1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng giám đốc lạnh lùng, xin dịu dàng chút - Tố Diện Yêu Nhiêu(TOÀN VĂN HOÀN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 106: giải ước! 3

      Tiểu Lăng dường như đoán được Văn Hinh như vậy, vì vậy mới hướng về phía nở nụ cười tươi, vô cùng đáng :

      “ Nhưng mà bác sĩ lăng dặn, nhất định ngày nào cũng phải tiêm thuốc cho chị.”

      Bác sĩ Lăng này cũng là kì quái, ấy bảo ngày nào cũng phải tiêm thuốc cho Văn Hinh tỷ, nhưng mà cũng phải tiêm kháng sinh hay thuốc gì, mà chính là đường glu , căn bản là cần thiết đối với Văn Hinh tỷ nha.


      Chẳng lẽ, đúng như Văn Hinh tỷ , Bác sĩ Lăng là cố ý làm vậy với chị ấy? nhưng mà nhìn bác sĩ Lăng trông bộ dáng lịch , hẳn phải là người như vậy .

      Nhưng mà, ấy là bác sĩ, còn chỉ là y tá thực tập bé, bác sĩ bảo gì phải ngoan ngoãn làm theo, dám .

      gọi Lăng Hạo Hiên tới đây cho tôi!”
      Văn Hinh giận dữ , cái tên Lăng Hạo Hiên này, hai lần bắt tiêm thuốc làm gì, lần này lại còn ngày nào cũng bắt tiêm thuốc! cố ý.

      “ Bác sĩ Lăng hôm nay xin nghỉ!”
      Tiểu Lăng xong liền chuẩn bị tiêm cho Văn Hinh.
      Văn Hinh thấy thế, thầm đem tám đời tổ tông nhà Lăng Hạo Hiên đem nguyền rủa,
      “ Cậu ta mới vừa rồi còn ở bệnh viện này , sao lại xin nghỉ rồi!”
      Chẳng lẽ, cậu ta và Tề Nhân Kiệt rời khỏi bệnh viện rồi? hai người này, đến tột cùng là dở trò quỷ gì?


      "Văn Hinh tỷ , chị đừng sợ, kĩ thuật của em rất tốt, đảm bảo đau chút nào đâu, chút xíu là xong rồi.”
      Tiểu Lăng chuẩn bị xong ống tiêm, sau đó cầm ống tiêm lên từ từ bước tới gần Văn Hinh, thanh giống như dỗ đứa vậy.

      Văn hinh nghe vậy, quả thực muốn coi thường , ấy mà cũng được gọi là có kĩ thuật tốt ( có tay nghề)? Lần đầu tiên lại tiêm chệch ven ( cái này người ta hay lúc tiêm đúng mạch ), lần thứ hai lại chệch rồi lần thứ ba cũng vậy, lần này, còn biết là ấy chọc kim tiêm vào bao nhiêu lần đây.


      Lăng Hạo Hiên, tên khốn kiếp!

      “ Tôi muốn tiêm cho tôi, tôi muốn đổi y tá khác!”
      Cái khó ló cái khôn, Văn Hinh vội vàng lớn tiếng .

      Tiểu Lăng nghe vậy, mặt lập tức lộ ra vẻ mặt bi thương,
      “ Văn Hinh tỷ, nếu như chị đổi y tá khác, vậy có thể em ngày mai bị đuổi khỏi bệnh viện mất.”


      "Tại sao?" Văn hinh tò mò, chỉ muốn cầu đổi lại y tá thôi, nghiêm trọng đến vậy chứ.

      Tiểu Lăng cảm thấy uất ức, vẻ mặt đáng thương :
      “ Bởi vì chị là bệnh nhân đầu tiên của em, nếu như chị tố cáo em, nhất định em bị bệnh viện đuổi việc rồi.”


      "Ai tôi muốn tố cáo ?”
      Văn Hinh cảm thấy vô lực, là bội phục nha đầu này rồi.


      Tiểu Lăng vừa uất ức vừa chậm rãi hướng tới gần Văn Hinh,
      “ Bởi vì chị cầu đổi người, đồng nghĩa với việc chị hài lòng với em, mà chị hài lòng với em, chính là gián tiếp tố cáo em, cho nên nhất định bệnh viện đuổi việc em.”

      “ Tôi chỉ muốn đổi y tá khác, phải hài lòng với , tôi…”
      Văn Hinh thấy Tiêu Lăng có vẻ uất ức , nhất thời mềm lòng, định giải thích gì đó với ấy, nhưng lại bị Tiểu lăng ngắt lại.



      "Ha ha, Văn Hinh tỷ, chúng ta tiêm naof~”
      Tiểu Lăng nắm lấy cánh tay của Văn Hinh, cười vô cùng gian trá.

      ( Ôi Tiểu này gian quá, Văn Hinh , chúng ta tiêm !
      Hồi bé có nàng nào thế này chưa, ta có!)
      Chương 106: giải ước! 3

      Tiểu Lăng dường như đoán được Văn Hinh như vậy, vì vậy mới hướng về phía nở nụ cười tươi, vô cùng đáng :

      “ Nhưng mà bác sĩ lăng dặn, nhất định ngày nào cũng phải tiêm thuốc cho chị.”

      Bác sĩ Lăng này cũng là kì quái, ấy bảo ngày nào cũng phải tiêm thuốc cho Văn Hinh tỷ, nhưng mà cũng phải tiêm kháng sinh hay thuốc gì, mà chính là đường glu , căn bản là cần thiết đối với Văn Hinh tỷ nha.


      Chẳng lẽ, đúng như Văn Hinh tỷ , Bác sĩ Lăng là cố ý làm vậy với chị ấy? nhưng mà nhìn bác sĩ Lăng trông bộ dáng lịch , hẳn phải là người như vậy .

      Nhưng mà, ấy là bác sĩ, còn chỉ là y tá thực tập bé, bác sĩ bảo gì phải ngoan ngoãn làm theo, dám .

      gọi Lăng Hạo Hiên tới đây cho tôi!”
      Văn Hinh giận dữ , cái tên Lăng Hạo Hiên này, hai lần bắt tiêm thuốc làm gì, lần này lại còn ngày nào cũng bắt tiêm thuốc! cố ý.

      “ Bác sĩ Lăng hôm nay xin nghỉ!”
      Tiểu Lăng xong liền chuẩn bị tiêm cho Văn Hinh.
      Văn Hinh thấy thế, thầm đem tám đời tổ tông nhà Lăng Hạo Hiên đem nguyền rủa,
      “ Cậu ta mới vừa rồi còn ở bệnh viện này , sao lại xin nghỉ rồi!”
      Chẳng lẽ, cậu ta và Tề Nhân Kiệt rời khỏi bệnh viện rồi? hai người này, đến tột cùng là dở trò quỷ gì?


      "Văn Hinh tỷ , chị đừng sợ, kĩ thuật của em rất tốt, đảm bảo đau chút nào đâu, chút xíu là xong rồi.”
      Tiểu Lăng chuẩn bị xong ống tiêm, sau đó cầm ống tiêm lên từ từ bước tới gần Văn Hinh, thanh giống như dỗ đứa vậy.

      Văn hinh nghe vậy, quả thực muốn coi thường , ấy mà cũng được gọi là có kĩ thuật tốt ( có tay nghề)? Lần đầu tiên lại tiêm chệch ven ( cái này người ta hay lúc tiêm đúng mạch ), lần thứ hai lại chệch rồi lần thứ ba cũng vậy, lần này, còn biết là ấy chọc kim tiêm vào bao nhiêu lần đây.


      Lăng Hạo Hiên, tên khốn kiếp!

      “ Tôi muốn tiêm cho tôi, tôi muốn đổi y tá khác!”
      Cái khó ló cái khôn, Văn Hinh vội vàng lớn tiếng .

      Tiểu Lăng nghe vậy, mặt lập tức lộ ra vẻ mặt bi thương,
      “ Văn Hinh tỷ, nếu như chị đổi y tá khác, vậy có thể em ngày mai bị đuổi khỏi bệnh viện mất.”


      "Tại sao?" Văn hinh tò mò, chỉ muốn cầu đổi lại y tá thôi, nghiêm trọng đến vậy chứ.

      Tiểu Lăng cảm thấy uất ức, vẻ mặt đáng thương :
      “ Bởi vì chị là bệnh nhân đầu tiên của em, nếu như chị tố cáo em, nhất định em bị bệnh viện đuổi việc rồi.”


      "Ai tôi muốn tố cáo ?”
      Văn Hinh cảm thấy vô lực, là bội phục nha đầu này rồi.


      Tiểu Lăng vừa uất ức vừa chậm rãi hướng tới gần Văn Hinh,
      “ Bởi vì chị cầu đổi người, đồng nghĩa với việc chị hài lòng với em, mà chị hài lòng với em, chính là gián tiếp tố cáo em, cho nên nhất định bệnh viện đuổi việc em.”

      “ Tôi chỉ muốn đổi y tá khác, phải hài lòng với , tôi…”
      Văn Hinh thấy Tiêu Lăng có vẻ uất ức , nhất thời mềm lòng, định giải thích gì đó với ấy, nhưng lại bị Tiểu lăng ngắt lại.



      "Ha ha, Văn Hinh tỷ, chúng ta tiêm naof~”
      Tiểu Lăng nắm lấy cánh tay của Văn Hinh, cười vô cùng gian trá.

      ( Ôi Tiểu này gian quá, Văn Hinh , chúng ta tiêm !
      Hồi bé có nàng nào thế này chưa, ta có!)
      Chương 107: giải ước! 4

      Văn hinh thấy thế, hiểu ngay ra là mình bị tiểu nha đầu này lừa, nhịn được tức giận. Nhìn kim tiêm trong tay Tiểu Lăng từ từ ép gần tới da thịt , bắt đầu dùng sức giằng co,
      “ Tôi rồi, tôi muốn tiêm thuốc, mau buông tôi ra.”
      lại ngờ tới, nha đầu Tiểu Lăng này thoạt trông dáng dấp bé, sức lực lại khỏe như vậy, bất luận vô kéo ấy mạnh như thế nào, ấy cũng buông tay ra.


      Hai người cứ giằng co như vậy khiến phòng bệnh trở nên náo động ( chỗ này ta chém ), hoàn toàn chú ý tới hai người đứng yên bên ngoài cửa phòng.

      Du Thần Ích thấy bộ dáng Văn Hinh hoàn toàn có dấu hiệu bị hao tổn gì, còn có tinh lực giằng co với y tá, nhìn dáng dấp như vậy hẳn là xảy ra vấn đề gì lớn, biết tại sao, trong lòng đột nhiên lại thầm thở dài hơi.

      Vốn là cũng muốn tới đây nhìn , nhưng mà nghe ngã từ cao như vậy xuống đất, trong lòng đột nhiên sinh ra chút lo lắng, cho nên mới muốn đến bệnh viện thăm xem rốt cuộc bị thế nào, ngờ lại chứng kiến cảnh tình này, sắc mặt bỗng chốc sầm xuống.


      Mà lam Dật Thần vẫn đứng bên cạnh cũng hề ngờ răng, người phụ nữ sợ trời sợ đất thế nhưng lại sợ bị tiêm!

      Văn Hinh dây dưa với Tiểu Lăng đột nhiên cảm thấy cánh tay mình căng thẳng, cổ tay bị sức lực nắm giữ còn mạnh hơn so với Tiểu Lăng rất nhiều, khỏi ngẩng đầu lên nhìn, khi nhìn thấy cánh tay của người đó nắm chặt lấy cổ tay buông tha sắc mặt lập tức thay đổi,
      “ Là ?”

      Du Thần ích để ý tới , mà trực tiếp với Tiểu Lăng:
      mau tiêm cho ấy !”
      Sắc mặt của trông vẻ nhịn được vậy.


      Tiểu Lăng mặc dù cảm thấy rất khó chịu với giọng ra lệnh của người kia, nhưng khi nhìn thấy ta giữ chặt cánh tay Văn Hinh, cũng so đo với ta nữa, vì vậy lập tức vén ống tay áo của Văn Hinh lên, cắm mũi kim tiêm vào cánh tay .


      "Ah? đúng, cắm lộn chỗ rồi! xin lỗi Văn Hinh tỷ, chị chịu khó thêm chút thôi, em tiêm lại cho chị, lần này nhất định tốt, đau đâu.”
      Tiểu Lăng xong lần nữa nhắm ngay chỗ cánh tay mới cắm kim tiêm xuống, sau đó sắc mặt của trở nên mất tự nhiên, chỉ thấy có chút xấu hổ, ngẩng đầu lên nhìn Văn Hinh, giọng :
      “ Ngại quá, Văn Hinh tỷ, em lại tiêm nhầm chỗ rồi!”

      ( Vãi cả em)
      Lam Dật Thần đứng ở đằng sau nghe được, xém chút nữa muốn té xỉu, rốt cuộc cũng biết nguyên nhân Văn Hinh chịu tiêm thuốc rồi.


      Mà lúc này tất cả chú ý của VănHinhđều đặt toàn bộ người Du Thần ích, nhìn chằm chằm vào , căn bản hề cảm thấy đau đớn gì, bởi vì lúc này, vừa nhìn thấy người đàn ông này, trong lòng đau đớn lúc này cũng là gì so với những đau đớn trước kia của .

      Du Thần ích cũng lạnh lùng nhìn Văn hinh, chứng kiến vẻ mặt kia của , vẻ mặt quật cường bao giờ chịu khuất phục, trong lòng khẽ dao động.


      Tiểu Lăng thấy Văn Hinh căn bản có phản ứng gì, mới tiêm cho Văn Hinh lần thứ ba, mũi tiêm này, chính xác sai , mừng rỡ:
      “ Văn hinh tỷ, xong rồi,!”

      Thấy nàng tiêm sai vị trí mà còn mang bộ dáng vui vẻ, Lam Dật Thần vẫn đứng bên khỏi liếc mắt lên trời, nếu như mà mở bệnh viện, sớm đuổi việc y tá này rồi.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 108: giải ước! 5


      Thấy Tiểu Lăng tiêm xong thuốc cho Văn Hinh, Du Thần ích mới buông lỏng Văn Hinh ra,
      muốn làm cái gì? Muốn tới xem tôi chết chưa hay sao? Vậy phải xin lỗi rồi, tôi thực còn sống rất tốt!”
      Văn Hinh lạnh lùng liếc nhìn , gương mặt vẻ giễu cợt.

      Du Thần Ích lạnh lùng , sau đó trực tiếp xoay người ra khỏi phòng bệnh, hề lưu luyến gì.

      “ Chị dâu, vậy chúng tôi trước, sau này trở lại thăm chị!”
      Lam Dật Thần chào hỏi Văn Hinh sau đó cũng theo Du Thần ích.

      “ Văn Hinh tỷ, hai người đó là ai vậy, khiến người ta chán ghét như vậy?’
      Tiểu Lăng nhìn cánh cửa trống rỗng, vẻ mặt ghen ghét hỏi Văn Hinh. Bác sĩ Lăng là bác sĩ tốt, lại đẹp trai, tính tình lại hòa nhã, thích người đàn ông như vậy.


      "Tôi tình nguyện chưa bao giờ biết ta!”

      Văn hinh cũng nhìn ra phía cánh cửa ,sau đó lại ngước mắt nhìn về phía cửa sổ, bóng cây ngô đồng cao lớn, sâu trong đáy mắt lên vẻ bi thương nhàn nhạt.


      Tiểu Lăng hiểu chuyện như thế nào, chỉ nhìn theo bóng lưng Văn Hinh, biết tại sao, đột nhiên cảm thấy bóng dáng kia vô cùng đơn, đơn như thế, dường như khắp mình tràn đầy đau thương cùng thống khổ, khiến cho cảm thấy đau lòng thay Văn Hinh.

      Lúc này ở nhà họ Du, vị khách xa lạ đến, Diêu Phương nhìn người thanh niên ngồi đối diện mình, mở miệng ngay, chỉ nhàn nhạt nhấp ngụm cà phê mà dì Lý vừa bưng lên, sau đó mới nhàn nhạt :
      “ Lăng tiên sinh, cậu cậu tới đây là vì muốn chuộc thân cho Văn Hinh sao?”

      ( mie: như lầu xanh k bằng, con mụ này ăn , ta dịch theo cv mụ ý thế nhé)

      "Đúng vậy." Người thanh niên này chính là Lăng hạo Hiên, cầm tờ chi phiếu nhận từ tề Nhân Kiệt chạy thẳng tới nhà họ Du, lòng chỉ muốn giúp Văn Hinh thoát khỏi cái nhà này càng nhanh càng tốt, để cho có được tự do.


      "Cậu biết đấy, ấy nợ chúng tôi bao nhiêu tiền cậu biết ?”
      Diêu Phương mặt hề biến sắc hỏi, bà vẫn bày ra bộ dạng cao cao tại thượng .

      “ Tôi biết rất , ấy thiếu các người sáu trăm vạn.:
      Lăng hạo Hiên xong liền lấy từ trong ví da hai tờ chi phiếu đặt trước mặt Diêu Phương,
      “ Đây là sáu trăm vạn, bà xem !”
      đường , đem chi phiếu tới ngân hàng đổi tên từ tề Nhân Kiệt sang tên của . biết Du Thần ích và Tề Nhân Kiệt, nên hiển nhiên cũng biết hai nhà bọn họ là kẻ thù truyền kiếp, thương trường luôn tranh đoạt ngừng. nên muốn cho nhà họ Du nghi ngờ, đổi tên thành của mình, như vậy là đảm bảo nhất.


      Diêu Phương cầm chi phiếu nhìn qua, đuôi mắt xẹt qua tia dị thường, sau đó ngẩng đầu nhìn Lăng hạo hiên, hỏi
      : Xin hỏi Lăng tiên sinh và Văn Hinh có quan hệ như thế nào, tại sao lại giúp ấy trả khoản nợ này?”

      “ Tôi với ấy chỉ là bằng hữu, bởi vì chúng tôi từ lớn lên cùng nhau, cho nên quan hệ vô cùng tốt đẹp.”
      Lăng Hạo Hiên giải thích, gương mặt tuấn dật có chút nào e sợ.


      Diêu Phương nghe vậymới thấy sáng tỏ, "Hoá ra là như vậy !"

      "Vậy ý của bà là gì ?" Lăng Hạo hiên có chút nóng nảy hỏi.

      Chương 109: giải ước! 6

      “ Cậu giúp ấy trả sáu trăm vạn này, có gì tốt hơn nữa rồi.”
      Diêu Phương cầm lấy chi phiếu, vô cùng sảng khoái đồng ý giải ước, bà cũng là thương nhân, vô duyên vô cớ từ chối năm trăm vạn, chỉ có kẻ ngu mới cần. nếu Văn Hinh thể làm người thay thế, bà có thể tìm người khác, lại dùng năm trăm vạn này dùng cho hợp đồng sau đó, đồng nghĩa với việc nhà họ Du phải bỏ ra thêm bất kì đồng tiền nào nữa. Chỉ có điều trong những ngày này, làm khó nha đầu kia rồi.



      Nghĩ tới đây, bà lấy tấm chi phiếu trăm vạn ra đưa lại tới trước mặt Lăng hạo Hiên,

      trăm vạn này, cậu hãy đưa cho ấy để ấy có thể sống tốt qua ngày, coi như ấy phải là con ruột của cha ấy, nhưng dù sao cũng là ông ta nuôi ấy lớn lên, nhiều năm như vậy mà có chút tình cảm cha con gì, loại cha như vậy, có cũng được.

      khỏi nhà họ Du, Lăng Hạo hiên hận thể lập tức bay đến bệnh viện, cho Văn hinh tin tức tốt này, cho biết, rốt cuộc cũng được tự do.

      Thời điểm dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới bệnh viện, trong lòng ngập tràn vui sướng cho tới khi chứng kiến phòng bệnh trống , lập tức hụt hẫng, phòng bệnh lúc này căn bản hề có bóng dáng của đâu.

      Đúng lúc ấy, y tá qua bên này, lập tức kéo lại lo lắng hỏi:
      có biết bệnh nhân phòng bệnh này đâu rồi ?”



      Y tá này thấy Lăng Hạo Hiên, lập tức lộ ra nét mặt thẹn thùng, sau đó nũng nịu với :
      “ Vừa rồi hình như thấy Tiểu Lăng đưa ấy ra ngoài tản bộ.”

      "Cám ơn!" Lăng Hạo hiên nghe xong lập tức buông cánh tay y tá ra, vội vàng chạy , bỏ lại y tá đó chỉ biết đứng dậm chân tại chỗ.

      "Văn Hinh tỷ, chị xem, hôm nay khí trời tốt nha, rất thích hợp tản bộ đấy nhé.”
      Trong vườn hoa bệnh viện, Tiểu Lăng kéo cánh tay Văn Hinh men theo con đường .


      Văn hinh nghe vậy, chỉ nhàn nhạt liếc cái, :
      “ Chẳng lẽ phải chăm sóc bệnh nhân nào khác sao?”
      “ Bác sĩ Lăng rồi, em chỉ phải chăm sóc chị cho tốt là được rồi, nhưng người khác cần em trông nom.”
      Tiểu Lăng càng ôm chặt Văn Hinh, hận thể dính cả người lên ,



      Văn hinh nghe xong đành cảm thấy bất đắc dĩ, vốn là định ra ngoài yên tĩnh chút, nhưng mà lại bị tiểu tử kè kè bên cạnh như vây, làm sao có thể tĩnh tâm đây.

      "Văn Hinh tỷ,chị có mệt , bằng chúng ta ngồi xuống nghỉ ngơi chút.”
      Tiểu Lăng xong đợi Văn Hinh trả lời liền kéo ngồi xuống băng ghế dài bên cạnh.

      Đúng lúc ấy, tiếng gọi quen thuộc bất ngờ truyền đến tai hai người,
      “ Văn Hinh, Văn Hinh…”


      Tiểu Lăng khỏi xoay người nhìn lại, nhìn thấy người tới, khuôn mặt nhắn lập tức nở nụ cười vui vẻ
      “ Bác sĩ Lăng!”


      Văn hinh cũng quay người nhìn sang, thấy Lăng Hạo hiên vội vội vàng vàng chạy tới, miệng thở hồng hộc.

      “ Thế nào?”
      hỏi, biết nhất định có chuyện gì tìm , cho nên mới vội vã như vậy.

      Chương 110: giải ước! 7

      Lăng Hạo Hiên nghỉ ngơi lát, sau đó kéo tay Văn Hinh về hướng cánh rừng, với Tiểu Lăng,
      “ Tiểu Lăng, về trước , tôi có chuyện muốn với Văn Hinh.”

      "Tốt!" Tiểu Lăng đầy miệng đáp ứng, cũng rời ngay lập tức, mà bụng bảo dạ còn nghi hoặc nhìn Lăng Hạo Hiên lôi kéo Văn hinh sâu vào trong rừng, cho đến khi bóng hai người khuất sâu, mới xoay người quay về, vừa vừa lầu bầu:
      “ Có chuyện gì mà thần bí như vậy, nhất định là riêng tư nha!”

      “ Thế nào, có phải xảy ra chuyện gì rồi ?”
      Văn Hinh mặc Lăng Hạo Hiên kéo tay , cho đến khi tới chỗ có người mới dừng lại.


      "Văn Hinh, cậu tự do rồi!”
      Lăng Hạo Hiên vô cùng hưng phấn với .


      Văn Hinh hiểu chuyện gì, “ Tớ tự do cái gì?”

      “ Tớ trả toàn bộ số nợ cậu thiếu nhà họ Du, cậu tại tự do, tự do!”
      Lúc này, Lăng Hạo Hiên thực rất vui vẻ, vì mà cảm thấy vô cùng vui vẻ.

      Đồng thời cũng vì mình có thể giúp Văn Hinh mà trong lòng cảm thấy bẫng . Chỉ cần có thể thấy Văn Hinh vui vẻ của ngày xưa, bảo làm gì cũng nguyện ý.


      "Cái gì?" sắc mặt Văn hinh lập tức thay đổi, chăm chú nhìn Lăng Hạo Hiên, nghẹn ngào hỏi:
      “ Cậu lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”

      “ Tớ đêm bán kết quả nghiên cứu khoa học mới nhất .”
      Lăng Hạo Hiên cho biết, biết nhất định Văn Hinh mắng chửi sao lại bán , nhưng việc này bây giờ còn quan trọng nữa.


      Nghe vậy, Văn hinh sửng sốt, đột nhiên trong lòng lập tức sáng tỏ mối quan hệ giữa và tề Nhân Kiệt,
      “ Có phải cậu bán cho Tề Nhân Kiệt?’
      Ban đầu chỉ hoài nghi, hai người này quen biết làm sao lại cùng tới nơi, ra là vì việc này.


      "Đúng vậy." Lăng Hạo hiên vẫn thản nhiên thừa nhân, mặt vẫn dứt vui vẻ.


      Văn hinh lập tức nổi đóa, trợn mắt nhìn Lăng Hạo hiên hồi lâu, đột nhiên cắn răng : " , trước tớ muốn trở về, sau đó với Tề Nhân Kiệt, thành quả nghiên cứu khoa học đó bán nữa.”
      biết, đối với bác sĩ như , thành quả nghiên cứu khoa học này phải mất bao công sức, quý giá tới cỡ nào, thậm chí như là sinh mạng của . Mà lại vì , cứ như vậy đem tâm huyết của mình bán , chỉ vì mình .


      Nghĩ tới đây, khỏi vừa tức vừa thấy áy náy, tựa hồ đều mang tới phiền toái cho . Thế nhưng hết lần này tới lần khác đều toàn lực giúp đỡ , ân tình này, có biện pháp báo đáp, hôm nay lại vì … sau này bảo làm sao đối mặt với đây?


      Lăng Hạo hiên dĩ nhiên biết trong lòng nghĩ gì, nhưng cũng để ý chỉ cười an ủi:
      có gì , đó là thành quả nghiên cứu của năm ngoái, năm nay tớ nghiên cứu ra loại thuốc phòng ngừa mới rồi., dù sao tớ cũng sớm định đem bán cái này rồi, chỉ là vừa vặn gặp thời cơ thích hợp, những đúng lúc, mà còn có thể giúp cậu!”


      Văn hinh muốn chửi tục mắng , biết Lăng Hạo Hiên đấy chỉ là muốn an ủi nên mới cố ý như vậy, mà càng vậy, càng đại biểu thành quả nghiên cứu khoa học đó đối với vô cùng quan trọng.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 111: giải ước! 8


      “ Nếu như cậu muốn , tớ !”
      Văn Hinh xong liền xoay người muốn rời , Lăng Hạo Hiên thấy vậy vội vàng kéo tay lại,
      “ Chẳng nhẽ cậu còn muốn quay lại nhà họ Du sao?”
      Vấn đề này quả thực gây khó dễ cho Văn Hinh, thành công khiến dừng lại.

      Đúng vậy, chẳng lẽ còn muốn quay về nhà họ Du sao? Trở lại cái nơi toàn người khiến người ta chán ghét đó sao?
      Nơi đấy, từng phải chịu bao nhục nhã, trí nhớ đưa nhớ lại những thống khổ, nơi khiến thương tích đầy mình, tất cả trong đầu bây giờ dừng lại nơi bị người đàn ông kia cường bạo, nó như từng nhát đao từng nhát từng nhát đâm vào tim , làm sao còn muốn quay về đó nữa?

      Trước đây, có nằm mơ cũng muốn rời khỏi cái địa phương kinh khủng đó. Nhưng mà, hôm nay còn có nơi nào để nữa đây? sớm có nhà, có người thân, đời này, chỉ còn đơn người, nhà của ở đâu đây?

      Dường như nhìn thấu mọi do dự trong lòng , Lăng Hạo Hiên nhẫn nại khuyên nhủ:
      “ tớ biết cậu ở nhà họ Du vô cùng khó khăn, thống khổ, ngày ấy lúc cậu bị đưa vào bệnh viện, tớ bị cậu hù dọa. Chỉ mới hai tháng gặp, cậu gầy gò tiều tụy thành cái dạng gì rồi, cậu phải biết rằng cậu như vậy tớ rất đau lòng . Cậu là bằng hữu tốt nhất đời này của tớ, tớ muốn cậu phải tiếp tục trải qua cuộc sống như thế, tớ muốn nhìn Văn Hinh giống như trước kia, tươi cười vui vẻ, thậm chí cười đến tim phổi. ít nhất, đó là vui vẻ đấy!”

      Văn hinh bị tấm chân tình cùng những lời quan tâm của làm cho cảm động, nước mắt sớm tích tụ đầy trong hốc mắt, nhưng lại cố kìm nén để nó rơi xuống. từng thầm thề rằng, bao giờ khóc vì bất luận chuyện gì , vì bất kì kẻ nào nữa.


      " giống nhau nữa !" Cuối cùng, cũng chỉ có thể nở nụ cười đắng chát, :
      “ Thế giới của mình thay đổi”, ngày hôm nay tớ, người thân còn nữa, nhà cũng còn, mình ngay cả cha mẹ ruột của mình cũng biết họ là ai, cũng biết tại sao mình lại có mặt đời này, mình biết mình còn sống cõi đời này còn ý nghĩa gì nữa, mình…”

      cần nữa, cần nữa!”
      Lăng Hạo Hiên kìm lòng được ôm chặt lấy , cảm thấy đau lòng, vì những lời như tuyệt vọng của ,
      “ Cậu yên tâm, cậu còn có tớ, tớ luôn bên cạnh cậu, tin tưởng tớ!”
      nghĩ tới, bên ngoài ấy kiên cường như vậy, trong lòng lại vô cùng mềm yếu , yếu ớt giống như chỉ cần bóp cái là nát ngay.

      “ Hạo Hiên, cám ơn cậu!”
      Văn Hinh nhàng cảm ơn, trong lòng tràn đầy cảm động, biết , vẫn luôn cho rằng tình cảm của Lăng Hạo Hiên đối với mình, đời này, khó có thể có người đàn ông nào toàn tâm toàn ý bỏ ra tấm chân tình mà cần bất kì báo đáp nào như vậy, ngoài ra, còn có thể là cái gì ?

      biết, nhưng vẫn làm bộ như biết, bởi vì rất quý trọng đoạn tình cảm của . Nếu như khi xuyên phá tầng mỏng của cánh cửa này, chừng bọn họ đến làm bằng hữu cũng thể .
      Chương 112: Nợ ân tình của cậu, làm cách nào để trả ? (1)

      biết, nhưng vẫn làm bộ như biết, bởi vì rất quý trọng đoạn tình cảm của . Nếu như khi xuyên phá tầng mỏng của cánh cửa này, chừng bọn họ đến làm bằng hữu cũng thể rồi
      Cũng bởi vì biết tình cảm của đối với mình, cho nên lần này trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, mới tìm . biết rằng, nếu như biết chuyện, cho dù phải bán tất cả những gì của mình , cũng phải giúp , mà hoàn toàn muốn như vậy.


      Nhưng ngờ tới, cuối cùng, vẫn là phải nhờ giúp đỡ của mới thoát khỏi cái nhà tù khiến vô cùng mệt mỏi ấy.

      Nghĩ tới đây, trong lòng càng thêm cảm thấy áy náy đối với , phần ân tình nợ , làm sao có thể trả lại đây.


      " Cậu cần phải cảm ơn với tớ, mà là tớ phai cảm ơn cậu mới đúng, cảm ơn cậu vẫn có thể để tớ ở bên cạnh chăm sóc cậu.”
      Thực ra trong lòng của lăng hạo Hiên cũng hiểu , Văn Hinh thông minh như vậy làm sao lại hiểu ra tâm tư của đối với . có đủ dũng khí thổ lộ với , cũng có vạch trần, hai người vẫn là bằng hữu tốt nhất như trước, điều này đối với , tuy có chút tàn nhẫn, nhưng cũng chính là kết quả tốt nhất

      “ Cậu yên tâm, tiền mình nợ cậu mình nhất định trả lại cho cậu.”
      ở trong ngực , Văn Hinh đột nhiên vô thức mở miệng , trong nháy mắt phá hư khí ấm áp khó khăn lắm mới có được giữa hai người.

      Lăng Hạo Hiên buông lỏng Văn Hinh ra, sau đó đưa tay gõ lên đầu , cưng chiều :
      “ Cậu còn nhớ là nợ tiền tớ sao, cậu có biết tổng cộng cậu nợ tớ bao nhiêu tiền ?”


      "Cái gì?" Văn hinh lập tức sửng sốt, ngơ ngác nhìn Lăng Hạo hiên, " nhớ , cậu nhớ sao?" Từ đến lớn, mặc dù chưa từng vay tiền an, có lúc tự nhiên đưa tiền cho , nhiều năm trôi qua, số lần càng nhiều thêm, ai mà nhớ được.

      Nhưng mà Lăng Hạo Hiên lại nghiêm túc suy nghĩ :
      “ Tớ nghĩ kĩ rồi, từ năm bảy tuổi tới năm 22 tuổi cho tốt nghiệp đại học, tổng cộng là mười lăm năm, mỗi năm là 3000 tệ, mười lăm năm, xem nào…. 4 vạn 500 tệ.”

      Nghe vậy, Văn Hinh bỗng cười rộ lên,
      “ Mới có bốn vạn năm trăm tệ thôi, mình còn tưởng ít nhất cũng phải bốn năm mươi vạn chứ!”
      Nhiều năm như vậy, mà số tiền của bị sử dụng cũng chỉ có bốn ngàn năm trăm vạn.


      Thấy cuối cùng cũng cười, Lăng Hạo Hiên cũng cười ,
      Vậy cậu tính bao giờ trả lại cho tớ đây?”


      Văn Hinh nghịch ngợm nhíu mày nhìn , sau đó giảo hoạt :
      “ MUốn tiền à, tớ có, muốn tớ chết , muốn mạng tớ lấy thôi.”

      Nghe vậy, Lăng Hạo hiên khỏi phì cười, “ Cậu cho rằng tớ là thổ phỉ à."

      Hai người cứ như vậy vừa cười vui vẻ vừa bộ về phòng, được nửa đường, Văn Hinh đột nhiên nhìn lại phía sau mình, hai người áo đen bình thường vẫn cứ hồn bất tán theo sau , bây giờ thấy bóng đâu, xem ra thực là Diêu Phương kêu rút rồi.

      Đột nhiên, cảm thấy có chút chân , tựa như trong giấc mộng vậy:

      được tự do rồi sao?

      Nghĩ tới đây, mới nhắm mắt lại hít hơi sâu, đó là khí của tự do.
      “ Cậu làm sao vậy?

      Lăng Hạo Hiên thấy đột nhiên dừng bước, mới quan tâm hỏi.

      Văn Hinh lập tức mở mắt ra mỉm cười với ,
      có gì, chúng ta trở về thôi,”

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 113:Nợ ân tình của cậu, làm cách nào để trả? 2

      Văn Hinh lập tức mở mắt ra mỉm cười với ,
      có gì, chúng ta trở về thôi,”


      “ Được .”
      Lăng Hạo Hiên gật đầu, sau đó sóng vai cùng bước , thấy mặt Văn Hinh lần nữa nở nụ cười, trong lòng cũng cảm thấy vô cùng vui vẻ.

      Quay lại phòng bênh, thấy dì Lý đợi , thấy hai người trở lại, dì lập tức tiến lên nghênh đón, quan tâm hỏi:
      “ Nha đầu cuối cùng cháu cũng quay lại, cháu trở lại rồi, vậy dì phải về đây.”

      “ Sao vậy, dì Lý, có chuyện gì xảy ra vậy?”
      Văn Hinh thấy hai hộp cơm đặt cánh tủ ở đầu giường bênh, biết nhất định là dì Lý mang cơm tới cho .
      Dì Lý kéo tay Văn Hinh, đột nhiên sâu kín :
      “ Nha đầu, đây là lần cuối cùng dì đưa cơm cho cháu, phu nhân dặn, về sau cháu cần quay lại nhà họ Du nữa, cũng phải làm người giúp việc nữa, là bác cầu xin phu nhân mang cho cháu bữa cơm cuối cùng. Nha đầu về sau nhất định phải chăm sóc bản thân tốt, biết ? Như dì với cháu lúc trước, tất cả thống khổ cùng đau khổ hôm nay qua , cháu là tốt, nhất định được hạnh phúc.”

      “ Cám ơn dì, dì Lý!” Văn Hinh cảm động tới mức biết nên gì cho phải, ở nhà họ Du, dì Lý là người duy nhất đối xử tốt với , hôm nay được tự do, nỡ rời xa dì.

      Dì Lý vỗ tay , đột nhiên kéo tới giường bệnh để cho ngồi xuống,

      “ Hôm nay dì cố ý làm món tôm xào gà chua cay mà cháu thích nhất, còn có canh xương, nhân lúc còn nóng cháu mau ăn .”
      xong, đem món ăn còn nóng hổi nhìn rất ngon miệng đặt trong tay Văn Hinh.

      “ vâng.”
      Văn HInh cảm thấy lỗ mũi có chút ê ẩm, sau đó trước quan tâm của dì Lý, ăn từng miếng từng miếng , đồng thời cũng ép lệ sắp tràn qua mi vào bên trong.



      Lăng Hạo hiên vẫn chung thủy đứng bên cạnh nhìn , mặt vẫn nở nụ cười thản nhiên, thấy có người thực lòng quan tâm tới mà cảm thấy cao hứng,


      Rất nhanh, Văn Hinh ăn xong , dì Lý nhìn đồng hồ, sau đó mới thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời ,
      : Nha đầu, dì phải về rồi, cháu nhất định phải bảo trọng, biết ?”
      Trước khi , dì vẫn quên dặn dò Văn Hinh phải chăm sóc tốt bản thân mình.


      Văn hinh bước lên ôm chặt dì Lý, lúc lâu sau mới buông lỏng bà ra, cười :
      “ Dì lý, dì cũng phải chăm sóc mình tốt nhé, cháu chúc dì có thể sống lâu tăm tuổi ạ.”
      biết, lần này chia tay, có thể vĩnh viễn gặp lại đường đời.
      Tiễn dì Lý rồi, trong lòng Văn Hinh đột nhiên trở nên nặng nề, Lăng hạo Hiên thấy vậy, khỏi quan tâm hỏi:
      “ sao vậy?’




      Văn hinh ngẩng đầu nhìn , hỏi: " Mình lúc nào có thể xuất viện?”

      Lăng Hạo hiên suy nghĩ chút, sau đó mới : "
      Quan sát thêm hai ngày nữa, tớ phải xác định cậu sao, mới cho cậu xuất viện được.”
      chương 114: Nợ ân tình của cậu, làm cách nào để trả ? 3


      “ Mình cho cậu biết, bây giờ người mình phân tiền cũng có, đến lúc đó mình lấy gì để trả viện phí cho bệnh viện đây, cần thiết ở đây nữa!”
      Văn Hinh trừng mắt với , ở viện cũng hai ngày rồi, căn bản là có sao cả, thế mà lại cố tình cho xuất viện. chỉ vậy, ngày nào cũng bắt làm bệnh nhân cho cái y tá Tiểu Lăng luyện tập tiêm thuốc( có biết Lăng kia tay nghề thế đâu chụy?), coi như là cái bia sống để tiêm thuốc, chịu đựng đủ rồi.


      Nghe vậy… Lăng Hạo Hiên lập tức bật cười,
      “ Cậu yên tâm, ai tới đòi viện phí của cậu đâu.”


      Nghe vậy, Văn Hinh mạnh mẽ trừng , gì nữa.
      Tối hôm ấy, Lăng hạo Hiên sợ Văn Hinh nửa đêm gặp chuyện gì ai chăm sóc, nên ở lại cùng . Văn Hinh bảo về , nhưng mà là làm, vẫn thể thay đổi quyết định của . Cuối cùng cũng quản nữa, muốn ở lại , rồi chìm sâu vào giấc ngủ.

      Trưa ngày thứ hai, Lăng Hạo hiên ra ngoài mua đống đồ ăn về làm bữa trưa cho Văn Hinh, mới đặt mông xuống ngồi còn chưa ấm chỗ, liền nhìn thấy Tề Nhân Kiệt ôm bó hoa hồng đỏ to đùng vào.

      Nhìn thấy Tề Nhân Kiệt, sắc mặt của Lăng Hạo Hiên lập tức thay đổi, lạnh lùng nhìn Tề Nhân kiệt, sau đó quay đầu qua chỗ khác thèm để ý tới ta.

      Văn hinh thấy thế, vì hành động như trẻ con của Lăng hạo Hiên mà cảm thấy buồn cười, nhìn dáng dấp của bọn họ hẳn là có tranh chấp gì đó. Sau đó nhìn sang Tề Nhân Kiệt, nhíu mày hỏi:
      “ Sao lại tới đây?”

      Tề nhân kiệt nhìn Lăng Hạo hiên cái, đột nhiên lộ ra tia cười vô cùng giảo hoạt, sau đó đến bên cạnh Văn Hinh đem bó hoa hồng trongt ay với trước ngực , hơn nữa thâm tình nhìn văn Hinh :
      “ Để xem chút, chúng ta dù sao cũng từng là tình nhân, bây giờ em ngã bệnh phải nằm viện, đây người cũ đương nhiên phải đến thăm em chút, nhân tiện hỏi em, em rời khỏi Du Thần ích, có thể trở lại bên cạnh , vẫn còn rất thích em, nhớ mãi quên, thế nào, em nên suy nghĩ lại chút.”


      Văn hinh nghe được , nghe là hồi kinh ngạc, nàng lúc nào thành tình nhân của rồi hả ? Nhưng ngược lại thấy được Lăng Hạo hiên này xanh mét sắc mặt của cùng tề nhân kiệt trong mắt này bôi hài hước, nàng bỗng chốc hiểu ra. ra là ở trêu chọc Lăng Hạo hiên đâu, khỏi nở nụ cười.

      "Tốt ——"

      " cần suy nghĩ gì hết, ngay bây giờ ấy liền trả lời .:
      Văn Hinh vừa định mở miêng, Lăng Hạo Hiên cắt đứt lời …, hơn nữa còn đoạt lấy bó hoa hồng trong tay nhét trở lại trong tay Tề Nhân Kiệt, đẩy ra khỏi cửa.
      ấy vĩnh viễn quay lại với , hãy chết cái ý nghĩ này ,”

      Thấy thế, Văn hinh rốt cuộc nhịn được mà cười ha ha , sau đó Tề Nhân Kiệt cũng cười theo.
      Thấy hai người mới gặp nhau cười vô cùng vui vẻ, Lăng Hạo Hiên ngây ngẩn cả người, lại nhìn nét mặt của tề Nhân Kiệt và Văn Hinh lần nữa, cuối cùng rời tầm mắt mặt Văn Hinh, hỏi:
      “ Thế nào?”
      đột nhiên có cảm giác bị người khác đùa giỡn.
      chương 115: Nợ ân tình của cậu, làm cách nào để trả ? 4

      Văn Hinh vất vả lắm mới nhịn cười nữa, chỉ vào Tề Nhân Kiệt với :
      ta trêu đùa cậu đấy, cậu lại tin là à!”
      xong, lại muốn cười rộ lên.


      Nhưng mà Lăng Hạo Hiên lại càng thêm mơ hồ, cứ nhìn chằm chằm vào gương mặt Tề Nhân Kiệt như để xác thực xem rốt cuộc ta có trêu đùa mình , thấy mặt ra bộ dạng đầy mê hoặc,
      “ Trêu đùa mình?”
      Tại sao nhìn mãi mà cũng nhận thấy tên kia chọc nhỉ?

      "Ừ!" Văn Hinh gật đầu, " ra mình với ấy cũng chỉ là quan hệ bằng hữu bình thường, căn bản phải quan hệ người cũ gì cả, ấy chỉ trêu cậu thôi!”
      Đến tận lúc này, Lăng hạo Hiên mới hiểu ra , nhất thời vô cùng tức giận. nghiêng đầu hung hăng nhìn chằm chằm vào Tề Nhân kiệt nhàn nhã tựa vào cạnh cửa, ánh mắt như hận thể đem lột bẻ xương ,
      rất được đấy!”
      cắn răng hỏi, sắc mặt trở nên xanh mét.


      Tề Nhân Kiệt nhìn , mặt nở nụ cười mê hoặc có thể gây chết người, cười :

      “ Nếu như thấy thú vị, tôi đùa .”
      Đầu tiên như vậy là bởi vì lời buột miệng của thôi, ngờ tiểu tử này lại phản ứng thú vị đến vậy, khiến có ý định trêu đùa tiếp.


      xong, ngồi dậy, cầm lấy hoa hồng trong tay cắm vào chiếc bình hoa còn trống , sau đó lần nữa tới bên cạnh Văn Hinh, thấy chiếc tủ đầu giường bệnh có rất nhiều thức ăn, bèn hỏi:
      “ Em vẫn chưa ăn cơm trưa sao?”

      “ Có muốn cùng nhau ăn ?”
      Văn Hinh hỏi, Lăng hạo Hiên mua nhiều thức ăn như vậy, mình ăn cũng hết.

      “ Được!”
      Tề Nhân Kiệt cũng khách khí, bèn kéo cái ghế ngồi đối diện Văn Hinh, sau đó bắt đầu liếc nhìn những món ăn kia,
      “ Đùi gà, Hamburger, cơm trộn, cá kho, súp nấm…”


      Lăng Hạo hiên vẫn hận nhìn chằm chằm , còn đối phương lại hề để ý tới ánh mắt như muốn giết người của , cúi đầu cùng Văn Hinh ăn cơm.


      "Hạo hiên, cậu cũng tới đây ăn cùng !”
      Văn Hinh đột nhiên , thấy vẫn nhìn chằm chằm tề Nhân Kiệt, trong lòng chợt cảm thấy buồn cười,


      " cần, tớ ăn rồi." Lăng Hạo hiên cứng đờ người, xong, ánh mắt vẫn rời khỏi Tề Nhân Kiệt. Lúc này, điện thoại động trong túi chợt vang lên, nhận điện thoại sau đó với Văn Hinh:
      “ Tớ phải làm phẫu thuật , cậu ăn xong nhớ hảo hảo nghỉ ngơi chút.”
      xong, mạnh mẽ trợn mắt nhìn Tề Nhân Kiệt, sau đó mới xoay người rời .

      “ Cậu Bằng hữu này của em là thú vị!”
      Chờ Lăng hạo Hiên khỏi, tề Nhân Kiệt đột nhiên cười rộ lên, dường như cảm thấy hết sức thú vị.

      Văn Hinh nhàn nhạt liếc nhìn cái, cũng cười
      “ Tôi khuyên tốt nhất đừng có chọc cậu ấy, dao giải phẫu trong tay cậu ấy có thể giết đấy. Ngộ nhỡ ngày nào đó có bệnh phải vào bệnh viện hoặc xảy ra điều gì ngoài ý muốn, lại được đưa vào bệnh viện này, đến lúc đó chết chắc đấy.”

      “ Em là dọa chết sao?”
      Tề Nhân Kiệt nhìn Văn Hinh, gương mặt lộ ra vẻ buồn bã,
      đối với em tốt như vậy, mà em cư nhiên lại nguyền rủa chết!”?
      ( độ độc mồm của chị vô đối.)

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      chương116: Nợ ân tình của cậu, làm thế nào để trả? 5

      “ Em là dọa chết sao?”
      Tề Nhân Kiệt nhìn Văn Hinh, gương mặt lộ ra vẻ buồn bã,
      đối với em tốt như vậy, mà em cư nhiên lại nguyền rủa chết!”?

      Đôi mày thanh tú của Văn hinh nhảy dựng lên, chế giễu :
      “ Nếu để Lăng hạo Hiên bắt gặp bộ dạng này của , cậu ấy nhất định vỗ tay khen cho mà xem.

      Nghe vậy, Tề Nhân Kiệt khỏi liếc nhìn , nghiêm nghị hỏi:
      “ Sau này em có dự định gì chưa?”
      Vấn đề của khiến sắc mặt Văn Hinh bỗng dưng buồn bã, sau đó cúi đầu, trầm mặc hồi lâu mới ngẩng đầu lên cười trừ :
      “ Tới đâu hay tới đó thôi.”


      “ Người nhà của em đâu rồi, tại sao bọn họ lại tới thăm em?’
      Tề Nhân Kiệt cảm thấy rất kì quái, tới nơi này hai lần rồi nhưng cũng chưa từng thấy người nhà của .


      “ Tôi có người thâ,”
      Văn Hinh nhàn nhạt , nhớ tới cha cùng em trai của , đáy mắt liền lên tầng nhàn nhạt bi thương.


      Nghe vậy, Tề Nhân Kiệt gì thêm nữa, chỉ yên lặng nhìn Văn Hinh, như muốn tìm tòi điều gì từ sâu trong đáy mắt .



      Chờ Lăng Hạo hiên phẫu thuật xong tới phòng bệnh Tề Nhân Kiệt về rồi.

      Thấy có vẻ mệt mỏi, Văn Hinh khỏi quan tâm hỏi:
      “ Có phải rất mệt mỏi hay ?”
      Nhìn dáng vẻ của , bây giờ cũng là sáu giờ tối rồi, mà từ trưa tới giờ, toàn bộ thời gian đều dành ở trong phòng phẫu thuật, cho dù thân mình bằng sắt cũng mệt.

      Lăng Hạo hiên thấy Văn Hinh quan tâm mình, trong giây lát, mọi mệt mỏi cánh mà bay,
      mệt, cậu ăn cơm tối chưa? Nếu chưa ăn tớ mua cơm cho cậu.”
      xong xoay người định rời .


      Văn hinh lập tức gọi ,
      “ Mình ăn rồi, là Lăng giúp mình mua cơm rồi.”
      Nhớ tới tiểu nha đầu kia bộ dáng mực muốn lấy lòng , liền cảm thấy buồn cười. dám chắc ấy cho rằng mình và Lăng Hạo hiên có quan hệ gì nên mới cố gắng lấy lòng .

      Nghe thấy ăn cơm tối rồi, lúc này Lăng Hạo Hiên mới yên tâm lại, sau đó đột nhiên tựa hồ nhớ ra được điều gì, vui vẻ với Văn Hinh:
      “ Ngày mai cậu có thể xuất viện, tất cả báo cáo kiểm tra của cậu cũng có, tớ xem, tât cả đều có việc gì cả.”


      " sao?" Văn Hinh nghe thấy mình có thể xuất viện lập tức thấy hưng phấn, quả thực, chán ghét bệnh viện, chán ghét mùi thuốc khử trùng của bệnh viện, đáng ghét nhất vẫn là bị tiêm thuốc.
      Nhưng mà, hưng phấn này còn chưa duy trì được mấy giây, liền bị trận phiền muội thay thế.


      Xuất viện, còn con đường nào cho ?

      Ngày hôm hay, căn bản còn chỗ nào để đặt chân tới rồi!
      Dường như nhìn thấy được lo lắng trong , Lăng hạo Hiên bèn tới bên cạnh , an ủi
      “ về sau cậu ở nhà tớ, nhà tớ mặc dù rộng lắm, nhưng mà thêm người cũng thành vẫn đề.”



      Nghe vậy, Văn Hinh chỉ nhàn nhạt nhìn , cũng có lập tưc đáp ứng.

      Đợi đến ngày thứ hai, Văn Hinh làm thủ tục xuất viện, Lăng hạo Hiên giúp làm tất cả thủ tục, sau đó, thấy tề Nhân Kiệt tới, hai người chạm nhau ở trước cửa phòng bệnh.

      Chương 117: nợ ân tình của câu, làm sao để trả đây? 6


      Đợi đến ngày thứ hai, Văn Hinh làm thủ tục xuất viện, Lăng hạo Hiên giúp làm tất cả thủ tục, sau đó, thấy tề Nhân Kiệt tới, hai người chạm nhau ở trước cửa phòng bệnh.

      tới đây làm gì?”
      Đối với Tề Nhân Kiệt này, Lăng Hạo Hiên còn mang đầy bụng toàn là hoan nghênh, cho nên đối với sắc mặt lúc nào cũng được tốt lắm.

      Ai ngờ, Tề Nhân Kiệt lại cười đến rạng rỡ với Lăng Hạo Hiên:
      “ Hôm nay phải là ngày Văn Hinh xuất viện sao? Tôi tới giúp ấy xuất viện nha.”
      cứ như thể chuyện này là chuyện đương nhiên vậy, nhưng lại chọc tức Lăng Hạo Hiên

      ấy cần .”
      Lăng Hạo Hiên dùng tay đẩy ra, sau đó vào phòng với Văn Hinh:
      “ Chuẩn bị xong hết chưa, chúng ta thôi.”



      Văn Hinh gật đầu, ra căn bản cũng có đồ để thu dọn gì cả, đến quần áo cũng có.
      nhìn thấy Tề Nhân Kiệt đứng bên cạnh cửa liền nhíu mày hỏi:

      “ Làm sao biết hôm nay tôi xuất viện?”

      Văn hinh tin rằng, với tác phong cùng khả năng hô mưa gọi gió ở thương trường của , nhất định có mạng lưới tình báo rộng khắp, muốn biết chuyện gì cũng phải khó khăn .


      Nếu như biết hôm nay xuất viện, vậy nhất định DU Thần Ích cũng biết rồi.

      ( Lâu lâu cho thằng nam 9 xuất ,)
      biết sao, đột nhiên lại nhớ tới Du Thần ích, nhớ lại những ngày qua ta đối với đủ loại giày vò, tổn thương, trong lòng trầm xuống, cơ hồ đau quá.

      Lăng Hạo Hiên thấy sắc mặt Văn Hinh đột nhiên biến sắc, cho là nguyên nhân bời vì Tề Nhân kiệt, lúc này mặt đột nhiên trầm xuống,
      “ Chúng ta thôi.”
      hung hăng trợn mắt lườm Tề Nhân Kiệt sau đó dắt tay Văn Hinh ra khỏi cửa.

      Tề Nhân kiệt lại lần nữa vọt lên chặn trước mặt , hỏi:
      định mang ấy tới chỗ nào?’
      Tối qua cho người tra xét, mới biết bởi vì cha cùng em trai vì trốn nợ, đem nhà cửa cùng công ty bán mất rồi, ngay cả bóng dáng bây giờ cũng thấy nữa. Lúc này mới biết tại sao lại còn người thân rồi.


      Cho nên, thể chịu được khi thấy đau lòng, đột nhiên sinh ra ý muốn bảo vệ mãnh liệt.

      biết, nếu như Tiểu Ảnh ở đây, nhất định ủng hộ quyết định của
      ( đùa chứ bộ này nam phụ đủ nữ 9)

      “ Tới nhà tôi.”
      Lăng Hạo Hiên trừng mắt nhìn Tề Nhân Kiệt, trong lòng như bốc hỏa, biết cái người này lại định giở trò gì .

      “ Tới nhà của ?’
      Tề Nhân Kiệt mi hơi nhảy lên, cười chế nhạo:
      “ Tới nhà của , vậy chăm sóc được ấy sao?’


      "Dĩ nhiên!"

      Lần này, Tề Nhân Kiệt cười vô cùng vui vẻ,
      “ Vậy xin hỏi, bận làm việc cả ngày, định chăm sóc ấy thế nào?”

      câu khiến Lăng Hạo Hiên cứng họng,
      “ Tôi… Tôi có thể tìm người giúp việc chăm sóc ấy!”

      “ Cái này chỉ là miệng, chi bằng tới nhà tôi .!”
      Tề Nhân Kiệt cười ,
      “ Nếu mà tôi đoán lầm, ở nhà trọ đúng ? là bác sĩ, chẳng lẽ biết bệnh nhân phải có địa điểm tốt để nghỉ ngơi dưỡng sức, tốt nhất là nơi rộng rãi thoáng mát, như vậy thân thể cùng tâm thần của bệnh nhân mới có thể hồi phục nhanh chóng sao?
      Nếu như để ấy ngày ngày buồn bực mình trong căn phòng ấy, về lâu về dài người bình thường chắc cũng bị bức điên mất.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :