1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tổng giám đốc rất sủng cục cưng bé nhỏ - Vũ Cô Nương (153)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      74 LY RƯỢU CAO BÀN TRÀ

      Nghĩ như vậy, Lạc Mật Mật lại kiên định ý niệm của mình, chạy bộ hướng văn phòng làm việc của Lạc Thiểu Trạch tới.

      Đến gần cửa phòng làm việc, loại cảm giác khác thường ập vào lòng. Tiếng sột soạt xuyên thấu qua khe cửa truyền ra, làm cho người ta cảm thấy thoải mái.

      thể nào? Chẳng lẽ giống như trong phim truyền hình, hai người kia ở bên trong làm chuyện để người khác thấy được sao?

      Càng muốn, Lạc Mật Mật càng cảm thấy tức giận, có luồng khí tức giận vô danh giống như trong bóng tối Quỷ Hỏa từ từ tiến lên tính vọt ra.

      Đưa chân hung hăng đạp, hai tay Lạc Mật Mật nắm chặt quả đấm , mắt nhìn thẳng chằm chằm phía trước, bực tức vào.

      Nhưng, vào phòng làm việc, bên cạnh bàn làm việc cũng có Lạc Thiểu Trạch. Lạc Mật Mật quan sát mọi nơi, thấy Bùi Nhã Phi ngồi bên cạnh ghế sofa sững sờ nhìn mình, miệng há to. ghế sofa, Lạc Thiểu Trạch chổng vó ngủ say.

      bàn trà, hai ly rượu cao rỗng tuếch trong suốt.

      Hai người rất có hứng thú nha, uống rượu đỏ còn muốn làm những gì?

      Thấy Lạc Mật Mật đột nhiên xông vào, Bùi Nhã Phi lập tức đứng lên, sửa sang áo sơ mi xuyên thấu của mình, giơ tay lên sửa sang mấy lọn tóc, nụ cười quyến rũ ở khóe miệng.

      "Là à, ai , sao vào gõ cửa trước, chẳng lẽ loại quy củ tối thiểu này mà cũng hiểu sao? có nuôi dạy."

      Lạc Mật Mật căn bản có tâm tình chú ý tới Bùi Nhã Phi, lúc này chỉ muốn nhìn Lạc Thiểu Trạch ghế sofa như thế nào, vì vậy bước nhanh về phía trước tới bên sofa.

      Chỉ thấy lúc này Lạc Thiểu Trạch ngủ như đại nam hài rành đời, dang tay chân thẳng giấc, áo sơ mi trắng biết bị ai mở ra phân nửa cúc áo, áo khoác cũng bị người cố ý mở ra. m@l/q'd

      "Khốn kiếp, làm gì ấy?" Giờ phút này Lạc Mật Mật chợt hiểu ra cái gì, ngọn lửa tức giận nhuộm đầy trong mắt, thẳng tắp vứt cho Bùi Nhã Phi.

      Bị ánh mắt của Lạc Mật Mật chấn động, Bùi Nhã Phi có chút khẩn trương, nhưng theo bản năng thu lại rất nhanh. Biết vậy, mới vừa rồi nên sửa sang trang phục của Lạc Thiểu Trạch trước, rồi mới đến phiên mình, tại ngược lại lại đem mình làm cho vô cùng lúng túng.

      Bùi Nhã Phi giơ tay dịch sợi tóc bên tai, mắt cố ý tránh hướng bên cạnh, " có gì, chính phải thấy sao?"

      " là hồ ly tinh biết xấu hổ, lại có thể làm ra chuyện này, biết liêm sỉ." Lạc Mật Mật đưa tay chỉ về hướng Bùi Nhã Phi, cả người tức giận phát run.

      "Tôi biết liêm sỉ? Là Lạc Thiểu Trạch chủ động được ? cho rằng tôi chủ động cởi bỏ trang phục của ấy hay sao? nghĩ cái gì đây?" Bùi Nhã Phi cũng tức giận kém, cầm áo khoác bên ghế sofa mặc vào, chuẩn bị rời .

      Lạc Mật Mật đưa tay ngăn ở trước mặt, cỗ kích động muốn đánh Bùi Nhã Phi xông lên đầu, nhưng vẫn bị lý trí của mình khắc chế.

      " phải muốn cho tôi biết rượu đỏ phải là các người uống đó chứ?"

      "Đúng, thế nào?"

      "Tôi nghĩ hai ly rượu đỏ bên trong nhất định có ly có vấn đề, m@l/q'd hơn nữa tôi dám khẳng định là ly của Thiểu Trạch, phải muốn tôi lấy làm xét nghiệm chứ?"

      Ánh mắt tinh diệu quét qua ly rượu đỏ cùng Bùi Nhã Phi, khóe miệng Lạc Mật Mật nâng lên nụ cười quỷ quyệt.

      Từ đến lớn, nhìn Thiểu Trạch cùng với người đẹp rắn độc này lui tới, Bùi Nhã Phi là m@l/q'd hạng người gì, ràng, cho dù coi như Bùi Nhã Phi và Lạc Thiểu Trạch lên giường, Lạc Mật Mật cũng trước hết nghĩ đến Bùi Nhã Phi lúc đó giở trò quỷ.

      Cho nên, đây cũng là nguyên nhân cho tới nay tin Lạc Thiểu Trạch phản bội .

      Tựa hồ bị người đoán được, sắc mặt kinh ngạc của Bùi Nhã Phi nhìn tiểu nha đầu tóc vàng trước mắt này. Ở trong mắt Bùi Nhã Phi, Lạc Mật Mật là người điên, biết trời cao đất rộng cũng dám làm kẻ điên.

      Nhưng, ấy phải luôn luôn là hay sao? Lúc nào này lại trưởng thành, lớn lên đến mình cũng cảm giác thấy?

      Còn, Bùi Nhã Phi căn bản cũng từng "nhận thức" này.



      75 CHÍNH HỎI LẠC THIỂU TRẠCH

      đến trình độ này, Bùi Nhã Phi muốn vạch mặt, bởi vì tất cả mình thiết kế tốt, nghĩ tới chuyện lại huyên náo tệ đến như vậy. Nếu quả đem ly rượu cầm hóa nghiệm, sợ rằng kết quả chỉ có thể làm cho mình càng thêm khó coi.

      Mới vừa rồi vào phòng làm việc của Lạc Thiểu Trạch, Bùi Nhã Phi cố ý mang theo chai rượu đỏ từ Pháp đưa cho Lạc Thiểu Trạch, cố ý lấy lòng cũng lấy cớ họp để ly khai Mạc Triết Hiên và Tô Trạch.

      Nhưng, ta và Lạc Thiểu Trạch có cái gì hội nghị để mở đâu?

      Cái kia cũng là do mình ngụy trang mà thôi.

      Ai kêu Thuộc Oái Nguyên nhất quyết tha, đưa thêm cho mình nghiêm nghị cầu. Bùi Nhã Phi quá mong đạt được mục đích, chỉ muốn mau chóng lấy được tiền trả hết khoản nợ, cho nên bất tri bất giác m@l/q'd ở trong ly của Lạc Thiểu Trạch bỏ thuốc mê.

      Chỉ có chút mà thôi.

      Bùi Nhã Phi có ý muốn thương tổn đến Lạc Thiểu Trạch, chỉ muốn chụp mấy tấm hình, giao cho Thuộc Oái Nguyên làm chứng cứ, bắt lấy vật mình muốn.

      Dĩ nhiên, nếu như những thứ này có ngày rơi vào trong tay của Lạc Thiểu Trạch. Có thể lòng trách nhiệm m@l/q'd của Lạc Thiểu Trạch tăng lên gấp bội lựa chọn trở lại bên cạnh mình vì mình "phụ trách", đây chính là chuyện thể tốt hơn được.

      Vì vậy ta nhanh chóng cởi bỏ áo khoác của mình, ngăn tây trang của Lạc Thiểu Trạch, khẩn trương cởi nút áo sơ mi của ...

      Nhưng chuyện còn chưa có bắt đầu, m@l/q'd cư nhiên bị nha đầu trước mắt khuấy đảo thất bại, hơn nữa còn để cho mình ứng phó kịp, khó có thể dứt ra. Bùi Nhã Phi giống như ăn phải con ruồi, ghê tởm khó chịu, ảo não thôi.

      Lần này bị người bắt nhược điểm, Bùi Nhã Phi tiến thoái lưỡng nan.

      Nhưng ngoài suy đoán của Bùi Nhã Phi, Lạc Mật Mật muốn buông tha.

      "Thế nào, tự kiểm điểm tội lỗi của mình sao? cần, chỉ cần ngoan ngoãn rời Thiểu Trạch, biến mất ở tầm mắt của chúng tôi, tất cả tôi ."

      Lạc Mật Mật quay lưng , cúi người tới trước mặt của Lạc Thiểu Trạch, dịu dàng và đau lòng sửa lại quần áo.

      Nghe lời này, trong lòng Bùi Nhã Phi thể tư vị gì. Hôm nay vận mệnh của mình lại để cho con nhóc này làm chủ , suy nghĩ chút cũng cảm thấy mất mặt m@l/q'd. Huống chi, tiếp tục như vậy thù lao của mình chẳng phải là...

      "Làm sao có thể? Cho dù ta rời , Thiểu Trạch cũng để ta rời khỏi."

      "Tại sao?"

      Nhìn Bùi Nhã Phi nâng cằm lên, Lạc Mật Mật rốt cuộc hỏi nghi vấn lâu sâu trong lòng mình. Coi như có nghe được Lạc Thiểu Trạch trả lời, xem chút Bùi Nhã Phi thế nào, cũng phải là chuyện gì ghê gớm.

      Bùi Nhã Phi mím chặt đôi môi, ngấc đầu lên vừa muốn chuyện, đột nhiên trong đầu lên khuôn mặt nghiêm nghị của Lạc Thiểu Trạch.

      Vào cái ngày đồng ý Bùi Nhã Phi làm người đại diện, Lạc Thiểu Trạch đưa ra điều kiện thứ nhất chính là thể cho Lạc Mật Mật nguyên nhân.

      Hơn nữa còn là điều kiện vô cùng nghiêm nghị.

      Lời đến khóe miệng lại cứng rắn nuốt xuống, ", chính mình hỏi Lạc Thiểu Trạch ! Tóm lại, tôi... Tôi có cách nào cùng , cũng hy vọng muốn đem chuyện nháo loạn, tôi trước."

      "..." đợi Lạc Mật Mật dứt lời, Bùi Nhã Phi giơ túi lên, để ý hình tượng nhanh chạy ra khỏi phòng làm việc.

      Đây rốt cuộc là thế nào?

      Lạc Mật Mật cúi đầu đưa mắt nhìn, trong đầu đầy nghi vấn có người nào giải đáp. lúc ấy, Lạc Thiểu Trạch nằm ghế sofa có phản ứng.

      "Ai , sao lại ngủ ở đây? Mật Mật..."

      Thân ái mỹ nữ cùng soái ca, nhớ cho Vũ nhi đề cử, còn có nếu có thể cất giấu cùng nhắn lại, Vũ nhi rất hưng phấn, gõ chữ cũng càng thêm động lực~~~








      Last edited: 4/5/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      76. Còn cần phải hỏi sao?

      “Sao lại ngủ ở đây? Mật Mật?...”

      Lạc Thiểu Trạch vịn ghế salon từ từu đứng dậy, đầu ong ong đau đớn, lơ đãng giơ tay lên xoa huyệt Thái Dương của mình. Mắt nhìn xung quanh, Lạc Thiểu Trạch phát mình đứng cạnh Lạc Mật Mật, khỏi há to miệng.

      Mấy ngày nay, Lạc Thiểu Trạch sớm về trễ, về biệt thự đến công ty đúng giờ, chính là muốn gặp Lạc Mật Mật.”

      biết, chỉ cần nhìn thấy Lạc Mật Mật mình nhất định bị hỏi về chuyện vừa qua. Nhưng, Lạc Thiểu Trạch muốn sau khi kết thúc chuyện này giải thích với Lạc Mật Mật, bằng dự vào tính cách Lạc Mật Mật, mỗi khi biết vì mà công ty tổn thất lớn như vậy, biết làm ra chuyện gì.

      Trước kia ít lần Lạc Thiểu Trạch được thấy những hành động kinh người của Lạc Mật Mật.

      “Thiểu Trạch, vẫn khỏe chứ?” Lạc Mật Mật cúi người đúng bên cạnh Lạc Thiểu Trạch, sóng nước trong đôi mắt tràn đầy đau lòng cùng dịu dàng.

      Lạc Thiểu Trạch trong lòng rất sợ, tránh né nhìn tới ánh mắt của Lạc Mật Mật, tay đè lại cái trán, tay vin ghế salon đứng dậy, nhưng cả người mềm mại khó chịu, căn bản nghe mình sai bảo.

      bị sao thế này? Ai, tại cả người cử động nổi, uống rượu say thành ra như vậy sao?” Lạc Tiểu Trạch vội vàng đổi đề tài.

      pahir là uống say, là có người hạ độc .”

      “Cái gì?” Lạc Thiểu Trạch kinh ngạc quay đầu nhìn Lạc Mật Mật, cỗ kinh ngạc lên chân mày, nhưng rất nhanh khôi phục yên tĩnh.

      Lạc Mật Mật vịn Thiểu Trạch ngồi thẳng, thuận thế cũng ngồi ở ghế salon, “Thiểu Trạch, cần em , cũng có thể biết là ai làm chứ? Em mới vừa rồi…”

      cần , hiểu.” Lạc Thiểu Trạch cúi đầu, sắc mặt khó coi cắt đứt lời của Lạc Mật Mật.

      làm sao biết là ai làm? Nếu như trước kia mình và Bùi Nhã Phi nhau cuồng nhiệt, cái gì cũng có thể bao dung thương , nhưng là tại, tình đó kết thúc, làm sao thấy Bùi Nhã Phi là người như thế nào?

      Huống chi, lần nữa gặp mặt, Nhã Phi còn là Bùi Nhã Phi trước kia rồi.

      Loại cảm giác này, rất là chân thực, chân thực đến nỗi Lạc Thiểu Trạch tin cũng được.

      Nhưng mà Lạc Mật Mật ngồi ở bên cạnh nghĩ như vậy, thấy Lạc Thiểu Trạch cố ý ngắt lời mình, Lạc Mật Mật tựa như đổ bình dấm chua, tư vị khó chịu.

      che chở ta như vậy, ngay cả cơ hội xấu ta cũng có. phải là biểu chứng tỏ hai người ở chung sao?”

      Lạc Mật Mật cắn môi, con ngươi trong suốt tản ra lo lắng chờ đợi, hoặc cho biết mình đoán sai, và Bùi Nhã Phi chỉ diễn trò.

      Nhưng mà, hồi lâu, Lạc Thiểu Trạch lời nào, động tác cũng thấy.

      Chỉ là cúi đầu, lấy tay xoa bóp chân mày.

      Lạc Mật Mật thất vọng nặng nề thở dài, rút hai tay mới vừa đỡ Lạc Thiểu Trạch, có thể hài tranh cãi ầm ĩ trận lớn, hoặc là Lạc Thiểu Trạch dịu dàng đứng ở trước mặt mình giải thích. Nhưng mà, tại có gì cả.

      Lạc Thiểu Trạch câu chữ đều , trầm mặc làm Lạc Mật Mật biết gì nữa.

      Còn cần phải hỏi sao?

      Lạc Mật Mật trong lòng ngừng hỏi ngược lại mình. Lấy tình huống tại như thế, sợ rằng hỏi cũng vô ích.

      Nhưng…



      77. Nắm tay nhau cùng chết


      Nhưng, hỏi lại rất khó chịu. ở trong biệt thự đợi Lạc Thiểu Trạch nhiều ngày như vậy cũng trông thấy trở về, vất vả đợi ở công ty để nhìn thấy , chẳng lẽ cứ như vậy dễ dàng buông tha cơ hội lần này sao? Sợ rằng lần này mất , về sau còn cơ hội.

      Lạc Mật Mật rốt cuộc lấy hết dũng khí, mím chặt đôi môi, ngẩng đầu lên, “Thiểu Trạch, tại sao …”

      “Mật Mật, có số việc bây giờ chưa được, về sau giải thích với em. Em chỉ cần tin tưởng chuyện giống em thấy, chỉ cần trong lòng kiên trì là được rồi.”

      Đôi tay Lạc Thiểu Trạch khoác lên đầu gối, mắt nhìn mặt đất, lời tỉnh táo đánh tan mọi dũng khí của Lạc Mật Mật.

      Nhìn gò má hoàn mỹ cùng bộ dạng cương quyết, Lạc Mật Mật ngậm miệng lại.

      Mình kiên trì?

      Cho tới nay, mình phải là luôn tin lời của sao? Cho dù là thấy tin tức bát quát về , Lạc Mật Mật đều có phần tín niệm trong lòng.

      tin bọn họ ở cùng nhau. Nhưng mà, tại sao Lạc Thiểu Trạch giải thích?

      Lạc Mật Mật có chút cam lòng.

      “Lúc nào? muốn cho em đợi đến lúc nào? Nếu mọi chuyện đều vĩnh viễn hài lòng, có phải hay vĩnh viễn thể kết thúc? Vậy em phải đợi cả đời sao?”

      “Mật Mật, rất nhiều chuyện phức tạp như thế. Rất nhanh.”

      Lạc Thiểu Trạch có chút nóng nảy, đứng dậy cau mày.

      Lần đầu tiên thấy Lạc Thiểu Trạch kiên nhẫn với mình, Lạc Mật Mật cảm thấy nguy cơ chưa từng có trước đó. biết làm sao, Lạc Mật Mật cảm thấy mọi nghi ngờ bị xóa tan. muốn ép hỏi nữa, bằng thuận theo tự nhiên.

      “Được rồi, bánh nướng áp chảo, em muốn về.”

      Lạc Mật Mật đứng lên cố tỏ ra thoải mái sửa sang chút áo khoác, muốn rời khỏi.

      “Em phải về nhà nha, được ở bên ngoài dạo lung tung, nhất là… cần ở bên ngoài ở…” Lạc Thiểu Trạch lộ ra phần lo âu cùng quan tâm, nhìn bóng lưng Lạc Mật Mật hơi có chút thẹn thùng.

      “Đương nhiên rồi. Em muốn giám sát , nếu làm ra chuyện có lỗi với em sao?” Lạc Mật Mật dí dỏm quay người lại, ôm cổ của Lạc Thiểu Trạch.

      Lạc Thiểu Trạch đổ mồ hôi lộc cộc lộc cộc. này, sắc mặt biến đổi so khí trời còn nhanh hơn, khôi phục bản tính của mình từ lúc nào thế?

      Lạc Thiểu Trach cố gắng ngửa cổ ra sau, gương mặt căng thẳng, “Chúng ta, là làm hòa sao?”

      “Dĩ nhiên có. Vấn đề lúc trước em có thể tạm thời gác lại, để cho nó biến thành vấn đề của quá khứ, nhưng mà cũng đại biểu vượt qua kiểm tra của em. , em tin tưởng cùng kiên trì là được rồi. Vậy nên hiểu em kiên trì vì cái gì?”

      “Ừ… ừ…” Lạc Thiểu Trạch cứng ngắc gật đầu cái, cả người được tự nhiên nhìn Lạc Mật Mật dí dỏm dã man.

      Lòng của này ghê gớm , gác lại liền lập tức để xuống biến thành quá khứ. Lạc Mật Mật đúng là hay ho!

      “Vậy cũng tốt, em về nhà, làm việc .” Lạc Mật Mật ngoài miệng tiện nghi cho Lạc Thiểu Trạch, trong lòng ngược lại có tính toán khác.

      Mình ở bên ngoài chẳng phải là tiện nghi cho Bùi Nhã Phi, dựa vào tính tình ta còn làm xằng bậy trong thời gian mình rời . Chuyện ngày hôm nay phải là ví dụ sao? Cho nên, mình ở cạnh ta, cũng là giúp đỡ Lạc Thiểu Trạch đề phòng chút.

      Lạc Mật Mật tiêu sái hôn gió, khóe miệng khẽ giơ lên, quay đầu lại đá lông nheo với Lạc Thiểu Trạch.

      Lần này, cả người Lạc Thiểu Trạch nhất thời run rẩy, sắc mặt cứng ngắc, nhất thời mặt biến thành mặt cương thi.

      Lạc Mật Mật nhìn phản ứng của Lạc Thiểu Trạch, khỏi bật cười, “ xem bộ dáng của là khó coi chết được. Ai, nắm tay nhau cùng chết, mới biết chết rất xấu xí, lệ rơi đầy mặt. Em đây!”

      xong, Lạc Mật Mật sôi nổi tới cửa, dùng sức lôi kéo cửa, phịc tiếng thấy bộ dáng hai người tới.
      Last edited by a moderator: 1/4/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      78 CẬU LÀ BÁT QUÁI!

      Lạc Mật Mật hoạt bát ra cửa, dùng sức kéo cánh cửa, "phịch" tiếng hai người ngã nhào.

      ra Mạc Triết Hiên và Tô Trạch vẫn núp sau cửa nghe lén, bọn họ sợ Lạc Thiểu Trạch và Lạc Mật Mật đánh nhau cho nên vẫn lo lắng.

      "Các ... Làm sao có thể?" Lạc Mật Mật kinh ngạc, giơ đầu ngón tay lên chỉ thẳng vào hai người đứng trước mặt.

      Mạc Triết Hiên đỡ gọng kiếng, ngượng ngùng tựa vào Tô Trạch bên cạnh, chữ cũng , ngược lại Tô Trạch lại nhanh mồm nhanh mép, đứng thẳng gót chân liền lập tức lớn tiếng ra.

      "Chúng tôi nghĩ có thể các người đánh nhau cho nên rất lo lắng, nghe bản lĩnh gây chuyện đánh nhau của Mật Mật rất kinh người... A, đau!"

      Tô Trạch nghiêng mặt nhìn chút sắc mặt biến đổi của Mạc Triết Hiên, đầu ngón chân bị người đạp đau đớn.

      "Ha ha, các đánh giá tôi quá cao, đối với bên ngoài tôi rất lợi hại, m@l/q'd đối với lão đại các , tôi chỉ có thương che chở. Nhưng khi có người khi dễ chúng tôi, tôi bao giờ tha thứ." Lạc Mật Mật vừa cười vừa , bàn tay vừa mới sơn móng màu đỏ làm động tác giương nanh múa vuốt.

      "Nghe , Bùi Nhã Phi có thể đạt được kết quả như hôm nay, hai người các thể có công à..."

      Nhìn bàn tay duỗi ra chưởng cùng với dáng vẻ dữ tợn của Lạc Mật Mật, m@l/q'd vẻ mặt Tô Trạch vô tội, mở cặp mắt to ánh mắt đáng thương nhìn chằm chằm Lạc Mật Mật.

      " có nha, chúng tôi dám..."

      "Mật Mật, em phải nên học sao? Sao vẫn còn ở đây quấy rối." Lạc Thiểu Trạch đứng ở cách đó xa rốt cuộc nhìn nổi, rồi chậm rãi quay đầu chút biến đổi nhìn tất cả ở trước mắt.

      "Ừ. Được rồi, Bye bye!" Lạc Mật Mật hôn gió bay đến mặt Lạc Thiểu Trạch, mắt cười híp lại thành hình hai cái mặt trăng, trong chớp mắt biến mất ngoài phòng làm việc.

      Tô Trạch và Mạc Triết Hiên mỗi người thở mạnh, may mắn mình bị ma chưởng của Lạc Mật Mật trừng phạt.

      "Lão đại, và Mật Mật làm hòa rồi à?" Tô Trạch to gan dò xét hỏi.

      Lạc Thiểu Trạch liếc mắt nhìn, mặt chút thay đổi, "Ừ."

      "Nhưng, em vừa nghe ấy có..."

      "Cậu là ngu ngốc, cậu biết là con thường đằng làm nẻo sao? Còn đòi theo đuổi Văn Y nhà người ta, chỉ bằng cậu thông minh tầm này, đoán chừng ngày tháng năm nào mới đuổi kịp!" Mạc Triết Hiên hung hăng m@l/q'd đánh vào đầu Tô Trạch, cảm thán thôi, chỉ số thông minh và hiểu biết đương của Tô Trạch quá thấp.

      "Nhưng, có khả năng nha, con có thể như vậy sao? Bạn trai của mình cùng người con khác ở chung chỗ, hỏi ràng người đàn ông đó rốt cuộc nghĩ cái gì liền tự mình nghĩ thoáng ra, thể tưởng tượng nổi? phải con đều rất thích so đo này nọ sao..."

      Tô Trạch liên thuyên ngừng với Mạc Triết Hiên, lại phát sắc mặt dần dần cứng nhắc của Mạc Triết Hiên, hướng về phía mình nháy mắt, khiến Tô Trạch thể ngừng .

      Theo tầm mắt của Mạc Triết Hiên, Tô Trạch cũng xoay đầu nhìn qua chút, lại sợ hết hồn, thiếu chút nữa sợ vỡ mật. ra lão đại biết từ lúc nào đứng ở trước mặt hai người, sắc mặt tái xanh, thần sắc nghiêm trọng.

      "Á, lão đại, hù chết tụi em nha!" Tô Trạch giật mình lùi về phía sau, vuốt ngực làm trạng thái an ủi, "Mới vừa bị Lạc Mật Mật giật mình, tại lại..."

      "Cậu là bát quái, phần tinh lực này nên dùng công việc chẳng phải tốt hơn sao. Có phải nhiệm vụ hoàn thành? Còn mau làm việc!"

      Tấu chương riêng Kim Đạt Liên Nhi tăng thêm, cám ơn ủng hộ và khích lệ, Vũ nhi cố gắng! Mỹ nữ cùng soái ca của vương quốc La nhớ cất giấu cùng nhắn lại còn có đề cử, ~~~
      Last edited: 4/5/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      79 ĐÚNG LÀ CÂY GẬY

      Thanh nghiêm nghị của Lạc Thiểu Trạch giống như thiên lôi, Mạc Triết Hiên và Tô Trạch vội vàng ra khỏi phòng làm việc.

      "Cái thằng nhóc này, cậu còn biết lòng của đàn bà như kim dưới đáy biển à, cậu còn ngang nhiên coi chừng giúp lão đại thảo luận m@l/q'd suy nghĩ của Mật Mật, cậu là lớn mật à!" Mạc Triết Hiên vừa níu kéo quần áo Tô Trạch vội vàng hướng phòng làm việc của mình tới.

      Tô Trạch ngược lại phục, cong miệng trợn mắt nhìn, "Tôi xem là tâm của lão đại mới như kim dưới đáy biển!"

      Biệt thự họ Lạc.

      "A! Rốt cuộc tan học về tới nhà rồi!" Lạc Mật Mật dùng sức đẩy cánh cửa chính của biệt thự, hưởng thụ hướng lên trời reo hò.

      Vừa mới rửa xong trái cây, Bùi Nhã Phi đứng ở bên thấy Lạc Mật Mật kinh ngạc cùng khẩn trương. ta chầm chậm để trái cây xuống, lặng lẽ mỉm cười đến gần Lạc Mật Mật.

      "Mật Mật, ăn trái cây . Hôm nay sao về sớm thế, tan học rồi à?"

      Lạc Mật Mật xem thường, chẳng thèm ngó tới, đưa tay cầm quả táo ngồi ghế sofa từng ngụm từng ngụm ăn.

      Bùi Nhã Phi thấy Lạc Mật Mật hồi đáp, m@l/q'd có chút xấu hổ, nhưng vẫn thuyết phục mình, khuôn mặt tươi cười đến gần, "Mật Mật, tôi muốn biết có đem chuyện ngày hôm nay cho Thiểu Trạch hay ?"

      Lạc Mật Mật ngước mắt nhìn chút, đặt phân nửa quả táo cắn dở lên bàn, " muốn biết sao?"

      "Ừ, đúng vậy"

      "Nhưng tôi là cái gì mà cho "

      xong, Lạc Mật Mật cầm sách giáo khoa hướng gian phòng của mình , m@l/q'd còn dư lại Bùi Nhã Phi đứng nguyên tại chỗ cắn răng nghiến lợi, khẩn trương ủy khuất. tới nửa, Lạc Mật Mật quay đầu lại liếc nhìn, ánh mắt chán ghét cực kỳ.

      "Nếu lo lắng như vậy, bằng dọn ra ! Thương thế của phải sớm khỏi hẳn rồi sao, làm gì còn dày mặt nương nhờ ở đây."

      " biết tất cả rồi ư?"

      "Tất nhiên, cho rằng tôi ngu ngốc sao? Tôi làm chuyện gì tình phía trước, cũng làm được m@l/q'd như lòng bàn tay, chỉ bằng chút thủ đoạn tiểu xảo của , tôi đều có thể chơi đùa, cho nên tôi khuyên sớm thấy con đường tương lai của mình, lên đường sớm chút."

      Nhìn Lạc Mật Mật dương quái khí giễu cợt, Bùi Nhã Phi nhất thời cảm thấy thể diện mất sạch, nhưng từ trước đến giờ, với tính khí công chúa ta chưa bao giờ bị tức tối như vậy, cho nên theo bản năng muốn phản kích.

      "Ha ha, xem ra liền nghĩ mình là rễ hành ? Được, phải chán ghét tôi ư, vậy tôi càng muốn ở trước mặt lúc lúc , phiền chết !"

      Ai , đúng là cây gậy.

      Lạc Mật Mật vừa nghe, trong lòng ngược lại cao hứng dứt. sớm nghĩ cách chỉnh hồ ly tinh này, lo có nơi phát huy, này phải tự mình đưa tới cửa ư.

      Tốt, phải là đón gió mà lên à, vậy tôi cho cái đầu quát to, đánh cho lật được người!

      Lạc Mật Mật hướng lên trời cười khúc khích, che miệng chỉ cười lời nào.

      Làm cho Bùi Nhã Phi đứng cách đó xa như tên hòa thượng lùn hai thước* với tay sờ đến đầu (vì phải suy nghĩ theo cách người khác biết mình suy nghĩ gì), cho là Lạc Mật Mật la lối m@l/q'd om sòm, vậy mà tức giận ngược lại lại cao hứng cười tươi.

      ", làm sao vậy?"

      Lạc Mật Mật để tay che kín miệng xuống, nhịn được cười ra tiếng, "Ha ha, tôi suy nghĩ dáng vẻ người kia bị tôi chỉnh, tôi chỉ muốn cười, nhịn được cười. Ha ha, buồn cười quá, quá giải hận."

      "...: Bùi Nhã Phi tức giận cả người run lên, chỉ vào Lạc Mật Mật muốn mắng mà mắng được.

      Lần này thảm rồi, mình vốn vì Lạc Thiểu Trạch mà đến, nhưng cố tình gặp được Lạc Mật Mật đây là... là ông trời mở mắt nha. Tiểu ma nữ này, m@l/q'd chuyện gì cũng có thể làm ra, rơi vào trong tay ấy, cuộc sống của cũng tốt hơn. được phải nghĩ ra ít biện pháp.

      Nghĩ tới đây, Bùi Nhã Phi lấy lại bình tĩnh, xoay người về phía gian phòng của mình.

      * Hai thước bằng 46 cm
      Last edited: 4/5/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      080 Thiểu Trạch, có mệt hay ?


      Editor: Trà sữa trà xanh


      Sắc trời rất nhanh liền tối, ngày nữa kết thúc, làm mọi người mệt nhọc ngày đúng giờ tan ca.


      Lần này Lạc Thiểu Trạch rất đúng giờ trở về nhà. biết hai người phụ nữ này ở cùng chỗ giống như là đem thuốc nổ tập trung vào cùng nhau, tùy thời nổ tung, hơn nữa còn là phát nổ cùng lúc.


      Thay giày, Lạc Thiểu Trạch quay đầu nhìn trong phòng khách, nhưng d.d.l.q.d căn phòng xám xịt có ai, yên tĩnh vô cùng.


      Hai người kia đâu rồi? Đều ở nhà, còn là. . . . . .


      Lạc Thiểu Trạch lại dám đoán, nhìn căn hộ yên tĩnh, nhất thời cảm thấy khẩn trương. Tình cảnh như thế ít nhất hai người có khai chiến, bằng làm sao thấy dấu vết đồ đạc hi sinh. Ai, tại Lạc Thiểu Trạch chỉ có thể cảm thán mệnh mình khổ, ngày d.d.l.q.d vất vả bận rộn về nhà lại có người quan tâm, bụng cũng chịu đói theo.


      Lạc Thiểu Trạch tới bên cạnh tủ lạnh, cầm ít đồ chuẩn bị ăn lót dạ, sau đó quan sát phòng của từng người, đều thấy hôm nay đúng là hòa bình .


      Nhưng, vừa mới mở cửa tủ lạnh, sau lưng liền truyền đến giọng hỗn tạp.


      "Thiểu Trạch, về rồi, tốt, có biết hôm nay em rất nhớ nha?"


      Hả? Tình huống thế nào?


      Lạc Thiểu Trạch cầm chai sữa tươi từ từ xoay người, trước mắt đột nhiên xuất mỹ nữ cao gầy khêu gợi, khiến có chút thích ứng.


      Là Bùi Nhã Phi. Mặc áo khoác ngủ màu hồng, tóc dài xõa ở phía sau phiêu động, bờ môi khêu gợi, cộng thêm ánh mắt mê người, cả người tựa vào bên cạnh bàn, nhất thời khiến Lạc Thiểu Trạch thiếu chút nữa phun máu mũi.


      "Em làm sao vậy? Sao lại mặc như vậy? Buồn ngủ sao?"


      Lạc Thiểu Trạch làm bộ như vô mở chai sữa tươi, trực tiếp ngữa cổ uống hớp, quay lưng .


      Là đàn ông nếu thấy màn thoải mái như vậy cũng hiểu đây là ám hiệu gì, đều hành động theo nội tâm bị lý trí điều phối nữa.


      Bùi Nhã Phi căn bản quan tâm lời của Lạc Thiểu Trạch, giơ khóe miệng lên lộ ra nụ cười mê người, thân thể mềm mại đung đưa khêu gợi qua lại, từ từ đến gần đưa lưng về phía của Lạc Thiểu Trạch, tay vỗ vào bả vai Lạc Thiểu Trạch.


      Cái vỗ này, khiến toàn bộ sữa tươi mà Lạc Thiểu Trạch mới vừa uông phun hết ra ngoài. Hành động này khiến Lạc Thiểu Trạch là mất mặt, nhưng mà đối với Bùi Nhã Phi mà là biểu rất tốt.


      Bởi vì, ít nhất chứng tỏ người đàn ông trước mắt này bắt đầu khẩn trương, ít nhiều gì nổi lên phản ứng.


      Vì vậy, Bùi Nhã Phi quyết định thừa dịp truy kích d.d.l.q.d.


      "Thiểu Trạch, có mệt hay ? Nếu . . . . . ."


      "Em về phòng thay đồ , Mật Mật nhìn thấy tốt, phụ nữ nên học được tự trọng."


      Lời lạnh lùng nhất thời làm cho lòng của Bùi Nhã Phi nguội lạnh, ngờ cho rằng sắp thành công lại phản nghịch. hớp sữa tươi này lại làm thanh tỉnh Lạc Thiểu Trạch.


      Loại thời điểm này xuất loại chuyện như vậy, Lạc Thiểu Trạch có thể hiểu Bùi Nhã Phi nghĩ gì sao? Gặp qua đủ loại người, loại nữ sắc hấp dẫn Lạc Thiểu Trạch biết trải qua bao nhiêu.


      Phải biết, mấy năm này Lạc Thiểu Trạch thấy các loại phụ nữ đếm xuể, thể thiếu người phụ nữ thay đổi này. Đối với hiếm.


      Bùi Nhã Phi rất là cáu thẹn, ban ngày mới vừa bị Lạc Mật Mật chọc tức, buổi tối lại bị Lạc Thiểu Trạch nhục nhã, điều này làm rất uất ức khó chịu.


      Nhưng, coi như mình khổ sở, vậy có thể làm gì? Chẳng lẽ Lạc Thiểu Trạch có thể an ủi mình sao? Bùi Nhã Phi chuẩn bị rời , trở lại phòng của mình.


      "Ai nha! . . . . . ."


      Bùi Nhã Phi mới vừa đứng thẳng lên, cong miệng lên dậm chân hai cái xoay người chuẩn bị rời , lại cẩn thận dẫm lên sữa tươi trân đất, cả người lảo đảo úp sấp mặt đất, đứng dậy nổi.

      081 Tỉ mỉ trang trí phòng


      Editor: Trà sữa trà xanh


      "Thiểu Trạch, đỡ em. . . . . ." Giọng y hệt cừu non từ mặt đất truyền đến, Bùi Nhã Phi tay che đầu gối đỏ bừng, tay giơ lên giữa trung, dùng ánh mắt nhu tình nhìn Lạc Thiểu Trạch.


      Nếu là ngồi đất lúc này là Lạc Mật Mật, Lạc Thiểu Trạch sợ rằng cần suy nghĩ, trước tiên xông lên phía trước, nhàng ôm lấy, sau đó ân cần thương . Nhưng, đây là Bùi Nhã Phi, Lạc Thiểu Trạch có chút do dự.


      thậm chí có điểm hoài nghi có phải Bùi Nhã Phi lại diễn trò hay ?


      Nhưng, thể giúp đỡ , bất kể có mưu gì, Lạc Thiểu Trạch từ từ ngồi xổm người xuống, cách Bùi Nhã Phi nửa thước.


      "Em sao chứ?" Đôi tay của Lạc Thiểu Trạch khoác lên đầu gối, xem xét đầu gối của Bùi Nhã Phi, vẻ mặt nghi ngờ.


      Bộ dáng này của Lạc Thiểu Trạch, Bùi Nhã Phi dĩ nhiên hiểu là có ý gì rồi, nhưng mà ở trong mắt chuyện gì cũng thể ngăn cản, bởi vì có thứ gì có được, trừ phi muốn.


      "Thiểu Trạch, em rất đau, đầu gối d.d.l.q.d giống như bị dập rồi, mau giúp em xem chút !" Bùi Nhã Phi cố ý mù quáng, bộ dáng đáng thương khiến bất kì đàn ông nào cũng thương hại, huống chi tướng mạo của Bùi Nhã Phi phải kể là đến hàng đầu mỹ nữ, ánh mắt có thể lay động lòng người bình thản.


      Lạc Thiểu Trạch cúi đầu trùng hợp đụng phải ánh mắt của Bùi Nhã Phi, nhưng là rất nhanh liền tránh ra. Suy nghĩ chút thể giúp, vì vậy nhô đầu ra cẩn thận xem xét.


      "Nhưng, cảm thấy sao nha!" Đầu gối ửng đỏ thấy bị trầy cũng có sưng to lên, giống như Bùi Nhã Phi .


      ", rất đau, xem em có phải bị gảy xương đây?"


      "Nào có, , nếu liền đưa em đến bệnh viện!"


      "Em bệnh viện!" Bùi Nhã Phi trong lúc lơ đãng nhanh chóng ôm cổ của Lạc Thiểu Trạch, khuôn mặt dựa sát vào cằm của Lạc Thiểu Trạch, hơi thở ấm áp làm cho Lạc Thiểu Trạch được tự nhiên, "Thiểu Trạch, em nghỉ ngơi chút là tốt, đưa em đến phòng , em d.d.l.q.d tự được."


      Lạc Thiểu Trạch im lặng.


      Vẻ mặt bất đắc dĩ, Lạc Thiểu Trạch còn có thể cái gì, tay cũng vắt cổ rồi, huống chi người ta là bị té? Vì vậy, Lạc Thiểu Trạch thuần thục ôm lấy Bùi Nhã Phi, cất bước đưa vào gian phòng.


      Mới vừa vào cửa, Lạc Thiểu Trạch ôm Bùi Nhã Phi đứng sững sờ ở cửa. Chỉ thấy phòng đầy trướng sa màu hồng, nồng nặc mùi hương Lavender, giường bày bao phòng ngừa thai cùng áo ngủ chữ T khiêu gợi ngay ngắn, bàn còn để roi da, đều là "Lợi khí" trêu đùa huyết mạch.


      Lạc Thiểu Trạch im lặng, câu cũng muốn , chỉ cảm thấy có cổ lực lượng dắt mình ra. Là lý trí khuyên giải nên vào, nếu lần này rơi vào tay Bùi Nhã Phi.


      "Thiểu Trạch, làm sao vậy? phải đặt em lên giường sao? Còn do dự cái gì đây?" Giọng mềm mại của Bùi Nhã Phi vang lên, Lạc Thiểu Trạch khỏi rùng mình.


      Lạc Thiểu Trạch quay đầu, mặt vẻ gì nhìn Bùi Nhã Phi trong ngực mình, "Nhã Phi, đây là sao?"


      "Ai nha, đừng gọi người ta là Nhã Phi, gọi ‘ em ’, em vẫn thích gọi em bằng tên này hơn."


      "Ngượng ngùng, được." Lạc Thiểu Trạch xoay đầu qua, nghiêm túc nhìn về phía trước.


      "Được rồi được rồi, vậy cũng nên bế em đến giường? Chân của em vẫn còn đau nha!"
      Last edited: 4/5/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :