1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng giám đốc, xin tha tôi! - Đoan Mộc Ngâm Ngâm (Full+ eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 72: Xem vở kịch hay

      Thi Nam Sênh tự rót cà phê cho mình, liếc mắt nhìn nhàn nhạt : "Ra ngoài hóng mát chút. Em chuyện điện thoại với ai, mà sao phải trốn đến phòng uống nước để ?"

      "Bạn tôi." Thiên Tình trả lời, " cũng từng gặp rồi."

      "Ồ." Hai người chỉ là thuận miệng trò chuyện.

      "Có chuyện này….Chiều nay tôi về nhà cùng với được."

      Thi Nam Sênh quay mặt lại, liếc cái, "Làm gì?"

      “Bạn tôi tổ chức sinh nhật, mời tôi tới dự tiệc. Vì vậy, chắc rất muộn mới về nhà." Thiên Tình theo phản ứng tự nhiên mà che giấu chuyện tới dự sinh nhật Mộ Trầm .

      Dường như rất nhạy cảm với Trầm . Lần nào đến Trầm cũng khiến tức giận. Có lẽ, thích mình có quan hệ gì với bạn bè của .

      "Ừ, vừa hay tối nay tôi cũng có chút chuyện, thể về nhà sớm được."

      Thi Nam Sênh chú ý tới chột dạ của Thiên Tình, chỉ nhìn , " được uống rượu đó!"

      "Vâng, tôi biết rồi." Thiên Tình cười đồng ý.

      Thi Nam Sênh ra ngoài trước, Thiên Tình nhìn theo tấm lưng mà cười ngô nghê. Trong lòng dâng lên cảm giác ngọt ngào....

      …..

      "Cảnh Thiên Tình, mang những thứ này xuống dưới lầu đưa cho quản lý hạng mục ." Vương Chính Cương gọi Thiên Tình, đặt xấp tài liệu to đùng tới trước mặt Thiên Tình.

      Thiên Tình ôm xấp tài liệu lên ra chỗ thang máy.

      Xấp tài liệu nặng chịch, ít nhất cũng mấy chục cân, xếp chồng lên nhau cao nghệu che khuất cả gương mặt .

      “Vương Chính Cương đúng là người hẹp hòi, chuyên bắt nạt người mới!"

      "Đúng đó! Nếu phải có chút thực lực, chỉ sợ sớm bị đá văng khỏi nơi này rồi!"

      Các đồng nghiệp bàn tán xôn xao, nhưng chẳng có ai đến giúp Thiên Tình cả.

      thực cũng mong có người đến giúp đỡ mình, nhưng đây là bổn phận trong công việc của , hơn nữa những công việc vất vả hơn cũng từng làm, cho nên thế này cũng coi là gì.

      đặt tài liệu xuống đất, nhấn thang máy xuống.

      Tới bộ phận hạng mục, họ lại giao cho xấp tài liệu lớn ôm về, lúc ôm trở về, sắc mặt tái nhợt, thở nổi.

      Vừa đúng lúc này Thi Nam Sênh tới. Tuy khuôn mặt bị chồng tài liệu vừa to vừa cao kia che lại, nhưng dáng người kia chỉ liếc mắt cái nhận ra là Cảnh Thiên Tình.

      Khốn ! Có thấy phụ nữ có thai nào lại mang vác nặng như thế kia chứ?

      "Cảnh Thiên Tình, mau đặt đống tài liệu tay xuống cho tôi!" Hai hàng lông mày của như muốn dính lại vào nhau.

      Hả?

      Thiên Tình nghiêng mặt, nhìn về phía tiếng của Thi Nam Sênh. Thấy sắc mặt vô cùng khó coi.

      "Đặt tài liệu xuống! Tới phòng làm việc của tôi!"

      "Đợi chút....Quản lý Vương ...." thở gấp , định ôm tài liệu vào phòng làm việc của Vương Chính Cương.

      "Để xuống đây! Vương Chính Cương tự tới lấy!" Thi Nam Sênh gõ gõ lên mặt bàn.

      Thiên Tình kỳ quái nhìn , thấy sắc mặt tốt lắm, liền ngoan ngoãn đặt chồng tài liệu tay xuống.

      "Theo tôi vào đây, tôi có chuyện tìm ." Thi Nam Sênh ra lệnh cho .

      "Vâng." Thiên Tình để chồng tài liệu xuống rồi thở phào hơi, vỗ vỗ ngực, ổn định lại nhịp thở mới vào theo Thi Nam Sênh.

      .... .... ....

      Sau cánh cửa bị đóng lại. Căn phòng làm việc rộng như vậy mà chỉ có Thi Nam Sênh và .

      "Thi tổng, có chuyện gì cần tôi làm sao?" Thiên Tình hỏi.

      Mặt Thi Nam Sênh đen lại, kéo đến chỗ ghế sofa ấn ngồi xuống.

      kinh ngạc giương mắt nhìn, sau đó bị tức giận giữ chặt cằm để mặt đối diện với mình, "Cái đồ ngu ngốc này, rốt cuộc có biết mình là phụ nữ mang thai đấy?"

      “Tôi đương nhiên biết." Thiên Tình gật đầu. tức giận sao?

      "Biết sao còn mang cả đống tài liệu nặng như vậy?" Thi Nam Sênh tức giận trừng .

      "Đây là việc quản lý Vương bảo tôi làm." Thiên Tình rất uất ức.

      Thi Nam Sênh điểm tay lên trán , " có phải đồ ngốc vậy hả? Đống tài liệu đó, đến cả đàn ông mang cũng còn phải cố hết sức, thân con như , lại còn mang thai nữa, miệng đâu biết từ chối hay sao?"

      Thiên Tình mím môi : "Nhưng đây là việc tôi phải làm, tôi từ chối thế nào được?"

      "Vương Chính Cương luôn thích bắt nạt người mới lại còn ngu ngốc như đó!"

      "Nhưng đó phải là người được coi trọng sao? Tuy ta mấy thân thiện với nhân viên, còn luôn bắt nạt người mới. Mặc dù vì để hoàn thành công việc nhiệm vụ có thể đuổi việc người mới, cũng vẫn ủy thác những công việc quan trọng cho ta đấy thôi?"

      Thiên Tình nghĩ đến chuyện lần trước lại cảm thấy tức giận thôi, ngẩng mặt đôi co với .

      "Xem ra vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện này đúng ?"

      "Đúng là có chút." Thiên Tình thành . Lại chành chành cái miệng trong họng: " ta cũng như nhau thôi!" Đều thích ức hiếp , cũng chẳng bao giờ biết thương tiếc cho nhân viên! Đúng là cá mè lứa!

      " vừa gì?" Mặt Thi Nam Sênh đen lại.

      " gì cả."

      " tôi giống ta? Tôi giống cái hạng người đó á?" Thi Nam Sênh giận đến đưa hết lên hai tay nắm chặt cằm Thiên Tình, tức tối nhìn chằm chằm.

      tính dạy dỗ cho trận lúc này cửa bỗng vang lên tiếng gõ.

      "Ai?" Thi Nam Sênh quay đầu lại hỏi.

      "Tổng giám đốc, là tôi." Tiếng Trần Lâm vang lên bên ngoài cửa.

      Thiên Tình liếc nhìn Thi Nam Sênh rồi vội vàng đứng dậy, đàng hoàng ngay ngắn đứng sang bên.

      Dáng vẻ cẩn trọng này của khiến Thi Nam Sênh cảm thấy buồn cười.

      “Thi tổng, tôi xin phép ra ngoài.” nói xong cũng tính .

      Thi Nam Sênh lại vươn tay tới nắm giữ ̉ tay .

      Trần Lâm vừa đúng lúc này đẩy cửa vào. Thiên Tình hoảng hồn mặt đỏ lựng vội vàng rút tay về.

      Thiên Tình cúi đầu xuống, coi như chưa nhìn thấy gì hết.

      “Thi tổng, rắn đã xuất động rồi, bây giờ giải quyết sao ạ?”

      “Xem ra, cuối cùng ta cũng nén được tức giận rồi.” Thi Nam Sênh từ ghế sofa đứng dậy, quay đầu lại nhìn Thiên Tình “Ngồi xuống.”

      “Hả?” Thiên Tình hoàn toàn biết chuyện gì. Cái gì gọi là rắn xuất động?

      “Sẽ cho xem một vở kịch hay. Ngồi !” Thi Nam Sênh nói.

      Thiên Tình hoài nghi ngồi xuống.

      Thi Nam Sênh vòng qua trước bàn làm việc, lấy lại dáng vẻ nghiêm nghị, phân phó Trần Lâm, “ gọi Vương Chính Cương vào cho tôi.”

      “Dạ.” Trần Lâm lập tức cúi đầu ra ngoài.

      Thiên Tình ngạc nhiên nhìn Nam Sênh, nhưng Thi Nam Sênh đã cúi đầu mở laptop, như tìm kiếm tài liệu gì đó. Đôi mắt khẽ nheo lại kia xẹt qua tia sắc bén.

      Thiên Tình cảm thấy dáng vẻ này của Thi Nam Sênh rất giống loài Báo hoang sa mạc, bất cứ lúc nào cũng có thể tấn công, chực chờ tóm họng kẻ thù.

      Kẻ thù?

      Vương Chính Cương là người được coi trọng như vậy, sao có thể là kẻ thù được?

      Thiên Tình suy nghĩ thì cửa vang lên tiếng gõ.

      Trần Lâm đẩy cửa vào, Vương Chính Cương ngay sau ta.

      “Thi tổng, tìm tôi?” ta vẫn tỏ ra rất bàng quan.

      Thi Nam Sênh đứng dậy, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm Vương Chính Cương, “Tôi vừa mới điều tra ra được tư liệu của hạng mục thiết kế mới nhất của công ty chúng ta bị tiếc lộ ra ngoài. Hơn nữa, còn là cho công ty Liên thị, đối thủ lớn nhất của chúng ta. Cho nên bây giờ chúng ta cần phải làm lại bản thảo thiết kế mới, hạng mục lần này thể để lỡ.”

      “Sao lại xảy ra chuyện này được chứ?” Vương Chính Cương tỏ ra rất lo lắng.

      Thiên Tình cũng kinh ngạc nhổm người dậy. Tài liệu mật của công ty bị nhân viên tiết lộ chính là chuyện bê bối. Hơn nữa hạng mục lần này còn vô cùng quan trọng!

      “Tôi cũng muốn hỏi , sao lại xảy ra chuyện như vậy?” Thi Nam Sênh nhìn xoáy vào Vương Chính Cương.

      Rồi sau đó khoanh tay trước ngực nói, “Quản lý Vương, tài liệu đó là tôi tự tay giao cho , còn dặn dò rất cẩn thận phải giữ tài liệu cơ mật ấy cho tôi. Ngay cả Trần Lâm cũng chưa từng được biết, tôi thật sự rất muốn biết tại sao tài liệu ấy lại có thể truyền ra ngoài được.”

      Bị ánh mắt sắc bén như chim bắn tới, Vương Chính Cương liền biến sắc mặt nhìn Thi Nam Sênh, “Thi tổng nghi ngờ tôi? Tôi làm việc ở công ty nhiều năm như vậy, công trạng, thành tích ra sao mọi người biết! Sao tôi có thể làm chuyện vô sỉ bán đứng công ty như vậy được?”

      Mặt Thiên Tình lộ vẻ lo lắng.

      “Quản lý Vương, đừng vội kích động.” Người mở miệng nói là Trần Lâm.

      “Tổng giám đốc hoài nghi cũng là có lý do. Tài liệu này là do tổng giám đốc trực tiếp đưa cho , cũng chỉ có hai người biết nội dung.”

      Vương Chính Cương suy nghĩ một chút, “, còn có người nữa từng xem qua.”

      Thi Nam Sênh cùng Trần Lâm liếc nhìn nhau, mới nhàn nhạt hỏi: “Còn có ai nhìn thấy nữa?”

      “Trần Diễm Phân!” Vương Chính Cương gật đầu chắc chắn, “Hôm ấy tôi có khá nhiều việc nên đã nhờ Trần Diễm Phân photocopy giúp! Tổng giám đốc, nhất ̣nh là ta làm. Gia ̀nh ta mới xảy ra chuyện, chồng ta đánh bạc thua rất nhiều tiền, nhất ̣nh là muốn nhân cơ hội này kiếm chút lợi nhuận từ Liên thị.”

      Thi Nam Sênh khẽ liếc ta một cái, rồi lệnh cho Trần Lâm, “Gọi Trần Diễm Phân tới đây.”

      cần!” Trần Lâm còn chưa , Thiên Tình chợt lên tiếng.

      Tất cả mọi người hoài nghi nhìn , chậm rãi trước mặt bọn họ, nhìn thẳng Thi Nam Sênh, “Hôm đó đáng lẽ người photocopy là chị Diễm Phân, nhưng chị ấy bận quá nên đã nhờ tôi.”

      Chân mày Thi Nam Sênh nhíu lại, nhìn Thiên Tình hề chớp mắt.

      “Như vậy, nói cách khác, nội dung trong đó cũng đã đọc hết?” hỏi.

      Thiên Tình thành thực trả lời: “Lúc tôi sao chép quả thực có nhìn qua, nhưng khi phát hiện ra tài liệu cơ mật của công ty thì dám xem tiếp nữa, sao chép xong liền cất tài liệu vào và nộp lại cho quản lý Vương.”

      “Nhất ̣nh là ta! Thi tổng, nhất ̣nh là Cảnh Thiên Tình! Nghe nói hoàn cảnh gia ̀nh ta tốt, nhất ̣nh là do ta bán tin cho Liên thị!” Vương Chính Cương lại lập tức hô lên.

      Thiên Tình nhịn được cau mày nhìn thẳng Thi Nam Sênh, “Tôi làm!” Dáng vẻ kia như muốn nói, người tin cũng sao, chỉ cần tin là đủ.

      Ánh mắt Thi Nam Sênh lạnh xuống, “Hai người lấy máy tính vào đây cho tôi! Quản lý Vương, cậu mang cả máy tính cá nhân và của công ty vào luôn.”

      Vương Chính Cương do dự, lập tức quay người .

      Thiên Tình vẫn ́ chấp nhìn Thi Nam Sênh, “Tôi có làm!”

      “Chỉ nói được, phải điều tra rồi mới biết. Tôi sẽ tùy tiện tin tưởng bất luận người nào, chỉ tin kết quả điều tra.” Thi Nam Sênh nghiêm nghị nhìn .

      Thiên Tình nhìn trân trân, cuối cùng nói gì nữa, xoay người ra ngoài.

      “Thông báo cho bộ phận quản lý nhân sự, chuẩn bị luật sư khởi tố.”

      Nghe được giọng điệu vô tình căn dặn Trần Lâm của Thi Nam Sênh ở phía sau, trong lòng Thiên Tình biết là cảm xúc gì nữa.

      Tại sao chịu tin tưởng ?

      cũng nghĩ như Vương Chính Cương, cho rằng liên hiệp với người ngoài đối phó sao?

      ***

      Thiên Tình gập laptop lại, rút ổ cắm điện ra.

      Bên kia, Vương Chính Cương lệnh cho người khác đưa laptop của ta tới.

      Các đồng nghiệp đều đổ xô lại.

      “Thiên Tình, xảy ra chuyện gì?”

      “Sao cả và quản lý Vương đều phải mang máy tính ?”

      “Nghe nói tài liệu cơ mật của công ty bị tiết lộ, có đúng ?”

      “Tổng giám đốc nghi ngờ và quản lý Vương sao? Trời ơi, có thật là quản lý Vương làm ? Nếu có thể mượn cơ hội này đuổi ta thì thiệt là cảm ơn trời đất.”

      Emily cũng qua nói với Thiên Tình: “Thật mong đúng là ta. Nếu như vậy, chúng ta cũng có thể cùng tố cáo mối thù lần trước bị ta lợi dụng rồi.”

      Thiên Tình cười khổ nhìn Emily, “ tin là tôi tiết lộ chuyện công ty sao?”

      “Dĩ nhiên!” Emily nhìn , “Dựa theo tâm lý con người mà nói, nếu như thật sự có làm chuyện dó, thì còn ngồi đây mà thảnh thơi như vậy được sao? đừng lo lắng, chỉ cần phải làm, sau khi công ty tra xét sẽ trả lại trong sạch cho đúng ?”

      “Tôi hiểu.” Nhưng tâm trạng vẫn rất tệ.

      Tại sao đến Emily cũng tin tưởng mình, vậy mà Thi Nam Sênh lại chịu tin?

      Lúc và Vương Chính Cương bước vào phòng làm việc của tổng giám đốc, thì Thi Nam Sênh đứng cạnh cửa sổ.

      khoanh tay nhìn hai người, “Mở máy tính lên! Trần Lâm, trong vòng một giờ điều tra tất cả hộp thư, QQ, MSN, mọi công cụ truyền tin.

      “Vâng!” Trần Lâm mở máy tính của Thiên Tình lên trước.

      Nhanh nhẹn điều tra hộp thư, trong đó có bất kỳ hộp thư khả nghi nào.

      “Tôi có MSN, trợ lý Trần, chỉ cần kiểm tra QQ thôi.” Thiên Tình nhắc nhở.

      Trần Lâm gật đầu, mở QQ lên.

      Lịch sử nhắn tin của Thiên Tình rất ít, cả ngày nay chỉ liên lạc duy nhất một người.

      “Thiên Tình!” Thậm chí hai mươi phút trước còn liên lạc.

      Sắc mặt Thi Nam Sênh lập tức lạnh .

      Cảnh, có thể mở lịch sử trò chuyện của và người này lên ?” Trần Lâm hỏi.

      “Người này là bạn của tôi.” Thiên Tình giải thích.

      “Nhưng theo quy ̣nh…”

      cần kiểm tra nữa!” Thi Nam Sênh lên tiếng ngắt lời Trần Lâm.

      Giọng nói lạnh lẽo, ánh mắt càng tựa khối băng quét qua Thiên Tình, “Người này tôi biết. Đổi máy tính !”

      “Vâng!” Trần Lâm dám chậm trễ.

      Thiên Tình cảm thấy ánh mắt của Thi Nam Sênh vô cùng dọa người.

      vội vàng tiến lên một bước, gấp máy tính của mình lại rồi mang về.

      Dáng vẻ vội vàng này của lọt vào mắt Thi Nam Sênh thật vô cùng chướng mắt.

      Người đàn bà này giỏi lắm! Trong giờ làm việc vậy mà còn dám lén lút trò chuyện với Mô Trầm !

      “Tổng giám đốc, trong MSN của quản lý Vương tìm thấy bằng chứng tài liệu cơ mật được gửi .”

      Tiếng nói của Trần Lâm bất chợt vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Thi Nam Sênh.

      Ánh mắt của Thiên Tình cũng chuyển sang đó.

      , thể nào!” Vương Chính Cương cũng giật mình, dáng vẻ thể tin được, vội ôm lấy máy tính của riêng mình.

      Thấy MSN đã bị xóa lại được khôi phục, ta có chút sững sờ.

      Sau đó bình tĩnh lại vội vàng giải thích: “Nhất ̣nh là có người hãm hại tôi! Tôi bao giờ làm những chuyện như vậy! Đúng rồi, là Cảnh Thiên Tình! Nhất ̣nh là ta đã vào phòng làm việc của tôi, động vào máy vi tính của tôi, gửi tài liệu này ! Nhất ̣nh là ta!”

      “Quản lý Vương, ngậm máu phun người.”

      Thiên Tình nhìn ta, nhíu chặt hai hàng lông mày nói “Hôm nay tôi chỉ vào phòng làm việc của có một lần, chính là lúc lệnh cho tôi đem giao xấp tài liệu kia. Lúc ấy cũng ở trong phòng làm việc, xin hỏi tôi vào máy tính của gửi tài liệu kia bằng cách nào? Hơn nữa tôi hề biết mật mã máy tính và MSN của …”

      “Tôi…” Vương Chính Cương cứng họng.

      Thi Nam Sênh ngồi xuống bàn làm việc, bình tĩnh nhìn Vương Chính Cương.

      “Quản lý Vương, tôi đã cho người cài virus vào máy tính của , cho nên một khi nếu gửi tài liệu này , sẽ bị virus chặn lại, thay đổi ̣a điểm gửi tới. Tài liệu này, hề gửi tới được cho Liên thị, mà là…”

      Thi Nam Sênh xoay máy tính của mình, đặt trước mặt Vương Chính Cương, “Ở chỗ tôi! Tuy đã xóa gốc nhưng nó được virus sao chép lại, chúng tôi muốn khôi phục nó chẳng có khó khăn chút nào?”

      Vương Chính Cương giật giật môi muốn giải thích. Nhưng Thi Nam Sênh đã giơ tay lên chặn lời ta, lạnh lùng chút nể tình nói, “ cần giải thích. Tôi chấp nhận bất kỳ lời giải thích nào. Có lời gì có thể nói trực tiếp với luật sư!”
      Last edited by a moderator: 29/5/15

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 73: Em là do tôi bỏ tiền ra mua.

      Vương Chính Cương giật giật môi muốn giải thích. Nhưng Thi Nam Sênh giơ tay lên chặn lời ta, lạnh lùng chút nể tình , " cần giải thích. Tôi chấp nhận bất kỳ lời giải thích nào. Có lời gì có thể trực tiếp với luật sư!"

      "Tổng giám đốc, xin hãy tha tôi lần.... Tôi cố ý! Thi tổng!" Vương Chính Cương vội vàng đưa tay qua mặt bàn, bắt lấy tay Thi Nam Sênh.

      Nhưng Thi Nam Sênh lạnh lùng gạt , dáng vẻ hoàn toàn để tâm tới giao tình trước kia, cũng càng để tâm đến người trước mặt này từng là cấp dưới đắc lực của mình.

      "Muốn thỉnh cầu cái gì, có thể với quan tòa. với tôi có ích gì đâu!" lạnh lùng gập hai cái máy tính lại, sau đó mới khẽ giương mắt liếc nhìn ta cái, " ra ngoài ! Người của đội bảo vệ chờ ở bên ngoài!"

      "Thi tổng, cầu xin đừng khởi tố tôi.... Tôi bị ép buộc! Tôi bị ép buộc!"

      "Bị ép buộc?" Vẻ mặt Thi Nam Sênh càng thêm tàn nhẫn, đứng dậy, cao ngạo nhìn xuống Vương Chính Cương.

      Ánh mắt kia lạnh lẽo, sắc bén giống như mũi chùy sắc nhọn đâm thẳng vào lòng người.

      "Ai ép buộc ? Người của Liên thị bắt cóc người nhà làm con tin ép làm? Hay là uy hiếp tính mạng ?"

      Thi Nam Sênh cười lạnh tiếng, đợi Vương Chính Cương đáp lại, liền tiếp tục ...."Phải là Liên thị dùng năm trăm vạn ép cậu! Là chính lòng tham biết đủ của ép !"

      Rất dễ nhận thấy là Thi Nam Sênh điều tra rất ràng mới có màn kịch hôm nay.

      Vương Chính Cương muốn giải thích nhiều hơn nữa, nhưng lúc này thể nào mở lời được.

      Thi Nam Sênh hừ tiếng, "Cút ra ngoài cho tôi!"

      Trần Lâm liền dẫn Vương Chính Cương ra ngoài.

      Khoảnh khắc cửa được đóng lại, Thi Nam Sênh thở ra hơi ngồi xuống ghế dựa.

      thực tế, việc làm thanh lý nội bộ lần này được bí mật bố trí từ lâu, chỉ là chần chừ chưa dám ra tay.

      Bởi vì Vương Chính Cương dường như để lại bất kỳ dấu vết gì. Lần này khó khăn lắm mới cài virus vào máy tính, có vậy mới bắt được thóp của ta.

      Thiên Tình thấy dáng vẻ tháo bỏ mọi đề phòng của cũng nhận ra được, màn kịch hay này chuẩn bị từ lâu.

      gì, ôm máy tính của mình, "Thi tổng, nếu còn việc gì nữa, tôi xin phép ra ngoài." xong xoay người muốn .

      Thi Nam Sênh lại đột nhiên giơ tay nắm chặt lấy tay .

      Laptop ôm trong ngực, suýt chút nữa rơi xuống đất.

      Bàn tay còn lại của Thi Nam Sênh kịp thời bắt được, sau đó đặt đại nó lên bàn.

      Thiên Tình thử giật tay lại, Thi Nam Sênh lại càng dùng sức kéo mạnh lại ngồi xuống đùi mình.

      " muốn làm gì?" Thiên Tình ngồi đùi hỏi.

      Phía dưới là hai bắp chân rắn chắc của , cũng có thể cảm nhận được cơ bắp mạnh mẽ và đường cong quyến rũ của , khiến khỏi ngượng đến mặt đỏ tới tận mang tai.

      đẩy lồng ngực ra, nhưng Thi Nam Sênh đặt tay eo , ôm chặt giữ lại.

      "Vội gì chứ? Sợ tôi ăn em sao?" Giọng điệu Thi Nam Sênh mang vẻ tinh quái, nhưng cũng rất lạnh, cứ thế mà áp sát tai Thiên Tình khiến khỏi rùng mình.

      "Đừng như vậy.... Đây là công ty, trợ lý Trần có thể vào bất cứ lúc nào…” nghiêng mặt , muốn né tránh khí nóng phả lên.

      “Em cảm ơn tôi sao? Thù hằn gì với Vương Chính Cương tôi đã giúp em báo xong rồi!” Thi Nam Sênh giữ cằm nói.

      “Chuyện này được tính là báo thù cho tôi, chỉ là quét sạch mối trong công ty thôi!” Thiên Tình bĩu môi, “Hơn nữa, còn kéo tôi tới làm nền.”

      “Em đúng là tiểu tinh có lương tâm, nếu phải vì em, tôi cần gì phải vội vã lật tẩy Vương Chính Cương như vậy? Tôi vốn ̣nh giữ ta lại đối phó Liên thị.”

      Thi Nam Sênh cắn lên vành tai Thiên Tình.

      Vành tai lập tức đỏ bừng lên.

      Thiên Tình chớp chớp mi, “ nói dối, tin đâu!”

      “Thôi bỏ , chuyện đấu tranh trong công ty em cũng nên biết quá nhiều.”

      Thi Nam Sênh muốn nói với chủ đề này, lại đột nhiên nghĩ tới cái gì, hai mắt nheo lại, ngón tay dài lại túm lấy cằm , để nhìn thẳng mình.

      “Ngược lại, em cần cho tôi một lời giải thích!”

      “Giải thích cái gì?” Thiên Tình hiểu.

      Ngón tay nắm cằm Thiên Tình của Thi Nam Sênh siết chặt hơn, ánh mắt tối hẳn , “Ai cho em cái quyền dùng QQ trong công ty để chat chít cá nhân, hơn nữa… Đáng giận hơn là còn nói với Trầm ? Tôi trả lương cho em để em tán tỉnh người đàn ông khác hả?” Giọng điệu chất vấn lạnh đến thấu xương.

      Dáng vẻ cần biết đúng sai đã hỏi tội của khiến Thiên Tình có chút tức giận, “Tôi có!” tách cánh tay giữ chặt eo mình ra, ̣nh đứng dậy.

      Thi Nam Sênh lại ấn ngồi xuống, “ có? Chẳng lẽ em chat QQ với cậu ta? Hay là hệ thống theo dõi của tôi có vấn đề rồi?”

      “Chúng tôi có chuyện gì cả! Chỉ là đúng lúc nhìn thấy QQ nên chỉ chào hỏi thôi! vu khống…” Thiên Tình trách cứ .

      “Thật sao? Vậy tại sao em lại vội vã đóng máy tính như vậy, chẳng lẽ phải chột dạ, sợ tôi nhìn thấy cái gì?”

      Thiên Tình quả thật cảm thấy thể nói lý với được.

      “Thi tổng, tôi có lý do gì phải sợ nhìn thấy cả. Nếu như…” mấp máy môi, ánh mắt trong suốt nhìn .

      “Nếu như tôi và Trầm thật sự có gì với nhau cũng sợ bị nhìn thấy. Dù sao… giữa tôi và cũng có quan hệ gì…”

      Những lời nói là thật, nhưng lúc nói ra những lời này trong lòng lại vô cùng chua sót.

      Lời này vừa thốt ra, ngờ lại khiến cho Thi Nam Sênh giận tím mặt, “Cảnh Thiên Tình, em cho rằng cánh của mình đã đủ cứng rồi đúng ?” vươn tay cởi nút áo sơ mi của ra.

      Thiên Tình hoảng hốt kêu lên một tiếng, bắt lấy tay . Thế nhưng chỉ dùng một tay đã bắt chéo cả hai tay ra sau lưng.

      muốn làm gì?”

      phải em nói chúng ta có quan hệ gì sao? Bây giờ tôi sẽ khiến em nhớ lại rốt cuộc chúng ta có quan hệ gì!”

      Trong mắt Thi Nam Sênh đầy lửa giận, những lời nói ra dường như là nghiến răng nghiến lợi để nói.

      Khỉ thật! Tại sao lại cảm thấy những lời người đàn bà này nói lại chướng tai đến vậy, khiến buồn bực chỉ muốn lập tức phát tiết tất cả ra cho hả dạ.

      “Cảnh Thiên Tình, em là do tôi bỏ tiền ra mua! Em đã quên chúng ta có quan hệ trai gái rồi sao? Thân thể em thích tôi trêu chọc em, thích tôi em…” ác ý rỉ vào tai .

      Thiên Tình nghe mấy lời đó mà đỏ cả mặt, uốn éo người, muốn nghe nói tiếp nữa, “ đừng nói nữa!”

      Ngực chợt lạnh, áo sơ mi bị cởi ra, há miệng hút hơi, những lời nói ngang ngược của Thi Nam Sênh lại vang lên bên tai , “Tiểu tinh, nếu em dám xảy ra chuyện gì với Mộ Trầm một lần nữa, tôi nhất ̣nh sẽ tha thứ cho em!”

      “Tôi với ta xảy ra chuyện gì cả, tại sao lần nào cũng chịu tin tưởng tôi?” vội vàng giải thích.

      Tay Thi Nam Sênh đã vòng ra sau lưng , ‘bật’ một tiếng liền cởi áo ngực của ra.

      Thiên Tình quần áo chỉnh tề ngồi ngực , dáng vẻ thế này khiến vừa ngượng ngùng vừa lúng túng.

      Bây giờ là ban ngày, mà mảnh vải che thân như thế này, quả thật xấu hổ muốn chết .

      Hơn nữa…

      Càng đáng giận hơn chính là, ánh mắt nhìn cứ như ngọn lửa nóng rực, giống như muốn nuốt sống vậy. Thiên Tình xấu hổ, theo bản năng uốn éo người muốn né ra.

      Thi Nam Sênh rên lên một tiếng, giữ lại, thấp giọng cảnh cáo: “Đừng lộn xộn!”

      Cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng bên dưới của , thân thể Thiên Tình cứng đờ, dám lộn xộn nữa.

      Hai mắt ngấn nước đáng thương nhìn , giống như chú thỏ con bị người ta đùa bỡn.

      Thi Nam Sênh ôm nghiêng người , chỉ cần cúi đầu, liền có thể thấy toàn bộ cảnh xuân tươi đẹp bên dưới.

      đưa một tay ra bao trọn vùng đồi mềm mại kia, cảm nhận được xúc cảm mềm mại, nhắm mắt lại, thoải mái rên lên một tiếng rồi mới khàn giọng nói: “Mặc kệ trước kia em và ta có chuyện gì, tôi đều để tâm. Nhưng bây giờ… em chỉ được ngủ bên cạnh tôi, chỉ được để cho một mình tôi trêu chọc!” Dứt lời, tay càng tăng thêm lực.

      “Ưmh… …” Thiên Tình cắn môi, nhìn lên án, “ thật ngang ngược!”

      “Tôi ngang ngược như vậy đó! Ai bảo em chọc vào tôi trước!”

      Thi Nam Sênh gạt hết đống tài liệu bàn xuống, đặt Thiên Tình ngồi lên bàn.

      Thiên Tình hơi nhắm mắt lại, đầu của đã cúi xuống vùi giữa hai bầu ngực trắng như tuyết của .

      “Ưmh… Tiểu tinh… Nơi này của em càng ngày càng đầy đặn, càng ngày càng đẹp hơn…”

      há miệng ngậm lấy một bên, cũng chịu buông tha cho bên kia, tay còn lại vuốt ve xoa nắn.

      Đủ loại trêu chọc khiến ai nhìn thấy cũng đủ mắc cỡ đỏ mặt.

      Mặt Thiên Tình đỏ bừng, cả người từ xuống dưới cũng đều ửng hồng.

      cắn chặt môi, cảm thấy trước ngực vừa ướt vừa trơn, giống như có một luồng điện chạy dọc khắp thân thể vậy.

      Thiên Tình cảm thấy mình như suýt ngất lịm , vội đưa tay chống phía sau mới có thể ngồi vững được.

      “Tiểu tinh, mới đó đã có mùi hương của sữa rồi…” mút mạnh một cái, phát ra cả tiếng vang.

      “Ưmh… nhẹ chút.” Thiên Tình kháng nghị.

      Ánh mắt đã trở nên mơ màng, sợi tóc rối bù xõa xuống vai, rơi đúng ̉nh núi tuyết.

      Thi Nam Sênh vẫn chưa được thỏa mãn chợt ngẩng đầu nhìn , thấy được dáng vẻ mê người này của , bàn tay chậm rãi từ mắt cá chân của di chuyển lên.

      “A… Đừng… Dừng lại.” Thiên Tình run rẩy nói.

      “Rốt cuộc là dừng lại, hay là đừng dừng lại?” Thi Nam Sênh bật cười, bàn tay trượt vào bên trong làn váy.

      lập tức tách hai chân ra, thân thể cao lớn sát lại, để cho hai chân quấn lên hông mình.

      “Đừng làm loạn… Đây là công ty đó.” Thiên Tình nhắc nhở .

      “Nhưng chỗ này của em đã ướt rồi…” ngón tay Thi Nam Sênh chạm vào chiếc quần trong cực mỏng của .

      Cách lớp quần lót viền ren, liên tục ấn vào nơi đó lúc mạnh lúc nhẹ.

      Mặc dù cách một lớp vải, nhưng vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng nơi nhạy cảm này nóng rực và căng lên.

      Dịch nóng ấm tiết ra ngoài càng lúc càng nhiều, thoáng chốc đã thấm ướt quần của , làm ướt luôn đầu ngón tay của .

      “Đừng như vậy… Thi tiên sinh… Tôi muốn ra ngoài làm việc…” Thiên Tình ́ vớt vát lại chút lý trí cuối cùng.

      “Bây giờ em cũng là làm việc.” Thi Nam Sênh chịu buông tha cho , “Hơn nữa, chúng ta chơi trò kích thích hơn, được ?”

      Kích thích? Cái gì kích thích?
      Last edited by a moderator: 29/5/15

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 74: Chơi trò kích thích

      "Bây giờ em cũng là làm việc." Thi Nam Sênh chịu buông tha cho , "Hơn nữa, chúng ta chơi trò kích thích hơn, được ?"

      Kích thích? Cái gì kích thích?

      Thiên Tình hoảng hốt, hai mắt giăng đầy sương mù kinh hoảng nhìn . cắn môi, lắc đầu như giã tỏi.

      Tất nhiên, Thi Nam Sên chẳng thèm để tâm đến kháng nghị của .

      Giây phút tiếp theo bị bế bổng lên.

      Toàn thân Thiên Tình mềm oặt nhũn ra, giống như bị tan chảy thành vũng nước, để mặc cho bế lên.

      bước từng bước bế đến hướng cửa sổ.

      Thiên Tình kinh hoảng ôm cổ của , ".... muốn làm gì?"

      muốn đến gần cửa sổ! Mặc dù tòa nhà đối diện cách khá xa, nhưng cảm giác lo sợ này vẫn khiến vô cùng căng thẳng.

      Thi Nam Sênh đặt xuống, chân vừa chạm sàn, cảm giác mát lạnh từ mũi chân truyền ngược lên.

      theo bản năng muốn chạy trốn, lại bị Thi Nam Sênh quay người nhanh tay bắt lại.

      Kế tiếp.... bị lật người trở lại, sau đó đặt lên tấm cửa kính thủy tinh trống trơn che đậy thứ gì.

      Thiên Tình kinh hoảng thở dốc, "Đừng như vậy.... Bên kia có người...."

      Thi Nam Sênh phì cười, rất thích nhìn dáng vẻ hoảng sợ này của , trông cứ như chú thỏ con vậy.

      "Đúng đó. Nếu có người đặt ống nhòm coi như chúng ta tiêu đời rồi." cố ý hù dọa , thực tế loại kính này bên ngoài thể nhìn vào bên trong được.

      Người phụ nữ của sao có thể để cho người khác nhìn được chứ?

      "Vậy sao còn chịu buông ra? Tôi muốn ở đây...." Thiên Tình xấu hổ chết được.

      Toàn bộ trước ngực đều bị đè lên tấm kính thủy tinh, cảm giác mát lạnh từ tấm kính truyền tới khiến toàn thân nổi đầy gai óc.

      Thi Nam Sênh những buông ra, ngược lại bàn tay còn luồn qua eo di chuyển lên vùng đồi đầy đặn.

      rất đẹp....

      Ánh mặt trời từ bên ngoài cửa sổ chiếu lên người hai người, làn da trắng mịn của dưới ánh mặt trời tựa như phát sáng.

      Làn da mịn màng như lụa, vì dục vọng mà trở nên ửng hồng.

      Dáng vẻ quyến rũ, hơi thở gấp gáp đê mê đủ để khiến cho tất cả đàn ông đều trở nên điên cuồng.

      Tay Thiên Tình bị tay giữ chặt giơ cao qua đỉnh đầu.

      thở hổn hển, váy, rồi đến chiếc quần lót ren đều bị kéo xuống đầu gối. Phía dưới chợt lạnh, hốt hoảng khép chặt hai chân lại.

      "Đừng vậy mà...."

      " điên mất thôi...." Thi Nam Sênh giọng nguyền rủa câu, bàn tay chen vào giữa cặp đùi trắng mịn của , mạnh tay miết chặt nụ hoa ẩm ướt,
      ...

      " Chỉ cần mỗi lần nhìn thấy em... cái ham muốn chết tiệt kia lại hành hạ tôi... muốn ngừng cũng ngừng được."

      " Umh... Đừng chạm vào chỗ đó... Xin ..." Thiên Tình năn nỉ.

      Nụ hoa bị tay vê nắn trở nên đỏ hồng, khe khẽ run rẩy, nước bọt chảy ra thấm ướt ngón tay của , rồi ướt luôn xuống ngón chân của ...

      Dáng vẻ này của thực khiến thể chịu nổi nữa.

      Thi Nam Sênh cảm thấy toàn thân mình căng cứng đau đớn, chỉ muốn ngay lập tức nuốt chửng vào bụng.

      Ngón tay liên tục khiêu khích vào nơi đó, môi lưỡi cũng chịu bỏ qua chiếc cổ thanh thoát của , hôn hít liếm láp từng tấc da thịt.

      Bàn tay nới lỏng tay ra, mà bây giờ cũng còn sức lực để giãy giụa nữa, khó khăn níu chặt lấy tấm màn, tránh cho mình sơ ý bị trượt chân.

      Môi lưỡi của dần xuống tới mông .

      " A... Đừng... " Cơ thể Thiên Tình run lên dữ dội, ràng muốn cự tuyệt , nhưng mông lại vô thức nâng cao lên.

      " Ngoan... Làm đúng rồi..." Thi Nam Sênh khụy nửa người xuống, như chiêm ngưỡng từng nơi cơ thể , thế nhưng hành động cử chỉ vẫn tự nhiên tao nhã vô cùng.

      xoay người lại, ra lệnh: " Tiểu tinh, cúi đầu nhìn xem tôi hôn khắp người em như thế nào..."

      Mặt Thiên Tình đỏ bừng, dám cúi đầu nhìn, bỗng chân bị nâng lên cao, vác vai mình.

      " Umh... Đừng nhìn!" Thiên Tình bị ngắm nghía kiểu này chỉ biết há miệng hoảng hốt, toàn thân như mất hơi sức, tựa hẳn vào cửa sổ.

      Dáng vẻ này của càng để cho thấy mọi thứ vô cùng ràng.

      " Em đẹp lắm..." Thi Nam Sênh dùng miệng thooiri hơi nóng vào trong đó, thấy nơi nhạy cảm của khẽ co giật mà bên dưới của mình cũng căng cứng đau nhức. Nhưng vẫn chưa vội vã muốn ngay lúc này.

      Cảnh đẹp thế này, thực muốn nhìn lâu hơn lát.

      " Đừng... Thi tiên sinh, cầu xin ... Tha cho tôi..." như sắp khóc.

      " Gọi tôi là Nam !" Thi Nam Sênh ngang ngược vừa ra lệnh, vừa thè lưỡi ra liếm mút nhụy hoa run rẩy kia.

      Cảm thấy run rẩy dữ dội, dừng lại, ra lệnh lần nữa," Gọi ... Nếu , hôm nay tôi tha cho em đâu..."

      Thiên Tình mắc cỡ chịu được, nghe thấy lời uy hiếp của , chỉ có thể cắn môi, giọng mềm mại gọi: "Nam..."

      Tiếng gọi ấy, thay vì gọi tên , chi bằng là gợi lên ngọn lửa nóng trong đúng hơn.

      Lời này đối với Thi Nam Sênh quả chẳng khác nào kích thích.

      rên lên tiếng, bất chợt chụp lấy cặp mông trắng của , vùi cả người vào giữa hai chân . Môi lưỡi mạnh mẽ càng quấy, trêu chọc. Sau đó lại thổi luồng hơi nóng vào đó, cho đến khi nước ở nơi nào đó của chịu được nữa giọt xuống vai .

      Môi lưỡi của lúc này mới tha cho . Nhưng ngón tay lại tham lam tiến sâu vào. Động tác vừa mạnh vừa nhanh, khiến sao chịu nổi nữa, chỉ có thể nhắm chặt mắt lại, rên rỉ thở dốc.

      Rốt cuộc... Ngay cả chính cũng chịu nổi nữa, thân khẽ động, mạnh bạo cuốn vào trong .

      Nơi ấy của cuối cùng cũng được lấp đầy, khe khẽ rên lên, ôm chặt lấy .

      •••••••••

      Trong phòng nghỉ, sau khi lau sạch những vết bẩn người, sửa sang quần áo lại ngay ngắn, lúc ra Thiến Tình cũng dám ngẩn đầu nhìn ai.

      Đều do cả!

      đúng là nghiện bắt nạt mình rồi!

      Trời ơi! Đúng là chẳng ra làm sao cả!

      vừa mới làm gì thế này? Ở ngay cửa sổ cùng ...

      Hơn nữa, tiếng kêu lúc nãy của ... Hệ thống cách của phòng đó vẫn hiệu quả chứ?

      dám bước chân ra ngoài.

      " dám ra ngoài sao?" Trái ngược với lo lắng của , Thi Nam Sênh vẫn ung dung nhìn như chốn người.

      " Em có thể cần ra ngoài! Tôi ngại thay đổi lịch làm việc hôm nay của em đâu!"

      vừa dứt lời Thiên Tình cũng bỏ chạy thục mạng.

      tuyệt đối hoài nghi khả năng về phương diện kia của người đàn ông này!


      ... ... ...

      " Thiên Tình, sao em vào đó lâu vậy?" Vừa mới ra khỏi phòng liền có đồng nghiệp tới hỏi thăm.

      " Hả ? À... Tổng giám đốc có chuyện muốn hỏi." Thiên Tình vốn quen dối, cho nên khi chuyện cứ ấp a ấp úng.

      hơi chột dạ cúi đầu, sửa sang tóc ở cả hai bên.

      " Hỏi cái gì thế? Có phải là chuyện tài liệu cơ mật của công ty bị tiết lộ ?"

      " Vâng, chỉ hỏi chuyện này thôi." Thiên Tình cười đáp.

      " Ha, thấy em vào đó lâu vậy mà chưa ra, còn tưởng em và tổng giám đốc làm chuyện xấu gì đấy." Trần Diễm Phân trêu ghẹo.

      Thiên Tình giật bắn người, chột dạ dám ngẩng mặt lên,"Làm chuyện xấu gì đâu ạ?... Em và tổng giám đốc có thể làm chuyện xấu gì được, chỉ là chuyện..."

      " Ha ha ha, chị Diễm Phân, chị đừng trêu Thiên Tình nữa. Da mặt bé mỏng lắm." Có đồng nghiệp nhìn nổi nữa, đỡ Thiên Tình mấy câu.

      " Ha, chọc ấy chút thôi mà!". Trần Diễm Phân phá lên cười, "Ủa, em mang máy tính vào đó, sao giờ lại mang ra? Chẳng lẽ bị tịch thu rồi sao?"

      " Hả? Ôi, em quên mất!" Thiên Tình vỗ trán cái.

      Tiêu rồi!

      Vừa rồi vội vã bỏ chạy, đến cả máy tính cũng quên béng mất.

      lật đật xoay người định quay trở lại phòng làm việc của tổng giám đốc lấy máy tính lại, cửa phòng lúc này bị người bên trong mở ra.

      Thi Nam Sênh đứng ở ngưỡng cửa," Cảnh Thiên Tình, để quên máy tính này."

      Giọng chợt vang lên oang oang khiến tất cả nhân viên trong phòng hành chính đều ngoái lại nhìn.

      Thiên Tình vội vàng nhanh tới, dám nhìn thẳng Thi Nam Sềnh. Nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt sáng quắc của chiếu tướng mình.

      nhận lấy máy tính, giọng :" Cám ơn Thi tổng! "

      Thi Nam Sênh nào để cho lấy máy tính dễ dàng như vậy, cúi đầu giọng, đảm bảo chỉ vừa đủ cho hai người họ nghe:" Về sau, khi chỉ có hai chúng ta nhớ gọi tôi là 'Nam'!"

      Lông mi Thiên Tình thoáng run lên, có trả lời, đoạt lấy máy vi tính rồi xoay người nhanh.

      ••••••••

      " Bé cưng ngoan, chờ khi nào con ra đời, phải gọi mẹ là mẹ nuôi đó nha!"

      Tư Noãn vuốt ve bụng Thiên Tình, thầm chuyện với đứa trong bụng bằng lời lẽ thương.

      Thiên Tình cười," Bây giờ thế có quá sớm ?"

      " sớm." Tư Noãn nhìn từng động tác của ," Này, cậu nhào bột nhanh lên chút! phải bảy giờ rưỡi cậu phải dự tiệc hay sao ? Chậm chạp như thế kịp đâu."

      "Cậu cứ mãi sờ bụng mình như thế, cho mình làm việc mới khiến mình làm chậm đấy."

      Tư Noãn lè lưỡi ," Được rồi, mình biết rồi. động vào cậu nữa."

      Tư Noãn vừa vừa xoay người lấy khay bánh trong lò nướng ra,"Đúng rồi, dạo này quan hệ của cậu và Thi Nam Sênh thế nào rồi?"

      Thiên Tình thoáng sửng sốt, trầm ngâm lát mới : " Mình cũng biết sao nữa ."

      "Cái gì mà biết sao hả?" Tư Noãn lườm .

      "Vẫn giống như trước kia. ấy và Bạch Thiên Thiên thể kết hôn, mình ít nhiều cũng có trách nhiệm, dường như ấy cũng có giận mình. Nhưng mà..."

      Thiên Tình nở nụ cười tươi tắn :" Nhưng cũng có gì đó giống với trước kia."

      Về phần giống ở điểm nào, ràng được.

      " Cậu mang thai con của ta, ta còn chịu kết hôn với cậu quá đáng hết chỗ " Tư Noãn lầm bầm.

      " Kết hôn?" Thiên Tình chợt khựng lại, rồi sau đó rũ mí mắt xuống," Bọn mình thể kết hôn được. Thứ duy trì quan hệ của bọn mình chỉ có đứa bé này. Nếu như cẩn thận, đứa bé còn, quan hệ của bọn mình chẳng khác nào hai người xa lạ quen biết ."

      " Bậy, bậy, bậy, gì vậy hả? "
      Last edited by a moderator: 31/5/15

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 75: Bắt gian tại trận.

      "Kết hôn?" Thiên Tình chợt khựng lại, rồi sau đó, rũ mí mắt xuống, "Bọn mình thể kết hôn được. Thứ duy trì quan hệ của bọn mình chỉ có đứa bé này. Nếu như cẩn thận, đứa bé còn, quan hệ của bọn mình chẳng khác nào hai người xa lạ quen biết."

      "Bậy, bậy, bậy, gì vậy hả?"

      Thiên Tình cười lên, "Xem cậu kìa, còn sốt ruột hơn cả mình nữa. Mình chỉ thuận miệng ví dụ vậy thôi mà."

      Tư Noãn tức giận trét bột mì lên mặt , "Cho cậu dám lung tung nè! Cho cậu dám lung tung nè!"

      "Ha ha ha....Đừng phá nữa, Tư Noãn. Cậu làm cả người mình đều...." Thiên Tình cười phá lên, tiếng cười như chuông ngân vang.

      Trong phòng làm bánh, hai cười đùa, vô cùng vui vẻ....

      ***

      Thiên Tình ngờ, bữa tiệc sinh nhật này lại long trọng đến vậy.

      Long trọng như buổi đấu giá từ thiện mà Thi Nam Sênh từng đưa cùng vậy.

      Khách mời tham dự ai cũng mặc trang phục lộng lẫy.

      Chỉ có ....

      Ăn mặc rất đơn giản. T-shirt cùng quần jean mà xuất giữa chốn này, chẳng khác nào là vật trang trí.

      có phần hơi bối rối, bánh ngọt tay trở nên thấp kém.

      Mà nhân vật chính của buổi tiệc này là.... Mộ Trầm .

      mặc áo sơ mi trắng, áo đuôi tôm màu đen, từ cầu thang xoắn ốc màu rượu vang chậm rãi xuống.

      Ánh đèn sáng chói chiếu lên khuôn mặt tuấn mỹ của .

      Nơi đáy mắt tỏa ra ánh sáng lấp lánh từ ánh đèn chiếu vào, khi nhíu mắt lại trông cứ tựa như hoa đào nở rộ, phong tình đến mức khiến cho tất cả các có mặt đều bị điên đảo.

      Thiên Tình đứng ở phía ngoài đoàn người, cười nhìn người đàn ông kia.

      Thượng Đế quả rất ưu ái . Cho vô vàn thứ tốt, từ vẻ bề ngoài cho đến.… tấm lòng rất lương thiện.

      đẩy dạt đám người sang hai bên, bước thẳng tới chỗ Thiên Tình trước ánh mắt của bao người.

      Tầm mắt của mọi người cũng lập tức chuyển sang Thiên Tình.

      cũng vô cùng bất ngờ, cứ tưởng rằng, nơi này nhiều người như vậy, nhìn thấy được , ai ngờ vừa xuất bị phát .

      Đối diện với ánh mắt của mọi người, càng thêm lúng túng.

      Mà lúc này, người đàn ông điển trai ấy tới trước mặt .

      “Thấy có đẹp trai ?" hỏi rồi đá mắt với , như tia sáng lấp lánh rực rỡ khiến phải đứng nhìn mê mẩn.

      "Rất đẹp trai ạ." Thiên Tình cười, "Mọi người có mặt ở đây đều bị làm cho ngây ngất rồi."

      "Ồ, có bao gồm cả em ?" cười tươi rói, vui mừng như đứa trẻ được quà.

      "Xem ra, em phải đứng xếp hàng rồi." Thiên Tình đưa bánh ngọt tay lên, "Sinh nhật vui vẻ. cũng biết, em có nhiều tiền như người ta, cho nên chỉ có thể tự tay làm bánh sinh nhật cho thôi”

      “Em cái này là tự tay em làm?” vui mừng như đứa trẻ, hết ngẩng lên lại cuối xuống nhìn chiếc bành tay.

      “Vâng. Lần đầu tiên làm, biết mùi vị có được nữa.”

      “Em làm nhất định ngon.” Mộ Trầm như vớt được bảo bối, vội ôm chiếc bánh ngọt vào ngực.

      ….. …… ………..

      “Là ai vậy nhỉ? Tại sao mới vừa xuất , cậu hai để ý đến ta như vậy?”

      “Ai biết! nhìn sơ cũng biết chẳng phải con nhà danh giá gì rồi! nhìn xem, buồn cười chết người ta mà, ăn mặc như vậy mà cũng dám tới đây, đúng là hủ lậu hết chỗ !”

      “Cậu hai sao lại quen biết loại người như vậy nhỉ? Lại còn mời đến dự sinh nhật mình, khỏ hiểu ?”

      “Đúng vậy, làm mất hứng ghê!”

      ….. ……….. …………

      Những lời dè biểu đó tuy cố tình rất tiếng nhưng Thiên Tình vẫn nghe được vô cùng ràng.

      nhìn sang Mộ Trầm :” Bạn của hình như hoan nghênh em. Quà tặng rồi, em xin phép về trước”

      được!” nắm lấy cổ tay , rồi nắm chặt cả bàn tay , đôi mắt ấm áp nhìn ,” Những người đó phải bạn , người nên là họ chứ phải em”

      Hả….

      Thiên Tình giật mình run sợ, ngay sau đó bị kéo đến trước mắt đám người kia.

      “Các mau xin lỗi áy!” lời rất tự nhiên và ràng dứt khoát, cũng làm cho người khác được lời nào.

      Mấy người đó quay mặt nhìn nhau sau đó nhìn Mộ Trầm bằng vẻ mặt thể tin được.

      “Cậu hai, cậu gì vậy?”

      Đám người họ tốt xấu gì cũng là con nhà có danh tiếng, giàu có. Hơn nữa, cha mẹ đôi bên đều là chỗ quen biết lâu năm, cúi đầu thấy ngẩng đầu gặp, sao bây giờ ta lại nể nang mặt mũi của các như vậy?

      “Nghe hiểu sao? Tôi các mau xin lỗi ấy!” Đôi mắt khi chuyện hề mang theo lạnh lẽo nào, mà vẫn rạng rỡ như hoa đào khiến lòng người xao xuyến.

      Mấy cứ liên tục đưa mắt nhìn nhau.

      Hoàn cảnh lúc này trở nên ngượng ngùng lúng túng, gian như đông cứng lại.

      Thiên Tình lúng túng khó xử, kéo kéo ống tay áo của Mộ Trầm , giọng :” Trầm , bỏ qua . Em để bụng đâu”

      “Nhưng để tâm!” Mộ Trầm nắm chặt tay , môi mỏng mấp máy lặp lại ba chữ:”Mau xin lỗi!”

      Những người đó trao đổi ánh mắt với nhau mấy lần, dù tức giận cùng cực nhưng vẫn cam tâm lườm Thiên Tình cái rồi :” Xin lỗi”

      Có ai mà biết tính khí của cậu hai đây. Bình thường tức giận thôi, nhưng khi nổi giận lên đừng mong ai có thể ngăn cản được.

      Người thể đắc tội, dĩ nhiên ai muốn đắc tội.

      Thiên Tình cảm thấy khó xứ, vội vàng xua xua tay, “ sao, sao”

      Mộ Trầm cúi đầu liếc , búng ngón tay lên trán :” Em cứ vậy nên người ta cứ hay bắt nạt”

      Thiên Tình cười :” Các ấy đâu bắt nạt gì em đâu chứ”

      Lúc này sảnh tiệc bỗng vang lên tiếng nhạc du dương, người điều khiển chương trình mời chủ nhân của buổi tiệc ra nhảy mở màn.

      Mộ Trầm nhìn Thiên Tình,” Em nhảy với bản nhé?”

      “Em?” Thiên Tình chỉ mình, rồi sau đó lắc đầu,” đừng đùa, em đâu có biết nhãy. Với lại….Em ăn mặc thế này, thích hợp để khiêu vũ”

      “chuyện thôi, có cách” Mộ Trầm kéo ra ngoài,”Mặc kệ thế nào, điệu nhảy này em nhất định phải nhảy với , coi như là quà sinh nhật!”

      “Nhưng em tặng quà sinh nhật cho rồi mà!” chơi xấu .

      cần biết! muốn có được món quà có ý nghĩa hơn nữa”. dẫn theo Thiên Tình chạy ra khỏi sảnh tiệc trước ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người.

      giơ tay ra dấu với dàn nhạc, “Đổi nhạc khác , điệu nhảy mở màn của tôi cần đợi thêm lát nữa”

      ……….. ……. ………

      Khi Thi Nam Sênh và Mộ Thiệu Đàm tiến vào đại sảnh, đúng lúc nhìn thấy hai người họ tay trong tay như đôi chim sẻ hạnh phúc tung tăng chạy ra khỏi sảnh tiệc.

      Sắc mặt Thi Nam Sênh lập tức lạnh hẳn khiến người ta rét mà run.

      “Người đó….Nếu tôi bị hoa mắt hình như đó là Thiên Tình” Mộ thiệu Đàm thận trọng liếc nhìn sang .

      cần cậu nhắc” Thi Nam Sênh siết chặt món quà tặng trong tay.

      “Này, mau thu lại ánh mắt đằng đằng sát khí đó của cậu cho tôi! Đó là em trai tôi đấy!” Mộ Thiệu Đàm thục cho cú.

      Thi Nam Sênh vẫn nhìn chằm chằm bóng người mặc áo T-shirt và quần jean kia.

      Người đàn bà này, giỏi lắm!

      với mình dự tiệc của người bạn, ra người bạn đó chính là Mộ Trầm .

      Hơn nữa, bây giờ hai người còn tay trong tay chạy nhảy trước mặt mọi người là thế nào chứ?

      Muốn cho cả thiên hạ biết rằng, và Mộ Trầm cặp tình nhân xứng đôi vừa lứa? cho mọi người biết hai người rất hạnh phúc sao?

      Giỏi lắm!

      luôn đằng, nhưng lại làm nẻo, còn đúng ư?

      quả rất muốn trói ô lại đánh cho trận.

      ….. ……. .. ………..

      Thiên Tình bị Mộ Trầm kéo vào phòng thay quần áo.

      Phòng thay quần áo lớn đến nổi khiến Thiên Tình chắt lưỡi hít hà. Khắp phòng treo đầy những bộ lễ phục của phụ nữ, lộng lẫy xinh đẹp vô cùng.

      “Đẹp quá!” dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn tất cả những thứ trước mắt.

      “ Toàn bộ những món này là của mẹ đó. Dáng người em cũng khác lắm với mẹ , cho nên những lễ phục này em đều có thể mặc vừa. Sau khi thay xong, chúng ta xuống đó khiêu vũ” Hai mắt Mộ Trầm sáng rực.

      “em mặc sao? , được, đây đều là đồ của mẹ mà, em thể tự tiện động vào được” Thiên Tình vội vàng xua tay từ chối.

      “Em có thể mặc được, hãy tin . Mẹ là người rất rộng rãi, so đo những chuyện này đâu. Huống chi, những đồ này đều mới được đưa tới, mẹ còn chưa nhìn qua nữa.”

      Mộ Trầm vừa giải thích, vừa lướt từng ngón tay thon dài qua mỗi chiếc váy giá. Sau đó dừng lại bộ….

      “Bộ này được đấy!”

      lấy bộ lễ phục xuống, chiếc váy sườn xám Trung Hoa được mắc chiếc móc màu đỏ tinh xảo, từng đường thêu bên hông vô cùng trang trọng, ôm gọn lấy phần eo thon thả.

      “Với phong cách của em, mặc cái này rất hợp” Mộ Trầm ướm thử bộ lễ phục lên người .

      Quả nhiên, vô cùng hợp.

      bắt đầu thể chờ đợi được nữa, rất muốn ngắm nhìn khi mặc lên bộ lễ phục này, biết xinh đẹp đến mức nào nhỉ?

      nhét bộ lễ phục vào ngực , đẩy vào phòng thay đồ,” Nhanh thay , xin em hãy thỏa mãn nguyện vọng trong ngày sinh nhật của . đảm bảo nhất định em xinh đẹp ai sánh bằng. Nè, nếu em còn chịu thay, màn khiêu vũ dưới kia e là được tiến hành đâu. Em cũng có muốn bao nhiêu người ở dưới kia chỉ đợi mỗi hai chúng ta chứ, đúng ?”

      “Nhưng mà….” Thiên Tình tính từ chối nữa ….

      Mộ Trầm ra vẻ đáng thương nhìn ,” lẽ nào em muốn màn nhảy mở màn của phải ê chề thảm hại nhảy mình sao?”

      Nghĩ đến cảnh tượng đó Thiên Tình khỏi cảm thấy buồn cười.

      “Vậy để em thử xem”

      phát có đôi lúc em cũng xấu xa ghê đó. Mau thay đồ , ngoan”

      Thiên Tình từ chối được nữa, đành gật đầu cầm bộ lễ phục xoay người vào phòng thay quần áo.
      Last edited by a moderator: 1/6/15

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 76: Bản lĩnh quyến rũ đàn ông luôn rất lợi hại

      Mộ Trầm chờ bên ngoài phòng thay đồ, thân hình cao lớn tựa vào giá treo lễ phục, ngón tay nhàm chán vân vê bộ lễ phục tuyệt đẹp treo đó.

      lúc lâu....

      Trong phòng thay đồ truyền ra tiếng mở cửa.

      nhếch môi xoay người lại, nhìn cánh cửa từ từ mở ra, "Xong rồi sao?"

      "Ừm. Có lẽ là...." Giọng truyền ra từ sau cánh cửa, sau đó cửa được mở rộng ra.

      Mộ Trầm lúc này mới nhìn toàn bộ lễ phục người . Khoảnh khắc khi nhìn thấy đầu óc bỗng nhiên trống rỗng.

      Thay vì hợp với bộ lễ phục này, chẳng bằng bộ lễ phục được làm ra vì .

      Khuôn mặt thanh tú, bộ lễ phục ngang gối càng gợi lên nét quyến rũ thanh thoát khó thành lời.

      Hai thứ đều làm nổi bật cho nhau, có chút gượng ép nào cả, mà còn vô cùng xinh đẹp gợi cảm.

      Đường thêu bên hông càng khiến vòng eo càng thêm mảnh mai.

      Hai chân trắng nõn cân đối lộ hết ra ngoài, vô cùng mê hoặc ánh nhìn của người khác. chân bước thảm, ngón chân trắng noãn như ngọc.

      "Thế nào? hợp sao?" Thiên Tình bị ánh mắt của Mộ Trầm làm cho mất tự nhiên, mặt cũng ửng hồng.

      Mộ Trầm lúc này mới hoàn hồn, "Quá đẹp, cho nên mới nhìn đến hoa mắt. Nếu mẹ biết em mặc bộ lễ phục này mà xinh đẹp như vậy, nhất định bà vô cùng ghen tỵ."

      " khéo miệng! Đúng là cao thủ tán !" Thiên Tình lườm .

      "Phải đó, dù cho có là cao thủ khi ở trước mặt em cũng đành ngậm ngùi câm nín đó thôi, điều này khiến thực rất thương tâm!" nửa nửa giả .

      Thiên Tình nhìn mình trong gương, cũng kinh ngạc chớp chớp mắt.

      Giống như....Người này như phải là mình vậy.

      Mộ Trầm quan sát Thiên Tình từ xuống dưới lượt, "Đẹp lắm. Còn thiếu thứ nữa, em chờ chút...."

      xoay người tìm trong ngăn kéo, lấy ra hai cái kẹp tóc mang tới.

      Thiên Tình chân trần đứng đó, nhìn .

      "Lại đây." ngoắc ngoắt tay với . Thiên Tình cũng chầm chậm tới.

      Mộ Trầm cầm kẹp trong tay, chai hai bên tóc mai Thiên Tình sang hai bên sau đó cài kẹp tóc lên.

      Thiên Tình kinh ngạc nhìn động tác của khỏi trố mắt.

      Bọn họ ở rất gần nhau, mà động tác này của gần như khiến mặt Thiên Tình áp sát vào ngực .

      Hơi thở phả ra nhè , có thể nghe được tiếng tim đập bình ổn của ....

      Với lại, hương thơm người
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :