1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tổng giám đốc rất sủng cục cưng bé nhỏ - Vũ Cô Nương (153)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. DuckBeauty

      DuckBeauty Well-Known Member

      Bài viết:
      281
      Được thích:
      489
      Chương 152: Đau lòng sợi len quả bóng nha


      Editor: Trà sữa trà xanh


      "Mật Mật, chúng ta phải chuyện chút."


      Lạc Mật Mật lạnh nhạt, " muốn em nghe lời, sau này vẫn còn cơ hội, nếu cơ hội gì cũng có."


      "Cái này. . . . . . em đừng trêu chọc nha. . . . . ." Lạc Thiểu Trạch như cũ yên lòng.


      Lạc Mật Mật trừng mắt cái, "Đùa bỡn mới khốn kiếp nha, mau, nếu em bao giờ gặp nữa."


      Lạc Thiểu Trạch rối rắm đứng ở nơi đó, cũng có ý tứ muốn chút nào, cuối cùng vẫn là Lạc Mật Mật trước, như làn khói chạy lên lầu.


      Nhìn qua cửa sổ, Lạc Mật Mật đưa mắt nhìn Lạc Thiểu Trạch rời , chính lại bi thương tựa vào vách tường.


      "Mật Mật, sao cậu ở chỗ này nha?" Đêm vào khuya, Văn Y về đến cửa nhà, lại phát Lạc Mật Mật đứng ở nơi này, vì vậy mặt kinh ngạc tới gần.


      Lạc Mật Mật ngồi ở cầu thang, che hai chân ngủ lúc lâu rồi, nâng lên ánh mắt mông lung của mình nhìn, ra là Văn Y, khỏi cao hứng, "Văn Y ơi Văn Y, rốt cuộc cậu trở về!"


      "Trời ạ, cậu luôn luôn ngủ ở nơi này hả? Sao cậu gọi điện thoại cho mình, ít nhất mình có thể trở về sớm chút mở cửa cho cậu nha!"


      Nghe lời này, mặt Lạc Mật Mật nổi đầy vạch đen, "Mình muốn gọi, nhưng lúc sáng, điện thoại của mình bị cậu đoạt , còn sợ phúc xạ!"


      Nhìn Lạc Mật Mật đen mặt, Văn Y chợt nhớ tới, vội vàng móc cái chìa khóa ra cùng điện thoại di động nhìn xem, "Đúng vậy nha, đây là điện thoại di động của cậu mà, mình quên mất, ngại quá. Mình thấy có rất nhiều cuộc gọi nhỡ trong di động của cậu đó d[d]l[q]d, di động của mình cũng ít."


      Hai nhìn nhau, rối rít mở điện thoại di động của mình ra xem chút, phát tất cả đều là Lạc Thiểu Trạch gọi tới. Xem ra, sau khi Lạc Thiểu Trạch rời vẫn yên lòng, biết gọi cho bao nhiêu lần.


      "Chúng ta nên gọi cho ấy , bằng làm ấy gấp đến chết." xong, Văn Y muốn gọi điện thoại.


      Lạc Mật Mật nhanh tay nhấn nút tắt, vẻ mặt nghiêm túc , " cần, buổi sáng bọn mình gặp nhau, biết mình ở nơi này, cậu mở cửa trước !"


      Văn Y mặt mờ mịt nhìn Lạc Mật Mật, tiếp theo cười tiếng, quay người lại mở cửa.


      Chờ Lạc Mật Mật ngồi ở ghế sa lon nghỉ ngơi, rốt cuộc Văn Y nhịn được nữa, "Mật Mật, cho mình biết, hôm nay người đàn ông kia là xảy ra chuyện gì vậy?"


      "Người đàn ông nào?" Lạc Mật Mật lạnh lùng .


      "Chẳng lẽ hôm nay cậu gặp đàn ông rất nhiều sao? Người mình bao gồm mấy cái kia người trong hôn lễ." Văn Y hơi cảm thấy bất đắc dĩ, nháy nháy mắt có chút hối hận hỏi vấn đề này.


      "À, hôm nay chính thức gặp có hai đấy. . . . . ."


      "Đúng đúng đúng, chính là chỗ này nha, mình rất muốn biết, cậu nhanh lên!" Văn Y nhất thời giống như mèo thèm ăn gặp được cá, trong hai con mắt lóe ra ánh sáng.


      Gò má Lạc Mật Mật liếc mắt nhìn, nhịn được , "Cậu là ký giả bát quái sao? Tại sao muốn biết nhiều như vậy?"


      Vừa nghe cũng biết Lạc Mật Mật còn tức giận. là tính trẻ con, phải chỉ là trở về muộn lát hay sao, về phần lời cũng cần mang ý châm biếm sao?


      Văn Y có tâm tình chuẩn bị đứng dậy rời , Lạc Mật Mật ngồi ở bên cạnh đột nhiên mở miệng, "Cậu là muốn hỏi cái người cùng mình tham gia nghi thức đính hôn sao?"


      "Ừ ừ, chính là người đó." Văn Y bưng ly nước tới, đặt ở trong tay Lạc Mật Mật, " ta là xảy ra chuyện gì, cậu có bạn trai khi nào, cậu gạt chúng ta . . . . . ."


      "Ôi trời ơi!!, cậu giống như súng máy đầy đạn, có thể hỏi vấn đề trước hay , mình trả lời thế nào nha?" Lạc Mật Mật bất đắc dĩ uống ngụm nước, liếc mắt nhìn Văn Y hài lòng, "Được rồi được rồi, mình cho cậu biết."
      Lý do có người này là……


      Kết quả, Lạc Mật Mật còn chưa d[dlqd được mấy câu, Văn Y sớm ở bên cạnh ngáy to ngủ rồi.


      Trời mới vừa tờ mờ sáng, Lạc Mật Mật mới nằm xuống, đợi đến tám giờ lại rời giường đến trường học. Dù sao mấy ngày nay mực bên ngoài, bỏ qua rất nhiều khóa trình (chương trình dạy học), hôm nay có chuyện gì, Lạc Mật Mật quyết định phải đến trường học liếc mắt nhìn.


      Lạc Mật Mật rất khâm phục mình, cư nhiên nhịn cả đêm, ngày thứ hai còn có thể đúng giờ rời giường đến trường học. Trước kia ở biệt thự, mỗi lần chuông báo thức của điện thoại di động vang lên, Lạc Mật Mật đều dùng chăn che kín đầu, sau đó đưa tay sờ đến nút tắt, nhưng nếu là sờ tới, Lạc Mật Mật liền trình diễn màn "Bịt tay trộm chuông", làm bộ như có nghe thấy ngủ tiếp. Cho đến khi Lạc Thiểu Trạch gọi dậy.


      Chỉ là có lúc Lạc Thiểu Trạch tới phòng của Lạc Mật Mật, thấy chuông báo thức ngừng vang, mà Lạc Mật Mật núp ở trong chăn chịu rời giường, bên ngoài khí trời lại tốt, Lạc Thiểu Trạch rất cưng chiều tắt đồng hồ báo thức của điện thoại di động, để cho ngủ thêm lát .


      Vốn cho rằng Lạc Mật Mật bỏ qua ít khóa trình, mỗi khi lúc này, Lạc Mật Mật cũng giận trách Lạc Thiểu Trạch có làm xong bổn phận "Đồng hồ báo thức", nhưng mỗi lần Lạc Thiểu Trạch cũng chỉ cười cười mà thôi.


      Nhưng hôm nay, có ai gọi dậy, Lạc Mật Mật lại đúng giờ rời giường. Tại sao vậy chứ? Bởi vì căn bản có ngủ. Lạc Mật Mật biết vì sao mình ngủ được, mặc dù rất muốn nghỉ ngơi.


      Đến học viện England, Lạc Mật Mật mới phát ra đầu mình có cửu cá đại ( cửu cá đại chắc là rắc rối to). Những ngày qua có tới, bỏ qua hơn phân nửa khóa trình mình thích nhất, hơn nữa còn phải đối mặt cuộc thi đại học ngữ cấp bốn.


      "Đây là trường học chết tiệt, cư nhiên thừa dịp lúc có mặt an bài hơn phân nửa khóa trình thích nhất của , chẳng lẽ thể chờ trở lại sao? Thiệt là. Ai, tại cũng thể học lại những khóa trình kia. Huống chi, còn phải ứng phó cuộc thi cấp bốn chết tiệt, muốn chết nha!"


      Lạc Mật Mật vừa gõ đầu, vừa vào tiệm sách mua sách thi thử đại học ngữ cấp bốn.


      Tìm quán cà phê, Lạc Mật Mật vào, vốn định ngồi ở chỗ đó làm đề thi, nhưng mới làm mấy cái mất kiên nhẫn rồi. Vì vậy, lấy điện thoại di động ra bấm điện thoại của Văn Y.


      Chỉ chốc lát sau, Văn Y liền chạy tới đây, "Tiểu tổ tông của tôi ơi, sao lại gấp gáp gọi mình đến nha, mình luyện giọng đấy."


      "Ừ, cậu xem!" Lạc Mật Mật chu cái miệng nhắn đưa bài thi tới, "Tới thi cấp bốn rồi sao, cái gì cũng biết sao."


      "Trời ạ, phải cậu từ Mĩ quốc tới đây sao, loại đề thi ngữ này sao làm khó cậu được? Đừng ở đây cố ý khoe khoang!" Văn Y liếc cái, im lặng.


      Vẻ mặt Lạc Mật Mật đau khổ, "Khoe khoang sợi len quả cầu nha, mình biết, mặc dù mình ngữ, nghe ngữ, nhưng cũng chỉ có thể đối phó cái bộ phận thính lực mà thôi. Nhưng, như loại đề thi Trung Quốc này, rất khó khăn."


      " lẽ cậu nghĩ để cho mình giúp cậu giải quyết chứ? Mình có học đại học, đừng hi vọng ký thác vào người của mình." Văn Y ôm đàn ghi-ta chuyển sang bên kia, chợt quay mặt lại nghi ngờ hỏi, "Vậy đại học ngữ trước kia của cậu có cuộc thi sao?"


      "Có."


      "Vậy cậu giải quyết như thế nào?" Văn Y tưởng rằng tìm được cây cỏ cứu mạng.


      "Đều là tên khốn kiếp kia giúp mình làm cho á." Lạc Mật Mật nhịn được .


      Văn Y có chút hiểu rồi, cau mày xông tới, "Khốn kiếp? Ai khốn kiếp nha?"


      "Chính là Lạc Thiểu Trạch á."


      "Hả? Khi nào Lạc Thiểu Trạch có biệt danh mới rồi, lại gọi là ‘ khốn kiếp ’, hắc hắc, ra nghe rất hay nha."


      Thấy Văn Y ngồi ở chỗ đó đùa, Lạc Mật Mật cảm giác mình gọi tới là quyết định sai lầm, "Cậu có biện pháp nào giúp mình hay ?"


      Văn Y cảm thấy mệnh mình rất xui xẻo, loại thi cử này còn mang tới hành hạ , chẳng lẽ là cố ý trêu chọc sao?


      Nhìn dáng vẻ khổ sở của Văn Y, Lạc Mật Mật cảm thấy rất vui vẻ, "Văn Y, cậu sống hơn hai mươi năm, thể vì tổ quốc, vì nhân dân làm chút gì, chẳng lẽ mỗi lần nghĩ đến, chút cậu cũng đau lòng sao?"


      "Đau lòng sợi len quả cầu nha!" Văn Y róc xương lóc thịt cái.


      "Lời của mình cậu học rất nhanh nha, xem ra chúng ta cùng loại người nha. Dạ dạ, mau ra chủ ý ." Lạc Mật Mật tiến tới bên cạnh Văn Y, ngọt ngào như Tiểu Miêu.


      Chợt ánh mắt Văn Y sáng lên, nụ cười nở rộ, "Ai, chủ ý cũng phải là có. Mình nhớ thấy tin tức , web có bán rất nhiều đáp án cuộc thi, đại học ngữ cấp bốn đoán chừng cũng có thể có."


      "Đúng vậy đúng vậy, vậy là sao, mình biết cậu là nghiệt nhiều quỷ kế nhất."


      Nhìn Lạc Mật Mật vui vẻ lấy Iphone5 ra lên mạng tra xét, thế nào Văn Y cũng cảm thấy mới vừa rồi là khen mình, liền khỏi sửng sờ.


      nghiệt? Nhiều quỷ kế? Ý nghĩ của mình mới mẻ cỡ nào, tại sao là gọi là nhiều quỷ kế, mấy cái kia của Lạc Mật Mật cậu mới có thể xưng là nhiều mưu kế.


      Lạc Mật Mật vừa tra xét điện thoại di động, vừa cười ha hả với Văn Y , "Văn Y, mình quyết định, về sau hãy theo mình, đặc biệt vì mình bày mưu tính kế, gọi tắt là ‘
      [​IMG]

    2. DuckBeauty

      DuckBeauty Well-Known Member

      Bài viết:
      281
      Được thích:
      489
      Chương 153: Kết hôn, lập tức kết hôn


      Editor: Trà sữa trà xanh


      Lần này, Lạc Mật Mật chạy trốn nhanh, ai cũng thể đuổi theo, càng biết những người còn lại rời lúc nào. Bây giờ trong lòng rất loạn, rất nhiều chuyện đặt ở cùng nhau, có chút mơ hồ.


      Lờ mờ cũng khiến quên mọi thương tâm.


      Đáp án cuộc thi đại học ngữ cấp bốn sao có thể tới nhanh như vậy, Lạc Mật Mật chỉ là tìm lý do rời thôi. Nhưng, tốc độ chuyển phát bây giờ quả đáng tán thưởng, mới hai ngày, Lạc Mật Mật ở trường học nhận được hàng.


      "Ôi mẹ nó, đây chính là đáp án trong truyền thuyết à? !"Lạc Mật Mật nhìn chồng giấy A4, đầu bắt đầu kêu ong ong, "Chẳng lẽ muốn mình nhớ tất cả đáp án sao? web gì đó d[dlqd] là *** lừa bịp nha!"


      Chuông điện thoại di động vang lên.


      Giống như là chụp được cây cỏ cứu mạng, Lạc Mật Mật lấy điện thoại di động ra nụ cười ngọt ngào nghe điện thoại, "Văn Y, cậu tìm mình có chuyện gì sao?"


      "Mật Mật, bây giờ cậu ở trường học phải ? Tối hôm nay chúng ta liên hoan ca hát ở KTV, cậu qua đây ."Giọng thanh thúy của Văn Y ở bên tai vang lên.


      "Liên hoan? Ca hát? Cái đó. . . . . . Cái đó khốn kiếp sao?"


      "Chắc có, cậu tới , chơi với tụi mình. Mấy ngày nay cậu vội vàng chuẩn bị cuộc thi khẳng định cũng mệt mỏi, đến đây, chúng ta thả lỏng chút."


      Nghe lời của Văn Y, tại sao Lạc Mật Mật lại cảm thấy rất thư thái, "Tốt, mình tới liền, lập tức tới ngay."


      Thời gian trong nháy mắt, Lạc Mật Mật liền đến KTV, vào gian phòng, Văn Y, Tô Trạch, Mạc Triết Hiên đều ở đây cắn hạt dưa tiêu khiển, nơi này là nơi Tô Trạch chút kiêng kỵ bộc lộ bản tính, khiến Lạc Mật Mật vừa vào cửa nhất thời muốn thủng cả màng nhĩ.


      "Tô Trạch đáng chết có tiền đồ, ca hát cũng khó nghe như vậy, nếu cùng Văn Y giọng hát tuyệt mỹ ghép cặp như thế nào? Suy nghĩ chút cũng cảm thấy có khả năng." Lạc Mật Mật nhắc nhắc lại, ghét bỏ nhìn Tô Trạch cái.


      Lạc Mật Mật ngồi xuống ghế sofa, Văn Y liền xông tới, "Mật Mật, hát bài , thả lỏng chút. Cậu xem mấy ngày mặt cậu luôn nhăn nhó, mình biết trong lòng cậu dễ chịu, cho nên tất cả mọi người tán thành cậu tới phát tiết chút. Mọi người chúng ta cũng có thể làm bao cho cậu trút giận, cậu muốn phát tiết như thế nào, chúng ta cũng có thể như thế nào đó."


      Mạc Triết Hiên ngồi trong góc ghế sa lon nhìn Lạc Mật Mật nặng nề gật đầu cái.


      Tô Trạch đứng trước màn hình TV cũng quay đầu lại kiên định nhìn .


      Lúc này trong lòng Lạc Mật Mật rất cảm động, ra là đám người này kêu mình tới chính là sợ mình kiềm nén trong lòng.


      , mấy ngày nay Lạc Mật Mật chính là bình thường, đường, ngồi ở trong lớp, cả người giống như là ba hồn mất hai hồn, Thất Phách mất Ngũ Phách, cả người đều rối rắm, căn bản biết mình làm cái gì.


      Hơn nữa, những ngày qua chuyện cũng là hết sức xung khắc. Mỗi lời ra đều giống như là người khác thiếu mình phải chịu phách lối của mình. ra biết tất cả mọi người đều biết chuyện có cái gì đúng, mọi người cũng hiểu trong lòng dễ chịu, đều tụ tập ở đây, đều vì muốn nghĩ biện pháp giúp . Trong lòng đều hiểu.


      Trong lòng hiểu hơn, gặp chuyện gì.


      Nhưng, chính chịu cúi đầu xuống đối mặt cảm giác thất bại của mình, chính là muốn chân chính biểu đạt nội tâm của mình... Nội tâm đau đớn bi thương. chịu đựng, trốn tránh, rèn luyện. . . . . .


      Mặc dù Lạc Thiểu Trạch nhiều lần muốn chuyện với , đều lựa chọn cự tuyệt lắng nghe. Bởi vì biết tại mình giống như quả khí cầu tràn đầy tức giận, ngộ nhỡ câu nào của Lạc Thiểu Trạch đâm chọt mình, quả cầu này nổ tung chỉ làm tổn thương , còn có thể tổn thương nhiều người mà thương .


      Cho nên, chịu đựng.


      Nhìn ba người trước mặt dụng tâm lương khổ thế nào, trong lòng Lạc Mật Mật mặc dù vẫn còn khó chịu, nhưng mặt vẫn nặn ra nụ cười, " có chuyện gì, mình rất tốt nha, cần d[dl]q[d] lo lắng cho mình. ra mình biết ca hát, Mạc Triết Hiên, trước , để tôi nghĩ coi muốn hát cái gì."


      Mạc Triết Hiên ngoan ngoãn nhận lấy micro của Tô Trạch, lại bắt đầu hát hò.


      Tô Trạch ngồi trở lại bên cạnh Văn Y, Văn Y liền bắt đầu nháy mắt với , "Này, lão đại của các đâu rồi, tại sao còn chưa tới, phải lần này nhất định phải cho bọn họ cơ hội sao, lại tới, tôi sợ tôi giữ cậu ấy được đó."


      Văn Y quay đầu nhìn biểu tình của Lạc Mật Mật, vừa thúc giục Tô Trạch, vì vậy Tô Trạch cầm điện thoại di động ra gian phòng.


      Điện thoại di động gọi vô số lần, thủy chung có ai nghe, cả người Tô Trạch đều đổ mồ hôi lạnh.


      Biệt thự Lạc gia.


      "Lạc Thiểu Trạch, cho em biết, nghi thức đính hôn có ích lợi gì, mỗi ngày đều ra ngoài tìm nhóc kia, coi đây là ở chung chỗ với em sao?" Bùi Nhã Phi giương nanh múa vuốt, mặt đỏ vì tức giận bắt đầu hiểu chuyện.


      Mấy ngày nay Lạc Thiểu Trạch làm gì, ra trong lòng Bùi Nhã Phi cũng
      [​IMG]

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :