1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng giám đốc lạnh lùng, xin dịu dàng chút - Tố Diện Yêu Nhiêu(TOÀN VĂN HOÀN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      *vẫy vẫy* lại là mình đây!

      Tuy bạn lời văn mỗi người khác nhau nên vừa ý người đọc dễ. Mình đồng ý. Tuy nhiên những thứ thuộc về ngữ pháp liên quan gì đến lời văn bạn ạ. Mình vẫn muốn góp ý với bạn phần câu chữ. Bạn vẫn còn dùng quá nhiều từ "là" cần thiết. Như vậy nó làm giảm tính Việt Nam . Bạn edit sang tiếng Việt mà, nên làm sao cho người đọc dễ hiểu và tất nhiên đúng ngữ pháp Việt Nam tốt hơn =D Chúc bạn sớm hoàn thành bộ truyện!
      Chương 82: Chân tướng làm cho người ta tuyệt vọng( 3)

      Khó trách, từ tới lớn, cha hề đối với chút xíu tình thương của người cha. ra là, căn bản phải là con ruột của ông ấy, cho nên ông ấy mới đối với như vậy. Còn gì mà phải tự học cách chăm sóc mình, mười tuổi liền đem vào ở tại trường học. muốn có năng lực tự lực cánh sinh, để cho lên tới cấp hai, vừa phải học tập vừa phải làm thêm để chi trả học phí cùng phí sinh hoạt. Đến khi trong nhà xảy ra biến cố, lại đem tất cả trách nhiệm đổ lên đầu , tại còn đem thành hàng hóa thế chấp cho người khác

      Ban đầu, vẫn oán giận ông ấy tại sao thương như đối với em trai , cũng hiểu vì sao ông ấy lại đối xử với như vậy. Cho tới hôm nay rốt cuộc cũng , ra là, đây chính là đáp án, là bởi vì phải là con ruột của ông.
      Nhưng mà, tại sao lại như vậy? Tại sao lại là như vậy? Cha mẹ ruột của là ai? Giờ này họ ở nơi nào?
      Nhiều vấn đề liên tiếp khiến lí giải nổi, mà lúc này Văn Hinh cũng muốn biết thêm điều gì nữa, chỉ cảm thấy buồn cười, cười chính mình hơn hai mươi năm cư nhiên vẫn sống trong giả dối lừa gạt, cười ông trời lại đùa giỡn , để cho kịp đối phó, ngay cả nửa điểm cũng hề chuẩn bị, liền đem quả đạn nặng ném lên người .

      Diêu Phương vẫn lẳng lặng chăm chú nhìn , cười mà vẻ mặt nhìn vô cùng thống khổ, trong lòng bà đột nhiên có chút đồng cảm. Từ lúc vừa mới bắt đầu, bà đối với kiên cường dũng cảm này có kính nể, nếu như những chuyện này xảy ra với khác, chỉ e sớm rơi lệ, làm sao có thể chịu đựng được hết thảy.

      Thấy , bà như thấy mình ba mươi năm về trước, cho nên lúc đầu bà mới có thể chọn trúng làm người thay thế sinh cháu trai của bà. Nếu như để những người phụ nữ trọng tiền bạc bên ngoài làm người thay thế, bà lo lắng tương lai đứa bé có thể di truyền gen tốt của mẹ nó.
      Bà biết Văn hinh là vì thay cha trả nợ nên mới tình nguyện làm người thay thế, nếu như nhắc tới thân phận là người thay thế của , chỉ dựa vào bề ngoài của cùng với nhân phẩm của đều xứng đáng là con dâu của nhà họ Du.
      Chỉ là bà cũng hề nghĩ tới, Du Thần Ích lại ghét Văn Hinh như vậy, bất luận Văn Hinh dẫn dụ nó thế nào, con bà cũng động lòng. Điều này khiến cho bà lo lắng có chút gấp gáp, cũng lâu như vậy, mà Du Thần Ích vẫn thể quên người phụ nữ kia, cho nên mới cự tuyệt tất cả phụ nữ khác.

      sớm nhìn thấu điểm này, lo sợ con bà vì phụ nữ kia mà cả đời lấy vợ nữa, sợ nhà họ Du tuyệt hậu, cho nên mới có ý định tìm người thay thế.
      Bà nhìn Văn Hinh, là người bà tìm làm người thay thế, điều kiện xuất thân của như vậy, vốn tưởng rằng Du Thần Ích chừng có thể đối với giống như đối với những người phụ nữ khác. Chỉ là kết quả lại như mong muốn của bà, mà Du Thần ích lại càng chán ghét khiến cho kết quả trở nên như vậy.
      thế, bà cũng cầu gì nhiều, chỉ mong có thể thuận lợi sinh tôn tử cho mình. Hôm nay trong bụng của có thể mang dòng máu của nhà họ Du, tại còn thể xác định chính xác, nên bà thể để rời khỏi nhà họ Du bước nào.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 83: Chân tướng khiến cho người ta tuyệt vọng (4)

      Nghĩ tới đây, bà lạnh lùng mà thốt:” Hôm nay, còn muốn giải trừ hiệp ước sao?”

      Lúc này, nụ cười gương mặt Văn Hinh tắt hẳn, khuôn mặt mang đầy bi thương.

      Hôm nay, còn nhà, cứ coi như là giải trừ hiệp ước, còn có chỗ nào để đây?
      Thấy được biểu của , Diêu Phương biết còn vấn đề gì lớn nữa, vì vậy mới :” nếu như muốn rời cũng có thể, chờ tới lúc trả đủ số nợ 200 vạn thiếu chúng tôi, có thể .


      phải trước kia, vẫn ngoan ngoãn ở chỗ này làm người giúp việc sao, dù sao cũng thể , biết ?”

      Văn Hinh vẫn gì, như là chấp nhận, bất kể Diêu Phương gì, dường như đều tiếp nhận vô điều kiện vậy.

      Diêu Phương lạnh lùng nhìn , sau đó xoay người tìm quản gia Trần, bỏ lại Văn Hinh mình ngơ ngác đứng ở đằng kia, hề nhúc nhích….

      "A —— Du Thần Ích, cậu muốn chết cũng cần kéo tớ cùng a! Tớ còn trẻ như vậy, tớ còn có nhiều việc chưa làm, tớ còn chưa kết hôn, tớ còn chưa….”

      "Cậu còn nhảm nữa tôi liền ném cậu ra ngoài!”
      ". . . . . ."

      đường cao tốc, chiếc xe thể thao cao cấp màu đỏ với tộc độ cực nhanh lướt qua dòng xe cộ đường, khiến cho rất nhiều tài xế lái xe phải thắng xe gấp, sau đó rối rút thò đầu ra khỏi cửa xe mà mắng, kẻ điên từ đâu chạy tới, đường cao tốc lái xe như vậy, phải muốn tìm cái chết sao!
      Sau khi thành công vượt qua chiếc xe, Lam Dật Thần rốt cuộc chịu nổi nữa, la lớn:” Dừng xe, dừng xe! Tớ muốn xuống xe, tớ muốn xuống xe!”
      Nhưng mà Du Thần ích căn bản thèm quan tâm tới lời của , cước đạp mạnh chân ga, xe lập tưc như tên lửa lao vun vút đường, tốc độ cực nhanh, khiến cho bất cứ xe nào đường gặp phải cũng rối rít tránh xa, có xe kịp tránh đành phải vội vàng phanh lại, giao thông lập tức trở nên hỗn loạn. Lúc cảnh sát giao thông đuổi theo tới, sớm còn bóng xe điên kia rồi.

      Cuối cùng, xe rốt cuộc dừng lại, mà lúc này, Lam Dật Thần sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, thở hồng hộc, giống như vừa mới tham gia cuộc thi Marathon vậy.

      "Lần sau dù có đánh chết tớ cũng ngồi xe của cậu!” còn chưa hoàn hồn, ngồi xe người này, tốc độ kia quả có thể so với tên lửa. lúc này mới tỉnh ngộ, ra đây chính là kĩ thuật đua xe của Du Thần ích, căn bản mình chỉ được coi là đồ chơi của trẻ con, khiến nhất thời cảm thấy vô cùng xấu hổ.

      Du Thần ích lạnh lùng liếc , cũng gì, trực tiếp đẩy cửa xe xuống.

      Lam Dật Thần thấy ta xuống xe cũng vội vàng theo xuống, lần này quan trọng, lúc nãy thiếu chút nữa trái tim bé của nhảy ra khỏi lồng ngực rồi, “ Cậu…cậu…” nhìn khung cảnh trước mắt, nên lời, từ tới lớn sợ trời sợ đất, chỉ sợ nhất là những thứ đồ trước mắt này.
      Chương 84: Nhớ nhung vô ích (1)

      “ Tôi muốn yên lặng chút!” Du Thần Ích xong liền thẳng về phía trước, Lam Dật Thần vốn định theo, nhưng mà nhìn ta chút, lại nhìn những tấm bia mộ đằng kia, nhất thời rợn cả tóc gáy, lập tức mới từ bỏ ý niệm này, lấy tốc độ nhanh nhất chui vào trong xe, sau đó đóng chặt cửa xe lại.

      Nhìn xuyên qua cửa sổ xe, nhìn thấy bóng dáng thon dài độc của Du Thần Ích từ từ biến mất ở giữa những ngôi mộ, sắc mặt sợ hãi của trầm xuống.


      Xem ra, tên này đối với người đàn bà kia hẳn là vẫn còn nhớ mãi quên!

      vậy, chuyện vừa xảy ra trong nhà là chuyện gì vậy?

      Chuyện này có chút phức tạp, nhưng mà, xưa nay ưa thích nhất vẫn là thăm dò tìm hiểu chuyện cơ mật, cho nên ngày nào đó, nhất định tra .
      Du Thần Ích từ từ con đường giữa những hàng bia mộ, cuối cùng tới ngôi mộ tính là quá cũ, mới đứng lại. bề mặt ngôi mộ, có tấm ảnh người phụ nữ họ Trương, trong hình, người phụ nữ cười rực rỡ như hoa, đó là người phụ nữ vô cùng xinh đẹp.

      Du Thần Ích nhìn tấm hình bia, ánh mắt si mê, như có gì có thể hết nỗi nhớ nhung trong lòng , cuối cùng loại nhớ nhung đó lại biến thành thống khổ. nhìn người phụ nữ trong hình , giọng : “ Tình nhi, tới thăm em đây!”


      Lần này, Lam Dật Thần cũng đợi quá lâu, thấy Du Thần Ích ra.

      Lam Dật Thần nhìn thấy Du Thần Ích, nhớ tới nguy hiểm đường vừa rồi, vội vàng đặt mông ngồi ở vị trí lái xe. phải đùa, nếu như lúc về lại để cho tên kia lái xe, e là cái mạng của 8 phần thể bảo vệ được rồi.
      Mỗi lần sau khi tới đây, người này giống như là phải chịu loại kích thích vậy, liều mạng, ngay cả xe cũng có thể mở bay .

      Du Thần Ích thấy Lam Dật Thần ngồi ở vị trí ghế lái, trực tiếp mở cửa xe bên ghế phụ ngồi xuống, mặt hề có chút biểu tình nào.


      Lam Dật Thần nhìn ta cái, sau đó mới khởi động xe, trong lòng khỏi có chút kì quái, tên này lần này lại tranh lái xe với mình, lần này chắc hẳn bị đả kich đây, chừng có liên quan tới người phụ nữ kia ( Văn Hinh đấy, khổ chị người chết bao đời rồi còn điên, thằng này gay hơi phí). Nhất thời, lòng ngổn ngang trăm ngàn mối nghi ngờ, nhưng thấy sắc mặt trầm của Du Thần Ích, lời của chưa ra miệng phải ngậm lại, tắc nghẽn ở cổ họng được ra ngoài.

      "Cũng ba năm rồi, cậu vẫn quên được Tình nhi sao?” Lái xe được đoạn, rốt cuộc nhịn được mà hỏi, nhưng lời vừa ra miệng, sắc mặt của Du Thần Ích đột nhiên biến đổi, khuôn mặt trầm càng thêm trầm xuống.

      Thấy ta lời nào, mới tự : “ ra kiện kia căn bản cũng phải lỗi của cậu, cậu cũng cần thiết phải để mãi trong lòng tới tận bây giờ, cậu…” biết tâm tình của tên này tốt, nên muốn an ủi chút, nhưng lời vừa mới ra, lại bị Du Thần Ích lạnh lùng cắt đứt.

      "Nếu như nếu đổi lại là cậu, cậu động lòng chút nào sao?” gương mặt lạnh như băng của Du Thần Ích thoáng lên vẻ thống khổ, “ Người phụ nữ mà tôi thề bảo vệ cả đời, cuối cùng lại vì bảo vệ tôi mà chết, nếu như chuyện này xảy ra đối với cậu, chẳng lẽ cậu có thể giả bộ nhưng có chuyện gì xảy ra sao?”

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 85:Nhớ nhung vô ích! (2)

      chất vấn khiến Lam Dật Thần trầm mặc, mặc dù chưa từng trải qua chuyện như vậy, nhưng vẫn có thể cảm nhận được trong lòng bạn tốt của mình hẳn vô cùng thống khổ, đó là loại tình cảm chân thành đau tới sống chết, hơn nữa còn có áy náy đối với ấy. Nỗi đau này, áy náy đó, phải người bình thường có thể chịu đựng được.

      Kế tiếp, hai người cũng ai câu nào, cho đến khi xe dừng lại ở trước cửa nhà họ Du, Lam Dật Thần mới nghiêng đầu với Du Thần ích: “ trốn tránh cũng giải quyết được vấn đề, tớ nghĩ Tình nhi ở trời có linh thiêng, nhất định cũng hi vọng cậu thống khổ như vậy. Ban đầu ấy cứu cậu, chính là hi vọng cậu phải sống cho tốt, chỉ cần cậu sống tốt, dù có phải hi sinh mạng sống , ấy cũng cam tâm tình nguyện, cậu nên phụ tình của ấy đối với cậu.”


      Đây là Lam Dật Thần lần đầu tiên dùng lời lẽ nghiêm túc chuyện với , Du Thần Ích sau khi nghe câu đầy quan tâm của , trong lòng thấy cảm động. nhưng mà, cần trốn tránh, cần trốn tránh cái gì đây?

      Sau đó, nghiêng đầu nhìn về phía vườn hoa đại trạch, ( cổng chính) , ở trong nhà này, ngoài hai người thân của , còn có người phụ nữ mà muốn nhìn thấy nhất .

      Nghĩ đến người phụ nữ kia, ánh mắt trầm xuống, sau đó với Lam Dật Thần: “ tới nhà cậu !” Chỉ cần ngày người phụ nữ này còn ở trong nhà , cũng bước vào nhà bước.


      "Cái gì?" Lam Dật Thần lập tức kinh hãi hô lên , " phải là tới nhà cậu rồi còn gì, cậu lại vào, còn muốn tới nhà tớ?” Trong nhà tự nhiên thừa ra người, khiến cho còn lòng dạ nào mà về nhà.

      Du Thần Ích gì, chỉ lạnh lùng nhìn , nhìn chằm chằm khiến Lam Dật Thần rốt cuộc cũng phải đầu hàng, “ được rồi, về nhà tớ!” biết tính tình Du Thần Ích , cứ cho là cự tuyệt nổi tên này, chỉ cần tên này muốn làm gì, cũng mặc kệ người khác như thế nào cũng cố chấp thực .


      Diêu Phương để Văn Hinh nghỉ ngơi ngày, đợi thân thể hồi phục lại sau mới tiếp tục làm việc. Vậy mà chờ hai ngày sau bắt đầu nhận lại công tác, quản gia Trần cũng vừa mắt , nhưng mà Diêu Phương ra lệnh, nên an bài đống nhiệm vụ lớn cho , lượng công việc này so với bình thường lớn gấp ba, bốn lần.


      Hơn nữa, theo phía sau còn có hai vệ sĩ mặc áo đen theo canh chừng, bất cứ đâu, cũng theo sát . Kể cả phòng vệ sinh, hai người này cũng canh giữ bên ngoài phòng vệ sinh, tấc cũng rời.

      Văn Hinh biết, nhất định là Diêu Phương sợ chạy trốn, cho nên mới thuê hai người kia tới canh chừng .

      Nghĩ thế, khỏi bật cười, hôm nay, trở thành người có nhà để về nữa rồi, còn có thể chạy chỗ nào đây? Bà ấy căn bản cần thiết phải làm như vậy.

      suy nghĩ, lại nghe thấy tiếng Quản gia Trần ở bên kia kêu lên: “ Văn Hinh, ra vườn hoa nhổ cỏ dại !”

      "Lập tức ngay!" Văn Hinh nhanh chóng làm hết công việc dang dở, sau đó cầm dụng cụ nhổ cỏ tới vườn hoa, mà quản gia Trần mực đứng phía sau nhìn , như sợ hãi làm biếng vậy.
      Chương 86: Ngã từ lầu ba xuống (1)

      “ Lập tức ngay!" Văn Hinh nhanh chóng làm hết công việc dang dở, sau đó cầm dụng cụ nhổ cỏ tới vườn hoa, mà quản gia Trần mực đứng phía sau nhìn , như sợ hãi làm biếng vậy.

      Nhổ sạch hết cỏ, quản gia Trần lại bảo Văn Hinh rửa xe, rửa xe xong lại quét dọn vệ sinh cả tòa nhà, cả ngày, kiệt sức rồi, buổi tối chỉ nằm xuống là có thể ngủ ngay lập tức.

      Mỗi ngày đều làm công việc với cường độ cao như vậy, căn bản khiến có thời gian mà suy nghĩ nhiều, nhưng cũng biết, Du Thần Ích mấy ngày chưa hề về nhà.

      Mà lần này, Lạc Tình cũng còn vì Du Thần Ích về nhà mà gây khó dễ cho nữa, mặc dù sắc mặt ta vẫn còn hết sức oán hận nhưng mà cũng làm gì hơn.

      Văn Hinh biết, nhất định là Diêu Phương dặn dò cái gì, bằng với tính tình của lạc Tình, chắc chắn sớm đem cái mạng này của ra làm trò đùa.
      Lần này, tuy là Lạc tình gây trở ngại , nhưng lại tới phiên quản gia Trần. quản gia Trần tựa như có thù oán với vậy, mỗi ngày đều sau nhìn chằm chằm , có lúc mệt mỏi muốn nghỉ ngơi chút lập tức lại bị bà ấy khiển trách, khiến ngày nào gân cốt cũng bị buộc chặt, có chút thời gian thư giãn.

      Hôm nay, quản gia Trần sai văn Hinh lên lầu ba lau sạch cửa sổ làm bằng thủy tinh , lau xong phải đợi bà ấy kiểm tra, nếu như có chỗ nào còn chưa sạch buổi trưa cũng cần ăn cơm.

      Văn Hinh quả hoài nghi có phải mình ở trong thời cổ đại, như là đầy tớ hoàn toàn có bất cứ quyền lợi nào cả. Nhìn hai người áo đen sau lưng mình, cầm khăn lau từ từ lên lầu ba, lúc này cảm thấy thân thể mình căn bản còn chút sức lực nào rồi.

      Lầu ba cách mặt đất ít nhất mười mấy mét, mỗi lần lên lau cửa sổ lầu ba Văn Hinh đều phải cẩn thận hơn, chỉ sợ cẩn thận chút là bị ngã xuống. nếu như ngã xuống coi như chết toàn thân cũng bị bại liệt, đến lúc đó sống cũng bằng chết.


      Lầu ba có tất cả bốn năm phòng cả lớn lẫn , cửa sổ có tổng cộng mười mấy cái. Trước mắt lai xong ba cánh cửa sổ, lúc Văn Hinh lau cửa sổ ở ban công phỏng khách nhìn thầy quản gia Trần đứng dưới nhìn chằm chằm , hồi choáng váng, cánh tay cầm chặt cửa sổ liền buông ra, sau đó cả thân thể tức khắc té xuống trong kinh hãi của quản gia Trần.

      Văn Hinh lập tức được đưa vào bệnh viên, Diêu Phương sau khi biết tin Văn Hinh bị ngã từ lầu ba xuống bây giờ đưa vào bệnh viện, thất kinh, lập tức chạy vào bệnh viện, nóng lòng day dứt. Bà nên biết, trong bụng Văn Hinh lúc này có thể có đứa bé của nhà họ Du, nếu như đúng thế, lại bị ngã như thế này, vậy phải làm thế nào?

      tại bà đột nhiên cảm thấy hối hận vì bắt ngày nào cũng phải làm nhiều việc như vậy, quản gia Trần giao cho Văn Hinh nhiều việc như vậy hoàn toàn là chủ ý của bà.

      Mà bà vẫn cho rằng Văn Hinh ngày nào cũng làm nhiều việc như vậy, là để cho suy nghĩ nhiều, sau khi xảy ra chuyện như vậy, là người bình thường rất dễ có hành động cực đoan. Bà muốn để suy nghĩ nhiều nên mới đem công việc làm tê dại thần kinh của , để cho có thời gian mà suy nghĩ tới những thứ ngổn ngang kia.

      Nhưng bà cũng ngờ, làm như vậy là hại !

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 87: Ngã từ lầu ba xuống ! (2)

      Bên trong phòng cấp cức, các bác sĩ làm kiểm tra toàn bộ cho Văn Hinh, ngoại trừ não có chút chấn động , còn lại cũng có gì đáng ngại. Tất cả các bác sĩ làm kiểm tra cho Văn Hinh đều cảm thấy may mắn thay cho ô, ngã từ cao như vậy, mà chỉ bị chấn động não , điều này là điều vô cùng hạnh phúc và may mắn rồi.

      Nhưng mà, có người, vẫn luôn nhìn chằm chằm gương mặt của Văn Hinh, mặt có lấy tia cao hứng, ngược lại còn lộ ra vẻ mặt khác thường. y tá trong đám y tá làm nhiệm vụ phát thấy có điều gì đúng, vì vậy mới tới hỏi: “ bác sĩ Lăng, làm sao vậy? Sao lại hề cao hứng như vậy?”
      Trong bệnh viện này, bác sĩ Lăng là bác sĩ khoa nội xuất sắc nhất- Lăng Hạo Hiên, tuổi còn trẻ mà lấy được học vị bác sĩ, hơn nữa còn có rất nhiều nghiên cứu khoa học được đăng báo y học, năng lực của được rất nhiều chuyên gia trong và ngoài nước công nhận và sử dụng thí nghiệm lâm sàng dựa các nghiên cứu của , có thể nhân tài có tiền đồ sáng lạn.

      Hơn nữa bản thân Lăng Hạo Hiên cũng đối đãi rất thân thiện với người khác, đối với bệnh nhân lại càng thêm cẩn thận, tỉ mỉ chăm sóc, rất nhiều bệnh nhân thích , thậm chí tới bệnh viện khám đều muốn chỉ định khám bệnh.

      chỉ có như thế, tại vẫn độc thân, nên đám y tá trong bệnh viện đều thầm nến , có người gan lớn từng thổ lộ với , muốn kết giao bằng hữu với , nhưng đều bị khéo léo từ chối, còn có người trong lòng.

      Điều này làm cho tất cả mọi người thất vọng đồng thời lại cảm thấy vô cùng tò mò,
      có thể Chiếm được trái tim của người xuất sắc như thế đến tột cùng là người như thế nào, mọi người đều mong muốn được gặp này lần. nhưng mà cho tới tận bây giờ, cũng chỉ nghe , cũng chưa gặp bất kì người nào khác lạ. Điều này khiến cho vài người hoài nghi, đây chỉ là cái cớ để cự tuyệt thôi. Cứ như vậy, những người thầm mến lại tiếp tục rục rịch quanh , đều mơ tưởng có thể chói được con ngựa đen ( hắc mã ) này.

      Lúc này, y tá vốn thầm mến Lăng Hạo Hiên đứng trước mặt , cố ý giả vờ ra vẻ quan tâm , sau đó đưa tay ra muốn nắm lấy tay của , nhưng rất nhanh bị tránh ra.

      "Tôi sao, các người cũng ra ngoài !” Sắc mặt Lăng Hạo đột nhiên trầm xuống, y tá đó chưa bao giờ thấy sắc mặt dọa người của Lăng hạo Hiên như vậy, sắc mặt khẽ biến đổi, lập tức cùng mấy y tá khác ra ngoài.

      Chờ tất cả mọi người rời , Lăng Hạo Hiên mới chậm rãi tới giường bệnh, nhìn Văn Hinh vẫn hôn mê bất tỉnh, nhìn vẻ mặt gầy gò tiều tụy của , sắc mặt tái nhợt khiến tim đau nhói.

      Tại sao lại biến thành như vậy?

      Trong đầu đột nhiên lên hình ảnh của trước kia, bộ dáng nghịch ngợm, của lúc đó lúc nào cũng mang thần thái phấn khởi, tinh lực dồi dào, hấp dẫn ánh mắt của . Từ tới lớn, tầm mắt của đều chỉ vây quanh , trong mắt hoàn toàn chỉ có mình , hề có chỗ cho bất kì ai khác.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 88: Ngã từ lầu ba xuống ( 3)

      Trong đầu đột nhiên lên hình ảnh của trước kia, bộ dáng nghịch ngợm, của lúc đó lúc nào cũng mang thần thái phấn khởi, tinh lực dồi dào, hấp dẫn ánh mắt của . Từ tới lớn, tầm mắt của đều chỉ vây quanh , trong mắt hoàn toàn chỉ có mình , hề có chỗ cho bất kì ai khác.


      Khi đó tựa như ánh trăng bầu trời, vô vàn ngôi sao tỏa sáng xung quanh , trong đó rất nhiều người còn có điều kiện xuất sắc ( ý nhiều người theo đuổi). biết bằng điều kiện của mình xứng đáng với , cho nên chỉ có thể lặng lẽ đứng nhìn từ phía xa, thấy cười trái tim cũng thấy vui vẻ, nhìn khóc cũng vô cùng khổ sở.
      Cuối cùng vẫn đứng ở nơi mà khi quay người lại có thể nhìn thấy nơi đứng, từ từ, bọn họ trở thành bằng hữu tốt nhất. Có lúc đem những gì cất dấu trong lòng mình với , hoàn toàn coi như tri kỉ của mình. Điều này khiến cảm thấy vô cùng vui vẻ, cũng rất thỏa mãn, vẫn luôn hi vọng có thể vĩnh viễn vui vẻ, có thể hạnh phúc.

      Nhưng hôm nay khi thấy được đưa vào bệnh viện, vừa nhìn thấy , lúc ấy cả người liền ngẩn ngơ.

      Đây chính là Văn Hinh chói lọi đó sao, chỉ mới gặp nhau hai tháng, gầy như vậy, cơ hồ chỉ còn da bọc xương thôi, khiến cho lòng như bị người khác cầm dao dóc từng khúc thịt vậy, đó chính là tình .

      Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

      Tại sao lại biến thành như vậy?



      Lúc này, trong lòng của nhiều nghi vấn muốn hỏi ràng, nhưng khi nhìn bộ dạng hôn mê bất tỉnh của Văn Hinh, khỏi lại thêm đau lòng, định đợi tỉnh lại mới hỏi cho ràng.

      Văn Hinh tỉnh lại là trưa ngày hôm sau , vừa mở mắt, thấy ngay bác sĩ mặc áo blouse trắng ngồi ở đầu giường nhìn . Trong lòng còn nghi hoặc, nhưng khi nhìn thấy diện mạo của người bác sĩ kia, nghi ngờ khuôn mặt liền biến thành kinh ngạc.


      "Hạo Hiên?" lên tiếng, bọn họ cư nhiên lại đưa tới bệnh viện mà Hạo Hiên làm việc, lần này tốt rồi, chuyện kế tiếp khẳng định tránh được trận trách mắng rồi.

      Quả nhiên, Lăng Hạo Hiên thấy Văn Hinh tỉnh lại, mặt đầu tiên vui mừng,nhưng ngay sau đó lại tối sầm mặt trầm giọn g hỏi :
      “ Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, tại sao cậu lại biến thành cái bộ dạng này?”

      " ra cũng có gì, tớ chỉ bị ngã từ lầu ba xuống mà thôi.” Văn Hinh cười cười, muốn dối để vượt qua kiểm tra của , muốn cho biết những gì từng trải qua trong khoảng thời gian này.

      " Chỉ ngã từ lầu ba xuống mà thôi?” Lăng Hạo Hiên nghe thấy vậy lập tức cất cao điệu, có chút tức giận thể xoa dịu mà :
      “ Cậu có biết , lần này coi như mạng của cậu lớn, nếu đổi lại là người khác, có lẽ sớm bị té chết rồi!”

      "Mọi người phải vẫn thường hay đại nạn chết sau này ắt có phúc nha, lần này đại nạn chết, chừng có chuyện tốt còn chờ tớ sau này đấy. “ Văn Hinh nghịch ngợm đùa , đổi lại là cái liếc mắt của Lăng hạo Hiên.

      " Cậu hãy cho tớ biết, tại sao cậu lại bị ngã từ lầu ba xuống? còn nữa, ngoài kia xảy ra chuyện gì? Tại sao cậu bị đưa vào bệnh viện mà mẹ của tổng giám đốc tập đoàn Overlord lại chạy tới đây thăm cậu? những thứ này, cậu tốt nhất cho ràng, nếu tớ để nữ y tá thực tập tới tiêm cho cậu!” Lăng hạo Hiên uy hiếp , biết từ tới lớn, Văn Hinh sợ trời sợ đất chỉ sợ nhất là bị tiêm. Mỗi lần bị ốm, tình nguyện chịu khổ uống thuốc cũng nhất định chịu tiêm.

      chương 89: Ngã từ lầu ba xuống (4)

      “ Cậu dám!” Văn Hinh trừng mắt nhìn , sau đó muốn chống người ngồi dậy. Lăng Hạo Hiên thấy thế, vội vàng tiến lên đỡ ngồi dậy lấy gối kê ở đầu giường để cho tựa vào, khiến thoải mái chút.

      Chờ làm xong tất cả mọ i việc, mới từ từ :
      “ Cậu nhìn xem mình có dám ? Cậu đừng quên, mình là bác sĩ ở đây, mà cậu là bệnh nhân, bệnh nhân phải nghe lời bác sĩ, được phản kháng!”


      Văn hinh vẫn nhìn chằm chằm, cũng chuyện. Lăng Hạo hiên thấy thế, mới thay đổi sách lược, ngồi bên giường của , dịu dàng mà hỏi :
      cho tớ biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, được ? Cậu có biết cậu như vậy tớ lo lắng như thế nào , lúc tớ biết cậu ngã từ lầu ba xuống, tớ kém chút nữa hồn bay phách tán rồi. nếu như cậu thực có chuyện gì, hãy giống như trước kia cho tớ biết, nếu có thể giúp gì cho cậu, tớ nhất định giúp cậu, cho tớ biết, được ?”

      dịu dàng lại lộ ra tràn ngập quan tâm, khiến trong lòng Văn Hinh tràn đầy cảm động, lỗ mũi bỗng chua xót, suýt chút nữa rơi lệ rồi.

      "Thế nào?" Thấy bộ dạng Văn hinh như là phải chịu vô số thống khổ cùng uất ức, Lăng Hạo Hiên càng thêm gấp gáp và lo lắng, càng thêm khẳng định , nhất định phải chịu đựng chuyện gì đó mà biết.

      dịu dàng của , quan tâm của , khiến Văn Hinh khỏi nghĩ tới những gì mình phải trải qua mấy ngày nay cùng đủ loại uất ức đè nén trong lòng. Rốt cuộc, cũng nhịn được những bi thương trong lòng, nước mắt chút kiêng kị nào mà trào ra khỏi hốc mắt.

      Lăng Hạo Hiên thấy rơi nước mắt, càng thêm đau lòng, vì vậy mới đưa tay nhàng kéo vào lồng ngực của mình, giọng an ủi:
      “ Có bao nhiêu uất ức hãy cứ khóc lớn lên, khóc xong rồi, khá hơn chút ít!”


      Từ đến lớn, vẫn luôn kiên cường như vậy, bất kể gặp phải chuyện gì, đều chỉ khẽ cắn răng chịu đựng. Lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất thấy khóc, là thời điểm bị cha mình vứt bỏ, nhưng cho dù là lần đầu tiên , cũng thấy khóc thương tâm như lúc này.

      đoán, chuyện này, gây cho đả kích vô cùng lớn, tới mức khiến người kiên cường như cũng muốn thừa nhận.

      Văn hinh nằm trong lồng ngực Lăng Hạo Hiên cứ thế mà khóc, giống như muốn đem tất cả đè nén trong lòng, những uất ức tủi nhục phát tiết hết thảy ra ngoài vậy. ngày đó, khi biết mình được cha nhận nuôi, khóc. Khi đó cho rằng nước mắt trong cạn kiệt, cũng thể khóc nổi, hề nghĩ tới, chỉ nghe Lăng Hạo Hiên mấy câu, lại gợi lại bao nhiêu thống khổ trong , khiến khóc tới toàn thân bất lực.

      Lồng ngực người đàn ông này thực ấm áp, khiến cho người ta cảm thấy an tâm, tựa như là có ma lực có thể trấn an lòng người vậy.

      Dần dần, nước mắt của rốt cuộc cũng ngừng rơi, thầm thề trong lòng, đây là lần cuối cùng khóc. Về sau, tuyệt đối rơi nước mắt vì bất cứ kẻ nào nữa.
      ( chị quá kiên cường=== em thích)
      Chờ Văn Hinh ngưng khóc, Lăng Hạo Hiên mới nhàng hỏi:
      : cho mình biết, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, được ?”
      Chương 90: Ngã từ lầu ba xuống ! (5)

      Chờ Văn Hinh ngưng khóc, Lăng Hạo Hiên mới nhàng hỏi:
      : cho mình biết, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, được ?”

      Lúc này, Văn Hinh đột nhiên cúi thấp đầu xuống, trầm mặc, lúc lâu sau cũng gì.
      Lúc Lăng Hạo Hiên sắp nhịn được, đột nhiên mới sâu kín mở miệng :
      “ Mấy tháng trước, mẹ kế tớ vì thua bạc, chỉ khiến toàn bộ tài sản nhà tớ bị mất, mà còn dùng danh nghĩa công ty để vay năm trăm vạn với lãi suất cao, sau đó cuốn gói bỏ trốn…”

      lẳng lặng xong, Lăng Hạo hiên cũng chỉ im lặng lắng nghe, cho tới khi Văn Hinh đem toàn bộ chân tướng việc , đầu tiên lộ ra vẻ mặt thể tin được, sau đó lại tức giận tới tím mặt, nhìn chằm chằm vào Văn Hinh mắng:

      “ Cho nên cậu vì năm trăm vạn này mà tình nguyện tới nhà họ Du làm người thay thế ( đẻ thuê), cũng muốn đến tìm tớ , đúng ?” tức giận, tức giận nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, mà tiếng cũng hề với , lại thân mình gánh chịu.

      vừa tức giận lại đồng thời vô cùng đau lòng. Năm trăm vạn, khoản nợ hề , có thể tưởng tượng được, khi đồng ý kí hiệp nghị làm người thay thế này trong lòng giãy dụa thống khổ như thế nào.
      Cho tới nay, nàng đều là Văn Hinh kiêu ngạo, giống như nàng công chúa đứng bục cao nhìn xuống. hôm nay, bời vì khoản nợ năm trăm vạn mà bị người khác tùy ý vũ nhục, chà đạp, đối với , có biết bao đả kích.


      "Trước kia cậu giúp tớ nhiều như vậy rồi, lần này tớ muốn gây phiền toái cho cậu nữa!” Văn Hinh cúi đầu nhàng , phải từng nghĩ tới nhờ giúp tay, nhưng mà đây là năm trăm vạn nha, mà chỉ là bác sĩ bé ở bệnh viện, mặc dù có chút thành tích, nhưng mà với tình trạng trước mắt của , nhất định cũng gánh vác nổi khoản nợ này.

      Nhưng biết, nếu như nhờ giúp tay, cho dù có phải dốc hết tất cả cũng phải giúp . Mà lúc trước giúp nhiều lần rồi, thiếu vô số nhân tình, bây giờ muốn gây phiền toái cho nữa.


      "Cậu ——" Lăng Hạo hiên bị câu “ Tớ muốn gây phiền toái cho cậu nữa!” khiến cho tức chết, tức giận chất vấn :
      “ Cậu có còn coi tớ là bạn của cậu nữa ?”


      "Tớ ——" Văn Hinh còn muốn giải thích cái gì, lúc này, cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra, Diêu Phương và Lạc Tình vào.

      từng gặp hai người này, Lăng Hạo hiên lập tức thu hồi tâm tình của mình, gương mặt trở lại dịu dàng như ngọc lại lần nữa nở nụ cười, hướng Diêu Phương gật đầu chào hỏi, sau đó ra khỏi phòng bệnh.


      Đợi Lăng Hạo hiên rồi, Diêu Phương mới tới trước giường bệnh của Văn Hinh, nhìn sắc mặt của vẫn tái nhợt như cũ, mới nhàn nhạt hỏi:

      “ Thế nào rồi, có khá hơn chút nào ?” Lạnh lùng với người khác sớm thành thói quen của bà, đây coi như là lời thăm hỏi quan tâm, từ trong miệng bà thốt ra cũng biến thành lạnh nhạt .

      " Bác xem vừa rồi ta còn có tinh thần liếc mắt đưa tình với bác sĩ, làm sao có chuyện gì được?” Lạc Tình bên chửi bới , khuôn mặt tỏ vẻ khinh thường.

      “ Cháu câm miệng cho bác!” Diêu phương trách mắng Lạc Tình, còn hung hăng trợn mắt nhìn Lạc Tình cái, lạc Tình lập tức ngậm miệng lại.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :