1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng giám đốc lạnh lùng, xin dịu dàng chút - Tố Diện Yêu Nhiêu(TOÀN VĂN HOÀN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 66: Người nào chụp trộm (3)

      Người ngoài nhìn như thế nào sớm quan tâm, lòng dạ của lúc này chỉ quan tâm tới điều, nếu như Diêu Phương muốn hủy bỏ hiệp ước với , vậy đồng nghĩa với việc mọi cố gắng cả tháng này của đều vô nghĩa, đồng thời cả cha và em trai đều hết hi vọng.

      Lúc này, Diêu Phương đứng lên, chuẩn bị rời ,” phải biết, đời này phải chỉ có mình mới có thể làm người thay thế ( gần như người đẻ thuê ý), chỉ cần bỏ tiền ra, đống phụ nữ có thể cúi đầu muốn vào nhà họ Du. Ban đầu tôi vì thấy đáng thương, nên mới cùng kí hiệp ước kia, mà từ ngày ở nhà họ Du tới giờ, những mang thai thành công, ngược lại còn khiến trong nhà huyên náo yên, tại chuyện lại thành như vậy, tôi thể cho ở lại, thu dọn đồ đạc rồi .”


      "Phu nhân!" Văn Hinh thấy Diêu Phương tức giận chuẩn bị xoay người rời lập tức kéo tay bà lại, khổ sở cầu khẩn :”Phu nhân, cháu cầu xin bác cho cháu thêm tháng nữa được ? Cháu đảm bảo, trong vòng tháng, cháu nhất định thành công mang thai con của Du Thần ích, xin bác tin tưởng cháu!”

      Nghe thấy như vậy, Diêu Phương lại động lòng, bởi vì trong mắt bà, danh dự của nhà họ Du rất quan trọng, nhưng đứa bé lại chiến thắng tất cả. Vì vậy, bà quay đầu lạnh lùng nhìn Văn Hinh, sau đó mới rời khỏi phòng.

      Mặc dù Diêu Phương lời nào, nhưng Văn Hinh thấy bà rời coi như là bà đồng ý cho cơ hội, yên lòng. Chỉ cần cho thời gian, dù Du Thần ích hận , nhưng chỉ còn tia hi vọng, cũng muốn bỏ qua.

      Mà lúc này, bên trong tập đoàn Overlord, phòng làm việc tầng 30, Du Thần Ích ngồi trước bàn làm việc. Phòng làm việc to như vậy mà chỉ có hai màu trắng đen, tường trắng, sàn nhà trắng, bàn làm việc màu đen, ghế sa lôn Italy làm bằng da .Hai màu nguội lạnh phối hợp với nhau làm cho người ta cảm giác giống như thế giới này chỉ tồn tại 1 màu đen trắng vậy.

      Đúng lúc ấy, tràng gõ cửa vang lên, Du Thần Ích cũng ngẩng đầu lên mà :”Vào

      Vừa dứt lời, chỉ thấy người đàn ông trẻ tuổi thân hình cao lớn, đep kính gọng vào, tay còn cầm tờ báo. ta tới trước bàn làm việc của Du Thần Ích, đầu tiên nhìn thấy Du Thần Ích vẫn chăm chỉ làm việc, đột nhiên ta đem tờ báo tới trước mặt Du Thần Ích, cắt ngang công việc của Du Thần Ích.


      "Đây là cái gì?" Du Thần Ích có chút hiểu ngẩng đầu , ta nhìn trợ lí đồng thời cũng là bạn tốt của mình Lam Dật Thần, cuối cùng tầm mắt rơi vào tờ báo trước mặt.

      Cậu xem chút biết!" Lam Dật Thần nở nụ cười thần bí, nụ cười kia ràng mang theo vài phần giảo hoạt, tư tưởng ràng xấu xa cho ta biết.

      Du Thần Ích đầy nghi ngờ liếc nhìn bạn tốt cái, mới cầm tờ báo lật lên xem. ta xem từng trang , mà đứng bên cạnh Lam Dật Thần mới thờ dài :” Cậu lúc nào lại cưới vợ vậy, thậm chí ngay cả mình mà còn dấu giếm. Chỉ có điều, nếu cưới người ta phải đối tốt với người ta, thể bởi vì ấy thể sinh con mà phân biệt, lần này hay chưa, ấy quyết định bỏ cậu mà theo tề Nhân Kiệt…”


      "Cậu câm miệng cho tôi!" Du Thần Ích trợn mắt nhìn Lam Dật Thần lảm nhảm cái, là thấy đau đầu với cậu bạn này. Nếu như ban đầu phải cái tên này nhất định cứng rắn nhất định đòi vào công ty của ta, ta có biện pháp từ chối, kết quả là tự làm hại mình.

      ta và Lam dật Thần cùng học MBA ở Mỹ với nhau, lần ấy ta quầy bar uống rượu, vừa đúng lúc gặp Lam Dật Thần bị trộm ví tiền rồi có tiền trả tiền rượu, bởi vì cùng là người Trung Quốc nên ta liền giúp hăn trả tiền rượu ( : Lam Dật Thần nhé)

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 67: người nào chụp trộm? (4)
      ta và Lam dật Thần cùng học MBA ở Mỹ với nhau, lần ấy ta quầy bar uống rượu, vừa đúng lúc gặp Lam Dật Thần bị trộm ví tiền rồi có tiền trả tiền rượu, bởi vì cùng là người Trung Quốc nên ta liền giúp hăn trả tiền rượu ( : Lam Dật Thần nhé)

      Kết quả là tự mình mang tới phiền toái, từ đó trở , liền quấn lấy ta.

      Chờ cho tới khi hai người hoàn thành việc học về nước, mới biết ra Lam Dật Thần là công tử của Lam thị, cha đưa ra nước ngoài nhằm tạo điều kiện cho sau này trở về tiếp quản công ty của gia tộc mình. là, công ty nhà mình làm, lại nhất định tới công ty của ta làm, khiến cho cha tức giận đến nằm viện tuần liền.

      Nếu như phải đàn bà bên cạnh nhiều vô kể, ta thậm chí còn hoài nghi, tiểu tử này phải là có ý gì với mình chứ?

      "OK!" Lam Dật Thần nhún vai, tỏ vẻ hề để ý, nhưng gương mặt tuấn dật vẫn có vài tia cười xấu xa. kéo cái ghế bên cạnh ra, đặt mông xuống, gác hai chân lên, hoàn toàn phá hủy dáng vẻ nho nhã ngày thường của .

      Thấy Du Thần Ích còn chưa lật tới trang giải trí, có chút vội vàng, mới tốt bụng mở miệng :” Trang đầu tin ở mục tin giải trí.” đợi nổi muốn nhanh chóng xem sắc mặt thối của Du Thần Ích khi nhìn tin này.

      Du Thần Ích nửa tin nửa ngờ liếc cái, lật tới chuyên mục giải trí, mắt đảo qua, lập tức dừng lại, sau đó khuôn mặt trầm xuống.

      Lam Dật Thần nhìn thấy sắc mặt ta biến đổi, khỏi bật cười vui vẻ, sau đó mới tiến tới chỉ vào mấy tấm hình :” ngờ ánh mắt của cậu có tiến bộ, người này so với người trước xinh đẹp hơn, khó trách Tề Nhân Kiệt nổi danh hoa công tử cũng có tình ý với ấy. Chậc chậc, thế nào, hết lần này đến lần khác ta chỉ là con gà mái biết đẻ trứng, đáng tiếc"
      vừa cảm thán lại vừa lộ ra vẻ mặt thương hại đồng tình, khiến Du Thần Ích càng thêm nổi giận.

      "Cậu đủ chưa?" Du Thần Ích hung hăng liếc cái, hiểu nổi, người đàn ông mà sao lại nhiều tới mức này. nhất định là đầu thai nhầm rồi, phải là đàn bà mới đúng.

      "Còn phải." Lam Dật Thần cũng thèm để ý mặt ta viết đầy tức giận, sợ chết chỉ giương mắt :” là quá đáng thương, đường đường là thiếu phu nhân của nhà họ Du, lại làm việc của người giúp việc, khó trách ấy ra ngoài ngoại tình. Nếu mà phải là tôi, tôi sớm trèo biết bao nhiêu tường rồi…”

      "Lam Dật Thần!" Du Thần Ích nghiến răng nghiến lợi kêu lên, hai mắt dường như có thể làm ra nước đá, cơ hồ muốn đem cái tên nhiều trước mắt mình đâm thủng.

      Nhìn thấy Du Thần Ích tức giận, Lam Dật Thần rốt cuộc cũng ngậm miệng lại, giơ hai tây lên làm bộ đầu hàng,” Được rồi được rồi, tôi , tự cậu từ từ xem , tôi ra ngoài trước.”

      xong đứng dậy ra ngoài, được lúc mới dừng lại, xoay người lại với Du Thần Ích:”Đúng rồi, tôi quên cho cậu biết, Đại Vệ tiên sinh của tập đoàn Thái Dương ở Mỹ mà lần trước chúng ta muốn mời tới, bây giờ ở phòng tiếp tân số 1 rồi!”

      "Cậu ——" lúc này, Du Thần Ích hận thể lột da , ta trợn mắt nhìn bạn tốt cái, sau đó bỏ lại tờ báo mới đứng lên.

      Đúng lúc ta chuẩn bị rời , Lam dật Thần đột nhiên như nhớ ra cái gì đó, lại :”Đúng rồi, tôi còn quên chưa cho cậu biết, có chủ bút của tạp chí giải trí muốn phỏng vấn cậu, tại cũng ở phòng tiếp tân số 2 rồi!”
      Chương 68: Người nào chụp trộm? (5)


      "Lam |, Dật, Thần!" Du Thần Ích mặt tái mét, kích động muốn bóp chết người.
      Dường như nhìn thấu suy nghĩ trong đầu Du Thần Ích, Lam Dật Thần nhân lúc ta còn chưa động thủ liền chuồn mất, tới gần cửa, lại quay lại :”Chuyện của Davy giao cho tớ, về phần kí giả xinh đẹp kia( kí giả: chủ bút), thôi tớ chịu thiệt chút, nhường lại cho cậu đấy!”
      Nhìn cánh cửa lần nữa bị đóng lại, Du Thần Ích hít hơi sâu, kích động như muốn giết người từ từ nguôi . Biết Lam Dật Thần từ lâu, ta thừa hiểu bản tính của từ tám đời trước rồi, căn bản là cố ý chọc giận mình.

      đời này, phải người mà ta bội phục nhất , chính là Lam Dật Thần, chỉ cần năm lấy được bằng MBA( thạc sỹ quản trị kinh doanh). Mà người làm ta nhức đầu nhất cũng là Lam Dật Thần, tuy chỉ cần năm lấy được bằng thạc sĩ, nhưng lại lập tức rời trường, mà lại ở lại học cùng với ta, nhất định phải cùng nhau tốt nghiệp, cho tới nửa năm sau mới cùng nhau về nước.
      ta cũng biết, thời gian nửa năm kia đến tột cùng là mình qua bằng cách nào?

      Mặc dù Lam Dật Thần ngày thường bộ dáng cao ngạo, kiềm chế được bản thân, nhưng mà trong công việc, lại như là biến thành người khác, tỉnh táo quả quyết, mạnh mẽ dứt khoát, nếu ta tuyệt đối giao công ty của mình vào tay , mà sớm đuổi trở về công ty nhà .
      Đem Davy giao cho Lam Dật Thần, ta đem 100 vạn ra cá cược. Nhưng mà đem kí giả ( phóng viên) kia giao cho ta, lại làm cho ta thấy nhức đầu.


      Dường như tất cả mọi người đều biết, cái mà - Du Thần Ích thích nhất chính là phỏng vấn, thích ánh đèn flash.

      Thế nhưng lần này, ta lại thể ra mặt giải thích chuyện này, nhớ tới báo cáo kia, trong lòng ta cảm thấy càng thêm chán ghét Văn Hinh. Đặc biệt là tấm hình cùng Tề Nhân Kiệt, trong hình cười vui vẻ như vậy, khiến ta chỉ muốn xé nát khuôn mặt tươi cười của , còn muốn nghiền nát xương cái kẻ làm cho cười vui vẻ đến vậy .
      tới phòng tiếp tân số hai, ta hít sâu hơi, rồi mới đẩy cửa vào, bên trong kia quả nhiên là nữ kí giả.

      Thấy ta tới, mỹ nữ kia lập tức đứng lên, tới phía , cười cười tự giới thiệu:” Du tổng khỏe, tôi là kí giả Hàn của tạp chí XX, gọi tôi là tiểu là được rồi, rất xin lỗi ngài trong lúc cấp bách này còn quấy rầy ngài!”
      Du Thần Ích lễ phép đưa tay ra bắt tay với ta, sau đó rất nhanh liền thu tay lại, gương mặt lạnh lùng trực tiếp hỏi:” tới là vì bài báo này sao? đúng lúc, tôi cũn g muốn mượn truyền thông giải thích chút, mời.”

      Hàn nghe thấy thế, lập tức cảm thấy hồi hộp, nghe rằng Du Thần Ích này dễ tiếp xúc, kí giả của tạp chí nổi danh tới mấy tới phỏng vấn ta cũng tiếp. Cho nên, quyết định lần này mình phải đích thân ra tay, vốn cũng ôm nhiều hi vọng, nhưng lại nghĩ có thể thành công thế này, vì vậy ngay lập tức ta móc máy ghi chuẩn bị sẵn bắt đầu phỏng vấn.

      "Xin hỏi Du tổng giám đốc, bài báo này viết sao? Nhà họ Du có phải ngược đãi con dâu của mình ?”

      “ Người phụ nữ kia chỉ là người giúp việc của nhà chúng tôi, cũng phải là vợ của tôi!”


      "Nhưng là có người ở tiệc rượu đêm hôm đó, tận mắt thấy ấy gọi mẹ ngài là mẹ, chẳng lẽ cũng là giả sao?”…
      Chương 69: Người nào chụp trộm? (6)

      "Đây chính là điều tôi muốn , người phụ nữ kia vẫn muốn gả vào làm thiếu phu nhân của nhà họ Du, mấy lần quyến rũ tôi có kết quả liền có ý nghĩ lấy lòng mẹ tôi. Mọi người cũng biết, mẹ tôi coi trọng nhất là danh dự nhà họ Du, nên chỗ đông người như vậy, bà ấy cũng khó mà ta. Chuyện đêm đó, chúng tôi căn bản cũng để bụng, người phụ nữ kia thấy mình dường như hết hi vọng gả vào nhà họ Du rồi, vì thế mới hướng mục tiêu chuyển thành Tề Nhân Kiệt. tóm lại, chuyện này tuyệt đối giống như bài báo kia viết.”

      Chỉ vài câu đem tất cả mọi chuyện thay đổi, nhà họ Du biến thành người bị hại vô tội, mà Văn Hinh trở thành người phụ nữ chỉ vì muốn gả vào Hào môn mà đùa bỡn lòng mình


      Nhưng Du Thần Ích lại thông minh ra là Văn Hinh bởi vì cần tiền mới bước vào nhà họ Du, nếu như truyện này bị truyền thông phát , chỉ e lại bị báo chí cổ động lăng xê. Dù sao ở trong lòng của ta, Văn Hinh chính là phụ nữ vì tiền mà đùa bỡn lòng mình.
      Kết thúc cuộc phỏng vấn, Du Thần Ích trở lại phòng làm việc, sắc mặt đen lại như thể là thể đen hơn được nữa.

      "Ơ, nhanh như vậy xong rồi à?” Mới vừa vào phòng làm việc, chỉ nghe thấy thanh vang lên, Du Thần Ích vừa nghe thấy thanh này, càng thêm đau đầu.

      ta theo tiếng mà quay lại, chỉ thấy Lam dật Thần chút hình tượng cũng còn nằm ở ghế salon, tay cầm quyển tạp chí phụ nữ nghiêm túc xem, “ Mình sai , người phụ nữ kia là mỹ nữ, mình còn tưởng cậu cùng ta tán gẫu chút, ngờ nhanh như vậy lại xong rồi. Thế nào, ta phải món ăn mà cậu thích sao?”

      Hăn vừa nhìn tạp chí vừa , mắt cũng ngước lên hạ xuống, tự nhiên thấy ánh mắt Du Thần Ích cơ hồ như muốn giết người.

      Du Thần Ích tới trước sô pha, câu nào, cứ nhìn chằm chằm cái tên còn quên mình thưởng thức mỹ nhân.


      Rốt cuộc, Lam dật Thần ngửi thấy được chút mùi vị của nguy hiểm, liền thu hồi ánh mắt còn lưu luyến hình tạp chí, giương mắt lên, lại bị dọa kém chút nữa nhảy dựng lên, “ Cậu làm gì đấy?”
      Du Thần Ích nhìn thấy vẻ mặt kinh sợ của bạn tốt, sắc mặt ta rốt cuộc cũng trì hoãn lại, “ Davy kia thế nào rồi, đồng ý hợp tác chưa?” ra cần phải , ta cũng đoán được kết quả rồi, chỉ cần là Lam Dật Thần để ý tới, hẳn có người nào có thể thoát khỏi bàn tay .

      Quả nhiên, lam Dật Thần cười đắc ý, “ từ nơi xa xôi như thế chạy tới đây, mình làm sao có thể cho trở về tay , như vậy là chúng ta có thành ý. Hơn nữa tớ tin tưởng, chưa đầy 1 tháng, nhất định mang tới cho chúng ta món quà lớn.”


      Nghe vậy, Du Thần Ích khỏi híp mắt, đôi mắt lộ ra chút hiểu lầm,” Cậu có ý gì?”
      Nhưng mà, Lam Dật Thần cũng thêm nữa, cặp mắt núp dưới 1 tròng kính xẹt qua tia lợi hại.

      Du Thần Ích sớm nhận ra, nên cũng hỏi thêm nữa, ta vẫn khẳng định, cái tên Davy này lần này tới đây, nhất định những chiếm được tiện nghi gì. Hơn nữa, theo cá tính của Lam Dật Thần, những dễ dàng cho đối phương chiếm được tiện nghi mà còn làm đối phương đối với cảm động rơi nước mắt, như là mình bắt được cá từ trời rơi xuống vậy.
      Đây chính là lam Dật Thần, 1 tên hồ ly giảo hoạt.
      Chờ Du Thần ích xử lí xong việc lúc trước, Lam dật Thần mới gấp quyển tạp chí, tò mò hỏi:” Cậu vừa mới gì với xinh đẹp kia? Cậu đừng , để mình đoán chút …”

      nghiêng đầu nhìn Du Thần Ích, bắt đầu nghiêm túc suy đoán.
      Chương 70: người nào chụp trộm? (7

      Du Thần ích thèm để ý tới , cầm lấy văn kiện, tiếp tục công việc ban nãy, hoàn toàn coi như khí. Bởi vì ta biết , nếu như ta càng đấu với Lam dật Thần, tên này càng hung hăng, sau đó biết xảy ra chuyện gì. Mà nếu như mình để ý tới , sau khi mình náo loạn hồi, cảm thấy vui vẻ gì, tự động ngậm miệng lại.

      Lam Dật Thần biết Du Thần ích suy nghĩ gì, nghiêm túc nghĩ ngợi, đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, mới vỗ tay 1 cái, :” Mình biết rồi, cậu nhất định là với nàng xinh đẹp kia, người phụ nữ kia căn bản phải là vợ cậu, là người giúp việc nhà cậu, bở vì muốn từ ma Tước biến thành Phượng Hoàng nên trong lòng cậu đối với người ta vẫn nghi ngờ người kia làm việc bất chính, nhưng mà thế nào cậu cũng như cái cọc gỗ chút nào động lòng, cho nên ấy liền thay mục tiêu, tìm tới cái tên tề Nhân Kiệt coi tiền như rác kia, phải ?”

      xong, còn bày ra bộ dạng dương dương tự đắc nhìn Du Thần ích, làm như hỏi tội:”Sao, tớ sai !”

      Mà Du Thần ích ngay cả nhìn cũng thèm, đối với những lời vừa cũng ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ chú tâm vào sô liệu báo cáo trong tay.

      Lam Dật Thần thấy thế, lại cho là ta thừa nhận, càng thêm hưng phấn, “ Bị tớ đúng rồi chứ gì, tớ biết ngay cậu như vậy mà, chỉ là, ấy sao lại tìm tới Tề Nhân Kiệt? mặc dù , Lam thị nhà tớ cũng bì được so với tập đoàn Gấm Vinh xét về tài lực lẫn danh tiếng, nhưng dù gì cũng nằm trong top 10 tập đoàn mạnh nhất, nếu quả muốn gả vào hào môn, thay vì tìm cái tên hoa công tử đó bằng tìm tớ cho rồi, chí ít tớ so với tên kia còn có trách nhiệm, hơn nữa…”

      "Hơn nữa so với ( Tề Nhân Kiệt) nhiều hơn!" Rốt cuộc, Du Thần ích chịu nổi cắt đứt , nếu như cắt ngang lời , biết còn bao lâu nữa.

      Nghe vậy, Lam Dật Thần đột nhiên lộ ra bộ mặt biểu tình rất thương tâm, đôi mắt càng thêm ai oán nhìn Du Thần ích, nhìn điềm đạm đáng . Thế nhưng chính vẻ mặt ấy lại là của người đàn ông trưởng thành, trông lại cực kì buồn cười.” Cậu là mình nhiều sao?” uất ức hỏi.

      "Chẳng lẽ đúng sao?" Du Thần ích ngẩng đầu liếc bạn tốt cái, chứng kiến vẻ mặt của sau khi cười, con ngươi đóng băng rốt cuộc cũng có dấu hiệu hòa tan.

      "cậu mình như vậy, mình rất thương tâm đấy!”Lam Dật Thần tới bên người Du Thần ích, ôm lấy cánh tay của ta, đem đầu tựa vào bả vai của ta, gương mặt thương tâm.
      Du Thần ích cũng chịu nổi nữa, hung ác đẩy ra, nhịn được mà :” Trở về mà tìm mấy bảo bối của cậu mà làm nũng, đừng làm phiền mình!”

      Nhìn bộ dạng của ta, Lam Dật Thần rốt cuộc nhịn được mà cười ha ha, hề bận tâm tới hình tượng của mình.” Thần ích, cậu nghỉ ngơi cho tốt !”
      Nghe vậy, ánh mắt Du Thần ích trở nên rét lạnh, nghiêng đầu chăm chú nhìn Lam Dật Thần còn cười, mở miệng nguy hiểm :”Vậy sao, vậy nếu chúng ta tiếp tục chơi chút? Đúng rồi, tớ đột nhiên nhớ ra bên Châu Phi kia hình như còn thiếu tổng giám đốc, 2 ngày nay tuyển dụng rồi, cậu có hứng thú k?”

      "À? Tớ đột nhiên cũng phát tớ còn 1 hợp đồng còn chưa giải quyết, quấy rầy cậu nữa!”Lam Dật Thần lập tức chuồn mất.

      Chuyện cười, mới muốn Nam Phi, thích phụ nữ da trắng xinh đẹp mà chưa có kinh nghiệm, đối với người da đen dù có là mỹ nữ, cho dù dáng dấp xinh đẹp nữa, cũng coi trọng.
      chương 71: Người nào chụp trộm?(8-)
      Nhìn bóng dáng như chạy trốn, Du Thần ích rốt cuộc cũng nở nụ cười, nhưng nụ cười nhanh chóng vụt tắt ngay sau khi ánh mắt ta nhìn tới tờ báo bên tay trái mình, gương mặt bỗng chốc trầm xuống, tia lạnh lùng lan ra tứ phía.
      Buổi tối sau khi tan việc, Lam dật Thần tìm Du Thần ích ăn cơm tối, là mới phát nhà hàng cơm Tây mới mở, muốn nếm thử chút xem mùi vị thế nào. Du Thần ích vốn muốn , nhưng vừa nghĩ tới trong nhà vì người phụ nữ kia khiến ta nhức đầu, lúc này mới đáp ứng .

      Lam Dật Thần đứng ở cửa công ty chờ ta, xuống dưới hầm để xe. Nhưng khi Du Thần ích mới vừa ra cửa chính hàng loạt kí giả chờ đợi lâu ùa lên, vây quanh khiến ta tài nào thoát được.

      "Du tổng, bài báo ngài ngược đãi vợ mình, chuyện này có hay ?”

      "Du tổng , có thể chút , ngài tái hôn lúc nào ? Còn nữa, người vợ này của ngài có phải thể sinh con được? Có phải vì vậy mà ngài ngược đãi ấy?”

      "Du tổng, bài báo vợ ngài và đối thủ của ngài là Tề Nhân Kiệt vụng trộm, xin hỏi ngài cảm thấy như thế nào?”

      ". . . . . ."

      Du Thần ích nhìn thấy hơn 20 người trước mắt, tất cả đều nhắm vào mình mà hỏi, đôi mắt mọi người càng thêm khẩn trương lại mong đợi tất cả khóa chặt người ta. ta khỏi nhíu mày, hít sâu, trong mắt xẹt qua tia lạnh lẽo, kiên nhẫn cùng chán ghét, sau đó trực tiếp đẩy cửa hướng phía trước tới.

      Những ký giả kia cũng bỏ qua, lần nữa vây lại, thể bỏ qua khi chưa có được câu trả lời, "Du tổng, ngài chuyện có phải là chấp nhận những điều báo chí viết là ?”

      " như vậy, nhà họ Du thực là ngược đãi con dâu có phải ?”

      ". . . . . ."

      "Tránh ra!" Du Thần ích rốt cuộc nổi giận, lạnh lùng quét mắt qua những kí giả bên cạnh mình, ánh mắt bén nhọn khiến những kí giả kia rét cũng run, tất cả đều đành lùi sau bước, nhưng rất nhanh lại lập tức xông tới, lần nữa hỏi những vấn đề kia.
      Nếu như nhưng người này phải là kí giả, nếu như lúc này phải đứng ở bên lề đường, Du Thần ích có lẽ muốn động thủ. Đúng lúc ta sắp thể nhịn được nữa, Lam Dật Thần lập tức dừng xe hơi thể thao của bên cạnh ta, nhìn thấy tình huống như thế, khỏi hít hơi,” những kí giả này là kinh khủng!”

      nhìn thấy Du Thần ích cố nén tức giận lập tức muốn xuống xe giải vây cho (Du Thần ích ) kéo về chỗ chiếc xe, chui vào xe, nhanh chóng phát động cơ rời .
      Xe từ từ chạy, mà những kí giả kia vẫn bỏ qua vẫn chạy sát phía sau, Lam dật Thần thấy thế, cắn răng giẫm chân ga tăng tốc độ, xe lập tức như tên lửa xông ra ngoài, bỏ xa những kí giả kia.

      Lam Dật Thần nhìn về phía gương chiếu hậu rốt cuộc thấy những kí giả kia bị bỏ xa phía sau, mới thở dài hơi, “ Những tên chó săn này đúng là điên rồi, vì chén cơm mà mạng của mình cũng cần!” xong, lại nhìn qua Du Thần ích, thấy sắc mặt ta xanh mét trông rất dọa người, khỏi rụt cổ cái, giống như là Du Thần ích tức chính mình bằng.
      lập tức rời mắt qua chỗ khác,quyết định nhìn cái khối bằng có thể hù chết người kia, nhưng miệng vẫn hừng hực :” phải chỉ là mấy kí giả thôi nha, sao lại tức giận tới dạng này? Ai, vốn là định dừng lại ăn tối, xem ra là ăn nổi, tớ trực tiếp tiễn cậu về nhà !”

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 72: người nào chụp trộm? (9)


      "Về nhà cậu !” Du Thần Ích lạnh lùng , đầu nghiêng về phía cửa sổ, hề cho Lam Dật Thần cự tuyệt.

      Lam Dật Thần tất nhiên phục, " Cậu coi tớ là tài xế của cậu chắc?” xong bất mãn liếc nhìn Du Thần Ích lại thấy mặt Du Thần Ích tràn đầy ý cảnh cáo nhìn chằm chằm , sợ tới mức ngậm miệng lại.

      "Ah?" đột nhiên phát ra tiếng đầy nghi ngờ, khiêu khích chú ý của Du Thần Ích

      "Thế nào?"

      Lam Dật Thần lại nhìn kính chiếu hậu lát, sau đó nhíu mi, “ phía sau có mấy chiếc xe, từ lúc chúng ta lên xe sau xe của chúng ta.“
      Du Thần Ích nghe thấy thế mới quay đầu lại, quả nhiên, sau xe bọn , bốn, năm cái xe đuổi theo sát, trong lòng tựa như đoán được cái gì đó.

      " đúng là chưa tới Hoàng Hà chưa từ bỏ ý định?" Hiển nhiên, Lam Dật Thần cũng đoán được những tên kia là ai, lại nhìn mấy chiếc xe này lần, sau đó khóe môi lóe lên nụ cười đầy giễu cợt, khinh thường : “ Mấy thứ này, muốn chơi với chúng ta? Ông nội các người thích đua xe, các người vẫn còn dám chơi!”
      Du Thần Ích nghe được, cơ hồ muốn té xỉu, đột nhiên có chút đồng tình với cha của Lam dật Thần.
      “ Thần ích, ngồi cần thận!” Lam Dật Thần còn chưa hết, chân đạp ga, nhất thời xe chạy như bay. Vừa Giống như con rắn, đường dài tự do mà phi, trong lúc nhất thời, tiếng thắng xe ( phanh) khẩn cấp ngừng vang lên, tiếng tức giận mắng chửi ngừng, đường là mảnh hỗn loạn.

      Hơn 10 phút sau, xe rốt cuộc dừng ở biệt thự tư nhân của Lam Dật Thần, đây là biệt tự tráng lệ mang phong cách châu Âu. Hai người vừa định xuống xe, chỉ nghe Lam dật Thần khẽ nguyền rủa tiếng, rồi nhanh chóng chui vào trong xe, rồi đem cửa xe đóng chặt lại.

      D
      Du Thần Ích thấy lại chui vào xe, định hỏi, vừa vặn thấy mấy tay săn ảnh cầm máy ảnh hướng về phía họ chụp lấy chụp để, ta lập tức hiểu ra, cũng nhanh chóng chui vào xe.

      Lam Dật Thần chờ Du Thần Ích ngồi xuống, mới phát động xe, bỏ lại những tên săn ảnh kia ở phía sau.

      đường, Lam Dật Thần có chút bất đắc dĩ : "Bây giờ bọn săn ảnh quá kinh khủng, hình như chỗ nào cũng có thể thấy bọn họ ! Ah! đúng, đó là nhà tớ, bọn họ sao lại chạy tới nhà tớ, Du Thần Ích, cậu xem cậu gây phiền toái lớn cho tớ rồi, nếu để bọn họ thấy tớ mỗi đêm lại mang phụ nữ khác nhau về nhà, Lão già nhà tớ nhất định bổ đầu tớ!”

      "Ông ấy tại cũng muốn bổ đầu cậu rồi!” Du Thần Ích lạnh lùng liếc cái, sau đó im lặng.

      Nghe vậy, Lam Dật Thần liếc mắt ta mới :” Xin hỏi Du tiên sinh, ngài tại định chỗ nào?”
      "Về nhà!" Du Thần Ích suy nghĩ chút, mới quyết định về nhà, mặc dù trong lòng trăm ngàn lần muốn, nhưng hôm nay cũng chỉ còn cách về nhà.

      Chương 73: Nếu coi trọng tiền và địa vị của tôi, tại sao còn phải bò lên giường của tôi? (1)

      "OK!" ánh mắt Lam Dật Thần nhìn như hiểu, đột nhiên quay xe gấp 180 độ, xoay người, lao vào chiếc xe theo chiều ngược lại, lập tức phanh gấp dừng lại. Tiếng mắng chửi ở phía sau ngừng vang lên, mà Lam Dật Thần lại ngồi huýt sáo, đắc ý ít.

      Du Thần Ích nhìn thấy vẻ mặt dương dương tự đắc, nhịn được dội cho 1 gáo nước lạnh, “ Cậu tốt nhất là đàng hoàng chút, lúc nãy may mà phanh kịp, cậu còn dám ở trước mặt tôi làm tôi xấu hổ!” ( chỗ này hơi chém tí)

      Nghe vậy, Lam Dật Thần lúc này mới nhớ Du Thần Ích từng là tay đua xe nổi danh, đoạt được vô số giải thường. Mà sau khi tham gia đua xe, chính là ảnh hưởng bởi Du Thần Ích

      Nhớ tới những điều này, Lam Dật Thần lập tức có loại kích động muốn tìm chết để an ủi mình, có câu thành ngữ như thế này, múa rìu qua mắt thợ? Có phải chính là mình?

      là mất hết cả mặt mũi rồi !

      Về đến nhà, Du Thần Ích liếc mắt thấy Văn Hinh làm việc, bụng lửa giận còn y nguyên sau khi ta chứng kiến , như là bị hỏa dược châm ngòi, lập tức nổ tung.

      ta tới, hai lời, tay túm lấy tóc Văn Hinh, sau đó trực tiếp lôi ra ngoài.

      "Này, muốn làm gì?" Lam Dật Thần cùng vào cùng Du Thần Ích thấy màn này, liền vội vàng tiến lên muốn ngăn tên này lại, lại bị Du Thần Ích vươn tay đẩy ra.

      "Tránh ra!" Du Thần Ích hung hăng trợn mắt nhìn Lam Dật Thần cái, như là cảnh cáo đừng có chõ mõm vào.

      Lam Dật Thần bị ánh mắt (Du Thần Ích, đoạn này thằng này cẩu quá ta gọi ), của dọa sợ, quen nhiều năm như vậy, chưa bao giờ gặp Du Thần Ích tức giận tới mức này, cả người tức giận như sư tử, nếu có ai dám tới gần liền xé nát người đó.
      Du Thần Ích kéo Văn Hinh ra ngoài cửa lớn, sau đó mới dùng sức ném Văn Hinh ra ngoài,” lập tức cút cho tôi, đừng để tôi nhìn thấy !” Đều là phụ nữ này, quấy rối cuộc sống của .

      Lần này, Văn Hinh bị đẩy té ngã mặt đất, nhưng Văn Hinh lại có bất kì phản kháng hay giãy giụa bào, trong lòng sớm đoán được vì sao Du Thần Ích lại tức giận như vậy rồi.
      Nhất định là bởi vì này phần báo cáo, nhất định là ở bên ngoài bị tức giận cái gì, cho nên trở lại trút giận với nàng rồi.

      " sao chứ?" Lam Dật Thần vội vàng tới đỡ , quan tâm mà nhìn lượt từ xuống, xem có chỗ nào bị thương ?

      Văn Hinh cảm kích cười cươi, : : Cám ơn, tôi sao!”

      Lam Dật Thần thấy có việc gì, lúc này mới xoay người nhìn bạn tốt của mình, “ tớ này, Du Thần Ích, đây là chuyện gì xảy ra, cậu trở lại liền nổi điên!”

      "Ở đây có chuyện của cậu, cậu cút sang bên cho tôi!” Du Thần Ích căn bản thèm nhìn mặt bạn tốt, chỉ hung hăng nhìn chằm chằm Văn hinh, cắn răng :” còn chưa cút? Có phải định để tôi báo cảnh sát mới bằng lòng cút?”
      Văn Hinh nghe vậy, đầu tiên sửa lại mái tóc có chút tán loạn của mình, sau đó mới sửa sang quần áo, cuối cùng giương mắt nhìn về phía Du Thần Ích giận dữ, để ý :” có thê báo cảnh sát, chẳng qua là tôi nhắc nhở , có thể đến lúc đó tới chỉ là cảnh sát, mà còn có kí giả ( phóng viên)”. xong, khiêu khích nhìn Du Thần Ích, quả nhiên thấy mặt xanh mét.
      Chương 74:Nếu coi trọng tiền và địa vị của tôi, tại sao còn phải bò lên giường của tôi? (2)

      " ——" Du Thần Ích bị trọc tức nhất thời nên lời, lửa giận càng tăng kiềm chế được nhìn chằm chằm Văn Hinh mặt có chút khoan thai tự đắc.

      Thấy Văn Hinh lại dám chuyện như vậy với Du Thần Ích, Lam Dật Thần đầu tiên cảm thấy khiếp sợ, sau lại lộ ra vẻ mặt sùng bái, tiến tới bên người Văn Hinh thở dài : “ Chị dâu, chị lợi hại, chị là người phụ nữ đầu tiên dám chuyện như vậy với Du Thần Ích, tiểu đệ bội phục bội phục!
      Văn Hinh lườm , cũng lời nào.

      Lam Dật Thần thấy ánh mắt của như :” từ đâu tới”, nụ cười mặt nhất thời cứng lại.
      Du Thần Ích thấy bạn tốt kinh ngạc, trong lòng đột nhiên có cảm giác hả giận. Cho tới giờ, Lam Dật Thần nhờ vào khuôn mặt lịch tuấn kia, hơn nữa lại với bụt mặc áo cà sa, với ma mặc áo giấy,nhìn thấy mĩ nữ liền dẻo miệng, khiến đối với mỹ nhân liền vạn thuận lợi, biết có bao nhiêu thiếu nữ bị lừa rồi.

      Hôm nay, giống như Văn Hinh cũng thèm để ý tới , khiến cho lửa giận trong ta mới dịu chút.

      Lúc này, Diêu Phương và Lạc Tình nghe thấy động tĩnh cũng chạy từ trong nhà ra, thấy cuộc chiến này, hai người cũng giật mình.

      "Bá mẫu khỏe! em họ Lạc Tình, mới vài ngày gặp em lại xinh đẹp hơn !” Lam dật Thần vừa thấy họ, lập tức hì hì nghênh đón và chào hỏi, nhưng lại nhận lại phải là coi thường mà chính là xem thường.

      Diêu Phương căn bản thèm nhìn Lam Dật Thần, thằng tới bên cạnh Du Thần Ích, nhìn qua Văn Hinh đứng cạnh, cau mày hỏi:” chuyện gì xảy ra?”

      Lạc Tình cũng liếc nhìn Lam Dật Thần cái, sau đó mới nghiêng đầu nhìn Văn Hinh, mắt lộ ra tia hả hê,,” Này còn cần phải hỏi gì nữa, nhất định là họ muốn đuổi người này ra khỏi nhà, thế nhưng người này lại chịu !”

      Nghe vậy, Du Thần Ích và Văn Hinh cũng có biểu tình gì, ngược lại Lam Dật Thần đứng nghe sau lưng Lạc Tình , khỏi nhíu mày, rất nhanh lại dãn ra.

      Diêu Phương nhìn Du Thần Ích và Văn Hinh chút, cuối cùng tầm mắt dừng lại người Du Thần Ích, tức giận :” tại là lúc nào rồi, con vẫn còn hồ đồ như vậy, chẳng lẽ con muốn cho toàn thế giới biết________”

      "Biết cái gì?" Du Thần Ích đột nhiên cắt đứt lời bà…, cũng tức giận :” Biết nhà họ Du chúng ta ngược đãi con dâu sao? ta là ai?” Ngón tay ta chỉ vào Văn Hinh, gương mặt đầy oán hận.

      Văn Hinh vẻ mặt bình tĩnh nhìn ta, gì, nhưng sâu trong đáy mắt lại xẹt qua tia bi thương.

      Người đàn ông này, xem ra phải là hận bình thường, mà là hận thấu xương .

      Lam Dật Thần bắt được suy nghĩ từ đáy mắt , vẻ bi thương nhanh chóng biến mất sau đó lại thấy bộ dạng tức giận của Du Thần Ích, trong lòng tự nhiên đoán được điều gì. Chỉ là muốn mở miệng, đột nhiên chứng kiến từ xa có tia sáng lóe lên, lập tức sinh ra cảnh giác , vội vàng kéo Du Thần Ích, giọng bên tai ta :” Có kí giả!”
      Du Thần Ích nghe xong, khỏi nhăn mày lại, nhìn về phía Lam Dật Thần chỉ, quả nhiên thấy mấy người lén lút nhòm ngó, lại tức giận thêm mấy phần.

      Nhìn theo ánh mắt của , Diêu Phương cũng nhìn thấy những người núp ở bên kia là ai, sắc mặt lập tức trầm xuống, ra lệnh cho Du Thần Ích và Văn Hinh:” tất cả về cho tôi!” Câu căn bản cho người ta cự tuyệt, xoay người vào trước.
      Chương 75: Nếu coi trọng tiền và địa vị của tôi, tại sao còn phải bò lên giường của tôi (3)
      Du Thần Ích hung hăng nhìn Văn Hinh cái, rồi cũng xoay người vào theo bà. Sau đó là Lạc Tình, sau cùng bỏ lại Văn Hinh cùng Lam Dật Thần. Lam Dật Thần nhìn sang Văn Hinh, gương mặt tuấn lộ ra nụ cười, tiến tới bên cạnh văn Hinh, cười, khẽ kêu:” Chị dâu…”
      gọi ai là chị dâu?” Văn Hinh lạnh lùng liếc , sau đó thèm để ý tới nữa, nhấc chân vào trong nhà.

      "Cái gì?" Lam Dật Thần đầu tiên là kinh ngạc, mới đưa mắt nhìn Văn Hinh tới cửa chính, sau đó lại lộ ra nụ cười tràn đầy hứng thú,” là có ý!” lại phát , ra vợ của Du Thần Ích lại là người biết giỡn như vậy, xem ra từ sau chỉ có cách vào từ cửa sổ.
      Khi Lam Dật Thần tới đại sảnh, chỉ thấy Diêu Phương mặt lạnh băng ngồi ghế sô pha, Lạc Tình ngồi bên cạnh bà, mà trước mặt họ là Du Thần Ích và Văn Hinh.

      Nhìn thấy Lam Dật Thần, sắc mặt Diêu Phương hơi trầm xuống, trong mắt lộ ra vẻ vui, nhưng vẫn khách khí , “ Lam thiếu gia, giờ tôi muốn xử lí chuyện của nhà họ Du chúng tôi, tiện với người ngoài, nên mời cậu trở về, hôm nào lại mời cậu tới làm khách.”
      Nếu đổi lại là người khác, thấy cuộc chiến thế này, sớm bị dọa mà chạy. Nhưng mà trước mặt Diêu Phương lúc này phải ai khác mà chính là Lam Dật Thần da mặt còn dày hơn thành tường, làm sao lại dễ dàng bị đuổi ? Huống chi tại lại phát cơ hội chơi Du Thần Ích thể tốt hơn, tất nhiên dễ dàng rời .

      Chỉ thấy Lam Dật Thần nghênh ngang đặt mông xuống cái ghế sô pha bên cạnh, sau đó với Diêu Phương:” Các người xử lý chuyện của các người, coi như cháu tồn tại là được rồi.: Thần sắc kia, như là coi đây là nhà vậy, tự tại lại tùy ý, căn bản thèm để ý ánh mắt của người khác.

      Diêu Phương thấy thế, chỉ thản nhiên nhìn cái, sau đó để ý đến nữa . Bà sớm biết tính khí của Lam Dật Thần, nên cũng hi vọng xa vời đuổi , bà vừa rồi như vậy, chỉ là nhắc nhở an phận chút, làm trở ngại mình.

      Nhưng mà Lạc Tình lại thích Lam Dật Thần, khinh thường liếc cái, “ Da mặt đủ dày .”
      Giọng ta tuy , nhưng vẫn đủ để cho mọi người ở đây nghe ràng, Lam Dật Thần dĩ nhiên cũng nghe thấy rồi, chỉ nhíu mày, xem như hề liên quan tới mình, giống như là người Lạc Tình phải mình.


      Lúc này, Diêu Phương đột nhiên với Du Thần Ích và Văn Hinh:” Các người vừa rồi có chuyện gì?”
      Du Thần Ích nghiêng đầu nhìn Văn Hinh, trong mắt lộ ý hận, vừa lúc ta định mở miệng Văn Hinh lại trước:” có gì, chỉ là ấy lôi cháu ra ngoài chuyện chút.” xong, cũng nghiêng đầu nhìn Du Thần Ích, thấy hơi lành lạnh.
      Du Thần Ích nghe thấy vậy, hết sức châm chọc :” ngờ người đàn bà này chỉ da mặt dày, mà còn có bản lĩnh rất tuyệt” ta tại thực thể bội phục , đời này sao lại có thể có loại đàn bà như , mà lại khiến đụng phải.

      Nghe vậy, Văn Hinh chỉ hơi liếc cái, cũng thêm gì, làm như cũng muốn nghe chuyện.

      " Nó gì với ?” Diêu Phương đột nhiên hỏi, hai tròng mắt nhìn chằm chằm Văn Hinh.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      chương 76: nếu coi trọng tiền và địa vị của tôi, tại sao lại phải bò lên giường của tôi (4)


      Lúc này, Lạc Tình ngồi bên cạnh bà đột nhiên chen miệng vào :” Còn có thể chuyện gì nữa, nhất định là họ đuổi ta, mà ta mặt dày chịu chút!”

      "Cháu câm miệng cho ta!” Diêu Phương lạnh lùng quát , mặt giận dữ như càng tăng thêm. Lạc Tình thấy sắc mặt của bà, rụt cổ, sau đó ngậm chặt miệng.

      "Là như thế sao?" Diêu Phương nhìn về phía Văn Hinh, lạnh giọng hỏi .

      Văn Hinh nhìn Diêu Phương, hơi chần chừ, cuối cùng gật đầu. Thấy gật đầu, Diêu Phương lại quét ánh mắt về phía Du Thần Ích, trách mắng:” Con bây giờ còn thấy chưa đủ loạn sao? Bây giờ bên ngoài tai mắt đều nhìn chằm chằm vào nhà họ Du chúng ta, mà lúc này con đuổi ấy , con là muốn toàn bộ thế giới biết nhà họ Du ngược đãi con dâu sao?”

      " ta lúc nào lại trở thành con dâu nhà họ Du rồi hả?” Du Thần Ích lập tức phản bác, sau đó ném ánh mắt cực kì chán ghét sang cho Văn Hinh, trong mắt đều là chê cười và châm chọc, “ Con cũng nhớ là con cưới ta từ lúc nào, người đàn bà như ta, dù có ngã vào con trăm lần, con cũng lạ, chỉ khiến người khác mất hết khẩu vị.”

      "Vậy còn ?" Văn Hinh lập tức phản kích ta, chuyện mang thai con của Du Thần Ích chỉ e là tuyệt đối có cơ hội. như vậy, cũng cần thiết phải lấy lòng ta nữa. Trước kia người có ân báo ân, có oán báo oán, nếu người khác chọc , cũng ăn miếng trả miếng, chừng còn trả lại gấp đôi.

      "Tôi sao?" Du Thần Ích hơi sững sờ, ngờ Văn Hinh lại dám phản bác lại mình.
      Mà Lam Dật Thần vẫn ngồi đằng kia biết từ lúc nào rót cho mình ly trà, lẳng lặng uống giống như xem chuyện đùa vậy. Thấy Văn Hinh muốn phản bác lại Du Thần Ích, nhất thời tinh thần tỉnh táo hẳn.
      Hôm này dù bất cứ giá nào, Văn Hinh cũng sợ, người của gia đình này, từ già tới trẻ cả ngày lẫn đêm đều tỏ thái độ với , giống như là thiếu nợ mười vạn trả vậy. Mỗi ngày đều chê cười , cả ngày đều nghĩ mọi biện pháp giày vò , thậm chí còn thầm hại .
      Mà người trước mắt này cũng khiến cho càng ngày càng ghê tởm, người phụ nữ chủ động hiến thân cho ta, ta những thèm, còn nhục nhã ,tùy ý dẫm lên tôn nghiêm cùng tự ái của . Phải từ tới giờ người mà vừa mắt nhất, hẳn là ta rồi.
      quyết định, hôm nay nhất định phải hết những đè nén trong lòng lâu nay, “ cho rằng là ai? cho rằng phụ nữ toàn thế giới đều phải vây quanh sao? Đàn ông tự cuồng tự đại như càng có tư cách dạy người khác, coi như đem cả Du gia cho tôi, tôi cũng cần!”

      " hay!" Lam Dật Thần bên nghe thấy nhịn được mà vỗ tay, bộ mặt vô cùng sùng bái tới trước Văn Hinh.

      Du Thần Ích hung hăng trừng mắt liếc cái, sau đó đem tầm mắt hướng về phía Văn Hinh, hơn nữa từ từ tiến gần tới chỗ , cho đến khi thân hình cao lớn của ta đứng trước thân thể nhắn của Văn Hinh, mới dừng lại.

      Cảm nhận được cái tức giận trong người kia bộc phát, Văn Hinh nhịn được lùi về phía sau bước, mặc dù trong lòng cảm thấy có chút sợ hãi, nhưng mà hề biểu ra mặt, mà vẫn thẳng tắp nhìn chằm chằm Du Thần Ích, hề có ý định lùi lại .
      Chương 77: Nếu coi trọng tiền và địa vị của tôi, tại sao còn phải bò lên giường của tôi? ( 5)
      Cảm nhận được cái tức giận trong người kia bộc phát, Văn Hinh nhịn được lùi về phía sau bước, mặc dù trong lòng cảm thấy có chút sợ hãi, nhưng mà hề biểu ra mặt, mà vẫn thẳng tắp nhìn chằm chằm Du Thần Ích, hề có ý định lùi lại .

      cũng hơn gì?” Văn Hinh lùi về phía sau, Du Thần Ích lại tiến thêm lên bước, khuôn mặt tuấn mỹ bây giờ chứa đựng toàn vẻ khinh bỉ, ta cười lạnh:” để ý tới tôi, tại sao đuổi thế nào cũng ? để ý tôi, hôm nay còn đứng ở đây làm gì?”

      Nghe vậy, sắc mặt Văn hinh hơi biến sắc, nhưng vẫn bướng bỉnh chịu cúi đầu,” Tôi vì sao vẫn đứng ở chỗ này xem sắc mặt của , chẳng lẽ còn biết?”

      "Dĩ nhiên là tôi biết, phải là vì tiền sao?” Du Thần ích cười lạnh tiếng,” mình thanh cao, thực ra cũng chỉ vì tiền mà tình nguyện bán thân thể cùng linh hồn của người phụ nữ. Trong mắt tôi, với những làm ở quán bar vào ban đêm có gì khác nhau.”

      "Vậy sao?" Văn Hinh cười khổ cái, nụ cười sau lưng kia, như là ăn sống mấy trăm cân Hoàng Liên vậy( ta cũng chả biết là cái gì), đây chính là khổ sở, lại khiến trong lòng Du Thần Ích có chút ngột ngạt.

      " coi tôi như những làm ở quán bar vào ban đêm, muốn nhìn thấy tôi, tại sao thể lên giường với tôi?” gương mắt nhìn ta, nhướng mày, đầy vẻ khiêu khích,” Có phải sợ cùng tôi lên giường rồi tôi, sau đó thể bỏ mặc tôi?” buồn cười nhìn ta, cũng ngại bên cạnh còn có người khác, mà ra những lời nhạo báng.

      " ——" Du Thần Ích vô cùng tức giận, nhìn chằm chằm người phụ nữ phách lối trước mặt mình, hận thể xé nát mặt ra, “ Được, phải là luôn muốn lên giường cùng tôi ư, vậy tại tôi thành toàn !” ta cắn răng nghiến lợi , đưa tay kéo cổ tay Văn Hinh, lôi xuống dưới lầu.

      " muốn làm gì?" Văn Hinh bắt đầu luống cuống, liều mạng muốn tránh bàn tay của Du Thần Ích, nhưng mà Du Thần Ích dùng sức quá mạnh, bất luận có dùng sức cũng thoát khỏi kiểm soát của ta, “ Cậu Buông ấy ra” wey wey wey…” ( như kiểu này, này , này… ý). Lam Dật Thần vẫn đứng bên quan sát mọi chuyện xảy ra, thấy thế cũng trở nên gấp gáp, vội vàng muốn ngăn Du Thần Ích,” Cái đó cậu…”

      "Cút ngay!" Du Thần Ích vương tay, thiếu chút nữa đẩy ngã .

      "Thần Ích!” Diêu Phương cũng đứng lên, muốn hét bảo Du Thần Ích ngừng lại, nhưng mà Du Thần Ích lại ngoảnh mặt làm ngơ, mạnh mẽ kéo Văn Hinh tới tầng hầm .

      " họ______” Nghe thấy Du Thần Ích muốn làm chuyện kia với Văn Hinh, Lạc Tình cũng gấp, vội vàng tiến lên muốn ngăn cản Du Thần Ích, lại bị Diêu Phương kéo lại, “ Bác______” ta có chút khó hiểu nhìn Diêu Phương, vô cùng nóng nảy.

      Diêu Phương đưa mắt nhìn Du Thần Ích kéo Văn Hinh xuống tầm hầm, mặt đột nhiên lộ ra nụ cười đầy thâm ý.
      Chương 78: Nếu coi trọng tiền và địa vị của tôi, tại sao còn phải bò lên giường của tôi? ( 6)
      Diêu Phương đưa mắt nhìn Du Thần Ích kéo Văn Hinh xuống tầm hầm, mặt đột nhiên lộ ra nụ cười đầy thâm ý.
      Lam Dật Thần đứng bên nhìn chuyện này, khỏi tò mò, cảm giác ở giữa mấy người này, nhất định có bí mật gì mà biết. nghĩ đến đây, càng thêm hưng phấn, nhất định phải tìm ra bí mật này mới được.

      "Phịch!" Du Thần Ích kéo lê Văn Hinh tới tầng hầm mà trước đây ta cường bạo , dùng sức đóng sầm cửa lại, sau đó hung hăng đá Văn Hinh khiến ngã mặt đất.

      " muốn làm gì?" Lúc này Văn Hinh có chút hối hận vừa rồi tức giận Du Thần Ích, nhìn ta từng bước từng bước tiến gần , cảm thấy sợ hãi rồi.

      "Làm gì?" Du Thần Ích cười lạnh tiếng, bắt đầu động thủ cời y phục của mình, : phải vẫn luôn muốn tôi làm thế này với sao?” cười lanh, từng bước tới gần Văn Hinh, nhìn tư thế như con thú săn mồi vậy, ánh mắt tràn đầy khinh miệt, vô tình ( tới chỗ này th này cầm thú nên ta xưng = cho đỡ tức nhé).

      Văn Hinh vẫn từng bước lui về phía sau , cuối cùng lui tới tường còn chỗ để lui nữa, sợ hãi,vừa chống vào tường từ từ đứng lên, vừa tràn đầy phòng bị nhìn Du Thần Ích
      Khi thấy Du Thần Ích cởi xong quần áo của , lộ ra lồng ngực màu đồng bóng loáng săn chắc, khiến Văn Hinh nhất thời thấy hoa mắt.
      …” bắt đầu nên câu, trong lòng rối bời. Tầng hầm này rất quen thuộc, chính là lần đó Du Thần Ích say rượu kéo qua đây rồi cường bạo , sau đó hôn mê ở đây 3 ngày 3 đêm. Nhớ tới tình cảnh đêm đó, khỏi càng thêm sợ hãi.

      "Thế nào, sợ?" Du Thần Ích thu hết sợ sợ hãi khuôn mặt vào mắt, vì vậy nụ cười của càng sâu hơn, càng vui vẻ hơn, “ phải vẫn luôn muốn lên giường với tôi sao, bây giờ là cơ hội tốt, sao lại sợ hãi vậy? trước kia phải vẫn rất chủ động sao?” xong liền cởi xong áo, bắt đầu tháo dây lưng bên hông.
      tại tôi bỏ qua!” Văn Hinh thấy bắt đầu cởi quần, càng thêm nóng nảy, “ Kể cả bây giờ cùng lên giường, cũng kịp nữa rồi, cho nên tôi bỏ qua.” Đúng vậy, khi phản bác , cũng có ý định buông tha. Bởi vì nghĩ, hiệp nghị này căn bản thể hoàn thành. Nếu ở chỗ này thể thu được kết quả, chi bằng nghĩ biện pháp khác, chừng còn có biện pháp tốt hơn.

      " giờ mới buông tha, có phải là quá muộn hay , hả?” Vừa dứt lời, chỉ nghe thấy tiếng kim loại rơi, dây lưng bên hông Du Thần Ích sớm được tháo ra vứt xuống đất, sau đó đè cả người mình lên Văn Hinh.

      " cần, buông tôi ra!” Văn Hinh liều mạng giãy giụa, tuy nhiên có cách nào đẩy ra được.
      Du Thần Ích đem thân thể nặng nề của mình đè người Văn Hinh, sau đó bắt đầu độn thủ xé rách y phục của , “ phải vẫn muốn leo lên giường của tôi sao? như vậy, vậy tôi thành toàn cho , để cho thân làm chó cũng bằng, mà là tiện nô( nô lệ. tiện nhân)!” xong khỏi tăng thêm sức lực tay.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 79: Nếu coi trọng tiền và địa vị của tôi, tại sao còn phải bò lên giường của tôi? 7
      Du Thần Ích đem thân thể nặng nề của mình đè người Văn Hinh, sau đó bắt đầu độn thủ xé rách y phục của , “ phải vẫn muốn leo lên giường của tôi sao? như vậy, vậy tôi thành toàn cho , để cho thân làm chó cũng bằng, mà là tiện nô( nô lệ. tiện nhân)!” xong khỏi tăng thêm sức lực tay.

      Nghe những lời vũ nhục của , lòng Văn Hinh đau như bị đao cắt, cảm giác mình bị tổn thương vô cùng nặng nề. Chẳng lẽ trong mắt của ta, chính là kẻ đê tiện như vậy sao?
      Uất ức trong lòng khiến nước mắt cứ thế hề báo trước tràn ra ướt mi, cố chịu đựng đau lòng, đột nhiên giãy giụa nữa. Bởi vì biết, bằng sức lực của mình, căn bản địch lại được ta, chứ đừng là chạy ra khỏi cái phòng dươi tầng hầm bé này, chỉ sợ ngay cả rời khỏi ta bước cũng thể.
      mặt đất, khắp nơi đều là y phục bị ném, y phục của cùng y phục của ta ném hỗn độn, giống như là tất cả vĩnh viễn thể kết hợp lại được với nhau vậy ( chỗ này ta cũng k lắm, nguyên gốc là : vĩnh viễn giải được tử kết)

      Khi tay ta phủ lên toàn thân của , khi ta hôn khắp người để lại vết hôn chi chit da thịt trắng noãn của nước mắt của càng rơi mạnh hơn, chỉ còn cảm giác vào giờ khắc này, toàn bộ thế giới dường như bị sụp đổ.

      Nước mắt của chẳng những hề khiến Du Thần Ích động lòng, ngược lại dường như càng thêm chọc giận ta, khiến ta càng tăng thêm tốc độ của mình. ta nâng hai chân của lên cao, bên hông chợt động cái, đem vật nam tính của chính mình sớm bành trướng đâm sâu vào trong cơ thể của , sau đó đợi thích ứng với nó, liền nhanh chóng ra vào hết lần này tới lần khác… ( đùa chứ H it quá)

      Cũng biết đến tột cùng là ta ở người phát tiết máy lần, cho tới cuối cùng, lửa giận của ra cũng dần dần nguôi , ra mới rời .

      Mà lúc này đây, Văn Hinh sớm còn chảy nước mắt nữa, của hôm nay, toàn thân đau nhức nằm hề nhúc nhích, vẻ mặt ngơ ngác, nhìn trông cực kì giống con búp bê rách nát, khiến người ta nhịn được mà đau lòng.

      Nhưng mà trước mặt là Du Thần Ích, là cái tên Du Thần Ích cực kì hận , cho nên ta thương , cũng thương hại , mà ta chỉ càng thêm thống hận , càng thêm xem thường .
      ta đứng lên nhặt y phục của mình dưới đấy mặc vào từng cái , xong xuôi, ta mới quay đầu nhìn Văn Hinh vẫn nằm mặt đất, đôi mắt đen hề mang theo tia tình cảm nào. Thấy bộ dạng ngu ngơ của Văn Hinh, khóe miệng ta khỏi nhếch lên cười lạnh cái, sau đó thèm quay đầu lại mà đá cánh cửa rời .

      tới bên ngoài, chỉ thấy Diêu Phương, Lạc Tình và Lam Dật Thần vẫn ngồi ở đằng kia, ba người họ ai lời nào, nhưng mặt mỗi người đều lên vẻ bất đồng. Diêu Phương như là đoán trước được, làm như chuyện gì cũng đều nắm trong lòng bàn tay mình. Lạc Tình lại đứng ngồi yên, bộ dangs vô cùng nóng nảy.

      Mà lam Dật Thần lại có vẻ nhàn nhã hơn nhiều, vừa thưởng thức trà vừa lật tạp chí, bộ dáng kia tựa như đem nhà họ Du thành nhà , hề có chút câu nệ.

      Nhìn thấy Du Thần Ích ra, lập tức buông tạp chí trong tay , xông tới rồi lại duỗi đầu nhìn về phía sau lưng ta chút, lúc này mới hỏi:” Cái đó… Chị dâu đây?” hỏi, trong lòng khỏi bội phục Du Thần Ích, cư nhiên lại có thể kiên trì làm trong thời gian dài như vậy, chẳng lẽ tên này chính là siêu cao thủ trong truyền thuyết sao?

      "Làm sao cậu còn chưa ?" Du Thần Ích trừng mắt liếc cái, sau đó để ý tới người khác, trực tiếp bỏ ra ngoài.
      Du sáng sớm ích lại hung hăng trừng mắt liếc cái, sau đó để ý tại chỗ người khác, trực tiếp ra ngoài.

      Lam Dật Thần vội vàng theo, "Này, cậu đâu vậy?"
      Chương 80: Chân tướng làm cho người ta tuyệt vọng (1)

      "Làm sao cậu còn chưa ?" Du Thần Ích trừng mắt liếc cái, sau đó để ý tới người khác, trực tiếp bỏ ra ngoài.
      Lam Dật Thần vội vàng theo, "Này, cậu đâu vậy?"

      " họ!” Lạc Tình cũng muốn đuổi theo, nhưng lại bị Diêu Phương gọi lại. quay đầy nhìn gương mặt Diêu Phương, đột nhiên cảm thấy uất ức cùng thù hận xoay người chạy lên lầu, tự giam mình ở trong phòng.

      Diêu Phương đưa mắt nhìn về phía lầu , cho đến khi cánh cửa nặng nề đóng sầm lại, bà mới thu hồi tầm mắt, sau đó đứng lên chuẩn bị xuống tầng hầm, khi thấy người kia từ tầng hầm ra cả người bà lập tức trở nên ngây dại.

      Đứng ở trước mặt bà lúc này phải là ai khác, mà chính là Văn Hinh. Chỉ thấy tóc của xốc xếch chịu nổi, y phục người bị phá hư, toàn thân trông vô cùng nhếch nhác.
      ". . . . . ." Diêu Phương nhìn gương mặt đờ đẫn của Văn Hinh, từ trước tới nay bà vốn là người tỉnh táo cùng thông minh cũng nên lời.

      Văn Hinh từ từ đến bên cạnh Diêu Phương, đột nhiên khom người cúi đầu chào, sau đó mang bất cứ biểu tình mà chỉ lạnh lùng :” xin lỗi, bác , tại tôi muốn chấm dứt hiệp nghị kia, nếu như bác có bất cứ cầu gì, chỉ cần ra, tôi nhất định tận lực làm tốt.”

      Đủ rồi, quá đủ rồi!

      chịu đủ cuộc sống như thế này rồi, tại mới nghĩ đến, ban đầu sao mình lại ngu như vậy, vốn cho là chỉ cần mang thai con của Du Thần Ích tất cả đều ổn rồi. hề nghĩ tới, nghĩ là chuyện rất đơn giản, thế nhưng làm lại là chuyện khác, vô cùng khó khắn. Ở chỗ này, chỉ bị tổn thương về mặt thể xác, mà còn bị thương cả tinh thần.

      Hôm nay trong lòng của , sớm bị trăm ngàn vết thương đâm vào rồi. Những đau thương này, đều là do người đàn ông tên Du Thần Ích ban tặng.

      chịu đựng đủ rồi!

      muốn rời khỏi nơi này, cách người đàn ông này càng xa càng tốt!

      Diêu Phương nghe vậy, khỏi nhíu mày sâu, “ muốn giải trừ hiệp ước? cũng biết, hiệp ước viết ràng, nếu như bên đơn phương muốn giải trừ hiệp ước, nhất định phải bồi thường trăm vạn, như vậy vẫn muốn giải trừ hiệp ước sao?” Ban đầu, bất luận có đuổi như thế nào, đều muốn rời , hôm nay lại chủ động cầu giải trừ hiệp ước.
      Bà biết, ấy hôm nay nhất định là phải chịu đả kích lớn mới có thể làm như vậy. Nếu như trước kia, ấy muốn giải trừ hiệp ước, bà còn cao hứng kịp đấy. Nhưng mà hôm nay ấy vừa mới cùng chỗ với Du Thần Ích, chừng lúc này trong bụng của ấy, có đứa bé của nhà họ Du cũng nên, bà làm sao có thể để cho rời .
      Bà cho là, là nếu giải trừ hiệp ước bây giờ phải bồi thường trăm vạn tiền vi phạm hiệp ước, lập tức thay đổi chủ ý, nhưng ngờ sau khi nghe xong, Văn Hinh chỉ nhàn nhạt cười khổ cái, :” còn quan trọng nữa, dù sao cũng thiếu nhiều tiền như vậy, cũng vượt qua con số trăm vạn này rồi, cùng lắm tôi đem chính mạng của tôi ra cho bác là được!” cười, biết mạng của mình còn có giá trị đáng giá trăm vạn, nhưng mà có thể khẳng định, ở trong mắt Du Thần Ích, nhất định là mạng của đáng giá đồng.
      Chương 81: Chân tướng làm cho người ta tuyệt vọng(2)

      Nghe vậy, chân mày Diêu Phương càng thêm nhíu chặt, bà lẳng lặng nhìn Văn Hinh, chứng kiến biểu cảm gương mặt …vừa lạnh nhạt lại ngơ ngẩn. Đó là biểu như là cho dù phải chết cũng hoàn toàn quan tâm, chỉ hờ hững, khiến cho bà đột nhiên sinh ra tia đồng tinh với Văn Hinh.

      Nhưng đồng tình đồng tình, bà vẫn thể để Văn Hinh , “ chờ lát, tôi cho xem cái này.” Bà nhàn nhạt , sau đó xoay người lên lầu.

      Văn Hinh cứ ngơ ngác đứng ở đó, lẳng lặng chờ đợi, mặt vẫn chút thay đổi.

      Rất nhanh, Diêu Phương từ lầu xuống tay còn cầm tờ giấy. Bà tới trước mặt Văn Hinh, đưa tờ giấy trong tay mình cho Văn Hinh, lạnh lùng :” Lần trước lúc cha và em của tới tìm , lấy được tiền, nên tới tìm tôi, bọn họ lấy trước trăm vạn của tôi, sau đó đem dùng làm thế chấp đổi lấy trăm vạn, sau đó cha cầm tiền cùng với em trai tới nơi khác để trốn nợ rồi. Cho nên nếu nhất định phải rời , tổng cộng thiếu nhà họ Du 200 vạn, đây cũng phải số tiền , tốt nhất nên suy nghĩ kĩ trước khi quyết định.”

      Văn Hinh nhìn tờ giấy kia cái, đó là biên lai vay tiền, là cha của dùng làm thế chấp mượn tiền nhà họ Du, 100 vạn. Thấy biên lai vay tiền này, lòng vốn chết lặng đột nhiên lại khẽ đau nhói.
      Cha cư nhiên lại coi như như là đồ vật đem ra làm thế chấp, trong mắt ông ấy, rốt cuộc ông ấy có từng coi là con của ông ấy hay ?

      Diêu Phương thấy vẫn hề nhúc nhích, mới :” Ban đầu tôi hỏi cha của vì sao lại đối đãi với con mình như vậy, chỉ để cho gánh vai món nợ lớn, hôm nay còn coi như là vật thế chấp để vay tiền, biết ông ta trả lời thế nào ?.”

      Nghe vậy, Văn Hinh rốt cuộc cũng có phản ứng, đưa mắt nhìn về phía Diêu Phương, nhàn nhạt hỏi:” ÔNg ấy thế nào?” ra trong lòng cũng muốn hỏi, cũng muốn biết cha thế nào, chỉ là có dự cảm, câu trả lời của cha nhất định là điều mà nhất định muốn nghe. Nhưng mà, vì tò mò trong lòng nhịn được mà mở miệng hỏi, muốn biết, trong mắt cha , rốt cuộc được coi là cái gì?
      "Ông ta cho tôi biết, ra phải con ruột của ông ta, chỉ là ông ta nhận nuôi, bởi vì lúc đó vẫn còn ở trong tã lót, nên tất cả đều biết.” Lời lạng băng của Diêu Phương như đao đâm vào bên tai Văn Hinh.

      "Bà gì?" Thân thể Văn hinh nhịn được run lên, nháy mắt sắc mặt trở nên trắng bệch, thể tin được nhìn chằm chằm Diêu Phương, lẩm bẩm:” thể nào, phải vậy…”

      là được cha nhận nuôi bên ngoài!

      thế nhưng lại phải là con ruột của cha!
      Khó trách, từ tới lớn, cha hề đối với chút xíu tình thường của người cha. ra là, căn bản phải là con ruột của ông ấy, cho nên ông ấy mới đối với như vậy. Còn gì mà phải tự học cách chăm sóc mình, mười tuổi liền đem vào ở tại trường học. muốn có năng lực tự lực cánh sinh, để cho lên tới cấp hai, vừa phải học tập vừa phải làm thêm để chi trả học phí cùng phí sinh hoạt. Đến khi trong nhà xảy ra biến cố, lại đem tất cả trách nhiệm đổ lên đầu , tại còn đem thành hàng hóa thế chấp cho người khác

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :