1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tổng giám đốc rất sủng cục cưng bé nhỏ - Vũ Cô Nương (153)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      064 Thiểu Trạch, xin lỗi


      Editor: Trà sữa trà xanh


      Đôi môi đỏ khẽ giương lên, rắn rết lộ ra giống như ngoan độc cùng thần bí.


      "Nhưng làm còn chưa đúng. Theo kế hoạch lúc trước chúng ta chỉ giao hẹn đơn giản là d.d.l.q.d chỉ cần làm người phát ngôn? Tôi nghĩ là người nhất."


      "Nhưng chuyện quyến rũ Lạc Thiểu Trạch đơn giản như chúng ta nghĩ, Lạc Thiểu Trạch phải người bình thường, phải là người nào cũng có thể bị mê hoặc. Huống chi, ta bây giờ cũng muốn thấy tôi, tôi căn bản là có cơ hội. . . . . ."


      Thuộc Oái Nương vươn tay nhàng đặt lên tay Bùi Nhã Phi, mỉm cười nhìn Bùi Nhã Phi cực kì nóng nảy, " có cơ hội có thể tạo ra cơ hội, đừng quên là bạn cũ của ta, so với bất luận người nào có cơ hội nhất. Hơn nữa, phải làm cho Lạc Thiểu Trạch d.d.l.q.d tin tưởng phải người xấu. Tin tưởng , có thể làm được."


      Thuộc Oái Nương nhàng rút tay về, từ trong túi lấy ra tờ chi phiếu từ từ đặt bàn, "Nơi này có 10 vạn, coi như là tiền cọc, tôi biết mới vừa khởi nghiệp cũng khó khăn, cần chút ủng hộ, những thứ này cầm . tình sau khi hoàn thành, tôi theo làm theo hợp đồng, nếu như hiệu quả tốt, tôi còn có thể tăng thêm tiền cho . Hãy làm cho tốt nhé!"


      xong, Thuộc Oái Nương nhìn hai bên chút, cầm túi lên cẩn thận rời .


      Nhìn chi phiếu bàn, Bùi Nhã Phi sửng sốt lâu, cuối cùng vẫn là tay đặt đặt lên bàn, cầm chi phiếu chặt để ở trước ngực, khẩn trương lầm bầm đôi câu, "Thiểu Trạch, xin lỗi ."


      Công ty Thịnh Thế, phòng làm việc của tổng giám đốc.


      "Hoang đường, ý tưởng của hai người các cậu càng ngày càng giải thích được, tại sao có thể để cho tôi cùng ta ở cùng chỗ? ! Hoang đường!" Lạc Thiểu Trạch lửa giận ngút trời, nặng nề vỗ cái bàn.


      Tô Trạch cùng Mạc Triết Hiên sợ đến rúc cổ đứng ở bên, cúi đầu thỉnh thoảng giương mắt ngó ngó Lạc Thiểu Trạch, dám chuyện.


      "Lão đại." Tô Trạch rốt cuộc mở miệng, nhưng vẫn bị Mạc Triết Hiên đứng ở bên hung hăng đạp ngón chân.


      Tô Trạch chịu đau, nhàng đẩy chân Mạc Triết Hiên ra, "Nhị ca, cho em em cũng phải . Lão đại, tại bên ngoài đều hai người bọn giống tình nhân, căn bản d.d.l.q.d quan tâm dáng vẻ ngọt ngào của hai người. Cái biện pháp này cũng là sách lược bất đắc dĩ, có thể khiến lời đồng bên ngoài biến mất, hơn nữa, qua thời gian ngắn tuyên bố bất hòa chia tay phải cũng giống vậy sao?"


      Mặt Lạc Thiểu Trạch đen lại, ánh mắt sắc bén lộ ra ánh sáng lạnh, toàn thân phát ra lãnh khí cùng tức giận, "Đây là chủ ý của ai? !"


      Tô Trạch cùng Mạc Triết Hiên hốt hoảng lui lại mấy bước, cơ hồ hít thở thông đứng ở chân tường, chữ cũng dám .


      "Là em!" giọng bén nhọn truyền đến, Bùi Nhã Phi mặc áo da vào.


      "Là ?" Lạc Thiểu Trạch liếc mắt nhìn, nhìn chằm chằm Bùi Nhã Phi từ từ tới, hung hãn , "Tại sao ra loại chủ ý này?"


      "Em cảm thấy rất tốt, chỉ giúp công ty vượt qua nguy cơ uy tín lần này, hơn nữa còn có thể tăng thêm hình tượng công chúng của em. Huống chi người thua thiệt là em, giá hi sinh danh tiết vì , chẳng lẽ chút cũng cảm động sao? Thiểu Trạch, em đều vì !"


      Đối mặt với Bùi Nhã Phi "Tận tình khuyên bảo" , Lạc Thiểu Trạch câu cũng muốn , kết cục như vậy là mình d.d.l.q.d có nghĩ tới, nhưng mà đối với với mình mà , lần nữa nhìn thấy Bùi Nhã Phi cũng cùng nàng quấn lấy, càng là điều mình bao giờ nghĩ tới.


      065 Tôi đồng ý


      "Tôi đồng ý!" Lạc Thiểu Trạch giận dữ , "Tô Trạch đuổi ta , về sau cho ta bước vào phòng làm việc của tôi nửa bước."


      "Thiểu Trạch, thể đối xử với em như vậy, tại chỉ có em có thể cứu vãn hình tượng công ty, cũng chỉ có em lòng đối xử với . Thiểu Trạch. . . . ."


      Cùng Tô Trạch dây dưa lôi kéo hồi, Bùi Nhã Phi cực kỳ miễn cưỡng ra khỏi phòng làm việc. Cứ tưởng lần nữa xuất trước mặt Lạc Thiểu Trạch, là có thể giống như mấy năm trước làm Lạc Thiểu Trạch rung động, ngoan ngoãn mình, nhưng là, lần này, Bùi Nhã Phi tựa hồ đánh giá cao mình.


      Nhưng mà muốn làm theo giao ước với Oái tổng, suy nghĩ thêm chút tình cảnh của , Bùi Nhã Phi quyết định lần này coi như liều d.d.l.q.d mạng, cũng muốn có thể dựa vào gần Lạc Thiểu Trạch.


      Bên ngoài cao ốc văn phòng, mưa xối xả như trút nước chẳng biết lúc nào ào ào ngừng. Nhìn từ trời giáng xuống mưa to, Bùi Nhã Phi cắn môi thầm nảy sinh ác độc.


      Thời gian trôi qua lâu, Lạc Thiểu Trạch sửa sang lại cái văn kiện, người mệt mỏi, cầm áo khoác lên tới cửa sổ, nhìn mưa to bên ngoài khỏi sầu não, liền nhàng thở dài.


      "Cũng biết Mật Mật có tốt , thời gian dài như vậy, cũng biết làm những gì. . . . . ." Lạc Thiểu Trạch từ từ cầm điện thoại di động bàn, giơ ngón tay lên muốn gọi, nhưng khi điện thoại hiển ra khuôn mặt mỉm cười của Lạc Mật Mật nhanh chóng cúp máy.


      Ngay sau đó thuận tay đem điện thoại bỏ vào túi áo, Lạc Thiểu Trạch bước vào thang máy.


      tới bãi đỗ xe ngầm, Lạc Thiểu Trạch nhanh nhẹn móc chìa khóa xe mở khóa xe, mở cửa xe chuẩn bị vào, chợt chốt mở cửa xe bị người khác giữ d.d.l.q.d chặt.


      Lạc Thiểu Trạch khỏi rùng mình cái, đột nhiên quay đầu nhìn lại, mặt Bùi Nhã Phi lộ vẻ chân tình đứng ở bên cạnh .


      "Thiểu Trạch."


      giọng dịu dàng, khiến Lạc Thiểu Trạch nhất thời nhớ lại khuôn mặt hồn nhiên tốt đẹp nhiều năm trước, nhưng mà bây giờ đứng ở trước mắt chỉ còn người kia năm đó, nhưng có loại cảm giác năm ấy.


      Lạc Thiểu Trạch hung hăng quay đầu lại, mặt chút thay đổi, "Thế nào? muốn gì?"


      " muốn biết sao?" Bùi Nhã Phi chợt kích động ngăn cửa xe, đôi tay nắm chặt bả vai Lạc Thiểu Trạch, "Thiểu Trạch, em biết giận em, nhưng mà biết , ban đầu là em có nỗi khổ tâm . . . . ."


      "Câm miệng của lại, tôi muốn nghe gì nữa, tránh ra." Lạc Thiểu d.d.l.q.d Trạch ánh mắt tràn đầy thù hận, trừng mắt.


      "Bất kể hôm nay đối xử với em thế nào, em đều muốn cho biết em vẫn , nghe em giải thích được ?"


      Đối mặt với bộ dạng Bùi Nhã Phi khổ sở cầu xin, trong lòng Lạc Thiểu Trạch khỏi hơi bị run lên, nhưng là rất nhanh cảm xúc thù hận lấp đầy lồng ngực, nâng lên cánh tay dùng sức vung lên, dễ dàng đẩy Bùi Nhã Phi sang bên, sau đó nhanh mở cửa xe, lái xe .


      Bất kể Bùi Nhã Phi như thế nào gõ cửa sổ xe, Lạc Thiểu Trạch như cũ chút biểu tình nhìn thẳng, lái xe .


      Chiếc xe dưới ngọn đèn đường mờ tối trong đêm mưa xuyên qua, cửa sổ xe kích thích ngàn tầng mưa lãng, thấy tâm Lạc Thiểu Trạch thấp thỏm yên. Trước mắt ngừng lên năm đó cảnh tượng đau dớn năm đó. . . . .


      Nhiều năm trước.


      Lạc Thiểu Trạch cùng Bùi Nhã Phi từng như chết sống lại, tình ngừng cảm động mỗi người, cảm giác ngọt ngào ngừng quanh quẩn ở lòng của hai người.
      Last edited by a moderator: 1/4/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      66 NGHE EM GIẢI THÍCH ĐƯỢC ?

      Nhiều năm trước.

      Lạc Thiểu Trạch và Bùi Nhã Phi từng đến chết sống lại, tình của họ ngừng cảm động đến mỗi người xung quanh, cảm giác ngọt ngào ngừng quanh quẩn ở trong lòng của hai người họ.

      Nhưng, ba mẹ của Bùi Nhã Phi coi trọng chuyện tình của hai người.

      Bởi vì lúc đó, Lạc Thiểu Trạch chỉ tập trung vùi đầu vào chụp ảnh chuyên nghiệp, hy vọng dựa m@l/q’d vào gia đình để lấy được bất kỳ vật gì, chỉ muốn dựa vào chính mình. Khi đó còn trẻ như vậy khiến cho ba mẹ của Bùi Nhã Phi vì con làm người mẫu khỏi lo lắng.

      Rốt cuộc, hai người để ý đến phản đối của ba mẹ Bùi Nhã Phi quyết định ghi danh kết hôn.

      Đến chỗ hẹn cũ, tay Lạc Thiểu Trạch cầm hoa tươi, cầm chứng kiện say mê cuồng nhiệt chờ đợi Bùi Nhã Phi đến nơi hẹn, nhưng chờ đợi hơn hai tiếng đồng hồ, buổi sáng… suốt cả ngày, Lạc Thiểu Trạch cũng thấy bóng dáng của Bùi Nhã Phi.

      Gọi điện thoại nhận, chạy đến chỗ ở của Bùi Nhã Phi tìm được bóng người, cuối cùng, từ trong tay m@l/q’d của bố Bùi Nhã Phi, Lạc Thiểu Trạch nhận được phong thư “Thư tuyệt tình”, biết được Bùi Nhã Phi cùng với thanh niên tài giỏi tuấn tú nước Pháp sinh sống.

      Trong thư , Lạc Thiểu Trạch chẳng qua là con rối của Bùi Nhã Phi mà thôi, vui đùa chút coi như xong… Chữ chữ như kim châm hung hăng đâm vào trong lòng Lạc Thiểu Trạch, nhưng mà tin.

      Những đêm mất ngủ, Lạc Thiểu Trạch thống hận, lòng đau như dao cắt, cuối cùng, quyết định Pháp du học. Mang tiếng là du học, nhưng ra là tìm kiếm Bùi Nhã Phi.

      Nhưng, toàn bộ hai năm tìm kiếm, Lạc Thiểu Trạch tìm được đến bóng dáng của Bùi Nhã Phi. Cuối cùng, từ trong miệng người khác biết được Bùi Nhã Phi kết hôn.

      Nếu như lúc đầu chọn vứt bỏ tuyệt tình, hoàn toàn quên mất người , lựa chọn kết hôn, hôm nay cần gì phải trở lại khổ sở rối rắm đây?

      Lạc Thiểu Trạch nghĩ, trong mắt tựa hồ có gì đó trong suốt lóe lên, nhưng cho nó có cơ hội mềm yếu ra ngoài.

      Xe hơi từ từ lái vào biệt thự màu trắng của gia đình họ Lạc, Lạc Thiểu Trạch dừng xe xong, cầm lên cây dù mở cửa vào nhà, chợt sau lưng truyền đến giọng quen thuộc.

      “Thiểu Trạch, nghe em giải thích được ?”

      Bùi Nhã Phi tay cầm cây dù, chờ đợi nhìn về phía sau lưng của Lạc Thiệu Trạch. “Thiểu Trạch, biết , ban đầu em rời khỏi là có nguyên nhân, thử suy nghĩ m@l/q’d chút năm đó chúng ta nhau như vậy, làm sao em có thể nhẫn tâm rời khỏi ? Thiểu Trạch em…”

      “Đủ rồi, rốt cuộc xong chưa? Tôi muốn nghe giải thích, tốt nhất lập tức rời .” Lạc Thiểu Trạch cũng quay đầu, mở khoá cửa vào nhà.

      Vẻ mặt Bùi Nhã Phi như đưa đám, ném xuống chiếc dù trong tay hét lớn, “Thiểu Trạch, hôm nay nghe em giải thích em liền , ở ngoài mưa chờ , chờ cho đến khi nghe em giải thích thôi.”

      Tiếng vang từ cánh cửa kịch liệt liệt đóng lại, lưu lại mình Bùi Nhã Phi đứng lại chịu đựng trong mưa.

      Mưa tựa hồ hiểu nhân tình, càng lúc mưa càng lớn, cộng thêm cả gió bão gấp gáp, đứng ở trước cửa Bùi Nhã Phi chịu hết đau khổ. Nhưng ngồi ở trong nhà Lạc Thiểu Trạch cũng khó chịu kém.

      Có phải thể làm gì với cái người đứng bên ngoài kia hay ? Lạc Thiểu Trạch đốt xì gà, khói từ từ bay lên, trong sương khói ngừng liếm láp vết thương cũ.


      67 SAU CƠN MƯA

      Thời gian từng giây từng phút trôi qua, biết từ lúc nào mưa ngừng rơi, Lạc Thiểu Trạch từ từ tới phía cửa sổ, lẳng lặng nhìn bóng dáng đứng yên trước cửa, suy nghĩ hàng triệu lần.

      Tại sao? Tại sao sau bao nhiêu năm sau mới lựa chọn quay trở lại? Chẳng lẽ quên lại khó khăn như vậy sao? vất vả và Mật Mật mới tiếp nhận lẫn nhau, bây giờ xuất , muốn chúng tôi xử trí như thế nào đây?

      Hôm nay vì công ty, vì danh tiếng của Mật Mật, thể suy tính ý tưởng của Mật Mật. Nhưng vì xuất của , Mật Mật lại hời hợt với ? thể chấp nhận, thể tiếp nhận!

      Nghĩ nghĩ lại, đột nhiên bóng dáng ở bên ngoài cửa sổ nghiêng ngả, chậm rãi ngã xuống đất.

      Lạc Thiểu Trạch nhìn ở trong mắt, cũng khống chế được tay chân của mình, chạy nhanh ra ngoài cửa, đem Bùi Nhã Phi ngã xuống đất ngất ôm vào.

      “Thiểu Trạch, tha thứ cho em rồi sao?” Trong mơ hồ Bùi Nhã Phi đưa tay muốn chạm vào gương mặt ấm áp của Lạc Thiểu Trạch, lại bị tránh thoát.

      Lạc Thiểu Trạch đặt Bùi Nhã Phi ướt nhẹp ở ghế da sofa, lấy khăn lông ra lau khô, đưa nước ấm tới. Cả người Bùi Nhã Phi run run đưa tay nâng ly thuỷ tinh cầm ở trước ngực.

      Ngẩng đầu nhìn lại, cái bóng dáng rắn rỏi mạnh mẽ quen thuộc đó lúc này trở nên lạnh lùng, đôi mi m@l/q’d buông xuống tia sáng lộ ra, toàn thân toát ra khí lạnh làm cho cơ thể run rẩy vì lạnh của Bùi Nhã Phi càng thêm rét lạnh.

      Bùi Nhã Phi đánh răng, mặc dù thân thể thoải mái nhưng trong lòng mừng thầm, biết chỉ cần vào được cửa này, rất nhiều chuyện có thể chuyển biến.

      dễ dàng bỏ qua cho cơ hội lần này.

      “Thiểu Trạch, em…” Bùi Nhã Phi cố gắng hết sức khống chế run rẩy, cố gắng nặn ra vài chữ, lại bị Lạc Thiểu Trạch chặn trở về.

      tắm trước , như vậy thoải mái chút.”

      Mặc dù đầu Lạc Thiểu Trạch có hạ xuống nhưng nghe được câu này, Bùi Nhã Phi mừng rỡ thôi, m@l/q’d giống như bắt được cây cỏ cứu mạng, cặp mắt loé sáng, đôi môi khỏi nhếch lên.

      , quan tâm em sao? tốt quá, Thiểu Trạch, em biết còn để ý đến em…”

      suy nghĩ nhiều, tôi chỉ muốn có cái thi thể ở trong nhà tôi, tốt nhất tự chăm sóc mình cho tốt, nếu có chết tôi cũng để ý đến.”

      Tuy lời lạnh lẽo nhưng Bùi Nhã Phi lại cảm nhận được ấm áp. tình nguyện xem Lạc Thiểu Trạch như vậy là để kích thích mình, gián tiếp mình, cũng nguyện ý tin tưởng Lạc Thiểu Trạch chán ghét mình.

      Bùi Nhã Phi chậm rãi đem ly thủy tinh đặt khay trà, run rẩy đứng dậy, khăn lông che kín cơ thể vòng qua ghế sofa vào phòng tắm, nhưng do nước mưa ở người còn m@l/q’d có lau sạch , giọt mưa ở lòng bàn chân chảy xuống mặt đất, cẩn thận trượt ngã.

      Đứng ở bên Lạc Thiểu Trạch thấy được cảnh này, trong lòng khỏi hồi hộp, xì gà tay phải ở trung dừng lại chút, nhưng rất nhanh khôi phục lại bình thường, trước sau như nhìn ra ngoài cửa sổ.

      Bùi Nhã Phi khẽ nghiêng mặt, nhìn thấy Lạc Thiểu Trạch chút phản ứng nào, chỉ có thể ủ rũ vịn sofa từ từ đứng dậy, thẳng về phía phòng tắm.

      Chỉ trong chốc lát, trong phòng tắm, tiếng vòi hoa sen tràn đầy nước vang lên.

      Từng ấy năm tới nay, người phụ nữ từng lại gần như vậy, Lạc Thiểu Trạch tâm loạn như ma. Nhưng là vào giờ phút này mới phát chính mình mới là người bướng bỉnh, tựa hồ như thể vượt qua được đoạn kia.

      Thời gian từng giây từng phút trôi qua, đến gần hai tiếng đồng hồ, trong phòng tắm, tiếng nước chảy vang lên như cũ nhưng vẫn thấy Bùi Nhã Phi xuất .
      Last edited by a moderator: 1/4/16
      dunggg thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      068. Vết máu trong phòng tắm


      Editor: Trà sữa trà xanh


      Thời gian từng giây từng phút trôi qua, đến gần hai giờ, trong phòng tắm tiếng nước chảy vẫn vang lên, nhưng thấy Bùi Nhã Phi xuất . . . . . .


      Lạc Thiểu Trạch biết hút bao nhiêu điếu xi gà, càng phát giác đúng lắm. Rốt cuộc sau d.d.l.q.d phen đấu tranh tư tưởng, bước nhanh đến phòng tắm.


      Trong phòng tràn ngập sương mù trắng, nước vẫn chảy ào ào, hơi nóng làm mờ kính thấy được gì. Lạc Thiểu Trạch đứng ở cửa, cau mày nhìn.


      Nhìn phòng tắm mơ hồ, Lạc Thiểu Trạch vẫn còn do dự. Nếu là trước kia, Lạc Thiểu Trạch chạy vào phòng tắm d.d.l.q.d, cùng Bùi Nhã Phi tắm uyên ương. biết Bùi Nhã Phi có thói quen tắm khóa cửa, cho nên lần nào cũng thành công.


      Nhưng mà, tại thể.


      Lạc Thiểu Trạch đứng ở cửa, vươn tay muốn gõ cửa, nhưng mà tay đến cạnh cửa lại rụt trở về. Chậm rãi cúi đầu, Lạc Thiểu Trạch chợt lúng túng.


      Chợt, máu đỏ tươi xông vào tầm mắt, giống như là tin dữ xông vào đầu Lạc Thiểu Trạch. Lạc Thiểu Trạch chỉ cảm thấy trong lỗ tai vang lên tiếng ông ông, chỉ thoáng trước mắt trắng xám.


      "Nhã Phi, Nhã Phi. . . . . ." Cửa phòng tắm khóa, Lạc Thiểu Trạch nhàng vào.


      Hơi nước lượn lờ ở bên trong, chỉ thấy thân thể Bùi Nhã Phi trần như nhộng tựa vào góc tường phòng tắm, tay trái cầm lưỡi dao, mà cổ tay phải máu đỏ tươi tuôn như thác, lẫn vào nước chảy trở nên đỏ tươi.


      " làm cái gì vậy? !" Lạc Thiểu Trạch bất chấp tất cả xông lên phía trước, tắt vòi hoa sen, kéo khăn ra bịt kín vết thương, ôm Bùi Nhã Phi hôn mê chạy ra khỏi biệt thự.


      Sau cơn mưa ban đêm rất rét lạnh , gió mát thổi vào cổ áo của Lạc Thiểu Trạch, Lạc Thiểu Trạch để ý quá nhiều, lấy khăn lớn đắp lên người Bùi Nhã Phi, lái chiếc Land Rover đến bệnh viện.


      Ánh đèn bệnh viện đứng sững ở trong đêm tối, giống như là tử thần gọi linh hồn của những người sắp chết.


      Bên trong vang lên tiếng bước chân vội vàng, y tá đẩy Bùi Nhã Phi vào phòng cấp cứu. Mặc dù là ở ban đêm, trong đại sảnh bệnh viện còn rất nhiều người lại, đoàn người xung quanh, rối rít bàn tán lý do người Lạc Thiểu Trạch dính đầy vết máu cùng người phụ nữ bao bọc bởi tấm khăn lớn lúc nãy.


      Ngày thứ hai, các tòa báo đăng tin làm dư luận xôn xao.


      Tất cả mọi chuyện, tựa hồ phải là do sắp xếp. Mặc dù Lạc Thiểu Trạch từng hoài nghi tới truyền thông làm sao lại biết nhanh như vậy, nhưng mà bản thân chính là tinh trong thương giới, hơn nữa Bùi Nhã Phi là người nổi tiếng, rất nhiều chuyện lộ ra rất nhanh nên cũng thắc mắc.


      Mặt khác, Bùi Nhã Phi mới qua cơn nguy kịch nên Lạc Thiểu Trạch thể điều tra.


      "Thiểu Trạch, có thể tha thứ cho em ?"


      Mới vừa tỉnh lại, Bùi Nhã Phi ngồi ở bên giường lo lắng nhìn Lạc Thiểu Trạch, thâm tình nghi vấn, giọt lệ theo gương mặt chảy xuống.


      "Em khờ, sao lại làm vậy?" Lạc Thiểu Trạch thở dài, trong đôi mắt tràn đầy thương cảm.


      "Nếu như mà em làm như vậy, nghe em sao?" Bùi Nhã Phi từ từ hạ thấp ánh mắt sầu bi của mình, lông mi ướt đẫm, "Thiểu Trạch, biết ? Lúc mới gặp lại nhìn thấy vẻ mặt lạnh d.d.l.q.d lùng quan tâm của làm lòng của em giống bị người xé rách, đau đớn dứt."


      Nghe đến đó, Lạc Thiểu Trạch có chút nhẫn nại được, đứng dậy muốn lấy quả táo, lại bị Bùi Nhã Phi kéo lại, sau đó thuận thế đầu tựa vào trong ngực.


      khắc kia, Lạc Thiểu Trạch biết là bởi vì muốn tổn thương Bùi Nhã Phi, hay là bởi vì mình quá mệt mỏi muốn quá so đo, có cự tuyệt.

      069. nhân chí tiện tắc vô địch


      Editor: Trà sữa trà xanh


      Thấy Lạc Thiểu Trạch vẫn nhúc nhích, khóe miệng Bùi Nhã Phi lộ ra tia vui mừng, trong d.d.l.q.d giây lát đó lại chuyển thành ngưng thương, đè thấp giọng đau lòng dứt.


      "Thiểu Trạch, em biết trong lòng của em mực nhớ , tình của em biến mất. Năm đó, em chuẩn bị cùng đăng kí kết hôn, nhưng mà, em vừa ra khỏi phòng gặp ba em. Ba cho em tìm ngươi, còn đem em. . . . . ."


      Bùi Nhã Phi nhàng khóc sụt sùi, từ từ lau nước mắt, "Còn nhốt em. Em muốn chạy, em thử qua rất nhiều phương pháp, thậm chí từ trong cửa sổ leo ra ngoài, cũng đều thất bại. Rất nhanh ba xông vào trong nhà, mạnh mẽ đưa em sang Pháp, sau đó cắt tất cả liên lạc của em.


      Em ở nước Pháp thân mình, bạn bè bên Mĩ cũng liên lạc được. Em tìm tin tức về , nhưng mà thu hoạch được gì. Rốt cuộc, em biết đến Trung Quốc, em liền xin công ty đại diện tới Trung Quốc phát triển, vất vả biết làm việc ở đâu.


      Có lẽ là trời cao có mắt, rốt cuộc an bài chúng ta gặp mặt. Nhưng mà, nghe em giải thích, vẫn cự tuyệt em, em, rất khổ sở."


      Bùi Nhã Phi chặt ôm Lạc Thiểu Trạch đần độn, lớn tiếng nức nở, "Thiểu Trạch, có biết em nhiều lắm ? Em mực nhớ , biết . . . . . ."


      Đối mặt với lời giải thích của Bùi Nhã Phi, Lạc Thiểu Trạch giống như đột nhiên bị người khác rút sạch linh hồn.d.d.l.q.d Nhiều năm oán hận vào thời khắc này trong nháy mắt tan ra, thế nhưng cảm giác cũng thoải mái, liền giống bị đột nhiên rút sạch máu, chỉ còn lại thân xác khô cạn, có linh hồn.


      "Tất cả là sao?" Cặp mắt vô hồn nhìn phía trước, mặt của Lạc Thiểu Trạch chút thay đổi, cả người cũng ngây người.


      Tựa hồ thế giới trong nháy mắt biến thành trống , cái gì cũng có hình dạng. Lạc Thiểu Trạch biết nên hay nên tin tưởng lời của Bùi Nhã Phi, nhưng mà xong những lời này vẫn còn ngớ ngẫn.


      nghe ràng Lạc Thiểu Trạch giọng lầm bầm, Bùi Nhã Phi từ từ nâng khuôn mặt đầy nước đầy mất mác nhìn chằm chằm vẻ mặt Lạc Thiểu Trạch.


      Giờ phút này lòng của Bùi Nhã Phi giống như là con nai chạy loạn, chỉ sợ Lạc Thiểu Trạch lần nữa đầy mình ra xa.


      "Chúng ta về nhà. . . . . ."


      thể tin được lời của Lạc Thiểu Trạch. Lạc Thiểu Trạch cư nhiên để cho cùng về nhà? !


      Mặt Bùi Nhã Phi lộ nụ cười kinh hỉ, rất vui mà khóc. Ngồi ở bên giường Lạc Thiểu Trạch vẫn như người đầu gỗ, thẳng tắp nhìn vách tường màu trắng, thế nhưng cũng làm trở ngại cái ôm kích động của Bùi Nhã Phi, trong giây lát đó cả gian phòng bệnh tràn đầy tiếng hoan d.d.l.q.d hô vui mừng của Bùi Nhã Phi.


      Cứ như vậy, Bùi Nhã Phi cùng lạc Thiểu Trạch trở lại biệt thự, từ từ dưỡng thương.


      Sau cơn mưa đó mùa thu rất lạnh, giống như là lòng của Lạc Mật Mật, lần lượt chờ đợi cùng hi vọng đều bị hủy diệt, cái lạnh lộ ra chân tướng.


      Mấy ngày nay, mỗi ngày Lạc Mật Mật tựa như Du Hồn ở trong trường học bay tới bay lui, cả ngày phờ phạc rã rượi dần dần gầy gò.


      ở lối bộ, bất tri bất giác lại tới biệt thự màu trắng quen thuộc trước mặt, nhìn biệt thự xa dần, Lạc Mật Mật ngơ ngác nhìn bầu trời.


      "Nước quá trong ắt có cá, nhân chí tiện tắc vô địch. Lạc Mật Mật ơi Lạc Mật Mật, lại còn đến nơi này, quên bên trong đó có đàn ông xấu đối xử với như thế nào? lại khơi dậy vết thương trong lòng!"


      Lạc Mật Mật chỉ vào cái bóng của mình dất, trách mắng là vui vẻ, xoay người , mới vừa bước được hai bước lại lui trở lại.
      Last edited by a moderator: 1/4/16
      dunggg thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      070 coi như các ngươi hung ác!


      Editor: Trà sữa trà xanh


      Lạc Mật Mật chỉ vào cái bóng của mình đất, trách mắng vui vẻ, nhưng vừa mới xoay người d.d.l.q.d được hai bước quay trở lại.


      "Ai, nếu đến cửa, vào xem chút thôi. Mình phải muốn gặp người đàn ông phụ bạc đó, mình là muốn xem đồ đạc của mình có bị ai làm gì , còn có biệt thự Lạc gia d.d.l.q.d có nữ chủ nhân ở nhà có bị người phụ nữ nào phá tan ? Đây chính là biểu của người tuân thủ phép tắc nha!"


      Lạc Mật Mật mừng rỡ vỗ ngực cái, xoay người ba chân bốn cẳng tới cửa chính, lấy chìa khóa mới vừa cắm vào ổ khóa, đột nhiên cửa tự động mở ra.


      "Là ? Làm sao lại ở chỗ này?"


      Thấy người mở cửa là Bùi Nhã Phi, Lạc Mật Mật kinh ngạc há to miệng. nghĩ tới rời khỏi Lạc gia biệt thự mới mấy ngày, liền có nữ quái này tới.


      Thấy Lạc Mật Mật xuất tại cửa, Bùi Nhã Phi cũng cảm thấy hết sức ngoài ý muốn, nhưng là rất nhanh thu hồi vẻ mặt, nghễnh ngực nắm chặt cửa, "Đương nhiên là tôi, là Thiểu Trạch bảo tôi ở đây. ấy , cái nhà này thể có nữ chủ nhân, sau này tôi d.d.l.q.d là nữ chủ nhân nơi này rồi."


      " ấy như vậy?" Lạc Mật Mật đưa tay ngón tay hung hăng chỉ Bùi Nhã Phi, cỗ tức giận dồn lên đỉnh.


      Dáng vẻ dương dương tự đắc, Bùi Nhã Phi ôm ngực, "Dĩ nhiên, cũng phải biết tình cảm của tôi cùng Thiểu Trạch, chúng tôi ở chung chỗ là dĩ nhiên."


      Phía đối diện Bùi Nhã Phi là người rất tức giận, nhưng mà tức giận còn có cảm giác khó chịu cùng, khó chịu vô cùng.


      "Hai người độc ác!" Lạc Mật Mật hung hăng bỏ , xoay người muốn rời , lại bị Bùi Nhã Phi phía sau gọi lại.


      " chớ ." Bùi Nhã Phi trong nhà ra, lấy ra bọc lớn đồ ném ở cửa, khí thế lớn nhìn Lạc Mật Mật, "Ừ, đây là đồ của sao? Tôi biết nên để chỗ nào, trong nhà quả có chỗ để. Vốn là nghĩ nên bỏ, tới, vậy lấy , cũng tiết kiệt sức lực của tôi."


      Bùi Nhã Phi đưa tay loay hoay tóc, ngước mắt nhìn bầu trời, nghĩ thầm, lần này xem như rốt cuộc có thể đè bẹp cổ ác khí của Tiểu Ma Nữ này, xem như trả thù cho túi xách của mình lần trước.


      Nhưng mà biết, Tiểu Mật Mật là thể chọc!


      "Cái gì? là ăn gan hùm mật báo, dám động đồ của tôi!" Quả đấm của Lạc Mật Mật nắm chặt, mặt đỏ tràn đầy lửa giận, nhất thời làm khí cũng nóng bỏng cực kỳ. Nhưng mà đột nhiên xoay người, bộ dạng hòa nhã vui cười nhìn Bùi Nhã Phi.


      "Ai u, , tôi còn quên. Tôi là Lạc gia đại tiểu thư, biệt thự này dù thế nào cũng có phần của tôi, tôi d.d.l.q.d làm sao có thể đây?"


      xong, Lạc Mật Mật cầm túi xách đất, nặng nề đụng vào Bùi Nhã Phi đứng cạnh cửa, tàn nhẫn vào biệt thự.


      "Nơi này là chỗ ở của tôi. Ngược lại tôi muốn xem, ở nơi này làm Nữ như thế nào, đừng để cho tôi bắt được nhược điểm, nếu biết." Lạc Mật Mật nhàng chỉ Bùi Nhã Phi đứng sững sờ ở cửa, cỗ cười tà vào phòng.


      Cả người tức giận phát run, đôi tay Bùi Nhã Phi chống nạnh, ý vị " . . . . . ." được câu.









      071 Thế nào, rất vội sao?


      Editor: Trà sữa trà xanh


      Trong quán cà phê.


      "Thuộc tổng, việc giao tôi làm, có phải nên đem số tiền còn lại cho tôi ?" Bùi Nhã Phi sắc mặt tái nhợt, mắt lạnh đưa mắt nhìn người phụ nữ đối diện.


      Thuộc Oái Nương khẽ mỉm cười, bưng ly cà phê từ từ khuấy, dư quang khóe mắt nhanh chóng liếc cái bộ dạng của Bùi Nhã Phi, lâu đáp lại.


      Lần này Bùi Nhã Phi chịu khổ. Bản thân chính là người tính tình nóng nảy, nhiệm vụ lần này chính là hành hạ, hơn nữa đối với người giao nhiệm vụ trước mắt thể đắc tội, lần này hao tổn lượng máu của Bùi Nhã Phi.


      Điều này cũng trách Bùi Nhã Phi, ai kêu đây là nửa đường nhảy ra Trình Giảo Kim d.d.l.q.d, trời rơi xuống đây? Ban đầu, Bùi Nhã Phi mới vừa đến Trung Quốc, bị người khác mang tới Macao, hồ đồ si mê đánh bạc, kết quả chỉ có thiếu nợ đánh bạc, còn bị thiếu lãi suất cao.


      Mới vừa vào thị trường Trung Quốc, căn bản có show nào, thu vào càng thêm cực kỳ bé , dựa hết vào mấy tiệc rượu được sắp xếp, căn bản cách nào trả sạch món nợ, làm cho Bùi Nhã Phi ngủ được, là khó chịu.


      Nhưng mà, lúc này Thuộc Oái Nương sớm muộn xuất trước mặt Bùi Nhã Pho, chẳng những chủ động ra tay tương trợ, đồng ý giúp trả sạch khoản nợ, còn giúp tìm được chỗ của Lạc Thiểu Trạch.


      đời có bữa trưa miễn phí, Thuộc Oái Nương giúp Bùi Nhã Phi trả nợ với điều kiện duy nhất chính là khiến Lạc Thiểu Trạch lần nữa si mê mình, mình, sau đó quật ngã công ty Thịnh Hành, cuối cùng đẩy cha của Lạc Thiểu Trạch là Lạc Văn Huy d.d.l.q.d lên đoạn đầu đài.


      " ra là thiếu nợ, tôi trả gấp đôi!" Đây là lời của Thuộc Oái Nương với Bùi Nhã Phi.


      Mặc dù biết thâm thù đại hận là việc gì, nhưng mà bằng vào Thuộc Oái Nương chịu bỏ ra món tiền khổng lồ hơn nữa dáng vẻ cắn răng nghiến lợi, Bùi Nhã Phi có thể hiểu thù này là khắc cốt minh tâm.


      từng thử hỏi, mỗi lần đều bị Thuộc Oái Nương hung hăng nhìn, hơn nữa tư liệu của Thuộc Oái Nương có thu hoạch, cho nên quan tâm nhiều, làm xong chuyện này lấy tiền .


      Nhưng mà, tiền vẫn chậm chạp đưa đủ, Bùi Nhã Phi khỏi đứng ngồi yên.


      Thuộc Oái Nương giơ tay lên cầm thìa cà phê chậm rãi khuấy động, khóe miệng giơ lên như cũ an ổn giắt mặt tia thay đổi, "Thế nào, rất vội sao?"


      "Đó là đương nhiên, ngài cũng phải biết, cho nên tôi mới hi sinh nhiều thế, phải do khoản nợ này sao? Cầu xin đưa hết tiền cho tôi , nếu . . . . . Nếu đám người kia tìm tới cửa. Ngài cũng biết, bọn họ chuyện gì cũng có thể làm . . . . . ."


      Đối mặt với Bùi Nhã Phi tha thiết nắm lấy tay của mình, Thuộc Oái Nương cũng động tâm, ngược lại hơi ngưỡng về phía sau tựa vào lưng sofa, lấy ra khăn tay đặt ở dưới mũi, bộ dạng ghét bỏ.


      Lần này, Bùi Nhã Phi rất là khó chịu, mím chặt miệng thu tay về.


      " phải là tôi cho, chính hỏi chút mình, có phải vậy hay bắt được lòng của Lạc Thiểu Trạch rồi sao? Tôi hồ đồ, làm tới trình độ nào rồi, đừng tưởng rằng mình tôi liền biết. Phải biết, mỗi bước tôi nhìn thấy!"


      Lời lạnh lùng khiến Bùi Nhã Phi nhất thời cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, cỗ khí lạnh từ trong lòng rỉ ra bức ngực, cắn môi, ánh mắt chán nản, nhưng mà phục còn lầm bầm mấy d.d.l.q.d câu.


      "Tôi đều thừa nhận, còn được sao? Thiệt là, tại sao phải cầu cao như vậy. . . . . ."
      Last edited: 4/5/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      72 VỀ SAU CẦN GẶP MẶT

      Mặc dù thanh rất nhưng Thuộc Oái Nương lại nghe được rất ràng.

      Bùi Nhã Phi xem quý bà đoan trang phú quý ở trước mặt.

      Thuộc Oái Nương đến từ Singapore, giọng Singapore quốc tịch Trung Quốc, kinh nghiệm thương trường nhiều năm cùng với tô luyện nơi thị phi để cho m@l/q'd bà ấy gặp rất nhiều loại người, đối với loại người như Bùi Nhã Phi, bà ấy có thể nhìn ra ta là người như thế nào, bà biết trước kia Bùi Nhã Phi như thế nào, nhưng tại, bà tin tưởng vào năng lực nhìn người của mình.

      Trong mắt của Thuộc Oái Nương, bà thích tật xấu luôn oán trách của tiểu nương, bà từ từ cầm túi xách, chuẩn bị đứng dậy rời .

      "Ơ, tổng giám đốc Thuộc, bà đừng , chúng ta bàn lại !" Thấy Thuộc Oái Nương muốn , Bùi Nhã Phi nóng nảy đứng lên bắt được cánh tay của bà.

      Thuộc Oái Nương dùng sức vung ra, tức giận, nhưng theo bản năng nhắm m@l/q'd cặp mắt lại, hít sâu điều khí, rồi sau đó từ từ mở mắt an tường nhìn Bùi Nhã Phi bị chính mình dọa sợ.

      " đừng sợ, tôi chỉ thích người khác chạm vào tôi."

      "Tổng giám đốc Thuộc, xin lỗi, tôi biết, về sau tôi làm như thế nữa. Nhưng chúng ta có thể thương lượng lại được ?" Bùi Nhã Phi áy náy, cực kỳ nóng này.

      Thuộc Oái Nguyên trừng mắt cái, " phải là tôi cho , phải xem bản thân làm được cái gì chưa. Lần trước đưa cho trăm nghìn, đừng với tôi xài hết rồi chứ? Tôi phải đứa ngốc, chính cũng có công việc hơn nữa thu nhập thấp, nhanh như vậy liền có?" m@l/q'd

      " phải, chỉ là chút tiền ấy bà cũng biết, đáng kể mà thôi, những chủ nợ kia của tôi gọi điện uy hiếp tôi, tôi có thể làm gì?"

      "Được rồi, chỉ cần tôi có thể xem và Lạc Thiểu Trạch công khai ân ái với nhau, tôi liền cho hai trăm nghìn, phải biết trong hợp đồng có điều khoản này, đây chính là tôi thua thiệt." Thuộc Oái Nguyên quay đầu nhìn chằm chằm Bùi Nhã Phi có chút hơi hưng phấn.

      "Tôi là thương nhân, thể mua bán thua thiệt. Cho nên, để cho tôi biết tôi thua thiệt nhưng có thể lấy được nhiều hồi báo hơn. Nếu , tôi có thể thêm cũng có thể giảm, cẩn thận lần sau tôi trừ tiền của ."

      "Được được, dù sao hợp đồng là do bà định đoạt, tôi làm cho bà hài lòng!" Bùi Nhã Phi nở nụ cười như hoa đứng tại chỗ hưng phấn giống đứa bé.

      Thuộc Oái Nương bất đắc dĩ liếc cái, nhảy ra vừa định bước , chợt nghĩ đến cái gì, liền quay lại, gắt gao nhìn chằm chằm Bùi Nhã Phi.

      Cái nhìn này, tựa như gáo nước lạnh tưới lên người Bùi Nhã Phi, làm cho nụ cười kia nhất thời cứng đơ.

      "Về sau tốt nhất là chúng ta ít gặp mặt, đối với và tôi đều có chỗ tốt."

      "Được."

      Nhìn bóng lưng Thuộc Oái Nguyên rời , Bùi Nhã Phi hâm mộ Thuộc Oái Nguyên có nhiều tiền lại hào phóng. Nhưng, loại hào phóng này ngược lại lại làm cho ta cảm thấy sợ hãi, biết người phụ nữ thông minh như vậy lại cố tỏ ra ngốc nghếch, nhất định là có nguyên nhân sâu xa.

      Trong trường học.

      Lạc Mật Mật hiểu tại sao Lạc Thiểu Trạch lại để cho Bùi Nhã Phi vào ở trong biệt thự, chẳng lẽ là tình cũ phục hợp ư? Như vậy mình và ấy tính là cái gì đây?

      kịp đau lòng, Lạc Mật Mật chỉ cảm thấy nóng nảy. vẫn cảm thấy Thiểu Trạch thể nào là người dễ dàng "gió chiều nào xoay chiều đó" hoặc "chân đạp hai thuyền" như vậy, nhất định là có nguyên nhân.

      Huống chi, lấy mình đối với Thiểu Trạch hiểu , coi như ấy muốn cùng Bùi Nhã Phi hợp lại, cũng cho phép ta động đến đồ đạc của mình. Dựa vào thương và cưng chiều nhiều năm của Thiểu Trạch đối với mình, vẫn có thể tự tin.

      Vậy rốt cuộc là cái gì, đoán chừng chỉ có nhìn thấy Lạc Thiểu Trạch, chính miệng nghe giải thích, Lạc Mật Mật mới có thể tin tưởng.

      Thân ái, Vũ nhi da mặt dày xin cất giữ cùng nhắn lại, thương nhớ, ~~

      73 NGUYÊN NHÂN BẤT ĐẮC DĨ LÀ GÌ?

      Văn phòng cao ốc trang phục Thịnh Hành.

      "Nhị ca, liền trong chốc lát thôi, giúp tôi chống đỡ, tôi muốn gặp Văn Y á." Nắm lấy cánh tay của Mạc Triết Hiên, Tô Trạch nhìn qua giống như là đại nương làm nũng.

      Mạc Triết Hiên liếc mắt cái, chẳng thèm ngó tới, "Cậu biết bây giờ là giờ làm việc ? Nếu ngộ nhỡ lão đại tìm cậu thế nào? Hơn nữa, buổi tối được à."

      " được...m@l/q'd, nhị ca biết tôi hẹn Văn Y bao lâu mới được đáp lại, người ta vất vả đồng ý cùng tôi uống trà buổi trưa, tôi có thể cứng rắn đổi thành buổi tối , mất mặt. giúp tôi chút thôi..., hạnh phúc của lão đệ toàn bộ đều đặt người của đó."

      "Người có tình thành người nhà." giọng nữ mượt mà hấp dẫn chú ý của Mạc Triết Hiên và Tô Trạch, chỉ thấy Lạc Mật Mật từ cửa chính vào, khuôn mặt tràn đầy nụ cười tiến lên đón.

      "Mật Mật sao lại tới đây?" Tô Trạch mắc phải sai lầm thứ hai, cư nhiên lại thốt lên câu hỏi như vậy.

      "Thôi , tôi thể tới sao? Hơn nữa tôi cũng đến giúp giải vây đây. Ừ, mau , chỉ cần về sau nhớ là thiếu tôi cái nhân tình đó nhé."

      Tô Trạch mừng rỡ nhìn chằm chằm vào Lạc Mật Mật, chợt lại ngó sang Mạc Triết Hiên đứng bên cạnh. Mạc Triết Hiên bất đắc dĩ hít hơi, nhàng nháy mắt tỏ vẻ đồng ý.

      Lạc Mật Mật nhìn hai chàng đẹp trai trước mặt khỏi cảm thấy buồn cười, m@l/q'd giơ tay lên vỗ bả vai Tô Trạch, giọng lanh lảnh mỉm cười, " mau , lão đại của các tìm , tôi giúp , hơn nữa, tôi muốn tìm ấy chuyện chút, còn biết đàm thoại bao lâu."

      Nghe lời này, vẻ mặt tươi cười Tô Trạch nhất thời cứng đờ.

      Tìm lão đại chuyện chút? Dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng có thể nghĩ ra là vì cái gì, như vậy lại dám , ngộ nhỡ núi lửa phun ra, lão đại vẫn thể gấp gáp tìm . Nhưng mà...

      Tô Trạch do dự nhìn dưới mặt đất, biết làm sao mới phải.

      Đến nơi này bước, Lạc Mật Mật cũng muốn cùng Tô Trạch cằn nhằn, chạy bộ hướng văn phòng làm việc của Lạc Thiểu Trạch.

      Mạc Triết Hiên sớm cảm thấy ổn, vội vàng bước nhanh chắn phía trước mặt Lạc Mật Mật.

      "Mật Mật, trước nên vào, lão đại họp, có vị khách hàng tương đối quan trọng, tùy tiện vào như vậy tốt lắm. Bằng chờ tôi vào thông báo tiếng, đợi lát nữa lại tiến vào ."

      "Tôi còn cần thông báo sao? Khách hàng gì mà tôi thể thấy đâu? Có phải Bùi Nhã Phi ở bên trong, các người sợ chúng tôi gặp nhau nháo loạn cả lên à?"

      Mạc Triết Hiên và Tô Trạch rối rít cúi đầu, khóe mắt lướt qua Lạc Mật Mật, mang theo tia e ngại.

      Lạc Mật Mật rất khó chịu, tức giận cắn răng tới giữa hai người, níu lấy lỗ tai hai người giận dữ dứt. " đề cập cũng may, nhớ tới tôi liền tức giận, các người tự nhiên giúp đỡ Bùi Nhã Phi quấy rầy tôi, còn cố ý lừa gạt tôi. , Bùi Nhã Phi cho các người chỗ tốt gì, để cho các người khăng khăng mực như vậy?"

      Tô Trạch đưa tay cầm lỗ tai bị nhéo đau, nhắm mắt nghiêng miệng, " có, chúng tôi nào dám, chuyện này là có nguyên nhân, Mật Mật, mau buông tay."

      Lạc Mật Mật từ từ buông tay, dùng ánh mắt hiểu nhìn hai tiểu tốt này.

      "Chuyện gì xảy ra?"

      "Tôi còn là trước tìm Văn Y đây!" Tô Trạch nhìn thấy tình thế ổn, đợi Lạc Mật Mật cùng Mạc Triết Hiên phản ứng, nhanh biến mất ngoài cửa.

      Lạc Mật Mật nhìn phương hướng Tô Trạch biến mất, giận dữ , " tiểu quỷ nhát gan, ăn so với heo nhiều, chạy còn nhanh hơn thỏ. Cũng may, Mạc Triết Hiên tôi còn có , ừ, có thể cho tôi biết hay ?"

      Lạc Mật Mật có ý tốt tươi cười từ từ quay đầu lại, chỉ thấy mảnh lành lạnh gian trống , Mạc Triết Hiên biết sớm nơi nào.

      Tình huống như thế lại làm cho Lạc Mật Mật càng thêm hiếu kỳ.

      Nếu quả giống như Tô Trạch như vậy, có nguyên nhân bất đắc dĩ gì mà Lạc Thiểu Trạch m@l/q'd lại làm số hành động tựa hồ thể để cho ai hiểu. Nhưng rốt cuộc là nguyên nhân gì đây? Lạc Mật Mật mê man.
      Last edited: 4/5/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :