1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tổng giám đốc rất sủng cục cưng bé nhỏ - Vũ Cô Nương (153)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      141 Khổng Tử giải quyết được, lão tử em giúp giải quyết!


      Editor: Trà sữa trà xanh


      Nghe được câu này, Lạc Thiểu Trạch giải thích được xoay người, híp mắt xem xét muốn biết trước mắt rốt cuộc là ai.


      "Này, bánh nướng áp chảo, tại sao lại ở chỗ này?" Lạc Mật Mật giả bộ ra bộ dáng trùng hợp gặp, bộ dạng mừng rỡ đặc biệt giống như , "Có phải nhớ em phải , tìm em lại tìm tới chỗ này rồi."


      "Khoan , chúng ta cùng trong phòng." Lạc Thiểu Trạch vừa quay đầu lại quan sát tình huống, vừa cầm bả vai Lạc Mật Mật thận trọng vào phòng cà phê, bộ dạng hoàn toàn là tránh né người ngoài theo dõi.


      Mới vừa ngồi xuống, còn kịp nhìn Lạc Thiểu Trạch và Văn Y chào hỏi, Lạc Mật Mật liền kịp chờ đợi muốn biết ràng tình trạng, "Bánh nướng áp chảo, đến tột cùng xảy ra chuyện gì rồi hả ? Làm sao khẩn trương như vậy, có người theo dõi à?"


      "Em thông minh, liếc mắt cái bị em nhìn thấu." Lạc Thiểu Trạch kêu phục vụ gọi ly Bạch Thủy, quay mặt lại ngừng quan sát ngoài cửa sổ, " xác thực bị người theo dõi rồi, nhưng hai người tuyệt đối đoán ra người nọ là ai."


      "Hả? Người nào à?" Lạc Mật Mật giống như là đứa bé ngây d.d.l.q.d ngô, đại não trông chờ nhìn ngoài cửa sổ." có chuyện gì, bánh nướng áp chảo, Khổng Tử giải quyết được vấn đề giúp , lão tử em giúp giải quyết."


      "Cái gì cùng cái gì nha." Lạc Thiểu Trạch bất đắc dĩ uống ngụm nước, nghĩ thầm lúc đứa này đứng đắn có cách nào cùng nghiêm chỉnh, "Là mẹ nha. Lão tử, em giải quyết !"


      "À? ! Là mẹ sao!" Thấy dáng vẻ khinh thường của Lạc Thiểu Trạch, Lạc Mật Mật cầm thìa lên quấy tách cà phê, tròng mắt liếc nhìn Văn Y đối diện kể khổ, "Mẹ nha, lão tử em đây giải quyết được."


      "Hì hì, còn xưng là lão tử, Mật Mật cậu biết đùa. Thiểu Trạch, rốt cuộc chuyện gì xảy ra nha, ý của theo dõi à?" Văn Y thể tin được, coi như là dì ở phía sau, cũng thể là "Theo dõi" nha, nhưng hai người đều như vậy, cũng thể làm gì khác hơn là thuận theo mà tiếp.


      Lạc Mật Mật cũng cảm thấy được bình thường, nhìn dáng vẻ khổ sở của Lạc Thiểu Trạch, chợt nhớ tới chuyện tình ổn, vì vậy bỉu môi lầm bầm, "Ở nhà mẹ la hét bảo xem mắt, chẳng lẽ đuổi kịp tới nơi đây d.d.l.q.d sao? cho mẹ biết là hoa có chủ được sao!"


      Nhìn dáng vẻ ghen nóng nảy của Lạc Mật Mật, Lạc Thiểu Trạch biết là nên cười hay là nên khóc, tự tay sờ đầu Lạc Mật Mật, dịu dàng giống như là ánh mặt trời mùa xuân, " bé ngốc, em nghĩ cái gì vậy? liên quan đến việc xem mắt."


      "Vậy chuyện gì xảy ra?"


      Lạc Thiểu Trạch thở dài sâu, từ từ điều chỉnh bản thân, đôi tay nắm chặt, "Là bởi vì Bùi Nhã Phi."


      Nghe thế, Lạc Mật Mật thiếu chút nữa từ chỗ ngồi bay lên, cả người giống như là trang bị võ trang đầy đủ, nhất thời sắc mặt nhanh chóng đỏ bừng, "Là Bùi Nhã Phi! Các ngươi. . . . . ."


      "Em trước đừng có gấp, cùng ta có gì!" Thấy Lạc Mật Mật giống như là đốt vòng quanh cái đuôi gà trống, Lạc Thiểu Trạch vội vàng đưa tay cầm bả vai Lạc Mật Mật đè xuống chỗ ngồi, "Là mẹ, mấy ngày nay biết làm sao, lúc nào cũng theo , lúc đầu hỏi mẹ cái gì cũng , sau rốt cuộc cũng , là sợ Bùi Nhã Phi xuất dây dưa với , muốn giúp . đại nam nhân sao lại cần người khác bảo vệ, suy nghĩ chút đây là…

      Lạc Thiểu Trạch bất đắc dĩ lắc đầu, ngược lại Lạc Mật Mật ngồi ở bên và Văn Y hai mặt nhìn nhau, tựa hồ đoán được cái gì.

      Hai chân Lạc Mật Mật nghiêng về phía Lạc Thiểu Trạch, đoan đoan chánh chánh nhìn , bộ dạng quan thẩm phán là nghiêm túc, “Bánh nướng áp chảo, cho em biết, có phải gần đây Bùi Nhã Phi làm phiền hay ? cho biết, em giúp dọn dẹp ta.”

      Ôi mẹ nó, cái gì xảy ra? Khi nào đàn ông Lạc gia cần phụ nữ bảo vệ. Lạc Thiểu Trạch rất yếu đuối sao, để cho già có trẻ có đều muốn ra ngoài bảo vệ mình.

      Hơn nữa, nếu để cho Lạc Mật Mật nhìn thấy Bùi Nhã Phi, câu liền cãi nhau, Bùi Nhã Phi lung tung những thứ gì, vậy cố gắng mấy ngày nay của Lạc Thiểu Trạch chẳng phải là uổng phí!

      có chuyện gì, có chuyện gì!” Mắt Lạc Thiểu Trạch trầm xuống, vẻ mặt thành an ủi “Tiểu mật điên khùng” trước mặt, vụng trộm lại hít sâu hơi, “ có chuyện gì, em hãy yên tâm . Mấy ngày nay bị mẹ làm phiền muốn chết, biết cách xử lí.”

      “Như vậy sao.” Lạc Mật Mật quay người lại, nháy mắt tiếp tục uống cà phê của mình.

      Vốn tưởng rằng như vậy về sau, Lạc Mật Mật nghĩa khí xung phong nhận việc ra mặt giúp giải quyết mẹ, kết quả người ta giống như nghĩ, ngồi ở bên giả bộ ngu rồi.

      Lạc Thiểu Trạch rất là bất đắc dĩ, hơi uống cạn ly Bạch Thủy, “Được rồi, nếu hai người đều trông nom, vậy tự mình giải quyết, bi ai nha. cảm giác lòng của vỡ tan nát.”

      Nhìn Lạc Thiểu Trạch giả bộ đáng thương, Lạc Mật Mật vốn định tiến lên hò hét, làm chút động tác tình nhân thân mật, nhưng suy nghĩ chút mẹ rất có thể bên ngoài cửa sổ nào đấy trong góc nhìn bọn họ chằm chằm, vì vậy vẫn trở về ngồi đàng hoàng.

      Mặc kệ, có mẹ nhìn chằm chằm , vừa đúng lúc giúp rồi, tránh cho hai người gặp mặt, để cho Bùi Nhã Phi có cơ hội muốn làm gì làm. Như vậy cũng nhõm ít!

      Nghĩ được như vậy, Lạc Mật Mật híp mắt nhìn lên cười hì hì, “Trong tâm tan nát, sao, em nhìn thấy vỡ thành nhân bánh sủi cảo rồi, hôm nào bao ăn sủi cảo nha.”

      Lời châm chọc ra trước mặt Lạc Thiểu Trạch, Lạc Thiểu Trạch tức giận biết cái gì cho phải, khoát tay chuẩn bị , nhấc chân mới vừa bước ra mấy bước, Lạc Mật Mật tiếp.

      được, em bao hoành thánh cũng được.”

      Hắc, tưởng rằng là muốn chuyện níu kéo , kết quả ác hơn.

      “Em giỏi, vậy hai người ở chỗ này uống , phải rồi, rất nhiều chuyện có làm!” Lạc Thiểu Trạch trực tiếp ra cửa.

      sợ mẹ theo nữa à?” Lạc Mật Mật quên châm chọc câu nữa.

      “Mẹ theo cũng tốt hơn so với nghe em châm chọc.” Tiếng ở trong quán coffee vang vọng, bóng người sớm thấy.

      Nhìn hai kẻ dở hơi này chọc Văn Y , vừa cười, vừa nhìn Lạc Mật Mật chuẩn bị cái gì đó, “Cậu cứ để cho ấy như vậy?”

      để cho ấy cho ấy uống ly nước lọc nữa à?” Lạc Mật Mật trừng mắt cái, “Ít nhất có mẹ giúp mình nhìn chằm chằm, mình cũng yên tâm nha. Nhưng, mình muốn tìm Bùi Nhã Phi, xem đến tột cùng xảy ra chuyện gì rồi. Mình có cảm giác, mấy ngày nay tuyệt đối có chuyện gì xảy ra.”

      “Có ý gì? Mỗi lần ngươi đều như vậy, lão đại chúng ta tin, ngươi nghĩ rằng tùy tiện lừa gạt chúng tôi xong chuyện sao?” Tay cầm khảm đao, mấy người đàn ông hung hăng đeo kính đen đứng trước mặt Bùi Nhã Phi, vẻ mặt hung thần ác sát, giống như Bùi Nhã Phi chỉ cần có chút đúng, cắt thành tám khúc, “Ngươi phải nhanh trả nợ, hoặc là chúng tôi chặt tay ngươi!”

      “Đại ca, các người đừng như vậy, cho tôi thêm mấy ngày ! Ừ, ở đây có 4000 đồng rồi, phân tiền tôi cũng có. Cho tôi thêm tháng, tôi nhất định gom đủ tiền.” Bùi Nhã Phi co rúc ở góc tường, cả người run rẩy, lông mi ươn ướt còn treo giọt nước mắt chừng hạt đậu bên .

      Mấy người đàn ông tráng kiện nhìn nhau, bộ dáng nhe răng nhếch miệng dọa người. “Ngươi hù ai?! Cho ngươi thời gian dài bao lâu, còn cần tháng, ngươi cho chúng ta là con khỉ hả, đùa bỡn thế nào liền đùa bỡn thế đấy?!”

      Khảm đao sáng loáng ngay trước mắt vung tới xua , Bùi Nhã Phi sợ đến há to miệng oa oa khóc mãi, cuống quýt khoác tay hét to, “ cần cần, nhất định tôi trả lại cho các người. Đại ca xem các người ở bên ngoài tạt dầu đỏ lại tìm được nhà tôi, tôi có thể trả sao? Tôi lập tức liền khởi công, bắt đầu làm việc sau đó có tiền trả lại cho các người rồi…”

      “Bắt đầu làm việc? Ngươi lại muốn gạt chúng ta! Ngươi là minh tinh lỗi thời, ai còn tìm ngươi? Trả tiền lại, lập tức!”

      Dưới ánh đèn sáng chói, đám bóng lưng hung tợn bắt đầu đập đồ mọi nơi, rống giận, hoàn toàn trong bộ dáng hỗn chiến xét nhà.

      “Cầu xin các ngươi chớ đập, tôi còn tiền, tiền trả lại. Nhưng người tôi có tiền, nếu như vậy, trong vòng nửa tháng tôi liền hoàn tiền cho các ngươi, có được hay ?”

      Nhìn những bóng lưng lạnh lùng kia, Bùi Nhã Phi khổ sở khẩn cầu.

      “Tốt, cho ngươi nửa tháng, nửa tháng sau trả tiền lại, chúng tôi liền chặt cánh tay của .” Người đàn ông dẫn đầu cầm đao từ từ tiến tới bên mặt Bùi Nhã Phi, ánh mắt rét lạnh như thanh kiếm lợi hại ép vào cổ họng của , “ cho ngươi biết, ngươi tốt nhất thức thời, nếu như chạy trốn, ngươi biết hậu quả rồi chứ.”

      Từng trận thanh hỗn loạn, người đòi nợ biến mất ở ngoài cửa.

      Nhìn mọi nơi trong phòng, Bùi Nhã Phi co rúc khóc ra nước mắt, che miệng cùng vết thương trán si ngốc nhìn ngoài cửa.

      Chợt, nổi điên nhào vào cửa, trong lúc bối rối mấy cái liền khóa kĩ cửa, cả người cũng xụi lơ ở cửa.

      Thân thể theo khung cửa chậm rãi trượt xuống, cả trái tim giống như treo lơ lững giữa trung, có chỗ đáp xuống, cái cảm giác mất an toàn khiến rốt cuộc tan vỡ tia kiên trì, gào khóc.

      Rốt cuộc làm cái nghiệt gì, đời này người chịu giúp ? Người thân từ bỏ , bạn bè để ý , thậm chí Lạc Thiểu Trạch cũng để ý tới nữa! Tại sao, Thiểu Trạch, phải giúp em sao? phải em có thể tìm sao?Chẳng lẽ lời trước kia đều là gạt em, dụ dỗ em, ứng phó em sao?! Vì sao lại phải đối với em như vậy, tại sao!

      Khóc lâu, cả người như cạn nước mắt. Lúc này chuông cửa giống như biết xảy ra chuyện gì, rất hợp thời vang lên.

      “Người nào?!” Bùi Nhã Phi theo bản năng khẩn trương, quay đầu nhìn chằm chằm cửa phòng, cả người cũng bởi vì sợ run rẩy theo, “ phải là đám người kia lại trở lại ? phải tốt lắm rồi sao, làm sao lại trở về rồi?”

      “Bùi Nhã Phi, chị ở đây sao?” giọng dịu dàng thanh thúy theo khe hở cửa truyền vào.

      phụ nữ.

      Bùi Nhã Phi thở ra hơi sâu, nắm chặt tay nắm cửa, mặt dán sát ở khe cửa giọng hỏi, “ là ai?”
      Last edited by a moderator: 20/5/16
      dunggg thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      142 cần phải gấp gáp như vậy


      Editor: Trà sữa trà xanh


      "Em là Lạc Mật Mật, muốn tìm chị chuyện chút." Lạc Mật Mật đứng ở cửa cầm găng tay, mặc áo đầm cao quý tươi đẹp, sửa sang xong mỉm cười đứng trước cửa to.


      Vốn là bây giờ muốn tới, muốn gọi điện thoại trước, nhưng Lạc Mật Mật nhẫn nại được. Ai kêu Lạc Thiểu Trạch là người quan tâm nhất, huống chi bây giờ chuyện giữa và Bùi Nhã Phi giải quyết ràng, khắc cũng thể an tâm.


      vất vả hỏi thăm được chỗ ở của Bùi Nhã Phi, khi đến nơi lại làm Lạc Mật Mật sợ hết hồn. vào cầu thang, tường đều bị tạt dầu đỏ, cộng thêm dòng chữ to đỏ tươi "Thiếu nợ trả tiền", tất cả như trong phim thực tế ngoài đời, khiến Lạc Mật Mật luôn sống trong an bình nhất thời thích ứng được.


      "Mở cửa ra rồi tiếp? Em đứng ở chỗ này rất thoải mái đấy." Lạc Mật Mật ngó ngó khắp nơi, tròng mắt tràn đầy nghi ngờ cùng sợ hãi.


      Chẳng lẽ tất cả thứ này đều để đe dọa Bùi Nhã Phi? Rốt cuộc người phụ nữ này làm cái gì, lại thiếu tiền người khác.


      Nghĩ nghĩ lại, Lạc Mật Mật đều tin được những thứ này cùng hình ảnh người phụ nữ cao cao tại thượng đó dính dáng đến nhau.


      "Có chuyện gì sao? Tại sao lại chạy đến nhà tôi." Bùi Nhã Phi cũng định mở cửa cho Lạc Mật Mật, muốn Lạc Mật Mật vào nhà thấy tình trạng bừa bãi cùng tình trạng của , sau đó thầm cười nhạo.


      Dù sao người phụ nữ này ở góc độ nào đó là tình địch của . Để cho kẻ địch nhìn thấy mình nhếch nhác phải tương đương với tự giết mình sao?


      Đợi lâu mới nghe được Bùi Nhã Phi hồi , Lạc Mật Mật có chút kiên nhẫn, "Ai, em , bất kể em tìm chị có chuyện gì, chị ra cửa gặp mặt cũng có thể chứ? Núp ở phía sau cửa chuyện, chị cảm thấy rất lễ phép sao?"


      "Tôi có cảm thấy như vậy, là tới tìm tôi, tôi muốn tiếp đãi thế nào là chuyện của tôi?" Nghe được giọng kiên nhẫn của Lạc Mật Mật, trong bụng Bùi Nhã Phi vừa đúng có sẵn tính toán, thuận thế liền tiến lên, " có chuyện gì, ở quán trà dưới lầu chờ tôi, tôi dọn dẹp chút lập tức tìm ."


      Hắc, người này là kỳ quái, khách tới rồi cho vào nhà, ngược lại chạy ra ngoài d.d/l[q.d chuyện. Có câu là đúng, có vài người khách khí là có thể chung sống.


      Suy nghĩ chút nên nhịn thôi. Dù sao lần này Lạc Mật Mật tính toán cùng Bùi Nhã Phi chuyện chút, chuyện có thể nhịn liền nhịn , "Được, em ở dưới lầu chờ chị."


      xong, Lạc Mật Mật rón ra rón rén xuống cầu thang, bĩu môi ra khỏi cửa lầu.


      Nghe được thanh giày cao gót ngoài cửa càng lúc càng xa, Bùi Nhã Phi thở phào cái sâu. bước nhanh tới phòng ngủ. Phòng ngủ cũng như phòng khách, cũng bị người đập ngổn ngang, quần áo và đồ trang sức xinh đẹp cũng bị ném xuống đất, muốn vào cũng có nơi đặt chân.


      May nhờ mắt kính bị ném vụn, trang điểm xong, đeo mắt kính lên, mặc áo đầm vào, đứng trước gương trang điểm vỡ nát tự nhủ, "Bùi Nhã Phi, bỏ lỡ những gì nhất định có thể lấy về hết."


      Quán trà.


      Uống hết hai ly trà sữa rồi, rốt cuộc Bùi Nhã Phi cũng xuất . Nếu lại chờ đợi, đoán chừng Lạc Mật Mật muốn lên lầu bái phỏng lần nữa.


      Bùi Nhã Phi mặt vẻ gì ngắm nhìn bốn phía ở đối diện, kính râm màu đen to che nửa gương măt, Lạc Mật Mật cảm thấy có chút thoải mái.

      Ra ngoài gặp mặt còn đeo kính, làm như Lạc Mật Mật mình nợ tiền ta à! được, mình phải nhịn, nhịn…

      Nặn ra vẻ mỉm cười, Lạc Mật Mật mở miệng trước, “Tìm chị dễ dàng.”

      , chuyện gì?” Bùi Nhã Phi ngược lại sảng khoái thẳng vào vấn đề.

      Lạc Mật Mật ngơ ngẩn, ngước mắt quan sát Bùi Nhã Phi lượt, trong lúc bất chợt muốn cùng Bùi Nhã Phi cái gì.

      Bùi Nhã Phi lấy đồ trang điểm, lấy bánh phấn ra, cẩn thận dậm máu ứ đọng ở khóe miệng, khi ra ngoài đánh vài tầng phấn, mục đích đúng là muốn cho người khác nhìn thấy, lúc này kiểm tra chút cũng thành chuyện tình thiết yếu của .

      có lời gì muốn sao? Tôi đây.” Bùi Nhã Phi hi vọng nhanh chóng rời lại thấy lâu Lạc Mật Mật chuyện, thu lại đồ trang điểm muốn .

      Lạc Mật Mật nghiêng đầu, mắt lưu manh nhìn người phụ nữ lo lắng phía đối diện, “Về sau chị đừng làm phiền Thiểu Trạch nữa.”

      Cặp mắt trợn tròn, Bùi Nhã Phi đánh phấn khuôn mặt kinh ngạc nhìn Lạc Mật Mật, “Lời này của là có ý gì? Là Thiểu Trạch bảo với tôi sao?”

      “Xem như thế . Hai người bọn em thương nhau chị phải biết chứ? Em hi vọng lúc bạn trai mình cùng mình đương lại cùng người khác dây dưa , đúng, là người phụ nữ khác có ý đồ với ấy. Cho nên, hi vọng về sau trong thế giới của bọn em có chị.” Lạc Mật Mật nghĩa chánh ngôn từ.

      Nhìn bộ dạng Chánh Nghĩa Lẫm Nhiên của Lạc Mật Mật, ở bên trong lòng của Bùi Nhã Phi cười nhạo lớn. Lần này phải cười nhạo người khác, mà là cười nhạo mình. Cuối cùng tới tình cảnh “Chuột chạy qua đường, người người kêu đánh” nông nỗi như vậy, cư nhiên có nhiều người muốn mình xa như vậy.

      Quan trọng nhất là Lạc Thiểu Trạch, chỉ nhận điện thoại của , còn gửi tin nhắn nhục nhã , hôm nay còn bảo người khác tới cảnh cáo . Đến tột cùng các người muốn làm gì? Chẳng lẽ muốn bức tử mới hài lòng sao?

      Khóe miệng của Bùi Nhã Phi nghiêng lên, cười lạnh tiếng, đôi tay từ từ nắm chặt lại, “Tốt.”

      Nhìn Bùi Nhã Phi từ từ gật đầu, Lạc Mật Mật lấy tiền ra đặt ở bàn, “Vậy cũng tốt, em trước, lần này em mời khách.”

      Nhìn bóng dáng Lạc Mật Mật từ từ biến mất, hàm răng của Bùi Nhã Phi cắn lộp cộp vang lên, gân xanh giữa cổ gáy cũng bởi vì tức giận quá độ mà thình thịch nổi lên, “Các ngươi chờ đó, tôi làm cho các ngươi biết rằng Bùi Nhã Phi tôi phải dễ khi dễ.”

      “Mẹ, con học, buổi trưa trở về ăn cơm, Đưa tay cầm bài thi lên, Lạc Mật Mật nắm hai miếng bánh mì nướng chạy ra biệt thự, cắm đầu chạy vào trong ô tô.

      “Mấy tiết học hôm nay đều có hứng thú, là cao số, suy nghĩ chút cũng phiền chết rồi, cả buổi sáng đều lên lớp, Lão sư ngày mệt sao? Ai, ngài mệt nhưng em mệt đấy. Được rồi, sáng hôm nay mình viết văn, xem ra lần này mình có thể nộp đúng hẹn.” Lạc Mật Mật nhét sách cao số vào, lấy laptop ra nhanh chóng gõ.

      Tô Trạch nắm chặt tay lái thông kính chiếu hậu xem chút Lạc Mật Mật lầm bầm, khỏi cảm thấy buồn cười, “Ai, này giống nha, nếu đụng phải tiết học thích, bình thường đều muốn trốn lớp sao? Lần này tại sao lại tình nguyện muốn học nha.”

      Lạc Mật Mật bất đắc dĩ lắc đầu, nhún vai, “Còn phải là bởi vì ba trở về sao? Bây giờ tôi làm gì đều phải cẩn thận chút, cái tính khí kia nhưng rất khó lường, tôi muốn ba bắt được cái đuôi. Nếu ba biết tôi trốn lớp, nhất định có chơi đùa được.”

      Nghe thế, trong đầu Tô Trạch nhất thời ra dáng vẻ hung thần ác sát của Lạc Văn Huy. Lần trước Lạc Văn Huy đến công ty kiểm tra công việc, vẻ nghiêm túc nhiệt tình này dọa nhiều người rồi, tới lui mặc dù là mạnh mẽ vang dội, nhưng tính khí càng rất lợi hại nha. Lúc ấy có mấy tổng giám thị trường bị phê bình, mọi người giống như là nhiễm sương hoàn toàn ủ rũ. May nhờ lúc ấy Lạc Thiểu Trạch có ở công ty, biết đâu, nếu cũng bị phê bình theo.

      “Tính tình của ông cụ quá tốt phải , và lão đại có thường bị phê .” Tô Trạch tò mò hỏi.

      Lạc Mật Mật giương mắt liếc nhìn, khinh thường cúi đầu, “Bánh nướng áp chảo bình thường bị phê bình, mỗi lần ấy đều làm rất tốt, ba cũng rất ít phát giận với ấy.”

      “Vậy còn ? Khẳng định thường bị phê bình.” Tô Trạch cười trộm.

      “Thôi , nào có?” Lạc Mật Mật trừng mắt cái, “Đó là khi còn bé, tại tôi ngoan lắm, hơn nữa ba rất thích tôi rồi.

      Trò chuyện chút, xe chạy nhanh đến cửa học viện England. Lạc Mật Mật đẩy cửa xe ra, cười khanh khách xuống xe.

      “Lần này tiểu bản nương tôi cao hứng, cho phép .”

      Nghe lời này, ngược lại Tô Trạch có chút thụ sủng nhược kinh, vội vàng phát động xe, như làn khói biến mất ở cuối đường.

      cần phải gấp gáp như vậy , tôi còn có việc muốn nhờ, ai, cũng cho cơ hội.” Lạc Mật Mật vì ý tưởng đầy trong đầu có cơ hội thực cảm thấy tiếc hận. lâu cũng có động tĩnh rồi, điều này làm cho Lạc Mật Mật kìm nén hết sức khó chịu.

      Chu cái miệng nhắn, Lạc Mật Mật ôm chặt sách cùng tập vở ngẩng đầu nhìn trời chút, “Miệng mình tốt.”

      Hôm nay khí trời tốt nha, thấy ông trời cũng bình thường vậy, hề khiến mùa đông cùng mùa hạ cùng phòng nha.

      Ánh nắng tươi sáng ngược lại đáng tiếc nha, tôi ngồi ở trong phòng thấy được rồi. Ngươi nếu tại tôi có thể ngồi ở ven hồ, viết văn, gió thổi, ấm lòng, là chuyện tốt đẹp dường nào đấy. Cao số đáng chết, nhớ tới liền tức giận.”

      Mới vừa phát biểu xong suy nghĩ của mình, Lạc Mật Mật bỗng nhiên có cảm giác mây đen áp đỉnh, đột nhiên chút ánh sáng cũng nhìn thấy rồi.

      Bao bố màu đen từ phía sau lưng nhanh chóng chụp Lạc Mật Mật vào, mấy người đàn ông thô kệch bất kể Lạc Mật Mật giãy giụa như thế nào cùng với tiếng thét, khiêng nhanh vào trong xe, trong nháy mắt biến mất ở trong dòng xe.

      “Mặc kệ như thế nào, kêu tôi làm gì tôi đều làm, có phải nên cho tôi biết rốt cuộc con của tôi ở nơi nào?” Thuộc Oái Nương đứng nghiêm trước mặt Bùi Nhã Phi, cả người nóng nảy tới cực điểm.

      Bà chỉ muốn biết nơi ở của con ruột của mình, mà bây giờ mình giúp Bùi Nhã Phi làm việc có đúng hay , bà có tâm tình gì bận tâm. Lúc này cái cây đuốc trong lòng tự hồ dồn Thuộc Oái Nương đến cuối đường cách nào quay lại, toàn thân khó chịu.

      “Ngài gấp gáp làm gì? Chưa tới lúc!” Bùi Nhã Phi chậm rì rì , sau đó ngóc đầu lên nhìn tình huống chung quanh. Đây là căn phòng bỏ hoang, khắp nơi viết đầy quảng cáo. Nơi này có ai ở, hơn nữa mấy ngàn mét xung quanh cũng có người ở, là nơi rất tốt để giam giữ.

      tệ, ngài tìm chỗ này rất tốt.” Bùi Nhã Phi thỏa mãn gật đầu, khắp người buông lỏng mỉm cười nhìn Thuộc Oái Nương. Theo ý , nhìn Thuộc Oái Nương nhanh chóng giống như kiến bò chảo nóng, giống như chuyện vui sướng.
      Last edited by a moderator: 29/5/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      143 Cuộc sống chính là được sinh ra, sống tiếp


      Editor: Trà sữa trà xanh


      Thuộc Oái Nương mím chặt miệng, vò đầu bứt tai, "Bùi Nhã Phi, cho tôi biết, tôi giúp ngươi trả hết nợ có được hay ?"


      Bùi Nhã Phi sau khi nghe ngẩn ra, tiếp cười lên ha hả, thậm chí khoa trương cười đến gập lưng, "Ngài là người giàu có đến từ Xin-ga-po, đương nhiên là dùng hết tiền, nhưng phải tùy tiện cho người khác được? Tôi có biện pháp rồi, tại cần ngài cho tôi tiền."


      Bây giờ bà mới nhớ tới giúp tôi trả nợ, ban đầu độc ác nhục nhã tôi như vậy nhưng lại giúp. tại tôi cần, tôi chỉ muốn để cho bà nếm thử chút tê tâm liệt phế gấp gáp là cái tư vị gì. . . . . .


      mặt cười cố kỵ gì, trong lòng Bùi Nhã Phi lại hận nghiến răng nghiến lợi. muốn xé nát từng người , vo thành bụi phấn, sau đó cho chó ăn, thậm chí như vậy cũng thể giải trừ hận ý sâu đậm trong lòng .


      Nhưng, lúc này Thuộc Oái Nương chân chính lọt vào cái bẫy. Ban đầu, Bùi Nhã Phi chỉ cần tiền bạc của bà, chỉ cần khống chế tốt, nhưng hôm nay điểm này cũng có tác dụng, ngược lại lọt vào bị động, Thuộc Oái Nương như bị ngâm trong bình ngũ vị, tư vị khó chịu.


      "Tiền của từ đâu tới?" Thuộc Oái Nương muốn truy hỏi đến cùng.


      Bùi Nhã Phi cười lạnh tiếng, tìm địa phương ngồi xuống, "Tôi quyết định tiếp tục thực hợp đồng trước kia với ngài, bởi vì tôi cảm thấy làm con dâu Lạc gia, còn cần quan tâm đến tiền sao? Lần này tôi cũng muốn ngài bỏ ra cái gì, tôi nghĩ ngài cũng ủng hộ vô điều kiện chứ? Bởi vì cuối cùng chúng ta chiến thắng."


      Khuôn mặt lạnh lùng, ánh sáng giao chiến phóng ra ngoài khiến Thuộc Oái Nương nhất thời có cảm giác nhìn lầm người.


      Xem ra người phụ nữ trước mắt này cũng phải đơn giản như bà nghĩ, ta so với mình còn ác độc hơn.


      "Tại sao tôi phải tin tưởng ? Bây giờ ngay cả tung tích con của tôi còn cho tôi biết, làm sao chúng ta có thể lấy được chiến thắng đây?"


      "Tôi rồi phải là cho ngài biết, là đến lúc." Bùi Nhã Phi tới trước mặt Thuộc Oái Nương, mỉm cười vỗ bả vai của bà, "Ngài rất thông minh, nên biết mình cần phải lo lắng, bởi vì nếu tôi muốn tiến vào Lạc gia, có hổ trợ của ngài tôi rất nhiều đường quanh co."


      Thuộc Oái Nương mới ý thức được, ra mình sớm bắt đầu giúp đỡ Bùi Nhã Phi từng bước thực kế hoạch. Vốn cho là mình lợi dụng người khác, lại nghĩ rằng mình sớm bị người khác lợi dụng.


      Giữa người với người, vốn là lợi dụng cùng bị lợi dụng, huống chi bà và Bùi Nhã Phi.


      "Ngài trở về , về sau chúng ta còn rất nhiều cơ hội liên lạc."


      Thuộc Oái Nương liếc mắt nhìn người phụ nữa rắn rết trước mặt, dừng chút, trực tiếp d.d;.lq.d thẳng ra ngoài.


      Đưa mắt nhìn Thuộc Oái Nương rời , Bùi Nhã Phi vào trong phòng đưa tay mở ra túi vải che đầu Lạc Mật Mật, nhìn chằm chằm Lạc Mật Mật hôn mê lâu, " cũng có ngày hôm nay, hôm nay còn là người ồn ào như lúc trước rồi, hơn nữa, về sau vĩnh viễn có nữa."


      "Ừ, mấy người các ngươi nhìn kỹ ta cho tôi, ngoại trừ tôi ra ai cũng thể thấy ta, bao gồm Thuộc Oái Nương, biết chưa? Nếu là xảy ra điều gì, các ngươi chịu nổi!" Bùi Nhã Phi mặt hung ác, bộ dáng nghiêm nghị đáng sợ tới cực điểm.


      "Mẹ, mẹ hãy bỏ qua con , mẹ cứ như vậy con làm việc được. Mỗi ngày mẹ đều đến, ra con cần mẹ chuyên cần nha.” Lạc Thiểu Trạch hiểu mẹ cả ngày theo như vậy, có thể ngăn cản Bùi Nhã Phi gặp hay , nhưng biết mình gặp ai được, chuyện gì cũng làm được.

      Khương Ngọc Trân ngồi ở đối diện cầm túi hồ sơ xem, mặt chẳng hề để ý, “Con muốn làm gì làm, mẹ có trói chặt tay chân của con, làm trễ nải chuyện của con. Ngược lại mẹ muốn cho người đàn bà kia cuốn lấy con nữa, mẹ phải hối hận đến chết.”

      “Mẹ, tại cuốn lấy con là mẹ nha. Con với mẹ nhiều lần rồi, con là người lớn rồi, rất nhiều chuyện tự con có thể xử lý. ta tới gặp con, con có thể gặp đó nha.” Lạc Thiểu Trạch vẻ mặt rối rắm, muốn tìm kẽ đất lập tức chui vào, “Nếu như bị ba biết mẹ mỗi ngày đều làm việc, ba nổi giận, chúng con cũng gánh nổi đâu.”

      biết.” Khương Ngọc Trân phất tay cái, khinh thường nhìn sang, “Mẹ sớm với ba con. Ba con biết việc làm mỗi ngày của mẹ, chỉ có phản đối ngược lại rất đồng ý đấy. Con cũng biết, cha con cũng rất thích ả đàn bà kia.”

      Lạc Thiểu Trạch bất đắc dĩ muốn chết, cái tát vỗ vào trán của mình, “Sao con lại mệnh khổ như vậy đây? tại con mới phát , con từ thiên đường rơi xuống địa ngục, trung gian chỉ là ngang qua nhân gian!”

      “Có ý gì nha?” Khương Ngọc Trân nháy mắt nhìn con trai, đối với những lời giải thích được bà rất là tò mò, lời như thế bình thường đều ở trong miệng Lạc Mật Mật ra, nay đột nhiên nghe được con trai câu, cảm giác vẫn còn vô cùng sâu xa.

      Lạc Thiểu Trạch hai tay nâng cằm, vẻ mặt đần độn, “Cuộc sống của con chính là thiên đường tới địa ngục, có cuộc sống của con người. Cho nên, mẹ, mẹ thấy con khổ sở như vậy tha cho con .

      Khương Ngọc Trân cười hì hì lắc đầu cái, duỗi ngón tay ra quay trái quay phải, “No, no, no. Con cần phải , cũng vô dụng. Mẹ theo dõi con tấc cũng rời, tại con quay về lúc trước .”

      “Cái gì, trở về? Mẹ thân ái, trước kia tấc cũng rời là lúc con vẫn bú sữa, mẹ ác như vậy chứ, đánh con cái trở về nguyên hình!”

      Lời này chọc cho Khương Ngọc Trân cười khổ, “Tốt tốt tốt, mẹ ở nơi này làm phiền con được ? Mẹ ra bên ngoài, ngồi ngoài cửa, như vậy con có thể làm việc! Như vậy, mẹ làm trễ nải…”

      “Mẹ…” Nhìn Khương Ngọc Trân đẩy cửa , Lạc Thiểu Trạch cảm thấy mình có hai người quản thúc, “ là Lạc Mật Mật có thể làm cho mình thất điên bát đảo, tại lại có thêm mẹ, sao mình đột nhiên cảm thấy cuộc sống quá mệt!”

      “Cuộc sống cuộc sống, cuộc sống nha, chính là được sinh ra, sống nữa…”

      Mới vừa cúi đầu chuẩn bị nhìn Lạc Thiểu Trạch lại nghe thanh khác, từ từ ngẩng đầu lên, “Lão Nhị, cậu vào khi nào, cũng chào hỏi?”

      “Em là từ trong khe cửa lão phu nhân đóng kỹ chui vào, nếu em trở lại gõ cánh cửa vào lần nữa!” Mạc Triết Hiên duỗi cái đầu, ngón tay chỉ vào cửa chính, bộ dáng chọc cười.

      Mạc Triết Hiên này luôn luôn vui đùa, hôm nay biết làm sao rồi, đột nhiên cười giỡn, khiến Lạc Thiểu Trạch ngồi ở ghế lão bản nhất thời có chút thích ứng, “Đây là thế nào, trở nên dịu dàng.”

      “Tính em như thế nào, sao em lại thấy Nữ Trung Hào Kiệt đâu rồi, nhiều ngày như vậy khắc cũng rời nhìn chằm chằm , theo dõi rất chuyên nghiệp, chúng ta có nên phát cho ngài ấy phần thưởng đặc biệt , khích lệ những ngày cố gắng của ngài ấy nha!”

      “Cậu nằm mơ , chính là mẹ tôi, đó là quan tâm tôi, đổi thành người khác có thể để ý như vậy sao?” Lạc Thiểu Trạch trừng mắt cái, đưa tay đến ly nước.

      Mạc Triết Hiên cợt nhả, “Em cảm thấy Lạc Mật Mật là có thể.”

      Lạc Thiểu Trạch nhếch miệng, mắt nhanh chóng híp lại thành đường, “Được rồi, cậu xong chưa? , rốt cuộc là chuyện gì? Có phải mấy nhân viên phòng thị trường nghe lời phải , cần tôi ra tay sao?”

      đúng, đúng.” Thấy lão đại trở lại chuyện chính, Mạc Triết Hiên nhanh chóng thu hồi nụ cười nghịch ngợm, đẩy mắt kính, nghiêm trang, “Là Tô Trạch, mới vừa rồi gọi điện thoại , cậu ta thấy Lạc Mật Mật. muốn tìm chút, tiệc tối mới trở về.”

      Lạc Thiểu Trạch chân mày vặn, nâng mí mắt liếc qua, “Sao cậu ta chính mình với tôi…”

      “Đây là dám nha, sợ biết cậu ta theo sát Lạc Mật Mật xảy chuyện.” Mạc Triết Hiên có chút xấu hổ.

      Khóe miệng tà mì giơ lên, Lạc Thiểu Trạch cúi đầu tiếp tục phê duyệt tài liệu, “Chúng ta đều biết tình tình của Lạc Mật Mật thế nào, coi như nhận lời lại tới cũng kỳ quái nha, chừng ấy muốn chạy trốn, chính là muốn chỉnh Tô Trạch chút đấy.”

      Nghe lão đại như thế, Mạc Triết Hiên thở phào cái sâu, vẻ bên ngoài cười nhưng trong lòng cười tiếp tục đẩy mắt kính, “Chắc vậy, vậy em ra ngoài…”

      Dư quang khóe mắt nhìn Mạc Triết Hiên rời , đột nhiên Lạc Thiểu Trạch cảm thấy lo lắng, bút máy cầm trong tay cũng tự động dừng chút.

      Lạc Mật Mật có việc gì.

      Tự khích lệ như vậy, Lạc Thiểu Trạch mới chậm rãi bình tĩnh tâm, tiếp tục phê duyệt tài liệu. Nhưng chưa nhìn được mấy chữ, cửa phòng làm việc bỗng chốc bị người đụng vỡ.

      “Lam cái gì đây? Cậu bị gì sao, gõ cửa liền vào thành thói quen rồi hả, muốn tôi mắng cậu sao?” Mạc Triết Hiên đột nhiên xông vào làm sợ hết hồn, Lạc Thiểu Trạch sững sờ ở chỗ ngồi, lông mi giận dữ khẽ chớp nhíu lại, bút mày trong tay còn nâng giữa trung.

      Ngày thường Mạc Triết Hiên luôn luôn là người đúng mực lễ phép, hôm nay sao lại thế này? Nhiều lần muốn phá cửa vào, chẳng lẽ muốn tạo phản hay sao? Tiền của mất sao.

      “Lão đại, xảy ra chuyện. Lần này xảy ra chuyện .” Mạc Triết Hiên thở hồng hộc, trán rỉ ra mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu.

      Bút mày cầm trong tay nghe lời đột nhiên rơi bàn, Lạc Thiểu Trạch chỉ cảm thấy ngón tay như nhũn ra, cảm giác đó làm ý thức mãnh liệt lần nữa, chỉ cảm thấy hai lỗ tai phát thông.

      Nhưng, giải quyết hết uy hiếp xung quanh Mật Mật, làm sao lại xuất việc mất tích nữa đây?

      Xét thấy mấy ngày nay hai ngược Mạc Triết Hiên cùng Tô Trạch có biểu bình thường, Lạc Thiểu Trạch có lý do tin tưởng đây là bọn cùng Lạc Mật Mật cùng nhau trêu cợt mình, cho nên càng thêm nửa tin nửa ngờ.

      Mạc Triết Hiên thấy lão đại mắt to nhìn chằm chằm mình, gì, nhất thời biết làm sao mới phải, nhưng trong lòng lại gấp tựa như kiến bò chảo nóng, cuối cùng quyết định đột phá thường quy, hơi xong tình.

      “Lão đại, lần này Mật Mật là mất tích ! Tô Trạch hỏi trường học, ngày hôm nay cũng học, Văn Y cũng chưa từng thấy ấy.”

      Lạc Thiểu Trạch chậm rãi tỉnh táo, ánh mắt thâm thúy tựa như thợ săn lộ ra ánh lạnh hung ác thẳng tắp nhìn Mạc Triết Hiên phía đối diện, trong lòng Mạc Triết Hiên sợ hãi run lên, “Cậu gạt tôi?”

      “Lão đai, sao em có thể đùa với chuyện như vậy đây?”
      Last edited by a moderator: 29/5/16
      dunggg thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      144 Tất cả đều vì tôi phải ?


      Editor: Trà sữa trà xanh


      "Sao Tô Trạch vẫn chưa gọi điện cho tôi? Là sợ dám gọi sao."


      Nghe Lạc Thiểu Trạch . Lại thấy Lạc Thiểu Trạch nửa tin nửa ngờ, Mạc Triết Hiên muốn vì danh tiếng cực thấp của mình mà đập đầu vào đậu hũ chết , lần này biết nên giải thích như thế nào với lão đại, càng thêm hiểu , lần này sao Lạc Thiểu Trạch lại như vậy, ngừng cười giỡn với mình.


      Mạc Triết Hiên nhanh chóng vuốt đầu quyệt miệng, "Lão đại, người ta gọi điện cho , nhưng điện thoại của gọi được nha."


      "Làm sao lại như vậy? Điện thoại di động của tôi vẫn ở bên tay, gọi đến là tôi có thể lập tức nghe được, làm sao có thể gọi được. . . . . ." Lạc Thiểu Trạch ngẹo đầu mặt cười tà, thuận tay liền cầm lên Iphone5, dùng sức bấm hai cái.


      Nhưng lúc này Iphone5 hình như là bị bệnh, có phản ứng.


      Chẳng lẽ hết pin rồi hả ?


      Lạc Thiểu Trạch quơ quơ điện thoại di động, bất đắc dĩ từ trong ngăn kéo lấy cục sạc điện ra, nhưng cắm vào lại có phản ứng, vì vậy dứt khoát mở điện thoại ra.d.d.l.q.d


      "Ôi mẹ nó, đứa nào làm? Pin điện thoại của tôi đâu rồi? !" Lạc Thiểu Trạch bất đắc dĩ ném điện thoại di động qua bên, đột nhiên nhớ tới mới vừa rồi hình như mẹ lấy điện thoại loay hoay lâu, nhất thời cả người cũng ngây người, "Chẳng lẽ là mẹ làm? Oh my God, coi như muốn cho nhận được điện thoại của Bùi Nhã Phi, cũng cần lấy luôn pin điện thoại nha! Ai, xem ra Lạc Mật Mật nghịch ngợm cũng là có nguyên nhân nha, mẹ con này liều mạng!"


      Lạc Thiểu Trạch cầm điện thoại di động lên, bất đắc dĩ lắc lư trước mặt Mạc Triết Hiên, "Ha ha, xem ra phải lỗi của Tô Trạch, là tôi đánh giá thấp năng lực của mẹ, điện thoại di động của tôi có pin."


      Mạc Triết Hiên nhún vai cái, bày tỏ đồng ý.


      Thấy Lạc Thiểu Trạch tin lời mình , chút phản ứng bình thường cũng có, Mạc Triết Hiên nâng trán, vẻ mặt rối rắm, "Lão đại, trước chuyện điện thoại di động. Lời của em đều là , chẳng lẽ còn tưởng rằng em giỡn với sao?"


      "Ha ha, cậu với Lạc Mật Mật, loại cười giỡn này còn tác dụng, tôi có sức miễn dịch, đoán chừng về sau cũng có tác dụng gì."


      "Vậy em kêu Tô Trạch với có được hay ?" Mạc Triết Hiên lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi điện thoại.


      Lạc Thiểu Trạch thấy thế, ngược lại cười, "Các ngươi cũng thương lượng xong rồi, coi như gọi điện thoại có thể như thế nào đây?"


      Mạc Triết Hiên xấu hổ, tại chỉ thiếu ôm bắp đùi của lão đại cầu xin tin.


      Lúc này, điện thoại của Mạc Triết Hiên chợt vang lên, nghĩ ngợi gì cầm điện thoại lên la to, "Lão Tam, kêu cậu với lão đại , cậu cần nữa, tại lão đại căn bản tin tưởng tôi, cậu kêu tôi phải làm sao? . . . . . . Điên hả? Ngượng ngùng gì, tôi tưởng là Tô Trạch, ra là . . . . . ."


      Thái độ Mạc Triết Hiên chợt xoay chuyển 180 độ, vẻ mặt cũng vì phản ứng nhanh trở nên rối rắm. d;d'l'q.d dùng tay che ống điện thoại di động giương mắt nhìn chút Lạc Thiểu Trạch, giọng , "Lão đại, là Bùi Nhã Phi, tìm . . . . . ."


      Lạc Thiểu Trạch liên tiếp khoát tay, khẩu miệng ám hiệu Mạc Triết Hiên ở nơi này, muốn nghe điện thoại.


      "Bùi tiểu thư, hôm nay lão đại của chúng ta ra ngoài tiếp khách hàng rồi, bây giờ có ở phòng làm việc, có chuyện gì có thể để lại? Tôi có thể giúp tay thay mặt truyền.” Mạc Triết Hiên ưỡn thẳng lưng, thái độ đột nhiên nghiêm túc.

      cần, tôi biết lão đại của ở đó, cho ấy biết, nếu như ấy nhận điện thoại, đời này của ấy phải hối hận.”

      Điện thoại để loa ngoài, lời của Bùi Nhã Phi, Lạc Thiểu Trạch nghe ràng.

      Lạc Thiểu Trạch xem thường.

      Cái gì nha, lại ở đó già mồn cãi láo. có thể ra ngoài gặp , nhưng ở cửa còn có mẹ ngồi ở đó, làm sao được? Nếu sợ bàn tay của mẹ , có thể gặp .

      Mạc Triết Hiên thấy Lạc Thiểu Trạch thờ ơ ơ hờ, nuốt ngụm nước miếng, “Bùi tiểu thư, cần như vậy, như vậy hai bên rất xấu hổ…”

      “Xấu hổ?” Giọng của Bùi Nhã Phi chợt đề cao mười mấy đề - xi – ben, “Tôi quản lúng túng hay xấu hổ cái gì, với Lạc Thiểu Trạch, tôi ở chỗ cũ chờ ấy, nếu như canh giờ sau ấy xuất , chờ nhặt xác Lạc Mật Mật !”

      “Tút tút tút…” Điện thoại bị cắt đứt.

      Tay phải Mạc Triết Hiên lơ lửng giữa trung nắm chặt điện thoại di động, hai mắt nhìn chằm chằm vào biểu tình của Lạc Thiểu Trạch, dám thở mạnh xuống.

      Nghe thanh đô đô vô tận, Lạc Thiểu Trạch gắng gượng thân thể chết đứng ở bên này, hồi lâu cũng hành động gì. Cặp mắt ngưng trệ mặt tia cảm xúc gì.

      Rốt cuộc, ngụm khí thở hổn hển ra ngoài, cả người cũng mềm nhũn. Mắt Lạc Thiểu Trạch nháy mấy cái, rốt cuộc hiểu nội dung trong điện thoại.

      ra, tất cả đều là !

      phải là cười giỡn cái gì, lần này là triệt để mất tích, hoàn toàn bị bắt cóc!

      Mạc Triết Hiên tắt điện thoại di động, nâng tay trái lên chuẩn bị đè xuống, “Lão đại, báo cảnh sát , có lẽ cũng còn tới kịp…”

      Lạc Thiểu Trạch đưa tay ngăn lại, mặt chút huyết sắc, biểu tình gì cũng có.

      Cái gì gọi là đại não hỗn loạn, giờ phút này Lạc Thiểu Trạch cảm nhận được sâu.

      phải trấn an tốt Bùi Nhã Phi sao, tại sao lại xảy ra loại chuyện như vậy? Chẳng lẽ là do gần đây để ý tới ? thể nào, chẳng lẽ lòng của phụ nữ như vậy sao?...

      Lạc Thiểu Trạch bắt đầu suy nghĩ lung tung.

      “Lão đại, mau gặp ta , ít nhất có thể biết ta muốn làm gì nha!” Mạc Triết Hiên thấy Lạc Thiểu Trạch chậm chạp làm gì, vội vàng nhắc nhở .

      Vừa xong, Lạc Thiểu Trạch đứng lên tìm áo khoác cùng với chìa khóa xe. Chưa bao giờ xuất hốt hoảng ở người Lạc Thiểu Trạch. Nhìn lão đại mình hốt hoảng như đứa bé, trong lòng Mạc Triết Hiên rất khó chịu.

      Bước nhanh khỏi bàn làm việc, Lạc Thiểu Trạch cảm giác lòng của mình giống như là bị người khác móc rỗng, rỗng tuếch, chút cảm giác an toàn cũng có.

      Lần này đoán chừng Bùi Nhã Phi là muốn làm ! Dù sao người phụ nữ này đơn giản như vậy, ta có thể làm chuyện hai lần, tối thiểu ta rất có lòng tin cùng chắc chắn, hơn nữa có thể rất ngoan độc.

      Nhưng, đến tột cùng ta là vì cái gì đây? Vì gần đây có để ý tới sao? Hay muốn ở chung chỗ với ?

      Đầu óc Lạc Thiểu Trạch xoay chuyển nhanh, cả người vì khẩn trương mà run rẩy.

      Nếu như bởi vì muốn cùng Lạc Thiểu Trạch ở chung chỗ, Lạc Thiểu Trạch đồng ý. Dù là biết như vậy mình hạnh phúc, nhưng có thể bảo đảm Lạc Mật Mật an toàn, có thể cho Lạc Mật Mật cả đời an nhàn, Lạc Thiểu Trạch có thể hy sinh.

      Bước chân trong lúc bất chợt dừng lại, khiến Mạc Triết Hiên phía sau phịch cái thiếu chút nữa đụng vào người Lạc Thiểu Trạch. Mạc Triết Hiên đỡ mắt kính sắp rớt xuống, bộ mặt hiểu nhìn Lạc Thiểu Trạch.

      “Lão đai, thế nào?”

      “Cậu ra ngoài dẫn lão phu nhân .” Vẻ mặt Lạc Thiểu Trạch nghiêm trọng, giọng như thoi đưa, “Tôi muốn bà theo tôi, càng muốn cho bà biết Lạc Mật Mật xảy ra chuyện. Cậu nên hiểu!”

      Tiếng như hạt đậu rơi bàn, viên viên điếc tai, Mạc Triết Hiên hai lời, lao ra ngoài cửa bắt đầu xử lý chu toàn.

      biết Mạc Triết Hiên dùng diệu kế gì, nhưng rất nhanh dẫn Khương Ngọc Trân .

      Nghe thanh ngoài cửa càng lúc càng xa, Lạc Thiểu Trạch từ từ ra tới cửa, ngoài cửa hoàn toàn an tĩnh, liền nhanh chóng xông ra ngoài.

      Chỗ cũ, chỗ cũ đến tột cùng nơi nào là chỗ cũ của chúng ta!” Lạc Thiểu Trạch vắt hết óc, chính là nghĩ ra rốt cuộc nơi nào là chỗ cũ trong miệng Bùi Nhã Phi .

      vừa tới Trung Quốc, nơi nào cũng quen thuộc, hơn nữa tổng cộng gặp Bùi Nhã Phi chưa được mấy lần, nào có cái gì chỗ cũ như .

      Lạc Thiểu Trạch vừa lái xe, bên cầm điện thoại di động của mình. có pin làm được gì, hối hận mình lấy lại pin.

      Lạc Thiểu Trạch tới quán cà phê lần trước gặp Bùi Nhã Phi, thu hoạch được gì. Sau lại chạy đến rất nhiều địa phương, vẫn tìm được ta.

      Mở Land Rover ra, Lạc Thiểu Trạch nóng lòng, thắng xe dừng ở ven đường. hung hăng đánh mấy cái vào tay lái, trong lòng giống như bị vô số con kiến cắn, khó chịu tới cực điểm.

      Lạc Thiểu Trạch phiền muộn xuống xe, hung hăng đóng cửa xe lại, sau đó tới cốp sau lật lên lung tung. Vốn là lúc tới phía sau vì phát tiết, kết quả để cho tìm được điện thoại di động trước kia.

      Xem ra ông trời còn mở mắt, ít nhất còn có đặc quyền cho người giàu, tùy ý tìm cũng có điện thoại di động.

      Tựa như tìm được cây cỏ cứu mạng, Lạc Thiểu Trạch vội vàng nắm điện thoại di động lên thử mở máy. Rốt cuộc, điện thoại di động khởi động, mà bên trong cũng có phương thức liên lạc với Bùi Nhã Phi.

      “Này, Bùi Nhã Phi, đến tột cùng là ở nơi nào?”

      tại muốn biết em ở đâu đúng ? Rốt cuộc là vội vã tìm em hay là vội vã tìm Lạc Mật Mật đây?” Nhận điện thoại, bên kia là giọng châm chọc của Bùi Nhã Phi.

      “Có phải điên rồi phải ?!” Lạc Thiểu Trạch bắt đầu tức giận, trong nháy mắt giận sôi lên.

      Bùi Nhã Phi phát ra giọng khinh thường, “ luôn với em như vậy, có thể đổi câu mới hay ?”

      làm như vậy, cảm thấy còn có cái gì ý mới để ?” Lần này Lạc Thiểu Trạch cảm giác từ trong nội tâm mình bắt đầu chán ghét người phụ nữ này rồi,

      “Chúng ta quen biết lâu như vậy, chẳng lẽ vẫn hiểu lòng của em sao? Em làm như vậy…”

      “Tôi biết, tất cả đều là vì tôi phải ? Cho nên càng nên động đến Mật Mật!” Lạc Thiểu Trạch cường ngạnh cắt đứt lời của Bùi Nhã Phỉ.

      Chợt bên kia điện thoại thanh, lần này làm cho Lạc Thiểu Trạch nhất thời luống cuống. Nếu cúp điện thoại thậm chí tiếp điện thoại của nữa, sao Lạc Thiểu Trạch có thể tìm được Lạc Mật Mật.

      chuyện với tôi, làm sao vây? Nhã Phi!”

      “Gọi em là ‘ái phi’ được chứ ? Em muốn nghe mỗi câu trong lời của cũng thể rời bỏ Lạc Mật Mật, chẳng lẽ giữa chúng ta chỉ có điểm chung là ta sa o? Còn nữa, sớm ta sao ?!"

      Lạc Mật Mật rồi sao?
      Last edited by a moderator: 29/5/16
      dunggg thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      145 sợ tôi trước làm thịt sao?
      Editor: Trà sữa trà xanh

      " cho tôi biết, làm gì Mật Mật?" Trong lời tỉnh táo chứa đầy uy hiếp, giọng của Lạc Thiểu Trạch rất có lực.

      Bùi Nhã Phi sợ hãi, "Cái người này sao quan tâm ta quá vậy? Vậy trước hết tìm được em !"

      Nghe được bên kia sắp cúp điện thoại, Lạc Thiểu Trạch vội vàng bổ sung câu, "Tôi muốn tìm , nhưng đến tột cùng chỗ cũ là nơi nào? Ở Trung Quốc chúng ta có nơi quen thuộc sao?"

      "Đúng vậy, chúng ta có địa phương quen thuộc, nhưng có địa phương rất quan trọng với chúng ta phải sao?"

      Điện thoại cúp, Lạc Thiểu Trạch nhìn màn ảnh điện thoại màu sắc rực rỡ, tức giận chỗ phát tiết, hung hăng ném điện thoại vào trong buồng xe, tiếng cạch đóng buồng sau xe lại.

      Địa phương rất quan trọng. . . . . .

      Lạc Thiểu Trạch đột nhiên cảm giác chỗ này nhất định lúc họ tại trung quốc từng qua, có thể liên quan đến cuộc đời của hai người, vậy chắc phải là. . . . . .

      Mở cửa xe, Lạc Thiểu Trạch giống như là lên van cơ khí, khởi động xe hơi nhanh chóng chạy như điên. lao ra dòng xe chạy, tất cả trước mắt tựa hồ vô hình đối với , chỉ nghĩ tới mục đích kia, dùng hết toàn lực hỏa tốc chạy như điên.

      Xe dừng lại ở khu chánh phủ trung tâm thành phố, Lạc Thiểu Trạch từ từ dừng xe, mở cửa xe tới cửa.

      Cục Dân Chánh, đây từng là nơi Lạc Thiểu Trạch cùng Lạc Mật Mật say rượu đại náo, khi đó bọn họ điên cuồng như vậy vui mừng như vậy; ở Mĩ, Lạc Thiểu Trạch từng cùng Bùi Nhã Phi hẹn ghi danh, nhưng Lạc Thiểu Trạch cũng ở địa phương này chờ lâu như vậy, nhưng có đến. . . . . .

      Địa phương này, đối với Lạc Thiểu Trạch mà , là địa phương vừa bi thương vừa vui mừng.

      Lạc Thiểu Trạch ngẩng đầu lẳng lặng nhìn, xem xét tòa nhà ở dưới dư ánh trời chiều còn sót lại sợi bóng mũi nhọn, chiếu rọi vào biết tư vị gì.

      "Chẳng lẽ là mình đoán sai rồi sao?" Lạc Thiểu Trạch ngắm nhìn bốn phía nhưng tìm được Bùi Nhã Phi, khỏi có chút mất mác, "Ây, chẳng lẽ Bùi Nhã Phi đứng ở chỗ này chờ mình ngày sao? Mình là ngu nha. . . . . ."

      "Thiểu Trạch, rốt cuộc tới. . . . . ." Giọng quen thuộc từ phía sau lưng truyền đến, khiến Lạc Thiểu Trạch nhất thời thể thích ứng, ngờ quay đầu lại, ra là Bùi Nhã Phi.

      "Tới là tới, cho tôi biết nhanh lên, Mật Mật ở nơi nào?" Lạc Thiểu Trạch phút cũng rời Lạc Mật Mật.

      Nghe thấy tên Lạc Mật Mật, mặt của Bùi Nhã Phi nhất thời tối , "Thiểu Trạch, chúng ta tán gẫu chuyện khác. biết , em ở chỗ này chờ ngày, hết ngày. . . . . ."

      Lạc Thiểu Trạch kinh ngạc, mắt chớp hạ xuống, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trước mắt.

      Bùi Nhã Phi cũng nhìn chằm chằm vào , ánh mắt của hai người vào thời khắc này giao dung, " từng ở nơi này bên Mĩ chờ em, em có đến, em nợ , tại em ở chỗ này đợi , cũng là mực yên lặng chờ . Em dùng sức suy nghĩ tâm tình của lúc đó, hôm nay tất cả em đều nếm rồi, tại em cũng có thể hiểu cho trả giá của , em cũng trả giá cao. . . . . ."

      " bỏ ra chỉ là thời gian, thời gian ngày mà thôi, làm sao có thể hiểu hết tâm tình của tôi lúc đó. Còn cái gì bỏ ra, ha ha. . . . . ." Lạc Thiểu Trạch bất đắc dĩ nhìn trời, cười lạnh mấy tiếng.

      Nghe lời của Bùi Nhã Phi, Lạc Thiểu Trạch biết vì sao trong lòng của mình như chứa tảng đá, thể gượng khuôn mặt nữa, khó chịu muốn chết.

      Bùi Nhã Phi theo sát mấy bước, tiến lên bắt được tay của Lạc Thiểu Trạch, bộ mặt kích động, "Nhưng em còn , đây phải là động lực đợi sao? Bây giờ em trở về, thấy ? Chúng ta kết hôn, về sau vĩnh viễn xa rời nhau."

      Đột nhiên có loại ảo giác khiến Lạc Thiểu Trạch giống như trở lại mấy năm trước, cứ như vậy lẳng lặng chờ ở nơi đó, khi đó ngóng nhìn Bùi Nhã Phi có thể xuất cỡ nào. . . . . . Nếu như thời gian có thể giao dung, có lẽ Lạc Thiểu Trạch có thể kích động lệ rơi đầy mặt.

      Nhưng, đây chẳng qua là lừa mình dối người.

      " buông tay!" Lạc Thiểu Trạch tỉnh ngộ lại, cố gắng tránh thoát hai tay của Bùi Nhã Phi, nhưng quăng mấy cái cũng có thành công, "Có phải xuất ảo giác hay , qua chính là qua, cần ở nơi này ảo tưởng. Nhanh lên chút, hoặc là cho tôi biết Mật Mật ở nơi nào hoặc là hãy mau thả ấy ra!"

      khuôn mặt nhắn mềm mại đột nhiên chuyển nhiều mây, Bùi Nhã Phi dùng sức vứt bỏ hai tay của Lạc Thiểu Trạch, "Lại là Lạc Mật Mật! vĩnh viễn thể rời bỏ nhóc kia sao? !"

      "Đến cùng muốn làm cái gì?" Trong ánh mắt nghiêm nghị lộ ra ánh sáng cực hàn, chưa từng có ai dám phát giận trước mặt , Lạc Thiểu Trạch rất vui.

      Bùi Nhã Phi cũng có bị Lạc Thiểu Trạch hù dọa, nếu là đổi lại trước kia, có thể sớm sợ hết hồn hết vía rồi, nhưng hôm nay sớm chuẩn bị tâm tư xong, hơn nữa cũng biết mình hôm nay đánh trận chiến ác liệt.

      Từ từ ép sát, Bùi Nhã Phi chậm rãi tiến tới trước mặt Lạc Thiểu Trạch, dần dần bốn mắt nhìn nhau, "Muốn làm cái gì phải ràng nhất. Em muốn và em kết hôn, em muốn chân chính trở thành Lạc gia thiếu phu nhân."

      " điên rồi!" Lạc Thiểu Trạch rống to.

      Lối bộ dần dần có người bắt đầu chú ý bọn họ, thế nhưng chút ánh mắt xa lạ cũng d'ql'qd ở trong phạm vi chú ý của bọn họ. Bùi Nhã Phi buông tha, cứng đơ như cũ cùng Lạc Thiểu Trạch giáp mặt đứng sóng đôi.

      "Em điên, điên là các ngươi. Em chỉ muốn và em kết hôn."

      "Nhưng, quốc tịch của tôi là ở Mĩ, làm thủ tục rất phiền toái." Đột nhiên giọng điệu Lạc Thiểu Trạch hơi hòa hoãn chút, bởi vì còn nhớ mục đích lần này gặp ta là tìm được Lạc Mật Mật mất tích, " bằng, trước tiên chúng ta thả Mật Mật, chuyện của chúng ta từ từ tính. . . . . ."

      "Ha ha, nghĩ gạt em? Lạc Thiểu Trạch, biết, lúc dối ánh mắt luôn luôn hoảng hốt. Em sợ phiền toái, bây giờ chúng ta đăng kí, có quan hệ, loại chuyện vui này khó làm." Bùi Nhã Phi tính trước.

      Quả , nếu so với Lạc Mật Mật Bùi Nhã Phi còn buôn bán lời hơn, nếu như ban đầu Lạc Mật Mật uống say sống chết cũng muốn làm mối quan hệ, đoán chừng tại trở thành vợ chồng với Lạc Thiểu Trạch là Lạc Mật Mật rồi.

      Nhìn người phụ nữ trước mắt này, Lạc Thiểu Trạch cảm thấy đơn thuần dùng từ ngữ "Kẻ điên" này căn bản cách nào hình dung toàn bộ ta, trong đầu còn là suy nghĩ loài người rồi.

      Cứ như vậy, Lạc Thiểu Trạch nhìn Bùi Nhã Phi hồi lâu cũng chuyện. Trong khí yên tĩnh tiết lộ phức tạp ra quảng trường, khiến cặp tình nhân năm nào giờ tỏa ra mùi thuốc súng nồng nặc .

      "Như thế nào? Lạc đại công tử, chút chuyện tình này làm khó chứ?" Bùi Nhã Phi khinh miệt cười tiếng.

      Lạc Thiểu Trạch lạnh nhạt, "Có phải tôi đồng ý , thả Lạc Mật Mật?"

      "Dĩ nhiên, nhưng là khi chúng ta có chứng cứ với tuyên bố đính hôn ra bên ngoài. Hơn nữa, em muốn, nghi thức đính hôn cùng kết hôn của chúng ta đều phải theo như cầu của em, mỗi lần đều phải oanh oanh liệt liệt, hỉ khí nhàng."

      Cái từ "Hỉ khí nhàng" này, là da mặt dày đến biết trời cao đất rộng, cứ kết hôn như vậy, thế nào có hỉ khí?

      "Tốt, tôi đồng ý, nhưng, tôi cũng có cầu." Lạc Thiểu Trạch tỉnh táo khác thường, ánh mắt thâm trầm mà có lực.

      Như vậy cũng khiến trong lòng Bùi Nhã Phi cả kinh, " !"

      "Tôi muốn thấy Lạc Mật Mật trước, tôi muốn biết bây giờ ấy có an toàn , hơn nữa, tôi muốn bảo đảm, từ nay về sau được làm ra bất kỳ chuyện bất lợi gì đối với Lạc Mật Mật nữa, nếu , tôi khiến chết rất khó coi!"

      Từ trong miệng Lạc Thiểu Trạch nghe được cái từ để cho mình "Chết" này, trong lòng Bùi Nhã Phi vẫn khổ sở dứt, nuốt giọng điệu sâu, dụng hết toàn d;d;l'qd lực bình phục vết thương nội tâm, sau đó nặn ra cái chữ kia, "Tốt!"

      Bùi Nhã Phi lấy điện thoại di động ra, bấm điện thoại, "Là tôi, đợi video của chúng tôi, tôi muốn xem Lạc Mật Mật chút tại thế nào."

      "Tốt!" Điện thoại bên kia truyền ra giọng thô cuồng, lỗ tai Lạc Thiểu Trạch bám lấy nghe ràng.

      Điện thoại di động chớp động trước mặt Bùi Nhã Phi, nháy mắt sau đó đưa tới trước mặt Lạc Thiểu Trạch. Lạc Thiểu Trạch đoạt lấy điện thoại di động, cặp mắt khẩn trương trợn to.

      Toàn thân Lạc Mật Mật bị cột chặt, co rúc chỗ ở góc tường lẳng lặng ngủ. Chung quanh là vách tường màu trắng, nhìn ra đối diện là địa phương nào, nhìn cũng thấy được bộ dáng người cầm điện thoại di động.

      Còn chưa cầm nóng điện thoại di động, Bùi Nhã Phi liền đoạt nhanh trở về, "Tốt lắm, thấy chưa? Lần này yên tâm chứ?"

      "Tôi yên tâm cái rắm, Mật Mật nằm ở đó, tôi còn chưa biết là ngủ thiếp hay cái gì?" Lạc Thiểu Trạch nhất thời nổi giận lên.

      Bùi Nhã Phi giật mình quay đầu lại liếc mắt nhìn, trái tim khỏi căng lên. Chưa từng thấy Lạc Thiểu Trạch nổi giận như vậy với , ra Bùi Nhã Phi vẫn rất sợ, nhưng vì đạt tới mục đích, rất nhanh thu hồi nội tâm sợ hãi lại, " yên tâm, ấy là ngủ thiếp , bọn em chỉ muốn để cho ấy ngủ giấc tốt, để tránh quấy rầy chuyện tốt của chúng ta. Năng lực phá hoại của em làm cho người ta rất lo lắng. . . . . . Ách. . . . . ."

      Chợt, cổ của Bùi Nhã Phi bị người dùng lực kiềm chặt, hai tay cầm di động của cũng dừng ở giữa trung dám động cái. Lạc Thiểu Trạch dùng sức chỉa vào sau lưng của Bùi Nhã Phi, tay bắt được cổ của Bùi Nhã Phi, tay khác đoạt lấy điện thoại di động.

      "Chẳng lẽ sợ tôi bấm trước sao?" Lạc Thiểu Trạch đụng lên lỗ tai của Bùi Nhã Phi, hung hãn , sau đó nghiêng mặt lật tới lật lui điện thoại di động.

      Bùi Nhã Phi dám thở mạnh hạ xuống, lại như cũ làm bộ sợ hãi chút nào, " cho rằng em ngu sao? Toàn bộ ghi chép trò chuyện em đều xóa rồi. Hơn nữa hẹn ước của chúng ta, mỗi lần đều dùng sim xài lần, lần sau đổi số, cho nên coi như tìm được số điện thoại em cẩn thận lưu lại, cũng gọi được."

      "Vậy nhất định biết số điện thoại sau đó là cái gì? mau, cho tôi biết!" Tay kiềm Bùi Nhã Phi thoáng dùng sức, Lạc Thiểu Trạch nổi giận.

      Bùi Nhã Phi bị người khác kiềm ngược lại rất là nhõm, "Em cho biết như thế nào? phải giọng của em bọn họ thả người."

      "Vậy gọi, điểm này tôi còn có thể nghĩ tới."

      "Ha ha, em gọi? Nằm mơ ! Lạc Thiểu Trạch, Bùi Nhã Phi em điểm này cốt khí vẫn phải có. Chuyện của em còn chưa hoàn thành, sao em phải nhặt tảng đá lên đập chân của mình?"

      Lạc Thiểu Trạch im lặng, "Chẳng lẽ sợ tôi trước làm thịt sao?"
      Last edited by a moderator: 25/6/16
      dunggg thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :