1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng giám đốc vô pháp vô thiên - Thất Tịch

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 5:

      "Tổng giám đốc Mặc, tôi chuyện với bạn..." bị kéo , lên tiếng phản đối.

      Đáp lại phản đối của là ánh mắt nghiêm khắc của Mặc Khiếu Long: "Bạn ? Ai là bạn của ? Chính là cái tên biến thái chuyên quấy rối tình dục? Hay là cái người yếu đuối, nhút nhát kia?”

      "Tiên sinh, tại sao miệng của lại độc như vậy chứ!" Bùi Mã Lâm lên tiếng trách, khóe miệng lại nhịn được mà nhếch lên.

      Người đàn ông này mắng chửi người là, thú vị!

      Nhưng Mặc Khiếu Long chút cũng cảm thấy thú vị, thở phì phò tiếp tục mắng: "Tôi độc mồm độc miệng? Cái tên yếu đuối kia trơ mắt nhìn tên háo sắc kia ăn đậu hũ của , ngay cả phản ứng cũng có, thử xem đời này có người bạn nào như vậy khong? ! Bị người ta ăn còn giúp người ta lau miệng nữa."

      Giống như vì thể cơn giận của , Mặc Khiếu Long giơ tay lên dùng ngón tay gõ lên trán của của .

      Bỗng nhiên bị gõ đầu Bùi Mã Lâm kinh ngạc trừng lớn đôi mắt, ngơ ngác nhìn , lồng ngực loạn lên.

      Người này...

      Mắng chửi người khác là sắc lang, phải chính cũng luôn ăn đậu hũ của đấy thôi!

      " đừng cứ mãi ngốc hiểu chuyện làm cho người khác phải lo lắng như vậy nữa." Có thể cảm thấy lực tay quá lớn, sau khi gõ hai cái, tay kia lại đổi thành xoa , giọng cũng còn hung dữ như vậy.

      "Tôi có ngốc nghếch, hiểu chuyện…" Đậy ràng là ân cần quan tâm tùy ý cho dựa vào làm nũng phản đối.

      Vừa , lại dọa chính mình giật mình!

      Ông trời ơi! làm cái gì thế này? Đây chính là cách truyện thân mật với người sao! Mệt còn với trai là đừng để trong lòng, mình chắc chắn để cho cuộc sống của mình thêm phức tạp, lại càng tham gia vào chuyện thình cảm của người ta.

      Tốt lắm, tại cho thành người mà làm nũng, hiển nhiên chứng mình những lời bảo đảm của trước kia là chuyện cười.

      ngẩng đầu lên nhìn Mặc Khiếu Long.

      Nếu như thông minh, tại tốt nhất nên biểu lộ ra tấm lòng của , bởi vì, biểu của , quá mức ràng rồi...

      Đáng tiếc Mặc Khiếu Long biết thuật đọc tâm, hiểu tâm tư giờ của , cho nên lời kế tiếp, xong cực kỳ mất hứng.

      "Này! cảm thấy quý Milan sử dụng vải vóc so với Ngự Lũ như thế nào?"

      "A?" Tại sao đột nhiên lại đến đề tài này?

      "Vừa rồi chú ý nhìn kỹ sao?" Thấy mặt lộ vẻ mờ mịt, người đàn ông nhíu nhíu mày, giống như chỉ trích chuyên tâm.

      "Tôi có chú ý nhìn, tiên sinh." lại."Chẳng lẽ là vì hỏi cái vấn đề này, cho nên vừa rồi mới có thể kéo tôi đến chỗ này?" Làm cả buổi, căn bản phải hùng cứu mỹ.

      "Tôi đương nhiên là vì giải vây giúp mới kéo ra ngoài." Người đàn ông nghiêm nghị lên tiếng thanh minh."Chẳng qua là, cũng muốn thuận tiện hỏi xem chút cảm giác của đối với buổi ra mắt tối nay. Tới, chút cảm giác của ! Người nào tương đối khá hơn chút?"

      " xin lỗi, tại tôi có phương tiện bình luận." Người đàn ông này lợi hại, liên tục hai ba lần làm tan rã trái tim vừa mới rung động của .

      "Vậy buổi tối viết Mail với tôi." nhìn chung quanh chút, cho là từ chối vì hội trường quá ồn ào.

      Bùi Mã Lâm đảo hai mắt, đúng là bái phục ta luôn.

      Muốn viết cái Mail với ?

      Có lầm hay ! cho là là sinh viên nghiên cứu nộp bài báo cáo sao?

      " xin lỗi, Mặc tổng, có gì hãy sau! Hai ngày nay tôi bề bộn nhiều việc lắm."

      Xem ra, từ trước đến giờ chỉ mình có tình nguyện, người đàn ông này làm tất cả cho , đều là suy tính cho thực tế.

      "Bề bộn nhiều việc? Vội vàng chuyện với tên sắc lang kia?"

      Mới vừa rồi thực mà suy tính, nghĩ tới lời từ chối lại làm cho kéo đề tài trở lại mập mờ .

      "Tiên sinh, ấy là giáo sư đại học của tôi, phải là sắc lang."

      "Ha! Thầy giáo động tay động chân với học sinh hiếm thấy."

      " ấy phải là động tay đông chân, đó là lễ nghi của người châu Âu..." Dựa vào nguyên tắc tôn sư trong đạo, cũng phải lên tiếng giúp giáo sư của mình.

      "Ồ? như vậy cho là ta ôm eo cũng là hành động lễ phép sao?" đột nhiên nở nụ cười đầy tà khí."Nếu như vậy, như vậy tôi tất nhiên phải làm người lễ độ."

      xong, chỉ thấy hào phóng đưa tay ôm eo của , cũng thuận thế kéo gần khoảng cách của hai người.

      "Tổng giám đốc Mặc..." Người này! Cố ý.

      "Lúc này, dựa thepo lễ phép nên gọi tôi là Khiếu Long." tốt bụng đề nghị.

      "Mặc, khiếu, Long!" nhấn mạnh gọi cả họ lẫn tên của, biểu thị phản đối của mình.

      Tốt lắm, hành động làm cho phải suy nghĩ lung tung lại đến.

      "Ừ... Có tiến bộ." Hết lần này tới lần khác cười càng tà ác hơn, kéo khoảng cách của hai người lại gần hơn."Tuy nhiên bị vẻ mặt hài hước của Bùi Mã Lâm chọc cười, phát ra chính mình càng thích cảm giác như thế này.

      giống như đứa trẻ bướng bỉnh, trêu chọc ; mà , cam tâm tình nguyện mặc trêu đùa.

      "Tới, gọi thử nghe xem, kỳ thực gọi hai chữ càng thuận miệng hơn chứ."

      "Khiếu Long?"

      Nào có thuận miệng hơn đâu, giống nhau thôi mà!

      "Chỉ gọi chữ thử xem, thấy vui vẻ ngoài ý muốn."

      "Khiếu?"

      buồn cười!

      Bùi Mã Lâm phát mình cười té ở trước ngực , hai người giống như hai đứa trẻ con chơi đùa, nhìn nhau, cười.

      Người đàn ông bị giễu cợt còn quan tâm vỗ vỗ lưng cho , sợ cưới thở được.

      "Lần này êm tai, thử gọi chữ khác xem." giống như đạo diễn tiếp tục hướng dẫn.

      "Long!"

      "Ừ... Cảm giác tệ, cứ quyết định như vậy , sau này cứ gọi tôi như vậy." Mặc Khiếu Long tay ôm eo của , tay điểm cái lên chóp mũi của , đưa ra quyết định.

      "... Đừng làm rộn!"

      Mãi lúc lâu, cuối cùng cũng phát ý đồ của , mặt của Bùi Mã Lâm đỏ lên, giùng giằng muốn rời tư thế mập mờ, đáng tiếc là thể thoát khỏi vòng tay của .

      "Tiểu Lâm, chúng ta nên ."

      Đột nhiên, có giọng như quả bom nổ tung giữa hai người.

      Khuôn mặt đen thui của Ngô Tử Kình xuất ở bên cạnh hai người.

      "Ồ! Tốt." Lúc này, Bùi Mã Lâm dùng lực mạnh hơn để tránh thoát, vẻ mặt có chút lúng túng.

      " xin lỗi, tổng giám đốc Mặc, chúng tôi trước."

      Nhìn sắc mặt của Ngô Tử Kình, biết từ nay về sau cuộc sống của trở nên phức tạp hơn.

      tại chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi hai người đàn ông này.

      "Chờ chút! Lâm Lâm." Mặc Khiếu Long buông bàn tay ở eo của ra, đổi thành cầm tay của , còn cố tình gọi bằng cái nickname buồn nôn do tự nghĩ ra.

      "Nhớ buổi tối thứ sáu cùng ăn cơm đấy! Bảy giờ, đón em."

      "..." rốt cuộc làm cái gì!

      Bùi Mã Lâm nhịn được nhìn trộm Ngô Tử Kình cái, phát khuôn mặt của người phía sau đen đến mức thể đen được nữa.

      "Xin lỗi tiếp được, tổng giám đốc Ngô."

      Càng làm cho kinh ngạc chính là, đợi trả lời, Mặc Khiếu Long kiêu ngạo lời tạp biệt với Ngô Tử Kình, sau đí rời .

      Bùi Mã Lâm bị làm cho dở khóc dở cười.

      đến đón ? !

      Ông trời ơi! đồng ý sao?

      "Tiểu Lâm, em hãy cho biết, rốt cuộc Mặc Khiếu Long ta muốn làm gì?"

      Ngô Tử ình tức giận!

      Mặc Khiếu Long vừa , lập tức phát tiết tức giận.

      Cái tên Mặc Khiếu Long đó, ràng là ta khiêu khích , ràng là ta muốn hoành đao đoạt ái (*)!

      (*) Hoành đao đoạt ái: là thành ngữ của trung quốc, có thể hiểu là hai người nhau và bên thứ ba chen vào. (giống câu đập chậu cướp hoa ấy)

      "Em biết." Bùi Mã Lâm lắc đầu cái, thành thực đáp.

      biết, từ đầu đến cuối cũng , chỉ toàn chơi mấy trò chơi mập mờ .

      "Tại sao em lại biết! ta theo đuổi em!" Chuyện ràng như vậy mà còn biết.

      Càng làm cho Ngô Tử Kình tức giận hơn là, mới vừa rồi hai người bọn họ còn liếc mắt đưa tình trước mặt của .

      " có, ấy có theo đuổi em." Bùi Mã Lâm phản bác, bây giờ muốn bình luận hành động của người đàn ông kia, bởi vì ngay cả chính cũng khổng thể nào hiểu được ý đồ của là gì.

      "Vậy tại sao em lại đồng ý ăn cơm cùng với ta?"

      Nhìn bạn bị người đàn ông khác ôm vào trong ngực, tâm tình của rất xấu rồi, vây mà người đàn ông đó còn mời bạn ăn cơm trước mặt nữa chứ.

      là quá đáng!

      "Em có!" Bùi Mã Lâm chợt cảm thấy mình đau đầu, bị hai người đàn ông này hành hạ đến chết mất.

      "Mới vừa rồi ta rang có thứ sáu này đón em ăn cơm."

      " Tử Kình, em muốn chuyện này." Cuối cùng cũng cúi mặt xuống.

      thích người khác dùng giọng điệu như tra khảo phạm nhân này chuyện với .

      "Tiểu Lâm, ta có bạn ." Có thể phát vẻ mặt của bạn có chút vui, Ngô Tử Kình giọng xuống ra muộn phiền trong lòng.

      Bùi Mã Lâm xoa xoa mi tâm, hi vọng có thể cần đến đề tài này nữa." Em biết, Tử Kình, ấy chưa muốn đuổi theo em, chẳng qua là bắt tay theo lễ phép, mời ăn cơm, đừng nghĩ nhiều quá."

      " phải là nghi ngờ, mà là hành động gần đây của Mặc Khiếu Long ngay cả người ngu ngốc cũng nhận thấy ta mơ ước vẻ đẹp của em."

      "Nếu về sắc đẹp, luật sư Tạ mới thực đẹp." Cảm giác mình ngay cả người ngu ngốc cũng bằng Bùi Mã Lâm tức giận .

      Những tại sao người đàn ông bề ngoài mạnh mẽ này lại cho rằng còn quan trong hơn việc cưới vợ?

      "Tạ Linh Ngạn là đẹp, nhưng quan trọng là Mặc Khiếu Long biết cảm thấy đủ." Ngô Tử Kình biết mình nhầm, tiếp tục mắng lên."Tiểu Lâm, em cần thiết sảm bước vào vũng nước đục của người ta, em biết thích em mà."

      Bùi Mã Lâm kiên nhẫn gật đầu cái." Tử Kình, em biết tấm lòng của , chẳng qua là, cũng vẫn biết em chỉ coi giống như trai của em mà thôi ..."

      Ngô Tử Kình ra vào nhà của hơn mười năm, đột nhiên năm ngoái lại muốn theo đuổi , bỗng nhiên biến hóa, thành , có cách nào thích ứng được.

      " rồi chờ em thay đổi." Ngô Tử Kình kiên định .

      sai, trước kia vẫn có phát viên ngọc sáng ở bên cạnh này, nghĩ tới năm đó nhắn gầy gò, sau khi du học trở về lại trở nên đẹp hơn rất nhiều, lại còn trở thành nhà thiết kế nổi tiếng, bất luận phương diện nào cũng phù hợp với điều kiện làm vợ của của , vậy nên buông tay.

      "Cảm ơn , Tử Kinh, nhưng có số việc..." Bùi Mã Lâm dừng lại chút, cười khổ : "Cho dù là lúc hỏi cũng thay đổi được gì."

      Ngô Tử Kình kiên trì làm cho cảm động, nhưng thứ gọi là "Tình cảm" này, ai có thể nắm bắt được, cũng thể nào biết được nó đến lúc nào, giống như cảm giác của với Mặc Khiếu Long, ngờ nó lại đến, đến cách đột nhiên như vậy, trực tiếp như vậy...

      "Tiểu Lâm..."

      Lời đầy hàm ý của làm cho giật mình.

      Lần đầu tiên cẩn thận hồi tưởng lại cách hai người ở chung với nhau suôt năm nay.

      Chẳng lẽ ... lạnh nhạt phải là vì căng thẳng, mà chút cảm giác gì với ?

      Nhìn vẻ mặt của lúc ở bên cạnh Mặc Khiếu Long vừa rồi, đó là nụ cười ngượng ngùng mà khi ở cạnh , chưa bao giờ được nhìn thấy.

      Bùi Mã Lâm nhìn Ngô Tử Kình im lặng , hi vọng có thế hiểu được.

      rất ràng rồi.

      Đối với , tình cảm của là vĩnh viễn thay đổi được.

      Aiz ~~ tại sao thế giới tình cảm của lại đột nhiên càng trở nên phức tạp hơn như vậy...

      "Ha Ha... Quả nhiên là còn con trai của Mặc Đông Tiến ông, lợi hại, lợi hại!"

      Cao ốc Ngự Lũ, buổi sáng trong văn phòng của Tổng giám đốc người đàn ông trung niên ngồi ở đó, ngay cả làm sớm như Mặc Khiếu Long cũng tự than thở bằng.

      "Ba?"

      lợi hại cái gì?

      Để xuống cặp tài liệu, Mặc Khiếu Long nghi ngờ nhìn cha của mình.

      "Cha nghe con theo đuổi Bùi Mã Lâm! Quả nhiên là kế sách tốt." Mặc Đông Tiến chời đùa đồ kẹp giấy bài của con trai, rất hưởng thụ chấn động do mình tạo ra.

      Mặc Khiếu Long nhăn chặt hai đầu lông mày như ông già. theo đuổi Bùi Mã Lâm? nghĩ tới tin tức truyền nhanh như vậy, tuy mới gặp có mấy lần, tin tức truyền đến tai cha của .

      "Cha xem qua hình của kia, có chút gầy, tuy nhiên cũng được tính là xinh đẹp." Dường như cha rất hài lòng với con dâu tương lai của mình.

      Mặc Khiếu Long thả cặp tài liệu xuống ghế salon, người cũng ngồi xuống, lẳng lặng chờ nghe chân chính dụng ý của cha.

      Mặc Đông Tiến hí mắt quan sát vẻ mặt của con trai, lộ ra nụ cười như hồ ly."Tuy nhiên buông tha cho Linh Ngạn cũng có chút đáng tiếc, tuy nhiên, lấy tình thế bây giờ xem ra, dường như theo đuổi Bùi Mã Lâm là lựa chọn tốt hơn, chỉ cần cưới ta vào cửa, có người tranh giành độc quyền nano với con nữa."

      Ông nghe qua danh tiếng của kia, nghe là nhà thiết kế nổi tiếng ngay cả hoàng thất quốc cũng thích.

      "Cha, người nghĩ đâu thế!" Lông mày chim ưng của Mặc Khiếu Long nhíu lại, thích cách như kiểu con buôn của cha.

      theo đuổi sao?

      chỉ là ưa nhìn dáng vẻ giống như người đẹp băng giá của , cho nên mới chạy đến tham gia buổi tiệc bán hàng từ thiện của .

      Chẳng qua là muốn ăn cơm mình, cho nên mới kéo ăn cùng.

      Còn có, bởi vì cảm giác ở cùng với làm cho cảm thấy chán ghét, cho nên mới phải...

      Theo đuổi ?

      Đúng ...

      Nhưng tuyệt đối giống cha có "Mục đích"
      [​IMG]

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 6:

      Editor: --Tứ Minh--


      Bùi Mã Lâm có chút ngoài ý muốn khi nghe được tiếng truyền đến từ điện thoại di động.

      cũng có cho số điện thoại di động của mà!

      "Tôi có chuyện muốn với , tại có rảnh ?" Giọng lạnh lùng chút tình cảm được truyền đến từ đầu bên kia điện thoại.

      Bùi Mã Lâm nhíu nhíu mày, trái tim vốn dĩ bởi vì nhận được điện thoại của mà vui mừng, cũng bởi vì giọng lạnh như băng của mà tan rã.

      " tại tôi thảo luận số chuyện với khách hàng." bị làm sao vậy? Cách kiểu này rất khác với cách chuyện vui đùa ầm ĩ ở hội trường ba ngày trước.

      "Tôi cho mười phút! Tôi chờ ở quán cafe ở lầu của nhà hàng Quân Duyệt đối diện với công ty của ." Vẫn là giọng điệu lạnh như băng ấy, ngoài ra còn thêm mệnh lệnh.

      "Mười phút đồng hồ quá ngắn." lại nhíu chặt đầu lông mày lần nữa.

      chuyện lúc nào cũng lễ phép như vậy sao? quan tâm đến có làm ảnh hưởng đến công tác của người khác hay ...

      "Vậy tại tôi lập tức lên lầu tìm ." Mệnh lệnh có hiệu quả, dùng đến uy hiếp.

      "Tổng giám đốc Mặc, có chuyện gì gấp lắm sao?" Lo ngại khách hàng còn ở bên cạnh, thể nín nhịn chịu đựng.

      "Gọi tôi là Long! cho phép lại tiếp tục gọi tôi là tổng giám đốc Mặc. Mười phút, chúng ta gặp mặt chuyện."

      "Này?"

      Cúp máy?!

      vậy mà có lễ phép cúp điện thoại của !

      Gọi ta là Long? !

      Bùi Mã Lâm thực nhịn được cười khổ, ở thời gian này mà còn nhớ kỹ chuyện ngày hôm đó hai người đùa giỡn với nhau.

      Bị quấy rối lúc như vậy, Bùi Mã Lâm phát còn tâm tình tiếp tục bàn bạc công việc nữa.

      "Chương tiên sinh, xin lỗi, những việc chi tiết tiếp theo xin mời ngài chuyện với trợ lý của tôi, tôi có việc gấp cần phải xử lý trước."

      Vội vàng với khách hàng câu như vậy, cầm lấy ví da, lần đầu tiên trong đời người đàn ông mà bỏ qua công việc.

      "Nhà thiết kế của công ty tôi từ chối dùng vải vóc của Ngự Lũ." Vừa nhìn thấy , Mặc Khiếu Long trực tiếp mở miệng chất vấn.

      Bùi Mã Lâm nhăn mày cái, vừa nghe được câu hỏi tội quá mức vô lý này, có chút hối hận tại sao phải bỏ lại khách hàng mà đến nơi này.

      "Vải vóc của Ngự Lũ mùa này, phù hợp với thiết kế của tôi, tôi có cách nào sử dụng." Cũng may, tính cách vốn hiền lành của cũng làm cho nổi giận ngay tại chỗ.

      "Tại sao lại như vậy? Tôi là tham khảo ý kiến của để chế tạo vải vóc!" Dù thế nào chắc chắn cũng là mình dự đoán sai chứ!

      Bùi Mã Lâm cười , giống như dạy dỗ trẻ con mà giải thích: "Mặc tiên sinh, xu thế thịnh hành là chuyện, thiết kế lại là chuyện hoàn toàn khác, tôi dự đoán phổ biến cũng có nghĩa là đó cũng là chủ đề mà tôi muốn thiết kế."

      "Vậy có thể đổi chủ đề mà, đổi nó thành xu thế thịnh hành!"

      đề nghị cực kỳ hợp lý phải sao? Phụ nữ mua quần áo phải là mua nhưng bộ quần áo thịnh hành à.

      "Tiên sinh..." Bùi Mã Lâm nhịn được thở dài.

      Người đàn ông này có chút phiền phức!

      "Tôi thay đổi chủ đề." thử dùng giọng hòa ái để biểu thị lập trường của chính mình. “Tất cả đều được quyết định, có khả năng đổi là đổi được."

      "A! Tốt, thay đổi chủ đề, vậy theo như chủ đề của phù hợp với vải vóc của công ty nào hơn?" đương nhiên nghe ra được biểu thị công khai, tâm trạng càng tồi tệ hơn. ***************.com

      "Thời trang Milan của Italy."

      Mặc Khiếu Long nặng nề hít hơi sâu. "Quả nhiên là bọn họ, nghe còn dự định đồng ý thư mời làm cố vấn thiết kế của bọn họ."

      "Tôi còn suy nghĩ."

      thương trường quả nhiên có bí mật nào có thể giấu được, hợp đồng hợp tác này hai ngày trước trai mới nhận được, nghĩ tới biết rồi.

      " biết Milan là công ty cạch tranh với Ngự Lũ sao?"

      "Nghe qua." Cái này có liên quan gì đến đâu?

      "Tôi sản xuất vải vóc theo đề nghị của , lại đồng ý, đây phải là muốn tuyên bố chối bỏ công trạng của công ty tôi sao?" Tại sao lại có thể bán đứng !

      Nghe ra được chỉ trích trong lời của , Bùi Mã Lâm cực kỳ đồng ý."Tôi xem qua vải vóc của Ngự Lũ, rất có tính thị trường, tuyệt đối vì tôi dùng mà treo đâu." Tại sao lại có thể giống như người xấu vậy chứ?

      Mặc Khiếu Long đương nhiên biết vải vóc của mình tệ, có khả năng bị treo, tuy nhiên chỉ là có cách nào chấp nhận được người phụ nữ của mình gia nhập vào công ty đối địch của mình.

      "Lâm Lâm, theo quan hệ tại của chúng ta, em nên làm như thế." Vẫn tiếp tục giọng chỉ trích như cũ.

      " nên làm như thế nào?"

      Quan hệ của chúng ta?

      Là quan hệ như thế nào?

      "Triển lãm vải vóc quốc tế là trường hợp tốt nhất để Ngự Lũ thể ra năng lực của mình, em đồng ý giúp , ngược lại giúp thời trang Milan, điều này làm cho cảm thất rất mất mặt, em biết ?"

      Sau buổi bán hàng từ thiện, giới thương nghiệp ai cũng đều biết quan hệ của hai người bọn họ rất tốt, mà nay, “bạn tốt” của lại chạy đến công ty của đối thủ, đây phải ràng là đánh vào mặt cái bạt tai mạnh à.

      Bùi Mã Lâm dám tin nhìn người đàn ông ngừng chỉ trích mình trước mặt.

      làm cho mất mặt sao?

      đâu có!

      " muốn em lập tức từ chối lời mời của Milan, đến Ngự Lũ làm cố vấn thiết kế, tiền cố vấn bao nhiêu tùy em ra giá."

      có phát có chút tức giận, người đàn ông vấn tiếp tục lấy thân phận “bạn trai” ra lệnh cho !

      "Xin hỏi tổng giám đốc Mặc, dựa vào cái gì mà “đề nghị” tôi làm như vậy?" Bùi Mã Lâm bất đắc dĩ cười khổ.

      là hết cách với ! cầu vô lý như thế vậy mà cũng có thể ra được.

      " là bạn trai của em, thế nên em phải đứng cùng trận tuyến với ."

      " là bạn trai của tôi? !" Bùi Mã Lâm ngạc nhiên nhìn , trong lòng chấn động.

      Chuyện này xảy ra lúc nào, tại sao lại biết chút nào hết vậy?

      "Tổng giám đốc Mặc ——" nên cùng chuyện cho ràng chút.

      "Gọi là Long." bá đạo chỉnh sửa.

      "Long..." bất đắc dĩ cười tiếng, muốn cùng tranh luận."Thứ nhất, tôi biết trở thành bạn trai của tôi từ khi nào; thứ hai, cho dù cho tôi là bạn của , cũng thể liều lĩnh chạy đến chất vấn tôi như vậy." ***************.com

      sắp bị thái độ mập mở của làm cho phát điên rồi!

      Còn có, dục vọng chiếm hữu rất mãnh liệt của nữa!

      Muốn chỉ có thể làm cố vấn cho công ty của ? Cái này có đạo lý...

      Nghe được lời nghiêm khắc chỉ trích khác xa với tính cách dịu dàng trước kia, Mặc Khiếu Long hơi sững sờ. này cũng có lúc tức giận mắng người sao?!

      Đây là lần đầu tiên nhìn thấy nổi giận, mà dáng vẻ tức giận của ...—— Oa! là đẹp! (Nguyệt: ấy cuồng bị ngược à? *shock*)

      "Em tức giận à?" Bỗng nhiên Mặc Khiếu Long nhìn chằm chú vào giống như nhìn thấy động vật thú vị.

      Nhận ra được thay đổi, Bùi Mã Lâm cũng phát vừa rồi mình phản ứng hình như hơi quá mức, áy náy cười tiếng.

      " xin lỗi, hình như tôi quá kích động, chỉ là tôi quen bị người khác chỉ vào mũi mà mắng thôi."

      luôn luôn dễ dàng nổi giấn, người đàn ông này làm cho phải phá lệ nhiều lần.

      "Vừa rồi em tức giận?" xích khoảng cách lại gần hơn hỏi lại lần nữa.

      "..."

      trải lời, cho là ngầm thừa nhận.

      Mặc Khiếu Long lộ ra nụ cười rực rỡ khó thấy. " chưa qua muốn theo đuổi em sao?"

      Bùi Mã Lâm lắc đầu, biết đây là chơi trò gì.

      Nhìn khuôn mặt trần đầy nghi hoặc của , Mặc Khiếu Long đột nhiên cầm chặt lấy tay của , mặt mũi tràn đầy vẻ xin lỗi : "Này... xin lỗi, tất cả đều là do sai, Bùi Mã Lâm tiểu thư, xin hỏi có phải em đồng ý chấp nhận làm bạn trai của em đúng ?"

      đương nhiên biết mình chưa từng qua, tuy nhiên, có rất nhiều chuyện nhìn qua là biết, nhưng chưa chắc cần phải ràng, vẫn cho là chính mình biểu ra rất ràng.

      " tập kịch sao?" nhàng tránh thoát hai tay, Bùi Mã Lâm lúng túng nhìn chung quanh chút.

      "Tiểu thư, là nghiêm túc." Mặc Khiếu Long cau mày cái, vẻ mặt rất nghiêm túc.

      " xin lỗi." Vẻ mặt nghiêm túc của làm cho cảm thấy áy náy, vội vàng xin lỗi.

      Mặc Khiếu Long trừng mắt liếc chút, tiếp: "Mặt khác, muốn làm ràng đến đây cũng phải là để mắng em, chỉ là nghe được tin em từ chối đề án hợp tác của Ngự Lũ nên có chút rung động thôi."

      ngừng lại chút, đột nhiên đưa tay bao trùm lên mu bàn tay của ." vốn cho rằng em đứng ***************.com cùng trận tuyến với , dù sao, chúng ta cũng là bạn bè trai , có đúng ??"

      "Cái này. . ."

      mối quan hệ phải làm cho người ta rung động nha.

      "Tốt, vậy bây giờ em biết tấm lòng của rồi chứ?" thở phào nhõm lại nở cười. "Đừng nóng giận! ! Chúng ta xem phim, coi như bồi tội với em cũng như là lần đầu tiên hẹn hò."

      " tại á?" Bùi Mã Lâm kinh ngạc nhìn người đàn ông kéo đứng dậy.

      "Đương nhiên là tại." móc ra bóp da chuẩn bị trả tiền.

      "Nhưng là, em còn có việc phải làm..."

      (Nguyệt: Hai chị xác định mối quan hệ nên từ nay mình đổi xưng hộ thành – em nhé)

      cười cái." cũng vậy! Nhưng chúng ta cũng có thể đến rạp chiếu phim bàn công việc." (nguyệt: đến rạp chiếu phim bàn công việc? @@ Ý nghĩ này của từ đâu mà có vậy? *shock*)

      "Trong rạp chiếu phim làm sao có thể bàn công việc được nha..."

      Người đàn ông nhan chân trước, cản bản nghe được thầm gì ở trong miệng.

      Thở dài, Bùi Mã Lâm quyết định từ bỏ ý định dãy dụa, cười bước theo .

      Là ai Mặc Khiếu Long là người có tính tình quái gở? lại thấy giống như đứa trẻ hiếu động hơn!

      ... Lại rất thích nữa chứ.

      Chạng vạng tối, xung quanh rạp chiếu phim, đám đông càng ngày càng tăng lên nhiều, học sinh, cùng với đám đông ra khỏi rạp khi bộ phim kết thúc, khu thương nghiệp trang phục thời thượng lớn nhất Đài Bắc khai trương.

      "Xem được ?"

      Buổi chiều tan ca đám đông cũng nhiều lắm, nhưng vẫn nắm chặt tay chưa bao giờ buông.

      "Cũng được." Bùi Mã Lâm trả lời, tâm trạng vẫn còn sốc vì chuyện xảy ra trước khi vào xem phim.

      tự cho mình là bạn trai của!

      Ý là, theo đuổi , thích ?

      Đối với đáp án giống như cho có của , hiển nhiên là Mặc Khiếu Long cực kỳ hài lòng."Chỉ là cũng được thôi sao? thấy người phụ nữ nào cũng thích mấy loại phim tình cảm ấm áp như thế này."

      Đây nhưng là đặc biệt chọn vì đấy.

      "Em có thích mà! Em cực kỳ thích xem mấy bộ phim văn nghệ điện ảnh." Phát phản ứng của mình quá bình thản vội vàng lên tiếng giải thích.

      chỉ là khóc đến nỗi nước mắt nước mũi tèm lem như nữ sinh ngồi ở bên cạch thôi, cũng có nghĩa là thích.

      Dáng vẻ vội vội vàng vàng giải thích của làm cho bất cười." có người nào từng em là người tốt quá mức chưa?"

      " có." Bùi Mã Lâm chém đinh chặt sắt đáp. là người tốt, nhưng quá mức.

      " lại cảm thấy em tốt bụng quá mức, người ta muốn em làm cái gì là em làm cái đó, muốn em làm, em cũng liều mình làm."

      "Đó là bởi vì từng có ân với em, em mới có thể làm như vậy." quen biết chỉ là trong suốt hai năm qua mực cung cấp thông tin về xu hướng thịnh hành mà thôi.

      " sao? như vậy, em là người có ơn tất trả nha..." vốn muốn dùng đề tài này để tiếp tục ôn chuyện, ***************.com nhưng bởi vì phát bóng người ở nơi xa mà gián đoạn."Kỳ quái! Tại sao ấy lại ở đây vào thời gian này?"

      Bùi Mã Lâm hiếu kỳ nhìn theo mắt của , chỉ nhìn thấy phía trước có mấy người trẻ
      [​IMG]

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 7:

      Editor: --Tứ Minh--


      Đây chính là đương.

      Mặc dù, chỉ có bên công khai thừa nhận, nhưng chỉ cần bên người bị theo đuổi chưa từ chối cảm giác đương vẫn mê người lại ngọt ngào.

      Bùi Mã Lâm phát giác chính mình thế nhưng lại mất hồn mất vía cả ngày, mực suy nghĩ có nên chủ động đáp trả lại tình của hay ?

      Nhất là, suốt hơn tuần lễ đế nay, theo đuổi càng ngày càng công khai.

      Tặng hoa, đưa vải, tặng quà, công khai đến mức cả công ty đều biết tổng giám đốc Mặc theo đuổi giám đốc nhà mình. Dường như rất nghiêm túc...

      Nhưng là... có nên hỏi mối quan hệ giữa và Tạ Linh Ngạn hay ?

      "Lão bản, Ngự Lũ lại đưa tới nhóm vải mẫu kiểu mới, có cần mang vào ?" Cửa phòng làm việc của đột nhiên bị mở ra, đầu tóc xù kẹp đầy kẹp tóc hình con bướm thò vào đầu vào dò xét hỏi, đây là trợ ý của – Lý Tiểu Mễ.

      Bùi Mã Lâm mỉm cười, quá quen thuộc với cách xưng hô kỳ quái và cách tạo hình kỳ quái của người trẻ tuổi này rồi. " cần, tạm thời em vẫn để ở phòng thiết kế !"

      "Vậy còn cái này sao?" Tiểu Mễ nghịch ngợm nháy mắt mấy cái, từ phía sau lấy ra đóa hoa hồng được làm bằng thủy tinh.

      cần phải hỏi nhiều. Bùi Mã Lâm đương nhiên biết đóa hoa này được lấy đến từ nới nào ."Cầm lại đây ."

      trợ lý nghe lời cầm hoa hồng đến bên cạnh cái bàn của , đặt mông ngồi xuống."Lão bản, tôi thấy cái người tổng giám đốc Mặc kia rất ngài, cững cực kỳ lãng mạn, mỗi lần tặng hoa hồng cũng giống nhau."

      Lần trước gửi đến là đôi hoa tai kim cương hình hoa hồng, lần trước nữa là hộp nhạc hình hoa hồng, dù sao mỗi lần gửi đều có liên quan đến hoa hồng!

      Mặc Khiếu Long biết lãng mạn?

      Bùi Mã Lâm có trả lời, chỉ là yên lặng lắc đầu.

      Sau ngày xem phim đó xong, bọn họ hẹn hò cũng chỉ có điện thoại chuyện phiếm, cùng với đưa đến đống vải mẫu cũng với mấy vật trang sức hình hoa hồng quý muốn chết kia.

      thực ra, nhìn ra lãng mạn chỗ nào cả.

      "Lão bản, ngài nhìn xem, hôm nay là hoa hồng được làm bằng thủy tinh nhé!" Cố gắng thu hút chú ý của lão bản, cầm hoa hồng đưa qua đưa lại trước mặt của Bùi Mã Lâm.

      "Tại sao biết đó được làm từ thủy tinh?" Bùi Mã Lâm tức giận , đưa tay cầm lấy lễ vật thuộc về mình."Theo như tôi thấy ràng là được làm từ pha lê."

      Nhìn! Lại là cái quý cực kỳ lãng mạn!

      Lý Tiểu Mễ nghe vậy mở lớn mắt to dám tin nhìn về phía ."Hoa được làm bằng pha lê? Lão bản, ngài đừng đùa tôi nữa có được hay ? Chí ít hoa hồng này còn có ký hiệu con thiên nga, bên hoa có khắc đống chứ tiếng , ngài cho rằng tôi là người biết nhìn hàng như vậy sao?"

      "Được rồi, rất biết nhìn hàng..."

      Bùi Mã Lâm cất lễ vật vào trong ngăn kéo, muốn vì đóa hoa hồng mà phải nghe bài dài giới thiệu về chuyện xưa của mấy nhãn hiệu nổi tiếng.

      Lúc này, điện thoại bàn vang lên ——

      "Alo? Văn phòng Mã Lâm xin nghe." Lý Tiểu Mễ nhanh tay hơn bước cầm điện thoại lên .

      "Tiểu Lâm, là Mặc Khiếu Long." Người đầu dây bên kia ra tên tuổi của mình.

      "Tổng giám đốc Mặc..." Nghe được ba từ "Mặc Khiếu Long", Lý Tiểu Mễ khoa trương nhảy từ bàn xuống."Xin ngài chờ chút , xin chờ chút, lão bản, ngài có điện thoại của người này."

      Chỉ thấy giống như trao giải cầm điện thoại dâng lên cho Bùi Mã Lâm, ánh mắt sáng rực lên.

      Ông trời ơi! kích thích, thế nhưng lại trực tiếp nhận điện thoại của người theo đuổi lão bàn của mình.

      Bùi Mã Lâm dùng ánh mắt trách cứ ăn linh tinh.

      Cái gì mà điện thoại của người ! Còn hô to gọi với điện thoại, như thế này làm sao mà dám nghe điện thoại nữa chứ?

      "Alo... Tôi là Bùi Mã Lâm." Cuối cùng là vẫn nhận.

      "Thích hoa hồng ngày hôm nay ?"

      Còn may, dường như nghe thấy mấy lời điền cuồng của con nhóc Tiểu Mễ kia.

      "Ừm..." cúi đầu xuống mỉm cười, đến ngay cả chính cũng cảm thấy mình cười có chút ngốc.

      là lạ! Vì sao từ sau khi thích , mỗi lần vừa nghe được giọng của lại cười ngây ngô như vậy nhỉ?

      "Đó là mời công ty đặc biệt chế tạo trước, ở bên có chữ viết tắt tên tiếng của em."

      "Cám ơn ." chột dạ tiếng cám ơn.

      Bị Lý Tiểu Mễ quậy phá, vốn có cơ hội quan sát hoa hồng kỹ, lại càng cần phải đến việc nhận ra chi tiết nho này.

      Nhịn được, ngẩng đầu trợn mắt liếc nhìn tên quỷ này chút.

      Lại phát biết từ lúc nào, tên quỷ này dí sát lỗ tai vào bên cạch điện thoại để nghe lén.

      mau ra ngoài làm việc nhanh! Bùi Mã Lâm dùng khẩu hình miệng ra mệnh lệnh này.

      kia thế nhưng lại giả vờ làm dáng vể như nhìn hiểu!

      "Nghĩ ?" Hết lần này tới lần khác Microphone lúc này lại truyền tới câu hỏi cực kỳ buồn nôn.

      Bùi Mã Lâm biết mặt mình rất đỏ.

      Hiển nhiên Lý Tiểu Mễ kia cũng nghe được, nhếch miệng cười đến tận mang tai, làm cái mặt quỷ với đối.

      "Lâm Lâm!" Cảm giác được quan tâm, người đàn ông khẽ gọi qua Microphone .

      "Ừm..." vội vàng lên tiếng trả lời.

      " nhớ em."

      "A..."

      Đáp án quá mức bình thản lại làm cho Mặc Khiếu Long có chút tức giận."Em thể biểu được thân thiết hơn chút sao?"

      "Em..." bị mắng cực kỳ oan uổng, có người ngoài đứng ở bên nghe lén hai người chuyện, làm sao có thể chuyện thân thiện được .

      "Xin chờ chút... Xin chờ chút..."

      còn cách nào khác, tranh thủ thời gian lấy tay của mình che Microphone lại, nhìn sang phía Lý Tiểu Mễ nghiêm nghị : "Tiểu Mễ! ra ngoài làm việc !"

      "Lão bản!" Lý Tiểu Mễ bị dáng vẻ nghiêm nghị của dọa cho hoảng sợ nháy nháy mắt cái."Nhưng là, em còn có việc muốn báo cáo!"

      Đây là lần đầu tiên nhìn thấy lão bản xinh đẹp tức giận.

      Tuy nhiên, sợ, tin tức bát quái mới là quan trọng nhất! Toàn bộ nhân viên nữ trong công ty đều đàng chờ đợi lấy được tin tức bát quái từ phía .

      Bùi Mã Lâm dùng ánh mắt lại ra hiệu lần nữa, con quỷ kia vẫn chưa từ bỏ ý định đứng im ở đấy.

      Chết tiệt! Chỉ trách bình thường mình quá cưng chiều bọn họ mà!

      Mặc dù che Microphone lại nhưng ít nhiều gì Mặc Khiếu Long vẫn nghe được cuộc trò chuyện của hai người bọn họ." vừa rồi nghe điện thoại vẫn còn ở bên cạch em à?"

      "Ừm." uể oải trả lời.

      "Em đưa điện thoại cho ấy ." Tổng giám đốc Mặc đột nhiên đưa ra cầu.

      "Làm cái gì vậy?"

      "Em cứ làm theo lời của là được."

      "Được rồi!"

      Bùi Mã Lâm theo lời cầm điện thoại đưa cho Lý Tiểu Mễ." Mặc tổng muốn chuyện với này."

      Lý Tiểu Mễ bị chiếc điện thoại đột nhiên đưa qua làm cho giật mình."Vì sao vậy?"

      "Nhanh nhận ! ấy muốn chuyện với ." BùiMã Lâm cười cười nhìn dáng vẻ xem điện thoại làm mãnh thú độc xà của , bắt đầu cảm thấy thú vị.

      Lòng hiếu kỳ làm cho chậm rãi vươn tay nhận lấy điện thoại. "Alo..."

      Mới đưa đến bên tai, giọng của Mặc Khiếu Long lập tức được truyền đến từ đầu bên kia. "Nếu như có thể rời khỏi văn phòng của nhà thiết kế Bùi trong vòng ba mươi giây, tôi cho vé máy bay vừa vừa về đến Tokyo."

      " ?" Tròng mắt của Lý Tiểu Mễ đột nhiên mở lớn."Được! Tôi lập tức rời !"

      Chỉ thấy gián điệp Tiểu Mễ vốn còn muốn mặt dày mày dạn ở lại nghe trộm tiếp, lập tức nhét điện thoại lại vào tay của Bùi Mã Lâm, nhanh chóng xông ra ngoài cửa giống như tia chớp.

      "Này! Vừa rồi cái gì với ấy vậy?" Bùi Mã Lâm nhận điện thoại ngạc nhiên hỏi.

      " ấy rồi?"

      "Ừm... Chạy ra ngoài giống như kiều chạy nạn ấy."

      "Rất tốt." Người đàn ông ở đầu bên kia điện thoại cười khẽ."Tối nay gặp mặt !"

      bé kia như thế nào quan trọng, quan trọng là, muốn nghe giọng của , muốn nhìn .

      Buổi tối cuối tuần, là khoảng thời gian dành riêng để hẹ hò với người , cho phép bị phá hỏng, được gặp cả tuần rồi.

      "Tốt!" Bùi Mã Lâm hơi hơi đỏ mặt nhàng gật đầu, dường như đứng ở trước mặt vậy." nơi nào?"

      " đến đón em."

      " cần đâu, chúng ta hẹn địa điểm ." chịu đủ những ánh mắt thăm dò của mấy động lòng xuân trong công ty rồi.

      "Em thích công khai quan hệ của hai chúng ta?" Phản ứng của làm phải suy nghĩ lung tung.

      " phải... Là mấy tên quỷ trong công ty đó quá phiền phức, em muốn chuyện riêng của chính mình trở thành đề tài cho người ta chuyện phiếm."

      "Ha ha ha... lại cảm thấy chơi như vậy rất vui mà." thích người vốn là nên lớn mật ra.

      " ra đưa mấy lễ vật kia là ý muốn nhìn em trở thành trò cười cho người ta!" gắt giọng.

      ", là muốn công bố cho toàn thế giới biết, theo đuổi em."

      "..." muốn mở miệng mắng , nhưng lại có luồng vui sướng ngọt ngào xông lên đầu.

      Công bố cho toàn thế giới theo đuổi ?

      như vậy, chia tay với Tạ Linh Ngạn?

      "Được rồi! trêu chọc em nữa, nhờ em là hộ bộ trang phục, làm xong chưa?"

      "Làm xong rồi, chờ chút em mang đưa cho ấy."

      "Như vậy tốt! Vậy ngày mai chúng ta gặp nhau tại công ty của Tiểu Lung."

      "Được."

      " nhớ em, Lâm Lâm." lại lặp lại lần nữa.

      "Ừm " vẫn trả lời như cũ, trong lòng lại mỉm cười, miệng lại thể ra được những lời nhiệt tình.

      Bời vì tính cho đến cho tại, vẫn chưa thể tin, điều kiện cực tốt như Mặc Khiếu Long vậy mà lại theo đuổi .

      "Bùi tiểu thư!"

      Cầm theo túi sách, Bùi Mã Lâm vừa mới ra khỏi cửa công tỷ, phát có người gọi .

      "Luật sư Tạ!" Bùi Mã Lâm kinh ngạc nhìn Tạ Linh Ngạn chắn ở trước mặt của , tuyệt đối nghĩ đến lại có thể gặp ở chỗ này.

      " muốn ra ngoài à?"

      "Ừm... Tôi đưa quần áo cho khách hàng."

      "Mấy chuyện như vậy cũng phải để tự mình làm sao? là nhà thiết kể nổi tiếng cả thế giới đều biết? Còn vừa làm nhân viên đưa hàng nữa sao?"

      "Đây là bộ trang phục của người bạn rất quen, tôi thuận tiện thăm ấy chút." Bùi Mã Lâm nhàn nhạt , cũng cho rằng đây là chuyện cỡ nào được. "Xin hỏi đến nơi này là..." Tầng lầu này là phòng làm việc của thời trang Mã Lâm, chẳng lẽ trong công ty của của có người quen của ấy?

      "Tôi đến đây là tìm ."

      "Tìm tôi?" Bùi Mã Lâm kinh ngạc lộ chút nào che giấu. "Xin hỏi có chuyện gì chỉ giáo sao?"

      "Nghe Mặc Khiếu Long tặng cho đôi khuyên tai kim cương và hôm nhạc bằng sứ?" Tạ Linh Ngạn cũng nhiều lời, vừa mở miệng cũng là sắc bén vào thẳng vấn đề.

      Bùi Mã Lâm nhíu nhíu mày, có đáp lại, im lặng chờ đợi câu tiếp theo của .

      " cần kinh ngạc, đây là chủ tịch Mặc cho tôi biết, bởi vì ấy hy vọng sau khi tôi biết lại hiểu lầm điều gì, cho nên trước với tôi."

      Bùi Mã Lâm im lặng nhìn về phía . Vì vậy? Mục đích của là gì?

      "Tôi biết gần đây dường như Mặc Khiếu Long tiến hành theo đuổi , hai người còn xem phim điện ảnh." Tạ Linh Ngạn cười cười .

      Có trời mới biết! Lúc mới nghe được tin tức này từ người bạn, tức giận đến
      [​IMG]

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 8:

      Editor: --Tứ Minh--


      Mặc Khiếu Long cảm giác được Bùi Mã Lâm trốn tránh .

      Bời vì, người con kia lấy những lý do cực kỳ sứt sẹo để trốn tránh .

      Ngày hôm đó hẹn gặp nhau ở cửa công ty của Mặc Linh Lung, lại là bị đau bụng nên trước.

      Hôm trước, muốn thăm , lại phải công tác.

      Hôm qua, công tác ở Cao Hùng có về Đài Bắc, cho nên thể leo núi cùng với .

      Hôm nay, gọi điện thoại di động cho tất cả mọi cuộc gọi đều do trợ lý của nghe máy, bởi vì bận họp.

      "Vì sao em lại trốn tránh ?" Trời sập tối, xông vào văn phòng của , trực tiếp hỏi.

      " có! Chỉ là gần đây có chút bận rộn thôi."

      Nhìn thấy người đàn ông đột nhiên xuất , Bùi Mã Lâm thực rất hoảng sợ nhảy dựng lên, ngờ vậy mà lại trực tiếp tìm đến cửa.

      "Đúng vậy, mấy ngày gần đây lão bản khá là bận rộn!" Ngay từ khi Mặc Khiếu Long tiến công ty trợ lý Lý Tiểu Mễ theo sát bên lên tiếng hỗ trợ trả lời.

      Xảy ra chuyện rồi! Chắc chắn chuyện tình của hai người nổi sóng.

      "Bận đến mức ngay cả điện thoại cũng có cánh nào nghe được sao?" Mặc Khiếu Long căn bản nhìn đến có mặt của Lý Tiểu Mễ, chỉ tập trung vào người con ngồi sau bàn làm việc.

      "Được rồi! Em thừa nhận, là em cố ý nghe điện thoại của ."

      "Vì sao?" Mặc Khiếu Long tức giận nhìn , hiểu tại sao người con này trở mặt lại nhanh giống như lật sách vậy.

      "Em nghĩ... Chúng ta vẫn nên trở lại như trước kia, dùng email để liên lạc là tốt rồi." Bùi Mã Lâm cố gắng ép buộc chính mình phải tỉnh táo trả lời.

      "Em linh tinh cái gì vậy! Em có thấy đôi tình nhân nào chỉ dùng email là có thể chuyện đương sao?"

      "Đúng thế! Lão bản, như thế này quá kì lạ rồi." Lý Tiểu Mễ cũng hô theo.

      Cuối cùng Mặc Khiếu Long cũng phát ở bên cạch hài người còn có thêm người nữa." là ai? Ở chỗ này làm cái gì? Bây giờ hãy lập tức ra ngoài cho tôi!"

      "Mặc lão bản, tôi là Lý Tiểu Mễ..." Nhìn thấy soái ca ai sánh kịp cuối cùng cũng phát ra mình, Lý Tiểu Mễ cười đến sáng lạn."Lần trước ngài đưa cho tôi vé máy bay Tokyo, tôi vẫn chưa nhận được..."

      Mặc Khiếu Long cau mày trừng mắt liếc chút, tức giận : "Ngay bây giờ lập tức ra ngoài cho tôi, đồng thời đứng canh ngoài cửa, cho phép tất cả mọi người vào, chỉ cần làm tốt mọi chuyện, có thêm vé máy bay vừa vừa về sang châu Âu."

      " sao? Tuân mệnh! Mặc lão bản." Lý Tiểu Mễ vui mừng.

      Chỉ cần làm hai chuyện đơn giản có thể kiếm được hai tấm vé máy bay, Mặc lão bản này quá khí phách.

      "Tiểu Mễ!" Bùi Mã Lâm tức giận kêu to. Con nhóc này thế nhưng lại vì tấm vé máy bay mà bị quân địch thu mua!

      Thuận lời đuổi hết người liên quan ra ngoài, Mặc Khiếu Long tức giận chuyển hướng về phía người con ngồi sau bàn.

      "Được rồi! còn người khác, tại em có thể ràng mấy ngày nay em bị bệnh thần kinh gì vậy!"

      Đối mặt với vẻ mặt cực kỳ dọa người của , Bùi Mã Lâm có chút run run, tuy nhiên, cái gì cần vẫn phải ."Em nghĩ em thích hợp làm bạn của ."

      Cùng với việc chính mình bị tổn thương và trở nhành công cụ liên hôn, vậy thà giải quyết cách dứt khoát, chấm dứt đoạn tình cảm này

      "Em thích hợp làm bạn của ? !"

      có nghe nghe nhầm hay ?

      "Vì sao?" Quen biết hơn tháng, chẳng lẽ phát ra khuyết điểm làm cho hai người bọn họ thể sống chung chỗ sao?

      "..." trả lời được. Bời vì, dám làm ràng mọi chuyện.

      "Em thích khuôn mặt của sao?" , vậy để đến hỏi.

      "..." Lắc đầu.

      " đủ thông minh?"

      "..." Lại lắc đầu.

      "Em chán ghét tính cách của ?"

      "..." Cắn môi lại lắc đầu.

      "Em thích người đàn ông khác? !"

      Lần này lắc đầu càng nhiều hơn.

      Nổi giận, Mặc Khiếu Long dí sát khuôn mặt đến trước mặt , trừng mắt nhìn ."Cái này phải, cái kia cũng phải, vậy em hãy thử xem, vì sao lại làm bạn của ?"

      "Em... ... đừng tức giận mà!"

      Nhìn thấy khuôn mặt bị chính mình dọa sợ, Mặc Khiếu Lóng cố gắng kiếm chế cảm xúc, dịu giọng xuống ." xin lỗi, phải cố ý muốn làm cho em hoảng sợ, chỉ là muốn em cho câu trả lời, tại sao lại làm bạn của ?"

      "Em..." Bùi Mã Lâm phát mình bị hòa tan ở bên trong lời cầu khẩn đầy dịu dàng này.

      Trong lòng bỗng nhiên tràn ra trận chua xót.

      Vì sao? Vì sao lại là người đầy tâm cơ như thế...

      "Lâm Lâm, chờ em giải thích." Mặc Khiếu Long tiếp tục thúc giục.

      "..." Phải sao? giãy dụa trong lòng.

      Bình tĩnh chia tay là tốt rồi, cần gì phải vạch trần vết sẹo của người khác đâu!

      Nhìn lấy vẻ mặt buồn rầu nhưng lại chữ nào của , dứt khoát chính mình bắt đầu tự suy nghĩ những vấn đề có khả năng xảy ra nhất...

      Ngày hôm đó lúc chuyện điện thoại vẫn còn rất tốt, sau đó đưa quần áo cho Mặc Linh Lung, gọi điện thoại với là bị đau bùng nên hủy bỏ cuộc hẹn, sau đó ...

      " cho biết, có phải con quỷ Mặc Linh Lung kia cái gì với em đúng ?"

      Đáng chết! Chỉ biết thể để cho mình ở cùng chỗ với con nhóc phiền phức nàu mà, chắc chắn nó mấy chuyện vớ vẩn làm cho người ta cảm thấy chán ghét.

      " có, tiểu Lung gì với em cả." vội vàng phủ nhận.

      "Mới là lạ! gì vậy tại sao em lại biến thành cái dạng này, còn muốn chia tay với nữa?"

      " ấy gì, chỉ là, em… em…" Được rồi! để ý đến điều gì nữa, cứ hỏi thăm cho ràng !

      "Em biết vì sao lại thích em." Bùi Mã Lâm thấp giọng .

      " thích người cần phải có nguyên nhân sao? Thích chính là thích, vì cái gì cả." Chỉ vì loại chuyện nhặt này mà trốn tránh sao? Cũng quá kéo !

      Bùi Mã Lâm nhìn , rất thưởng thức soái khí, nhưng là ——

      "Luật sư Tạ xinh đẹp như vậy, có tài như vậy, vì sao chọn ấy mà lại chọn em?"

      "Tiểu thư, bên trong đầu của em suy nghĩ cái gì thế? Đáp án rất đơn giản, thích em, thích ta." Mặc Khiếu Long buồn cười vò rối tóc mái của , phát vấn đề giống như có nghiêm trọng như vốn nghĩ đến.

      Đáng tiếc, vui mừng quá sớm rồi.

      "Nghe , người con nào trước khi gả cho trước đó phải đồng ý mấy điều kiện." Trong lúc bình tĩnh cười chuyện, lại ném ra quả bom mạnh.

      Nghe được lời từ trong miệng ra, Mặc Khiếu Long trừng mắt, nghiêm nghị mắng lến."Mặc Linh Lung chết tiệt! Tại sao nó lại những lời này cho em chứ? Toàn mấy lời linh ta linh tinh? ! dẫn em tìm nó cho ràng."

      Con quỷ kia! chắc chắn vặn gãy cổ nó, mấy lời linh tinh bàn cơm của lão ba mà nó cũng cho là .

      "Đừng tìm ấy, phải ấy cho em." Giữ chặt người đàn ông tức giận, Bùi Mã Lâm vỗi vã gọi lại.

      "Vậy đó là ai?"

      " nên hỏi, chỉ cần trả lời em, có phải có phần điều kiện đó hay khôngi?"

      "Đúng thế, là có, nhưng đó chỉ là lời đùa của cha mà thôi."

      "Nhưng lại phản đối?"

      "Tại sao lại phải phản đối?" Đây chỉ là ý nghĩ, mong muốn của mình ông ấy, tại sao lại phải phản đối chọc cho ông tức giận chứ? mới là người cưới vợ, sau khi cưới muốn cùng sống chung với bà xã như thế nào là việc của .

      "Cho nên, kết hôn cũng là có mục đích?" Mặc Khiếu Long thừa nhận cách đương nhiên như vậy làm cho lòng chua xót.

      "Mỗi người kết hôn tất nhiên là đều có mục đích!"

      Mục đích chính là lấy người mình thích về nhà! Vấn đề đơn giản như vậy mà cũng phải hỏi?

      Câu trả lời của làm cho hoàn toàn hết hi vọng." xin lỗi, như vậy em thể gả cho ." muốn cuộc tình toàn lợi ích và tính toán.

      "Vì sao? Là bởi vì trò đùa của cha sao?" Đây là làm cái gì?

      "Bời vì mục đích của !" Bùi Mã Lâm hiếm khi lớn tiếng .

      "Mục đích của ? Lấy người mình thích về nhà, cái múc đích này có gì đúng sao?"

      "Có bởi vì thích em nên mới theo đuổi em ?" Vẻ mặt của đau xót mà nhìn về phía .

      "Nếu phải như vậy em cho là vì cái gì? Tiểu thư! Em có thể cách thẳng thắn ràng có được ?"

      " theo đuổi em là bởi vì độc quyền công nghệ nano và danh tiếng của Mã Lâm!" làm cho trái tim của bắt đầu chảy máu.

      "Em cái gì vậy? !" Mặc Khiếu Long thể tin vào những gì lỗ tai mình nghe được."Em lại có thể xem người đàn ông xấu xa như vậy!"

      Aiz... phải là do nghĩ nhiều, mà là bạn của và em của .

      "Bùi Mã Lâm! Em ràng cho , là ai truyện thụ cái loại ý nghĩ này với em, là Mặc Linh Lung sao?" là tức chết mà!

      "Tiểu Lung chỉ là xác nhận tất cả những gì luật sư Tạ cho em là đúng mà thôi." Bùi Mã Lâm cũng tức giận ngẩng đầu lên. Quyết tâm ngả bài!

      tức sắp phát nổ rồi!

      Sắp tức hộc máu!

      "Em cảm thấy là người bợ đỡ như vậy, nông cạn như vậy, là người đầy mưu mô như thế sao?"

      Bùi Mã Lâm bị cơn giận dời núi lấp biển của làm cho hoảng sợ lùi lại bước.

      Mặc Khiếu Long tức giận ngừng áp sát về phía trước."Mặc Linh Lung là đứa ngốc, làm ràng được tình huống; mà Tạ Linh Ngạn kia là cố tình phá hư, ta hi vọng cưới ta, cho nên phá hư chuyện tình cảm của chúng ta, mà em sao lại ngu ngốc như vậy, dễ dàng bị lừa gạt như thế!"

      "Vậy hãy cưới ấy !" sai, là ngu ngốc, mới người đàn ông chỉ kết hôn vì lợi ích.

      "Em cho rằng muốn cưới ai là do em quyết định hay sao?" Người con này, là tức chết mà!

      "Luật sư Tạ rất ." Mà lại quan tâm mục đích của .

      "Em sao? Em có ?"

      "Em... Em quen tranh cãi với người khác." nên trả lời vấn đề quá mức mẫn cảm này.

      "Em quen tranh cãi cùng với người khác cái gì chứ? Ha! Năm đó em vì tấm vải mà nguyện ý cố gắng hết sức tranh thủ với ." Mặc Khiếu Long thở phì phò hô hào."Em cho là đồng nát, sắt vụn à? ! Phải là quà tặng miễn phí chứ! Ngay cả tranh cũng muốn tranh, trực tiếp đưa cho người khác?"

      "Em... phải là em nguyện ý tranh, mà đơn giản chính là đáng để em phải tranh thủ..."

      "Ha! Rất tốt, trắng ra, em chính là tin phẩm chất của , ở trong lòng của em, ngay cả tấm vải cũng bằng!"

      "Mặc Khiếu Long..." Nhìn rất tức giân.

      "Gọi là Long!"

      "Long..." tức giận làm gì chứ? chỉ muốn bảo vệ mình thôi mà.

      "Đừng có gọi , em thà tin Tạ Linh Ngạn, tin lời Mặc Linh Lung, vậy em có hỏi qua chưa?"

      "..." tại hỏi mà!

      "Phải nghi ngờ, phải tức giận, người đó phải là này, gắng bày tỏ tình của mình dành cho em như vậy, nhưng chưa bao giờ em nhiệt tình đáp lại tình của cả." Mặc Khiếu Long nắm chặt tay trút hết cơn giận.

      "Chỉ vì hai người liên quan tùy tiện hai câu, em tin, vậy tất cả những cố gắng của suốt mấy ngày qua đâu rồi? Ngay cả hỏi em cũng hỏi câu quyết định sống chết của !"

      "Nhưng là..." cái gì? Người liên quan? Hai người kia đều là người thân mật nhất của kia mà!

      " ! Em có từng ràng em thích hay chưa? Em hôn chưa? Tặng quà cho chưa? mỗi ngày đều kí tên tặng quà cho em, dám công khai cho cả thế giới biết Mặc Khiếu Long theo đuổi em, còn em? Em dám ?"

      "Long..." chưa từng qua, nhưng là... Tất cả những thứ này cũng thể đền bù được những sai lầm trong mưu kết hôn vì lợi ích!

      Chẳng lẽ biết, người lấy tình làm nền móng cho hôn nhân, dài lâu được.

      "Hôn , ngay bây giờ!" Trong lúc tức giận người đàn ông đột nhiên ra lệnh.

      Bùi Mã Lâm chần chờ dám động tác, bị kéo qua làm cho đầu óc choáng váng.

      lùi bước làm cho nam tính lòng tự tôn của bị đả kích nghiêm trọng.

      "Rất tốt, xem ra em cho rằng là tên lừa gạt tình của người khác. Shit! Tại sao em lại có thể cho là tên lừa gạt..."

      Vừa xong, đột nhiên lấy tay kéo vào trong ngực, cúi đầu xuống, điên cuồng, bất chấp hôn lên môi của .

      Bùi Mã Lâm kinh hoảng ngay cả phản ứng chạy trốn cũng kịp, bị ôm vào trong lòng.

      Mặc Khiếu Long giống như trừng phạt đầu lưỡi tiến thẳng vào trong miệng , dùng sức mút lấy, dường như muốn hút khô tất cả tinh lực của .

      " tại trực tiếp mang em lên giường... cho người thu mua truyền thông tung tin đồn, để em phải chấp nhận gả cho ..." Thuận theo, miệng của chuyển từ hút sang cắn , cắn đôi môi của , mũi của ...

      "Tại sao em lại có thể hiểu lầm ... Tại sao có thể..." tiếp tục trừng phạt , hôn đến phẫn nộ, hôn đến bá đạo, càng hôn đến bi thương.

      "Long..." Bùi Mã Lâm bị hôn đến bủn rủn chân tay còn chút sức lực, ngay cả giãy dụa cũng quên, ngồi im trong lồng ngực của mặc sức trút giận.

      cam chịu càng cổ vũ tinh thần cho , Mặc Khiếu Long càng làm càng lớn mật giật áo sơ mi của , làm cho dấu hôn trải xuống phía dưới.

      Bàn tay an phận càng thô lỗ đè ép bộ ngực của lại gần sát về phía mình, giống như muốn giam giữ ở bên trong thân thể của .

      "Long..." Ngoài rên rỉ ra, củng chỉ có thể bất lực rên rỉ.

      Bùi Mã Lâm chưa từng bị người khác ôm hôn qua, chỉ cảm thấy cả người dường như sắp tan ra vậy, như từng cơn sóng mãnh liệt liên tiếp hôn cùng vuốt ve, sâu mê hoặc !

      Đột nhiên, Mặc Khiếu Long buông ra, động tác to lớn, cũng may là vẫn luôn bám vào áo sơ mi của , nếu nhất định bị ngã sấp xuống.

      nhìn đôi môi bị hôn đến xưng đỏ ra: "Nghe cho kỹ đây! Đây là lần cuối cùng chủ động hôn em, lần tiếp theo, trừ khi em chủ động hôn , nếu —— "

      Sau hai chữ "nếu " cũng có đoạn tiếp theo, Mặc Khiếu Long tức giận đẩy ra, chửi thầm tiếng, phất tay áo quay người bỏ .

      Động tác rất nhanh chóng, làm cho Bùi Mã Lâm muốn giữ lại cũng kịp.

      rất tức giận...

      "Cha, người cảm thấy chuyện này người nên giải thích ràng giúp con à?"

      Hai ngày sống trong khó chịu, Mặc Khiếu Long quyết định tìm cha của mình, chấn chỉnh hình tượng của chính mình.

      Mặc Đông Tiến nhìn đứa con trai vừa mới xông vào phòng làm việc đứng trước mặt ông khởi binh vấn tội, vẻ mặt có chút ngoài ý muốn. nghĩ tới đứa con trai lúc nào cũng lạnh lùng cũng có lúc sôi trào.

      "Quái lạ! Chính con chuyện đương làm xảy ra cố, tại sao cha phải giải thích giúp con chứ?"

      Nhìn vẻ mặt của ông lông mày của Mặc Khiếu Long nhíu chặt lại."Nếu phải do cha những lời vớ vẩn đó với Tiểu Lung, làm sao Lâm Lâm lại xem con như mãnh thú, rắn độc chứ?"

      "Phi! Cái này sao lại trách cha chứ? Đó là do nhân cách của con đủ để cho người ta tin tưởng, ta mới cho rằng con thực là loại người này, có liên quan gì đến chuyện cha đâu."

      "Cha!"

      Ông còn đến chỗ đau của . Tại sao Bùi Mã Lâm lại có thể tin !

      Mặc Đông Tiến vỗ vỗ bả vai của con trai, nghiêm mặt : "Cha giúp con, bởi vì đây đúng là ý tưởng chủa cha. Cha cảm thấy để bà xã của mình ở nhà làm thiếu phu nhân, là mục tiêu cùng trách nhiệm của người đàn ông nhà họ Mặc."

      " sai! Đó là lý tường của cha, là mục tiêu của cha." Mặc Khiếu Long có ý thêm vào chữ "cha". "Nhưng là, con chắc chắn bắt buộc bà xã của mình làm những việc ấy thích."

      Mặc dù... Trong lòng của cũng cảm thấy phụ nữ nên ở bên ngoài vất vả làm việc giống như đàn ông.

      "Vậy con hãy ràng với ấy !"

      " ấy căn bản là thèm hỏi ý nghĩ của con, phán định con là loại người như thế này, con phải kiểu gì?" Hai người bọn họ đều hẹn hò với nhau nhiều ngày như vậy, còn hiểu cách làm người của nữa sao?

      "Ha! Là chính mình kiêu ngạo, muốn cúi đầu còn trách móc người khác tin mình, đáng đời!" Nghe thấy giọng điệu kiêu ngạo của , Mặc Đông Tiên nhịn được lắc đầu trào phúng.

      "Cha!" Mặc Khiếu Long phiền rồi, giờ bị giễu cợt còn càng phiền hơn."Mặc Linh Lung chết tiệt, Tạ Linh Ngạn chết tiệt! Con nhất định phải cho bọn họ biết tay!"

      Chỉ thấy người đàn ông khốn khổ vì tình giơ nắm tay lên, câu có câu đánh lên cửa sổ thủy tinh.

      Cốc cốc cốc ——

      Lúc này thư ký của Mặc Đông Tiến xuất ở cửa
      [​IMG]

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 9:

      Editor: --Tứ Minh--

      "Lão bản, chỉ nhìn thôi cung vô dụng, nhanh !" Chẳng biết lúc nào, Lý Tiểu Mễ đến bên người Bùi Mã Lâm.

      "Đúng vậy! Lão bản, nhanh !" Đám con cũng cổ động, có người còn vươn tay đẩy .

      "Đừng..."

      Các để cho chút thời gian do dự, ngay lúc còn chưa kịp phản ứng, mới phát mình bị đẩy ra bên cạch quầy sushi.

      "..." Mặc Khiếu Long ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn đột nhiên xuất , chưa đầy hai giây, lại cúi đầu xuống tiếp tục dùng cơm.

      "Ừm... Tổng giám đốc Mặc..." Miễn cưỡng, Bùi Mã Lâm đành phải mở miệng trước.

      ngờ, lại nhìn thấy Mặc Khiếu Long thèm nể mặt, lông mày nhíu chặt như ông già, càng thèm để ý đến .

      "Long..." thử gọi lại lần nữa.

      "Ừm." Cuối cùng cũng đáp lại.

      "Em... Em cùng đồng nghiệp ăn cơm ở bên trong, muốn mời vào ăn chung với chúng tôi."

      Mặc kệ tương lại có như thế nào, coi như cũng từng làm bạn bè!

      Mặc Khiếu Long để đũa xuống, ngẩng đầu nhìn chút, giễu cợt : "Tốt như vậy sao? Cùng nhau ăn cơm với các , sợ tôi lại có ý đồ gì à, ví dụ như muốn nghe ngóng chủ đề thiết kế trong mùa tiếp theo, hoặc là thỏa thuận giữa và Milan."

      "... Sao biết?" trợn to mắt hỏi. Những thứ này chưa hề mà!

      "Bùi Mã Lâm!" Tức chết ! Phản ứng đó của nghĩa là gì?

      " thôi, " Bùi Mã Lâm bị gào thét làm cho giật mình."Tất cả mọi người nhìn chúng ta."

      " thực bị em làm cho tức chét..." Mặc Khiếu Long cầm lấy ly rượu uống hơi hết sạch.

      Lúc này mà còn có tâm trạng quan tâm xem có người nào nhìn mình, phải ‘dạy bảo’ người con này như thế nào đây?

      Bùi Mã Lâm cũng biết nên làm thế nào cho phải, vẻ mặt của làm cho nhớ lại ngày hôm đó bị điên cuồng trừng phạt...

      Bất giác, đưa tay lên bảo vệ bờ môi của mình.

      Ngày đó bị đụng chạm, dường như vẫn còn giữ lại môi...

      Mặc Khiếu Long trừng mắt nhìn , nhìn thấy cánh tay của , sắc mặt càng khó coi hơn.

      "Em che miệng làm cái gì? Sợ lại hôn em nữa sao?"

      "Mặc Khiếu Long..." thấp giọng khiển trách.

      lớn tiếng như vậy làm gì chứ? Đầu bếp đứng sau quầy sushi đều cười trộm kia kìa.

      Mặc Khiếu Long để ý đến , ăn Sashimi của chính mình.

      Bùi Mã Lâm xấu hổ đứng ở bên. Xem ra vẫn còn tức giận , vậy nên quay trở lại phòng khách chứ?

      "A Khiếu Long, tại sao lại ở chô này?"

      Ngay lúc vừa quay người, giọng rất khoa trương đột nhiên vang lên ở bên cạch hai người.

      Tạ Linh Ngạn mặc bộ quần áo già dặn của luật sư giàu kinh nghiệm đến bên người Mặc Khiếu Long, lộ ra vẻ mặt cực kì ngạc nhiên.

      "Nhà thiết kế Bùi." Cùng thời gian, cũng lễ phép lên tiếng chào hỏi Bùi Mã Lâm.

      Chỉ là, đợi Bùi Mã Lâm có chút phản ứng nào, Tạ Linh Ngạn đặt mông ngồi xuống cái ghế bên cạch Mặc Khiếu Long, tiếp tục : " phải chúng ta hẹn bác Mặc buổi tối mới đến đây ăn cá ngừ sao? Làm sao giữa trưa chạy đến đây rồi?"

      "Tôi muốn ăn hai lần được à?" Mặc Khiếu Long tức giận đáp.

      "Được... Tất nhiên là có thể." Tạ Linh Ngạn có chút vui khi bị mắng."Nếu mà biết trước muốn đến đây, vậy để chọn món ăn trước là được, em cũng cần phải mất công chuyến nữa."

      "Cha tôi thích đồ ăn chọn."

      " cũng phải..." Tạ Linh Ngạn cười đắc ý, đột nhiên phát vẫn còn người đứng ở bên cạch nhìn." xin lỗi, nhà thiết kế Bùi, đây là chỗ của à?" cố ý chỉ chỉ chiếc ghế mình ngồi.

      Cuối cùng cũng có người phát tồn tại của , Bùi Mã Lâm thở phào.", phải, tôi cùng đồng nghiệp ăn cơm ở bên trong, chỉ là ra chào hỏi thôi."

      Nghe được cuộc trò chuyện thân mật của hai người kia, trái tim của càng đau hơn, sắp đứng vững được nữa.

      " xin lỗi, tôi trước." Cảm ơn Tạ Linh Ngạn làm cho có lý do để rời .

      "Tôi cũng ăn no rồi." Bùi Mã Lâm vừa , Mặc Khiếu Long cũng nặng nề mà để đũa xuống, cùng rời .

      "Khiếu Long!" Tạ Linh Ngạn sợ hãi kêu.

      Biều như vậy rất ràng rồi! Người ta cũng .

      Mặc Khiếu Long quan tâm có hiểu hay , chỉ biết bữa trưa của bị hai người phụ nữ ngu ngốc phá hủy.

      "Đầu bếp, phiền ông làm cho vì tiểu thư này phần cá ngừ." ném hai tờ tiền giấy lên quầy sushi, xem như làm xong việc quý ông nên làm.

      Trước khi , còn quay đầu lại nhìn về phía phòng bao bên cạch. Quả nhiên, nhìn thấy đôi mặt nhìn trộm mọi hành vì của đúng như dự đoán.

      Bùi Mã Lâm đón nhận ánh mặt của , thấy bị phát rình coi , vội vàng cúi đầu xuống, giả vờ như ăn cơm.

      Mặc Khiếu Long biết làm gì ngoài cười lạnh, quay người ra nhà ăn.

      Ông trời ơi! hết cách với người con ngu ngốc này rồi!

      ràng quan tâm , thế mà còn cố tỏ ra khí phách của hùng tự chặt tay. (em nó chỗ này hiểu lắm, xin đừng ném đá)

      Ngu ngốc!

      Nhìn bóng lưng rời ấy, hai người con trong nhà ăn hoàn toàn cảm thấy ngon miệng.

      Bùi Mã Lâm bên này chắc chắn xác định được chuyện —— , còn tức giận!

      Thời tiết rất nóng, mới tháng năm, nóng đến mức làm cho mọi người thấp thỏm yên.

      Cãi nhau với Mặc Khiếu Long gần được tháng, Bùi Mã Lâm phát suy nghĩ của mình mỗi ngày đều bị người đàn ông kia chiếm lấy.

      tháng qua, cũng lại đến tìm , dường như thực có ý định kết thúc đoạn tình bỗng nhiên này sinh như thế này.

      Cũng lại gửi vải đến công ty nữa, có lẽ là muốn bị gán ghép tội dành nào lên người mình nữa.

      Có vài lần kích động muốn gọi điện thoại cho , nhưng, lại yếu đuối, nhu nhược bỏ điện thoại xuống.

      Ở hội trường ngày hôm đó, biết vẫn luôn nhìn theo từng cử chỉ, hành động của ; cuối cùng cũng biết tại sao lại đến nhà hàng kia ăn cơm cách trùng hợp như vậy —— bời vì Lý Tiểu Mễ mật báo.

      Dựa theo cách của Lý Tiểu Mễ, đặc biệt đến là để nhìn .

      Đặc biệt đến nhìn ?

      Mỗi lần nghĩ đến câu này của Tiểu Mễ, trái tim của lại co thắt đau đớn thêm lần.

      Đủ loại dấu hiệu đều thể , đối với ... rất tốt, giống với loại đàn ông từ thủ đoạn để đạt được mục đích kia.

      Chẳng lẽ hiểu lầm sao?

      Ngày đó lúc bị ‘nhìn thấu quỷ kế’, đó là lần cuối cùng chủ động hôn , nếu như muốn níu kéo trái tim của lại, chỉ có thể dựa vào chủ động của ...

      Aiz... Làm sao dám chủ động hôn người đàn ông chứ!

      Nhìn dáng vẻ chuyện với Tạ Linh Ngạn, thân mật giống như người trong nhà, cuối cùng ấy có phải là người hay ?

      Chán ghét! Vì sao tình lại đáng ghét như thế?

      "Em cảm thấy chị nên tìm trai em chuyện chút ." Có người giống như nghe hiểu sóng não của , đưa ra đề nghị giúp .

      "A ——" Bùi Mã Lâm bị giật mình, từ trong mơ mộng quay trở lại thực."Tiểu lung, là em à!"

      Mặc Linh Lung từ từ bước về phía con đường thành công trong nghiệp may mặc, ngày ba lần năm lượt chạy đến công ty của Bùi Mã Lâm để khai thác cơ hội buôn bán, thời giạn ấy ở văn phòng của gần như sắp trở thành trợ lý khác của .

      "Em , chị đừng có lại tra tấn tinh thần mình nữa, chuyện ràng với trai em !" Mặc Linh Lung đến trước bàn làm việc của ngồi xuống.

      Trải qua mấy ngày nay, nhìn thấy người đẹp khí chất bị tình tra tấn đến mức ngày càng gầy gò, làm cho người khác đau lòng. có trách nhiệm đến cứu vãn lại tình cảnh rối loạn do tạo thành trước đó.

      "Chúng có chuyện gì đáng để đâu..."

      "Có, rất nhiều! Em cảm thấy chị hiểu lầm trai em rồi. Chị Bùi, điều kiện kết hôn mà em lúc trước chỉ là ý tưởng điên rồ của baba em thôi, còn trai em chưa từng đề cập qua bao giờ." Mặc Linh Lung ngừng lại chút, nhìn phản ứng của chút.

      Bùi Mã Lâm nghe đến cực kì chuyên chú, trợn tròn mắt.

      Phản ứng này làm cho càng hăng say hơn."Chị có biết tại sao ngày hôm đó em cùng chị họ lại cố ý quay trở lại để trêu đùa hai người ?"

      Bùi Mã Lâm lắc đầu.

      "Đó là bởi vì bọn em quá kinh ngạc, bọn em chưa từng thấy trai dắt tay ở trước công chúng như thế! Còn có, trai cũng mua quà tặng cho con , hàng năm đến ngày sinh nhật của mẹ em đều thấy ấy đưa tiền mặt, nhưng Tiểu Mễ lại ấy vì chị mà chọn sáu, bảy loại hoa hồng khác nhau để làm quà tặng."

      là khó tin! nghĩ tới trai của thế nhưng lại là người biết lãng mạn như vậy.

      "Nhưng là, ấy và luật sư Tạ..." Bùi Mã Lâm chần chờ .

      "Em có nghe qua cha em muốn ấy cưới luật sư Tạ, nhưng chưa từng nghe ấy tự ra bao giờ! Em cũng chưa từng thấy ấy đối xử với chị Linh Ngạn giống như đối xử với chị như thế."

      "Luật sư Tạ đó là bởi vì chị có giá trị trong kinh doanh."

      "Em cảm thấy trai em khinh thường làm mấy chuyện này, chị nên hỏi ràng trước mặt của ấy." biết là tại sao, bỗng nhiên lại chán ghét Tạ Linh Ngạn như vậy.

      "Nhỡ may... Nhỡ may..." Bùi Mã Lâm có chút chần chờ, sợ nghe được câu trả lời đáng sợ, đây cũng là nguyên nhân lúc nào cũng từ chối hỏi cho ràng.

      Mặc Linh Lung thở dài, giúp tháo gỡ khúc mắc."Chị Bùi, em có cách nào khẳng định được điều gì với chị, tuy nhiên em cho là trai của em tuyệt đối phải là loại đàn ông hám danh lợi kia, nếu như ấy là loại người tiểu nhân bỉ ổi kia, sớm lừa gạt từ lâu rồi, cũng hờn dỗi chiến tranh lạnh, ấy cũng vắt óc suy nghĩ cách để lấy lòng chị, tìm đống lý do để phản bác, mà trước hết lừa gạt chị đến tay rồi lại ."

      "Chị cũng từng nghĩ như vậy..." Mặc Linh Lung trúng ý nghĩ của suốt những ngày qua.

      "Cho nên! Chị nên nghe lời từ phía mà kết luận ấy là người như thế nào, bị Tạ Linh Ngạn hù dọa chút hoảng sợ chạy mấy, chỉ rất công bằng với trai em, mà chị cũng bị cho rằng là người ngu ngốc."

      "Tiểu Lung..." Bùi Mã Lâm lã chã chực khóc nhìn qua Mặc Linh Lung. bị mắng là tên ngốc rất nhiều lần rồi.

      "Tốt lắm, đừng khóc nữa, tìm ấy chuyện !"

      "Chị sợ ấy để ý đến chi..."

      "Tin tưởng em, ấy chắc chắn rất quan tâm đến chị."

      "Làm sao em biết?"

      " trai chị ."

      " trai chị? Tại sao trai chị lại với chị, mà lại với em?" biết trai vì công việc nên có quan hệ rất thân thiết với Mặc Linh Lung, nhưng nghĩ tới bọn họ chuyện sâu đến như thế .

      "Được rồi, những thứ này phải điều quan trọng. ! Em dẫn chị đến nhà trai em tìm ấy." Mặc Linh Lung từ ghế đứng lên, lôi kéo tay Bùi Mã Lâm ra ngoài.

      " muốn..." Mạo muội qua nhà .

      " sao, em có chìa khóa nhà ấy, chị đến nhà ấy cùng ấy ràng mọi chuyện."

      "Tiểu Lung..." Cái này. . . Làm như thế cũng quá kì quái !

      "Này! Cuối cùng là chị có thích trai của em thế?"

      "Chị... thích." Ở trước mặt người luôn thẳng thắn như Mặc Linh Lung, có cách nào giấu diếm.

      "Thích cũng đừng lề mà lề mề, chuyện đương phải dứt khoát chút, trực tiếp hỏi ràng, quan trọng nhất là, nên cáu kỉnh."

      "Cái này. . ." Nghe Mặc Linh Lung đưa ra ý kiến, Bùi Mã Lâm đột nhiên cảm thấy đây là đạo lý rất đúng, hít thở sâu, kiện định : "Tốt lám! Chúng ta ."

      Tạ Linh Ngạn rất ít khi chủ động trêu chọc đàn ông như thế này, bởi vì luôn luôn đều là đàn ông chủ động lấy lòng .

      Duy chỉ có đối với Mặc Khiếu Long, đối xử giống với.

      "Em biết giận em, nhưng là, em chỉ mặt xấu nhất cho kia nghe, chúng ta đều là người lớn, em nghĩ cũng hy vong hôn nhân trong tương lai lại xuống ở bóng mờ này!"

      " cho em ấy nghe chỉ là mộng tưởng của riêng cha tôi mà thôi, liên quan gì đến tối cả."

      "Em làm sao mà biết? Em cho là cũng nghĩ như thế." Tạ Linh Ngạn hô to oan uổng."Khiếu Long, giống như Bùi Mã Lâm có gì tốt chứ? Bình bình đạm đạm giống chén nước sôi để nguội, căn bản có cách nào mang lại thú vui cuộc sống cho ."

      Mặc Khiếu Long lạnh lùng trừng mắt liếc nhìn chút. Chuyện này liên quan gì đến !

      "Khiếu Long, cần là em, em có thể giúp cho nghiệp của tăng lên, em để ý đến việc sáp nhập sở luật sư vào Ngự Lũ, điều quan trọng nhất là, em ." Tạ Linh Ngạn sợ hãi chút nào tiếp tục tỏ tình, cũng lớn mật đến gàn bàn công tác của , cởi cúc áo sơ mi, dựa sát vào lồng ngực của .

      Nhìn thấy bộ ngực sữa và cơ thể hơi lộ ra, cảm nhận được phản ứng chầm chậm chạy xuống bộ phận nhạy cảm ở bụng dưới, Mặc Khiếu Long chỉ lộ ra ánh mắt rét lạnh trừng mắt nhìn . rất đáng thương...

      "Khiếu Long..." Tạ Linh Ngạn bị ánh mắt kia làm cho giật mình, bỗng nhiên có cảm giác cực kỳ xấu hổ truyền đến.

      Chậm rãi cài lại cúc áo sơ mi, khổ sở nhìn .

      "Khiếu Long, ôm em cái, cảm nhận nhiệt độ của em."

      Mặc Khiếu Long cảm giác được những giọt nước mắt ấm áp xuyên thấu qua áo sơ mi, tiếp xúc đến da thịt.

      "Linh Ngạn..." Mặc Khiếu Long cuối cùng cũng bị lòng cuồng dại của làm cho cảm động, thở dài."Linh Ngạn, cảm ơn vì tất cả, nhưng là, có cách nào ôm người phụ nữ mà ."

      "Em chỉ muốn cái ôm an ủi thôi."

      " xin lỗi, cho dù có ôm em, nhưng trong đầu chỉ có hình bóng của người con khác, điều này chẳng có ý nghĩa gì cả!"

      "Em... Em biết..." Tạ Linh Ngạn chậm rãi ngả đầu vào trước ngực của Mặc Khiếu Long, hít lấy hơi cuối cùng người .

      Cảm giác đau đớn khi thất tình, cuối cùng hôm nay thấu hiểu.

      Ầm!

      tiếng mở cửa rất lớn vang lên.

      " trai!"

      Ngay sau đó là tiếng kêu to đầy vui mưng, sau khi kéo lấy khác xông tới.

      Đột nhiên, toàn bộ thế giới đều lặng im!

      Mặc Linh Lung hận chết chính mình tại sao lại muốn nhanh chóng gặp trai trước kéo Bùi Mã Lâm đến công ty tìm trai, ban đêm đến nhà tìm ấy cho ấy kinh hỉ phải sao?

      Lần này tốt rồi! Giờ "kinh hỉ" đổi lại thành hai người bọn họ, hình ảnh trước mắt này giờ để cho làm người hòa giải cũng khó khăn.

      "Ha ha ha... là trùng hợp, tất cả mọi người đều ở đây à."

      mặt Mặc Linh Lung che đầy vạch đen, đành phải làm thằng hề hóa giải tình cảnh này.

      " xin lỗi, mời rời khỏi người bạn trai tôi!"

      Mặc Linh Lung nghĩ tới hình ảnh mà chính mình lo lắng cũng chưa từng xuất .

      Bùi Mã Lâm chỉ có bởi vì động tác thân mật kia mà chạy mất dép, ngược lại còn về phía sau bàn làm việc, ra lệnh cho Tạ Linh Ngạn làm động tác ái muội.

      Tạ Linh Ngạn kinh hãi thở gấp .

      Ba người đồng thời bị lời của Bùi Mã Lâm làm giật mình.

      "Tôi , Mặc Khiếu Long là bạn trai của tôi, xin đừng đến làm phiền ấy nữa." Bùi Mã Lâm lấy dũng khí lại lần nữa cho Tạ Linh Ngạn nghe.

      nguyện ý đánh cược lần.

      "Ồ? Có phải uống nhầm thuốc à, chính mình tự phong mình làm bạn của người khác?" Tạ Linh Ngạn cố ý dựa sát vào người Mặc Khiếu Long, phát cũng có đầy mình ra — dường như là bị dọa cho ngốc.

      Người đàn ông này... Được rồi, coi như là quà tặng trước khi chia tay của ! Giúp tay.

      "Tôi có uống nhầm thuốc, tôi, tôi... Tôi thích Mặc Khiếu Long, mời rời ấy." Bùi Mã Lâm dũng cảm lại lần.

      muốn níu kéo lại , chỉ có thể dựa vào chủ động của chính .

      tại tất cả mọi người đều ở đây , có thể chuyện cho ràng .

      " thích ấy, vậy ấy thích sao? ấy có qua là bạn của ấy sao? là buồn cười!" Nhìn Mặc Khiếu Long vẫn ngồi bên cố gắng mím môi nhịn cười thành tiếng, Tạ Linh Ngạn càng càng khó nghe.

      Vẻ mặt của , tất cả, rất vui khi nghe được lời của Bùi Mã Lâm, mà cho đến bây giờ vẫn chưa từng nhìn .

      bên, Bùi Mã Lâm ủy khuất nhìn người đàn ông vẫn tiếp tục giữ im lặng, dũng khi của dần dần bị dao động.

      Vì sao lại giúp ?

      "... Lúc trước ấy có qua, nhưng là tôi tin ấy... xin lỗi, tôi xong rồi, tạm biệt!"

      khó chịu... Khi nhìn thấy người đàn ông mình ôm người con khác.

      " trai!" Mặc Linh Lung quát to tiếng. Tại sao lại có thể có người trai ngu ngốc như vậy chứ? !

      Mặc Khiếu Long đáng chết thế nhưng lại dám nhìn hai người con chiến tranh giống như xem tivi như thế!

      Bùi Mã Lâm lắc đầu cười khổ đối với Mặc Linh Lung, quay người muốn rời khỏi.

      Thích thích, thích cũng cần, làm ràng ọi chuyện, đấy chính là mục đích đến nơi này, tại phải kết quả rất ràng rồi phải sao?

      "Chờ chút!" Ngay lúc thực ra cửa, người đàn ông cuối cùng cũng lên tiếng.

      Bùi Mã Lâm cố ngăn lại
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :