1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tổng giám đốc xã hội đen PK Tiểu thư bé bỏng - Uyển Uyển (Update c13) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 11
      Lạc Vi Vi bay ra xa với tốc độ cực nhanh, người tiếp xúc với mặt đất rồi lại bật lên, bắn ra xa hơn, cảm giác đau rát vô cùng do ma sát tạo ra khiến bật khóc. Đầu đập vào hòn đá chảy máu ròng ròng, che mờ cả mắt , ngoài màu đỏ tươi, Lạc vi Vi còn nhìn thấy bất cứ điều gì, cả người cũng đầy những vết thương lớn , máu đỏ rỉ ra thấm vào lớp cỏ bên dưới. lăn đến chục vòng, đột nhiên có người lao đến cực nhanh giữ lấy người Lạc Vi Vi, tay đỡ , tay còn lại giật quả bom trong tay, ném mạnh về phía hai chiếc xe con phía sau. Lực ném cực mạnh, góc độ cũng cực chuẩn xác. Khi đó, thời gian chỉ còn ba giây, chỉ cú ném của người đó, quả bom bay xa đến mấy chục mét , đáp xuống thẳng chiếc xe đằng trước. Tức , tiếng nổ ầm trời vang lên, chiếc xe sang trọng bị nổ tung, các mảnh vỡ bị áp suất làm cho bắn tung tóe khắp nơi, bắn đến tận chỗ Lạc Vi Vi, người đó lập tức lấy tấm lưng nhắn che chắn cho .

      Quả bom này uy lực lớn, chỉ đủ làm nổ chiếc xe. Vì cú nổ quá bất ngờ chiếc xe đằng sau đâm sầm vào chiếc đằng trước, người lái xe vẫn dùng hết sức đạp lên chân phanh, bánh xe ma sát vào đường nhựa phát ra những tiếng kít chói tai vô cùng. loạt những tiếng nổ, tiếng đâm nối tiếp nhau sau đó, hai chiếc xe theo quán tính vẫn kéo lê đường, tới gần chỗ Lạc Vi Vi, người đó lập tức bế lên, dùng tốc độ ngờ chạy nhanh, tránh xa khỏi phạm vi hai chiếc xe vì tỉ lệ nổ bình nhiên liệu là rất cao, chỗ này lại gần hai chiếc xe kia, rất có thể Lạc Vi Vi bị áp suất nổ làm cho bị thương.

      Khi cảm thấy chạy đủ xa, người đó đặt Vi Vi xuống đất, tiếng nổ ầm trời vang lên, dù cách chỗ khá xa nhưng hai người vẫn bị tiếng động lớn cùng áp suất làm cho tim đập nhanh. Yuki lấy bông trong người thấm lên vết thương đầu của Lạc Vi Vi, miệng vết thương lớn nhưng vẫn chảy máu ngừng, tưởng chừng như chảy cho tới khi thân thể cạn máu. Yuki nhanh chóng lấy ra từ trong áo lọ vitamin K dạng lỏng cùng ống xi lanh, nhanh chóng rút đầy ống xi lanh, tiêm vào tay Lạc Vi Vi. Lúc này, Lạc Vi Vi chìm vào mê man, ý thức được những thứ xung quanh. Máu vẫn chảy ra nhưng còn nhanh và nhiều như trước, dần dần, máu miệng vết thương đông lại. Yuki băng bó cẩn thận cho Lạc Vi Vi rồi bế lên, định tìm đến bện viện gần nhất nhưng đằng sau đột nhiên vang lên tiếng hét gọi : " Lạc Vi Vi, Lạc Vi Vi, ở đâu ? ".

      Mộ Phong Triệt sau khi thấy ôm theo quả bom nhảy ra khỏi xe, bàng hoàng đến thể tin được, đồng thời trong lòng dội đến cảm giác đau đớn khó tả. bị cảm giác đó kìm lại, được, thể bỏ mặc . tiếng khác đồng thời vang lên trong đầu nhưng chỉ còn vài giây, chắc chắn là cứu nổi, thể để mình bị liên lụy. có chút do dự, để phải mạo hiểm tính mạng?. Nhưng tình cảm hành động trước lý trí của , chân đạp mạnh vào phanh xe, đột nhiên tiếng nổ ầm trời vang lên. nắm chặt vô lăng đến mức tay trắng bệch, đường gân gồ lên, các đốt tay như muốn đứt lìa. Lại tiếng đâm xe cùng tiếng phanh chói tai rít lên, Mộ Phong Triệt nhắm chặt mắt định đạp chân ga phóng , bất giác nhớ đến nụ hôn của , hơi ấm đó vẫn còn vương vấn môi . Mọ Phong Triệt dường như cảm thấy mình làm vuột mất thứ gì đó vô cùng quan trọng, nghĩ nếu bất chấp tính mạng cứu , vậy trân trọng nó, rồi trả lại gấp trăm gấp nghìn lần những kẻ gây ra chuyện này, trả thù cho . Nhưng đâm xe...? tiếng phanh...?. Mộ Phong Triệt đột ngột quay đầu nhìn về phía sau cửa sổ, gương chiếu hậu bị đâm nát, còn có thể dùng được. mạo hiểm thò đầu ra nhìn , thấy hai chiếc xe phía sau bốc cháy ngùn ngụt lòng dâng lên cảm giác hân hoan kì lạ. biết mà, biết bé đó dễ dàng chết như vậy, quay đầu xe trăm tám độ, đạp ga, phóng nhanh về phía hai chiếc xe.

      Mộ Phong Triệt bước xuống xe, dáo dác nhìn khắp nơi nhưng thấy bóng dáng đâu. hướng về phía ngã mà chạy đến, đột nhiên hai chiếc xe phát nổ, Mộ Phong Triệt bắn xa đến mấy mét, miệng phun búng máu tươi. Hiển nhiên, lục phủ ngũ tạng bị áp suất nổ làm bị thương. để tâm, chống người đứng lên, về phía thảm cỏ bên trái. hét to : " Lạc Vi Vi, Lạc Vi Vi, ở đâu ? ", nhưng thấy tiếng trả lời, bỏ cuộc, tiếp tục sâu vào tìm. Đột nhiên nghe thấy tiếng sột soạt ở bụi cỏ, nén cảm giác đau đớn chạy đến chỗ đó, thấy nhắm mắt nằm im lìm dưới đất, đầu quấn tầng vải trắng, nhìn kĩ có thể thấy vết máu đỏ mờ mờ dưới lớp băng. Mộ Phong Triệt thở phào, đến ôm lên , bất giác ưm tiếng, mí mắt dần mở ra.

      cánh tay Mộ Phong Triệt vòng qua cổ , đỡ lên, mặt áp sát vào gương mặt nhắn của , hơi thở nhè như lông tơ vương chóp mũi . bất giác nhìn đến cái miệng nhắn hé ra của , nhớ đến nụ hôn ngọt ngào với vào buổi tối hôm đó, phát ra bản thân mình rất muốn hôn khuôn miệng đỏ hồng, ướt át đó. Mộ Phong Triệt do dự nhìn chằm chằm vào môi Lạc Vi Vi, đột nhiên tỉnh lại khiến lúng túng đến đờ người. Lạc Vi Vi mở mắt ra thấy gương mặt Mộ Phong Triệt ngáy sát mình, bất giác cũng ngẩn người.

      Hai người cứ như vậy bất động nhìn nhau, cuối cùng, Lạc Vi Vi phản ứng trước, xấu hổ quay mặt , hai má đỏ bừng, tay dưa lên ngực khẽ khàng đẩy ra. Mộ Phong Triệt đột nhiên như trúng tà, vòng tay ôm chặt , tay đỡ lấy cái gáy nhắn của quay về phía mình, gấp gáp đặt môi mình lên đôi môi ngọt ngào kia. Vừa trải qua trận kịch liệt sinh tử, hai người bất giác thấy gần nhau hơn, cuồng nhiệt mút lấy cánh môi hồng kia, tay càng ôm chặt hơn. Lạc Vi Vi mê loạn trúc trắc đáp trả nụ hôn của , hôn đến quên cả trời đất. Dưới bóng mặt trời gắt gao, có hai bóng hình quấn lấy nhau, khí ngọt ngào lan tỏa đến vô tận...

      Chương 11.2

      Mãi cho tới khi Lạc Vi Vi bị nụ hôn của làm cho thở nổi, Mộ Phong Triệt mới buông ra. nhìn gương mặt , tay khẽ vuốt ve lớp băng đầu bật cười : " Em giỏi đấy, dám nhảy ra khỏi xe như vậy...May mà còn biết chuẩn bị đồ cứu thương cho mình... ". rồi ôm đứng dậy, muốn hỏi vết thương của làm thế nào mà đông được máu nhưng rồi lại thôi.

      Tại nhà Lạc Vi Vi, Mộ Phong Triệt ngồi ghế sô pha đưa mắt đánh giá xung quanh. Căn hộ khoảng 50m vuông, đối với người sống mình như là vừa vặn, căn phòng rất gọn gàng, bày biện trang nhã nhưng cũng có chút gì đó ngọt ngào của 19 tuổi, giống với con người , Mộ Phong Triệt thầm nhủ.

      Lạc Vi Vi ra từ phòng ngủ bắt gặp Mộ Phong Triệt ngồi ngẩn người nghĩ ngợi gì đó, bước đến gần khẽ lay người , lúc này mới định thần lại nhìn . tay cầm chiếc khăn tắm và bộ quần áo nam, đưa nó cho Mộ Phong Triệt, : " Đây là quần áo của trai em, ... tắm chút , chắc cũng mệt rồi". Mộ Phong Triệt cầm lấy đống đồ tay, cười cười nhìn rồi đứng lên về phía phòng tắm, Lạc Vi Vi đột nhiên níu lấy tay áo , mặt ửng hồng, lắp bắp : " ......có muốn...muốn...ăn tối... ?" .Chuyện lúc chiều làm hai người cảm thấy gần nhau hơn, dù có thể đó chỉ là phút xúc động khi vừa thoát chết hay là thứ rung động kỳ lạ nhưng thể phủ nhận nụ hôn nồng nàn đó.

      Mộ Phong Triệt cảm thấy nơi nào đó trong lồng ngực mình khẽ nhảy lên, đưa tay lên xoa đầu : " chưa ăn gì từ trưa tới giờ, đói đến mức bụng sắp dính vào lưng rồi, em nhớ làm món gì đó ngon ngon ". Tức khắc, khuôn mặt bối rối cúi gằm của sáng bừng lên, nở nụ cười tươi nhìn Mộ Phong Triệt rồi quay người chạy nhanh vào bếp, bỏ lại Mộ Phong Triệt đứng ngây người trong phòng khách. nhìn theo bóng lưng của , tay đưa lên mũi hít cái lẩm bẩm : " thơm ".

      Lúc tắm, nghe thấy tiếng xào nấu rộn ràng phát ra từ phòng bếp, khóe miệng nhếch lên. Có lẽ đây là ngày cười vui vẻ nhiều nhất từ khi có trí nhớ đến giờ. nghĩ, nếu có người phụ nữ ngốc nghếch ngọt ngào này ở bên cũng hề tệ chút nào. Chí ít lúc này hoàn toàn tin rằng phải người được phái đến để hại hay.

      Khi Mộ Phong Triệt tắm xong, Lạc Vi Vi bày xong mỳ Ý ra đĩa, món ăn biết làm chỉ đếm được đầu ngón tay. May mà mấy ngày vừa rồi giúp việc dạy nấu ít món ăn cùng vài loại bánh, để bây giờ mới có 'đất để dụng võ'. Cảm thấy thời gian vẫn còn, LẠc Vi Vi lại lấy ít nguyên liệu ra làm bánh. Đến khi bánh vừa đưa vào lò Mộ Phong Triệt cũng vừa vặn tắm xong. Mộ Phong Triệt bị mùi thơm hấp dẫn đến phòng bếp, nhìn hai đĩa mỳ bàn, bụng sôi lên òng ọc. Lạc Vi Vi vừa làm bánh xong, quay ra thấy đứng ở cửa, vui vẻ gọi cùng ngồi vào bàn. Món mỳ làm quả thực rất ngon, tỷ lệ gia vị rất vừa phải, Mộ Phong Triệt ăn lèo hết cả đĩa, LẠc Vi Vi ngồi đối diện trợn mắt lên nhìn , mới ăn được có vài miếng mà ăn hết rồi. Lòng dâng lên cảm giác ngọt ngào, len lén bỏ dĩa xuống, : " Em no rồi, lúc nấu nếm chút thức ăn, bây giờ ăn nổi nữa". Mộ Phong Triệt nhìn thăm dò, cảm thấy dối, cười : " Đối với tín đồ Cơ đốc giáo bọn , bỏ dở thức ăn là hành vi tốt ", nó như vậy rồi kéo đĩa thức ăn của rồi xử lý nốt. Lạc Vi Vi vốn ngờ ăn đĩa mỳ dở của mình, chỉ là thấy Mộ Phong Triệt ăn xong nên ngại muốn ăn tiếp.

      Giây phút này cả hai đều cảm thấy quá đỗi yên bình, yên bình đến mức tưởng chừng như thế giới chỉ còn hai người họ. Nhưng tiếng hắng giọng phá tan bầu khí này. Ryan đứng ở cửa bếp thấy chàng trai lạ mặt mặc quần áo của mình và ăn bàn em mình, đột nhiên có cảm giác như mình vừa bị cướp mất thứ gì đó vô cùng quan trọng...

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 12 : Đối đầu

      Ryan đứng ở cửa bếp thấy chàng trai xa lạ mặt mặc quần áo của mình và ăn bàn em mình, đột nhiên có cảm giác như mình vừa bị cướp mất thứ gì đó vô cùng quan trọng... Sau thoáng bất ngờ, Ryan lập tức lấy lại bình tĩnh nhìn vè phía em , Lạc Vi Vi nhìn thấy , vẻ kinh hỉ như bùng phát trong lòng, chạy đến ôm chầm theo thói quen.

      Mộ Phong Triệt quan sát người đàn ông vừa xuất , thấy hành động của Lạc Vi Vi mặt trầm xuống, lạnh lùng nhìn chằm chằm Ryan. Ryan cảm giác được ánh mắt Mộ Phong Triệt, cũng yếu thế mà nhìn lại. Hai người đàn ông đấu mắt hồi, Lạc Vi Vi vẫn hề cảm thấy có điều gì khác lạ, vui vẻ kéo tay trai : " , phải hồi chiều phải lên máy bay sao ?" . Ryan vuốt tóc : " Đúng vậy, lên máy bay để đến thăm Viv đây ". Nghe vậy, Lạc Vi Vi lại càng vui vẻ : " , em mới học được cách nấu ăn đó. ", giọng tràn ngập vẻ nũng nịu và ngọt ngào khiến người đàn ông ngồi kia càng thêm tức tối.

      " Vậy sao, Viv của giỏi, cũng đói, em làm cho bữa tối ". Giọng của dịu dàng, ràng là với Lạc Vi Vi nhưng mắt vẫn rời khỏi Mộ Phong Triệt.

      Lạc Vi Vi vui vẻ quay , lúc này Mộ Phong Triệt mới lên tiếng : " Vi Vi, đây là...?" Lạc Vi Vi hoàn toàn quên mất còn người nữa ở trong phòng, khi Mộ Phong Triệt lên tiếng mới chợt nhớ ra. muốn lên tiếng giới thiệu nhưng nhìn Mộ Phong Triệt, lại nhìn trai mình, chợt nhớ đến nụ hôn cuồng nhiệt lúc chiều, mặt đỏ lên, đến hai tai cũng đỏ bừng, cảm giác như đứa trẻ con bị người lớn bắt gặp làm chuyện xấu. xấu hổ cúi đầu, năng gì len lén lủi thủi làm bữa tối cho Ryan.

      Những biểu này của Lạc Vi Vi đều lọt vào hai mắt người đàn ông, khiến người vui vẻ, hứng thú, người lại nung nấu cục tức trong lòng. Mộ Phong Triệt thấy đỏ mặt khi muốn giới thiệu mình với người đàn ông kia cảm thấy thỏa mãn trào dâng trong lòng, có lẽ muốn giới thiệu mình là người có thân phận đặc biệt, nhạy cảm trong lòng , ví như...bạn trai. Vả lại, lúc trước thấy gọi người đàn ông kia tiếng " "(ca ca đó).

      Điều này khiến Mộ Phong Triệt cảm thấy tự tin hơn nhiều, chủ động đứng lên về phía Ryan sắc mặt sầm sì kìa, chìa tay ra : " Xin chào, tôi là Mộ Phong Triệt, là bạn trai của Vi Vi ".

      Câu vừa dứt, trong phòng ăn vang rộn lên tiếng xong nồi rơi loảng xoảng mặt đất. Hai người đàn ông vội quay về phía Lạc Vi Vi, thấy đồ nấu ăn rơi lả tả dưới mặt đất. Mộ Phong Triệt chạy vọt đến cạnh , lo lắng hỏi : " Em sao chứ, có bị thương ? ".

      Vẻ quan tâm của khiến ngẩn ngơ, trong đầu tự động lên định nghĩa của từ "bạn trai" mà Mộ Phong Triệt vừa , phải người sao. Nghĩ đến đây, mặt lại đỏ bừng bừng lên.

      Mộ Phong Triệt rất hài lòng với phàn ứng của , đỡ đứng lên : " Sao mặt em đỏ vậy? Có phải ốm rồi ?" rồi bế vào phòng ngủ, bỏ mặc Ryan đứng lặng như pho tượng trong phòng ăn.

      Đến khi đặt mông xuống đệm giường mềm mại, Lạc Vi Vi mới hoàn hồn lại, hoảng hốt nhìn Mộ Phong Triệt, lên tiếng : " Mộ tổng, tôi...".

      Từ trước tới giờ, Lạc Vi Vi vẫn luôn gọi Mộ Phong Triệt là Mộ tổng, cũng hề có ý kiến gì nhưng lúc này, Mộ Phong Triệt lại trầm giọng : " Gọi tên tôi ". Lạc Vi Vi há hốc miệng nhìn , quen với thân thiết của , lắp bắp : " Tôi...tôi..bạn trai... trai tôi...chúng ta...". bối rối năng lộn xộn, mãi ra được câu hoàn chỉnh.

      Mộ Phong Triệt ngắt lời : " Em còn nhớ lúc trước, tôi hỏi em là tình nhân của tôi " . Lạc Vi Vi mở to đôi mắt nâu trong veo nhìn , ngây thơ, thuần khiết đến mức Mộ Phong Triệt dám nhìn thẳng. khẽ gật cái, lại tiếp tục : " Lúc đó, em đồng ý tôi đúng ? ".

      Lạc Vi Vi ngơ ngẩn nhớ lại, lại lơ đãng gật cái. Mộ Phong Triệt chống hai tay lên giường, gương mặt tuấn đưa đến sát mặt : "Vậy đúng rồi, tôi chính là bạn trai em, em là bạn tôi, chúng ta chính thức đến với nhau ". Thấy vẫn ngơ ngẩn, lại thêm câu : " Chúng ta hôn nhau rồi" .

      Lúc này, đầu Lạc Vi Vi bùm tiếng, gương mặt lại đỏ bừng lên, ra là vậy sao? ra ...đến với nhau sao. cảm giác vui vẻ khó tả dâng trào lên trong lòng , ngây thơ hề biết rằng mình bị lừa. giương đôi mắt nhìn , lại lắp lắp : " Vậy...vậy tình nhân chính là như vậy sao ? Chính là...bạn trai bạn sao ? ". Mộ Phong Triệt thầm cảm thấy may mắn vì biết ý nghĩa của " tình nhân" phân biệt với " bạn ".

      biết xấu hổ, dối đổi sắc nhìn gật đầu cách kiên định. Qua vụ việc lúc chiều, xác định được mình có tình cảm với , cũng xác định được phải sát thủ phái đến để giết , ai có thể nghi ngờ người có thể hi sinh cả mạng sống để bảo vệ mình chứ.

      tạm thời quan tâm đến việc tình cảm của đối với là gì, nhưng muốn có ở bên, muốn được hôn nồng nhiệt như lúc đó, muốn giữ cho riêng mình để người đàn ông nào dòm ngó được tới , muốn rất nhiều thứ nữa.

      Cả đời chưa bao giờ có cảm giác như vậy với ai, chính xác hơn là cả đời chưa bao giờ có khao khát mãnh liệt như vậy với . Mà trước mặt, mỗi cử chỉ, mỗi ánh mắt đều thu hút . Đôi mắt to tròn trong suốt của nhìn hề giấu giếm điều gì, vui vẻ, hạnh phúc của lúc này đều bị nhìn ra. vui vì cũng hạnh phúc khi ở bên , cũng thích . Mộ Phong Triệt kìm được cúi xuống phủ lên đôi môi đỏ mọng của , nụ hôn của rất dịu dàng khiến Lạc Vi Vi ngơ ngẩn...

      Đến khi hai người ra khỏi phòng lúc sau, hai người vẫn nhớ là ông trai kia ở trong phòng bếp. Bước vào phòng bếp thấy Ryan làm bữa tối cho chính mình, động tác thanh thoát, nhanh nhẹn, hiển nhiên là hề xa lạ gì với việc khói dầu này.

      Thấy đôi nam nữ cùng nhau tiến vào, chỉ liếc qua rồi lại tiếp tục làm món ăn. Sau khi làm xong, Ryan bày biện trang trí món ăn đĩa đẹp, bưng ra bàn ăn tự mình thưởng thức, vẫn hề để ý đến hai người kia. Mộ Phong Triệt cùng Lạc Vi Vi cũng lên tiếng, chờ nhàn nhã ăn xong. Có vẻ Ryan rất đói, chỉ loáng sau giải quyết hết đĩa thức ăn. Ăn xong, cũng có đứng dậy,đẩy đía thức ăn sang bên, hai tay Ryan đan vào nhau, nhìn Lạc Vi Vi : " Viv, muộn rồi, em mau ngủ ".

      Lạc Vi Vi nghe thấy vậy nhìn đồng hồ, thấy đồng hồ mới điểm hơn tám giờ tối, ấm ức định lên tiếng lại nghe thấy Mộ Phong Triệt : " Hôm nay em mệt rồi, nên nghỉ ngơi sơm ". Thấy hai người đàn ông đều vậy, hơn nữa giọng điệu nghiêm túc, hẳn là cho được lựa chọn, cắn môi tủi thân về phòng mình, lúc ra đến cửa quay lại nhìn cái, thấy cả hai người nhìn theo mình nhưng có ý định giữ lại bên mình, lại càng thêm thấy ấm ức, nước mắt lưng tròng về phòng ngủ.

      Thấy vừa khuất Ryan thở dài tiếng, lên tiếng trước : " Con bé này lúc nào cũng vậy, dù cơ thể có lớn nhưng tính cách vẫn chẳng khác gì đứa bé ba tuổi, hiểu được ý tứ người lớn ", câu của mang theo ý thăm dò. Cả hai người đều biết Lạc Vi Vi rất ngây thơ, hiểu được ý tứ trong lời người khác, chứ đừng đến việc hiểu được lòng người hiểm ác, muốn xem Mộ Phong Triệt phản ứng thế nào khi đối mặt với .

      ai ra nhưng trong lòng đều ngầm hiểu đối phương là ai với Lạc Vi Vi, đều có ý đề phòng với người đối diện. " Đúng vậy, Vi Vi rất bé bỏng, luôn cần có người ở bên chăm sóc, bảo hộ ", câu của Mộ Phong Triệt nhanh chậm, giọng điệu đều đều lại mang theo chút sủng nịnh, thương.

      Ryan tiếp tục , chỉ lặng lẽ quan sát người đàn ông trước mặt. Thời gian Mộ Phong Triệt và Lạc Vi Vi vào phòng ngủ, có đủ thời gian để kiểm tra về thân thế cùng gia đình Mộ Phong Triệt, Ryan biết Mộ Phong Triệt là sếp của Lạc Vi Vi nhưng chưa bao giờ tìm hiểu sâu hơn, nhưng hôm nay có chuyện như vậy, thể tìm hiểu, hơn nữa, chuyện này chả mấy chốc đến tai bố mẹ, lúc đó có lẽ còn rắc rối hơn. Nhưng tra được rồi lại có chút bất ngờ, lo lắng cũng giảm đôi chút, đề phòng với Mộ Phong Triệt cũng còn mãnh liệt, ra Mộ Phong Triệt chính là người lấy tính mạng bảo vệ cho Lạc Vi Vi trong lần bị bắt cóc hồi bé. Nhưng rồi lại nghe được việc làm ta còn kinh ngạc và phẫn nộ hơn, đó là việc Lạc Vi Vi vì người đàn ông này mà trúng đạn, suýt mất tính mạng, chỉ thế , còn dám đối người trai này.

      " Tôi biết là ai ", giọng điệu của Ryan nhàn nhạt. Mộ Phong Triệt nghe xong có chút ngờ tới, chữ " biết" này sâu đến mức nào, cũng chưa dám chắc. Vốn chỉ nghĩ rằng Ryan hỏi đến việc quan hệ của cùng Lạc Vi Vi, chứ ngờ tới ta điều này. cảnh giác lên tiếng :

      " Ồ,vậy sao, tôi giới thiệu rồi, tôi là Mộ Phong Triệt, tất nhiên biết tôi là Mộ Phong Triệt ", khóe miệng nhếch lên thành nụ cười như có như nhưng đáy mắt lại hề có ý cười.

      đoạn hội thoại tràn ngập mùi thuốc súng, Ryan nghe vậy, ánh mắt nhìn Mộ Phong Triệt càng thêm sâu : " Mộ thiếu, hình như tổ chức Death nhà chỉ có mình tên là Mộ Phong Triệt ."

      Khuôn mặt Mộ Phong Triệt đanh lại, lạnh lùng nhìn Ryan, Ryan vẫn bình thản đối mắt lại với Mộ Phong Triệt. Lúc mới bước vào, Ryan còn nhìn Mộ Phong Triệt với ánh mắt nghi hoặc, hiển nhiên biết là ai, nhưng trong thời gian ngắn ngủi tra ra được thân thế của ta, người này, đơn giản...

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 13 : Thỏa hiệp

      Mộ Phong Triệt dù bất ngờ trước việc bị nhìn ra thân phận của mình nhưng lại hề tức giận chút nào, chỉ là đề phòng với Ryan tăng đột ngột. nhếch khóe miệng, hướng bộ mặt tươi cười tới Ryan : " Bản lĩnh quả thực ". Vi Vi là em của tên đàn ông lai Á Âu trước mặt này, vậy thân thế của hẳn cũng đơn giản.

      Mộ Phong Triệt lúc này mới để ý, người đàn ông này nhìn rất quen mắt, dường như thấy qua ở đâu đó, hơn nữa, nhìn ngũ quan của Ryan và Lạc Vi Vi thực rất giống nhau, đều mang theo nét sắc sảo của người Tây Âu nhưng lại mất vẻ thanh nhã, mềm mại của người Châu Á. Họ là hai em ruột nhưng tính cách khác nhau trời vực.

      " Mộ thiếu, tôi thực biết muốn tìm kiếm điều gì từ ngoại hình của tôi ". Ryan thấy Mộ Thiếu Phong nhìn mình chằm chằm lên tiếng trêu chọc. biết em nhà mình thích người đàn ông này, ta cũng từng cứu Lạc Vi Vi mạng, nhưng Lạc Vi Vi vì ta mà xuýt mất mạng những hai lần. Điều này là thể tha thứ.

      Bầu khí trong căn phòng càng lúc càng trở nên quái dị, hai người đàn ông hết nhìn tôi lại đến tôi nhìn . Tia điện như có như xẹt qua ánh mắt đấu nhau của hai người.

      Ryan nheo mắt, đánh giá kĩ lưỡng người đàn ông trước mặt Xét về ngoại hình, tương xứng, có điều tỉ lệ tiểu tam vây quanh rất cao. Xét về gia thế, tương xứng, có điều sát thủ quá vô tình,hơn nữa tính mạng có thể bị đe dọa bất cứ lúc nào. Xét về mức độ thương Vi Vi, điều này còn phải xem xét lại, có điều lòng người thay đổi rất nhanh, bây giờ chiều, bao dung, sau này ai biết được. Xét về mức độ nguy hiểm khi ở bên cạnh người đàn ông này, quá cao, thậm chí chỉ bị đe dọa tính mạng vì nghề sát thủ mà còn có thể bị nguy hiểm vì đám tiểu tam chết tiệt như ruồi bâu kia.

      Tổng thể, trong mắt Ryan, người đàn ông này nhược điểm nhiều hơn ưu điểm, đáng để mạo hiểm giao em cho ta. Nhưng...nhìn đôi mắt trong veo, sáng lấp lánh nhìn trộm sau khe cửa của em suốt từ nãy tới giờ, lại cảm thấy vô cùng đau đầu.

      Đôi mắt ấy cứ như xoáy vào , thúc giục , ràng bảo về phòng ngủ, nhưng lại bướng bỉnh mà trốn sau cánh cửa nhìn trộm. Đây là lần đầu tiên sau kiện năm đó, thấy dũng cảm như vậy, quật cường như vậy, đáng như vậy, đặc biệt như vậy, đặc biệt tới mức muốn khóc.

      nỗ lực bao nhiêu năm cũng bằng vài tháng với người đàn ông đáng chết tên Mộ Phong Triệt này. Vì điều đó, ánh mắt nhìn Mộ Phong Triệt lại tăng thêm tầng sát ý. Người ta , con thể giữ quả nhiên sai.

      Ryan khẽ thở dài tiếng, được rồi, chịu thua, ai bảo em nhà chỉ thích người đàn ông trước mắt này chứ, điều này khiến khỏi có chút mất mát : " Viv rất đáng thương, từ bé nó chịu tổn thương khó có thể mà tưởng tượng được...". Giọng của hòa hoãn hơn rất nhiều

      Mộ Phong Triệt sửng sốt, ràng là cuộc đấu đến nảy lửa của hai người đàn ông,còn đến vấn đề thân thế, đột nhiên lại nhắc đến Lạc Vi Vi. Có điều, nghe giọng dịu dàng mang theo ý thương của Ryan khi nhắc đến Lạc Vi Vi, im lặng thu lại vẻ đề phòng và lãnh ý trong mắt, chờ Ryan tiếp.

      " Con bé mắc phải nhiều chứng bệnh tâm lý, thân thể của nó cũng được tốt, thậm chí còn mắc phải căn bệnh máu khó đông. Gia đình tôi luôn cưng con bé như bảo bối, nâng niu đến mức cầm tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan, chưa bao giờ để nó chịu bất cứ ấm ức nào. Nhưng vì cậu, con bé những bị thương nặng, còn suýt chút mất mạng. Cậu giải thích điều này thế nào ...". Câu chuyện của Ryan cởi mở hơn, dường như có ý để Mộ Phong Triệt hiểu hơn về gia đình Lạc Vi Vi và con người , nhưng đến câu cuối cùng, sát ý của Ryan kìm được mà nổi lên lần nữa.

      Điều này Mộ Phong Triệt cũng cảm thấy rất bình thường, đến còn day dứt, và có chút...đau lòng về việc đó, chứ đừng đến người trai vô cùng thương . " Đó chỉ là ngoài ý muốn, tôi để điều đó xảy đến với ấy lần nữa ". Ngữ khí của chắc nịch, kiên định khiến người khác thể nào phản bác được.

      lời nặng tựa ngàn cân, đây chính là những điều những người trong giới hắc đạo coi là quy tắc ngầm. Họ hay chú ý đến điều gì nhưng khi xác định dùng hết sức mình để thực , bảo vệ nó. Câu này khiến Ryan an tâm hơn chút, nhưng cũng chỉ là chút : " Con bé thích cậu, điều này tôi phủ định, cũng có ý định gạt bỏ.

      Con bé có rất nhiều khiếm khuyết về tâm lý, thích người là điều vô cùng đặc biệt với nó và với gia đình tôi. Tôi tin cậu, nhưng tôi tin con bé, ánh mắt của nó thường rất tốt. Cho nên, tôi cho cậu thêm cơ hội, nếu như con bé chỉ cần mất sợ tóc, mảnh da thôi. Tôi chơi với cậu, với Death của cậu đến cùng ". Câu của hùng hồn,mạnh mẽ, ảnh hưởng rất lớn tới Mộ Phong Triệt và Lạc Vi Vi trốn ngoài cửa.

      Mộ Phong Triệt sững lại vài giây, rồi cười cười nhìn Ryan : " lời định ". câu đầu đuôi nhưng còn hơn bất cứ câu thề thốt, hứa hẹn nào. Cuộc đối đầu cuối cùng cũng kết thúc trong êm đẹp và trong thoả hiệp của Ryan. Có trách chỉ trách ta quá thương em , nếu như biết sau này xảy ra chuyện động trời khiến phải ôm hận cả đời có đánh chết, cũng để em ở bên cạnh người đàn ông này.

      chấp nhận Mộ Phong Triệt nhưng đến tối, vẫn mực tiễn khách, người khách cướp trái tim em ta ra khỏi cửa. Trước khi ra về, Mộ Phong Triệt hỏi câu : " Tôi thấy gọi Vi Vi là Viv, vì sao vậy ? ". thấy Ryan hơi ngẩn ra rồi nở nụ cười xảo trá tựa hồ ly, nhìn , chờ bước ra ngoài đóng sập cánh cửa cách thô lỗ, bỏ Mộ Phong Triệt đầu đầy hắc tuyến đứng ngoài, hình như vừa thấy vợ của mình lộ ra vẻ đắc ý như trẻ con cướp được kẹo.

      Mộ Phong Triệt rút điện thoại trong túi, gọi cho số điện thoại quen thuộc, định mở miệng đột nhiên ngẩn người. muốn điều tra lai lịch của trai Vi Vi, nhưng đột nhiên phát ra điều vô cùng quan trọng... biết tên ta.

      Đầu dây bên kia gọi đến vài tiếng : " Chủ thượng, chủ thượng..." Mộ Phong Triệt mới hoàn hồn, buồn bực : " có gì" rồi cúp máy cái rụp, khiến người đầu dây bên kia kinh hoàng, chủ thượng của họ từ khi nào lại kì lạ như vậy.

      Trong căn hộ, Ryan nhìn Lạc Vi Vi cúi thấp đầu biết lỗi như chú cún , khỏi nhớ lại việc vừa rồi. Tiểu tử kia hình như còn khioong biết được tên của Viv, biết được chuyện này, đột nhiên Ryan cảm thấy có vui vẻ khó tả, cảm giác như vừa có chiến thắng rất to lớn. Xem ra, vẫn là ai có thể sánh với trong lòng em , người làm trai như của thực là đáng tự hào.

      " Mau ngủ , em dám nghe lời , điều này là hư biết " Ryan lên giọng dạy dỗ Lạc Vi Vi, rồi lại thương vỗ đầu em : " Em ở bên cạnh cậu ta nhớ tự biết bảo vệ mình, đừng để và bố mẹ lo lắng. biết hết những việc em bị thương lúc trước rồi, để bố biết, bố lột da cậu ta mới là lạ. Nhưng em yên tâm, ai thương em bằng đâu, giúp em giữ bí mật, nhưng nhớ là tự bảo vệ bản thân đấy Vivienne Anderson " Ngữ khí của sủng nịnh mà nghiêm túc, vẫn luôn có thói quen cả tên cả họ của ai đó khi việc gì nghiêm trọng.

      Lạc Vi Vi vui vẻ ôm trai, biết trai thương , giúp . Lại nghĩ đến việc ở bên cạnh Mộ Phong Triệt ngày mai phải lo lắng điều gì, lại thấy có ngọt ngào dâng lên trong lòng. Tất thảy đều có hai người đàn ông này ở bên cạnh mình.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :