1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tổng giám đốc rất sủng cục cưng bé nhỏ - Vũ Cô Nương (153)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      82 CHỦ NHÂN CỦA ĐIỆN THOẠI DI ĐỘNG ĐÂU VẬY?

      Lạc Thiểu Trạch đứng tại chỗ nhúc nhích. Làm ra vẻ chọn tốt đường lại còn muốn cao hơn, trong hồ lô của Bùi Nhã Phi ràng bán thuốc thôi.

      Hai tay bắt lên cổ của Lạc Thiểu Trạch giữ chặt, Bùi Nhã Phi cong cái miệng hồng nhắn, kiều nhìn chằm chằm khuôn mặt vô cùng tuấn của Lạc Thiểu Trạch.

      "Phải biết ông trời đối với chúng ta công bằng, tại sao muốn chúng ta tách ra, nếu chúng ta bây giờ kết hôn, sớm hạnh phúc ở cùng chỗ..."

      "Chuyện qua cũng cần nhắc lại." Lạc Thiểu Trạch nhanh chóng cắt đứt lời Bùi Nhã Phi, từ từ đặt bên giường, muốn đứng dậy rời , nhưng cánh tay cổ giống như dây thừng bền chặt chặt chẽ quấn lên cổ.

      Lạc Thiểu Trạch cứ như vậy khom lưng, mắt vừa đúng nhìn về đỉnh hai viên mượt mà kia của Bùi Nhã Phi muốn trốn cũng trốn được.

      Điều này làm cho Lạc Thiểu Trạch lúng túng. giơ tay bắt được cánh tay của m@l/q'd Bùi Nhã Phi, muốn cho buông ra, nhưng làm thế nào cũng lấy ra được, " cũng mệt mỏi, sớm nghỉ ngơi , tôi cũng phải trở về chuẩn bị nghỉ ngơi."

      "Gấp cái gì? Lúc này mới mấy giờ, thời gian ăn tối còn chưa tới đâu. Hơn nữa, vừa mới về nhà, bằng để em giúp gột rửa mệt mỏi người nhé?" Bùi Nhã Phi nghiêng đầu, khóe miệng quyến rũ giơ lên.

      Lạc Thiểu Trạch để ý tới, dùng sức lấy cánh tay Bùi Nhã Phi ra nhưng thủy chung m@l/q'd lấy ra, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ thở phào nhõm, nhếch khóe mắt nhìn chằm chằm người con trước mặt, giơ tay lên ý bảo buông ra.

      Thấy ánh mắt chán ghét của Lạc Thiểu Trạch, Bùi Nhã Phi đành phải buông lỏng tay ra. Nhưng, như vậy làm sao có thể hù được ta? Bùi Nhã Phi cũng dễ dàng buông tha.

      "Ai da, xem chân của em..." Bùi Nhã Phi bĩu môi, cúi đầu vén làn váy của mình lên, cho đến bắp đùi, mắt nâng lên chú ý đến biểu tình của Lạc Thiểu Trạch.

      Lạc Thiểu Trạch mới đầu rất kinh ngạc nhìn chằm chằm cặp bắp đùi vừa trắng vừa mềm kia, nhưng rất nhanh chuyển tầm mắt, nhìn về bên cạnh.

      Bùi Nhã Phi ngược lại bắt được khoảnh khắc chớp nhoáng này, vội vàng nhân lúc còn nóng đánh lửa, tay phải nhanh chóng đưa về phía trung tâm giường, hai ngón gắp lên quần chip chữ T màu đỏ, đặt trước mặt đung đưa...

      "Thiểu Trạch, chỉ cần nguyện ý, em lúc nào cũng có thể thay nó. Tối nay em chính là của ..."

      ~~~~~~~~ tổng giám đốc cực sủng cục cưng bé ~~~~~~ nhớ cất giấu cùng nhắn lại ~~~~~~~

      Lạc Mật Mật mở ánh mắt hỗn loạn, nhìn gian trước mắt đen kịt, hỏi hoài nghi đây là gần tối hay rạng sáng. vội vàng nắm lên điện thoại bên gối, nhờ lượng ánh sáng phát ra mới biết tại là ban đêm.

      "Ai, lại ngủ cả buổi chiều sao? Đều tại mấy ngày nay quá mệt mỏi, điều tra chân tướng, liên tục mấy ngày ngủ ngon giấc rồi. Ai nha, lúc này là lúc nào rồi, sao Thiểu Trạch vẫn chưa về nhỉ? Chẳng lẽ lại ở công ty làm thêm muốn về nhà sao?

      Lạc Mật Mật từ từ ngồi thẳng dậy, cầm điện thoại di động chân chậm rãi ra khỏi phòng vào phòng khách.

      Đèn trong phòng khách vẫn sáng, thấy bóng dáng Bùi Nhã Phi, Lạc Mật Mật có điểm bình tĩnh, " là, lại biết lêu lổng chỗ nào, người phụ nữ này đúng là! Thế này tốt, đợi tôi làm xong cơm túng, đúng lúc gọi Thiểu Trạch trở về ăn cơm, chúng tôi còn có thể hưởng thụ thế giới của hai người!"

      xong, Lạc Mật Mật cầm điện thoại gọi ra ngoài, bên tai lại vang lên tiếng chuông điện thoại quen thuộc.

      Theo thanh tới, Lạc Mật Mật thấy điện thoại của Lạc Thiểu Trạch ở tủ lạnh, còn mặt đất có dấu vết màu trắng của sữa tươi.

      "Chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ Thiểu Trạch trở lại, tại sao điện thoại di động lại ở chỗ này? Chủ nhân điện thoại đâu vậy?" tay Lạc Mật Mật siết điện thoại, mắt mờ mịt quan sát mọi nơi, chợt phát đèn phòng cho khách còn sáng, nhất thời trái tim khẩn trương.
      Last edited: 4/5/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      83 CÁC NGƯỜI QUÁ ĐÁNG!

      "Đây là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ Thiểu Trạch trở lại, tại sao điện thoại di động lại ở chỗ này?" tay Lạc Mật Mật siết điện thoại, mắt mờ mịt quan sát mọi nơi, chợt phát đèn phòng cho khách sáng, nhất thời trái tim khẩn trương.

      Đó là phòng của Bùi Nhã Phi, tại sao lại có ánh sáng màu hồng, hơn nữa điện thoại di động của Thiểu Trạch ở chỗ này nhưng người thấy đâu, chẳng lẽ...

      Lạc Mật Mật dám nghĩ xuống, tăng nhanh tốc độ bước chân tới.

      Càng đến gần càng khẩn trương thở nổi. Lạc Mật Mật chưa bao giờ sợ như vậy, sợ mình thấy chuyện muốn nhìn thấy, m@l/q'd nhưng mặc dù giãy giụa thế nào nữa, bước chân thủy chung cách nào dừng lại.

      Cửa có khóa.

      "Thiểu Trạch, xem, nhưng thứ này đều vì mà chuẩn bị, em là người của , để cho em tiếp tục tâm nguyện chưa làm xong của mấy năm trước, để cho chúng ta được ở cùng nhau được chứ?"

      Nhìn ánh mắt thâm tình của Bùi Nhã Phi, Lạc Thiểu Trạch sững sờ. cách nào phân biệt được lúc này có phải là chân tình Bùi Nhã Phi , nhưng biết mình bắt đầu mâu thuẫn.

      Dù sao từng nhau như vậy, dù sao vẫn còn nhiều nuối tiếc. Lạc Thiểu Trạch từng m@l/q'd vô số lần nằm mộng, mơ thấy mình và Bùi Nhã Phi hợp lại. biết phải chăng trong chỗ sâu của nội tâm vẫn thích người phụ nữ trước mắt này, bắt đầu mâu thuẫn.

      Những hình ảnh tốt đẹp ngày xưa lại lần nữa lên trước mắt, khiến cho Lạc Thiểu Trạch si ngốc mê luyến, cách nào tự kiềm chế ngơ ngác đứng tại chỗ.

      Bùi Nhã Phi thấy thế, lập tức bắt lấy cà vạt của Lạc Thiểu Trạch, dùng sức lôi kéo, liền đem Lạc Thiểu Trạch kéo vào ngực, ta thừa dịp té xuống, hai người liền nằm giường lớn mềm mại.

      Lạc Thiểu Trạch có chút giật mình, nhưng chỉ trợn to cặp mắt ngơ ngác nằm ở phía , có phản ứng.

      Thấy Lạc Thiểu Trạch hồi lâu có nhúc nhích, Bùi Nhã Phi vui mừng, đưa tay vuốt sống lưng rộng lớn của Lạc Thiểu Trạch, nụ cười huyền bí treo khóe miệng.

      "Thiểu Trạch em rất nhớ , nghĩ đến em sao? Chúng ta rốt cuộc ở chung chỗ, chúng ta vĩnh viễn cần tách ra được chứ?"

      Lạc Mật Mật đứng nghiêm tại cửa ra vào, thấy được tất cả ở trong mắt.

      Lúc này hoảng hốt, chỉ cảm thấy lâu đài kiên cố trong lòng ầm ầm sụp đổ, muốn cản cũng cản được.

      hy vọng mình mới vừa ngủ có tỉnh lại chỉ là cơn ác mộng, nhưng cửa lạnh lẽo giống như cười nhạo hung hăng thổi thấu áo lót, thổi thấu da thịt, cho đến khi thổi thấu tận xương tủy...m@l/q'd

      Tại sao, rốt cuộc đây là tại sao?

      Hai tay Lạc Mật Mật chặt nắm điện thoại, gắt gao cắn môi, thủy chung có dũng khi rời , cuối cùng vẫn dấu được lửa giận trong lòng, lớn tiếng rống lên.

      "Các người, các người quá đáng!..."

      Câu này, hoàn toàn làm cho Lạc Thiểu Trạch nằm lỳ nhúc nhích giường thức tỉnh, và Bùi Nhã Phi kinh ngạc đồng thời m@l/q'd xoay đầu lại, thấy cơn thịnh nộ của Lạc Mật Mật, Lạc Thiểu Trạch nhanh chóng đứng thẳng thân thể, vọt tới trước mặt .

      "Mật Mật, em đừng hiểu lầm, chuyện như em thấy đâu, em nghe giải thích..." Lạc Thiểu Trạch khẩn trương dùng sức bắt lấy cánh tay của Lạc Mật Mật, ánh mắt chân thiết gì sánh kịp.

      Nhưng điều này làm sao để cho Lạc Mật Mật tin tưởng.

      " có biết ? Làm sao em tin tưởng được?"

      "Mật Mật, em đều thấy được, có làm cái gì phải sao? chỉ phải....:

      【 Lại lần gợn sóng tới ! Muốn biết phía sau xảy ra chuyện gì sao? Nhanh lên cất giấu , dĩ nhiên cũng muốn nhớ nhắn lại cùng đề cử, Vũ nhi xin đợi ngươi tham gia ~~】



      084 Mình ưu sầu cậu hiểu


      Editor: Trà sữa trà xanh


      "Chỉ là ngẩn người đúng ? Điều này cái gì, do dự, trong lòng của còn d.d.l.q.d suy nghĩ về người phụ nữ đó!" Lạc Mật Mật nghễnh đầu, trong mắt ngập nước.


      "Em biết là Bùi Nhã Phi làm xằng làm bậy, vô luận ấy làm cái gì cũng chút do dự cự tuyệt, bởi vì thương nàng. Nhưng bây giờ xem ra là em sai lầm rồi, sai lầm rồi, , lại phản kháng! Nếu phải là em ngăn cản, chỉ sợ liền rơi vào tay giặc? ! . . . . . ."


      Lạc Thiểu Trạch dường như điên rồi giật quần áo của mình, muốn cố gắng chứng minh cho Lạc Mật Mật thấy, "Mật Mật, chẳng lẽ em thấy quần áo chỉnh tề đứng ở chỗ này sao? có làm gì hết. em nên cầu như vậy có được hay ? Chẳng lẽ hoảng hồn sững hồi cũng tính, được rồi, nếu như em do dự cũng được sao? Em quá cưỡng đoạt đạo lý rồi đấy?"


      Những lời này hoàn toàn đánh sụp phòng tuyến đáy lòng của Lạc Mật Mật, nâng đôi mắt ngập nước lên, hung hăng trừng mắt người đàn ông trước mắt này, sau đó ném điện thoại di động nặng nề nện vào ngực Lạc Thiểu Trạch, "Em cưỡng từ đoạt lý? ! Tốt, liền tận tình do dự ! Em cho hai ngươi chỗ này? Em được chưa? !"


      "Mật Mật. . . . . ."


      Bất kể Lạc Thiểu Trạch ngăn trở thế nào, Lạc Mật Mật cố ý cầm balo lên biến mất trong đêm tối.


      Lúc này, duy nhất có thể cười sợ rằng chỉ có Bùi Nhã Phi dưới ánh đèn hồng phấn!


      Lạc Mật Mật đến quán bar, ngừng uống rượu nhưng cũng thể chuốc say mình.


      "Bây giờ cảm giác vô cùng muốn chết a, đây rốt cuộc là đạo lý gì, chẳng lẽ đàn ông đều là như vậy sao?"


      "Lạc Mật Mật, lâu gặp em?"


      Lạc Mật Mật nâng lên ánh mắt mông lung của mình, chỉ thấy Văn Y tóc dài mỉm cười trước mặt mình, nụ cười ấm áp có thể hòa tan băng tuyết mùa đông, nhưng vào giờ phút này Lạc Mật Mật có tâm tình hưởng thụ.


      "Văn Y, cậu đến rồi, , ngồi, uồng cùng mình ly." xong, Lạc Mật Mật giơ tay lên lại uống tiếp.


      "Còn uống!!, cái người này uống bao nhiêu rồi? Chuyện gì có thể biến cậu thành như vậy, ra xem mình có thể giúp cậu ?" Văn Y buông lỏng ngồi bên cạnh Lạc Mật Mật, giơ tay lên cầm ly rượu lên hớp ngụm.


      Lạc Mật Mật cười lạnh tiếng, " chỉ sợ cậu cũng thể giúp mình giải quyết, dù sao đến nay đời sống tình cảm của cậu còn có kinh nghiệm?"


      "Ai , đây chẳng qua là cậu hiểu mình, mình cũng với cậu. Mình chính là chuyên gia tình cảm, chỉ cần cậu chịu mình khẳng định có thể giải quyết."


      Lạc Mật Mật kinh ngạc mà nhìn Văn Y, bĩu môi, "Mình hoài nghi phổi của cậu to lớn cỡ nào, lại có thể thổi ra da trâu lớn như vậy."


      "Đừng xem thường mình, mình chính là thâm tàng bất lộ đây này." Văn Y tràn đầy tự tin d.d.l.q.d biết vì sao ngược lại khiến Lạc Mật Mật cảm thấy tia lo lắng, vì vậy theo bản năng né tránh ánh mắt của ấy, cúi đầu nhìn ly rượu.


      Chất lỏng trong ly rượu trước mắt dao động ngừng, tựa như chủ nhân tràn đầy vô số ưu sầu, chỉ có thể giấu ở trong ly chính mình chịu đựng.


      "Ai, mình ưu sầu chỉ sợ cậu hiểu." Lạc Mật Mật sâu thở dài, chậm rãi quay đầu nhìn Văn Y, "Ngược lại có việc cậu có thể giúp mình, có thể cho mình ở chỗ cậu thời gian ngắn ? Mình muốn ai tìm được mình."


      "Cái này. . . . . . Lạc Thiểu Trạch cũng được sao?" Văn Y kinh ngạc, ánh mắt nghi hoặc để lộ ra chút lo lắng.









      085 Cậu có thể trong sáng chút ?


      Editor: Trà sữa trà xanh


      Lạc Mật Mật đưa tay cầm ly rượu lên uống ngụm lớn, mắt vô hồn nhìn về phía phương xa, "Văn Y, cậu cố ý hỏi sao? Chúng ta quen biết thời gian dài như vậy, cậu còn hiểu mình? Có thể để cho mình khó chịu chỉ có duy nhất Lạc Thiểu Trạch, cho nên tại mình d.d.l.q.d khẳng định muốn nhìn thấy nhất cũng là Lạc Thiểu Trạch."


      Nhìn bộ dạng Lạc Mật Mật, Văn Y từ từ thu hồi khóe miệng mỉm cười, trong đôi mắt tràn đầy quan tâm, " ra là chính cậu cũng biết sao, mình cho là cậu tự mê mang đấy. Chỉ là, tại sao làm bản thân khổ sở như vậy? Cậu và Lạc Thiểu Trạch giận dỗi à?"


      " có." Lạc Mật Mật cúi đầu nhìn mặt bàn, vẻ mặt cứng ngắc, vừa nhìn là biết dối.


      Văn Y lại ngốc, thấy bộ dạng của Lạc Mật Mật cũng biết khẳng định mình đoán đúng, " có mới là lạ."


      "Là quyết liệt." xong, nước mắt lạch cạch xuống ở mu bàn tay, Lạc Mật Mật cầm được ưu thương.


      Những lời này làm Văn Y ở bên kinh sợ, kinh ngạc quay đầu lại, có chút tin lỗ tai của mình, nhưng chỉ chốc lát sau liền lộ vẻ bình hòa.


      biết, lần này Lạc Mật Mật nhất định là gặp phải chuyện lớn, hơn nữa còn là lạc Thiểu Trạch gây họa, nhưng lo lắng.


      Bởi vì có thể nhìn ra Lạc Mật Mật Lạc Thiểu Trạch , trong đôi mắt của Lạc Thiểu Trạch có bóng dáng của Lạc Mật Mật, cho nên Văn Y có lý do tin tưởng tất cả rồi cũng tốt thôi.


      "Nhất định là Lạc Thiểu Trạch chọc cậu tức giận. Chuyện gì có thể làm cho cậu lẫy nha, cậu sợ trời sợ đất, là ‘ tiểu mật điên khùng ’ mà quỷ gặp cũng phải chạy nha?"


      Nghe lời này của Văn Y, Lạc Mật Mật nhịn được cười. Biệt danh của mình lần đầu tiên bị ra vậy. Cũng thế, chính là "Tiểu mật điên khùng" mà ai thấy cũng sợ, bởi vì môt khi bị chập rồi, rất là đau rát.


      Nhưng, biệt danh này có tác dụng với Lạc Thiểu Trạch. , phải là xuống tay được. d.q.l.q.d


      Nhưng xuống tay được sao mình có thể giành lấy tình ?


      Ngược lại Lạc Mật Mật có chút hiểu rồi. Bất kể mình có lỗi hay , cũng liên quan, lần này quyết định muốn "Duy trì chuyến" .


      Thấy hồi lâu Lạc Mật Mật lời nào, Văn Y cảm thấy rất là kỳ quái, nhìn hai mắt của Lạc Mật Mật bất đắc dĩ lắc đầu. Ngay sau đó Văn Y uống hớp rượu, thâm tình nhìn khung cảnh trụy lạc trước mắt.


      "Khi cậu chân chính thích người, cậu mới có thể chú ý từng cái chi tiết của , nhớ từng ly từng tý, so đo tất cả của . Chính là bởi vì như vậy cậu mới có thể tức giận với , cố gắng để cho mình làm mặt dày ở trước mặt của lúc lúc . Chỉ là cậu cảm thấy như vậy, cậu mới có thể làm cho chú ý đến cậu, từ đó lưu lại dấu vết trong cuộc đời . . . . . ."


      Nghe những lời này, Lạc Mật Mật dừng lâu, ánh mắt ưu buồn nhìn ly rượu.


      Thương mới quan tâm .


      Chỉ chốc lát sau, chợt ý thức được mình luống cuống, Lạc Mật Mật liền vội vàng sửa sang lại vẻ mặt, cố ý xáp lại gần Văn Y.


      "Cậu có thể trong sáng chút ? Cậu ghê tởm chết được!"


      Văn Y chợt đỏ mặt, xấu hổ làm nũng đánh Lạc Mật Mật mấy cái, "Cậu mới ghê tởm, người ta là giúp cậu phân tích nha, cậu còn hiểu."


      "Văn Y giỏi rồi, mình biết cậu tốt bụng. Coi như giúp mình chút, để cho mình có đặt chân đất thôi. Chúng ta là tỷ muội, cậu thể thấy chết mà cứu sao." Lạc Mật Mật lôi vạt áo của Văn Y, bĩu môi .


      Văn Y bất đắc dĩ, "Đương nhiên là có thể, chỉ là chính cậu phải bảo đảm có việc gì, tốt nha."


      Lạc Mật Mật yên lặng gật đầu cái, ánh mắt ưu thương trở lại lần nữa ly rượu.
      Last edited: 4/5/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      086 Lão đại, lại chọc Lạc Mật Mật giận rồi à?


      Editor: Trà sữa trà xanh


      Bên này Lạc Mật Mật thành công tiến vào nhà củaVăn Y, mà bên này Lạc Thiểu Trạch như kiến bò chảo nóng .


      Lạc Mật Mật mang theo ba lô rồi, Lạc Thiểu Trạch để ý Bùi Nhã Phi cố ý ngăn cản, ban đêm lái xe ra ngoài tìm kiếm.


      biết, lần này, Lạc Mật Mật rất giận.


      Mới vừa làm hòa chuyện lúc trước mà giờ lại hỏng nữa rồi.


      ra trong lòng Lạc Thiểu Trạch biết mình giải thích với Lạc Mật Mật giúp ấy an tâm kiên trì hơn, chuyện này vốn có tai họa ngầm, lần này nháo loạn phen, ranh giới cuối cùng của Lạc Mật Mật hoàn toàn tan rã, mọi chuyện càng thêm nghiêm trọng.


      Lái xe vòng quanh thành phố buổi tối, tìm được Lạc Mật Mật, sáng sớm ngày thứ hai Lạc Thiểu Trạch bất đắc dĩ kéo cơ thể mệt mỏi đến công ty.


      "Phải trách mình, biết đây là kế của Bùi Nhã Phi, mình lại cắn câu, biết vào giờ phút này mình cách nào đuổi Bùi Nhã Phi , còn kích thích mâu thuẫn này lợi hại hơn, tại sao mình lại ngốc như vậy."


      Tay Lạc Thiểu Trạch che cái trán, cúi đầu nhắm mắt lại, phiền muộn dứt.


      Chỉ chốc lát sau, tiếng gõ cửa phòng làm việc vang lên.


      " vào."


      "Lão đại, tìm em?" Tô trạch dò xét vào, sáng sớm liền bị lão đại gọi vào phòng làm việc, còn treo khuôn mặt đen, thấy thế trong lòng Tô Trạch rất thấp thỏm.


      Lạc Thiểu Trạch từ từ nâng cặp mắt mệt mỏi lên, tràn đầy phiền muộn, "Tô Trạch, cậu tìm Mật Mật, nhất định phải tìm được ấy, tìm được báo cáo cho tôi."


      "Lạc Mật Mật lại mất tích à? ! Bà của tôi ơi, tại sao lại mất tích nữa, đây phải là muốn mạng người sao?" Nghe lời của Lạc Thiểu Trạch, cả người Tô Trạch đều lo lắng, mỗi lần nghe được "Tin dữ" về Lạc Mật Mật hoặc là nhận được nhiệm vụ có liên quan đến Lạc Mật Mật, Tô Trạch đều kích động muốn chết.


      "Lão đại, lại chọc tới Lạc Mật Mật sao? phải biết thể chọc ấy, trong những chuyện này em biết ngay ấy rất cố chấp. . . . . ." Tô Trạch đột nhiên che miệng của mình. Chính mình cái miệng mình nhiều chuyện, lại lung tung trong lúc này.


      "Ít nhảm, thế nào nhiều chuyện như vậy rồi!" Lạc Thiểu Trạch có chút phát bực, trừng mắt nhìn chằm chằm Tô Trạch, "Bảo cậu cậu phải , lúc nào thành như vậy rồi hả?"


      "Còn phải là bị Lạc Mật Mật lây nhiễm." Tô Trạch giọng thầm .


      "Cậu cái gì?" Lạc Thiểu Trạch đột nhiên xoay người lại, cau mày.


      Tô trạch thấy thế, lập tức cơ trí ngẩng đầu lên cười khanh khách, "Em là lão đại, thế giới này lớn như vậy, tìm thỉ cũng nên cho gợi ý chút chứ?"


      Lạc Thiểu Trạch chỉ tay vào Tô Trạch, rất là bất đắc dĩ, mình tại sao tìm người vô dụng như vậy làm em, "Có thể cho cậu nhắc nhở, tôi liền tự mình tìm, tôi tìm cả đêm, đây là bảo cậu chú ý chút. Đúng rồi, cậu và Mật Mật thường nhắc tới . . . . . . ta tên gì nhỉ?"


      "Văn Y."


      "Đúng, chính là ấy, cậu tìm chỗ của ấy, liên lạc với ấy."


      Lời này lại đúng như mong muốn của Tô Trạch, lo mình tìm được lý do gọi điện cho Văn Y, lão đại cho lý do tốt như vậy, sao lợi dụng được đây?


      Tô Trạch ra phòng làm việc, rất nhanh liên lạc với Văn Y, nhưng Văn Y chữ cũng nhắc tới Lạc Mật Mật, lần này Tô Trạch cũng mừng hụt.


      Nhưng, dù sao cũng theo Lạc Mật Mật thời gian dài, Tô Trạch cho là Lạc Mật Mật rất thích trường học, chắc chắn trốn lớp, d.d.l.q.d vì vậy, liền lái xe nhanh đến trường học.


      Ở cửa trường học nhìn chòng chọc hơn nửa ngày, rốt cuộc lại để cho Tô Trạch thấy được chuyện muốn thấy nhất.
      Last edited: 4/5/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      087 Làm sao bây giờ?


      Editor: Trà sữa trà xanh


      "Làm sao bây giờ? Là theo hay trở về báo cáo với lão đại trước? được nếu theo, Lạc Mật Mật mà d.d.l.q.d phát mình bị ngũ mã phanh thây? Nhưng là theo sau lão đại hỏi tới, mình nên gì?"


      Đôi tay Tô Trạch gắt gao cầm tay lái, khẩn trương khiến lòng bàn tay toát ra mồ hôi lạnh, chợt cúi đầu thấy điện thoại của mình, nhất thời hai mắt tỏa sáng.


      Đúng vậy, gọi điện thoại nha, tại chính là thời điểm điện thoại di động phát huy đất dụng võ nha!


      "Lão đại, em là Tô Trạch, em tìm được Mật Mật rồi. Đúng, ở trường học, nhưng mà có tin tức xấu, biết. . . . . ."


      " mau!" Điện thoại bên kia truyền đến giọng dồn dập cao vút.


      Tô trạch nuốt ngụm nước miếng, can đảm , "Lão đại, em phát Mật Mật cùng Tề Nguyên Kiệt ở chung chỗ."


      "Cái gì?" Bên kia Lạc Thiểu Trạch kinh ngạc mấy phút trôi qua, này phải vẫn ghét Tề Nguyên Kiệt sao, làm sao lại như vậy? Chẳng lẽ vẫn còn giận mình? Còn là. . . . . . Bất kể như thế nào, Tề Nguyên Kiệt phải là người tốt, tâm của Lạc Thiểu Trạch cũng muốn treo cổ họng nhi rồi.


      "Có phải Lạc Mật Mật làm hòa với Tề Nguyên Kiệt hay ? Cậu ở đây nơi đó chờ tôi, tôi lập tức tới." Mới vừa xong, Lạc Thiểu Trạch liền cầm áo khoác lên muốn lao ra phòng làm việc, nhưng bị d.d.l.q.d Tô Trạch gọi lại.


      "Lão đại, khoan , em thấy họ lên xe rồi, em theo bọn họ, đến khi dừng lại, em cho biết vị trí cụ thể." Tô Trạch , bỗng nhiên có cảm giác có chút khẩn trương, tay khỏi có chút run run, "Lão đại, em báo cho biết tin tức xấu, được tức giận nha."


      "Chuyện gì, ngươi mau!"


      Tô Trạch chỉnh thân thể của mình, hít hơi sâu, "Lão đại, phải chuẩn bị tâm lý, em nhìn thấy Lạc Mật Mật cùng Tề Nguyên Kiệt rất vui vẻ, Lạc Mật Mật còn chủ động kéo cánh tay của Tề Nguyên Kiệt, hai người vừa vừa cười là thân mật đấy."


      Lạc Thiểu Trạch giơ điện thoại di động sững sờ chỗ, trong lòng rất khó chịu, "Cậu phải nhìn cho kỹ, nếu là cậu dám bậy nửa chữ, tôi nhất định móc mắt cậu!"


      Mặc dù biết lão đại đây là hù dọa mình, nhưng Tô Trạch vẫn cảm thấy bên kia điện thoại Lạc Thiểu Trạch có bộ dạng ra sao, trong lòng khỏi run run.


      " có, em bậy, em là tận mắt nhìn thấy, mới có thể cho . Lão đại, tôi theo nhiều năm như vậy, em dối với , nên tin tưởng em . . . . ."


      "Ít nhảm, nhìn kỹ cho tôi, nếu Mật Mật gặp d.d.l.q.d chuyện gì, tôi tha cho !"


      Cúp điện thoại, cả người Tô Trạch xụi lơ rồi.


      Cũng biết dính tới chuyện này là bao giờ sống tốt, mỗi lần nhận được nhiệm vụ liên quan đến Lạc Mật Mật, hoặc là chính là bị Lạc Mật Mật đùa giỡn, hoặc là chính là bị lão đại trách mắng, có lần nào tốt cả.


      Nhưng cũng phải , Lạc Mật Mật đối xử với Tô Trạch tồi, điểm này Tô Trạch hiểu. Coi như có lão đại gây áp lực, nhìn thấy Lạc Mật Mật gặp phải nguy hiểm ngầm, Tô Trạch cũng giúp đỡ.


      "Tề Nguyên Kiệt, tốt nhất cậu nên đàng hoàng chút cho tôi, cậu dám đụng đến Mật Mật nhà chúng tôi, tôi giết chết !"


      Mercedes màu đen bên đường nhựa rời , chiếc Land Rover màu trắng của Tô Trạch tấc cũng rời. Tô trạch suy nghĩ vô số nơi Tề Nguyên Kiệt dẫn Lạc Mật Mật , nhưng cuối cùng vẫn là làm mình mở rộng tầm mắt.


      Đại Tửu Điếm Phú Hào —— nơi đắt tiền nhất, quán rượu sang trọng nhất, cũng là nơi của phú gia công tử ăn chơi đàn đúm.


      tới nơi này, chẳng lẽ là vì ăn cơm? Nơi này nhưng là nơi đắt giá làm cho người ta chùn bước 'phòng cho tổng thống' nha!


      Đây là muốn làm gì nha? ! Tô trạch dám nghĩ tới, lấy điện thoại di động ra nhanh gọi cho Lạc Thiểu Trạch.
      Last edited: 4/5/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      88 ĐỒNG THỜI TRẢ THÙ

      Nghe Tô Trạch báo cáo về quán rượu Phú Hào, Lạc Thiểu Trạch nhanh quay người.

      Lần trước Lạc Mật Mật bị ta hạ độc, nhưng lúc này Lạc Mật Mật tỉnh táo. Chẳng lẽ bọn họ muốn mở phòng? Lạc Thiểu Trạch tin, kiên quyết tin, vì vậy khắc nghỉ chạy nhanh tới.

      Hai tiếng đồng hồ chạy xe, Lạc Thiểu Trạch chỉ dùng mười lăm phút, khi mở cửa Land Rover ngồi vào trong xe, Tô Trạch bất ngờ bị kinh sợ.

      "Lão đại, tình hình thế nào? bay tới sao?"

      "Ít nhảm, tình huống thế nào rồi?

      "Cũng may, em muốn vào quầy lễ tân hỏi chút, nhưng bọn họ giống như uống trà chuyện, có tình huống gì đặc biệt. Lão đại, em nghĩ vẫn còn ở trong này, em cho là..." Tô Trạch nghiêng người quan sát dáng vẻ của Lạc Thiểu Trạch, tim đập thình thịch vang lên dữ dội.

      "Cho rằng tôi vọt vào đúng ? Bây giờ Mật Mật tỉnh, ấy làm như vậy là có nguyên nhân, chúng ta lỗ mãng vào lại phải là chuyện tốt. Chỉ cần đảm bảo Mật Mật an toàn, những thứ khác tôi có thể nhịn."

      Nhìn ánh mắt sâu thẳm tuấn của Lạc Thiểu Trạch, Tô Trạch bội phục đầu rạp xuống đất. Tại thời điểm gặp chuyện tình mà mình quan tâm nhất lại có thể bình tĩnh như vậy, lão đại quả thực phải là người đơn giản.

      Đại sảnh quán rượu Phú Hào

      "Mật Mật, em đẹp, có thể cùng em ước hẹn là vinh dự cho tôi." Hai chân Tề Nguyên Kiệt bắt chéo, ánh mắt sâu sắc nhìn chằm chằm Lạc Mật Mật.

      Mặc dù mặc đồng phục sinh viên, nhưng khí chất trời sinh và gương mặt xinh đẹp của Lạc Mật Mật vẫn ra ràng, coi như miễn cưỡng mỉm cười cũng làm cho Tề Nguyên Kiệt mê mẩn say đắm.

      Mặc dù mặt ngoài rất bình tĩnh tốt đẹp, nhưng trong lòng Lạc Mật Mật như cây đuốc.

      Lần này ở nhà Văn Y, nghe ra ban đầu chỉ có mình bị Tề Nguyên Kiệt hãm hại, ta còn thường m@l/q'd xuyên gây chuyện với Văn Y, thậm chí nhiều lần ở trước mặt mọi người quấy rối ấy. Chỉ nghĩ thôi cũng làm cho Lạc Mật Mật cảm thấy tức giận.

      Vốn là muốn làm gì, m@l/q'd kết quả, hôm nay ở trường học nhìn thấy Tề Nguyên Kiệt, bất kể tới làm gì, Lạc Mật Mật cảm thấy đây là cơ hội.

      Trả thù Tề Nguyên Kiệt, đồng thời cũng là cơ hội trả thù Lạc Thiểu Trạch.

      Nếu để cho Lạc Thiểu Trạch biết mình và người mà ấy ghét nhất hẹn hò, còn đến khách sạn, nhất định chọc cho ấy tức điên lên. Thế nhưng, Lạc Mật Mật muốn Lạc Thiểu Trạch hiểu như thế m@l/q'd nào gọi là tâm bị xé nát khó chịu _____ loại khó chịu lúc nhìn thấy người mình với người khác.

      "Tôi cảm thấy em trang điểm trang nhã rất đẹp mắt, rất thanh thuần." Tề Nguyên Kiệt ngừng khen ngợi Lạc Mật Mật, muốn lấy lòng để thuận lợi tiến hành hành động.

      Lạc Mật Mật ngồi ở phía đối diện, đôi tay đặt đầu gối, giả vờ điềm tĩnh nho nhã, đôi môi khêu gợi giơ lên, đôi mắt mê người phát ra ánh sáng, " tôi trang điểm đậm rất khó coi sao?"

      Tề Nguyên Kiệt cười ha hả, " có, đều rất đẹp, lần trước em trang điểm cũng làm cho tôi rung động, tôi rất thích."

      " ra vẫn còn nhớ kiểu trang điểm của tôi lần trước, đúng là có lòng."

      ***, nhớ là tốt rồi, chuyện trang điểm màu khói lúc trước còn có kết thúc!

      nhàng nghiêng người duỗi thẳng bắp đùi, Lạc Mật Mật quyến rũ vô cùng, ngoái đầu nhìn Tề Nguyên Kiệt tròng mắt như muốn rớt ra, khiến cho người kia bị điện giật quên hết tất cả, phiêu phiêu dục tiên.

      "Tổng giám đốc Tề, dẫn tôi đến loại địa phương này chỉ muốn chuyện phiếm với tôi chứ?" Lạc Mật Mật nháy mắt, trêu đùa cười khẽ.









      89 HIỂU CÁI HÒN BI

      "Tổng giám đốc Tề, dẫn tôi tới loại địa phương này chỉ muốn chuyện phiếm với tôi thôi chứ? Lạc Mật Mật nháy mắt, trêu đùa cười khẽ.

      Nhìn Lạc Mật Mật trực tiếp như vậy, Tề Nguyên Kiệt ngược lại ngượng ngùng "À, em phải mấy ngày nay mệt chết à, muốn tìm địa phương nào đó nghỉ ngơi chút, cho nên đặt cho em căn phòng ở tầng , em có thể lên đó nghỉ ngơi."

      " tốt, cảm ơn ." Lạc Mật Mật ưu nhã đứng dậy, cầm túi xách lên chuẩn bị rời , mới vừa nhấc chân ra, nâng cằm nhàng quay lại, "Tổng giám đốc Tề, để cho ngồi đợi chỗ này, chẳng phải quá mệt mỏi sao, nếu ..."

      "À, hiểu, hiểu." Tề Nguyên Kiệt giống như chộp được cây cỏ cứu mạng, vọt đứng dậy, vẻ mặt thỏa mãn tới Lạc Mật Mật.

      Hiểu cái hòn bi, hôm nay bản nương để cho tốt nhất hưởng thụ lần! Để cho biết về sau bao giờ dám hưởng thụ nữa!

      Chủ động dồn dập mà Tề Nguyên Kiệt cũng để ý, người đàn ông nhìn đến con mồi của mình làm cho đại não hôn mê, cố gắng tới.

      Vì vậy, hai người cùng vào thang máy.

      Bên ngoài khách sạn.

      "Lão đại, em thấy Mật mật và Tề Nguyên Kiệt , chúng ta có nên xuống xem chút ?" Ngồi ở vị trí tài xế m@l/q'd Tô Trạch cố gắng liếc nhìn sảnh tiếp khách của khách sạn, xác định tin tức của mình chính xác có nhầm lẫn.

      chuyện hồi lâu rồi vẫn chưa thấy lão đại hồi , Tô Trạch giải thích được xoay người mới phát trong buồng xe trống . lúc Tô Trạch bắt đầu hốt hoảng, nhìn qua cánh cửa xe thấy bóng dáng lão đại chạy về phía khách sạn.

      "***, đến tận cùng muốn làm cái gì à? Chẳng lẽ Lạc Mật Mật em muốn sống sao? Còn tên Tề Nguyên Kiệt kia muốn chết hả? Nếu dám đụng đến Mật Mật nhà tôi, tôi lấy tính mạng của ta!"

      Lạc Thiểu Trạch lẩm bẩm, chạy nhanh về phía khách sạn Phú Hào.

      Người bên ngoài rất vội, nhưng người bên trong tựa hồ như gấp gáp.

      Tề Nguyên Kiệt và Lạc Mật Mật cùng vào thang máy, hướng hành lang phòng khách tới. Đoạn m@l/q'd đường này tựa hồ đặc biệt khá dài, ít nhất đối với những người khác là như vậy.

      Mặc dù khẽ cúi đầu lâu, nhưng Tề Nguyên Kiệt vẫn liếc mắt nhìn Lạc Mật Mật. Ánh mắt động lòng người, sóng mũi cao, đôi môi khêu gợi, ngực đầy đặn, cặp mông săn chắc...Tất cả đều đẹp, khiến cho Tề Nguyên Kiệt nhịn được nhích lại gần, lại gần thêm nữa....

      Đột nhiên, bàn tay to ôm lấy eo Lạc Mật Mật, đầu tiên Lạc Mật Mật cả kinh, rất nhanh liền biết đó là bàn tay quấy rối của Tề Nguyên Kiệt, vì vậy vô cùng bình tĩnh cười tiếng.

      "Tổng giám đốc Tề, sốt ruột có phải ? Đây là hành lang mà còn như vậy, ngộ nhỡ người ngoài nhìn thấy tốt, tôi muốn người ta xấu."

      Nhìn thấy dáng vẻ và ánh mắt trêu đùa của Lạc Mật Mật, Tề Nguyên Kiệt lập tức lộ bản sắc sắc lang, thuận thế đem mặt dán lại gần, "Sợ cái gì, dù sao em sớm muộn gì cũng thuộc về tôi."

      "Vậy sao?" xong, Lạc Mật Mật đưa tay nhéo tay Tề Nguyên Kiệt, hung hăng nhéo mạnh, cộng với móng tay nhọn dài xen lẫn trong đó, giống như càng cua kẹp cánh tay bẩn thỉu của Tề Nguyên Kiệt mơ hồ thấy cả máu. Chỉ nghe Tề Nguyên Kiệt "Ngao" lên tiếng, vọt bắn ra.

      "Nha đầu này biết thương người, cư nhiên xuống tay độc ác như vậy, em xem tay của tôi này... Á!" Tề Nguyên Kiệt dựa vào tường, miệng méo xệch, tay bị thương run run.

      Nhưng chỉ mới bắt đầu thôi, lợi hại còn ở phía sau!
      Last edited: 4/5/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :