1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tổng giám đốc rất sủng cục cưng bé nhỏ - Vũ Cô Nương (153)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      099 có chuyện cứ nhắm vào tôi!


      Editor: Trà sữa trà xanh


      "Buông Văn Y ra, có chuyện gì cứ nhằm vào tôi!"


      Lạc Mật Mật bước bước dài xông lên phía trước, tới sau lưng người đàn ông đó tia sợ hãi.


      "Lạc Mật Mật, rốt cuộc cũng chịu xuất ."Người đó từ từ quay người lại, dùng sức hất tay Văn Y, con mắt hung ác chăm chú khóa lại Lạc Mật Mật, cỗ muốn ăn thịt người bộ dáng dọa những người khác sợ hãi.


      "Tề Nguyên Kiệt, đến tột cùng muốn làm gì? Có chuyện gì nhằm vào tôi, được làm khó Văn Y." Lạc Mật Mật tiếp được Văn Y, ân cần nhìn cổ tay Văn Y, sau đó ngẩng đầu lên kiệt ngao bất tuần nhìn chằm chằm Tề Nguyên Kiệt.


      " làm cái gì vậy? Chạy đến quầy rượu gây chuyện sao? sợ mất thể diện sao?"


      Lạc Mật Mật ánh mắt tà tà thêm dầu vào lửa, khiến Tề Nguyên Kiệt càng thêm căm tức dứt. Lần trước Lạc Mật Mật rời khỏi phú hào Đại Tửu Điếm, Tề Nguyên Kiệt liền cảnh ngộ cực kì bi thảm. Vợ của thấy nghèo túng có quan tâm , ngược lại để cho đau d.d.l.q.d đến muốn sống.


      Cho dù lúc mình tỉnh dậy biết chuyện gì xảy ra, nhưng khi bị vợ trách cứ, trong lòng liền hiểu mọi chuyện.


      Mình mất thể diện, tất cả đều là do Lạc Mật Mật ban tặng. Giả vờ cùng mình ôm ấp thương, ra là trong người hận mình thấu xương!


      Từ đó về sau, Tề Nguyên Kiệt cả ngày mang theo tóc giả tìm kiếm tung tích Lạc Mật Mật khắp nơi.


      Tề Nguyên Kiệt thầm phát hận: cho d.d.l.q.d dù tìm thấy tóc của , cũng muốn tìm lại tôn nghiêm của .


      " tốt? Kỹ nữ như cũng dám lên mặt với tôi! biết mình làm chuyện gì sao?"


      " mắng người là kỹ nữ? !" Tô Trạch đứng ở bên vọt ra, ân cần nhìn thương thế của Văn Y, sau đó tức giận đứng bên cạnh Lạc Mật Mật động viên.


      Tề Nguyên Kiệt thấy thế cũng yếu thế, ngược lại càng thêm giận , " là ai mà xen vào chuyện của tôi? cho biết, tôi mắng chính là ta, thế nào?"


      Tề Nguyên Kiệt đưa ngón trỏ ra hung hăng điểm người bên cạnh Lạc Mật Mật, ánh mắt ác độc rơi người của Tô Trạch.


      Thấy Tô Trạch lao ra, trong lòng Lạc Mật Mật có d.d.l.q.d chút an ủi, dù sao vẫn là người nhà, thời khắc mấu chốt vẫn có thể lao ra trợ giúp mình.


      Ban đầu lúc mình quyết định chỉnh Tề Nguyên Kiệt, cũng biết có hôm nay. Cho nên sợ, muốn đố phó Tề Nguyên Kiệt, chỉ có như vậy mới có thể giải trừ lửa giận trong lòng, mới có thể làm ác nhân này nhận lấy được trừng phạt.


      Cũng chỉ có như vậy, mới làm người khác chú ý.


      Ban đầu nghe được Tề Nguyên Kiệt thường xuyên đến quấy rầy Văn Y, Lạc Mật Mật liền hận nghiến răng nghiến lợi, cộng thêm lần trước mình bị bỏ thuốc, liền quyết định thể bỏ qua cho ác nhân. Cho dù biết d.d.l.q.d người như vậy nhận trừng phạt có thể biết sai, nhưng vẫn muốn làm.


      Lạc Mật Mật phải loại người dám làm dám nhận, liền sớm chuẩn bị tốt gánh chịu hậu quả, cái gì cũng sợ, cho dù là cùng ác nhân Tề Nguyên Kiệt tỷ thí, cho dù là bị người đánh thê thảm dám nhìn.


      Nhưng, Lạc Mật Mật cũng muốn liên lụy đến người khác, dù sao cũng là mình gây họa. Chuyện của mình làm mình chịu, huống chi Tề Nguyên Kiệt có thể cũng trả thù được mình. Nhưng, nếu làm liên lụy tới bạn bè, chuyện giống nhau.


      "Tô Trạch, cám ơn , chuyện này cần phải lo, tự mình tôi xử lý được rồi." Lạc Mật Mật tới bên cạnh Tô Trạch, thầm kéo áo đối phương, giọng , "Chuyện này tốt nhất cần lo, đối với có gì tốt."
      Last edited: 4/5/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      100 Tề Nguyên Kiệt, là coi trọng tôi


      Editor: Trà sữa trà xanh


      Lời của Lạc Mật Mật Tô Trạch hiểu, Tề Nguyên Kiệt là nhân vật lớn, Tiểu Nhân Vật quyền d.d.l.q.d thế khi trêu chọc, về sau làm việc cũng dễ chịu, cho dù có chỗ dựa là Lạc Thiểu Trạch, cũng phòng được tiểu nhân bắn lén sau lưng.


      Nhưng, là đàn ông, đồng thời Lạc Mật Mật cũng bạn của mình, thể bỏ mặc, "Mật Mật, cần lo lắng cho tôi, tôi sao. . . . . ."


      " cần chăm sóc cho Văn Y à? Tôi là nữ, làm gì được tôi đâu!" xong, Lạc Mật Mật dùng sức kéo Tô Trạch ra sau lưng, cho cơ hội xuất nữa.


      Nhìn bóng lưng của Lạc Mật Mật, trong lòng Tô Trạch đột nhiên dâng lên bốn chữ to " hùng hào kiệt".


      "Ơ, các ngươi diễn gì đây? Là sống chết ly biệt sao? Ha ha, cần cần, tất cả các ngươi đều tốt hơn. Lạc Mật Mật, tiểu nha đầu như mà gan lại lớn quá nhỉ, lại dám ở đầu lão tử khởi công! Tôi thấy là chán sống rồi phải ? !" mặt Tề Nguyên Kiệt dữ tợn tức giận d.d.l.q.d , mắt lộ hung quang.


      Lạc Mật Mật nhếch miệng môi, nhàng hít hơi, sau đó cười lạnh tiếng, "Nháo nửa ngày mà còn dám chuyện đầu , mọi người đều còn mơ hồ, cũng nên lấy xuống phát xuống cho mọi người thưởng thức!"


      "Chụp tóc" từ mới ra, nhất thời đám người xung quanh bắt đầu chỉ chỉ chõ chõ, nghị luận ầm ĩ. Tất cả mọi người thảo kiểu tóc tuấn đầu Tề Nguyên Kiệt ra là tóc giả đấy.


      Thấy đám người ầm ĩ, Tề Nguyên Kiệt nhất thời có chút rối loạn tay chân, sau đó đưa ngón tay chỉ Lạc Mật Mật nảy sinh ác độc quát, " Con nhóc này, tôi còn có tìm tính sổ tự thừa nhận, tốt, chờ xem, xem tôi thu thập thế nào!"


      Tiếng vừa dứt, Tề Nguyên Kiệt lấy điện thoại di động ra, đè xuống, "Tới đây cho tôi, lập tức, tại!"


      biết Tề Nguyên Kiệt gọi điện thoại cho ai, nhưng Lạc Mật Mật nghe ra bên kia điện thoại phải là cái gì hiền lành. Thay vì ở chỗ này chờ người khác tới dọn dẹp, nên nghĩ biện pháp thoát cho thỏa đáng.


      "Các ngươi, đứng đó cho tôi! Tôi còn thu thập được con d.d.l.q.d nhóc như sao, điếm thúi? Chờ đó!" Tề Nguyên Kiệt tức giận thở ra hơi, nắm chai rượu bên cạnh lên uống hớp rượu.


      Tề Nguyên Kiệt gắt gao nhìn chằm chằm họ, căn bản có cơ hội chạy trốn, lúc này trong lòng Lạc Mật Mật căng lên, bộc phát có chút khó chịu. nhìn sang cửa quán rượu, nhìn lại hành lang, vào giờ phút này chỉ hi vọng Lạc Thiểu Trạch có thể kịp thời xuất , vì mình hóa nguy thành lành.


      "Tề Nguyên Kiệt, chuyện của chúng ta tự chúng ta giải quyết, liên quan bạn của tôi, thả bọn họ !" Lạc Mật Mật ưỡn ngực ngẩng đầu, sợ hãi chút nào nhìn lên người nổi điên trước mặt.


      Nghe thế, Tề Nguyên Kiệt đầu tiên là sửng sốt, rồi sau đó từ từ để chai rượu trong tay mình xuống, nở nụ cười lạnh, "Chuyện cười, tại sao tôi phải nghe lời ? cho rằng là ai à? Đừng tưởng rằng mình có vẻ thùy mị liền muốn định đoạt người khác. cho biết, cái này là si tâm vọng tưởng!"


      "Tề Nguyên Kiệt, là coi trọng tôi, Lạc Mật Mật tôi chưa từng muốn bằng vẻ thùy mị của mình làm chuyện gì, ngược lại là , bộ dáng tuấn tựa hồ có thể làm ít chuyện !"


      "Có ý tứ gì?" đầu Tề Nguyên Kiệt đều là dấu chấm hỏi.


      Lạc Mật Mật bĩu môi, mặt khinh thường, "Đường đường là lão tổng, loại chuyện như vậy nghĩ mãi mà . suy nghĩ chút tại sao tôi có can đảm làm như vậy, làm sao giữ lại đường lui cho mình?"


      " cái gì?" Tay chân Tề Nguyên Kiệt căng lên, nhất thời có cảm giác bị uy hiếp.
      Last edited: 4/5/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      101 Tôi liều mạng với bão táp!


      Editor: Trà sữa trà xanh


      "Tôi đâu thể mìng thưởng thức hình tượng tốt đẹp của người nào đó, ngày nào đó chọc tôi mất hứng, tôi đăng lên mạng, được nổi tiếng rồi...!"


      Lạc Mật Mật đứng thẳng người, tư thái ngạo mạn sợ hãi. Trong lòng biết cho dù tạm thời mình có d.d.l.q.d thể hù dọa Tề Nguyên Kiệt, cũng thể uy hiếp cả đời, bây giờ chỉ cần thoát thân được, để tránh xảy ra chuyện mình thể khống chế được.


      "Suy nghĩ chút , nên biết được chọc tôi, chọc giận tôi chính là có chỗ tốt gì cho ."


      Tề Nguyên Kiệt sững sờ tại chỗ, lo âu suy tư. sớm nghe nhóc trước mắt này phải người hiền lành, cho nên mình sớm chuẩn bị tư tưởng xong, nhưng vạn lần có nghĩ tới là lại giữ hình ảnh của mình, lần này lại làm khó Tề Nguyên Kiệt.


      Thừa dịp lúc Tề Nguyên Kiệt suy tư do dự có phòng bị, Lạc Mật Mật nắm tay Văn Y lẳng lặng bước ra, muốn mượn cơ hội này bỏ trốn. Nhưng, bước chưa được mấy bước, liền bị người khác hung hăng níu trở về.


      "Ha ha, Lạc Mật Mật, cũng coi thường tôi quá? Chỉ là chuyện này mà muốn hù dọa tôi? Còn muốn nhân cơ hội bỏ trốn, biết nghĩ như thế nào. Chỉ cần tôi thu thập , còn sợ giao ra đồ sao?" Tề Nguyên Kiệt nhếch miệng cười to, ánh mắt tà ác kích thích lạc mỗi d.d.l.q.d dây thần kinh của Lạc Mật Mật.


      Chợt, hồi thanh ồn ào truyền đến, chọc cho đám người xung quanh tản , chỉ thấy nhóm người mặc tây trang đen đeo kính đen vọt vào, đến bên cạnh Tề Nguyên Kiệt, vây ba ngưởi Lạc Mật Mật lại.


      Lạc Mật Mật hai mắt trợn to, quan sát bốn phía, đám người này trong tay đem cầm côn điện, bộ dáng cực kỳ hung ác giống trong phim ảnh "Phủ Đầu bang" .


      "Ơ, đây là làm gì à? Tề tổng phải là muốn đến hỗn chiến chứ?" Lạc Mật Mật cố ý nâng cao giọng lên, khí thế căng căng của mình, đồng thời cũng tráng lá gan của bản thân , "Thôi , chỉ có như vậy, còn muốn dọa chúng tôi? cũng là ý tứ, lại gọi nhiều Đại lão gia như vậy để khi dễ phụ nữ chúng tôi, truyền cũng sợ người khác chê cười."


      Đại lưu manh Tể Nguyên Kiệt, lại kêu nhiều người như vậy! Tôi phục rồi, nếu biết ngày mình đụng phải trường hợp như vậy, khi còn bé liền thử học chút công phu, ít nhất tại cũng thua thiệt ! Nhưng mà . . . . . được, "Tiểu mật điên khùng" tôi cũng phải là dễ chọc, tôi sợ, liều mạng với bão táp này! d.d.l.q.d


      Có lẽ là bị Lạc Thiểu Trạch nuông chiều, vào giờ phút này Lạc Mật Mật hy vọng trước mắt của mình người lao ra bảo vệ mình, mà người kia phải là ai, chính là Lạc Thiểu Trạch.


      Nhưng, làm sao có thể? Tô Trạch đến đây chỉ có mình, coi như Tô Trạch gọi điện thoại thông báo cho Lạc Thiểu Trạch, sợ rằng khi chạy tới nơi này họ cũng sớm hôi phi yên diệt.


      Lạc Thiểu Trạch a Lạc Thiểu Trạch, Lạc Mật Mật ngàn lần nên vạn lần nên đắc tội với , hôm nay bị Tề Nguyên Kiệt ngăn ở nơi này, quá bi ai.


      Dựa vào! có ai cho Lạc Mật Mật dựa vào, hôm nay Lạc Mật Mật liền liều mạng, nếu chết cũng coi là cái hảo hán!


      Lạc Mật Mật chuyển động mắt, ngừng tìm kiếm mọi nơi, cái bộ dáng này khiến Tề Nguyên Kiệt rất thoải mái, "Này, lúc này còn ngây ngẩn? Tôi thấy, nên ngoan ngoãn đầu hàng vào khuôn khổ, hay để cho chúng tôi động thủ?"


      "Đầu hàng? vào khuôn khổ? Tề Nguyên Kiệt, nên biết, Lạc Mật Mật tôi là ai, làm sao có thể cúi đầu. Hơn nữa, bên nhiều người như vậy chính là muốn lấy uy danh cho . Chúng tôi mất ưu thế, còn muốn như thế nào?" Lạc Mật Mật vẫy vẫy cánh tay, điểm khí thế cũng giảm.


      Này đến lúc nào rồi, nên cò kè mặc cả ngày, vội vàng nghĩ biện pháp rời nha!









      102 ông trời, đối đãi với tôi tệ nha!


      Editor: Trà sữa trà xanh


      Lạc Mật Mật đứng yên trong lòng rất khẩn trương rồi, nhưng còn phải giả bộ sợ hãi, che chở bạn bẻ sau lưng, đề phòng kẻ địch trước mắt.


      Lần trước cũng là Tề Nguyên Kiệt cùng d.d.l.q.d đám người áo đen đến, mặc dù lúc ấy Lạc Mật Mật say, nhưng ít nhiều gì vẫn nhớ, bộ dáng hung hãng của đám người kia khiến thoải mái.


      sợ uống thuốc trừ sâu DDVP, chỉ sợ vạch trần cái có thưởng, trở lại chai.


      Tại sao để cho gặp phải người áo đen hai lần, tại sao!


      Lạc Mật Mật khổ não tựa như uống trà Khổ Đinh đầy bụng, khổ thể tả. lúc mình nóng nảy lo lắng, trong hành lang đột nhiên truyền ra tiếng cười vui.


      "Pe¬ter, hi vọng lần này chúng ta hợp tác vui vẻ, về sau chúng ta tiếp tục tán gẫu, thong thả."


      **, thanh này thế nào quen thuộc như vậy, đây phải là giọng của Lạc Thiểu Trạch sao? Chẳng lẽ ông trời tỉnh ngủ, biết tôi mong đợi Lạc Thiểu Trạch xuất , xuất ?


      Lạc Mật Mật nâng lên cặp mắt to ngập nước, cố gắng nhìn trong hành lang mờ tối, chỉ thấy người mặc tây trang, bóng lưng thẳng tuấn phải là Lạc Thiểu Trạch sao?


      Ông trời, đối đãi với tôi tệ nha! d.d.l.q.d


      "Trời ơi, tôi lại quên lão đại cùng tôi, đúng đúng, là tôi cùng lão đại. Nhìn tình tình của tôi này, ràng lão đại ở trong phòng riêng, tôi lại quên mất!" Tô Trạch tự trách đánh đầu óc của mình, rất hối hận.


      Lạc Mật Mật nhìn như muốn róc xương lóc thịt, nghĩ thầm tại sao mình có bạn bè ngu ngốc như vậy, là xui tám đời rồi. ra mình cho rằng Tô Trạch gọi cho Lạc Thiểu Trạch nhưng chưa đến kịp, nháo nửa ngày là căn bản quên, là cần ăn đòn!


      Phục hồi tinh thần lại, Lạc Mật Mật vui mừng nhìn Lạc Thiểu Trạch cách đó xa, mong mỏi có thể lập tức xông về phía trước cứu mình. vất vả trông được bóng lưng tuấn xoay người, cũng chỉ thấy mặt thối lãnh đến băng điểm.


      Mặt Lạc Thiểu Trạch buồn rầu, hề tinh thần nhìn hai mắt của Lạc Mật Mật trong lúc nguy hiểm, bộ dáng cười vừa rồi biến mất trong nháy mắt.


      Trong lòng Lạc Mật Mật lạnh phân nửa.


      Rốt cuộc, Lạc Thiểu Trạch sửa sang chút áo khoác đôi tay cắm vào túi quần, thong thả ung dung tới.

      "Ơ, làm gì đó? Là diễn phim truyền hình sao? Như thế này chắc tốn ít tiền?"


      Nghe thấy giọng trầm, Tề Nguyên Kiệt dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng có thể biết người này là ai, nhàng hít hơi, ngạo mạn xoay người, mặt đổi, " sao, hôm nay Lạc đại thiếu có nhã hứng tới tham dự à?"


      " có hứng thú, các ngươi cứ tiếp tục!" Lạc Thiểu Trạch phất phất tay, mỉm cười xoay người muốn rời khỏi.


      Cái gì? Lỗ tai của tôi có phải nghe nhầm rồi hay , bánh nướng áp chảo giúp đỡ, lại còn lời như vậy? có ý tứ gì? Là mặc kệ sao?


      Lạc Mật Mật cặp mắt trợn to thể tin được nhìn Lạc Thiểu Trạch xoay người, trong đầu nổ tung. Tựa hồ vào lúc này toàn bộ d.d.l.q.d đều sụp đổ, cảm giác thất vọng tựa như rút hết sức lực của , thể là cảm giác gì, tóm lại chết lặng có tri giác.


      Văn Y cùng Tô Trạch ở phía sau đều kinh ngạc thể tin được, rối rít kinh ngạc nhìn Lạc Thiểu Trạch lại nhìn Lạc Mật Mật.
      Last edited: 4/5/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      103 Ngã đau


      Editor: Trà sữa trà xanh


      Ngược lại lúc này Tề Nguyên Kiệt vui mừng, Lạc Thiểu Trạch mặc kệ còn sợ gì. Vừa mới bắt đầu, Tề Nguyên Kiệt còn tưởng rằng cùng Lạc Thiểu Trạch đối đầu phen, tại lo lắng này cần thiết, mình chỉ có có thể báo thù, d.d.l.q.d chừng còn có thể ôm được mỹ nhân về đấy. Về phần Lạc Thiểu Trạch, chỉ cần hôm nay nhúng tay vào chuyện này, về sau muốn xử lí còn dễ dàng sao?


      Hình như Tề Nguyên Kiệt tính toán quá sớm. biết, Lạc Thiểu Trạch có thể cần cái gì, nhưng thể mất Lạc Mật Mật. Hôm nay, ngay cả Lạc Mật Mật mà Lạc Thiểu Trạch cực kỳ trân quý cũng bỏ qua, sau này có cái gì có thể uy hiếp đến đây?


      "Lạc Thiểu Trạch, có ý tứ gì?" Khuôn mặt Lạc Mật Mật thất vọng, cúi đầu nhìn sàn nhà, giống như chuyện như vậy là ngoài dự đoán, giống như là loại đả kích hung hăng đập chính mình, làm cho rất khó chịu, nhưng là rất nhanh dựa vào cái bàn bên cạnh.


      Lạc Thiểu Trạch mới vừa bước ra mấy bước vẻ mặt phức tạp, nghe được lời của Lạc Mật Mật dừng bước. Ai cũng thấy được vẻ mặt của lúc này, càng có người hiểu trong lòng nghĩ ra sao, thậm chí ngay cả chính cũng biết.


      Có lẽ là quá cưng chiều Lạc Mật Mật rồi, khiến lúc này đột nhiên có cảm giác mệt mỏi; có lẽ là muốn nhìn thấy Lạc Mật Mật giống như là đứa bé chưa trưởng thành, cả ngày gây họa khắp nơi chờ tới xử lí, cũng hi vọng Lạc Mật Mật biết gánh chịu hậu quả, hiểu rằng có số việc cần tự mình phụ trách.


      Nhưng, giao Lạc Mật Mật cho Tề Nguyên Kiệt, như vậy đúng sao?


      Trong lòng Lạc Thiểu Trạch cũng bất ổn, thấp thỏm yên. cũng hoài nghi quyết định này của mình có đúng , có phải đúng lúc, có phải trong tương lai làm mình hối hận. . . . . .


      Nhưng, có cách nào quay đầu lại.


      "Ý của em còn hiểu sao? Tự mình gây họa tự dọn dẹp."


      Hai câu lạnh lẽo nặng nề ném tới, khiến Lạc Mật Mật vô lực tiếp nhận cũng rơi mặt đất, rơi rất đau. Mặt Lạc Mật Mật tràn đầy nước mắt, lúc này lúc mới hiểu được ý tứ của Lạc Thiểu Trạch—— bỏ mặc .


      Lạc Mật Mật từ từ nâng lên ánh mắt mông lung của mình, nhìn bóng lưng dần biến mất, lòng tràn đầy thê lương.


      Mình gây họa. . . . . . nhiều năm như vậy, mỗi lần mình gây họa đều là Lạc Thiểu Trạch giúp mình dọn dẹp, có câu oán hận, có cố kỵ. sớm xem những thứ này thành thói quen, thói quen được cưng chiều, nhưng bây giờ, đột nhiên, bỏ mặc, tại sao? d.d.l.q.d


      Trong lòng Lạc Mật Mật bắt đầu bi thương, loại cảm giác xé rách đau ở trong lòng chưa bao giờ có, để cho trong lòng hô hào, ở trong lòng cuồng tiếu.


      Chẳng lẽ bắt đầu thấy mình phiền sao? Căn bản hiểu lòng của ? gây họa, vì cái gì, phải là vì có thể hấp dẫn chú ý của , có thể chiếm được tia quan tâm của sao? Ngược lại và Bùi Nhã Phi có thể tình chàng ý thiếp, tại sao lại thể gây ra xì căng đan, gây họa đây?


      vất vả trông được xuất , lại chỉ giữ lại bóng lưng lạnh lùng cùng lời tuyệt tình, để cho mình thở dốc trong lúc nguy hiểm, Lạc Thiểu Trạch, em bắt đầu có chút hận .


      Mặc cho nước mắt rơi tí tách mặt đất, phần khô ráo, phần đọng nước.


      Tề Nguyên Kiệt quan tâm, ngược lại đứng đối diện hả hê , "Ơ, xem ra người ta là bỏ mặc , đả thương lòng của vợ , tôi rất tâm thương nha!"


      "Tề Nguyên Kiệt, là quá đáng!" Tô Trạch đứng ở bên cạnh sớm nhìn nổi rồi, xông về trước chỉ vào Tề Nguyên Kiệt tức giận thôi.


      104 Tâm của Lão Ô Quy còn chưa chết


      Editor: Trà sữa trà xanh


      " đừng tưởng rằng có lão đại, có thể làm xằng làm bậy, nơi này còn có tôi, tôi cho phép động nửa sợi lông của Lạc Mật Mật đấy!"


      Tô Trạch dõng dạc, khiến Văn Y đứng ở bên vui mừng, nhưng đối với Lạc Mật Mật đau lòng có chút tác dụng.


      quan tâm người khác làm cái gì, chỉ quan tâm phản ứng của Lạc Thiểu Trạch. Hôm nay tất cả đều mất ý nghĩa, còn làm những thứ này có hữu dụng gì sao?


      Trong đầu đều là tương hồ. Lúc này Lạc Mật Mật mất linh khí vốn có, giống như là màn sương bị đánh phờ phạc rã rượi.


      Văn Y đứng ở bên, vẫn lên tiếng lại nhìn toàn bộ chuyện xảy ra trước mắt. Lạc Mật Mật đau lòng bất động, hiểu. Bây giờ thấy bạn tốt của mình bất ổn, mất điên cuồng như ngày hôm qua, điều này làm cho rất lo lắng.


      Dù thế nào mà , Văn Y vẫn tin tưởng Lạc Thiểu Trạch bỏ mặc Lạc Mật Mật, huống chi người trước mắt là Tề Nguyên Kiệt.

      Tề Nguyên Kiệt hung hăng trợn mắt nhìn Tô Trạch, cất bước lên trước bắt được cổ áo của , "Chàng trai trẻ, muốn sống rồi hả? thấy lão đại của d.d.l.q.d. mặc kệ, còn nháo gì?"


      xong, đưa tay đẩy, Tô Trạch lảo đảo nhào tới mặt đất.


      "Lạc Mật Mật, xem ra hôm nay về tay tôi. Vẫn là ngoan ngoãn nghe lời của tôi, tránh cho chịu khổ."


      " nghĩ như thế nào?" tay Lạc Mật Mật vịnh bàn, từ từ nâng lên cặp mắt mệt mỏi, lộ ra ánh mắt khi dễ cho thấy nội tâm bất mãn.


      Nghe những lời này, Tề Nguyên Kiệt tựa như lấy được lệnh tiễn gà mao, trong lòng hồi hộp, chỉ cần có thể để cho mình điều kiện, chuyện kia phải thành công nửa sao?


      Tề Nguyên Kiệt giơ tay lên sờ tóc giả của mình, bộ dạng hài lòng, "Tôi muốn theo tôi, chỉ cần theo tôi trải qua đêm đẹp, về sau chính là nhân tình của tôi, giữa chúng ta còn còn có nợ nần sao?"


      "Tề Nguyên Kiệt, khốn kiếp, lại dám giữa chốn đông người lên cầu như thế, biết xấu hổ!" Tô Trạch từ mặt đất bò dậy, tức giận đánh tới Tề Nguyên Kiệt. Nhưng vừa tới giữa trung, liền bị người áo đen đỡ được ném về đất.


      ra tâm của Đại Ô Quy này vẫn chưa chết, vẫn còn ở nhớ kỹ chuyện như vậy, vậy Lạc Mật Mật tại sao thuận nước đẩy d.d.l.q.d thuyền, lần này, tôi cho chết thảm hại hơn.


      Đưa tay đặt ở trong túi hung hăng ấn xuống cái, Lạc Mật Mật đột nhiên vọt tới bên cạnh Tô Trạch đỡ dậy, "Tô Trạch, tôi biết là muốn tốt cho tôi, nhưng xin nên lỗ mãng, đối với cùng tôi có chỗ tốt. Yên tâm, tôi gửi cho cọp mẹ của bản sao lời của , sợ làm gì tôi, sớm muộn gì cũng chịu báo ứng."


      Thấy ánh mắt khẳng định của Lạc Mật Mật, Tô Trạch từ từ đứng dậy ngồi lên ghế sa lon bên cạnh. Trấn an tốt Tô Trạch, Lạc Mật Mật ngẩng đầu ưỡn ngực đứng trước mặt Tề Nguyên Kiệt, "Tốt, chỉ cần dám tôi liền chiều!"


      "Mật Mật. . . . . . cần!" Văn Y thể tin được lỗ tai của mình.


      Lạc Mật Mật đứng tại chỗ, cũng quay đầu lại, chỉ là ở phía sau khoát tay ý bảo Văn Y cần tiến lên.


      Tề Nguyên Kiệt nghe được lời này, kích động thôi, cả khuôn mặt đều cười tươi, "Dĩ nhiên tôi dám rồi, tiểu bảo bối, chúng ta đổi địa phương , người ở đây quá nhiều, chúng ta tìm chỗ thanh tịnh ngồi ! Mang theo hai con thỏ chết kia!"


      Lạc Mật Mật tức giận đánh cánh tay duỗi ra của Tề Nguyên Kiệt, " cái gì? phải là đồng ý với tôi bỏ qua cho bọn họ sao?"


      "Nhưng giống như nghĩ, nếu đến lúc đó lại tới chơi tôi hoặc là chạy trốn, có bọn họ tôi chẳng phải là có cách nào." Tề Nguyên Kiệt cười giả tạo.


      "Hèn hạ!" d.d.l.q.d


      Tề Nguyên Kiệt tiếp tục đưa tay, lần này thuận lợi ôm bả vai của Lạc Mật Mật, liền vui sướng hài lòng tới cửa. Người áo đen tới bên cạnh Văn Y cùng Tô Trạch, chút khách khí đưa bọn họ ra ngoài.


      Chỉ có điện thoại di động của Văn Y, người nào phát giác gửi cái tin nhắn.

      105 hối hận cho tự lập


      Editor: Trà sữa trà xanh


      đến quầy rượu trong lòng của Lạc Thiểu Trạch tựa như con thỏ bất ổn, phải yên tĩnh. Xe việt dã Land Rover màu trắng lẳng lặng dừng ở bên đường, giống như là kỵ sĩ yên lặng chờ đợi chủ nhân.


      Mở cửa xe, Lạc Thiểu Trạch nặng nề ngồi ở vị trí tài xế, ánh mắt lo âu vô ý thức nhìn về phương xa.


      Tối hôm nay cũng có nghĩ tới gặp Lạc Mật Mật, chỉ là mang theo Tô Trạch tới gặp khách hàng mà thôi. Có lẽ càng muốn tránh người nào càng gặp người nào , thế nào đến cuối cùng vẫn d.d.l.q.d là đụng mặt đây?


      Ban đầu cho Tô Trạch đến quán rượu thu thập xong, Tề Nguyên Kiệt lại còn nghĩ tới Lạc Mật Mật. Chẳng lẽ là khinh địch? Rốt cuộc là mình đoán sai rồi, lại cho có chuyện gì xảy ra nữa. Coi như có chứng cớ chứng minh là Lạc Mật Mật làm, Tề Nguyên Kiệt từ bỏ ý đồ sao? Cái cần, phải là công lý.


      Lần lượt hiểu lầm, khiến lưng Lạc Thiểu Trạch lưng đeo quá nhiều bí mật, cũng làm cho giữa và Lạc Mật Mật ngày càng xa. Loại kết quả này phải là thứ mà Lạc Thiểu Trạch muốn, nhưng biết lại đến tình cảnh này.


      Cái chìa khóa cắm ở xe thủy chung có khởi động động cơ, giống như là nhắc nhở tâm của Lạc Thiểu Trạch thấp thỏm, trong vô thức đợi ở chỗ này, phải thấy Lạc Mật Mật an toàn rời .


      Bởi vì tin tưởng, "Tiểu mật điên khùng" nhất định có thể tự mình giải quyết, an an toàn rời thôi.


      Cửa quán rượu vẫn như cũ, đèn đuốc sáng trưng, nam thanh nữ tú cầm tay ôm ấp nhau ra ra vào vào, rối rít rêu rao đây là địa phương ý loạn tình mê.


      Lạc Thiểu Trạch nhìn cửa quán rượu hồi lâu, thủy chung cũng trông thấy bóng người, tim của bắt đầu hốt hoảng.


      " được, mình muốn vào, Mật Mật, em được xảy ra chuyện!" Lạc Thiểu Trạch đưa tay mở cửa xe, giơ chân lên muốn xuống xe, chuông điện thoại di động vang lên.


      "Lạc Thiểu Trạch, Tề Nguyên Kiệt muốn dẫn Mật Mật , phải cứu ấy, nếu phải hối hận. —— Văn Y."


      Tin nhắn giống như là trái bom nặng ký rơi vào trước mắt của Lạc Thiểu Trạch, nhanh chóng phát ra sóng trùng kích hung hăng đánh vào đại não của Lạc Thiểu Trạch, làm nhất thời có loại cảm giác lờ mờ. Cả trái tim bắt đầu treo lơ lửng giữa trung, kèm theo hơi thở khủng hoảng ở ngực.


      Lạc Thiểu Trạch co cẳng chạy, hơi xông vào quầy rượu. Đám người hỗn loạn cùng sàn nhảy khiêu động, trước sau như đều huyên nháo, tia đúng. Lạc Thiểu Trạch tìm kiếm khắp nơi, tâm lo lắng dấy lên lửa mạnh, rốt cuộc tìm được bóng dáng của Lạc Mật d.d.l.q.d Mật.


      Đột nhiên có loại cảm giác chẳng lành ập vào lòng, Lạc Thiểu Trạch chỉ cảm thấy đầu óc hôn mê, cả người giống như là bị rút khô tứ chi như nhũn ra, "Mật Mật, em ở đâu? Ngàn vạn lần được gặp chuyện may, ngàn vạn lần được gặp chuyện may!"


      "Lạc tổng, sao ngài trở lại rồi?" Người pha rượu ở quầy đến, bị vỗ cái mạnh vào bả vai.


      Lạc Thiểu Trạch giống như là bắt được cây cỏ cứu mạng, cả người cũng cảnh giác lên, " em, có thấy Tề Nguyên Kiệt cùng Lạc Mật Mật ? cho tôi biết nhanh lên!"

      Bả vai của người pha rượu bị Lạc Thiểu Trạch vỗ đau, híp mắt nhịn đau đẩy hai tay của Lạc Thiểu Trạch ra, "Tề tổng, ngài ấy mang theo mấy người kia rồi nha."


      " đâu vậy?"


      " bằng cửa sau, còn có rất nhiều người mặc đồ đen, có phải hay . . . . . ." đợi người pha rượu kể xong, Lạc Thiểu Trạch sớm biến mất ở cửa sau của quầy rượu.


      Lạc Thiểu Trạch đẩy cửa ra, trong ngõ hẻm xanh đen chỉ có bóng dáng chạy, "Tề Nguyên Kiệt đáng chết, nhất định là đoán được mình chờ ở cửa, cho nên cố ý dẫn bọn họ cửa sau. Mình là ngu, hối hận cho Lạc Mật Mật tự lập, nếu như lúc ấy mang ấy , xảy ra những chuyện này."
      Last edited: 4/5/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      106 Đầu của tôi


      Editor: Trà sữa trà xanh


      Ánh đèn vàng lẫn vào xuyên thấu qua hốc tường chiếu loang lở vách tường hắc ám, yên tĩnh chỉ còn có tiếng thở hổn hển của Lạc Thiểu Trạch, đơn điệu làm cho người ta đáng sợ, làm cho lòng người kinh sợ. hy vọng vào giờ phút này có thể xuất thanh gì đó đánh vỡ loại cảm giác này, cho dù là thét lên tiếng, trận rối loạn, điều này có thể để cho trái tim treo lơ lửng trong trung của Lạc Thiểu Trạch từ từ hạ xuống chút. d.d.l.q.d


      "Mật Mật, rốt cuộc em ở đâu? Em cứ biến mất như vậy chẳng phải là muốn mạng của sao? biết sai lầm rồi, về sau bao giờ đánh cuộc như vậy nữa, ra nhanh chút được ? Cầu xin em!" Cả người Lạc Thiểu Trạch đổ mồ hôi, ngừng vò đầu bứt tai.


      Rốt cuộc chạy tới cuối ngõ , đây là đầu đường chữ T, đơn người nào, có xe hơi chạy qua, cũng có ai xuất . Lạc Thiểu Trạch đứng ở cửa ngõ , biết nên hướng nào.


      Đột nhiên, hồi tiếng rên rỉ đứt quãng truyền vào lỗ tai của Lạc Thiểu Trạch, tìm theo thanh, Lạc Thiểu Trạch trong góc ngõ tìm được Văn Y hôn mê cùng Tô Trạch nửa tỉnh.


      "Tô Trạch, các ngươi làm sao vậy? Mật Mật đâu? Mật Mật đâu vậy? !" Lạc Thiểu Trạch bắt được bả vai của Lạc Thiểu Trạch tựa vào tường, vẻ mặt lo lắng tiết lộ ra nội tâm lo lắng, " cho tôi biết nhanh lên, Mật Mật đâu vậy!" d.d.l.q.d


      Tô Trạch khép chặt mắt ngừng mê sảng, "Mật Mật, cứu cứu Mật Mật!"


      Kèm theo lay động của Lạc Thiểu Trạch, Tô Trạch khẽ mở hai mắt ra, vừa thấy lão đại, cả khuôn mặt đột nhiên rối rắm, "Lão đại, lão đại a, em rốt cuộc nhìn thấy , sao giờ này mới đến?"


      "Chớ *** nhảm, Mật Mật đâu? Các ngươi phải chung với nhau sao? Làm sao chỉ còn hai người các ngươi, ấy đâu?"


      Tô Trạch giơ tay lên che trán của mình, ánh mắt bắt đầu mờ d.d.l.q.d mịt, "Mật Mật đâu? Em nhớ vừa rồi sau khi bị bang người áo đen kia mang ra, bị người đánh gậy sau lưng, sau đó cái gì em đều nhớ rồi, tỉnh lại liền thấy ."


      "Vậy mới vừa rồi cậu kêu cứu Mật Mật là chuyện gì? cho tôi biết, Mật Mật xảy ra chuyện phải ? nhanh chút!" Lạc Thiểu Trạch nôn nóng xuất huyết bên trong rồi, khỏi hoài nghi làm sao mình tìm được cái chày gỗ này.


      Tô Trạch chầm rì vuốt huyệt Thái Dương của mình, đột nhiên nghĩ đến cái gì vèo cái ngồi dậy, bắt lại cánh tay của Lạc Thiểu Trạch, "Đầu của em, lão đại, Mật Mật. . . . . ."


      "Mật Mật bị đám người khác mang !" d.d.l.q.d biết từ lúc Văn Y hôn mê bên cạnh mở mắt, ánh mắt hoảng sợ nhìn chằm chằm hai người đàn ông trước mắt này, "Mới vừa rồi chúng tôi còn nghĩ bị Tề Nguyên Kiệt mang đến nơi nào, nhưng là chợt có cỗ xe Buick thương vụ, có nhiều người trong xe chạy xuống đánh chạy những người mặt áo đen, đánh ngất xỉu Mật Mật cùng Tề Nguyên Kiệt mang , trước khi vẫn quên đánh chúng tôi ngất xỉu."


      "Chính là như vậy, đám người đánh ngất xỉu bọn em. . . . . ." Tô Trạch kích động ngồi ở bên khoa tay múa chân.


      Lạc Thiểu Trạch đưa tay đánh cái vào đầu Tô Trạch, ghét bỏ dứt, "Còn đánh hôn mê, tại sao mới vừa rồi cậu ! Tôi còn trông cậy vào cậu bảo vệ Mật Mật, nhìn bộ dạng của cậu kìa! Các ngươi có ghi nhớ bảng số xe hay cái gì đặc biệt hay ?"


      Lạc Thiểu Trạch nhìn Văn Y lại nhìn Tô Trạch, hai người cũng đều lắc đầu, chợt Văn Y nghĩ tới điều gì, "Đúng rồi, tôi nhớ d.d.l.q.d dẫn đầu là nữ, mặc dù mang theo cái mũ, nhưng nhất định là người nữ!"


      "Nữ. . . . . ." Lạc Thiểu Trạch nhìn ánh sáng ngoài đầu đường, chân mày vặn thành vướng mắc.









      107 Im miệng quạ của cậu lại


      Editor: Trà sữa trà xanh


      "Đúng vậy, phụ nữ, nhưng mà thoạt nhìn còn rất trẻ ." Văn Y dựa vào chân tường cố gắng đứng lên, nhưng cố gắng ra sao cũng lên nổi. Xem ra đối với Văn Y yếu đuối mà , lăn qua lăn lại như thế này quả tiêu hao ít nguyên khí. Tô Trạch cùng Lạc Thiểu Trạch ở bên nhìn thấy ổn, liền vội vàng tiến lên đỡ cái.


      trẻ? Lạc Thiểu Trạch suy nghĩ lại tự hỏi có đắc tội qua nào, coi như mình từng ăn chơi đàng điếm, nhưng là mình vẫn rất có phân tấc, làm xong chuyện cũng xử lý thỏa đáng, huống chi những phụ nữ kia cũng dám gây ra chuyện như vậy nha.


      Như vậy có phải ở trong trường học Lạc Mật Mật đắc tội người nào hay ? thể nào. Lạc Mật Mật mới chuyển trường lâu, người còn có thân quen, làm sao có thể đắc tội với người. Nếu như là lần trước trong video chính là cái kia, vậy càng thể, sớm giải quyết trôi chảy, huống chi bối cảnh gia đình của đó đoán chừng cũng mướn nổi cái gì Xã Hội Đen.


      Lạc Thiểu Trạch nghĩ ra là ai, nhưng càng phỏng đoán trong lòng càng hốt hoảng.


      "Tô Trạch, cậu có thấy người kia ?" Lạc Thiểu Trạch đỡ Văn Y liền quăng câu hỏi cho Tô Trạch.


      Nghe được lão đại hỏi mình, cả người To Trạch cũng mau tê liệt ngã xuống dưới đất rồi, vội vàng khoát tay mình nhìn thấy. Nếu chậm giây sợ rằng lão đại xử mất. Tô Trạch là hối hận, mới vừa rồi lúc rời quầy rượu nên nghĩ biện pháp thông báo cho lão đại, như vậy ít nhất tăng thêm sai lầm lần nữa.


      có bảo vệ tốt d.d.l.q.d cho Lạc Mật Mật, tâm lý Tô Trạch tạo cảm giác rất khó chịu, "Lão đại, chúng ta báo cảnh sát , trễ chút nữa cũng biết Mật Mật xảy ra chuyện gì." "Im cái miệng quạ đen của cậu ! Mật Mật có gì!" Lạc Thiểu Trạch lấy điện thoại di động ra, muốn gọi, chợt điện thoại di động vang lên.


      "Này, là Lạc Thiểu Trạch?" Giọng của đối phương thô cuồng khàn khàn, vừa nghe cũng biết là thông qua thiết bị thay đổi .


      Phản ứng đầu tiên đây là bọn d.d.l.q.d cướp điện thoại của Lạc Mật Mật, cả người Lạc Thiểu Trạch giật mình, lập tức mở chức năng ghi , "Là tôi, ngươi là ai?"


      "Hừ, ngươi đoán ra tôi là sao? Lạc Mật Mật cùng Tề Nguyên Kiệt ở trong tay của tôi." Đối phương cười lạnh.


      "MD, ngươi rốt cuộc là ai? Tại sao muốn bắt cóc Mật Mật? Ngươi đến tột cùng muốn làm gì? !"


      Lạc Thiểu Trạch nhanh chóng sắp điên rồi, bên kia điện thoại ngược lại càng thêm bình tĩnh, "Bắt cóc? Lạc tiên sinh đoán chừng là suy nghĩ nhiều, chúng ta chỉ là muốn xin Lạc Mật Mật tiểu thư làm khách, thuận tiện muốn cùng ngươi ít chuyện."


      " chuyện? Ngươi dựa vào cái gì muốn chuyện với tôi, tôi muốn biết Lạc Mật Mật có an toàn , mới có thể cùng các ngươi chuyện!"


      "Tút tút tút. . . . . ." Điện thoại bên kia đột nhiên cắt đứt rồi, điều này làm cho Lạc Thiểu Trạch căm tức hơn, chuyện còn , bọn cướp liền cúp điện thoại, bọn họ đến cùng muốn làm cái gì? !


      Chẳng lẽ, Lạc Mật Mật xảy ra chuyện? Bọn họ dám cho Lạc Mật Mật chuyện với mình?


      Lạc Thiểu Trạch hốt hoảng đôi tay bắt đầu run, trước mắt khỏi bắt đầu mê ly, hết sức khống chế tâm tình của d.d.l.q.d mình, vội vàng duỗi ra ngón tay đè nén.


      Đúng vào lúc này, điện thoại di động nhận được tin nhắn.


      Là hình ảnh của Lạc Mật Mật cùng Tề Nguyên Kiệt cột chung chỗ. Mặc dù trong hình Lạc Mật Mật bị người dùng băng dán màu đen ngăn miệng lại, nhưng quần áo đầy đủ, cặp mắt có hồn nhìn ống kính, hoàn toàn có thể chứng minh lúc này còn sống.


      Ngược lại Tề Nguyên Kiệt giống như bị đánh bất tỉnh, lệch qua bên.


      Nhưng, Lạc Thiểu Trạch căn bản quan tâm cái kia người, chỉ cần Lạc Mật Mật có chuyện gì, liền thiên hạ đại cát rồi.
      Last edited: 4/5/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :