng mạn bao nhiêu, cũng thể nào có cảm giác với những người đó, ngoại trừ .

      “Mười tháng qua tôi hề chạm đến người phụ nữ nào, em phải chịu hoàn toàn trách nhiệm về chuyện này!" oán hận thào bên tai . Day day vành tai , bàn tay mạnh mẽ nhào nặn nơi đẫy đà như để trả thù .

      Hàng mi cong vút run lên từng chập, có lẽ bị cảm trước đó, hoặc cũng có lẽ do bị trêu chọc, toàn thân Thiên Tình nóng lên như bị lửa thiêu đốt, mặ đỏ bừng, "Tại sao.... tôi phải chịu trách nhiệm?" chỉ hỏi theo quán tính vì lúc này tài nào suy nghĩ thêm được gì.

      Chỉ biết là....

      Suốt mười tháng qua có thân mật với người phụ nữ nào.... thân mật với người phụ nữ nào? Cả Bạch Thiên Thiên cũng có sao? Nghĩ vậy, trong lòng bất giác vui sướng đến lạ thường.

      Có phải chăng, ấy đối với mình, ra cũng....

      Cũng có chút xíu giống mình hay ?

      Thi Nam Sênh trả lời câu hỏi của , chỉ vội vàng giựt phăng áo ngủ người mình xuống. Giống như , sau lớp áo ngủ mặc gì cả.

      Dưới ánh đèn, đường cong hoàn mỹ tản ra hấp dẫn khiến lòng người choáng ngợp mê đắm.

      Thiên Tình còn chưa kịp nhìn thấy gì, bàn tay bị tóm lấy rồi ấn lên nơi căng trướng nóng hổi….

      ======

    2. Trà Xanh

      Trà Xanh Active Member

      Bài viết:
      254
      Được thích:
      136
      Chương 118: Quan tâm lẫn nhau


      Cảm giác nóng rẫy cùng vật cương cứng kia khiến khiếp đảm thôi. theo bản năng muốn rút tay về, nhưng lại bá đạo chịu buông ra.

      Thi Nam Sênh đau đớn rên rỉ, bàn tay dần dần dao động khắp người . Mơn trớn bầu ngực đầy đặn của , dần dần trượt xuống lướt lên vùng bụng phẳng lì, như vẫn còn chưa thỏa mãn tiếp tục di chuyển xuống vùng cấm địa mềm mại.

      "Ưmh...." Đầu ngón tay vừa lướt qua, Thiên Tình liền há miệng thở dốc. Nơi ấy, trừ ra, có bất kỳ người nào chạm qua. Cho nên, chỉ cần khẽ chạm vào, liền mẫn cảm đến khiến chịu được. Bàn tay bấu víu lên hai vai , đầu ngón tay như muốn bấm sâu vào da thịt .

      Mười tháng gần gũi với , nhưng đối với những nơi nhạy cảm cơ thể vẫn rất quen thuộc. Vừa chạm vào nơi mềm mại ấm nóng ấy, thấy trái tim mình run lên, cả ngón tay cũng run rẩy theo.

      Bên tai là tiếng rên khe khẽ của , chỉ bấy nhiêu thôi mà có cảm giác thỏa mãn trước nay chưa từng có.

      Người phụ nữ này...người phụ nữ mà suốt mười tháng qua chưa từng có giây phút nào quên...cuối cùng cũng hữu ngay trong lòng .

      Giống như trong giấc mộng từng mơ thấy, xúc động rên rỉ trong vòng tay

      Ngón tay ngang ngược vạch lớp mây mù phía bên dưới ra, cảm nhận được hơi nóng thấm ướt đầu ngón tay, liền cho ngón tay vào, thoáng nghe thấy tiếng thở dốc vỡ vụn như mèo con ngâm nga của ... dám dùng sức quá mạnh, sợ làm đau.

      ràng mười tháng qua, cũng giống , hề thân mật gần gũi với bất kỳ ai. Bởi vì, bên trong cơ thể vẫn khít khao như lúc đầu. muốn vội vàng chiếm lấy , dời lên khuôn mặt nhắn, muốn hôn lên môi lần nữa.

      Nhưng....Bàn tay vừa chạm tới mặt liền khiến giật mình rụt tay lại. Nhiệt độ nóng đến dọa người, đây phải phản ứng vì lửa tình thiêu đốt!

      "Sao lại nóng thế này?" hôn nữa mà đưa tay áp lên má , sau đó dời lên trán.

      Thiên Tình cảm thấy mình bị nụ hôn của làm cho mụ mị mất hồn rồi. Nghe thấy hỏi chỉ lắc lắc đầu, nhíu mày, " biết nữa, đầu thấy hơi đau...."

      "Ngốc nghếch! Có phải em sốt rồi ?" cúi đầu kiểm tra, thấy mơ mơ hồ hồ như người còn lý trí. Lẽ nào bị sốt rồi sao?

      Giờ phú này nào còn tâm trí để tiếp tục nữa chứ? Vội bế đặt lên giường, kéo chăn đắp lên người . Rồi xoay ngườilấy điện thoại di động ra gọi.

      làm nữa sao?

      từ trạng thái lơ mơ dần hồi phục thần trí. Đỏ mặt kéo chăn lên che người lại, nghe thấy vào điện thoại.

      "Phòng 2013 cần bác sĩ. Đúng vậy, ở đây có người bệnh!"

      Bác sĩ? Thiên Tình lập tức nhớ ra, còn phải quay lại tiệc rượu kia, thể chờ bác sĩ đến khám được!

      Buổi tiệc hôm nay vô cùng quan trọng, nếu làm hỏng nó, chừng Lăng Phong rất thất vọng về .

      " cần gọi bác sĩ đâu, tôi sao. Chỉ là chuyện thôi...." cuộn chăn, dịch đến sát mép giường chỗ đứng, vừa ra dấu cho vừa lắc đầu.

      Thi Nam Sênh tức giận trừng mắt nhìn , rồi quay sang ra lệnh cho người của khách sạn ở đầu bên kia điện thoại, "Lập tức tới đây! được chậm trễ. Đúng vậy, phải nhanh lên!" Dứt lời liền cúp điện thoại.

      Quay đầu thấy ôm chăn ngồi ở đầu giường, “Tôi muốn gặp bác sĩ đâu, chỉ là cảm vặt thôi, lát nữa tôi còn phải quay lại bữa tiệc."

      Thi Nam Sênh với lấy cái túi mình mang về lúc nãy, lấy từ bên trong ra bộ váy, " thay !"

      Thiên Tình sửng sốt. Lúc nãy có ở đây là vì mua đồ cho thay ư? Thiên Tình liếc nhìn nhãn hiệu, lập tức kinh ngạc. vốn ảm hiểu nhiều về các nhãn hiệu thời trang nổi tiếng, nhưng ở Hàn Quốc sống chung với nhiều người nổi tiếng thời gian, ít nhiều cũng nhận thức được chút.

      Họ biết đủ các nhãn hiệu thời trang cao cấp thế giới, sắm sửa mỗi ngày trước mặt, muốn biết cũng khó. Lật lại nhìn giá tiền xong cũng phen choáng váng. kinh hoảng nhìn , gấp bộ váy định trả lại .

      Thi Nam Sênh rũ mắt nhìn hành động của , "Sao hả? Em định quấn khăn tắm hay mặc áo ngủ dự tiệc đây?"

      Hả....? Câu hỏi của , đúng là vấn đề tương đối nghiêm trọng.

      "Nhưng bộ váy này đắt quá."

      ung dung khoanh tay trước ngực, “Tôi ngại nếu em quấn khăn tắm xuống dưới đâu. Tin chắc rằng em nhất định làm cho buổi tiệc xôn xao chấn động lần nữa cho mà xem."

      Ồ, cũng phải! còn lựa chọn nào khác. Thiên Tình đành lấy bộ váy ra, sau đó nhìn Thi Nam Sênh, Thi Nam Sênh chỉ hừ tiếng rồi quay người ra khỏi phòng ngủ.

      Nhìn bóng lưng dần dần biến mất, sau đó còn nhàng khép cửa lại giúp mình, Thiên Tình chợt cười ngô nghê.

      Đầu hơi đau. Vừa gặp phải gã Hà Niệm Khuynh đó, rồi còn bị rơi xuống nước, tối nay đúng là xui xẻo hết biết....

      Nhưng hiểu sao, lại thấy tâm trạng rất tốt.

      Nhìn bộ váy màu xanh trong tay, trong lòng dâng lên cảm xúc vô cùng ngọt ngào.

      Thiên Tình biết, mắt thẩm mỹ của xưa nay rất tốt. Bộ lễ phục màu xanh lam mặc lên người có vẻ rực rỡ như bộ váy màu vàng kia, mà mang đến cảm giác dịu , tĩnh như mặt hồ vậy.

      Nhìn chính mình trong gương, sắc mặt quả nhiên rất đỏ, chạm vào thôi cảm thấy nóng hừng hực như lửa.

      tới cửa, mở cửa phòng ngủ ra, thấy Thi Nam Sênh ngồi ghế sô pha xoay xoay điện thoại trong tay, người vẫn mặc chiếc áo ngủ kia.

      Nhìn bóng dáng đó rồi nghĩ đến chuyện ban nãy, mặt Thiên Tình lại đỏ ửng, nhịp tim khống chế được bắt đầu tăng nhanh.

      Nghe thấy tiếng mở cửa, quay đầu lại, "Thay xong rồi à?"

      "Vâng." Thiên Tình ra, cảm nhận được ánh mắt sáng quắc của nhìn mình chằm chằm.

      liếm liếm cánh môi khô hốc của mình, nghe hờ hững phán câu: "Rất hợp với em."

      Đuôi lông mày cong lên, Thiên Tình khẽ mỉm cười, nốt ruồi nơi khóe mắt như lóe sang, “Tôi có thể mượn điện thoại của dùng chút được ?"

      Lúc nhảy xuống nước, điện thoại di động của cũng rơi xuống nước mất rồi. Sợ là lúc này Lăng Phong quýnh quáng tìm đến phát điên.

      Thi Nam Sênh liếc nhìn điện thoại trong tay rồi đưa cho , "Bác sĩ đến ngay thôi."

      "Cám ơn." đưa tay nhận lấy điện thoại. Nhưng gọi ngay mà nhìn , " tắm sao? Để tóc ướt vậy tắm coi chừng cảm lạnh đó." Lời tuy đơn giản, nhưng chứa đầy quan tâm.

      Nhận thấy ánh mắt khác thường của , thoáng giật mình, vội vàng cúi đầu làm bộ như nhấn số, dám ngẩng đầu lên nữa.

      Thi Nam Sênh gì, đứng dậy, lúc ngang qua chợt dừng bước.

      Cảm nhận được hơi thở nam tính áp sát bên người, hô hấp của Thiên Tình như chững lại.

      " điện thoại xong sấy khô tóc . Nếu bị cảm nặng hơn nữa đấy."

      "Hả? Vâng!" Thiên Tình ngơ ngác gật đầu.

      xong liền xoay người vào phòng tắm.

      Nhìn theo tấm lưng kia, trong lòng Thiên Tình chợt dâng lên cảm giác rất kỳ lạ.

      kỳ lạ...

      Chia xa mười tháng, vốn tưởng rằng cả hai trở nên xa lạ lắm, thế nhưng... tại nào có cảm giác đó?

      "A lô! A lô? Ai đó? Mau chứ!" Trong lúc Thiên Tình ngẩn người điện thoại cũng được kết nối, đầu bên kia vọng lại giọng của Lăng Phong.

      Lúc này mới hoàn hồn, cuống quít đưa điện thoại di động lên đặt bên tai, "A lô, Lăng Phong, là tôi."

      "Thiên Tình?" Lăng Phong ràng thở hắt ra hơi, " đâu vậy? Tôi tìm nãy giờ! Buổi tiệc quan trọng thế này mà lại đột nhiên đâu mất. Đúng là chẳng ra làm sao cả! lập tức tới đây cho tôi!"

      ta hỏi hơi liên tiếp khiến Thiên Tình vô cùng áy náy. Bịt lỗ tai lại, đợi đến Lăng Phong khi xong, mới giải thích: "Vừa rồi xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, tôi bị rơi xuống hồ bơi."

      "Hồ bơi? phải đứng trong hồ bơi gọi điện cho tôi đấy chứ?"

      "Dĩ nhiên phải. Tôi được người ta cứu lên rồi, giờ ở trong phòng nghỉ của khách sạn."

      "Phòng nghỉ?" Lăng Phong trợn mắt há mồm, "Cảnh Thiên Tình, rốt cuộc có đầu óc đấy? Người ta đưa về phòng cũng theo? Tôi xin đấy, công ty đầu tư cho để trở thành ‘Ngọc nữ’ chứ phải ‘câu khách’! tùy tiện vào phòng với người khác như vậy, nếu như bị cánh nhà báo bắt gặp, lỡ sau này đổ bể ra, còn chỗ đứng nào nữa chứ?"

      "Tôi...." Thiên Tình muốn giải thích.

      Lăng Phong cần nghe lập tức ngắt lời , " cho tôi biết ai dẫn ! Giờ ở phòng nào! Tôi lập tức tới đón ."

      "Là…Thi Nam Sênh dẫn tôi . Có điều ấy chỉ tốt bụng cứu tôi thôi. Hơn nữa lớp trang điểm của tôi bị trôi rồi, váy cũng ướt, cho nên chỉ đành phải theo tới đây." Thiên Tình giải thích.

      " là ai đưa ?" Lăng Phong như nghe , hỏi lại.

      "Thi Nam Sênh." Thiên Tình ngoan ngoãn lặp lại.

      " ra là ta! Thảo nào tôi vừa chớp mắt cái thấy đâu nữa." Trong giọng của Lăng Phong dường như bớt giận. Suy nghĩ lựa lời : "Thiên Tình, bây giờ hai người ở cùng nhau, vậy phải nắm bắt cơ hội hỏi ta chuyện ra mắt giới thiệu sản phẩm mới. Nếu như có thể nắm bắt được cơ hội này, đây chính là cơ hội rất tốt cho . Đúng rồi, khi nào được? Tôi đến đưa trang điểm và thay lại đồ khác. Tiệc cũng còn khá lâu mới kết thúc, còn rất nhiều người chưa gặp, nhất định phải có mặt để chào hỏi."

      "Được, cần đến đâu, tôi xuống ngay đây. Khi nào xuống tôi điện thoại cho ."

      "Ừ."

      Sau khi cúp điện thoại, Thiên Tình ngồi phịch xuống ghế sô pha. Đầu vẫn thấy hơi đau. lắc lắc đầu để làm dịu bớt cơn đau.

      Vừa nghiêng đầu thấy Thi Nam Sênh tắm xong ra, biết đứng ở cửa ngăn phòng ngủ với phòng khách tự bao giờ.

      "Nếu thấy khỏe tối nay đừng xuống đó nữa. Lát nữa bác sĩ khám xong ăn chút gì đó, uống thuốc rồi ngủ giấc. Đợi sáng mai khỏe rồi tính." Thi Nam Sênh bỏ qua động tác vừa rồi của .

      Thiên Tình vội đứng lên trả điện thoại di động cho , tiếng cảm ơn rồi tiếp: "Bữa tiệc tối nay là công ty đặc biệt chuẩn bị cho tôi, tôi thể bỏ như vậy được."

      Thi Nam Sênh lạnh lùng liếc nhìn , "Tiệc tùng quan trọng hơn cả sức khỏe sao?"

      “Vâng.” Thiên Tình chút do dự gật đầu, "Tham dự bữa tiệc này là công việc của tôi. Huống chi, nếu tôi quyết định gia nhập vào giới showbiz, cần phải thể tốt trong các kiện, như vậy mới uổng phí công sức tôi được đào tạo ở Hàn Quốc mấy tháng qua, cũng phụ bồi dưỡng của công ty." rất nghiêm túc, nét mặt chuyên chú như ngời sáng dưới ánh đèn.

      Thi Nam Sênh nheo mắt lại, "Em thích hợp trong ngành này!"

      "Mười tháng trước cũng như vậy." Thiên Tình nhìn , trong ánh mắt đầy vẻ kiên định, “Tôi muốn suy nghĩ nó quá phức tạp. Bỏ qua những thứ ánh sáng hào nhoáng mà người đời khoác lên, ra nghề diễn viên cũng giống như bao ngành nghề khác, cũng là làm việc trong môi trường bình thường mà thôi. Bất kể là ở đâu, tôi chỉ cần làm tốt công việc của mình, thẹn với lương tâm là được rồi."

      "Môi trường bình thường?" Thi Nam Sênh hiển nhiên rất tán thành với suy nghĩ này của , "Nếu là công việc bình thường, vậy tại sao mới tham gia ngày đầu tiên bị người ra quấy rối? Nếu là môi trường bình thường, vậy tại sao lúc em bị kẻ khác quấy rối mà những người xung quanh đều nhìn thấy nhưng nhắm mắt làm ngơ?"

      Hai vấn đề đơn giản nhưng nhất thời khiến Thiên Tình á khẩu trả lời được.

      Thi Nam Sênh cười lạnh tiếng, dáng vẻ như muốn còn quá ngây thơ, "Đó chính là khác biệt giữa bình thường và bình thường! Đừng tự lừa mình nữa. Bước vào vòng xoáy này rồi, dù cho em muốn giữ mình trong sạch cũng khó mà giữ nổi! Nếu hôm nay phải gặp được tôi, em bị lão già háo sắc Hà Niệm Khuynh kia ăn sạch rồi, cũng chẳng có ai đứng ra giúp cho em đâu!"

      "Cám ơn ." Thiên Tình im lặng lúc, cuối cùng ra ba chữ này.

      Thi Nam Sênh bị ba chữ này của làm cho nghẹn họng, sau đó cúi đầu nhìn , "Cảnh Thiên Tình, những điều tôi vừa , em có hiểu được ý tôi muốn ?"

    3. Trà Xanh

      Trà Xanh Active Member

      Bài viết:
      254
      Được thích:
      136
      Chương 119: Động lòng


      Chẳng lẽ nhiều như vậy để chỉ nhận lại câu cám ơn hời hợt của thôi sao?

      Thiên Tình mím môi , “Tôi còn đường lui nữa."

      "Có phải em kiên quyết muốn con đường này đến cùng?"

      "Ừm." Thiên Tình gật đầu khẳng định.

      Thi Nam Sênh hít hơi, bực tức vung tay lên định gõ vào đầu gỗ cái.

      Thiên Tình sợ hãi vội rụt cổ lại. Thấy dáng vẻ tội nghiệp đó, Thi Nam Sênh lại giận dữ hạ tay xuống, “Được, em cứ làm ! Sau này có bị thiệt thòi gì đừng có hối hận.” tức giận trừng mắt nhìn .

      Thiên Tình muốn tự bảo vệ bản thân mình.

      Nhưng....Lời đến bên môi lại thu về. ra chỉ khiến càng thêm tức giận.

      Bởi vì....Mới đây tự bảo vệ được mình, nếu như , cũng biết bây giờ mình ra sao nữa.

      .... .... ....

      Lúc chuông cửa vang lên, Thi Nam Sênh vẫn chưa nguôi giận.

      Thiên Tình nhìn , hừ tiếng rồi ra mở cửa. Ngoài cửa là bác sĩ của khách sạn.

      "Xin hỏi bệnh nhân là ai?" Bác sĩ vừa vào bên trong, vừa hỏi.

      Thi Nam Sênh khinh khỉnh trừng mắt với , "Lại ghế sofa ngồi xuống!" Giọng điệu cứ như ra lệnh.

      Ai da, cục tức của xem ra . Thiên Tình dám lề mề nữa, vội vàng lại ghế sofa ngồi xuống.

      Bác sĩ vừa khám cho , vừa hỏi: " thấy khó chịu ở đâu?"

      "Đầu hơi đau, mũi bị nghẹt, cổ họng hơi đau và rát." Thiên Tình ngoan ngoãn đáp lại.

      Thi Nam Sênh đứng bên sầm mặt. Người phụ nữ này, khó chịu như thế vậy mà chịu với tiếng nào!

      Bác sĩ đút nhiệt kế vào miệng , nhìn : "Chỉ là cảm thôi. Nếu bị cảm phải mau sấy khô tóc, nếu để nhiễm gió lạnh càng bị nặng hơn."

      Thiên Tình ngậm nhiệt kế trong miệng đáp lại được, chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu.

      Thi Nam Sênh xoay người thẳng vào phòng ngủ.

      Thiên Tình kiềm được dõi mắt nhìn theo . phải tò mò muốn biết vào đó làm gì, mà cái này giống như thói quen vậy, chỉ cần nơi nào có tầm mắt của tự dưng bị hút về phía đó, sao chuyển được.

      Nhưng chưa đầy phút sau trở ra, trong tay còn cầm cái máy sấy.

      để ý tới ánh mắt Thiên Tình nhìn mình, cắm điện rồi ngồi xuống bên cạnh .

      Hơi thở đầy nam tính mang theo hương thơm thoang thoảng sau khi tắm phả tới, như tấm lưới bao trùm lấy . Khoảng khắc ấy cả người chợt cứng lại, căng thẳng đến quên cả thở.

      giây sau đó... bật máy sấy tóc lên, vén tóc lên, tự nhiên sấy tóc cho .

      Cõi lòng rung động tựa có dòng nước ấm theo từng luồng gió ấm của máy sấy thổi tới, nhàng len lỏi vào lòng ....Trong lòng có cảm giác ấm áp và cảm động nên lời...

      Thi Nam Sênh xốc vén tóc lên, động tác vô cùng nhàng, như sợ làm mạnh tay bị đau vậy. Mái tóc dài mềm mại của xuyên qua từng kẽ ngón tay mang lại cảm giác rất dễ chịu.

      Có mấy sợi tóc vương lên má , giơ tay gỡ xuống, vô tình chạm vào làn da mềm mịn mặt , cảm giác mềm mại mịn màng ấy khiến ngón tay chợt run . Trái tim trong phút chốc như tan chảy.

      Đây là lần đầu tiên sấy tóc cho .... ngờ cảm giác lại tuyệt vời đến thế.

      Vị bác sĩ ngồi bên cạnh đương nhiên phát ra được những cảm xúc kia nảy mầm trong lòng hai người, chỉ cười tiếng, hiểu chuyện : "Bạn trai đối với tốt đấy!"

      "Hử?" Thiên Tình trố mắt. Bạn trai?

      "Ưmh, ưmh, ưmh." được, chỉ biết lắc đầu nguầy nguậy, xua xua tay, mặt cũng đỏ lên.

      Thi Nam Sênh cảm thấy phản ứng vội vàng phủ nhận này của đán ghét. Bàn tay luồn trong tóc bỗng tăng thêm sức.

      bị đau ngoảnh mặt lại nhìn .

      nhíu mày , " chuyện được im miệng . Ưmh ưmh như vậy rất ồn ào!"

      Trong mắt vị bác sĩ kia lại cho rằng hai người ngầm thể tình cảm với nhau, liền rút nhiệt kế trong miệng ra, mỉm cười : “Được rồi. Bây giờ được rồi."

      "Cám ơn." Thiên Tình . Xong lại nghiêng mặt nhìn Thi Nam Sênh, dáng vẻ uất ức, "Bạn nãy tại sao kéo tóc tôi? Đau muốn chết được."

      "Sợ đau vậy tự mình sấy ." Tuy ngoài miệng vậy, nhưng động tác tay dịu dàng hơn chút.

      Thiên Tình rất thích được sấy tóc cho mình, cho nên chỉ liếm liếm đôi môi hồng nhợt nhạt chứ gì nữa.

      Thi Nam Sênh liếc nhìn , hơi mất tự nhiên chuyển tầm mắt sang hướng khác. Người phụ nữ này....Rốt cuộc có biết hành động vừa rồi của mình quyến rũ cỡ nào hả?

      "38,50. Uống viên thuốc hạ sốt, tối nay nghỉ ngơi sớm, sáng mai tỉnh dậy sao nữa." Bác sĩ nhìn nhiệt kế .

      Thiên Tình thở hơi. cần phải tiêm, vậy có thể xuống được rồi.

      Thi Nam Sênh cũng thở hắt ra hơi, tiếp tục sấy tóc cho .

      Thấy ũ rũ nghiêng đầu, hai mắt to tròn mở trao tráo nhìn bác sĩ lấy thuốc.

      Thi Nam Sênh cũng phải phối hợp với tư thế của , tìm vị trí thích hợp để sấy tóc.

      Kỳ quái sao ấy nhỉ!

      ràng có tay mà còn rảnh rang thế kia, có thể tự sấy tóc cho mình, sao mình lại làm công việc này chứ?

      Sấy tóc giúp cũng thôi , ngờ bản thân còn có cái cảm giác….cái cảm giác tuyệt tuyệt làm sao ấy.

      Điều càng khó hiểu nhất chính là, mình lại có thể có kiên nhẫn với này đến vậy!

      "Thuốc này tối nay uống viên. Nếu sáng mai hạ sốt cần uống nữa." Bác sĩ vừa lấy thuốc, vừa dặn dò.

      "Vâng." gật đầu.

      Thi Nam Sênh ngồi bên cạnh cũng thầm ghi nhớ.

      "Còn thuốc này, tối nay uống ba viên. Ngày mai uống tiếp ngày ba lần, mỗi lần ba viên. Viên con nhộng này, uống mỗi ngày hai lần, mỗi lần hai viên."

      Bác sĩ kê thuốc xong, cũng đúng lúc tóc Thiên Tình khô.

      Thi Nam Sênh đặt máy sấy xuống, tiễn bác sĩ ra cửa. Quay lại thấy rót nước, vội vã uống thuốc. Sau khi uống thuốc xong quay sang nhìn , " cho tôi mượn điện thoại chút được ?"

      lúc sau Thi Nam Sênh mới ‘Ừ’ bằng mũi tiếng.

      Thiên Tình nhận lấy điện thoại đưa cho, cũng vội gọi điện ngay, mà thương lượng với trước: “Nếu giờ tôi sao, chắc cũng nên quay lại phòng tiệc rồi."

      "Bác sĩ dặn em phải nghỉ ngơi!" nhắc nhở .

      " sao. Đợi tan tiệc rồi về nghỉ cũng muộn. Tôi đồng ý với Lăng Phong rồi, thể có trách nhiệm vậy được."

      Thi Nam Sênh thuyết phục được , sắc mặt khó coi ngồi xuống ghế sofa, thuận tay cầm cuốn tạp chí bên cạnh lên lật sành sạch, "Em muốn cứ , cần khai báo với tôi."

      Hả.... ấy vậy…cũng đúng. Mình khai báo với người ta như vậy quả có hơi kỳ cục, "Vậy, chuyện tối nay cám ơn . Còn bộ lễ phục.... Ngày mai tôi đem đến công ty trả ."

      Người phụ nữ ngốc nghếch này! Chỉ là bộ váy, trả lại cho để làm gì? Chẳng lẽ bắt mặc nó sao?

      Nhưng Thi Nam Sênh vẫn tỉnh bơ gật đầu, "Được! Nhớ trả lại cho tôi đó!" thấy mình chắc bị điên rồi, chỉ vì muốn tìm lý do thích hợp để gặp lại , ngờ phải dùng đến cái cớ bảo phải mang váy đến trả như thế!

      Thiên Tình thêm gì nữa, chỉ cúi đầu quay gọi điện thoại.

      "Sao rồi? Xuống đây được chưa?" Nhận được điện thoại của Thiên Tình, Lăng Phong lập tức hỏi.

      "Được rồi. Tôi lập tức xuống ngay."

      "Đến chỗ đỗ xe bảo mẫu(*). Tôi dặn thợ trang điểm chuẩn bị rồi." Lăng Phong sắp xếp. (* xe dành cho nghệ sĩ)

      "Vâng." Thiên Tình định cúp điện thoại, Lăng Phong mở miệng hỏi: “ chuyện với Thi Nam Sênh chưa?"

      Hả? Thiên Tình quên béng mất chuyện này rồi. vỗ vỗ trán, "Chưa kịp . Tôi biết rồi, tôi nhớ."

      đợi Lăng Phong thêm gì nữa, Thiên Tình vội cúp điện thoại, rồi trả điện thoại di động lại cho Thi Nam Sênh. , "Cám ơn."

      Thi Nam Sênh chẳng thèm ngẩng đầu lên, cũng đưa tay ra lấy lại điện thoại, giống như nghe thấy gì vậy.

      Thiên Tình đành đặt điện thoại xuống bên cạnh , nhìn lúc rồi gì nữa, quay người ra khỏi phòng.

      Lúc Thiên Tình giày cao gót vào…"Vậy.... tôi nha." tạm biệt Thi Nam Sênh. Kéo dài giọng , dò xét nhìn sắc mặt . Sau đó khom người cầm túi thuốc bác sĩ kê cho.

      Nhưng từ đầu đến cuối sắc mặt vẫn có gì thay đổi, dáng vẻ dường như cũng muốn để ý đến .

      Thiên Tình có chút vui, hơi mím môi, nữa quay người tính .

      "Em muốn tham gia casting ‘Daisy Story’ đúng ?"

      Tay Thiên Tình vừa chạm tới nắm cửa liền nghe thấy tiếng của vang lên phía sau. nghe thấy những lời và Lăng Phong vừa ư? Thiên Tình quay đầu lại, thấy bỏ quyển tạp chí kia xuống, thong thả tựa người vào ghế sofa.

      "Vừa rồi Lăng Phong có chuyện đó với em, tôi nghe nhầm chứ?"

      Vốn dĩ tối nay Thiên Tình muốn chuyện này với , nhưng bây giờ nhắc tới, còn cách nào khác đành gật đầu, "Đúng vậy. Lăng Phong muốn tôi nắm lấy cơ hội này."

      "Nếu như em có thể được tuyển chọn, tiền đồ sau này suông sẻ hơn rất nhiều." Thi Nam Sênh chậm rãi tiếp lời .

      "Vâng." Thiên Tình gật đầu.

      "Quả , lần này nếu công ty tôi tuyển chọn em, với màn trình diễn trước đây của em, em chính là người đầu tiên Thi thị tuyển chọn hai lần, đây cũng là chủ đề rất hot." hơi gật đầu, ánh mắt quan sát , giống như đây là lần đầu tiên nhìn thấy vậy.

      lúc sau, khẽ nhíu mày, "Em có muốn có được cơ hội này ?"

      "Đương nhiên." Thiên Tình chút do dự, "Được mặc trang phục do Mike thiết kế là mơ ước của biết bao ."

      "Nhưng em là người mới." Thi Nam Sênh nhìn .

      "Từ trước đến nay Thi thị chưa từng kiêng kỵ việc dùng người mới. Lần trước trong bộ sưu tập ‘Thiên Sứ’ thậm chí còn dùng người chưa từng có chút kinh nghiệm nào." Thiên Tình bắt bẻ lời .

      "Em từng biểu diễn bộ sưu tập, nếu lần này lại diễn tiếp bộ mới, có đảm bảo được có được hiệu quả như vậy ? Ý tôi muốn , lần này diễn bị so sánh với lần trước, gây được hiệu ứng mạnh, khó có thể thu hút được ánh mắt của khách hàng."

      "Biểu diễn thời trang quan trọng là ở trang phục. Nếu như trang phục có thể mang lại ấn tượng lớn, tôi tin tôi có thể trình diễn đạt được hiệu quả như vậy. Huống chi, bản thân tôi là người rất dễ nhập vai. Bộ sưu tập ‘Daisy Story’ lần này lấy chủ đề là thanh xuân trong sáng, hình tượng của tôi rất phù hợp với tạo hình này." Thiên Tình mỉm cười , ánh mắt sáng lấp lánh, giọng nhàng, chậm rãi, lại mang theo tự tin cùng kiên quyết, phản bác lại tất cả những hiềm nghi của Thi Nam Sênh.

      Thân thể hơi động, ánh mắt thâm trầm, khiến người ta nhận ra được cảm xúc lúc này của . Đúng như , rất dễ nhập vai.

      Hơn nữa....Đến Mike cũng cảm thấy rất phù hợp với bộ sưu tầm ‘Daisy Story’ lần này. Mike rất ít khi nhìn nhầm....

      "Mười tháng gặp, tài ăn của em cũng tiến bộ quá nhỉ." Thi Nam Sênh khỏi phải nhìn bằng ánh mắt khác xưa.

      Trước kia, có được tự tin này sao? dám ở trước mặt , tràn đầy tự tin bản thân có thể nhập vai rất tốt?

      Xem ra, mười tháng này học hỏi được ít.

      Hơn nữa.... như thế, so với mười tháng trước dường như càng trở nên quyến rũ hơn.

      Thiên Tình biết như vậy là khen mình, hay là châm biếm mình nữa, chỉ : “Tôi chỉ muốn tận dụng cơ hội để có được công việc tốt thôi."

      Thi Nam Sênh đáp lời Thiên Tình. Cúi đầu, lại cầm quyển tạp chí bên cạnh lên lật xem với động tác chẳng mấy quan tâm.

      Hình như là suy nghĩ chuyện của Thiên Tình, mà cũng giống như nghĩ gì cả.

      Thiên Tình đoán được suy nghĩ của , sợ Lăng Phong sốt ruột ở dưới chờ, nên dám ở lại lâu thêm nữa.

      " Thi, hy vọng có thể suy nghĩ đến những điều tôi vừa . còn chuyện gì nữa, tôi xin phép." Khách sáo còn nghiêm túc hóa hơi cúi người chào. Sau khi tạm biệt xong, vội vã mở cửa chạy ra ngoài.

      Dáng vẻ cung kính này quả rất giống với sinh viên đại học phỏng vấn.

      Nhìn bóng lưng biến mất phía ngoài cửa, ánh mắt Thi Nam Sênh trở nên sâu thẳm, cũng sao tập trung vào quyển tạp chí được nữa.

      Gian phòng lập tức trở lên trống trải, khiến có chút khó chịu nhíu mày.

      nhóc này, mới mấy câu làm suy nghĩ của rối loạn lên rồi. Buồn bực đặt quyển tạp chí xuống, tay chống cằm trầm ngâm suy nghĩ.

      lúc sau, đứng dậy, vừa cởi áo ngủ người ra, vừa vào hướng phòng ngủ.

    4. Trà Xanh

      Trà Xanh Active Member

      Bài viết:
      254
      Được thích:
      136
      Chương 120: Bị trêu ghẹo


      Cầm lấy áo sơ mi cùng chiếc áo vest vừa mới mua ban nãy mặc lên người.

      Áo vest màu xanh ngọc, cùng với chiếc váy xanh như nước hồ của chính là cặp hoàn hảo.

      cũng hiểu tại sao mình lại chọn hai bộ trang phục này, lúc đó chỉ chọn theo bản năng thôi.

      Giống như....thế này mới xứng đôi.

      ***

      Thiên Tình nhanh xuống lầu, rồi thẳng tới chỗ xe bảo mẫu.

      Thợ trang điểm chuẩn bị sẵn sàng, nhìn bộ lễ phục người dằn được chắc lưỡi hít hà.

      Làm trong ngành này chẳng có mấy người nhận ra được các nhãn hiệu thời trang quốc tế.

      "Gì đây chứ? Chỉ là lính mới mà còn đòi trang điểm đến hai lần! Phiền chết được! Có trang điểm nữa cũng trở thành Lâm Thanh Hà(*) được đâu." Thợ trang điểm vừa oán trách, vừa lấy dụng cụ trang điểm ra.

      (*) Lâm Thanh Hà: sinh ngày 3/11/1954, là nữ diễn viên điện ảnh nổi tiếng người Đài Loan. được coi là trong những nữ diễn viên hàng đầu màn ảnh Hồng Kông và Đài Loan trong suốt những năm 1980. (Nguồn: Wiki)

      Thiên Tình phải nghe ra lời châm chọc trong lời ta , nhưng chỉ cười cười, "Làm phiền chị rồi. Có điều, tôi chưa từng nghĩ mình trở thành Lâm Thanh Hà, tôi chỉ cần làm chính mình là tốt rồi." Lời hết sức nhành, nhưng đủ để khiến thợ trang điểm nhất thời á khẩu trả lời được.

      ta hung dữ lườm cái, "Còn chưa nổi tiếng mà vênh mặt lên thế, bộ tưởng mình là minh tinh nổi tiếng chắc."

      Thiên Tình muốn cãi vã với ta. Từ xưa đến nay trong nghề này, người mới luôn bị bắt nạt. Thậm chí ngay cả người quét rác cũng xem thường những người mới vào nghề.

      ***

      Sau khi trang điểm xong, Thiên Tình cất túi thuốc vào túi xách xong mới vào phòng tiệc.

      Lúc tới cửa, nâng váy định bước vào. Hơi nghiêng đầu chợt thấy bóng dáng quen thuộc đứng hành lang.

      ấy.... phải lúc này nên ở trong phòng sao? Tại sao lại đến phòng tiệc?

      "Nhìn cái gì?" Thi Nam Sênh dập tắt điếu thuốc trong tay, miễn cưỡng nheo mắt nhìn .

      Lúc này Thiên Tình mới chợt nhận ra mình nhìn đến mất cả hồn. vội cúi đầu, ho tiếng, " có gì. Chỉ ngạc nhiên khi thấy ở đây thôi."

      "‘Daisy Story’ chưa chọn được người mẫu thích hợp, tôi đương nhiên vẫn phải xuất ." thực tế, chuyện này giao lại cho Mike là được rồi, mình cậu ta có thể giải quyết được, căn bản cần ra mặt.

      "À." Thiên Tình đáp tiếng, "Vậy tôi vào trước."

      Thi Nam Sênh đáp lời , chỉ liếc cái, đẩy cửa vào.

      Ngay lúc Thiên Tình còn sững sờ, quay đầu lại, "Còn vào?"

      Thiên Tình giật mình “Ồ” lên tiếng, rồi nhanh về phía trước.

      Tay của vẫn giữ cửa, Thiên Tình khẽ khom người chui qua cánh tay vào.

      Sợi tóc mềm mượt khẽ lướt qua cánh tay khiến cảm thấy ngưa ngứa, đường len lỏi thẳng đến con tim. Nhìn theo bóng lưng nhắn của , ánh mắt hơi dao động, nhưng rất nhanh bị giấu , chỉ còn vẻ bình tĩnh phẳng lặng.

      Cùng vào, cùng sánh vai bước .

      "Còn thấy chóng mặt ?" đột nhiên hỏi bên tai . Giọng trầm ấm, tầm mắt nhìn về hướng khác, như chỉ hỏi cho có lệ vậy, nhưng lại khiến lòng Thiên Tình rung động, " tốt hơn nhiều rồi."

      Chỉ giống như tùy ý hỏi thăm câu lại làm cho Thiên Tình nhịn được mà cong khóe môi.

      Thấy Lăng Phong ở cách đấy xa, hơi liếc mắt sang, : “Tôi trước."

      "Ừ." nhàn nhạt đáp tiếng, Thiên Tình liền tới chỗ Lăng Phong.

      Lăng Phong cầm ly rượu tay, chợt thấy Thiên Tình tới, nhìn từ xuống dưới mấy lần, "Lễ phục là ta mua?"

      "Hả? Vâng...." Thiên Tình thản nhiên gật đầu.

      Tầm mắt Lăng Phong thoáng lướt nhìn về phía Thi Nam Sênh, suy nghĩ gì đó, " ta đối với tệ." Lăng Phong kết luận sau khi đánh giá .

      tệ? Cái gì gọi là tệ đây?

      Thiên Tình cười khổ, " ấy chỉ là thể thấy chết mà cứu. Đổi lại người khác, ấy cũng cứu thôi."

      " sao?" Lăng Phong cười như cười. Nếu đổi lại là phụ nữ khác, ta cũng quan tâm như thế, chọn bộ lễ phục vô cùng thích hợp như vậy sao?

      " với ta chưa?" Lăng Phong hỏi.

      Thiên Tình đáp “Rồi” tiếng, " ấy chưa cho tôi câu trả lời chắc chắn nào cả."

      “Tôi biết rồi." Lăng Phong gật đầu cái, khẽ nhíu mày, dáng vẻ như đoán trước được, “Tôi nghĩ cách giành được cơ hội này, cần làm gì nữa."

      tiếp tục đề tài này nữa, Lăng Phong dẫn Thiên Tình quanh trong phòng tiệc chào hỏi.

      muốn ngóng tìm bóng dáng quen thuộc kia, nhưng Thiên Tình ngờ Thi Nam Sênh lại có sức hút rất mạnh.

      Cho dù lúc này xung quanh có rất nhiều người, nhưng vẫn dễ dàng thấy được vô cùng nổi bật giữa đám người đó.

      Trong phòng tiệc có rất nhiều người, nhưng tầm mắt của Thiên Tình chỉ vẻn vẹn đặt lên người , cách nào rời được.

      " Cảnh?" nhìn đến mất hồn, phía sau chợt vang lên giọng quen thuộc.

      Giọng này....Thiên Tình thoáng sững sờ.

      Rất quen....Quen đến mức thể nào quên được.

      Kinh ngạc xoay người lại, xuất trước mặt là gương mặt hoàn toàn xa lạ.

      Lục Yến Tùng....

      Giọng này, tuy chỉ nghe có mấy câu, nhưng khiến nhớ rất ràng.

      Hơn nữa....Thân hình này...

      Cho dù tối qua chỉ nhìn thấy bóng lưng ta qua bóng đêm, nhưng vẫn nhớ như in.

      "Có vẻ như biết tôi?" Đối phương nheo mắt quan sát . Ánh mắt sắc bén khiến lòng người run sợ.

      Người đàn ông này thuộc tuýp người nào ấy nhỉ?

      Gương mặt tuấn thua kém gì Thi Nam Sênh, nhưng góc cạnh thâm thúy kia hơn hẳn Thi Nam Sênh, tạo cho người ta có cảm giác người này rất nguy hiểm.

      Người đàn ông như vậy sao có thể quan biết với Vãn Tình được?

      Vãn Tình dịu dàng, hiền lành, vốn dĩ phải là người cùng thế giới với ta.

      " Cảnh?" Thấy Thiên Tình lên tiếng đáp, vẻ hoài nghi trong mắt ta càng sâu.

      Lúc này Thiên Tình mới hoàn hồn, "Xin lỗi, tôi quen ." Vẻ mặt thoáng chốc trở nên lạnh lùng. Đối với người đàn ông ép Vãn Tình phải theo mình, sao có cảm tình được.

      " sao? Nhưng tôi nhận ra ." Đối phương khẽ mỉm cười, ánh mắt nhìn Thiên Tình như có thâm ý khác, "Người mới của Wesley, rất có tiềm năng."

      "Cám ơn." Thiên Tình biết ta nghĩ gì, chỉ cảnh giác nhìn ta.

      Đối phương dường như hoàn toàn để ý đến vẻ phòng bị trong mắt Thiên Tình, duỗi tay về phía , “Tôi là Lục Yến Tùng, sau này có lẽ thường xuyên gặp mặt."

      Lục Yến Tùng?

      Quả nhiên là ta! nhận nhầm.

      Sợ ta nhận ra được điều gì, Thiên Tình dám lơ đãng nữa, đưa tay ra bắt tay ta, "Xin chào, tôi tên là Cảnh Thiên Tình."

      miễn cưỡng tự giới thiệu mình, định rút tay lại nhưng Lục Yến Tùng chịu buông ra. Thiên Tình nhíu mày cố giằng tay ra.

      cảm thấy lòng bàn tay của ta vô cùng lạnh lẽo, giống như băng lạnh truyền sang khiến lạnh cóng cả người.

      " Lục, mời buông tay!" Giằng ra hai lần nhưng được, giọng của Thiên Tình bỗng đanh lại.

      Lục Yến Tùng vẫn coi như nghe thấy gì, khóe môi mỏng nhếch , chẳng những buông tay Thiên Tình ra, ngược lại còn tăng sức kéo ngã vào lòng ta.

      Xung quanh bắt đầu phóng tới vô số ánh mắt hâm mộ.

      Hơi thở nam tính mạnh mẽ xông tới, khiến Thiên Tình lạ lẫm choáng váng.

      ta và Thi Nam Sênh hoàn toàn khác nhau, tuy cũng là ngang ngược coi ai ra gì, nhưng ngang ngược của ta lạnh lẽo hơn Thi Nam Sênh rất nhiều.

      "... buông ra!" Thiên Tình ngờ ta có thể làm ra chuyện lỗ mãng này, trong mắt lên vẻ tức giận.

      theo phản xạ nhìn sang hướng khác, thấy tầm mắt Thi Nam Sênh cũng nhìn về phía bên này, sâu thẳm tối đen, biết nghĩ gì. Trong lòng đột nhiên cảm thấy lo lắng.

      cạy tay Lục Yến Tùng ra, " làm gì vậy? Buông ra! Tôi có quen biết ."

      Lục Yến Tùng bá đạo chụp lấy hai tay giữ ở trước ngực. Bàn tay còn lại bóp vòng eo thon của , "Biết có thể làm sao để nhanh chóng nổi tiếng trong nghành này ?"

      Giọng của ta vang đỉnh đầu , rất từ tính truyền cảm.

      Hơi cúi đầu, ánh mắt như cười như nhìn , vẻ đẹp trai nhưng kém phần ngang tàng bông đùa của ta có nét gì đó tự nhiên phóng khoáng thành lời.

      Thiên Tình thể thừa nhận người đàn ông này quả đúng rất quyến rũ.

      Nhưng mà....

      Vẻ quyến rũ này thể mê hoặc được ! Hơn nữa, lúc này, thấy thể nào ưa nổi ta! Sao ta có thể vừa cùng với chị mình, bây giờ còn quay sang trêu chọc mình như vậy?

      Hơn nữa, còn ở ngay trước mặt Thi Nam Sênh...

      Có phải ấy hiểu lầm mình rồi ? Nghĩ tới chuyện này, trong lòng Thiên Tình càng thêm tức giận và lo lắng.

      " Lục, chúng ta quen, tôi cần phải chỉ bảo chuyện gì cả. Mời buông tay, nếu tôi khách sáo đâu!"

      " nhóc nổi cáu rồi này." ta những tức giận, lại còn cười lớn khoái chí. Dáng vẻ lúc ta cười cũng mê người, có điều....

      Cũng rất vô sỉ!

      "Mặc dù muốn nghe nhưng tôi vẫn muốn cho biết... Trong ngành này, nếu muốn nhanh chóng nổi tiếng, hợp tác với tôi là con đường nhanh nhất."

      Hợp tác với ta? Rốt cuộc ta là ai?

      ta tiếp cận Vãn Tình, giờ lại tiếp cận mình, rốt cuộc ta có mưu đồ gì?

      "Cám ơn chỉ bảo, nhưng tôi cần!" Thiên Tình thấy người đàn ông này rất nguy hiểm, lúc này chỉ muốn mau chóng thoát khỏi ta.

      còn chưa kịp tìm cách thoát chạy, cổ tay lại bị ta giữ chặt. Hơi ấm truyền sang từ lòng bàn tay khiến hơi giật mình.

      Chưa biết phải phản ứng ra sao, nghe Lục Yến Tùng hô lên tiếng, ta bị quả đấm mạnh mẽ giáng tới, vội vàng lùi về sau bước.

      Thiên Tình hoàn hồn quay lại, thấy mặt Thi Nam Sênh lúc này còn đen hơn cả đít nồi.

      Cũng đợi cho Lục Yến Tùng hoàn hồn, kéo Thiên Tình thẳng ra ngoài.

      " Thi...."

      rất nhanh, rất vội, dáng vẻ vô cùng tức giận.

      Thiên Tình giày cao gót, phải bước nhanh mới miễn cưỡng theo kịp .

      "Em câm miệng!"

      vốn định chậm lại chút, lại bị tiếng quát này của làm cho ngậm miệng được nữa.

    5. Trà Xanh

      Trà Xanh Active Member

      Bài viết:
      254
      Được thích:
      136
      Chương 121: Bắt cóc



      Sau khi Thiên Tình bị Thi Nam Sênh kéo , Lục Yến Tùng dù bị ăn quả đấm nhưng cũng hề có vẻ gì là tức giận.

      Chỉ híp mắt nhìn theo hai bóng người khuất.

      Cảnh Thiên Tình....

      ra, là của Thi Nam Sênh....

      Có điều, tôi vì vậy mà buông tay đâu!

      Cảnh Vãn Tình, Cảnh Thiên Tình, cả hai tôi đều muốn! [O.O tưởng ỗng giỡn chơi thôi chứ, ông kẹ này muốn gì vậy ta???]

      .... .... ....

      Cảnh tượng vừa rồi khiến tất cả mọi người trong phòng tiệc đều vô cùng thổn thức.

      Các nghệ sĩ vừa hâm mộ cũng vừa ghen tỵ.

      Còn Lăng Phong vui vẻ thong thả uống rượu. Tối nay Thiên Tình tạo chấn động rất vang dội, nếu người nào có mắt nhìn hẳn biết cần phải làm gì rồi.

      "Trời ạ! Lăng Phong, Cảnh Thiên Tình chính là tài năng mới của sao?"

      Người đại diện cùng công ty sau khi xem xong màn vừa rồi khỏi chắc lưỡi.

      "Thế nào?" Lăng Phong bình tĩnh nhíu mày.

      " ngờ lại có khả năng khiến cả Thi Nam Sênh và Lục Yến Tùng đứng ra tranh giành. Với trong hai người họ cũng có gì phải ngạc nhiên, nhưng chỉ mới lần đầu tiên xuất gây chú ý được cho cả hai người. Hơn nữa còn gây ra vụ ồn ào như vậy, thủ đoạn lợi hại . Xem ra, cành ô liu(*) sau này của ấy hề nhé."

      (*) Cành ô liu: theo nghĩa gốc là tượng trưng cho hòa bình, nghĩa bóng là vinh quang; chiến thắng – thắng lợi hay đoạt được vinh quang vinh dự hay vương miện trong giải thưởng nào đó. Còn trong câu này ý muốn tiền đồ tương lai sau này của TT rất nổi tiếng)

      Lăng Phong hài lòng cười, “Tôi cũng ngờ tối nay lại thu được hiệu quả tốt đến vậy."

      Lục Yến Tùng và Thi Nam Sênh là ai nào? Trong ngành giải trí này ảnh hưởng của họ lớn ra sao? Có bao nhiêu nhà chế tác lẫn nhà sản xuất muốn họ đầu tư cho tác phẩm của mình?

      Mà bây giờ Thiên Tình lại có quan hệ với bọn họ, tương lai sau này dĩ nhiên bớt phải lo lắng ít.

      ***

      " kéo tôi đâu vậy? Tiệc vẫn chưa kết thúc mà."

      Thiên Tình bị lôi kéo chạy bước theo muốn đứt hơi, vừa bước nhanh vừa hỏi.

      Thế nhưng vẫn lầm lì lời nào, dắt thẳng tới cầu thang máy.

      Động tác vô cùng thô bạo, khiến cổ tay trắng nõn của Thiên Tình đỏ ửng lên.

      " làm tôi đau đó..." Thiên Tình uất ức nạt .

      Cúi đầu nhìn vết đỏ nơi cổ tay , dù cơn giận trong lòng vẫn chưa tan, nhưng lực tay Thi Nam Sênh hơn. Bàn tay còn lại nhấn nút thang máy lên.

      "Đây chính là cái mà em em cố gắng sinh tồn trong ngành này?" Sau khi cửa thang máy đóng lại, chợt xoay người lớn tiếng chất vấn .

      Thiên Tình bị đột nhiên lớn tiếng làm cho giật mình lùi về phía sau, áp sát cơ thể vào vách thang máy.

      Thi Nam Sênh bước tới bước, "Cảnh Thiên Tình, tối nay em chỉ mới xuất có lần đầu tiên, em xem em náo động đến cỡ nào rồi!"

      “Tôi cũng muốn vậy… Nhưng mà...." Thiên Tình cố gắng giải thích.

      "Nhưng mà cái gì?" Thi Nam Sênh chống tay bên người , cúi đầu nhìn chằm chằm. Ánh mắt hung dữ, giống như chỉ hận thể ăn tươi nuốt sống .

      "Tôi cảm thấy Lục Yến Tùng tiếp cận tôi hình như là có mục đích gì đó." Thiên Tình nghiêng đầu, nghiêm túc suy nghĩ. Trực giác cho biết, người người đàn ông kia hề đơn giản.

      Nhưng.... ràng ta có Vãn Tình, sao còn cợt nhả với nữa?

      "Có mục đích?" Thi Nam Sênh cười nhạo tiếng, "Cảnh Thiên Tình, tất cả những thằng đàn ông nào ở nơi đó cũng đều có mục đích với em cả, chẳng lẽ em nhận ra sao? Mỗi người trong số họ đều nghĩ coi làm sao để bồng bế em lên giường! Phải dùng những trợ cấp hay hứa hẹn gì mới có thể hấp dẫn được em!"

      "...." Lời lẽ Thiên Tình mấy tốt, " đừng đánh đồng tất cả ai cũng như thế." thừa nhận đúng là có rất nhiều ánh mắt háo sắc nhìn mình, ví dụ như gã Hà Niệm Khuynh kia. Nhưng hẳn ai cũng như vậy.

      Nghe thấy ‘bắt bẻ trả treo’ như vậy, Thi Nam Sênh càng tức giận hơn, "Được, vậy em xem, Lục Yến Tùng ôm em như vậy, nếu phải muốn đưa em lên giường, vậy mục đích của là gì? Chẳng lẽ, em cho rằng chỉ mới gặp em lần đầu trúng tiếng sét ái tình à?" ép hỏi .

      Thiên Tình nghĩ ra được rốt cuộc Lục Yến Tùng có mục địch gì, thấy Thi Nam Sênh giận đến da mặt lúc xanh lúc trắng, trong lòng thoáng rung động.

      ấy.... lo lắng cho mình sao? Hay là ghen? Ghen? Thiên Tình muốn bật cười vì suy nghĩ này của mình. lại tự mình đa tình rồi.

      "Trả lời tôi! Đừng có im như thế!" Người phụ nữ này! Lúc sốt ruột lo lắng cho , lại cúi đầu thả hồn đâu đâu, biết suy nghĩ gì khiến sắp nổi điên.

      Dòng suy nghĩ của Thiên Tình bị cắt ngang, ngẩng đầu lên, hề nghĩ ngợi buột miệng , “Tôi chỉ là suy nghĩ, nếu như mục đích của bọn họ đều là muốn đưa tôi lên giường, vậy kéo tôi ra khỏi phòng tiệc đó có mục đích gì." Lời vừa dứt.

      Tim Thi Nam Sênh chợt ‘thịch’ nhịp, nhìn xoáy vào mắt Thiên Tình, chợt nheo lại.

      Trong cặp mắt đó như lóe lên tia sáng, Thiên Tình bỗng cảm thấy miệng lưỡi khô hốc, lúc này mới chợt ý thức được mình vừa gì. phải vừa hỏi kéo ra đây có phải cũng muốn dụ lên giường đấy chứ?

      "Cảnh Thiên Tình, trong mắt em chẳng lẽ tôi cũng giống với đám người kia sao?"

      Mặt Thiên Tình đỏ bừng, bị hỏi như vậy, giọng lí nhí như muỗi kêu đáp lại, “Ý tôi phải vậy."

      Thi Nam Sênh nheo lại mắt, “Tôi thấy ý em chính là như vậy đấy."

      “Tôi chỉ cảm thấy... Vốn dĩ cần phải giúp tôi." Giống như Lăng Phong , đối với rất tốt. Giúp hết lần này tới lần khác, lại còn mua váy cho ...Những chuyện này có thể chứng minh, đối với , cũng có chút đặc biệt hay ?

      Nhưng Thi Nam Sênh hoàn toàn biết giờ phút này Thiên Tình muốn nghe chính là câu trả lời đó, mà cho rằng tìm mọi cách để phủi sạch quan hệ với mình. Cơn giận ngùn ngụt bốc lên, "Đúng vậy, tôi nên giúp em. Giúp em, những nhận được lời cảm ơn, mà chỉ nhận lại những lời vô tâm này." tức giận quay mặt sang chỗ khác, thèm để ý đến nữa.

      Sau đó lại cảm thấy dằn được cơn giận, xoay đầu lại hậm hực bồi thêm câu: "Cảnh Thiên Tình, mấy tháng em được đào tạo bên Hàn Quốc, bị đào đến nỗi luôn cả lương tâm cũng bị chó ăn hết rồi đúng ?"

      “Tôi có. Lúc trước tôi cảm ơn rồi mà." Thiên Tình thấy mình oan ức. ràng cảm ơn rất nhiều lần, sao ấy lại trách mình có lương tâm? Hơn nữa, vừa rồi phải có ý này.

      Thi Nam Sênh hung ác liếc xéo , "Em cho rằng chỉ cần cảm ơn câu là được rồi sao? Thái độ này của em chẳng giống người muốn cảm ơn chút nào!"

      "Vậy phải thế nào mới hài lòng?" Thiên Tình lòng hỏi.

      ra....Tối nay, ấy vì mình mà đắc tội với hai người... Mà hai người kia có thể có mặt ở buổi tiệc này hẳn cũng phải nhân vật tầm thường. còn mời bác sĩ và mua váy cho mình. Cộng lại tất cả những chuyện này, đúng là câu ‘Cảm ơn’ đủ.

      "Phải thế nào à?" Thi Nam Sênh ngờ Thiên Tình lại hỏi như vậy, thành ra đảo ngược lại người bị hỏi khó là .

      Cửa thang máy lúc này ‘Đinh’ tiếng rồi mở ra.

      Thi Nam Sênh chưa nghĩ ra được bản thân muốn thế nào, đành : " ra ngoài trước , về phòng rồi chúng ta xem xét kỹ lại vấn đề này."

      "Được." Thiên Tình nghĩ gì nhiều, ngoan ngoãn theo về phòng trong khách sạn. ngờ mới xuống bao lâu lại lên. Nhưng lần này vào trong mà chỉ đứng ở phía ngoài cửa.

      Thi Nam Sênh vừa bước vào phòng liền tháo cà-vạt ra, cởi áo vest người xuống, lười biếng vứt qua bên. Quay đầu lại, thấy Thiên Tình vẫn còn ngơ ngẩn đứng ở ngoài cửa, "Em đứng đấy làm gì?"

      Thiên Tình bĩu bĩu môi, "Lăng Phong cho phép tôi vào khách sạn với bất kỳ ai. Nếu để ta biết, nhất định vừa ý."

      Lời dặn dò này của ta khiến Thi Nam Sênh cảm thấy rất hài lòng, "Xem ra, Lăng Phong cũng phải người xấu." Vừa vừa ra cửa, rằng vươn tay kéo vào trong.

      Sau đó đóng sầm cửa lại. Động tác dứt khoát, cho bất kỳ cơ hội để né tránh.

      "Này!" Thiên Tình bị kéo vào, trố mắt nhìn .

      "Chẳng lẽ em muốn để cho tất cả mọi người qua đây nhìn thấy em đứng bên ngoài cửa phòng của người đàn ông sao?" Thi Nam Sênh vừa tùy tiện cởi cúc áo trước ngực, vừa hỏi .

      Thiên Tình cảm thấy lời cũng có lý nên thêm gì nữa.

      Lồng ngực tráng kiện của hiển ra dưới mấy cúc áo vừa được cởi. Cơ ngực săn chắc, nửa kín nửa hở, quyến rũ lên lời. Thiên Tình đột nhiên nhớ tới cảnh hai người trong căn phòng này lúc nãy, mặt bỗng chốc đỏ lựng lên. Tầm mắt vội vàng né tránh, dám nhìn nữa.

      Thi Nam Sênh biết xấu hổ, trông thấy sắc mặt tự nhiên đỏ bừng lên, liền nhíu mày hỏi, "Có phải em vẫn còn sốt ?"

      Thiên Tình sợ bị nhìn ra, vội đưa tay lên sờ mặt, hơi chột dạ gật đầu, “Vâng. Hình như thế.” Thuốc chưa có tác dụng nhanh vậy được."

      Thi Nam Sênh đưa tay, áp mu bàn tay lên trán . Quả nhiên… vẫn còn nóng.

      Hai người đứng rất gần nhau, rất gần, mỗi lúc càng gần....

      có thể cảm nhận được hơi thở nóng ấm của phả lên đỉnh đầu mình. Lông mi Thiên Tình khẽ run, phần tình cảm vẫn luôn rất khổ sở chôn kín nơi đáy lòng lúc này lại trào dâng.

      Người đàn ông này....Vẫn luôn có thể dễ dàng hấp dẫn như vậy.

      Trán của vẫn còn nóng. Quả nhiên... vẫn chưa hết sốt. Vậy mà còn cố xuống dự tiệc! Chân mày khẽ nhíu lại, "Em lên giường nằm , tối nay hãy ngủ lại đây." Giọng điệu của cho phép cãi lại.

      "Hả?" Thiên Tình ngỡ ngàng nhìn , lông mi chớp chớp tựa như nghe lời vậy.

      "Ngủ giấc, nếu sáng mai vẫn chưa hết sốt, tôi gọi bác sĩ." tiếp tục sắp xếp.

      "Nhưng mà...." Sao có thể ngủ lại ở đây được? Hai người... tại cũng được coi là quá thân thiết....

      "Vậy mình em ngủ ở đây, tối tôi chỗ khác." như hiểu được nghĩ gì, lên tiếng .

      "Ồh..." Thiên Tình giọng đáp tiếng. thế này có phải tu hú chiếm tổ chim khách ?

      phải ở chung phòng với , nên nhõm mới phải, nhưng.... lại có cảm giác mất mát. thích…được ở gần bên .

      Sau tối nay, biết hai người còn có cơ hội được như thế này nữa ....

      Thiên Tình chỉ đành giấu sâu những lời này nơi đáy lòng, chỉ khẽ mở miệng: “Tôi bỏ lên đây mà với Lăng Phong tiếng nào, sợ là ta cho phép. Hơn nữa, thuốc của tôi cũng để ở trong xe, tôi phải xuống đó lấy lấy."

      "Bệnh vậy rồi mà còn bận tâm nhiều thế." Thi Nam Sênh móc điện thoại của mình ra đưa cho , "Gọi điện thoại cho ta, bàn với tôi về chuyện ‘Daisy Story’, bảo ta đừng lảm nhảm nữa."

      Hả....Đầu Thiên Tình đổ mồ hôi lạnh. Nếu dám chuyện kiểu đó với người đại diện, vậy ta có trực tiếp khai trừ mình ?

      Nhìn điện thoại di động rồi lại ngẩng đầu nhìn , "Chúng ta chuyện về ‘Daisy Story’ sao?" Lời này có phải chứng mình có cơ hội rồi ?

      Thi Nam Sênh nhìn thấy vẻ mong đợi trong mắt , khẽ nheo lại mắt, chút do dự từ chối, " dối câu chết sao?"

      "Ồ...." Thiên Tình trề trề môi, ất mát cụp vai xuống.

      Nhìn dáng vẻ mất mát đó của , trong mắt Thi Nam Sênh lên chút phức tạp. Đúng là điên rồi! Sao lại cảm thấy có chút nỡ thế này.

      Mỗi lần tuyển người mẫu từ chối biết bao nhiêu người, chứng kiến bao nhiêu người buồn bã thất vọng? Nhưng chưa từng có cảm giác này.

      Người phụ nữ này....Quả nhiên là khắc tinh của .

      Trong lòng dâng lên cảm xúc kỳ quái, dứt khoát chuyển tầm mắt nhìn nữa, chỉ : “Tôi xuống lấy thuốc cho em, biển số xe quản lý của em số mấy?"

      Sau khi Thiên Tình xong, liền thẳng ra ngoài.

      Lúc ra tới cửa, quay người nhìn chằm chằm Thiên Tình, "Trước khi tôi về, được phép đâu hết! Tuyệt đối được bất cứ đâu, ngoan ngoãn chờ tôi ở đây!" Giọng điệu ra lệnh, ngang tàng bá đạo.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :