1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tổng giám đốc rất sủng cục cưng bé nhỏ - Vũ Cô Nương (153)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      146 Bắt cóc ban ngày phải ?
      Editor: Trà sữa trà xanh

      Đôi môi Bùi Nhã Phi khẽ giơ lên, "Điểm này em có thể tự tin, Lạc Thiểu Trạch làm tổn thương em."

      Lời vừa ra, quả giống như là trái bom nặng ký đặt giữa mạng sống của Lạc Thiểu Trạch, khiến bắt đầu tâm loạn như ma.

      Xác thực, ở phương diện này Bùi Nhã Phi vẫn còn vô cùng hiểu Lạc Thiểu Trạch, đánh cuộc chút tình cảm còn lại của , biết người đàn ông này thể nào gây bất lợi với mình.

      Thậm chí, rất có thể là ngưởi đàn ông duy nhất thế giới này hy vọng Bùi Nhã Phi hạnh phúc.

      " tại chúng ta đường cái, tốt nhất nên chú ý chút lời của mình." Con mắt Bùi Nhã Phi chuyển động mấy cái, quét mắt xung quanh phen. Những lời này như nhắc nhở Lạc Thiểu Trạch, giương mắt xem xung quanh chút, đường bắt đầu có người chú ý đến cử động khác thường của bọn họ, dần dần có chút rối loạn.


      "Nếu như mà em ra ngoài 48 giờ có liên lạc với bọn họ, bọn họ động thủ."


      " cần dọa tôi, chẳng lẽ muốn giết người hay sao?" Giọng điệu Lạc Thiểu Trạch cứng rắn ở giữa còn chứa tia sợ hãi.


      Bùi Nhã Phi rũ đôi tay xuống, cả người cũng bắt đầu trầm tỉnh lại, "Dĩ nhiên em muốn giết người, giết người còn phải đền mạng, em nghĩ em chưa sống đủ đấy. Nhưng, nếu như vẫn ép em như vậy, đến lúc đó hại chết Lạc Mật Mật, cũng phải là em làm mà là . Cho nên, suy nghĩ chút , đổi lại góc độ d.d.lq.d suy nghĩ chút, đồng ý cầu của em, cũng là cứu Lạc Mật Mật, đồng dạng cũng cho hai ta vào con đường quỹ đạo."

      "Con đường quỹ đạo? chuyện đùa gì vậy? !" Lạc Thiểu Trạch xì mũi coi thường.

      Bùi Nhã Phi nhún nhún vai, khẽ mỉm cười, "Thế nào phải là con đường quỹ đạo đây? Cùng ở chung chỗ, chúng ta tiến vào hạnh phúc, khi đó em có đường về rồi, đây là phải cũng cứu và em sao?"

      Ngụy biện!

      Lạc Thiểu Trạch căn bản có tâm tình nghe người phụ nữ trước mắt này hưu vượn, chậm rãi buông ra, lạnh lùng trừng mắt Bùi Nhã Phi, " phải đồng ý với tôi Lạc Mật Mật phải an toàn."

      "Dĩ nhiên." Bùi Nhã Phi hoạt động cổ, mỉm cười cho phép.

      Lạc Thiểu Trạch hít hơi sâu, "Tốt, chúng ta phải làm ngay!"

      __________________________________________________________

      Việc đời khó liệu, nghĩ tới Lạc Thiểu Trạch hành động nhanh như vậy, chỉ dùng thời gian ngày, Lạc Thiểu Trạch cùng Bùi Nhã Phi nhận giấy hôn thú cùng tin tức đính hôn cũng truyền khắp Đại Giang Nam Bắc. Các tòa soạn báo lớn, tạp chí cùng tin tức giải trí rối rít thông cáo tin tức này, thậm chí hình hai người đăng kí đều xôn xao loan truyền ở các thành phố lớn. thế nào cho đúng, đường phố rất đỏ.

      Mà ngọn lửa đó lại rơi vào Lạc gia, đốt oanh oanh liệt liệt. biết Lạc Thiểu Trạch có nghĩ tới nếu như Lạc gia gia trưởng biết chuyện này tình hình gì? ! Làm cho người ta suy nghĩ chút đều sợ hãi!

      "Trạch nhi, con nghĩ gì vậy? Người phụ nữ này từng làm khổ con như vậy, sao con vẫn khăng khăng mực vậy?" Khương Ngọc Trân thể tin tưởng muôn vàn ngăn trở của mình vẫn thể ngăn lại, hơn nữa người ta gặp mặt còn kết hôn, chuyện như vậy phát triển quá nhanh chóng , làm cho người ta có chút thời gian phản ứng cũng có.

      Lạc Thiểu Trạch ngồi ở bên cạnh bàn ăn, cầm trong tay thuốc xi gà, lời nào.

      Lạc Văn Huy ngồi ở ghế sa lon có chút kiềm chế được. Ông cho là mình nhịn đến cực hạn. Ban đầu thấy tờ báo, Khương Ngọc Trân liền khuyên ông nên tức giận với con trai, ông đồng ý, nhưng đợi thời gian dài như vậy, sau khi trở lại Lạc Thiểu Trạch câu cũng có.

      Ầm tiếng, Lạc Văn Huy cái tát vỗ vào khay trà, lửa giận bùng phát, "Sao người con chỉ toàn cơ bắp vậy? ! đời này chẳng lẽ chỉ có người phụ nữ là Bùi Nhã Phi sao, khiến con tựa như uống thuốc mê, vài năm mà vẫn lựa chọn đồ cũ, con quả thực là ngu tới cực điểm!"

      chính là hi vọng mình uống trúng Vong Tình Thủy, vĩnh viễn làm ăn cây cỏ động vật ăn thịt!

      Mặc cho giọng của Lạc Văn Huy ở bên tai vang vọng, Lạc Thiểu Trạch vẫn luôn lời nào. ra , trong lòng hiểu, ngay cả trong chuyện này cũng rất đột ngột, huống chi cha mẹ già đây? Bọn họ chán ghét Bùi Nhã Phi như vậy, tất cả đều vì thương , sợ bị tổn thương lần nữa. . . . . .

      Nhưng, coi như cha mẹ tức giận thế nào, đều định ra. cảm thấy, chuyện này phát triển đến nước này, tất cả đều là bởi vì . Coi như là chỉ vì bảo vệ Lạc Mật Mật, bảo vệ cái nhà này, cũng muốn nuốt vào trong bụng, mình tiêu hóa.

      "Chẳng lẽ con quên ban đầu người phụ nữ này đối đãi với con thế nào sao? Khi còn trẻ, ta lừa gạt tình cảm của con, khiến con mình đến nước Pháp tìm nhiều năm như vậy, vẫn luôn sống trong thế giới màu xám tro, chẳng lẽ tất cả con đều quên sao?" Lạc Văn Huy máu nóng sục sôi nhanh chóng, thân thể đứng yên bởi vì tức giận mà khẽ run lên.

      Khương Ngọc Trân cũng tức giận, vài lần muốn khóc lên.

      Thấy cha mẹ cũng phát tiết xong rồi, Lạc Thiểu Trạch vặn chân mày cái, thanh tỉnh đầu óc, sau đó từ từ đứng dậy tới trước mặt cha mẹ, "Ba mẹ, con biết , chuyện này tới quá đột ngột d;dlqd hai người cách nào tiếp nhận. Nhưng xin tin tưởng con, con làm như vậy là có nguyên nhân."

      Thấy con trai tâm bình khí hòa như thế, tao nhã lễ độ, Lạc Văn Huy cùng Khương Ngọc Trân nhất thời có sinh khí, hai mặt nhìn nhau rốt cuộc Lạc Văn Huy mở miệng, "Con trai, quyết định của con chúng ta can dự, nhưng chuyện người phụ nữ đó con có nên suy nghĩ kỹ càng hay ?"

      Lần đầu tiên thấy ba của mình tận tình khuyên bảo như thế, cả người Lạc Thiểu Trạch tràn đầy cảm động, "Ba, ra ban đầu Nhã Phi cũng có vứt bỏ con, ấy rời là có nỗi khổ tâm. Ban đầu, ba của ấy cố ý ngăn trở, cũng an bài ấy đến nước Pháp, bây giờ hai người đó cũng quyết liệt. Cho nên, ra có chút tình thể tưởng tượng, chuyện gì cũng có nguyên nhân vạn bất đắc dĩ."

      "Như vậy là con quyết định rồi hả?" Giờ phút này Lạc Văn Huy còn có thể làm cái gì, con trai của mình cũng tiền trảm hậu tấu rồi, phản đối nữa chẳng lẽ muốn đuổi con trai ra khỏi nhà, hoặc còn có thể thay đổi gì?

      Lạc Thiểu Trạch xiết chặt chân mày, từ từ gật đầu cái, "Ba mẹ, chuyện này định, nhưng mà con lại muốn trước cho Mật Mật. . . . . ."

      Lạc Văn Huy cùng Khương Ngọc Trân nhìn nhau, yên lặng gật đầu cái, Khương Ngọc Trân rưng rưng, "Trạch nhi, chúng ta hiểu, lấy tính khí của em con khẳng định tiếp thụ nổi, có lẽ còn có thể gây ra chuyện gì."

      Lạc Thiểu Trạch gật đầu.

      Cho dù có nguyên nhân khác cũng thể !

      Lạc Văn Huy thở dài, tại dù tức giận thế nào đều hữu dụng, "Ba và mẹ của con còn có thể gì? Chuyện của con chính con xử lý , nhưng đây là đại , chúng ta hi vọng con suy nghĩ kỹ. Chớ trách chúng ta, chỉ sợ nghi thức đính hôn của các ngươi chúng ta có cách nào tham gia, ba và mẹ của con định bay qua Mĩ, có chút chuyện quan trọng cần xử lý. . . . . ."

      Lạc Thiểu Trạch ngẩng đầu nhìn chút tinh thần chán nản của cha mẹ, câu cũng ra, chẳng qua là nhịn chút đau đớn yên lặng gật đầu cái.

      Khương Ngọc Trân dắt díu lấy Lạc Văn Huy từ từ đứng dậy, chậm rãi tới cầu thang, mắt nhìn phía trước, nhìn con trai.

      Lạc Thiểu Trạch cứ như vậy đưa mắt nhìn cha mẹ già, tim như đao cắt. vô cùng hiểu, cha mẹ của mình đối với mình có nhiều thất vọng. Nhưng có thể có biện pháp gì tốt hơn sao? Nếu như muốn giữ Lạc Mật Mật an toàn, nhất định phải bỏ ra hy sinh.

      Rốt cuộc, tới khúc quanh cầu thang, Lạc Văn Huy dừng bước, nhưng mắt vẫn có nhìn con trai, "Chăm sóc Mật Mật tốt, làm cho nó bị tổn thương."

      câu điểm phá phòng tuyến số mệnh của Lạc Thiểu Trạch, lỗ mũi đau xót thiếu chút nữa khóc lên. mím chặt đôi môi, nặn ra hai chữ, "Yên tâm!"

      Căn phòng màu xám trắng rải đầy loại ánh sáng mộng ảo sáng rỡ, lộ ra khí khô ráo an tĩnh. Lạc Mật Mật từ từ mở mắt, mí mắt mệt nhọc tựa hồ đắp lên cát đá dầy cộm nặng nề làm cho phí sức như vậy lại cảm thấy tia đau đớn.

      "Nơi này là nơi nào?" Nhìn chăm chú cố gắng phân biệt, Lạc Mật Mật quá tin tưởng, nơi này sao lại có mấy thiết bị dưỡng khí cực kỳ giống cách bài biện của bệnh viện.

      Trong đầu cố nhớ lại, ràng ở cửa học viện England nha, thế nào tại đột nhiên chạy đến nơi đây?

      Sao ở đây, nhớ là tên khốn kiếp kia trùm khăn đen lên đầu , bắt ! Ôi mẹ nó, bắt cóc ban ngày phải ? Người nọ quá càn rỡ nha, rốt cuộc có người trông nom hay !

      Lạc Mật Mật dùng sức muốn ngồi dậy, nhưng, dù dùng sức thế nào, thân thể giống như bị hút hết sức lực mềm mại vô lực. chậm rãi nằm ngang, nhìn xung quanh chút.

      đè nén nha, nhóc kia, sao ngủ giường? Cư nhiên ở đằng kia ngủ trộm! Lại cách xa như thế.

      Văn Y ngồi ở bên giường Lạc Mật Mật, rũ đầu ngủ say. Tóc dài xõa ra phân bố mặt, nếu phải là Lạc Mật Mật biết , đoán chừng tỉnh lại thấy còn tưởng rằng là nữ quỷ!

      Lạc Mật Mật vươn tay lảo đảo Văn Y, lắc vài cái mới thức tỉnh .

      "Ừm, làm sao vậy, có phải xảy ra chuyện gì hay ? !" Văn Y đột nhiên ngẩng đầu lên gật gù, "Ah, Mật Mật, cậu tỉnh, rốt cuộc cậu cũng tỉnh!"

      Văn Y vém tóc, tiến lên đỡ Lạc Mật Mật dậy.

      "Cậu quả thực lợi hại nha, ngồi ở ghế cũng có thể ngủ ngon như vậy, làm hại mình kéo cậu phen." Lạc Mật Mật chu cái miệng nhắn, vui .

      Văn quần áo xấu hổ cười, vừa giúp Lạc Mật Mật dịch tốt chăn, vừa đưa ly nước tới, " biết xấu hổ, tối hôm qua mình hát về quá muộn, hơn nữa đón cậu vẫn chưa ngủ, chỉ là mới ngủ lát thôi!"

      "Đón mình? Ý của cậu là tối hôm qua nửa đêm cậu đến bệnh viện đón mình?" Lạc Mật Mật nhíu mày, nghi hoặc nhìn Văn Y, "Rốt cuộc mình thế nào?"

      hỗ là Lạc Mật Mật, đầu chuyển đúng là nhanh, mới vừa lỡ miệng, là phát tra hỏi ra ngay!

      147 Em mới bá đạo
      Editor: Trà sữa trà xanh

      Văn Y có chút luống cuống tay chân, xoay người sang chỗ khác cầm quả táo, "Mật Mật nha, cậu ăn quả táo ? Mình gọt táo cho cậu ăn nha?"


      Lạc Mật Mật khoát tay, " cần, trước tiên cậu nên trả lời vấn đề của mình , bằng mình liền gọt cậu!"


      Ánh mắt nghiêm nghị của Lạc Mật Mật bắn càn quét người Văn Y, khiến cảm thấy được tự do, "Cậu quên rồi sao, tối hôm qua cậu ở quầy rượu nóng sốt, mình đưa cậu đến. . . . . . Đưa đến bệnh viện nha!"


      Văn Y tránh né.


      "Chậm, tối hôm qua mình ở quầy rượu sao? chút ấn tượng mình cũng có nha! Mình nhớ là giống như mình ở trước cửa trường học bị người khác bắt cóc đây?" Lạc Mật Mật đưa tay ngăn lại, khiến Văn Y muốn chạy ra khỏi phòng bệnh đứng tại chỗ.


      Văn Y vội vàng giảm giọng điệu , "Nào có, cậu nhớ lộn rồi, tối hôm qua cậu uống say còn biết gì, trách được đầu cậu xảy ra vấn đề!"


      "Là đầu của mình xảy ra vấn đề sao?" Lạc Mật Mật sờ sờ đỉnh d[d[l;qd đầu của mình.


      "Chẳng lẽ là uống nhiều rượu quá, nước vào rồi hả ?" Văn Y ngẹo đầu bổ sung câu.


      "Cậu nằm mơ , cậu nghĩ sao vậy? Mình thông minh như thế làm sao nước vào!" Lạc Mật Mật khinh thường.


      Thấy Lạc Mật Mật hề tiếp tục truy cứu nữa, Văn Y vội vàng tiến lên an ủi, "Đúng đúng, cậu thông minh như vậy, có phải nên dưỡng thân tốt hay ! Sáng hôm nay cậu mới tỉnh, mình trở về chuẩn bị đồ ăn cho cậu, ăn xong rồi mình cũng thể bồi cậu, buổi chiều mình còn phải tập luyện !"


      Lạc Mật Mật chu cái miệng nhắn, "Còn phải tập luyện, cậu xem cả ngày cậu chỉ biết ca hát, cẩn thận làm hư bản thân đó!"


      " , quạ đen, tại sao từ trong miệng cậu mọc ra được ngà voi vậy!" Văn Y róc xương lóc thịt cái.


      Lạc Mật Mật nhất quyết tha, "Nhả ra răng ngà có răng chó được . Mình đây mồm miệng lanh lợi sao lại giống như cậu , cậu xem mình rất lợi hại, phải ?"


      Lạc Mật Mật ngay ngắn muốn đứng dậy, Văn Y bất đắc dĩ , "Tốt tốt tốt, cậu lợi hại."



      "Vậy cậu nghe mình, mình liền gọi điện thoại cho Thiểu Trạch, bạn ngã bệnh, sao lại đến bồi mình."


      Nghe thấy Lạc Mật Mật muốn gọi điện thoại cho Lạc Thiểu Trạch, lông tơ toàn thân Văn Y nhất thời dựng lên, đoạt lấy điện thoại Lạc Mật Mật nắm ở trong tay, thất kinh.


      "Văn Y, cậu làm gì thế, điện thoại của mình. . . . . ."


      Khi nào cậu bắt đầu xâm phạm thế hả? Cậu phải có dấu hiệu trước cho mình biết, làm tại mình được tự nhiên .


      "Điện thoại di động, trả mình."


      "No!"


      Văn Y tựa như ôm chí bảo chết cũng buông tay.


      "Cậu làm gì vậy? Đó là điện thoại của mình nha, huống chi tại mình rất cần nó, mình phải gọi điện thoại nha!"


      " thể gọi điện thoại!"


      "Tại sao?" Lạc Mật Mật có chút hiểu rồi.


      "Bởi vì. . . . . . Bởi vì. . . . . . Bởi vì cậu bị bệnh, thầy thuốc cậu thể gọi điện thoại, có khúc xạ đấy!"


      **, Cảm vặt còn cần tránh khúc xạ? tại mang thai, mắc bệnh ung thư vẫn cứ lên mạng như thường, cậu ở đây dọa người sao?


      "Văn Y, đưa điện thoại cho mình!" Lạc Mật Mật đưa tay đòi.


      có cách nào, Văn Y ôm lấy điện thoại di động chạy ra ngoài, vừa chạy còn vừa lớn tiếng la hét, "Mật Mật, cậu tốt nhất nghỉ ngơi , điện thoại di động mình mượn dùng chút, hôm nào trả lại cậu Hàaa...!"


      Cái gì là mượn nha, này ràng chính là cướp nha!


      "Thân, mình tốt quá mà!" Lạc Mật Mật bất đắc dĩ nằm ở giường, cặp mắt trực câu nhìn trần nhà, "Cái lý do rách nát gì nha, cho gọi điện thoại cứ việc thẳng, làm gì cướp giựt như vậy?"


      "Ai, đúng, tại sao vừa nghe đến mình muốn gọi điện thoại cho Lạc Thiểu Trạch lại gấp gáp như vậy đây? đúng, bên trong nhất định là có vấn đề."


      Lạc Mật Mật càng nghĩ càng nỡ, giơ tay lên sờ sờ trán của mình, chút cũng nóng.


      Cảm chết , dọa ai đó, xem là đứa trẻ ba tuổi sao? biết ho khan còn biết cảm sao? được, phải tìm bánh nướng áp chảo, bên trong nhất định là có vấn đề gì.


      Lạc Mật Mật từ từ ngồi dậy, thử hoạt động hai chân mấy cái. Hắc, điều này cũng là ông trời có mắt , cư nhiên cả người cũng khôi phục hơi sức, chút cảm giác mềm yếu cũng mất.


      Lạc Mật Mật nào biết, ra thân thể của mình trước là bởi vì thuốc mê chưa hoàn toàn biến mất mới xuất tượng bủn rủn vô lực, tại hết.


      Lạc Mật Mật tìm kiếm quần áo của mình khắp nơi, cũng thể mặc quần áo bệnh viện ra ngoài, nhưng rốt cuộc là để ở đâu? Làm sao Lạc Mật Mật tìm khắp nơi thấy.


      Thôi, cứ như vậy ra ngoài ! Lạc Mật Mật ảo não trốn trốn tránh tránh, cuối cùng ra khỏi cửa chính bệnh viện, tới đường cái.


      bộ quần áo này quá bắt mắt, người đường đều nhìn giống như nhìn người bệnh thần kinh, làm được tự do.


      có điện thoại, cũng có túi tiền, Lạc Mật Mật quạnh đứng ở bên cạnh hóng gió mát, trong lòng biết tư vị gì. đưa tay gọi xe nhiều lần, chiếc xe cũng có xuất .


      Bà nội cái quả bóng , điều này làm cho làm sao tìm được bánh nướng áp chảo, gọi được điện d;d;lqd; thoại cũng gọi được xe, đây phải là muốn mạng của sao?


      Bất chấp tất cả, trước cản chiếc xe rồi hãy , chờ đến nơi để cho bánh nướng áp chảo trả tiền.


      Lạc Mật Mật chà xát tay dậm chân cái, hít sâu hơi, đóng chặt cặp mắt đôi tay mở ra dồn sức vọt tới lối bộ. Chỉ nghe "Ken két" tiếng, tiếng thắng xe hơi chắn gió vang dội bầu trời.


      "Làm gì đây? muốn sống nữa hả?" Tài xế nổi trận lôi đình.


      Lạc Mật Mật híp mắt từ từ mở ra. Ôi mẹ nó, mạng của mình là may mắn, cư nhiên gọi được chiếc Rolls-Royce.


      Nhô đầu ra còn là soái ca mi thanh mục tú, ở nơi đó tức giận phẫn nộ đấy.


      Lạc Mật Mật để cánh tay xuống, nụ cười lập tức xông lên khuôn mặt, "Hi, trai đẹp, Xin chào, có thể nhờ hay ?"


      Trong xe người đàn ông định thần nhìn lại, ra là mỹ nữ tóc dài phất phới, khỏi lấy mắt kiếng xuống nhìn kỹ, "Ai, mỹ nữ, cái người này sao lại làm quen bá đạo thế?"


      "Em mới bá đạo nha, tôi chính là nhờ xe có được hay , sao lại nhiều chuyện như vậy!" Thấy khuôn mặt mê kia, Lạc Mật Mật liền cảm thấy cả người thoải mái.


      Người nam nghe xong lời này, nhất thời mặt biểu tình, mang mắt kính vào, nhanh , "Hắc, nàng này làm sao mắng chửi người như vậy nha, mắng chửi người ta mệt sao!"


      Vừa mới dứt lời, nữa giương mí mắt, Lạc Mật Mật cư nhiên thấy, chỉ nghe ầm tiếng, d.d.lq.d chỗ ngồi phía sau xe vang lên thanh.


      "Hắc, xem, tôi mời lên sao? cứ như vậy sảng khoái tiến vào, tôi cho phép sao?" Người nam xoay người lại nhịn được .


      Lạc Mật Mật trừng mắt cái, "Tôi đâu quản đồng ý hay cho phép nha, nhanh lên mang tôi đến tập đoàn Thịnh Hành, tôi muốn tìm người, đến nơi bạc đãi ."


      Người nam xem chút cái nữ nhân đặc biệt này, khóe miệng bay lên tia cười tà, " cứ như vậy lên xe của tôi sợ hãi sao?"


      Lạc Mật Mật bẹp bẹp miệng, trừng mắt liếc, "Sợ? Tôi còn biết cái gì là sợ! nên lái xe của tốt , nhanh lên mang tôi đến tập đoàn Thịnh Hành."


      Tập đoàn Thịnh hành! Mới vừa rồi có cẩn thận nghe, bây giờ nghe ràng, người nam sửng sốt, " đến tập đoàn Thịnh Hành làm gì? Nơi đó có người quen sao?"


      "Ai cần lo!" Lạc Mật Mật tức giận .


      "Hắc, cái nhóc này, tôi nào biết chỗ nào nha? Ngộ nhỡ là kẻ điên trong viện tâm thần chạy đến, chẳng phải là tôi gặp đại họa sao."


      " mới từ trong bệnh viện tâm thần chạy ra ngoài, viện tâm thần có mặc quần áo như thế sao?"


      "Này mặc quần áo gì, chỉ mình biết." Người nam trộm vui mừng.


      "Tôi. . . . . . Tôi cũng biết." Lạc Mật Mật lần đầu tiên bị người làm khó như vậy, "Cũng có gì, cho biết cũng được, tôi là nhị tiểu thư Lạc gia, em chủ tịch tập đoàn Thịnh Hành Lạc Thiểu Trạch. Tôi tìm Lạc Thiểu Trạch, biết chứ?"


      Người nam bật cười, " cái gì chính là cái gì nha, tôi nào biết có phải bậy hay ."


      "Chỗ của phải Ipad sao, lên mạng tra chút chẳng phải biết." Đôi tay Lạc Mật Mật ôm ngực, liếc cái nhìn phía ngoài cửa sổ.


      Người nam đưa tay lấy ra máy tính bảng tra xét, tin tức về Lạc gia web đúng là ít, hơn nữa hình của Lạc Mật Mật, đúng là vị Đại Mỹ Nữ nha.


      " là Lạc Mật Mật?" Người nam liếc mắt cái, vẫn là suy nghĩ muốn dò xét xuống.


      Lạc Mật Mật điên rồi, " xong chưa, tra hộ khẩu à, lẽ tôi phải lấy thẻ căn cước ra để cho xem chút hả? !"


      "Tốt tốt tốt, tôi tin , nhưng là, đến tập đoàn Thịnh Hành tìm Lạc Thiểu Trạch phải có chút. . . . . ."


      Thấy bộ dáng kỳ quái của , Lạc Mật Mật nheo mắt nhìn, " sao, tại ấy làm việc nha, tôi đến có thể tìm được ấy."


      " là muội muội của ? thể nào nha, chuyện lớn như vậy làm sao biết." Người nam mặt hiểu.


      "Mẹ kiếp, chính là lái xe nhanh lên , nhảm nhiều như vậy!" Lạc Mật Mật thò người lên trước vặn cái chìa khóa, người nam vội vàng nắm chắc tay lái.


      Nhìn mỹ nữ ngồi sau kính chiếu hậu, người nam khởi động chân ga khởi động xe, khóe miệng thủy chung treo tia hiểu cười.


      "Tôi , phải là em Lạc Thiểu Trạch chứ?" Người nam thuận miệng ném ra câu .


      Thế nhưng câu này lại làm cho Lạc Mật Mật nhất thời rợn cả tóc gáy.


      làm sao biết? Người biết chuyện này cũng nhiều, cái người nam xa lạ này làm sao biết!


      " có ý tứ gì? là ai?" Lạc Mật Mật nhìn chăm chú vào bóng lưng xa lạ, lòng cảnh giác đột nhiên lên cao.


      "Sợ? ra là cũng biết sợ hãi nha. mình lỗ mãng xông vào trong xe xa lạ như vậy, tôi cho là biết cái gì là sợ chứ!" Người nam cúi đầu cười lạnh.


      Lạc Mật Mật khinh thường liếc cái, "Thôi , tôi xác thực biết cái gì là sợ, nhưng là làm sao biết loại chuyện như vậy."


      "Loại nào chuyện?" Người nam lắng nghe, chợt bừng tỉnh hiểu ra, "À, thân thế của sao, đề tài của cũng chuyển quá nhanh đó? yên tâm, sớm muộn gì cũng biết."


      Lời này làm cái đó trong lòng Lạc Mật Mật được tự nhiên nha, người này rốt cuộc là ai, vì sao biết bí mật của mình. Trong lòng Lạc Mật Mật bắt đầu sợ hãi.


      " cần sợ hãi, yên tâm, tôi đối với như vậy. Hơn nữa, chừng tôi còn có thể giúp ."


      "Có ý tứ gì?"


      Người nam xem chút kính chiếu hậu, sau đó khinh thường tiếp tục nhìn phía trước, "Tôi khuyên nên đến tập đoàn Thịnh Hành, nên đến Đại Tửu Điếm Đế Hào."
      Last edited by a moderator: 26/6/16

    2. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 148: Có lời cứ , có rắm mau thả
      Editor: Trà sữa trà xanh

      biết vì sao, nghe lời này, Lạc Mật Mật có chút kinh hãi, "Em nha, rốt cuộc có ý tứ gì?"

      "Cái nhóc này có thể văn minh chút hay , thuở bé có học khóa tư tưởng phẩm đức hả, Lão sư có dạy thể tùy tiện mắng chửi người sao?"


      Lạc Mật Mật cười hắc hắc, "Ngượng ngùng, lúc tôi còn là lớn lên ở nước Mĩ, trong khóa học có môn tư tưởng phẩm đức, huống chi, trong từ điển của tôi lễ phép là như vậy. cho tôi biết , lời vừa rồi của rốt cuộc là ý gì?"


      "Tôi hôm nay trai đính hôn, ở Đại Tửu Điếm Đế Hào, biết ?" Người nam xong, len lén trong kính chiếu hậu nhìn biểu tình của Lạc Mật Mật.


      "Dừng xe!"


      Thét lên tiếng, người nam hoảng hốt đạp phanh phen.


      " làm gì vậy, như vậy bị dọa người chết đấy!" Người nam bắt đầu nổi điên. biết người phụ nữ này là ngôi sao gây rối nào, đoạn đường này là thêm kiến thức.


      Lạc Mật Mật vịn tay nắm cửa, cả người giật mình.


      " cái gì, Lạc Thiểu Trạch cùng ai đính hôn? . . . . . ."


      "Cùng Bùi Nhã Phi, chính là người ta nước Pháp tìm đó." Người nam bất đắc dĩ vỗ vỗ tay lái, "Tiểu chủ, rốt cuộc là hay ?"


      Lần này, giàu có đẹp trai thành tài xế xe taxi rồi.


      Hồi lâu, Lạc Mật Mật gì, chỉ nơi đó ngừng tức giận, toàn thân giống như là bị người đánh thuốc tê, chút tri giác.


      Đây rốt cuộc là thế nào? phải tất cả tốt sao? Tại sao trong lúc bất chợt muốn đính hôn đây? Lạc Thiểu Trạch, đến tột cùng làm gì, có phải sau lưng em làm rất nhiều chuyện d;d;lqd em biết chuyện?


      "Lái xe, mang tôi đến khách sạn (= quán rượu)." Giọng trầm ổn vang lên, Lạc Mật Mật thẳng tắp ngồi ở chỗ ngồi phía sau xe, mặt chút thay đổi.


      Người nam gì tiếp tục lái xe. Xe dừng lại trước siêu thị, Lạc Mật Mật nhìn chút ngoài cửa sổ, hồi lâu, rốt cuộc mở miệng, "Nếu như muốn đưa cứ việc thẳng, cần phải ném tôi ở địa phương này chứ? Chẳng lẽ là muốn tôi dọa người sao?"


      "Chúng ta lại oán sầu, sao tôi lại đối đãi với như vậy." Người nam tà mị cười tiếng, "Chở hay chở cũng có cho tôi cơ hội lựa chọn nha, nhanh lên xuống xe, nghĩ mình mặc quần áo bệnh nhân tham gia nghi thức đính hôn hả?"


      Những lời này hình như rất đúng.


      Lạc Mật Mật biết có phải là mê muội hay , cứ như vậy theo người đàn ông xa lạ vào siêu thị mua quần áo, sau đó lại ngoan ngoãn trở về trong xe. Suy nghĩ chút cũng cảm thấy động kinh.


      Ngồi vững vàng, Lạc Mật Mật chăm chú liếc mắt nhìn. Cẩn thận nhìn, người đàn ông này dáng dấp cũng tệ lắm, tướng mạo xuất chúng, thân hình kiện tráng ăn mặc cũng rất thời trang, càng làm người ta say mê chính là đôi mắt mê người lộ ra hơi thở đặc biệt, nụ cười chiêu bài này biết mê đảo bao nhiêu thiếu nữ.


      "Này, tên gì?" Lạc Mật Mật hướng về phía cái gương sửa sang lại tóc của mình, thuận miệng ném ra câu .


      Người nam cười híp mắt xoay mặt, trong đôi mắt lộ ra ánh sáng vui mừng, "Hắc, rốt cuộc cũng biết hỏi tên tuổi của tôi nữa à, dễ dàng. Có phải cảm thấy tôi rất đẹp trai, muốn cùng tôi làm bạn bè?"


      " quá tự luyến , có lời cứ , có rắm phóng. Chỉ hỏi vài điều mà lại nhiều chuyện như vậy!" Lạc Mật Mật trừng mắt cái, "Tôi chỉ muốn biết [​IMG]

    3. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      149 Cậu là phản đồ
      Editor: Trà sữa trà xanh

      mời rượu vòng, Lạc Thiểu Trạch từ từ đẩy hai tay của Bùi Nhã Phi ra, mặt vẻ gì , "Tốt lắm, nên mời rượu cũng mời xong rồi, chúng ta tách ra hành động , tôi gặp bạn bè tôi, gặp chị em ."

      " được." Bùi Nhã Phi ngược lại càng thêm dùng sức khoác cánh tay Lạc Thiểu Trạch, cười quyến rũ, "Những người kia chính ta cũng cần mời rượu đó."

      Theo ánh mắt Bùi Nhã Phi nhìn lại, những người Bùi Nhã Phi chỉ chính là bọn người Lạc Mật Mật.

      ra, từ khi vẻ mặt Lạc Thiểu Trạch bắt đầu khác thường, Bùi Nhã Phi liền tìm kiếm Lạc Mật Mật d'd'lqd mọi nơi. Bởi vì biết, có thể làm cho Lạc Thiểu Trạch đột nhiên mất khống chế, ở trước mặt mọi người xuất biểu tình khác thường chỉ có thể là nhóc con kia.

      biết ngày hôm qua thả Lạc Mật Mật ra, hôm nay khẳng định chịu uy hiếp rất lớn.

      Kết quả, phụ mong đợi của mọi người, để cho ở cửa ra vào phát Lạc Mật Mật.

      Nhưng, để cho cùng Lạc Thiểu Trạch cảm thấy ngờ là, hôm nay Lạc Mật Mật cực kỳ xinh đẹp còn có người đàn ông tuấn đứng bên cạnh.

      Lạc Thiểu Trạch cùng Bùi Nhã Phi từ từ tới bên cạnh Lạc Mật Mật, khuôn mặt Lạc Thiểu Trạch chút thay đổi, ánh mắt lại phức tạp tới cực điểm, và Lạc Mật Mật cứ lẳng lặng nhìn nhau như vậy, lời gì.

      Nhưng mà, Bùi Nhã Phi đứng ở bên nhìn nổi, "Ai , cám ơn các ngươi tới tham gia nghi thức đính hôn của tôi và Thiểu Trạch." xong giơ ly rượu lên chạm cốc cùng Mạc Triết Hiên, Tô Trạch, Văn Y.

      Khi đến trước mặt Lạc Mật Mật Bùi Nhã Phi giống như cố ý ngừng lại, "Ai nha, Mật Mật, nghĩ tới hôm nay em có thể tới, chị cùng Thiểu Trạch rất bất ngờ cũng rất cao hứng, về sau chúng ta chính là người thân."

      xong, giơ ly lên muốn chạm cốc cùng Lạc Mật Mật.

      Mà Lạc Mật Mật mỉm cười chăm chú liếc mắt nhìn, sau đó rút ly rượu lại, khiến ly rượu của Bùi Nhã Phi rơi vào khoảng , ở bên này Bùi Nhã Phi sững sờ, nhìn chằm chằm vào Lạc Mật Mật mang theo nụ cười, xuyên thấu lòng người.

      Cánh môi phấn hồng tiếp tục giơ lên, Lạc Mật Mật cười sâu, nâng ly rượu lên phía trước đụng vào, vang lên thanh đinh tai nhức óc.

      "Cái này có cái gì ngờ, đây là hôn lễ của tôi, tôi nên xuất phải sao? A di (= dì, , thím, bác .. ở đây mình thấy từ dì thích hợp)."

      Dì? ! Trong nháy mắt Bùi Nhã Phi hóa đá, sững sờ tại chỗ.

      "Tôi hẳn là chị dâu của em mới đúng, em, có phải em gọi sai rồi hay ?" Bộ dáng Bùi Nhã Phi lúng túng.

      "Huynh trưởng như cha, trưởng tẩu như mẹ, nếu như theo câu này tôi nên gọi bằng mẹ, bởi vì tôi vẫn còn mẹ nha, chỉ có thể gọi bằng dì phải sao?"

      Đây là ngụy biện nha? ! Nhưng, lần này Lạc Mật Mật thành công châm chọc Bùi Nhã Phi già rồi, coi như đạo lý này phù hợp, cũng làm cho những người khác vụng trộm mừng thầm trong lòng.

      Trong lòng Bùi Nhã Phi giận đến nghiến răng, nhưng mặt vẫn phải giữ vững nụ cười, rộng lượng đứng ở nơi đó. Dù sao tại người cùng Lạc Thiểu Trạch tiến hành nghi thức đính hôn cũng phải là Lạc Mật Mật, mà là mình, còn có cái gì có thể so sánh được với cái này đây?

      "Ha ha, vị bên cạnh em là vậy? Dáng dấp tuấn thế này, xem ra hai người các ngươi rất thân mật nha!" Bùi Nhã Phi nhìn chằm chằm cánh tay Lạc Mật Mật khoác lấy cánh tay người đàn ông đó, mãnh liệt phóng to chuyện.

      Lạc Mật Mật nhìn Lạc Thiểu Trạch, người kia đen mặt lại nhìn d;dlqd mình, vì vậy tâm hung ác, tức giận , "Người này là bạn trai của tôi."

      "Bạn trai? Thế nào cũng nghe em nha? Nhanh lên giới thiệu chút cho mọi người biết ? tên là?" Bùi Nhã Phi cười khiêu khích, liếc
      [​IMG]

    4. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      150 Cướp tiền lại cướp sắc
      Editor: Trà sữa trà xanh

      "Mật Mật, chúng ta có thể dừng lại nghỉ lát hay ?" Rốt cuộc Giang Khải chịu đựng được rồi, vẻ mặt đau khổ theo sau lưng Lạc Mật Mật.

      " mệt chết ? Mới đoạn ngắn như vậy, xem ra bình thường rất thiếu hụt rèn luyện nha!" Lạc Mật Mật cũng quay đầu lại thong thả ung dung .

      Này còn có thiên lý hay , đây mới là ngày thứ nhất chúng ta gặp mặt, tại sao chỉ thấy tôi bình thường rất ít rèn luyện, thấy cơ bụng sáu múi của tôi , đây chính là kết quả kiên trì nhiều năm của tôi đó!

      Mặc dù Giang Khải lẩm bẩm trong lòng, nhưng ở trước mặt mỹ nữ khỏi giả bộ nổi lên thân sĩ, " ra , tôi là lo lắng , mang giày cao gót, đường xa như vậy rất mệt."

      Nghe lời này, Lạc Mật Mật đột nhiên ngừng lại, câu lập tức cởi giày cao gót ném cho người phía sau.

      Giang Khải tiếp được giày cao gót, đầu đều là vạch đen.

      Đây là quái nơi nào, tại sao có thể như vậy, chỉ chân đường lớn, còn ném giày cao gót cho , rốt cuộc coi như cái gì? Phỉ Dung sao?

      Rốt cuộc thể nhịn được nữa, Giang Khải xông về phía trước chắn trước mặt Lạc Mật Mật, "Tôi này, tiểu thư, mang giày cao gót ở lối bộ cũng cực kỳ thương tổn ánh mắt của tôi rồi, tại lại còn ném giày cao gót cho tôi, chẳng lẽ sợ ném như vậy xảy ra tai nạn lao động sao? Đến lúc đó đả thương gương mặt xinh đẹp tuấn của tôi, bồi thường nổi sao?"

      " kêu ai là tiểu thư? Tôi ghét nhất người khác gọi tôi là tiểu thư!" Lạc Mật Mật bước lên trước, mặc dù so với Giang Khải thấp hơn phải là chút, nhưng tình nguyện nhón chân lên nghễnh đầu cũng chịu bị người nam xa lạ này đè đầu cưỡi cổ.

      " phải chỉ là tai nạn lao động sao? Hủy dung tốt hơn, vừa đúng cho cơ hội chỉnh sửa xinh đẹp chút, tránh việc gieo họa nhân gian ở nơi này. Còn nữa, ai bảo xách giày cao gót của tôi? Tôi ném, chính là bày tỏ cần, cầm đồ người khác cần còn tới trách cứ người khác, có phải đầu bị cửa kẹp rồi hả? !"

      Lần đầu tiên đụng phải nhóc có cái miệng lợi hại như thế, dáng dấp lại đẹp như tiên nữ thế này, Giang Khải tay cầm giày cao gót sững sờ, ánh d/dl'qd mắt hai người đan vào nhau.

      ra , nhìn kĩ mới thấy, dáng dấp Giang Khải tệ. Cặp mắt lấp lánh có hồn tựa như Hắc Diệu Thạch thâm thúy mê người, sóng mũi cao cùng gương mặt tựa hồ là theo tỷ lệ hoàng kim gọt ra, hiển nhiên là Hỗn Huyết Nhi (con lai) tuấn đẹp trai. So với Lạc Thiểu Trạch, mặc dù có dáng dấp thành thục như Lạc Thiểu Trạch, nhưng cỗ ánh sáng người của quả vô cùng làm người ta mê muội.

      Chợt, hai tay Giang Khải thả lỏng, giày cao gót rơi mặt đất, bước lại gần ôm chặt lấy đầu Lạc Mật Mật, hôn xuống sâu.

      Lạc Mật Mật cả kinh, cặp mắt phóng to nhìn người đàn ông trước mắt này nhất thời biết làm sao mới phải, rốt cuộc cuối cùng dùng sức đẩy cái, người nam mới từ từ buông ra, gần sát bên tai của .

      "Mật Mật, có tin chuyện vừa thấy ? Tôi nghĩ tôi thích !" Lạc quan khổ.

      "Thích em nha, là lưu manh nơi nào, lại dám chiếm tiện nghi của tôi, muốn chết hả? !" Lạc Mật Mật ra sức tránh thoát lồng ngực Giang Khải, nhưng mà bất kể dùng sức thế nào, chính là có cách nào thoát được.

      Giang Khải tiếp tục giữ vững tư thế của mình, cặp mắt lại nhìn về chỗ hẻo lánh ở phương xa, khi xác định
      [​IMG]
      dunggg thích bài này.

    5. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      151 cuộc sống chính là bảy đốt lửa, tám khói bay


      Editor: Trà sữa trà xanh


      " phải chỗ của còn thẻ sao? Mấy công tử như phải ra ngoài đều dùng thẻ sao? Tiền mặt của cũng có nhiều nha. Được rồi, đây là 5000, nhớ đó, sau này tôi trả ." Bộ dạng Lạc Mật Mật lầm bầm khiến Giang Khải rất bất đắc dĩ.


      Nhưng mà bất đắc dĩ có thể làm gì, phải cũng là ngoan ngoãn cấp tiền cho người ta, "Tôi này, đúng , em , ở trong đó phải nhiều hơn chứ?"


      Lạc Mật Mật liếc mắt cái, "Ơ, tính toán ràng chi tiết nha, là nhiều hơn mấy ngàn, nhưng vừa rồi mới hôn tôi nên tôi phải lấy giá cao, cái này là tiện nghi cho rồi, tôi còn chưa có lấy hết đó."



      Giang Khải chữ cũng xong, gặp phải Lạc Mật Mật còn có thể cái gì, chỉ có thể coi như xui xẻo.


      Xe dừng lại ở bên lề đường cách cửa bệnh viện xa, Lạc Mật Mật mở cửa xe, cầm quần áo bệnh nhân nhanh nhẹn nấp xuống xe, vô cùng dùng sức đóng cửa xe lại.


      "Ai, tôi này, Lạc Mật Mật, có thể quý lão bà của tôi hay , rất quý nha!" Giang Khải thấy Lạc Mật Mật dùng sức đóng cửa d/dl[qd xe như vậy, nhất thời trong lòng đau lòng muốn chết. Cái này nếu đổi lại là người khác, chừng bây giờ xuống xe làm ầm lên rồi.


      Mặt Lạc Mật Mật xám như tro tàn, liếc mắt nhìn Giang Khải nhô đầu ra, bàn chân dưới lòng hung hăng đạp mấy đá vào Rolls-Royce.


      "Tốt lắm, coi như tôi chưa , đừng đánh nàng, lão bà của tôi rất đau." Giang Khải đau lòng nhe răng trợn mắt.


      Lạc Mật Mật khinh thường trừng mắt cái, "Còn là lão bà nữa, trách được cao như vậy, ra là căn bản phải loài người nha!"


      "Vậy là sao?"


      "Tìm đối tượng đều phải là người!"


      Giang Khải nhất thời bị bắt bẽ khó chịu thôi, "Được rồi, có cần châm chọc tôi như vậy ?"


      xong, xe khởi động, nhưng chưa chạy được mấy mét dừng lại, Giang Khải nhô đầu ra ngoài, "Tôi này, cũng nên cho tôi số điện thoại chứ, bằng về sau chúng ta gặp mặt thế nào?"


      "Ai về sau muốn cùng gặp mặt? !"Lạc Mật Mật ưu tư.


      Giang Khải ngược lại cười, " phải muốn trả lại tiền cho tôi sao? gặp mặt trả tiền thế nào?"


      Lạc Mật Mật hít hơi sâu, dùng sức đè xuống lo phiền trong lòng, "Ai , có thấy cái túi xách của tôi sao? Điện thoại di động của tôi ở trong đó, chừng là bị người khác trộm rồi, bây giờ cho số về sau nếu thay đổi điện thoại chẳng phải là uổng phí sao? !"


      Cái gì nha, phải điện thoại của Lạc Mật Mật ở chỗ Văn Y sao! Vậy là trong lòng nhóc này suy nghĩ khác!


      Giang Khải bất đắc dĩ, ngồi ngay ngắn lại chuẩn bị lái xe, nhưng chạy chưa được bao nhiêu dừng lại, "Lạc Mật Mật, muốn ở bệnh viện sao?"


      Lần này Lạc Mật Mật rất liều lĩnh, cắn răng nghiến lợi chạy mấy bước theo xe chuẩn bị đá lần nữa, làm cho Giang Khải luống cuống tay chân, đạp ga chạy trốn xa.


      "Bà nội quả bóng, chuyện của tôi ai cần lo, tại sao người xa lạ phải
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :