1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng giám đốc, xin tha tôi! - Đoan Mộc Ngâm Ngâm (Full+ eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 49: phen hú vía
      Edit: TiêuKhang

      Thời điểm khi rốt cuộc cũng chạy nước rút, bụng dưới râm ran đau nhói, đau đến mặt mày tái nhợt, cuối cùng chịu nổi nữa ngã sang bên.

      Thiên Tình ôm bụng, tay còn lại yếu ớt túm lấy bàn tay , run rẩy mơ màng , "Đau....quá…."

      Thi Nam Sênh mắt lạnh nhìn , "Cảnh Thiên Tình, khỏi giả vờ trước mặt tôi nữa!"

      muốn hất ra, nhưng bàn tay bé của vẫn ngoan cố túm lại cầu xin giúp đỡ: "Giúp dùm tôi.... Đứa bé...."

      Lòng bàn tay tuôn ra từng lớp mồ hôi lạnh, hơi lạnh từ đầu ngón tay của trực tiếp len lỏi thấm vào ngực .

      Nhìn khuôn mặt tái nhợt, tim chợt nhói lên cái.

      Shit! Dáng vẻ đau đớn này căn bản thể nào giả vờ được!

      gần như lập tức rút ra khỏi cơ thể , ngồi xổm xuống, vuốt những sợi tóc lòa xòa trán, "Cảnh Thiên Tình, em sao vậy?"

      Thiên Tình choáng váng xây xẩm nào còn nghe được gì, chỉ cảm thấy bụng quặn đau từng cơn, như kéo căng hết các dây thần kinh của vậy.

      "Chết tiệt !" Thi Nam Sênh chưa bao giờ có cảm giác phiền não như lúc này.

      Vừa rồi do nóng giận quá, quên mất chuyện mang thai.

      Bế Thiên Tình đặt ngay ngắn lên giường, tiện tay vớt qua áo ngủ khoác lên người , sau đó mới ra mở cửa hô lên: "Quản gia! Quản gia!"

      "Cậu chủ." Quản gia ngủ, nghe tiếng hô hoáng mới vội khoác áo khoác hấp tấp ngồi dậy. Từ dưới lầu ngước đầu lên nhìn , "Cậu chủ, xảy ra chuyện gì vậy?"

      "Chuẩn bị xe. Sau đó liên hệ bác sĩ Tống khoa phụ sản, nhắn ấy lập tức đến bệnh viện đợi tôi!" Thi Nam Sênh ra lệnh.

      Quản gia vừa nghe vậy, trong lòng thầm than xong rồi, biết được Thiên Tình xảy ra chuyện, dám chậm trễ nữa, vội vã hớt hải tóm lấy chìa khóa chạy nhanh xuống nhà để xe.

      Bà Thi cũng bị tiếng động làm cho tỉnh.

      Lúc bà khoác áo ngoài nhanh đến Thi Nam Sênh mặc quần áo chỉnh tề cho Thiên Tình và ôm chặt vào lòng.

      Mặt mũi tái nhợt vùi trong ngực , bàn tay bé cuộn cong lại túm lấy cổ áo trước ngực buông.

      Vẻ đau đớn khổ sở đó và lệ thuộc trong vô hình đều hiển ràng.

      "Trời ơi! Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Bà Thi cũng bị dọa đến tuôn mồ hôi lạnh đầy người.

      Sắc mặt Thi Nam Sênh xanh mét, trông vô cùng căng thẳng.

      Nhìn gương mặt suy yếu của vùi sâu trong ngực, nỗi đau mơ hồ khó tả ngừng lan tràn khắp lồng ngực.

      "Mẹ, mẹ ngủ trước, con đưa ấy đến bệnh viện." nhanh mấy chữ đó xong liền vòng qua bà Thi chạy như bay xuống lầu.

      Bà Thi nhìn căn phòng bừa bộn lộn xộn những thứ kia, lập tức hiểu ra mọi chuyện.

      Trong lòng thương Thiên Tình bao nhiêu, giận thằng con lỗ mãng của mình bấy nhiêu. Lòng dạ bất an lo lắng, cũng kịp đổi bộ quần áo, nhanh chân bước theo hai người ra ngoài.

      .... .... ....

      Lúc Thi Nam Sênh bế Thiên Tình chạy ra quản gia lái xe đến đợi ở cửa.

      Quản gia vội bước xuống mở cửa xe bên ghế cạnh tài xế, Thi Nam Sênh khom người cẩn thận đặt Thiên Tình lên ghế phụ.

      Bà Thi lúc này cũng ngồi yên ở ghế sau.

      "Mẹ, sức khỏe mẹ tốt, mẹ vào nghỉ ngơi trước . ấy có con trông là được rồi!" Thi Nam Sênh vừa ngồi vào ghế lái vừa khuyên mẹ mình.

      "Con cứ lái xe trước ." Bà Thi tức giận liếc nhìn con trai oán trách, "Con xem con làm gì hả, cơ thể Thiên Tình vốn yếu lắm rồi, sao con có thể chú ý như vậy được chứ?"

      Thi Nam Sênh cúi đầu nhìn sang bên cạnh cuộn thành đoàn, ánh mắt có phần hơi phức tạp.

      Thấy ngừng run rẩy, ánh mắt thoáng tối , theo phản xạ tự nhiên liền cởi áo người ra khoác lên người .

      Hàng loạt động tác làm liền mạch hoàn toàn có bất kỳ suy nghĩ gì.

      Bà Thi nhìn mà chỉ biết lắc đầu, "Con đừng lúc nào cũng ức hiếp con bé, Thiên Tình nó là rất ngoan, mẹ nhìn ra được...."

      rất ngoan?

      Động tác của Thi Nam Sênh lập tức khựng lại, đáy mắt ảm đạm u ám.

      Sau đó.... ngượng ngập thu tay về, khóe môi nở nụ cười mỉa mai.

      Đạp chân ga, khởi động xe xong mới trả lời bà Thi, " biết này cho mẹ uống bùa mê gì. Nhưng con tin chắc rằng, nửa đêm nửa hôm lên mạng chat chít ve vãn với đàn ông, loại đàn bà như thế tuyệt đối phải là ngoan gì đó như mẹ đâu!"

      Ve vãn đàn ông? Con trai bà xác định nhìn lầm chứ?

      Kiểu con bảo thử như Thiên Tình vậy, sao có thói ve vãn cợt nhả với đàn ông?

      ***

      Trong phòng bệnh. Bác sĩ bận rộn làm kiểm tra.

      Thi Nam Sênh đứng ở ngoài phòng, thỉnh thoảng có thể nghe được tiếng rên rỉ đau đớn ngắt quãng, đồng thời còn có tiếng hỏi thăm chừng của mẹ từ phòng kiểm tra truyền ra.

      Tựa vào vách tường lạnh lẽo, lướt qua trong đầu chỉ toàn là dáng vẻ khổ sở yếu ớt của Thiên Tình. Trong lòng lại cảm thấy ngột ngạt nóng nảy.

      Đúng là khốn kiếp! Khi nãy mình còn cảm thấy ân hận nữa cơ chứ. Tại sao mình phải ân hận? Nếu như phải tại phản bội mình trước, nếu phải ve vãn Mộ Trầm , sao mình có thể tức giận đến vậy?

      Lúc này, cửa phòng kiểm tra được mở ra.

      Bóng dáng nhắn lập tức xuất , từ bên trong được đẩy ra ngoài. tay cắm ống truyền dịch.

      Bà Thi và bác sĩ Tống theo ở phía sau.

      thế nào rồi? Còn đứa bé, có bị làm sao ?

      Hai vấn đề đó bỗng xuất trong đầu , nhưng lời đến bên môi, lại hỏi được chữ nào.

      "Bác sĩ, chắc chắn đứa bé có vấn đề gì chứ?" Là giọng lo lắng của bà Thi hỏi lại lần nữa.

      "Khiến người nhà phải phen hú vía rồi." Lời của bác sĩ Tống, đồng thời khiến cả hai thở phào nhõm.
      Last edited by a moderator: 8/5/15

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 50

      Edit: TiêuKhang

      Vị bác sĩ liếc nhìn Thi Nam Sênh từ nãy giờ vẫn đứng im lìm bên cạnh, mới tiếp tục mở miệng: "Những chuyện thế này sau này nên đặt biệt chú ý hơn, cơ thể người mẹ vốn rất yếu, cộng thêm kích thích quá mạnh, tử cung cũng vì vậy mà co thắt dữ dội dẫn đến bị đau bụng."

      Lời này, hiển nhiên là với Thi Nam Sênh.

      chỉ gật đầu cho có lệ, nhưng kiềm được lại nghĩ đến hình ảnh trước đó. Mình gần như cưỡng bức ....

      Đúng là chẳng ra làm sao cả!

      Như thể mỗi lần đụng phải , đơn giản chỉ là lửa giận cách nào tự kiểm soát, mà dục vọng trong cơ thể cũng muốn cách thể nào khống chế.

      "Để phòng tránh rủi ro, vì vậy hãy để ấy ở lại bệnh viện đêm . Sáng mai tỉnh lại, nếu có chuyện gì có thể xuất viện." Bác sĩ Tống đưa ra ý kiến.

      Bà Thi gật đầu liên tục và cám ơn.

      Vừa vào phòng bệnh Thiên Tình nằm, vừa cằn nhằn thằng con hiểu chuyện vài lần. Trong lòng bà thấy uất ức thay cho Thiên Tình.

      Từ đầu chí cuối Thi Nam Sênh đều
      Chương 50:

      câu nào, dưới ánh đèn sáng choang, thần sắc gương mặt tuấn tú càng khó phân biệt, thấy bất kỳ cảm xúc dao động nào.

      "Tối nay con ở lại chăm sóc cho Thiên Tình. Sáng ngày mai, đợi Thiên Tình tỉnh rồi phải xin lỗi với nó!" Bà Thi dặn dò con trai.

      "Để con đưa mẹ về."

      " cần đưa. Mẹ bảo tài xế lái xe tới đón mẹ rồi, con hãy ở lại đây với Thiên Tình, bước cũng được rời khỏi nó." Bà Thi dặn dò lần nữa mới chịu ra về.

      Thi Nam Sênh đưa bà Thi xuống lầu, rồi quay trở lại phòng bệnh.

      Trong phòng bệnh vô cùng yên tĩnh, nhóm hộ lý cũng đều hết.

      Chỉ còn lại an tĩnh ở giường, có thể nghe được tiếng hít thở đều đều của trong khí.

      Thi Nam Sênh từng bước từng bước đến gần , nhìn gương mặt mệt mỏi ngủ say, nơi ngực hiểu sao lại trở nên phiền muộn.

      Rốt cuộc mình bị làm sao đây?

      ràng chính là muốn trừng phạt , cũng muốn để sinh đứa bé chẳng phải con của mình. Nhưng giờ phút này thấy nằm giường bệnh truyền dịch đau đớn như vậy, ngực lại cảm thấy như bị nhét vào từng cục vải bông, thở thôi cũng cảm thấy khó khăn.

      Tại sao lại biến thành như vậy?

      "Ưm… Đừng… Đừng… cướp con tôi…" Tiếng mê sảng ú ớ của , lập tức ngắt ngang mạch suy nghĩ hỗn loạn của .

      ấy mơ thấy ác mộng, có vẻ ngủ được ngon giấc.

      Hai tay ngừng vung vẩy lung tung, tay trái còn được cắm truyền dịch, suýt nữa làm chệch cây kim tiêm.

      Thi Nam Sênh cảm thấy tim như ngừng đập, vội vàng cúi người vững vàng ấn chặt tay trái lại.

      Lúc cúi đầu mới phát khóe mắt ươn ướt.

      Khóe mắt bên kia còn đọng lại giọt nước mắt. Tay phải vẫn vùng vẫy, ngoài miệng nỉ non líu ríu: "Đứa bé… là của … Hãy giữ con lại, híc híc…"

      Càng về sau, chỉ còn khóc thút thít.

      Thi Nam Sênh sững sờ, bàn tay ấm áp theo bản năng muốn nắm lấy bàn tay phải quơ lung tung của .

      Xúc cảm lạnh như băng khi chạm vào khiến lòng thoáng qua cảm giác khó nắm bắt.

      Lúc này, dường như tỉnh được đôi chút. Hàng mi run nhè , đầu nghiêng sang bên, hai mắt hơi hơi hé mở.

      Như cố gắng để nhìn ràng hơn người ở trước mắt, rất lâu mà vẫn thốt ra tiếng, nhưng tay vẫn bị nắm chặt, cuộn ngược lại tay . Rồi sau đó…

      Thi Nam Sênh nghe được giọng đứt quãng tròn tiếng của , "Đứa bé… là con , em có lừa … Xin hãy tin em…"

      sửng sốt. Trái tim treo lơ lửng run lên bần bật.

      Đôi mắt sâu thẳm híp lại, nhìn chằm chằm rời, "Em và Mộ Trâm Am, rốt cuộc có quan hệ gì?"

      Khốn ! phát mình lại rất để ý, rất để ý đáp án của vấn đề này!

      Nhưng đợi mãi cũng thanh nào đáp lại lời

      Thiên Tình giữ nguyên tư thế mới vừa rồi lần nữa ngủ thiếp .

      , mới tức ra phải tỉnh, chỉ là nằm mơ nên mớ câu mà thôi.

      mơ màng , căn bản hề nhìn thấy người đàn ông giờ khắc này ở trước mặt rốt cuộc là ai!

      Thi Nam Sênh cười giễu tiếng, đôi mắt sâu thẳm vừa gợn lên chút sóng, liền khôi phục lại lạnh lùng ban đầu.

      Khoảnh khắc vừa rồi, còn buồn cười cho rằng câu mơ màng đó của !

      … … …

      Suốt cả đêm, Thiên Tình ngủ được yên giấc, trong mơ luôn cảm thấy có người muốn đoạt con của mình.

      vừa hoảng vừa sợ.

      Chỉ cảm thấy mình như bị rơi xuống cái động đen ngòm, vĩnh viễn tìm thấy lối ra.

      Nhưng…

      Ngay vào lúc tuyệt vọng, có tia sáng le lói chiếu rọi vào, xuyên thấu qua mảnh sương mù kia, có thể mơ mơ hồ hồ nhìn thấy vòng ánh sáng… Mà bóng người trong vòng sáng ấy lại chính là Thi Nam Sênh.

      tự giễu cười tiếng.

      Sao có thể mang mình ra khỏi bóng tối ấy được chứ? Hoàng tử của đời , có lẽ chẳng bao giờ

      Chua chát tỉnh dậy từ trong giấc mộng, mờ mịch mở mắt ra, ánh sáng từ ngoài cửa sổ chiếu vào.

      Trong phòng bệnh, bóng người.

      Hoàng tử trong mộng cũng chẳng còn ở đây.

      Quả nhiên…

      Tất cả chẳng qua chỉ là giấc mộng. nên vọng tưởng. vọng tưởng đáy lòng mang theo cảm giác mất mát.

      Nhúc nhích người muốn ngồi dậy. Ngoài cửa, có hộ lý đẩy xe đẩy vào.

      "Chào buổi sáng." Đối phương lễ phép hướng chào hỏi.

      Thiên Tình liền vội vàng gật đầu, nhàng đáp lại: "Chào buổi sáng."

      "Đây là bữa sáng dinh dưỡng được chuẩn bị riêng, rất tốt cho em bé trong bụng đó." Đối phương xong, vừa soạn đồ ăn sáng, vừa kéo chiếc bàn ăn giường ra.

      Bữa ăn dinh dưỡng mà chẳng có mùi vị gì, nên Thiên Tình cũng có khẩu vị.

      Chỉ thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ, nghĩ đến thô bạo đêm qua của Thi Nam Sênh, liền đưa tay sờ lên bụng, nơi cổ họng nghèn nghẹn chua xót, hỏi hộ lý: "Con của tôi, có chuyện gì chứ?"
      Last edited by a moderator: 5/5/15

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 51: đương vụng trộm

      Edit: TiêuKhang

      " yên tâm, bác sĩ Tống sao nhất định sao." Hộ lý cười đáp lời .

      "Vậy tốt quá." Thiên Tình thở hắt ra hơi. Mặc kệ muốn có đứa bé này đến cỡ nào, nhưng bây giờ toàn tâm toàn ý chờ mong đứa bé được chào đời.

      "Ăn chút gì , nếu , ‘ông chồng tốt’ của lo lắng đấy." Hộ lý trêu ghẹo cười .

      Ông chồng tốt?

      Thiên Tình lấy làm ngạc nhiên với ba chữ ấy. Mình có chồng từ bao giờ?

      Thiên Tình miễn cưỡng cười, “Tôi vẫn chưa kết hôn, nên cũng có chồng."

      "Vậy chắc là bạn trai rồi." Hộ lý đoán chắc là vậy. Dạo này, vợ chồng son có con trước rồi cưới sau rất thịnh hành, thấy riết rồi cũng quen, “Tối qua ta ở đây chăm sóc cả đêm. Có vẻ rất lo lắng.”

      Chăm sóc mình cả đêm? Lẽ nào là sao?

      Nhưng mà ....

      Sao có thể ở lại chăm sóc mình? Thiên Tình cần nghĩ ngợi, liền bác bỏ đáp án của mình. Có thể, chỉ là người của nhà họ Thi phái tới!

      Nghĩ vậy, cầm lấy muỗng miễn cưỡng ăn chút lót dạ.

      Mặc dù thấy đói, nhưng vì đứa bé trong bụng, thể ăn.

      Ăn sáng xong, sau khi hộ lý dọn dẹp sạch , có bác sĩ tới thông báo Thiên Tình có thể xuất viện.

      Trong phòng bệnh lúc này còn ai. Cũng may, cũng có đồ đạc gì cần phải thu dọn, chỉ thay ra áo ngủ người sau đó chuẩn bị về.

      Cửa phòng bệnh lại bị người từ bên ngoài bất ngờ đẩy vào.

      Né tránh kịp, cơ thể gầy yếu của đụng mạnh vào người vừa tới. loạng choạng vội thụt lùi ra sau, thiếu chút nữa hôn mặt đất....

      Nhưng bên hông, lại có cảm giác vô cùng ấm áp.

      Cánh tay dài rắn chắn vững vàng ôm gọn vào lòng.

      khẽ ‘A’ lên tiếng, hai tay theo bản năng bám lên cổ đối phương mới có thể đứng ổn định lại.

      Vừa ngẩng đầu lên, bất ngờ đối điện với ánh mắt tăm tối của Thi Nam Sênh. Vòm ngực vững chắc của dán sát vào , đến nỗi có thể nghe mồn nhịp tim lẫn nhau. Hơi thở sáng sớm còn mang theo hương bạc hà thoang thoảng quanh quẩn ở bên tai.

      Tim Thiên Tình đập lộp bộp.

      nhếch môi, bên môi lên ý cười cợt như có như , "Mới sáng sớm, có cần phải ôm ấp thương nhiệt tình thế này ?"

      Sao lại biết này chỉ vô tình va phải . Chỉ là, vừa nhìn thấy , lại nhịn được tuôn ra những lời ác liệt.

      Sau lần phản bội đó, trong lòng như mọc lên từng cọng gai nhọn, nhổ mãi ra, chỉ có thể tổn thương người và tổn thương cả chính mình.

      Nghe vậy, lúc này Thiên Tình mới có phản ứng.

      Lúng túng đỏ mặt, lập tức buông tay khỏi cổ . Lui về phía sau bước, giữ khoảng cách nhất định với .

      ràng là nên giữ khoảng cách với loại phụ nữ này, nhưng lồng ngực bỗng nhiên trống rỗng còn độ ấm, trái tim lại phảng phất cảm thấy như thiếu vắng thứ gì đó, lồng ngực cũng thấy trống vắng lạ thường, còn có chút lành lạnh.

      “Tôi cố ý." Sau khi đứng vững, Thiên Tình ngẩng đầu lên nhìn ấp úng giải thích.

      Chỉ thoáng nhìn qua, có thể thấy ràng mệt mỏi nơi đáy mắt , hỏi: "Sao lại tới đây?"

      giơ lên túi giấy trong tay, lời nào vứt thẳng vào ngực , động tác chẳng mang chút dịu dàng nào. Sau đó ra lệnh: "Mặc vào!"

      Hả?

      Thiên Tình hơi kinh ngạc, mở túi ra nhìn xem, mới phát là quần áo của mình.

      Do tối hôm qua gấp, nên người vẫn mặc đồ ngủ của đêm qua.

      "Cám ơn. Làm phiền tránh mặt lát."

      Thi Nam Sênh liếc cái, gì xoay người ra ngoài.

      Thiên Tình cởi áo ngủ người ra, thay vào bộ đồ vừa mang tới.

      mở cửa tính ra ngoài, nghe được tiếng của mấy y tá bên ngoài hành lang giọng thảo luận.

      "Này, thấy ? Đó chính là đối tượng mà lúc trước Bạch Thiên Thiên công bố là sắp kết hôn đó, hình như tên là Thi Nam Sênh. Sau đó họ hủy bỏ hôn lễ cưới nữa."

      "Bởi vì tối hôm qua sao?"

      "Đúng vậy, người ta tuổi trẻ đầy bản lĩnh, lại còn có đứa bé, có thể đánh tan hôn lễ của người ta sao? Có điều, tôi thấy dường như Thi Nam Sênh này cũng có tình ý với ta đó. Tối qua ở trong phòng bệnh chăm sóc đó cả đêm luôn!"

      "Haizz, cánh cửa nhà giàu có bạc bẽo lắm, ai biết được rốt cuộc là chăm sóc đó, hay là chăm sóc cho đứa con của ta?"

      "Ờ, cũng đúng...."

      Hai người vùa thảo luận, vừa tới thấy Thiên Tình đúng lúc mở cửa ra sửng sốt đơ người, lập tức liếc mắt nhìn nhau rồi thức thời im miệng.

      Thiên Tình ra ngoài cửa. Thoáng thấy Thi Nam Sênh đứng ở lối hành lang dài.

      Lúc này, hành lang ít người qua lại.

      Quần áo mặt mặc rất đơn giản, tùy ý đứng giữa đoàn người vẫn thể nào che giấu được bắt mắt khác biệt. Là người luôn khiến người khác chú ý nhất.

      Đêm qua, tự mình chăm sóc cả đêm?

      Phát được điều này, trong lòng Thiên Tình bồi hồi rung động. Nhưng gì, chỉ thẳng về phía trước, bước nhàng lướt qua .

      Thi Nam Sênh phản ứng kịp, nhìn theo bóng lưng gầy của lúc mới bất giác bước theo sau.

      Hơi nghiêng người đón lấy túi đồ trong tay , hai người trước sau vào thang máy.

      .....

      xe, Thiên Tình vẫn luôn dõi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Còn Thi Nam Sênh ngoài việc chuyên tâm lái xe ra cũng có ý định muốn chuyện với .

      Trong buồng xe hẹp, bầu khí như vậy khiến cho người khác cảm thấy ngột ngạt.

      Thiên Tình cảm thấy thể nào thở được nữa, muốn quay cửa sổ xe xuống để hóng mát chút.

      Nhưng mới quay chưa được nửa, gió lạnh ùa vào, người bên cạnh từ đầu đến cuối lên tiếng, lúc này cau mày, giọng điệu gần như ra lệnh: "Đóng lại!"

      “Tôi muốn hóng mát chút." Thiên Tình kháng cự.

      Mi tâm của càng nhíu chặt hơn, nghiêng mắt liếc cái, “Tôi , đóng lại! Đừng để cho tôi lần thứ ba!"

      ngang ngượng của , ít nhiều gì Thiên Tình cũng thành thói quen.

      Nhưng....Hôm nay muốn thuận theo ý .

      Đối với người đàn ông mình từng quá sâu đậm, vì vậy, khi bị tổn thương, nỗi oán hận càng sâu sắc hơn, hơn nữa....

      Sau đêm qua, thô bạo của còn suýt nữa hại đứa ....

      Lần nữa bị cự tuyệt, kiên nhẫn của Thi Nam Sênh phút chốc bay vèo.

      Hậm hực liếc cái, bật nút điều khiển phía bên mình kéo cửa sổ xe lên, sau đó nhanh chóng bấm luôn nút khóa lại.

      Cái ngốc này muốn chết rồi sao, cơ thể suy yếu đến vậy mà còn dám đòi hóng mát?

      Cửa sổ xe cuối cùng vẫn bị đóng lại, Thiên Tình biết mình lay chuyển được , nên cầu mở nữa.

      Chỉ dời tầm mắt ra ngoài cửa sổ, lúc sau chợt mở miệng: "Tối qua, là chăm sóc tôi suốt đêm sao?"

      "Vậy thế nào?" Thi Nam Sênh nhướng nhướng hàng mày rậm, "Nếu tôi khiến phải vào viện, tôi cũng nên có trách nhiệm trông coi cho tới khi khỏe lại. tốt nhất đừng nên hiểu lầm."

      trịnh trọng nhắc nhở .

      Sớm biết lời của ra chẳng có lời nào dễ nghe. Nhưng trong lòng Thiên Tình vẫn tránh khỏi có chút buồn buồn.

      Miễn cưỡng nở nụ cười, quay đầu lại nhìn , đôi mắt trong suốt sáng ngời, "Thi tổng yên tâm, tôi suy nghĩ nhiều. Chỉ là, vì em bé, mong rằng sau này Thi tổng hãy chú ý hành vi của mình."

      muốn bị đối xử thô bạo giống như đêm qua nữa! Thay vì là ham muốn, chẳng bằng là làm nhục đúng hơn....

      Nhưng làm sai chuyện gì?

      Lời lẽ ‘dạy dỗ’ của Thiên Tình càng khiến Thi Nam Sênh thêm tức giận.

      Tay siết chặt vô lăng, đè nén cảm xúc cười lạnh, " cảm thấy lời rất buồn cười sao? Mưu tính trăm phương ngàn kế để ở lại nhà tôi, chẳng lẽ phải vì muốn trèo lên giường tôi ư? Tôi có thể chịu được loại đàn bà ngụy trang, nhưng mà...."

      dừng chút, liếc mắt sang bên cạnh cười giễu nhìn , "Giả bộ cũng đừng nên quá mức." "Mặc kệ muốn sao cũng được." Thiên Tình hít sâu hơi, “Tôi chỉ muốn chứng minh với bà Thi và đứa bé này là con của . khi đứa bé được chào đời, tôi cùng con của mình rời chút lưu luyến."

      Rời ?

      ta còn dám muốn rời ?

      Thi Nam Sênh bởi vì này hai chữ mà trong lòng phát hoảng.

      nhíu mày, sắc mặt càng lạnh lẽo như thời tiết vào mùa đông bị đóng băng, khiến Thiên Tình khỏi rùng mình.

      lạnh lùng châm biếm: "Chuẩn bị rời sao, muốn cùng ‘Tình Thiên’ của đó à? cho rằng sau khi Mộ Trầm biết từng đê hèn bán thân cho tôi xong, ta còn có thể cần sao?"

      gần như nghiến răng nghiến lợi để , gân xanh tay cầm lái nổi lên từng sợi rất ràng.

      Thiên Tình kinh ngạc sững sờ lúc, thể tin nổi nhìn , "…. xem lén lịch sử tôi chat với bạn?"

      Sao có thể làm vậy? Đó là chuyện riêng tư của mà.

      Xem lén? Buồn cười ! ta biết liêm sỉ để sờ sờ ra máy tính, cần phải xem lén sao?

      Muốn xem cũng là đường đường chính chính mà xem!

      Nhưng....

      muốn giải thích gì, chỉ buông lời châm chọc, "Cho dù tôi có xem lén nữa, vẫn còn tốt hơn lén lút đương vụng trộm với thằng đàn ông khác!" cố tình nhấn mạnh mấy chữ ‘ đương vụng trộm’.

      Thiên Tình ngỡ ngàng lúc. Rốt cuộc gì? đương vụng trộm? và Trầm sao? Tại sao khi lại ghán ghép những tội danh khó hiểu này lên đầu mình?

      Thiên Tình cũng nóng nảy đáp lại, "Thi tiên sinh, tôi nghĩ hiểu lầm chỗ nào rồi!" cố đè nén cơn rét lạnh dâng lên từ đáy lòng, hai mắt bướng bỉnh nhìn lại trừng trừng, ràng từng chữ từng câu, "Cũng như đấy, tôi chẳng qua chỉ là kiện hàng bán cho , chứ phải là bạn của , càng phải là vợ . Vì vậy, dù cho tôi có ở cùng bất kỳ ai chăng nữa, cũng thể dùng mấy chữ ‘ đương vụng trộm’ để !"

      Bây giờ chịu thừa nhận rồi sao? Thừa nhận và Mộ Trầm ở bên nhau?

      "‘Vợ’? hãy tự hỏi lại mình , đủ tư cách sao?" Thi Nam Sênh oán hận nhìn người phụ nữ phản bội mình mà ở trước mặt còn tỏ ra cây ngay sợ chết đứng.

      Nét mặt hung ác đó, dường như muốn nuốt chửng lấy . Lời sắc bén như dao: “Vợ của Thi Nam Sênh tôi, đời này tuyệt đối thể là ! Đừng tới đứa bé trong bụng phải của tôi, dù cho có là của tôi để lại nữa, cũng bao giờ trở thành đá lót đường cho bước chân vào cánh cửa giàu sang đâu. Vì vậy, biết khôn dẹp ngay cái suy nghĩ đó , đừng si tâm vọng tưởng!"

      "Hóa ra Thi tiên sinh lại tự cho rằng mình là người có lòng tốt quảng đại như thế." Thiên Tình cảm thấy con tim mình như chết lặng.

      Giờ phút này, giống như con nhím bị rút hết gai, thương tích cùng mình, vì vậy cũng ngần ngại đem hết những vết thương đó hoàn lại cho cố chủ.

      mỉa mai ngược lại , "Đứa bé này, nếu phải do bà Thi cầu xin tôi giữ lại, tại tôi cũng còn bất cứ quan hệ nào với rồi. Cho tới bây giờ, tôi chưa từng nghĩ qua, trong tương lai để cho đứa bé này mang họ của , riêng tôi, càng hề nghĩ tới gả vào nhà họ Thi các người. Thi tổng hao sức lo lắng đâu rồi."

      Đến lúc này Thi Nam Sênh bị triệt để chọc cho phát điên.

      Xe bỗng ‘Két....’ tiếng, đột ngột dừng luôn ở giữa đường.

      Thiên Tình kịp phản ứng, cả người bị lực mạnh hất văng về phía trước, chúi đầu va vào xe cái mạnh.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 52
      Edit: TiêuKhang

      Thiên Tình kịp phản ứng, cả người bị lực mạnh hất văng về phía trước, chúi đầu va vào xe cái mạnh.

      cho kịp hoàn hồn, Thi Nam Sênh bật chốt cửa.

      "Xuống xe! Cút khỏi tầm mắt của tôi!" rống lên giận giữ.

      Trong đôi mắt thâm thúy kia chỉ chứa đầy giận dữ, như ông Hổ bị người ta chọc giận, từ vì thẹn mà hóa thành giận.

      Sau lưng truyền tới tiếng mắng chửi um sùm vì dừng xe giữa làn đường.

      đợi Thiên Tình đứng vững, xe Thi Nam Sênh như pháo đạn bắn ra phóng thẳng về phía trước, có chút do dự dù chỉ giây.

      Chạy đượng khoảng năm mươi mét, cửa sổ xe lần nữa được mở ra, túi giấy bị ném ra từ cửa sổ.

      Quần áo bay tán lạn trung, lất phất bay đến phủ lên đầu Thiên Tình.

      Ngỡ ngàng nhìn chiếc xe vô tình biến mất trước tầm mắt của mình.

      Sống mũi cay cay, Thiên Tình kiềm được lệ rơi đầy má.

      Tại sao quan hệ của họ lại ra nông nỗi này....

      .... .... ....

      "Tin, tin, tin…." Tiếng còi chói tai vang lên dồn dập.

      Thiên Tình bất lực ngồi xổm mặt đất, tiếng khóc bị đè nén thành tiếng.

      Gió lạnh rét buốt quét qua khuôn mặt tái nhợt của đau nhói, cũng lan tràn khắp đáy lòng .

      " hai, muốn khóc ngồi vào lề khóc có được hay ?"

      "Đúng đấy. Có muốn chết cũng đừng gieo họa cho người khác chứ!"

      xuất của làm cản trở tình hình giao thông.

      Có người nhô đầu ra lớn tiếng với . Lúc này mới ngơ ngác hồi phục thần trí, vội vàng lau khô nước mắt, sau khi liên tục xin lỗi mới chật vật nhặt lên quần áo đất lê bước vào lề.

      .... .... .... ....

      Nơi này còn cách nhà họ Thi quãng đường rất xa.

      Đừng điện thoại di động, người ngay cả đồng cũng có. Thiên Tình còn cách nào khác, chỉ đành xách theo túi quần áo bộ về nhà.

      Cái thành phố này ra cũng , cho đến khi Thiên Tình đón gió lạnh về đến nhà hơn mười giờ trưa.

      Tóc tai rối bù, mặt mũi xơ xác, mặt mày trắng bệch....

      Thiên Tình nghĩ, mình bây giờ nhất định là rất kinh khủng!

      Quả nhiên, bà Thi vừa thấy như vậy sợ hết hồn.

      "Trời ơi, Thiên Tình, sao con lại thành ra thế này? Chẵng phải A Sênh đón con sao, sao hai đứa lại về chung?"

      "Thi tổng đưa con đến trước cửa, sau đó đến công ty rồi ạ." Thiên Tình muốn khiến bà Thi lo lắng nên cố tỏ ra mình sao.

      Bà Thi kéo lại ghế sofa ngồi xuống, "Thiên Tình, con hãy cho bác biết, có phải A Sênh lại ức hiếp con nữa rồi ? Con đừng sợ, hãy với bác, bác phân xử cho con."

      Thiên Tình lắc lắc đầu, muốn gây thêm rắc rối nữa bèn cười cười : "Dạ có ạ."

      Bà Thi vẫn bán tín bán nghi, nhưng nghe Thiên Tình vậy cũng tiện hỏi nhiều. Đành gật đầu căn dặn Thiên Tình, "Vậy con lên nghỉ ngơi , hôm nay cũng cần phải làm đâu. Để bác điện thoại cho A Sênh giúp con xin phép nghỉ."

      "Dạ thôi, sức khỏe con cũng ổn rồi, buổi chiều con đến công ty. Hôm nay mới làm ngày thứ hai, nếu nghỉ vậy rất khó ăn sao với công ty."

      Bà Thi vẫn thấy lo lắng, "Con chắc mình sao chứ? Nhưng sắc mặt con trông còn rất xanh."

      Thiên Tình đứng lên xoay vòng, "Bác xem, tại con rất tốt này. Có thể vừa nãy ở bên ngoài gió lớn, cho nên sắc mặt mới tốt thôi ạ."

      Nếu Thiên Tình khăng khăng như vậy, bà Thi cũng tiện làm theo ý mình nữa.

      Tuy nó mang thai, nhưng cũng thể lúc nào cũng nhốt nó mãi ở nhà được. Nghĩ vậy, bà Thi thể làm gì khác hơn phải gật đầu đồng ý, "Vậy con lên lầu nghỉ ngơi chút , đợi ăn cơm trưa rồi hãy đến công ty."

      ***

      Sau khi ngủ giấc rồi dạy dùng cơm, Thiên Tình mới cảm thấy tinh thần khá hơn rất nhiều. Thay bộ quần áo khác rồi tới công ty, vẫn tránh được bị quản lý mắng cho trận.

      " làm ăn kiểu gì vậy hả? tưởng mình là ai? Mới ngày thứ hai làm dám trốn việc cho tới tận trưa! nghĩ cái công ty này ai cũng có thể được vào sao?" thanh chì chiết của quản lý trong phòng làm việc hề .

      "Tôi xin lỗi." Thiên Tình lại lần nữa xin lỗi, hơn nữa còn bảo đảm, "Lần sau nhất định còn xảy ra tình trạng như vậy nữa đâu ạ."

      " chỉ thực tập sinh mà lười biếng như vậy rồi, sau này ai dám mướn về làm nữa chứ!"

      "Lần này là lỗi của tôi, tôi xin lỗi!"

      "Đúng là hoang đường! Trừ hết thành tích tháng này!"

      Thiên Tình còn lời nào để , là vì tuân thủ quy tắc trước.

      Quản lý tính mở miệng ra oai thêm trận nữa, nhưng bỗng nhìn thấy bên ngoài cửa thấp thoáng bóng người, lập tức áp chế cơn giận, đứng nghiêm ngay ngắn.

      "Tổng giám đốc."

      Thiên Tình vốn nghiêm túc nghe mắng, vừa nghe tiếng chào hỏi đó liền cứng đờ người, sau đó mới ngẩng đầu nhìn .

      Sắc mặt rất khó coi, như gió rét quá cảnh khiến dân sinh sống được yên.

      Lạnh lùng liếc nhìn quản lý, " la lối cái gì?"

      Ách....

      Quản lý hiển nhiên ngờ lại đích thân đến hỏi chuyện mình la rầy cấp dưới, sửng sốt lúc mới : "Nhân viên mới vào làm mới ngày thứ hai bỏ bê công việc cho tới trưa, cho nên...."

      "Vậy tiếp tục !" Thi Nam Sênh ngắt lời ta, sau đó chỉ đảo mắt qua Thiên Tình nhưng hề dừng lại lâu thêm giây nào cả, càng có chút xíu dao động nào.

      Giống như....

      Giữa họ chỉ là hai người hoàn toàn xa lạ. ai biết ai…

      Bỏ lại những lời đó xong xoay người , nhưng dường như nghĩ đến điều gì, lại quay đầu trở lại, tuyệt tình , "Lần sau còn đến trễ lần nữa lập tức khai trừ! cho thương lượng."

      Nghiêm khắc vậy ư? Quản lý theo bản năng rùng mình.

      Thiên Tình biết, chẳng qua chỉ muốn làm khó mình mà thôi....Sở dĩ hôm nay bỏ bê công việc đến tận bây giờ, mọi công trạng chẳng phải đều do hay sao?

      Nhưng muốn dễ dàng lùi bước như vậy.

      Chương 53: Giống hệt ông chồng bắt ghen
      Edit: TiêuKhang

      Cố chấp chống lại ánh mắt của , khi chuyện vẫn dùng giọng điệu nhàng, nhưng trong lời lẽ đều lộ cứng cỏi kiên quyết, "Thi tổng yên tâm, phần công việc này tôi nhận nhất định làm rất tốt, vì vậy, chắc chắn để có cơi hội khai trừ tôi đâu!"

      Thi Nam Sênh ngớ ra lúc, sau đó mới hừ mũi lạnh lùng , "Làm được , rồi hãy đến mấy lời mạnh miệng này!"

      Dứt lời cũng nhìn Thiên Tình thêm nữa mà xoay người bỏ .

      Quản lý ở bên cạnh đầu tuôn đầy mồ hôi lạnh, cảm nhận được giữa này và tổng giám đốc dường như có sóng ngầm gì đó lưu động.

      ta mấp máy môi hỏi: "Chuyện đó.... và tổng giám đốc trước đây từng quen biết à?"

      Thiên Tình run lên, sau đó chút suy nghĩ lắc đầu, "Chúng tôi trước giờ chưa từng quen biết."

      " sao?" Đó là ảo giác của mình ư?

      ***

      Khi Thiên Tình bị quở mắng ra, các đồng nghiệp súm lại quan tâm hỏi han vài câu, chỉ lắc đầu sao, mọi người liền rụt đầu quay trở về chỗ làm.

      Emily hỏi: "Có phải bị bệnh hay ? Tôi thấy sắc mặt rất tệ."

      Thiên Tình lắc đầu , " có việc gì, có thể do tối qua làm việc mãi đến tận đêm, cho nên mới vậy."

      " là người mới, lại còn thực tập, sao phải tự khiến mình mệt mỏi như vậy." Emily thấy khó hiểu. Sau đó vỗ vỗ , "Sau này nếu bận việc tới công ty được, cứ điện thoại với tôi tiếng, tôi giúp xin nghỉ là được."

      "Cám ơn." Thiên Tình chân thành lời cảm ơn.

      "À phải, đây là nhiệm vụ mới được phân xuống." Emily đem tài liệu đưa cho Thiên Tình, "Tháng sau công ty muốn đẩy mạnh phát triển cho xuất bản sách về show trình diễn thời trang. Đây là nhiệm vụ quan trọng nhất hơn nửa năm nay, bắt đầu chuẩn bị từ hồi năm ngoái. tại chỉ còn lại mấy nhà truyền thông có quan hệ xã hội cần liên lạc. Tối nay phải xã giao chính là tổng biên tập của tuần san ‘Fashine’ và ‘ hấp dẫn của phái đẹp’. Hai vị tổng biên tập này vang danh nổi tiếp nhất trong nghề. Mặc khác, còn có vài công ty tranh giành chuyên mục của họ hơn nửa năm nay. Vì vậy, nhiệm vụ tối nay cực kỳ quan trọng. Nếu như giành được ...."

      Emily làm tư thế chặn tay lên ngang cổ, "Chúng ta đều bị ‘bặc bặc’."

      "Vậy tối nay là do người nào phụ trách?" Thiên Tình cầm xấp tài liệu dầy cộm lật xem, xem ra cũng ít.

      "Chuyện quan trọng như vậy, đương nhiên là quản lý đích thân ra tay, còn tôi theo sau. Về phần ...." Emily nhìn Thiên Tình, " là người mới, quản lý dẫn cùng để học hỏi kinh nghiệm, sau này mới để tự làm. yên tâm, chỉ cần ngồi xem là được, bọn họ gây khó dễ cho người mới đâu."

      Thiên Tình gật đầu, “Tôi biểu tốt."

      "Đừng khẩn trương." Emily động viên , " làm được."

      Thiên Tình nghiêm túc xem tài liệu, cố gắng xem chi tiết về hai người tối nay mình gặp.

      Đây là lần đầu tiên ra ngoài tiếp cận với công việc, hy vọng bản thân có thể biểu được trạng thái tốt nhất.

      .... .... ....

      Thiên Tình cúi đầu chuyên tâm xem tài liệu của buổi gặp tối nay, bỗng nghe giọng rất quen vang lên.

      "Thiên Tình? Tôi có bị hoa mắt đó chứ?"

      Giọng của Mộ Thiệu Đàm oang oang hề giữ kẽ.

      Ngay lập tức liền hấp dẫn tầm mắt của mọi người ở trong phòng làm việc.

      Mọi người rối rít quăng tới cho họ ánh mắt hiếu kỳ, trong bụng thầm suy đoán, chỉ là thực tập sinh nho sao lại quen biết được với cậu cả Mộ gia đây?

      Thiên Tình nhanh chóng đứng dậy bước ra khỏi vị trí làm việc, ra dấu ‘xuỵt’ ý bảo Mộ Thiệu Đàm tiếng thôi.

      Lúc này Mộ Thiệu Đàm mới phản ứng được, thấy tất cả mọi người đổ dồn ánh mắt về phía họ, cười hì hì xua xua tay, "Mọi người cứ tiếp tục công việc, mặc kệ chúng tôi."

      "Hình như Thi tổng có ở công ty." Thiên Tình với Mộ Thiệu Đàm.

      Mộ Thiệu Đàm gật đầu, "Vậy tôi vào phòng nghỉ đợi cậu ta cũng được."

      Thiên Tình hướng dẫn đến phòng nghỉ đợi, sau đó quay lại rót ly nước mời .

      Mộ Thiệu Đàm hỏi: "Sao được cậu ta sắp xếp đến đây làm việc vậy?"

      "Là bà Thi sắp xếp."

      "Bác ?" Mộ Thiệu Đàm có chút ngạc nhiên, vỗ vỗ vị trí bên cạnh ý bảo Thiên Tình ngồi xuống.

      Thiên Tình gật đầu ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh .

      Mộ Thiệu Đàm lại hỏi: " dễ gì A Sênh mới được kết hôn cùng Bạch Thiên Thiên, kết quả lại bị hủy bỏ trước hôn lễ ba ngày. Tôi xem báo thấy đăng tin là vì bạn trước đó của cậu ta có con, phải người đó là đấy chứ?"

      Thiên Tình mím mím môi, chua chát xót xa gật đầu.

      Có lẽ, ngay cả Mộ Thiệu Đàm cũng cho rằng là loại phụ nữ mưu mô xảo trá, đan tâm phá hoại hạnh phúc của người khác!

      Bởi vì….. đúng là tại , nên mới chia rẻ Thi Nam Sênh và Bạch Thiên Thiên....

      " đúng là ?" Mộ Thiệu Đàm vô cùng kinh ngạc, nhìn vào phần bụng còn bằng phẳng của hỏi, "Đứa này là của A Sênh hay sao?"

      Thiên Tình sững sờ, ngước mắt hỏi, "Đến mà cũng cho rằng đứa này phải của ấy sao?"

      Tại sao tất cả mọi người đều tin ?

      ", đừng hiểu lầm, tôi phải ý đó." Mộ Thiệu Đàm vội vàng giải thích, "Ý của tôi là, và em trai tôi, phải hai người ...."

      xua xua tay tiếp nữa mà chỉ : " nên hiểu ý tôi muốn ."

      “Tôi và Trầm thế nào?" Thiên Tình hoàn toàn hiểu. Việc đó có liên quan gì đến đứa bé?

      Mộ Thiệu Đàm thấy hiểu được ý của mình, nên : "Đêm đó Trầm dẫn về nhà, các người còn luôn ở suốt cùng phòng. Chẳng lẽ, các người có....phát sinh chuyện gì sao?"

      Thiên Tình trợn mắt lên.

      Dáng vẻ kinh ngạc như thể thấy lời Mộ Thiệu Đàm là chuyện gì rất kinh thiên động địa.

      Ngay sau đó cuống quít khoát tay, vội vàng giải thích, " hiểu lầm rồi, tôi cùng Trầm chỉ là quan hệ bạn bè. Chúng tôi phải vậy đâu?"

      "Hai người có gì?" Mộ Thiệu Đàm quả thể tin được.

      Thằng em trai kia của ràng là thích này kia mà! Cũng đưa về nhà luôn rồi, thế mà hai người lại chẳng phát sinh chuyện gì?

      Chuyện này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của .

      " có." Thiên Tình gấp đến độ mặt đỏ rần.

      "Vậy em trai tôi cũng biết mang thai?"

      Thiên Tình lắc đầu, “Tôi vẫn chưa với ấy chuyện này."

      Mộ Thiệu Đàm gật gật đầu. Xem ra, biết được khiến thằng nhóc kia đau lòng lắm đây!

      Thiên Tình nhìn đồng hồ rồi đứng lên, "Thi tổng chắc cũng sắp quay lại rồi, tôi còn rất nhiều việc cần làm, vì vậy muốn xin phép ra ngoài làm việc."

      Mộ Thiệu Đàm cũng muốn cản trở nữa.

      Thiên Tình hơi nghiêng người tính vòng qua . ngờ lại bất cẩn vướng phải chân , hoảng hốt kêu lên vì suýt nữa ngã nhào xuống đất.

      "Cẩn thận!" Mộ Thiệu Đàm theo phản xạ vươn tay ra ôm eo , kịp thời đỡ mới đứng vững lại.

      "Cám ơn." Thiên Tình vội vàng cảm ơn xong, chưa kịp đứng thẳng người ngay lúc này cửa phòng nghỉ bất ngờ bị đẩy ra.

      Tại ngưỡng cửa.... tầm mắt nghiêm nghị lạnh lùng phóng thẳng tới.

      Ánh mắt Thi Nam Sênh lạnh lẽo nhìn hình ảnh cả hai ôm nhau, quanh thân chỉ tỏa ra ý lạnh.

      Thiên Tình theo bản năng run lên, lập tức lui về phía sau, tránh khỏi vòng tay của Mộ Thiệu Đàm, ngay cả chào hỏi Thi Nam Sênh cũng quên luôn, vội vã chạy ra khỏi phòng.

      .... .... .... ....

      "Này! Biểu của cậu có phần giống hệt như mấy ông chồng bắt ghen vậy!" Mộ Thiệu Đàm miễn cưỡng đứng dậy trêu ghẹo Thi Nam Sênh.

      Chồng bắt ghen? Thi Nam Sênh sững sờ.

      Lạnh nhạt , "Bớt nhảm . Hôm nay tới đây có việc gì?"

      "Đến bàn với cậu chuyện lần trước hợp tác với C&G, nhưng ngờ lại gặp được Thiên Tình ở đây." Mộ Thiệu Đàm vừa , vừa cùng Thi Nam Sênh vào phòng làm việc của tổng giám đốc.

      Khi ngang qua văn phòng ở phía ngoài, vẫn quên nhiệt tình ngoắc ngoắc tay với Thiên Tình.

      Thiên Tình đáp lại bằng nụ cười tươi sáng rạng rỡ.

      Thi Nam Sênh cảm thấy nụ cười đó vô cùng chướng mắt!

      "Cậu và ta thân thiết từ bao giờ vậy?" đó, bao giờ cười với mình như vậy đâu chứ? Thậm chí sáng sớm hôm nay còn đấu võ mồm với mình! Nhớ đến chuyện này, bụng Thi Nam Sênh lại muốn bốc hỏa.

      Mộ Thiệu Đàm nhún nhún vai, "Ở nhà tôi cả đêm, đương nhiên là quen thân rồi."

      Nếu cậu ta chịu mở bình, ai biết trong bình cậu ta chứa gì?

      Thi Nam Sênh sầm mặt, phần lạnh lẽo nơi đáy mắt cũng làm cho người ta lạnh đến run lập cập.

      Mộ Thiệu Đàm từ lâu quá quen với bộ dạng này của , vô vị nhún vai, "Đừng chỉ biết tức giận. Tôi mới vừa cùng Thiên Tình tán gẫu vài câu, đêm đó ở nhà tôi, ấy và em trai tôi dường như chưa từng xảy ra chuyện gì."

      " ta mà cậu cũng tin?"

      “Tôi cảm nhận được chân thành qua lời ấy ." Mộ Thiệu Đàm buông thõng tay.

      Thi Nam Sênh ngồi xuống trước bàn làm việc, thuận tay mở máy vi tính ra, mới liếc nhìn bạn , "Vậy chỉ có thể cậu quá dễ bị lừa!"

      "Tại sao cậu tin ấy? ấy giống loại con như cậu nghĩ sao?"

      “Tại sao tôi phải tin ta? Mới tối hôm qua, tôi còn chính mắt nhìn thấy ta và em trai cậu hơn nửa đêm còn hú hí mạng trông rất là vui vẻ!” Khi tới đây, Thi Nam Sênh nhịn được mà nghiến răng trèo trẹo, “Tôi có thể bảo đảm, mỗi lần quan hệ chúng tôi đều có dùng các biện pháp ngừa thai. Nếu như vậy mà ta cũng có thể may mắn mang thai được, vậy tôi biết là có phải vì tôi hoạt động quá sung sức đến mức có thể xuyên thủng bao an toàn hay , hay tôi nên đến thẳng công ty Durex để kiện họ sản xuất ra hàng kém chất lượng như thế!"

      “Cậu có chắc tránh thai cẩn thận đến giọt nước lọt ?" Mộ Thiệu Đàm vẫn cảm thấy Thiên Tình dối.

      Đôi mắt của rất trong sáng, cũng rất kiên định, giống kẻ dối gạt người.

      “Tôi có thể chắc chắn hơn bất ai!" Thi Nam Sênh gằn từng chữ trả lời, mỗi chữ giống như sỏi đá cứng rắn bị nghiền nát ra từ giữa kẽ răng.

      Nắm tay đặt mặt bàn siết lại thành quả đấm, siết đến mỗi đầu ngón tay dần trở nên tái nhợt.

      "Theo như cậu , chẳng lẽ đứa mà Thiên Tình mang là của nhà họ Mộ chúng tôi ư?" Trời ơi! Chuyên này phải cũng quá rối loạn rồi đấy chứ?

      "Những lời này, cậu nên hỏi Cảnh Thiên Tình."

      Khốn ! Loại cảm giác bị phản bội này, chẳng dễ chịu chút nào! rất kích động muốn đánh người!

      ***

      Mộ Thiệu Đàm ở lại công ty thêm lát nữa rồi cũng rời .

      Thiên Tình ngồi xem tài liệu lúc bỗng thấy hơi mệt, liền cầm ly đến phòng trà nước muốn rót cho mình ly cà phê.

      Vừa vào, cảm thấy có bóng dáng cao lớn cũng cùng vào theo.

      Phòng trà nước lớn, bởi vì sau lưng có thêm người, nên căn phòng lập tức càng thêm chật hẹp.

      Hơi thở quen thuộc lan tỏa quanh quẩn, Thiên Tình gần như cần quay đầu lại cũng biết người vừa mới vào là ai.

      xoay người lại, cũng ngẩng đầu lên, chỉ coi như hề hay biết có người ở phía sau, tiếp tục như có chuyện gì xảy ra rót cà phê.

      Sau khi rót xong, mới đứng thẳng người, khi quay đầu lại thoáng nhìn thấy góc áo của đối phương, tà áo sơ mi chỉnh tề ngay ngắn....

      thản nhiên nghiêng người, muốn lướt qua người nọ để ra ngoài.

      Nhưng cổ tay đột ngột bị nắm chặt giữ lại. giật thót người, cà phê trong tay thiếu chút nữa tràn ra bỏng cả tay. Tiếp theo sau đó, lại bị bàn tay khác đoạt ly cà phê đặt mạnh sang bên.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 54: Cầu xin , tôi tha cho
      Edit: TiêuKhang

      Nhưng cổ tay đột ngột bị nắm chặt giữ lại. giật thót người, cà phê trong tay thiếu chút nữa tràn ra bỏng cả tay. Tiếp theo sau đó, lại bị bàn tay khác đoạt ly cà phê đặt mạnh sang bên.

      Thiên Tình sửng sốt.

      lại muốn mang phiền đến cho mình?

      mím môi chẳng lời nào, chỉ xoay người bưng lên y cà phê muốn ra ngoài.

      Nhưng tay còn chưa chạm được ly cà phê, bị Thi Nam Sênh nhanh chóng tách ra.

      áp sát tới gần thêm bước, Thiên Tình cảm thấy như có nguy hiểm đánh tới, trong hô hấp đều là hơi thở thuộc về .

      Chỉ cần vươn tay, có thể chế trụ cằm của , ép Thiên Tình phải ngẩng đầu lên, đối diện với đôi con ngươi đen thẳm của .

      "Thi tổng, mời buông tay." Thiên Tình muốn giãy khỏi tay , nhưng bị nhanh tay giữ lại, như muốn bóp nát cằm ra mới chịu.

      Thi Nam Sênh phát ra mình cảm thấy rất ghét cách thể dáng vẻ lạnh lùng như thế này!

      Cho nên, chẳng những thả, ngược lại còn vòng cánh tay dài qua phía sau , ôm trọn lấy bờ eo kéo sát vào lòng mình.

      Thiên Tình hoảng hồn hô tiếng, trố mắt kinh ngạc, vội vàng muốn rút khỏi ngực .

      Nhưng lại cố chấp càng ôm chặt hơn.

      Rốt cuộc muốn làm gì?

      Thiên Tình sợ quá mức đến mặt cũng đỏ rần lên, "Thi tổng, nơi này là công ty, xin hãy tự trọng!"

      ràng là cả hai chỉ nên xem nhau như hai người người xa lạ. Vậy tại sao cứ hết lần này tới lần khác muốn trêu chọc mình?

      muốn loại quan hệ mờ ám này! Hơn nữa, hiểu rất , kế tiếp chờ đợi rất có thể lại là trận nhục nhã.

      "Hóa ra, vẫn còn nhớ đây là công ty!" Thi Nam Sênh ngoặc tay ngược ra phía sau, khóa luôn cửa phòng trà nước lại.

      “Tôi hiểu làm vậy là có ý gì?" Thiên Tình rất muốn chạy trốn, nhưng biết phải trốn thoát bằng cách nào.

      gian vốn , lúc này bởi vì có thêm mà càng trở nên chật hẹp. thấy hơi thở mình như muốn ngừng lại thở được nữa.

      "Ve vãn Mộ Trầm còn chưa đủ, bây giờ còn muốn quyến dụ luôn cả Thiệu Đàm? Cảnh Thiên Tình, muốn chen chân bước vào ‘cánh cửa giàu có’ đến thế sao?” nheo mắt, chống tay khóa trụ cơ thể gầy của giữa đôi tay dài và vách tường.

      Nhìn chằm chằm từ cao xuống, khóe môi mỉa mai cười lạnh, "Lo sợ tôi đuổi bất cứ lúc nào, vì vậy mà thể chờ đợi được nên chuẩn bị sẵn trước vỏ xe phòng hờ sao? Tôi cảnh cáo .... khôn hồn đừng cùng đàn ông khác dây dưa trước mặt của tôi, bằng , tôi tha cho đâu!"

      " khó hiểu! Tôi có làm những chuyện xấu xa như nghĩ!" Thiên Tình tức giận phản bác lại, mặt mũi bởi vì lời gán tội của mà sung huyết đỏ bừng.

      Bởi vì mang thai nên vòng của càng trở nên đẫy đà hơn, ngừng phập phồng lên xuống. Áo sơ mi mặc người dường như chật hơn so với số đo. Khuy cài áo vốn căng cứng, tại vì thở mạnh mà làm càng làm cho nó càng căng chặt hơn, khiến cho vòng càng thêm nhấp nhô sinh động.

      Ánh mắt Thi Nam Sênh nhất thời tối .

      Shit! Hơi thở của , thân thể của , luôn có thể khiến dễ dàng nổi lên phản ứng.

      Thiên Tình hoàn toàn biết giờ phút này tình cảnh nguy hiểm cỡ nào, ra sức vùng vẫy giãy giụa, " tránh ra....Tôi muốn chuyện với ...."

      Điên ! càng lộn xộn như vậy, cơ thể của càng có phản ứng mãnh liệt hơn.

      Tay lần nữa chống đẩy lồng ngực ra.

      khàn tiếng mắng câu, dùng tay giữ lại tay giơ cao qua đỉnh đầu, dùng sức nhấn sát vào vách tường.

      " muốn làm gì?" Thiên Tình quá quen thuộc với tư thế này. Chuông báo động trong đầu lập tức vang lên mãnh liệt.

      Bởi vì hay tay bị dùng sức đè ép, thể ưỡn người lên, mà dáng vẻ này lại càng quyến rũ mê người thôi, thành công kích thích nhân tố giống đực muốn bùng phát trong cơ thể .

      Hàng mi dài run rẩy, trong đôi con ngươi trong suốt giăng mờ mịt từng lớp sương mù, lên án nhìn trân trối, " thể đối xử với tôi như vậy! Buông tay!"

      “Tại sao tôi thể?" hỏi ngược lại, nhìn từ cao xuống bằng ánh mắt mông lung, "Nếu như ngại muốn để cho cả công ty này đều biết chẳng qua chỉ là món đồ chơi tôi mua về, vậy cứ tự nhiên mà la lớn lên , để tất cả mọi người nghe được tiếng kêu rên của ."

      Thiên Tình vừa thẹn vừa tức.

      Tại sao luôn muốn làm khó , ức hiếp ? Cũng bởi vì nên có đứa bé này ư?

      Nhưng....Đứa bé này đến, lỗi do , phải sao?

      muốn mở miệng, trước ngực bỗng dưng thấy lành lạnh.

      Nỗi kinh hãi lan tỏa khắp toàn thân. Hoang mang cúi đầu, thấy tay thuần thục bật ra hai nút áo sơ mi trước ngực .

      kêu lên: " dừng tay!"

      " có thể kêu to hơn chút nữa...." cúi đầu cười đứng đắn, sau đó hé môi ngậm lấy vành tai trắng nõn như ngọc của , hài lòng khi cảm nhận được run rẩy kiềm chế của .

      Đúng là chẳng ta làm sao! Vốn chỉ muốn cảnh cáo này, để biết điều nên tránh xa bạn của chút, đừng giở mấy trò mưu mô toan tính bẩn thỉu kia, nhưng ngờ bây giờ lại diễn biến thành ra thế này!

      Thân thể của , hơi thở của , tựa như loại thuốc độc hấp dẫn , để cho từng bước từng bước đắm chìm vào trong đó mà có thuốc giải nào có thể cứu được....

      Thiên Tình lo lắng bên ngoài có đồng nghiệp nghe được, đành phải cắn chặt răng lên tiếng.

      Xấu hổ quay mặt qua chỗ khác để tránh né môi .

      cũng đến nỗi đuổi cùng giết tận, cút áo sơ mi dễ dàng được cởi ra. Tay từ cao trượt xuống sau đó len lỏi vào luôn bên trong.

      Lòng bàn tay êm ái bao bọc ngọn đồi nhấp nhô mềm mại mê người. Nơi nào đó bên dưới lập tức có phản ứng.

      Toàn thân rần rần tê dại như có dòng điện xẹt qua, Thiên Tình gần như mất hết hơi sức muốn khụy xuống. Hai mắt mờ mịt dâng lên tầng lớp sương mù. Chỉ biết nhìn khẩn cầu, "Đừng như vậy....Tôi muốn!"

      Giọng run rẩy ấy kích thích giới hạn cuối cùng của Thi Nam Sênh.

      Hầu kết cuộn lên cuộn xuống, cúi đầu vùi mặt vào bên trắng nõn trước ngực , môi lưỡi lập tức thay thế bàn tay tấn công quả mềm xinh xắn.

      "Ưmh...." vốn muốn tránh né , vì vậy theo bản năng ưỡn người tránh , nhưng như vậy chỉ càng triệt để dâng mồi ngon vào miệng .

      dứt khoát buông tay ra, tay vòng ra sau cuốn chặt eo , tay mở rộng lớp áo sơ mi mỏng manh người ra.

      Đầu lưỡi ấm nóng mềm mại liếm láp quanh khe rãnh hấp dẫn, mỗi lần qua đều lưu lại nhiều dấu vết ướt át mờ ám.

      Thiên Tình bất lực chụp vai ưm ưm ra tiếng, nhưng chẳng những buông mà ngược lại còn hé miệng cắn mạnh lên áo ngực .

      "Đừng vậy mà...." thở hụt tiếng, muốn bảo vệ phòng tuyến của mình. Nhưng lại lần bị hất tay ra.

      Đầu lưỡi cứ nhàng mơn trớn, sau đó ngậm lấy điểm hồng hồng xinh xắn run run kia. Lặp lặp lại động tác âu yếm liếp mút đó….

      Đầu óc Thiên Tình chỉ còn mảnh trống rỗng.

      Đối với cơ thể còn xa lạ gì nữa. biết rất nhưng nơi mẫn cảm nhất của , chỉ cần chạm vào cũng có thể gọi lên niềm khao khát giấu sâu trong cơ thể ...

      Thân thể dưới trêu đùa của càng trở nên suy yếu vô lực, chỉ muốn tan chảy thành vũng nước.

      Chỉ có thể vô lực dựa vào vách tường, miễn cưỡng để mình mất thể diện mà ngã ngụy trước .

      Bàn tay ác liệt của dần dần trượt xuống, lần dò vào trong váy .

      theo bản năng kẹp chặt chân lại, nhưng vẫn chạm được đến nơi ẩm ướt kiều kia.

      Cảm nhận đó gần như bức phát điên, nhưng bác sĩ có dặn, tạm thời thể đụng vào .

      chỉ có thể gạt quần của sang bên, căm tức chọc ngón tay vào cách thương tiếc, như thể muốn trừng phạt.

      Cảm nhận được co thắt của , ngẩng đầu lên cắn mạnh lên môi cái, hổn hển thở , " tinh này! Đợi cơ thể khỏe hơn chút, tôi nhất định tha cho ..."

      Cùng với uy hiếp cáu kỉnh của , động tác ra vào tay càng tăng nhanh.

      "Ưmh...." Thiên Tình ưm ưm ra tiếng, chỉ có thể bấu víu vào vai , mặc càn rỡ mà chỉ biết cúi đầu thở gấp.

      Khóa cửa đột nhiên bị người từ bên ngoài vặn mở.

      Lý trí mê man của Thiên Tình lập tức tan thành mây khói, cũng nhanh chóng ổn định lại tinh thần.

      vừa hoảng vừa lo trợn mắt nhìn , tay run run bắt lại tay , muốn gạt bỏ tay ra khỏi cơ thể mình.

      Nhưng....

      Chết thiệt ! Tiểu tinh này lại dùng sức kẹp chặt đến vậy.

      Thi Nam Sênh làm sao có thể chịu dừng tay, quyết định lật trở người qua để mặt úp vào tường. Hai tay bị tay bắt chéo ra phía sau. Tay còn lại tiếp tục lần nữa lách vào nơi mềm mại trong .

      "Này, bên trong có ai ?" Người bên ngoài vẫn tiếp tục gõ cửa.

      Mặt Thiên Tỉnh đỏ bừng, chỉ biết cắn chặt môi ngăn cho tiếng của mình bật ra.

      Nhưng càng như thế, Thi Nam Sênh lại càng nhịn được muốn trêu chọc tới cùng.

      Tay cố ý tăng thêm sức, tốc độ cũng tăng nhanh theo.

      thanh nhèm nhẹp vang lên bên tai, nghĩ tới người ngoài cửa có thể nghe được, Thiên Tình xấu hổ chỉ muốn tìm cái lỗ chui vào.

      muốn há miệng cần xin tha cho, nhưng nào dám phát ra tiếng ngay lúc này?

      "Lẽ nào cửa này bị hư rồi nhỉ? Này, bên trong có ai hả?" Cửa bị gõ dồn dập hơn.

      Động tác của cũng càng ráo riết kịch liệt. Thiên Tình bị đè nén đến khó chịu, chóp mũi tuôn đầy mồ hôi lấm tấm.

      Phần kích thích này quả thực là trước nay chưa có. Thi Nam Sênh đành hoàng cắn cắn vành tai , " cầu xin tôi ...Có lẽ tôi nghĩ lại mà bỏ qua cho ...."

      Thiên Tình rên ưm lên tiếng, nhưng vẫn cố cắn môi, "Thi tổng, dù sao cùng là tổng giám đốc...Nếu để nhân viên thấy hành động này của , sợ rằng còn bị ảnh hướng nhiều hơn cả tôi..."

      "Giờ phút này mà cũng còn mạnh miệng!" Thi Nam Sênh vừa vừa tăng nhanh tốc độ.

      Ngón tay trong cơ thể Thiên Tình mỗi lúc càng bị siết chặt.

      Nét ửng hồng gương mặt xinh xắn của càng lan tỏa rộng hơn, đến cả cơ thể cũng dần lên sắc thái mê người.

      Đúng là quá mất mặt! lại có thể ở tay ....

      .... .... ....

      Cuối cùng cũng chịu bỏ qua cho ....

      Thiên Tình nhếch nhác từ từ ngồi xổm xuống đất. Thế nhưng chỉ hờ hừng liếc nhìn còn chút hơi sức nào cái, rồi tự nhiên bước tới mở vòi nước bên cạnh, điềm nhiên như có chuyện gì xảy ra rửa sạch ngón tay đính dầy dịch nhầy.

      Sau đó thẳng đến mở cửa.

      Thiên Tình hoảng cả hồn, bất chấp hai chân đứng vững vội vàng đứng lên quay lưng để sửa sang lại quần áo.

      Vừa sửa sang xong, mặt còn chưa hết đỏ cửa bị mở ra.

      "Hả? Tổng...Tổng giám đốc!" Người bên ngoài cầm cay búa, dường như có ý định muốn phá cửa.

      Hiển nhiên ngờ người ra lại chính là Thi Nam Sênh, đối phương sững sờ lúc lâu mới gật đầu chào hỏi.

      "Ừ." Thi Nam Sênh chỉ lạnh nhạt hừ bằng giọng mũi tiếng, sau đó ung dung bình thản nện bước bỏ .

      Bên trong chỉ còn lại mỗi mình Thiên Tình. chột dạ dám ngẩng mặt lên nhìn đối phương.

      Vốn chỉ là nhân viên mới đến, còn chưa quen biết hết các đồng nghiệp, chứ đừng chi bây giờ còn bị người ta chứng kiến việc này. biết chuyện mới vừa rồi có bị nghe được cái gì hay ....

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :