1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tổng giám đốc rất sủng cục cưng bé nhỏ - Vũ Cô Nương (153)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 15: Dám cùng tôi giành phụ nữ

      Lạc Thiểu Trạch vươn tay bắt được cánh tay Tề Nguyên Kiệt, dùng sức vung lên, Tề Nguyên Kiệt liền lảo đảo ngã sang bên.

      định phản kháng, Mạc Triết Hiên cùng Tô Trạch xông tới, người đè Tề Nguyên Kiệt lại, vững vàng chế ngự.

      Quầy rượu của quán bar mảnh hỗn loạn.

      Đứng ở bên Lạc Mật Mật bỗng nhiên mất trọng tâm, mềm nhũn ngã xuống, vừa đúng rơi vào trong ngực Lạc Thiểu Trạch.

      "Con ngốc này, là to gan, dám mình đến đây uống rượu!" Lạc Thiểu Trạch nhìn Lạc Mật Mật ngủ say trong ngực, đau lòng oán trách .

      Tề Nguyên Kiệt, Lạc Thiểu Trạch là đối thủ cạnh tranh, quản lý tập đoàn Lập Khang ở nơi này vô cùng có danh tiếng, nhưng mà kể từ khi công ty Phong Hành xuất , rất nhiều hợp đồng bị cướp , điều này làm cho Tề Nguyên Kiệt cực kỳ khó chịu.

      Lần này, lại chạm mặt nhau trong quán bar, Tề Nguyên Kiệt sao có thể bỏ qua cơ hội như thế, vì vậy dùng sức vùng vẫy thoát ra, rất bất mãn nhìn Lạc Thiểu Trạch, giọng cười lạnh lẽo như ám tiễn thẳng tắp bắn tới hướng Lạc Thiểu Trạch.

      “Lạc công tử, kể từ lúc nào có thời gian đến quán bar 55 này rồi, hơn nữa còn giành phụ nữ với tôi, biết là cố ý gây hay là rảnh rỗi có việc gì làm tới đây ức hiếp người khác!”

      Nhìn Tề Nguyên Kiệt bằng ánh mắt lạnh lùng, Lạc Thiểu Trạch gì, ôm Lạc Mật Mật định ra ngoài.

      Tề Nguyên Kiệt cảm giác bị người ta làm nhục, cơ mặt ngừng co quắp, vẻ mặt vô cùng dữ tợn. Loại thời điểm này, ai có khí thế áp đảo đối phương người đó thắng.

      Ba bước cũng thành hai bước, Tề Nguyên Kiệt đuổi theo Lạc Thiểu Trạch, đưa tay chặn lại đường . Lúc này, đám người mặc đồng phục màu đen, đeo kính đen vọt ra, đều đứng ở phía sau lưng Tề Nguyên Kiệt, dáng vẻ như hung thần ác sát có thể đem đứa bé dọa khóc.

      Mạc Triết Hiên cùng Tô Trạch cảm thấy tình hình ổn, lập tức tới bên cạnh bảo vệ Lạc Thiểu Trạch, đưa ra quả đấm chuẩn bị tư thế bất cứ lúc nào cũng có thể ra chiến trường.

      cuộc chiến tranh sắp bắt đầu.

      Lạc Thiểu Trạch hơi cúi đầu, vào lúc này khí dường như dừng lại. Từ lâu nghe Lạc Thiểu Trạch chỉ là thương nhân tài giỏi, hơn nữa lại quá mức quen thuộc giữa hai nhà hắc bạch, rất nhiều người gần như nghe tiếng sợ vỡ mật.

      Khí thế cường đại lúc này làm cho sau lưng Tề Nguyên Kiệt toát ra mồ hôi lạnh, vì muốn giữ sỉ diện, liền vội vàng cất giọng có chút kinh sợ.

      "Lạc Thiểu Trạch, tôi mặc kệ có bao nhiêu năng lực, hôm nay tới địa bàn của tôi phải theo quy củ của tôi, dám cùng tôi giành phụ nữ, có cửa đâu, tốt nhất nên nghĩ kỹ chút!"

      Mạc Triết Hiên nhìn nổi nữa, " có biết mình ? Còn chưa đủ náo loạn sao!"

      “Đúng rồi! biết bé này là ai ? ấy là em của lão đại chúng tôi, ai là phụ nữ của !” Tô Trạch ngẩng đầu ưỡn ngực, cùng hô ứng.

      Nghe xong tin tức này, trong lòng Tề Nguyên Kiệt khỏi hồi hộp chút, liếc nhìn xung quanh, hình như suy tư cái gì.

      Chậm rãi nâng mắt lên, Lạc Thiểu Trạch vẻ mặt hài lòng, “Tránh ra”

      xong, Lạc Thiểu Trạch ôm lấy Lạc Mật Mật dùng sức xô đẩy chút, ra ngoài.

      Nhóm người áo đen thấy thế định đuổi theo, Tề Nguyên Kiệt đưa tay ngăn lại, mắt nhìn chằm chằm nơi Lạc Thiểu Trạch vừa rời , vẻ mặt phức tạp. “Đừng đuổi theo, lui ra! Về sau sợ rằng còn có nhiều cơ hội, kịch hay vẫn còn ở phía sau!”

      Ra khỏi quán bar, Lạc Thiểu Trạch phen đem Lạc Mật Mật ném vào chỗ ngồi phía sau xe, theo sát chui vào trong.

      Xe hơi chạy vững vàng đường quốc lộ rộng lớn, Lạc Mât Mật ngồi ở phía sau xe ngủ vô cùng ngon lành. Nhưng mà ba người khác ở xe hề dễ chịu như vậy.
      Chris, dungggElise Tuyen thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 16: Đừng cùng bần tăng giành sư thái

      Yên tĩnh khác thường khiến cho Mạc Triết Hiên cùng Tô Trạch hai mặt nhìn nhau, trái tim bé cũng muốn nhảy ra ngoài.

      Nhất là Tô Trạch, cả người sợ đến phát run, cho đến bây giờ lão đại vẫn chưa hỏi tội mình, lẽ suy nghĩ hình phạt tàn khốc để tra tấn mình sao?

      Quan sát qua kính chiếu hậu, thấy Lạc Thiểu Trạch vẫn hai tay ôm ngực lạnh lẽo ngồi chỗ như cũ, Tô Trạch khỏi thở phào nhõm.

      Thế nhưng nhìn qua Lạc Mật Mật bên cạnh, đầu tựa vào kính xe giống như bị dán chặt vào đó, trong miệng biết khi nào chảy xuống hàng nước miếng.

      Bỗng nhiên đưa tay vung lên, Lạc Mật Mật vẫn nhắm hai mắt chụp lấy tóc Tô Trạch, “ Thằng nhóc này, được chạy, cậu chỉ là thằng đầu trọc, đừng mơ tưởng cùng bần tăng giành sư thái!”

      TMD, đây là chỗ nào? Lạc Mật Mật, nằm mơ cái gì vậy, lẽ trong giấc mơ mình xuất gia rồi sao, phải chứ, còn thành hòa thượng háo sắc nữa sao ?!

      Tô Trạch gào khóc, ngửa đầu thét chói tai, “Tiểu Nãi Nãi của tôi, tay chút, cứ kéo xuống như vậy, tôi trở thành đầu trọc mất!”

      Lạc Thiểu Trạch đứng dậy, vươn tay gỡ bàn tay bé của Lạc Mật Mật ra, sau đó ôm vào trong ngực.

      “Biết lợi hại chưa, về sau được tùy tiện mang ấy ra ngoài!”

      Lời lạnh như băng chui vào lỗ tai Tô Trạch, Tô Trạch vừa vò đầu bứt tóc vừa ngừng dạ.

      Lạc Thiểu Trạch cúi đầu nhìn gương mặt ửng hồng của Lạc Mật Mật, đau lòng giúp vén những sợi tóc dính mặt, nhàng thở dài.

      chưa từng nghĩ bản thân mình muốn ôm em như vậy mãi mãi. Mật Mật, những lời tối nay em đều hiểu, nhưng mà chúng ta có dũng khí để đối mặt với này sao?

      Em chuẩn bị xong? chưa….

      Lạc Thiểu Trạch từ từ nâng bàn tay trắng mịn của Lạc Mật Mật lên, bàn tay bé, nóng hổi như cái lò lửa sưởi ấm trái tim lạnh lẽo của Lạc Thiểu Trạch.

      Bỗng nhiên, bàn tay bé ấm áp bắt đầu điên cuồng vùng lên, ngừng sờ soạng quần áo Lạc Thiểu Trạch.

      Gương mặt ửng hồng lúc này chợt toát ra mồ hôi hột, bờ môi khêu gợi ngừng tìm tòi.

      Lạc Mật Mật chỉ cảm thấy cổ họng khô rát khó chịu, ngọn lửa mạnh mẽ thiêu đốt trái tim, cảm giác ngứa ngáy khiến cho mình biết làm như thế nào cho phải, vì thế vùi đầu vào trong ngực Lạc Thiểu Trạch hôn điên cuồng. Lạc Thiểu Trạch cảm giác ổn, vội vàng túm lấy Lạc Mật Mật, kinh ngạc nhìn .

      "Nước, cho tôi nước!" Lạc Thiểu Trạch đưa tay mở nắp chai nước đưa tới khóe miệng Lạc Mật Mật, Lạc Mật Mật vẫn nhắm chặt hai mắt như cũ, bắt được cái chai nước uống ừng ực.

      "***, là đê tiện, lại dám bỏ thuốc! Em đúng là đứa ngốc, bị người ta bỏ thuốc mà cũng biết!" Lạc Thiểu Trạch đưa tay cầm lấy chai nước, lo lắng nhìn Lạc Mật Mật.

      Mạc Triết Hiên cùng Tô Trạch lúc này khỏi quay đầu lại nhìn chút. Lạc Mật Mật bắt đầu xé rách y phục của mình, mà Lạc Thiểu Trạch lại ngừng sửa sang lại quần áo cho . . . . . .

      Tình cảnh này, hai em bọn họ cũng dám cho vào mắt, vì vậy quay đầu giả vờ như trông thấy gì, chỉ muốn tăng tốc chân ga nhanh nhanh về đến nhà.

      Vừa tới biệt thự, Lạc Thiểu Trạch phen ôm lấy Lạc Mật Mật vào, câu cũng để lại cho Mạc Triết Hiên cùng Tô Trạch.

      "Nhị ca, tối nay hai em bọn họ có thể xảy ra chuyện gì ?" Tô trạch nhìn bóng lưng rời , hai tay nhét vào túi ra vẻ suy tư.

      Mạc Triết Hiên đưa tay đánh đầu Tô Trạch cái, "Cậu nghĩ cái gì đó? Hai người bọn họ là em!"

      "Nhưng mà, ban ngày Lạc Mật Mật bọn họ phải em, còn ghen tị rất lâu đấy. xem lão đại có gạt chúng ta chuyện gì ?"

      "Tôi chỉ biết nên đừng , nên biết cũng cần biết." xong, Mạc Triết Hiên chui vào buồng lái, khởi động xe.

      Nhưng mà Tô Trạch cùng Mạc Triết Hiên tuyệt đối nghĩ tới, Lạc Thiểu Trạch cùng Lạc Mật Mật xảy ra khúc dạo đầu của câu chuyện rồi . . . . .
      Chris, dungggElise Tuyen thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 17: An bài đường lui

      Ánh nắng sáng sớm vẫn rực rỡ loá mắt như cũ, so với ngày hôm qua cũng có gì bất đồng.

      Sáng sớm, Lạc Mật Mật vui sướng chạy xuống lầu, vẻ mặt tươi cười là đáng .

      Lạc Thiểu Trạch đứng lưỡng lự ở cửa cầu thang suy nghĩ xem có nên lên lầu đánh thức hay , bắt gặp Lạc Mật Mật xuống, đột nhiên vô cùng ngượng ngùng.

      "Bánh nướng áp chảo, đứng ở đây làm cái gì?" Lạc Mật Mật gương mặt nghi hoặc nhìn Lạc Thiểu Trạch.

      Tránh né ánh mắt có thể làm mình mất kiểm soát, Lạc Thiểu Trạch mạnh mẽ giả vờ bình tĩnh, sau khi trong lòng trải qua rối rắm chút, rốt cuộc , “Mật Mật, tối hôm qua…”

      "Tối hôm qua chuyện gì cũng có xảy ra, em cái gì cũng nhớ!” Lạc Mật Mật cũng thèm nhìn tới Lạc Thiểu Trạch cái, bỗng chốc vọt tới bên cạnh bàn ăn ngồi xuống, "Bánh nướng áp chảo, em và bàn bạc chuyện này."

      Lạc Thiểu Trạch kinh ngạc nhìn Lạc Mật Mật, nghĩ tới chính mình mấy năm ở nước ngoài vậy mà lại đánh giá thấp năng lực chịu đựng của Trung Quốc này, chẳng lẽ là mình theo nổi trào lưu rồi sao, hay là căn bản mình cùng thế hệ 9x này khác biệt quá lớn?

      Lạc Thiểu Trạch ngồi xuống, khôi phục lại bình thường, “Em .”

      “Em muốn học trường đó, em muốn chuyển trường!”

      “Cái gì?” Lạc Thiểu Trạch kinh ngạc há to mồm, “Em có lầm chứ, hôm nay phải báo danh, em lại em muốn chuyển trường? Lúc đầu em đâu có như vậy?!”

      Thôi ! Biết ngay là có cái bộ dạng này mà, nếu phải là vì nghĩ đến mặt mũi của , Lạc Mật Mật tôi sớm tiền trảm hậu tấu rồi! “Em phải đề cập tới, chỉ là ba mẹ đồng ý, phải em chê trường đó tốt, chỉ là em thích!” Lạc Mật Mật bĩu môi.

      Lạc Thiểu Trạch bả vai trầm xuống, rất nghiêm túc nhìn Lạc Mật Mật. “Mật Mật, mọi chuyện quyết định xong hết rồi, em nên náo loạn nữa!”

      Lạc Mật Mật khép chặt đôi môi, thẳng tắp nhìn chằm chằm Lạc Thiểu Trạch, loại ánh mắt nhìn vào hiểu được nội dung bên trong.

      “Được rồi!” Chỉ chốc lát sau, Lạc Mật Mật đứng lên, ngẩng đầu tới cửa cầm lấy túi xách, “ .”

      Thuyền đến đầu cầu tự nhiên chìm! Bánh nướng áp chảo đáng chết, vì quyết định của ngày hôm nay mà hối hận đấy! Hừ, chúng ta cứ cưỡi ngựa xem hoa, hãy đợi đấy!

      Lạc Mật Mật oan trái liếc Lạc Thiểu Trạch cái, nâng bước ra khỏi cửa phòng.

      Dễ dàng đồng ý như vậy, trong lòng Lạc Thiểu Trạch cảm thấy là lạ ở chỗ nào đó, cỗ dự cảm chẳng lành ập tới.

      “Này, Tô Trạch, bắt đầu từ hôm nay, cậu cần đến công ty làm việc, chỉ có trách nhiệm theo dõi nhất cử nhất động của Lạc Mật Mật ở trường học sau đó báo cáo với tôi.”

      Lạc Thiểu Trạch cúp điện thoại di động, nhìn hướng Lạc Mật Mật rời , thở dài sâu.

      Bầu trời bao la lúc này như khoác chiếc áo lông màu xám trắng dày, báo hiệu thời tiết được tốt lắm, cũng giống như tâm tình của Lạc Mật Mật lúc này, cực kỳ u.

      là hối hận, tối hôm qua nên thả ta ! Haizzz, nhưng mà có thể dùng biện pháp gì nữa đây? Mình cũng bày tỏ ràng như vậy rồi, chẳng lẽ còn được sao? Người ta là con đó, haizzz, mặc kệ, than trời trách đất !”

      Lạc Mật Mật lảo đảo bước đường nhựa, dưới chân đá cục đá vô tội, chu cái miệng nhắn nhìn lên trời.

      “***,ông trời, ông và bánh nướng áp chảo các người đều có chút nhân hậu nào, ta chấp nhận tôi cũng giúp tôi chuyển trường, có lương tâm. Nhưng ông, ông trời, có phải ông cho mùa đông và mùa hạ ở chung nhà , tại sao lại sinh ra cái khí trời quái quỷ như vậy? là giận đến điên người…!”

      Lạc Mật Mật vỗ ngực dậm chân, tức giận đưa tay hùng hùng hổ hổ chỉ lên trời, bất tri bất giác đến cổng trường học.

      Học viện Hoàng Gia là trường học quý tộc nổi tiếng, tập trung phần đông con cháu nhà giàu sang quyền thế, ở chỗ này, trai đẹp và mỹ nữ cả đàn cả lũ, siêu xe đậu ở khắp nơi. Mặc dù là trường học, nhưng đều bị những gia đình quý tộc biến thành nơi xem mắt cho con cái, kết thân để duy trì hưng thịnh, quan hệ thông gia để làm bước đệm cho kinh tế chính trị.

      Lúc trước, chính là của Lạc Thiểu Trạch, Lạc Văn Huy thời niên thiếu học ở đây!

      Nhưng mà nơi này cũng đồng thời nổi danh với những quy định trường học nghiêm khắc. Đối với những người trời sinh tính tình hoạt bát phóng đãng như Lạc Mật Mật mà , đây quả là địa ngục trần gian.

      “Có cái gì tốt, tại sao ba lại thích nơi này! Mình thấy đây chính là nơi đốt tiền! Lão già này trong hồ lô nhất định đựng thứ thuốc gì tốt, phải tới trường để học nhất định tìm kiếm quan hệ mới an bài đường lui sau này của Lạc gia chứ gì! Hừ hừ, mình để cho ông ấy đạt được mục đích đâu!”

      Lạc Mật Mật nắm chặt đôi tay, khớp xương bị nắm vang lên khanh khách, gương mặt quỷ quái nên lời.

      “Fu*k, đó là nữ sinh khóa nào? là đẹp!” Bên lề đường, đám con trai nhìn chẳm chẳm Lạc Mật Mật vào cổng trường.

      “Đúng vậy, đúng vậy, là tiên nữ hạ phàm. Chắc là hoa khôi của học viện Hoàng Gia đó! là quá đẹp!”

      “Nếu có thể để cho tôi nắm tay của ấy bộ đường, tôi chết cũng hối tiếc…”

      “…”

      “Im lặng, cái gì đây? Những công tử nhà giàu này chưa từng gặp qua mỹ nữ sao, đều là lũ háo sắc.”

      Nhìn lũ con trai bên đường chảy nước miếng, Lạc Mật Mật ném ánh mắt chán ghét.

      “Nhưng mà, đám nữ sinh đứng ngây người ở ven đường, bộ dạng vừa hâm mộ vừa ghen tị, có thể cái gì đây? Thôi , mình muốn làm mầm móng tạo nên chiến tranh đâu.

      Bất quá, điều này, chứng tỏ Lạc Mật Mật ta vừa ra trận kinh diễm khắp nơi, chỉ mới ăn mặc tùy ý thôi như vậy! Cứ chờ coi, kịch hay vẫn còn ở phía sau!”

      Lạc Mật Mật mỉm cười vào phòng học.

      Như làn gió lướt qua mặt, Lạc Mật Mật đứng ở bục giảng tự giới thiệu mình.
      Last edited by a moderator: 5/6/15
      Chris thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Tổng giám đốc rất sủng cục cưng

      Chương 18: Bí quyết ngừa thai

      thanh ngọt ngào cùng dáng vẻ ngoan ngoãn làm đông đảo nam sinh say mê đến tràn đầy nước miếng, ánh mắt ngơ ngác nhìn Lạc Mật Mật.

      Thực nhàng, buổi học sáng hôm nay trải qua trong khí vô cugf tốt lành. Việc này, dễ dàng!

      Buổi chiều, Lạc Mật Mật vừa vào phòng học, liền phát bàn mình, tren ghế, bao gồm cái bàn lân cận mặt đất cũng bày đầy những hộp quà lớn được gói tỉ mỉ.

      Đối với bất kì nữ sinh nào, gặp phải tình huống này chắc hẳn trong lòng vui mừng muốn nở hoa rồi! tin cứ nhìn chút, đám học sinh nữ kia vây quanh bàn Lạc Mật Mật điên cuồng gào thét.

      Nhưng mà, đối với Lạc Mật Mật mà đây là chuyện thường xuyên xảy ra, nhìn rất chướng mắt.

      Vẻ mặt trấn định tới bên cạnh cái bàn, Lạc Mật Mật đem quà tặng từng cái từ bàn, ghế mở ra, sau đó đắm đuối nhìn xung quanh chút, ngay tức khắc làm đám nam sinh reo hò liên tục.

      “Mật Mật, rất hâ hạh được làm quen, có nhiều người tặng quà cho cậu như vậy, đều rất đẹp rất dễ thương, làm người ta hâm mộ chết mất!”

      Nhìn thấy người bạn ngồi cùng bàn tên Vi Vi đôi mắt to ngừng vụt sáng, Lạc Mật Mật rất là xem thường.

      “Cậu thích à? Vậy cậu nhìn xem có thích hay , chọn cái là được!”

      sao? Làm sao có thể như vậy? Đây chính là người khác tặng cho cậu. Bất quá, cậu muốn tặng mình cũng rất vui vẻ đón nhận!” Vi Vi nhanh nhẹn ôm lấy con khỉ miệng rộng, vui tươi hớn hở, bộ dáng ngây ngốc.

      Tại góc nào đó của phòng học, nam sinh mặt đen như đáy nồi.

      Lạc Mật Mật bận tâm nhiều như vậy, bản thân mình muốn làm chuyện gì ai có thể ngăn cản. Hơn nữa, lúc này việc như vậy căn bản để vào mắt.

      cầm lấy phong thư đặt hộp quà, nhje nhàng mở ra.

      “Mật Mật, còn có người viết thư tình cho cậu nữa nha, mau đọc cho bọn mình nghe với, để cho bọn mình hưởng ké chút!”

      “Vi Vi, cậu đúng là tinh quái, nhưng sao, cho các cậu đọc!” Toàn bộ nam sinh trong phòng học nhất thời đen mặt.

      “Xi chào, Mật Mật thân mến….” hồi tiếng hoan hô vang lên.

      “Khụ khụ, ngày đầu tiên nhìn thấy bạn mình bị phong cách mê người của bạn làm cho rung động, mình lòng muốn cùng bạn quen nhau, hy vọng bạn có thể cho mình cơ hội, chúc bạn luôn luôn xinh đẹp, bạn. Heo con.”

      “Ô ô này, còn xưng heo con đấy, là buồn nôn!” Vi Vi ngượng ngùng nhìn phong thư, vẻ mặt hâm mộ, “Cậu xem xem đây là cái gì?”

      Lạc Mật Mật cầm lên cái hộp màu đen, dùng sức mở ra, quyển sách màu nâu rơi xuống bàn, bìa sách ngang nhiên viết bốn chữ to ‘Bí quyết ngừa thai’.

      Ngay tức khắc, trong phòng học thảo luận ầm ĩ, Vi Vi cũng biết điều ôm con khỉ miệng rộng xoay người sang chỗ khác.

      Lạc Mật Mật nhìn xung quanh chút, sắc mặt xấu hổ khó coi, rốt cuộc là ai làm cái trò đùa quái đản này, làm cho mình vô cùng mất mặt.

      Đột nhiên, ở hàng đầu tiên cạnh góc tường, nam sinh hướng về phía Lạc Mật Mật mỉm cười, nhếch miệng nhìn chằm chằm quyển sách kia gật đầu cái.

      TMD, đây ràng muốn với mình quyển sách này chính là tặng sao? Xem ra người này đúng là muốn sống nữa!

      Người này tên Dương Tuấn, là nam sinh quậy phá nhất trong lớp học, mới vừa bị cấm túc xong. là nổi danh hoa hoa công tử, biết có bao nhiều phụ nữ từng chôn vùi dưới ma trảo của .

      Lạc Mật Mật nhìn Dương Tuấn chút, lại cúi đầu nhìn cuốn sách bàn sách, khinh thường cười tiếng.

      Đây là tự chuốc lấy phiền phức, cho nhìn chút màu sắc, biết mình bị bệnh mù màu! Đợi đến khi tôi bắt được cơ hội, cố mà chịu đựng cho tốt.

      Lúc này, thầy giáo vào, tiết học bắt đầu.

      …………………..

      Thời gian vào lúc này dường như trôi qua chậm, làm cho lòng người phiền muộn, nhiệt huyết kích ddoogj trong lòng, làm cho người ta có ý nghĩ là nhảy lầu cho xong hết mọi chuyện, chết xong còn nghe ông thầy này tra tấn nữa, hoá giải phiền não trong lòng.
      Last edited by a moderator: 5/6/15
      Chrisdunggg thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Tổng giám đốc rất sủng cục cưng

      Chương 19: Làm chuyện đó trong phòng học.

      Thời gian vào lúc này dường như trôi qua chậm, làm cho lòng người phiền muộn, nhiệt huyết kích động trong lòng , làm cho người ta có ý nghĩ là nhảy lầu cho xong hết mọi chuyện, chết xong còn nghe ông thầy này tra tấn nữa, hoá giải phiền não trong lòng.

      Ây da má ơi, ông thầy này cái gì vậy? Lỗ tai của mình ngủ thiếp rồi!

      Lạc Mật Mật cầm bút, mắt lim dim, muốn ngủ thiếp . Chợt Vi Vi ngồi cùng bàn hung hăng bấm cái, trong nháy mắt tỉnh ngủ.

      có biện pháp, mình còn phải cùng Đỗ Phủ đại ca tán dóc ngày!

      “Các em, vấn đề này ai có thể trả lời, Lạc Mật Mật, em trả lời!” Tiếng của thầy giáo đột nhiên vang lên.

      Lạc Mật Mật ngồi yên tại chỗ nghiêm túc như bức tranh, hoàn toàn biết gì, rốt cuộc Vi Vi bên cạnh kịp thời nhắc nhở chút.

      “Thưa thầy, vấn đề này em biết, thầy nên biết điều chút, hỏi người khác !”

      Mọi người trong phòng học nhất thời kinh ngạc đến ngây người, thể nào tin nổi thục nữ như Lạc Mật Mật lại dám lời lẽ to gan như vậy, làm cho người ta cừa tràn đầy khoái cảm lại cảm thấy có chút ngoài ý muốn.

      “Em…. Lạc Mật Mật, em biết sao?” Thầy giáo trực tiếp cước bộ đến trước mặt Lạc Mật Mật, bộ dáng nghiêm túc làm cho lòng người sợ hãi.

      Bỗng nhiên, ông cầm cuốn sách giáo khoa của Lạc Mật Mật lên, hình ảnh Đỗ Phủ mang vớ dài cùng nội y tơ tằm ngay trước mắt.

      Mây đen dày đặc đầu, thầy giáo nét mặt dữ tợn, hé miệng muốn gì đó.

      “Thầy, của em Lạc Thiểu Trạch dạy em như vậy, thầy có thắc mắc gì sao?”

      Đây căn bản là nhắc nhở, cả trường học đều biết thế lực cường đại của Lạc gia, là nhà tài trợ quan trọng của trường, bất cứ ai cũng dám đắc tội.

      Thầy giáo sắc mặt đột biến, “Ha ha, học sinh Lạc Mật Mật nếu biết, như vậy chúng ta tìm bạn khác trả lời, được rồi, Lạc Mật Mật em ngồi xuống .”

      Các bạn học há to miệng, quả thể tin vào lỗ tai mình nữa, đều kih ngạc nhìn thầy giáo, khí phòng học nhất thời lâm vào tình trạng đóng băng.

      thể để mất tôn nghiêm, cuối cùng thầy giáo vẫn phải tịch thu sách giáo khoa của Lạc Mật Mật.

      Rốt cuộc đến giờ tan học, nhưng mà Lạc Mật Mật hề muốn về nhà. hành lang trường học, Lạc Mật Mật buồn rầu thôi.

      “Cái trường học tồi tàn này quả có cái gì tốt, chán ghét muốn chết, nếu có thể để cho mình học viện nghệ thuật England, tốt biết bao.”

      Học viện nghệ thuật England, đó là trường học nghệ thuật tốt nhất, mặc dù cũng là trường quý tộc, nhưng nơi đó phong cách trường học tương đối cởi mở, nghe tất cả những người học tập ở nơi này đều trở thành nhân vật nổi tiếng. Nhưng cái đó tính làm gì, mấu chốt nhất, là nơi đó có hồ tai England mình thích nhất.

      Trời dần dần tối, Lạc Mật Mật câu được câu con đường ở trường học, từ từ đến phòng học bên cạnh.

      Bỗng nhiên, hồi rên rỉ khó hiểu truyền vào lỗ tai.

      Tiếng phụ nữ thở hổn hển cùng thanh đàn ông dùng sức hỗn tạp ở chung chỗ, có tiết tấu truyền vào trong lỗ tai Lạc Mật Mật.

      Chẳng lẽ, có người ở trong phòng học làm chuyện đó?

      Lạc Mật Mật tò mò tiến lên phía trước, cúi đầu khom lưng nhìn qua khe hở cửa ra vào.

      Chỉ thấy trong phòng học to như vậy, có nam nữ tác chiến.

      Người nam đem người nữ đè bục giảng, trắng trợn kề mặt hôn lưỡi, dưới đất là bút máy, giẻ lau, sách vở, cùng quần áo hỗn độn ở chung chỗ, chứng tỏ mức độ chiến đấu có bao nhiêu kịch liệt.

      “Dương Tuấn, em sao?”

      em hay , có quan trọng sao? Dù sao tối nay chính là muốn em, chấm em!”

      xong, Dương Tuấn đứng dậy, phen kéo áo lót xuống, dùng sức xé rách quần lót phía dưới, cởi dây nịt ra, ra sức đẩy lên….
      Last edited by a moderator: 6/6/15
      Chrisdunggg thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :