1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tổng giám đốc xã hội đen PK Tiểu thư bé bỏng - Uyển Uyển (Update c13) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 7
      Những ngày tiếp theo trôi qua vô cùng bình an với Lạc Vi Vi, dường như buổi tối hôm đó của với Mộ Phong Triệt chưa hề tồn tại, vẫn lịch thiệp, nho nhã và xa cách như trước. Hàng ngày, Lạc Vi Vi vẫn cắm cúi vào chiếc máy tính trong phòng trợ lý, nếu phải vì báo thức đặt sẵn mà Ryan đặt cho để nhắc giờ ăn có khi sau mấy ngày nữa người ta lại thấy cái xác chết khô quắt, hóp hép, chết trong phòng làm việc vì đói là . Tiếng chuông báo thức vang lên, Lạc Vi Vi khẽ bừng tỉnh, mắt rời khỏi màn hình máy tính, nhìn xuống chiếc đồng hồ điện tử réo chuông báo thức tay, 12 giờ rồi, vẫn chưa cảm thấy đói, tối hôm qua Ryan đến, sáng nay trước khi còn quên làm cho bàn đầy đồ ăn, ăn đến mức bụng phình lớn, bây giờ vẫn còn cảm thấy no.

      Quyết định bỏ qua bữa trưa, Lạc Vi Vi lại nhìn lên màn hình máy tính, hai tay lại bắt đầu múa bàn phím, lúc làm việc, Lạc Vi Vi tập trung tinh thần trăm phần trăm, đầu óc lúc này chỉ có những con số và dữ liệu nhảy liên tục, thể phủ nhận nhanh nhạy và sức làm việc của thiên tài, đến Mộ Phong Triệt cũng cảm thấy làm việc chăm chỉ như con robot biết mệt, nếu phải lần đầu tiên gặp nhau, phải đưa bệnh viện vì suy nhược quá mức có lẽ thực nghĩ sản phẩm công nghệ cao cực hoàn hảo dưới bàn tay con người tạo ra.

      Lúc này, Mộ Phong Triệt cũng tập trung làm việc, chiếc đồng hồ quả lắc tường kêu lên những tiếng chuông ngân vang, đó là giai điệu của bản thánh ca, báo hiệu đến 12 giờ đúng, cũng giống như Lạc Vi Vi, con người cuồng công việc như lập tức dẹp bỏ ý định ăn trưa, nhưng đột nhiên nhìn về phía cánh cửa đóng im lìm ở góc phòng, hình như cũng chưa ăn trưa, để phòng trường hợp đói ngất như lần trước, lập tức bấm lên điện thoại bàn, gọi cho thư ký ngoại giao mới nhận vài hôm trước :

      " Đặt cho tôi phần cơm beafsteak " , thư ký " vâng " tiếng, định đứng dậy đột nhiên lại nghe thấy boss thêm " ... càng nhanh càng tốt "

      lúc sau, Mộ Phong Triệt nghe thấy tiếng gõ cửa, sau khi mời vào, thư ký lập tức lắc lắc mình mở cửa bước vào, tay cầm theo phần cơm thơm lừng, ta đặt phần cơm trước mặt Mộ Phong Triệt, : " Tôi bảo nhà hàng để riêng phần sốt và phần thịt đề phòng tổng giám đốc thích, tổng giám đốc có cần tôi rưới lên giúp ? ", rồi ta cúi thấp người xuống, định cầm lấy gói nước sốt. Hôm nay ta mặc bộ váy ngắn khoét cổ rộng, cúi xuống chút để lộ hết nửa gò bồng đảo trước mặt Mộ Phong Triệt, biết ta vô tình hay cố ý, hai tay đưa ra khẽ ép chặt bầu ngực, làm khe rãnh của mình càng lộ , khuôn mặt xinh đẹp trang điểm cầu kỳ khẽ nở nụ cười chuẩn mực, nửa gợi tình nửa đoan trang, Vũ Hoan cố bày ra bộ dáng đẹp đẽ, quyến rũ nhất của mình giọng lạnh đến độ vang lên :

      " cần, ra ngoài ". ta bàng hoàng, ngờ mình lại bị cự tuyệt trực tiếp như vậy, ngẩng đầu lên nhìn Mộ Phong Triệt, ánh mắt lúc này vô cùng lạnh lùng, cùng khinh thường rệt còn mang cự bá đạo tuyệt đối, cả người Vũ Hoan run rẩy, ta sợ hãi nhanh ra ngoài, ánh mắt Mộ Phong Triệt đáng sợ, khác hẳn vẻ hòa nhã thường ngày, ánh mắt đó dường như ý ta là con vật bẩn thỉu cố chạm vào hào quang của , khiến chỉ muốn đánh chết ngay lập tức...

      Mộ Phong Triệt khẽ nhíu mày khó chịu, ghét nhất loại phụ nữ lẳng lơ như vậy. đứng dậy, bước đến gõ cửa phòng trợ lý, sau vài giây, cánh cửa được mở ra, bóng dáng Lạc Vi Vi dần lên trước mắt, liền thôi bực tức, nhìn đứng trước cửa phòng, khẽ mỉm cười : " Lần sau có người gõ cửa cần đích thân mở cửa vậy đâu, chỉ cần mời vào là được ", chăm chú nghe rồi vâng " vâng ".

      Nghe trả lời ngoan ngoãn như vậy, Mộ Phong Triệt cảm thấy vui vui, đây có lẽ là cảm giác nuôi sủng vật, dạy bảo dễ dàng, khiến chủ nhân hưng phấn khác thường. Rồi hai người đứng như im nhìn nhau, Mộ Phong Triệt biết gì, liền cầm tay kéo đến bên bàn làm việc của mình, kéo cái ghế khác cho ngồi, rồi đẩy phàn cơm đến trước mặt , còn ngồi xuống cạnh tiếp tục làm việc.

      Nhìn Mộ Phong Triệt chăm chú xem tài liệu cạnh mình, Lạc Vi Vi có chút biết phải làm sao, lại nhìn đĩa thức ăn trước mặt, vẫn chưa đói, muốn ăn chút nào. Dao dĩa thìa đầy đủ để bên cạnh, còn có thêm cả bình nước sốt nóng hổi, rưới nước sốt lên tảng thịt bò mềm mại thơm lừng, cầm đao dĩa lên bắt đầu cắt thịt.

      Nghe tiếng dao dĩa vang lên đều đều bên cạnh, Mộ Phong Triệt quay sang nhìn , thấy ngoan ngoãn ngồi nhàng cắt miếng thịt mềm, thấy vui vẻ, thích những người ngoan ngoãn biết nghe lời, khẽ đưa tay vuốt tóc cái rồi tiếp tục quay lại xem tài liệu, cảm giác mềm mại như tơ vương lại lòng bàn tay khiến thấy hưng phấn.

      Đột nhiên, miếng cơm kèm thịt bò được đưa đến bên miệng , quay sang nhìn , thấy mỉm cười ngọt ngào chìa thìa cơm ra, biết đứt dây thần kinh nào há miệng ra ăn thìa cơm mà bón, Lạc Vi Vi lại càng vui vẻ, niềm vui của thể khuôn mặt thiên thần khiến Mộ Phong Triệt cảm thấy lóa mắt, trong đầu chợt ra ý nghĩ, nếu mà là sát thủ mà kẻ thù phái đến phải làm thế nào ? Giết ? nỡ, nhưng thể giết, nghĩ đến đây, người lập tức tỏa ra lạnh lẽo cực độ, đến mức Lạc Vi vi ngồi cạnh cũng thấy rùng mình. Miếng cơm ngọt ngào trong miệng cũng dần trở nên khô cứng, được phép để bất kì ai ảnh hưởng đến phán đoán của mình như vậy, giả dụ miếng cơm vừa rồi bị bỏ độc ...

      " Phần cơm đó của em, tôi ăn rồi, em bê về phòng làm việc của mình ", nhìn , giọng lạnh lùng xa cách khiến Lạc Vi vi ngây người, vừa rồi còn vui vẻ ăn cơm bón, vậy mà đùng cái lại như biến thành con người khác, tủi thân bê đĩa cơm đứng lên về phòng mình. Mộ Phong Triệt nhìn theo bòng khẽ nhíu mày, ép đầu óc mình quay về với tài liệu trong tay.

      Thời gian vô tình vẫn cứ trôi qua mà đợi ai, làm việc cho Mộ Phong Triệt được vài tháng,hình như quên mọi việc của tối đó, Lạc Vi Vi thấy thực ngày càng lạnh lùng xa cách hơn, lúc trước giữ khoảng cách với nhưng vẫn hòa nhã vui vẻ, bây giờ nhìn thấy là mặt khó đăm đăm, làm mỗi khi báo cáo công việc sợ đến chân tay run lẩy bẩy. Lạc Vi Vi cảm thấy rất buồn nhưng cũng biết làm thế nào, cũng hiểu tại sao mình lại buồn, phải rồi, chắc làm điều gì đó làm tức giận, tại hoàn thành tốt công việc sao, nhưng mỗi lần nghe báo cáo và đưa tài liệu, đều có vẻ tán thưởng và khen làm rất tốt, nhưng điều đó cũng ảnh hưởng đến lạnh lùng của với , làm ân nhân mình vui, tất nhiên là thấy buồn rồi.

      Tối hôm đó phải ở lại tăng ca để chuẩn bị cho dự án cuộc họp hôm sau, đến 10 rưỡi mới xong hết việc, Lạc Vi Vi đứng lên bóp cánh tay tê cứng, cầm túi xách về phía cửa, đột nhiên nghe thấy tiếng Mộ Phong Triệt tức giận : " Giết hết bọn chúng cho tôi, tôi quan tâm chú làm thế nào, phải xóa sổ triệt để cho tôi ", nghe câu này, Lạc Vi Vi khẽ run rẩy, phải chưa từng thấy người chết, thậm chí từng thấy thuộc hạ của bố bắn chết người cách tàn nhẫn ngay trước mặt mình, thực ra Lạc Vi vi biết, người sinh ra là công chúa của gia tộc hắc đạo như , biết về những việc đó hiểu chút gì mới là lạ. thấy sợ hãi nhưng nghĩ đến việc Tiểu Triệt ca ca lương thiện từng đỡ đòn cho ngày nào, giờ đây lại lạnh lùng giết người như vậy, thấy rất hoang mang, giày cao gót giẫm vấp phải cạnh bàn, nặng nề ngã xuống đất, tay chống xuống đất dội lên cảm giác đau nhói, đột nhiên cửa phòng bật mở...

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 8.1
      Lạc Vi Vi ngã ngồi dưới đất bàng hoàng nhìn người đàn ông đứng trước cửa, ta vẫn phong độ, đẹp trai như lần đầu gặp nhưng chỉ có điều, giờ phút này, đôi mắt kia lại mang theo lạnh lẽo, sát khí đến ghê người.

      Quân Hạo thấy Lạc Vi Vi ngồi dưới đất khỏi kinh ngạc, lại nhìn đồng hồ treo tường, 11 giờ kém, vẫn chưa về sao. Vẻ kinh ngạc đó chỉ thoáng qua trong phút chốc, Quân Hạo đột nhiên nghiêm mặt, trừng mắt nhìn Lạc Vi Vi làm hoảng sợ đổ mồ hôi hột. Quân Hạo nhìn chằm chằm Lạc Vi Vi như muốn dò xét , nếu là gián điệp, kể cả là ta có chút cảm tình với nhưng ta giết hết những kẻ cản đường Mộ Phong Triệt. Ngay lúc đó, tiếng Mộ Phong Triệt vang lên sau lưng :

      " Chuyện gì ở đây vậy ? ", rồi đưa mắt vào nhìn, thấy Lạc Vi Vi run rẩy co ro ngồi mặt đất, do bị ngã nên váy lật lên đến đùi, làm lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn. vui nhíu mày, bảo Quân Hạo ra ngoài chờ mình rồi lại quay ra với

      " Sao giờ này vẫn ở dây ", vừa vừa đến kéo đứng dậy, thấy lắp bắp : "Cuộc họp...ngày...ngày mai, cần...khá nhiều...tài liệu...", rồi lại cụp mắt xuống. Mộ Phong Triệt nghe vậy vẻ mặt dịu chút, : " Được rồi, tôi tin tưởng vào năng lực của , nhưng giờ này muộn lắm rồi, công ty cũng còn ai, mau về ".

      Tình cảm lúc trước của Mộ Phong Triệt với Lạc Vi Vi khiến cả hai đều thấy mơ hồ, có cảm tình với nhưng có nghĩa là có thể buông lỏng mọi cảnh giác với , sau khi điều tra về , mất ngủ đêm, tự trách mình quá sơ suất. Thuộc hạ của tên là Lạc Vi Vi, 19 tuổi, tốt nghiệp đại học Bắc Kinh nhờ bài kiểm tra và đánh giá năng lực loại xuất sắc dù mới 19 tuổi, trước đó cũng thể điều tra được quê quán, bố mẹ hay thân thế của , chỉ biết thiên tài, mà lại là thiên tài rất khác với những thiên tài khác. Điều này khiến Mộ Phong Triệt băn khoăn, rốt cuộc là người thế nào, huy động hơn trăm thuộc hạ tốt nhất của mình cũng thể tìm được gia thế của , có nghĩa là chỉ có thể là sát thủ hoặc gián điệp được các tổ chức nuôi dưỡng từ ...

      Lạc Vi Vi chầm chậm thu dọn đồ đạc ra về, khi vừa bước ra cửa liền vừa vặn gặp Mộ Phong Triệt mà Quân Hạo ra. khẽ cúi đầu chào hai người rồi về phía cầu thang cuốn, giờ này tất cả mọi người về hết, thang cuốn cũng bị tắt, chỉ có thể bộ hoặc thang máy. Lạc Vi Vi do dự đôi chút rồi từ từ bước xuống cầu thang, vì lâu cầu thang bộ, hơn nữa đây lại là tầng 40. Mới được 3 tầng, đột nhiên Lạc Vi Vi thấy người mình bẫng, sợ hãi hét lên, liền nghe thấy giọng của Mộ Phong Triệt : "Yên nào". bế về phía cầu thang máy, Quân Hạo đứng chờ sẵn trong đó, Lạc vi vi sợ hãi khẽ co mình lại trong người , túm chặt lấy vạt áo trước ngực . Mộ Phong Triệt thấy người cứng đờ khẽ vỗ về : " sao, có tôi ở đây ", tay đỡ lưng cũng vô thức vỗ .

      Khi ba người xuống đến tầng mặt Lạc Vi Vi trắng bệch còn hột máu nào, nhưng cũng còn đỡ hơn trước đây, định thả xuống, nhìn thấy bóng đen đứng xa xa ở bên ngoài lập tức ôm chặt lấy , đưa mắt nhìn Quân Hạo, ta hiểu ý, rút khẩu súng ở bên hông ra, hai người lập tức chạy như bay khỏi tòa nhà , vừa chạy ra khỏi cửa, lập tức từng loạt đạn như mưa ầm ầm vang lên, Quân Hạo ngừng quay về phía sau bắn trả đối phương, Mộ Phong Triệt cũng rút súng ra, tay ôm chặt Lạc Vi Vi, tay nã đạn về phía sau, hai người chạy được đoạn khá xa nhưng những đợt đạn phía sau vẫn đều đều bay đến, chứng tỏ những tay bắn tỉa này bắn cũng tồi nhưng cũng thể làm gì hai người chạy kia.

      Quân Hạo vừa chạy vừa bắn cũng quên văng ra câu : " Mẹ kiếp, bọn chó chết, ngờ bọn chúng cũng nhanh tay như vậy ". Lại nhìn sang Lạc Vi Vi nằm gọn trong tay Mộ Phong Triệt, vẻ mặt phức tạp. Lạc Vi Vi từ đầu đến cuối vẫn chăm chú quan sát việc diễn ra, nhưng lạ là hề sợ hãi như khi thang máy hay gặp người lạ, mặc dù chính cũng đối mặt với sinh tử. nhẩm tính góc độ và vận tốc của những viện đạn kia, ngừng nơi tránh cho hai người đàn ông. Đột nhiên ngẩn người ra, nhìn thẳng về phía trước , có hai viên đạn bay về phía này với vận tốc cực nhanh, viên bay từ phía bên phải, hướng thẳng vào đầu Mộ Phong Triệt, viên bay từ bên trái sang, góc độ thấp hơn, nếu trúng găm vào phổi , Lạc Vi vi tính toán xong xuôi, do dự ôm chặt lấy cổ Mộ Phong Triệt, đu người về phía sau lưng , hành động của vô cùng chuẩn xác, vô cùng nhanh nhẹn, nhanh đến mức Mộ Phong Triệt còn chưa kịp phản ứng nằm gọn sau lưng . Thấy làm vậy, thấy có chút khó hiểu nhưng cũng nghĩ nhiều , như vậy cũng tốt, dễ dàng hành động, lại nghe : " Hướng 9 giờ, góc 35 độ, 30 cm " . Nghe , hè do dự mà làm theo, đột nhiên thấy người sau lưng run , chưa kịp nghĩ thấy thuộc hạ của lái xe phi như bay đến, cùng Quân Hạo đều dùng hết sức chạy về phía đó, xe vẫn chạy như bay cửa xe cũng mở sẵn, hai người đàn trước sau, nhảy thẳng vào thân xe cách chính xác nhất, cửa xe lập tức đóng sập lại, quay 180 độ, phi cực nhanh về hướng ngược lại. Mộ Phong Triệt cùng Quân Hạo khẽ thở phào, lúc này mới để ý là vẫn còn theo hai người bọn họ, Mộ Phong Triệt kéo Lạc Vi Vi về phía trước, người lập tức mềm oặt đổ xuống ngực , mặt trắng bệch, Lúc này Mộ Phong Triệt mới để ý, ôm lấy người , cảm thấy tay mình ướt ướt, lập tức xoay người lại, máu vẫn ồ ạt chảy lưng , còn lỗ vết đạn bắn tấm lưng bé của , vẻ mặt Mộ Phong Triệt biến sắc, cũng như bừng tỉnh, hiểu ra điều gì, ấn chặt lên vết thương của để máu chảy chậm hơn, gầm lên với người lái xe : " Mau trở về biệt thự, nhanh lên " ...
      Chương 8.2
      Mộ Phong Triệt siết chặt Lạc Vi Vi vào lòng, tay vẫn ấn chặt vết thương nhưng vì lực ôm quá mạnh, Lạc Vi Vi khẽ rên lên vài tiếng, hơi thở cũng nặng nề hơn. Lúc này Mộ Phong Triệt mới thôi đăm chiêu, nới lỏng vòng tay, chỉnh lại tư thế nằm dễ chịu nhất cho Lạc Vi Vi. Quân Hạo ngồi đối diện lần đầu tiên thấy Mộ Phong Triệt dịu dàng như vậy vô cùng kinh ngạc nhưng ta hề để lộ ra, chỉ thấy vẻ mặt ta lúc này rất phức tạp, như hiểu ra điều gì, như thất vọng, lại như ghen tị nhưng cũng lại có cả niềm vui nó nắm bắt.

      Mặc dù xe mới được vài phút, lao với tốc độ hơn 200km/h nhưng nhìn máu vẫn ngừng chảy lưng Lạc Vi Vi, Mộ Phong Triệt có cảm giác khó chịu trong người, nhìn người con yếu đuối trước mặt, lại thấy người ngực mình như thắt lại. Trong xe của những người có thân phận đặc biệt nhạy cảm như Mộ Phong Triệt luôn luôn phải để hộp cứu thương loại lớn, Mộ Phong Triệt ôm Lạc Vi Vi khẽ quay ngang người, chắn tầm nhìn của Quân Hạo, cởi áo khoác ngoài của , xé đường ở phần vết thương, dùng miếng bông vừa thấm thuốc cầm máu bịt lên miệng vết thương của , lúc này mới khẽ thở phào hơi.

      Nhưng có cái gì đó đúng, Mộ Phong Triệt nhìn miếng bông thấm thuốc cầm máu tiệt trùng rịn vết thương của Lạc Vi Vi mà mày nhíu chặt lại, máu vẫn chảy ồ ạt ngừng, như vậy chả mấy chốc chết vì mất máu quá nhiều, nghĩ ngợi lúc, cầm cả lọ thuốc lên dốc cả lên vết thương đó, lấy thêm miếng bông lớn hơn chặn lại. Vài giây sau, mặt Mộ Phong Triệt tối sầm, đen mặt nhìn máu vẫn chảy lưng . Đúng lúc này, lái xe về đến biệt thự của , lập tức bế đạp cửa xe xông ra, chỉ nghe thấy rầm tiếng, cửa xe bằng thép bị đạp đứt rời khỏi thân xe. Mộ Phong Triệt ôm Lạc Vi Vi lao vào trong nhà chính như điên, người hầu xung quanh sợ đến mức run rẩy dám ngẩng đầu lên, chỉ nghe thấy gầm tiếng : " Mau chuẩn bị máu nhóm O cho tôi, trong vòng 30 giây có, tôi giết hết tất cả các người ". Đám người hầu cuống cuồng như nhà có cháy, lập tức chạy như bay đến phòng ngân hàng máu mini trong biệt thự lấy liền loạt những bịch máu loại O...
      ****
      Lạc Vi Vi nằm mê man giường, tay cắm ống truyền máu, sắc mặt trắng bệch yếu ớt như có thể bị gió thổi bay bất cứ lúc nào. Mộ Phong Triệt lạnh lùng đầy sát khí ngồi bên cạnh, hai tay đan vào nhau trừng mắt nhìn Lạc Vi Vi. Khoảnh khắc vừa rồi quả thực quá nguy hiểm, chỉ cần đến chậm hơn vài phút, tính mạng của Lạc Vi Vi còn...Khi đặt lên giường, mặt trắng đến đáng sợ, giống hệt như xác chết, Mộ Phong Triệt càng lạnh lùng, điên cuồng, trừng trừng nhìn các y tá và bác sỹ vội vàng cắm ống truyền máu cho . y hệt cái phễu, máu truyền vào bao nhiêu lại chảy ra mất bấy nhiêu, bình máu phải thay liên tục, chả mấy chốc cái giường nằm nhuốm đầy máu. Nhìn đám bác sỹ tất bật chạy qua chạy lại trong phòng, sắc mặt Mộ Phong Triệt ngày càng đen , nhưng vẫn câu nào. Cuối cùng, sau hồi vật lộn với tử thần, đám bác sỹ riêng của Mộ gia vớt được Lạc Vi Vi vừa lượn vòng Quỷ Môn quan trở về, họ khẽ thở phào nhõm, có người còn lén đưa tay lên lau mồ hôi, liếc nhìn Mộ Phong Triệt vài cái, sắc mặt quả thực đáng sợ đến muốn giết người ngay tại đây.

      Thấy vết thương của Lạc Vi Vi bắt đầu được băng bó, vẻ mặt Mộ Phong Triệt mới dịu , đám bác sỹ lần lượt xin ra ngoài, chỉ còn vị bác sỹ già, là người giỏi nhất trong số những bác sỹ kia, cũng là người được Mộ Phong Triệt kính trọng nhất, ông ta cho Mộ Phong Triệt về tình trạng của Lạc Vi Vi, giọng ông ra đều đều, dễ nghe nhưng sắc mặt Mộ Phong Triệt lại dần khó coi trở lại :

      " Thiếu gia, vết thương người đó bình thường. Lúc đầu, bọn tôi còn biết vì lý do gì mà máu lại chảy ngừng, sợ viên đạn bị tẩm độc nên mới dám dùng thuốc lung tung, phải mang xét nghiệm, thiếu gia xem..." ông ta đưa Mộ Phong Triệt kết quả xét nghiệm : " ...máu cầm được vì kia mắc chứng bệnh máu đông, theo kết quả xét nghiệm, trong máu này chứa lượng warfarin tinh khiết, tượng này tôi chưa thấy bao giờ nhưng có thể là vì trúng độc theo người mẹ, có nghĩa là mẹ ấy trúng phải độc này khi mang thai ấy, nhưng lượng warfarin đó rất , tôi cố gắng loại bỏ hoàn toàn chất độc này. "...

      Ngày hôm sau.

      Lạc Vi Vi thấy bên cạnh mình có người chuyện nhưng lại thể nghe tiếng đó, mi mắt nặng trĩu, dù cố gắng thế nào cũng thể nhấc lên nổi, cơ thể cũng cứng đờ, còn chút khí lực nào để động đậy, cố vùng ra khỏi cảm giác giống như bóng đè này, lại nghe thấy tiếng bên tai to hơn, dồn dập hơn, hình như là... gọi ai đó tên là " Lạc Vi Vi ", đau đầu nhíu mày, sao người đó cứ gọi tên người khác bên tai vậy, khó chịu quá...Nhưng giọng đó nghe cũng rất quen, rồi cánh tay ấm áp, chắc nịch đỡ người lên, lúc này mới dần mở mắt ra nhìn, người trước mặt rất quen thuộc... A, là Mộ Phong Triệt, là tiểu Triệt ca ca ngày xưa, thấy vẫn ngừng gọi " Lạc Vi Vi " bên tai, ngạc nhiên tròn mắt nhìn hỏi lại, giọng khản đặc yếu ớt đến đứt quãng từng đoạn : " Lạc...Vi Vi...là ai? ". Câu hỏi này của khiến người trước mặt khựng lại, cánh tay vòng qua người cứng đờ, vẻ mặt ngạc nhiên, khó hiểu nhìn ...

      Mộ Phong Triệt thấy hỏi vậy khựng lại, câu này tự nhiên lại nghe thấy rất giống kịch bản sát thủ giả mất trí nhớ để đánh lừa cảnh giác của đối phương, nhưng nhìn khuôn mặt ngây thơ, non nớt đến búng được ra sữa của , lại thể liên tưởng đến hai chữ " sát thủ" hay "gián điệp" kia... quay ra bảo Quân Hạo gọi bác sỹ, vừa quay lại nhìn thấy lại gục xuống, ngủ tiếp...

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 9.1
      Đến khi Lạc Vi Vi tỉnh lại lần nữa là ngày hôm sau, cả người yếu ớt vô lực, vừa khẽ cử động vết thương sau lưng liền dội đến cả giác đau buốt khiến rên lên, run rẩy, đau đớn vô cùng. Lạc Vi Vi là đứa bé vừa sinh ra được cuốn nhung lụa, sống trong sung sướng, nhưng thể chất yếu ớt bẩm sinh, đến bác sĩ lúc đó cũng nghĩ có thể sống quá 5 tuổi, sau vụ bị bắt cóc hồi 4 tuổi, bị tra tấn, hành hạ liên tục, sức khỏe càng yếu hơn. Khi được cứu về, cả người gần như mất nửa mạng, chuẩn bị bước cả hai chân vào quỷ môn quan, nhưng lại được lôi trở về. nhớ khi đó bố vô cùng đáng sợ, lạnh lùng nhìn vào đám bác sỹ : " Ennie mà có mệnh hệ gì, các người cũng chuẩn bị chết là vừa ", mẹ quá đau lòng, khóc ngất , được người hầu dìu vào phòng nghỉ, trong cơn mê man, bà vẫn ngừng lẩm bẩm : " My darling, my darling...", và kỳ tích xuất , sống, và tiếp tục sống. Từ khi đó đến giờ, bố mẹ chăm sóc vô cùng tỉ mỉ, cẩn thận, thậm chí chưa từng để chịu bất cứ đau đớn nào dù là nhất. Bây giờ lại bị như vậy, lại có chút thể chịu được, nhưng... hối hận vì cứu , nghĩ đến đây, bất giác mỉm cười.

      Nằm nghỉ thêm lúc y tá bước vào để thay bình truyền nước mới cho , thấy Lạc Vi Vi tỉnh lại, ta ngây ra như phỗng, bình nước dinh dưỡng rơi bộp xuống đất, vỡ toang, lập tức y tá đó chạy như bay ra ngoài, vẻ mặt mừng đến điên lên, kích động hét to : " Tỉnh lại rồi, đó tỉnh lại rồi, bác sỹ, bác sỹ...". Mộ Phong Triệt bàn công việc cùng Quân Hạo ở phòng bên cạnh nghe thấy động tĩnh liền nhanh chóng chạy sang phòng nghỉ của Lạc Vi Vi. Vẻ mặt lúc này mang theo vẻ kinh hãi, sợ sệt, người run rẩy, lấm tấm mồ hôi, hiển nhiên là bị y tá làm cho hoảng sợ.

      Mộ Phong Triệt lập tức chạy đến ngồi bên giường nhìn gì. Thấy Mộ Phong Triệt, chứng sợ người lạ kia lập tức biến mất, thay vào đó là hân hoan, vui vẻ thể từng ánh mắt, nét mặt . Bác sỹ cũng nhanh chóng bước vào, Mộ Phong Triệt đưa mắt nhìn người bác sỹ, ông ta lập tức hiểu ý, bước đến bên cạnh Lạc Vi Vi. Cảm giác sợ hãi lại dấy lên, cả người co rúm lại, đụng vào vết thương, đau đến mức phải thở hắt ra. Đột nhiên, bàn tay phải của được bao trùm bởi cảm giác ấm áp dễ chịu, quay sang nhìn, thấy Mộ Phong Triệt nắm lấy , ánh mắt chứa nét động viên, an ủi, Lạc Vi Vi thấy lòng mình lâng lâng, bỏ quên mất cảm giác sợ hãi kia.

      " E hèm... , có nhớ mình là ai ? " vị bác sỹ đó lên tiếng.

      Lạc Vi Vi nghi hoặc quay sang, nghi hoặc nhìn ông bác sỹ đó, rồi khẽ trả lời : " Tôi...tôi là Lạc Vi Vi ". Lúc này, mọi người trong phòng đều đồng loạt thở phào, tạo thành tiếng thở phào lớn khiến Lạc Vi Vi giật bắn mình, mọi người thấy vậy bật cười, lại cảm thấy quý mến, xót thương cho đáng thương này.

      Những ngày tiếp theo, Lạc Vi Vi bị bắt ở lại biệt thự của Mộ Phong Triệt. Hàng ngày, đều tự mình mang cháo đến bón cho , mọi người đều nhìn ra thiếu gia nhà mình động chân tình với lai xinh đẹp đó, chỉ có người trong cuộc nghĩ khác. Lạc Vi Vi bản tính đơn thuần, cứ đinh ninh rằng chăm sóc như vậy vì lòng tốt bụng. Mộ Phong Triệt lại cố gắng gạt bỏ thứ tình cảm riêng tư lai lịch kia, coi việc đó là để trả ơn cứu mạng của , người trong giới hắc đạo mặc dù tàn nhẫn nhưng vô cùng coi trong ơn cứu mạng, luôn tự với mình như vậy.

      Tốc độ hồi phục của Lạc Vi Vi vô cùng chậm, nếu là người khác nửa tháng ba tuần là có thể lại, vết thương của lại trúng chỗ hiểm chỉ có là bị mất máu quá nhiều. Vậy mà sang đến tuần thứ tư, vẫn thể tự đứng dậy. lúc nào cũng chỉ ngồi lì giường, Mộ Phong Triệt khi ở nhà đến thăm , bón cho ăn, cũng có người hầu làm thay, đến cả vệ sinh thân thể cũng phải có người giúp.

      Sợ Ryan đến tìm thấy lo lắng, sau khi có thể cử động, dùng những đồ vật có sẵn trong phòng với vài thứ nhờ người ở Mộ gia kiếm giúp, chế tạo ra máy liên lạc để gọi cho Ryan. với phải công tác cùng tổng giám đốc thời gian, vì là dự án quan trọng nên sợ thể trở về trong thời gian ngắn, cần đến tìm . Ryan nghe vậy cũng nghi ngờ, bảo phải biết chăm sóc bản thân tốt, lại lo lắng chứng sợ người lạ của tái phát, định của người bảo vệ nhưng rồi lại thôi, ra ngoài tiếp xúc như vậy cũng tốt.

      Hôm nay vẫn như những ngày trước, Lạc Vi Vi ngủ đột nhiên thấy mặt mình ươn ướt, man mát như có vật liếm, chậm rãi tỉnh dậy, đập vào mắt là khuôn mặt phóng đại của chú chó bông trắng vô cùng đáng , chú chó hăng say liếm mặt Lạc Vi Vi như nghĩ món đồ ăn rất ngon vậy. Lạc Vi Vi dù sợ người lạ nhưng lại rất thích những con động vật nho đáng ,dù sao cũng là con , thậm chí là công chúa lớn lên trong lâu đài cổ tích. ngồi nhổm dậy, vì động tác rất mạnh nên động đến vết thương sau lưng.

      Mộ Phong Triệt đứng cạnh đó thấy ôm vai khẽ run rảy tiến đến, khẽ vuốt ve phần vết thương của , thấy dễ chịu hơn định lùi lại nhưng phát ra cảm giác ở tay vô cùng tuyệt vời, khiến muốn buông tay ra, cơ thể mềm mại, mềm đến muốn nhéo ra nước. Thấy quản gia đứng ngoài cửa phòng khẽ hắng giọng cái, lập tức rụt tay lại như phải bỏng, gương mặt vẫn lạnh lùng nhưng trong mắt lại ánh lên vẻ phức tạp .

      " Lạc tiểu thư, đây là giống chó chihuahua lông trắng, rất đáng , nhắn, thiếu gia đích thân sai người..."

      " E hèm ", ông quản gia dở bị tiếng hắng giọng của Mộ Phong Triệt cắt ngang, khẽ nhìn ông quản gia, ông lập tức hiểu ý, tiếp :

      " Tiểu thư xem, chú chó dễ thương vậy mà chưa có tên, xin tiểu thư cho nó cái tên, tôi lập tức cho người khắc bảng tên treo cổ nó "

      Lạc vi vi nghe vậy vui vẻ mỉm cười, nghĩ ngời chút rồi : " Gọi là Tiểu Triệt ca ca ", lời vừa dứt, người Mộ Phong Triệt lập tức cứng đờ, quản gia nghe thấy vậy, nụ cười mặt cũng đông cứng, rồi lại nín cười : " Thưa tiểu thư, nó là giống cái ".

      Lạc Vi Vi lại nghĩ ngợi thêm chút : " được rồi, vậy gọi là Tiểu Triệt muội muội ..." lời vừa ra, quản gia lập tức thấy sát khí người Mộ Phong Triệt tỏa ra, chầm chậm quay đầu lại nhìn ông, ánh mắt lạnh lẽo, khủng bố đến kinh người, khóe miệng vãn còn giật giật, gằn từng tiếng : " CÒN, , MAU, ", quản gia dù trong bụng cười đến thắt cả ruột nhưng cũng dám biểu ra, lập tức vâng dạ chạy nhanh đến nơi khác để cười, tránh cho việc nín cười đến nội thương, tổn thương lục phủ ngũ tạng...

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 9.3
      Thấy quản gia khỏi, Mộ Phong Triệt kéo ghế ngồi xuống cạnh Lạc Vi Vi. Tiểu Triệt muội muội xem ra rất thích Lạc Vi Vi, cứ quấn lấy người vừa liếm khắp nơi vừa vẫy đuôi liên hồi làm Lạc Vi Vi bật cười khanh khách, tiếng cười thanh thúy như tiếng chuông rung vang vọng cả căn phòng làm Mộ Phong Triệt khẽ ngẩn người. nhìn gương mặt xinh đẹp tươi cười rạng rỡ của , lòng như được tắm gió xuân, cứ ngây ngô ngồi như vậy đến khi tiếng gõ cửa vọng vào làm bừng tỉnh. Cửa phòng đóng, cả hai người quay ra thấy quản gia đứng ngoài cửa cùng đám y tá đằng sau, Mộ Phong Triệt mất tự nhiên ho khan tiếng, mặt thoáng ửng hồng, quản gia thấy vậy nét cười mặt càng rộng :

      " Thiếu gia, đến giờ thay thuốc cho Lạc tiểu thư "

      " Khụ...ừm ", lại ho khan thêm tiếng nữa.

      Đám y tá bước vào phòng chuẩn bị dụng cụ, lúc sau cũng thấy ai động đậy gì, Mộ Phong Triệt khẽ gắt : " Mấy người còn nhìn gì, còn mau làm ".

      " Thiểu gia, thay thuốc phải... cởi áo,...thiếu gia muốn...ở lại sao ", lão quản gia cười cười, câu ngắt nghỉ nhấn mạnh rất đặc sắc, đám y tá đứng đó ai cũng bụm miệng cười trộm.

      " ...Khụ...", ho thêm tiếng thứ ba.

      Thấy Mộ Phong Triệt mặt đỏ, quay người bỏ nhanh như bị ma đuổi, quản gia khỏi bật cười ra tiếng, lại thấy đám y tá đứng trong phòng cũng thầm cười trộm, mặt ông nghiêm lại : " Còn mau thay thuốc cho Lạc tiểu thư ", rồi ôm lấy Tiểu Triệt muội muội bước ra khỏi phòng, còn thuận tay đóng cửa phòng lại.

      ****

      Cuối cùng vết thương Lạc Vi Vi lành hẳn. là lành hẳn cũng đúng, miệng vết thương vẫn chưa liền hoàn toàn nhưng có thể vận động như bình thường, chỉ cần hoạt động mạnh quá là được. Mộ Phong Triệt thiếu người trợ lý tỉ mỉ, tài giỏi như , công việc cũng được trôi chảy như trước, thấy vết thương của còn đáng ngại, lại chủ động đề nghị làm trở lại, cũng từ chối.

      Lạc Vi Vi dọn trở lại căn hộ của mình, vậy nên mỗi ngày Mộ Phong Triệt đều đích thân lái xe đến đón làm. đêm lắm có ngày gặp ma, dù cố tránh nhưng hai người vẫn bị người trong công ty bắt gặp, từ đó rộ lên tin đồn Lạc Vi Vi nhờ quy tắc ngầm mà leo lên được chức trợ lý tổng giám đốc, lại thấy Mộ Phong Triệt có phản ứng gì trước tin đồn này, các bà tám trong công ty được phen bàn tán đến thất loạn bát nháo. Có người Lạc Vi Vi giả bộ ngây thơ, yếu đuối để thu hút ánh mắt Mộ tổng, có người Lạc Vi Vi bỏ tiền ra mua chức trợ lý, dạng người như vậy sao có thể làm người trợ lý đắc lực của Mộ tổng..., kiểu nào cũng có thể được, lại thêm việc Lạc Vi Vi đột nhiên biến mất thời gian rồi lại bỗng dưng xuất ở công ty, sắc mặt còn xanh xao, cơ thể trông còn yếu ớt mảnh mai hơn trước, còn có tin đồn là Mộ tổng bá vương ngạnh thượng cung, ép Lạc Vi Vi bé phải hầu hạ mình, làm nô lệ tình dục cho mình trong thời gian đó...Khi những tin đồn này khi bay đến tai Mộ Phong Triệt là lúc ngồi ký duyệt các văn kiện trong công ty, nghe thư ký Vũ Hoan thao thao bất tuyệt kể đủ loại tam sao thất bản về chuyện giữa và Lạc Vi Vi. biết là Vũ Hoan cố ý hay do tình cờ mà khi nâng cốc cà phê lên hớp ngụm cũng là lúc ta kể về chuyện Mộ tổng bá vương ngạnh thượng cung Lạc Vi Vi, Mộ Phong Triệt nghe xong, ngụm cả phê trong miệng còn chưa kịp nuốt xuống phun thẳng ra ngoài như núi lửa nhân tạo kali nitrat tuôn trào , còn bị sặc, ho mãi dứt, may mà lúc đó quay mặt ra ngoài, cà phê bị bắn vào tài liệu bàn. Vũ Hoan thấy vậy ngẩn người, định tiến đến lấy giấy lau giúp Mộ Phong Triệt cánh cửa nối với phòng trợ lý bên cạnh bật mở.

      Lạc Vi Vi chăm chú làm việc nghe thấy tiếng động lạ ở phòng bên cạnh, tiếp đó là tràng ho dai dẳng, liền lo lắng định sang xem Mộ Phong Triệt bị làm sao cảnh tượng trước mắt làm đờ người, Vũ Hoan thân hình nóng bỏng cúi thấp xuống trước mặt Mộ Phong Triệt, tay chống lên vai , tay cầm tờ giấy đưa đến trước miệng , Mộ Phong Triệt vẫn ho sù sụ, hề tránh bàn tay Vũ Hoan. Nghe thấy tiếng mở cửa cửa , hai người đều quay phắt mặt ra nhìn, Mộ Phong Triệt nhanh tay gạt Vũ Hoan ra, cảnh tượng có phần giống với việc ngoại tình bị bắt gian...

      Chương 10.1
      Lạc Vi Vi đứng bất động trước cánh cửa, hai mắt trân trân nhìn Mộ Phong Triệt vừa đẩy Vũ Hoan ra trong vài giây, sau đó liền lùi lại, đóng cửa đánh rầm cái. Mộ Phong Triệt thấy phản ứng của đột nhiên nộ phí bùng phát, trừng mắt nhìn sang Vũ Hoan, nàng bị chiếu tướng giật phắt mình, vội vội vàng vàng cúi chào rồi chạy ra ngoài.

      Mộ Phong Triệt vẫn đứng nguyên tại chỗ, mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng làm việc của Lạc Vi Vi, do dự biết có nên vào với tiếng. Nhưng...biết gì, giải thích sao, lấy tư cách gì giải thích với , hơn nữa , giải thích cái gì mới được. Chẳng nhẽ bảo những gì vừa nhìn đều là hiểu nhầm , và Vu Hoan có gì, nhưng mà... giải thích điều đó với làm gì ?. Nghĩ đến điều này, Mộ Phong Triệt cau mày ngồi xuống, tiếp tục làm việc. Nhưng lạ là thể tập trung nhìn vào đống giấy lộn bàn, những hàng chữ trước mặt như bay lên lượn xuống, cuối cùng ghép lại thành gương mặt của Lạc Vi Vi...

      Trong phòng trợ lý giám đốc, Lạc Vi Vi cũng khá hơn chút nào, nhìn thấy cảnh tượng đó, ngực liền tuôn trào cảm giác khó chịu mãnh liệt làm thở nổi. hiểu cảm giác đó là gì, dù có cố hiểu cũng thể hiểu được, vì đến chữ " " còn hiểu, gì đến việc " Ghen " này. Lạc Vi Vi ép mình tập trung làm việc, thông thường khi làm việc, quên hết mọi thứ xung quanh, chỉ chăm chú vào những dòng chữ máy tính nhưng lúc này, tài nào tập trung nổi, trong đầu luôn lên hình ảnh chói mắt vừa rồi. Vì sợ xảy ra sai sót trong bản báo cáo, Lạc Vi Vi liền tạm thời rời mắt khỏi màn hình máy tính, ngồi thất thần lúc máy liên lạc trong túi kêu lên. Máy liên lạc này chế tạo để liên lạc riêng với Ryan, cần nghĩ cũng biết ai gọi đến, Lạc Vi vi liền gạt hết tâm trạng vui trong lòng, hân hoan chạy đến bật máy liên lạc. Lập tức, giọng trầm ấm của Ryan vang đến : " Công chúa , mọi chuyện thế nào rồi ? ", giọng mang theo vẻ dịu dàng, chiều che dấu. Lạc Vi Vi vui vẻ cho nghe về những chuyện gần đây, vừa tăng được hai cân, làm quen được với giúp việc trong nhà, cần ấy đến khi có nhà nữa, ...đều là những chuyện vụn vặt bình thường trong đời sống nhưng Ryan càng nghe càng thấy vui vì cuối cùng công chúa của biết mở rộng lòng hơn với thể giới bên ngoài.

      chuyện linh tinh lúc, Ryan liền hỏi đến chuyến công tác vừa rồi của . Lạc Vi Vi vốn quên béng việc này, từ bé đến giờ ít khi dối, lần đó là vì bất đắc dĩ, muốn làm Ryan lo lắng. Bây giờ bị hỏi liền cảm thấy lúng túng, bèn cố tránh sang chuyện khác, lại nghĩ đến Mộ Phong Triệt, tâm trạng của càng tệ hơn. Thấy em có vẻ vui, Ryan lập tức chuyển sang đề tài khác, muốn ép, gợi lại vui cho chỉ càng phản tác dụng với phương pháp điều trị cửa bác sĩ thôi. chuyện được gần nửa giờ đồng hồ, Ryan phải lên máy bay nên đành lưu luyến tạm biệt, cũng quên dặn dò Vi Vi đủ mọi thứ, cuối cùng, đành : " Vivienne Anderson, hãy nhớ là phải bảo vệ mình ", rồi tắt máy liên lạc. Lạc Vi Vi hề ngạc nhiên trước việc Ryan gọi cả tên họ mình ra, khi nghiêm túc về vấn đề nào đó, thường có thói quen gọi cả tên cả họ người đó. Máy liên lạc vừa tắt, lại quay lại trạng thái bần thần lúc trước, nhìn đồng hồ, mới hơn ba giờ chiều. Đột nhiên cảm thấy mệt mỏi vô cùng, cả người rệu rã vô lực, cuối cùng quyết định xin Mộ Phong Triệt cho về sớm, dạo này vừa tìm được thú vui mới là nướng bánh.

      Hôm đầu tiên từ biệt thự của Mộ Phong Triệt trở về, liền thấy giúp việc loay hoay nấu đồ ăn tối cho . Thấy vậy, cũng hơi bất ngờ, nhưng nhớ là trước khi về báo cáo với Ryan, cũng thấy lạ nữa, thực ra thấy sợ nhiều hơn. Người giúp việc thấy còn bất ngờ hơn, bất ngờ đến mức kinh hoàng, hoảng sợ, tay chân lóng ngóng thế nào liền làm đổ chảo beaf steak sốt trong chảo lên người. Lạc Vi Vi lúc đó đứng trốn sau cánh cửa bếp nhìn vào, thấy giúp việc cũng có tuổi bị bỏng, lòng tốt của Lạc Vi Vi trỗi dậy. liền lon ton chạy lấy hộp thuốc, nhưng cũng chỉ dám chạy nhanh đến để bên cạnh người giúp việc rồi lập tức co chân chạy trốn về sau cánh cửa, thò cái đầu nho vào nhìn. giúp việc lần đầu thấy có người như vậy, dù chân đau rát nhưng cũng nhịn được bật cười nhìn Lạc Vi Vi. Lúc đó, Lạc Vi Vi vẫn được nghỉ ở nhà thêm vài ngày. giúp việc hàng ngày phải đến làm đồ ăn cho , tránh khỏi đụng mặt vài lần, hơn nữa, thấy đứa trẻ đáng lại ngoan ngoãn hiền lành như Lạc Vi Vi, giúp việc tránh khỏi quý chủ của mình. Lạc Vi Vi dù sợ nhưng đối mặt với hiền từ, vui vẻ của người giúp việc, cũng quen dần, cuối cùng trở nên thân thiết. Người giúp việc đó tên là Lý Liên, hơn bốn mươi tuổi, nhưng điều lạ là, bà có dung mạo rất nổi bật, xinh đẹp. Do bình thường luôn mặc những bộ đồ cũ kĩ và dùng mũ lưỡi chai chùm kín mặt nên ai chú ý đến điều này. Từ khi thân thiết với Lạc Vi Vi, bà rất thích dạy những thứ nhặt trong cuộc sống, Lạc vi Vi cũng vô cùng thích thú với điều đó. Gần đây, Lạc Vi Vi mới học được cách nướng bánh, rất vui vẻ, hơn nữa, được ăn thành quả do chính mình làm ra điều kì diệu.

      Nghĩ đến những điều này, tâm trạng được cải thiện hơn chút. sắp xếp hết đồ lạc, xách túi ra ngoài cửa, vừa mở cửa ra, đập vào mắt là khuôn mặt khó xử do dự của Mộ Phong Triệt. Lạc Vi Vi liền : " Hôm nay tôi muốn xin về sớm".

      Như phản xạ, Mộ Phong Triệt lập tức hỏi : " Tại sao ? ", giọng cao vút làm cả hai người đều giật mình. Mộ Phong Triệt phát mình lỡ lời, bèn ngượng ngùng quan sát vẻ mặt Lạc Vi Vi.

      Lạc Vi Vi : " Hôm nay tôi hơi mệt, muốn về nghỉ ngơi chút ". Phong Triệt nghe vậy, bèn nghĩ ngợi chút rồi : " Để tôi đưa về", rồi quay ra lấy áo khoác về chìa khóa thẳng về phía cửa. Lạc Vi vi trân trối nghẹn giọng kịp phản bác câu nào, vội chạy theo thân hình cao lớn của ...

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 10.2
      Trong xe, cảm giác ngột ngạt và bí bách khiến Lạc Vi Vi khó chịu. cố gắng hít thở sâu, cố gắng giảm bớt cảm giác tức tối ở lồng ngực. Trong đầu vẫn ngừng lên hình ảnh Vũ Hoan và Mộ Phong triệt thân mật trong phòng làm việc. Vốn gạt chuyện này ra khỏi đầu nhưng giờ đây ngồi gần như vậy khiến khỏi nhớ lại. chuyên tâm lái xe, đôi mắt trầm tĩnh nhìn thằng về phía trước. Nhưng dù là vậy, Lạc Vi Vi vẫn dám nhìn thẳng , ở gần như vậy,dường như chỉ vươn tay ra là có thể chạm vào thân hình cao lớn kia, nhưng lại dám. Lạc Vi Vi càng nghĩ càng quẫn bách, đáng ghét, đây rốt cuộc là cảm giác gì, từ trước đến nay chưa từng phải chịu cảm giác như vậy.

      Mọi tâm tư của Lạc Vi Vi đều thể hết gương mặt nhắn trắng trẻo của , cái cảm giác ấy khiến nghiến chặt răng, tay cũng túm chặt gấu váy. Mộ Phong Triệt thấy Lạc Vi Vi ngồi cạnh ngừng run rẩy, quay ra nhìn thấy mặt đỏ bừng, hai răng nghiến chặt khẽ phát ra tiếng ken két, hai tay vày vò gấu váy. Hình ảnh này khiến thấy buồn cười, trong giống như vừa có người cướp mất kẹo của đứa trẻ lên ba là giành lại được vậy. lên tiếng hỏi :

      " sao vậy, khó chịu sao ? ". Lạc Vi Vi nghe hỏi liền ngẩng phắt đầu lên nhìn , ánh mắt của sáng rực khiến khỏi cảm thấy rạo rực. định mở miệng tiếng nổ lớn vâng lên khiến tai ù . Mộ Phong Triệt tức tối quát tiếng : " Mẹ kiếp ". Lạc Vi Vi còn chưa kịp hồi hồn loạt tiếng nổ mới vang lên. Trong đầu lên được hai chữ : " Ám sát".

      Mộ Phong Triệt triệt để triển khai kĩ năng lái xe siêu việt cửa mình, trong làn đường đông xe, lách qua lách lại, chân đạp ga hết cỡ, vài lần còn đâm sượt vào xe phía trước khiến thân xe xước xát, vỡ cả đèn pha lẫn gương chiếu hậu. Lạc Vi Vi ngồi cạnh thấy vậy ngưỡng mộ vô cùng, lái nhanh như vậy mà đâm có chút ít, là quá giỏi. Nhưng xe bám đuôi phía sau cũng hề kém cạnh, vẫn luôn duy trì khoảng cách gần xa với xa Mộ Phong Triệt, súng vẫn nã liên tục vào xe . Nhưng hiểu vì kĩ thuật bắn súng của đối phương dở tệ hay kĩ thuật lái xe cực tốt của mà Mộ Phong Triệt hề cảm thấy phát súng nguy hiểm nào tới gần.

      Mộ Phong Triệt tay ấn đầu Lạc Vi Vi xuống sàn xe, rồi lập tức rút súng từ thắt lưng, ngoảnh về phía sau bắn trả. Kĩ thuật bắn súng của cũng rất tốt, nhắm thẳng vào lốp xe kia mà bắn, lốp xe của đám sát thủ nổ bùm cái rồi xe cũng chạy chậm dần. Nhưng mọi chuyện đơn giản như Mộ Phong Triệt nghĩ, xe kia vừa dừng lại, lập tức có hai chiếc xe con màu đen khác tân tiến hơn đuổi theo. Dựa vào kinh nghiệm và hiểu biết của mình, lập tức nhìn ra hai chiếc xe được cải tiến kia có lớp kính chống đạn dày cộp cùng lốp cường lực loại tốt nhất. Vì thân phận của Mộ Phong Triệt ở đây được che giấu khá kĩ nên cũng quá đề phòng khi ra đường, khẽ chửi tiếng rồi tự nhủ là quá khinh địch, lần trước bị bọn chúng lần ra chạy thoát được lần mà lần này lại lặp lại y như vậy, thực ngu ngốc đến chịu nổi. Nhưng hai chiếc xe con kia hề bắn súng về phía , bọn chúng cứ như vậy bám theo xe Mộ Phong Triệt, hề lùi lại, cũng hề tiến về phía trước. Mộ Phong Triệt thấy vô cùng khó hiểu nhưng lúc này chỉ có thể án binh bất động. Đột nhiên nhớ ra còn Lạc Vi Vi bị đẩy ngồi dúi dụi dưới sàn xe, nhìn xuống, thấy vẫn ngoan ngoãn ngồi bó gối ở nơi sắp xếp , ánh mắt lấp lánh đảo liên tục xung quanh. Mộ Phong Triệt bật cười, đưa tay kéo lên, nhưng Lạc Vi Vi lại gạt tay ra, ánh mắt vẫn đảo liên tục, rồi lên tiếng : " Mộ tổng, tôi nghĩ trong xe có bom ".

      Sau hồi tìm kiếm , Lạc Vi Vi tìm được quả bom. Bom bị đặt ở trong ghế ngồi của , do lúc đó ngồi xuống, tai áp sát vào đệm ghế, lại thêm nhạy bén bẩm sinh với vũ khí cửa , Lạc vi Vi mới phát ra nơi nào đó trong xe bị đặt bom. Bom được đặt rất tinh vi, đặt dưới lớp đệm dày cộp của đệm ghế mà hề cộm lên. Lúc mở được ra, màn hình của quả bom ra thời gian còn hơn phút. Lạc Vi vi cùng Mộ Phong Triệt đều thất kinh.Lạc Vi Vi nghĩ ngợi chút rồi với : " Bom này tôi phá được ". Quả bom bị gắn chặt vào thân ghế, chỉ sợ rút ra phát nổ, hai tay LẠc Vi Vi ngừng bới tìm đống dây dợ đủ màu sắc, Mộ Phong Triệt ngồi bên cạnh cũng bắt đầu sốt ruột đến mồ hôi toát ra. Còn ba mươi giây, Lạc vi Vi dùng con dao tìm được trong hộc đừng đồ của xe cắt đứt hai sợi dây, báo chỉ đồng hồ vẫn hề ngừng lại. Tay hề run, mặt cũng trấn tĩnh đến kì lạ. Còn hai mươi giây, hai chiếc xe đằng sau dường như giật lùi lại , còn tiếp tục duy trì khoảng cách như trước với xe Mộ Phong Triệt. Còn mười giây cuối cùng, Lạc Vi vi đột nhiên nở nụ cười mãn nguyện, Mộ Phong Triệt ngồi bên cạnh thấy cười lòng thầm mừng, còn chưa kịp phản ứng, nhổm dậy vịn lấy cổ mà hôn, nụ hôn này táo bạo vô cùng, lưỡi mềm mại liếm lên môi rồi mút mạnh. Mộ Phong Triệt còn chưa kịp phản ứng rời , nhanh tay cắt nơi nào đó quả bom, quả bom lập tức tách rời khỏi thân ghế. Mộ Phong Triệt còn chưa kịp hiểu những hành động của ôm theo quả bom bật mở cửa xe nhảy ra ngoài. Trái tim Mộ Phong Triệt gần như ngừng lập ngay giây phút đó. kinh ngạc đến phản ứng được, nhìn theo bóng hình như con diều gãy cánh bay ra ngoài.

      Trong thời gian đó, Lạc Vi Vi dường như vẫn còn thời gian nghĩ, may quá, còn kịp, biết quả bom này phá được, đành tìm cách tách quả bom ra rồi vứt , nhưng mở cửa sổ chắc chắn kịp, dành mở cửa xe. Xe chạy đến gần 200km/h, cơ thể bị gió táp vào đau rát, vung tay đình ném quả bom nhưng kịp, áp suất đập mạnh vào khiến giữ được trọng tâm cơ thể mình, lại ngồi ngay sát mé ngoài của xe, liền ngã khỏi xe cách bất đắc dĩ. Nhưng cũng may, vẫn kịp cứu được ...

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :