1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tổng giám đốc rất sủng cục cưng bé nhỏ - Vũ Cô Nương (153)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 10: Tôi là tiểu Mật điên khùng.

      Chiếc xe hơi Land Rover màu đen nhanh lái vào khu biệt thự, trong chớp mắt dừng ở trước căn biệt thự màu trắng. Chỉ thấy nơi này đậu toàn xe cảnh sát, tuyến phân cách màu trắng đem hoa viên cùng biệt thự vây kín lại.

      Lạc Thiểu Trạch đẩy cửa xe ra nhanh, bước bước dài xông ra ngoài, Mạc Triết Hiên cùng Tô Trạch lo lắng chạy theo phía sau.

      Sau phen giới thiệu, cảnh sát dẫn bọn họ vào.

      “Chúng tôi nhận được tin báo, hôm nay có người phát phía dưới biệt thự của các có chôn tử thi, nhưng sau khi chúng tôi tới đây chỉ nhìn thấy này. Có thể là do quá sợ hãi, ấy vẫn ngồi ngơ ngác ở ghế sô pha, chúng tôi hỏi ấy, ấy liền chỉ chỉ lên khay trà, hoàn toàn hỏi ra vấn đề gì nữa…”

      Nghe cảnh sát như vậy, Tô Trạch đột nhiên nóng nảy, "Đương nhiên hỏi ra rồi, ấy chỉ là , gặp phải chuyện như vậy nhất định là bị dọa sợ gần chết, còn có thể cái gì nữa. . . . . ."

      Mạc Triết Hiên đột nhiên đạp Tô Trạch, liếc xéo cái.

      { chưa như thế nào đừng có lung tung được hay ? }

      { gì? } Tô Trạch chân bị đạp đau vừa run lẩy bẩy, vừa nhe răng trợn mắt.

      Mạc Triết Hiên nghiêng đầu tiến tới bên tai Tô Trạch, nhàng , "Đây chính Tiểu Ma Nữ sợ trời sợ đất, người ta gọi là ‘ tiểu mật điên khùng ’, ‘ điên khùng ’ nhất trong những ‘ kẻ điên ’ ‘ điên khùng ’. từng mắng chửi, đánh hội đồng thầy giáo, từng lái xe hơi tông vào cục cảnh sát, cậu suy nghĩ chút ấy còn có thể sợ cái gì nữa?"

      Nghe xong lời Mạc Triết Hiên , gương mặt Tô Trạch mặt lúc trắng lúc xanh sau đó tái .

      Nhưng mà nhìn sắc mặt của Lạc Thiểu Trạch lo lắng như vậy, có chút nào là giả vờ nha.

      "Mật Mật, em sao chớ?" Lạc Thiểu Trạch vừa vào cửa, lập tức nhào tới bên cạnh Lạc Mật Mật.

      Chỉ thấy Lạc Mật Mật ngồi xếp bằng ở ghế sô pha, mắt nhìn chằm chằm về phía trước, lời nào. khay trà phía trước ghế sô pha có để tờ giấy, đó viết họ tên và số điện thoại của Tô Trạch, còn có câu rất ràng: tìm Lạc Thiểu Trạch trở về!

      "Lạc tiên sinh, ngài có thể hỏi ấy chút là ở nơi nào phát thi thể ? Chúng tôi tìm kiếm ở xung quanh cũng có phát gì, có ngài cho phép chúng tôi cũng dám tự tiện lục soát trong nhà. Ngài xem. . . . . ." Đứng ở bên, cảnh sát vừa sợ sệt vừa nhàng hỏi.

      Mặc dù là vừa từ nước ngoài trở về, nhưng mà Lạc gia tại Trung Quốc vẫn rất có danh tiếng , ở đây ngay cả chính phủ và cảnh sát cũng phải nhúng nhường vài bước, chưa kể Lạc Thiểu Trạch lại song phương điều hành hai đạo hắc bạch, cho nên đối với đám cảnh sát này mà phải luôn chú trọng cách xư xử với .

      Thấy tờ giấy khay trà, Lạc Thiểu Trạch lấy lại bình tĩnh, khóe miệng khẽ nhếch lên.
      “Các người về trước , nơi này có chuyện gì đâu, lão nhị tiễn khách!” Lạc Thiểu Trạch cũng ngẩng đầu lên, từ từ đứng dậy cầm tờ giấy ở khay trà.

      “Mạc Triết Hiên mỉm cười tiến lại gần cảnh sát, “ ngại quá, chỉ là hiểu lầm, cảm ơn mọi người, xin mọi người về trước!”

      Nhóm cảnh sát có cảm giác như bị người ta trêu đùa, đều có chút bất mãn, nhưng cũng dám biểu ra ngoài, dọn dẹp trường sau đó rời .

      “Chuyện này là như thế nào?” Tô Trạch nhất thời phản ứng kịp, nhưng mà lão đại ra lệnh, chỉ có thể nhắm mắt cùng lão nhị tiễn cảnh sát ra cửa.

      "Tô Trạch, cậu phụ trách đem Mật Mật đưa đến phòng dưới đất !"

      “Tại sao lại là em? Em….” Thấy Lạc Thiểu Trạch bóng lưng đen kịt, Tô Trạch đành miễn cưỡng đem lời muốn nuốt trở về.

      Tô Trạch tới bên sô pha, vừa đưa tay định đỡ lấy, Lạc Mật Mật vọt cái đứng lên.

      "Bánh nướng áp chảo, điên rồi, biết rất em sợ nhất bị giam giữ, lại làm như vậy? !

      Đứng ở bên Lạc Thiểu Trạch hiểm cười, cầm tờ giấy lên khinh thường , " như vậy, em chuyện sao? mưu của em cũng quá lắm rồi? Dùng tờ giấy có thể gạt đám cảnh sát kia, nhưng gạt được !”
      Chrisdunggg thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 11: Chuyện biết còn rất nhiều

      Lạc Mật Mật đứng tại chỗ, mím môi xoay xoay thân thể, giương cằm lên.

      “Lừa gạt đám cảnh sát kia để làm gì, chẳng qua em muốn về nhà thôi! giữ lời hứa, có quyền trách em! vậy, còn muốn nhốt em, cũng quá độc ác!”

      Lạc Mật Mật trừng to mắt tức giận nhìn chằm chằm Lạc Thiểu Trạch, đột nhiên ngón tay vung lên, chỉ hướng Tô Trạch.

      "Còn nữa, chẳng phải đồng ý với tôi sao? có biết hứa hẹn qua loa với bổn nương là tử tội !”

      "Tôi, tôi. . . . . . Tại sao lại là tôi. . . . . ." Đứng ở bên Tô Trạch từ đầu tới cuối cũng hiểu rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng mà cuối cùng lại bị đổ hết mọi tội lỗi lên đầu.

      “Em là trẻ con.” Lạc Thiểu Trạch đứng tại chỗ, ánh mắt khinh thường quét qua Lạc Mật Mật.

      biết vì sao, giờ phút này có thứ gì đó ẩm ướt từ từ xuất trong hốc mắt của Lạc Mật Mật. nhiều năm như vậy, Lạc Mật Mật mong muốn nhất là nghe chính miệng vẫn còn là đứa trẻ.

      Nhưng mà, bọn họ trong mắt mọi người vẫn là em, phải sao?

      biết chuyện kia, rốt cuộc còn phải chịu đựng bao lâu?

      Lạc Mật Mật giống như máy bay chiến đấu tốc độ cao, vững vàng đáp xuống ghế sô pha, gương mặt dâng lên chút ưu thương.

      Mạc Triết Hiên cùng Tô Trạch thấy tình thế ổn, ngước mắt nhìn Lạc Thiểu Trạch, cho đến khi Lạc Thiểu Trạch phất tay ra hiệu, mới dám nhanh nhẹn ra khỏi phòng.

      Môi mỏng khêu gợi nhàng mím cái, Lạc Thiểu Trạch nhàn nhạt thở dài, sau đó từ từ ngồi bên cạnh Lạc Mật Mật, vươn cánh tay ra chút.

      "Khụ, tức giận à?"

      Lạc Mật Mật chu cái miệng nhắn, trừng mắt cái.

      " có."

      Lạc Thiểu Trạch đưa tay xoa khóe miệng chút, vô cùng ngượng ngùng , " có, vậy tại sao đột nhiên em gì?"

      "Em chính là hiểu, trong mắt em vẫn là đứa trẻ sao? rốt cuộc có bao giờ xem em như qua người con mà cư xử chưa?" Lạc Mật Mật đột nhiên xoay người, uất ức nhìn Lạc Thiểu Trạch.

      Lạc Thiểu Trạch bình tĩnh ngồi ngay tại chỗ, gì.

      Từ đến lớn, Lạc Thiểu Trạch cũng biết, người bên cạnh xinh đẹp như trân bảo vô cùng quý hiếm.

      Cho dù từng động lòng, nhưng mà, thời điểm đó ba mẹ cho biết đó là em , lúc này theo bản năng cũng cảnh tỉnh tự với mình: là em .

      "Lạc Thiểu Trạch, chẳng lẽ, qua nhiều năm như vậy, còn quên được người con kia sao? Rốt cuộc đến khi nào ta mới có thể ra khỏi trái tim ?"

      Đôi mắt ướt nhẹp kia, Lạc Thiểu Trạch căn bản dám nhìn, đành phải đứng dậy trốn tránh.

      "Mật Mật, em ngoan của , em kêu trở lại còn có chuyện gì khác ?"

      Lại trốn tránh! Mỗi lần vừa nhắc tới người phữ kia, chính là trốn tránh!

      Lạc Mật Mật lau hốc mắt cái, hít hơi sâu, cố nén đau nhức trong lòng, khẽ mỉm cười.

      "Em chính là muốn chờ trở lại cùng em ăn cơm tối, xem, thức ăn cũng nguội hết rồi." Lạc Mật Mật đưa tay chỉ hướng phòng ăn.

      bàn cơm sang trọng bày đầy những món ăn tinh xảo, đẹp đẽ, thức ăn được người ta dùng nắp thủy tinh chụp lại, để làm mất độ ấm.

      Lạc Thiểu Trạch khỏi có chút ngạc nhiên nhìn Lạc Mật Mật. Qua nhiều năm như vậy cũng bao giờ chứng kiến em được nuông chiều vô hạn làm thức ăn, hôm nay lẽ mặt trời mọc hướng tây rồi sao.

      Xem ra mình thuê người giúp việc là quyết định chính xác.

      Lạc Thiểu Trạch khom lưng, chậm rãi ngồi xuống bàn ăn, có chút hăng hái mở đồ ăn ra, màu xanh của rau tươi kết hợp với màu hồng của thịt, hương thơm tỏa ra bốn phía.

      Đưa tay cầm lấy đũa bạc, Lạc Thiểu Trạch mỉm cười gắp thức ăn lên, “Ừ, cũng tệ, xem ra em rất tiến bộ nha, lúc nào biết nấu cơm cũng biết!”

      "Chuyện biết còn rất nhiều." Lạc Mật Mật nghiêm túc nhìn chằm chằm Lạc Thiểu Trạch ngồi ở đối diện, ánh mắt bình tĩnh tỏa ra chút quái dị.
      Chrisdunggg thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 12: Giám định ADN

      "Hả?" Lạc Thiểu Trạch ngẩng đầu nhìn, chạm phải ánh mắt bức người của Lạc Mật Mật, khỏi lại cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

      “Có phải ở sau lưng len lén học khóa đào tạo đầu bếp ? Làm đồ ăn rất có tư vị!” Lạc Thiểu Trạch từng ngụm từng ngụm cho thêm cơm vào miệng.

      ra nước ngoài nhiều năm như vậy, hiểu được em có bao nhiêu đâu?”

      Lạc Thiểu Trạch từng Pháp tu nghiệp nhiều năm, trở lại Mĩ khi Lạc Mật Mật trở thành đại mỹ nhân duyên dáng kiều, lúc đó còn khiến Lạc Thiểu Trạch rất lâu sau vẫn thể thích ứng.

      Kỳ , tất cả mọi người đều biết, nước Pháp tu nghiệp, ra là tìm người phụ nữ đó.

      Chỉ là tất cả mọi người muốn xuyên phá tầng cửa sổ này, mà đây, cũng trở thành điều cấm kỵ nhất trong đáy lòng của Lạc Mật Mật.

      Nhưng mà, hôm nay muốn , phải chuyện này. “ ra , sớm biết đúng ?” Lạc Mật Mật tinh thần chán nản nhìn Lạc Thiểu Trạch ở phía đối diện ngừng dùng bữa.

      Lạc Thiểu Trạch im lặng.

      giống như chuyện với bức tường.

      Lạc Mật Mật quan tâm, vẫn từ bỏ tiếp tục , "Chúng ta phải em ruột, đúng ?"

      Pằng ——

      Chiếc đũa rơi mặt đất, giống như hồi chuông báo động gõ tỉnh thần kinh nhạy cảm của Lạc Thiểu Trạch. từ từ nâng mí mắt, ánh mắt vô cùng sắc bén.

      Nếu là đổi lại trước kia, Lạc Mật Mật đoán chừng sớm né tránh, nhưng mà lần này, có.

      Lạc Mật Mật hé miệng cười cười, " biết đúng ? Em biết mọi người trong nhà còn muốn lừa gạt em bao lâu nữa, nhưng mà em biết rồi."

      "Em biết cái gì?" Lạc Thiểu Trạch híp lại đôi mắt, thử dò xét Lạc Mật Mật.

      " còn nhớ lần đó ba ngã bệnh phải nhập viện để truyền máu ? Mẹ và đều có thể cho ba máu, chỉ riêng em là được. Sau đó lần, em giám định ADN"

      "Mật Mật. . . . . ." Đôi mày thanh tú cau , Lạc Thiểu Trạch có chút kích động.

      Lạc Mật Mật tránh né ánh mắt nhìn về phía bên cạnh, mỉm cười hít hơi, " có chuyện gì , yên tâm, em khổ sở. Là nhi có làm sao, ít nhất em còn có mọi người ! Ngôi nhà hạnh phúc này đối với em mà rất quan trọng, cho nên em phá hư nó."

      ". . . . . ."

      "Lạc Thiểu Trạch, em hi vọng cũng có thể giữ kín bí mật này, có thể giữ được bao lâu giữ lại bấy lâu. . . . . . Ba mẹ bên kia cứ nghĩ là em biết cũng tốt. Nhưng mà, sở dĩ hôm nay em muốn cho biết , là bởi vì có số việc em muốn nữa lừa gạt mình nữa. . . . . ."

      "Mật Mật, có số việc hãy để cho nó trở thành bí mật !" Lạc Thiểu Trạch tránh né từ mặt đất nhặt lên đũa bạc, nhàng đặt kế bên cái chén.

      " ngủ sớm chút, công ty còn có chút việc, phải xử lý cho xong."

      Lạc Thiểu Trạch cầm lên áo khoác màu đen, cho đến khi ra cửa chính cũng dám nhìn lại ánh mắt của Lạc Mật Mật lần.

      Nhìn bóng lưng màu đen kia, Lạc Mật Mật lại lâm vào bi thương, chờ đợi vô tận.

      --- ------ -------

      "Tô Trạch, tới đây cho tôi." Điện thoại bên kia, thanh trong trẻo mạnh mẽ của Lạc Mật Mật lại lần nữa vang lên.

      Tại sao lại là tôi? !

      Ôm điện thoại di động, Tô Trạch muốn tìm cái lỗ chui vào. Bây giờ cũng mười giờ đêm rồi, cái người điên Lạc Mật Mật này thế nào còn bỏ qua cho !

      Hơn nữa, lão đại phải ở nhà sao?

      Chẳng lẽ. . . . . . "Mật Mật, tìm tôi làm gì? Lão đại có ở nhà sao?" Tô Trạch lần nữa đưa điện thoại di động đặt ở khóe miệng, cười hì hì .

      "Ai biết ta chết nơi nào! mau chạy tới đây đón tôi, nếu tôi để cho biến thành đầm lầy!" Tiếng kêu giống như sư tử Hà Đông khiến cho Tô Trạch khỏi cả người nổi da gà.

      "Mật Mật, được đâu..., trễ thế này tôi lại dẫn ra ngoài, lão đại biết giết chết tôi đấy!"
      Chrisdunggg thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 13: Quán bar 55

      sợ anha ấy giết chết , vậy sợ tôi khiến cho chết toàn thây sao? mau chạy tới đây, nếu tôi để cho sống qua tối nay!”

      chứng kiến hành động điên cuồng của Lạc Mật Mật lúc ban ngày, Tô Trạch suy nghĩ chút cũng cảm thấy kinh hãi, vì vậy vẫn quyết định qua xem xét chút, cho dù chính mình chịu khổ, cũng muốn nhân vật quan trọng này lại lấy tính mạng ra để tái cái vụ án như ban ngày.

      Nếu , bị lão đại biết, đời nhà ma!

      Tô Trạch khởi động xe Audi nhanh chóng tới biệt thự Lạc gia, nhìn vào trong biệt thự hiểm có thể thấy được ánh sáng lóe lên, cỗ khí lạnh ập ngay vào lòng.

      “Đầm lầy chết, tại sao bây giờ mới đến?” kính xe chợt dán lên khuôn mặt lạnh như băng, Lạc Mật Mật hớt miệng bộ dạng mất hứng.

      Kiểu tóc dựng ngược lên, đôi mắt đen thui như bị hun khói, dưới màu đỏ của đôi môi là bộ váy ngắn bằng nhung, gương mặt trắng bệch trong đêm đen lên hết sức ràng, khủng bố!

      Tô Trạch bị dọa nhảy dựng lên, thiếu chút nữa đạp chân ga tiếp tục chạy ra ngoài, may là phản ứng kịp thời nhanh chóng dập tắt hỏa khí.

      nãi nãi của tôi, đến tột cùng muốn làm cái gì? ăn mặc như vầy cũng quá ghê gớm rồi...”

      “Gọi tôi là trưởng bối à, cũng tệ. Đầm lầy chết, đừng nhảm nữa, đưa tôi đến quán bar lớn nhất, tôi muốn uống rượu!” Lạc Mật Mật vẻ mặt trấn định tiến vào buồng xe phía sau, lấy ra cái gương ngừng sửa sang lại gương mặt được trang điểm sắc sảo.

      Tô Trạch nhìn kính chiếu hậu, giọng điệu sâu sắc, “ có thể đừng giày vò tôi nữa được hay ? Nếu tới chỗ đó, hơn nữa còn là tôi dẫn , lão đại ...”

      “Đừng có nhảm được hay ? đợi lão đại của xuất , coi chừng chết trước ở trong tay của tôi.” Lạc Mật Mật phát bắt được bả vai Tô Trạch từ từ dùng sức, cười xấu xa.

      Tô Trạch vẻ mặt buộc chặt, cơ bắp căng cứng, nắm chặt tay lái trong tay tất cả đều là mồ hôi lạnh.

      Thấy vẻ mặt vô tội của Tô Trạch, Lạc Mật Mật nở nụ cười, từ từ dựa vào cái ghế tựa cao cấp, nhanh chậm , “ ra tôi cũng rất đáng , chỉ cần đối tốt với tôi, tôi cũng đối với rất tốt.”

      Mắt hạnh khẽ nheo, Lạc Mật Mật thăm dò sắc mặt Tô Trạch. “Yên tâm , nếu như lão đại các truy cứu, từ đầu tới cuối tôi nhận hết, rơi xuống đầu của đâu, hiểu ? Chỉ cần đưa tôi đến đó là có thể rồi, OK?”

      Tô Trạch lòng tràn đầy do dự, đấu tranh nhìn về phía trước.

      làm thôi, làm làm đến cùng, Lạc Mật Mật dùng sức chồm tới, vặn chìa khóa, sau đó vỗ vỗ bả vai Tô Trạch, ý bảo chạy về phía trước.

      Rơi vào đường cùng, Tô Trạch đành mang tới “quán bar 55”.

      Quán bar này mặc dù phải là quán bar lớn nhất, nhưng mà trong ấn tượng của Tô Trạch những người tới đây đại đa số đều là những người sinh ra trong gia đình phú quý quyền thế, tương đối mà ít xảy ra hỗn loạn, hơn nữa nơi này có rất nhiều bằng hữu, nếu có chuyện gì cũng có người giúp đỡ.

      Nhưng ở trong mắt Lạc Mật Mật, quán bar ở đâu cũng giống như nhau, đều là trường hợp 8x, 9x, thậm chí là 10x buông thả bản thân ăn chơi sa đọa.

      Lạc Mật Mật cười ngọt ngào, mở cửa xe muốn ra ngoài, chợt phát Tô Trạch bấm điện thoại di động, cảm thấy ổn, vì vậy dừng lại trực tiếp theo dõi ta.

      “Đầm lầy chết, phải muốn cho ta biết tôi tới đây chứ!”

      “OK!”

      Lạc Mật Mật dừng lại, “ có phải hay cho ta biết?”

      “Yes!” Tô Trạch tiếp tục bấm điện thoại di động.

      Im lặng, người nhát gan! Vậy cũng tốt, chừng Tô Trạch còn có thể giúp mình rất nhiều!

      Lạc Mật Mật mỉm cười xuống xe hơi, nghênh ngang vào quán bar.

      Quả nhiên là nơi xa hoa trụy lạc, đông đảo thiếu nam thiếu nữ lắc lư thân thể theo điệu nhạc điên cuồng, xuyên qua ánh đèn hoa mỹ, những người khác si mê nâng ly uống mừng.

      Trang phục Lạc Mật Mật mặc người so với thuần khiết ban ngày khác biệt quá lớn, thân váy đen gợi cảm vừa vào quán bar liền thu hút tất cả chú ý, cộng thêm kiểu trang điểm mắt khói vô cùng quyến rũ, trong chốc lát liền hấp dẫn đông đảo trai đẹp tới gần.

      Lạc Mật Mật để ý lắm, mỉm cười tựa vào quầy rượu, đưa tay khẽ vuốt, dịu dàng , “ đẹp trai, cho tôi ly rượu.”
      Last edited by a moderator: 30/5/15
      Chrisdunggg thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 14: Nam nữ hoan ái

      Người pha rượu tuấn quay đầu nhìn lại, trong đôi mắt nhất thời tràn đầy ánh lửa nhiệt tình.

      Cúi đầu giọng hỏi, “Người đẹp, muốn uống cái gì đây?”

      “Sở trường nhất của !” Lạc Mật Mật kén chọn cười tiếng.

      Ly rượu màu bạc chuyển động dưới ánh đèn sáng lạng, nhịp nhàng như khiêu vũ, nhảy tới nhảy lui. Người pha rượu động tác nhanh nhẹn khiến trai đẹp và mỹ nữ bên quầy rượu ngừng hò hét cỗ vũ. Xuyên qua ánh bạc ma mị trung chợt dấy lên con rồng lửa, từ từ xoay tròn.

      Khô khốc ngồi ở bên, Lạc Mật Mật lúc nhìn lúc , giống như tại tất cả mọi việc xảy ra đều có liên quan đến mình.

      “Rượu của em!” Người pha rượu đem ly rượu ngưng lại, gương mặt cười .

      Chất lỏng dọc theo ly thủy tinh trong suốt tỏa ra màu lục lam rực rỡ, giống như áng mây phiêu đãng trung.

      Lạc Mật Mật lẳng lặng cầm ly rượu lên, nhàng lay động, “Ly rượu này có tên gọi là gì?”

      "Nam nữ hoan ái."

      Lạc Mật Mật giương mắt nhìn chút, cười khẽ.

      "Cũng cho tôi ly nam nữ hoan ái." thanh thô cuồng ở bên tai vang lên, mùi nước hoa nồng đậm xông vào mũi.

      Người pha rượu thoáng chốc trắng mặt, ảo não tránh sang bên.

      Lạc Mật Mật quay đầu lại, chăm chú nhìn chút.

      Đây là người đàn ông đẹp trai tuấn, tóc ngắn gọn gàng, màu da ngăm đen bày ra mười phần mùi vị đàn ông, trong ánh mắt thâm trầm lộ ra vẻ thần bí khác thường.

      Ơ , đàn ông ở quán bar này là đẹp! Xem ra bổn nương đến đây cũng có uổng phí.

      “Xin chào, người đẹp, mình sao?” Người đàn ông cầm ly rượu lên, vẻ mặt đầy nụ cười, gắt gao nhìn chằm chằm Lạc Mật Mật.

      “Đúng vậy, cũng mình sao?” Lạc Mật Mật thuận theo bưng ly rượu lên.

      Bánh nướng áp chảo đáng chết, để ý bổn nương, bổn nương cũng mặt dày dán cái mặt của mình hâm nóng cái mông lạnh của nữa (ý là nhiệt tình theo đuổi ở phía sau nhưng Lạc Thiểu Trạch cứ lạnh lùng, Mật Mật so sánh thành như vậy đó =.:). Để cho xem chút, ra tôi cũng rất hấp dẫn đấy!”

      “Người đẹp, có bạn trai sao? ta làm sao có thể yên tâm khi để em tới nơi này mình đây?” Người đàn ông đắm đuối nhìn chằm chằm Lạc Mật Mật.

      nhảm, tới quán bar rồi còn hỏi vấn đề này nữa sao?

      Lạc Mật Mật ngăn lại lời muốn thốt ra, thoáng kiên quyết, mỉm cười nhìn lại, “Có bạn trai hay quan trọng sao? Hơn nữa, chúng ta cũng quen nhau, tại sao tôi phải cho biết?”

      Người đàn ông chậm rãi tới gần, cơ hồ gần sát mái tóc Lạc Mật Mật, giọng , “Chỉ cần em đồng ý, bất cứ lúc nào chúng ta cũng có thể thân cận.”

      Nhìn nhau cười tiếng, bất tri bất giác ly rượu được uống xuống bụng, chỉ chốc lát sau, Lạc Mật Mật liền uống đến đỏ bừng cả khuôn mặt, đầu óc choáng váng.

      Chuyện gì thế này? Nhức đầu muốn chết, còn buồn ngủ vô cùng.

      Lạc Mật Mật ôm cái trán, gương mặt ửng đỏ lúc này nóng hừng hực.

      Người đàn ông đột nhiên đưa tay phải ra, lặng lẽ tiến vào eo của Lạc Mật Mật, từ từ nắm chặt.

      Lạc Mật Mật cảm giác có người sờ mình, nhưng tại cả người mệt mỏi, chỉ muốn ngủ, chút sức lực để phản kháng.

      “Tôi phải con mồi của , mau tránh ra chút!” Lạc Mật Mật vươn tay bé mềm nhũn, trung có mục tiêu, đẩy cái. Cảm giác hôn mê làm cho cách nào đẩy được người kia.

      Người đàn ông thấy Lạc Mật Mật thể kiểm soát bản thân, càng thêm hứng thú, “Vậy là con mồi của em, thế nào? Tối nay cùng em….” xong, cúi đầu muốn hôn xuống.

      “Buông cái tay bẩn thỉu của ra, Tề Nguyên Kiệt!” thanh quen thuộc vang lên. Lạc Thiểu Trạch vươn tay bắt được cánh tay Tề Nguyên Kiệt, dùng sức vung lên, Tề Nguyên Kiệt liền lảo đảo ngã sang bên.
      Chrisdunggg thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :