Chương 80: Để lại đứa bé, có thể ra …
"Em luôn mở miệng thả em ra, nhưng ‘nơi này’ của em lại hề muốn vậy."
Thi Nam Sênh gian ác thầm , ra dấu bảo nhìn ra ngoài cửa sổ, "Nhìn thấy ? Trầm sắp tới đây rồi...."
Quả Mộ Trầm gần tới chỗ này. Thiên Tình căng thẳng đến dám thở.
cũng chẳng dám hó hé tiếng, dám thở thậm chí cũng dám nhìn ra bên ngoài nữa, lo sợ lỡ như sơ ý đối mặt với Trầm .
hoảng hốt cầu xin , " tha cho tôi được ? Lần sau....tôi dám nữa đâu...."
" dám làm gì? dám phản bội tôi sao?"
chịu bỏ qua cho , tay chụp lấy mông , nhấc lên sau đó nhấn mạnh xuống.
"Ưmh...." Đôi môi bị cắn đến trắng bệch. Nhìn bằng đôi mắt oán trách.
Mục đích căn bản của chính là muốn thấy mình khó xử, muốn cho mình thể ngóc đầu lên nhìn bạn bè được.
Nghĩ vậy Thiên Tình đột nhiên phát điên, há miệng cắn mạnh lên vai .
Lần này đổi ngược lại là Thi Nam Sênh bật rên ra tiếng. Bàn tay lập tức túm lấy gáy , đẩy mặt tới sát mặt mình, dùng trán cụng lên trán .
Lửa giận nơi đáy mắt phản chiếu lên mặt , "Tiểu tinh, em to gan đấy, dám cắn tôi à! Xem ra tôi phải trừng phạt em thích đáng, để xem lần sau em còn dám lớn lối như vậy nữa ?"
Trong hơi thở của đều mang theo nguy hiểm. Rất dễ nhận ra, lần này thực chọc giận rồi.
Nếu như vừa rồi còn có thể mềm lòng mà bỏ qua cho bây giờ hoàn toàn có chuyện đó nữa.
Mắt thấy cậu hai nhà họ Mộ từng bước tới gần, thậm chí Thiên Tình còn có thể nghe được tiếng bước chân của .
Thi Nam Sênh chụp mông nâng cao lên, rồi sau đó lại nhấn xuống. cũng dùng cơ thể mình phối hợp mạnh mẽ.
Mỗi lần đều đẩy bản thân đến chỗ sâu nhất, mỗi lần, đều dùng sức hơn lần trước....
Thiên Tình vẫn cố sức giãy dụa, nhưng đến cuối cùng, mỗi lần hai người va chạm, đều tựa như chạm tới linh hồn của , khiến cả người , đến cả lục phủ ngũ tạng cũng đều như bị thay đổi vị trí.
giãy dụa nổi nữa, sức lực toàn thân như bị mỗi lần va chạm của hút cạn, chỉ có thể mềm nhũn dựa vào đầu vai , mềm yếu, mặc được như ý.
***
Bóng người cao lớn của Mộ Trầm cứ quanh quẩn mãi bên ngoài xe, khi còn cách xe chừng hai mét, dừng lại nhìn quanh bốn phía lần nữa, sau đó mới thất vọng xoay người bỏ .
Ánh đèn chiếu lên bóng dáng đơn của .
Thiên Tình lúc này mới thở ra hơi, nhả môi dưới bị bản thân cắn đến trắng bệch ra.
Thi Nam Sênh vô cùng căm ghét dáng vẻ căng thẳng vừa rồi của , hừ lạnh tiếng, há miệng ngậm lấy miệng mút mạnh.
Bàn tay đặt người chuyển động qua từng tấc da thịt, bỏ qua nơi nào.
"Bây giờ ai mới là người đàn ông của em chưa hả?" Thi Nam Sênh thào bên tai .
Thiên Tình bị va chạm đến thần trí hỗn loạn, ôm cổ của , miệng lầm bầm gì!
Vẻ mặt kiều kia khiến Thi Nam Sênh càng khó kiềm chế được.
Nhưng cũng muốn buông tha dễ dàng như vậy.
Hơi dịch người ra khỏi cơ thể , cố chấp hỏi lần nữa, “Rốt cuộc biết em thuộc về ai chưa?”
Thiên Tình mơ mơ màng màng nhìn .
Động tác dừng lại bất ngờ của khiến hơi tỉnh táo lại chút.
Ngước lên đôi mắt ngân ngấn nước nhìn , "Vậy còn ? là người đàn ông của tôi sao? Bản thân thuộc về ai hả?"
ngờ bị Thiên Tình hỏi ngược lại mình như vậy, Thi Nam Sênh thoáng sửng sốt.
"Tiểu tinh, có phải em quá tham lam rồi chăng?" Dứt lời thúc sâu vào cơ thể .
Trong mắt dần dâng lên nỗi chua xót. Mình quá tham lam sao?
“Tôi hề tham...." Mắt ngập nước cúi đầu nhìn Thi Nam Sênh.
Thi Nam Sênh cảm thấy ngực oi oi ứ nghẹn, chưa kịp ổn định nghe tiếp: “Chưa bao giờ tôi có lòng tham.... Tôi cũng dám tham. Bởi vì tôi có tư cách để tham...." Giọng chuyện thỏ thẻ mềm mại, vẻ đáng đó như muốn chạm đến trái tim .
chợt dừng lại động tác, chỉ ngưng mắt nhìn chằm chằm.
"Từ khi nhận tiền từ bà Thi, trong lòng tôi cũng biết rất , chỉ là ông chủ của tôi, hay đúng hơn là…chủ nợ của tôi. Giữa chúng ta chỉ là vụ giao dịch, liên quan gì tới tình , lại càng liên quan đến hôn nhân...."
Rốt cuộc muốn cái gì? Thi Nam Sênh nhíu chặt lông mày. Cảm thấy Cảnh Thiên Tình như thế này khiến thấy đau lòng.
Cảm giác này rất kỳ lạ....
“Bây giờ tôi có thai, đứa bé là của , và chỉ có thể là của .... Tôi tham, tôi chưa từng nghĩ được kết hôn với , càng nghĩ tới chuyện làm vợ . Tôi chỉ mong có thể bình an sinh con ra...."
Ngừng lại chút, cúi đầu nhìn như muốn khắc sâu bóng hình vào trong mắt, ánh mắt càng lúc càng mờ mịt, "Thi tiên sinh, chỉ cần mở miệng tiếng thả tôi , tôi.... tuyệt đối bao giờ....ở lại…" xong câu đó, trái tim chợt đau nhói.
biết trả lời như thế nào, chỉ biết nếu rời xa , vẫn cảm thấy khó chịu lẫn đau lòng.
Nhưng họ vĩnh viễn phải là người cùng thế giới.
Sớm muộn cũng có ngày.... phải chia xa.
Bây giờ rất khó để thoát ra, sau này còn có thêm đứa bé nữa, có thể buông tay, rời bỏ người đàn ông này được sao?
Chỉ sợ bản thân càng lún càng sâu, cách nào thoát ra được.
Đến lúc đó Cảnh Thiên Tình mình, muốn nổi lòng tham cũng được....
Nghĩ đến tương lai cả hai phải chia lìa, cảm thấy nao lòng chịu được mà hít mũi.
nực cười.
ràng cả hai vui vẻ bên nhau biết bao nhiêu lần, mà lần nào cũng diễn ra trong nỗi đau xít lên lời, ngược lại càng lúc càng nhiều hơn....
"Em muốn rời xa tôi?" Giọng của Thi Nam Sênh vang lên bên tai . Dường như là nghiến răng.
Thiên Tình hoàn toàn hiểu được tâm tư phức tạp của . Tựa như giận, tựa như cam lòng, vừa tựa như.... nỡ. nỡ sao? Thiên Tình hơi run lên, cho rằng có lẽ tự mình quá đa tình rồi.
"Chúng ta vốn dĩ có tương lai. cũng biết.... sớm muộn gì tôi cũng phải rời mà, phải sao?" Vành mắt Thiên Tình ửng đỏ.
Thi Nam Sênh nhíu mày, đột nhiên ôm , gia tăng tốc độ mạnh mẽ đòi hỏi . cho có thêm cơ hội nào để mở miệng chuyện nữa....
***
Mộ Trầm lê từng bước chân trở lại sảnh tiệc. Dưới chân như đeo chì, mỗi bước vô cùng khó khăn.
Nếu sớm biết khi đuổi theo nhìn thấy cảnh ấy, nhất định nghe lời trai mình, tuyệt đối đuổi theo.
Cảnh tượng xe kia, chỉ liếc mắt nhìn thấy. Nhưng phải giả bộ như nhìn thấy gì, ngay cả chút thắc mắc cũng có.
Những gì diễn ra giữa họ giải thích ràng mối quan hệ của hai người rồi, cần phải mở miệng hỏi bất cứ chuyện gì nữa.
A....
còn tưởng rằng cuối cùng cũng tìm được khiến bản thân động lòng, nhưng ngờ đến muộn rồi....
***
biết trải qua bao lâu, rốt cuộc Thi Nam Sênh cũng ngừng lại.
Lúc này mới chịu buông Thiên Tình ra, thậm chí còn rút khăn giấy giúp lau sạch cơ thể.
Xong xuôi mới để cho Thiên Tình sửa quần áo ngay ngắn, rồi ngồi lại ghế phụ.
Trong buồng xe rộng mở, rất lâu rất lâu nhưng ai với ai câu nào, khí cũng theo đó đông cứng.
Mui xe vẫn mở cửa toang hoang.
Bên tai là tiếng gió vù vù.
Dù sang mùa Xuân nhưng vẫn còn se se lạnh.
Thiên Tình liếc mắt nhìn sang Thi Nam Sênh. Trông thấy gò má của bạnh ra, ánh đèn chiếu nghiêng xuống khiến vẻ mặt càng thêm lạnh lùng. Bàn tay siết chặt tay lái, sau đó buông ra rồi lại siết lại lần nữa, giống như đè nén cảm xúc mãnh liệt nào đó.
Thiên Tình nhìn hiểu, cũng đoán ra được suy nghĩ của . Chỉ mấp máy môi khẽ hỏi: "Vẫn chưa sao?"
Thi Nam Sênh vẫn im lặng có trả lời, thậm chí cả tầm mắt cũng chuyển, chỉ đắm chìm trong mạch suy nghĩ của mình.
Đây là lần thứ hai nàng này muốn rời xa mình.
Đáng lẽ mình nên cảm thấy vui mừng, để ấy rời mới phải.
Nhưng....Khốn ! cảm thấy vô cùng phiền não, trong lòng buồn bực, càng nghĩ càng thấy giận. Còn giận hơn lần trước khi nghe .
Rốt cuộc mình bị sao thế này? Cảm giác này khó chịu!
vô cùng khó chịu! Vô cùng căm ghét nó!
"Thi tiên sinh?" Thiên Tình khó hiểu tiếp tục gọi .
Lúc này Thi Nam Sênh mới phục hồi tinh thần, tay nắm chặt tay lái.
nhóc này, quả rất hiểu mối quan hệ với mình. Bảo gọi là ‘Nam’ nhưng chưa bao giờ nghe gọi, mở miệng ngậm miệng chỉ kiểu gọi khách sáo là ‘Thi tiên sinh’.
Điều đáng chính là, mình mới là người quên mất quan hệ ban đầu của cả hai là gì, mới có thể như bị ma quỷ ám mới cho phép tha đổi cách xưng hô như vậy.
"Về sau, cứ gọi tôi như vậy !" đột nhiên vậy. Rồi sau đó nhanh chóng khởi động xe phóng . Giọng bình thản như thể người vừa mới để thần trí hoang kia phải là vậy.
Thậm chí, còn thèm liếc mắt nhìn Thiên Tình cái nào như vậy.
Thiên Tình thoáng sửng sốt, đáy mắt mờ mịt khó hiểu. Tựa như hiểu ý muốn gì. Nhưng chỉ hơn mười giây sau, mới chợt hiểu ra.
Lần trước, bảo gọi là ‘Nam’. Bây giờ.... đổi ý rồi....
Quan hệ của họ trở lại là mối giao dịch như ban đầu.
Trong lòng bỗng dưng lên nỗi buồn vô cớ, nhưng Thiên Tình vẫn cố tỏ ra thoải mái như có gì, vén vén tóc mỉm cười : "Vâng. Tôi hiểu rồi. Mà nào giờ vẫn chưa từng thay đổi mà, phải sao?"
Shit! nghe lời chỉ càng khiến thêm nổi điên.
"Có phải rất muốn ra ?" Giọng điệu hỏi cũng lạnh lùng hơn.
"Đúng...." thào đáp.
phải muốn rời , mà là thể rời .
"Chờ đến khi sinh đứa bé ra, có thể !" lạnh nhạt . Nhưng ngược lại cảm thấy lồng ngực mình như bị thứ gì đè lên nặng nề rất khó chịu
Mà Thiên Tình ngồi ở ghế bên kia cũng im lặng lâu.
Cuối cùng, khẽ mỉm cười , "Được. Sau khi sinh đứa bé, tôi ra ...."
Chương 81: Nó con!
Cuối cùng, khẽ mỉm cười , "Được. Sau khi sinh đứa bé, tôi ra ...." Khi tay đặt lên bụng mình.
Đứa bé sau khi sinh ra, nếu chứng minh được nó là con , đương nhiên nó phải ở lại nhà họ Thi.
từng có ý nghĩ ích kỉ rằng mang đứa này theo. Đây là máu mủ của , bây giờ cảm thấy lưu luyến nó như vậy. Nếu sau này sinh nó ra, để nó lại cho , mình rời , chỉ sợ còn đau đớn hơn lóc da cắt thịt, rút gân .
Nhưng....
Nếu để đứa lại làm gì được đây? còn phải nỗ lực kiếm tiền chữa bệnh cho chị. Đứa bé theo nhất định chịu khổ. sao đành lòng được đây?
Ngược lại, theo Thi Nam Sênh, nó có được giáo dục tốt, có được cuộc sống tốt nhất. tin, người nhà họ Thi nhất định cho nó đầy đủ thương .
Nghĩ tới chuyện này, trong lòng chợt đau xót, nước mắt cũng chực trào.
Con à....Chỉ mong rằng khi con lớn, con trách mẹ quá vô dụng....
***
Suốt đường , hai người hề chuyện gì nữa.
Thi Nam Sênh chỉ chuyên tâm lái xe, tầm mắt nhìn thẳng con đường phía trước, chỉ có phần xương quai hàm như bạnh ra.
Thiên Tình cũng lời nào, chỉ yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Những hình ảnh của thành phố quen thuộc dần lướt qua trước mắt, trời chuyển sang độ Xuân, vạn vật đều vô cùng phấn chấn.
Nhưng hôm nay, trong mắt , tất cả đều vô cùng ảm đạm.
***
Bắt đầu từ ngày hôm đó, giữa Thiên Tình và Thi Nam Sênh dường như hình thành khoảng cách.
có mặt ở đó, tránh lân la bước tới.
Hai người dường như rất ít khi chuyện với nhau, cũng còn cơ hội được ngồi xe làm nữa. Buổi sáng, lúc Thiên Tình còn chưa thức giấc, lái xe rời . Đến tối, lúc Thiên Tình tan làm, vẫn ở còn trong phòng làm việc, nếu cũng là ra ngoài tiếp khách.
Tất cả, giống như trở về lúc ban đầu.
luôn về rất khuya.
Bọn họ dường như tránh mặt nhau.
Thiên Tình biết vì sao đột nhiên trở nên như vậy, giống như giận vậy.
Nhưng, ra như vậy cũng tốt. Ít ra phải lo sợ mình lún sâu nữa.
.... .... ....
Hôm nay....Là buổi trình diễn thời trang của bộ sưu tập mới.
Thi Nam Sênh đến đó từ sớm.
Người nhận phụ trách loạt trình diễn bộ sưu tập ‘Ác Quỷ’ cuối cùng định là Bạch Thiên Thiên.
Thiên Tình ngồi ăn cơm, bà Thi múc canh thịt bò cho .
"Thiên Tình, gần đây con với A Sênh lại cãi nhau đúng ?" Bà Thi hỏi.
"Dạ?" Thiên Tình sửng sốt, vội vàng lắc đầu, " có. Chúng con đâu có cãi nhau gì ạ?"
Bọn họ đâu phải người , chỉ là bớt chuyện với nhau, thấy mặt nhau mà thôi, những chuyện này cũng là chuyện bình thường!
"Đừng gạt bác. Đừng cho rằng bác già rồi nên cái gì cũng biết. ra chuyện của các con trong lòng bác đều biết, đều hiểu."
Thiên Tình mấp máy môi, " phải cãi nhau đâu ạ."
"Vậy rốt cuộc hai đứa làm sao?"
Thiên Tình cảm thấy mình cũng nên chuyện thẳng thắn với bà Thi.
Nghĩ như vậy, liền đặt chén canh xuốn, : "Bác Thi, con có chuyện muốn thương lượng với bác."
"Con ." Bà Thi cũng để đũa xuống nhìn Thiên Tình.
"Mấy ngày trước, con và Thi thương lượng, chờ sau khi con sinh đứa bé ra, con để đứa bé lại và rời ."
"Con trai bác thế nào?" Bà Thi nhìn Thiên Tình.
Thiên Tình miễn cưỡng cười, " Thi đồng ý. ấy cũng bảo con sinh đứa bé xong cứ ."
Sắc mặt bà Thi có vẻ nghiêm trọng, trả lời mà chỉ nhìn Thiên Tình hỏi, "Thiên Tình, con hãy thành cho bác biết, tình cảm của con với A Sênh bây giờ còn giống với trước kia ?"
Thiên Tình thoáng sửng sốt, lòng khẽ thắt lại khi đối mặt với ánh mắt dò xét của bà Thi.
Tình cảm của cho tới bây giờ chưa từng thay đổi, phải sao?
Nhiều năm qua, vẫn đều thầm lặng lẽ . Cho đến bây giờ cũng chỉ có mình !
"Vẫn giống như ngày xưa, chưa từng thay đổi." Thiên Tình kiên định .
Bà Thi lúc này mới hớn hở cười, "Nếu vậy bác đồng ý để con ."
"Bác Thi, chờ sau khi con sinh đứa bé này ra, xin bác hãy để con ! Con có cuộc sống của mình, sau này cũng có con đường thuộc về mình."
"Thiên Tình, nếu như con muốn ở bên A Sênh, bác nhất định bắt nó cưới con. Khoan hãy đến việc đứa bé thể có mái gia đình hoàn chỉnh, chỉ mỗi việc con sinh cốt nhục cho nhà họ Thi, về tình về lý, cũng nên cho con thân phận đàng hoàng."
Thiên Tình lắc đầu, “Con cần danh phận gì cả. Con tình nguyện sinh đứa bé này ra. Thi còn có ấy thích, cũng có cuộc sống của riêng mình. Hai người bọn con phải người cũng thế giới, cho dù có miễn cưỡng ở bên nhau, tương lai cũng có hạnh phúc."
sớm nhận ra. Khoảng cách giữa và người đàn ông ấy chỉ là đoạn ngắn bình thường.
Bà Thi thở dài chân thành : "Thiên Tình, con có biết tại sao đến bây giờ bác vẫn chưa đề cập đến chuyện kết hôn của hai con ? Nếu bác chỉ dùng chút thủ đoạn, A Sênh thể nghe lời bác. Con cũng biết nó rất hiếu thảo, rất ít khi làm trái lời bác."
"! Bác Thi, bác đừng làm vậy!" Thiên Tình vội vàng xua tay.
Bà Thi vội vàng trấn an , "Con yên tâm, nếu bác muốn làm vậy cần đợi tới bây giờ. Con bác, bác là người hiểu nhất. Bác càng ép buộc, nó lại càng đổ hết tức giận lên con. Nhưng có điều này con biết...."
Bà Thi dừng chút, nghiêm nghị nhìn Thiên Tình, "A Sênh nó con rồi!"
Thiên Tình giật mình, mở to mắt nhìn bà Thi, cảm thấy lời bà vừa như trong truyện cổ tích vậy. Hơn nữa, nhân vật chính trong truyện cổ tích kia lại chính là mình....
hơi cúi đầu, vẫn gì, bà Thi lại mỉm cười , "Đừng cho là bác đùa con. Bác là người từng trải, chuyện gì bác cũng đều biết hết. Cả hai đứa tụi con đều là người trong cuộc nên u mê . Cho nên bác vội ép hai con kết hôn cũng là vì muốn chờ A Sênh tự mình phát ra tình cảm của nó. Nếu như chờ đến khi đứa bé được sinh ra, A Sênh vẫn chưa thông suốt, đến lúc đó con muốn rời bác níu giữ nữa. Được ?"
Thiên Tình nhìn dáng vẻ nghiêm túc của bà Thi, cuối cùng, gật đầu. Trong lòng cũng vô cùng rối loạn.
mình như lời bác Thi sao?
Sao có thể được chứ?
luôn bắt nạt mình, chán ghét mình, thậm chí là căm hận mình....
Dù sao mình cũng là người phá hỏng hôn lễ của và Bạch Thiên Thiên.
.... .... ....
Suốt đường tới buổi trình diễn thời trang, trong đầu Thiên Tình đều chỉ nghĩ đến những vấn đề này.
Càng nghĩ càng loạn, cuối cùng quyết định nghĩ tới nữa, tập trung tới địa điểm trình diễn. Đây là buổi trình diễn rất quan trọng của công ty. là nhân viên phụ trách tiếp đón phóng viên.
Lúc Thiên Tình đến nơi, cả hội trường chật cứng nhân viên.
Tất cả mọi người ai bận việc nấy.
ràng cảnh cáo mình được để ý đến người kia nữa, nhưng Thiên Tình vẫn theo bản năng tìm kiếm bóng dáng quen thuộc.
Nhưng tìm thấy. Xem ra vẫn chưa tới....
Ôi trời, giờ là lúc nào rồi sao vẫn còn bận tâm đến ? phải quyết định là sau khi kết thúc mọi chuyện mình rời sao, bây giờ phải nhanh chóng thoát ra mới đúng chứ!
Cảnh Thiên Tình, mày đúng kẻ vô dụng!
Thầm mắng mình câu, vội vã bắt tay vào làm việc, lúc danh sách phóng viên được chuyển tới, các người mẫu đến phía sau khán đài, trang phục cũng được đưa tới.
Thiên Tình cúi đầu nhìn đồng hồ, năm phút nữa phóng viên tới.
Emily ngừng nhìn ra ngoài, "Sao Bạch Thiên Thiên còn chưa tới? Minh tinh nổi tiếng đúng là có khác, nghe là đích thân tổng giám đốc tự mình đón. Bây giờ còn chụp ảnh ở studio, cũng biết có đến kịp giờ nữa."
Khó trách trong buổi trình diễn quan trọng như vậy mà vẫn chưa tới. ra là....
Cảm giác mất mát khỏi dâng lên trong lòng .
buộc bản thân được để ý nữa, cúi đầu chuyên tâm làm việc của mình, cười : " sao đâu. ấy là át chủ bài. Bây giờ tới cũng vẫn kịp."
"Ừ. Thiên Tình, ký giả đến rồi, tôi chuẩn bị ký tên đây. ra mời khách vào bàn." Emily với .
"Được. Tôi ngay."
Thiên Tình và Emily chuẩn bị ra ngoài, chợt nghe thấy những tiếng hỗn loạn phía sau khán đài.
"Nguy rồi nguy rồi! Tiêu rồi!"
"Xảy ra chuyện gì thế nhỉ?" Thiên Tình và Emily liếc mắt nhìn nhau.
“Tôi ra phía sau khán đài xem thế nào, dẫn ký giả vào hội trường nha." Thiên Tình .
Emily gật đầu, "Ừ. Lạy trời đừng xảy ra chuyện gì, nếu chúng ta cũng xong đời luôn."
Buổi trình diễn lần này vô cùng quan trọng.
Thiên Tình dám chậm trễ, vội vàng chạy đến phía sau khán đài.
Quả nhiên....
Phía sau khán đài vô cùng hỗn loạn. Cả người mẫu lẫn nhân viên đều câm như hến đứng sững ở đó.
Nhà thiết kế như phát điên, "Chuyện này là thế nào đây? Muốn tất cả mọi cố gắng như kiếm củi ba năm thiêu rụi trong giờ đúng ?"
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Thiên Tình giọng hỏi đồng nghiệp.
"Nghe người chịu trách nhiệm mặc bộ Thiên Sứ, Lộ Lộ vừa bị tai nạn giao thông. Lúc này thể tới trình diễn được."
"Cái gì?" Đây là tin xấu!
"Mike, ở đây còn rất nhiều người mẫu, tôi nghĩ hay tạm thời tìm người nào đó thế vào ...." Có người giọng đề nghị.
Nhà thiết kế tên Mike vung tay gạt giá áo đổ xuống đất cái ‘rầm’, " cho rằng ai cũng có thể mặc bộ đồ nà của tôi hay sao? cho tôi biết, trong đám người mẫu ở đây, ai có thể thể được nổi bật của bộ trang phục này của tôi đây?"
Sau khi mọi người quay mặt nhìn nhau, người nào dám trả lời.
Tầm mắt Mike lườm lườm đảo quanh đám người trước mặt vòng, đột nhiên ta dừng lại, ánh mắt cũng lóe lên tia sáng.
", đó! Bước ra đây!" Ngón tay ta chỉ vào trung.
Thiên Tình kinh ngạc kình mắt lại nhìn ta.
Mọi người cũng đều nhìn sang Thiên Tình.
"Gọi tôi sao?" đưa tay chỉ mình.
"Đúng, chính là . bước lên trước để tôi nhìn xem."
Chương 82: Xinh đẹp và hấp dẫn
"Đúng, chính là . bước lên trước để tôi nhìn xem."
Nhà thiết kế lặp lại lần nữa.
Thiên Tình khó hiểu từ phía sau lên trước những ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người.
Ánh mắt nhà thiết kế như tia X-quang chiếu lên khắp người .
tính là cao gầy, nhưng vóc dáng cũng xem như cân đối. Ngực đầy eo thon, chỉ có khuyết điểm duy nhất là bụng hơi to hơn bình thường, nhưng cũng may nhìn kỹ mới thấy .
Hơn nữa bộ trang phục này được thiết kế theo kiểu rộng thoải mái. Cho nên, dù bụng ta có nhô lên chút cũng ảnh hưởng gì. Điểm quan trọng nhất chính là khuôn mặt thanh tú kia.
Hoàn toàn thoa miếng phấn nào, nhưng da rất trắng mịn, nhìn tổng thể có vẻ sạch và có cảm giác tươi mái thoải mái vô cùng.
Sống mũi thon cao thẳng, đặt biệt là đôi mắt cong cong như vầng trăng lưỡi liềm kia, khiến ta toát lên vẻ trong trắng ngây thơ.
Dưới mắt còn có nốt ruồi lệ, cái này hoàn toàn có thể phối hợp với nốt ruồi lệ của Bạch Thiên Thiên.
Hai người các quả thực là trời sinh để hợp tác với nhau.
"Tốt quá rồi! chính là cứu tinh của mọi người đấy!" Nhà thiết kế vỗ tay cái bốp.
"Hả?" Bỗng dưng bị đặt lên vai trách nhiệm nặng nề, Thiên Tình hơi ngỡ ngàng. Mấy giây sau liền vội vã xua tay, “Tôi làm được. Tôi phải người mẫu, nếu cứ như vậy mà liều lĩnh lên sân khấu, Thi tổng nhất định rất giận dữ."
Đến lúc đó phải là tất cả mọi người đều cùng gặp nạn sao.
muốn làm liên lụy đến những người khác.
"! Tôi tự tin với con mắt của mình. Tôi khẳng định ở đây ai hợp với bộ trang phục này hơn . Cho dù là Thi tổng, khi nhìn thấy cũng đồng ý!" Mike rất chắc chắn.
"Nhưng tôi phải người mẫu, , thậm chí từ trước đến nay tôi chưa từng tham dự cuộc thi tuyển nào." sợ mình làm được, làm cho cả buổi trình diễn trở thành kiếm củi ba năm thiêu giờ.
"Cái này quan trọng. Buổi trình diễn quan trọng ở phong cách và linh hồn của trang phục, tôi tin hoàn toàn có thể thể hết được khí chất và linh hồn của bộ váy này!"
sao? Thiên Tình cũng dám chắc chắn.
Nhưng....
thể , lời của nhà thiết kế khiến động lòng.
Chuyện đến nước này, cho phép mình sợ hãi luống cuống.
"Thiên Tình, xin đó, lên !" Đồng nghiệp cũng khuyên .
"Nếu chịu, chúng ta thực toi mạng đó."
"Đúng đó. cũng biết buổi trình diễn này quan trọng thế nào mà, nếu thành công, Thi tổng chắc chắn đuổi việc hết chúng ta."
....
câu tôi câu, tất cả mọi người đặt hết hy vọng vào Thiên Tình.
Cuối cùng Thiên Tình đành gật đầu cười , "Được. Vậy tôi thử xem. Tôi cố gắng hết sức để cho mọi người thất vọng."
Nghe thấy đồng ý, mọi người lúc này mới thở ra hơi, biết là người nào dẫn đầu vỗ tay.
Thiên Tình e thẹn cười cười.
Mike lập tức gọi trợ lý tới, "Tiểu Trần, tới đây. Lấy số đo cho này. Đúng rồi, tên gì?"
“Tôi họ Cảnh, tên Thiên Tình." Thiên Tình vội vàng trả lời.
"Ồ." Mike đáp rồi phất tay gọi người, "Nhanh lên, sửa trang phục lại chút, chuẩn bị giày thủy tinh. Bên kia, dây cáp và thang cũng mau chuẩn bị! Nhà tạo mẫu tóc, tới đây làm tóc cho Thiên Tình. Thợ trang điểm đâu cũng mau tới đây trang điểm ."
Phía sau khán đài lập tức trở nên vô cùng bận rộn.
Thiên Tình cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Xem ra buổi trình diễn lát nữa đây rất long trọng.
" Cảnh, mời giơ tay lên."
vội vàng giơ tay lên.
"Làm phiền quay mặt sang bên này chút."
đều nhất nhất làm theo.
Tất cả lại bắt đầu dần dần vào quỹ đạo, mọi người lúc này mới cảm thấy nhõm rất nhiều.
.... .... .... ....
"Bạch Thiên Thiên vẫn chưa tới sao?"
Gần tới giờ bắt đầu, Mike kiểm tra lại nhân số.
"Vừa rồi liên lạc, ấy cùng tổng giám đốc đường tới đây."
"Ok! Vậy mọi người chú ý, bộ sưu tập ‘Thiên Sứ’ lên sân khấu trước. Nào, Amanda, nhóm các người bắt đầu ra trước...." Mike chỉ huy, mọi người trang phục chỉnh tề chuẩn bị bước lên sân khấu.
Thiên Tình ngồi ở sau khán đài, có thể nhìn thấy được toàn bộ đèn bên dưới đều bị tắt hết, chỉ để lại mấy bóng đèn sân khấu.
"Xong chưa?" Mike tới hỏi.
"Ok rồi!" Thợ trang điểm thu tay, nhìn khuôn mặt xinh xắn của Thiên Tình, giống như thưởng thức kiệt tác, "Rất tuyệt."
Ánh mắt Mike cũng đầy vẻ kinh ngạc, nheo lại mắt, “Tôi thấy rất quen, trước đây tôi từng gặp chưa?"
Nghe như vậy, Thiên Tình vội rũ mắt xuống.
Nếu như người hay đọc báo, lại có trí nhớ tốt, có lẽ nhớ ra từng lên mặt báo cùng với Thi Nam Sênh.
Vì muốn gây thêm phiền phức cho , nên muốn có người nhận ra mình.
Cũng may....
Bây giờ có nhiều thời gian để cho Mike suy nghĩ nhiều đến chuyện này.
"Thôi bỏ , dù sao cũng chỉ cần khi gương mặt này ra đủ khiến cho người ta thấy thích thú là được rồi! Mau lên, hóa trang xong rồi mau qua kia mặc váy vào. cần mặc nội y!"
Hả....?
Vải tơ tằm màu trắng, vô cùng mềm mại, mỏng manh, giống như lưới vậy, nếu mặc nội y sao che được.
Nhưng....Giờ phút này có thời gian để do dự.
nghe lời, lập tức đến phòng thay quần áo để thay.
***
Trong hội trường buổi trình diễn thời trang đầy đủ khách quý, minh tinh có, kí giả cũng có, còn có cả các nhà thiết kế có tên tuổi, tất cả đều ngồi ở hàng ghế đầu, chuyên chú nhìn lên sân khấu.
Lúc Thi Nam Sênh và Bạch Thiên Thiên cùng nhau vào, ngừng vang lên những tiếng thét chói tai, cùng với đó là vô số ánh đèn flash lóe sáng.
Nhưng vào đúng lúc này....
Hàng loạt bộ sưu tập ‘Thiên Sứ’ bước ra sân khấu.
Thi Nam Sênh hơi cúi đầu vào tai Bạch Thiên Thiên, bảo ra phía sau sân khấu trước.
Lời còn chưa xong, hai người đều bị bóng người được dây cáp chậm rãi thả xuống sân khấu làm cho ngây người.
Người mẫu trong bộ trang phục ‘Thiên Sứ’, người phủ kín thứ ánh sáng lấp lánh, từ cao từ từ hạ xuống.
đeo bất kì loại trang sức gì, đầu chỉ có duy nhất chiếc vòng kim cương làm nổi bật thánh thiện của chiếc váy lụa mặc.
Làn váy nhàng bay lượn trong trung, giống như đám mây trắng lênh đênh trôi nổi.
Cùng với nụ cười ngây thơ bên khóe môi, cùng với nét mặt mang chút gì đó như sợ hãi, tựa như ‘Thiên Sứ’ trời lạc xuống trần gian vậy.
Khiến người ta chỉ cần liếc mắt nhìn thôi sao dời được nữa.
Đúng như Mike , ai có thể hợp với chiếc váy này hơn .
Bạch Thiên Thiên và Thi Nam Sênh nhìn kỹ khuôn mặt kia và cả dáng người đó.
Đưa mắt nhìn quanh, rồi nhìn ánh mắt của Thi Nam Sênh, thấy ánh mắt bị hình ảnh kia của Thiên Tình hấp dẫn, sắc mặt của Bạch Thiên Thiên chợt biến đổi.
"Sao lại là Thiên Tình? phải là người mẫu Lộ Lộ sao?"
Thi Nam Sênh nhíu chặt lông mày.
này, dường như quên mất việc mình là phụ nữ có thai rồi sao? Dám ngồi cao như vậy!
Hơn nữa, càng khốn kiếp hơn nữa là, chẳng lẽ ta biết bộ váy kia mỏng thế nào, lộ liễu ra sao ư?
ngờ dám mặc bộ vá này, còn dám đóng thế người mẫu!
"A Sênh?" Bạch Thiên Thiên thấy trả lời, vội đẩy . Trong lòng biết có cảm giác gì.
Lúc này Thi Nam Sênh mới định thần lại, nặng nề liếc nhìn biểu diễn sân khấu, rồi sau đó xoay người sóng vai cùng Bạch Thiên Thiên, "Chúng ta vào hậu trường sân khấu."
"Vâng." Bạch Thiên Thiên chuyển mắt nhìn lại Thiên Tình.
Thấy tầm mắt vừa đúng đảo qua hai người. ta khẽ mỉm cười, tự nhiên nắm lấy tay Thi Nam Sênh.
Thi Nam Sênh vẫn để im rút tay lại.
.... .... ....
sân khấu.
Thiên Tình vừa đưa mắt nhìn quanh nhận ra hai người bọn họ.
Nhìn bọn họ tay nắm tay, dáng vẻ thân mật rời , trong lòng Thiên Tình khỏi cảm thấy chua xót.
Có điều, lúc này sân khấu, được phép phân tâm.
Cho nên.... vẫn tươi cười, tự tin hoàn thành phần trình diễn của mình.
.... .... ....
Bạch Thiên Thiên vừa đến, lại lần nữa khiến mọi người phía sau sân khấu trở nên bận rộn.
Tuy rằng Thi Nam Sênh vào phía sau hậu trường, nhưng tầm mắt vẫn nhìn chằm chằm lên sân khấu nơi Thiên Tình biểu diễn.
Chết tiệt!
Cái tên da trắng kia rốt cuộc nhìn chỗ nào của vậy?
Còn cái lão già người Nhây kia, lão nhìn ngực sao?
Còn gã diễn viên kia nữa, chưa nhìn thấy phụ nữ bao giờ à?
"Thi tổng, tạm thời mà lần trình diễn này coi như vô cùng hoàn mỹ rồi!" Mike cũng say mê nhìn lên sân khấu.
Quả phải hoan hô quyết định sáng suốt kia của mình.
Thi Nam Sênh quay mặt lại, "Lộ Lộ đâu? Tại sao đột nhiên đổi người."
"Đừng nữa, xui xẻo chết được!" Mike khoanh tay trước ngực, phất phất tay, "Con nhóc chết tiệt đó, lúc nào bị tai nạn bị, lại đúng thời điểm quan trọng nhất bị tai nạn. Cũng may mà có Thiên Tình. ấy quả là ân nhân cứu mạng chúng ta, vừa mới lên sân khấu hạ gục tất cả! là hú hồn phen."
Thi Nam Sênh lại nhìn lên sân khấu lần nữa.
Quả đúng như từng tưởng tượng ra, rất hợp với chiếc váy này.
"Mike." Bạch Thiên Thiên sau khi trang điểm, thay trang phục xong liền tới.
ta cũng vô cùng xinh đẹp khiến người ta thể dời mắt.
Nếu Thiên Tình là vẻ đẹp thanh thuần nhiễm khói bụi trần gian, vẻ đẹp của là hoang dã lay động lòng người, giống như con mèo , ngừng dụ dỗ người khác đến chinh phục, chiếm lấy.
Vẻ đẹp này, đối với đàn ông, chắc chắn là rất hấp dẫn chết người.
Mike nhịn được mà chắp tay trước ngực tấm tắc khen, "Đẹp quá! Trời ơi, thể tưởng tượng được, ném hai trái bom này ra gây chấn động đến mức nào nha."
Bạch Thiên Thiên đương nhiên vô cùng tự mãn với lời khen này, làm như vô tình liếc nhìn sang Thi Nam Sênh, nhưng rất nhanh bày ra vẻ mặt vô hại hỏi Mike, "Vậy xem là tôi đẹp hơn hay Thiên Tình đẹp hơn?"
"Ai da, hỏi cái này đúng là làm khó tôi rồi. Hai người các mỗi người vẻ… Thi tổng, xem ai đẹp hơn?"
Mike dám đắc tội với Bạch Thiên Thiên vì vậy rất tự nhiên đẩy quả bóng này sang cho Thi Nam Sênh.
Thi Nam Sênh thấy Thiên Tình từ sân khấu xuống phía sau hậu trường.
mím môi nhìn Bạch Thiên Thiên trả lời: "Đương nhiên là Thiên Thiên của cậu xinh đẹp hơn. Từ xưa đến nay, giữa ‘Thiên Sứ’ và ‘Ác Quỷ’, ‘Ác Quỷ’ lúc nào cũng hấp dẫn người ta hơn mà."
" sao?" Bạch Thiên Thiên cười rạng rỡ, "Nhưng em cảm thấy Thiên Tình mặc bộ váy kia cũng rất đẹp! Chờ sau khi các tung nó ra thị trường, bô đầu tiên phải dành cho em trước đấy."
Last edited by a moderator: 14/6/15