1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tổng giám đốc rất sủng cục cưng bé nhỏ - Vũ Cô Nương (153)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 25: Rừng vốn lớn nên loại chim nào cũng có

      Bên kia điện thoại là thanh lạnh lẽo của Lạc Thiểu Trạch, cũng giống như thường ngày, đợi Lạc Mật Mật trả lời cúp máy sạch .

      "Tắt máy rồi, tại sao lần nào người ta cũng phải phục tùng vô điều kiện chứ? Nhất định là tính khí đại thiếu gia lại nổi lên rồi.”

      Lạc Mật Mật nghĩ đến dáng vẻ vênh váo đầy tự đắc của Lạc Thiểu Trạch, cả người cũng cảm thấy thoải mái, khỏi rùng mình, cúi đầu từ từ đem hình bỏ vào trong túi xách.

      Dư quang khóe mắt dường như phát có người trốn trong góc gắt gao nhìn mình chằm chằm, miệng chảy đầy nước miếng khiến Lạc Mật Mật toàn thân cảm thấy khó chịu.

      ***, rừng vốn lớn nên loại chim nào cũng có! Lại dám công khai với bổn đại tiểu thư như vậy, đúng là muốn sống nữa mà!

      Lạc Mật Mật ngẩng đầu lên, cái miệng nhắn khẽ nhếch, chậm rãi quay đầu lại, hướng về chỗ ngồi phía sau nở nụ cười mê hoặc.

      ‘Nhất tiếu bách mị sinh’, nam sinh đeo mắt kiếng ngồi trong góc tường nhất thời run rẩy cả người, xấu hổ đẩy đẩy gọng kiếng, cúi mặt xuống.

      Từ từ quay đầu lại, Lạc Mật Mật ghê tởm muốn ói.

      " là xui xẻo, tưởng được ai coi trọng, hết lần này đến lần khác đều là cái loại đàn ông lùn áp chế ***này, đừng là mình bị rớt giá nha? Haiz, trước tiên cho hưởng chút ngon ngọt, về sau tôi khiến rất thoải mái, thoải mái đến mức sợ rằng mình chết như thế nào cũng biết!”

      Lạc Mật Mật càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười, loay hoay cây bút trong tay khỏi cười ra tiếng.

      Rất nhanh, tiếng chuông tan học vang lên.

      Lạc Mật Mật giống như thường ngày lấy ra cái gương cùng phấn lót từ từ trang điểm, bạn học trong lớp rối rít ra về, theo thói quen từ bên kia qua.

      Lạc Mật Mật lúc nào cũng là người cuối cùng rời khỏi phòng học, thay vì về nhà mình trong căn phòng trống rỗng, chẳng thà ở lại trong trường học lát, chừng còn có thể gặp được nhiều người để chuyện .

      Chợt tờ giấy bay vào tầm mắt. Lạc Mật Mật để gương xuống, cầm tờ giấy lên mở ra.

      "Mật thân mến, ở sát vách phòng học chờ em, gặp về. —— em ***"

      Là Nhãn Kính Nam

      Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, được, phải là tôi cho con đường sống, mà là tự đem chính mình đặt lên thớt, con đường phía trước là con đường chết. muốn chết như vậy, tôi liền kết thúc sớm chút.

      Lạc Mật Mật khép hộp phấn lại, nhìn phòng học vắng vẻ, nhếch miệng lên.

      thanh ầm ĩ trong hành lang dần dần thoái lui, Lạc Mật Mật từ từ sửa sang lại áo sơ mi trắng của mình chút, chậm rãi hướng phòng học bên cạnh tới.

      Phòng học to lớn ai, Lạc Mật Mật nhìn nhìn dưới, khỏi hoài nghi mình có phải lầm chỗ hay ?

      Bỗng nhiên, sau lưng hồi gió mát tập qua, bóng dáng màu đen nhanh chóng nhào tới.

      tốt!

      Lạc Mật Mật theo bản năng xoay người, nhàng lẩn tránh.

      " ra là , muốn làm gì, muốn hù chết tôi sao?" Thấy Nhãn Kính Nam cười dâm đãng, Lạc Mật Mật trừng cặp mắt rất lớn.

      " chỉ muốn ôm em cái, Mật Mật, em đừng hiểu lầm, ra rất thích em." Nhãn Kính Nam hai tay cởi nút áo, bỉ ổi đứng tại chỗ.

      Lạc Mật Mật mí mắt nhảy lên, hoàn toàn hiểu được thằng nhóc này muốn làm cái gì.

      “Ha ha, muốn ôm em cái? Được!" Nghe như thế, Nhãn Kính Nam mừng rỡ như điên, kìm hãm được đưa ra hai tay muốn nhào tới.

      Lạc Mật Mật đưa tay ra đỡ, dùng sức chỉ vào lồng ngực của Nhãn Kính Nam, "Haiz, đừng nóng vội mà, người ta rất xấu hổ. Như vậy , cho em thời gian chuẩn bị, em sửa soạn lại, ngồi ở đó chờ em chút !"

      Nhãn Kính Nam sau khi nghe xong, toét miệng rộng ra cười ha hả ngồi vào ghế.

      Lạc Mật Mật xoay người trở về, lục lội trong túi xách cái gì đó, chỉ chốc lát sau liền quay lại.

      Lần này, hoàn toàn đem Nhãn Kính Nam mê hoặc.
      Chris thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 26: Cùng chị chơi đùa


      Editor: Trà sữa trà xanh


      Chỉ thấy Lạc Mật Mật kéo áo sơ mi trắng chật chội ở ngực, tất cả nút áo phía cởi ra, chiếc nịt ngực màu trắng sữa tôn lên vòng đẹp đẽ của , khe rãnh sâu còn kẹp que kẹo.


      Lạc Mật Mật thả tóc, từng làn tóc xinh đẹp rơi sau lưng, ánh mắt câu hồn phối hợp cùng sợi dây trong tay, khiến Nhãn Kính Nam phía trước ngồi yên được nữa, ngừng ở ghế phát điên.


      "Em trai, em thích chị hả?" Lạc Mật Mật chậm rãi tới gần, nhìn Nhãn Kính Nam ngừng gật đầu, trong lòng khỏi cảm thấy buồn cười.


      Lạc Mật Mật đưa tay lấy kẹo que trong ngực ra, dưới tác dụng của lực ngực di chuyển giống như thạch trái cây khẽ run.


      Giơ tay lên bỏ que kẹo vào trong miệng hít hơi, Lạc Mật Mật nhìn Nhãn Kính Nam chảy nước bọt.


      "Nóng nảy làm gì?" Đôi tay Lạc Mật Mật đè vai Nhãn Kính Nam, ánh mắt mê hoặc khiến Nhãn Kính Nam biết gì là tốt.


      "Vậy em phải đồng ý chơi đùa với chị, đầu tiên em nhắm mắt lại, đợi chị cho em bất ngờ."
      Mã:
      d.d.l.q.d
      Nhìn Nhãn Kính Nam thể chờ đợi nhắm mắt lại, Lạc Mật Mật nhất thời cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, nhanh chóng cầm lên sợi dây cột vào ghế.


      Nhãn Kính Nam đột nhiên cảm thấy thích hợp, mở mắt hoảng sợ nhìn Lạc Mật Mật, lớn tiếng kêu lên, "Mật Mật, chị làm gì?"


      "Mật Mật là tên cậu được kêu sao?" Lạc Mật Mật bắt đầu sửa sang lại quần áo của mình, giương mắt khinh miệt nhìn Nhãn Kính Nam.



      "Cậu nha, là ý nghĩ kỳ lạ, Lạc Mật Mật tôi là ai, là loại tùy tiện sao? Cậu quá đề cao mình rồi, hôm nay cậu tốt nhất ở chỗ này tỉnh lại , buổi chiều có người tới thả cậu . Tôi trước đây...!"


      xong, Lạc Mật Mật cầm đồ lên, nhanh chóng biến mất ngoài cửa.


      Buổi trưa, ở quán cà phê gần trường học.


      Lạc Mật Mật cúi đầu từ từ ăn phần thịt bò bít tết thơm ngào ngạt, thỉnh thoảng nhâm nhi ly cà phê, để ý Lạc Thiểu Trạch phía đối diện vẫn luôn nhìn .


      Hai cánh tay Lạc Thiểu Trạch khoác lên sofa, mặt thay đổi nhìn tướng ăn của Lạc Mật Mật, khóe miệng nâng lên vẻ mỉm cười.


      "Mật Mật, ăn từ từ."

      "Ừ. Bánh nướng áp chảo, hôm nay sao tốt vậy, còn mời em ăn cơm trưa, là hiếm thấy nhé." Lạc Mật Mật ngẩng đầu, vừa ăn vừa hỏi.


      " chỉ muốn xem em ở trường học thế nào?"


      "Hả?"


      "Ừm. . . . ." Lạc Thiểu Trạch muốn lại thôi, ánh mắt lóe lên nhìn Lạc Mật Mật.


      Lạc Mật Mật cảm thấy có cái gì đúng, ngẩng đầu lên xem chút, " làm sao vậy? Có chuyện gì ?"


      ", muốn biết kia, chính là nữ chính trong video, có em trong chuyện này hay ?" Lạc Thiểu Trạch đột nhiên cảm thấy trực tiếp hỏi như vậy làm người luôn nhận mình mạnh mẽ như Lạc Mật Mật khó tránh khỏi bị tổn thương, khỏi nhếch miệng, hỏi lần nữa, "Dĩ nhiên, biết , em làm lo lắng, nhưng mà vẫn muốn biết. . . . . ."
      Mã:
      d.d.l.q.d

      Lạc Mật Mật chợt cười lên ha hả, miệng dính đầy dầu mỡ bóng loáng hết sức chói mắt, " lo lắng cho em à?"


      "Dĩ nhiên."


      Tiếng cười dừng lại, " có."


      Lạc Thiểu Trạch thở phào, "Ừ, vậy tốt."


      Chợt, cách đó xa truyền đến thanh huyên náo, Lạc Thiểu Trạch quay đầu nhìn lại, Tô Trạch cùng Mạc Triết Hiên dắt theo Nhãn Kính Nam tới.


      Chương 27: Người bạn , chụp tệ!


      "Lão đại, người này chụp trộm, chúng em bắt cậu ta tới." Tô Trạch mặt đổi .


      "Tại sao là cậu?" Lạc Mật Mật buông dao trong tay mình, vọt cái đứng lên.


      Phía áo sơ mi trắng của Nhãn Kính Nam này dính ít bụi, đầu tóc rối bời cùng hốc mắt tím đen như hai mắt to giắt mũi.


      Người này, chính là người bị Lạc Mật Mật trói lại, Nhãn Kính Nam.
      Mã:
      d.d.l.q.d

      "Làm sao cậu lại ở chỗ này? phải nên. . . . . ." Lạc Mật Mật cảm thấy thời gian này Nhãn Kính Nam này phải ở phòng học mới đúng, thế nào nhanh như vậy ra tới, nhưng lời đến khóe miệng, Lạc Mật Mật khỏi nhìn Lạc Thiểu Trạch cái.


      Còn chưa thích hợp, nếu như biết lại đùa dai với người khác, giận điên lên mất! Lạc Mật Mật ảo não thu hồi ánh mắt, từ từ trở về chỗ ngồi tiếp tục ăn bò của mình.


      Lạc Thiểu Trạch xem chút Lạc Mật Mật, lại giương mắt nhìn lướt qua Nhãn Kính Nam lạ mặt, sau đó nhận lấy máy chụp hình từ Mạc Triết Hiên, từ từ “thưởng thức”.


      Bên trong tất cả đều là hình Lạc Mật Mật, hình học, hình chậm, dáng vẻ nhìn điện thoại di động. . . . . . Thậm chí ngay cả hình Lạc Mật Mật buổi trưa hôm nay ăn như hổ đói cũng chụp rất ràng.


      Lạc Thiểu Trạch nhàng cười tiếng, "Chụp tồi, người bạn ."


      "Tôi, tôi phải người bạn . Tôi, tôi là người lớn." Nhãn Kính Nam vâng vâng dạ dạ trả lời nhất thời làm cho mọi người cười ầm, bao gồm Lạc Mật Mật dùng cơm cũng nhịn cười sặc sụa.


      Lạc Thiểu Trạch để máy chụp hình lên bàn, từ từ ngẩng đầu lên nhìn chăm chú vào Nhãn Kính Nam, "Vậy cậu chụp những hình này làm gì đây? Là thích Mật Mật nhà tôi sao?"


      "Bánh nướng áp chảo, ở đây làm gì?" Lạc Mật Mật trợn to hai mắt, bất mãn nhìn Lạc Thiểu Trạch.
      Mã:
      d.d.l.q.d

      có để ý tới Lạc Mật Mật Lạc Thiểu Trạch dùng tay ra hiệu với Nhãn Kính Nam, hai người chuyển tới bàn bên cạnh ngồi xuống.


      "Cậu chụp nhiều hình như vậy, còn đều là mình Lạc Mật Mật, đừng với tôi đây là sở thích của cậu?" Đôi tay Lạc Thiểu Trạch ôm ngực tựa vào ghế, mỉm cười nhìn Nhãn Kính Nam đó.


      "Tôi , cho phép đánh tôi!" Bộ dạng Nhãn Kính Nam tự vệ là đáng thương.


      Lạc Thiểu Trạch cười như cười, "Tôi đánh cậu, cậu ."


      " ra tôi rất thích Mật Mật. Xin đồng ý cho chúng tôi quen nhau!"


      "Đồng ý hai người quen nhau? Vậy cậu cho tôi biết cậu lấy cái gì khiến Lạc Mật Mật hạnh phúc?"


      "Tôi. . . . . . Tôi có thể quen ấy . . . . . . Tôi có thể mỗi ngày. . . . . . Chụp cho ấy. . . . . . những tấm hình đẹp nhất, để cho ấy. . . . . . May mắn. . . . .Hạnh phúc."
      Mã:
      d.d.l.q.d

      Lạc Thiểu Trạch cười to, nặng nề vỗ bả vai Nhãn Kính Nam, gõ lên máy chụp hình, "Những tấm hình này có thể làm cơm ăn sao?"


      " trai, tình là cần lãng mạn, đừng thực tế như vậy có được ?" Nhãn Kính Nam nuốt ngụm nước miếng, vâng vâng dạ dạ .


      Lạc Thiểu Trạch chợt mặt đen lại, khí thế hung hăng làm Nhãn Kính Nam sợ thở nổi, "Người bạn , tôi khi dễ cậu, nhưng mà tôi cũng đồng ý. Như vậy , cậu chừng nào kiếm được mười triệu, tôi đồng ý."


      " sao?" Hai mắt Nhãn Kính Nam sáng lên, hưng phấn nhìn chằm chằm Lạc Thiểu Trạch.


      "Giả!" Lạc Mật Mật hung hăng vỗ bàn cái, tức giận nhìn chằm chằm hai người trước mắt này.


      "Mật Mật, bọn chuyện, em được xen vào." Lạc Thiểu Trạch trêu ghẹo mà .
      Mã:
      d.d.l.q.d

      Lần này Lạc Mật Mật giận điên rồi, đôi tay chống nạnh, tức giận thở ra hơi, "Cái gì? Các chuyện gì em quan tâm, nhưng các lấy em làm giao dịch, em được quan tâm sao? Hai người tưởng em là cái gì, món hàng buôn bán sao? Loại chuyện như vậy, hai người hỏi người trong cuộc sao?"
      Last edited by a moderator: 1/4/16
      Chris thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      028 Hy vọng tốt đẹp, thực tế rất gian nan.


      Editor: Trà sữa trà xanh


      Lạc Mật Mật thở hổn hển nhìn chằm chằm Lạc Thiểu Trạch, sắc mặt đỏ bừng. nghĩ tới, ở vấn đề này Lạc Thiểu Trạch lại có thể sảng khoái như vậy chắp tay tặng cho người khác như vậy, làm bất ngờ hơn nữa là rất đau lòng.


      Chẳng lẽ trái tim của ấy hiểu sao? Cần gì muốn dùng những thứ này tới làm tổn thương trái tim d.d.l.q.d?


      mực vẫn luôn chờ , còn đến bao giờ mới có thể nhìn trái tim của mình đây?


      Lạc Thiểu Trạch, người em thích là , từ khi còn em thích , từ khi biết phải là ruột của em em liền quyết định, cả đời này chỉ thích mình , chỉ gả cho mình , vậy mà lại có thể. . . . . .


      Hốc mắt Lạc Mật Mật đỏ ửng từ từ dâng trào những giọt nước mắt, bộ dáng giận dữ ngăn được nét mặt đau khổ, sắp kiềm chế được nữa rồi.


      Lạc Thiểu Trạch giương mắt nhìn chăm chú vào Lạc Mật Mật, hồi lâu ra chữ. làm sao mà có thể biết, bé trước mắt này mình sâu đậm, như thế nào lại hiểu, bản thân mình nhiều năm vẫn chỉ có hình bóng này. . . . . .


      hiểu lầm .


      sỡ dĩ làm như vậy, chỉ là muốn dùng loại phương thức khích lệ khiến bé này biết khó mà lui hoặc d.d.l.q.d là cố gắng hăm hở tiến lên, mà muốn dâng cho Nhãn Kính Nam kia, ai cũng đừng nghĩ.


      Bởi vì còn chưa từ bỏ.


      Nhưng bây giờ còn chưa thể cho biết.


      "Thiểu Trạch, tôi nghĩ hay là thôi !" Nhãn Kính Nam cúi đầu loay hoay ngón tay, " ra tôi cho là tình thể dùng tiền bạc để so sánh, nếu như vậy còn là tình .


      Huống chi, sau này tôi muốn làm nhiếp ảnh gia tự do, biết lúc nào mới có thể kiếm đủ mười triệu như lời . . . . . ."


      "Cám ơn buông tha cho tôi!" Lạc Mật Mật đôi tay dùng sức đặt bàn, hung dữ trừng mắt , trong lòng sáng tỏ từng hàm ý của .


      Mặc dù biết coi như người khác giúp mình sắp đặt tương lai, cũng đồng ý,hơn nữa Lạc Mật Mật còn chưa cho phép người khác áp đặt xiềng xích trước cho mình.


      "Nhìn thấy ? cũng nhìn chút là người nào mà muốn đẩy em ra, cũng quá ác độc rồi đó?" Lạc Mật Mật tức giận xoay mặt lời nào nhìn Lạc Thiểu Trạch d.d.l.q.d.


      ". . . . . ." Mặt Lạc Thiểu Trạch chút biểu cảm nhìn Nhãn Kính Nam, lời nào.
      "Hy vọng tốt đẹp, thực tế rất gian nan." Nhãn Kính Nam cầm máy chụp hình lên, nhìn Lạc Thiểu Trạch cùng Lạc Mật Mật đầy ý, xoay người rời .


      Lạc Mật Mật nhìn bóng lưng Nhãn Kính Nam xa, trong lòng thoải mái hơn rồi.


      Nhưng khi nhìn người trước mặt là người luôn trong tâm trí mình, trong lòng lại biết ở đâu ra lửa giận d.d.l.q.d


      Lạc Mật Mật cầm túi xách lên, chuẩn bị rời , cũng muốn ở đây nhìn thấy cái người lương tâm này đùa giỡn nữa.


      "Mật Mật, học tập ở trường tốt chứ?" Lạc Thiểu Trạch nhìn bóng lưng thanh tú kia, chậm rãi phát ra giọng từ tính.


      Lạc Mật Mật dừng bước, trong lòng như bị ai đó siết chặt.


      ra người đầu gỗ kia còn quan tâm , vậy tại sao còn cố ý làm tổn thương trái tim . Đáng giận, là đáng giận đến cực điểm.


      "Ai cần lo."


      "Nếu như học vui hoặc là có người gây bất lợi cho em, em phải cho biết."


      Nghe những lời này, Lạc Mật Mật vọt cái xoay người, khinh thường nhìn lướt qua, " cho biết có làm được gì? chỉ biết đưa em cho người khác, còn bằng tự em xử lý."
      "Chính là em muốn đùa dai? Mật Mật, d.d.l.q.d biết em thích trường học này, vậy ngày mai em chuyển trường , làm thủ tục giúp em."


      029 Tin tức người


      Nhìn thấy ánh mắt dịu dàng và lời kiên định của , Lạc Mật Mật quên hết mọi oán giận lúc trước, là hưng phấn nhìn "Bánh nướng áp chảo".


      " tốt quá, cuối cùng ông trời cũng mở mắt, ngày mai em !" Lạc Mật Mật sôi nổi nhảy vào xe Land Rover, kéo d.d.l.q.d cửa sổ xe ra hưng phấn la lên, "Bánh nướng áp chảo, chết mất, sao hả~~"


      nụ hôn gió bay tới người Lạc Thiểu Trạch, làm khỏi rùng mình.


      Này trở mặt cũng nhanh quá chứ?


      Nhìn Lạc Mật Mật vui vẻ, Lạc Thiểu Trạch cũng mỉm cười theo.


      Có lẽ ở trong mắt tất cả mọi người, nuông chiều em là chuyện bình thường, nhưng tình cảm Lạc Thiểu Trạch đối với Lạc Mật Mật, trừ tình cảm em ra, còn trộn lẫn rất nhiều thứ tình cảm khác mà người ngoài nhìn thấu.


      điểm này, có lẽ chỉ có mình Lạc Thiểu Trạch hiểu.


      Lạc Thiểu Trạch mỉm cười đến gần ô tô, Hiên Triết tới với vẻ mặt kì quái.


      "Lão đại, có chuyện muốn với . Có thể đến nơi khác ?""." Lạc Thiểu Trạch dẫn Mạc Hiên Triết đến bên.


      "Bùi Nhã Phi trở lại."


      Trong lòng Lạc Thiểu Trạch đột nhiên nhói đau, cả người giống như bị dòng điện mãnh liệt đánh trúng khỏi khẽ run, thể khống chế tình cảm đè nén của mình, vẻ mặt khác thường.


      "Tôi biết rồi."


      Nhìn vẻ mặt lão đại biến đổi trở về ô tô ngồi, Hiên Triết cảm thấy rất khó hiểu. tưởng rằng lão đại nghe tin tức này sau đó hết sức kích động, đây chính là người lão đại từng nha, nhưng mà d.d.l.q.d, sao kết quả như thế làm rất hiểu.


      Chẳng lẽ là còn sao?


      Lạc Thiểu Trạch khoác tay lên cửa sổ, cặp mắt nhìn chằm chằm vào phía trước mục tiêu. Hàng cây xanh ven đường và đường phố xa lạ ở trước mắt dần dần biến mất, có gì lưu luyến, cũng có d.d.l.q.d cái gì mong đợi.


      Người phụ nữ kia, ở trong mắt mọi người là người từng được Lạc Thiểu Trạch cực kỳ quý trọng, là người mà lòng duy nhất lại bỏ .


      có người nào, có thể tổn thương Lạc Thiểu Trạch như vậy, chỉ có Bùi Nhã Phi, duy nhất người phụ nữ này.


      Đó là người Lạc Thiểu Trạch từng , nhưng lại biết tại sao vào thời khắc cuối cùng lại biến mất. . . . . .


      Lạc Thiểu Trạch vĩnh viễn quên được mùa xuân năm đó, và Bùi Nhã Phi bàn bạc muốn đăng kí kết hôn, nhưng khi Lạc Thiểu Trạch đợi ngày đêm, Bùi Nhã Phi lại xuất ở nơi hẹn.


      Lạc Thiểu Trạch tìm khắp nơi, đến nhà, công ty của Bùi Nhã Phi đến nơi có thể , đều tìm được. . . . . .


      Cứ như vậy, ra từ biệt.


      Lạc Thiểu Trạch thể tin tưởng, người mình thương suốt đời có thể vứt bỏ mình xa, cho đến khi nghe tin nước Pháp tiếp tục nghề người mẫu của mình, liền kiếm cớ nước Pháp d.d.l.q.d, mang danh du học ra là tìm kiếm tình .


      Nhưng mà, mấy năm nay, Lạc Thiểu Trạch vẫn tìm được.


      Cho đến khi quay về Mĩ, cũng liên lạc với Nhã Phi.


      Từ đó, vừa nghe đến ba chữ "Bùi Nhã Phi", Lạc Thiểu Trạch liền giống như bị điện giật cả người được tự nhiên.


      hận , hận tất cả về , hận mình người phụ nữ dối trá kia, ngay cả mùa xuân cũng ghét.


      Sau cùng, cũng yên lặng chôn tình cảm đó ở trong lòng, muốn nhắc đến nữa.


      tại, Nhã Phi trở lại, phải làm thế nào đây?


      Chẳng lẽ còn muốn tự tìm sao? có cửa đâu!


      Mạc Triết Hiên ngồi bên cạnh nhìn vẻ khác thường của lão đại, trong lòng khỏi toát mồ hôi thay Bùi Nhã Phi.


      Thân là em thân cận của lão đại, Mạc Hiên Triết biết tất cả, nhưng khi nghe tin tức Bùi Nhã Phi trở về, quyết định cho lão đại biết.
      Last edited by a moderator: 1/4/16
      Chris thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 30: nghe lời lần chết à?

      Sau khi tin tức Bùi Nhã Phi trở về truyền vào tai, Mạc Triết Hiên vẫn quyết định cho lão đại.

      và Tô Trạch cũng hy vọng lão đại của mình hạnh phúc.

      Mặc dù, mỗi ngày đều nhìn thấy lão đại ra cửa xã giao vào buổi tối, ăn chơi trác táng, nhưng bọn họ biết vết sẹo trong lòng của lão đại vĩnh viễn vẫn còn.

      tại cũng ba mươi tuổi rồi, bên cạnh lão đại vẫn cố định nào xuất , điều này khiến lòng bọn họ rất khổ sở.

      "Lão đại, chẳng lẽ nghĩ ...." Mạc Triết Hiên muốn lại thôi.

      Ngồi ở vị trí bên cạnh tài xế, Lạc Thiểu Trạch trả lời ấy, mà chỉ nhìn chằm chằm phương xa, cứ như vậy trầm mặc trở lại biệt thự.

      Lạc Mật Mật vẫn luôn tim phổi cơ bản là có chú ý đến khác thường của Lạc Thiểu Trạch, m@l/q'd lúc này chỉ muốn làm thế nào để xử lý chuyện chuyển trường cho tốt, đây chính là kết quả mà mong đợi lâu mới có được.

      Ha ha, như thế nào, thuyền đến đầu cầu tự nhiên chìm , chỉ nhàng giật giật ngón tay có các chịu, tuyệt chiêu của Lạc Mật Mật tôi đây vẫn còn chưa có đưa ra đâu!

      Lạc Mật Mật đắc chí vui tươi cười hớn hở trở về phòng, cho là cố ý làm tất cả này nọ, Lạc Thiểu Trạch chỉ có tiện tay tiếp được, cực chẳng mới có thể cho chuyển trường.

      biết rằng ra tất cả chuyện đó, Lạc Thiểu Trạch thông qua Tô Trạch sớm biết rất ràng, mà cái kết quả kia, chẳng qua là chuyện sớm hay muộn.

      "Tô Trạch chết tiệt, , với tôi đến trường học." Lạc Mật Mật lấy được tài liệu, lao xuống lầu chỉ vào Tô Trạch lớn tiếng chỉ huy.

      Tô Trạch méo miệng, rối rắm lùi phía sau mấy bước, "Hả? Làm gì gọi tôi? Bà ngoại của tôi, tha cho tôi ?"

      " nghe lời lần chết à? Lão đại của các cũng ở đây, chẳng lẽ đồng ý sao?"

      " , mau làm xong sớm." Lạc Thiểu Trạch ngồi ghế sa lông, hai tay ôm ngực, giọng thâm trầm yên lặng thoát ra từ khóe miệng.

      Lạc Mật Mật cười xấu xa, sôi nổi chạy ra ngoài.

      "Lão đại, vẫn khỏe chứ?" Mạc Triết Hiên cầm ly nước nóng lặng lẽ tới bên cạnh Lạc Thiểu Trạch.

      nghiêm nghị khuôn mặt trắng bệch khỏi làm cho Mạc Triết Hiên khó chịu. Nhưng mà, Mạc Triết Hiên thể cái gì, có rất nhiều chuyện đàn ông muốn cho người khác biết.

      ấy biết, lão đại của mình chữa thương.

      Lạc Thiểu Trạch nhận lấy cái ly, chầm chậm đứng lên về phía cửa sổ, khuôn mặt như cũ thay đổi, "Lão nhị, về sau cần nhắc đến m@l/q'd chuyện của ấy, đối với tôi, ấy chết." "Nhưng mà lão đại, muốn nghe ấy giải thích sao?" Mạc Triết Hiên theo mấy bước, lo lắng .

      Bất ngờ xoay người, ánh mắt nghiêm nghị của Lạc Thiểu Trạch nặng nề đập vào người của Mạc Triết Hiên, làm cho ấy khỏi rùng mình.

      "Cậu gặp qua ấy rồi đúng ?" giọng từ tính vào lúc này giống như viên đạn hung ác, nặng nề đánh vào người Mạc Triết Hiên khiến biết làm thế nào cho phải.

      "Em, em..."

      " ."

      "Đúng vậy, mấy ngày trước, em gặp qua ấy ở cửa hàng. ấy hỏi thăm qua em, nhìn ra ấy còn rất nhớ ..."

      " nên nữa, người phụ nữ kia chết, về sau cậu nên chú ý chút, tôi muốn nghe lại bất kỳ tin tức nào của ấy."m@l/q'd Tránh thoát khuôn mặt lo lắng của Mạc Triết Hiên, Lạc Thiểu Trạch hít hơi sâu, khuôn mặt lạnh lùng chỉ vì che đậy cho đơn.

      nhàng đưa nước nóng vào miệng, Lạc Thiểu Trạch xoay người ý bảo Mạc Triết Hiên về công ty. lúc ấy Lạc Mật Mật níu lấy Tô Trạch vào phòng.

      "Mật Mật, em làm cái gì đó? Mau buông Tô Trạch ra." Lạc Thiểu Trạch kinh ngạc nhìn cử động của Lạc Mật Mật.

      "Lão đại cứu em, cánh tay của em cũng bị ấy nhéo xanh." Tô Trạch nghiêng người, vẻ mặt đau khổ như đưa đám.

      "Đừng có ở đây mà giả bộ đáng thương, làm theo như lời tôi chính là muốn tìm chết." Lạc Mật Mật ngoan ác nhìn chằm chằm Tô Trạch.

      Chương 31: Tình bỏ lỡ chính là cả đời

      " kêu tôi đánh những người đó làm sao được? Chúng ta sắp rời khỏi trường này rồi, cũng đừng gây chuyện nữa?" Tô Trạch khổ sở nhìn Lạc Mật Mật.

      Lạc Mật Mật đưa chân ra muốn đá Tô Trạch, lại bị người lôi lại.

      "Mật Mật..." tay Lạc Thiểu Trạch nắm lấy Lạc Mật Mật, cáu giận , "Được rồi được rồi, sau này hãy , về sau giúp em trút giận có được ?"

      Tô Trạch đen mặt, vô số sợi mì đen vướng mặt lấy xuống cũng lấy xong.

      này cũng quá cưng chiều em ? hỏi xem tình huống như thế nào liền đưa ra quyết định, giống phong cách của lão đại. Xem ra, công chúa rất được cưng chiều này là người thể chọc nha!

      Lạc Mật Mật nghe thế, nụ cười ngọt ngào đọng ở mặt, từ từ cầm tay Lạc Thiểu Trạch, nhàng , m@l/q'd " phải là trai của em nha, nhưng là có em đây cũng cần phải lo lắng! làm , em còn có việc."

      Nhìn bóng lưng Lạc Thiểu Trạch xa, Lạc Mật Mật cười ngọt ngào. Cho đến khi xe hơi , khói bụi rơi xuống đất, Lạc Mật Mật mới bắt đầu sứt đầu bể trán.

      ~~~~ tổng giám đốc rất cưng chiều cục cưng bé m@l/q'd~~~ nhớ lưu trữ cùng trả lời~~~~~~

      "Ôi chết tiệt, tiểu thuyết của tôi, mấy ngày này lo chuyển trường, vài ngày viết, các bạn thân , thỉnh thoảng tha thứ nhé, tôi đến đây." xong, Lạc Mật Mật cắm đầu chui vào phòng sách.

      Nhìn bên ngoài, Lạc Mật Mật chỉ là sinh viên đơn thuần, ra phải như vậy. Lạc Mật Mật sớm có rất nhiều thành tựu ở lĩnh vực văn học mạng, lấy bút danh "mật ngọt bé bỏng", có rất nhiều tác phẩm được chào đón cùng với đông đảo lượng fan hâm mộ.

      Nhưng mà gần đây, có thể là ý tưởng bị tắc, Lạc Mật Mật vẫn chưa tìm được linh cảm.

      Có lẽ là bị chuyện của người kia làm rối loạn thôi.

      Lạc Mật Mật lung tung vò tóc, nhìn vào máy tính bắt đầu ngẩn người.

      "Chủ của tôi, lúc nào có thể ban cho tôi sức mạnh, chương mới cũng bị gián đoạn mấy ngày rồi à, viết ra được nữa, tôi làm sao bàn giao!"

      Lạc Mật Mật bất đắc dĩ pha ly cà phê, vừa phe phẩy thìa, vừa nhìn ngoài cửa sổ.

      Ngoài cửa sổ, chim líu lo vui vẻ ca hát, giống như hưởng thụ tình đẹp, ghen tị loại động vật cao cấp này.

      "Haizzz, lúc nào bánh nướng áp chảo có thể chịu tiếp nhận tình cảm của chúng ta đây?" Lạc Mật Mật bĩu môi, gõ đầu, m@l/q'd "đều là do bánh nướng áp chảo, ấy trở lại, văn vẻ của mình tuôn trào, ấy trở lại, toàn bộ suy nghĩ của mình bị rối loạn. Bây giờ nửa chữ cũng ra được, đây phải là muốn mạng của mình ư?"

      Lạc Mật Mật hung hăng đặt cái ly lên bàn, mở QQ tìm kiếm bạn tốt.

      cho là, thư giãn như vậy có thể tốt hơn chút.

      Tin nhắn nhắn lại: Darling, cậu làm sao vậy?

      Mật ngọt bé bỏng: Có thể tôi bị thất tình...

      Tin nhắn nhắn lại: Hả? Tình huống như thế nào? phải là cậu cậu sao?

      Mật ngọt bé bỏng: Chính là người trong tim tôi trở lại.

      Tin nhắn nhắn lại: Ồ, vậy các cậu định như thế nào?

      Mật ngọt bé bỏng: sao cả, chờ xem !

      Tin nhắn nhắn lại: Đứa ngốc, tình sao có thể chờ đợi chứ? Đến khi cậu tỉnh ngộ, người kia xa cậu rồi.

      Mật ngọt bé bỏng: Có ý gì?

      Tin nhắn nhắn lại: Cơ hội là phải nắm giữ trong tay mình.

      Mật ngọt bé bỏng: Darling của tôi, ý của cậu phải là để cho tôi theo đuổi đó chứ? Tôi là con mà!

      Tin nhắn nhắn lại: Con thế nào? tại là thời đại nào rồi, con thể chủ động theo đuổi con trai à?

      Mật ngọt bé bỏng: Này...

      Tin nhắn nhắn lại: Này cái gì mà này, cậu phải biết, trai theo đuổi cách ngọn núi, đuổi theo trai cách tầng vải!

      Mật ngọt bé bỏng:...

      Tin nhắn nhắn lại: nhóc, chớ dại dột, người khờ khạo cũng thể sống lại à! Ngu nữa cậu hối hận!

      Mật ngọt bé bỏng: Nhưng ấy là trai của tôi.

      Tin nhắn nhắn lại: trai cậu? tình thế nào?

      Mật ngọt bé bỏng: phải em ruột.

      Tin nhắn nhắn lại: Mồ hôi tách tách, vậy còn bận tâm cái gì? Phải biết tình khi bắt được, chính là bỏ lỡ cả cuộc đời.

      Nhìn chữ viết lóe lên màn hình, Lạc Mật Mật ngây người.

      Tình bỏ lỡ chính là cả đời.
      Last edited by a moderator: 1/4/16
      Chris thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      032 Em ra quyết định


      Editor: Trà sữa trà xanh


      Tình bỏ lỡ chính là cả đời.


      Nhìn dòng chữ chói mắt màn hình, Lạc Mật Mật có chút thở nổi. d.d.l.q.d thể tiếp nhận, thể tiếp nhận có ngày Lạc Thiểu Trạch rời , cùng người phụ nữ khác bước vào lễ đường, điều đó quá tàn nhẫn.


      Nghĩ cũng dám nghĩ, càng thể nào cho phép loại chuyện như vậy xảy ra.


      Lạc Mật Mật nhàng đứng lên, từ từ ra thư phòng, muốn vào phòng Lạc Thiểu Trạch xem chút. Nhưng mà, người tới cửa rồi lại quay trở về.


      Trong phòng có ai, nhưng chính là bởi vì như thế, nơi đó khắc sâu vào trong đầu của , Lạc Mật Mật biết như vậy có phải chuyện tốt , có thể là d.d.l.q.d mầm tai họa được sắp đặt , nhưng mà biết, quan tâm mọi thứ về .


      Được rồi, Lạc Mật Mật khi nào lề mề như vậy? phải là chủ động xuất kích sao? Sợ cái gì, cùng lắm làm lại từ đầu, ít nhất việc làm là hối hận.


      Lạc Mật Mật nặng nề gật đầu cái, ra quyết định.


      Trở lại thư phòng, Lạc Mật Mật mở văn bản ra, bản thảo tiểu thuyết vẫn còn trống , quyết định, muốn viết toàn bộ quá trình theo đuổi của vào bộ tiểu thuyết này, đúng lúc d.d.l.q.d có khổ sở, đó cũng là phần tài phú tốt đẹp của mình.


      Chạng vạng tối ánh sáng vẩy vào bầu trời lạnh lẽo, lóe ra những điểm sáng trong suốt, khiến cho đêm đen hề thê lương nữa.
      Lạc Thiểu Trạch rất ít về nhà đúng giờ, kéo thân thể mệt mỏi đẩy cửa ra liền thấy được thức ăn thơm phức d.d.l.q.d bàn. Mà Lạc Mật Mật trong phòng bếp lo trong lo ngoài.


      Mái tóc được búi thoải mái, nhàng rơi xuống vài sợi tóc có thứ tự da thịt mềm mại, làn hơi nước vờn xung quanh.


      Lạc Thiểu Trạch đứng ở cửa nhìn ngây người.


      Lúc này mới phát , trong mắt trưởng thành duyên dáng kiều, chẳng biết lúc nào có mười phần phụ nữ đứng ở trước mặt của mình.


      Những xúc động khi còn trẻ lại bốc lên lần nữa, Lạc Thiểu Trạch si ngốc nhìn Lạc Mật Mật, giống như là thưởng thức bức họa, như mê như say.


      Bận rộn hồi Lạc Mật Mật chợt phát người đứng ở cửa, cười hì hì với Lạc Thiểu Trạch, "Bánh nướng áp chảo, còn qua đây ăn cơm, đứng sững sờ ở đó làm gì?"


      Lạc Thiểu Trạch cười xin lỗi tiếng, cởi áo khoác thay dép, nhàng lại bàn ăn ngồi xuống, ngửi mùi thơm tràn đầy trong khí, "Ừ, tệ tệ, hôm nay là ngày gì à? Em lại d.d.l.q.d làm nhiều món như vậy, còn có thúc giục về nhà, thể tưởng tượng nổi."


      "Là ngày tốt." Lạc Mật Mật cũng quay đầu lại chuyên tâm nêm nếm món canh.


      "Ngày tốt?" cảm giác chẳng lành ập vào lòng, Lạc Thiểu Trạch kỳ quái nhìn Lạc Mật Mật.


      "Đúng vậy, ăn trước , biết."


      Lời thần thần bí bí của Lạc Mật Mật khiến trong lòng Lạc Thiểu Trạch khỏi căng lên, này còn là nhóc dễ dụ, mưu kế của thể khinh thường, là Tiểu Ma Nữ d.d.l.q.d chính cống đấy.


      Lạc Mật Mật bưng chén canh, dọn xong thức ăn, nháy mắt với Lạc Thiểu Trạch, Lạc Thiểu Trạch cầm đũa lên từ từ thưởng thức, biểu cảm thỏa mãn.


      Đôi tay Lạc Mật Mật ở bàn, mỉm cười nhìn Lạc Thiểu Trạch ăn như hổ đói, cười khanh khách , "Ăn ngon sao?"


      "Ăn ngon! nhìn ra em làm được như thế?" Lạc Thiểu Trạch cố ý kéo dài giọng , trêu chọc Lạc Mật Mật.


      "Vậy em đối với tốt ?"


      "Tốt."


      "Vậy, phải cám ơn em thế nào?"


      Ánh mắt chiếc đũa dừng giữa trung, Lạc Thiểu Trạch từ từ nâng mí mắt, kinh ngạc nhìn Lạc Mật Mật.


      Nha đầu này chính xác có chuyện tốt!


      "Em ra quyết định. . . . . ."


      033 Năm điều lệ phải làm


      "Em ra quyết định. . . . . ."


      "Quyết định? Quyết định gì?"


      "Hôm nay em tuyên bố, bắt đầu từ bây giờ, Lạc Mật Mật em chính thức theo đuổi Lạc Thiểu Trạch, bất kể có đồng ý hay , em vẫn luôn chờ đợi ."


      Theo đuổi ! bé này điên rồi sao?


      Nhìn ánh mắt kiên định của Lạc Mật Mật, trong đầu Lạc Thiểu Trạch chỉ nổi lên hàng chữ: bây giờ thế kỉ 21 quá cởi mở d.d.l.q.d!


      Lạc Mật Mật mím chặt đôi môi, ánh mắt kiên định nhìn Lạc Thiểu Trạch phía đối diện. biết, quyết định này của mình chỉ là khiêu chiến với bản thân mà còn khiêu chiến với Lạc Thiểu Trạch.


      "Mật Mật, chúng ta. . . . . . thể nào. Chúng ta là. . . . . ."


      "Là em đúng ? Đó là ở trong mắt người ngoài, em quan tâm. Sớm muộn gì có ngày, tất cả mọi người biết chúng ta d.d.l.q.d phải em thực , dĩ nhiên cũng tiếp nhận chúng ta là người thực ." Lạc Mật Mật cầm chén canh lên, thuận tiện múc chén canh đặt ở trước mặt của Lạc Thiểu Trạch.


      " xem, em còn là trước kia rồi, em trưởng thành, tất cả công việc người phụ nữ có thể làm em đều biết làm, em hiểu biết kiểu tình mình muốn là gì ."


      Lạc Thiểu Trạch từ từ để đũa xuống, cúi đầu lẳng lặng nhìn chén canh kia, biết bữa cơm tối nay nhất định phải ăn yên rồi, hơn nữa chuyện d.d.l.q.d này muốn chạy trốn cũng trốn thoát.


      "Mật Mật, cần gì chứ?"


      Lạc Mật Mật quay mặt nhìn về phương xa, "Lạc Thiểu Trạch, em hiểu chuyện giữa chúng ta, em có thể thành thực đối mặt với mình, cũng hi vọng có thể. Nhưng mà em ép buộc ."


      Lạc Mật Mật đứng lên, tới khay trà lấy ra giấy A4 đặt trước mặt Lạc Thiểu Trạch, "Ừ, xem chút, đồng ý ký tên!"


      "Đây là vật gì?" Lạc Thiểu Trạch nhận lấy giấy A4, tò mò liếc nhìn Lạc Mật Mật, "《 Năm điều lệ phải làm 》 Đây là cái gì?"


      "Chính xem chút chẳng phải biết sao?" Lạc Mật Mật nhịn được trừng mắt cái.


      "Xét thấy Lạc Mật Mật làm ra hẹn ước tình , vì tạo nên hoàn cảnh công bằng d.d.l.q.d cởi mở, nên đặc chế ra vài điều lệ.


      Năm phải làm:


      Thứ nhất, sau khi Lạc Thiểu Trạch nghe Lạc Mật Mật hẹn ước, phải vô điều kiện tiếp nhận, cho phép có bất kỳ dị nghị nào.


      Thứ hai, kể từ hôm nay, mỗi ngày Lạc Thiểu Trạch phải về nhà đúng giờ, nếu như có nguyên nhân d.d.l.q.d đặc biệt phải báo cáo trước với Lạc Mật Mật.


      Thứ ba, Lạc Thiểu Trạch phải tôn trọng tất cả kế hoạch theo đuổi cùng hành động của Lạc Mật Mật.


      Thứ tư, từ ngày hẹn ước bắt đầu, Lạc Thiểu Trạch phải đồng ý tất cả cầu hành động của Lạc Mật Mật, được có chuyện sai hẹn nuốt lời. . . . . ."


      Lạc Thiểu Trạch trợn to hai mắt, thể tin được nhìn Lạc Mật Mật, "Làm sao có thể? Tất cả hoạt động d.d.l.q.d cầu, đâu có thời gian?"


      " có thời gian, thời gian là tự sắp xếp." Lạc Mật Mật kiên định trừng mắt.


      "Nhưng là, cầu của em cũng phải hợp lý, em phải để cho . . . . . . Để cho cái kia. . . . . . Em cũng theo sao?" Đôi tay Lạc Thiểu Trạch ôm ngực tự bảo vệ mình, uất ức nhìn Lạc Mật Mật.


      "Yên tâm, để cho thất thân, nghĩ em muốn chắc!" Lạc Mật Mật chu cái miệng nhắn siết chặt quả đấm ,


      " có cái gì nhưng mà, tiếp tục nhìn xuống."


      "Thứ năm, nếu như Lạc Mật Mật theo đuổi thành công, Lạc Thiểu Trạch phải thông báo mối quan hệ này cho tất cả mọi người biết, cả đời chỉ thích mình Lạc Mật Mật.


      Cái này, ngược lại. . . . . ."


      Nhìn dáng vẻ khổ sở của Lạc Thiểu Trạch, Lạc Mật Mật vọt đứng lên cái, "Cái gì ngược lại, dám khác, xem em xử lí thế nào!"
      Last edited by a moderator: 1/4/16
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :