1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng giám đốc lạnh lùng, xin dịu dàng chút - Tố Diện Yêu Nhiêu(TOÀN VĂN HOÀN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 118: nợ ân tình của cậu, làm sao để trả đây? 7

      xong, thấy sắc mặt của Lăng Hạo Hiên có chút biến hóa, vì vậy mới tiếp:
      “ Còn nữa, tiền lương tháng của là bao nhiêu? có khả năng đảm bảo cho Văn Hinh có thể vô lo vô nghĩ việc cơm áo gạo tiền sao?”


      Lăng Hạo Hiên trầm mặc, vẻ mặt tỏ ra hơi khó chịu. Mặc dù thu nhập của có thê coi là khả quan, nhưng mà so với Tề Nhân Kiệt, tiền lương của coi như muối bỏ biển rồi.

      biết Tề Nhân KIệt có rất nhiều tiền, năm trăm vạn mà ta hề chớp mắt liền tặng cho . Mà năm trăm vạn này đối với , coi như ăn uống tiết kiệ, cũng phải mấy chục năm mới dành dụm được.
      ( chém kinh thế?)

      làm sao so kịp với ta đây?


      Thấy Lăng Hạo Hiên lời nào, Tề Nhân Kiệt rốt cuộc cũng ra ý tứ lần này đến,
      ra lần này tôi tới, chính là đón Văn Hinh về nhà tôi, hơn nữa tôi thuê người giúp việc đặc biệt tới chăm sóc ấy, để ấy có điều kiện nghỉ ngơi tốt nhất, điều này tôi có thể cam đoan với .”

      biết quan hệ giữa Lăng Hạo Hiên và Văn Hinh hề tầm thường, cũng nhận ra Lăng Hạo Hiên thích Văn Hinh, cho nên nếu như có thể mang Văn Hinh về nhà mình ở, nhất định phải được ta đồng ý mới được.


      Lăng Hạo hiên nghe Tề Nhân Kiệt vậy, cúi đầu ngẫm nghĩ lúc, lâu sau vẫn mực cự tuyệt:
      cần, tự tôi chăm sóc Văn Hinh.”
      Mặc dù biết Tề Nhân Kiệt có tiền, nhưng so với tề Nhân Kiệt này lại có tình hơn. biết vì sao tề nhân Kiệt lại đối xử tốt với Văn Hinh như vậy, cho nên tuyệt đối yên tâm để ta mang Văn HInh .


      "Văn Hinh, chúng ta thôi."
      xong, dắt tay Văn Hinh , nhưng lôi kéo cũng vô ích. khỏi nghiêng đầu nhìn lại, bên cạnh còn bóng dáng Văn Hinh rồi, sau đó lại quay đầu nhìn lại, Văn Hinh cũng có trong phòng bệnh, lập tức nóng nảy lên,



      "Văn Hinh?" vội vàng chạy ra ngoài, muốn tìm Văn Hinh.

      Lúc này, Tề Nhân Kiệt mới phát thấy Văn Hinh, vì vậy cũng chạy theo Lăng Hạo Hiên ra khỏi bệnh viện.

      Hai người tìm khắp bệnh viện lượt, vẫn tìm được bóng dáng .

      “ Thế nào, tìm được Văn Hinh ?’
      Tề Nhân Kiệt nhìn vẻ mặt nóng nảy của Lăng Hạo Hiên, cũng lo lắng theo.
      kia phải cứ như vậy mà lời chào chứ? ấy có nhà để về, ấy có thể đâu được?
      Lăng Hạo Hiên cơ hồ đẽ tìm khắp cả bệnh viện , cũng tới ba bốn lượt rồi, mà vẫn hề thấy Văn Hinh, trong lòng vô cùng rối rắm.

      Tề Nhân Kiệt lắc đầu cái, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía cổng bệnh viện,
      “ Tôi đoán ấy nhất định khỏi bệnh viện rồi, chúng ta ra bên ngoài tìm chút , ấy mới rời lâu, nhất định tìm được.”


      Lăng Hạo hiên gật đầu đồng ý.
      Lăng Hạo Hiên cùng Tề Nhân Kiệt tìmcô long trời lở đất , Văn Hinh lại mình rời bệnh viện. Nhìn dòng người chạy tới chạy lui đường, cảnh tượng vồn vã giống như vĩnh viễn chỉ có vộ vàng tấp nập vậy. Cũng chỉ có , người chỉ bang quơ phố, biết đường , biết đâu về đâu, trong lòng chỉ còn tương lai mù mịt, ngỡ ngàng.
      chương 119: Nợ ân tình của cậu, làm sao để trả đây ? 8


      [Lăng Hạo Hiên cùng Tề Nhân Kiệt tìmcô long trời lở đất , Văn Hinh lại mình rời bệnh viện. Nhìn dòng người chạy tới chạy lui đường, cảnh tượng vồn vã giống như vĩnh viễn chỉ có vộ vàng tấp nập vậy. Cũng chỉ có , người chỉ bang quơ phố, biết đường , biết đâu về đâu, trong lòng chỉ còn tương lai mù mịt, ngỡ ngàng.

      Lúc ở bệnh viện, nhìn thấy Lăng Hạo Hiên và Tề Nhân Kiệt tranh chấp nhau chỉ vì muốn đưa về nhà mình, muốn gây phiền toái cho bọn họ bất kể người nào, Lăng Hạo Hiên hay Tề Nhân Kiệt cũng vậy, nên chọn cách lặng lẽ rời .

      biết Lăng Hạo Hiên lòng với mình, lòng muốn chăm sóc cho , điều này làm rất cảm động. Nhưng từ trước tới giờ mang tới cho nhiều phiền phức như vậy, thậm chí còn vì mà trả giúp nhiều khoản tiền nợ, thể tiếp tục gây phiền toái cho nữa. Tiền nợ , từ từ trả lại sạch.

      Theo , tiền nợ có thể trả lại, nhưng nếu như nợ tình, vĩnh viễn cũng trả hết được.


      Vậy mà hôm nay, những thiếu tiền của , mà còn nợ ân tình của . có thể từ từ cố gắng làm việc để hoàn lại số tiền thiếu , nhưng mà ân tình của , vĩnh viễn có cách nào hồi đáp.


      Cho nên, rời là lựa chọn tốt nhất, như vậy đến cuối cùng mới phải chịu đựng thống khổ

      Mà đối với tề Nhân Kiệt, căn bản cũng đoán được tâm tư của . ra với cũng phải là có quan hệ mật thiết gì, nhưng mà vẫn nguyện ý trợ giúp hết lần này tới lần khác, lại cần bất cứ hồi đáp nào, điều này khiến càng thêm lo lắng, biết đến tột cùng trong lòng có suy nghĩ gì… mưu chăng…?

      biết vs Du Thần ích là đối thủ cạnh tranh thương trường, nhưng chuyện này liên quan gì tới ?

      Bây giờ có đánh chết cũng muốn nhớ lại bất cứ điều gì có liên quan tới Du Thần ích, từ này về sau, muốn đem tất cả thống khổ chìm vào quên lãng, có lẽ chỉ như vậy, mới có thể sống vui vẻ chút.


      Hôm nay, việc quan trọng nhất chính là phải tìm chỗ để dung thân bằng tối nay phải lưu ở đầu đường xó chợ rồi.

      Nghĩ vậy, bắt đầu chăm chú tới những tin tức tuyển dụng hai bên đường phố. Tìm người làm ở các cưa hàng rất nhiều, nhưng mà khi tới hỏi vài chỗ, bời vì thể cung cấp bất cứ thông tin gì về mình, nên cũng bị từ chối.

      Cuối cùng, bắt đầu cảm thấy có chút tuyệt vọng. Bời vì lúc này người , ngoại trừ thẻ căn cước ra, chút giấy tờ gì cũng có, người khác hiển nhiên đều dám tuyển .
      Cuối cùng câu kia vẫn còn hiệu nghiệm, ông trời quả thực tuyệt đường con người, thời điểm Văn Hinh vừa ngang qua ngõ hẻm , liền thấy ở ngôi nhà trong cùng có nhà ăn treo bảng tuyển nhân viên chạy bàn ( tạp vụ)

      lập tức vui mừng, lập tức vào trong, chỉ thấy người đàn ông trung niên khoảng bốn năm mươi tuổi ngồi ở phía sau quầy, tay cầm máy tính ngừng tính cái gì đó, chân mày vẫn khóa chặt, nhìn dáng dấp như là ông chủ quán ăn này vậy.
      Chương120: Người phụ nữ kia mất tích! 1

      lập tức vui mừng, lập tức vào trong, chỉ thấy người đàn ông trung niên khoảng bốn năm mươi tuổi ngồi ở phía sau quầy, tay cầm máy tính ngừng tính cái gì đó, chân mày vẫn khóa chặt, nhìn dáng dấp như là ông chủ quán ăn này vậy.

      Nhìn thấy Văn Hinh, người đàn ông ngẩng đầu lên nghi ngờ hỏi:
      “ XIn lỗi tiểu thư cần gì, chỗ chúng tôi có thể nhận đặt đồ ăn cho bất kì việc gì, bữa ăn hàng ngày, đặt tiệc, còn có…”

      “ Tôi tới nộp đơn xin việc.”
      Văn Hinh cắ đứt lời người đàn ông, hướng phía ta mỉm cười.

      Người đàn ông nghe thấy vậy sửng sốt, sau đó quan sát lượt từ xuống dưới, đánh giá, nghi ngờ hỏi:
      tới xin việc sao?”
      Giọng thay đổi, sắc mặt lập tức lộ ra vẻ chanh chua.


      "Đúng vậy."Văn Hinh gật đầu, nụ cười môi hề giảm , mà còn chỉ về phía tấm bảng thông báo tuyển dụng, noi:
      phải chỗ các cần người chạy bàn sao, tôi tới nộp đơn xin việc.”
      Chỉ cần có việc làm, cái gì cũng có thể chịu đựng được, bắt làm gì cũng bằng lòng.

      …”
      Ông chủ lập tức hếch chân mày lên, sau đó liếc mắt dò xét Văn hinh lần nữa, vẻ mặt vẫn tin tưởng.
      này da thịt non mềm, vừa nhìn biết là được dưỡng cẩn thận, làm sao có thể làm công việc đưa đồ ăn vất vả này.

      Văn hinh như nhìn thấy lòng người đàn ông, vì vậy vừa cười vừa giải thích :
      “ Đúng vậy ông chủ à, thời gian trước nhà tôi gặp phải biến cố, cha mẹ tôi rất xa, nhà tôi cùng công ty cũng bị toàn án tịch thu , giờ tôi có nhà để về, kính mong ông chủ ban thiện tâm ( lòng tốt) hãy nhận tôi ạ, tôi còn chỗ nào để rồi.”

      “ Chỗ này của tôi cũng phải là chỗ cần người ở, muốn tìm chỗ ở phải tới nơi nào cần người ở ý, chỗ này của chúng tôi là chuyên cung cấp đồ ăn cho các công ty, nên để cho ăn uống được.”
      Ông chủ lập tức nghiêm mặt cự tuyệt, hơn nữa còn bày ra bộ mặt đầy vẻ mong mỏi.

      “ Tôi phải muốn ăn chùa( ăn làm gì).”
      Văn Hinh vội vàng :
      “ Tôi có thể làm được nhiều việc có ích, đấy.
      Hơn nữa chỉ cần có thể bao ăn bao ở , tôi có thể nhận tiền công.”
      đưa ra đề nghị hấp dẫn.

      Ông chủ quả nhiên có chút động lòng
      “ Tôi cho biết, công việc này rất vất vả nhé, chẳng những phải đưa đồ ăn, mà còn phải rửa chén đĩa , có những lúc đơn hàng nhiều, nhân viên chạy kịp, còn phải đưa thức ăn nữa. như vậy vẫn muốn làm sao?’
      Trước đây, cũng có tới 4 , 5 người xin làm chạy bàn, đều bởi vì công việc quá nhọc mà lương lại thấp nên làm. ta cũng tin, người giống như thiên kim tiểu thư lại chấp nhận làm việc này.



      "Làm, tÔi muốn làm!" Văn Hinh hề nghĩ ngợi gật đầu lia lịa, vẻ mặt vô cùng kiên quyết.

      Ông chủ nhìn Văn Hinh, trầm mặc hồi lâu, sau đó rốt cuộc hạ quyết tâm, vì vậy với Văn hinh:
      :” vậy được rồi, ở lại làm . Có điều tiền công chỉ có 500, bao ăn bao ở, thế nào?”
      ta nhìn Văn Hinh nóng nẩy muốn tìm chỗ trú chân, nên mới ép tiền lương xuống thấp như vậy. bởi vì ta hiểu , dù lúc này có với chỉ bao ăn bao ở mà có lương e cũng đồng ý thôi.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 121: người phụ nữ kia mất tích (2)

      ta nhìn Văn Hinh nóng nẩy muốn tìm chỗ trú chân, nên mới ép tiền lương xuống thấp như vậy. bởi vì ta hiểu , dù lúc này có với chỉ bao ăn bao ở mà có lương e cũng đồng ý thôi.



      Văn Hinh thấy ta đồng ý, lập tức cao hứng :
      “ Được, vậy hôm nay tôi có thể bắt đầu làm việc đúng ?’

      “ Dù sao bây giờ cũng còn chỗ nào để , nên bắt đầu từ hôm nay bắt đầu làm việc luôn . Tôi tên là Cao Lâm, người ở đây đều gọi tôi là Cao đại ca, về sau có chuyện gì trực tiếp gặp tôi.”
      Cao Lâm xong, sau đó quay lại hô to,
      “ A vượng!”

      “ Đến đây!” Chỉ lát thấy thanh niên khoảng 20 tuổi từ phía sau chạy tới, người ta mặc đồng phục trắng sớm nhìn ra màu sắc ban đầu của nó, khắp người dính đầy dầu mỡ, nhìn qua có chút bẩn thỉu.




      "Cao đại ca, có chuyện gì vậy?" người thanh niên tên A Vượng này tới trước mặt hào hứng hỏi Cao lâm.

      .

      Cao Lâm liếc ta cái, sau đó chỉ vào Văn hinh :
      “ đây là nhân viên phục vụ mới , cậu đưa ấy vào trong chỉ cho ấy biết phải làm những gì, hôm nay nhất định phải quen thuộc hết tất cả mọi thứ, biết ?”



      A Vượng nhìn theo ngón tay Cao Lâm , lúc này mới để ý tới Văn Hinh. Trong giây phút nhìn thấy Văn hinh, ta lập tức sửng sốt, sau đó hai mắt bắt đầu sáng lên,
      “ Xin chào, tôi là Trần Vượng, mọi người đều gọi tôi là A Vượng, tôi là quản lí ở chỗ này.”
      ta xong, đưa bàn tay phải còn đầy dầu mỡ ta trước Văn Hinh.


      "Xin chào, tôi là Văn Hinh, sau này phải làm phiền rồi.”
      Văn Hinh rất tự nhiên đưa tay ra bắt lấy tay ta, mặt còn treo nụ cười nhàn nhạt, tựa như căn bản hề quan tâm tới bàn tay kia bẩn cỡ nào vậy.

      ra quan tâm là gạt người, trong lòng của , ít nhiều cũng cảm thấy có chút ghê. NHưng mà lại hết sức ràng, từ giờ trở , phải làm bạn cả ngày với những người này, mỗi ngày làm công việc mệt nhọc kia, căn bản được phép ghét bỏ.
      sớm chuẩn bị tinh thần sẵn sàng.

      Cao Lâm đứng sau quầy nhìn thấy, cặp mắt thông minh chợt lóe lên tia hài lòng, ta biết lần này mình có tuyển lầm người.


      Bàn tay nhẵn nhụi trơn bóng khiến A vượng xúc động, ta nắm chặt bàn tay Văn Hinh, thủy chung chịu buông ra, hơn nữa còn cười nịnh hót:
      thành vấn đề, về sau chuyện của cũng là chuyện của tôi, nếu như sau này có ai dám khi dễ , hãy cho tôi, tôi nhất định giúp hả giận.”


      "Cám ơn nhiều!" Văn hinh nở nụ cười, muốn rút tay về, cũng ngại A Vượng vẫn nắm chạt tay của muốn buông ra.

      Cao Lâm thấy vậy, đột nhiên ho khan lớn tiếng, nhắc nhở A Vượng phải chú ý giữ hình tượng của mình. A Vượng lúc này mới chợt hiểu ra, vội vàng buông lỏng tay , sau đó hề toan tính gãi đầu, cười xấu hổ với , :
      , trước tôi dẫn nhận đồng phục làm việc .”

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 122: Người phụ nữa kia mất tích ( 3)

      Cao Lâm thấy vậy, đột nhiên ho khan lớn tiếng, nhắc nhở A Vượng phải chú ý giữ hình tượng của mình. A Vượng lúc này mới chợt hiểu ra, vội vàng buông lỏng tay , sau đó hề toan tính gãi đầu, cười xấu hổ với , :
      , trước tôi dẫn nhận đồng phục làm việc .”


      "Tốt!" Văn Hinh vẫn nở nụ cười, hề suy tính. gật đầu với Cao Lâm, sau đó theo A Vượng ra phía sau.


      Cao Lâm nhìn bóng lưng nhắn của Văn Hinh đột nhiên lắc đầu cái, sau đó lại nhàng thở dài tiếng, tựa hồ có chút đồng tình với .

      Cao Lâm an bài cho Văn Hinh ở trong nhà mình, bảo vợ mình dọn dẹp gian phòng trống chỉ chứa đồ linh tinh cho Văn hinh ở, Văn Hinh vô cùng cảm kích.

      Cứ thế, Văn hinh liền ở lại quán ăn này, hàng ngày rời giường từ rất sớm, sau đó chợ mua thức ăn cùng A Vượng. rồi quay về quán rửa rau quét dọn vệ sinh.

      Buổi trưa và buổi tối, khách khứa tới quán ăn cơm, còn phải phụ trách việc bưng thức ăn cho khách và rửa bát đũa, tóm lại, người làm công việc của mấy người. Làm việc cả ngày nên khi đêm xuống, toàn thân gần như kiệt sức.

      Có đôi khi, A Vượng thấy gần như quá mệt mỏi rồi, cũng giúp đỡ chút, còn kể chuyện cười cho nghe. giờ cơ hồ mọi người ở đây đều biết , A Vượng thích Văn Hinh.

      Văn Hinh tự nhiên cũng nhận ra, nhưngmà lại làm bộ như biết, chỉ coi A Vượng là đồng nghiệp. Bây giờ chỉ muốn cuộc sống cứ bình lặng trôi qua như vậy,những thứ khác, quả thực cái gì cũng muốn bận tâm.


      Hơn nữa, A Vượng thoạt nhìn có vẻ chững chạc nhưng thực ra vẫn là bé trai rất đơn thuần, tâm hồn vẫn trong sáng thuần khiết. mà , người sớm ngổn ngang trăm ngàn vết thương, từng bị người khác chà đạp giẫm chân lên mình, nhạp báng , bôi nhọ . nghĩ, nếu như A Vượng biết quá khứ của , nhất định cậu ấy đối với như bây giờ, chừng còn khinh bỉ .

      "Văn hinh, tối nay ở quảng trưởng có buổi biểu diễn, chúng ta cùng xem được ?”
      thất thần suy nghĩ, A Vượng liền tới, thấy Văn hinh rửa chén, cũng ngồi chổm hổm xuống giúp Văn hinh đem những cái chén rửa xong xếp gọn gàng.

      Văn Hinh vừa định cự tuyệt, thấy tiểu nương cũng làm ở đây liền nhảy ra vui vẻ :
      “A Vượng ca em cũng muốn , em cũng muốn !”

      Văn Hinh biết tiểu nương này , ấy tên Tần Vũ, năm nay mới 20 tuổi, dáng dấp đáng , có điểm giống Tiểu Lăng. Hơn nữa, nhận thấy , tiểu nương tần Vũ này thực thích A Vượng


      Vì vậy cười : "Vậyhai người , vừa vặn buổi tối tôi có chút chuyện, được.”


      Nghe vậy, Tần Vũ lập tức gật đầu mạnh, trừng hai mắt đáng như muốn cám ơn Văn Hinh ( chả biết cám ơn kiểu gì). Sau đó cũng ngồi xổm xuống, ôm cánh tay A Vượng, có chút hưng phấn cùng mong chờ :
      “ nếu chị Văn Hinh bận, tối nay chúng mình cùng chứ?”


      Ai ngờ, A Vượng căn bản để ý tới , mà lo lắng hỏi Văn Hinh:
      có chuyện gì? Rất quan trọng sao? Có muốn tôi giúp tay ?”


      " cần, tự tôi có thể giải quyết được,”
      Văn Hinh vội , rồi nhìn Tần Vũ, sau đó với A Vượng.
      “ Cậu và Tần Vũ xem , cần để ý đến tôi.”

      Tần Vũ bên nghe được gật đầu mạnh, nhưng A Vượng lại có chút mất mác :
      tôi cũng .”
      xong, liền đứng dậy rời .


      Thấy thế, Văn Hinh bất đắc dĩ cười cười, sau đó với tần Vũ:
      “ Sau này còn có cơ hội.”


      Chương 123: Người phụ nữ kia mất tích (4)


      Tần Vũ nhìn bóng lưng A Vượng rời , mặt lộ ra vẻ bi thương,
      “ cảm ơn chị, Văn Hinh Tỷ!”
      cảm kích nhìn Văn Hinh, cười cười, rồi cũng xoay người bỏ .

      Đợi bọn họ khỏi, Văn Hinh lại tiếp tục rửa bát , trong lòng nhừng cảm khái, tựa như nơi nào mình đều được quan tâm vậy.

      “ Bên kia có tin tức gì của Văn Hinh chưa?”
      đường tề Nhân Kiệt vừa lo lắng vừa gọi điện thoại cho Lăng Hạo Hiên, tìm kiếm khắp nơi, muốn tìm bóng dáng nhắn ấy.

      Vì hôm nay là chủ nhật, nên xe cộ lại đông hơn bình thường, tựa như gấp ba lần, nên bảo tìm người trong số đám người như vậy quả thực là khó như tìm cách lên trời.


      Nhưng mà, dù vậy , vẫn kiên trì ngừng tìm kiếm, nửa tháng trôi qua, chơ tới bây giờ vẫn chưa dừng lại việc tìm kiếm .
      này, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy , bị thu hút hoàn hoàn. chỉ bởi vì giống Tiểu Ảnh, ngay cả tính khí cũng giống nhau, khiến ngừng tin tưởng, nhất định là hóa thân của Tiểu ảnh.
      ( chỗ này muốn đạp tác giả)


      Vì vậy, bất luận như thế nào cũng phải tìm được ô, sau đó bảo vệ tốt, bao giờ để phải chịu bất cứ tổn thương nào.


      Bên này, Lăng Hạo Hiên cũng ngừng chen vào đám người, nhìn xung quanh,
      “ vẫn thấy, tôi tìm nhiều lần, cũng thấy bóng dáng ấy.”


      Trong khoảng thời gian này hết sức lo lắng, nóng nảy, nửa tháng này, có lấy giấc ngủ ngon, ăn ngon ngủ yên.
      Ban ngày làm buổi tối tìm , ngay cả ban đêm cũng tìm, cơ hồ hề ngủ vậy. Chỉ mới nửa tháng, trông gầy nhiều rồi.
      biết rốt cuộc Văn Hinh đâu, nhưng mà biết, Văn Hinh nhất định là muốn gây phiền toái cho nữa nên mới chào mà .

      Nghĩ tới đó, tự đáy lòng của khỏi tức giận, nếu như sợ gây phiền toái, cũng cần đột nhiên biến mất như vậy, như vậy khiến ngày ngày lo lắng bất an, sợ hãi tìm khắp nơi, phải càng gây phiền toái hơn sao!

      Đợi khi tìm được rồi, nhất định hung hắng mắng chận mới được


      Hai người cứ vừa gọi điện thoại vừa tìm người, cuối cùng lại chạm nhau cùng chỗ.

      Tề Nhân Kiệt nhìn Lăng Hạo Hiên đứng dối diện mình, đột nhiên cười lên, sau đó vẫn giữ điện thoại di động chế giễu Lăng Hạo Hiên
      “ xem ra chúng ta à tâm ý tương thông, có hay chăng đây chính là duyên phận trong truyền thuyết?”
      xong, quả nhiên sắc mặt của Lăng Hạo Hiên liền thay đổi, càng cười to hơn, tâm tình vô cùng tốt.


      Lăng Hạo hiên hung hăng trừng mắt liếc cái, cúp điện thoại, phía tay trái là con hẻm nhỉ, mà trong hẻm này hình như có cái quán ăn. Bây giờ là buổi trưa, nhiều người đường cũng vào nhà ăn đó dùng cơm,. Nhìn bên ngoài, quán ăn kia xem ra buôn bán cũng tệ lắm.

      Tề Nhân Kiệt thấy Lăng Hạo Hiên vẫn nhìn chằm chằm mình , tò mò tới, nhìn chút, ra chỉ là quán ăn vừa tầm, khỏi buồn cười
      đói bụng? Vừa đúng tôi cũng đói, chúng ta cùng vào ăn cơm .”
      rồi đưa tay muốn nắm bả vai Lăng Hạo Hiên, lại bị Lăng Hạo Hiên tránh .

      Chương 124: Người phụ nữ kia mất tích ( 5)


      Tề Nhân Kiệt thấy Lăng Hạo Hiên vẫn nhìn chằm chằm mình , tò mò tới, nhìn chút, ra chỉ là quán ăn vừa tầm, khỏi buồn cười
      đói bụng? Vừa đúng tôi cũng đói, chúng ta cùng vào ăn cơm .”
      rồi đưa tay muốn nắm bả vai Lăng Hạo Hiên, lại bị Lăng Hạo Hiên tránh .

      “ Tôi đói, tự ăn .”
      Lăng Hạo Hiên tránh bàn tay Tề Nhân Kiệt, trực tiếp xoay người rời .


      Tề Nhân Kiệt nhìn bóng dáng Lăng hạo Hiên rời , môi mỏng nhàn nhạt nhếch lên, lọ ra vẻ mặt buồn cười. Sau đó nghiêng đầu nhìn về phía quán ăn kia, nhíu mày, ánh mắt lộ ra tia chán ghét, ngay sau đó cũng nhanh chóng rời .

      Đúng lúc Tề Nhân Kiệt xoay người rời , trong giây lát bóng dáng nhắn ra từ quán ăn kia, trong tay cầm túi đồ ăn thừa đổ . Người nọ đem túi đồ ném vào thùng rác, vừa lúc nhìn thấy người đàn ông trẻ tuổi từ trong quán ăn hô lớn:
      “ Văn Hinh, Cao đại ca tìm !”



      “ Đến đây.”
      Văn Hinh đáp, sau đó chạy như bay tới bên đó, sau đó cùng A Vượng vào.

      Lúc này, trong lòng làm việc của tổng giám đốc tập đoàn Overlord, Du Thần Ích cúi đầu xem báo cáo. Đúng lúc, Lam dật Thần thèm gõ cửa tiến vào, Du Thần Ích nhìn , vui :
      “ Chẳng lẽ cậu biết gõ cửa sao?”



      Lam Dật Thần nhìn xung quanh chút, sau đó vuốt lỗ mũi, khuôn mặt mờ mịt hỏi Du Thần ích:
      “ Cậu là hỏi tớ sao?”

      “ Ở đây còn có ai khác à?”
      Thần sắc Du Thần ích lập tức lạnh băng, ta nhìn Lam Dật Thần có cầm văn kiện trong tay, cũng đoán được nhất định tới đây để gây chuyện, vì vậy tiếp tục nhìn văn kiện trong tay mình, quyết định coi như thấy .


      Lam Dật Thần đối với thái độ căn bản thèm quan tâm của Du Thần ích, tới trước bàn làm việc của ta, đặt mông xuống, sau đó có chút hứng thú nhìn chằm chằm vào Du Thần Ích.

      Du Thần Ích thấy lâu có động tĩnh gì, khỏi thấy tò mò, vừa ngẩng đầu lên lại thấy Lam dật Thần dùng ánh mắt cười như cười nhìn chằm chằm mình, vì vậy ta lạnh lùng hỏi:
      “ Cậu nhìn chằm chằm mình như vậy là có ý gì?”


      Lam Dật Thần thấy ta rốt cuộc cũng chịu thừa nhận hữu của mình, kéo ra nụ cười vui vẻ, sau đó chợt thu lại nụ cười, tò mò hỏi:
      “ Chẳng lẽ cậu có chút nào lo lắng sao?”
      Du Thần ích liếc cái, nhàn nhạt hỏi:
      “ Lo lắng cái gì?”
      Hỏi xong, ta lại cắm đầu xem báo cáo, bộ dáng yên lòng. ra trong lòng ta biết Lam Dật Thần ám chỉ cái gì, chỉ là cố tình giả bộ biết mà thôi.


      .

      Nghe vậy, lam Dật Thần lập tức trợn to hai mắt, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Du Thần ích,
      phải là cậu lại biết người phụ nữ của cậu mất tích hơn nửa tháng , chẳng lẽ cậu chút cũng lo lắng sao?”

      “ Muốn mình nhắc lại với cậu mấy lần, phải người phụ nữ của mình!”
      Du Thần ích lập tức xụ mặt xuống, cơ hồ còn mang theo chút tức giận.


      "?" Lam Dật Thần nhíu mày, căn bản tin tưởng lời của tên này. ngả người dựa vào ghế, đỡ hai chân lên, sau đó liếc xéo DU Thần Ích
      “ Cậu dám , cậu chưa từng lên giường với ấy ? Chậc chậc, ngày đó biết tên nào cùng ấy ở dưới tầng hầm, sau đó 3, 4 giờ sau mới ran ha…”
      “ Có phải cậu rảnh rỗi có việc gì làm đúng ?’
      Du Thần ích lập tức cắt đứt lời còn chưa xong, lo lắng giăng đầy mặt,
      “ nếu như cậu có việc gì để làm, quét nhà cầu . ( nể Thần nên dịch thế, chả nhẽ baor là cọ toilet ) .”

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 125: Người phụ nữ kia mất tích (6)


      Thế nhưng chút uy hiếp này căn bản dọa được Lam Dật Thần , chỉ nghe thấy tiếp tục :
      “ Hơn nữa, tớ nghe Tề Nhân Kiệt cùng với cái cậu bác sĩ ở bệnh viện trung ương vẫn dốc lòng tìm kiếm chị dâu, tớ cũng điều tra qua chút, cậu đó tên Lăng hạo Hiên, là bạn thanh mai trúc mã của chị dâu, từ tới lớn lớn lên cùng nhau, là như trong truyền thuyết. Còn tề Nhân Kiệt, tại sao lại muốn tìm chị dâu, tớ cùng biết.”
      tới đây, cúi đầu ngẫm nghĩ gì đó, nhưng rất nhanh lại ngẩng đầu lên, vẻ mặt kinh ngạc nhìn chằm chằm Du Thần Ích:
      “ Thần ích, cậu xem với chị dâu có phải hay có chuyện gì mờ ám…”

      Du Thần ích hung hăng trừng mắt liếc ,
      “ Đó là chuyện của bọn họ, liên quan gì tới mình!”
      ta xong, đưa tay nhấn phím điện thoại

      “ Cậu gọi cho ai?”
      Lam Dật Thần thấy tò mò, nghiêng tai muốn nghe điện thoại.
      Bên đầu dây kia rất nhanh tiếp điện thoại, Du Thần Ích liếc Lam Dật Thần, sau đó trầm giọng ra lệnh với người bên kia
      “ Lập tức chuẩn bị bộ dụng cụ quét dọn nhà vệ sinh, đúng rồi, trợ lí Lam muốn thử nghiệm cuộc sống của cấp dưới chút, nên tự nguyện quét dọn nhà vệ sinh tuần…”
      Lời còn chưa hết, chỉ nghe thấy tiếng sầm , cửa phòng bị đóng lại, ngẩng đầu lên, bóng dáng Lam Dật Thần biến đâu mất.


      Sau đó ta lại với bên đầu dây điện thoại kia
      “ Thế này , đem tất cả dụng cụ tới phòng làm việc của trợ lí Lam, nếu như muốn, cứ để cậu ta quét dọn tháng, nếu đồng ý , hai tháng, đây là lệnh của tôi.”:
      xong, ta lập tức cúp điện thoại.

      ( mie phải em e bỏ mie nó , )
      Lần này, nhất định phải dạy dỗ tên kia trận mới được, nếu đúng là càng ngày càng coi air a gì.

      ta lần nữa định cầm báo cáo kia lên đọc tiếp trong đầu trở nên rối loạn, đọc vào, ong ong, căn bản nghĩ ra nguyên nhân vì sao.

      Cuối cùng, ta vứt bỏ văn kiện trong tay, đứng dậy ra phía sau bàn làm việc, đứng bên cạnh cửa sổ nhìn xuống dòng người cùng xe cộ tấp nập đường, chẳng biết tại sao, đột nhiên trong ta dâng lên hồi lo lắng ảo não.
      Người phụ nữ kia mất tích là có chuyện gì?

      Tốt nhất là ta vĩnh viễn đừng xuất trước mặt mình .


      Trong đầu đột nhiên lên hình ảnh, trong hình là hình ảnh Tề Nhân Kiệt dùng tay gõ đầu Văn Hinh, cử chỉ của hai người đầy thân mật, còn cười đến vô cùng vui vẻ, nghiễm nhiên trông như đôi tình nhân thực thụ. Đây là lần trước Văn Hinh bán máu, ta tìm kiếm , lúc ngang qua quán cà phê chứng kiến được, màn này vẫn khắc sâu trong đầu ta, lần này lơ đãng lại bị lôi ra ngoài.


      Sau đó, lại dung nhan thay thế khuôn mặt tươi cười đó, đó là vẻ mặt vào cái ngày ta cưỡng bức ở dưới tầng hầm, vẻ mặt tuyệt vọng thê lương của . Tuyệt vọng sâu như vậy, đột nhiên khiến tim ta đau nhói.

      Suy nghĩ như nước lũ tràn về, kể từ khi người phụ nữa kia rời nhà ta , sau tất cả những gì xảy ra, như cuốn phim điện ảnh thể loại bỏ trong đầu ta.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 126: Người phụ nữ kia mất tích (7)


      Sau đó, lại dung nhan thay thế khuôn mặt tươi cười đó, đó là vẻ mặt vào cái ngày ta cưỡng bức ở dưới tầng hầm, vẻ mặt tuyệt vọng thê lương của . Tuyệt vọng sâu như vậy, đột nhiên khiến tim ta đau nhói.

      Suy nghĩ như nước lũ tràn về, kể từ khi người phụ nữa kia rời nhà ta , sau tất cả những gì xảy ra, như cuốn phim điện ảnh thể loại bỏ trong đầu ta.

      cười , khóc, thương tâm, nỗi thống khổ của , còn bộ dạng tuyệt vọng của , tất cả dáng vẻ của đều khắc sâu trong đầu , muốn xóa được.
      ( thôi từ chap này gọi Du Thần ích là nhé, ta k hợp,)


      "Đáng chết!" cúi đầu tự nguyền rủa tiếng, trong lòng càng thêm rối loạn. Cuối cùng, cầm chìa khóa xe bàn làm việc ra ngoài, định hóng mát chút.


      "Văn hinh, đây là bữa trưa của khách đăt, bây giờ đưa phần đồ ăn này , trong tiệm đủ người, đưa lát, đây là địa chỉ
      “ Cao Lâm loay hoay gọi Văn Hinh lại, bảo đưa bữa trưa cho khách

      “ Vâng.”
      Văn Hinh hai lời, nhận lấy hộp đồ ăn và địa chỉ lập tức đưa cơm.

      “ Đưa xong nhớ trở về ăn cơm ngay .”
      Cao Lâm gọi với từ phía sau.

      “ Tôi biết rồi!”
      Văn Hinh quay đầu lại mà luôn.

      rời được bao lâu, người thanh niên cao lớn trẻ tuổi vào, thẳng tới quầy lễ tân, lễ phép hỏi:
      “ Xin hỏi, có biết tên Văn Hinh làm chỗ này ?’

      Cao Lâm nghe vậy ngẩng đầu, nhìn thấy thanh niên lịch sử tuấn dật , khỏi tò mò quan sát lần, sau mới hỏi:
      “ Xin hỏi cậu là…”

      Cậu thanh niên lập tức :
      “ tôi là bác sĩ Lăng hạo Hiên ở bệnh viện trung ương, xin hỏi có biết nào tên Văn Hinh ?’
      ấy có phải làm ở đây ?’

      Cậu thanh niên này ai khác chính là Lăng hạo Hiên, mấy ngày nay suy nghĩ suốt, nếu như Văn Hinh thực muốn nhận trợ giúp từ người khác, nhất định ấy nghĩ cách để sống sót.

      người chỉ có thẻ căn cước, muốn làm việc ở công ty tuyệt đối thể,. Vì vậy, hai ngày nay dọc hai bên đường phố s, hỏi lần lượt từng siêu thị tiệm cơm, nhưng mà chút tin tức về cũng có.

      Đây là tiệm cơm vừa vừa, nhớ mình từng tới chỗ này lần, nhưng mà khi đó lại hề nghĩ tới khả năng này, cho nên cũng để ý.

      Nghe lời của , Cao Lâm sinh nghi, ta nghi ngờ mục đích thực của cậu bác sĩ Lăng hạo Hiên này . Vì an toàn của Văn Hinh, trực tiếp :
      “ Chỗ này của tôi có ai tên Văn Hinh cả, cậu chỗ khác hỏi thử xem.”

      Nghe vậy, Lăng hạo Hiên có chút thất vọng, nhưng vẫn lễ phép cảm ơn:
      : cám ơn , đây là danh thiếp của tôi, này có ghi số điện thoại của tôi, nếu như có thấy nào Tên văn Hinh tới đây, nhất định hãy cho tôi biết .”


      Cao Lâm nhận lấytấm danh thiếp Lăng Hạo hiên đưa , nhìn qua, rồi sau đó gật đầu:
      “ Được rồi, tôi nhớ kĩ rồi.”


      Lăng Hạo Hiên mang theo hi vọng đến đây, lại mang theo thất vọng ra về. Chờ Lăng hạo Hiên rồi, A Vượng vẫn đứng xa mới tiến tới nghi ngờ hỏi:
      phải là Văn Hinh làm ở tiệm chúng ta sao? Tại sao lại ấy làm ở đây/’
      Vừa rồi ở bên cạnh nghe được, nên tự nhiên cũng biết người đàn ông kia tới tìm Văn Hinh
      ( cái này Cao Lâm hơn nhiều tuổi nên gọi cậu thanh niên , còn a Vượng trạc tuổi gọi người đàn ông nhes)

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :