1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng giám đốc, xin tha tôi! - Đoan Mộc Ngâm Ngâm (Full+ eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 86: động lòng ngọt ngào

      "Còn chuyện gì nữa ạ?" hỏi mẹ.

      "Trước khi gặp con, Thiên Tình chưa từng có bạn trai."

      Thi Nam Sênh khẽ cau mày, khó hiểu nhìn bà Thi, "Mẹ muốn gì?"

      "Mẹ muốn , trước khi gặp con, con bé chưa từng qua lại với bất kỳ người đàn ông nào, nó dành thứ quý giá nhất của người phụ nữ cho con.

      Thi Nam Sênh càng sửng sốt hơn.

      "Con bé là tốt, nó còn lòng thương con. Nếu quả con cũng thích con bé, mẹ hy vọng con biết quý trọng nó."

      "Mẹ, con hiểu ý của mẹ. Cái gì là ấy dành thứ quý giá nhất cho con? Mẹ có hiểu nhầm gì đấy?" Đến tận bây giờ vẫn còn nhớ rất lần đầu tiên của hai người.

      rất ngây ngô, nơi kia cũng rất khít, có thể đoán được về chuyện đó trải qua chưa nhiều. Nhưng dù vậy, vẫn còn con . Màng trinh bị rách trước hoàn toàn khác với khi làm mới bị rách, về điểm này cảm nhận được rất ràng.

      "Dĩ nhiên mẹ hiểu nhầm." Sắc mặt bà Thi hơi nặng nề, trong mắt tự trách, "Con cũng biết mình vô lý thế nào mà, tuyên bố tuyệt đối đụng đến trong sạch. Con bé Thiên Tình ngốc nghếch, vì đề phòng rủi ro sợ bị con phát nên đến bệnh viện làm tiểu phẫu…Nó đúng là con bé ngốc…"

      Thi Nam Sênh nghe những lời mẹ mà vô cùng kinh ngạc, trợn lớn hai mắt, "Mẹ, mẹ sao?”

      "Đến lúc này rồi mẹ còn gạt con làm gì? Thiên Tình là kiểu con như thế nào, con và nó qua lại lâu vậy lẽ nào con còn hiểu sao?”

      "Nhưng… Con…Sao ấy lại ngốc nghếch thế chứ?" thể nào tưởng tượng được, chưa từng trải đời như cần có dũng khí lớn đến thế nào mới có thể nằm bàn mổ mà làm chuyện như thế. Càng cách nào tưởng tượng được, trong lúc phẫu thuật đó, hoảng sợ, hốt hoảng đến thế nào.

      Trong lòng chợt đau nhói. chua chát nhìn vào trong phòng bệnh, nhìn khuôn mặt tái nhợt nằm giường bệnh mà lòng càng thêm khó chịu đớn đau.

      ***

      Khóc mãi, khóc mãi, rồi ngủ thiếp . Sau đó tỉnh lại rồi cũng khóc suốt đến khi mệt rồi lại ngủ thiếp .

      Thiên Tình giật mình choàng tỉnh khỏi cơn ác mộng, toàn thân toát đầy mồ hôi lạnh. Trong giấc mơ, tiếng con khóc rất lớn, rất vang dội, khiến mỗi dây thần kinh trong cơ thể đều căng đau buốt.

      Nhưng….Khi tỉnh dậy, mới phát ra, thực tế còn đau đớn hơn gấp bội. Con còn nữa, mất rồi.

      Đó là chứ phải nằm mơ…Nước mắt từ hốc mắt chảy ra, chịu nổi đả kích cuộn người lại khóc nấc lên.

      Đèn trong phòng bệnh đột nhiên phát sáng. kinh ngạc trợn đôi mắt còn vươn đầy nước. Cứ thế chỉ có thể nằm đó ngỡ ngàng nhìn người đàn ông ở trước mặt.

      đưa lưng về phía bóng đèn, từ nhìn xuống . Đôi mắt , thăm thẳm tựa như biển lớn mênh mông, dường như có sóng thương cuộn trào ở trong ấy.

      Nhưng Thiên Tình nhìn hiểu, cũng nhận ra được. Có điều, sau khi nhìn thấy ở đây, nỗi uất ức trong lòng lại dâng lên càng nhiều. Nước mắt vừa ngừng lại thi nhau chảy xuống.

      dường như rất bất đắc dĩ, thở dài, rút khăn giấy, cúi người nhàng lau nước mắt cho , "Đừng khóc. Bác sĩ , bây giờ em còn rất yếu, cần phải biết giữ gìn sức khỏe…." Thi Nam Sênh khuyên nhủ .

      Có lẽ do ban đêm yên tĩnh, giọng kia vang lên bên tai Thiên Tình, dịu dàng đó khiến có cảm giác như được người dỗ dành vậy.

      dịu dàng ấy cũng khiến tiếng lòng thổn thức. Thiên Tình có cảm giác như mình nằm mơ.

      chưa bao giờ thấy Thi Nam Sênh giống như lúc này, “Xin lỗi…Tại tôi quá bất cẩn nên bảo vệ được con..." Thiên Tình nghẹn ngào tiếng xin lỗi.

      " ai muốn xảy ra chuyện như vậy." cũng áy náy. nên cảnh giác hơn với Bạch Thiên Thiên.

      Hơn nữa, lần diễn sân khấu kia thấy lo lắng rồi, đáng lẽ ra phải ngăn cản , cho lên sân khấu lần nữa mới phải.

      Nhưng cuối cùng sao? chẳng làm gì cả! Tất cả đều chỉ vì muốn buổi trình diễn ra mắt sản phẩm có được hiệu quả tốt nhất.

      Mình đúng là đáng chết!

      "Con nhất định rất hận tôi…" thút thít .

      " đâu. Bây giờ con Thiên Đường, cũng rất hạnh phúc, rất vui vẻ. Con nhất định hận em đâu." lại thêu dệt câu chuyện thần tiên mà chính mình cũng tin nổi.

      Hai mắt đẫm lệ khẩn thiết ngước nhìn : "Có ?"

      đúng là ngốc nghếch cách đáng , "Đương nhiên là ." đảm bảo với lần nữa.

      Nhưng vẫn cười lên, ngược lại nước mắt chảy ra càng nhiều, ướt cả gối đầu.

      "Nếu như con còn… Tôi nhất định cho con có được cuộc sống hạnh phúc hơn."

      Thi Nam Sênh cảm thấy hốc mắt cay xè, " sao, con vẫn có thể sinh được nữa mà." kiên nhẫn khuyên nhủ .

      Đúng vậy, con có thể sinh lại. Nhưng mà…

      Đứa bé lần sau thể nào giống với đứa bé này, cũng bao giờ là con của được nữa.

      Mối ràng buộc duy nhất của bọn họ đứt rồi.

      Cho nên…Bọn họ phải đường ai nấy thôi.

      ***

      Thiên Tình cảm thấy rất kỳ lạ. Theo lý mà , đứa bé còn, và Thi Nam Sênh còn quan hệ gì nữa.

      Nhưng mà....suốt hai ngày nay, thế nhưng lại vô cùng ân cần, thậm chí còn quan tâm săn sóc hơn cả bà Thi và chị , dường như còn dáng vẻ như lúc ở công ty nữa.

      Thiên Tình trò chuyện với bà Thi, cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra. Nhìn thấy , mắt Thiên Tình hơi chớp chớp.

      vẫn như mấy ngày gần đây, mỗi lần tới đều mang theo bó hồng tươi.

      "Lại mua hoa nữa sao?" Bà Thi cười nhìn con trai, vẻ mặt đầy ý.

      Thi Nam Sênh hơi mất tự nhiên liếc nhìn sang Thiên Tình, như muốn giải thích với , " ấy là bệnh nhân. Mà đến thăm bệnh phải nên mua hoa sao?"

      Lời này là cho biết để đừng hiểu lầm sao? Thiên Tình cười khổ. ra cho dù giải thích, cũng hiểu được.

      "Cám ơn." cảm ơn .

      Bà Thi cầm lấy hoa cắm vào bình, rồi liếc mắt nhìn hai người cười : "Hai đứa trò chuyện , mẹ phải rồi, buổi chiều còn có buổi triển lãm tranh chờ mẹ đến khai mạc."

      "Mẹ cẩn thận." Thi Nam Sênh dặn dò.

      "Ừ." Bà Thi gật đầu, cầm túi xách nhưng vẫn chưa yên tâm cất tiếng dặn dò: "Chăm sóc Thiên Tình cho tốt đó."

      “Con biết mà." Thi Nam Sênh tiễn mẹ ra cửa xong, mới đẩy cửa quay trở vào.

      Thiên Tình cố gắng ngồi dậy muốn toilet. Nhưng toàn thân như bị rút hết hơi sức, vừa gượng ngồi dậy liền lập tức ngã phịch xuống giường.

      Thi Nam Sênh theo phản xạ tính đưa ta ra đỡ , nhưng đột nhiên dừng lại đỡ.

      ràng thấy vào, vậy mà chịu mở miệng nhờ dìu ngồi dậy, chuyện này khiến cảm thấy vô cùng buồn bực.

      Gan lỳ, muốn bị lệ thuộc, muốn tin tưởng dựa dẫm!

      Cảm nhận được ánh mắt nhìn về phía mình chằm chằm, Thiên Tình rầu rĩ cắn môi. Có trời mới biết ra rất muốn giúp, nhưng.... muốn toilet, nếu nhờ vả giúp sao?

      "Muốn ngồi dậy hả?" Thi Nam Sênh phát bản thân sắc đá bằng .

      Sau ba bốn lần bại, trán tuôn đầy mồ hôi mà vẫn chịu nhờ giúp.

      Còn đứng ở đó thực nhìn nổi nữa.

      " có chuyện gì...." Hàng mi của hơi run run, tay bấu chặt mép giường.

      " có chuyện gì? Tôi thấy đến cả cách chuyện của em cũng có vấn đề nữa kìa!" Thi Nam Sênh nhếch môi cười , rồi sau đó sải bước tới chỗ .

      Cúi đầu liếc cái, dường như rất bất mạn với biểu của , "Đến hơi sức chuyện còn có, sao còn ương bướng nhờ giúp?"

      Mặt Thiên Tình đỏ lên. Muốn giải thích chút, nhưng đôi môi tái nhợt cứ giật giật, cuối cùng gì được.

      "Có biết những lúc thế này đàn ông dùng để làm gì ?"

      Thiên Tình kỳ quái nhìn .

      Thế nhưng gì nữa, khom người bế lên.

      Trái tim Thiên Tình nhảy thình thịch, mặt càng đỏ hơn.

      Giọng của dịu dàng khiến mụ mị u mê, "Những lúc thế này có đàn ông là để cho phụ nữ dựa dẫm vào. Ngốc ạ!"

      Bên tai là tiếng tim đập của . Mặt dán lên lồng ngực , cảm nhận được thân nhiệt ấm áp của bao trùm lấy . Thiên Tình cảm thấy cảm giác ấm áp từ đâu len lỏi vào tận tim .

      Bàn tay bé để lên ngực , "Cám ơn."

      bế thẳng vào toilet, trực tiếp đặt xuống bồn cầu.

      ngạc nhiên nhìn . Làm sao biết mình muốn toilet?

      “Tôi đâu phải đồ ngốc, em biểu ra rất ."

      Như biết được thắc mắc trong lòng , giải thích rồi dặn dò, "Đừng để chân chạm xuống đất, ngoan ngoan ngồi đây chờ tôi."

      "Vâng." khẽ gật đầu, nhìn xoay người .

      Ánh mắt như ngưng đọng bóng lưng . Bóng lưng rất rộng lớn, ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ rọi vào chiếu lên người , khiến cho cả người toát lên thứ gì đó lên lời. Thiên Tình thấy trái tim mình như run lên dữ dội.

      Cho dù lâu như vậy, trải qua nhiều chuyện như thế, nhưng vẫn khiến con tim rung động đến vậy....

      Thi Nam Sênh khom người cầm đôi dép dưới giường lên, khi quay người lại chạm ánh mắt say mê đắm đuối của . Nhịp tim khẽ nhảy lên, khóe môi nhịn được nhếch theo.

      Nhớ tới lời mẹ , nhóc này thường hay xem hình mình tạp chí, tâm tình đột nhiên trở nên vô cùng tốt.

      Bị bắt gặp, Thiên Tình vội chuyển tầm mắt, vừa xấu hổ cũng vừa lo sợ. Mất mặt quá ! Vừa rồi quá chăm chú nhìn , nhất định là bị nhìn thầy rồi! Buồn bực dùng tay che trán, dám nhìn nữa.

      Những hành động bình thường đó của đều lọt vào mắt Thi Nam Sênh, cảm thấy như thế quá đáng . Thế mà trước kia chưa từng để ý.

      Thi Nam Sênh tới đặt dép xuống, làm bộ như hề phát ra, cố ý đùa : "Nhìn gì đó?"

      "Hả? có.... có gì." lắc đầu, vẫn dám ngẩng đầu lên.

      "Ồ." còn cố ý sờ lên mặt mình, "Có phải mặt tôi dính gì nên mới khiến em nhìn đến ngẩn ngơ như thế, đúng ?"

      Thiên Tình bị ghẹo cho mặt càng đỏ. Xỏ chân vào dép, giọng : " có gì mà. tin tự soi gương ." Dáng vẻ này của giống như chỉ hận thể rúc vào mai rùa cho đỡ ngượng.

      Thi Nam Sênh đột nhiên nổi lên ý xấu. chẳng những ra ngoài, ngược lại cứ đứng ở đó cười nhìn , "Nghe mẹ tôi , ngày trước lúc em còn giao sữa, em luôn say sưa nhìn những tạp chí có hình tôi?"

      "Hả?" cả kinh ngẩng đầu lên nhìn.

      Chạm phải ánh mắt của , bối rối cúi đầu. Vén vén hai bên tóc mai, sốt ruột cố tìm lời giải thích. Bà Thi với chuyện này? biết bác ấy còn gì nữa ? Liệu ấy có biết mình thích ấy từ lâu rồi ?

      Lúng túng, lo lắng đến nỗi đỏ bừng cả mặt, rốt cuộc vẫn tìm được lời nào thích hợp để giải thích, đành phải : " có thể ra ngoài được ? Tôi....tôi muốn toilet."

      Thi Nam Sênh suýt nữa bật cười ra tiếng, "Được rồi! Tôi ở bên ngoài, khi nào xong gọi tôi, tôi vào bế em ra."

      cười rồi đóng cửa lại cho .

      Trong toilet, Thiên Tình ảo não giấu mặt trong lòng bàn tay.

      Trời ơi! Mất mặt quá mất!

      Sao bác Thi lại với những chuyện này chứ?

      Ôi, nếu như biết mình thích từ rất lâu rồi, nhất định cho rằng mình cố tình dùng trăm phương ngàn kế để có con với , trăm phương ngàn kế để được gả cho .

      Tệ hại !

      .... .... ....

      lát sau.

      mở cửa ra, quả nhiên Thi Nam Sênh vẫn còn nghiêng người đứng cạnh cửa, chờ ra.

      “Lại đây…” hơi khom người định bế .

      Tim Thiên Tình đập rất nhanh, đẩy tay ra lắc đầu: " cần, Thi.... Tôi có thể tự mình được."

      hơi nhíu mày.

      gian nan nhích thử bước. Cuối cùng đành nhờ vả, " dìu tôi được ?"

      "Rắc rối !" Thi Nam Sênh liếc nhìn , rồi bế bổng lên tới đặt luôn lên giường.

      Thiên Tình tham lam muốn được vùi sâu vào lòng , quyến luyến hơi thở của , quyến luyến hơi ấm từ người mang lại....

      Vì vậy mới dám gần gũi với quá nhiều. sợ, nếu có ngày mình phải ra , khi đó rất nhớ, rất nhớ sao quên được.…

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 88: Vở kịch hoàn hảo

      "Nghe là bạn của vị hôn thê ông Thi. việc xảy ra vào hai ngày trước sân khấu, có phải đứa bé bị mất rồi đúng ?" Có ký giả rất thẳng thắn đặt câu hỏi.

      Bạch Thiên Thiên nhìn phóng viên nọ, hốc mắt lập tức đỏ lên, còn rỉ ra giọt nước mắt.

      "Sao các bạn biết được những chuyện này? Đối với chuyện đứa bé, tôi rất lấy làm tiếc. Tôi muốn nhân lúc này, tiếng xin lỗi với vị hôn thê Thi tổng." Giọng của ta nghẹn ngào, còn thành khẩn cúi người chào trước ống kính quay.

      Lăng Phong đưa khăn giấy qua, ta lau quẹt lung tung, được lúc hốc mắt càng đỏ hơn.

      "Hy vọng toàn thể mọi người, có thể giúp tôi chuyển lời xin lỗi này đến hai người họ. rất xin lỗi, tôi ngờ tai nạn ngày hôm đó lại thành ra nông nỗi này."

      " vậy, lần đó chỉ là vô tình thôi sao?"

      "Vâng....Tôi gạt các bạn đâu...." Còn ra vẻ đáng thương hít hít mũi, trong đôi mắt sáng ngời ngân ngấn ánh nước.

      " sao nữa đứa bé là vô tội, sao tôi có thể tàn nhẫn như vậy.... lòng tôi rất xin lỗi...."

      "Vậy nếu bây giờ đứa bé còn nữa, có phải Thi tổng kết hôn với ấy nữa, đúng ạ?" Ký giả tiếp tục đặt câu hỏi.

      Bạch Thiên Thiên nhận tiếp tờ khăn giấy Lăng Phong đưa tới, hơi cúi đầu, dáng vẻ dường như rất đau lòng, "Vấn đề này tôi biết phải trả lời các bạn thế nào, có điều, vị hôn thê của ấy đúng là tốt, tuy còn đứa bé nhưng ấy rất xứng đáng nếu được ấy cưới về nhà."

      " vậy, đối phương vẫn còn thích hợp làm bà Thi hơn sao?" Bạch Thiên Thiên miễn cưỡng nặn ra nụ cười còn khó coi hơn khóc, "Đương nhiên là vậy rồi. Nếu , ấy ấy mà bỏ rơi tôi, phải sao? Nhưng thua cho ấy, tôi cũng tâm phục khẩu phục."

      " Bạch, vậy người bạn hôm nay đến thăm ấy là...."

      "Được rồi, được rồi, các vị. Cám ơn các vị quan tâm Thiên Thiên chúng tôi, nhưng tâm tình Thiên Thiên tốt, vì vậy mong mọi người hãy thông cảm, cho ấy thêm chút thời gian để bình tâm nha." Người đại diện Lăng Phong rốt cuộc tiến lên, cắt ngang đám ký giả còn muốn tiếp tục phỏng vấn.

      Bạch Thiên Thiên chân thành cúi người chào mọi người lần nữa, "Mong rằng sau này các bạn quan tâm hơn đến những tác phẩm của tôi, cũng ủng hộ tôi nhiều hơn. Tôi cố gắng hoàn thành tác phẩm ‘A Vấn Nghiễn Khanh’, hơn nữa làm tốt." Vừa dứt lời, liền được nhóm bảo vệ cao to vạm vỡ hộ tống rời khỏi bệnh viện, sau đó ngồi vào chiếc xe bảo mẫu đỗ sẵn bên ngoài.

      Xe lao như làn khói, để lại đám ký giả đứng đó thở dài. Bọn họ nhìn theo chiếc xe biến mất, rồi quay lại nhìn vào trong bệnh viện.

      “Tôi thấy hay là chúng ta trực tiếp vào phỏng vấn vị hôn thê của Thi tổng ."

      "Đúng đó, hẳn là thu thập được chút ít tin tức." Sau khi bàn bạc mọi người vác theo máy quay vào bệnh viện.

      ***

      Trong xe bảo mẫu(*).

      Lăng Phong liếc nhìn bốn phía quanh xe, xác nhận có ký giả đuổi theo mới dựng ngón cái lên với Bạch Thiên Thiên, “Vở kịch diễn rất xuất sắc."

      Bạch Thiên Thiên vào lúc này làm gì còn bộ dáng đáng thương mới vừa rồi nữa, mở túi xách lấy ra chiếc gương soi mặt, cẩn thận săm soi mặt mình.

      “Xấu xí chết được! Uổng công trang điểm cả buổi. biết mấy tấm hình mới chụp khi nãy ra hình dạng gì nữa.”

      "Em yên tâm, diễn xuất của em rất tuyệt. Để phấn trang điểm bị lem thế mới càng chân ."

      "Sớm biết vậy, hôm nay em để tóc xõa tự nhiên, nhìn cho có vẻ suy sụp tiều tụy hơn rồi." Bạch Thiên Thiên vừa trang điểm lại, vừa nhún vai, "Lát nữa em đến studio, nếu có ký giả khác đến nữa, giúp em ngăn cản bọn họ ."

      biết rồi." Lăng Phong khoanh tay nhìn , "Đứa bé còn, uy hiếp của em cũng mất, bước tiếp theo em tính làm gì?"

      Bạch Thiên Thiên sửa lại mái tóc, sau đó nhìn ngoài ra cửa sổ, sâu kín mở miệng: " biết. Có thể làm gì bây giờ? Cứ thuận theo tự nhiên !"

      "Em cũng ác , ngờ em lại đích thân làm chuyện đó, tìm đại cách nào đó để đứa bé mất mà được, cần gì phải tự mình ra tay chứ."

      Lăng Phong tỏ ra hài lòng, "Đối phó với đám ký giả cũng đủ đau đầu rồi. Đừng tạo thêm rắc rối để bọn chúng dòm ngó."

      Bạch Thiên Thiên lườm Lăng Phong, " đừng ăn lung tung đó, đứa bé mất chỉ là chuyện ngoài ý muốn, có liên quan gì em chứ? Em cũng do bất cẩn nên mới vấp ngã mà thôi, chính ta kéo em lại nên mới ngã theo."

      Lăng Phong bất đắc dĩ lắc đầu, "Khổng Tử câu ấy quả sai, khó nuôi nhất đời này là tiểu nhân và đàn bà!"

      ***

      Thiên Tình nằm mãi giường, tuy Bạch Thiên Thiên rất lâu, nhưng trong đầu vẫn còn vang vọng mãi những lời Thiên Thiên .

      Nếu ấy đến những lời đó với mình, mình cũng đến nó từ lâu rồi. ra mấy điều này, vốn dĩ cần phải suy nghĩ.

      Thiên Tình cho rằng, sở dĩ Thi Nam Sênh còn lui tới phòng bệnh thăm , có lẽ chỉ vì thương hại.

      Sững sờ nhìn bó hoa tươi mang đến, hốc mắt chợt nóng lên, giọt lệ kiềm được lăn xuống.

      Vào lúc này cửa phòng bệnh bỗng bị đẩy ra. Hàng loạt tiếng bước chân dồn dập đổ xô đến.

      Thiên Tình còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, vô số dãy đèn flash liên tục nhấp nháy về phía mình. kinh hoảng nhìn cả đám người đột nhiên xông vào phòng. Mạnh người nào người nấy đưa microphone về phía , theo bản năng né tránh, đề phòng những vật sắc nhón đó làm mình bị thương.

      "Thưa , xin hỏi có phải là vị hôn thê của Thi tổng ?"

      " đứa trong bụng còn, sợ là còn khả năng được gả cho Thi tổng nữa, có đúng vậy?"

      "Xảy ra chuyện ngoài ý muốn đó, có oán hận Bạch Thiên Thiên ?"

      "Nếu như lần này giữ được đứa bé, Bạch Thiên Thiên và Thi tổng rất có thể tái hợp lần nữa, đối với chuyện này, có cảm nghĩ gì?"

      .... .... ....

      Hàng loạt vấn đề đổ dồn lên Thiên Tình, đến nỗi thấy hoa mắt chóng mặt muốn ngất . Đối mặt với những câu hỏi đó, thế nhưng vẫn im lặng gì, chỉ cảm thấy đầu căng lên như muốn vỡ ra. Vô số ánh đèn chiếu sáng khiến càng cảm thấy mơ màng choáng váng.

      "Mời trả lời những vấn đề của chúng tôi."

      Đối với im lặng của , đám ký giả sốt ruột đều đồng loạt nhao nhao lên. Chen lấn va chạm khiến giường bệnh của run lên dữ dội.

      Thiên Tình hiểu tại sao cuộc sống của mình lại biến thành như thế này, mấp máy môi, để trấn an bọn họ đừng kích động nữa, cuối cùng phải lên tiếng, "Mong mọi người đừng kích động. Rất xin lỗi, tâm trạng tôi được tốt, vì vậy cũng có gì để cả."

      "Vậy cứ trả lời những vấn đề của chúng tôi là được rồi."

      “Tôi thể trả lời hết những vấn đề của mọi người được." Như nghĩ đến điều gì, mới ảm đạm mở miệng: "Lần này chỉ là ngoài ý muốn, là do tôi cẩn thận, liên can đến Bạch. Đúng như các người , tại đứa bé còn, tôi và Thi tổng cũng còn bất kỳ quan hệ gì nữa. Về phần ấy và Bạch có quay về bên nhau hay tôi biết. Nhưng nếu họ tái hợp, tôi….Nhất định chân thành chúc phúc cho họ...."

      " chúc phúc cho họ? đau lòng sao? Dù sao cũng bỏ ra bao công sức, khó khăn lắm mới hủy được cuộc hôn nhân của Thiên Thiên và Thi tổng mà?"

      Thiên Tình nghe vậy mà đáy lòng chua xót, nụ cười mặt cũng cứng ngắc.

      "Xin lỗi, tôi biết nên trả lời vấn đề này của thế nào. Tôi chỉ có thể lời chúc phúc của tôi là lòng."

      "Này! Các người mau ra ngoài! tại bệnh nhân còn rất yếu, cần tĩnh dưỡng! Sao các người mất lịch vậy chứ, chẳng quan tâm đến tâm trạng của bệnh nhân gì cả!"

      Có bác sĩ vào quát lên rồi xua đuổi mọi người .

      Đám ký giả vốn cũng chẳng hứng thú gì với Thiên Tình, chỉ cần đoạn băng về Bạch Thiên Thiên này là đủ rồi.

      Vì vậy, bọn họ lập tức thu dọn máy quay, sau đó nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh.

      ======

      * Xe bảo mẫu: Thường dùng để chỉ các loại xe như căn phòng thu . Xe thường được các phi hành đoàn, studio, đài phát thanh, truyền hình, ngôi sao lớn chuyên dùng, nó có hình dáng sang trọng, bên trong còn được thiết lập hoàn chỉnh với phòng ngủ, TV, dàn thanh, tủ lạnh, bàn trang điểm, phòng thay đồ, thậm chí còn có luôn cả phòng tắm. Cũng thường được gia đình, bạn bè hay cá nhân sử dụng khi du lịch xa nhiều ngày. Vì xe có thể trang bị giống như vú em cung cấp cho các hoạt động hàng ngày cho nên mới được gọi là xe bảo mẫu (vú em)

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 89: thấy đâu nữa

      Mọi người ùa vào như dông bão, lao cũng dũng mãnh như cơn lốc.

      Đến khi tất cả mọi người yên tĩnh, Thiên Tình cùng hoàn toàn sụp đổ. Mặt mày trắng trợt nằm xụi lơ lại giường, tay vô thức túm chặt tấm ga giường.

      Đáy lòng có chua xót và đau đớn khó dùng lời diễn tả được, hô hấp dồn dập như muốn đứt hơi.

      " Cảnh, sao chứ?" Bác sĩ ân cần tiến lên hỏi thăm.

      "Tôi... sao...." lắc đầu. Nhưng giọng như mắc nghẹn ra hơi.

      “Tôi giúp kiểm tra chút." Bác sĩ kéo tay ta, bắt mạch cho . Khoảng hai phút sau, bác sĩ nới lỏng tay cúi đầu nhìn , “Thả lỏng chút, có gì đáng ngại, nghỉ ngơi thêm khỏe thôi.” Bác sĩ cho tay vào túi áo, " rất xin lỗi, chuyện ký giả mới vừa rồi là do sơ sót của bệnh viện chúng tôi, lần sau chắc chắn xuất tình huống như vậy nữa."

      "Vâng." Thiên Tình chỉ khẽ đáp lại tiếng.

      Bác sĩ muốn ra ngoài, Thiên Tình như sực nhớ ra điều gì, vội gọi ta lại, "Bác sĩ, tôi muốn hỏi thăm vấn đề."

      Bác sĩ dừng chân quay đầu lại nhìn , " ."

      “Sức khỏe tôi bây giờ, có thể xuất viện được chưa?"

      "Sức khỏe của , hẳn là ràng hơn ai hết, tình trạng còn rất yếu."

      "Có thể về nhà điều dưỡng ?" nhìn chằm chằm bác sĩ hỏi lần nữa.

      Bác sĩ suy nghĩ rồi gật đầu."Dĩ nhiên."

      "Nếu cảm thấy trong nhà có đủ điều kiện để dưỡng bệnh về nhà cũng được. Nhưng tôi đề nghị vẫn nên ở lại bệnh viện thêm thời gian nữa, để ngừa lưu lại mầm bệnh. Hơn nữa, bà Thi đặc biệt căn dặn, phải điều dưỡng cho hoàn toàn hôi phục mới được xuất viện."

      ", bác sĩ, tôi muốn xuất viện ngay bây giờ. Tôi về nhà dưỡng bệnh." Thiên Tình muốn ngồi dậy, nhưng cơ thể còn quá yếu nên ngồi dậy nổi.

      Bác sĩ thở dài, "Nếu muốn , vậy tôi giúp liên lạc với bà Thi."

      "! Cầu xin , bác sĩ, tôi muốn mang thêm phiền đến cho họ nữa. Tôi gọi chị tôi đến đón tôi ."

      "Được. Đây là chuyện riêng của , xử lý tốt thủ tục xuất viện là có thể ."

      "Vâng, cám ơn bác sĩ." Thiên Tình mới vừa cùng bác sĩ tán gẫu xong, cửa phòng bệnh lần nữa bị đẩy ra.

      Cảnh Vãn Tình vừa vào nhìn thấy bác sĩ ở đây chị liền hoảng hốt, "Bác sĩ, có phải em tôi lại xảy ra chuyện gì hay ? Thiên Tình, em khỏe chỗ nào hả?"

      " có. Chị, em rất khỏe." Thiên Tình lắc đầu, miễn cưỡng nặn ra nụ cười để chị an tâm.

      "Chị đừng lo lắng, bác sĩ chỉ bây giờ em có thể xuất viện thôi."

      "Xuất viện?" Vãn Tình xách theo canh gà trong tay, nhìn sang bác sĩ dò hỏi.

      Bác sĩ liếc mắt nhìn Thiên Tình, bắt gặp ánh mắt van xin của Thiên Tình mới gật đầu, "Phải, có thể xuất viện rồi. Nhưng khi ở nhà nhớ nên chăm sóc và nghỉ ngơi cho tốt, nếu về sau lưu lại mầm bệnh."

      "Vậy xuất viện làm gì?" Vãn Tình đồng ý.

      Để canh gà xuống, nhìn bác sĩ , "Bác sĩ, làm việc , chúng tôi xuất viện. làm phiền nữa."

      "Ừm. Ở lại bệnh viện chăm sóc chu toàn hơn." Bác sĩ căn dặn thêm rồi cũng ra ngoài.

      Trong phòng bệnh, chỉ còn lại Thiên Tình và Vãn Tình.

      "Chị, để em xuất viện , được ?"

      Vãn Tình đổ canh gà ra cái chén , liếc nhìn Thiên Tình, "Em mới ở vài ngày, chịu nổi rồi hả? Em bỏ ngay ý định đó , chị chỉ muốn em mau chóng hồi phục sức khỏe."

      "Chị, chị cũng từng ở bệnh viện, chị biết ở bệnh viện nó khó chịu thế nào mà." Thiên Tình năn nỉ nhìn chị.

      "Nào, há miệng ra." Vãn Tình bưng cháo lên, dùng thìa múc đưa đến tận miệng .

      Nhìn em hồi mới : "Chị ở bệnh viện lâu vậy vẫn ngại buồn chán, còn em mới ở có mấy ngày chịu nổi rồi sao? Uống nhiều canh chút, như vậy mới nhanh khỏi, cũng xuất viện sớm hơn như mong muốn của em."

      Thiên Tình rũ mắt, hàng mi run run , há miệng uống canh rồi nuốt xuống. ràng rất ngon, nhưng hoàn toàn cảm nhận được mùi vị gì cả, chỉ cảm thấy đắng chát vô biên.

      Vãn Tình liếc mắt liền nhìn ra em mình có gì đó bình thường. Lập tức để canh gà xuống, nhìn chằm chằm em , "Thiên Tình, em có tâm à?"

      Thiên Tình lên tiếng, mà vô thức túm chặt tấm ga giường.

      "Có chuyện gì em cứ với chị . Có phải chịu uất ức gì rồi ? Thi Nam Sênh lại bắt nạt em hả? Nếu đúng là vậy, em nhất định phải cho chị biết, chị thay em dạy dỗ ta trận!" Vừa nghĩ đến khả năng này, Vãn Tình lập tức nổi giận.

      ", chị, ấy làm gì em hết!" Thiên Tình vội vàng giải thích. Mắt lấp lánh nước ngước nhìn Vãn Tình, "Chị, cho em xuất viện , em muốn dưỡng bệnh trong bệnh viện cao cấp này chút nào cả." Giọng vừa khàn vừa tủi, còn có chút nghèn nghẹn.

      “Em và ấy vốn gắn kết nhau bởi đứa bé, tại đứa bé bị mất, mà em còn dưỡng bệnh ở phòng bệnh tốt thế này, để ấy hao tốn như vậy, món nợ này tính thế nào đây?"

      Vãn Tình gì, Thiên Tình cũng có lý, còn lời để phản bác.

      "Chị, bây giờ ấy và Bạch Thiên Thiên còn bị cản trở bởi đứa bé, lần này họ có thể trọn vẹn đến với nhau rồi. Em nghĩ mình nên thức thời sớm, thể chờ ấy đuổi rồi em mới , đúng chị?" Lời ra rất , rất khẽ, như thể phải dùng hết sức toàn thân mới được.

      "Thiên Tình, em vậy cũng sai. Có điều, chị cảm thấy được gần đây Thi Nam Sênh đối xử với em rất tốt mà."

      Thiên Tình cười khổ, "Nhưng điều đó hề liên quan đến tình ."

      Vãn Tình gật đầu coi như đồng ý. Dẫu sao, đứa bé này cũng là máu mủ của người nhà họ Thi, về tình về lý, ta hẳn nên chiếu Thiên Tình.

      "Em quyết định rút lui thế này sao?" Vãn Tình hỏi Thiên Tình.

      Thiên Tình khẽ cười, khóe mắt ươn ướt, "Chị, cái này phải là rút lui. Bởi vì, em chưa bao giờ được chính thức bước chân vào, thứ ràng buộc giữa em và họ chính là đứa bé ngoài ý muốn này. Bây giờ đứa bé còn, đương nhiên em cũng phải biến mất theo đứa bé."

      "Em bỏ được sao?"

      "Chuyện đó phải do em, đúng chị?"

      Vãn Tình trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng gật đầu, "Được. Nhưng chúng ta xuất viện, chị chuyển bệnh viện khác cho em. Bệnh viện cao cấp chúng ta ở nổi, nhưng bệnh viện chắc được. Để chị thu dọn đồ đạc cho em. Còn em hãy ngoan ngoãn uống hết canh gà ."

      Cầm lên bát canh gà ấm áp, thấy Vãn Tình xoay người thu dọn đồ đạc giúp mình. Trái tim lạnh giá của Thiên Tình xẹt qua từng đợt ấm áp.

      "Chị, may nhờ có chị.... Nếu , em biết phải xoay sở làm sao."

      "Ít nhảm dùm chị, mau uống hết canh ." Vãn Tình vừa thu dọn đồ đạc, vừa nghiêng mặt sang với em , "Chị nằm viện bao lâu nay, chẳng phải đều do em chăm sóc đấy sao?"

      Thiên Tình cười đáp, “Bổn phận của em mà."

      "Đồ ngốc." Vãn Tình nhìn em cười, đáy lòng vô cùng cảm động. nhịn được cảm khái, " biết giờ mẹ ở đâu, nếu có mẹ ở đây, có lẽ cuộc sống của hai chị em ta tốt hơn rất nhiều, phải em?"

      Tim Thiên Tình chợt run lên. Nhắc tới mẹ, chóp mũi bỗng chua xót, “Em tin chắc rằng mẹ rất hạnh phúc, cần hai chị em mình phải lo lắng."

      Vãn Tình cười đáp, “Mong là vậy.”

      ***

      Trong phòng họp, người cuối cùng rốt cuộc cũng báo cáo xong. Thi Nam Sênh lần nữa nhìn đồng hồ tay.

      Trần Lâm cúi đầu hỏi: "Thi tổng, có chuyện gì gấp sao? Lát nữa còn có buổi tiệc...."

      "Giúp tôi từ chối." cầm nghĩ ngợi liền trả lời Trần Lâm.

      "Nhưng...." Trần Lâm còn muốn khuyên .

      Thế nhưng nhanh chân vừa bước ra phòng họp, vừa lấy điện thoại di động ra gọi, "Mẹ, canh nấu cho Thiên Tình chuẩn bị xong chưa? Dạ....con xong rồi, dạ, con đến lấy ngay.... Dạ, mẹ đợi con...."

      Tắt máy xong mới quay đầu lại với Trần Lâm: “Tối nay tôi có việc gấp, còn buổi tiệc cậu thay tôi tham gia. Có vấn đề gì, cứ gọi điện thoại cho tôi."

      "Vâng, tổng giám đốc."

      Trần Lâm biết được muốn đến bệnh viện thăm Cảnh, nên cũng thêm gì. bận tâm của tổng giám đốc dành cho Cảnh dạo gần đây phải bình thường.

      Mỗi ngày sau khi tan việc, hầu như bỏ hết những cuộc xã giao, tất nhiên thời gian rảnh đều ở suốt trong bệnh viện.

      Thi Nam Sênh vừa , sau lưng liền sôi nổi tiếng nghị luận của mọi người.

      "Trời ơi, Thiên Tình hạnh phúc thiệt đó. Tổng giám đốc vì ấy mà gác hết lại công việc. Có ai mà biết, tổng giám đốc chúng ta là người cuồng công việc cỡ nào à!"

      "Nếu việc ngoài ý muốn lần này, tôi nhìn ra Thiên Tình có số mệnh làm bà chủ ấy."

      " thể nào tưởng tượng được, hóa ra ấy chính là vị hôn thê của Thi tổng!"

      "Đúng là khó tin . Tôi biết ngay mà, thảo nào lần đầu tiên khi thấy ấy tôi lại thấy quen mắt đến vậy."

      "Xì, làm trò. Nịnh bợ!"

      .... .... ....

      Thi Nam Sênh múc ra gà ác hầm táo đỏ, hít hà ngửi ngửi, sau đó mới xách theo canh từ phòng bếp ra.

      Bà Thi nhìn cười, "Xem ra cuối cùng con thông suốt rồi."

      "Mẹ, gì vậy chứ? Con...Mẹ cũng biết, con làm vậy chỉ vì muốn lòng được yên tâm thoải mái mà thôi." Thi Nam Sênh giải thích.

      Nhưng chỉ muốn lòng được yên tâm thoải mái sao?

      Nếu chỉ muốn bản thân được yên lòng, có lẽ vừa tan việc nôn nóng muốn đến thăm như thế.

      Muốn hỏi thăm xem khỏe hơn chút nào chưa, muốn hỏi thăm ở bệnh viện mình cả ngày có buồn ….

      Đặc biệt là....

      Lúc ở công ty, nhiều lần muốn gọi điện thoại cho , chỉ cần nghe giọng của thôi đủ rồi. Nhưng lo lắng có thể nghỉ ngơi, vì vậy đành phải thôi. Loại tâm lý mâu thuẫn này, rất kỳ lạ.

      Đó giờ luôn rất dứt khoát. Từ khi nào do do dự dự như đàn bà vậy?

      "Được, được, được, con tự hiểu lòng con như thế nào là được rồi. Nhưng mẹ phải chuyện này với con, đợi khi nào Thiên Tình hoàn toàn hồi phục, con phải chính thức đón con bé vào cửa nhà họ Thi chúng ta đấy. Con phải tranh thủ cho mẹ!" Bà Thi giựt giây con trai.

      "Chính thức?" Thi Nam Sênh nhíu mày. Tựa như hiểu ý mẹ mình muốn gì.

      " hiểu sao? Chính là cưới nó về nhà!" Bà Thi ngần ngại ra ý định của mình.

      Cưới làm vợ? Để chính thức có danh phận bà Thi?

      chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này. Chỉ những khi Bạch Thiên Thiên nhắc tới mới thoáng nghĩ tới.

      Nhưng bây giờ…

      Nghĩ lại, đột nhiên cảm thấy…có vẻ như…chuyện này cũng tồi...

      .... .... ....

      Mang theo canh đến bệnh viện với tâm trạng nôn nóng.

      Sau khi đến bệnh viện, mạch thẳng đến phòng bệnh như quen cửa quen nẻo.

      Theo thói quen đứng bên ngoài quan sát xem làm gì ở bên trong qua khung cửa sổ .

      Nếu nghỉ ngơi, cố gắng nhàng động tác hơn, tránh làm ồn đến .

      Nhưng...khi nhìn vào từ ngoài cửa sổ, mi tâm bỗng nhíu lại.

      Sao trong phòng bệnh lại có ai?

      Xảy ra chuyện gì?

      đẩy cửa ra, nện bước vào.

      Nhìn quanh quất vòng, nhưng căn phòng trống trơn bóng người.

      "Thiên Tình! Cảnh Thiên Tình! Em có đây ?" cất bước tới nhà vệ sinh, nhưng nơi đó cũng có bóng dáng của .

      Hơn nữa....

      Đáng chết! phát , quần áo của cũng thấy đâu! linh cảm bất an bỗng vây lấy . Sắc mặt cũng trở nên nghiêm trọng.

      vừa lấy di động ra vừa nghiến răng , "Cảnh Thiên Tình, tốt nhất em đừng nên chọc giận tôi!" chống nạnh đợi dãy số quen thuộc kết nối.

      Nhưng đáp lại chỉ là tiếng máy móc của tổng đài. gọi được! Hay là, cố tình làm vậy? Thi Nam Sênh cảm thấy mình điên đến mức muốn đánh người rồi!

      Sắc mặt mỗi lúc càng xấu, kéo cửa phòng bệnh sải bước ra ngoài.

      Vừa đúng lúc có vô y tá bưng khay ngang qua.

      vội túm lấy khuỷu tay đối phương lại. Dáng vẻ vô cùng nguy hiểm, khiến y tá nọ rùng mình dám thở, kinh hoảng nhìn .

      "Sao ạ?"

      "Bệnh nhân trong đó đâu? ấy đâu rồi?" chỉ vào căn phòng Thiên Tình nằm.

      "Dạ?" y tá sửng sốt.

      “Tôi hỏi , bệnh nhân nằm trong đó đâu?" mất kiên nhẫn gầm lên.

      Y tá bị dọa hoảng sợ rụt rụt cổ, dè dặt nhìn , "Có lẽ xuất viện chăng....tôi cũng nữa...."

      "Xuất viện? Ai cho phép các người cho ấy làm thủ tục xuất viện?" Thi Nam Sênh nghe được hai chữ ‘xuất viện’ mà máu muốn dồn lên não.

      y tá bị nhìn trừng trừng, dường như muốn trừng thủng người mới chịu.

      Cho dù đối phương có đẹp trai hơn nữa, nhưng nhìn vào ánh mắt lo lắng lẫn tức giận ấy, y tá nọ kiềm được run lên bây bẩy.

      " à, bình tĩnh lại chút. Tôi chỉ là có thể, hay là ấy đổi phòng bệnh, tôi....tôi hỏi thăm giúp xem thế nào nhé?"

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 90: lại dám bỏ trốn…

      "Còn đứng ngây ra đó làm gì! Mau !" Thi Nam Sênh nóng nảy gầm .

      Y tá kia bị dọa chạy vắt giò lên cổ.

      Thi Nam Sênh qua lại được hai bước, sau đó cũng xoay người theo y tá.

      Chưa bao giờ cảm thấy thiếu kiên nhẫn và buồn bực như vậy!

      Người phụ nữ này, dám xuất viện, dám xuất viện thử xem!

      .... .... ....

      Có vài y tá đứng gần đó nơm nớp lo sợ, thỉnh thoảng nhìn sang người mặt đen như ông Thần giữ cửa, khi chụm đầu xì xầm bàn tán.

      Mất lúc mới tra được tư liệu, y tá ban nãy run run mở miệng: "Thưa , khách ở phòng bệnh VIP 803, hôm nay.... xuất viện rồi ạ...."

      " xuất viện?" Sắc mặt Thi Nam Sênh càng lạnh thêm, "Ai cho phép ấy xuất viện?"

      "Chuyện này.... Chúng tôi có quy định bắt buộc bệnh nhân phải ở bao lâu. ấy muốn , chúng tôi cũng thể....ép ấy ở lại...."

      "Xảy ra chuyện gì?" Trước khi Thi Nam Sênh phát hỏa, vị bác sĩ mở miệng hỏi.

      "Bác sĩ Vương. này....muốn tìm bệnh nhân phòng số 803 xuất viện...." Y tá giải thích.

      "Biết rồi, chuyện này giao cho tôi !" Bác sĩ Vương xong với y tá rồi mới qua bắt tay Thi Nam Sênh, "Chào Thi."

      "Sao ấy lại đột ngột xuất viện? Sức khỏe của ấy còn rất kém, phải vậy sao?" Thi Nam Sênh nhíu chặt đầu mày.

      "Là Cảnh cầu xuất viện, chúng tôi cũng đành chịu." Bác sĩ giải thích.

      "Vậy ấy có ấy đâu ?" Thi Nam Sênh vội vàng hỏi tới.

      Bác sĩ lắc đầu, lấy làm tiếc , "Chuyện này chúng tôi cũng . Đây là chuyện riêng của bệnh nhân, chúng tôi thể can thiệp."

      "Tại sao ấy đột nhiên cầu xuất viện?"

      "Chuyện này cũng là do sơ sót của bệnh viện chúng tôi. Hôm nay đột nhiên có đám ký giả đến phỏng vấn Cảnh. Chắc có thể Cảnh cho rằng cách phục vụ của chúng tôi tốt nên mới ."

      Ký giả? Thi Nam Sênh sầm mặt.

      Có ký giả tới đây quấy rầy , vậy mà chớ hề gọi cho mình cú điện thoại nào!

      Hơn nữa....

      Cho dù muốn đổi bệnh viện, cũng nên tự ý làm chủ như vậy. Ít nhất, trước khi làm phải thương lượng trước với mình tiếng mới đúng. Cho nên, chuyện này có vẻ bình thường! !

      Hay là ....Từ những điểm này có thể đoán được….Là cố tình làm thế!

      ấy trốn mình! Nhận định được điều này, bàn tay rủ hai bên người của Thi Nam Sênh cuộn lại thành nắm đấm.

      .... .... ....

      Trầm mặt vào thang máy, cũng đồng thời bấm điện thoại gọi .

      Thang máy lần lượt di chuyển qua từng tầng lầu. Điện thoại được kết nối, "Mẹ, Thiên Tình có điện thoại về cho mẹ ?"

      "Có, vừa mới gọi cho mẹ tức đó. Nhưng hiểu sao mẹ cứ cảm thấy nó chuyện kỳ lạ thế nào ấy, cảm ơn mẹ về đủ thứ chuyện trong thời gian qua. Mà sao tự nhiên con lại hỏi vậy?"

      "Mẹ, mẹ gửi lại số Cảnh Thiên Tình vừa gọi sang cho con ."

      "Có chuyện gì vậy? Con tìm được nó sao? Nó dùng số điện thoại lạ gọi co mẹ."

      Môi Thi Nam Sênh mím lại như đường chỉ mỏng, sắc mặt cũng cực kỳ khó coi, "Mẹ, khi con đến bệnh viện ấy xuất viện rồi."

      "Xuất viện?" Bà Thi cũng kinh ngạc kém, cao giọng hỏi lại.

      "Cơ thể nó vẫn còn yếu, yên ổn tự nhiên sao lại xuất viện?"

      “Con cũng rất muốn hỏi ấy!" Thi Nam Sênh tức giận muốn bốc hơi. Người phụ nữ này, gọi điện thoại cho mẹ nhưng lại gọi co mình!

      "Con trai, có phải con lại bắt nạt Thiên Tình nữa hả? Mẹ với con rồi...." Bà Thi tưởng rằng con trai mình lại chọc giận nên Thiên Tình mới bỏ , vì vậy liền cằn nhằn kể lể ngớt trong điện thoại.

      Thi Nam Sênh từ thang máy ra, nhưng hoàn toàn nghe lọt được lời nào của mẹ mình. Bởi vì....

      Tầm mắt của tập trung hết vào màn hình ti vi tinh thể lỏng cực lớn tại đại sảnh bệnh viện

      .... .... ....

      màn ảnh, giờ phút này đăng tải về tin tức làng giải trí.

      Như lẽ tất nhiên, Bạch Thiên Thiên khó tránh khỏi được lên vị trí trang đầu.

      Nhưng điều ngờ chính là, nhìn thấy Cảnh Thiên Tình được phỏng vấn ở ti vi.

      Hơn nữa....Giọng của rất ràng truyền vào tai .

      “Nếu họ tái hợp, tôi….Nhất định chân thành chúc phúc cho họ...."

      "Lời chúc phúc của tôi là lòng."

      Hai câu ấy rất ràng…Thi Nam Sênh siết chặt điện thoại trong tay, như muốn bóp nát chiếc điện thoại để hả cơn giận.

      "A Sênh, con có nghe mẹ ?"

      "Mẹ, con cúp máy trước." nghe giọng mình khi chuyện lạnh đến mức như bị đóng băng.

      Rất tốt! ! Cảnh Thiên Tình, ngờ, em hào phóng đến vậy cơ đấy!

      Hừ, còn dám lớn giọng thành tâm chúc phúc tôi và Bạch Thiên Thiên! ! !

      Lòng ngực như phừng cháy lên ngọn lửa tên, bây giờ Thi Nam Sênh chỉ muốn giết chết người mà thôi.

      Bỏ điện thoại di động vào túi, trong tay vẫn xách theo canh gà lúc mang đến, giờ phút này chỉ cảm thấy mình giống như thằng ngốc.

      Lại còn hăm hở vội vàng mang canh tới cho .

      Nhưng sao? làm cái gì? ràng thể chờ đợi nữa, nóng lòng muốn đẩy cho người phụ nữ khác! !

      _________________
      Danh sách truyện TieuKhang Edit ^^
      TiểuThuyếtEdit's Blog
      Chương 91: Vẫn có thể sinh đứa khác

      Rời khỏi bệnh viện với tâm trạng buồn bực, tức giận vứt luôn canh gà vào thùng rác ở lối .

      Đám ký giả lập tức ùa tới. Đặt đủ loại câu hỏi, đủ loại vấn đề, nhưng nào có tâm trạng để hồi đáp bọn họ. Ngược lại tâm tình còn tệ hơn, lồng ngực có ngọn lửa cháy ỉ mà phát ra được, như sắp thiêu rụi trái tim .

      Chỉ nghe được ký giả hỏi: "Ông Thi, lời chúc phúc của Cảnh ông nhìn thấy chưa? Vậy sau này, ông chọn người nào đây?"

      Mặt Thi Nam Sênh còn đen hơn bánh bao chiên bị khét. Đôi mắt sắc bén đảo qua phóng viên vừa hỏi, "Cậu ở tòa soạn báo nào?"

      Phóng viên nọ bị ánh mắt u của quét tới, cả kinh thụt lùi về phía sau, nuốt nuốt nước miếng dám nữa.

      Điện thoại Thi Nam Sênh bỗng vang lên tiếng nhắn tin. cúi đầu mở ra xem, là bà Thi gửi qua số điện thoạt của Thiên Tình. chần chờ, lập tức gọi . Trong thời gian chờ đợi điện thoại kết nối, hiểu sao trái tim như bị treo lên lơ lửng.

      Dường như....Còn mang theo hồi hộp mong đợi.

      Người phụ nữ này, tốt nhất lập tức nghe điện thoại mau, bằng , nhất định cho chết thê thảm! tàn ác nghĩ như thế.

      Điện thoại reo rất lâu mà vẫn ai nghe máy. Quá tức giận, hầm hầm mở cửa ngồi vào xe tiếp tục gọi lần nữa. Nhưng, kết quả vẫn như cũ....

      biết tổng cộng gọi cho bao nhiêu lần, sắc mặt mỗi lúc càng khó coi thế nhưng đầu bên kia vẫn ai nhận.

      Mãi đến khi gần như còn nhẫn nại gọi thêm lần nữa, cuối cùng đầu bên kia cũng có người nghe máy.

      Trái tim chợt đập mạnh liên hồi, đến cả hô hấp cũng muốn ngừng lại. Nhưng.... để cho thất vọng bởi vì đầu bên kia phải là giọng quen thuộc đó.

      "A lô!" Là giọng đàn ông.

      " là ai?" nghiến răng hỏi. Điện thoại của Cảnh Thiên Tình, tại sao lại để đàn ông nghe chứ?

      “Tôi chỉ là người qua đường, đây là buồng điện thoại công cộng. Tôi thấy nó reo cũng lâu nên mới nhận nghe xem thế nào."

      "Buồng điện thoại công cộng?" Thi Nam Sênh điên tiết nện đấm lên vô lăng, hít sâu hơi để ổn định lại hơi thở mới hỏi tiếp: "Xin hỏi, chỗ đứng là ở đâu vậy?"

      “Ồh! Ở đây là số 538 đường Trung Sơn.”

      "Gần đó có bệnh viện nào ?"

      "Khu này hình như có. Bệnh viện cách đây vẫn còn rất xa."

      "Tôi biết rồi. Cám ơn ." Cúp điện thoại, tầm mắt lạnh lẽo của dõi ra bên ngoài cửa xe. cũng chẳng muốn cất công tìm nữa!

      Người phụ nữ của mình, dám công khai ti vi chúc phúc cho với người khác, điều này đại biểu cho cái gì? Điều đó chứng minh rằng người phụ nữ ấy hoàn toàn chẳng để vào trong mắt đặt trong lòng.

      quan tâm đến , dù chỉ là chút cũng hề có!

      Cũng phải! Làm sao có thể quan tâm được đây? Bởi vì sớm dự định muốn rời khỏi .

      Trước kia còn cân nhắc là vì có đứa bé, tại nếu đứa bé còn, còn lý do gì để ở lại nữa?

      Nếu còn tìm Cảnh Thiên Tình, bị cười vào mặt! Nhưng....phương hướng xe lao hoàn toàn nghe theo điều khiển của nữa.

      Suốt dọc đường, xe băng băng với tốc độ kinh hồn bạt gió. Khi lái đến trước của nhà Cảnh Thiên Tình, mới giật mình choàng tỉnh.

      Sao mình lại chạy đến đây? Vội đẩy cửa xe bước xuống, còn chưa kịp vào thấy Cảnh Kiến Quốc từ bên trong ra đón.

      "Thi tổng, lâu gặp!" Ông xoa xoa hai tay với vẻ mặt ân cần nịnh nọt, muốn bắt tay Thi Nam Sênh.

      Thi Nam Sênh ngó lơ bàn tay của ông ta, quét mắt nhìn vòng.

      Còn chưa kịp mở miệng, Cảnh Kiến Quốc hỏi: " tìm Thiên Tình? Chẳng phải Thiên Tình ở nhà các người dưỡng thai sao?"

      "Hử?" Thi Nam Sênh kỳ quặc nhìn Cảnh Kiến Quốc. Sau đó, biết nghĩ đến điều gì mà ánh mắt trở nên sắc bén, "Lẽ nào ông biết Cảnh Thiên Tình sảy thai sao?"

      "Cái gì?" Sắc mặt Cảnh Kiến Quốc thay đổi trong tích tắc. Nụ cười rạng rỡ mặt cũng đông cứng lại, "Sảy thai? Sao có thể sảy thai được chứ? phải đứa bé vẫn rất khỏe mạnh tốt lành đấy sao?" Đứa bé tương lai mang họ Thi kia còn nữa, vậy chẳng khác nào bảo ông sau này phải xem sắc mặt người khác, nghe người ta dèm pha ra vào, rồi bị người ta xem thường để sống nữa ư?

      Cái thứ lỗ vốn này! Rốt cuộc nó làm gì vậy chứ?

      "Ông làm cha mà biết con mình xảy ra chuyện gì sao?" Thi Nam Sênh nặng nề liếc nhìn Cảnh Kiến Quốc. Ánh mắt sắc bén như muốn xuyên thủng người ông. Rốt cuộc ông ta làm cha kiểu gì?

      "Chuyện này....tôi....tại Thiên Tình nó giấu cho tôi biết...." Cảnh Kiến Quốc bị ánh mắt đó của Thi Nam Sênh khiến cho sợ hãi thôi.

      " Thi này, có phải đuổi Thiên Tình ?" Nghĩ đến điều này, Cảnh Kiến Quốc cũng bất chấp sợ hãi mang lại, "Mong ngàn vạn lần đừng đuổi nó về được ? Nó còn trẻ, thể trạng tốt lại ngay thôi. Mất đứa này, rồi sinh lại đứa khác mau thôi ấy mà!"

      Thi Nam Sênh cười lạnh nhìn ông, “Tôi thấy ông luôn suy tính cho bản thân mình mà chưa bao giờ lo nghĩ cho Thiên Tình!" Thi Nam Sênh phát , bản thân dằn lòng được mà thương cảm cho nghốc nghếch này.

      Tuy cha bỏ và mẹ để đến với người đàn bà khác, nhưng ít ra vẫn còn có được người mẹ luôn dành hết tình thương cho con của mình. Còn ....ngảy cả mẹ cũng có.

      Trong đầu bỗng thoáng qua hình ảnh đáng thương cũng khá lâu lúc ngã bệnh, khi ấy còn ôm chằm khóc gọi mẹ.

      ràng qua khá lâu, vậy giờ giây phút này nhớ lại, nó vẫn còn ràng đến thế. tới mức khiến trái tim như bị thứ gì đó châm chích đau đớn.

      “Tôi suy tính cho mình bao giờ đâu nào? Thiên Tình mang đứa con của nhà họ Thi các người, đó chính là vinh hạnh của nó, cầu còn được. Xin đừng đuổi nó , tôi đảm bảo nó sinh cho đứa con khác."

      Nhìn bộ mặt nịnh nọt vô sỉ của Cảnh Kiến Quốc, Thi Nam Sênh chỉ cảm thấy chán ghét thôi. hừ lạnh tiếng, cố tình : "Ông tưởng rằng chỉ có con của ông mới có thể sinh con cho tôi sao? Phụ nữ muốn sinh con cho tôi đời này còn nhiều lắm."

      Quả nhiên, Cảnh Kiến Quốc vừa nghe vậy lập tức nóng nảy lên, "Thi tổng, có phải Thiên Tình chúng tôi chọc giận khiến mất vui ? Mong đại nhân đại lượng đừng chấp nhất, tôi đợi sau khi nó về rồi dạy dỗ cho nó trận, bảo nó đích thân đến xin lỗi nhé."

      "Dạy dỗ cần đâu. Tôi thấy, như vậy ! Ông giúp tôi gọi điện thoại cho Cảnh Vãn Tình, hỏi xem có phải bây giờ Cảnh Thiên Tình ở chỗ ấy . Còn nữa, được tôi tìm ấy."

      "Vâng, tôi lập tức gọi ngay đây. Đứa con khốn kiếp này, còn dám chơi trò mất tích, xem ta lột da mi thế nào!"

      Cảnh Kiến Quốc vừa móc điện thoại di động ra vừa lầm bầm mắng mở trong miệng.

      Đầu mày Thi Nam Sênh càng nhíu sâu hơn. Cảnh Thiên Tình, rốt cuộc em sống trong hoàn cảnh như thế nào?

      .... .... .... ....

      Cuối cùng Vãn Tình cũng thu xếp xong xuôi mọi thứ.

      Đây là bệnh viện tư .

      Hoàn cảnh thoải mái và đầy đủ tiện nghi như bệnh viện trước đó, nhưng được cái yên tịnh thanh thản. Với lại tiền viện phí cũng nằm trong khả năng hai chị em có thể đảm đương nổi.

      "Chị, đợi em khỏe hơn chút, em đến tiếng xin lỗi với bác Thi. Em bỏ như thế, chắc là bác ấy rất buồn và đau lòng." Nghĩ đến bà Thi luôn đối xử với mình như con ruột, trong lòng Thiên Tình ít nhiều vẫn có chút áy náy.

      "Bà Thi là người tốt, nhưng dẫu sao chúng ta và bà ấy phải người cùng tầng lớp. Em hãy lựa lời mà , bà ấy thông cảm cho em."

      "Dạ...." Thiên Tình khẽ gật đầu.

      Nghiêng mặt qua tựa vào gối, thêm gì nữa nhắm mắt lại.

      Nhưng trong đầu....lại lên bóng dáng của Thi Nam Sênh....

      Giờ này, có lẽ tan việc....

      biết phát bỏ lời từ giả hay chưa?

      Phải chăng cảm thấy rất nhõm? luôn muốn kết thúc quan hệ sớm, bây giờ thực được thoát rồi....

      Hoặc là , biết có cảm thấy có chút mất mác, có chút tức giận nào ?

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 92: Nụ hôn thô bạo

      Nghĩ đến những điều đó, Thiên Tình lại chua xót gạt ý nghĩ này của mình.

      Sao có thể mất mát được chứ? Có lẽ bây giờ hạnh phúc bên Bạch rồi cũng nên...

      Thiên Tình suy nghĩ miên man điện thoại Vãn Tình bỗng nhiên đổ chuông.

      Vãn Tình nhìn dãy số hiển thị màn hình rồi nhìn sang Thiên Tình, "Là cha. Chắc muốn tìm em để hỏi tiền."

      Thiên Tình mím môi, khẽ : "Vậy chị nghe , em vẫn còn chút ít tiền."

      "Cha." Vãn Tình nghe điện thoại.

      "Vãn Tình, có phải Thiên Tình ở chỗ con ?"

      "Dạ. Có gì ạ?"

      "Bây giờ tụi con ở đâu?"

      Trong lòng Vãn Tình cảm thấy hoài nghi, trừ những lúc cha cần tiền, hầu như chưa từng quan tâm đến hai chị em , "Cha, cha lại kẹt tiền nữa sao?"

      “Cha con thiếu tiền bao giờ thế hả? Cha chỉ muốn hỏi, trễ thế này rồi sao con còn chưa về, ai nấu cơm tối cho cha ăn đây?"

      "Ồh, con lập tức về ngay."

      "Bây giờ con ở đâu?" Cảnh Kiến Quốc như chỉ thuận miệng hỏi.

      Vãn Tình cũng nghĩ nhiều, “Con ở bệnh viện XX với Thiên Tình. Cha, em con rời khỏi nhà họ Thi...."

      Vãn Tình còn chưa hết câu, bên kia Cảnh Kiến Quốc cúp điện thoại. Vãn Tình lạ lùng liếc nhìn điện thoại.

      Thiên Tình hỏi: "Sao vậy chị?"

      " có gì. Cha bảo chị về làm cơm tối." Vãn Tình giải thích rồi cất điện thoại di động. Sau đó nhìn Thiên Tình , “Vậy chị về trước, làm cơm xong chị mang đến cho em.” Cuối cùng chị hít sâu hơi, đau lòng cầm bàn tay lạnh lẽo của Thiên Tình, "Nơi này bằng bệnh viện cũ, đồ ăn chắc cũng ngon bằng bên đó, em hãy nếm thử tay nghề của chị nhé."

      Thiên Tình cố nở nụ cười nhìn Vãn Tình, "Trước đây là em nấu cho chị ăn, bây giờ đến lượt em thưởng thức tài nấu nướng của chị rồi. đến làm em nhớ những món ăn của chị làm quá."

      Vãn Tình đau lòng vỗ lên gương mặt gầy gò của em , giận dỗi trách, "Mau khỏe nhanh lên, chị rất thích ngày nào cũng ở với em trong bệnh viện này đâu." Hốc mắt chị lại đỏ lên, giọng cũng nghẹn , "Sau khi xuất viện, chúng ta tốt thôi. Mọi chuyện rồi cũng tốt! !"

      "Dạ...." Thiên Tình nhàn nhạt cười, cười đến rơi nước mắt.

      ***

      Vãn Tình được lúc lâu, cả căn phòng bệnh chỉ còn mỗi mình Thiên Tình.

      Màn đêm cũng dần dần buông xuống. Trời mùa Thu dường như tối rất nhanh.

      Chung quanh đều là mùi Formalin hơi gay mũi. Nhưng ít nhất lúc này cảm thấy rất yên tâm và thoải mái.

      còn phải lo lắng mình bị vứt bỏ lúc nào....

      .... ....

      Thiên Tình từ từ nhắm mắt lại, ngoài cửa chợt vang lên từng tiếng bước chân dồn dập. Cánh cửa bị đẩy bật ra.

      tưởng chị Vãn Tình đến, vừa mở mắt ra nhìn thấy bóng dáng của đối phương trân người sửng sốt.

      ...sao lại ở đây?

      Thi Nam Sênh vừa thấy bóng người co ro giường, chỉ cảm thấy luồng khí nóng xông thẳng lên đỉnh đầu.

      Còn có...Shit! Bệnh viện quái quỷ gì thế này! Căn phòng có mùi khó ngửi và điều kiện thiếu thốn đến vậy! vội vàng bỏ , thà rằng đến nơi tồi tàn thế này chứ chịu ở lại bệnh viện kia dưỡng bệnh?

      "Cảnh Thiên Tình, ai cho phép em chuyển bệnh viện?" Chưa gì chụp mũ hỏi tội.

      Lúc này Thiên Tình mới hoàn hồn, trái tim như bị treo lên. cố gượng ngồi dậy, mắt ngân ngấn nước ngẩng đầu nhìn , "Sao biết tôi ở đây vậy?"

      "Tôi hỏi em! Ai cho phép em thầm bỏ hả?" Thi Nam Sênh nhìn chớp mắt, trong đôi mắt nhen nhóm tia lửa, như thể phụt cháy bất cứ khi nào, sau đó nhấn chìm vào trong biển lửa đó.

      bị dọa sợ co rúm người lại, nhưng vẫn hít sâu hơi, lấy can đảm mở miệng: "Chuyện này là tự mình tôi quyết định....Tôi muốn ở lại đó...."

      "Lý do?" bước tới vươn tay giữ cằm Thiên Tình.

      Lực bàn tay rất mạnh, Thiên Tình cảm thấy cằm mình như sắp bị bóp nát. Mũi cay cay , " Thi, mời buông tay! Bây giờ tôi còn quan hệ gì với nữa, cho nên tôi có ở đâu đó cũng là quyền quyết định của tôi."

      Cơn giận của Thi Nam Sênh bị câu " còn quan hệ nữa" của khiêu khích bùng phát. Ánh mắt dần trở nên u ám, hừ tiếng sau đó cúi đầu ngậm lấy cánh môi tái nhợt của .

      Nụ hôn của ràng mang theo trừng phạt, hôn rất điên cuồng, rất nhiệt tình, cũng rất….thô lỗ.

      Thay vì là hôn, chi bằng là gặm, là cắn!

      tấn công bất ngờ khiến Thiên Tình sững ra trong giây lát.

      Khi tỉnh táo lại mới cảm nhận được cơn tức giận của , trái tim bỗng dâng lên chua xót. Bởi vì hề có ngọt ngào nào, cũng dịu dàng nên có, mà chỉ là thô bạo chiếm đoạt. uất ức....phút chốc lan tỏa khắp trái tim .

      Tại sao lại trừng phạt mình? Mà dựa vào cái gì để trừng phạt mình?

      Giữa họ còn quan hệ gì nữa, vậy mà bây giờ giận dữ thế này là sao chứ? bướng bỉnh nổi lên, đột nhiệt vươn tay đẩy mạnh ra.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :