1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng giám đốc, xin tha tôi! - Đoan Mộc Ngâm Ngâm (Full+ eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Trà Xanh

      Trà Xanh Active Member

      Bài viết:
      254
      Được thích:
      136
      Chương 112: Thiên Tình về nước


      Kể từ khi Mộ Trầm đến Hàn Quốc, Thiên Tình chợt nhận ra, cuộc sống của còn khô khan như trước nữa.

      Những lúc cảm thấy mệt mỏi, luôn xuất , kể những chuyện cười, làm vài động tác khôi hài hoặc giả làm mặt quỷ trêu .

      Mỗi khi buồn, cũng chính luôn là người an ủi .

      Dần dần....

      Tất cả mọi người đều cho rằng là bạn trai của .

      Mới đầu, Thiên Tình còn cố gắng giải thích.

      Nhưng.... nhận thấy dù cho mình có giải thích thế nào cũng vô dụng. Trong mắt mọi người , có lẽ chỉ chơi trò mèo giấu đầu hở đuôi mà thôi.

      Vì vậy, về sau cũng thèm giải thích nữa.

      Mỗi lúc mọi người tới chuyện này, tỏ thái độ gì, coi như nghe thấy, cứ mặc cho mọi người muốn sao .

      Bởi vì hiểu lòng mình hơn ai hết....

      Xuân qua Hạ đến, rồi sang tới mùa Đông, trong lòng vẫn thủy chung ôm ấp duy nhất hình bóng của người....

      vốn tưởng rằng, thời gian trôi qua khá lâu, có lẽ dần quên được người đó.

      Đến Hàn Quốc mười tháng nay...ngôn ngữ cơ bản của tiếng Hàn khá thành thạo, cũng được diễn hai bộ phim Hàn, đĩa thu cũng chuẩn bị khởi quay....nhưng hình bóng của ai kia vẫn luôn ngự trị vững chắc trong trái tim .

      Dù chẳng ai nhắc đến, thế nhưng...vào mỗi đêm giật mình tỉnh giấc mộng, luôn hiểu điều, nỗi nhớ nhung thể thành lời, cùng những đêm trằn trọc sao chợp mắt được, là bởi do tồn tại của người đó.

      ***

      Trong nước.

      Cửa phòng làm việc của tổng giám đốc vang lên tiếng gõ.

      "Mời vào." vẫn chăm chú xem tập tài liệu trong tay chứ ngẩng đầu lên. Kinh phí dự trù cho bản dự án mới quá cao, liền cầm bút gạch ngang loại bỏ, ký tên lên đó mà gấp lại để sang bên.

      "Tổng giám đốc!" Trần Lâm vào.

      "Hử?"

      "Tạm thời bổ sung thêm lịch trình nữa cho ngày mai ạ."

      "Lịch gì?"

      "Bộ trang phục hè mùa giải mới của ‘Daisy Story’ bắt đầu tìm người đại diện. Đúng lúc tối mai khách sạn Thánh Đế Tư có tổ chức tiệc rượu, các công ty giải trí lớn nhân cơ hội này tung ra ‘lá bài chủ chốt’ trong tay mình, đến chừng đó chúng ta quan sát để tìm ra người phù hợp."

      Tiệc rượu?

      Thi Nam Sênh dừng việc trong tay hỏi, "Phía Mike có ý kiến gì ? Cậu ta vẫn chưa chọn được người phù hợp sao?"

      "Chưa ạ. Có lẽ, muốn tìm người hoàn toàn mới." Trần Lâm : “Tiệc rượu lần này xuất ít người mới. Chỉ mong có thể tìm được người khiến cả tổng giám đốc và Mike đều vừa ý."

      "Người mới?" Mạch suy nghĩ của Thi Nam Sênh chợt dừng lại. Trong đầu bất giác lên hình bóng người.

      Buổi trình diễn vào mùa Xuân năm ngoái, chắp cho đôi cánh bay sang Hàn Quốc.

      Mới chớp mắt cái, vậy mà trôi qua mười tháng.

      Trong mười tháng đó, có sang Hàn Quốc, cũng có đến nơi học huấn luyện tìm .

      Nhưng kết quả....

      ngồi ở quán ăn bên kia đường, vừa thấy ra, vội vã đứng lên tính tiền...

      Lúc đẩy cửa ra thấy .... về phía người đàn ông khác. Dưới ánh đèn đường buổi đêm, cách cả con phố lớn nhưng vẫn nhìn thấy rất nụ cười nhàng thoải mái của khi đó.

      Mà người đàn ông bênh cạnh cũng cười đằm thắm. thương chiều chuộng đong đầy nơi đáy mắt. Hình ảnh đó như đạo sấm sét bổ xuống đầu . Khoảng khắc ấy, chỉ biết đứng sững người ở đó nhìn họ rời .

      Còn , chẳng qua chỉ là cái bóng dư thừa.

      Muốn mang đến cho ‘niềm vui bất ngờ’, nhưng nào ngờ mình lại trở thành trò đùa lố bịch nhất.

      Đúng vậy! đến Hàn Quốc để làm gì cơ chứ? Người phụ nữ đó kể từ ngày rời khỏi đây, chưa từng lần liên lạc với . rang muốn cắt đứt mọi liên quan đến , còn đuổi theo làm gì nữa?

      "Tổng giám đốc?" Trần Lâm thấy thừ người ra, bèn giọng gọi tiếng.

      Lúc này Thi Nam Sênh mới hoàn hồn. Lồng ngực lại bắt đầu ứ nghẹn. Loại cảm giác này khó chịu. Mỗi lần nhớ tới người phụ nữ ấy lồng ngực lại đau ỉ giống như bị kim chích vậy, cảm giác đau đớn mơ hồ , nhưng biết làm sao để xua tan nó . Hơn nữa, càng muốn quên lại càng nhớ nhiều thêm.

      Giống như bị trúng độc vậy. chưa từng có cảm giác này với bất kỳ ai khác. Dù là lúc Bạch Thiên Thiên bỏ , mỗi lần nghĩ đến ấy, cảm giác của khi đó chỉ là cam tâm mà thôi.

      " có muốn hủy bỏ hoạt động này ?" Trần Lâm thấy sắc mặt tốt, cho rằng muốn tham gia hoạt động này, vì vậy buộc miệng dò hỏi ý kiến .

      " cần. Tối mai tôi đến đúng giờ, Mike cũng chuẩn bị chút." Thi Nam Sênh quyết định tham gia. Công việc ra công việc, thể sơ suất.

      "Vâng." Trần Lâm gật đầu, ghi thêm vào lịch trình.

      Sau khi cánh cửa khép lại. Trong phòng làm việc chỉ còn mỗi mình Thi Nam Sênh. mở tài liệu ra muốn làm cho xong công việc còn dang dở, nhưng đầu óc lại lại cách nào tập trung được.

      Lâu rồi gặp, biết người phụ nữ ở Hàn Quốc kia bây giờ ra sao? Có từng nhớ tới dù chỉ trong khoảnh khắc nào đó hay ?

      ***

      Trợ lý nhóm Thiên Tình vội vàng bước nhanh vào lớp dạy Piano khóa mới, thông báo, "Thiên Tình, về thu dọn hành lý, chuẩn bị bay chuyến bay tối nay về nước."

      Tiếng đàn Piano đột ngột dừng lại, "Sao cơ?" Thiên Tình kinh ngạc nhìn đối phương.

      Những học viên khác trong lớp đều đồng loạt phóng tầm mắt nhìn sang .

      "Công ty có thông báo, cầu lập tức về nước trong tối nay. Tối mai có buổi tiệc rất quan trọng, các công ty ra mắt người mới của mình cho cánh nhà báo và giới đầu tư biết. Ý của công ty là, tối mai để chính thức ra mắt."

      Thiên Tình thoáng sửng sốt, đồng thời cũng cảm nhận được những ánh mắt đố kỵ phóng về phía mình. Nhất là Hương Cầm. Suốt mười tháng qua, quả công ty rất coi trọng . Cộng thêm nhiều lần liên tiếp cho xuất màn ảnh phim Hàn, hơn nữa EP cũng được chuẩn bị luôn rồi...Chuyện này khiến cho Thiên Tình đến người bạn cũng có. Chỉ có hai người bạn cùng bàn khác thỉnh thoảng chuyện với đôi câu. Cũng may, bên cạnh còn có Trầm , nên mới khiến cảm thấy đơn trơ trọi. (EP là mọi công đoạn chuẩn bị cho việc phát hành album)

      "Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau về thu dọn hành lý để còn kịp giờ lên máy bay nữa." Trợ lý thấy Thiên Tình vẫn sững người ở đó, sốt ruột thúc giục.

      "Ồh." Lúc này Thiên Tình mới hoàn hồn, vội vàng đóng nắp bàn Piano lại, "Vậy sau khi về nước rồi có quay lại đây nữa ?" Thiên Tình vừa đứng dậy vừa hỏi trợ lý. Đối phương quay người ra, phải bước nhanh chân mới đuổi theo kịp.

      “Ừm. phải EP của vẫn chưa thu xong sao? Tất nhiên là phải trở lại để quay tiếp rồi.”

      "À."

      "Được rồi, mau về thu dọn đơn giản thôi. Ba tiếng nữa phải bay rồi, xe của tôi chờ ở dưới lầu."

      "Vâng." Thiên Tình đáp xong rời khỏi phòng học. Nghĩ đến sau mười tháng xa nhà cuối cùng cũng được về nước, trong lòng dâng lên niềm vui sướng và xúc động khó diễn tả bằng lời. Vừa xuống dưới lầu, vừa bấm gọi cho số quen thuộc.

      "A lô..."

      Mộ Trầm ém giọng rất , Thiên Tình ở bên này vẫn có thể nghe được tiếng thầy giáo giảng bài. Chắc là ấy trong giờ học.

      Nếu đổi lại ngày thường, nhất định cúp máy ngay, nhưng bây giờ chỉ muốn báo tin mừng này với , "Trầm , em sắp về nước rồi!"

      "Em gì?" Mộ Trầm tưởng mình nghe nhầm, hỏi lại lần nữa.

      “Em ....Em được về nước rồi!" lớn hơn, trong giọng giấu được vẻ vui sướng.

      "Sao về đột ngột vậy? Có phải em về rồi quay trở lại nữa, bỏ mình ở lại đây ?"

      "Công ty bất ngờ thông báo em phải về tham gia kiện gì đó rất quan trọng. Nhưng quay lại trong hai ngày tới, vì em còn phải về để hoàn tất EP nữa."

      "À, vậy được! Khi nào quay lại nhớ mang nhiều đồ ăn cho đấy nhé. Đừng quên món món lẩu cay của đó."

      "Biết rồi. Về đến em gọi điện cho , bây giờ em phải về chuẩn bị, với nữa."

      "Ừ, em làm việc của em . đường nhớ cẩn thận. Còn nữa, gần đây bên đó rất thường hay có mưa tuyết, em nhớ mặc nhiều áo để giữ ấm nhé."

      "Em biết rồi!" Sau khi cúp điện thoại, Thiên Tình vội vã chạy về ký túc xá thu dọn đồ đạc.

      .... .... ....

      Lúc máy bay hạ cánh là giữa đêm.

      Trời sang Xuân, mà thời tiết vẫn còn lạnh đến thấu xương. Tuy thời gian qua ở Hàn Quốc luôn phải chịu đựng cái rét căm căm, nhưng lúc Thiên Tình kéo theo hành lý, cùng trợ lý ra khỏi sân bay, vẫn bị cái lạnh ở trong nước làm cho run cầm cập. Bên ngoài trời lúc này mưa lác đác, từng giọt rỉ rả tí tách.

      "Tối nay về nghỉ ngơi cho khỏe, sáng mai đến công ty sớm, lịch trình cho ngày mai khá nhiều, nên chuẩn bị tâm lý cho tốt." Trợ lý quay đầu lại dặn dò .

      “Vâng. Ngày mai mấy giờ đến công ty?" Thiên Tình hỏi. Mặc dù rất lạnh, nhưng trong lòng tràn đầy sung sướng vì được trở về quê nhà. rất muốn xem, thành phố trong mười tháng qua có thay đổi gì hay .

      "Tám giờ có mặt. phải dậy sớm để chuẩn bị."

      "Vâng, nhất định tôi đến đúng giờ." Sau khi tạm biệt trợ lý, Thiên Tình đứng đội mưa đón taxi về nhà.

      Vì muốn cho Vãn Tình niềm vui bất ngờ, cho nên báo với Vãn Tình biết chuyện trở về. Lấy chùm chìa khóa lâu dùng đến ra, vui vẻ mở cửa.

      Vốn tưởng rằng, giờ này hẳn là cha và chị đều ngủ, định sau khi tắm xong lén bò lên giường Vãn Tình, đợi sáng mai khi chị tỉnh dậy hoảng hồn mà thét to lên.

      Nhưng.... giống như nghĩ...

      "A.... .... đừng như vậy...." Mới vào đến cửa chợt nghe thấy tiếng kêu vừa khổ sở, vừa vui thích truyền ra từ phòng Vãn Tình.

      thanh này....Thiên Tình nhất thời sững người.

      "Đừng thế nào? Hả? Em ra xem, nếu , tôi biết nên đối với em thế nào cho đúng nữa." Giọng trêu chọc xen lẫn trầm khàn từ tính rất dễ nghe của người đàn ông vang lên.

      Vãn Tình có bạn trai rồi sao? Thiên Tình cảm thấy rất mừng cho chị, nhưng trong lòng vẫn tránh khỏi bàng hoàng.

      "Lục Yến Tùng, đừng chạm vào tôi! Đây là nhà tôi đó...." Hình như Vãn Tình chống cự người nọ, nhưng cuối cùng lại thành ra tiếng rên khe khẽ.

      Người đàn ông cười , "Biết cha em bây giờ làm gì ?"

      "Hả?"

      " cầm tiền tôi cho, đánh bài đến mê muội còn biết gì. Cho nên....em yên tâm, tại ngoài hai chúng ta ra có ai nữa đâu..."

      "Ưm.... tránh ra! Lục Yến Tùng, dùng cha tôi để uy hiếp tôi, tôi phục..."

      "Nhưng em khuất phục rồi." Người đàn ông kia cười, cuối cùng hình như có chút tức giận vì chống cự của Vãn Tình, giọng điệu trở nên mất kiên nhẫn, "Cảnh Vãn Tình, nếu em còn ngoan nữa, tôi lập tức gửi video sang Hàn Quốc cho em của em xem, để ta thấy em vì trả nợ đánh bạc cho cha em mà phải lấy lòng tôi ra sao!"

      "Đồ vô sỉ! Tôi lấy lòng khi nào chứ?"

      "Được thôi, vậy tôi lập tức gửi . Dù sao video cũng có sẵn trong điện thoại của tôi rồi...."

      giây tiếp theo, chỉ nghe ‘cộp’ tiếng, hình như là tiếng điện thoại di động bị rơi xuống đất.

      "Lục Yến Tùng, đúng là tên lưu manh mà?"

      Lời vừa dứt, trong gian bỗng yên tĩnh trở lại, sau đó tiếp tục vang lên tiếng thở gấp của đàn ông và đàn bà quyện vào nhau.

      Cùng với tiếng rên rỉ kiềm chế được là tiếng cười trầm khàn của người đàn ông tên Lục Yến Tùng, trong giọng cười vui vẻ còn mang theo cả nguy hiểm, "Cảnh Vãn Tình, em hãy nghe cho , ngày nào đó em nhất định cái tên lưu manh này!"

      khẳng định và tự tin trong giọng kia, giống như ta có thể khống chế hết tất cả mọi chuyện, kể cả lòng người trong lòng bàn tay mình.

      Sau đó nữa....Chỉ còn lại tiếng rên đứt quãng khe khẽ của người con vang lên trong đêm.

      Thiên Tình đứng chết trân tại chỗ, siết chặt chìa khóa trong tay, lúc này biết nên làm gì cho phải. Có nên vào trong đó đánh đuổi người đàn ông độc ác kia ?

      Nhưng....Nếu mình xông vào như vậy nhất định khiến Vãn Tình khó xử và xấu hổ.

      Sau này chị ấy làm sao đối mặt với mình đây?

      Thiên Tình dám tiến vào, nhưng....chứng kiến người thân nhất trong nhà phải chịu uất ức, mà thể làm được gì, trong lòng đau như ai cắt vậy. Bịt chặt miệng mình lại, dám bật khóc thành tiếng. Sợ người trong phòng nghe động tĩnh chạy ra, xách theo hành lý đóng cửa lại bỏ chạy ra ngoài.

      Nhưng dám đâu mà chỉ ngồi xổm xuống trong góc tường tối, đè nén tiếng nức nở nghẹn ngào của mình.

      Mặc cho nước mưa lạnh lẽo dội lên người mình....

      Tại sao cha lại đánh bạc đến thiếu nợ? Tại sao suốt mười tháng qua ai cho biết chuyện này?

      Đột nhiên, cảm thấy mình vô dụng, bất lực....

    2. Trà Xanh

      Trà Xanh Active Member

      Bài viết:
      254
      Được thích:
      136
      Chương 113: Bạn trai


      Mưa mỗi lúc lớn. Thiên Tình ngồi co ro trong góc tường, mưa rơi thấm ướt tóc tai và quần áo của . mặt đầy nước nhưng biết là nước mưa hay nước mắt nữa.

      Có điều....Mùi vị đều đắng chát như nhau...

      Giờ phút này, trái tim

      cứ thẫn thờ ngồi ở đó, đến khóc cũng dám khóc lớn.

      biết trôi qua bao lâu...Trong nhà đột nhiên có tiếng động. Cửa được người bên trong mở ra. dáng người cao lớn bước ra.

      Thiên Tình muốn nghiêng đầu nhìn người kia xem thế nào, nhưng sợ bị phát , chỉ co người rút sát vào trong góc tối.

      Cuối cùng.... chỉ có thể ngỡ ngàng nhìn theo bóng dáng của người đó chầm chậm bước trong làn mưa, rồi lên chiếc xe hơi sang trọng đậu cách đó xa.

      Người đàn ông đó, mặc dù bước trong mưa, nhưng dáng vẻ rất ung dung khoan thai, hề có chút chật vật nào. ta rất giống Thi Nam Sênh, là kiểu đàn ông rất cao ngạo...

      Nhưng ta quen sao với Vãn Tình? Nghe những lời hai người vừa chuyện, dường như ta là người bắt đầu trước.

      Cho đến khi ánh đèn xe kia hoàn toàn biến mất trong đêm tối, Vãn Tình vẫn hề bước chân ra ngoài.

      Thiên Tình vịn hành lý chống người đứng dậy. vỗ vỗ hai má để mình được tươi tỉnh hơn. Nhưng dầm mưa lâu như vậy, làm sao còn tươi tỉnh nổi đây?

      “Chị ơi!” Thiên Tình tới trước cửa, cố ý lớn giọng gọi.

      Cố nặn ra nụ cười, đứng trước cửa gọi to lần nữa, "Chị ơi, em về rồi nè!"

      Trong nhà rốt cuộc cũng có động tĩnh. Cửa được người bên trong kéo ra. Vãn Tình mặc đồ ngủ, dáng vẻ ràng là vừa mới tắm xong. Mái tóc xõa ra rũ xuống vai. Cho dù Thiên Tình cố tình đợi lúc lâu mới gõ cửa, nhưng cảm thấy người Vãn Tình còn mang vẻ vừa qua cuộc hoan ái.

      Thiên Tình làm như hay biết chuyện gì, cười : "Chị, có phải em làm ồn khiến chị thức giấc ?"

      Vãn Tình cứ ngỡ mình bị ảo giác, nhưng lúc này Thiên Tình đứng sờ sờ trước mặt . Sống mũi bỗng cay cay, bước lên ôm Thiên Tình vào lòng, "Sao về mà gọi điện báo cho chị biết?"

      "Em muốn cho chị và cha bất ngờ!" Thiên Tình cười hì hì, hốc mắt đỏ ửng, "Chị, đừng ôm em nữa…Người em bị ướt đó."

      Lúc này Vãn Tình mới phát ra Thiên Tình bị mắc mưa, vội vàng buông ra, vừa kéo vào trong nhà, vừa cằn nhằn: "Em đó, cứ như vậy mà đội mưa về à.... Trời lạnh thế này sao chẳng biết để ý gì cả.... Ở bên kia điều kiện sống tốt hay sao mà em gầy nhiều vậy? À phải rồi, sao đột nhiên em lại về? phải còn hai tháng nữa sao? Mau vào nhà thay quần áo ướt ra trước , hành lý để chị mang vào cho..."

      Thiên Tình cười, "Chị, chị hỏi nhiều như vậy, em biết trả lời câu nào trước đây?"

      Vãn Tình mở lò sưởi lên, nghe thấy Thiên Tình thế liền : "Thay quần áo ra trước !" Vãn Tình xong, vội vã vào phòng tắm.

      Thiên Tình đứng ngơ ngác nhìn theo bóng lưng chị. Mười tháng gặp, dường như chị thay đổi ít. Nhưng quan tâm dành cho em vẫn như ngày nào.

      "Thiên Tình, chị pha nước rồi, quần áo cũng mang vào luôn rồi, em vào tắm !" Tiếng gọi của Vãn Tình khiến Thiên Tình hoàn hồn lại.

      "Vâng!" đáp tiếng, vội vã vào phòng tắm. Sau khi đóng cửa lại, vừa tắm vừa giả vờ như biết gì hỏi Vãn Tình, "Chị, trễ thế rồi mà cha vẫn chưa về sao? Cha đâu thế ạ?"

      "Cha hả..." Vãn Tình úp úp mở mở, "Tối nay cha làm tăng ca! Cho nên trễ lắm mới về."

      "Ồ!" Thiên Tình hỏi thêm gì nữa. ra, đời nào cha chịu làm ca đêm chứ? Bởi vì thương chị nên cũng vạch trần Vãn Tình.

      "Đúng rồi, sao đột nhiên em về đây? Lần này về rồi có nữa ?" Vãn Tình hỏi .

      Bởi tiếng nước chảy ào ào trong phòng tắm, khiến giọng của chị từ bên ngoài vọng vào có phần xa xôi .

      Thiên Tình đáp: "Ngày mai công ty muốn em tham dự buổi tiệc, cho nên em bảo em về gấp. Theo ý công ty em vẫn phải quay lại Hàn Quốc, còn khi nào vẫn chưa biết cụ thể. Chừng nào nhận được điện thoại có lẽ luôn."

      "Ừ. Chị còn tưởng em ở chơi với chị mấy ngày nữa chứ." Giọng của Vãn Tình có chút mất mát.

      " sao, đợi đến khi em thu xong EP là có thể về luôn rồi."

      Vãn Tình tựa người vào cửa, "Em ở bên đó có khỏe ? Chị chỉ sợ sau khi thu EP xong muốn gặp em còn khó hơn. Nếu mai này em trở thành ngôi sao rồi, sợ rằng hai chị em chúng ta muốn gặp nhau cũng rất khó khăn."

      "Chuyện đó chắc còn xa lắm." Thiên Tình mặc quần áo, lau tóc rồi ra ngoài.

      Vãn Tình cầm lấy khăn bông trong tay, kéo ngồi xuống ghế sofa, lau tóc cho .

      Rất lâu được hưởng thụ cảm giác này, Thiên Tình lệ thuộc tựa người vào vai chị, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp.

      Hai chị em mới trò chuyện chưa được mấy câu, điện thoại của Vãn Tình đột nhiên vang lên. Vãn Tình giật nảy mình, sắc mặt cũng chuyển sang trắng bệch. vô thức liếc nhìn Thiên Tình.

      Thiên Tình nhoẻn miệng cười, nheo mắt lại cố ý trêu ghẹo chị: "Bạn trai chị gọi hả?"

      "Bạn trai gì chứ?" Vãn Tình liếc mắt nhìn màn hình điện thoại, môi nở nụ cười khổ. Chẵng những nghe máy mà còn dứt khoát cắt ngang cuộc gọi, tiện tay đặt xuống cạnh máy vi tính.

      Xem ra, chị rất ghét, rất ghét người đàn ông đó...

      Thiên Tình hỏi gì nữa, ngược lại Vãn Tình đột nhiên hỏi: "Em ở bên kia có bạn trai chưa?"

      "Hả? Em á?" Thiên Tình chỉ mình, rồi sau đó lắc đầu, “Em sao có khả năng đó? Đến cả tiếng mẹ để của nước người ta còn chưa rành nữa là!

      Vãn Tình nhìn Thiên Tình, "Em cho chị biết, em và ta còn liên lạc ?"

      ta? ấy sao? Thiên Tình trả lời mà chỉ nhìn Vãn Tình.

      "Có lần chị gặp Thi Nam Sênh ở đường. Bọn chị có chào hỏi, nhưng ấy hỏi gì về em."

      Nhắc tới cái tên này, trong lòng Thiên Tình vẫn rung động thôi. Nhưng chỉ khẽ mỉm cười, "Bọn em còn liên lạc với nhau từ lâu rồi. Bây giờ cũng chỉ là hai người xa lạ quen biết..."

      ra bốn chữ ‘hai người xa lạ’ này, trong lòng thầm chua xót sao tả được. ngờ qua lâu vậy rồi, mà trong lòng vẫn chưa quên được...

      .... .... ....

      Cả đêm, Thiên Tình và Vãn Tình hết chuyện này sang chuyện kia, biết đến mấy giờ, cho tới khi cả hai đều ngủ thiếp .

      Sáng sớm dậy, Thiên Tình cảm thấy cả người mệt mỏi, đầu đau như búa bổ. Có lẽ là do tối qua dầm mưa, nhưng muốn khiến Vãn Tình lo lắng. Ăn sáng cùng Vãn Tình xong, mặc thêm áo ấm, rồi thẳng đến công ty.

      Khi đến công ty, liền được người hướng dẫn tới phòng truyền thông. Trong phòng truyền thông lúc này đầy ấp người, cả những nghệ sĩ nổi danh cũng có mặt ở đây, còn có vài nhân viên chụm đầu bàn tán gì đó.

      Lăng Phong có mặt từ rất lậu đợi Thiên Tình, trông thấy tới, ngay cả chào hỏi cũng bỏ qua, lập tức chỉ đạo: "Dẫn Thiên Tình tới phòng hóa trang trang điểm trước . Stylist, mang bộ lễ phục tối qua chọn tới đây để lát nữa ấy thay!"

      "Vâng!"

    3. Trà Xanh

      Trà Xanh Active Member

      Bài viết:
      254
      Được thích:
      136
      Chương 114: Cơ hội


      Thiên Tình muốn hỏi Lăng Phong cho tình huống, nhưng Lăng Phong mở miệng trước: "Ngồi xuống đây , lát nữa có trợ lý đưa lịch trình cho . Hôm nay là lần đầu tiên ra mắt, vì vậy còn phải qua rất nhiều khâu kiểm tra nữa. Chuẩn bị tinh thần !"

      Thiên Tình gật đầu cái, gì, theo trợ lý tới phòng hóa trang.

      Ở công ty này, quen biết ai cả. Phòng hóa trang rất lớn. Có đầy đủ các loại mỹ phẩm nổi tiếng. Lúc này cũng có mấy nghệ sĩ ngồi trang điểm, nhìn rất lạ mắt, Thiên Tình phỏng đoán chắc họ cũng là người mới như .

      Thợ trang điểm tới trang điểm cho . lát sau, stylist đẩy giá treo đầy quần áo vào, phân phát từng bộ quần áo cho từng người, sau đó lấy từ giữa giá ra bộ váy đưa cho Thiên Tình.

      "Đây là đồ của ." Stylist đưa váy cho Thiên Tình rồi nhắc nhở thợ trang điểm, "Trang điểm nhàng nhưng tinh tế chút, cũng biết công ty chọn ấy làm hình tượng ‘Ngọc nữ’ cho công ty, vì vậy đừng nên có sơ xuất gì. Quan trọng là phải chú ý đến kiểu tóc. Còn nữa, lát còn phải đưa ấy lên gặp lãnh đạo cấp cao của công ty, vì vậy mọi người phải nhanh tay lên."

      "Vâng, tôi biết rồi."

      Thiên Tình ngồi ở đó mà đầu óc cứ lâng lâng như mây, chỉ mơ mơ màng màng nghe họ chuyện với nhau. lúc sau cũng dựa người vào ghế ngủ thiếp .

      Lúc Thiên Tình bị thợ trang điểm lay tỉnh, mạch suy nghĩ vẫn hỗn độn . Cầm bộ lễ phục thay, thậm chí cũng kịp liếc mắt nhìn mình trong gương. Thợ trang điểm và stylist cùng bước qua bắt đầu quay như chong chóng.

      Đến lúc dẫn đến trước mặt Lăng Phong, kinh ngạc trong mắt Lăng Phong chỉ có hơn chứ kém so với buổi đầu gặp ở lần trình diễn đó.

      Lăng Phong tự mình dẫn gặp lãnh đạo công ty, nhìn thấy người nào Thiên Tình cũng đều lễ phép chào hỏi. Lần đầu tiên được diện kiến cấp cao, quá trình cũng coi như suông sẻ trót lọt.

      Mọi người ai cũng khen ngợi mắt nhìn người của Lăng Phong, khiến Thiên Tình cũng thấy vui lây, ít nhất cố gắng suốt mấy tháng qua ở Hàn Quốc uổng phí.

      Nguyên ngày ở trong công ty. được bàn giao rất nhiều lịch trình hoạt động, được giới thiệu cho quen biết các nhà sản xuất, đạo diễn nổi tiếng. Mãi đến năm giờ chiều, rốt cuộc Thiên Tình mới có thời gian để thở. Mệt mỏi ngồi xuống, xoa bóp phần cổ chân đau nhức vì phải đôi giày cao mười phân suốt ngày nay.

      "Sao vậy? Còn tiếp tục được ?" Lăng Phong tới, liếc nhìn , "Cố gắng lên nào, đừng tỏ ra uể oải như vậy. Bữa tiệc tối nay rất quan trọng."

      Thiên Tình nhoẻn miệng cười, "Chỉ là có chút quen giày cao gót thôi."

      Lăng Phong khoanh tay trước ngực, "Cái này sớm muộn gì cũng phải làm quen, sau này mỗi khi xuất đều phải giày cao gót. Có khi còn phải đôi cao hơn nữa."

      Thiên Tình lè lưỡi gì.

      "Đúng rồi, tôi có chuyện muốn với ." Lăng Phong cúi đầu nhìn Thiên Tình.

      "Chuyện gì ạ?"

      khẽ ngẩng mặt lên, hai mắt phát sáng trong suốt mang theo thắc mắc nhìn , dáng vẻ đó thực rất gợi cảm mê người. Vừa thuần khiết, mà vừa có loại hấp dẫn khiến tim gan người ta cũng phải ngứa ngáy.

      Lăng Phong có thể đoán trước được trong tương lai, lá bài chủ chốt này mở ra mùa xuân tươi sáng cho mình.

      " biết tối nay có rất nhiều nhà đầu tư, nhà sản xuất, và đặc biệt là các đạo diễn chứ?"

      “Tôi có nghe ."

      "Bỏ qua những ngưới khác, gần đây có tập đoàn khiến người ta vô cùng chú ý, hơn nữa...." Lăng Phong bỗng nhiên nữa, nhướn mày, trong mắt lóe lên tia sáng sắc bén nhìn Thiên Tình, "Rất có khả năng được chọn."

      "Tôi? Tại sao? Là tập đoàn nào thế?" Thiên Tình lấy làm khó hiểu. chẳng qua chỉ là lính mới, nếu quả như đó là tập đoàn lớn, ai lại dám trọng dụng người mới còn chưa chính thức ra mắt như ?

      "Là tập đoàn Thi thị! Sắp tới Thi thị tổ chức buổi trình diễn thời trang xuân hè. Chủ đề là ‘Daisy Story’, tối nay cũng xuất ở đó để tìm người đại diện phù hợp, mà tập đoàn đó... cần tôi , chắc chắn cũng biết."

      Nhắc tới tập đoàn Thi thị, lại dằn được lòng liền nghĩ tới người đàn ông mười tháng có liên lạc kia. Thiên Tình khẽ rũ mắt xuống, nhìn ra được vẻ mặt của lúc này. lát, mới khẽ hỏi: "Tối nay…Phía họ cũng tới tham dự sao?"

      "Phía họ?" Lăng Phong nhếch môi, "Ý muốn hỏi Thi Nam Sênh có đến à?"

      Thiên Tình lên tiếng, chỉ rầu rĩ đáp tiếng.

      "Nếu có chuyện gì ngoài ý muốn có lẽ đến."

      Trái tim chợt căng thẳng quá độ. ràng gặp lại nữa, nhưng vừa nghĩ tới việc tối nay có thể gặp được , niềm vui kiềm chế được mà dâng trào lên trong lòng.

      "Buổi trình diễn long trọng như vậy, sao công ty họ có thể chọn tôi được? Hơn nữa tôi chỉ là lính mới." Thiên Tình khẽ . Hàng mi rũ xuống che giấu cảm xúc lúc này trong mắt .

      "Lần này có lẽ họ tuyển người mới. Từ trước đến nay, Thi thị tuyển người chú trọng phải là người nổi tiếng, chỉ cần có thể phù hợp với phong cách thời trang của họ là được."

      Lăng Phong nhìn Thiên Tình, "Hình tượng của vốn được xây dựng là ‘Ngọc nữ’, xét thấy chuyện sảy thai ngày trước rất có ảnh hưởng lớn tới hình tượng của , chính vì vậy ban đầu công ty vốn cũng muốn tránh hợp tác với Thi thị hết sức có thể, có điều....Sau khi chúng tôi hội ý cùng nhau, họ đồng ý với ý kiến của tôi."

      "Tức là muốn tôi tranh thủ giành lấy cơ hội hợp tác với Thi thị?" Thiên Tình hỏi ngược lại ta.

      " sai." Lăng Phong gật đầu.

      Thiên Tình khẽ cau mày suy nghĩ rồi : "Những hoạt động và phát triển ra sao đều do công ty an bài, tôi hiểu, cũng muốn can dự vào. Nhưng hy vọng dù là việc gì, cũng mong công ty nên để ý đừng làm gì tổn hại đến người khác."

      Lăng Phong nhìn đôi mắt trong suốt sáng ngời của Thiên Tình, chợt cười, " ngây thơ." Bốn chữ ra với vẻ lạ lùng khó hiểu.

      Thiên Tình cũng biết ta thế là khen mình, hay có ý gì khác.

      định gì đó, Lăng Phong lại phất phất tay, "Được rồi, chỉ cần đến tham dự buổi tiệc này, biểu tốt chút là được. Cơ hội bên phía Thi thị kia cứ để tôi lo."

      ***

      Khách sạn cao cấp Thánh Đế Tư.

      khí trang hoàng lãng mạn bao trùm cả sảnh tiệc lớn mang phong cách Italy.

      Ánh đèn thủy tinh rực rỡ có xuất sứ từ Austria tỏa ra thứ ánh sáng màu xanh óng ánh, khiến cho bầu khí như chìm trong thế giới đầy huyền ảo.

      Mưa bên ngoài lúc này tạnh hẳn.

      Dưới ánh đèn, hồ bơi ngoài trời gợn sóng lăn tăn, ánh sáng phản chiếu mặt nước tựa như những viên pha lê khảm lên đó vậy. Rực rỡ đến chói mắt.

      Tiệc rượu bắt đầu, người cũng đứng đầy cả sảnh lớn.

      Thi Nam Sênh vừa mới vào, lập tức được đám người vây lấy.

      Nhà đầu tư, nghệ sĩ, người đại diện, nhà sản xuất, đều nhắm chuẩn xác vào mối đầu tư lớn...

      Thi Nam Sênh thích tình cảnh lúc này tý nào, nhưng vẫn phải bình tĩnh nâng ly trò chuyện với từng người.

      Tiệc rượu cũng bắt đầu dần nóng lên.

      Mike theo phía sau Thi Nam Sênh, đôi mắt giống như tia X-quang ngừng quan sát xung quanh.

      "Có thu hoạch gì ?" Thi Nam Sênh bưng ly rượu, mặn nhạt hỏi. Tầm mắt hờ hững nhìn ra phía ngoài bể bơi. Tối nay quá vô vị....

      Mike nhún vai, "Tạm thời chưa có thu hoạch gì. Nghe tối nay công ty Wesley đưa người mới tới ra mắt, chừng có thu hoạch."

      "Vậy cậu ở lại quan sát . Tôi có chuyện muốn về trước." Thi Nam Sênh đặt ly rượu xuống, chuẩn bị rời .

      Mike đột nhiên hô tiếng, "Ơ, là Lăng Phong của Wesley! Hả? Người cùng ta trông rất quen...."

    4. Trà Xanh

      Trà Xanh Active Member

      Bài viết:
      254
      Được thích:
      136
      Chương 115: Lướt qua nhau


      Thi Nam Sênh theo phản xạ cũng tò mò nhìn theo tầm mắt của Mike, khi ánh mắt từ từ chuyển sang phía cánh cửa mạ vàng.

      Khoảnh khắc mắt vừa chạm phải...Toàn thân nhất thời chấn động mạnh, tinh thần cũng đờ đẫn như người mất hồn.

      Dù cho cách trở qua bao nhiêu người, khoảng cách xa mà cũng chẳng gần, thế nhưng tầm mắt của Thi Nam Sênh chỉ mực nhìn chằm chằm bóng dáng của người vừa bước vào kia. Nghệ sĩ vào cùng Lăng Phong rất đông, nam có, nữ có, nhiều kể xiết.

      Người mới, người đại diện hay diễn viên kỳ cựu cũng đều có đủ cả. Nhưng trong mắt Thi Nam Sênh chỉ nhìn thấy duy nhất người.

      Bao người có mặt ở chung quanh, cùng những thanh hỗn tạp kia dường như chỉ trong khoảng khắc ấy đều trở nên mơ hồ. Trong lúc nhất thời, cả hội trường náo nhiệt phảng phất như chỉ còn lại tồn tại của mình ...

      Mười tháng gặp, hình như thay đổi rất nhiều, nhưng cũng giống như chẳng có gì thay đổi cả.

      mặc bộ lễ phục hở bên vai màu vàng nhạt, để lộ ra bờ vai trái nhắn mịn màng, toàn thân như tỏa ra thứ ánh sáng lấp lánh, nhưng hề mất gợi cảm, tao nhã. Mái tóc búi lệch sang bên, cần cổ thon thả trắng ngần như như .

      Đôi khuyên tai lông vũ màu xanh mềm mại buông rũ, như phối hợp với thứ ánh đèn rực rỡ màu xanh nhấp nháy trong hội trường. Mỗi lần khẽ quay đầu hay gật đầu, lông vũ mềm mại cũng nhàng phất phơ theo, tạo nên lung linh tỏa sang vô cùng đẹp mắt. Ánh mắt của Thi Nam Sênh như mê mẩn dại ra.

      khoác tay Lăng Phong vào, thứ hào quang vừa rực rỡ vừa dịu người như có ma lực, khiến mọi người tự chủ mà đổ dồn ánh mắt lên người .

      Cảnh Thiên Tình....Sao ấy lại xuất ở đây? ấy về nước từ khi nào vậy? Đến cả chuyện ấy về nước, mình cũng hề hay biết gì, xem ra ấy hạ quyết tâm muốn cắt đứt hoàn toàn với mình rồi. Bàn tay đặt xuôi bên người chợt siết thành nắm đấm. Bởi vì siết quá chặt mà các khớp xương ngón tay đều hằn lên gân xanh rệt.

      "Tổng giám đốc? Tổng giám đốc?" Mike gọi mấy tiếng, tay cũng đưa lên vẫy vẫy trước mặt .

      Lúc này Thi Nam Sênh mới hoàn hồn lại. Nhận ra vừa rồi mình ngây người, lập tức lấy lại thần trí nhìn Mike, ra vẻ bình tĩnh hỏi, "Chuyện gì?"

      " theo Lăng Phong có phải là Thiên Tình ?" Mike chăm chú nhìn ông chủ của mình. Ai cũng biết quan hệ giữa và Thiên Tình, nhưng vẫn nhịn được bạo gan hỏi: "Sao ấy lại trở thành nghệ sĩ do Lăng Phong đỡ đầu vậy?"

      Nhìn thân mật tay trong tay với người đàn ông khác, Thi Nam Sênh biết trong lòng mình có cảm giác gì nữa. Lúc trước, khi đến Hàn Quốc tìm , thấy và Mộ Trầm bên nhau rất vui vẻ. ngờ hôm nay xuất , lại bên cạnh người đàn ông khác. Sắc mặt bỗng chuyển sang lạnh lùng, vô cảm đáp lời Mike, "Vấn đề của cậu, cậu hãy tự hỏi thẳng ấy."

      Mike lau mồ hôi lạnh, nhìn sắc mặt tổng giám đốc của mình, cũng biết mình đụng ngay vào tảng đá ngầm nên đụng rồi.

      Nhưng....Trách nhiệm công việc khiến ta thể , "Thi tổng, ra tôi cảm thấy...."

      " được!" Như biết được Mike muốn gì, đợi ta hết câu, Thi Nam Sênh quả quyết ngắt lời.

      "Nhưng Thiên Tình đúng là rất phù hợp với phong cách lần này. Hơn nữa, lần trước cho ấy làm người mẫu, phản ứng còn hơn cả mong đợi..."

      "Tại sao nhất định phải là ấy? Chẳng lẽ cả làng giải trí tìm được người nào khác sao?" Thi Nam Sênh nổi điên lên , tuy với Mike, nhưng ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn dõi theo Thiên Tình rời. hoàn toàn nhận ra diện của . Vừa mới xuất bị cả đám ‘động vật giống đực’ kia vây quanh rồi.

      Hơn nữa, bây giờ còn vẻ ngây thơ non nớt giống như lần đưa đến buổi đấu giá đó. Cảnh Thiên Tình ngày nay rất trưởng thành, phong thái giao tiếp cũng thoải mái tự nhiên, cười duyên dáng chào hỏi mọi người. Từ đầu đến cuối đều vô cùng chuyện nghiệp.

      Thi Nam Sênh cảm thấy cảnh tượng này vô cùng nhức mắt, liền xoay người lại, mắt lạnh nhìn Mike, " ta có cái gì tốt đáng để cho cậu hết lần nầy đến lần khác tâng bốc vậy hả? Cậu phải biết, Thi thị chúng ta từ trước đến nay chưa từng trọng dụng người mẫu nào đến hai lần!"

      "Cũng chắc chắn tuyển ấy. Nhưng Cảnh quả là đối tượng rất có triển vọng và thích hợp." Mike khăng khăng giữ ý kiến của mình. Mặc dù thể đắc tội với ông chủ, nhưng phương diện công việc, ta tuyệt đối lùi bước.

      "Tốt nhất là cậu nên từ bỏ suy nghĩ này ." Trước nay Thi Nam Sênh chưa từng cố chấp như vậy. xong liền xoay người rời .

      Nhưng tính bước , bỗng đổi ý muốn cứ thế mà rời nữa.

      .... .... ....

      dám uống nhiều rượu, vì vậy, sau khi uống hết ly, Thiên Tình chỉ cười đáp lại mọi người.

      Lăng Phong yên lặng lại gần, rỉ tai , " cần uống , chỉ nhấp môi chút là được. Đừng để uống say làm mất hình tượng."

      “Tôi biết rồi." Thiên Tình gật đầu.

      Đúng lúc này nhạc chậm rãi vang lên. Mấy tháng học vũ đạo bên Hàn Quốc, những điệu nhảy thế này cũng khá có kinh nghiệm.

      Bỗng nhiên có người đàn ông tới mời khiêu vũ. Xuất phát từ phép lịch , Thiên Tình cười cười, đặt ly rượu trong tay xuống, định đưa tay ra.

      Nhưng ngờ....Tầm mắt trong lúc lơ đãng lại nhìn thấy ....Người đàn ông đó, nhìn thấy thôi, chỉ cần lần ghé mắt liền chiếm hết cả tầm mắt và thần trí .

      Khoảng khắc ấy... gian chung quanh đều như tồn tại. Trong mắt chỉ còn lại người kia.

      từng bước tới chỗ , ánh mắt đó…dường như cũng nhìn thấy rồi. Thiên Tình cảm nhận rất ràng tim mình đập rất mạnh.

      mười tháng trôi qua, nhưng rung động vì , chẳng những hề giảm bớt, mà còn mãnh liệt hơn.

      " Cảnh?" Người đàn ông mời khiêu vũ kia chìa bàn tay ra trước mặt mãi lúc lâu vẫn thấy có động tĩnh gì, nhịn được gọi khẽ tiếng.

      Thiên Tình đột nhiên hoàn hồn. Dáng người quen thuộc kia lúc này tới trước mặt .

      ấy muốn tới chào hỏi mình ư? Hay là muốn tìm mình chuyện?

      Dù sao, giữa họ cũng thể coi như xa lạ quen biết....

      Nghĩ tới khả năng này, trái tim như vọt đến cổ họng, mấp máy môi định nhã nhặn từ chối lời mời khiêu vũ của người kia. Nhưng....Lời còn chưa kịp ra khỏi miệng cảm thấy bên cạnh có cơn gió lạnh thổi qua.

      Dáng người cao lớn đó lướt qua . Lạnh lùng, hề ngừng lại dù chỉ giây. Thậm chí, tầm mắt của hề nhìn sang lấy lần. Vừa rồi ràng nhìn !

      Nhưng sao lúc này lại coi như khí? vô thức quay đầu lại, thấy bị đám người vây quanh. Cười , chào hỏi, bắt tay với những người kia, giống như… chẳng có gì ảnh hưởng tới cả....Tim khẽ thắt lại.

      " Cảnh, nể mặt tôi sao?" Người đàn ông trước mặt lại lần nữa.

      "Ồ, xin lỗi." Thiên Tình hơi mím môi, đưa tay ra, nhàng đặt lên bàn tay chìa ra trước mặt, lòng như có sóng ngầm, trượt vào sàn nhảy.

      Vốn dĩ...

      định ra nhảy để cho có việc làm, như thế ít ra lòng khó chịu như bây giờ nữa. Nhưng phát tâm tình mình vẫn rối loạn yên, tầm mắt thỉnh thoảng khống chế được mà tìm đến bóng người quen thuộc.

      " Cảnh là người mới Lăng Phong đỡ đầu?" Đối phương cười híp mắt nhìn hỏi.

      Người mời khiêu vũ chính là Hà tổng, là người mà ban nãy Lăng Phong giới thiệu với . miễn cưỡng đáp: "Vâng. Hà tổng cần khách sáo như thế, gọi tôi Thiên Tình là được rồi."

    5. Trà Xanh

      Trà Xanh Active Member

      Bài viết:
      254
      Được thích:
      136
      Chương 116: Đưa về phòng


      "Được, được, được. Vậy gọi là Thiên Tình nhé." Hà tổng cười nhìn Thiên Tình, "Trước đây có phải chúng ta từng gặp nhau rồi ? Tôi cảm thấy rất quen."

      " nhớ nhầm rồi. Tôi mới gặp lần đầu mà."

      " sao? Ha, cứ hễ tôi thấy người đẹp là đều cảm thấy quen mắt hết à." (ông này dã man gê)

      Thiên Tình chỉ cười, cũng đáp lời ta.

      "Nghe Lăng Phong , mới chuyển sang ngành điện ảnh hả?" Hà tổng tiếp tục gợi chuyện , giọng điệu ân cần hỏi han.

      Nhưng điều đó lại khiến Thiên Tình có chút bài xích, cho nên chỉ đơn giản đáp lại lời ta: "Vâng."

      "Tối nay tôi thấy tập trung, có phải có tâm ?" Bàn tay Hà tổng đặt ở eo Thiên Tình, lúc này như có như nhè vuốt ve. Trong đôi mắt chẳng có vẻ gì đứng đắn, "Hay là tâm với tôi nhé?"

      Bàn tay ta đặt phía sau lưng khiến cả người run lên. rùng mình, dừng chân lại, "Xin lỗi Hà tổng, đột nhiên tôi cảm thấy thoải mái, tôi xin phép nghỉ lát." xong, vội tránh khỏi vòng tay ta, định rời .

      Nhưng lúc này Hà tổng sao dễ dàng để như vậy được? Duỗi cánh tay ra kéo lại, "Thiên Tình, đừng vội mà. Nếu muốn tâm với tôi, vậy chúng ta có thể bàn đến công việc sắp tới của em nhé. tại tôi kịch bản phim truyền hình mới, vẫn tìm kiếm người đảm nhận vai chính." ta vừa , bàn tay kia cũng vuốt ve lên bờ vai để trần của .

      "Hà tổng, xin tự trọng!" Thiên Tình vội lách người đẩy tay ta ra. Giọng nghiêm nghị, sắc mặt cũng lạnh , hoàn toàn cho đối phương mặt mũi. thanh khi cũng hề , khiến cho những người bên cạnh khỏi đưa mắt nhìn sang.

      Điều đó càng khiến Hà tổng cảm thấy vô cùng mất mặt, " chân ướt chân ráo bước chân vào ngành giải trí, sớm muộn gì cũng phải con đường này, còn bày đặt giả bộ thánh thiện trước mặt tôi gì chứ?" ta đột nhiên túm tóc Thiên Tình, dùng sức kéo ôm chặt vào lòng, "Xem ra, tối nay tôi dạy dỗ , biết được giá trị của mình đến đâu!" Dứt lời ta liền kéo Thiên Tình ra phía ngoài bể bơi.

      Thiên Tình ra sức giãy giụa, nhưng sức sao chống lại sức ta được? Gương mặt ta giống như ác quỷ dần tiến tới sát . sợ hãi kêu lên, "Buông ra! Buông tôi ra...."

      Tình huống thế này ai cũng biết được xảy ra chuyện gì. Hơn nữa, mỗi người ở đây đều là những người có máu mặt, cũng đều nghe thấy tiếng kêu của , thế nhưng ai cũng lảng như nghe thấy gì, tiếp tục làm chuyện của mình.

      Thiên Tình trong cơn tuyệt vọng, theo bản năng muốn gọi Thi Nam Sênh cầu cứu, nhưng nơi nào có bóng dáng Thi Nam Sênh?

      Còn Lăng Phong....Lúc này ta bị đám nghệ sĩ vậy quanh, hoàn toàn để ý tới tình hình ở bên này.

      "Đừng mơ tưởng có người tới cứu . Người ở đây đều là người mù cả rồi." Lúc này Hà tổng kéo tới bể bơi, vừa tháo chiếc nơ cổ áo, vừa hằm hè với .

      ".... muốn làm gì? dám đụng vào tôi... tôi báo cảnh sát đấy...." Thiên Tình lùi từng bước về phía sau, người đàn ông trước mặt cũng từng bước tiến lại gần .

      Gã ta nhìn chằm chằm Thiên Tình, trong mắt đều là vẻ dâm tà, "Báo cảnh sát? có lá gan đó sao? Trừ phi muốn làm việc trong ngành giải trí nữa." Gã ta cởi áo vest ra, định nhào tới chỗ Thiên Tình.

      Thiên Tình ‘A...’ lên tiếng, lập tức xoay người nhảy xuống hồ bơi ở phía sau. biết bơi! Hơn nữa, thời tiết còn rất lạnh! Vừa chạm vào mặt nước, liền cảm thấy cái lạnh lan tỏa đến tận xương. Cả người bị làn nước lạnh bao phủ, cũng uống hết vài ngụm nước.

      "Shit! Lại còn dám nhảy xuống đó!" Gã kia như bị kích thích, càng phản kháng gã lại càng bỏ qua. Trời lạnh như thế này, gã dám nhảy xuống nước, chỉ đến gần mép hồ cúi người định kéo Thiên Tình lên.

      Nhưng....tay còn chưa kịp chạm tới Thiên Tình bị đá vào mông phát đau điếng. Chỉ nghe ‘Tõm…’ tiếng, nước trong bể bơi bắn lên tung tóe, gã ta ngã nhào vào trong hồ nước.

      Thiên Tình nhắm mắt chới với trong hồ nước, sao mở mắt ra được. Nhưng vẫn nghe thấy tiếng gã kia mắng: "Khốn nạn! Tên chó nào dám đạp tao? Xem tao.... Thi.... Thi tổng? Sao.... Sao lại là ?"

      "Cút! Nếu , tôi ngại làm lớn chuyện này lên đâu!"

      người khác lên tiếng, giọng lạnh đến thấu xương, còn lạnh hơn cả thời tiết lúc này, lạnh lẽo buốt giá như trong hầm băng vậy.

      Nhưng....Giọng này....Là sao? Thiên Tình còn giữ được tỉnh táo nữa, dù rất cố gắng muốn phân biệt ràng, nhưng mắt lại mở nổi. Ngay sau đó, chỉ nghe tiếng nước ‘ầm’ bắn lên, cơ thể chìm xuống của đột nhiên được ôm chặt lấy nâng lên. Khi cơ thể người đàn ông tiến đến áp sát, giãy giụa theo phản xạ, "Ưmh.... Ưmh...."

      Người kia cũng buông tay, cứ thế đưa lên khỏi mặt nước.

      Thiên Tình ho sù sụ, phun nước trong miệng ra, dồn hết hơi sức còn lại đánh lên cánh tay kia, "Khốn kiếp! Buông tôi ra.... Đừng đụng vào tôi...." cứ nghĩ người kia là Hà tổng.

      "Vậy sao? Muốn tôi buông tay để em chết đuối hả?" Giọng lạnh lùng, đùa cợt nhưng vô cùng quen thuộc vang lên.

      Giống như giọng vẫn vang lên trong mỗi giấc mơ, khiến dám tin. Nhưng giờ phút này lại vang lên bên tai vô cùng chân ràng.

      "Tôi.... Khụ.... Tôi biết là ...." Bao nhiêu lần thương nhớ, bao nhiêu lần mơ thấy, nhưng Thiên Tình vạn lần ngờ rằng, cảnh tưởng khi cả hai gặp nhau lại khốn đốn đến mức này.

      "Nếu em tưởng ai?" cười lạnh, " lẽ em tưởng lão già háo sắc Hà Niệm Khuynh kia sao?"

      Thiên Tình mím môi, gì. Cảnh tượng vừa rồi hẳn là thấy hết.

      Thấy đáp lại, Thi Nam Sênh hài lòng gì thêm, nhanh chóng đưa lên bờ.

      Người run rẩy ngừng, trời lạnh thế này khiến môi tím tái thâm đen lại. Tối hôm qua bị mắc mưa, vốn rất khó chịu, bây giờ lại nhảy xuống nước lạnh khiến chịu được nữa. Cả người còn chút hơi sức nào, ngay cả đứng lên cũng đứng nổi, chỉ biết cuộn người ngồi ở đó.

      Thấy như vậy, ánh mắt Thi Nam Sênh thoáng tối lại. Vội vàng cởi áo vest người ra, cẩn thận khoác lên người , sau đó bế thốc lên.

      "Ối...." Hai chân đột nhiên lơ lửng , Thiên Tình hoảng hốt kêu lên bám chặt vào ngực . Thấy bế ra phía cửa, liền hỏi, "Chúng ta... đâu vậy?" Đến cả giọng của cũng run rẩy tròn tiếng. rất lạnh, theo bản năng càng rúc sâu vào lồng ngực .

      Tầm mắt Thi Nam Sênh khẽ chuyển xuống dưới, thân thể có chút căng thẳng. Người phụ nữ này....Rốt cuộc muốn gì đây?

      Sống ở nước ngoài mới có mười tháng, mà bản lĩnh quyến rũ đàn ông vượt trội lên thế này rồi sao?

      "Chúng ta đâu?" thấy trả lời, Thiên Tình lại hỏi: “Tôi tiếng nào mà bỏ như vậy, lát nữa Lăng Phong tìm thấy tôi làm sao."

      "Muốn ở lại đây chết rét sao?" Thi Nam Sênh tức giận nhìn .

      bĩu bĩu môi. Dĩ nhiên là muốn!

      Thi Nam Sênh cứ vậy bế ra khỏi phòng tiệc, thẳng lên căn phòng ngay trong khách sạn.

      Suốt đường , từ dưới lầu bế vào thang máy, sau đó bế lên lầu.... Hai người đều mở miệng câu nào, thậm chí, cũng ai mở miệng hỏi thăm người kia mười tháng nay sống ra sao....

      Thiên Tình ngoan ngoãn vùi trong lòng , nghe nhịp tim trầm ổn của , ràng cả người ướt sũng, lạnh đến cứng người, nhưng giờ phút này tựa vào ngực lại cảm thấy ấm áp. chưa bao giờ nghĩ tới hai người có ngày hôm nay...

      Càng nghĩ tới, ngày đầu tiên về nước lại gặp được ....

      Căn phòng lớn đến thể tưởng tượng nổi. qua phòng khách, phòng họp, rồi mới đến phòng ngủ. Thi Nam Sênh thẳng chân đá văng cửa phòng tắm, chút dịu dàng thả xuống bồn tắm.

      "Mở nước tự tắm!" vừa ra lệnh, vừa cởi chiếc áo sơ mi ướt sũng người ra. Từng chiếc cúc áo được cởi ra, lồng ngực rắn chắc cùng đường cong hoàn mỹ cơ thể theo đó dần dần ra.

      Thiên Tình hoảng hốt quay mặt sang chỗ khác, cuộn người lại, xấu hổ đến ngay cả chuyện cũng lắp bắp, ".... muốn làm gì?"

      Rũ mắt nhìn xuống bắt gặp dáng vẻ xấu hổ đó của , Thi Nam Sênh chỉ hừ mũi tiếng, "Em nghĩ xem tôi muốn làm gì?" Áo sơ mi người bị cởi ra rồi tiện tay vứt sang bên, biết hoảng sợ, nhưng lại vội ra ngoài, ngược lại ngồi xổm xuống tiến sát lại gần .

      Thiên Tình dám đối diện với ánh mắt của , nhưng vẫn cảm nhận được rất ràng hơi thở nóng rực của dần tiến sát lại mình. thở khì khì, căng thẳng nắm chặt hai bên thành bồn tắm.

      "Em cho rằng tôi giống lão già háo sắc Hà Niệm Khuynh kia, thèm muốn em?" châm biếm hỏi, bàn tay chậm rãi vươn tới chỗ .

      như ngừng thở, chớp chớp mi, “Tôi có ý đó."

      ấy càng lúc càng tiến sát lại chỗ mình! Rốt cuộc muốn làm gì? nhắm mắt, định đứng dậy bước ra khỏi gian chật hẹp này. Nhưng, giây kế tiếp....

      Chợt thấy nghiêng người, ngón tay chạm vào vòi nước, đầu ngón tay bật cái. Vòi hoa sen liền phun nước xuống.

      “Ôi...." Thiên Tình bị nước nóng tưới vào đầu hoảng hồn la lên. Tức giận nhìn , nhưng đứng dậy, từ cao rũ mắt xuống nhìn , "Tắm nhanh chút, tôi cũng muốn tắm!"

      Phù…. ra chỉ muốn mở vòi nước lên thôi, còn tưởng rằng....

      Ôi! Thiên Tình thầm than trong lòng, xấu hổ chết được. Nhìn cởi trần ra ngoài, mặt Thiên Tình đỏ lên như quả cà chua chín.

      Trước kia đóng cửa, còn xoay người lại, "Em mà tắm lâu quá, tôi dám đảm bảo mình xông vào đâu đấy!" Lời này…chính là uy hiếp trắng trợn!

      Nhưng Thiên Tình dám chậm trễ giây, cửa vừa được đóng lại, lập tức cởi váy người ra.

      Dưới vòi nước chảy, vội vàng cọ rửa thân thể. Làn nước nóng chảy qua toàn thân, gột sạch hết nước lạnh người, Thiên Tình cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Nghĩ đến vừa rồi may mà kịp thời xuất cứu mình, nếu hậu quả dám tưởng tượng.

      Hơn nữa, ngờ mình còn có thể được gần gũi như vậy....

      Thiên Tình biết đây rốt cuộc là phúc của mình, hay tai kiếp đời này mình thể nào tránh khỏi.

      Chỉ biết rằng....cảm giác rung động vì , vẫn còn tồn tại rất chân nơi đáy lòng.

      === ===

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :