1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng giám đốc, xin tha tôi! - Đoan Mộc Ngâm Ngâm (Full+ eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 5: Ở nhà đợi
      Edit: TiêuKhang

      Đây là điểm khác nhau trời vực với thế giới của .

      "Vào thôi." Sau lưng có người thúc giục.

      Thiên Tình khẽ gật đầu, theo người nọ vào biệt thự. Quả nhiên, cách trang trí trong biệt thự cũng xa hoa đến mức khiến líu lưỡi.

      khí như vậy làm cho Thiên Tình hơi mất tự nhiên. Dưới hướng dẫn của quản gia, ôm túi xách giống như đứa bé hiền lành ngoan ngoãn ngồi ghế sô pha.

      " Cảnh, hay là tắm trước và ngủ , khách phòng cũng chuẩn bị xong cho rồi." Quản gia thấy ngồi đó ngồi cũng khá lâu vì vậy lên tiếng đề nghị.

      này xem ra cũng còn tuổi, có đôi mắt rất trong sáng, nhìn cũng hiền lành. Vì vậy quản gia cũng có thiện cảm với .

      " cần làm phiền, tôi ngồi ở đây đợi Thi tiên sinh cũng được." Thiên Tình thoáng nở nụ cười, mắt nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường to hỏi, "Thi tiên sinh có khi nào về ạ?"

      "Cậu chủ chỉ có cuộc xã giao quan trọng, là mấy giờ. Có thể hơi muộn chút."

      "Vâng. Vậy chú ngủ trước , tôi ngồi đây đợi ấy cũng được."

      Thiên Tình hơi thấy khó hiểu, tại sao hôm nay Thi Nam Sanh gọi mình lại đây, trong
      Trong khi bên cạnh ràng khác rồi.

      Là vì hôm nay tình cờ gặp lại mình, cho nên mới nhớ tới việc tìm mình để đòi quyền lợi của ta sao?



      Thời gian từng chút trôi qua mà vẫn thấy Thi Nam Sanh về. Mệt mỏi cả ngày, rốt cuộc Thiên Tình cũng chống đỡ nổi nữa, nghiêng đầu ngủ thiếp .

      Lúc Thi Nam Sanh về nhà nhìn thấy cảnh tượng này.

      Trong phòng khách rộng lớn chỉ còn mỗi chiếc đèn mờ để bàn. Dáng vỗn người, nằm co ro ngủ ghế sô pha nhìn như đứa con nít, nếu để ý biết đến diện của .

      Túi sách rơi xuống đất, có vài quyển sách giáo khoa rơi ra nằm ngổn ngang.

      Còn học sao?

      Thi Nam Sanh bước tới đẩy cái, “Này!”

      Vốn lạ chỗ, với cũng mới ngủ lâu, bị đẩy cái Thiên Tình lập tức giật mình tỉnh hẳn.

      Hé mắt bắt gặp cúi đầu nhìn mình, vội từ ghê sô pha ngồi thẳng người dậy, “Xin lỗi, tôi ngủ quên.”

      Thi Nam Sanh ngồi xuống chiếc ghế sô pha đơn đối diện , nheo đôi mắt say lờ đờ, vẫy tay với , “Lại đây.”



      Thiên Tình để trân đôi chân trắng như ngọc qua, còn chưa kịp mở miệng gì, Thi Nam Sanh đột nhiên vươn tay nhốt lại vòng eo mảnh khảnh của .

      bị dọa sợ trố mắt nhìn .

      Sau đó tay tăng sức, Thiên Tình gỏn gọn ngã ngồi hai chân .

      Mùi rượu nồng nặc xông vào mũi, Thiên Tình còn nghe được tiếng tim đập rất trầm ổn, cùng với hơi thở nóng rực… Tất cả như chuốc say

      “Em và cậu ta có quan hệ gì?” Mở miệng là câu chất vấn lạnh như băng.

      Cổ tay bá đạo kềm ở cằm , buộc phải nhìn thẳng mình.

      “Cậu ta?” Thiên Tình hiểu nhìn .

      Thi Nam Sanh cho là giả vờ giả vịt, lạnh mặt hỏi, “Em có bạn trai, còn dám ra giá bán? Sao đây? Em chỉ làm được những chuyện dơ bẩn thế này thôi sao?”

      Mặc dù có làm chuyện bán mình đó, nhưng những lời của Thi Nam Sanh lúc này vẫn làm tổn thương nặng nề.

      Mím môi, mắt lấp lánh nước nhìn , “ cái họ Mộ kia?”

      Quả nhiên

      Thi Nam Sanh cười lạnh tiếng, “Tôi thích san sẻ đàn bà với bất kỳ ai! Cảnh Thiên Tình, giao dịch của chúng ta kết thúc!”

      Kết thúc? Vậy bệnh của chị…

      Thiên Tình nghĩ đến người chị đáng thương, vội giải thích, “Tôi có, tôi chỉ vừa mới quen ta vào tối nay mà thôi.”

      “Mới quen tối nay?” Đáy mắt nổi lên đùa cợt mỉa mai. “Mới quen mà là bạn của cậu ta? Chê tôi cho em quá ít?”

      Thiên Tình cắn môi.

      Trong mắt , chỉ là loại đàn bà dơ bẩn ai sánh bằng…

      Nỗi chua sót cuồn cuộn gợn sóng nơi đáy lòng.

      uất ức giải thích: “Tôi phải là bạn ta, càng phải muốn tiếp cận ta. Đêm nay chẳng qua do ta và những người khác đánh cuộc với nhau, mới ăn lung tung tôi là bạn ta.”

      Thi Nam Sanh nhìn chớp mắt, như cân nhắc xem lời hay giả.

      Tầm mắt cuối cùng dừng nốt ruồi nơi khóe mắt , môi mỏng nhấp nháy mở miệng: “Hôn tôi! Để tôi tự kiểm nghiệm, cái miệng này của em rốt cuộc có dối hay ?”


      Thiên Tình nhìn trân trối người đàn ông khiến bản thân rung động tim đập dồn dập.

      Bàn tay bé níu lấy áo sơ mi của , vô ý thức càng siết chặt hơn.

      “Sao? dám?” Thi Nam Sanh nhíu mày.

      Rút về ống tay áo, dựa người ra phía sau, ung dung bình thản nheo mắt nhìn , tay đặt eo ngừng vuốt ve lên xuống. “Lần trước thời điểm “dụ dỗ” tôi, em đâu có như thế này.”

      Hàng mi dài run run. Thiên Tình nhìn lên bờ môi gợi cảm của , tim lúc này đập mỗi lúc càng nhanh.

      Cúi đầu, lấy hết dũng khí ngập ngừng dán môi mình lên.

      Phụ nữ Thi Nam Sanh từng tiếp xúc nhiều kể hết, tự chủ càng tầm thương. Nhưng khoảnh khắc hai môi chạm vào nhau, đầu óc bỗng trong nháy mắt trống rỗng. Theo bản năng, càng ôm trong ngực chặt hơn.

      Đối với việc hôn môi, Thiên Tình vẫn còn rất non nớt. Giây phút này, trái tim căng thẳng muốn nổ tung, vì vậy môi vừa chạm môi vội muốn thối lui.

      Vừa được thưởng thức hương vị ngọt ngào ấy, Thi Nam Sanh dễ gì chịu buông tha dễ dàng như vậy?

      Bàn tay di chuyển lên phía , rằng giữ chặt ót cho có cơ hội lùi bước.

      Lưỡi tìm kiếm dây dưa với . Sau đó chìm đắm thoát khỏi nổi bởi nụ hôn này.

      “Um…” Thiên Tình thở nặng ra tiếng, chỉ có thế ngơ ngác đón nhận nụ hôn của .

      hộn rất mạnh bạo, hôn đến bất chấp tất cả.

      Mãi đến khi thấy Thiên Tình sắp thở nổi nữa, Thi Nam Sanh mới luyến tiếc buông tha.

      Nheo mắt nhìn chằm chằm đôi môi sưng đỏ, ngón tay thon dài mơn man gương mặt ửng hồng của , “Rất tốt, có mùi của đàn ông khác…”

      Thiên Tình biết phải gì luôn.

      Đây là phương pháp kiểm nghiệm mà ? Lẽ nào phân biệt được mùi vị khác sao?
      Last edited: 25/3/15

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 6
      Edit: TiêuKhang

      "Tôi và ta có gì." biết có tin hay , nhưng vẫn muốn giải thích.

      Tay Thi Nam Sanh vuốt ve nhè nốt ruồi nơi khóe mắt , nhưng lời ra lại khí thế khiếp người, "Từ nay về sau, đừng để tôi nhìn thấy em qua lại với bất kỳ tên đàn ông nào khác. Tôi căm hận nhất chính là bị người ta phản bội."

      "Tôi biết rồi..." Thiên Tình rũ mắt, muốn nhìn thấy vẻ mặt say mê của khi nhìn nốt ruồi nơi khóe mắt của mình nữa.

      Sở dĩ khi ấy bà Thi chọn mang thai hộ, cũng là do nhìn thấy nốt ruồi này...

      Bởi vì Bạch Thiên Thiên cũng có nốt ruồi như vậy...

      suy nghĩ miên man, Thiên Tình đột nhiên bị nhấc bổng lên.

      "Á..." hoảng hồn thốt lên, định thần lại mới phát Thi Nam Sanh bế mình.

      "Chưa gì kêu la, có phải còn hơi sớm hay ? Đợi lát lên giường em có thể kêu la thoải mái." Đáy mắt vẻ trêu chọc ranh mãnh khiến mặt Thiên Tình bỗng chốc đỏ lên. Chỉ có thể xấu hổ cắn môi, quay mặt tránh né ánh mắt mập mờ của .

      *** ...

      Căn phòng ngủ trang hoàng khác biệt chút nào với phong cách của .

      Thiên Tình đánh giá vòng, thấy hộp bao cao su mở toang đầu giường, vội vàng cụp mắt ngó sang chỗ khác.

      Chiếc giường này, có lẽ từng có rất nhiều phụ nữ ngủ qua? hồi tối ôm, cũng từng ngủ chiếc giường này sao?

      Nghĩ vậy, Thiên Tình bỗng có cảm giác bài xích với chiếc giường to lớn kia.

      " nghĩ gì?" Thi Nam Sanh liếc nhìn , đồng thời cởi nút áo sơ mi ra.

      hoàn hồn gượng gạo cười cười, trả lời mà chỉ : "Tôi mở nước cho tắm."

      Dứt lời, đợi đáp liền nhanh vào phòng tắm.

      Thi Nam Sanh nhếch môi nhìn theo bóng lưng . ấy ám chỉ với mình, muốn vào nhà tắm làm ư?

      Cũng tốt! Mình cũng có ý đó.

      ... ...

      Thi Nam Sanh chỉ quấn ngang người chiếc khăn vào phòng tắm.

      Thiên Tình ngồi ở bệ bồn tắm tâm nặng nề đùa nghịch mặt nước. Nghe tiếng động vội ngẩng đầu lên, trông thấy để trần nửa phần cơ thể, cuống quít quay đầu .

      Từng đường cong gợi cảm kia cũng đủ khiến cho đàn bà con nào thấy cũng mê mệt, càng khắc sâu ràng vào đầu .

      Tim đập dồn dập, rối loạn yên.

      bối rối đứng dậy, "Nước vừa đủ ấm rồi, tôi ra ngoài trước."



      bối rối đứng dậy, "Nước vừa đủ ấm rồi, tôi ra ngoài trước."

      Dứt lời liền bước ra.

      Thi Nam Sanh chắn ngang ngăn lại. Nhíu mày nhìn , "Tôi có kiên nhẫn chơi trò mèo vờn chuột."

      "Dạ?" hiểu giương mắt nhìn.

      Thi Nam Sanh gần như thất thần khi nhìn vào ánh mắt trong suốt đó. Tại sao ràng là người dễ dãi lên giường với bất kỳ ai, nhưng lúc nào cũng làm ra vẻ ngây thơ trong sáng như trang giấy?

      Mắt nhíu nhíu, kéo lại ôm vào ngực. Lời ngọt ngào giống như rượu lên men, "Tắm chung !"

      Mặt dán sát lên lồng ngực nóng bỏng của .

      Mặc dù cùng tiếp xúc thân mật như thế này lần rồi, nhưng Thiên Tình vẫn thể nào thích ứng được.

      Chỉ cảm thấy bị nhiệt độ của thiêu đốt cho miệng đắng lưỡi khô luôn, nghe cầu càng khó nén run sợ.

      còn chưa kịp phản ứng bị bế thẳng vào bồn tắm lớn.

      Hơi nóng tràn qua khắp cơ thể. áp đảo tấn công bằng nụ hôn. Có lẽ do sương mù dày đặc, đôi mắt thâm thúy và môi lưỡi của giống như nhiễm sương tưởng chừng muốn nhấm chìm .

      Quần áo người Thiên Tình ướt đẫm hết, dán sát vào da thịt, làm nổi bật dáng người duyên dáng của .

      Mắt Thi Nam Sanh gần như muốn phun ra lửa. Nhốt chặt vào vòng tay rắn chắc điên cuồng hôn tới tấp.

      Thiên Tình thấy mình như sắp bị tan chảy.

      Mỗi tấc da thịt đều bốc hơi ướt đẫm, hơi nóng mờ mịt hòa cùng tinh dịch khiến kiệt sức bám víu lên cổ Thi Nam Sanh, để mặc nụ hôn của lưu luyến len lỏi qua mỗi tấc da thịt cơ thể.

      "Ưm....Thi tiên sinh....Đừng như vậy..." Lúc ngón tay nóng bỏng cởi ra chiếc áo lót ướt đẫm kinh hoảng ngăn cổ tay lại, hàng mi dài ướt nước run như cánh bướm chập chờn.

      Thi Nam Sanh sao có thể cho cự tuyệt?

      Ngang ngược gạt phăng cánh tay ra, tiếp tục điên cuồng cúi đầu há miệng ngậm lấy cánh môi đào đỏ hồng, đầu lưỡi điêu luyện trêu chọc nhấm nháp, cuốn theo bọt nước trong suốt.

      Tất cả lý trí của Thiên Tình trong nháy mắt đều tan thành mây khói.

      Những đợt tấn công khiêu khích này, hoàn toàn hề giống đêm hôm đó chút nào.... thể chịu nổi nữa bật ra tiếng, lại bị tiếng rên rỉ kiều của mình dọa sợ.

      Đây là tiếng mình thốt ra sao? Tại sao nghe có vẻ bay bổng dâm đãng đến vậy?




      Chưa kịp hồi phục lại từ nụ hôn kịch liệt kia, quần áo người bị cởi sạch.

      Trong bồn tắm phản chiếu lại hình ảnh khỏa thân của hai người càng khiến Thiên Tình thở ra hơi. Dưới ánh đèn sáng rực, toàn bộ những nơi nhạy cảm đều lộ . theo bản năng muốn né tránh, nhưng niềm khao khát cùng khoái cảm cứ như tấm lướt dệt bao trùm cho lối thoát.

      Rốt cục...

      thể chịu nổi hấp dẫn này nữa, Thi Nam Sanh ôm lấy , kịch liệt xỏ xuyên qua cơ thể mềm mại bên dưới mặt nước.

      "Ưm..." Hạ thể vẫn tránh khỏi đau đớn. cách nào thừa nhận nổi chiếm hữu này của , chỉ biết bám chặt bả vai .

      "Thả lỏng chút... Tiểu tinh, em chặt ..." nặng nề thở dốc, giảm lại tốc độ, nhẫn nại xoa nắn bờ mông trắng bóng của Thiên Tình, ý bảo đừng quá khẩn trương.

      Nếu phải lần đầu tiên quá nhiệt tình, khác gì người có kinh nghiệm sành sỏi, chắc rằng còn lầm tưởng vẫn chưa biết mùi đời.

      Đau đớn bởi tấn công chiếm đoạt của cũng dần dần dịu , ngược lại kế tiếp là cơn khoái cảm khiến run lên.

      cùng bấp bênh lên xuống trong bồn tắm như chiếc thuyền con độc giữa màn đêm.

      Cuối cùng...

      Tiếng khó chịu gầm của xen lẫn tiếng thở dốc rối loại đê mê của Thiên Tình. Ở phút cuối cùng, đột nhiên rút ra, phóng thích ở ngoài cơ thể .

      Thiên Tình hết hơi xụi lơ ngã lên ngực .

      "Chỉ vậy chịu nổi rồi sao?" Thi Nam Sanh nâng chiếc cằm gác vai mình lên, nhìn chăm chăm cười .

      Đôi mắt xinh đẹp vương hơi nước mơ màng, hé nửa mí mắt, như chú mèo con đáng nỉ non lên tiếng: "Tôi... Tôi mệt quá...."

      cảm thấy thế này rất đáng . Nguyên nhân là vì bộ dáng này của giống Thiên Thiên sao?

      "Mới làm có lần than mệt, như vậy có phải có tác phong nghề nghiệp hay ?" nhíu mày, xốc lên người còn chưa hồi phục lại tinh thần khỏi bồn tắm, bước nhanh về hướng phòng ngủ.

      Đặt ngã xuống giường, tầm mắt hai người đối diện nhau, "Tiểu tinh, tôi vẫn còn muốn..."

      Thi Nam Sanh thể thừa nhận, mặc dù từng trải với ít con , nhưng cảm giác khi làm chuyện đó với này như khiến mụ mị say mê.

      Cảm giác lâng lâng vui sướng đó, vốn chẳng có nào có thể mang đến cho được như vậy!
      Last edited: 25/3/15
      Trúc Doanh thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 7: được tôi
      Edit: TiêuKhang

      Lúc bị thả lên giường, cơ thể Thiên Tình vô thức cứng đờ. biết mình nên để ý những người phụ nữ bên cạnh , vì vốn có tư cách đó, nhưng mà...

      cũng thể hèn mọn mà cầu điều đó?

      "Thi tiên sinh, có thể ra phòng khách ?"

      Thi Nam Sênh chống hai tay bên người , nhíu mày hỏi, "Tại sao?"

      Thiên Tình lên tiếng, chỉ yên lặng nắm chặt tấm ga giường.

      cười lạnh tiếng, mắt thoáng nét lạnh lùng , "Bởi vì giường này có quá nhiều người từng ngủ qua, em ngại bẩn?"

      lắc đầu, giải thích: ", tôi có ý đó!"

      Đôi mắt sắc bén của Thi Nam Sênh như nhìn thấu tất cả.

      Ngón tay lượn lờ vén lên mấy sợi tóc rơi rớt bên má , giọng đầy truyền cảm nhưng lại mang theo tảng băng rét lạnh.

      "Tiểu tinh, tốt nhất em nên biết thân phận của mình. Em chỉ là bạn giao dịch với tôi mà thôi, tuyệt đối đừng giở mấy trò hờn ghen đó. Tôi cấm kỵ nhất điều này!"

      sững sờ.

      Từng lời của vẫn tiếp tục từ tốn vang vọng: "Nhớ kỹ, được tôi!"

      được ? Nhưng mà, biết phải làm sao, em mất rồi. Hơn nữa, còn rất nhiều năm...

      Có lẽ, sau này vẫn còn mãi và mãi...

      Trong lòng cảm thấy ghen tuông chua sót, môi Thiên Tình lại lần nữa bị Thi Nam Sênh tấn công mãnh liệt.

      Ngay sau đó, Thiên Tình tiếp tục bị cuốn vào trận ái ân điên cuồng...

      ***

      Thiên Tình nhận thấy Thi Nam Sênh chính là quái vật tràn đầy tinh lực.

      Tối hôm qua, suốt cả đêm bị hành hạ lật qua lật lại biết bao nhiêu lần. Cho đến khi thể nào chịu nổi nữa, ngừng xin tha, cuối cùng mới chịu bỏ qua.

      Vốn định thừa lúc nửa đêm để về nhà, nhưng nổi. vừa để tay xuống, lịm người nằm ngủ luôn giường.

      Mặc dù ngủ cũng được bao nhiêu, nhưng đêm nay Thiên Tình vẫn mơ được giấc mơ đẹp.

      Trong mơ có chị, có cha, còn có mẹ...

      Cả gia đình như quay trở về thời gian mẹ còn sống chưa mất, dáng vẻ của mẹ hiền hòa….

      Lúc giật mình tỉnh lại là tám giờ sáng. vị trí bên cạnh cũng trống rỗng.

      May ! biết nên đối mặt với như thế nào.

      Nhặt quần áo đất lên mặc vào, sau đó vào nhà vệ sinh cột tóc lên gọn gàng.

      Thấy nước trong bồn tắm đêm qua tới giờ vẫn còn nguyên, dằn lòng được nhớ tới những cảnh thân mật với tối qua, gương mặt xinh xắn bỗng chốc đỏ hồng lên.

      Nhanh chóng ngồi xổm xuống xả hết nước trong bồn tắm thủy xong mới ra khỏi phòng ngủ.

      ***

      "Chào , dậy rồi hả?" Vừa ra, dì giúp việc liền bước tới vui vẻ chào hỏi.

      Thiên Tình thoáng nở nụ cười, mắt cũng lấp lánh sáng, “Dì gọi cháu là Thiên Tình được rồi ạ."

      "Cậu chủ dùng bữa sáng, cũng dùng chung nha, đúng lúc tôi cũng vừa làm xong hai phần."

      chưa ?

      Trái tim Thiên Tình nhảy đập thình thịch. Cùng người đàn ông mình thương dùng chung bữa sáng, đây là chuyện hạnh phúc biết bao.

      Nhưng vẫn xua tay từ chối, " dám phiền dì, lát nữa cháu ra ngoài ăn sau cũng được. Phiền dì nhắn lại với Thi tiên sinh tiếng, cháu xin phép trước."

      Thấy Thiên Tình từ chối, dì giúp việc cũng tiện giữ lại.

      Dù sao cậu chủ cũng mời Thiên Tình ở lại dùng bữa, vì vậy liền gật gật đầu, tiễn Thiên Tình đến tận cổng.

      Mười giờ sáng nay còn có hai tiết phải đến lớp, thể tới trễ!

      ***

      Thi Nam Sênh buông tờ báo tài chính kinh tế trong tay xuống, cắn miếng chân giò hun khói hoàng kim, dì giúp việc vào thưa.

      "Cậu chủ, Cảnh vừa rồi, ấy nhắn tôi với cậu tiếng."

      rồi?

      Thi Nam Sênh hơi khựng lại. cũng được xem như người tình rất biết làm tròn bổn phận, làm xong phận nên làm lập tức rời , như vậy cũng tốt.

      "Biết rồi." Thi Nam Sênh tiếp tục dùng bữa sáng.

      "Dì à, cháu cũng muốn ăn cháo đậu bo bo của dì nấu!" Đột nhiên bên ngoài phòng ăn có người cất tiếng, bóng người cũng ngay sau đó rảo bước vào.

      Thi Nam Sênh vẫn đầu quay lại, " cả Mộ, đúng giờ đấy!"

      tuần lễ có hết bốn ngày là cậu ấm này tới đây dùng bữa sáng rồi.

      Mộ Thiệu Đàm từ chối cho ý kiến nhún nhún vai, ngồi xuống đối diện Thi Nam Sênh. Vừa thấy bữa sáng được dọn lên sẵn trước mặt mà vẫn chưa động đũa, mặt mày liền tươi cười hớn hở, "Ô, còn chuẩn bị sẵn cho tôi thế này luôn à? Thôi , dì à, hôm nay cứ ăn món này , dì cần làm cháo đậu bo bo nữa, đỡ phải rắc rối."

      "Vâng, cũng được." Dì giúp việc cười đáp lại sau đó ra ngoài.

      Mộ Thiệu Đàm cắn miếng sandwich, ngẩng đầu liến nhìn người đối diện, "Tối qua gặp Trầm à?"

      "Ừ." Thi Nam Sênh từ chối cho ý kiến.

      "Nghe thằng nhóc đó , cậu lại thay đổi bạn ? Nhìn thế nào? Em trai tô nhìn cũng có điểm khá phù hợp đấy, hôm nào dẫn đến ra mắt tôi xem."

      Thi Nam Sênh uống hớp nước, nhíu mày nhìn Mộ Thiệu Đàm, "Phụ nữ tôi có rất nhiều, biết cậu cả họ Mộ đây muốn xem người nào?”

      Mộ Thiệu Đàm nhìn Thi Nam Sênh rất lâu, chỉ tay vào cổ Thi Nam Sênh, cười đắc chí , "Vậy xem người này . nào mà có khả năng cào Thi đây đến rách da tôi muốn xem người đó!"

      Thi Nam Sênh sờ sờ cổ.

      Tối hôm qua là do kiềm chế được, chọc giận tiểu tinh kia, lại chơi xấu cào cổ , ngờ cào trầy đường .

      Chỉ là, cũng chịu thua. Trực tiếp đè cổ ra mút mạnh hai cái để trả thù.

      Có lẽ lần sau dám làm càn như vậy nữa.

      "Này, cậu nghĩ gì đó? tôi nghe xem, rốt cuộc là như thế nào vậy?" Mộ Thiệu Đàm hăm hở hỏi tới tấp, đến cả bữa ăn sáng cũng ăn.

      Thi Nam Sênh tính đại qua loa vài câu để xua tan lòng hiếu kỳ của , lúc này quản gia trở ngược vào.

      "Cậu chủ, Cảnh đánh rơi sách ở trong phòng, sáng nay ấy quên mang ."

      "Biết rồi, để trong phòng làm việc ." Thi Nam Sênh quay đầu lại đáp.

      Mộ Thiệu Đàm chộp ngay trọng điểm, nháy mắt, "Hôm qua đó còn ngủ lại ở chỗ cậu nữa cơ à? Tôi nhớ là cậu có thói qua đưa về nhà mà."

      "Trí nhớ cậu có vấn đề!"

      “Tôi thấy là cậu muốn thay đổi tính rồi. Nếu như cậu bắt đầu biết quan tâm đến người con khác, hỏng chừng mẹ cậu ngủ nằm mơ cũng cười ra tiếng."

      Thi Nam Sênh nhíu mày liếc xéo Mộ Thiệu Đàm, "Có phải gần đây cậu quá rảnh rỗi hay ? Hạng mục hợp tác với chính phủ lần trước giao cho cậu làm xong chưa?"

      Biết Thi Nam Sênh muốn lảng sang chuyện khác, Mộ Thiệu Đàm vẫn tỉnh bơ bồi thêm câu: "Đừng trách tôi nhắc nhở cậu, là tin tức nội bộ…. lâu nữa, Bạch Thiên Thiên trở về đấy!"

      ***

      Thời điểm Thiên Tình đến lớp học, Đàm Tư Noãn dành sẵn chỗ cho .

      "Thiên Tình, chỗ này, chỗ này!"

      Thiên Tình vội vàng ôm túi sách qua.

      Tư Noãn hỏi: "Sao hôm nay tới trễ vậy? Đưa sữa buổi sáng cậu cũng !"

      "Ông chủ có la chứ? Mình ngủ quên mất." Thiên Tình chỉ có thể lấy cớ này.

      “Mình cậu bị bệnh, nên ông ấy cũng gì. Nè, mình thấy cậu có gì đó kỳ kỳ ấy nhé, bình thường dù có mệt cách mấy cũng chưa từng thấy cậu dậy muộn như thế." Tư Noãn nheo mắt hỏi với vẻ mặt tin, "Thành khai báo , rốt cuộc tối qua cậu làm những gì hả?"
      Last edited by a moderator: 25/3/15

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 8: Trúng số
      Edit: TiêuKhang

      Tư Noãn nheo mắt hỏi với vẻ mặt tin, "Thành khai báo , rốt cuộc tối qua cậu làm những gì hả?"

      Thiên Tình vốn có khiếu dối, bị Tư Noãn ép hỏi hồi, càng thêm lóng ngóng biết nên phải gì.

      Tư Noãn tinh mắt thoáng thấy vết đỏ tròn như quả dâu tây cổ bạn. Trố mắt, kinh ngạc thốt lên, "Thiên Tình, cậu.... Cậu có bạn trai?"

      “Mình đâu có?"

      "Gạt người! Vậy cậu xem, cái dấu này từ đâu có?" Tư Noãn kích động chỉ tay vào cổ Thiên Tình.

      Thấy Thiên Tình mờ mịt như chẳng biết gì, Tư Noãn vội lục trong túi xách ra cái gương nhét vào tay Thiên Tình, "Cậu tự xem ."

      Vén lên tóc, nghiêng mặt sang bên Thiên Tình mới thấy vết tích in cổ.

      ‘Bùm…” Mặt Thiên Tình bỗng chốc đỏ tới mang tai.

      Sáng nay lúc vào nhà tắm cột tóc, có lẽ do vội quá nên cũng để ý tới nó.

      "Cái này.... Mình sơ ý cào trúng." Thiên Tình cắn môi, dám nhìn tiếp nữa. Vội vội vàng vàng xõa tóc xuống để che dấu vết kia.

      "Vậy bây giờ cậu cào lại cái nữa cho mình xem xem." Tư Noãn cất gương vào, rồi giúp Thiên Tình vén tóc lại ngay ngắn.

      Thấy sắc mặt Thiên Tình là lạ, trong lòng bỗng dâng lên nỗi lo lắng, "Thiên Tình, có phải ai ức hiếp cậu ?"

      Bởi vì, vốn hề có dáng vẻ hạnh phúc của người nên có, mà ngược lại thái độ như muốn trốn tránh chột dạ.

      Thiên Tình biết thể gạt được Tư Noãn, chỉ mím môi, " ai ức hiếp mình cả, là bản thân mình xảy ra chút vấn đề."

      suy nghĩ xem nên làm sao để kể hết mọi chuyện với Tư Noãn, bạn học cùng lớp Bạch Miểu Miểu tới.

      "Cảnh Thiên Tình, cậu lợi hại ! Nghe ba mình , số tiền mà ba cậu mượn của công ty nhà mình trả xong hết rồi. Ba mươi vạn đó đối với gia đình cậu mà , nó chẳng phải là con số . Ba cậu tiền đó là do tay cậu kiếm về, mình tò mò muốn biết cậu kiếm được nó từ đâu nha?" Bạch Miểu Miểu đỏng đảnh ngạo mạn ra dáng chủ con nhà giáu có, "Chỉ dựa vào công việc bán thời gian kia của cậu, e là có làm đến rục xương hoa hồng cũng chưa được tới số tiền đó."

      Giọng ta oang oang như chốn người, nhất thời các bạn học ai nấy cũng nghe thấy, liền tò mò xoay đầu lại nhìn.

      Bạch Miểu Miểu xưa nay luôn thích châm chích Thiên Tình, bởi vì Thiên Tình luôn phớt lờ thèm để ý tới ta.

      Tư Noãn ngược lại cười lạnh ra tiếng, "Bạch Miểu Miểu, cậu lại tới khoe khoang cái mác tiểu thư của cậu nữa à. Nhà Thiên Tình trúng số độc đắc cũng chọc ghẹo tới cậu ư?"

      "Trúng số độc đắc?" Bạch Miểu Miểu cười nhạo tiếng, nhìn sang Thiên Tình , “Tôi nghe dạo này rất thịnh hành việc sinh viên nghèo ‘bán xuân’*. Thiên Tình, chẳng lẽ cũng làm việc này?"

      * Là từ giờ hay dùng để chỉ việc học sinh "bán xuân", kiểu như được đại gia bao nuôi, loại trao đổi, sinh viên nhận được viện trợ để sinh sống và học hành, nhưng cũng phải "bán thân" cho đại gia. Từ này trước kia xuất phát từ bên Nhật, TQ rất thịnh hành.

      Sắc mặt Thiên Tình lập tức trắng bệch, cũng dám nhìn thẳng vào ánh mắt chiếu tướng của Bạch Miểu Miểu.

      Đàm Tư Noãn liếc nhìn Thiên Tình, rồi nhìn trở lại Bạch Miểu Miểu, "Hơ, ‘theo đuổi’ được đàn Ngũ khóa , liền tới đây vu oan hãm hại Thiên Tình hả? Cũng khó trách đàn Ngũ khóa chỉ thích Thiên Tình, còn cậu ngay cả nhìn cũng chẳng thèm ngó lấy cái.”

      "Cậu...." Bạch Miểu Miểu bị Tư Noãn trúng tim đen, mặt liền biến sắc, tức giận quơ lấy cuốn sách bàn tính ném sang hướng Tư Noãn.

      Thiên Tình tinh mắt giữ lại tay , tự cao cũng khiêm nhường nhìn , "Đủ rồi! Sắp tới giờ học rồi, tôi muốn giằng co với cậu nữa!"

      Thiên Tình có thể nhẫn nhịn Bạch Miểu Miểu khi dễ mình, nhưng tuyệt đối cho cậu ta đụng vào bạn của .

      Bạch Miểu Miểu biết tính cách Thiên Tình, bình thường nổi giận sao cũng được, nhưng khi tính ương bướng nổi lên còn cứng hơn cả đầu trâu.

      Bèn ngượng ngùng rụt tay lại, hung ác trợn mắt nhìn hai người cái mới xoay người bỏ .

      Bạch Miểu Miểu rồi, chung quanh khôi phục lại yên tĩnh.

      Tư Noãn nặng nề nhìn Thiên Tình nhưng lên tiếng, tựa như đợi thành khai báo.

      Thiên Tình biết có giấu nữa cũng được, đành rũ mắt , "Bạch Miểu Miểu sai...."

      Tư Noãn cả kinh đột nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm Thiên Tình với vẻ mặt thể tin.

      "Thiên.... Thiên Tình, cậu biết mình làm gì ?" Tư Noãn hiểu rất Thiên Tình, luôn tự trọng giữ mình, kiên cường độc lập, dù cho cuộc sống có gặp nhiều trắc trở khó khăn nữa, cũng thể nào lung lạc được .

      biết, Thiên Tình bây giờ đến bước đường cùng rồi....

      Thiên Tình mở quyển sách ra, trả lời Tư Noãn, chỉ yếu ớt mở miệng: "Đối phương là Thi Nam Sênh."

      Đàm Tư Noãn lại lần nữa kinh ngạc há to miệng, ngay sau đó vô cùng lo lắng, "Nhưng cậu làm vậy, phải cũng đồng nghĩa mất tư cách để ta sao? Thiên Tình, cậu có nghĩ tới chưa, Thi Nam Sênh hiểu lầm cậu làm sao đây?"

      Sao lại biết?

      cho rằng ai cũng có thể lên giường, cho là người con dâm loạn, cho là giỏi mưu mô tính toán…..

      Nhưng....

      "Noãn Noãn, mình vốn có lựa chọn nào khác." Thiên Tình rốt cuộc ngẩng đầu lên, thê lương nhìn Đàm Tư Noãn, khổ sở cười tiếng, " ra , số mạng mình cũng tệ lắm. Vì người đó, ít ra vẫn là , phải là người khác."

      Như vậy, rất cảm ơn ông trời!

      ***

      Sau khi tan học về nhà, cha lái xe cho Bạch gia vẫn chưa về. Thiên Tình làm cơm rồi đưa đến bệnh viện, ở lại với Cảnh Vãn Tình đến tận khuya mới về nhà.

      Điện thoại di động cả ngày vẫn nằm im thinh.

      vốn muốn gọi điện hỏi xem sánh mình có đánh rơi ở chỗ đó hay , nhưng cuối cùng ấn số xong lại xóa . Trừ những lúc gọi tới, ngoài ra bọn họ nên có chút liên quan mới đúng. muốn để lầm tưởng là người luôn gây phiền phức.

      Khi về đến nhà, Cảnh Kiến Quốc ăn cơm xong, ngồi cười tít mắt đợi về.

      "Cha, sao còn chưa ngủ?"

      "Chờ con đấy. Sao rồi? Tối qua cậu Thi có vui vẻ hài lòng ?"

      Cảnh Kiến Quốc khác gì như người dẫn khách, Thiên Tình muốn nổi giận, chỉ ngồi xổm người xuống đổi giày, coi như nghe thấy lời cha mình.

      "Tối nay cậu Thi tìm con à? Đợi mãi thấy đáp lại, Cảnh Kiến Quốc tiếp tục hỏi sang câu khác.

      "Cha!" Thiên Tình đứng dậy nhìn cha mình.

      Ngườ làm cha lo hỏi thăm tình trạng của con mình, cũng chẳng hỏi thăm việc học hành của ra sao, lại quan tâm cái chuyện mà thể nào mở miệng ra....

      Lòng dạ Thiên Tình nặng nề lạnh lẽo.

      "Cũng phải, cũng phải, đàn ông mà, cũng cần phải có thời gian nghỉ ngơi." Cảnh Kiến Quốc đổi giọng .

      " còn gì nữa, con ngủ trước đây." Thiên Tình cảm thấy quá mệt mỏi.

      Cảnh Kiến Quốc gật đầu cái, "Cũng tại con khôn khéo, sao có thể giữ được chân đàn ông. Phải cố gắng hơn nữa, nếu được đến nhà họ Thi ở luôn càng tốt."

      Ngay cả nghe thôi Thiên Tình cũng còn hơi sức để nghe tiếp nữa, đóng cửa lại sau đó mệt mõi ngã phịch xuống giường.


      ***

      Thời tiết buổi sáng quả rất tốt, khí vô cùng trong lành mới mẻ.

      Thiên Tình ngây ngất hít sâu hơi, tâm trạng cũng thoải mái hơn rất nhiều. Hăng hái nhìn yên sau chiếc xe đạp chất đầy sữa tươi.

      "Sữa tươi đến!" Mỗi khi qua cửa nhà nào đó nghe được tiếng thanh thúy mời chào.

      Lúc đến cổng lớn nhà họ Thi, tính nhấn chuông cửa lớn bị người từ bên trong kéo ra. Dì giúp việc xách theo giỏ bước ra ngoài, thấy Thiên Tình bà liền cười tươi rói, "Tiểu Cảnh, đúng giờ nha!"

      "Dì à, chào buổi sáng! Bà Thi vẫn chưa dùng bữa sáng chứ ạ?" Thiên Tình vừa hỏi vừa lấy ra chai sữa tươi mới toanh nóng hổi.

      "Vẫn chưa, chờ đấy. Nhưng hôm nay phải lấy thêm hai chai nữa."

      "Có khách ạ?" Thiên Tình vội vàng lấy thêm hai chai.

      Dì giúp việc cười , " phải khách đâu. Là cậu chủ hôm qua ngủ lại nhà. Bởi vì sáng nay bà chủ sắp xếp cho cậu chủ xem mắt."

      Xem mắt?

      Thiên Tình chết đứng giây, lồng ngực kiềm chế được thót lại, co rút khó chịu. Nhưng, có tư cách gì để ý đến chuyện của ?

      Ôm bình sữa tươi tính giao cho dì giúp việc, dì lại khoát khoát tay, "Hay là mang vào , bà chủ lâu rồi có gặp . Tôi tính ra ngoài mua thức ăn, trễ lắm rồi."

      Chờ dì giúp việc Thiên Tình mới ôm ba chai sữa tươi vào sân.

      ***

      Thiên Tình vừa liếc mắt liền thấy ngồi cạnh bàn ăn ngoài trời.

      Dáng vẻ hoàn toàn giống như những lần trước nhìn thấy, sáng sớm chỉ mặc bộ đồ mặc nhà thoải mái.

      Tia nắng ban mai sáng ngời mỏng manh từ cao hắt xuống, toàn thân như được dát vàng óng ánh, Thiên Tình thấy tim đập mạnh và loạn nhịp.

      Mà đối diện ....

      Khi thấy ràng ngồi đối diện, Thiên Tình bỗng chốc kinh ngạc thôi. ngờ là Bạch Miểu Miểu! Cả hai xem mắt?

      Đứng xa cả ngoài mười mét, Thiên Tình vẫn có thể loáng thoáng nhìn thấy dáng vẻ hai người chuyện rất vui vẻ. Vậy có nghĩa là, rất hài lòng về Bạch Miểu Miểu? Tuy gia thế cùng bối cảnh của Bạch Miểu Miểu bằng Thi Nam Sênh, nhưng cũng rất có chỗ đứng trong cái thành phố này.

      Bọn họ.... Mới chân chính thức là người cùng thế giới....

      Đôi tay bê sữa của Thiên Tình hơi cứng lại. Hít hơi sâu mới cất bước qua.

      "Đây là sữa tươi bà chủ cần!"

      Giọng trong trẻo quen thuộc đột ngột vang lên. Thi Nam Sênh vội ngẩng đầu, lúc thấy mắt hơi chùng xuống, thoáng qua vẻ kinh ngạc.

      ấy, sao lại ở đây?

      Lần trước tìm là chuyện hơn nửa tháng trước, bây giờ xuất ở đây là muốn nhắc nhở cái gì sao? Bỏi vì tiểu tinh này hẳn đơn thuần như nhìn bề ngoài.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 9: Cậu làm nghề ‘bán xuân’ à
      Edit: TiêuKhang

      Mặc dù Thiên Tình ngẩng đầu lên nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt của nhìn mình rất lâu rời .

      Trái tim như chệch vài nhịp.

      Để sữa tươi xuống xong tính xoay người , Bạch Miểu Miểu lại gọi : "Cảnh Thiên Tình?"

      Thiên Tình liếc mắt nhìn ta, khẽ gật đầu coi như chào hỏi.

      "Ông cha chiếm dụng tham ô công khoản của cậu trả hết nợ rồi, bây giờ vẫn còn giao sữa tươi?"

      Thiên Tình mím môi, "Ừ."

      Thi Nam Sênh híp híp mắt nhìn Thiên Tình, "Sao vậy, có quen?"

      "Dạ. Bạn học cùng lớp với em." Bạch Miểu Miểu nhấp hớp sữa tươi, dùng xong hất cằm với Thiên Tình, "Mấy hôm trước cậu lợi hại trả hết mấy chục vạn cho ba mình. biết là, khoản tiền đó ở đâu mà cậu có?"

      đến đây, ta hơi ngập ngừng chút, sau đó nhìn thẳng Thiên Tình, "Cảnh Thiên Tình, chẵng lẽ hôm đó tôi đoán đúng rồi hả? Cậu làm cái nghề ‘bán xuân’ à?"

      Hai tay rũ thẳng của Thiên Tình run run lên.

      Bị Bạch Miểu Miểu lần nữa ép hỏi, lúng túng quay mặt sang nhìn xem vẻ mặt Thi Nam Sênh, nhưng chỉ cúi đầu từ tốn chăm chút với bữa sáng trong dĩa của mình, giống như vấn đề mà Bạch Miểu Miểu vừa hoàn toàn liên quan.

      Phải, nó vốn chẳng có quan hệ gì với cả. Đây chẳng qua chỉ là bản thân tự làm tự chịu mà thôi!

      Vì vậy, cần gì hy vọng tới thay mình giải vây?

      "Đây là chuyện riêng của tôi, nhọc lòng Bạch đây quan tâm." Thiên Tình lạnh nhạt trả lời, nhưng vẫn chột dạ dám nhìn thẳng vào ánh mắt soi mói của Bạch Miểu Miểu, chỉ : “Tôi trước."

      chờ bọn họ thêm gì nữa, Thiên Tình xoay người .

      Nhưng lời sau lưng lại làm bước chân tự chủ khựng lại.

      " à, hai chúng ta xem mắt là kỳ quái. Mấy ngày nữa chị em về rồi, đến lúc đó và chị ấy xem mắt mới có vẻ thích hợp hơn." Là giọng của Bạch Miểu Miểu.

      Từ đầu đến cuối vẫn nghe Thi Nam Sênh gì....

      Thiên Tình cắn môi, lê bước về phía trước.

      Bạch Thiên Thiên sắp về rồi sao? Hẳn là ấy rất vui? Đến chừng ấy, bà Thi nhất định cũng vui vẻ giúp họ an bài mai mối.

      Bởi vì, địa vị của Bạch Thiên Thiên ở trong lòng , ai cũng đều biết .

      Than ra tiếng, Thiên Tình giơ tay mệt mỏi sờ lên chạm phải nốt ruồi nơi khóe mắt.

      Nơi ngực như đau đớn ỉ....

      Duyên phận giữa và Thi Nam Sênh, chẳng mấy chốc nữa tan biến rất nhanh!

      Vừa ngồi lên xe đạp, nghe được ở đằng sau vang lên giọng rất trầm và đầy từ tính, "Thế nào? Sách của em, cần nữa sao?"

      Thiên Tình quay đầu lại, thấy Thi Nam Sênh vòng tay ôm ngực đứng phía sau mình, vẻ mặt bình thản cảm xúc.

      Thiên Tình hơi mím môi, "Để hôm nào có cơ hội rồi tới lấy cũng được."

      Cơ hội?

      nhếch môi, "Tối nay, chính là cơ hội."

      "Tối nay?" Thiên Tình lắc đầu theo phản xạ, " xin lỗi, Thi tiên sinh. Tối nay tôi phải thay ca giúp đồng nghiệp, xuống ca cũng ba giờ sáng rồi."

      này rốt cuộc có hiểu thân phận và trách nhiệm của mình đây? Còn dám cự tuyệt mình!

      Thi Nam Sênh nhíu mày, nhìn cương quyết : "Đổi ca!"

      "Nhưng tôi nhận lời đồng nghiệp rồi...." Thiên Tình hơi khó xử lúng túng giải thích.

      Thấy vậy càng tỏ ra vui, "Cảnh Thiên Tình, chẵng lẽ em cho rằng năm mươi vạn dễ kiếm vậy sao, tất cả đều tùy thuộc vào em thôi?"

      cúi đầu xuống.

      Biết ở trước mặt mình vốn có quyền chữ ‘’. Vì vậy chỉ đành gật đầu, “Tôi lại với đồng nghiệp."

      Dường như cuối cùng hài lòng với câu trả lời của , sắc mặt Thi Nam Sênh cũng hòa hoãn được đôi chút. Tiến lên bước, tự mình lấy chai sữa tươi cầm lên vặn nắp uống hớp rồi hỏi: "Buổi tối em làm ở đâu?"

      "Ở quán bar ‘Miss’." đáp lại.

      "Quán bar?" nheo mắt nhìn , "Mấy ở quán bar em đều làm nghề này hay sao?"

      Trong giọng hề có ý khinh khi, nhưng vẫn làm Thiên Tình đau nhói. cắn môi lắc đầu, " có. Chỉ có tôi làm như vậy."

      Có thể cảm nhận được ánh mắt phức tạp lẫn tìm tòi nghiên cứu của Thi Nam Sênh, Thiên Tình bối rối nhìn nhìn đồng hồ, "Ngại quá, Thi tiên sinh. Tôi còn bận giao sữa, thể tiếp chuyện cùng được nữa. Tạm biệt!"

      Thấy bộ dạng như muốn bỏ của chạy lấy người của , Thi Nam Sênh cũng làm khó , chỉ hờ hững ‘Ừ’ tiếng, : " người mang tiền, tối nay trả tiền em chai sữa này sau."

      " sao, chỉ chai sữa thôi mà, tôi mời cũng được." Bây giờ chỉ muốn cho nhanh.

      "Mối quan hệ của chúng ta, vẫn nên dùng tiền bạc tính toán sòng phẳng ràng tốt hơn!" Thi Nam Sênh nhận phần tình cảm này của .

      Thiên Tình sững sờ mất lúc. Sau đó, trong lòng chỉ còn nỗi buồn bã lạnh lẽo.

      Ngụ ý của muốn , quan hệ giữa bọn họ chẳng qua chỉ là giao dịch bằng tiền, người như vậy dù chút tình cảm nho cũng mong muốn dính dáng với .

      Cười khổ, gật đầu, "Được! Vậy tôi đây, tạm biệt!"

      "Đợi ...! Sau này, sữa bên biệt thự kia của tôi, đều do em đến giao!" Thi Nam Sênh lên tiếng thông báo.

      "Dạ? Nhưng khu vực bên đó phải do tôi phụ trách." Cách trường học quá xa, nếu giao bên đó xong rồi quay lại học nhất định bị muộn mất!

      "Bắt đầu từ hôm nay, do em phụ trách!" chẳng cần quan tâm đến lời giải thích của , "Từ nay về sau, hy vọng mỗi buổi sáng đều được uống sữa tươi nóng hổi!"

      Muốn ngất quá! Quả nhiên là kẻ bá đạo!

      Thiên Tình thở dài, xem ra thời gian ngủ của sau này, lại phải ít vài tiếng nữa rồi!

      Gật đầu, leo lên cưỡi xe đạp rời .

      Nghe được câu hỏi ngạc nhiên của Bạch Miểu Miểu vang lên sau lưng: " Nam Sênh, biết Thiên Tình sao? Hai người chuyện gì vậy?"

      " quen! Chỉ mua bình sữa thôi."

      Lời dội thẳng vào tai Thiên Tình. Mới còn ủ rũ nhưng chỉ trong chớp mắt hì hục đạp xe rời rất nhanh, dáng vẻ chật vật như bị ma đuổi.

      Chạy được đoan khá xa mới ngước mắt lên, tia nắng sớm buổi ban mai muôn đời vẫn trong sáng rực rỡ như vậy, nhưng nỗi lòng giờ phút này lại vô cùng ngột ngạt, giống như bị nhét đầy vải bông.

      Nghĩ đến tối nay gặp mặt Thi Nam Sênh, sóng ngầm trong lòng liền dâng lên cuồn cuộn.

      Nếu cả hai phải vì giao dịch nên mới gặp mặt, được vậy tốt biết bao! Đáng tiếc rằng, điều này vốn có khả năng xảy ra giữa họ!

      ***

      Đêm đến.

      Thiên Tình bàn giao công việc xong, chỉ có thể nhờ Tư Noãn làm thay cho công việc của đồng nghiệp.

      Tư Noãn biết phải đến chỗ Thi Nam Sênh, trong lòng vừa thương xót cũng vừa hờn trách, cả buổi tối rầu rĩ sụ mặt, nhưng trước khi Thiên Tình , Tư Noãn vẫn đưa ra khỏi quán bar.

      ....

      Thi Nam Sênh từ phòng làm việc ra giương mắt nhìn đồng hồ treo tường.

      Giỏi lắm! hơn mười giờ đêm rồi, vậy mà tiểu tinh vẫn chưa đến! Chẳng lẽ ‘người tình’ bây giờ có giá đến vậy?

      Thi Nam Sênh ngồi ở ghế sô pha trong phòng khách nghịch cuốn tập trong tay.

      Lật trang giấy, bên trong là những dòng chữ ngay hàng thẳng lối rất gọn gàng sạch và đẹp…..Nó cũng giống hệt như bề ngoài của .

      Có thể thấy được là học sinh rất chăm chỉ và nghiêm túc. Vì để giúp cha trả nợ, cho nên mới làm công việc này? Rốt cuộc loại con như thế nào?

      Đột nhiên Thi Nam Sênh nhận ra mình quan tâm hơi nhiều, liền vứt cuốn tập sang bên, tựa vào ghế sô pha nhắm mắt dưỡng thần.

      Quản gia tới nhìn thấy, liền mở miệng: "Cậu chủ, nếu thấy mệt, hay là về phòng nghỉ ."

      "Ừm. Dì cứ nghỉ trước , tôi đợi người." Thi Nam Sênh vẫn mở mắt.

      Đợi người?

      Quản gia có vẻ rất ngạc nhiên. trễ thế này, cậu chủ còn đợi ai chứ?

      thắc mắc khó hiểu, chuông cửa đột nhiên vang lên. Quản gia lại nhìn qua màn ảnh , quay đầu thấy cậu chủ mở mắt.

      "Là Cảnh tới." ra, cậu chủ đợi ấy?

      Thi Nam Sênh vẫn giữ tư thế cũ, chỉ : " mở cửa ."

      ....

      Thiên Tình về nhà tắm rửa, thay quần áo khác xong mới tới đây.

      Ôm túi sách bối rối đứng ngoài cổng. Quản gia cười nhìn , "Ít khi buổi tối mà cậu chủ ra ngoài, ở suốt trong nhà đợi Cảnh đến đó!"

      Đối với thân thiện tươi cười của quản gia, Thiên Tình càng thêm ngượng ngùng. Chỉ hơi mím môi, lễ phép cười cúi người chào, "Muộn vậy còn quấy rầy ạ!"

      "Mau vào ."

      Quản gia nghiêng người mời Thiên Tình vào trong.

      Vừa bước vào phòng khách thấy ngồi ngay ngắn ghế sô pha lật quyển tập của , nghe tiếng động chỉ thoáng nhướng mắt, sau đó lại im lặng gì.

      Hiển nhiên cũng vừa mới tắm. người mặc áo choàng tắm màu tro sậm, nhìn nhàng khoan khoái còn mang theo chút lười biếng.

      Dưới ánh đèn, giống như loài Báo nhàn hạ nghỉ ngơi chốn rừng sâu, tự nhiên gây cho người ta có cảm giác yên tĩnh nhưng đầy nguy hiểm.
      Last edited: 27/3/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :