1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tổng giám đốc rất sủng cục cưng bé nhỏ - Vũ Cô Nương (153)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      133 Ánh mặt trời trong cơn giông tố
      Editor: Trà sữa trà xanh

      Nhìn thấy Lạc Mật Mật, Bùi Nhã Phi biết vì sao lòng tự ái của mình đột nhiên giống như sống lại, lập tức khiến cho có tinh thần.

      Coi như mình tôn trọng Khương Ngọc Trân, so đo với Khương Ngọc Trân, nhưng mà trước mặt nhóc này, mình thể để mất mặt, mặt mũi là thể vứt.

      "Dì bảo là cháu sao? Cháu , cháu ở chỗ này chờ Lạc Thiểu Trạch xuất !" Bùi Nhã Phi đôi tay ôm ngực, tính cướng đầu nổi lên.

      Lần này đáng giận điên rồi, Khương Ngọc Trân đưa tay muốn kéo Bùi Nhã Phi , may nhờ Lạc Mật Mật đứng ở bên cạnh kéo lại.

      " phải ? tôi liền đánh đến khi mới thôi."

      Tay dừng ở giữa trung bị Lạc Mật Mật kéo trở lại, "Mẹ, mẹ làm gì thế? Nơi này là công ty, mẹ làm như vậy làm rất khó xử."

      Thấy khuôn mặt mỉm cười của Lạc Mật Mật, Khương Ngọc Trân thu hồi tính khí.

      "Để cho con tới giải quyết được chứ? Mẹ trở về phòng làm việc trước , xử lí xong con tìm mẹ." Lạc Mật Mật cười .

      Khương Ngọc Trân nửa tin nửa ngờ, đứng tại chỗ thủy chung muốn rời , vì vậy Lạc Mật Mật nhàng vỗ cánh tay của bà, xoay người từ từ đến bên cạnh Bùi Nhã Phi.

      "Chị Nhã Phi, cám ơn chị lần trước cứu em."

      Bùi Nhã Phi kinh ngạc nâng mắt lên, nhìn Lạc Mật Mật mỉm cười chân thành, nội tâm ngược lại nổi trống lên, " kêu tôi cái gì? Tôi. . . . . . Thời điểm cứu ?"

      "Chính là chuyện lần trước sau khi rời khỏi quầy rượu nha."

      Ánh mắt của Bùi Nhã Phi bắt đầu tránh né, cũng dám ngẩng đầu nhìn Lạc Mật Mật nữa, ". . . . . . Cái gì. . . . . . Cũng biết rồi hả ?"

      "Em cái gì cũng biết, em chỉ biết là chị cứu em. Đến đây , em tiễn chị ra ngoài."

      Lạc Mật Mật đưa tay phải ra, lẳng lặng dừng ở giữa trung chờ đợi.

      Bùi Nhã Phi ngẩng đầu lên, ánh mắt trời chiếu vào trong lòng bàn tay trẻ con bé hai nốt ruồi màu lửa đỏ hết sức dễ coi, khiến Bùi Nhã Phi trong nháy mắt ghi tạc trong óc, muốn quên cũng quên được.

      Bàn tay thân thiện này, khiến Bùi Nhã Phi có thể giải thoát lúng túng lúc này, cũng có thể để cho trong cơn mưa gió thấy được ánh mặt trời, giống như cứu mạng cây cỏ, bắt cũng được.

      từ từ đưa tay phải ra, ở trước mắt nhìn chăm chú nắm chặc tay bé kia.

      Tiếng bước chân thanh thúy ở bên trong vang lên, hai người tới ngoài cửa.

      "Mật Mật, cám ơn giúp tôi giải vây. Giữa chúng ta có phải hòa nhau phải ?" Bùi Nhã Phi cúi đầu, yên lặng nhìn dưới mặt đất.

      "Em chỉ biết chị cùng em giành Thiểu Trạch rồi, nếu như chị làm tổn thương Thiểu Trạch, em có thể suy tính cùng chị làm bạn bè."

      Trận gió thổi vào khuôn mặt kiên nghị của Lạc Mật Mật, khiến trong nháy mắt Bùi Nhã Phi cảm giác xa lạ. đột nhiên hiểu, và Lạc Mật Mật ở giữa hữu nghị nhất định có điều kiện .

      Cái điều kiện này, chính là —— Bùi Nhã Phi đến gần Lạc Thiểu Trạch nữa, vĩnh viễn chết tâm.

      Nhưng, như vậy có thể sao?

      Buổi chiều muộn. Phòng cà phê.

      "Làm sao còn chưa tới đây? Chẳng lẽ là muốn gặp mình sao?’’ Bùi Nhã Phi loay hoay đôi tay, tròng mắt nóng bỏng lo lắng nhìn ngoài cửa sổ.

      Đợi hai giờ rồi, người này còn xuất . có tin nhắn, điện thoại cũng gọi được, đến tột cùng là muốn tới còn chưa đến, như vậy rất là giày vò đấy.

      " tìm tôi có chuyện gì sao?" Giọng phụ nữ trầm từ sau lưng Bùi Nhã Phi truyền đến, khiến khỏi rùng mình, sau đó theo bản năng đứng lên, quay mặt nghênh đón.

      "Thuộc tổng, ngài đến rồi." Bùi Nhã Phi đứng nghiêm ở nơi đó, nịnh hót mà cười cười.

      Mí mắt Thuộc Oái Nương hạ xuống, từ từ tới cái bàn đối diện, chỉ lo sửa sang lại áo choàng lông dê của mình, tựa hồ căn bản có tâm tình để ý tới Bùi Nhã Phi.
      Last edited by a moderator: 25/6/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 134: Ba ngàn đồng còn phải viết chi phiếu

      Bùi Nhã Phi chỉ đành phải biết điều ngồi xuống.

      Hối lâu, hai người đều chỉ chú ý uống của mình cà phê, câu .

      Cuối cùng vẫn là Bùi Nhã Phi mở miệng trước.

      “Thuộc tổng, lần này tôi ra ngoài xác thực tìm ngài có chút việc. Ngài xem thôi...” Bùi Nhã Phi cứng ngắc cười, thẹn thùng nhìn chằm chằm biểu tình của Thuộc Oái Nương.

      Thuộc Oái Nương giơ mí mắt lên cao, nhìn phương xa, từ từ buông xuống tách cà phê của mình, bất mãn chép miệng.

      “Có việc gì cứ việc thẳng , cần ở nơi này giả bộ thẹn thùng, chúng ta quá hiểu nhau.”

      Thuộc Oái Nương xem thường róc xương lóc thịt liếc cái, khiến Bùi Nhã Phi nhất thời cảm giác mình hèn mọn, loại cảm giác này khiến rất bi thương, thế nhưng phải là mình tạo thành sao?

      Bùi Nhã Phi thu lại vẻ mặt thoải mái, sửa sang xong lần nữa cười ngẩng đầu nhìn Thuộc Oái Nương, cái loại ánh mắt đó thoát khỏi cảm giác tự tị, tăng thêm tôn nghiêm cho bản thân ngồi ở chỗ đó, “Thuộc tổng, tôi tới là muốn cùng ngài chút về hợp đồng.”

      “Hợp đồng? Còn có cái gì đây?” Thuộc Oái Nương bất mãn bỗng nhúc nhích người, :Ban đầu lúc quyết định từ bỏ phải nghĩ kỹ có hậu quả gì sao, loại chuyện như vậy còn cần sao?”

      Bùi Nhã Phi nhếch miệng, khẩn trương chà xát hai tay, “Dạ dạ, ban đầu là tôi quá lỗ mãng, tại tôi biết hậu quả rất nghiêm trọng. Thuộc tổng, người xem dù sao tôi cũng tận tâm hết sức giúp ngài làm chuyện này, phần tiền bồi thường trong hợp đồng có thể hay ... quên ...?”

      “Quên ?” Thuộc Oái Nương vỗ bàn cái mạnh, cả mắt trừng tròn xoe, “ cho rằng mua thức ăn hả, trả giá liền trả giá, cho biết cố trả giá cao.”

      Bùi Nhã Phi nặng nề nuốt giọng điệu, lòng tràn đầy uất ức cách nào kể, “Thuộc tổng, ngài thể như vậy nha, lúc đầu tôi...”

      cần , tôi muốn nghe giải thích, tôi biết bây giờ dễ chịu, tôi có thể cho chút tiền, dĩ nhiên chút tiền này xem như làm việc thiện, về sau cũng cần xuất nữa, cần trở lại gây phiền phức cho tôi.” Thuộc Oái Nương nhanh từ trong túi xách đỏ móc ra chi phiếu, nhanh viết, sau đó đưa tới đối diện. Bà đột nhiên nhớ đến cái gì, duỗi ngón tay ra chỉ Bùi Nhã Phi, ngừng chỉ chỏ.

      “ Dĩ nhiên tiền bồi thường còn nợ tôi phải trả lại cho tôi thiếu phần nào, cái này tôi coi như là cho chó ăn hết, đường mất.” Thuộc Oái Nương giơ túi xách lên nhanh, khí thế hiên ngang đứng lên, nâng cao cằm bày ra dáng vẻ cao quý, liếc mắt nhìn Bùi Nhã Phi đối diện, “ cũng chỉ có thể như vậy, khó coi.”

      Thuộc Oái Nương , chỉ còn lại Bùi Nhã Phi đơn ngồi ở tại chỗ liếm láp vết thương.

      Lớn như vậy, cũng bị người khác làm nhục như thế, cái ánh mắt xem thường đó cùng lời của Thuộc Oái Nương giống như là thanh kiếm sắc bén, lần lại lần đau nhói vết thương của Bùi Nhã Phi, cuối cùng vẫn quên ở phía rắc hạt muối.

      Bưng cà phê lên, Bùi Nhã Phi uống hớp sâu, nhưng vốn là hương cà phê ngọt ngào lúc này lại trở nên đắng chát. Suối nước mắt ở trong mắt chuyển động. Bùi Nhã Phi từ từ để tách cà phê xuống, nhìn chi phiếu 3000 đồng trước mặt, lạnh lùng cười.

      “Ba ngàn đồng còn phải viết chi phiếu, muốn cười nhạo tôi có tư sản nhiwwuf như vậy để dùng sao? Tại sao lại cho tôi đụng phải chuyện như vậy, tại sao muốn hành tôi như vậy đây?”

      Bùi Nhã Phi khổ sở nhìn bàn, mắt nhàng đảo qua, phát dưới góc bàn có cuốn sổ đỏ. hạ eo nhặt lên.




      Chương 135: Nhật ký của Oái Nương

      “Đây là cái gì?” Bùi Nhã Phi tò mò nhìn, “Là ai rơi ở nơi này nha, cẩn thận như vậy!”

      Từ từ mở cuốn sổ ra, “Nhật lý của Oái Hương” bốn chữ to dẫn vào tầm mắt, điều này làm cho Bùi Nhã Phi khỏi hơi kinh ngạc chút.

      “Chẳng lẽ lúc nãy Thuộc tổng làm rơi? phải là sổ sách hay đồ vật, mở ra xem chút.”

      Mở sổ ra, chữ Trung văn rậm ạp chằng chịt xuất trước mặt Bùi Nhã Phi, ngày, thời tiết, các loại chữ viết màu sắc....... Quan sát cẩn thận, ra cuốn này căn bản phải là sổ sách gì, mà là nhật ký nhiều năm của Thuộc Oái Nương.

      Bùi Nhã Phi khống chế được lòng hiếu kỳ của mình, từ từ đọc, nhìn còn đỡ, vừa nhìn dọa giật mình.

      Trong nhật ký dày ghi lại nhiều năm nước mắt chua cay của Thuộc Oái Nương, vô số ngày đêm mình khổ sở cùng bi thương. Những thứ nàu đối với Bùi Nhã Phi mà đều coi là cái gì, có thể làm chú ý, nhìn thấy tên quen thuộc – Lạc Văn Huy.

      Nhìn đến đây, Bùi Nhã Phi hốt hoảng cài nút sổ lại, trái tim cơ hồ muốn nhảy đến cổ họng rôi, “Lạc Văn Huy, phải là cha của Thiểu Trạch.....”

      Tại sao nhật ký đều là Oán trách cùng căm hận Lạc Văn Huy, chẳng lẽ giữa bọn họ có cái gì thể cho ai biết sao?

      ngừng lật xem , Bùi Nhã Phi cảm giác mình chưa từng có hứng thú với cái gì như vậy. biết mình nhất định có thể ở trong này tìm được đáp án mình muốn. Rốt cuộc, ở giữa manh mối, Bùi Nhã Phi xem thấu những bí mật kinh người kia.

      Hít hơi sâu, Bùi Nhã Phi cảm giác mình trong lồng ngực con thỉ chạy loạn, khống chế được.

      Bùi Nhã Phi giám nhìn xuống, sợ Thuộc Oái Nương phát mình mất đồ sau đó quay lại tìm, vì vậy vội vàng thu thập đồ xong, thanh toán nhanh vọt ra khỏi phòng cà phê.

      Trở lại nhà, Bùi Nhã Phi nhìn nhật ký từ đầu tới đuôi hơi, Lần này, uổng phí thời gian, nghiên cứu nhật ký triệt để thấu đáo.

      “Ha ha, trời tuyệt đường người, lần nàu lại để cho tôi tìm được bí mật lớn như vậy. Thuộc Oải hương, ngược lại tôi muốn xem, khi bà gặp mặt tôi phản ứng gì.”

      Điện thoại rất nhanh được bấm, bên kia truyền đến giọng nóng nảy của Thuộc Oải Hương.

      xong chưa? phải cũng đac giải quyết xong, còn có chuyện gì?!”

      Bùi Nhã Phi lãnh đạm cười tiếng, “Thuộc tổng, ngài đừng có gấp nha. Tôi điện thoại là muốn cùng ngài chút chuyện, hơn nữa ngài phải nghe. Tôi biết ngài vẫn mực tìm con ruột, tôi có thể cho ngài biết, tôi biết ấy là người nào, bây giờ ở nơi nào.”

      Điện thoại bên kia nhất thời lâm vào yên lặng, hồi lâu cũng có phản ứng, Bên này Bùi Nhã Phi đột nhiên có cảm giác chiến thắng.

      cho tôi biết…. Con tôi ở đâu……… Nơi nào?” Hồi lâu, Thuộc Oái Nương rốt cuộc có phản ứng.

      “Cái này…….. Tôi sớm muộn gì cũng cho ngài biết, nhưng tôi có điều kiện……….” Bùi Nhã Phi nhếch miệng cười trộm.

      “Điều kiện gì?!”

      “Về phần điều kiện gì, cơ hội thích hợp tôi thông báo cho ngài.”

      Bùi Nhã Phi nhanh nhẹn cúp điện thoại di động, đây là lần đầu tiên mình ở trước mặt Thuộc Oái Nương lấy được quyền chủ động, cảm giác này khiến vô cùng hưởng thụ. Tay cằm, thiếu chút nữa cười ra thanh .

      từ từ đứng dậy vòng quanh, ý nghĩ trong lòng làm nhột nhạo khó chịu. “Nếu như Lạc Thiểu Trạch biết mình biết nhiều như thế, ấy phản ứng ra sao đây?”

      xong, Bùi Nhã Phi liền gọi Lạc Thiểu Trạch.

      “Thiểu Trạch, em muốn gặp .”

      “Có chuyện gì?”

      Bùi Nhã Phi nhếch miệng, “Chuyện rất quan trọng, em ở quán cà phê gần công ty chờ .”

      Cúp điện thoại, Bùi Nhã Phi bắt đầu trang điểm, lần này, đoán trừng có thu hoạch rất lớn.
      Last edited by a moderator: 16/5/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      136: muốn cái gì?

      Phòng cà phê.

      Nhận được điện thoại của Bùi Nhã Phi, Lạc Thiểu Trạch nghĩ ra được, nhưng suy nghĩ chút dù sao từng ra tay cứu giúp, Lạc Thiểu bất chấp vào phòng cà phê.

      Trong quán cà phê ấm áp, khắp nơi đều là từng cặp tình nhân cười đùa, em em, ở trong phòng tràn đầy mùi hương cà phê lộ ra hạnh phúc của mình.

      Nhưng, Lạc Thiểu Trạch ngồi đối diện Bùi Nhã Phi rất thoải mái.

      tìm tôi có chuyện gì?” Lạc Thiểu Trạch sửa sang chút tây trang, ngồi ở đối diện vẻ gì, tầm mắt lại nhìn ngoài cửa sổ.

      nghĩ tới tới gặp em.”Tròng mắt Bùi Nhã Phi lóe lên, khóe miệng dịu dàng giơ lên, “Em cho là muốn gặp em đấy.”

      “Đừng lời như vậy, lần trước làm phiền thả cho chúng ta con ngựa, nếu tôi cũng thể tìm được Mật Mật nhanh như vậy, đến nhà còn phải cảm ơn .”

      Vốn lời cảm ơn trong miệng Lạc Thiểu Trạch thốt ra nên nhiệt tình nhưng lại lạnh lẽo lãnh đạm. Nhưng, như vậy cũng khiến Bùi Nhã Phi cảm thấy rất thoải mái, dù sao đây chính là lời lọt tai dễ nghe nhất mấy ngày được nghe.

      Bùi Nhã Phi thâm tình nhìn bạch mã hoàng tử trước mặt, da thịt màu mật ong này lộ ra ngoài hơi thở đàn ông ấy làm cho người ta mê muội, khuynh tâm, để cho nhịn được đưa tay phải ra, cầm chặt tay của Lạc Thiểu Trạch đặt ở bên cạnh bàn, nhưng lại bị mắt lạnh của Lạc Thiểu Trạch sau khi thấy nhanh rút về.

      Hành động như vậy khiến Bùi Nhã Phi có chút thoải mái, nhưng về điểm này có chút ôn tồn làm lòng sinh nhộn nhạo, “Thiểu Trạch, ra có số chuyện cho dù em biết chân tướng, em nghĩ em cũng có thể , chỉ cần , cầu, trong lòng còn có em, ta có thể vĩnh viễn .”

      Nghe lời này, chân mày Lạc Thiểu Trạch từ từ chặt vặn, khỏi dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn người phụ nữ động tình trước mắt, những lời này nhưng nghe trong lỗ tai, Lạc Thiểu Trạch vẫn có tia phản ứng.

      “Lời của là có ý gì?”

      “Em biết Lạc Mật Mật phải em ruột của , ấy và nhà của có bất kỳ quan hệ máu mủ, đúng ?”Bùi Nhã Phi chăm chú nhìn phản ứng của Lạc Thiểu Trạch phía đối diện, nháy mắt cái.

      là nghe ai ?” Thiếu chút nữa Lạc Thiểu Trạch từ ghế đứng lên, nhưng rất lý trí nhanh khống chế mình, tay bắt được cái ghế lần nữa ngồi vững vàng.

      “Dù sao đây là , em biết .Em tự mình biết và có chứng cớ.”

      Lạc Thiểu Trạch lặng lẽ thở ra hơi, liếc nhìn chăm chú người phụ nữ trước mắt, “ , muốn cái gì?”

      Đôi tay Bùi Nhã Phi đặt đùi, thẹn thùng , “Thiểu Trạch, chỉ cần nguyện ý cùng em ở chung chỗ, em nghĩ em có thể chuyện này ra.”

      Lạc Thiểu Trạch xì mũi coi thường, kìm được cười lạnh ra ngoài, “Bùi Nhã Phi, cảm thấy chuyện này có thể sao?”

      “Tại sao thể đây?Trong lòng chúng ta đều còn có đối phương phải sao? Biết gia đình lâu như vậy, em biết mọi người đều giấu giếm điều bí mật này, nhất là đối với Lạc Mật Mật. Dựa vào cha mẹ của hai người, chắc chắn nguyện ý cho Lạc Mật Mật biết chuyện này, bởi vì bọn họ muốn tổn thương Lạc Mật Mật…”

      “Nhưng, Mật Mật sớm biết.”Lạc Thiểu Trạch trừng mắt cái Bùi Nhã Phi ở đối diện, ánh mắt cười nhạo quét qua ngó ra ngoài cửa sổ.

      Đột nhiên Bùi Nhã Phi có hơi thất vọng nhìn bốn phía, thể tin tưởng chuyện này ra là đơn giản như vậy, thêm gì nữa, chỉ cúi đầu ngừng suy nghĩ.

      Lạc Thiểu Trạch ngồi ở đối diện vẫn nhúc nhích bàn cà phê, thấy Bùi Nhã Phi thêm gì nữa, từ từ đứng lên chình quần áo chuẩn bị .

      137: vẫn là người mà tôi biết sao?

      “Đây chính là chuyện quan trọng muốn sao.Nếu để cho kỳ vọng của rơi vào khoảng , tôi nên rời , chính là ở chỗ này uống , trong công ty tôi còn có chuyện, trước.”

      Lạc Thiểu Trạch mới vừa đẩy ghế trúc ra đột nhiên bị giọng từ phía sau truyền đến đứng yên tại chỗ.

      “Như vậy dì và chú khẳng định là biết Lạc Mật Mật biết chuyện này .” Bùi Nhã Phi từ từ giương mắt lên, thấy Lạc Thiểu Trạch bị lời này chấn ngay tại chỗ, còn có lòng tin mà tiếp, “Có phải các người ngây thơ cho là chỉ cần tiếp tục giấu giếm như vậy, cái nhà kia của các ngươi có thể ổn định an hòa rồi sao? đúng, em nên cách khác.Là sợ lúc Lạc Mật Mật đối mặt tất cả, chỉ có đối mặt chuyện phải ruột thịt, mấu chốt là còn phải đối mặt với bí mật kinh thiên khác nữa?!”

      Lạc Thiểu Trạc đứng tại chỗ đột nhiên cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, đầu óc phát trầm, tựa như mảnh mây đen đột nhiên áp đỉnh, làm mình thở nổi, chậm rãi quay người lại, trong con ngươi thâm trầm lộ ra ánh lạnh, “Rốt cuộc biết những thứ gì?”

      Bùi Nhã Phi từ từ đứng lên, vốn là muốn đối mặt với Lạc Thiểu Trạch như vậy, vào lúc này đều phải đối mặt.

      rất thông mình, loại chuyện như vậy thể để cho người thứ ba ngoài hai người bọn họ biết chuyện này.Vì vậy cầm khăn giấy lên, móc bút ra từ từ viết xuống câu .

      câu cứ như vậy làm Lạc Thiểu Trạch đứng yên tại chỗ thể động đậy, gắt gao nhìn chằm chằm khăn giấy trong tay Bùi Nhã Phi ra chữ, giờ phút này giống như có thể cảm thấy trái tim mình bị người ta hung hăng nhéo cái, từng tia lẫm liệt khó chịu, đầu óc nổ tung giống như được nấu sôi rồi bình thường ra được khổ sở.

      Để ai biết cũng thể để Bùi Nhã Phi biết nha.

      Mặc dù đối với chuyện này mình biết cũng nhiều, nhưng chút da lông này đủ tạo thành chuyện kinh thiên động địa, mà Bùi Nhã Phi còn biết sâu đậm, giống như quả bom hẹn giờ, tùy thời cũng nổ tung, tùy thời cũng mang đến hủy diệt đả kích.

      Mà chuyện này, Lạc Thiểu Trạch tuyệt đối cho phép xảy ra.

      vẫn hiểu nổi đến cùng giữa mình và Lạc Mật Mật là loại tình cảm kia hay , nhưng cho tới nay đều trốn tránh giải quyết cái vấn đề này. muốn làm quá ràng, tình nguyện khiến Lạc Mật Mật cảm giác mình , cũng muốn lý luận.

      cho là, chỉ có như vậy Lạc Mật Mật buồn bực rời , coi như khổ tâm tự cho là đúng làm bộ như cái gì cũng biết cũng cam tâm tình nguyện. Vì bảo vệ cái gia đình mỹ mãn hòa thuận này, chuyện gì Lạc Thiểu Trạch đều có thể làm.

      Mặc dù có thể chống đỡ Lạc Mật Mật dừng lại truy tìm, nghiên cứu sâu về thân thế của mình, có thể khống chế mình cùng ngả bài chuyện tình cảm tự cho là đúng với cha mẹ, mục đích dĩ nhiên cũng cùng chuyện này có liên quan. Nếu như Lạc Mật Mật biết việc làm của Lạc Văn Huy, còn có thể ở lại Lạc gia sao?Đến lúc đó, bị thương nghiêm trọng nhất chỉ có Lạc Mật Mật. Mà chuyện này Lạc Thiểu Trạch tuyệt đối muốn gặp.

      có thể mất tất cả, có thể mặc kệ kẻ nào, nhưng chính là thể mất Lạc Mật Mật, càng thể nào thấy bị tổn thương. Mặc dù nois biết rốt cuộc tình cảm này là cái gì, nhưng biết, bất kể là tình an hem hay tình , cũng cho phép Lạc Mật Mật bị thương tổn.

      Lạc Thiểu Trạch muốn tiếp tục cái dề tài kia, nhưng hiểu người trước mắt này cũng đơn giản từ bỏ ý đồ như vậy, “Rốt cuộc biết được bao nhiêu?”

      “Em biết ít nhiều chuyện mà bây giờ rất trọng yếu với ?”

      Đối mặt với bộ dạng xảo trá của Bùi Nhã Phi, Lạc Thiểu Trạch muốn tiến lên lập tức ngăn người này lại, muốn nhìn thấy Bùi Nhã Phi vì vậy mà lún sâu, nhưng đứng tại chỗ lại cảm thấy thể ra sức.

      Từ từ bình phục tim của mình, Lạc Thiểu Trạch buồn buồn phát ra thanh, “Tại sao biết chuyện này? Có phải nghe người ta lung tung liền chạy tới đây hồ đồ!”
      Last edited by a moderator: 18/5/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 138: Có phải ta muốn bị bệnh thèm kết hôn ?

      Editor: Trà sữa trà xanh


      Lạnh lùng cười mấy tiếng, Bùi Nhã Phi càng thêm chắc chắn. Có thể khiến cho Lạc Thiểu Trạch hỗn loạn đủ để chuyện này quan trọng như thế nào với . Bây giờ lại có thể hỏi vấn đề ngu xuẩn như vậy, Bùi Nhã Phi cảm thấy bản thân phải vui vẻ. . . . . .


      " cảm thấy cảm thấy khi em nắm chắc chứng cứ trong tay đùa giỡn kiểu này với sao?"


      "Bùi Nhã Phi, điên rồi! Rốt cuộc muốn làm cái gì? Là chuyện gì khiến trở nên như vậy? chính là Bùi Nhã Phi mà tôi biết sao?" Lạc Thiểu Trạch hung hăng nhìn chằm chằm Bùi Nhã Phi. Dường như, chỉ cần chọc giận chút nữa thôi là giết người phụ nữ trước mặt này.


      Nhưng đồng thời, cũng biết, có khả năng động đến ta.


      "Rốt cuộc chịu quan tâm tới em!" Trong đôi mắt Bùi Nhã Phi ầng ậng nước. " biết em làm gì ? Ban đầu, em chọn thả Lạc Mật Mật kết quả bị vạn người bứt bỏ. Bây giờ, em chịu bị người khác nhục nhã. Mỗi ngày bị người ta đến đòi nợ. Em có việc làm, có thu nhập. Hàng ngày giống như du hồn đường. Muốn có chút tình của cũng có khả năng. Vì cái gì em trở nên thảm hại như vậy? Còn phải vì sao?"


      "Được! Nếu như là lỗi của tôi, chỉ nên nhằm vào tôi thôi! xảy ra nhiều chuyện như vậy, tôi biết rất vất vả. Chỉ cần lung tung, cần gì tôi đều có thể cho ! cần thiền tôi có thể cho tiền! ra giá !" Lạc Thiểu Trạch muốn tiếp tục dây dưa với ta nữa. Chỉ muốn nhanh chóng bịt miệng Bùi Nhã Phi lại, để cho chuyện gì xảy ra.


      "Tiền? Bây giờ tiền có thể mua được cái gì đây?..." Bùi Nhã Phi giống như người điên, lạnh lùng si ngốc lẩm bẩm.


      "Vậy rốt cuộc muốn cái gì?"


      Thấy Lạc Thiểu Trạch cuối cùng cũng hỏi câu này, Bùi Nhã Phi ngẩng đầu ưỡn ngực, tiến lên trước bước, "Em muốn kết hôn với em, cả đời này ở bên cạnh em!"


      Lạc Thiểu Trạch kinh ngạc nhìn ta, nhất thời thể phản ứng kịp.


      Đây là câu lúc trước muốn nghe bao nhiêu nhưng tại sao giờ lại cảm thấy kích động muốn mắng người?


      Kết hôn? Người phụ này có phải bị mắc bệnh ‘cuồng kết hôn’ hả?


      Lạc Thiểu Trạch kinh ngạc giương mắt. Người phụ nữ trước mắt điên rồi! bao giờ còn là ‘Ái Phi’ từng biết nữa, càng thể nào đến việc kết hôn.


      Dĩ nhiên, Lạc Thiểu Trạch rất hiểu loại ý tưởng điên cuồng này chắc chắn chỉ đơn giản như vậy.


      " muốn kết hôn với tôi phải vì chứ?"


      "Ha ha, rất thông minh!"


      Nghe được câu trả lời, Lạc Thiểu Trạch biết vì sao trái tim giống như bị vỡ vụn.


      "Nhưng, em muốn , em nha!" xong, Bùi Nhã Phi nhàng lên phía trước, cố gắng ôm cổ Lạc Thiểu Trạch, muốn dùng đôi môi khiêu gợi kích thích mọi tấc da thịt của người đàn ông kia. . .


      Lạc Thiểu Trạch hơi chậm lại. . .

      139 Con già lắm sao? Thiệt là!

      Editor: Trà sữa trà xanh


      Lạc Thiểu Trạch cử động được, ngấng đầu lên nhìn trần nhà.


      "Tại sao? !" Bùi Nhã Phi giống như điên hung hăng bắt được quần áo của Lạc Thiểu Trạch, túm lại, cặp kia lóe ra từng tia sáng trong suốt lại tức giận, tròng mắt hồng hồng giống như trong nháy mắt có thể nóng chảy tất cả sinh vật. Nhưng mặc cho ta xé rách thế nào, Lạc Thiểu Trạch chính là chịu quay đầu lại nhìn .


      "Buông tay!" Lạc Thiểu Trạch mắt nhìn phía trước, nâng cánh tay lên hơi dùng sức chút thoát khỏi dây dưa của Bùi Nhã Phi, " điên rồi. Từ trước đến nay cũng lấy hạnh phúc của chính mình làm giao dịch, tại sao hôm nay lại biến thành như vậy?"


      Người lảo đảo chút, Bùi Nhã Phi ngồi xuống ghế, cúi đầu nhìn sàn nhà từ từ cười khúc khích . " ." ngờ, Lạc Thiểu Trạch nghĩ tới Bùi Nhã Phi lại câu này, vốn cho là chân chính dây dưa cùng chiến tranh giờ mới bắt đầu, đột nhiên nghe câu bình thản như thế, khiến Lạc Thiểu Trạch khỏi lấy làm kinh hãi.


      Người đàn bà này đến tột cùng gặp qua cái gì?


      Dù sao từng là người sâu đậm, hôm nay rơi vào nông nỗi này, suy nghĩ chút cũng cảm thấy trái tim băng giá.


      Tâm tình Bùi Nhã Phi biến hóa lớn như vậy, chẳng lẽ tâm lý xảy ra vấn đề gì? Ngộ nhỡ nếu làm ra chuyện gì coi thường mạng sống của mình, Lạc Thiểu Trạch sợ rằng áy náy cả đời. . . . . .


      Thu chân về, Lạc Thiểu Trạch bắt đầu do dự.


      Nếu như cứ như vậy , chuyện này có thể trở nên cách nào kết thúc hay ? Đến tột cùng nên làm như thế nào mới phải đúng đấy. . . . . .


      Từ từ xoay người ngồi xổm xuống, Lạc Thiểu Trạch nhàng vỗ vai Bùi Nhã Phi, "Nhã Phi, cần như vậy, nếu như là nghiệp hoặc là tiền tài gặp phải khó khăn, chỉ cần lên tiếng tôi nhất định giúp . Nhưng, xin nên làm chuyện gì hại người hại mình, được chứ? Dù sao con đường tương lai của vẫn còn rất dài, hạnh phúc của cũng là tôi. . . . . ."


      "Nhã Phi" ? cư nhiên gọi là "Nhã Phi", chẳng lẽ mình còn là "Ái phi" của rồi hả?


      Trong lòng đau đến khó nhịn, nhưng Bùi Nhã Phi ngẩng đầu nhìn đến cặp mắt ân cần của Lạc Thiểu Trạch giống như rốt cuộc tìm được dịu dàng trông mong lâu nay, nhịn được nhìn thẳng lên.


      "Thiểu Trạch, ý của là về sau em có thể tìm đúng ? phải vứt bỏ em, là sao?" Bùi Nhã Phi giống như tìm được cây cỏ cứu mạng, vươn tay chặt bắt được Lạc Thiểu Trạch.


      Cái loại ánh mắt khát vọng đó mang theo kích động cùng bi thương hòa hợp trong suốt nước mắt che mặt xuống, khiến Lạc Thiểu Trạch ở đối diện nhịn được vẫn có chút đau lòng


      " có khó khăn hãy tới tìm tôi. Tôi biết , bản chất của có đổi, chính là Bùi Nhã Phi thiện lương xinh đẹp đó."


      Từ lần trước sau khi rời khỏi quán cà phê, lòng của Lạc Thiểu Trạch thể bình tĩnh lại. Mặc dù biết đến tột cùng năm đó xảy ra chuyện gì, thế nhưng khi rời khỏi Trung Quốc sáu tuổi rồi, cho nên tin đồn bên ngoài vẫn là ký ức còn rất mới mẻ.


      Chỉ là cho tới nay, Lạc Thiểu Trạch cũng có dũng khí cùng ba chứng thực ít chuyện. Sâu trong nội tâm của , đây tuyệt đối là bãi mìn thể đụng vào.


      Giữa trưa ánh mặt trời lẳng lặng vẩy vào bàn chủ tịch bằng gỗ lim, phản xạ ra ngoài ánh sáng trong suốt đánh vào người bận rộn làm việc, phóng ra từng tia ấm áp.


      Lạc Thiểu Trạch nhanh nhẹn xem xét hết phần công văn, hơi thả lỏng chút, đầu óc khống chế mà nghĩ đến chuyện kia, đến cuối cùng chỉ có thể lựa chọn ngừng làm việc, cho mình chút xíu rảnh rỗi.


      Lúc này chuông điện thoại di động vang lên. Rốt cuộc Lạc Thiểu Trạch có thể lấy hơi rồi, đưa tay cầm điện thoại di động lên đặt ở bên tai, cái tay khác thuận tiện cầm điếu xì gà lên đặt ở ngoài miệng, "Mẹ, mẹ tìm con sao?."


      "Trạch nhi à, con trở về nhanh lên , trong nhà xảy ra chuyện lớn! . . . . . ." Đầu dây bên kia, giọng Khương Ngọc Trân cực kỳ lo lắng.


      Lạc Thiểu Trạch cầm điếu xì gà, chân mày chau lại, "Mẹ, mẹ bình tĩnh chút, rốt cuộc là thế nào? Trong nhà xảy ra chuyện gì?"


      "Ba con nổi giận, sống chết bắt mẹ gọi điện gọi con và Mật Mật trở về. dù gì lần này cũng phải dạy dỗ hai đứa, nhưng chuyện gì xảy ra. Nhưng mà, vừa rồi mẹ nghe được hình như trường học của Mật Mật có gọi điện thoại tới. . ."


      "Trường học? Trường học gì?" Trái tim Lạc Thiểu Trạch đột nhiên đập mạnh, trợn to hai mắt.


      Giọng của Khương Ngọc Trân ở đầu dây bên kia chợt xuống, "Đương nhiên là trường của Mật Mật rồi! Con mau về , ba con thấy mẹ rồi, mẹ cúp máy đây!"


      Lạc Thiểu Trạch nhanh chóng lấy áo khoác, kịp thông báo cho thư ký hủy bỏ lịch trình hôm nay, vội vã rời khỏi công ty.


      Mặc dù Lạc gia luôn hòa thuận, nhưng trong mắt em Lạc gia, Lạc Văn Huy chính là con mãnh hổ hung ác. Chỉ cần chọc giận ông, hai người có quả con để ăn. Khương Ngọc Trân cũng làm gì được. Tính tình bướng bỉnh của ông nổi lên, ai cũng nghe, cần phải chế phục người kia mới có thể giải quyết được.



      Đây cũng chính là lý do tại sao ban đầu Lạc Mật Mật ngoan ngoãn ở Mỹ, sau khi về Trung Quốc mới làm thủ tục chuyển trường. Bởi vì hiểu rất , nếu lấy cứng đối cứng với ba mình, chắc chắn được lợi gì.


      Lạc Thiểu Trạch cũng thế. Biết ba nổi giận, vốn dĩ nên núp xa xa, nhưng khi nghe thấy chuyện liên quan đến Lạc Mật Mật vội vã trở về.


      Vừa vào cửa chính, nghe thấy tiếng la hét bên trong. cần đoán cũng biết nhất định Lạc Văn Huy nổi giận. Vọt vào cửa, chỉ thấy Lạc Mật Mật đứng bên cạnh sô pha, chu miệng tiếng nào. Khương Ngọc Trân ngồi ghế, gấp chịu được còn Lạc Văn Huy ngồi cạnh bà tức giận thao thao bất tuyệt!


      Lạc Văn Huy chỉ Lạc Mật Mật rồi chỉ sang Lạc Thiểu Trạch, tức giận phẫn nộ : "Hai em các con giỏi! Dám tự ý chuyển trường sau lưng ba! Nếu phải hôm nay trường học gọi điện thoại đến ba cũng biết được chuyện này! Lúc đầu ở Mỹ, phải chúng ta ràng rồi sao? Học ở học viện Hoàng Đế. Rồi các con lại bí mật chuyển trường, kia là trường gì chứ?"


      Lạc Thiểu Trạch hơi cúi đầu, lấy khuỷu tay chọc Lạc Mật Mật, giọng : "Có phải em lại gây chuyện ở trường ?"


      Lạc Mật Mật bĩu môi, nháy nháy mắt bày tỏ xác định.


      " phải em hứa với thời gian này gây động tĩnh gì sao? Chờ sau khi với ba mẹ muốn làm gì cũng được! Tại sao em biết kiềm chế thế hả?"


      Nghe những lời này xong, Lạc Mật Mật nhẫn nại được nữa, vui mà đung đưa người, kết quả quên mất mình chịu phạt, hét lên : "Em nào có? Đó là do thầy giáo mà! Thầy đó gây với em, chỉ là học mang nhầm sách thôi, lại chỉ trích em trước mặt mọi người. Cho nên, em mới dậy hỗ lão chút! Hắc, vậy mà trường học lại gọi điện cho phụ huynh! Em thấy lão già đó đúng là ăn gan báo rồi! Để xem em thu thập lão ấy thế nào!"


      "Em định thu thập như thế nào hả? thấy em mới ăn gan báo rồi đó!" Nghe xong cuộc đối thoại này, Lạc Văn Huy vỗ bàn cái đứng dậy, thở phì phò, trợn mắt nhìn vào đứa con nghịch ngợm chuyên gây , biết gì, "Con lại dám chỉnh cả thầy giáo? Con cho rằng ba biết sao, nhất định con lại gây ! Sao con vẫn chịu trưởng thành hả? Con thấy mình giống đại gia khuê tú, có chút nào giống đại tiểu thư danh môn hả? Ở bên ngoài chỉ thích gây chuyện. Ngày mai làm thủ tục chuyển trường, trở về học viện Hoàng Đế !"


      Nghe ba phải chuyện trường, Lạc Mật Mật gấp đến độ dậm chân! "Ba, con chuyển! Con muốn học ở học viện England. Con mới chuyển về học viện Hoàng Đế kia kia đâu. Ba biết , học sinh nơi đó những hư hỏng, hoàn cảnh học tập tốt, nghẹn chết con mất. . . . . "


      "Học trò ở đó hư hỏng? Con đừng ở đây lừa gạt ba! Con là con ba, con lợi hại như thế nào ba còn biết sao? Ngày mai chuyển trường, thương lượng!"


      Lạc Mật Mật biết như thế nào cũng vô dụng, vội vàng túm tay áo của Lạc Thiểu Trạch, đáng thương nhìn .


      Lạc Thiểu Trạch được mệnh danh là con trai ngoan, rất ít khi đối nghịch với ba mẹ. Nhưng lần này, thấy Lạc Mật Mật sắp khóc, quyết tâm tranh luận với ba chút!


      "Ba, ra việc chuyển trường là ý của con!" Vừa xong, Lạc Văn Huy trừng mắt liếc cái. Lạc Thiểu Trạch nhìn thấy ánh mắt kia, nuốt nước miếng, dừng chút để cố gắng bình tĩnh lại, hít sâu tiếp tục , "Mật Mật nhà chúng ta cũng còn nữa, có rất nhiều chuyện con bé có thể tự quyết định. Về sau nếu nhớ lại trường học và chuyên ngành phù hợp cũng oán giận. Hơn nữa, chuyện này liên quan đến tương lai sau này, chúng ta cứ để em ấy tự mình quyết định !"


      Khương Ngọc Trân ngồi ở bên cạnh lập tức đứng lên khuyên, "Đúng vậy, đúng vậy nha! Ông nó à, dù gì cũng chuyển trường rồi. Nếu lại đổi nữa, phải quá lãng phí thời gian sao. . . . . "


      "Lo gì lãng phí thời gian sao? phải chỉ thêm hai năm thôi sao? Ba sợ tốn thời gian, ba lo cho con!" Lạc Văn Huy đột nhiên trợt mắt chỉ Lạc Thiểu Trạch, "Còn nữa, cái gì mà tự quyết định? Trước kia cũng chính là để con tự mình quyết định mới để con có cơ hội đến Pháp làm xằng làm bậy! Đừng cho là cái gì ba cũng khống biết! Chuyện này thương lượng nữa!"


      Cánh tay Lạc Văn Huy vung lên, khí thế hung hăng.


      khí trong nháy mắt ngưng trệ lại, thấy Lạc Văn Huy thở phì phò, Khương Ngọc Trân, Lạc Thiểu Trạch, và Lạc Mật Mật cũng dám thở mạnh. Trong phòng khách đột nhiên yên tĩnh vô cùng.


      biết có phải nổi giận đến cực điểm khi thấy hai đứa con cúi đầu lên tiếng, Lạc Văn Huy có cảm giác thắng lợi cực kỳ để cho ông nhịn được mỉm cười.


      Thấy Lạc Văn Huy hơi biến chuyển, Lạc Mật Mật vội vàng nắm lấy cơ hội thêm vào câu.


      "Ba, con còn trẻ! Loại chuyện như vậy, ba để con tự mình quyết định , con hối hận!" Lạc Mật Mật còn chưa cam lòng.


      Đặt mông ngồi xuống ghế salon, Lạc Văn Huy đưa tay ôm ngực, trừng mắt cái. "Trẻ sao? Người nào có trải qua lúc trẻ? Còn già lắm à? Thiệt là! Có gì đặc biệt chứ?"


      Nghe mấy câu đó, Lạc Thiểu Trạch và Lạc Mật Mật nhìn nhau cười tiếng. Ba lại đùa với họ, vậy ràng chuyện này có chuyển biết tốt rồi. Chỉ cần Lạc Mật Mật nọt vài câu, nhận sai đoán chừng có hi vọng. Lạc Thiểu Trạch nháy mắt với Lạc Mật Mật, kéo Lạc Mật Mật ra ngoài.
      Last edited by a moderator: 23/5/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      140 em, cản trở tín hiệu điện thoại di động của tôi rồi !
      Editor: Trà sữa trà xanh

      Lạc Mật Mật hấp ta hấp tấp chạy đến trước mặt Lạc Văn Huy, hai tay nắm cánh tay của Lạc Văn Huy đong đưa qua lại, giống như tiểu miêu dịu ngoan, bộ dáng làm nũng là đáng , "Ai nha, ba, ba xem cho tới bây giờ con đều nhận sai, như ba biết đó. Nhưng hôm nay con muốn nhận sai với ba, con biết trước đó cùng ba thương lượng xong tự tiện chuyển trường là con đúng, nhưng ba đại nhân đại lượng tha thứ cho con . ra , ba nghĩ , tự con chọn mới là đúng là điều mình muốn nhất, mới tốt cho con nha. Con trưởng thành, rất nhiều chuyện chính mình có thể quyết định."

      "Con trưởng thành, mà lại để ba ở trong mắt nha, có thể nghe lời của ba sao!" Lạc Văn Huy nhìn con làm nũng với mình, giọng hòa hoãn rất nhiều.

      Xem ra, căn bản ba phải là muốn cho chuyển trường, chính là muốn cho ăn cá mềm nha, con đường này đúng rồi. phải chỉ là chịu thua sao, như có thể co có thể duỗi, nhất định có thể giải quyết được!

      "Tốt lắm tốt lắm, ba, con làm sai, bình thường ba đối với con tốt nhất, cần gì phải chấp nhất việc này với con. tại con cùng ba uống trà buổi trưa có được hay ? Hai ba con chúng ta lâu cũng có cùng nhau dạo chút, thôi!"

      Có câu , con đúng là tiểu miêu bên người của ba, mấy câu đó khiến Lạc Văn Huy hưởng thụ vô cùng. Dù sao lâu có gặp mặt, Lạc Văn Huy cũng muốn vừa tới Trung Quốc liền cùng người nhà huyên náo vui. Trong mắt ông, chuyển trường là chuyện , nhưng nghe lời ông là đại . Hôm nay mặt mũi lấy lại được, còn có lý do gì tiếp tục xử lí đây. Vì vậy, dưới nài ép của Lạc Mật Mật, Lạc Văn Huy vẫn là cười híp mắt ra cửa.

      Nhìn bóng lưng của Lạc Mật Mật biến mất, Lạc Thiểu Trạch ôm cổ của Khương Ngọc Trân, khỏi có điều cảm thán, " tại ba cũng có biến hóa, còn là hòn đá thể hòa tan kia, tại Mật Mật của chúng ta cũng có thể chế phục ba, mẹ, vậy sau này chúng ta được cứu rồi."

      Khương Ngọc Trân nhàng gật đầu cái, mỉm cười nhìn phương xa, "Đúng vậy, Mật Mật cũng trưởng thành, chủ ý cũng thay đổi nhiều đấy."

      Chợt Khương Ngọc Trân cúi đầu, cau mày lục loại mọi nơi, tiếp theo ngừng ở người Lạc Thiểu Trạch ngửi tới ngửi lui, chợt níu quần áo của Lạc Thiểu Trạch bắt đầu thao thao bất tuyệt, "Trạch nhi, có phải mấy ngày con có tắm? Tại sao người có cổ mùi vị. . . . . ."

      "Vậy sao?" Lạc Thiểu Trạch cúi đầu ngửi cổ áo, chợt nhớ tới cái gì liền xin lỗi, "Vâng, mấy ngày nay con đều ở đây công ty vội vàng xử lý chuyện, có thời gian. Được rồi, mẹ, cái gì mẹ cũng đừng ahhh... Con tắm, con lập tức tắm ngay."

      Đôi tay của Lạc Thiểu Trạch ngăn Khương Ngọc Trân lại, biết mẹ của mình thích sạch nhất, nếu buông ra để cho bà cằn nhằn, đây chính là dứt, đến đầu của mình nổ ra cũng ngừng. Mắt thấy máy hát của mẹ mới vừa được ngăn lại, Lạc Thiểu Trạch như trút được gánh nặng chạy đến phòng ngủ, chỉ chốc lát sau liền nghe trong phòng tắm tiếng bọt nước vẩy ra.

      Khương Ngọc Trân vừa nhìn hướng phòng ngủ của Lạc Thiểu Trạch, vừa nhịn được lắc đầu, tùy tâm thở dài, "Đứa này, chỉ sợ mình nó. ra mình phải muốn tắm, là muốn cho nó quí chính mình hơn, công việc cần liều mạng như vậy. tại tốt rồi, muốn người ta cũng cho cơ hội."

      " đúng." Khương Ngọc Trân chợt ý thức được chỗ thích hợp, nghiêng đầu nhìn bóng dáng con trai trong phòng tắm, "Trạch nhi phải là người sạch , người trẻ tuổi ngày thay mấy bộ quần áo d.d.l.q.d đều là chuyện thường như cơm bữa, làm sao mấy ngày tắm đây? Trước kia cũng chưa từng có xuất tình huống như thế nha! Chẳng lẽ là gặp phải chuyện gì sao?"

      Khương Ngọc Trân nhạy cảm từ từ vào phòng ngủ, vừa thể tưởng tượng nổi phe phẩy đầu, vừa cầm quần áo dơ của Lạc Thiểu Trạch lên muốn giặt. lúc ấy, điện thoại của Lạc Thiểu Trạch vang lên.

      tin nhắn.

      Khương Ngọc Trân tò mò liếc mắt nhìn. Nếu là trước kia, Khương Ngọc Trân chỉ định nhìn điện thoại của bọn , bởi vì ở Mĩ, ba mẹ hết sức tôn trọng quyền riêng tư của con cái. Nhưng, dù sao Khương Ngọc Trân có quan niệm truyền thống của người Trung Quốc, con trai lớn như vậy đều tìm bạn kết hôn, trong nội tâm bà rất gấp gáp.

      Huống chi, bà cảm thấy con trai được bình thường, xem điện thoại di động chút có lẽ có thể tìm được vật mình muốn.

      Cho nên, lần này, bà có chống lại lòng hiếu kỳ, cầm điện thoại của con trai lên nhìn. Này nhìn gấp gáp, vừa nhìn lại chọc bà tức muốn chết.

      "Thiểu Trạch, rất lâu có có gặp , ra ngoài chuyện với em được chứ? Chỉ đêm . . . . . Em rất khó chịu, nếu như em cũng biết sống như thế nào. Thiểu Trạch, giúp em chút, tại em cần năm ngàn vạn, em trả lại . Em biết , giữa chúng ta vẫn còn nhớ đối phương, cho nên nhất định cự tuyệt em nữa?"

      Chữ kí là Bùi Nhã Phi.

      Cầm chặt điện thoại di động, cả người Khương Ngọc Trân đều muốn d.d.l.q.d tức điên rồi. Vạn vạn lần bà nghĩ tới, bộ dáng ngăn cản Bùi Nhã Phi lần trước cũng có ngăn được ta gặp Trạch nhi, xem ra là bà đánh giá thấp người phụ nữ này rồi. Cư nhiên bây giờ muốn Trạch nhi theo ta đêm, đây là ý gì, là coi con trai mình là trai bao sao? Hay là hai người bọn nó vẫn luôn ở chung chỗ?

      trách được con trai có cái gì đúng, lại cùng người phụ nữ này có quan hệ chứ?

      Năm ngàn vạn! Há miệng là năm ngàn vạn! Người đàn bà này có phải điên rồi hay , chẳng lẽ coi Lạc gia là máy rút tiền rồi hả?

      Khương Ngọc Trân càng nghĩ càng tức giận, bà thể đồng ý con trai của mình cùng người đàn bà này gặp mặt, càng cho phép con trai của mình lại bị ngưới đàn bà này lợi dụng. Bà giương mắt nhìn Lạc Thiểu Trạch trong phòng tắm, cắn môi quyết định.

      " xin lỗi, tôi có nhiều tiền như vậy cho , cũng cùng , bỏ cái ý nghĩ đó . Về sau cần tìm tôi, loại đàn bà hạ đẳng như ta gặp cảm thấy ghê tởm, coi như là ngã vào tôi tôi đều lạ gì. Chuyện lúc trước tôi sớm liền quên mất, mời tự trọng. Còn nữa, từ đó về sau, chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt. nên biết điều!"

      Chữ ký là Lạc Thiểu Trạch.

      Khương Ngọc Trân nâng cao cằm, híp mắt ác độc nhìn màn hình di động. ra, bà rất muốn kích động bấm điện thoại hung hăng mắng Bùi Nhã Phi cho thông suốt. Nhưng, bà hiểu hơn, cởi chuông phải do người buộc chuông, loại phụ nữ như Bùi Nhã Phi này, chỉ có thái độ của Lạc Thiểu Trạch mới có tác dụng nhất .

      Đối với bà mẹ thời thượng mà , sử dụng loại sản phẩm điện tử này quả thực là đĩa đồ ăn. cần mấy bước, Khương Ngọc Trân liền kéo số điện thoại của Bùi Nhã Phi vào danh sách đen, quyết liệt cự tuyệt điện thoại gọi tới cùng tin nhắn, hơn nữa nhanh nhẹn thủ tiêu sạch toàn bộ tin nhắn.

      Bà cảm thấy ít nhất như vậy có thể bảo đảm người phụ nữ này cũng tìm được con trai của mình nữa rồi.

      Bày đặt sử dụng di động tốt, Khương Ngọc Trân xì mũi coi thường, cầm quần áo dơ lên ra khỏi phòng ngủ. 13639221

      "Ai nha, cậu cũng đừng ở đó bậy, mình có thể cùng ấy chấp nhặt sao? Chỉ là, Văn Y, mình muốn cùng cậu , cậu suy tính chút, bánh nướng áp chảo đề nghị là khá." Chỗ ngồi gần cửa sổ trong phòng cà phê, Lạc Mật Mật thao thao bất tuyệt.

      Đây chính là từ trước tới nay trong cuộc đời , lần đầu tiên cùng Khuê Mật ra ngoài hẹn hò. Trước kia ở Mĩ, Lạc Mật Mật căn bản có bạn bè như thế. phải thể kết giao bạn bè, mà là thích độc lai độc vãng, muốn người khác cùng mình thân cận quá, hơn nữa do tính tình dễ cáu giận của , rất nhiều người mỗi lần cố gắng đến gần đều bị kiên định cự tuyệt.

      Cho nên kết quả chính là người bên cạnh phải là muốn mà là dám chỗ cùng . Đây cũng chính là tại sao ở Trung Quốc làm quen Văn Y, Lạc Mật Mật cũng quyết định bắt Lạc Thiểu Trạch lại, mới có thể cố gắng biến mình thành người phụ nữ hoàn toàn, phải có tình của mình cùng khuê mật.

      Văn Y nhìn có bộ mặt phớt tỉnh của Lạc Mật Mật cùng mắt to phớt động nhai nhai lại, liền xì cười, vươn tay vén vén tóc của mình, "Mật Mật, chuyện như vậy phải như cậu nghĩ đơn giản như vậy. . . . . ."

      "Tại sao lại đơn giản? Mẹ mình rất thích cậu, mà cậu vừa là. . . . . . ( nhi ) đúng , cậu phải có gia đình, trong mắt chúng ta cũng vì cậu mà cao hứng." Lạc Mật Mật cẩn thận ngó biểu tình của Văn Y, dáng vẻ khổ sở này khiến Lạc Mật Mật có cảm giác khó chịu, "Chẳng lẽ cậu lại ghét bỏ mẹ mình, cảm thấy bà thích hợp làm mẹ nuôi của cậu hay sao?"

      " có!" Văn Y liên tiếp khoát tay, cảm thấy mình nào có tư cách gì người khác thích hợp.

      "Mình chỉ là cảm thấy xuất thân mình hèn mọn, nếu như nhận dì làm mẹ nuôi, người khác bàn tán." xong, Văn Y đỏ mặt cúi đầu.

      Nghe thế, Lạc Mật Mật vung tay lên, "Cái gì cùng cái gì nha, cậu cũng phải là ở Làng Giải Trí, cũng phải là để cho cậu tìm cha nuôi, cậu bận tâm cái này làm gì? Mình cảm thấy rất tốt, cậu đừng suy nghĩ lung tung."

      Văn Y giơ tay lên còn muốn điều gì, bị Lạc Mật Mật tay đánh trở về, "Được rồi, mình muốn nghe người có giới hạn , cậu vẫn là ngoan ngoãn nghe mình thôi."

      " phải, Mật Mật, cậu xem người nọ hình như là Lạc Thiểu Trạch. . . . . ." Văn Y đưa ngón tay chỉ ngoài cửa sổ, người đàn ông mặc áo gió màu đen lén lén lút lút ở cửa phòng cà phê.

      Lạc Mật Mật nhìn lên chăm chú, hắc, đó là Lạc Thiểu Trạch. Nhưng sao lại như kẻ trộm, chẳng lẽ trốn người nào sao?

      Lần này kích thích con "Mao Mao Trùng" (con sâu róm) kia trong lòng của Lạc Mật Mật rồi, nếu như giờ phút này làm chút gì, căn bản có phương pháp ức chế ngứa ngáy nhiệt tình trong lòng. Bất kể Văn Y lôi kéo thế nào, Lạc Mật Mật vẫn yên tĩnh ra khỏi phòng cà phê.

      "Chớ quá mức nha!" Văn Y nửa ngồi nửa đứng tựa vào bên bàn, mắt nhìn Lạc Mật Mật dần dần ra cửa. Đối với Lạc Mật Mật rất hiểu , bộ dáng mặt cười xấu xa biết làm ra chuyện gì tốt đấy.

      hiểu nổi tại sao bánh nướng áp chảo giống như đặc vụ xuất tại cửa phòng cà phê, chẳng lẽ là đặc biệt tới tìm sao? Hì hì, nhìn thấy cao hứng, bánh nướng áp chảo của em.

      Lạc Mật Mật yên tĩnh tới phía sau Lạc Thiểu Trạch, vươn tay vốn định làm những gì, nhưng nhìn đến bóng lưng khẩn trương kia cùng quay đầu lại nhìn Văn Y chút khoát tay, Lạc Mật Mật quyết định dịu dàng chào hỏi chút thôi.

      từ từ lấy điện thoại di động ra, hai tay nắm điện thoại, "Này, em, làm phiền khiến cúi xuống, cản trở tín hiệu điện thoại di động của tôi rồi."
      Last edited by a moderator: 25/6/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :