1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng giám đốc lạnh lùng, xin dịu dàng chút - Tố Diện Yêu Nhiêu(TOÀN VĂN HOÀN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 91: Ngã từ lầu ba xuống (6)


      Văn Hinh chỉ thản nhiên nhìn Lạc Tình, sau đó với Diêu Phương:
      “ Tôi có việc gì nữa rồi, bác sĩ tôi còn phải nằm viện quan sát thêm mấy ngày, chờ kiểm tra xác định còn vấn đề gì nữa là có thể xuất viện. Nếu như có thể lựa chọn, tình nguyện vĩnh viễn nằm viện. Đối với căn phòng lớn nhà họ Du kia, đối với mấy người ở cái nhà đó, mong muốn có bất kì tiếp xúc nào nữa. Đặc biệt là người đàn ông kia, chỉ có ta muốn gặp lại , mà cũng mong muốn bao giờ gặp lại ta.



      Nhưng hôm nay, còn lựa chọn nào khác, sớm bị cha nuôi bán cho nhà họ Du rồi. Trừ phi kiếm đủ sáu trăm vạn , trả sạch các khoản nợ mà thiếu nhà họ Du, bản thân mới có được tự do. Chỉ dựa vào việc làm người giúp việc bây giờ lại có lương, coi như nửa đời sau làm người giúp việc, cũng kiếm được sáu trăm vạn.

      Cho nên, cho dù là nguyện ý, vẫn còn phải trở về nơi đó.


      Nghe thấy như vậy, DIêu Phương rốt cuộc có chút yên lòng, vì vậy mới :
      “ Như vậy tốt rồi, vậy nghỉ ngơi cho tốt, buổi tối tôi cho dì Lý tới chăm sóc cho .”
      xong, bà liền quay đầu chuẩn bị rời .

      "Hừ!" Lạc Tình uẫn hận trợn mắt nhìn Văn Hinh, sau đó cũng cùng Diêu Phương khỏi bệnh viện.

      Sau khi tất cả mọi người rồi, trong phòng bệnh yên tĩnh, Văn Hinh nhìn cánh cửa khép chặt, lâu ánh mắt mới di chuyển , sau đó nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ.


      Ngoài cửa sổ có cây ngô đồng cao lớn,đón lấy phần lớn ánh mắt sáng mặt trời bên ngoài, chỉ còn lại vài ánh mặt trời xuyên qua tầng lá xanh chiếu vào trong phòng, ánh vàng rọi sáng xuống mặt đất.
      cây, mấy chú chim nhảy nhót từ cành cây xuống dưới, vui sướng kêu khóc, chọc cho đồng bạn đua nhau bay tới.

      Văn Hinh nhìn bên ngoài, mới phát , bất tri bất giác nhận ra thấm thoắt trời vào hè. Ban đầu khi vừa bước chân vào nhà họ Du, mới là mùa xuân, chỉ trong nháy mắt, thời gian thấm thoắt thoi đưa, bây giờ qua gần ba tháng.

      Ba tháng , đủ để từ thiên đường ngã xuống địa ngục, rồi lại từ địa ngục hung hăng ngã vào vực sâu đáy, từ đó cuộc đời của , chỉ còn có bóng đen làm bạn.

      Nghĩ như vậy, trong đầu khỏi lên gương mặt dị thường quen thuộc, gương mặt này vô cùng tuấn mỹ, khiến cho người ta thể động lòng, khó có thể quên được. Nhưng mà khuôn mặt ấy, chỉ thấy lạnh lùng, vô tình và tàn nhẫn, hơn nữa người đó dùng ánh mắt cực kì khinh bỉ nhìn , khiến lòng trong chốc lát trở nên đau xót.

      Du Thần Ích!
      nghĩ, nhớ ta cả đời, đời này quên được ta mang tới cho sỉ nhục cùng đau đớn như thế nào.


      Lăng Hạo Hiên quay lại phòng làm việc của mình, vẫn nhíu chặt chân mày. Trong chốc lát, giống như là quyết định làm việc gì đó, đột nhiên cầm điện thoại bàn lên bấm số.

      "Uy?" Điện thoại được kết nối, thấy đầu dây bên kia truyền đến thanh lười biếng lại vô cùng hấp dẫn .
      Chương 92: Vì nên giao dịch! (1)

      Lăng Hạo Hiên cầm điện thoại lên, tay níu chặt điện thoại, sau só mới hít sâu :
      “ Tề tiên sinh, xin chào, tôi là Lăng Hạo Hiên ở bệnh viện trung ương ( ở đây là bệnh viện nhân dân ta nghĩ là giống như trung ương bên mình, có gì sai sót sửa lại sau nhé), tôi muốn chuyện với chút.”


      Đầu dây bên kia trầm mặc hồi, đột nhiên tiếng cười khẽ vang lên, sau đó :
      ra là Lăng tiên sinh, thế nào, quyết định chưa?”

      “ Ngày mai có thời gian , tôi muốn chuyện qua với về chuyện hiệp ước.”
      Lăng Hạo Hiên trầm tĩnh ( trầm ổn, bình tĩnh) , tại có chút hối hận, nếu như ban đầu sớm đồng ý cầu của đối phương, chừng bây giờ có thể ngay lập tức cứu Văn Hinh ra khỏi chảo lửa nóng rồi.

      "Tốt, trưa mai , tôi ở công ty chờ .” Đối phương xong liền cúp điện thoại, cho Lăng Hạo Hiên thêm bất kỳ cơ hội mở miệng nào nữa.

      Lăng Hạo hiên nắm chặt điện thoại, lúc lâu sau mới để xuống.

      Buổi tối, dì Lý mang hai hộp cơm tới, hộp đựng thức ăn còn hộp kia đựng cháo gà. Nhìn thấy Văn Hinh, dì Lý thiếu chút nữa khóc lên. Văn Hinh thấy thế, cười an ủi bà,
      “ Dì Lý, cháu bây giờ sao nữa rồi, đấy, bác cần lo lắng cha cháu.”
      Có lẽ, ở đời này, chỉ có Lăng Hạo Hiên và dì Lý là chân chính quan tâm .


      Ai ngờ, lời còn chưa dứt, dì Lý sau khi nhìn thấy cố ý giả bộ kiên cường nước mắt liền mãnh liệt rơi xuống ,
      là đứa bé có số khổ!”
      Bà ôm chặt Văn Hinh vào lòng, đau lòng rơi lệ.

      Khi bà nghe Văn Hinh bị ngã từ lầu ba xuống, lúc ấy bị hù dọa cho vô cùng bối rối, cho rằng lần này nhất định là chạy trời vẫn tránh khỏi nắng rồi, cả ngày bà lo lắng cho . Nhưng sau khi nghe quản gia Trần sao, chỉ là não có chút chấn động , lòng bà mới dịu chút.
      Nằm trông lòng dì Lý, Văn Hinh đột nhiên cảm nhận được loại cảm giác vô cùng ấm áp, loại cảm giác này, khi còn , có thể cảm thụ được ở mẹ của .

      hiểu, Dì Lý là chân chính quan tâm , giống như là con của bà vậy, trong lòng nhất thời cảm động .

      Dì Lý thúc giục khiến Văn Hinh mình ăn sạch tất cả thức ăn, thấy ăn hết tất cả, dì Lý mới mỉm cười vui vẻ.
      “ Ngày mai ta lại làm cho cháu đồ ăn ngon, cháu xem cháu bây giờ gầy gò như vậy, trận gió cũng có thể thổi bay.”
      Nhớ tới bộ dạng Văn Hinh lúc mới đến nhà họ Du, so với tại, quả là hai người khác nhau, trong lòng bà cảm thấy đau lòng.


      Văn Hinh cười :
      " Đồ ăn do dì Lý làm có mùi vị của mẹ nấu, nếu như mà ngày ngày nằm viện ngày nào cũng được ăn đồ do dì làm, đảm bảo quá tháng, cháu biến thành heo mất.”

      “ Phủi thui cái miệng, cái gì mà ngày ngày nằm viện, toàn điềm xấu thôi à.”
      Dì Lý trừng mắt nhìn , ra bộ rất tức giận.

      “ Ai muốn biến thành heo?”
      Đúng lúc ấy, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Lăng Hạo Hiên cùng y tá vào, mặt nở nụ cười ôn hòa.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      chương 93: Vì nên giao dịch! (2)

      “ Ai muốn biến thành heo?”
      Đúng lúc ấy, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Lăng Hạo Hiên cùng y tá vào, mặt nở nụ cười ôn hòa.

      Thấy Lăng Hạo Hiên, dì Lý lập tức đứng dậy nghênh đón, nhiệt tình :
      “ Cậu chính là bác sĩ Lăng? Mấy ngày nay Văn Hinh nhà chúng tôi phải phiền cậu chăm sóc rồi!”

      Lăng Hạo hiên nghe được lời của bà, sửng sốt, Văn Hinh nhà chúng tôi? Trong lòng tràn đầy nghi hoặc, quay về phía giường bệnh nhìn Văn Hinh , dùng ánh mắt như muốn hỏi đây là chuyện gì xảy ra.

      Văn Hinh khẽ nhún vai, ý muốn mình cũng biết. Nhưng Lăng Hạo Hiên lại thấy gương mặt xuất nụ cười vui vẻ, đó là nụ cười phát ra từ nội tâm của , bất giác khóe miệng cũng cười theo.

      " Đây chính là những việc chúng tôi phải làm!”
      cười với dì Lý, biết dì Lý chính là người của nhà họ Du, kể từ khi biết chuyện của Văn Hinh, đối với người nhà họ Du đều cực kì chán ghét. Nhưng vẫn cảm nhận được quan tâm của dì Lý đối với Văn Hinh, cho nên cũng bày tỏ ra mặt khó chịu đối với dì Lý.

      tới cạnh giường bệnh, nhìn Văn Hinh vẫn nở nụ cười, trong mắt đột nhiên xẹt qua tia giảo hoạt, cười xấu xa, với Văn Hinh:

      “ Văn tiểu thư, tới giờ tiêm thuốc rồi, đây là y tá thực tập mới tới bệnh viện của chúng tôi, gọi là y tá Lăng, về sau ấy đặc biệt phụ trách việc tiêm thuốc cho .”


      Văn hinh vừa nghe tới tiêm thuốc, sắc mặt lập tức thay đổi, lúc này mới để ý tới người gọi là y tá Lăng, trong tay ta bưng cái khay, đó có ống tiêm cùng dụng cụ y học.

      Lúc này, Tiểu Lăng cũng tiến tới trước giường bệnh của Văn Hinh, nở nụ cười hết sức ngọt ngào đáng với , y tá tự giới thiệu:
      “ Xin chào, em tên là tiểu Lăng, bác sĩ Lăng phân phó từ nay về sau em đặc biệt phục trách việc kiểm tra hàng ngày cho chị.”
      xong, đột nhiên nghĩ tới cái gì, nghiêng đầu nhìn Lăng hạo Hiên, kinh ngạc :
      “ Bác sĩ Lăng, ra chúng ta cùng họ, là tốt nha.”


      Nghe vậy, Lăng Hạo Hiên kém chút nữa muốn bổ đầu của nha đầu này, nha đầu này theo ba bốn ngày, phía sau lúc nào cũng bác sĩ Lăng, bác sĩ Lăng, ra đến bây giờ mới nhớ ra là bọn họ cùng họ, là bội phục .

      Văn hinh thấy thế, lập tức bật cười, Lăng Hạo hiên bắt gặp cười, lập tức với Tiểu Lăng:
      “ Nhanh tiêm thuốc cho Văn tiểu thư , sau đó còn phải tới các phòng bệnh khác.”


      "Vâng" Tiểu Lăng lập tức gật đầu, đem cái khay cầm trong tay đặt tủ ở đầu giường, sau đó vô cùng nghiêm túc với Văn Hinh:
      “ Văn tiểu thư, mời chị cởi quần ra ạ.”


      bên Lăng Hạo hiên nghe xong, kém chút nữa muốn gõ vào đầu này cái, y tá như lại ăn như vậy.
      vừa định mở miệng gì đó với Tiêu Lăng, lại nghe thấy Văn Hinh với mình:
      “ Tôi bị bệnh gì, tại sao lại phải tiêm thuốc?”
      Cái này nhất định là Lăng Hạo Hiên cố ý, nhất định là cố ý.

      “ Tôi là bác sĩ ở đây, tôi tiêm thuốc chính là tiêm thuốc,”
      Lăng Hạo Hiên thấy Văn Hinh nhíu mày, mặt lộ ra nụ cười xấu xa.


      Văn hinh nhìn thấy thế, lập tức khẳng định Lăng Hạo Hiên cố ý đùa bỡn , tức giận mắng lên:
      “Lăng Hạo Hiên, cái tên lừa gạt này, ta kể hết mọi chuyện cho ngươi, ngươi tại sao còn bắt ta tiêm thuốc? hơn nữa, còn để cho y tá thực tập đến tiêm cho ta, nhất định là ngươi cố ý muốn ta chết có phải ?”
      ( chỗ này xưng ta- ngươi ta thấy hợp lí )
      Chương 94: Vì nên giao dịch! (3)

      Tiểu Lăng đứng chỗ nghe Văn Hinh và dì Lý chuyện…, nhìn biểu tình của đầy mê hoặc thêm chút khó hiểu nhìn Văn Hinh và Lăng Hạo Hiên, trong lòng sinh ra điểm nghi vấn.

      “ Văn tiểu thư, chị biết bác sĩ Lăng của chúng tôi ư?” Tiểu Lăng nhịn được tò mòi mở miệng hỏi Văn Hinh.


      Văn hinh nhìn Lăng Hạo Hiên cái, sau đó hừ tiếng, :

      “ Tôi với cậu ấy là bạn từ tiểu học cho đến khi vào đại học, từng ấy năm chúng tôi đều học cùng lớp, xem tôi có biết cậu ấy hay ?”


      "Oa!" Tiểu Lăng nghe thấy , lập tức tỏ vẻ hưng phấn, hai mắt tỏa sáng ,
      “ Vậy chị nhất định biết bác sĩ Lăng bận rất nhiều việc, chị có biết bác sĩ lăng ấy…”


      "Tiểu Lăng, làm việc hay là tới đây chuyện bát quái?” Lăng Hạo Hiên đột nhiên xụ mặt xuống, khiến Tiểu lăng lập tức ngậm miệng lại.

      Tiểu Lăng liếc mắt nhìn sắc mặt Lăng Hạo Hiên hết sức dọa người, nghĩ bụng ra là người vẫn khiêm tốn như bác sĩ Lăng mà nổi giận, bộ dạng cũng dọa người như vậy, lúc này cũng dám gì nữa.

      "Văn tiểu thư, chúng ta tiêm thuốc thôi." xong liền cầm cái kim tiêm lên, hút thuốc nước, thử lại xem kim tiêm có thông hay . Động tác nhìn vô cùng chuyên nghiệp, hề tỏ ra là y tá mới vào nghề.

      Văn hinh vừa nhìn thấy kim tiêm liền sợ hãi , quay đầu lại nhìn chằm chằm Lăng Hạo Hiên, ương bướng :
      “ Tôi có bệnh, tôi muốn tiêm thuốc!”

      Lúc này, dì Lý tới bên cạnh khuyên nhủ:
      “ Văn Hinh à, chịu khó tiêm thuốc , bác sĩ Lăng cũng chỉ vì muốn tốt cho cháu thôi.”
      “ Cậu ta nhất định là cố ý trả thù cháu!”
      Văn Hinh vẫn như cũ chịu tiêm thuốc, cuối cùng phải nhờ dì Lý và Tiểu Lăng hợp lực lại, Tiểu lăng rốt cuộc cũng thành công tiêm thuốc xong cho Văn Hinh.


      Văn hinh uẫn huận nhìn chằm chằm Lăng Hạo Hiên nợ nụ cười đẩy giảo hoạt, cắn răng nghiến lợi :
      “Lăng Hạo Hiên, cậu nhớ kĩ cho tôi!”

      “ Mình vẫn luôn nhớ tới cậu!”
      Lăng Hạo Hiên cười , sau đó chuẩn bị cùng Tiểu Lăng rời phòng bệnh, được hai bước lại dừng lại, xuay người nhìn Văn Hinh, đột nhiên sắc mặt thay đổi, hết sức nặng nề :
      “ Trong khoảng thời gian này cậu phải yên trí ở chỗ này dưỡng bệnh, chuyện khác, tớ lo toàn bộ giúp cậu.”

      Chờ Lăng Hạo Hiên và Tiểu Lăng rời , Văn Hinh vẫn còn suy nghĩ Lăng Hạo Hiên như thế là có ý gì, giúp giải quyết toàn bộ vấn đề sao?
      có vấn đề gì cần phải giải quyết a?
      Đột nhiên, nghĩ tới điều gì, sắc mặt lập tức thay đổi.

      Chẳng lẽ, muốn giúp trả khoản nợ kia?

      Đây phải là ít tiền nha, lấy đâu ra nhiều tiền như vậy để trả đây?

      Nghĩ đến đây, lập tức trở nên nóng vội, muốn tìm Lăng Hạo Hiên. Vừa lúc thấy dì Lý mang nước nóng vào, thấy Văn Hinh xuống giường, lập tức luốn cuống hỏi:
      “ sao cháu lại xuống giường? Mau lên giường nằm !”
      " Cháu tìm bác sĩ Lăng, cháu có việc muốn hỏi cậu ấy.” Văn Hinh để ý dì Lý ngăn cản mình, cố ý rời khỏi phòng bệnh. Hai người mặc áo đen vẫn canh giữ trước cửa phòng bệnh thấy thế, lập tức theo sau , Văn Hinh chỉ nhàn nhạt liếc nhìn họ cái, sau đó coi họ như khí mà .
      Chương 95: Vì nên giao dịch! (4)

      tìm vòng ở bên ngoài vẫn thấy bóng dáng Lăng Hạo Hiên , cuối cùng Văn Hinh tới bàn y tá, hỏi mấy y tá tám chuyện với nhau,
      “ Xin hỏi, mấy có biết bác sĩ Lăng ở đâu ?”
      “ Bác sĩ Lăng? ấy vừa mới tan ca rồi,”
      y tá tuổi tương đối lớn suy nghĩ chút rồi mới trả lời Văn Hinh, xong, lại dùng loại ánh mắt như tìm kiếm nghiên cứu cái gì nhìn . Thấy mặc quần áo bệnh nhân mới hiểu ra, ra là nữ bệnh nhân hâm mộ bác sĩ Lăng.

      Văn Hinh cám ơn sau đó rời , mấy y tá kia lại xúm lại hàn huyên, Văn Hinh loáng thoáng nghe được họ cái gì mà phụ nữ thích Lăng Hạo Hiên …. Xem ra, ở bệnh viện này Lăng Hạo Hiên được hâm mộ vô cùng nha.

      ra cũng khó trách, Lăng Hạo Hiên chỉ cao lớn đẹp trai, hơn nữa còn khiêm tốn, lúc học, có rất nhiều nữ sinh thích . Tuy nhiên cũng thấy động lòng với bất cứ nữ sinh nào, nhiều năm như vậy rồi, cũng thấy có bạn . thậm chí cũng từng hoài nghi, tiểu tử này có khi nào thích trai đẹp hay .

      Vừa đường vừa nghĩ như vậy, rất nhanh trở về phòng bệnh. Dì Lý thấy rốt cuộc cũng trở lại, cuối cùng mới thở dài hơi:
      muộn rồi, mau ngủ , cháu bây còn bị thương, phải hảo hảo nghỉ ngơi mới được.”
      “ Vâng, cám ơn dì, dì Lý!” Văn Hinh cười với bà, sau đó nghe lời nằm xuống giường, chuẩn bị ngủ, nhưng cả đêm hề chợp mắt.

      Ngày thứ hai, Văn hinh mực ở phòng bệnh chờ Lăng Hạo Hiên , nhưng chờ mãi tới trưa, cũng thấy bóng dáng Lăng Hạo Hiên , khỏi nóng nảy hơn.

      Buổi trưa, Tiểu Lăng tới, vội vã hỏi:
      “ Tiểu Lăng, có biết Lăng Hạo Hiên ở đâu ?”
      rất sợ Lăng Hạo Hiên vì mà làm chuyện điên rồ gì, trước tiên phải ngăn cản .
      Nhớ hồi mới lên trung học, khi đó vừa phải học vừa phải làm kiếm tiền trang trải học phí và sinh hoạt phí. Có lần, mới vừa lĩnh tiền lương xong, nhưng xe bus lại bị ăn trộm trộm mất hết, đó là tiền tháng sinh hoạt phí của .

      Cuối cùng có biện pháp gì, trở về nhà xin cha tiền sinh hoạt phí, cha chẳng những cho ngược lại còn mắng trận, tùy ý để tự nghĩ biện pháp. Lần đó, rất khuya mới quay về trường học, mình núp ở bãi tập phía sau trường khóc cực kì lâu, sau đó Lăng Hạo Hiên xuất .

      Lăng Hạo Hiên sau khí biết được chuyện của , móc tất cả tiền có người mình đưa cho , cần trả vội. Mà rất lâu sau mới biết, trong tháng sau đó, Lăng Hạo Hiên cả tháng chỉ ăn bánh bao với uống nước lọc qua ngày, cả người cũng gầy nhiều.
      Sau khi biết chuyện, vô cùng cảm động, khi nhận được tiền lương việc đầu tiên muốn làm là mời ăn bữa cơm, thế nhưng lại cố ý muốn, đó là mồ hôi sương máu của , đành lòng ăn. Vì vậy sau này, cùng Lăng Hạo Hiên trở thành bạn tốt mãi cho tới tận bây giờ.


      Cho nên, biết tính tình Lăng Hạo Hiên , chỉ cần chuyện muốn làm, cho dù phải bán chính mình , cũng nhất định hoàn thành.
      sợ, chính là điểm này!
      Chương 96: Vì nên giao dịch! (5)

      “ Bác sĩ Lăng à, hôm nay ấy xin nghỉ , làm!” Tiểu Lăng khẽ chớp đôi mắt to tròn, trong veo lại thêm vẻ vô tội nhìn Văn Hinh, vẻ mặt tò mò nhìn đáp.


      Nghe vậy, Văn Hinh thầm nghĩ, quả nhiên, nhất định là suy nghĩ tìm biện pháp thay trả khoản nợ ki rồi.

      Tiểu Lăng vẫn nhìn chằm chằm , nhìn thấy gương mặt tràn đầy vẻ lo lắng, rốt cuộc cũng nhịn được tò mò, mới mở miệng hỏi:
      “ Văn Hinh tỷ, chị với bác sĩ Lăng rốt cuộc có quan hệ như thế nào a?”

      " có số điện thoại của bác sĩ Lăng ?” Văn Hinh đáp mà hỏi ngược lại.
      Tiểu Lăng gật đầu, sau đó lấy điện thoại di động ra tìm số điện thoại của bác sĩ Lăng, đưa cho Văn Hinh,
      “ Nếu như chị có chuyện muốn tìm bác sĩ Lăng, cứ dùng điện thoại của em mà gọi ấy .”


      "Cám ơn!" Văn Hinh cũng cự tuyệt, liền nhận lấy điện thoại bấm số Lăng Hạo Hiên, tuy nhiên chỉ nhận được thanh truyền đến từ tổng đài báo thuê bao tắt máy, lòng đột nhiên sốt ruột như lửa đốt.


      Mà lúc này, Lăng Hạo Hiên ngồi ở phòng tiếp khách tầng hai tám của tập đoàn Gấm Vinh, đương nhiên là cùng với nhị công tử của tập đoàn gấm Vinh Tề Nhân Kiệt.

      Tề Nhân Kiệt nhàn nhã ngồi ghế sa lon được làm bằng da , hai chân gác mặt bàn, bộ dạng cà lơ phất phơ ( như kiểu bất cần đời, thèm để ý tới ai ý). nhìn người ngồi đối diện mình- Lăng Hạo Hiên, đột nhiên nở nụ cười tà mị :
      “ Trước đây tôi tìm nhiều lần như vậy, sống chết cũng chịu bán, lần này sao lại đột nhiên đồng ý vậy?’
      Lăng Hạo Hiên cúi đầu, suy nghĩ lát rồi mới :
      “ Bởi vì giờ xảy ra số chuyện, tôi cần dùng tiền gấp, cho nên mới muốn đem nó bán cho .”
      Bởi vì trong tay là thành quả nghiên cứu khoa học mới nhất nay, Tề Nhân Kiệt vô số lần tìm , bày tỏ nguyện vọng muốn bỏ ra mười triệu để mua thành quả nghiên cứu khoa học này, nhưng đều bị cự tuyệt.

      Lần này, nếu như phải vì muốn giúp Văn Hinh trả sạch món nợ kia, muốn thoát khỏi nhà họ Du, tuyệt đối bán kết quả nghiên cứu khoa học mà mình tốn năm mới nghiên cứu được.
      thực muốn bán cho tôi với giá năm trăm vạn sao?” Tề Nhân Kiệt hơi nhếch đôi lông mày tuấn nhìn Lăng Hạo Hiên, khóe miệng còn chứa đựng tia cười như cười nhìn . Nụ cười đó, dường như chỉ thuộc về thương nhân, tuyệt đối là nụ cười mang theo đầy tính toán.

      sai, nhưng mà hôm nay nhất định phải đưa tiền cho tôi.”
      Lăng Hạo Hiên bình tĩnh nhìn Tề Nhân Kiệt, gương mặt tuấn tú nho nhã cho đối phương cự tuyệt.

      "OK, thành vấn đề!" Tề Nhân Kiệt sảng khoái đáp ứng, năm trăm vạn đối với , chỉ là chuyện bằng cái lông mao, tùy ý có thể đưa ra.

      Sau khi hiệp nghị được thống nhất, hai người tiến hành kí hợp đồng chuyển nhượng, hợp đồng ghi , Lăng Hạo Hiên đồng ý chuyển nhượng thành quả nghiên cứu khoa học mới nhất của mình cho tập đoàn Gấm Vinh , giá trị chuyển nhượng là năm trăm vạn, nếu như Lăng Hạo Hiên tiết lộ kết quả này ra ngoài, phải chịu năm ngàn vạn tiền bồi thường vi phạm hợp đồng.
      Chương 97: Vì nên giao dịch! (6)

      [/size]Lúc này Lăng Hạo Hiên chỉ muốn mau mau cầm tiền về giúp Văn Hinh trả nợ, nên những thủ tục hay điều kiện hợp đồng hề để ý kĩ. Hai người kí tên xuống hợp đồng, sau đó Tề Nhân Kiệt lấy ra chi phiếu năm trăm vạn , đưa tới trước mặt Lăng Hạo Hiên:
      “ Đây là chi phiếu năm trăm vạn, tới ngân hàng lập tức có thể rút được tiền.”



      "Cám ơn!" Lăng Hạo Hiên cầm lấy chi phiếu định rời luôn, tựa như còn có việc gì gấp cần giải quyết vậy.


      "Đợi chút, Lăng tiên sinh!" Tề Nhân Kiệt đột nhiên gọi , vẻ mặt hứng thú nhìn , hỏi:
      “ Tôi với Lăng tiên sinh coi như cũng là chỗ quen biết , biết Lăng tiên sinh cần tiền gấp như vậy, có phải trong nhà xảy ra chuyện gì? Nếu như tiện lợi, có thể cho tôi biết biết chừng tôi có thể giúp được .”

      Lăng Hạo Hiên rất muốn trực tiếp cự tuyệt, nhưng vì lần này là mình cầu , nên cũng tiện đành nể mặt mũi của . hề nghĩ ngợi liền :
      “ Là người bạn của tôi, ấy thiếu tiền của người khác, nên tôi muốn trả nợ cho ấy.”

      Tề Nhân Kiệt nghe xong mới sáng tỏ gật đầu, :
      “ Người kia nhất định là bằng hữu vô cùng thân thiết của , nếu cũng vì người này mà bán thành quả nỗ lực bao lâu nay của mình.”
      biết tại sao, sau nghi nghe Lăng Hạo Hiên là bằng hữu của thiếu tiền người khác, đột nhiên nghĩ tới người, mà ngay cả cũng cảm thấy rất kì quái, tại sao đột nhiên lại nghĩ tới ấy.

      Sau đó lại hỏi:
      “ Người bạn kia của … là con sao?”

      Lăng Hạo Hiên hơi sững sờ, sau đó gật đầu :
      “ Đúng vậy,”
      nhìn Tề Nhân Kiệt, trong lòng khỏi sinh ra nghi ngờ.
      “ Tôi muốn gặp người bạn kia của , có thể ?”
      Tề Nhân Kiệt cầu của mình.
      “ Nếu ấy là bằng hữu của , đương nhiên cũng là bằng hữu của tôi rồi, đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn gặp ấy mà thôi.”
      biết hoa danh của mình ở bên ngoài, cũng nhìn thấu phòng bị mặt của Lăng Hạo Hiên, vì vậy mới lập tức giải thích.



      Lăng Hạo Hiên nhìn chằm chằm Tề Nhân Kiệt, lúc lâu, mới gật đầu đồng ý,” Tốt, tại tôi dẫn gặp ấy.”
      Trong lòng của cầu nguyện, mang Tề Nhân Kiệt tới gặp Văn Hinh, hi vọng hiểu lầm điều gì .


      Tề Nhân Kiệt được Lăng Hạo Hiên đồng ý, trong lòng đột nhiên khỏi kích động, cảm giác mình sắp được gặp người, như là người đó đối với cực kì quan trọng vậy.



      theo Lăng Hạo Hiên lên xe, đường cả hai người đều im lặng, đợi đến khi xe dừng trước của bệnh viện Tề Nhân Kiệt mới kinh ngạc hỏi:
      phải muốn dẫn tôi gặp bằng hữu của à, sao lại tới bệnh viện?”
      ấy bây giờ nằm viện!”
      Lăng Hạo Hiên xong liền xuống xe, chạy thẳng tới khu nội trú. Tề Nhân Kiệt thấy thế, bèn vội vàng chạy theo.


      Lúc này Văn Hinh sớm cuộn tròn người ngồi giường bênh, dùng điện thoại của Tiểu Lăng gọi cho Lăng Hạo Hiên biết bao nhiêu cuộc gọi, nhưng đều là tắt máy. Thời điểm định quay số lần nữa cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 97: Vì nên giao dịch! (6)

      Lúc này Lăng Hạo Hiên chỉ muốn mau mau cầm tiền về giúp Văn Hinh trả nợ, nên những thủ tục hay điều kiện hợp đồng hề để ý kĩ. Hai người kí tên xuống hợp đồng, sau đó Tề Nhân Kiệt lấy ra chi phiếu năm trăm vạn , đưa tới trước mặt Lăng Hạo Hiên:
      “ Đây là chi phiếu năm trăm vạn, tới ngân hàng lập tức có thể rút được tiền.”



      "Cám ơn!" Lăng Hạo Hiên cầm lấy chi phiếu định rời luôn, tựa như còn có việc gì gấp cần giải quyết vậy.


      "Đợi chút, Lăng tiên sinh!" Tề Nhân Kiệt đột nhiên gọi , vẻ mặt hứng thú nhìn , hỏi:
      “ Tôi với Lăng tiên sinh coi như cũng là chỗ quen biết , biết Lăng tiên sinh cần tiền gấp như vậy, có phải trong nhà xảy ra chuyện gì? Nếu như tiện lợi, có thể cho tôi biết biết chừng tôi có thể giúp được .”

      Lăng Hạo Hiên rất muốn trực tiếp cự tuyệt, nhưng vì lần này là mình cầu , nên cũng tiện đành nể mặt mũi của . hề nghĩ ngợi liền :
      “ Là người bạn của tôi, ấy thiếu tiền của người khác, nên tôi muốn trả nợ cho ấy.”

      Tề Nhân Kiệt nghe xong mới sáng tỏ gật đầu, :
      “ Người kia nhất định là bằng hữu vô cùng thân thiết của , nếu cũng vì người này mà bán thành quả nỗ lực bao lâu nay của mình.”
      biết tại sao, sau nghi nghe Lăng Hạo Hiên là bằng hữu của thiếu tiền người khác, đột nhiên nghĩ tới người, mà ngay cả cũng cảm thấy rất kì quái, tại sao đột nhiên lại nghĩ tới ấy.

      Sau đó lại hỏi:
      “ Người bạn kia của … là con sao?”

      Lăng Hạo Hiên hơi sững sờ, sau đó gật đầu :
      “ Đúng vậy,”
      nhìn Tề Nhân Kiệt, trong lòng khỏi sinh ra nghi ngờ.
      “ Tôi muốn gặp người bạn kia của , có thể ?”
      Tề Nhân Kiệt cầu của mình.
      “ Nếu ấy là bằng hữu của , đương nhiên cũng là bằng hữu của tôi rồi, đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn gặp ấy mà thôi.”
      biết hoa danh của mình ở bên ngoài, cũng nhìn thấu phòng bị mặt của Lăng Hạo Hiên, vì vậy mới lập tức giải thích.



      Lăng Hạo Hiên nhìn chằm chằm Tề Nhân Kiệt, lúc lâu, mới gật đầu đồng ý,” Tốt, tại tôi dẫn gặp ấy.”
      Trong lòng của cầu nguyện, mang Tề Nhân Kiệt tới gặp Văn Hinh, hi vọng hiểu lầm điều gì .


      Tề Nhân Kiệt được Lăng Hạo Hiên đồng ý, trong lòng đột nhiên khỏi kích động, cảm giác mình sắp được gặp người, như là người đó đối với cực kì quan trọng vậy.



      theo Lăng Hạo Hiên lên xe, đường cả hai người đều im lặng, đợi đến khi xe dừng trước của bệnh viện Tề Nhân Kiệt mới kinh ngạc hỏi:
      phải muốn dẫn tôi gặp bằng hữu của à, sao lại tới bệnh viện?”
      ấy bây giờ nằm viện!”
      Lăng Hạo Hiên xong liền xuống xe, chạy thẳng tới khu nội trú. Tề Nhân Kiệt thấy thế, bèn vội vàng chạy theo.


      Lúc này Văn Hinh sớm cuộn tròn người ngồi giường bênh, dùng điện thoại của Tiểu Lăng gọi cho Lăng Hạo Hiên biết bao nhiêu cuộc gọi, nhưng đều là tắt máy. Thời điểm định quay số lần nữa cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra.
      Chương 98: Vì nên giao dịch! (7)

      theo bản năng xoay người nhìn lại, sau khi thấy người tới là Lăng Hạo Hiên , ?đầu tiên là sửng sốt, sau đó gương mặt có chút tái nhợt lại dâng lên trận tức giận
      “ Cả ngày nay cậu đâu vậy? Tại sao lại tắt máy di động? Lăng Hạo Hiên, tớ với cậu rồi, chuyện lần này cần cậu quan tâm, tạm thời cậu đừng có nhúng tay vào, cậu có nghe thấy hả?”
      Tề Nhân Kiệt sau lưng Lăng Hạo Hiên vừa nghe thấy tiếng Văn Hinh, lập tức nở nụ cười nhu hòa, quả nhiên là ấy, xem ra giác quan thứ sáu của vẫn vô cùng linh nghiệm.


      "Văn tiểu thư, chúng ta lại gặp mặt, vạn em nợ tôi định bao giờ trả lại đây?”
      đứng phía sau Lăng Hạo Hiên, gương mặt nở nụ cười tiến lên trước mặt văn Hinh, .

      "Tề Nhân Kiệt?" Văn Hinh nhìn thấy Tề Nhân Kiệt ngây ngẩn cả người. ngơ ngác nhìn tề Nhân Kiệt, lại nhìn tới Lăng Hạo Hiên, hiểu tại sao hai người này lại cùng nhau.

      Tề Nhân Kiệt nhìn thấy Văn Hinh nhìn mình ngây ngốc, nụ cười mặt càng đậm hơn, “ vinh hạnh, ra em còn nhớ tôi.”


      "Các người. . . . . ." Văn Hinh rất muốn hỏi, tại sao bọn họ lại cùng nhau, hai người này, nhìn thế nào cũng giống là cùng hạng người. người khô khan mỗi ngày chỉ biết cắm đầu vào sách vở, người là cao thủ tình trường nổi danh , hai người này, có đánh chết cũng tin bọn họ là bằng hữu.

      "Chúng tớ chỉ mới quen nhau, chỉ là quan hệ hợp tác mà thôi.” Lăng Hạo Hiên muốn để Văn Hinh biết mà bán thành quả nghiên cứu khoa học của mình, biết nếu để phát , tuyệt đối để thay trả nợ.


      "?" Văn Hinh cũng tin tưởng, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc dò xét gương mặt hai người, muốn tìm ra chút manh mối. Bọn họ là thương nhân là bác sĩ, có quan hệ hợp tác gì chứ?


      Tề Nhân Kiệt thấy Lăng Hạo Hiên dường như muốn để Văn HInh biết chuyện hợp tác giữa hai người, nên cũng thông minh ngậm chặt miệng để cập tới chuyện này, đột nhiên đánh trống lảng sang chuyện khác, hỏi:
      “ Em xảy ra chuyện gì vậy, tại sao đột nhiên lại phải nằm viện? phải lại bán máu !”


      "Bán máu? !" Lăng Hạo Hiên kinh hô, sau đó hung hăng nhìn chằm chằm Văn Hinh,
      “ Trước kia cậu từng bán máu?”
      này, thực muốn khiến cho tức chết mới cam tâm sao?


      Thấy thế, Văn Hinh quay đầu hung hăng trợn mắt nhìn Tề Nhân Kiệt, như trách lắm mồm. Tề Nhân Kiệt lại ném cho nụ cười thản nhiên ý muốn sao cả”, khiến càng thêm tức giận.

      " Tại sao cậu lại tới tìm mình?”
      Lăng Hạo Hiên dường như tức giận, khuôn mặt trầm nhìn chằm chằm Văn Hinh, cố nén giận nơi đáy mắt, nhưng lại cất giấu đau lòng sâu trong tim mình.
      “ Vốn dĩ cũng định tìm cậu, nhưng mà cho dù vậy cũng giải quyết được vấn đề.”
      Văn Hinh lạnh lùng nhàn nhạt , nhìn Tề Nhân Kiệt , rồi đột nhiên với Lăng Hạo Hiên
      “ Tớ thiếu Tề Nhân Kiệt vạn, cậu giúp tớ trả , nợ cậu vẫn còn tốt hơn là nợ ta.”
      xong, cười he he nhìn Lăng Hạo Hiên, khiến cho cả Lăng Hạo Hiên và tề Nhân Kiệt đều tức chết rồi.

      “ Này, cái gì mà thiếu tiền của ta so với thiếu nợ cậu tốt hơn ? chẳng lẽ tiền của tôi phải là tiền sao?”
      Tề Nhân kiệt ra vẻ vui , tới bên chiếc ghế duy nhất trong phòng bệnh, đặt mông xuống, sau đó nâng đôi chân thon dài, nhìn xung quanh phòng bênh. Nhìn quanh như hề có ý định rời vậy.
      còn 215 chương nữa ss ơi =D5 =D5 :sofunny: :sofunny: :sofunny:

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 99: Vì nên giao dịch! (8-)

      “ Này, cái gì gọi là thiếu tiền của cậu ta so với nợ tiền của tôi tốt hơn?” Chẳng lẽ tiền của tôi phải là tiền sao?”

      Tề Nhân kiệt ra vẻ vui , tới bên chiếc ghế duy nhất trong phòng bệnh, đặt mông xuống, sau đó nâng đôi chân thon dài, nhìn xung quanh phòng bênh. Nhìn quanh như hề có ý định rời vậy.

      “ Được!” Lăng Hạo Hiên hề suy nghĩ gì liền gật đầu đáp ứng,
      “ Tớ lấy tiền ngay bây giờ lập tức trở lại.”
      xong , nhìn Tề Nhân Kiệt chút, sau đó mới rời khỏi phòng bệnh

      Sau khi Lăng Hạo Hiên rời , Văn Hinh mới tới trước mặt Tề Nhân kiệt, nhìn hỏi:
      và Lăng Hạo Hiên đến tột cùng là có quan hệ như thế nào?”
      Giọng ấy, thần thái ấy, tựa như quan huyện thẩm vấn phạm nhân bằng .

      Tề Nhân Kiệt sau khi nhìn trọn vẹn vòng phòng bệnh, mới giương mắt nhìn về phía Văn Hinh, vẻ mặt lộ ra tia cười , “ Tóm lại, em cần phải quan tâm về quan hệ của chúng tôi, tôi vẫn ưa thích con có thân thể mềm mại.”


      Nghe vậy, Văn Hinh hung hăng trừng mắt liếc cái, rồi cũng hỏi thêm gì nữa. Tề Nhân Kiệt lại đột nhiên ngẩng đầu hỏi :
      “ Em sao lại phải nằm viện? Chuyện báo lần trước…”
      Văn Hinh vẫn cúi đầu, lúc lâu sau, mới giọng :
      xin lỗi, là tôi liên lụy tới
      Nếu như phải là tìm , cũng bị truyền thông đưa tin vụng trộm. đường đường là nhị công tử của tập đoàn Gấm Vinh, báo chí viết như thế nhất định ảnh hưởng tới danh dự của .


      Tề Nhân Kiệt nghe xong thấy hơi sững sờ, đột nhiên nở nụ cười:
      “ Loại chuyện như vậy, cũng là tôi chiếm tiện nghi của em ! Thế nào đến miệng của em, lại thành em chiếm tiện nghi của tôi vậy!”

      Thấy vẻ mặt thẹn thùng ngày càng sâu gương mặt Văn Hinh, thu hồi vẻ mặt đùa cợt của mình, tâm tình vô cùng tốt mới nghiêng mặt :
      “ Em cần phải xin lỗi tôi, đối với loại chuyện này, báo chí viết như vậy, đây cũng phải lần đầu tiên được đăng lên báo vì chuyện như vậy, cũng sớm thể trách ai được hết. Ngược lại, em , người nhà họ Du có làm gì quá đáng với em chứ?”


      Văn Hinh lắc đầu,cười khổ: “ Họ có thể làm gì tôi, tôi cũng phải là gì trong mắt họ, phải là con dâu của nhà họ Du, tôi chỉ là nữ giúp việc của nhà họ mà thôi.”
      phải là con dâu thực của nhà họ Du, quả nhận được ngược đãi từ nhà họ.


      "Vậy tại sao em lại phải vào bệnh viện?”
      Hiển nhiên, Tề Nhân Kiệt cũng tin tưởng lời . thương trường lăn lộn nhiều năm như vậy, cũng sớm tu luyện được bản lĩnh nhìn sắc mặt đối phương đoán tâm tình, phản ứng gương mặt Văn Hinh cùng trán có sợi tóc tán loạn hoàn toàn rơi vào mắt của , trong lòng lập tức có được đáp án.

      " Tôi chỉ là trong lúc lau cửa sổ cẩn thận bị ngã từ đó xuống thôi.”
      Văn Hinh .

      "Lầu mấy?"
      Tề Nhân Kiệt liếc mắt quan sát lần từ xuống dưới, thấy tay chân hoàn hảo có việc gì, trong lòng thầm đoán hẳn là ngã từ lầu xuống.

      "Lầu ba!" Văn Hinh đột nhiên nhìn thẳng vào mắt mà cười , bộ dạng còn mang theo vẻ khiêu khích.

      Nghe vậy, Tề Nhân Kiệt thiếu chút nữa té từ ghế xuống đất, trừng mắt nhìn Văn Hinh đắc ý tươi cười, vô cùng kinh ngạc, “ Lầu ba?” xong lại quan sát vòng từ đầu tới chân , cuối cùng phun ra kết luận:
      “ Em là nữ siêu nhân à, như thế mà cũng chết người?”
      Chương 100: Vì nên giao dịch! (9)

      Nghe vậy, Tề Nhân Kiệt thiếu chút nữa té từ ghế xuống đất, trừng mắt nhìn Văn Hinh đắc ý tươi cười, vô cùng kinh ngạc, “ Lầu ba?” xong lại quan sát vòng từ đầu tới chân , cuối cùng phun ra kết luận:
      “ Em là nữ siêu nhân à, như thế mà cũng chết người?”

      “ Chỉ có thể là tôi phúc lớn mạng lớn!”
      Văn Hinh cười vô cùng đắc ý, giờ nghĩ lại, cũng cảm thấy có chút sợ hãi, lúc ấy ngã từ lầu ba xuống, cứ cho là mình chết chắc rồi, ngờ răng mình hề có việc gì, có lẽ là ông trời thương xót chăng?


      Tề Nhân Kiệt thấy bộ dạng như vậy chỉ muốn hung hăng tát cho tỉnh lại, ngã từ cao như vậy xuống đất mà còn cười được, điên.
      biết tại sao, thấy nụ cười của , đột nhiên lại thấy đau lòng. Cho tới bây giờ, chịu đựng được nhất chính là nước mắt của đàn bà, nhưng mà nghĩ, nếu như mà trước mắt này khóc lóc thút thít, chừng cũng gợi được chút nào lòng thương hại của ( ý này là chị cười trông còn khó coi hơn khóc, quật cường quá mà)

      Nhưng mà, nụ cười của so với nước mắt càng có lực sát thương hơn, khiến cho khỏi cảm thấy đau lòng, muốn dùng bả vai của mình giúp ngăn lại tất cả khó khăn hiểm trở.

      nhận ra được, đằng sau nụ cười của dường như cất giấu thống khổ cùng thương tâm cách nào ra được. Nụ cười kiên cường ngụy trang tất cả buồn phiền chính là , dễ dàng kích thích tâm của , khiến lòng muốn theo từng tiết tấu, từng bước của .

      “ Tôi nghe Lăng Hạo Hiên , em thiếu người khác rất nhiều tiền, phải ?’
      đột nhiên nghĩ tới vấn đề này, có lẽ đây mới mà mấu chốt của vấn đề.


      Văn Hinh nghe xong, sửng sốt, lúc lâu mới thản nhiên thừa nhận:
      “ Vâng”
      Lúc này ở trong lòng thầm mắng xối xả Lăng Hạo Hiên kia, ngay cả chuyện này cũng với Tề Nhân Kiệt. Nếu như muốn cho biết, sớm rồi, còn phải đợi lắm mồm. ( 1 là LhH, 1 là TNK nhé)

      "Tại sao đến tìm tôi?

      Tôi rồi, nếu như em gặp khó khăn gì, chỉ cần tới tìm tôi, tôi nhất định giúp em.”
      Tề Nhân Kiệt lẳng lặng nhìn , dùng giọng điệu hết sức nghiêm túc nhìn .

      “ Tôi sợ mang thêm phiền toái cho .”
      Văn Hinh tùy tiện tìm lí do, nhưng mà trong lòng suy nghĩ, lần trước chỉ vì tìm mượn vạn, mà bị truyền thông thổi phồng rằng có gian tình. Lần này nếu như lại tìm , nếu bị những người đó phát nữa, còn biết có thể lại viết thành cái gì đâu.


      Tề Nhân Kiệt sau khi nghe lời của , đột nhiên trầm tư, sau đó rất nhanh lại ngẩng đầu lên, trong mắt lên tia như hiểu ,
      “ lần trước nghe em Du Thần Ích là chủ nợ của em, vậy em thiếu tiền có phải là ta , em thiếu ta bao nhiêu tiền?”

      "Sáu trăm vạn!" Văn Hinh thẳng thắn , sáu trăm vạn, cả đời cũng thể kiếm được nhiều tiền như thế.


      Tề Nhân Kiệt nghe vậy, trầm lặng, suy tư, cúi đầu biết nghĩ tới cái gì.

      Lúc này, Lăng Hạo Hiên trở lại, lấy tiền vừa mới rút từ ngân hàng ra, đem vạn tới trước mặt Tề Nhân Kiệt, :
      “ Đây là vạn Văn Hinh nợ , tại tôi thay ấy trả lại cho .
      Chương 101: Vì nên giao dịch! (10)

      Lúc này, Lăng Hạo Hiên trở lại, lấy tiền vừa mới rút từ ngân hàng ra, đem vạn tới trước mặt Tề Nhân Kiệt, :
      “ Đây là vạn Văn Hinh nợ , tại tôi thay ấy trả lại cho .


      Tề Nhân Kiệt nhìn xấp tiền vẫn còn mới tinh trước mắt mình, mới ngẩng đầu lên, khóe miệng chợt nở nụ cười, :
      cứ thích giúp người khác trả nợ như vậy sao? Nhưng mà hình như cũng có đủ tiền?”
      cười liếc xéo Lăng Hạo Hiên, Lăng Hạo Hiên đầu tien có chút sững dờ, nhưng ngay sau đó liền hiểu ra.

      " Số còn thiếu, tôi lại nghĩ cách.”
      làm được thời gian, nên cũng tích cóp được chút tiền, nếu như mà vẫn chưa đủ như ta , có thể đem căn nhà của mình bán, hẳn là cũng được chút tiền.


      Lúc này, Tề Nhân Kiệt đột nhiên đứng lên, ra phía cửa,
      “ Hợp đồng kia tôi quyết định hủy bỏ, chúng ta kí lại hợp đồng thôi.”
      Nghe lời , Lăng Hạo Hiên nóng nảy, cho là Tề Nhân Kiệt muốn đổi ý, vội vàng theo ra ngoài, bỏ lại Văn Hinh mình ngơ ngác đứng ở đằng kia, gương mặt mờ mịt có chút khó hiểu nhìn theo.

      Hợp đồng ?
      Hợp đồng gì?

      Lăng Hạo Hiên sao lại kí hợp đồng với Tề Nhân Kiệt?

      Ôm bụng đầy nghi vấn, nhưng cũng chỉ có thể đợi Lăng Hạo Hiên để hỏi cho .

      Lăng Hạo Hiên theo tề Nhân Kiệt trở lại tập đoàn Gấm Vinh, vẫn là phòng tiếp khách lúc trước, Tề Nhân Kiệt cầm tờ hợp đồng kia ra, sau đó xé nát .
      “ Tại sao lại phải kí lại hợp đồng? Lúc trước phải chúng ta bàn bạc thống nhất rồi sao?”
      Lăng Hạo Hiên gấp đến độ sắc mặt trở nên tái nhợt, nếu như Tề Nhân Kiệt đổi ý, vậy số tiền Văn Hinh còn thiếu người ta, có cách nào để trả.

      “ Tôi quyết định thây đổi chủ ý.”
      Tề Nhân Kiệt vứt bản hợp đồng bị xé nát trong tay, sau đó lấy ra bản hợp đồng mới, đưa tới trước mặt Lăng Hạo Hiên,
      xem chút , nếu đồng ý chúng ta trực tiếp kí lại hợp đồng.”


      Lăng Hạo Hiên nghi ngờ nhìn cái, sau đó cầm hợp đồng lên nghiêm túc đánh giá, khi nhìn thấy giá trị bằng tiền ghi đó hai mắt trợn to
      “ Mười triệu?”
      ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Tề Nhân Kiệt, vẻ mặt tựa hồ như hiểu tại sao lại thế. Đây là giá trị bằng tiền mà ban đầu đưa ra, ( ở đây là TNK), nhưng mà lại nhất định đồng ý bán, nhưng sau đó bởi vì nóng lòng muốn trả nợ cho Văn Hinh, nên mới đề nghị bán với giá năm trăm vạn, chỉ muốn mau chóng có tiền giúp Văn Hinh thoát khỏi kiếp khổ ải này.

      Nhưng mà giá trị năm trăm vạn này vẫn đủ, còn thiếu trăm vạn, định bán nhà của mình , sau đó dùng sáu trăm vạn trả cho nhà họ Du, để họ trả tự do cho Văn Hinh. lại nghĩ tới, Tề Nhân Kiệt đột nhiên lại đổi ý.

      Tề Nhân Kiệt ngồi đối diện với , lại ngênh ngang gác hai chân lên, thản nhiên :
      “ Tôi đồng ý mua thành quả nghiên cứu khoa học của cậu với giá mười triệu, chủ yếu vẫn là vì Văn Hinh. ra là trước đó, tôi cũng biết chuyện. khi đó tôi muốn giúp ấy, nhưng mà ấy sống chết đồng ý, hôm nay có ra mặt giải quyết, còn gì tốt hơn nữa rồi.”
      Chương 102: Vì nên giao dịch! (11)

      và Văn Hinh…”
      Lăng Hạo Hiên lộ ra vẻ nghi ngờ, mặc dù thương trường, nhưng cũng nghe qua những tin đồn về Tề Nhân Kiệt, những tin đồn tình cảm, thường xuyên xuất mặt báo, muốn biết cũng khó khăn.




      Tề Nhân Kiệt trong truyền thuyết được đồn thổi, nếu gặp phụ nữ xinh đẹp bỏ qua, chẳng lẽ Văn Hinh cũng bị ta…

      Ý nghĩ trong lòng vừa mới tới, chỉ giây sau liền bị gạt bỏ, mặc dù Tề Nhân Kiệt thích đẹp, nhưng Văn Hinh cũng phải loại phụ nữ tùy tiện kia.

      Dường như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng , Tề Nhân Kiệt bỗng chốc như hiểu ra cái gì, đột nhiên mặt ( TNK) lộ ra tia cười xấu xa, :

      “ Đúng như những gì trong lòng nghĩ, Văn Hinh quả chính là bạn trước của tôi, có điều chúng tôi sau đó chia tay, bởi vì ấy ấy muốn tới nhà họ Du, muốn làm thiếu phu nhân nhà họ Du, cho nên mới bỏ tôi rời .”

      bậy, Văn Hinh phải người như vậy!”
      Lăng Hạo Hiên lập tức phản bác lại, trong lòng , Văn Hinh là thuần khiết nhất đời này, làm sao có thể ở chung chỗ với người như Tề Nhân Kiệt chứ, càng quan tâm tới danh phận thiếu phu nhân của hào môn, nhất định là người đàn ông này ăn hồ đồ.



      "Nếu tin lời tôi , tôi có thể cho xem thứ này.”
      Tề Nhân Kiệt cười thần bí rồi tới kệ sách rút ra tờ báo, nhét vào trước mặt Lăng Hạo Hiên

      Lăng Hạo Hiên nửa tin nửa ngờ, cầm tờ báo lên, lập tức trợn to hai mắt,
      thể nào, đây là nhà báo viết lung tung.”

      báo, chính là dòng tin đồn nhà họ Du ngược đãi con dâu, Tề Nhân Kiệt sau khi thấy phản ứng của , cảm thấy vô cùng thú vị

      “ Có phải viết lung tung hay , bằng về hỏi Văn Hinh, hỏi xem ấy trở về như thế nào?”
      Tề Nhân Kiệt thấy Lăng Hạo Hiên ngồi xuống đối diện mình, lại cười vô cùng vui vẻ.


      " thể nào!"
      Lăng Hạo Hiên đập mạnh tờ báo lên mặt bàn, sau đó hung hăng nhìn chằm chằm tề Nhân Kiệt, giận dữ :

      “ Văn Hinh tới nhà họ Du chỉ là …”
      tới đây đột nhiên ngừng lại, thể đem chuyện Văn Hinh tới nhà họ Du là người thay thế với Tề Nhân Kiệt, mặc dù Văn Hinh chỉ vì thay cha trả nợ mới làm người thay thế, nhưng chuyện này cũng phải chuyện gì vẻ vang, nếu truyền ra ngoài, còn mặt mũi nào làm người nữa.

      Thấy được nửa lại ngừng lại, Tề Nhân Kiệt chợt nhíu mày, hỏi:
      “ Văn Hinh tới nhà họ Du là vì sao? trả nợ sao?”
      Thấy bộ dáng này của Lăng Hạo Hiên, đột nhiên cảm thấy, Văn Hinh tới nhà họ Du cũng đơn giản chỉ là trả nợ, chừng còn có bí mật gì mà thể cho người khác biết.

      còn có thể xác định chuyện, Lăng Hạo Hiên này, Văn Hinh, hơn nữa còn là vô cùng sâu sắc, đến chết sống lại.

      vừa rồi chỉ thử chút, quả là vậy.

      " có, sai, chính là trả nợ ."
      Lăng Hạo Hiên có chút mau lẹ, vì muốn che giấu chột dạ của mình, cầm bản hợp đồng lên xem lại lần nữa.


      định dùng mười triệu để mua sao?”
      Sau khi xem xong, vẫn xác định hỏi Tề Nhân Kiệt, cảm giác như ta là thương nhân, sao lại tự nhiên đem năm trăm vạn tặng cho người khác.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương103: vì nên giao dịch! (12)


      Tề Nhân Kiệt nhíu mày,
      “ Tôi rồi, tôi tăng thêm năm trăm vạn, hoàn toàn là vì Văn Hinh, dù sao ấy cũng từng là người phụ nữ của tôi, cuối cùng tôi cũng thể trơ mắt nhìn ấy bị chủ nợ bức tử được.
      xong, ung dung nhìn phản ứng của Lăng Hạo Hiên.


      Quả nhiên, sắc mặt Lăng Hạo Hiên sau khi nghe những lời đó liền thay đổi hẳn, há mốm muốn vì Văn hinh mà phản bác lại mấy câu, nhưng nghĩ lại thấy như vậy cũng được.Cứ mặc kệ ta , dù sao chỉ cần trong lòng nhận định Văn Hinh phải người con như vậy là được, hôm nay việc quan trọng nhất chính là mau chóng trả sáu trăm vạn Văn Hinh còn nợ nhà họ Du , những chuyện khác sau này hãy .

      “ Vậy tôi thay mặt Văn Hinh cám ơn ý tốt của .”
      cắn răng , sau đó cầm bút kí tên , đẩy hợp đồng tới trước mặt Tề Nhân Kiệt.


      " cần, chút tiền này đối với tôi đáng gì cả.”
      Tề Nhân Kiệt lên giọng như cố ý muốn chọc giận Lăng Hạo Hiên, giọng và vẻ mặt như là bố thí vậy, khiến Lăng Hạo Hiên giận đến nghiến răng nghiến lợi.
      Nếu như trong tay có dao giải phẫu, muốn cho ta hai nhát dao, cái khuôn mặt kia cười khiến cho người ta chán ghét.


      Tề Nhân Kiệt cũng kí tên mình xuống hợp đồng, sau đó lấy từ trong ví da chi phiếu năm trăm vạn, đưa cho Lăng Hạo Hiên, :

      “ Mau cầm trả nợ cho Văn Hinh , giúp tôi nhắn lại với Văn Hinh, nếu như ấy còn muốn trở lại bên cạnh tôi, tôi vẫn rất hoan nghênh ấy.”

      Lăng Hạo Hiên nghe vậy, hung hăng trừng mắt liếc cái, sau đó cầm chi phiếu rời . giờ có mười triệu, Văn Hinh cuối cùng cũng được tự do rồi, nghĩ thế, nhịn được cười vô cùng vui vẻ.


      Tề Nhân Kiệt đưa mắt nhìn Lăng Hạo Hiên rời , nụ cười vô cùng đẹp trai đột nhiên lịm , ngay cả cặp mắt luôn khiến người khác mất hồn kia, hai tròng mắt đen xinh đẹp cũng lộ ra tia lạnh lùng, khiến cho người ta phải nhượng bộ mà lui binh, cách càng xa càng tốt.


      ———————————

      " họ, rốt cuộc cũng chịu về nhà!”
      Lạc Tình ngồi ghế sa lon xem tivi, nhìn thấy Du Thần Ích về nhà, lập tức vứt bỏ đồ ăn vặt trong tay, chạy về phía Du Thần Ích.

      “ Mẹ tôi đâu?”
      Du Thần Ích chỉ lạnh lùng hỏi câu, sau đó thèm chờ Lạc Tình trả lời, liền trực tiếp lên lầu.

      Lạc Tình bị lạnh nhạt lập tức suy sụp, ngồi thụp xuống, khuôn mặt nhắn có chút oán hận nhìn Du Thần Ích lên lầu, cho tới khi vào trong phòng của Diêu Phương, mới hừ tiếng, lại trở về ghế sa lon, tiếp tục xem tivi.

      Lam Dật Thần tới cùng Du Thần Ích cũng cảm thấy mình bị xem , bất đắc dĩ sờ sờ lỗ mũi, sau đó tới sô pha, ngồi bên cạnh Lạc Tìn, lộ ra nụ cười mê người, hỏi:
      “ Chuyện này, em họ, nghe …”
      “ Ai là em họ của !”
      Lạc Tình lập tức cắt ngang lời , vả lại cũng thèm nhìn Lam dật Thần tí nào.
      ( chỗ này gọi LdT là cho tình củm)


      Lam Dật Thần cũng hiểu, ở bên ngoài mình được phụ nữ hoan nghênh như thế nào , thế nào mà trước mặt nha đầu này lại biến thành cái bánh bao rồi, chẳng lẽ là thiếu sức quyến rũ?


      p/s: chương sau là giải ước, hiệp nghị chấm dứt, chuyện gì xảy ra đây?
      Đọc lâu rồi nên ta cũng quên rồi, cmt + tks ủng hộ nhé,
      Chương 104: Giải ước! 1

      nhìn Lạc Tình, nhớ lại ban nãy nhìn thấy Du Thần Ích nét mặt đầy hưng phấn, như mở cờ trong bụng, ra tiểu nha đầu này lại coi trọng họ mình, cho nên đối với người đàn ông khác chỉ coi như bùn đất mà thôi.


      Nghĩ thông suốt rồi, trong lòng nhất thời cảm thấy dễ chịu hơn nhiều,
      “ Tôi nghe , chị dâu của em nhập viện rồi phải ?”
      Du Thần Ích cũng chính là nghe được chuyện này , nên mới quay về nhà.

      “ Người phụ nữ ấy phải là chị dâu của tôi!”
      Lạc Tình lạnh lùng trả lời, khuôn mặt nhắn lúc này tràn ngập khinh bỉ,
      ta chỉ là người phụ nữ vì tiền mà nghĩ mọi biện pháp để leo lên giường của họ tôi, loại người như thế, lấy đâu ra tư cách làm chị dâu của tôi? Cho dù họ có đồng ý, tôi cũng đồng ý!”
      đời này, chỉ có mới có tư cách làm vợ của họ thôi.
      ( Con này bệnh nặng)
      ấy phải là vợ Du Thần ích?”
      Lam Dật Thần thất kinh ( kinh ngạc ), đột nhiên cảm thấy có cái gì đó mà nghĩ ra được.


      " phải!" Lạc TÌnh khẳng định.



      Lần này, Lam Dật Thần ngoài cảm thấy tò mò, còn cảm thấy vô cùng hưng phấn. tên Văn Hinh kia phải vợ Du Thần Ích, nhưng lại ở trong nhà của Du Thần ích, hơn nữa Du Thần ích còn mang bộ dạng như là hận thể ăn tươi nuốt sống vậy, nhất định là có bí mật gì đây.
      Du Thần ích tới của phòng của Diêu Phương < Diêu Phương tựa hồ sớm đoán được nhất định trở về, nên sớm ngồi chờ ,
      “ Rốt cuộc cũng chịu về nhà hả?”

      “ Mẹ gọi điện người phụ nữ kia bị làm sao?”
      Du Thần Ích sắc mặt sa sầm, dù cho người ở trước mặt là mẹ ruột, cũng chút cố kị, cứ như thể là cả thế giới đều mắc nợ vậy.

      Diêu Phương nhàn nhạt liếc nhìn , hời hợt :
      “ văn Hinh ngã từ lầu ba xuống, bây giờ ở trong bệnh viện, hẳn con rất cao hứng, đúng ?”
      xong, liếc mắt nhìn con trai mình.

      Du Thần Ích sau khi nghe bà Văn Hinh ngã từ lầu ba xuống, trong nháy mắt, bất chợt thở ra trận lãnh khí, “ Bây giờ vẫn ở trong bệnh viện sao? Xem ra, ta mạng lớn, ngã như vậy mà cũng chết?”
      Ngã từ nơi cao như vậy xuống, mà chết coi như may mắn rồi.

      “ Con nên thăm ấy chút chứ?”
      Diêu Phương nhàn nhạt hỏi, bà tin con trai bà là người máu lạnh vô tình như vậy.



      Du Thần Ích nghe vậy, mặt thoáng cái lại nặng nề thêm, “ ta sống hay chết có liên quan gì với con?”
      Bỏ ngoài tai những lời bà , quay người ra khỏi phòng.


      Diêu Phương nhìn cửa phòng bị đẩy ra , khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ xinh đẹp lộ ra tia bất đắc dĩ, sau đó bà khẽ thở dài tiếng.


      Du Thần Ích xuống dưới lầu, thấy Lam Dật Thần ngừng hỏi han Lạc tình cái gì đó, mà Lạc Tình chỉ tùy tiện trả lời . Thấy Du Thần ích , thiếu kiên nhẫn mặt Lạc tình đột nhiên biến mất, đứng lên hướng về phía : họ, chuyện gì với bác vậy?”
      Chương 105: giải ước! 2

      Du Thần Ích xuống tầng , vừa vặn thấy Lam Dật Thần ngừng hỏi han Lạc Tình chuyện gì đó, mà nhìn bộ dạng của Lạc Tình dường như hứng thú mà chỉ tùy tiện đáp lại. Thấy Du Thần ích, thiếu kiên nhẫn mặt Lạc Tình lập tức biến mất, lập tức đứng dậy tiến về phía , đon đả :

      họ, với bác chuyện gì vậy?”



      Lam Dật Thần thấy thái độ của hoàn toàn ở hai thái cực khác nhau ( hai mặt), bèn thở dài sâu, gương mặt tuấn dật tràn đầy vẻ bất đắc dĩ.

      Du Thần Ích căn bản coi như nghe thấy Lạc Tình hỏi gì, thẳng tới của chính, Lam Dật Thần thấy thế, biết lại muốn rời , vội vàng nhảy từ ghế salon xuống vội vã theo ra ngoài, “ Thần Ích, chờ mình với!”

      họ…” Lạc Tình theo sát , được mấy bước, nhưng mà Du Thần Ích lại thèm để ý tới , dừng lại, mang theo bộ mặt đầy địch ý nhìn bọn họ rời .

      “ Thần Ích, cậu vừa mới về nhà lại muốn đâu?”
      Mấy ngày nay, Lam Dật Thần trở nên thông mình hơn, mỗi lần đều vọt lên trước Du Thần Ích chiếm dụng vị trí lái xe, tình nguyện đảm nhận nghĩa vụ làm tài xế cho Du Thần Ích, cũng cho Du Thần ích lái xe.

      là chuyện tức cười, ngồi xe của ( DTI), chừng lại phải trả giá đắt bằng cả tính mạng, chỉ có kẻ ngu mới để cho lái xe.




      Du Thần ích để ý tới Lam Dật Thần, lấy điện thoại di động ra bấm mã số, trực tiếp :

      “ Giúp tôi điều tra chút, người phụ nữ tên Văn Hinh nằm ở viện nào?”
      xong trực tiếp cúp điện thoại.


      Lam Dật Thần nghe vậy, đột nhiên lộ ra nụ cười đầy giảo hoạt,
      ra cậu để ý ấy, đúng ?”
      Vừa rồi nghe chính từ miệng Lạc Tình chút chuyện, mới biết người phụ nữ tên Văn Hinh đó chỉ vì tiền mới tiếp cận Du Thần ích, sau này lại vì tiền mà phải làm người giúp việc nhà họ Du, sau đó hai ngày trước trong lúc làm việc cẩn thận bị ngã từ lầu ba xuống, được đưa vào bệnh viện cấp cứu.

      Lúc nghe xong chỉ hít sâu hơi, wow, ngã từ cao như vậy xuống đất, chết cũng tàn phế nha!

      Vốn cho là Du Thần Ích đối với người phụ nữ kia chỉ có hận tới thấu xương, tình nguyện bao giờ thấy ấy, ngờ tới tên này đối với ấy vẫn là quan tâm , chuyện này có chút thú vị nha.

      “ Tớ chỉ muốn xem người phụ nữ ki rốt cuộc té thành cái dạng gì hay chết rổi ( chết cái **** ấy, )
      “ Du Thần Ích lạnh lùng liếc nhìn bạn tốt, đúng lúc ấy, điện thoại trong tay ta vang lên, ta ấn phím nghe điện thoại rồi sau đó cúp nhanh, với Lam Dật Thần:
      “ Tới bệnh viện trung ương.”



      "OK!" Lam Dật Thần trực tiếp quay đầu xe, căn bản cũng quan tâm bên đường có xe nào khác , quẹo 180 độ, sau đó nghênh ngang phóng , bỏ lại vài tiếng chửi bới tục tĩu đằng sau mình. ( phải mình gặp mình cũng chửi)
      “ Văn Hinh tỷ, chúng ta tiêm thuốc thôi.”
      Tiểu Lăng bưng khay đựng dụng cụ y tế tới phòng bệnh, khuôn mặt nhắn đáng nở nụ cười ngọt ngào với Văn Hinh. nàng này đoán Văn Hinh và bác sĩ Lăng nhất định có quan hệ bình thường, nên lấy lòng ấy tuyệt đối là sai .

      “ Tôi muốn tiêm thuốc, tôi có bênh, tại sao ngày nào cũng bắt tôi tiêm thuốc “

      ra Văn Hinh vốn rất thích bé Tiểu Lăng này, nhưng mà sau khi bé tiêm thuốc cho 2 lần sau, là cười nổi rồi.
      Lúc này, đứng trước cửa sổ, gương mặt mang đầy phòng bị nhìn chằm chằm Tiểu Lăng, thậm chí còn chuẩn bị trốn .



      Tiểu Lăng dường như đoán được Văn Hinh như vậy, vì vậy mới hướng về phía nở nụ cười tươi, vô cùng đáng :

      “ Nhưng mà bác sĩ lăng dặn, nhất định ngày nào cũng phải tiêm thuốc cho chị.”

      Bác sĩ Lăng này cũng là kì quái, ấy bảo ngày nào cũng phải tiêm thuốc cho Văn Hinh tỷ, nhưng mà cũng phải tiêm kháng sinh hay thuốc gì, mà chính là đường glu , căn bản là cần thiết đối với Văn Hinh tỷ nha.


      Chẳng lẽ, đúng như Văn Hinh tỷ , Bác sĩ Lăng là cố ý làm vậy với chị ấy? nhưng mà nhìn bác sĩ Lăng trông bộ dáng lịch , hẳn phải là người như vậy .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :