Chương 67: cưới ta sao…
"Mọi người đều tụ hết cả lại đây, cần làm việc sao?" Trần Lâm sầm mặt quát lên.
Ai cũng sửng sốt.
"Chuyện vừa rồi, nếu có ai dám ra nửa lời, ngày mai cần tới làm nữa!" Lời của Trần Lâm có phần uy nghiêm.
Suy cho cùng, Bạch Thiên Thiên dù gì cũng là nhân vật làm mưa làm gió. Hình ảnh vừa rồi nếu có người báo cho truyền thông, thể nghi ngờ là khối bom nổ dưới nước, có thể làm cho làng giải trí bùng nổ sóng gió. Đến lúc đó, Thi Nam Sênh cũng đừng nghĩ có thể sống yên ổn.
"Vâng, trợ lý Trần. yên tâm, vừa rồi chúng tôi đều nhìn thấy gì cả."
Mọi người cùng lên tiếng đáp.
...... .
Chỉ còn lại Thiên Tình đơn độc ngồi ở đó, tay bị bỏng đỏ, chỉ sờ lên vết thương.
Trong lòng cuồn cuộn trào dâng chua xót. cúi đầu, dám ngẩng lên, sợ vành mắt đỏ hoe của mình bị người khác nhìn thấy.
"Thiên Tình, sao chép tài liệu vừa rồi xong chưa?" Trần Diễm Phân hỏi khi thấy Thiên Tình ngồi ủ rũ mình trong góc.
"Vâng. làm xong, cũng đưa cho quản lý Vương rồi." Thiên Tình xốc lại tinh thần để trả lời ta.
"Vậy là tốt rồi." Trần Diễm Phân gật đầu, dường như phát ra điều gì, nhìn chăm chăm vào hai mắt Thiên Tình, "Ai da, làm sao vậy? Sao mắt lại đỏ lên thế kia?"
"Tôi sao." Thiên Tình vội vã xua tay, ra vẻ như muốn lấy tài liệu ra xem để tránh khỏi ánh mắt soi mói của đối phương.
Trần Diễm Phân cũng hỏi thêm gì nữa.
***
Thi Nam Sênh đẩy Bạch Thiên Thiên ra, nhưng lại tiếp tục ôm lấ từ phía sau.
"Thiên Thiên, mặc áo vào!" kéo người ra, đáy mắt chỉ có lạnh lẽo.
"Em tin thực có chút cảm giác nào với em!" Bạch Thiên Thiên cam lòng .
Thi Nam Sênh tiện tay lấy âu phục đất đưa tới tay ta.
Bình tĩnh nhìn , "Tôi muốn vụ này bị đưa lên trang bìa. Loại chuyện như thế này, tôi hy vọng hôm nay là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng!" từ chối hết mức ràng.
Sắc mặt Bạch Thiên Thiên nén được giận, tóm lấy bộ âu phục, mắt đỏ mặc vào.
Thi Nam Sênh quay mặt sang chỗ khác, phóng tầm nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
lúc sau....
Căn phòng làm việc lại rơi vào im lặng.
Bạch Thiên Thiên sửa sang xong tất cả, rồi nhìn bóng lưng cao lớn kia.
" cưới ta sao?" khẽ hỏi.
Thi Nam Sênh hơi sửng sốt. Quay mặt lại, lời lòng mình nghĩ: "Tôi chưa suy nghĩ qua vấn đề này." Khi chuyện trong mắt hề có dao động nào.
Bạch Thiên Thiên biết có lừa gạt mình.
Thở ra nhõm, mặt mày tươi cười , " như vậy là em vẫn còn có cơ hội. Nếu như phải vì đứa bé, vốn đến với ta, có đúng ?"
Vấn đề này, Thi Nam Sênh trả lời.
nhíu mày, mím môi tựa như có điều suy nghĩ.
Sở dĩ tại còn dây dưa với Cảnh Thiên Tình, chỉ vì mẹ muốn vậy hay thực ra cũng bài xích ?
Đúng vậy, cảm giác Cảnh Thiên Tình mang đến cho khi ở giường quả là ai có thể thay thế.
Vì vậy.... bài xích, thậm chí còn muốn phải luôn ở bên cạnh mình, điều này cũng có gì lạ!
.....
"Chúng ta đến vấn đề này nữa. Em chủ động tới tìm tôi, đúng lúc tôi cũng có chuyện nghiêm túc muốn trao đổi với em."
Thi Nam Sênh khéo léo tránh được đề tài vừa rồi của .
Bạch Thiên Thiên bước theo .
"Em hẳn biết, lâu nữa công ty bên có buổi trình diễn thời trang của quý."
Bạch Thiên Thiên gật đầu, "Vâng, trong giới thời trang lan truyền với nhau tin này. Tất cả mọi người chờ xem công ty của các mang đến cho mọi người niềm vui bất ngờ gì."
"Đây là bản thảo thiết kế, hy vọng em có hứng thú."
Thi Nam Sênh mở bản thảo thiết kế ra, đưa tới tay Bạch Thiên Thiên.
Bạch Thiên Thiên nghi ngờ liếc nhìn . Sau khi tiếp nhận bản thảo thiết kế mắt kiềm được sáng lên, "Bản thiết kế tuyệt đẹp!"
"Có hứng thú ?" Thi Nam Sênh khoanh tay trước ngực nhìn .
"Em?" Bạch Thiên Thiên nhướng mày.
Thi Nam Sênh chỉ vào bộ thiết kế 'Ác Ma', "Nhà thiết kế của bộ trang phục nà nhận định em rồi."
"Quả là rất đẹp." Bạch Thiên Thiên vừa nhìn bản thảo thiết kế, cảm thấy thích nỡ buông tay. "Có thể giúp em đương nhiên sẵn lòng. Có điều, cũng biết hoạt động thương nghiệp phải là công ty em đứng ra quyết định."
"Tôi abor bộ phận PR liên hệ với phía công ty em rồi."
***
Thiên Tình cố gắng cho phép mình chú ý đến phòng làm việc đóng chặt của tổng giám đốc.
Thế nhưng, suy nghĩ của lại nhịn mà bay về hướng đó.
Bây giờ họ làm gì?
Ban nãy bị mình làm gián đoạn, biết họ có còn tiếp tục nữa ?
Bao nhiêu câu hỏi dồn dập xẹt qua trong đầu, khiến chỉ cảm thấy lòng dạ rối bời yên.
Cửa phòng làm việc tổng giám đốc đột nhiên từ bên trong kéo ra.
hết hồn vội vàng thu lại ánh mắt thế nhưng kịp.
Thi Nam Sênh ra trước, tầm mắt nhìn thẳng tới chỗ .
Thiên Tình giật mình. Đôi mắt thâm thúy của vẫn hề có tí gợn sóng nào.
Thiên Tình muốn thu lại tầm mắt, thế nhưng lại đưa mắt rời trước. Ánh mắt sâu thẳm kia chuyển sang Bạch Thiên Thiên bước ra từ phía sau .
Bạch Thiên Thiên vừa bước ra, theo lẽ tự nhiên mà trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.
Thiên Tình lặng lẽ thu tầm mắt lại, mím môi cố gắng tập trung vào màn hình máy tính.
Thi Nam Sênh tiễn Bạch Thiên Thiên tới cửa thang máy rồi quay trở lại với vẻ mặt bình tĩnh vào phòng làm việc của mình. Khi đến trước cửa chỉ buông câu: "Cảnh Thiên Tình, vào thu dọn những thứ bừa bộn này cho tôi!"
Thiên Tình sợ run cả người nhưng vẫn ngồi tại chỗ nhúc nhích. Dường như nghe thấy lời , chỉ hướng ánh mắt vào máy vi tính, mở hộp thư ra bắt đầu làm việc của mình.
Mọi người đều nhìn Thiên Tình bằng ánh mắt kỳ quái.
Trần Diễm Phân rời ghế, đến cầm bút khều tay Thiên Tình, “Tổng giám đốc gọi em kìa”.
Thiên Tình vén tóc ra sau tai, ngước lên mỉm cười , “Chị Diễm Phân, em có tài liệu quan trọng. Phiền chị có thể vào đó giúp em được ?”
Trần Diễm liếc nhìn , “Chị thấy hôm nay em có gì đó rất bình thường”. Tuy vậy nhưng vẫn đứng dậy về phía phòng làm việc của tổng giám đốc.
“Cảm ơn chị Diễm Phân”. Thiên Tình ra vẻ thỏa mái lời cám ơn. Vừa thấy Diễm Phân xoay người khóe môi tắt luôn nụ cười.
***
Tiếng gõ cửa vang lên.
“Vào .” Thi Nam Sênh tưởng là Thiên Tình, dùng bút chỉ chỉ dưới đất, “Dọn dẹp hết mảnh vụn sàn cho sạch . Còn nữa, hả, sao lại là chị?”
“Thiên Tình còn bận việc, nên tôi làm thay.” Trần Diễm vừa cầm chổi quét, vừa trả lời.
nhíu mày. nàng kia, rốt cuộc là bận hay là cáu với mình. Vừa rồi, nếu nhìn nhầm hình như tay bị bỏng.
“Tổng giám đốc, dọn dẹp xong.” Chỉ sau mấy phút, Trần Diễm Phân quét dọn sạch .
Thi Nam Sênh liếc qua, hài lòng gật đầu: “Được rồi, chị ra ngoài ”. Trần Diễm Phân cúi chào rồi rời khỏi phòng.
***
Đến giờ tan sở, Thiên Tình vừa nghe các đồng nghiệp trò chuyện phiếm vừa thu dọn đồ đạc chuẩn bị về.
Lúc ngang phòng làm việc của tổng giám đốc vừa hay Thi Nam Sênh cũng ra khỏi phòng làm việc.
và các đồng nghiệp khác sau khi chào hỏi xong liền như chạy, cười cười cùng mọi người chen lấn tới cửa thang máy.
Dõi mắt nhìn theo chớp bóng lưng như chạy trốn của , Thi Nam Sênh nhướn nhướn mày. cho rằng, chứ trốn tránh như thế, quan tâm tới hay sao?
Đứng ở trạm chờ xe buýt, nhìn thấy chiếc xe quen thuộc ra từ garage công ty. Hai mắt hơi mờ , nhưng miễn cưỡng nhếch môi cố để mình nở nụ cười. nên quan tâm chuyện giữa và Thiên Thiên. Giữa và chẳng qua chỉ là cuộc giao dịch. Mà đến giờ, ngay cả giao dịch cũng đúng. Chẳng qua vì đột ngột mang thai. Cho nên lấy tư cách gì mà quan tâm chuyện với người phụ nữ khác đến với nhau chứ. miên man suy nghĩ, chiếc xe quen thuộc bỗng dừng lại bên cạnh .
Cửa xe từ từ hạ xuống, vóc dáng tuấn lãng bỗng dưng xuất trước mắt khiến thoáng chốc sững sờ. Nhưng Thiên Tình ngay lập tức ngoảnh mặt , coi như hề nhìn thấy .
“Lên xe”. cứ như vậy nghiêm giọng ra lệnh. Giọng của , vĩnh viễn tạo cảm giác xa cách.
Thiên Tình hé môi khẽ mỉm cười, điệu bộ vô cùng ngọt ngào: “ dám phiền tổng giám đốc. Tôi xe buýt được rồi.” xa lạ, lạnh lùng. Cách từ chối của vô cùng khéo léo.
Sắc mặt vô cùng khó coi, ánh mắt sâu tối như tỏa ra tia sáng lạnh buối: “Cảnh Thiên Tình, có phải em muốn tôi xuống lôi em lên nhét vào trong xe đúng ?”
“ xin lỗi. Xe buýt tới rồi. Hẹn gặp lại tổng giám đốc!”
coi như nhìn thấy sắc mặt tối thui của , vẫy tay về phía , nhanh chóng móc tiền lẻ và nhảy lên xe buýt.
nàng to gan này! Dám cự tuyệt mình.
Thi Nam Sênh sầm mặt, mở cửa xe định xuống tóm lại. Nhưng tại chính là giờ tan sở cao điểm, mà nơi đây toàn là các văn phòng tòa lầu. Chẳng mấy chốc, Thiên Tình khuất trong dòng người chen chúc nhau xe.
Đáng chết! ta có thai, sao còn học đòi chen lên xe buýt.
đợi tìm thấy bóng dáng mảnh khảnh của Thiên Tình xe chuyển động.
Hừm, tốt lắm! nàng này xem ra muốn giận dỗi với mình đây. Vậy cứ để ta đánh cược . Nếu như cho rằng quan tâm tới cảm xúc của trăm phần trăm sai rồi.
Thi Nam Sênh lạnh lùng xoay người ngồi vào xe. chần chờ nữa khởi động máy. Phút chốc, chiếc xe sang trọng lướt qua chiếc xe buýt rùa bò, sau đó biến mất trong biển người.
Thiên Tình nhìn chiếc xe vụt qua mắt nhanh, mím mím môi, cố nén khó chịu vào lòng.
Chương 68: Động lòng
Giây phút cúi đầu xuống, vành mắt lại ửng đỏ.
Nếu như hai người bọn họ muốn ở bên nhau, thành tâm chúc phúc họ. Có điều đứa con của ....
Bàn tay nhàng đặt lên vùng bụng bằng phẳng của mình.
Con à, nếu như mẹ thể giữ cha lại cho con, có phải con cho rằng mẹ rất vô dụng ?
.... ....
"Này, mọi người mau mau bước lên , để hành khách phía sau còn lên xe nữa." Người bán vé đứng cửa ra vào hét lớn, vừa chỉ huy hành khách đứng trong mái hiên lên xe.
"Ôi, đừng chen lấn! Đừng đẩy!" Bên trong xe vô cùng hỗn loạn.
Thiên Tình vội vàng rúc sâu vào góc để tránh bị đám người xô xô đẩy đẩy, nhưng đám người vẫn ngừng dồn tới. Vậy mà vẫn bị chen lấn đến đứng nghiêng qua ngả lại.
Bàn tay của đám người ồ ạt chụp tới bắt lấy lan can, móng tay sắc nhọn cũng theo đó mà xẹt qua da ít dấu, khiến mặt đầy vết xước.
Đến khi đến trạm, xuống xe, Thiên Tình trông vô cùng nhếch nhác. sửa sang lại quần áo, cố lấy lại tinh thần, chuẩn bị vào trong khuôn viên nhà họ Thi.
.... ....
Vừa mới bước vào đến cửa chính của căn biệt thự, từ phía xa nhìn thấy chiếc xe quen thuộc đậu bên cạnh hàng rào của vườn hoa.
Dưới tán hoa đào, dáng người cao lớn của tựa vào thành xe.
Thời gian này là lúc hoa đào nở rộ.
Làn gió hây hây thoảng qua, những cánh hoa màu hồng phớt từ chậm rãi rơi xuống đậu vai .
đứng dựa vào thành xe, hai tay khoanh trước ngực đứng nhìn từ xa. Đôi mắt sâu thẳm dưới tán đào lúc sáng lúc tối khiến người ta nhìn ra được cảm xúc trong đó.
Thiên Tình hơi giật mình, bước chân cũng khựng lại.
cảm thấy, giây phút này ánh mắt Thi Nam Sênh giống như xoáy nước xoáy sâu hoắm, hút lấy linh hồn , cuốn lấy trái tim , khiến sao kềm chế được cảm xúc của mình....
"Lại đây." ung dung mở miệng, giọng phát ra dưới tán đào càng thêm gọi cảm nam tính, khiến trái tim người ta đập loạn nhịp.
Thiên Tình hít hơi sâu.
Tránh né cũng phải cách hay, dù là sớm hay muộn cũng phải đối mặt với .
Huống chi....Hai người bọn cùng nên thẳng thắn chuyện.
"Thi tiên sinh!" từ từ tới chỗ , thấp giọng gọi tiếng.
Thi Nam Sênh liếc bằng đôi mắt lạnh lùng. Hiển nhiên, còn tức giận vì chuyện từ chối lên xe . Nhưng khi ánh mắt vừa nhìn thấy những vết xước mặt dừng lại nơi đó. Bàn tay đột ngột vươn tới, bắt lấy chiếc cằm mảnh mai của .
Thiên Tình sững sờ, hơi ấm từ đầu ngón tay truyền tới khiến hốt hoảng. theo bản năng giơ tay đẩy ra, " làm gì đấy...?"
"Tại sao lại có mấy vết xước này?" nhìn thẳng vào mắt hỏi.
"Chỉ là vết thương thôi." Thiên Tình gạt tay ra.
Nhưng bàn tay túm cằm vẫn hề nới lỏng, sắc mặt ngược lại càng nặng nề hơn, "Lên xe buýt em đánh nhau với người ta đó à?"
"Dĩ nhiên phải. Tôi cẩn thận bị người ta cào…" Thiên Tình giơ tay thử đụng vào mấy vết xước, ngờ lại đau quá khiến vội vàng rụt tay lại.
Thi Nam Sênh trừng mắt nhìn , "Ngu ngốc. Đừng có đụng linh tinh!"
tức giận đẩy tay ra, ngay sau đó rất tự nhiên dắt tay , kéo lướt qua bồn hoa ra phía cổng.
Bước chân của rất lớn, Thiên Tình phải như chạy đuổi theo kịp.
" kéo tôi đâu?" hỏi.
"Xử lý vết thương." quay đầu lại .
“Chỉ là vết thương thôi, cần xử lý gì đâu."
hừ lạnh quay đầu lại , " phải tôi lo lắng cho , mà mẹ tôi nhìn thấy bỏ qua cho tôi. Cảnh Thiên Tình, nếu chỉ vì vết thương này của mà khiến tôi bị mắng cho tát nước, ngày mai tôi cho biến mất khỏi công ty.”
Thiên Tình uất ức bĩu môi, “Vết thương này đâu phải tôi muốn có đâu, còn rất đau nữa. Sao lại có thể dùng công việc uy hiếp tôi như vậy?”
“ muốn bị tôi uy hiếp câm miệng .” Thi Nam Sênh kéo thẳng qua đường, tới hiệu thuốc.
Trong hiệu thuốc, bác sĩ mặc áo blouse trắng từ bên trong ra.
Thi Nam Sênh đẩy Thiên Tình tới trước, “Giúp xử lý mấy vết thương mặt ấy.”
Vị bác sĩ kia liếc mắt nhìn hai người, nhưng chỉ im lặng khom người lấy từ trong quầy ra miếng băng cá nhân.
“Dán cái này lên là được.”
Thi Nam Sênh nhìn miếng băng trong tay vị bác sĩ, “Có chắc chỉ cần dán cái này là để lại sẹo?”
“Vết thương thế mà để lại sẹo gì cơ chứ? Tối nay về ăn cơm xong khô mà thôi.” Vị bác sĩ dửng dưng , bởi vì ông cảm thấy người này chuyện bé xé ra to.
“Ông chắc chứ? Nếu như để lại sẹo tôi quay lại tìm ông đó!” Ánh mắt Thi Nam Sênh lạnh lùng nhìn vị bác sĩ.
Bác sĩ nhịn được : “Chỉ là vết thương thôi việc gì phải căng thẳng như vậy? Nếu như thực đau lòng, vậy tại sao lo bảo vệ ấy cho tốt, đợi tới khi bị thương rồi mới tới đây ra vẻ nịnh nọt lấy lòng?”
Hả…? Thi Nam Sênh sửng sốt. đau lòng vì ? Bởi vì vết thương đến thể hơn thế này? Bình thường nếu bản thân bị thương vốn chưa từng nhíu mày cái!
Còn nữa, ai là vợ của cơ chứ?
“Bác sĩ, ông hiểu lầm rồi, ấy chỉ là ông chủ của tôi thôi.” Thiên Tình thẹn thùng lập tức giải thích, lấy tiền từ trong ví ra thanh toán.
Quay đầu lại, thấy Thi Nam Sênh vẫn còn sững sờ tại chỗ, vội vàng lại kéo kéo vạt áo Thi Nam Sênh, “Chúng ta mau thôi, về nhà tự xử lý…”
Lúc này Thi Nam Sênh mới hoàn hồn. Nhớ tới lời vừa giải thích với vị bác sĩ kia, chỉ là ông chủ của , sắc mặt thoáng chốc lại đen sì.
Bị kéo ra khỏi hiệu thuốc.
hơi rũ mắt, nhìn bàn tay từ nãy giờ vẫn níu lấy áo mình lôi buông, trái tim hiểu sao lâng lâng xao xuyến.
đột nhiên vươn tay mình ra, tỉnh bơ trở tay nắm chặt lấy bàn tay mềm mại của , rồi kéo lên xe mình.
Ngồi vào bên trong xe, Thiên Tình đưa tay vào trong túi đặt bên cạnh lấy băng cá nhân ra định tự mình dán lên.
“Đưa cho tôi!” Thi Nam Sênh lại ra lệnh.
Thiên Tình như bị mộng du ngoan ngoãn đưa băng cá nhân cho .
liếc cái, vừa xé giấy bọc bên ngoài ra, vừa tiếp tục ra lệnh cho , “Đưa cái mặt tới đây.”
“Oh.” Thiên Tình chỉ ồ đáp tiếng rồi kề má mình lại gần .
Thi Nam Sênh lột miếng dính ra rồi dán lên miệng vết thương cho . Miếng dán hình cầu vồng be bé dán khuôn mặt nhắn thanh tú càng khiến thêm phần đáng .
ghé người tới, cách rất gần. Hơi thở đều đều lành lạnh dường như mang theo mùi hương nhè phả lên mặt . Trái tim Thi Nam Sênh bắt đầu lung la lung lay. Khi ánh mắt tự chủ dừng lại nốt ruồi bên khóe mắt càng thêm sâu thẳm.
Thiên Tình cảm thấy khí trong buồng xe có điểm khác thường, chính bởi vì ánh mắt mơ màng đó của khiến ngẩn ra.
Lúng túng vội vàng lui lại, ngón tay sờ lên miếng băng cá nhân dán mặt, đỏ mặt hỏi: “ mặt tôi có gì sao?” Ánh mắt sáng quắc kia của khiến thực hoảng sợ.
Nghe hỏi như thế, Thi Nam Sênh được tự nhiên ho tiếng rồi quay mặt sang chỗ khác.
Chậm rãi khởi động xe, xong mới nhếch môi : “Cả khuôn mặt chỉ được có mỗi nốt ruồi là lọt vào mắt tôi thôi.”
Thiên Tình sững người. Nốt ruồi lệ này… theo bản năng đưa tay chạm vào nó.
Khi ấy, bà Thi tìm đến cũng chính vì nốt ruồi này.
Mà buổi tối ngày hôm đó, để ý đến cũng bởi vì nốt ruồi này.
“Nốt ruồi của Bạch đẹp hơn nhiều.” chỉ theo phản ứng tự nhiên chứ phát ra giọng của mình chua đến cỡ nào.
Thi Nam Sênh nghe vậy nghiêng mắt nhìn sang.
“Cảnh Thiên Tình, hôm nay em chịu cùng xe tôi có phải vì giận tôi, đúng ?”
“Tôi có.” chịu thừa nhận.
“Thái độ này của em tố cáo hành vi của em rồi.” Thi Nam Sênh hừ mũi cười.
Nỗi chua xót chất đầy nơi đáy lòng Thiên Tình, nhưng thể tự với mình là được cho biết…
“Tôi có giận, ngồi xe của chỉ vì muốn tập cho bản thân trở thành thói quen với cuộc sống xa hoa của các người thôi. Trước kia khi chưa quen , tôi vẫn chen chúc xe buýt, đạp xe đạp về nhà đấy thôi.”
Thiên Tình cười cười, rồi mới tiếp tục: “Tôi cảm thấy và Bạch rất xứng đôi. Nếu như phải tại tôi, hẳn là bây giờ hai người kết hôn rồi.”
Sắc mặt của Thi Nam Sênh chợt lạnh như băng.
vừa lái xe vào khu biệt thự của mình, vừa nhìn chằm chằm hỏi: “Rồi sao nữa…?”
“Cho nên, tôi vẫn luôn cảm thấy rất có lỗi với Bạch. Là tôi hại hai người thể kết hôn, là tôi hại ấy trở thành trò cười cho thiên hạ.”
“Cảnh Thiên Tình, em là biết đề cao mình!” Thi Nam Sênh hừ cười, giọng mang vẻ giễu cợt.
Thiên Tình cười chua xót, nhìn nghiêm túc : “Thi tổng, và Bạch làm hòa chưa?”
“Rồi sao? Mà chưa thế nào?” Thi Nam Sênh biết nỗi tức giận trong lòng từ đâu kéo tới, nghiến răng hỏi. Chỉ biết từ lúc có giận, là cục tức đó cứ nằm chặn ngang cổ mãi tan .
“Nếu đúng như vậy …” Thiên Tình nhíu nhíu mày, cố làm ra vẻ tự nhiên : “Vậy tôi rút lui.”
Tay Thi Nam Sênh siết chặt tay lái, “Em lặp lại lần nữa!”
Thiên Tình khổ sở cười tiếng.
“Thú , ngày trước tôi đồng ý với bà Thi tới nơi này sống, ngoại trừ đành lòng từ chối ý tốt của bà ấy ra, nguyên nhân chủ yếu là… Là bởi vì tôi muốn sinh đứa bé này ra, muốn chứng minh cho thấy, tôi hư hỏng như nghĩ. Đứa bé này là con .” tràng, rồi quay mặt sang, ánh mắt kiên định nhìn Thi Nam Sênh.
Ánh mắt sáng ngời khiến Thi Nam Sênh cảm thấy ngực mình nhoi nhói. Trong đáy mắt mang giả dối nào cả.
Có nên tin đây? “Vậy còn bây giờ? Bây giờ muốn chứng minh nữa, hay là dám chứng minh?” hỏi.
Thiên Tình chuyển mắt nhìn về phía trước. Đôi mắt trong veo nhìn những cánh hoa đào bay bay rơi xuống, cánh hoa màu hồng dịu khiến lòng nhõm hơn rất nhiều.
cất tiếng từ tốn : “Bây giờ tôi chẳng còn suy nghĩ nào hết, muốn chứng minh đứa bé này là của ai, cũng muốn chứng minh với tôi phải là tùy tiện nữa. Bất kể có thừa nhận hay , đứa bé này vẫn là con của tôi. Chúng ta… dù sao cũng có khả năng sống cùng nhau. Cho dù là có đứa bé, chúng ta cũng phải là người cùng thế giới… Chuyện này thể nào thay đổi được. Vì vậy, chúng ta kết hôn, chúng ta thể cho đứa bé mái nhà hoàn thiện được.”
xong lời cuối cùng, đáy mắt Thiên Tình lên vẻ đơn buồn bã.
“Hừ! ra, lòng vòng hồi, mục đích vẫn là muốn tôi cưới !”
Last edited by a moderator: 29/5/15