1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tổng giám đốc xã hội đen PK Tiểu thư bé bỏng - Uyển Uyển (Update c13) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 3: Thư ký Tổng giám đốc
      Lạc Vi Vi ngây ngốc ngó nghiêng xung quanh, cảnh vật nơi này rất lạ, giống nhà ở, lại còn thoang thoảng mùi thuốc sát trùng. Đúng lúc đoán già đoán non y tá đẩy xa thuốc mở cửa bước vào phòng. Chiếc xe đẩy phát ra tiếng kêu lẹt kẹt, phát ra cùng lúc với giọng của y tá kia : " Đến giờ tiêm rồi " .
      Tiêm chính là từ mẫn cảm nhất đối với Lạc Vi Vi. Từ bé tới giờ bị tiêm biết bao nhiêu mũi, đặc biệt là khi bé, lúc được cứu khỏi tên bắt cóc, mỗi ngày đều bị tiêm 3 đến 4 mũi, tiêm đến mức tay nát toét, những lúc như vậy, thể làm gì ngoài việc ôm mẹ, cùng khóc với mẹ. Bây giờ người phụ nữ này lại bắt phải tiêm, nhưng mẹ ở đây, tuyệt đối dám. Nghĩ rồi, Lạc Vi Vi đứng bật dậy, do động tác đột ngột, giá đỡ bình truyền nước đổ xuống, bình nước vitamin vỡ toang dưới đất, kéo theo cả dây truyền nước cắm ở tay , cây kim rút mạnh khỏi da thịt khiến đau buốt. ôm lấy mu bàn tay trực trào máu, vô thức lùi lại vài bước . ý tá thấy vậy thfi quan tâm hỏi : " làm gì vậy, tay có làm sao , mau ra đây tôi xem nào." Nhưng y tá bước tới bước nào Lạc Vi Vi lại lùi lại bước đấy, mồ hôi túa ra làm mờ tầm mắt , thân hình run rẩy càng khiến y tá thấy lạ, càng bước tới nhanh hơn . Đến khi lưng chạm vào bờ tường, ôm lấy hai tay, ngồi thụp xuống, miệng là hét : " Đừng mà...".
      Đúng lúc đó, Mộ Phong Triệt tay cầm hộp canh gà mua ở căng tin bệnh viện bước vào, nhìn thấy cảnh như vậy, hề có phản ứng gì, đặt bát canh gà lên bàn, quay sang hỏi y tá : " ta như vây là bị sao ? " .
      " Tôi nghĩ là do ấy sợ tiêm, vừa thấy tôi tiêm là ấy như vậy, thực ra điều này cũng dễ hiểu thôi... " Y tá vừa vừa trộm liếc gương mặt tuấn tú của Mộ Phong Triệt, còn chưa hết câu, Mộ Phong Triệt cắt lời ta.
      " mời bác sỹ đến đây ". Giọng đầy uy nghiêm, lạnh lùng, còn mang theo chút mất kiên nhẫn, khác hẳn lịch thiệp ban nãy.
      y tá run sợ nhìn , vội chạy tìm bác sỹ.
      Mộ Phong Triệt cúi xuống nhìn ngồi trong góc phòng, hai tay ôm chặt lấy tai, mặt cúi gằm xuống đất, mu bàn tay trái xanh xao rơm rớm máu. vẫn run rẩy, ngừng run rẩy hai bờ vai . Đó cũng là ấn tượng mạnh mà Lạc Vi Vi để lại cho Mộ phong Triệt từ lần gặp đầu tiên, đáng thương, yếu ớt và bệnh tật. bước lại gần , ngồi xuống đối diện , bàn tay đưa ra vừa chạm vào vai giật nảy mình, miệng hét : "Đừng mà..." Cả người càng co vào chặt hơn, ánh mắt vô hồn, ý thức mông lung. Mộ Phong Triệt thấy vậy rụt tay lại, làm gì khác ngoài việc quan sát .
      lúc sau, bác sỹ vội vàng bước vào, nhưng tình trạng vẫn mấy khả quan, lại đúng lúc Mộ Phong Triệt nhận được cú điện thoại với nhạc chuông đặt riêng dành cho người. Nghe điện thoại xong, lập tức rời khỏi bệnh viện, lái xe như điên đến sân bay.
      tuần sau.
      " Tôi nghe hôm nay sếp tổng công tác từ Mỹ về, trời ơi, cuối cùng tôi cũng có thể lại được nhìn thấy vị hoàng tử cấp kim cương của lòng mình, lại có cơ hội được tiếp cận sếp rồi
      " gì vậy, sếp tổng người ta xuất sắc như vậy, chắc hẳn lấy thiên kim tiểu thư của danh gia nào đó, chí ít cũng là minh tinh màn ảnh bạc. "
      " Đúng rồi, Mộ thị của chúng ta hình như mới có dự án hợp tác lâu dài với Lâm thị, nghe tiểu thư Lâm Ánh của tập đoàn đó có tình cảm đặc biệt với Mộ tổng, lần trước còn có người nhìn thấy hai người họ ăn với nhau đấy."
      Phòng kế toán là am ni , chính xác hơn là chợ của các chị em, những lời bàn tán thị phi bao giờ ngừng. Lạc Vi Vi ngồi trong góc chăm chỉ đánh máy, ánh mắt rời khỏi màn hình máy tính giây nào nhưng tai lại nghe rất những lời kia. Mộ tổng sao ? Liệu có phải Mộ Phong Triệt ? mải mê nghĩ ngợi trưởng phòng nhân cùng Lý phó trưởng phòng bước vào. Trưởng phòng nhân dõng dạc to : " Lạc Vi Vi, cùng tôi ra đây . "
      Trưởng phòng nhân người đàn ông khó tính nổi tiếng trong công ty, bị ông ta chỉ điểm là chắc chắn có chuyện may. Các chị em trong phòng nghe thấy vậy bắt đầu to thầm với nhau, chỉ có Lạc Vi Vi là tròn mắt nhìn người đàn ông đầu hói đứng ngoài cửa. Cuối cùng đẩy ghế ra, tay vịn vào bàn đứng lên, lộ ra cổ chân bó bột của mình, gần như nhảy lò cò, vì vụ ngã trật chân lần trước mà bây giờ thể thuận tiện lại. Lý phó trưởng phòng tốt bụng đưa tay dìu . Sau đó ba người cùng tới phòng nhân , may sao phòng nhân và phòng kế toán cùng tầng, phải leo thang bộ hay cầu thang máy. Suốt quãng đường ngắn ngủi, Lạc Vi Vi căng thẳng đến mức tim đập thình thịch, da đầu căng như chão. phần vì chứng sợ người lạ của , phần là vì muốn mất công việc này, đây là khởi điểm duy nhất để có thể tìm được .
      Bước vào phòng nhân , trưởng phòng đầu hói bước đến bàn làm việc, ngồi phịch xuống ghế, Lạc Vi Vi lo sợ rằng ông ta : " bị sa thải..." hay những điều đại loại như thế.
      Ông ta mở ngăn kéo, đưa tập tài liệu dày : " hãy về dọn dẹp chỗ làm việc tại , sau đó chuyển lên tầng 40, từ nay là thư ký của tổng giám đốc..."
      Từ nay là thư kí của tổng giám đốc, từ nay là thư kí của tổng giám đốc...Câu này cứ luẩn quẩn trong đầu Lạc Vi Vi, đến khi chị Lý dìu trở về phòng kế toán.
      Chị Lý nhàng đỡ Lạc Vi Vi xuống ghế, chị cũng tự kéo chiếc ghế ra ngồi đối diện trước mặt : " Bản báo cáo lần trước chị nhờ em làm gây ấn tượng tốt với tổng giám đốc, lần này Mộ tổng vừa công tác từ Mỹ về chỉ định chính em làm thư kí mới, em cũng biết Mộ tổng mới về làm tổng giám đốc chưa bao lâu, lại là người trẻ đẹp tài năng, tính tình dễ gần, thân thiện. Đây chính là cơ hội tốt cho em. Chị biết em mắc chứng sợ người lạ nhưng dần rồi quen thôi, hãy biết nắm bắt cơ hội, đây có thể là bước tiến lớn của em..."
      Sau khi chị Lý khỏi, Lạc vi Vi vẫn chưa hoàn hồn, ngẩn người trôi theo dòng suy nghĩ của mình. Nếu làm rất khó thích nghi, nếu làm rất khó tìm người, nhưng vấn đề thiết yếu nhất tại là... làm thế nào để leo được lên tầng 40...
      ngồi ngẩn người Lục Chiêu bước đến, ánh mắt ta vẫn cao ngạo, cằm hất ngược lên, vẻ hất hàm đáng ghét khiến người ta chỉ muốn đấm gãy cái mũi hất ngược lên đến đỉnh đầu của ta. " Này, bị sa thải rồi chứ gì, đáng buồn nha, chắc vì năng lực làm việc của thôi, nhưng may tôi là người tốt bụng, người tốt bụng hay thích giúp đỡ người khác phải , nếu cầu xin tôi, hứa làm mọi vệc tôi sai bảo tôi giúp giữ lại cái công việc " cao cấp " này, thế nào, chịu chứ ? " Lục Chiêu vào được Mộ thị phải nhờ nỗ lực mà là cửa sau, cha mẹ ta có quan hệ họ hàng xa với Mộ thị, chạy chọt xin xỏ khắp nơi cuối cùng cũng xin cho ta được công việc trong phòng kế toán, nhưng vì thế mà ta tự coi mình cao hơn những người trong phòng kế toán bậc. Ngoài trưởng phòng " Diệt tuyệt " ra, ta hề coi ai ra gì chứ đừng đến Lạc Vi Vi bé, dễ bắt nạt . Lạc Vi Vi nghe ta vậy im lặng cúi đầu bắt đầu dọn dẹp đồ đạc, Lục Chiêu đứng hồi, thấy mình bị lơ tức giận nhưng làm gì được nữa, đành giậm gót bỏ .
      lúc sau, Lạc Vi vi nhìn đống đồ được xếp gọn trong chiếc hộp, lòng hạ quyết tâm thêm lần nữa, bước ra thế giới bên ngoài này để tìm , thể quay trở về tay , chắc chắn là như vậy...
      Ngày hôm sau.
      Hôm nay là ngày đầu tiên Lạc Vi Vi làm thư kí cho tổng giám đốc. Lúc này đây, đứng dưới cầu thang thoát hiểm, ai oán nhìn dải cầu thang dài thườn thượt kéo đến tầng 40, lại nhìn xuống cổ chân bó đầy thạch cao của mình, khẽ thở dài tiếng rồi vịn vào tay vịn cầu thang, nhảy bước lên.
      Lạc Vi Vi dậy từ rất sớm, trời còn chưa sáng hẳn rời giường. Lúc đến công ty, trừ bác bảo vệ còn bóng người nào. Bác bảo vệ cũng rất tốt bụng mở cửa cho . ý thức được hôm nay phải leo đoạn cầu thang rất dài, lúc trước phòng kế toán ở tầng 7, khá cao nhưng vẫn có thể leo được, nhưng lần này lại ở tầng 40, là đánh đố nhau mà. Nhưng dù có vất vả thế nào, cũng dám thang máy...
      15 phút sau, Lạc Vi Vi thở phảo ngẩng đầu lên nhìn lên biển chỉ số tầng : tầng 2. Vẫn chưa mệt lắm, cố gắng thôi.
      30 phút sau, Lạc Vi Vi thở dài lê đôi chân trái lành lặn nhảy lò cò lên đến tầng 3, mồ hôi bắt đâu túa ra.
      1 tiếng sau, sắp đến giờ làm việc, các đồng nghiệp cũng lần lượt đến công ty, Lạc Vi Vi vẫn chật vật nhảy lò cò lên tầng 40.
      1 tiếng 30 phút sau, mọi ngày leo lên tầng bảy chỉ mất tầm 15, 20 phút , nhưng vì đôi chân thương tật của mình, bây giờ lâu vậy rồi mà mới leo đến tầng 6.
      2 tiếng 30 phút sau, Lạc Vi Vi thở hồng hộc, cảm giác như ý thức dần trôi , cố leo đến tầng gần nhất, ngẩng đầu lên nhìn biển báo số tầng, đây là... tầng 8, chân trái mỏi đến mức mất cảm giác, giờ làm việc cũng vào rồi, hôm nay chắc chắn là đến muộn.
      3 tiếng sau, Lạc Vi Vi cảm thấy như chân còn gắn liền với cơ thể, mồ hôi đầm đìa, chảy xuống làm nhòe mắt . Cảm thấy ổn, bước đến cánh cửa thoát hiểm thông ra tầng 8, vừa đẩy cửa ra, người chao đảo, chân phải bó bột vô thức đặt mạnh xuống đất, cơn đau nhanh chóng ập đến làm thể tiếp tục đứng vững, đột nhiên, có hai cánh tay đưa ra, đỡ vào lồng ngực ấm áp. mùi hương đàn ông lạ lẫm xâm nhập vào mũi, sợ hãi co người vào, nhưng vì có chút lực nào nên thể phản kháng. Sau đó hình như bị người đàn ông đó bế lên, vì sáng dậy từ sớm lại thêm mệt mỏi nãy giờ, cơn buồn ngủ dần xâm chiếm . cứ như vậy ngủ say trong vòng tay người đàn ông xa lạ, giống như đứa trẻ con...

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 4.1
      Phòng tổng giám đốc.
      " Phong Triệt, cậu xem, tôi vừa bắt được người đẹp ngất xỉu này ". Quân Hạo tay bế Lạc Vi Vi, đạp cửa bước vào. Mộ Phong Triệt quá quen với lỗ mãng của ta, đầu vẫn cúi xuống chăm chú phê duyệt văn kiện. Quân Hạo nhàng đặt Lạc Vi Vi xuống ghế sofa, còn ra vẻ ân cần gạt lọn tóc lòa xòa trước mặt ra sau tai. Xong lại quay sang với Mộ Phong Triệt : " này lạ lùng, có thang máy lại chọn leo thang bộ cơ mà ". Lúc này,bàn tay viết lia lịa của Mộ Phong Triệt chợt khựng lại, ánh mắt liếc sang tập hồ sơ mở đặt bên cạnh. Lạc Vi Vi, tốt nghiệp bằng ưu tú trường...thông thạo 6 thứ tiếng, đánh giá từ người xung quanh : nhút nhát, khó hòa đồng, nhiều bệnh, nhiều tật, mắc chứng sợ người lạ, mắc chứng sợ gian hẹp... loạt những liệt kê khiến người ta nổi đầy đầu hắc tuyến. Mộ Phong Triệt đọc xong thông tin cá nhân về Lạc Vi Vi bất giác đưa mắt về phía ghế sofa, đúng là ta rồi.
      Lần trước văn kiện do Lạc Vi Vi đưa lên làm rất hài lòng, hỏi ra được biết do chính làm, lại nghe thuộc hạ về lý lịch của , lập tức đưa lên làm trợ lý của mình, tài năng như vậy mà bị vùi dập dưới phòng kế toán đáng tiếc. Mà cả hai lần gặp , đều ngất phải... Mà nhắc mới nhớ, hôm nay tới muộn, chắc là vì leo thang bộ. Có lẽ nên cân nhắc lắp thang máy bộ.
      Quân Hạo thấy Mộ Phong Triệt đột nhiên ngồi ngẩn người nhìn vào trung tiến lại gần, huơ tay vài cái trước mặt ,Mộ Phong Triệt lập tức ngẩng đầu lên. Lúc này Quân Hạo mới chậm rãi lên tiếng : " Cái tên phản bội lần trước tìm được rồi, ta đem gia đình trốn vô cùng kỹ, nhưng trời đúng phụ lòng người, lại bị Thần bắt gặp đúng lúc bất ngờ nhất, bây giờ cậu muốn làm gì với ". Mộ Phong Triệt nghe Quân Hạo vậy nghĩ ngợi chút,ánh mắt và giọng lạnh đến thấu xương, mang theo hơi thở tàn nhẫn máu tanh khác hẳn ngày thường : " Giết vợ con trước mặt , chặt cụt tay cụt chân , sau đó vứt vào trại chó hoang " Mộ Phong Triệt vừa dứt lời , Quân Hạo nhìn với ánh mắt đùa cợt, tay ôm lấy hai ngực như trẻ bị khi dễ, giọng nhão nhoẹt : " Trời ơi, quân vương tàn bạo, biết ngày thiếp bị thất sủng, ngài có vứt thiếp vào trại đàn ông bị " bỏ đói" nhiều ngày nữa " . xong câu đó, Quân Hạo lập tức quay đầu chạy nhanh ra cửa dám quay đầu lại, khi cửa vừa đóng vào, tiếng " choang " ràng vang vọng cả căn phòng, chiếc gạt tàn thủy tinh đáng thương bị Mộ Phong Triệt ném thẳng ra cửa chút thương tiếc, may cho Quân Hạo nhanh chân nhanh tay.
      Nhưng tiếng động này lại làm Lạc Vi Vi ngủ ngon ghế tỉnh lại, ngơ ngác mở mắt nhing xung quanh, nơi này nhìn khá quen thuộc, đột nhiên từ sau lưng truyền đến giọng trầm ấm : " tỉnh rồi ?". Lạc Vi Vi lập tức quay phắt lại nhìn về nơi phát ra tiếng , nhìn thấy người đó, người ngây dại.
      " Đây là bản thảo tôi cần chuẩn bị cho buổi họp ngày mai ". Mộ Phong Triệt hề ngẩng đầu lên nhìn, đợi lúc thấy có động tĩnh gì, mới ngước lên nhìn , thấy ngây ngẩn nhìn chằm chằm chớp mắt, mới hắng giọng tiếng rồi tiếp : " Chắc cũng biết là được điều đến phòng tổng giám đốc làm thư ký. " rồi đứng lên đến trước mặt .
      Ánh mắt Lạc Vi Vi vẫn dõi theo từng bước chân, cử chỉ của . Cuối cùng đứng ngay ngắn trước mặt , chìa tay ra, miệng nở nụ cười lịch thiệp : " Xin chào, tôi là Mộ Phong Triệt, tổng giám đốc mới của tập đoàn Mộ thị, rất vui được gặp , Lạc ".
      Chương 4.2
      Lạc Vi Vi ngẩn người nhìn chằm chằm Mộ Phong Triệt. Bàn tay chìa ra của vẫn ở nguyên tại chỗ, như hề có ý định thu lại. Cứ như vậy lúc lâu, Lạc Vi Vi cuối cùng cũng có phản ứng, khẽ đưa tay ra, nhưng cứ giơ ra lại rụt vào ,do dự đến cả tiếng đồng hồ, cuối cùng hai bàn tay cũng chạm vào nhau.
      Mộ Phong Triệt cầm bàn tay bé mềm mại của Lạc Vi Vi mà lòng có cảm giác rất lạ, giống như rất quen thuộc, nhưng thể nhớ ra. Lạc Vi Vi cảm thấy như trong mơ, đứng trước mặt , bắt tay , còn bảo sau này là thư ký của . Cuối cùng, chịu được kinh hỉ này, Lạc Vi Vi lần nữa oanh oanh liệt liệt ngất , tay vẫn nắm tay Mộ Phong Triệt.
      Mộ Phong Triệt : "..."
      Khi Lạc Vi Vi tỉnh lại lần nữa trời quá trưa, vẫn nằm chiếc ghế sô pha như lúc trước, như nhớ ra điều gì, đột ngột quay đầu nhìn về phía bàn làm việc trong phòng. Nơi đó trống rỗng, chỉ có những tập tài liệu xếp chồng như núi. Lạc Vi Vi thở dài, trong lòng cảm thấy hụt hẫng, ra lại là mơ...Ngay lúc đó cửa phòng bị đẩy ra.
      Mộ Phong Triệt bước vào, tay còn cầm hai hộp cơm trưa, cho , cho thư ký hay ngất của . Vừa có thư ký mà lại phải tự mua cơm thế này, quả là bất lực. Vừa bước vào, thấy tỉnh, cũng để ý lắm, đến trước bàn làm việc, đặt hai hộp cơm xuống, rồi lên tiếng : " Tôi mua cơm trưa rồi, lại ăn " . Từ kiện suy kiệt ngất trong phòng lần trước, Mộ Phong Triệt quyết định thể ngược đãi nhân viên của mình, hơn nữa, vừa cho người đến lắp đặt thang máy bộ trong công ty, như vậy những người mắc chứng sợ gian hẹp như phải leo cầu thang bộ hàng ngày nữa.
      Lạc Vi Vi lại tiếp tục ngẩn người, lần này đưa tay véo mạnh vào má mình, rất đau, hình như đây là rồi, lại ngồi ngẩn ngơ, vẫn chưa thể chấp nhận gặp được .
      Mộ Phong Triệt ngẩng đầu lên, thấy yên lành tự véo má mình khỏi nhíu mày khó hiểu, hình như những người có bộ óc thiên tài đều khó hiểu và kì quái như vậy...
      Da rất trắng, rất mỏng manh, yếu ớt, vừa véo cái đỏ ửng bên má, Mộ Phong Triệt thấy vậy khẽ nhếch mép, này kì lạ.
      Sau lúc ngẩn người, Lạc Vi Vi tin rằng mình tìm được người đó, lại còn làm việc cùng người đó hàng ngày. cảm thấy rất vui, vô cùng vui nhưng con người đơn giản này biết làm thế nào để thể niềm vui của mình, cứ như vậy nhìn chằm chằm Mộ Phong Triệt với mắt sáng rực khiến nổi da gà.
      lúc sau, cơm nguội dần, Mộ Phong Triệt cũng thể chịu được thêm ánh mắt sáng rực của Lạc Vi Vi, đứng lên, nhét hai hộp cơm vào tay rồi : " Xuống căn tin hâm nóng lại hộp cơm , mệnh lệnh đầu tiên của tổng giám đốc đấy ". Lúc này, Lạc Vi Vi hoang mang nhìn , ánh mắt ấm ức chực trào nước mắt, đến khi đứng lên, Mộ Phong Triệt mới nhớ ra bị trật chân, lại được thang máy.
      , cũng đứng yên, hai ánh mắt cứ như vậy nhìn nhau. Lạc Vi Vi hề sợ , từ lúc nhìn thấy khuôn mặt , còn sợ , mặc dù khuôn mặt thay đổi theo thời gian nhưng chắc chắn nhầm.
      lúc sau, Mộ Phong Triệt thở dài, đưa tay lấy hộp cơm từ tay , bước ra khỏi phòng làm việc.Lại qua lúc nữa, cầm hộp cơm tay trở lại, đưa hộp rồi : " Bàn làm việc của đáng nhẽ ra là ở ngoài kia " ngón trỏ chỉ thẳng qua tấm kính trong suốt của phòng làm việc, ngoài đó có bàn làm việc rộng với ba chiếc điện thoại máy bàn, cùng các loại văn kiện, bút giấy, rồi lại tiếp : " ... nhưng bây giờ nghĩ lại, những công việc đó hợp với , hãy chuyển sang làm trợ lý riêng của tôi , văn phòng của ở bên kia, có cánh cửa thông với văn phòng tổng giám đốc." rồi lại chỉ vào cánh cửa khác trong phòng : " bây giờ tôi cần làm báo cáo chi tiết về vật liệu trong dự án cho cuộc họp ngày mai ", đến bên bàn làm việc, đưa cho tập hồ sơ về dự án công trình mới , trước khi , còn câu : " Trước khi làm, hãy ăn hộp cơm đó trước, đừng ngất ra bàn làm việc đấy " .Trước loạt những lời của , chỉ có thể gật đầu lia lịa rồi ôm hộp cơm nhảy lò cò về phía căn phòng, trong lòng lan tỏa cảm giác ấm áp ngọt ngào trước giờ chưa từng có, đó...có phải là quan tâm ...?

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 4.3
      Những ngày tiếp theo trôi qua vô cùng bình lặng. Ngay sau ngày lên làm trợ lý tổng giám đốc, trong công ty lắp thêm hệ thống thang máy cuốn lên tầng 40, chỉ trong vòng 2 ngày cuối tuần, Lạc Vi vi vui vẻ nhảy lò cò lên bằng thang cuốn, lần đầu tiên bằng thứ này, may vấp phải bậc cùng, ngã theo kiểu vồ ếch đến trầy xước đầu gối, làm những người có mặt được tràng cười thắt cả ruột. mỹ nhân người lai xinh đẹp bị ngã khiếm nhã như vậy, nhịn cười nội thương trầm trọng mất. Nhưng có rất nhiều vệ tinh của Lạc Vi Vi chạy đến muốn đỡ dậy nhưng đều sợ hãi từ chối.
      Ngày hôm sau, mỗi bậc thềm cầu thang cuốn được lót thêm tấm thảm dày mềm mại, Lạc Vi Vi bắt đầu quen sử dụng loại thang này, thang máy của công ty cũng dường như giảm hẳn tải trọng trong những giờ cao điểm nhờ có thang cuốn mới.
      Chân Lạc Vi Vi cũng dần bình phục, bác sỹ có thể tháo bột, còn phải nhảy lò cò khổ sở như trước nữa. Hàng ngày, dần làm quen với những công việc của trợ lý kiêm thư ký như pha cà phê, photo văn kiện cho tới khi tìm được thư ký, chỉ là cần tiếp điện thoại,sắp xếp lịch hẹn và tiếp khách cùng .

      Mộ Phong Triệt có thói quen rất lạ, thường chỉ uống cà phê đen nguyên chất, vô cùng đắng, nhưng mỗi khi uống xong, lại ngậm viên đường . Lạc Vi Vi lúc đầu còn biết cách pha cà phê, sau n lần bỏng, cuối cùng pha được cốc cà phê như ý nguyện của Mộ Phong Triệt.

      Hôm nay, công ty có cuộc họp cổ đông vô cùng quan trọng, ngày hôm trước, Lạc Vi Vi cùng Mộ Phong Triệt phải thức thâu đêm để chuẩn bị cho cuộc họp này, hơn nữa phải soạn thêm hợp đồng đấu thầu cho buổi thầu hôm sau.
      " Hi người đẹp, bây giờ làm việc ở đây sao ? Hay nha..." Giọng cợt nhả của Quân Hạo bất thình lình vang lên ở phía sau khiến Lạc Vi Vi giật mình, tập tài liệu trong tay rơi bộp xuống đất, giấy tờ bên trong rơi lả tả dưới mặt đất, sợ hãi vội vàng cúi xuống nhặt tài liệu, đây chính là tài liệu đấu thầu, bây giờ mà bị xáo trộn hết lên nguy to. Quân Hạo thấy vậy cúi xuống nhặt cùng , chỉ định làm bất ngờ chút ai dè lại có phản ứng như vậy. Khi tập tài liệu được xếp gọn lại, Lạc Vi Vi định đứng lên Quân Hạo đột nhiên đưa tay nắm lấy tay Lạc Vi Vi, ánh mắt vẫn mang theo vẻ cợt nhả đổi : " Người đẹp, tối nay ăn tối với tôi nhé". Tức , Lạc Vi Vi nhìn Quân Hạo với ánh mắt như nhìn quỷ, sợ hãi, vội vàng rút phắt tay lại rồi đứng bật dậy chạy , bỏ lại Quân Hạo hóa đá ngồi đó.
      Buổi họp diễn ra rất thuận lợi, điều Lạc Vi Vi ngờ chính là Quân Hạo cũng là cổ đông của tập đoàn, nhìn ta mang dáng vẻ của công tử playboy, ai cũng nghĩ ta là dựa vào quyền thế cùng tiền tài của gia đình. Trong suốt buổi họp, Quân Hạo liên tục đưa mắt nhìn Lạc Vi Vi, có lẽ ta vẫn chưa chấp nhận được rằng người như ta lại có thể bị từ chối cách khiếm nhã như vậy, làm gì đáng sợ đến mức dọa người ta chạy mất dép vậy chứ.
      Điều này cũng làm Mộ Phong Triệt chú ý,thấy người bạn chí cốt liên tục nhìn trợ lý bé cảm thấy vô cùng khó chịu, bức bách, khi nhận ra điều đó lại kinh ngạc, nhưng lại tự nhủ rằng, trợ lý của vô cùng đáng thương, tên dân chơi như Quân Hạo thể nào chăm sóc được , đó chỉ là cảm giác thương hại người khác thôi.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 5.1: Bữa tiệc
      Buổi họp hôm nay mục đích chính chính là chính thức giao chức vụ tổng giám đốc cho Mộ Phong Triệt, sau buổi họp, công ty tổ chức buổi tiệc dành cho tân tổng giám đốc mới , tất cả mọi người đều về nhà soạn sửa cho lộng lẫy,nữ mong có thể lọt vào mắt xanh của Mộ Phong Triệt, nam mong tìm được nàng xinh đẹp của mình, duy chỉ có Lạc Vi Vi ngốc nghếch ngồi ôm cái máy tính, cắm cúi làm việc. Khi Mộ Phong Triệt chuẩn bị lái xe đến buổi tiệc đột nhiên để ý thấy phòng trợ lý tổng giám đốc vẫn sáng đèn, tiến lại gần gõ lên cửa, chờ lúc mà có ai trả lời, định quay cửa phòng đột nhiên mở ra.
      Lạc Vi Vi ngốc nghếch hề biết việc có người gõ cửa là có người bên ngoài, cắm cúi gõ bàn phím từ cửa vọng vào tiếng động lạ, lại bắt đầu sợ hãi , do dự lúc rồi mới rón rén ra mở cửa, lại thấy Mộ Phong Triệt ở ngoài, cũng có vẻ rất ngạc nhiên khi nhìn thấy
      " chuẩn bị gì sao ? Buổi tiệc sắp bắt đầu rồi ".
      Lại thấy Lạc Vi Vi cúi gằm xuống như suy nghĩ điều gì, cuối cùng giọng : " Tôi...tôi ...biết chuẩn...bị gì ". quả thực là biết phải chuẩn bị cái gì, phải chỉ cần đến rồi ngồi nhìn thôi sao. Mộ Phong Triệt nghe ngạc nhiên, đột nhiên quay người , rút điện thoại từ trong túi ra gọi điện thoại.
      lát sau quay lại, với : " cùng tôi, trợ lý của tôi thể cứ hời hợt mà đến những nơi như thế được " rồi xoay người bước , Lạc Vi Vi ngây người lúc rồi cũng chạy theo .
      Mộ Phong Triệt đưa Lạc Vi Vi đến trung tâm thương mại, thẳng lên tầng dành cho tầng lớp thượng lưu, với quản lý điều gì đó rồi lại quay sang nhìn , chàng quản lý kia hiểu ý, vỗ vỗ tay, lập tức hàng nhân viên bước ra, ta : " Các , hôm nay hãy chuẩn bị cho vị tiểu thư này hoàn hảo " Giọng ái ái của ta vô cùng , giống hệt với phong cách của ta giờ, đúng là gay fashion chính hiệu.
      Lạc Vi Vi lập tức được đưa vào bên trong, được mát xa toàn thân, sơn móng tay, móng chân màu đỏ tươi làm nổi bật lên nước da trắng ngần, tay đeo thêm chiếc nhẫn đính hồng ngọc tinh xảo, xinh đẹp vô cùng. Trong lúc đó đắp mặt nạ, Lạc Vi Vi sợ hãi nhắm chặt mắt, vì đây là do sắp xếp nên dám kêu tiếng mặc dù rất sợ hãi, mồ hôi vẫn túa ra như tắm, cơ thể hơi run rẩy. Nhân viên ở đó thấy vậy kinh ngạc nhưng là những nhân viên chuyên nghiệp, họ lập tức giúp sửa soạn lại, thêm người hiểu về tâm lý học đứng cạnh trấn an, dần dần Lạc Vi Vi còn sợ hãi như trước.
      được trang điểm theo phong cách thùy mị,quyến rũ làm nổi bật đường nét phương tây của . Mái tóc nâu được vấn lên, cố định bằng chiếc cặp đính đá vô cùng tinh xảo, lộ ra bờ vai thon cùng cái cổ trắng ngần. Hai sợi tóc mai xoăn lọn được thả xuống vai, lọn xoăn đung đưa theo từng cử động của , nhìn vô cùng sinh động. Màu chủ đạp dành cho Lạc Vi Vi hôm nay chính là màu đỏ, vậy nên bộ váy của cũng là màu đỏ. Bộ váy dạ tiệc màu đỏ tươi sát nách vô cùng quyến rũ trẻ trung. Phần được may bằng lụa tơ tằm mềm mại, ôm trọn lấy cơ thể Lạc Vi Vi, đằng trước xẻ đường chữ V sâu làm lộ ra khe rãnh quyến rũ của , đằng sao cũng xẻ đường thẳng, tay váy từ vai kéo thẳng đường nối nối liền với chân váy, làm lộ ra tấm lưng thon trắng mịn. Phần dưới càng đặc biệt hơn, chân váy xòe rộng, đính vô vàn những viên đá lấp lánh, mỗi bước chân của đều làm bộ váy rung rinh, vô cùng lộng lẫy, cuối cùng là đôi giày cao gót đỏ được làm bằng nhung mềm mại, hồng ngọc được đính thành hình bông hoa bên mắt cá chân, xa hoa đến cực điểm.
      Khi bước ra, Mộ Phong Triệt cầm tờ tạp chí đọc giết thời gian, chàng quản lý rằng xong, Mộ Phong Triệt lại đưa tay lên nhìn đồng hồ, muộn rồi, thôi muộn luôn cả thể vậy, đặt cuốn tạp chí xuống, ngẩng đầu lên nhìn Lạc Vi Vi, lập tức hít ngụm khí lạnh, nhưng gương mặt vẫn giữ nguyên vẻ hờ hững, vậy mà ánh mắt tài nào di chuyển sang chỗ khác được
      Lạc Vi Vi ngượng ngùng cúi xuống nhìn bộ váy người, mặt mũi đỏ như trái cà chua, chưa bao giờ ăn mặc ....gợi cảm như vậy. Lạc Vi Vi vốn là người đẹp lai Á Âu, ngực cũng hề , lúc này, bộ váy nửa hở nửa kín bó sát lấy đường cong tuyệt đẹp, lộ ra làn da trắng muốt như bạch ngọc. Mộ Phong Triệt nhìn từ từ xuống dưới, ánh mắt cuối cùng dừng lại trước đôi gò bồng đảo trắng mịn nửa lộ ra bên ngoài của , nhìn chằm chằm đến mức quản lý cười mờ ám hắng giọng cái, Mộ Phong Triệt mới định thần lại. Mộ Phong Triệt trước nay gần nữa sắc, nhưng cũng phải chưa từng nhìn thấy người đẹp nào, nhưng vẻ đẹp thánh thiện, thoát tục của Lạc Vi Vi kết hợp cùng phong cách táo bạo, gợi cảm này khiến người ta thể rời mắt.
      Lạc Vi Vi bị nhìn đến mức mặt đỏ như tôm luộc, cúi gắm mặt dám ngẩng lên. Mộ Phong Triệt bước đến trước mặt , nâng khuỷu tay lên, lịch thiệp : " thôi, tất cả mọi người chờ đấy " . Lạc Vi Vi rụt rè đưa tay ra khác lấy tay , để đưa .
      Chương 5.2
      Hôm nay Lạc Vi Vi cặp đôi với Mộ Phong Triệt, khi hai người khoác tay nhau bước vào hội quán tổ chức tiệc, tất cả mọi người như ngừng thở trước cặp đôi sáng chói này. Lạc Vi Vi quyến rũ đỏ rực, Mộ Phong Triệt lãng tử, phong nhã làm bừng sáng cả căn phòng tiệc.
      Sau khi nhập tiệc, Mộ Phong Triệt cầm ly rượu vang đỏ đứng đàm đạo cùng các nhân vật lớn trong hội đồng quản trị. Còn Lạc Vi Vi ngồi chiếc ghế sô pha được đặt ở góc phòng, mặc dù ở nơi khuất sáng nhưng vẫn luôn được các chàng trai trẻ trong công ti để ý tới, liên tục có người đến mời nhảy nhưng đều từ chối , trong lòng có chút gì đó chờ mong. Chờ mong Mộ Phong Triệt đến, dắt tay cùng vào sàn khiêu vũ giống vị hoàng tử tuấn trong truyện cổ tích. Nhưng thay vào đó lại là ả Lục Chiêu kiêu căng, ta bước đến trước mặt Lạc Vi Vi, tay còn cầm ly rượu vang đỏ rực, vừa vừa nhấm nháp ngụm rượu, nhìn Lạc Vi Vi với ánh mắt khiêu khích, pha chút gì đó đố kị, căm tức ly rượu trong tay ta sóng sánh như muốn tràn ra ngoài, đột nhiên ta kêu lên : " A..." tiếng nhưng đủ để mọi người xung quanh đều nghe thấy và quay về phía này, người ta nhào về phía trước, ly rượu trong tay cũng thuận đà hất thẳng về phía Lạc Vi Vi.
      Như cảnh phim quay chậm, người Lục Chiêu ngã nhào xuống đất nhưng miệng là nụ cười khinh miệt, tất cả mọi người xung quanh đều nhìn chằm chằm vào xinh đẹp đáng thương ngồi ghế chuẩn bị hứng cả cốc rượu vào người... Cả căn phòng dường như chìm trong im lặng và bầu khí quỷ dị, Mộ Phong Triệt đứng từ xa cũng chú ý đến bên này, thấy cảnh ngày cũng nhịn được muốn phụt cười.
      Dưới đất Lục Chiêu cố gắng ngồi với tư thế ngã nhào chuẩn nhất, gợi cảm nhất, khoe thân thể được nhiều nhất, nhưng khi ngẩng đầu lên, cảnh tượng trước mắt khiến ta tức điên đến nghiến răng nghiến lợi. chiếc ghế sô pha màu đỏ đun giờ thêm vệt nước dài nổi bật ở giữa còn người ngồi đó khẽ dịch chuyển sang bên cạnh với tốc độ và độ chuẩn xác khiến người khác há hốc mồm, vẻ mặt Lạc Vi Vi vẫn thản nhiên như trước, vệt rượu trải dài ngay cạnh chỗ ngồi nhưng người lại hề dính giọt rượu vào. Đến khi chú ý rằng tất cả mọi người xung quanh nhìn mình với ánh mắt khủng bố Lạc Vi Vi mới bắt đầu thấy sợ hãi, ngốc nghếch khẽ nghiêng người về phía sau tránh tầm nhìn của người xung quanh nhưng mọi ánh mắt vẫn rọi lên người . Lạc Vi Vi bắt đầu toát mồ hôi hột, cả căn phòng tiệc vẫn chìm trong khí im lặng, đến khi biết ai đó bật thốt lên câu : " Tuyệt quá ". Sau đó tất cả mọi người cùng ồ lên đổ đồn bước về phía , Lạc Vi Vi sợ đến mức tim đạp thình thịch, cố gắng dịch về phía sau nhưng ai để ý đến điều này, họ cố gắng tiếp cận người con lộng lẫy mà " siêu nhân" trước mắt. Đột nhiên tiếng quát trầm thấp nhưng cực kì có uy lực vang lên : " Tránh ra ". Tất cả mọi người đều bất giác tránh sang bên, Mộ Phong Triệt theo con đường được những người xung quanh mở ra bước vào tron, túm tay Lạc Vi Vi, kéo thẳng ra ngoài cửa, bỏ lại đám người mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau, đặc biệt là Lục Chiêu tức đến run cả người, ăn trộm được gà mà còn mất cả nắm thóc...Nhưng đâu có ai nhớ đến Lạc Vi Vi là thiên tài, độ chuẩn xác và tính toán nhanh nhạy ai có thể bằng được...
      Chương 5.3
      Mộ Phong Triệt kéo tay Lạc Vi Vi thẳng ra bãi đỗ xe, liên tục sải những bước dài mà để ý đến đằng sau Lạc Vi Vi khổ sở chạy theo đôi giày cao gót mười phân. mở cửa xe nhét vào trong rồi ngồi vào ghế lái, rồ ga tiếng mạnh khiến Vi Vi khỏi giật mình.
      Mộ Phong Triệt lái xe như bay đường cao tốc, Lạc Vi Vi ngồi cạnh xanh mét cả mặt mũi nhưng dám kêu lời, chỉ có thể nắm chặt dây an toàn đến trắng bệch cả khớp tay. Đột nhiên đằng sau vang lên những tiếng còi hú của xe cảnh sát. Mộ Phong Triệt thấy vậy khẽ chửi tục tiếng rồi nhấn mạnh ga, chiếc xe phi càng nhanh. Nhưng chiếc xe cảnh sát đằng sau cũng kém cạnh, rồ ga đuổi theo Mộ Phong Triệt.
      Đến ngã rẽ, Mộ Phong Triệt bất ngờ đánh tay lái chạy vào con đường đó, cú lắc mạnh khiến cả người Lạc Vi Vi như đổ ập lên người Mộ Phong Triệt, thấy vậy, những đẩy ra mà còn bất ngờ vòng tay qua ôm eo khiến Lạc Vi Vi thể ngồi thẳng lại.

      Chiếc xe cảnh sát đằng sau vẫn tiếp tục đuổi theo đằng sau, lúc này, con đường mà họ vô cùng khúc khuỷu và nhiều ngã rẽ, đây có lẽ là đường thông ra ngoại ô. Mộ Phong Triệt lái bằng tay liên tục vào những con đường ngoắt ngoéo, có lẽ đây là nơi rất quen thuộc với , chiếc xe cảnh sát đằng sau dần dần còn thấy bóng. Cuối cùng dừng xe ở đồng cỏ xanh mướt ở khu ngoại ô, nơi này rất ít nhà ở, cây cối lại um tùm, cánh đồng cỏ xanh mướt vô cùng nổi bật.

      Mộ Phong Triệt mở cửa bước xuống xe, khoanh tay đứng tựa ở thành xe nhìn ngắm cánh đồng cánh mướt, mặc dù đây là buổi tối nhưng ánh trăng sáng rực cùng với cây đèn đường khiến nơi yên tĩnh này bừng sáng cách lạ lùng. Mộ Phong Triệt nhìn về phía cánh đồng nhưng trong mắt lại có đăm chiêu khó nắm bắt như suy nghĩ gì đó.

      lúc sau, Lạc Vi Vi mới dám mở cửa bước xuống xe, bước đến cạnh , khẽ giật gấu áo như đứa trẻ, giọng hỏi : " Chúng ta... ở đâu vậy ? " . Ánh mắt ngây ngô nhìn , đôi môi đỏ ướt át khẽ hé mở, khi Mộ Phong Triệt quay ra, nhìn thấy cảnh đó khỏi thất thần trong giây lát, rồi biết dũng khí từ đâu tới, cúi xuống, ngậm lấy đôi môi đỏ thắm của .
      Nhưng ngay lập tức lại đẩy ra rồi nhìn với ánh mắt phức tạp, tay khẽ sờ vào vật gì đó cổ mình, lại dần khôi phục vẻ lạnh lùng. nhìn , ánh mắt rất nghiêm túc, : " Hãy làm tình nhân của tôi, cho tới lúc tôi kết hôn, hãy ở bên cạnh tôi, tôi thể cho em tương lai nhưng có thể giúp em ở tại..." đơn giản là vì hứng thú với . xong câu đó, khẽ nhắm mắt lại, cảm thấy mình ngu ngốc, ai lại chấp nhận làm tình nhân khi bản thân có nhiều điểm mạnh như chứ. nhắm lại là vì muốn chờ đợi cú tát của như dự định, ăn tát cũng đáng, ai bảo mình vậy với con người ta chứ, nhưng chờ mãi thấy gì, khẽ ti hí mắt ra nhìn, thấy vẫn ngây ngây ra nhìn mình lại thấy buồn cười, muốn với , bộ dạng ngây ngốc của lúc nào cũng đáng đến chết người vậy chứ . Đến lúc cảm thấy rằng gì cả khẽ bật ra tiếng như mèo kêu : " ...Được ". Lúc ra câu này, cúi gằm đầu xuống, mặt đỏ bừng bừng, dáng vẻ giống như vừa cầu hôn đúng hơn, nhưng ai chú ý đến điểm này.

      Giống như sợ người ngây thơ như hiểu được ý nghĩa của từ tình nhân, thêm : " Tôi công nhận mối quan hệ với em, mỗi khi muốn tôi tự động tìm em, em được phép làm phiền tôi ngoài phạm vi công việc, em hiểu chứ, nhưng có điều, em hãy yên tâm rằng tôi động đến thân thể em..." vừa vừa quan sát nét mặt Lạc Vi Vi, có vẻ suy nghĩ điều gì đó rồi lại nhìn thẳng vào mắt cách dứt khoát hơn : " Được ". Nghe được từ này, nội tâm như muốn bùng phát nhưng vẫn ghìm nó lại, đây chỉ là thấy có cảm tình với , thích vẻ bề ngoài và tài năng của , chỉ qua thời gian rồi hết " ...lúc nào muốn, tôi đuổi em , em vẫn chấp nhận chứ ? " chắc chắn để người trong sáng ngây thơ lại có thế lực gì như bước vào thế giới của .
      " Được " , mặc dù đôi mắt nơi ngân ngấn nước,nhưng mang ơn , là ơn cứu mạng, chỉ cần khiến vui, việc gì cũng làm.
      Mộ Phong Triệt cười khẽ tiếng , bước lại gần rồi ôm eo kéo vào lòng, khẽ đặt môi lên môi , mắt mở, mắt cũng mở , rồi nhắm mắt lại, cảm nhận đôi môi ngọt ngào của . lúc sau, khẽ mở mắt ra nhìn, thấy mắt vẫn mở trân trân nhìn , khẽ qua đôi môi : " Nhắm mắt lại "

      Nghe thấy vậy, Lạc Vi Vi lại càng kì lạ nhìn , hỏi : " Tại sao phải nhắm mắt ? ". ràng ở gần thế này có thể nhìn từng đường nét khuôn mặt ...

      Đáp lại khoảng im lặng, hai đôi môi vẫn dính lấy nhau, lúc lâu sau, tưởng chừng như trả lời nữa lại nghe thấy khẽ : "...trong phim...là như vậy..."

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 6 : Quá khứ
      Sau khi lái xe đưa Lạc Vi Vi trở về, Mộ Phong Triệt ngay mà đứng lại dưới tòa chung cư ở, thẫn thờ nhìn theo bóng bước lên tầng. Tâm trí giờ này rối tinh rối mù như tơ vò, làm như vậy có là sai ? Mộ Phong Triệt ngờ đến rằng có ngày phải đau đầu như vậy vì người con , hay là vì căn bản chưa từng có người con nào bên cạnh ? Nếu đám thuộc hạ của mà biết chắc cười thối ruột mất.

      Mộ thị danh nghĩa là tập đoàn đa ngành, làm ăn rộng rãi toàn cầu nhưng nằm dưới nó lại là tổ chức sát thủ lâu đời có tiếng tại Mỹ. Death được thành lập được vài thập kỉ, lúc mới đầu, nó chỉ là bang hội gangster tầm thường, nhưng dưới bùng nổ của chiến tranh ở cuối thể kỉ XX đầu thế kỉ XXI tại Mỹ, bang hội này dần lớn mạnh từ những phi vụ đánh cắp, giết người chuyên nghiệp với giá cả đắt đỏ. Nhưng nếu Death nhận chắc thất bại, nghe mới đầu bang hội này được thành lập bởi người đàn ông họ Mộ ở khu người hoa kiều ở Mỹ, dần dần, khi Death ngày càng phát triển, lại đến con cháu người đàn ông đó lên nắm giữ quyền, cứ như vậy cha truyền con nối qua vài đời, Death trở thành tổ chức sát thủ lớn mạnh bị tróc nã toàn cầu, nhưng vẫn phát triển vô cùng nhanh chóng. Mỗi đời của Mộ gia đó thường chỉ sinh được từ đến hai người con, rất hiếm khi xảy ra tình trạng tranh chấp nội bộ, em đấu đá vì chức chủ tọa. phải là vì sinh được hay bị bệnh tật gì mà vì Mộ gia là con chiên ngoan đạo của Cơ đốc giáo từ đời này qua đời khác. Cơ đốc giáo cho phép quan hệ trước hôn nhân, thậm chí là được kết hôn người khác đạo, Đối với những ngườiđàn ông của Mộ gia,người vợ của mình phải là người đoan trang diu dàng, có vănhóa, và quan trọng nhất là người theo đạo Cơ đốc, hơn nữa Mộ gia có nguồn gốclà người Hoa, vậy nên việc người vợ là người Trung Quốc hay cũng rất quantrọng, nhưng những người phụ nữ như vậy mà nguyện ý theo ông trùm sát thủnhư vậy quả thực nhiều, nếu muốn là rất ít. Đến đời bố của Mộ Phong Triệt, đến bốn mươituổi ông mới sinh được đứa con trai. Vì mỗi đời đều sinh được ít như vậynên để giữ được tổ chức, các chủ tọa Mộ gia đều phải trải qua huấn luyện từ khicòn rất . Mộ Phong Triệt cũng phải là ngoại lệ, tư tưởng của đạo Cơ đốc cũng ăn sâu vào máu thịt , dù thời đại này còn bắt buộc đối với việc kết hôn với người ngoại đạo nhưng trong thâm tâm , vợ nhất định phải là người phụ nữ Trung Quốc điển hình của gia đình tư bản, đoan trang nhưng kém phần quyền uy, dịu dang nhưng kém phần quyết đoán, cũng giống như mẹ vậy.


      Lạc Vi Vi vừa vừa đếm từng bước bậc cầu thang nhưng đếm đến gần trăm rồi mà tâm trạng vẫn thể bình tĩnh lại được, cứ nghĩ đến việc từ nay mối quan hệ với , lại thấy rất vui.

      Cuối cùng cũng lên đến căn hộ của ở tầng 4,Lạc Vi Vi đưa mắt sát vào lỗ nhòm cửa, tay đưa lên dùng ngón trỏ ấn vào ổ khóa, cái cửa kêu tiếng rồi mở ra, đây là cánh cửa tự động quét vân tay và tròng mắt mà Ryan đặc biệt lắp cho . Nhìn bên ngoài, nó chỉ là căn hộ tầm thường đến thể tầm thường hơn nhưng nếu nhìn vào bên trong, ai cũng phải trầm trồ kinh ngạc.

      Căn hộ được thiết kế theo tông màu trắng sang trong, đặt ở phòng khách là bộ ghế theo kiểu hoàng gia, cửa sổ sát đất nhìn chiều, bất cứ ai đứng ngoài thể nhìn thấy bên trong dù tấm kính trong suốt. Nhưng cái đặc biệt nằm ở thiết kế trang nhã của căn hộ mà ở đại của nó, cả căn phòng được bao phủ bởi công nghệ hóa vô cùng đại.

      Lạc Vi Vi bước vào nhà, đèn cảm ứng lập tức tự động sáng lên, hôm nay căn nhà có vẻ gì đó khác lạ nhưng vẫn chưa nhận ra là gì. Như thường lệ, cởi giầy bước vào nhà, vì biết mắc chứng sợ tiếp xúc với người lạ, Ryan cho người đến dọn nhà và chuẩn bị sẵn bữa ăn cho khi ở nhà.

      Lạc Vi Vi vào phòng ngủ lấy bộ đồ ở nhà thoải mái rồi bước vào phòng tắm, đột nhiên tiếng động lạ phát ra trong căn hộ, Lạc Vi Vi sợ hãi giật mình, căn hộ này được trang bị thiết bị chống trộm tiên tiến nhất, thể nào có chuyện có kẻ nào vào được đây, chả nhẽ là người giúp việc vẫn chưa , nhìn đồng hồ, bây giờ là hơn 11 rưỡi, thể nào là người giúp việc. vội vàng chạy nhanh đến bảng điều khiển gắn tường,bảng điều khiển này là mạnh dẫn để sử dụng mọi thứ trong căn hộ, nhưng phải ai cũng có thể dùng.

      lập tức mở camera giám sát cả căn nhà, có ai trong nhà, Lạc Vi Vi khẽ thở phào, chắc tại hôm nay quá mệt mỏi nên tự tưởng tượng ra. Nhưng từ phần camera phòng bếp đột nhiên xuất bóng người to lớn, Lạc Vi Vi phóng to hình ảnh đó lên nhìn, nhìn đó là ai, lập tức kích động chạy thẳng mạch đến phòng bếp. Thấy bóng người đó cầm chai rượu vang rót ra ly, lao đến ôm chầm lấy người đó, ly rượu vang đỏ sánh cả ra ngoài.

      Ryan bị ôm bất ngờ kinh ngạc, quay lại thấy cười tươi rói ôm chặt lấy người , cười cười, đưa tay ôm , tay khẽ xoa đầu rồi lên tiếng : " Nha đầu này, lớn vậy rồi mà còn thích làm nũng như con nít ." Giọng tràn đầy sủng nịnh, lại quan tâm hỏi : " Viv, em ăn gì chưa, sao hôm nay về muộn vậy, phải tăng ca à ? " Nhưng khi nhìn đến bộ váy người , nụ cười mặt lập tức tắt ngúm, Lạc Vi Vi thấy vẻ mặt Ryan thay đổi như vậy giật mình, vội vàng giải thích : " Hôm nay công ty em tổ chức tiệc, đây là đồ tổng giám đốc mới tặng em ."

      Ryan thấy vẻ mặt sợ sệt của Lạc Vi Vi lại mềm lòng, vẻ mặt dịu , lại đưa tay xoa đầu : " Nha đầu, em có vẻ hoạt bát hơn rồi, em như vậy rất vui, phải rồi, em ăn gì chưa, để hâm nóng thức ăn giúp em, mau tắm " . Thấy hết giận, lại vui vẻ như chú cún chạy vào phòng tắm, dù sao Ryan cũng là người Mỹ, tư tưởng phóng khoáng hơn người Trung Quốc nhiều, chỉ là thấy em từ bé lớn lên sống trong bao bọc chặt chẽ của gia đình như vậy, cũng có chút quen, nhưng là người đưa con bé đến đây, cũng nên để tự biết làm quen với xã hội bên ngoài. Dù sao cũng có Yuki luôn theo bảo vệ, cũng lo bị nguy hiểm.

      Từ khi Ryan đưa đến nay là hơn 5 năm, số lần trở về gặp bố mẹ chỉ đếm đầu ngón tay nhưng số lần bố mẹ đến lại nhiều vô số kể, việc đó ảnh hưởng rất lớn đến việc điều trị cho Lạc Vi Vi, dần dà, Ryan thuyết phục được bố mẹ để tự có hướng điều trị cho em mình. Lạc Vi Vi từ sau lần bị bắt cóc năm 5 tuổi, mắc chứng trầm cảm nặng và mất khả năng giao tiếp, dần dần dẫn đến tự kỷ cấp độ 3. Lúc nào cũng chỉ ngồi với những nghiên cứu khoa học và ngôn ngữ của mình, bao giờ mở miệng gì, nhưng rất hay lải nhải những điều ai hiểu, luôn luôn ở trong bóng tối cho dù làm gì, hơn nữa, đặc biệt hay tìm cái tên "Mộ Phong Triệt". Mẹ biết mất bao nhiêu nước mắt nhưng thương con , bà lại quyết liệt làm gì, cuối cùng, dẫn đến hậu quả nặng nhất là có lần, Lạc Vi Vi tự cầm bình hoa sứ đập mạnh vào đầu mình, lần đó bố tức giận ra lệnh lột da kẻ bắt cóc Lạc Vi Vi bị bố tra tấn bao năm nay.

      Khi tỉnh lại, vẫn ngây ngây dại dại, nhớ khi đó nắm áo , chỉ vào hình ảnh màn hình tivi, đó là cậu bé trai vô cùng điển trai, dễ thương. hiểu ý nhưng bế ngồi lên đùi mình và với : " đưa em tìm cậu bé đó, nhưng chúng ta hãy cùng giúp em khỏi bệnh được ? " biết có hiểu nhưng sau đó giang tay ôm chặt lấy cổ .

      Việc đấu tranh với bố mẹ để đưa Lạc Vi vi ra ngoài trị liệu vô cùng khó khăn, nhưng bố lý trí hơn mẹ, vì tương lai con mình nên chấp nhận, đồng thời khuyên mẹ. Việc trị liệu cũng dễ dàng gì, với hàng loạt những chuyên gia tâm lý, giáo viên đặc biệt, bác sĩ thần kinh nhi,chuyên viên ngữ, chuyên viên xã hội, cùng đội ngũ nhân viên chăm sóc, sau ba năm, mở miệng với câu " Mộ Phong Triệt ", bật khóc, ôm chặt, hứa với tìm được cậu ta, thấm thoát qua bao năm, trải qua mọi khó khăn và tích cực phấn đấu, có thể bước ra ngoài xã hội, dù vẫn mắc vài chứng bệnh như chứng sợ người lạ, sợ gian hẹp nhưng còn tốt hơn nhiều so với vài năm trước. Hơn nữa, với bộ óc thiên tài của mình, chả mấy chốc mà thông thạo nhiều thứ tiếng thế giới cùng những kiến thức khoa học vốn có của mình.

      cũng vẫn còn nhớ lần đầu tiên để trung tâm thương mại lớn mình, dù muốn nhưng bắt buộc phải làm, sợ hãi đến khóc thét lên, vẫn chưa thông thạo trong giao tiếp nên chỉ có thể hét lên những tiếng đầy sợ hãi, nước mắt giàn giụa chạy khắp nơi tìm , cuối cùng chịu được, ngồi xụp xuống đất bịt tai hét lớn, mọi người xung quanh đều tránh xa , nhìn như đứa trẻ bị tâm thần. chịu được sát hạch đó, chạy thẳng ra lan can muốn nhảy xuống tự tử, tất nhiên làm sao có thể để xảy ra mệnh hệ gì, lập tức có người đến đưa xuống, cũng tới ôm chặt lấy , khóc đến mệt lả cả người nhưng vẫn đưa tay ôm chặt , miệng lại lẩm bẩm : " Mộ Phong Triệt ". Nhớ đến những ngày tháng đó, Ryan lại thoáng rùng mình, cũng vô cùng tàn nhẫn, cũng giết vô số người, là người kế nghiệp gia tộc hắc đạo lớn nhất thế giới, chỉ có đứa em này khiến phải bận tâm.

      Thấy từ ngoài chạy vào, miệng cười toa toét như đứa trẻ, vui vẻ cầm dao nĩa lên ăn, lại kìm được mỉm cười xoa đầu , nha đầu nhà , cuối cùng cũng trưởng thành rồi...

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :