1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tổng giám đốc rất sủng cục cưng bé nhỏ - Vũ Cô Nương (153)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      125 Cái bánh bao dài, cũng đừng oán chó theo
      Editor: Trà sữa trà xanh

      "Văn Y, ra chuyện này có thể làm, chỉ cần tôi cùng mẹ, Mật Mật vừa , nhất định có thể được!" Lạc Thiểu Trạch , "Tốt nhất suy nghĩ chút !"

      xong, Lạc Thiểu Trạch nắm tay bé của Văn Y, làm cho người ta rất là ngượng ngùng.

      "Thiểu Trạch, đừng như vậy, mấy ngày nay đều theo sau tôi, tôi biết nên làm sao!" Gương mặt của Văn Y nóng hừng hực, dáng vẻ xấu hổ ngược lại Lạc Mật Mật ngồi ở chỗ tối giận điên lên.

      Cái bánh bao dài, cũng đừng oán chó theo.

      Lạc Mật Mật bắt đầu ngừng hít sâu, toàn lực bình tĩnh lại trái tim mãnh liệt mênh mông, nhưng . . . . .

      "Văn Y, phải tin tưởng tôi, , tôi ! . . . . . ." Giọng kích động của Lạc Thiểu Trạch vang lên lần nữa, lần này là gấp gáp chân thiết như vậy.

      "Lạc Thiểu Trạch, khốn kiếp! Rốt cuộc muốn cùng Văn Y làm gì?"

      Lạc Mật Mật đột nhiên xuất trước mặt, Lạc Thiểu Trạch và Văn Y hai người giật mình thôi, nhất thời biết nên gì là tốt. Văn Y từ từ đứng lên, nhìn chằm chằm mắt tròn xoe bộ dáng vô tội, "Mật Mật. . . . . ."

      "Đừng gọi tên tôi! Tên của tôi xứng gọi! Đến cùng hai người muốn làm cái gì? Khi nào bắt đầu? mau!" Lạc Mật Mật giống như là điên rồi đứng ở bên cạnh bàn la to, nhất thời nhóm người vây xem.

      Những người này chút cũng kinh ngạc, ở chỗ này Lạc Mật Mật rất nổi danh, thường gây chuyện chính là tăng thêm cơm rau dưa.

      Lạc Thiểu Trạch đứng lên, nắm chặt cánh tay Lạc Mật Mật, bộ mặt khẩn trương, "Mật Mật, em cái gì vậy? Chuyện giống như em vậy. . . . . ."

      "Lạc Thiểu Trạch, em nhìn lầm , lại cùng bạn tốt của em, chị em tốt ở chung chỗ, em nhìn lầm ! d.d.l.q.d" Nước mắt uất ức nhất thời tràn đầy hốc mắt, Lạc Mật Mật ra lời.

      Còn có chuyện gì khó chịu có thể so với bạn trai mình cùng Khuê Mật ở chung chỗ đây?

      "Mật Mật. . . . . ."

      đợi Lạc Thiểu Trạch và Văn Y giải thích, Lạc Mật Mật khóc vọt ra khỏi quầy rượu, đầu cũng ngoảnh lại.

      Lạc Thiểu Trạch nóng nảy thở dài, nhìn chút Văn Y liền lập tức xông ra ngoài. Nhưng chính là chỗ ngây người lúc này, lúc chạy ra ngoài cửa, Lạc Mật Mật sớm lái xe thể thao Ferrari biến mất.

      "Mật Mật, tại sao em tin ?" Lạc Thiểu Trạch chống nạnh, nhìn phương hướng xe thể thao biến mất cau mày.

      Văn Y vội vàng chạy ra, đứng ở bên cạnh Lạc Thiểu Trạch lo lắng nhìn phương xa, "Thiểu Trạch, với Mật Mật chưa?"

      " có, sau khi ra ngoài liền biến mất." Lạc Thiểu Trạch ủ rũ cúi đầu có chút kiên nhẫn.

      Văn Y nóng nảy, "Vậy còn đuổi theo? !"

      " vội, ấy nhất định là về nhà, tôi về nhà, với ấy."

      " nhất định phải với cậu ấy!"

      Xe việt dã Land Rover phát động mã lực dần dần biến mất trong màn đêm. Văn Y u sầu nhìn phương hướng xe hơi biến mất, lấy điện thoại di động ra gọi Lạc Mật Mật mấy lần nhưng thủy chung có ai bắt máy.

      "Mật Mật, cậu nhất định phải nghe Lạc Thiểu Trạch !"

      Trở lại biệt thự màu trắng của Lạc gia, Lạc Thiểu Trạch bước bước dài vọt vào trong nhà, bắt đầu đầy phòng tìm Lạc Mật Mật, "Mật Mật, Mật Mật. . . . . ."

      "Con kêu cái gì, Trạch nhi? Mật Mật còn chưa có trở về đấy." Khương Ngọc Trân chậm rãi từ phòng ngủ ra, ân cần hỏi han.

      Nhìn thấy mẹ, Lạc Thiểu Trạch dùng sức khống chế nội tâm hốt hoảng, từ từ tiến lên phía trước, cố làm an tường, "Mẹ, Mật Mật đâu rồi, sao còn chưa có trở về nha?"


      126 Hai ta rất quen sao?
      Editor: Trà sữa trà xanh

      Thấy con mình quan tâm em như vậy, Khương Ngọc Trân nhịn cười được, "Con xem hai em con này, lát thấy mặt liền muốn lo lắng. Chẳng qua đúng là mẹ biết Mật Mật làm gì rồi, muốn thử xe kia chút, ai, con biết , đây chính là ba con tặng cho mẹ làm quà sinh nhật, Ferrari. . . . . ."

      "Con biết rồi." Vẻ mặt Lạc Thiểu Trạch nhàn nhạt quan tâm.

      Thái độ này làm cho Khương Ngọc Trân rất bi thương, kéo Lạc Thiểu Trạch, " đúng, Trạch nhi, con được thế này, tại sao chút cũng hỏi xem. , có phải con cùng Mật Mật lại giận dỗi rồi hả ?"

      Cắn môi, Lạc Thiểu Trạch mỉm cười nhìn Khương Ngọc Trân, "Mẹ, có, mẹ yên tâm, nếu Mật Mật trở về mẹ con biết nha, con có việc tìm em, con tắm trước nha."

      "Ai, đứa bé này. . . . . ." Khương Ngọc Trân luôn luôn cách nào nắm bắt được Lạc Thiểu Trạch, nhưng đứa con trai này còn là rất hiếu thuận, luôn luôn nhu thuận, đối với Khương Ngọc Trân mà càng thêm là bảo khố trong lòng bàn tay, cho nên bất kể làm gì, Khương Ngọc Trân cũng cảm thấy tốt.

      Trở lại phòng ngủ, Lạc Thiểu Trạch liền bắt đầu ngồi yên.

      "Lạc Mật Mật, lẽ mỗi lần giận dỗi em đều muốn rời nhà trốn , lần này ba mẹ ở nhà, nếu như bọn họ biết, chết mới là lạ chứ! Cái đứa bé này lúc nào có thể lớn lên, là làm cho người lo lắng."

      Lạc Thiểu Trạch lấy ra Iphone4S, ngừng gọi cho Lạc Mật Mật, nhưng vẫn có nghe. Hiển nhiên mỗi lần đối phương đều ở treo điện thoại di động, chính là muốn nghe điện thoại.

      "Mật Mật, em phải nghe giải thích, thể mỗi lần đều nghe giải thích liền bỏ , cho cơ hội, như vậy chúng ta tổn thương lẫn nhau."

      Lạc Thiểu Trạch lưu loát soạn tin nhắn, nhanh chóng gửi . nghĩ Mật Mật nhận điện thoại, như vậy ít nhất có thể nhìn đến tin nhắn, còn có thể trở về.

      Nhưng chờ lâu, điện thoại di động cũng có tin tức trở lại. Lạc Thiểu Trạch nén được tức giận, vội vàng nắm điện thoại di động gọi . Thế nhưng lần này, điện thoại đối phương tắt máy.

      Trong lòng Lạc Thiểu Trạch loạn như ma, cả ngực nóng nảy nhất thời đè nặng tảng đá. ôm đầu ngồi ở bên giường, lại dám nghĩ tiếp.

      "Mật Mật, em nghe điện thoại , em biết em như vậy hành hạ nổi điên, mỗi lần em rời nhà trốn cũng có chuyện tốt gì xảy ra, lần này. . . . . . Phi phi phi, muốn điên rồi! được, mình phải tìm ấy!"

      Trong nháy mắt từ mép giường nhảy ra, ánh mắt Lạc Thiểu Trạch đỏ rực nhìn chằm chằm tới cửa phòng, đưa tay vừa muốn mở cửa, cửa đột nhiên cửa mở ra.

      Lần này thiếu chút nữa đánh tới lỗ mũi Lạc Thiểu Trạch, nhanh nhẹn dời về sau mấy bước mới tránh thoát loại nguy hiểm này, ổn định thân thể lay động định thần nhìn lại, ra là Lạc Mật Mật.

      Lúc này khuôn mặt Lạc Mật Mật vẫn còn trang điểm như lúc ở bar, cầm trong tay chìa khóa xe tựa khung cửa, hiển nhiên là mới vừa trở về nhà. Nhưng, mặt mũi hiền hoà, tươi cười căn bản là có chút tức giận.

      "Mật Mật. . . . . ." tay Lạc Thiểu Trạch kéo , vô cùng khẩn trương, nhưng đều bị Lạc Mật Mật hợp thời đẩy ra.

      Nhìn Lạc Thiểu Trạch, Lạc Mật Mật trừng mắt cái, "Hứ, đừng lôi kéo em, hai ta rất quen sao?"

      Lời này khiến Lạc Thiểu Trạch bỉnh thường lại rối rắm.

      Thấy nhóc kia vẫn có hết giận, vậy tại sao lại chạy đến cửa phòng mình, chẳng lẽ phải tới nghe mình giải thích sao?

      Chợt từ từ xuất bóng dáng, Lạc Thiểu Trạch phi thân nhào tới bên cạnh Lạc Mật Mật.


      127 Chuyên môn của con là?
      Editor: Trà sữa trà xanh

      Chợt ở cửa từ từ xuất bóng dáng, Lạc Thiểu Trạch phi thân nhào tới bên cạnh Lạc Mật Mật, khuôn mặt tươi cười hì hì, "Ai u, Mật Mật, em xem em biến thành cái gì này, xem ra ai quản ngươi được nha, đến đây, để xử lí em!"

      xong ôm chầm cổ của Lạc Mật Mật, lần này làm cho Lạc Mật Mật rất thoải mái, muốn giãy giụa, Lạc Thiểu Trạch tiến tới bên tai giọng rỉ tai.

      "Đừng động, mẹ tới, lẽ em muốn cho mẹ biết, chắc em cũng muốn gây ồn ào làm mẹ vui nhỉ!"

      Nghe thế, con ngươi Lạc Mật Mật đảo vòng, nụ cười nhất thời lên phía đuôi lông mày, "Thôi , , chỉ dựa vào ?"

      " thế nào? Mẹ, mẹ xem em trang điểm đậm như thế này nè, buổi tối ra ngoài nhiều an toàn."

      Nhìn Lạc Thiểu Trạch chỉ mình "Tố cáo", lại đụng vào Lạc Mật Mật dễ nóng tính, ánh mắt nhìn chằm chằm hung hăng nhìn Lạc Thiểu Trạch, "Em thích sao? Mẹ, mẹ xem, mặt con khó coi lắm sao?"

      "Tốt lắm tốt lắm, hai em lại gây ồn ào vì chuyện này. Để cho mẹ , Mật Mật cái này gọi là yên huân trang, tại lưu hành cái này, rất đẹp mắt nha." Lạc Mật Mật ôm cánh tay Khương Ngọc Trân chặt làm nũng, làm cho Khương Ngọc Trân đầu óc choáng váng, chỉ đành phải đưa tay an ủi, "Nhưng, buổi tối cũng cần trang điểm, ra ngoài như vậy an toàn, con cũng là muốn tốt cho con."

      "Được rồi được rồi. Con nghe mẹ là được."

      Hắc, đầu năm mồng lần đầu nha, xưa nay Lạc Mật Mật chưa từng cúi đầu trước, mặc dù đây là hai người d.d.l.q.d diễn trò, nhưng lúc này ở trong lòng của Lạc Thiểu Trạch vẫn còn vô cùng cao hứng.

      "Mẹ, mẹ nghỉ ngơi trước , con có chút bài tập cần giảng."

      "Chuyên môn của con là?" Hai người ràng học phải chuyên môn, nhưng đối mặt với lời ngọt ngào của Lạc Mật Mật, Khương Ngọc Trân vẫn có chút nửa tin nửa ngờ.

      nhàng buông khuỷu tay Khương Ngọc Trân, Lạc Mật Mật bĩu môi, " mẹ biết mẹ cũng hiểu, trong đại học của chúng con cũng học cao số, nhưng là thiên tài số học nha."

      "Đúng đúng đúng, các con , mẹ mệt mỏi, tại phải về phòng." Khương Ngọc Trân giả bộ rất hiểu, tay khoát khoát ra cửa.

      Trấn an Khương Ngọc Trân, hai em Lạc gia rốt cuộc có thể đóng cửa bắt đầu chuyện rồi.

      "Mật Mật, em làm sợ muốn chết, cho là em lại muốn rời nhà trốn ! Lần này tệ, rốt cuộc chịu trở về."

      Lạc Mật Mật dùng sức đung đưa bỏ hai tay của Lạc Thiểu Trạch ra, "Tránh ra, đừng đụng em, em trở lại cũng phải là chỉ vì , em là vì ba mẹ, loại chuyện như vậy nên tránh để bọn họ biết, tránh bọn họ tức giận quan tâm."

      "Mật Mật em chính là đứa bé hiếu thuận. Đương nhiên, cũng tin tưởng em là đứa bé thông tình d.d.l.q.d đạt lý."

      Mỉm cười với Lạc Thiểu Trạch, Lạc Mật Mật mắt to nhìn chằm chằm giơ lên ngón tay chỉ sống mũi cao của , "Được rồi, ít ! Em phải là đứa bé. , và Văn Y có phải hay . . . . . Ai, em ra được!"

      Đối mặt với Lạc Mật Mật tức giận toàn thân phát run, Lạc Thiểu Trạch rất đau lòng, từ từ lên trước muốn ôm an ủi chút, nhưng, Lạc Mật Mật căn bản cho cơ hội như thế.

      " có, Mật Mật, em phải tin tưởng chứ? thề, chuyện giống như em nghĩ. Chúng ta chuyện gì cũng d.d.l.q.d có!"

      "Chuyện gì cũng có sao? Lại dễ dàng, nhưng đừng làm chuyện như vậy nha. cho rằng cái gì em cũng biết đúng , các ngươi ở trong quán bar chuyện em đều nghe được." xong, Lạc Mật Mật tức giận ngồi ở giường.
      Last edited by a moderator: 25/6/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      128 Hâm mộ cái người này sao lúc trẻ liền quen biết em
      Editor: Trà sữa trà xanh

      Đôi tay cởi áo khoác ngoài, Lạc Thiểu Trạch kéo cái ghế ngồi trước mặt Lạc Mật Mật, dịu dàng nhìn khuôn mặt nhắn tức giận. Mang theo ánh mắt nhu tình của mình Lạc Thiểu Trạch nhìn Lạc Mật Mật chớp chớp mắt to, nhịn được cười ra tiếng .

      Lạc Mật Mật nâng mí mắt, róc xương lóc thịt cái, " còn cười được? Em tức muốn hôn mê."

      "Tại sao thể cười, cao hứng nha, có người ăn dấm của , em coi trọng nha!"

      Lạc Mật Mật đưa tay đánh mấy cái Lạc Thiểu Trạch, gương mặt nũng nịu trở nên đỏ bừng. Lạc Thiểu Trạch nhân cơ hội kéo tay bé của Lạc Mật Mật qua, nâng lên gương mặt tuấn tú ngọt ngào nhìn Lạc Mật Mật.

      "Mật Mật, ra cùng Văn Y có như em nghĩ loại chuyện đó. Em biết Văn Y là nhi ?"

      Lạc Mật Mật nhàng quay đầu lại, mí mắt vừa nhấc, "Biết."

      "Thân thế của ấy rất khổ, vẫn có người thân quan tâm, cũng chưa từng có trải nghiệm qua ấm áp của gia đình. Mẹ ưa thích Văn Y như vậy, chỉ muốn làm cho mẹ nhận ấy làm con nuôi."

      " à? ! tốt quá!" Lạc Thiểu Trạch vừa dứt lời, Lạc Mật Mật lập tức vui vẻ nhảy lên.

      Lạc Thiểu Trạch vội vàng đứng lên đè lại Lạc Mật Mật, "Em làm gì vậy? Muốn đánh thức mẹ sao?"

      Chợt nghĩ đến, con ngươi Lạc Mật Mật xoay động, đưa tay đẩy Lạc Thiểu Trạch ra, " gạt em phải , lúc ấy hai người phải như thế."

      Bị dùng sức đẩy như vậy, Lạc Thiểu Trạch lảo đảo thiếu chút nữa ngã quỵ, "Ai , bà nội tổ của nha, sao em lại dùng sức mạnh như vậy. Đêm hôm đó phải em hiểu sai lệch sao, cho nên mới suy nghĩ nhiều."

      "Vậy ý của là, Văn Y đồng ý?" đầu Lạc Mật Mật đều là dấu chấm hỏi.

      Lạc Thiểu Trạch gật đầu cái, "Đúng vậy, đứa bé Văn Y kia chính là chịu đồng ý, cũng biết là tại sao. ra . . . . ."

      " ra ý nghĩ của rất đơn giản, chính là muốn cho Văn Y gia đình, có nhiều người thương ấy, đúng ?"

      Lạc Thiếu Trạch gật đầu cái, từ từ tới bên cửa sổ, đưa tay ở bàn lấy ra điếu xi gà, từ từ đốt.
      Ngọn lửa màu xanh dương dao động lên sao ánh sáng, khẽ lan ra mùi thơm đặc biệt từ từ tràn đầy phòng, tôn lên cánh tay to lớn cao ngạo của Lạc Thiểu Trạch, ra bóng lưng thành thục.

      Lạc Mật Mật si ngốc nhìn, lòng tràn đầy hạnh phúc. chậm rãi đến gần, nhàng từ phía sau ôm lấy Lạc Thiểu Trạch, "Thiểu Trạch, tốt, lòng của thiện lương, rộng lớn. Xem ra, em còn là chưa hiểu , chưa hiểu Văn Y, là em quá hẹp hòi rồi."

      Nhìn chợ đêm sáng chói cùng dòng xe ngược xuôi, Lạc Thiểu Trạch thở dài sâu, tự tay cầm chặt tay bé của Lạc Mật Mật bắt chéo bên hông mình, chân mày vặn thành vướng mắc, "Mật Mật, chuyện em biết còn có rất nhiều, cũng có giống như người tốt mà em nghĩ."

      "Em mặc kệ, em chỉ biết trong lòng có em là tốt rồi."

      Lạc Thiểu Trạch từ từ quay người lại, giơ tay lên từ từ vén mái tóc Lạc Mật Mật, khẽ mỉm cười.

      " nghĩ tới, vẫn còn rất thích kết giao bạn bè, ra sớm làm bạn bè với Văn Y, tốt."

      Nhìn khuôn mặt tươi cười của Lạc Mật Mật, Lạc Thiểu Trạch nhàng sờ chóp mũi cao gầy, " rất thích kết giao bạn bè nha, nhất là bạn ."

      "Thôi , hồ đồ!" Lạc Mật Mật cười khanh khách đẩy Lạc Thiểu Trạch ra, "Ha ha, em hâm mộ , biết ?"

      "Hâm mộ cái gì?"

      "Hâm mộ cái người này sao lúc trẻ liền quen biết em nha!"
      Last edited by a moderator: 25/6/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      129. LÀM TỐT CON PHẢI HỐI HẬN

      Lạc Thiểu Trạch cười vang, "Vậy ngược lại phải cảm ơn God rồi, nếu là lão già đến nhìn em cũng thèm nhìn cái có đúng ?"

      Nụ cười điềm tĩnh nở rộ khuôn mặt của Lạc Mật Mật, mái tóc dài bị gió nhàng thổi tản mạn, dựa vào hơi thở mềm mại mà cố tình nhảy múa. từ từ đến gần, dựa vào trong ngực Lạc Thiểu Trạch.

      " , đời này em may mắn biết , cho dù biến thành gì em cũng buông tha ."

      Lạc Thiểu Trạch ngửa đầu lên trần nhà nhìn đèn treo sáng rực rỡ, ôm Lạc Mật Mật từ trong trái tim nở nụ cười.

      "Đông đông đông..." biết là người nào ở thời điểm thích hợp gõ cửa phòng ngủ.

      "Trạch nhi, con có ở nhà ?" giọng thâm trầm truyền từ ngoài cửa.

      Lạc Mật Mật thức tỉnh, "Là ba! Ba____"

      Lạc Mật Mật chạy như bay ra ngoài cửa, nhảy bổ nhào vào trong ngực Lạc Văn Huy.

      Lạc Văn Huy, chủ tịch tập đoàn thời trang MW ở thị trường Hoa Kỳ, ở Mỹ tài sản có mấy tỷ. Vị này nhìn qua giống ông cụ hào hoa phong nhã, cũng phải là nhân sĩ nho nhã gì, tính tình ông ấy nỏng nảy nổi danh, cũng là người trọng tình trọng nghĩa.

      "Ai nha, Mật Mật, trái tim bé của ba, còn làm ba lo muốn chết! Như thế nào, gần đây học hành có được ? Học viện Hoàng Đế tệ chứ? Ban đầu nếu nghe ba, làm tốt con phải hối hận." Lạc Văn Huy vui mừng nhướng mày, nhìn thấy bảo bối của mình gặp khó khăn đắc ý à!

      Lạc Mật Mật là bảo bối trân quý của Lạc Văn Huy, từ đến lớn chỉ cần Lạc Mật Mật muốn gì, ông cũng toàn lực làm cho bằng được, trình độ cưng chiều có thể ngang với công chúa. Nhưng về giáo dục, Lạc Văn Huy vẫn kiên trì muốn cho học viện Hoàng Đế, nếu cũng để cho ra nước ngoài.

      Khi đó nước ngoài là muốn mạng của Lạc Mật Mật, chỉ nghĩ đuổi kịp Lạc Thiểu Trạch những thứ khác còn tinh lực để quan tâm. Vì vậy, Lạc Mật Mật dễ dàng đồng ý với Lạc Văn Huy theo Lạc Thiểu Trạch đến Trung Quốc.

      quên, chính mình đồng ý với Lạc Văn Huy, nếu nghe lời học cho giỏi hoặc là học khác trường, Lạc Văn Huy do dự mà đưa trở về Hoa Kỳ.

      Đến lúc đó, Lạc Mật Mật làm sao có thể cùng với người trong tim sống chung chỗ lâu dài đây?

      Nhưng mà bây giờ, Lạc Mật Mật chuyển sang học viện England. Chuyện này nếu như bị ông cụ biết, như vậy có được ? Lạc Mật Mật suy nghĩ chút cũng cảm thấy nhức đầu.

      Lạc Thiểu Trạch thấp mắt quan sát biểu tình của Lạc Mật Mật, khẳng định Lạc Mật Mật phạm sầu. Người mình thương nhất gặp khó khăn làm sao mà mình có thể ra tay đây?

      Lạc Thiểu Trạch có kỹ năng như Lạc Mật Mật, tùy tiện chớp mắt là có thể nghĩ ra ý xấu, vắt hết đầu óc của mình, mới nghĩ ra được chút xíu manh mối, vừa định chuyện giải vây, m@l/q'd kết quả bị Lạc Mật Mật đoạt trước, "Ba, còn có thể như thế nào, tình hình chung chứ sao. Ba xem ba chút , vừa thấy con liền kiểm tra công việc trước, cũng quan tâm đến thứ khác sao?"

      Dạo này, láo cũng đỏ mặt, da mặt của Mật Mật dày, đoán chừng phía có thể chảy ra cả nồi dầu !

      Lạc Văn Huy cười ha ha, dùng sức nắm lấy lỗ mũi của Lạc Mật Mật, "Đứa tinh nghịch này, miệng lưỡi lưu loát, , chúng ta đến phòng khách hàn huyên chút."

      Hai cha con vừa vừa cười ra khỏi phòng, kết quả để lại Lạc Thiểu Trạch vẫn sững sờ ở lại tại đó.

      " có ai quan tâm cảm giác dễ chịu a!" Lạc Thiểu Trạch bất đắc dĩ lắc đầu.

      Chợt ở cửa thoáng xuất cái đầu, Lạc Mật Mật đứng ở đó nháy mắt.
      Last edited by a moderator: 25/6/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 130: ai quan tâm, cảm giác rất khó chịu!

      Editor: Trà sữa trà xanh


      "Chị Lưu gần đây vẫn khỏe chứ? lâu gặp chị. Đúng vậy, tại em rất bận rộn nhưng em vẫn nhớ lần trước chị giới thiệu hoạt động châu báu gì đó, biết gần đây có sắp xếp nữa ?"


      Áo ngủ đỏ như lửa phủ người Bùi Nhã Phi càng ngày càng gầy gò. Túi xách màu đen phối hợp với làn da thô ráp khiến ta có vẻ già nua. Từ lúc chia tay Lạc Thiểu Trạch mà rời , Bùi Nhã Phi lại cãi nhau với Thuộc Oái Nương, chỉ lấy được chút tiền nào mà còn phải cho Thuộc Oái Nương số tiền lớn dựa các quy định hợp đồng. Điều này khiến cho ta quẫn bách nay càng khó khăn hơn, đúng là họa vô đơn chí!


      Bùi Nhã Phi dán điện thoại tại khóe miệng, tựa như muốn ăn cả điện thoại, cố gắng nở nụ cười nịnh hói, nũng nịu thăm hỏi, "Chị Lưu, em biết chị là tốt nhất, chị xem có thể sắp xếp vụ nữa cho em ?"


      "Nhã Phi, đừng trách chị Lưu thẳng, nghe em nghe lời người đại diện, tự động chia tay với Lạc thiếu gia khiến công ty của em hao tổn số tiền lời. Cho nên rất nhiều công ty cũng dám hợp tác với em nữa. Chuyện này có đúng ? Em xem em bây giờ còn là em khi còn ở thời hoàng kim nữa, ra ngoài còn có thể liên lụy rất nhiều người. Em cũng phải suy nghĩ giùm chị chút chứ? Muốn chị mạo hiểm như vậy sao? Chị có nhiều tiền để đánh cuộc như vậy đâu!"


      Giọng chói tai, bén nhọn ở đầu dây bên kia lúc nào để lộ hàm ý trào phúng khiến Bùi Nhã Phi ngồi ở bên giường như ngồi bàn chông, khiến muốn tìm cái động để lập tức chui vào!


      "Chị Lưu, ra em. . . . . . "


      đợi Bùi Nhã Phi tiếp, điện thoại bên kia ngắt từ lâu.



      Đây là cuộc gọi thứ 123.


      Mấy ngày nay, Bùi Nhã Phi đều gọi điện liên tục. có người đại diện, lại thêm đánh giá của người trong giới khiến cho ta cố gắng cầu xin vô số người cũng nhận được việc.


      có công việc có thu nhập. có thu nhập cũng chẳng thể nuôi nổi bản thân còn chưa đến trả nợ đánh bạc!


      Thuốc lá nữ dài ở ngón giữa của Bùi Nhã Phi từ từ thiêu đốt, cháy lên khói mù màu xám trắng từ từ tràn ngập ở trước mặt Bùi Nhã Phi càng nổi bật đôi mắt khốn quẫn và vất vả.


      Ban đầu đồng ý cầu của Thuộc Oái Nương chính là vì để trả hết nợ đánh bạc. Nhưng bây giờ chủ nợ đuổi kịp đến nhà, hung thần ác sát muốn mạng của mình, còn dội đầy dầu đỏ ở cửa ngay cả cửa ta cũng dám ra ngoài. Mỗi ngày sống trong lo lắng, đề phòng lúc nào ta mới có thể lộ diện đây?


      Bùi Nhã Phi nhịn nổi nữa rồi, nước mắt uất ức chảy xuống!


      "Rốt cuộc quyết định lúc trước của mình là đúng hay sai đây? Nếu như chia tay với Thiểu Trạch, bây giờ chỉ có nhiều việc, cũng bị chủ nợ đến đòi tiền đến mức dám ra ngoài mà cuộc cống của mình cũng đến mức như thế này! Mình nên làm như thế nào đây?"


      Nhìn ánh hoàng hôn ngoài cửa sổ, Bùi Nhã Phi híp đôi mắt bi thương, đau lòng nhìn bầu trời xám xịt, cười bi thương.


      " có ai quan tâm cảm giác khó chịu!" Bùi Nhã Phi gật đầu cái.


      Đưa tay cầm túi xách lên, Bùi Nhã Phi nhanh chóng thay quần áo, ra ngoài cửa.


      "Tô Trạch, ngăn tôi như vậy là có ý gì? Tránh ra, tôi muốn gặp Lạc Thiểu Trạch!" Bùi Nhã Phi hung hăng đẩy Tô Trạch ngăn cản, hung hăng liếc cái xông thẳng đến phòng làm việc của Lạc Thiểu Trạch.


      "Bùi Nhã Phi, thể ! đứng lại đó cho tôi!" ngăn được Bùi Nhã Phi, Tô Trạch cũng vì vậy mà bỏ qua. Mang vẻ mặt chán ghét mà đuổi theo!



      Chương 131: Bùi Nhã Phi biết

      Editor: Trà sữa trà xanh


      "Bây giờ lão đại họp, coi như tới phòng làm việc cũng có ai đâu!"


      Nhìn khuôn mặt khổ sở của Tô Trạch, trong lòng Bùi Nhã Phi cảm thấy khó tin, " họp tại sao để tôi vào? Tôi có thể chờ ấy!"


      Tô Trạch đưa tay ngăn lại, "Sao lại muốn đến phòng làm việc của người ta? Còn biết phải đợi đến lúc nào!"


      Nghe lời này, trong lòng Bùi Nhã Phi lộp bộp. ta đột nhiên dừng bước, giương mắt hung hăng nhìn chằm chằm Tô Trạch, " có ý gì? phải muốn tôi gặp Thiểu Trạch chứ?"


      "Là tôi muốn cho gặp đấy!" Tô Trạch cũng đứng ở bên cạnh ta, nhìn ghét bỏ như muốn róc xương, lóc thịt. "Còn gặp cái gì, cho rằng chỉ mình biết chân tướng sao? Lần trước Lạc Mật Mật bị bóc cóc, trong lòng chúng ta đều hiểu là ai gây ra, đúng ? Nếu lão đại cho cơ hội rời , cần gì phải tự rước lấy nhục, cố bám dính làm gì?"


      Bùi Nhã Phi đứng tại chỗ, ngơ ngác nhìn người trước mặt này, đột nhiên phát giác nó là xa lạ. Vào giờ phút này, Bùi Nhã Phi đột nhiên cảm thấy cả trái tim cũng lạnh, giống như sắp sửa vỡ nát.


      "Những lời này là ý tứ của Lạc Thiểu Trạch sao?"


      Tô Trạch khinh thường liếc mắt nhìn, miệng chẹp chẹp mấy cái cực kỳ chán ghét, "Tôi cảm thấy câu hỏi này quá dư thừa!"


      "Có thừa hay tự tôi biết! Coi như là Thiển Trạch tôi cũng muốn chính miệng ấy cho tôi biết!" xong, Bùi Nhã Phi cố chấp bước tiếp,


      Tô Trạch đứng ở phía sau phiền muộn bĩu môi, bước nhanh đuổi theo, " nên nghe lời khuyên của tôi ! Coi như bây giờ tới phòng làm việc của lão đại cũng nên vào lúc này nha! Dì ở đây!"


      "Dì?" Bùi Nhã Phi trợn mắt nhìn, " là mẹ của Thiểu Trạch sao?"


      Tô Trạch gật đầu cái.


      Lúc Bùi Nhã Phi ở chung chỗ với Lạc Thiểu Trạch bà Khương Ngọc Trân hề thích . Thỉnh thoảng bà vài câu kích thích khuyên rời khỏi Lạc Thiểu Trạch. Về sau, khi bọn họ chia tay, Khương Ngọc Trân từ ghét lại biến thành căm hận Bùi Nhã Phi.


      Bà ấy căm hận Bùi Nhã Phi khiến con trai mình gượng dậy nổi, căm hận Bùi Nhã Phi vô tình cướp con mình , căm hận vì đến nay Lạc Thiểu Trạch đến nay vẫn muốn kết hôn. . . . . . Bà ấy đổ mọi tội lỗi, bất hạnh xảy đến với Lạc Thiểu Trạch lên người Bùi Nhã Phi.


      Tất cả Bùi Nhã Phi đều biết.


      Khi xác định người ngồi trong phòng làm việc là Khương Ngọc Trân, Bùi Nhã Phi vẫn còn do dự. Suy nghĩ nghĩ chút nếu bây giờ ta lỗ mang xông vào đó, lại ồn ào gây chuyện với bà ta chẳng thà né mặt trước rồi sau này trở lại tìm Lạc Thiểu Trạch sau.


      Dù sao, mục đích đến đây cũng chỉ muốn gặp Lạc Thiểu Trạch.


      Dưới ánh mắt khinh bỉ của Tô Trạch, Bùi Nhã Phi từ từ xoay người, rũ đầu chậm rãi bước .


      "Tô Trạch, Lạc tổng cháu đưa tài liệu cho dì xem! Dì xem cũng hiểu nghiệp vụ công ty, còn phải nhờ cháu giúp chút!"


      Nghe giọng quen thuộc này Bùi Nhã Phi nhất thời sững sờ.


      Bước chân kia dần đến gần.


      "Tô Trạch, có phải bạn cháu hay sao cho dì gặp mặt chút?" Giọng ôn hòa sau lưng Bùi Nhã Phi vang lên khiến cảm thấy lạnh cả người.


      Tô Trạch đứng ở bên cạnh vội vàng xua tay, lúng túng thôi, "Dì, phải, phải đâu ạ! Dì hiểu lầm rồi! Cháu. . . . . . cháu lấy tài liệu cho dì!"


      Tô Trạch vội vàng chạy trốn để lại Khương Ngọc Trân mỉm cười đưa lưng về phía Bùi Nhã Phi.
      Last edited by a moderator: 10/5/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      132 Hai người gây gổ sao?
      Editor: Trà sữa trà xanh

      "Tô Trạch còn ngượng ngùng. , biết xấu hổ, nhìn xem bà dì này lại bắt bạn trai rồi, để cho người ở chỗ này nhiều tốt, , chúng ta cùng nhau uống cà phê, Tô Trạch lập tức làm xong."

      Khương Ngọc Trân nhiệt tình về phía trước, đưa tay muốn kéo tay Bùi Nhã Phi, nhưng là vào lúc này Bùi Nhã Phi khiếp sợ ngẩng đầu lên.

      "Dì, dì vẫn khỏe chứ?"

      Nhìn khuôn mặt quen thuộc này, Khương Ngọc Trân mới bắt đầu có chút thể tin được, sắc mặt từ từ chuyển nhiều mây, bà dùng sức nhìn kĩ, thủy chung cách nào tiếp nhận, ", thế nào lại là . . . . . ."

      Cuối cùng Bùi Nhã Phi vẫn lấy hết dũng khí giương mắt nhìn người phụ nữ trước mắt, "Phải . . . . . Là cháu. . . . . . Dì. . . . . ."

      "Pằng!" bạt tai đánh vào mặt Bùi Nhã Phi

      Ôm chỗ nóng hừng hực bên mặt, mọi can đảm của Bùi Nhã Phi đều tan vỡ, cúi đầu dám nhìn ánh mắt của Khương Ngọc Trân.

      " lại còn dám xuất ở trước mặt của tôi? ! có biết khiến Thiểu Trạch ra cái dạng gì rồi ? ! Bây giờ tới nơi này làm gì, là tới tìm Trạch nhi sao? chết cái ý niệm này , tôi cho biết, có tôi ở đây đừng nghĩ hại...Trạch nhi nữa!" Khương Ngọc Trân tức giận cả người run rẩy, nhất thời cả người như nổ oanh, thèm để ý chút nào hình tượng quý phụ của mình.

      Bùi Nhã Phi khiếp sợ ngẩng đầu lên, trong lòng biết Khương Ngọc Trân mực hiểu lầm mình, nhưng chính là dậy nổi chút dũng khí giải thích với bà, chỉ đành phải nuốt nước mắt khổ sở, mình chịu đựng nhục nhã nối tiếp ngừng này.

      chỉ cầu xin mình có thể mau sớm tránh ra. Bởi vì tại chính sớm bị đánh mất lòng tin, cảm giác mình giống như bụi bậm, mặc cho người chà đạp, lại thể ra tiếng.

      Khương Ngọc Trân thủy chung có cho Bùi Nhã Phi cơ hội thở dốc, nước miếng của bà cùng lời lần lượt ở kia bên tai chạy như bay. Cuối cùng, Bùi Nhã Phi thể nhịn được nữa, chỉ có thể lựa chọn rời . Nhưng, bước có bước ra mấy bước, liền bị Khương Ngọc Trân kéo trở lại.

      "Muốn ? Nợ nần của chúng ta còn tính chưa xong! làm khổ con tôi như vậy cũng chỉ biết chạy trốn, phụ nữ như điên rồi!"

      "Dì nhất định phải bức cháu chết sao?" Bùi Nhã Phi nâng lên cặp mắt tràn đầy nước mắt, ánh mắt thương hại nhìn trưởng bối trước mắt, mang theo tiếng khóc nức nở , "Ban đầu cháu cùng d.d.l.q.d Thiểu Trạch là tâm nhau, cháu rời khỏi cũng là có nỗi khổ tâm, dì có thể trước hết nghe cháu giải thích , sao lại nhất quyết tha?"

      " tôi nhất quyết tha? Tôi chưa từng có lửa giận lớn như vậy, chỉ có nhìn thấy loại đàn bà này mới có thể chọc giận tôi. , lập tức cho tôi, tôi muốn nhìn thấy !"

      Khương Ngọc Trân duỗi ngón tay ra chỉ cửa chính, con ngươi tức giận cơ hồ muốn trừng ra ngoài rồi.

      "Mẹ, mẹ ở đây làm gì à?"

      giọng nhu hòa bay tới, lúc này, Lạc Mật Mật mặc áo đầm xanh dương bước nhanh tới.

      "Bùi Nhã Phi, tại sao lại ở chỗ này? Hai người gây gổ sao?" Lạc Mật Mật nhìn Bùi Nhã Phi nhếch nhác, dấu tay hồng hồng vẫn còn mặt Bùi Nhã Phi, làm cho người ta chú ý cũng được.

      "Mật Mật, con tới vừa đúng lúc, giúp mẹ đuổi tiện nhân này , đừng cho ả ta gặp được Trạch nhi."

      Nghe Khương Ngọc Trân , Lạc Mật Mật tâm mệt mỏi biết là nên cao hứng hay là bi thương. Nhưng hiểu, mẹ của mình hoan nghênh người phụ nữ trước mắt này, hơn nữa còn là hết sức hoan nghênh.
      Last edited by a moderator: 25/6/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :